• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 1031-1035

Chương 1031: Người đưa thư

Số đầu tiên của tờ báo chỉ có bốn mục, trong đó có ba mục đã soạn xong, chỉ có mục quân sự xảy ra một số vấn đề.

Ký giả phụ trách mục quân sự đã bị ảnh hưởng bởi câu chuyện của các tiên sinh kể chuyện nên đã viết chiến dịch ở Thanh Thủy Cốc hệt như thần thoại, nó đã đi ngược lại mục đích câu chuyện chân thật của Kim Phi.

Sự xuất hiện của Triệu Nhạc đã giải quyết được vấn đề này.

Bản thân ông ta đã trải qua chiến dịch ở Thanh Thủy Cốc, cũng có thể xem là phụ tá của Phạm tướng quân, góc độ nhìn nhận của Triệu Nhạc về chiến tranh có thể được coi là toàn diện nhất.

Trùng hợp hơn nữa là Triệu Nhạc cũng mang theo báo cáo chiến sự cho mình viết đến, các ký giả phụ trách mục chiến sự chỉ cần chuyển phần văn cổ khó hiểu tối nghĩa sang tiếng địa phương để mọi người dân đều có thể nghe hiểu là được.

Chỉ mới một ngày, các ký giả đã hoàn thành công việc này.

Nhật báo Kim Xuyên chính thức phát hành đúng ngày dự kiến.

...

Ở một nơi khá gần quận Quảng Nguyên, có một trấn nhỏ tên là trấn Phong Thủy.

Bởi vì nằm trong quận Quảng Nguyên, đây là một trong những nơi đầu tiên Trương Lương huấn luyện binh sĩ, mùa xuân năm ngoái, bọn thổ phỉ ở trấn Phong Thủy đã bị tiêu cục Trấn Viễn nhổ cỏ tận gốc.

Không còn bị thổ phỉ chèn ép, thuế má cũng giảm hơn phân nửa so với những năm trước, cộng với việc Kim Phi đã mở vài công xưởng ở trấn trên, trấn Phong Thủy đã trở thành trấn sung túc nức tiếng gần xa.

Trấn Phong Thủy có rất nhiều nước, rất nhiều người dân nuôi cá, đầu đông là thời điểm nơi đây rộn ràng nhất, rất nhiều thương lái thu mua cá từ các chợ đều sẽ đến trấn Phong Thủy mua cá.

Hôm nay là phiên họp ba ngày một lần của trấn Phong Thủy, mới sáng sớm người dân từ các làng đã đến đây, đường phố cũng náo nhiệt hơn.

Nhất là lối vào ao cá đã đông nghịt người.

“Sao hôm nay nhiều người vậy, chả nhẽ có người bắt được cá vương rồi sao?”

Một người đi đến hỏi người bán thịt.

Trấn Phong Thủy nằm trong đất liền, gần như toàn bộ người dân nơi đây đều chưa từng nhìn thấy biển, cũng chưa từng nhìn thấy cá quá lớn.

Ở nơi đây, chỉ cần cá vượt qua ba mươi ký đều được gọi là cá vương.

Một khi có người bắt được loại cá này, đều sẽ trở thành một sự kiện lớn ở trấn Phong Thủy, ao cá ngày hôm đó cũng sẽ sôi động hơn ngày thường.

“Không phải bắt được cá lớn, mà là có người đang dựng sân khấu bên kia kìa.”

Người bán thịt vừa cắt thịt vừa trả lời.

“Dựng sân khấu?” người dân đang mua thịt vừa nghe thấy đã rất phấn khích: “Đoàn ca múa Kim Xuyên đến biểu diễn hả? Lúc nào diễn vậy? Có diễn vở ‘Cô gái tóc trắng’ không?”

Sau khi đoàn ca múa Kim Xuyên được thành lập, họ đã đi lưu diễn ở nhiều nơi, cũng đã từng đến trấn Phong Thủy diễn mấy lần.

Nhưng sau khi khai chiến với đất Tần, Thanh Diên đã đưa toàn bộ đoàn ca múa đến tiền tuyến, biểu diễn an ủi các chiến sĩ, cũng như giúp đỡ đội Chung Minh tuyên truyền các chính sách của làng Tây Hà.

Trong thời đại giải trí khan hiếm, rất ít khi người dân xem được các buổi biểu diễn của đoàn ca múa, vô số người dân đều đang mong chờ đoàn ca múa đến trấn Phong Thủy biểu diễn một lần nữa.

“Hồi nãy ta thấy sân khấu khá nhỏ, chỉ vừa ba đến bốn người đứng, có lẽ là không phải đoàn ca múa diễn đâu.”

Người bán thịt lắc đầu nói.

Trời còn chưa sáng hắn đã đi đến quầy, khi ấy người dân chưa đông lắm nên hắn có thể nhìn thấy khá rõ ràng.

“Nếu không phải đoàn ca múa biểu diễn thì dựng sân khấu làm gì?” Người mua thịt nhíu mày hỏi.

Người bán thịt vừa định nói chuyện đã nghe thấy đường phía phố Tây phát ra tiếng ồn ào.

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, một người thanh niên đang xách một cái bọc màu xanh lá cây và dẫn một con ngựa chiến màu đen đang từ từ đi tới.

Trên yên ngựa có một cây trúc, trên cây trúc có treo lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.

Mặc dù lá cờ không lớn, nhưng khi người dân nhìn thấy nó đều rối rít tránh đường.

Người dân làm thế không phải vì sợ, mà là vì kính trọng.

Sau khi sống lại, Kim Phi đã làm rất nhiều việc, vô số người dân đều được hưởng lợi từ điều đó, họ biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng.

Nhưng nơi lập bài vị trường thọ cho Kim Phi nhiều nhất không phải làng Tây Hà, mà là các làng ở trong trấn Phong Thủy.

Bởi vì người dân làng Tây Hà có thể thường xuyên nhìn thấy Kim Phi, còn có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Kim Phi lớn lên.

Bọn họ sẵn lòng hi sinh mạng sống cho Kim Phi, nhưng việc họ lập bài vị cho Kim Phi thực sự không ổn lắm.

Mà người dân ở trấn Phong Thủy không giống họ, trong mắt họ, Kim Phi chính là ân nhân lớn nhất.

Năm ngoái nơi đây đã bùng phát dịch sốt rét, Ngụy Vô Nhai đã tìm Kim Phi nhằm tìm kiếm sự trợ giúp.

Kim Phi không chỉ gửi tiền, mà còn dùng tất cả vải trong làng làm thành mùng, áo gai tặng cho người dân trấn Phong Thủy.

Hơn thế, Kim Phi còn nói cho Ngụy Vô Nhai cách phòng, chữa bệnh sốt rét.

Sau khi Ngụy Vô Nhai quay về, ông ấy đã cùng người dân dọn sạch ao tù nước đọng, diệt sạch muỗi, bệnh sốt rét cuối cùng cũng đã được kiểm soát.

Sau đó trấn Phong Thủy đã đề cử vài người đức cao vọng trọng trong người dân mang theo lễ vật đến làng Tây Hà cảm ơn Kim Phi.

Đường Tiểu Bắc biết chuyện này, đã xây dựng một nhà máy dệt ngay tại trấn Phong Thủy, cung cấp hàng cho quận Quảng Nguyên.

Ban đầu, Đường Tiểu Bắc định làm thế nhằm lợi dụng lòng biết ơn của người dân trấn Phong Thủy với Kim Phi, vì như thế họ sẽ làm việc rất nghiêm túc, cũng sẽ hợp tác giữ bí mật.

Nhưng khi đó, trấn Phong Thủy vừa mới vượt qua dịch sốt rét, vì để diệt muỗi nên rất nhiều ao đều bị rút cạn nước, dẫn đến chén cơm của những người dân nuôi cá gặp vấn đề.

Sự xuất hiện của nhà máy đã mở cho họ một còn đường sống.

Ở thời đại phong kiến, bệnh sốt rét là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm và đáng sợ, đã thế còn lây lan cực nhanh.

Bởi vì người dân Đại Khang năm nào cũng thiếu lương thực nên thể chất không được khỏe, đôi khi chỉ cần một người mắc bệnh sốt rét, sẽ khiến cho người ở các làng hoặc toàn bộ trấn đều chết hết một nửa.

Trước tiên Kim Phi đã tặng họ thuốc thang giúp họ kiểm soát bệnh sốt rét, sau đó còn mở ra một công xưởng cho họ con đường sống, sao người dân trấn Phong Thủy không biết ơn y cho được?

Người dân không biết việc mở xưởng dệt là Đường Tiểu Bắc đưa ra ý định nên dồn tất cả lòng biết ơn của mình sang cho Kim Phi.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ai nấy cũng cực kỳ kính trọng các thế lực dưới trướng Kim Phi.

“Người này đeo lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng không mặc quần áo của nhân viên hộ tống, cũng không mặc quần áo của thương hội, hắn làm gì vậy nhỉ?”

“Đúng vậy, ta chưa từng nhìn thấy kiểu quần áo này bao giờ, trông có vẻ quái lạ.”

“Chẳng lẽ là giả mạo?”

“Ở Xuyên Thục này, ai dám giả danh người của Kim tiên sinh chứ?”

Rất nhiều người dân nhường chỗ cho thanh niên trẻ, nhưng đồng thời cũng dấy lên tò mò với thân phận của thanh niên.

Thanh niên giữ bình tĩnh, dưới ánh nhìn soi mói của người dân, vẫn dắt ngựa đi thẳng về sân khấu gỗ được dựng ở phía trước.

Trưởng trấn đang đợi ở dưới sân khấu gỗ vội vàng đón tiếp: “Từ tiên sinh, đã chuẩn bị xong cả rồi!”

“Làm phiền ông quá rồi!”

Thanh niên trẻ gật đầu với trưởng trấn, sau đó vác bọc nhỏ lên trên sân khấu gỗ.

Không cần đánh chiêng, người dân quanh sân khấu đều tự giác im lặng đợi thanh niên mở lời nói chuyện.

“Chào mọi người, ta là người đưa thư của nhật báo Kim Xuyên, kể từ ngày hôm nay, cách ba ngày ta sẽ tới đây một lần đọc số mới nhất của nhật báo Kim Xuyên cho mọi người!”

Thanh niên hắng giọng, nói tiếp: “Hôm nay, ta sẽ đọc kỳ thứ nhất của nhật báo Kim Xuyên cho mọi người nghe!”

Nói xong, anh ta mở bọc nhỏ màu xanh lá ra, cẩn thận lấy ra một tờ báo khổ A3.

Trên đầu tờ báo có bốn chữ màu đỏ rất to: nhật báo Kim Xuyên!

“Nhật báo Kim Xuyên là gì vậy?”

“Không biết nữa!”

Người dân trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều mơ hồ.
Chương 1032: Lịch

“Nhật báo Kim Xuyên được sáng lập bởi Kim tiên sinh, mỗi ngày ra một số, hiện nay trên báo được chia làm bốn tờ, tờ thứ nhất là thời sự, chủ yếu nói về những chuyện lớn đã xảy ra gần đây cho mọi người biết, ví dụ như triều đình vừa ban hành luật pháp gì mới, đều sẽ được tờ báo này đăng tải.”

Người đưa thư giơ loa, nói.

“Cái này hay đấy, sau này triều đình có chuyện lớn gì, chúng ta có thể biết ngay lập tức.”

“Vậy tờ thứ hai là cái gì?”

Dân chúng đều gật đầu, cũng có người sốt ruột hỏi về tờ thứ hai.

“Tờ thứ hai là quân sự, chủ yếu nói cho mọi người về một số hành động của quân sự, ví dụ như quân Trấn Viễn dưới trướng tiên sinh hiện đang trên đất Tần, đánh nhau với Tần vương, mỗi ngày có những tiến triển gì, đánh hạ được những địa phương nào, đều sẽ được đăng trên tờ báo này để thông báo cho mọi người!”

Dân chúng nghe thế thì càng thêm kích động.

Người dân trong trấn Phong Thủy sùng bái Kim Phi, rất nhiều nam nữ thanh niên khỏe mạnh tham gia tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.

Mà họ đi hành quân xa nghìn dặm thì cha mẹ ở nhà lại lo lắng rất nhiều, tuy tiêu cục Trấn Viễn rất mạnh, số người thương vong hiện tại đã ít hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng chinh chiến nơi sa trường thì có bao giờ là không có người chết?

Cho nên đại đa số dân chúng đều rất quan tâm đến tình hình chiến sự.

Tiếc rằng thông tin ở Đại Khang quá lạc hậu, bọn họ không hỏi thăm được tin tức gì.

Giờ thì tốt quá rồi, Kim tiên sinh sáng lập ra tờ báo này, thông báo cho bọn họ tình hình chiến sự.

“Tờ thứ ba là về chuyện đồng áng, cũng là một vấn đề mà tiên sinh coi trọng nhất, chủ yếu dạy mọi người trồng trọt…”

Người đưa thư tiếp tục giải thích ý nghĩa của tờ thứ ba, nhưng còn chưa nói hết, đã bị người dân ở dưới ngắt lời.

“Vị tiểu ca này, chúng tôi chính là nông dân, còn phải để Kim tiên sinh dạy chúng tôi trồng trọt nữa sao?”

Những người nông dân đều nở nụ cười.

“Bác à, không phải Kim tiên sinh dạy mọi người làm ruộng, mà Kim tiên sinh mời chuyên gia dạy cho mọi người đấy!”

Vẻ mặt của người đưa thư trở nên nghiêm túc, anh ta nói với giọng chân thành: “Chắc hẳn mọi người còn nhớ Ngụy Vô Nhai, Ngụy thần y chứ? Giờ ngài ấy đang ở làng Tây Hà, chuyên nghiên cứu cách trồng trọt cho Kim tiên sinh!”

“Ngụy thần y đi làm ruộng ư?”

Không ít người dân kinh ngạc.

Trước đây khi vừa bùng phát bệnh sốt rét, các lang trung khác đều tránh còn không kịp, chỉ có Ngụy Vô Nhai không sợ nguy hiểm, không sợ truyền nhiễm, đến chữa bệnh cho họ.

Vì cứu chữa cho họ mà ông ấy không tiếc mặt mũi, bôn ba khắp nơi để xoay xở kiếm tiền mua thuốc.

Người dân ở trấn Phong Thủy cảm kích Kim Phi, cũng cảm kích Ngụy Vô Nhai nữa.

Nghe nói Ngụy Vô Nhai lại làm ruộng, mọi người ai cũng ngạc nhiên rồi lại cảm thấy đáng tiếc.

“Kim tiên sinh đã từng thảo luận với Ngụy thần y rằng, 99% bệnh của con dân Đại Khang là do ăn không đủ no, đói quá sinh bệnh, dùng y thuật cứu người thì một ngày đêm chỉ có thể cứu vài người, nhưng nếu có thể đào tạo ra mầm lúa cho năng suất cao, làm cho mọi người ai cũng được ăn no, thân thể sẽ tốt hơn, số người được cứu sẽ càng nhiều.”

Người đưa thư tiếp tục nói: “Cho nên sau khi Ngụy tiên sinh đến làng Tây Hà, mỗi ngày trừ chữa bệnh cứu người, ngài ấy đều cấy trồng loại hoa màu mới, Kim tiên sinh cũng hết sức ủng hộ, còn cố ý phái nhân viên hộ tống đi đến vùng đất rất xa ở phía nam để tìm hạt giống cho Ngụy tiên sinh!”

“Kim tiên sinh và Ngụy thần y đều có tấm lòng của Bồ tát cả!”

“Đúng vậy, nhưng… hai vị tiên sinh biết làm ruộng ư?”

Dân chúng cảm kích Kim Phi cùng Ngụy Vô Nhai, nhưng cũng hoài nghi không biết hai người họ có biết làm ruộng hay không.

“Bà con xin đừng xem thường Ngụy thần y, ngài ấy là cao thủ trồng các cây dược liệu đó.”

Người đưa thư nói: “Mùa xuân năm nay Ngụy tiên sinh gieo lúa, ba mẫu đất thu được hơn ba trăm sáu mươi cân đấy!”

“Ôi trời ơi! Vậy là một mẫu đất được hơn một trăm cân à?”

Người dân ai nấy đều ngạc nhiên.

Hạt lúa vốn không thông dụng, một là bởi vì nó khó trồng, cần tưới nước rất nhiều, hai là bởi vì sản lượng của nó quá thấp.

Nếu chăm chỉ cày cấy, một mẫu đất có thể thu hoạch được hơn năm mươi trăm cân đã có thể nói là bội thu rồi.

Đấy là tính nguyên vỏ trấu, còn nếu xát hết trấu đi thì số lượng còn ít hơn nhiều.

Ngụy Vô Nhai có thể thu hoạch hơn một trăm cân lúa trên một mẫu đất, là đã vượt xa mức trung bình.

“Tiểu ca, Kim tiên sinh tìm được hạt giống gì cho Ngụy thần y, mà có thể sản xuất ra được nhiều lúa vậy?”

Dân coi lương thực là trời, dân chúng vốn chỉ quan tâm tới tình hình chiến sự nơi đất Tần, nhưng khi biết được Ngụy Vô Nhai gieo lúa mỗi mẫu đất thu được hơn một trăm cân, họ càng tò mò về việc này hơn.

Trước khi chính thức làm việc, các người đưa thư được tập trung đến làng Tây Hà để được huấn luyện gấp, Kim Phi đã từng nói trong đại hội huấn luyện rằng, nhiệm vụ chủ yếu của người đưa thư hiện nay chính là tuyên truyền kiến thức nông nghiệp của tờ thứ ba.

Anh ta nghe hỏi vậy thì nói: “Hạt giống mà Kim tiên sinh tìm được, sang năm mới có thể thí nghiệm. Năm nay hạt giống mà Ngụy tiên sinh dùng chính là giống lúa thường gặp ở Đại Khang ta.”

“Vậy sao ngài ấy có thể thu hoạch được nhiều lương thực đến thế?” Người dân hỏi.

“Bởi vì ủ phân!” Người đưa thư trả lời

“Ủ phân là gì?”

Dân chúng nhìn nhau, họ đều không hiểu ý nghĩa của từ này.

Hiện tại, Đại Khang còn chưa có điều kiện sản xuất phân bón hóa học, khi dọn dẹp nhà xí, người dân dùng nước phân tưới vào đất, coi như là bón phân.

Trước tiên, không nói phương pháp bón phân này có tỷ lệ chuẩn không, cũng không nói bón như vậy có đúng khoa học hay không, mà quan trọng là số lượng phân bón quá ít.

Cả một năm, một gia đình có thể cho ra được bao nhiêu phân hòa nước? Và số lượng đó có thể tưới được bao nhiêu đất?

Không phải người dân không có ý thức bón phân, mà do bọn họ không có phân bón.

Họ nghe nói Kim Phi tìm được phương pháp tạo ra phân bón thì rất hứng thú.

“Mọi người đừng vội, giờ ta sẽ nói cho mọi người phương pháp ủ phân ngay bây giờ đây!”

Người đưa thư lật tới tờ báo thứ ba, anh ta bắt đầu đọc phương pháp ủ phân.

Ủ phân không khó, nó chỉ có đơn giản vài bước mà thôi, người đưa thư đọc một lát là xong.

“Xin ngài lặp lại lần nữa, vừa rồi ta không nghe rõ.”

Người dân đứng ở phía sau bục gỗ hô to.

“Được, vậy mọi người đừng nói chuyện, ta lại đọc lại lần nữa.”

Đến khi người dân yên lặng, người đưa thư lại đọc lại các bước ủ phân mấy lần, sau khi xác nhận mọi người đều học được mới buông tờ báo xuống.

“Trước khi tới, tiên sinh nói, mùa đông chính là thời gian tốt nhất để dùng bùn ao ủ phân, khi về mọi người nên làm ngay, để sang năm tới mùa gieo giống thì có thể bón phân vào ruộng luôn.” Người đưa thư nhắc nhở.

Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi đặt phương pháp ủ phân ở phần đầu tiên của tờ nông nghiệp.

Thời tiết thu đông lượng mưa ít, ao hồ đa số sẽ cạn nước.

Phù sa dưới đáy ao chính là nguyên liệu để ủ phân, giờ đúng là lúc để đào bùn ao lên.

Lỡ mất thời gian này thì phải chờ đến tận năm sau.

Cho dù có được hạt giống lúa nước L, nhưng cần thời gian để thí nghiệm, cấy trồng, nên chắc chắn không thể gieo trồng vào vụ xuân sang năm được, chỉ có biện pháp ủ phân là có thể tạm thời tăng sản lượng lương thực.

“Trừ bùn ao ra, thì phân tro sau khi đốt củi cũng là phân bón rất tốt, mọi người có thể trộn vào trong.” Người đưa thư lại nhắc nhở.

“Nhớ rồi ạ!”

“Không ngờ Kim tiên sinh và Ngụy thần y còn biết làm nông cơ đấy!”

“Kim tiên sinh còn nói gì nữa không?”

Dân chúng nhớ được biện pháp ủ phân rồi, thì hỏi tiếp.

“Tiên sinh còn viết một bài thơ ngắn, tốt nhất là mọi người nên thuộc đi!”

Người đưa thư lấy một tờ giấy mới từ trong cái túi nhỏ đeo trên lưng, lại dùng hồ dán tờ giấy đó lên bảng cáo thị bên cạnh bục gỗ.

Vốn dĩ Kim Phi định in bài thơ về 24 tiết khí trong năm lên báo, nhưng lại sợ người dân không đi tập hợp, cho dù đi tập hợp cũng có khi không gặp người đưa thư đọc bài ca về 24 tiết khí trong năm, nên Kim Phi bắt xưởng in tăng ca, in gấp một tập truyền đơn, dán ở tất cả những nơi đọc báo chí luôn.

Phía trên truyền đơn in bài ca về 24 tiết khí trong năm và chú giải, phía dưới in một tấm lịch ngày đơn giản.

Như thế, bất cứ lúc nào người dân cũng có thể thấy, gặp được người đưa thư cũng có thể yêu cầu giải thích lần nữa.
Chương 1033: Sức ảnh hưởng

"Tháng giêng là tháng hoa đào, mận

Lập xuân hoa nở ánh rực hồng

Đào, mận nở hoa sáng rực rỡ

Trăng soi năm tận với tháng cùng...”

Người đưa thư chỉ vào bài thơ trên giấy, bắt đầu giải thích cho người dân.

Hầu hết người dân Đại Khang đều không biết chữ, dù người đưa thư đã giải thích rất kỹ và chu đáo nhưng đa số người dân vẫn không hiểu.

Nhưng bây giờ chưa hiểu cũng không sao, Kim Phi đã yêu cầu người đưa thư, trong hai tháng, mỗi lần anh ta đến đọc báo, sẽ đọc lại bài thơ hai mươi bốn tiết khí.

Nghe lâu, nghe nhiều, sẽ tự hiểu.

Ngoài người đưa thư, những người dân nghe hiểu, sau khi quay về sẽ tự đi khoe.

Sau khi giải thích về hai mươi bốn tiết khí, người đưa thư chỉ vào tờ lịch bên dưới và nói: “Đây là lịch do tiên sinh biên soạn, qua một ngày sẽ gạch một ngày, tất cả các tiết khí đều được đánh dấu trên đó, nếu mọi người không nhớ được, thì xem ngày trên lịch sẽ biết!”

“Cái này hay, sau này không cần lo lắng nhớ nhầm ngày nữa!”

Người dân liên tục gật đầu.

Bây giờ phần quan trọng nhất đã xong, người đưa thư bắt đầu đọc những phần khác của tờ báo.

Trên thực tế, số đầu tiên của nhật báo Kim Xuyên chỉ to bằng tờ giấy A3, không nhiều nội dung, nhưng luôn có người dân nói không nghe rõ, yêu cầu người đưa thư đọc lại.

Đặc biệt là phần quân sự, người đưa thư đã đọc tổng cộng bảy tám lần.

Đợi đến khi đọc xong, đã là buổi trưa.

Người dân thấy giọng người đưa thư đã khản đặc, nên mới bỏ qua cho anh ta, nhưng vẫn chưa thấy thoả mãn.

Khi họ rời đi, tin tức về nhật báo Kim Xuyên cũng được lan truyền khắp trấn Phong Thủy.

Đại Khang thiếu các phương thức giải trí, phương tiện liên lạc và phương tiện giao thông cũng thiếu thốn như vậy, nhiều người cả cuộc đời chỉ sống quanh làng, đi vào chợ trong trấn đồng nghĩa với việc đi xa, họ hầu như không biết gì về thế giới bên ngoài.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ không tò mò về thế giới bên ngoài, chỉ là trước đây họ không có kênh để tìm hiểu mà thôi.

Báo chí xuất hiện, đã thỏa mãn sự tò mò của người dân về thế giới bên ngoài.

Phiên chợ ở trấn Phong Thủy họp ba ngày một lần, người đưa thư vốn định đọc báo ba ngày một lần, nhưng ai ngờ vào rạng sáng ngày hôm sau, trưởng trấn tìm anh ta, nói người dân đã đợi ở dưới sân khấu, chờ anh ta đến đọc báo.

“Hôm nay không phải không có chợ phiên sao? Sao vẫn có người đi chợ?” Người đưa thư tò mò hỏi.

“Những người này không đến đi chợ, mà đến tìm ngài nghe đọc báo!” Trưởng trấn chắp tay nói: “Ngài xem thử đi?”

“Được, ta đi ngay!”

Người đưa thư xách chiếc túi đựng báo lên, rồi đi theo trưởng trấn lên sân khấu.

Khiến anh ta bất ngờ là, hầu hết những người dân đến hôm nay đều là những người anh ta đã gặp ngày hôm qua.

“Báo mới vẫn chưa được giao, nếu đọc thì vẫn là báo của ngày hôm qua, các ngươi đến đây làm gì?”

Người đưa thư dở khóc dở cười hỏi.

“Chúng ta quên mất nội dung hôm qua rồi, hôm nay muốn nghe lại.”

Người dân hôm qua đến nghe, mỉm cười trả lời.

Người đưa thư lắc đầu, lấy tờ báo từ trong túi ra.

Anh ta tưởng người dân chỉ tò mò hai ngày, mấy ngày nữa sẽ ổn, nhưng anh ta phát hiện ra mình sai rồi.

Ngày thứ ba, người dân đến nghe báo càng đông hơn.

Theo lời trưởng trấn nói, có rất nhiều người dân đến trước bình minh chỉ để ngồi gần hơn, để có thể nghe rõ.

Tình huống này không chỉ xảy ra ở trấn Phong Thuỷ, mà còn xảy ra khắp Xuyên Thục.

Nhật báo Kim Xuyên trở thành cửa sổ duy nhất để mọi người tìm hiểu thế giới bên ngoài, sau khi ra mắt, nó nhanh chóng trở nên phổ biến ở Xuyên Thục, chỉ trong thời gian rất ngắn đã tạo nên sức ảnh hưởng rất lớn!

Trước đây, điều mà người dân thường nói đến nhiều nhất sau bữa tối là chuyện nhà, nhưng bây giờ thì khác, họ bắt đầu quan tâm đến nông nghiệp khoa học, quan tâm đến chiến sự, quan tâm đến công việc của đội Chung Minh ở đất Tần.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều phụ nữ bị những câu chuyện ở phần 4 thu hút, một ngày không nghe sẽ phải hỏi khắp nơi xem câu chuyện phát triển thế nào.

Kim Phi xuất bản nhật báo Kim Xuyên, chính là để dẫn dắt người dân.

Sự thật đã chứng minh, mục tiêu của y đã đạt được, kết quả còn tốt hơn mong đợi.

Với sự dẫn dắt âm thầm của nhật báo Kim Xuyên, người dân càng ngày càng có ấn tượng tốt với Đại Khang mới, ngày càng có cảm giác thuộc về Đại Khang mới.

Thời gian gần đây, người dân nhiều nơi đã chủ động thành lập các đội dân quân, tự mình giữ gìn an ninh địa phương.

Cửu công chúa nghe được tin tức, trầm mặc hồi lâu.

Khi Trần Cát nắm quyền, người dân bị ép đi lính, ở một số nơi, binh phủ thậm chí còn được cử đi bắt thanh niên trai tráng.

Sau khi Kim Phi phù trợ Cửu công chúa thành lập nước Đại Khang mới, luôn dựa vào tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn để chiến đấu, chưa bao giờ cưỡng ép dân tòng quân, tất cả đều dựa vào sự tự nguyện của nhân dân.

Nhưng khi nhân viên hộ tống đánh chiếm địa bàn, cũng cần người quản lý chứ?

Đặc biệt là phương diện trị an, luôn có lỗ hổng rất lớn.

Tuy nhiên hiện nay, với sự xuất hiện của đội dân quân ở nhiều nơi, áp lực đối với phương diện trị an đã giảm đi đáng kể.

Quan trọng nhất là đội dân quân trị an đều do người dân tự nguyện thành lập, không cần Kim Phi phân phát vũ khí, hay trả lương cho họ, điều này giúp giảm bớt áp lực tài chính cho triều đình.

Gần đây Kim Phi cũng rất chú ý tới báo chí, mỗi ngày rảnh rỗi đều chạy đến tòa soạn báo.

Sau khi nhận được phản hồi từ nhiều nơi, cuối cùng Kim Phi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng Trần Văn Viễn cảm thấy hơi bực bội.

Bởi vì hôm nay Kim Phi tìm anh ta, muốn đăng quảng cáo trên báo!

Theo quan điểm của Trần Văn Viễn, báo chí rất thiêng liêng, nhưng Kim Phi muốn dùng nó để kinh doanh!

Thật là thiếu tôn trọng báo chí!

Nếu không phải Kim Phi đưa ra đề nghị này, Trần Văn Viễn đã chửi mắng từ lâu.

Cho dù là Kim Phi, Trần Văn Viễn cũng không đồng ý thoả hiệp, sau nhiều do dự, anh ta dẫn Triệu Nhạc đến tìm Kim Phi, hy vọng có thể gây áp lực cho y.

“Tiên sinh, báo chí thiêng liêng như vậy, dùng chúng vào việc kinh doanh hình như không tốt lắm nhỉ?”

“Có gì mà không tốt chứ?” Kim Phi không ngẩng đầu lên nói: “Công nhân in báo và người đưa thư đều phải trả tiền công, giấy mực cũng tốn tiền, không tung ra quảng cáo thì lấy tiền đâu ra?”

Kim Phi đã nghĩ đến việc tung ra quảng cáo trước khi thành lập tờ báo.

Nhật báo Kim Xuyên đang độc quyền trong ngành báo chí, nếu không dùng để quảng cáo thì thật lãng phí không phải sao?

Ngay cả khi không tung ra sản phẩm của người khác, thì tuyên truyền sản phẩm của mình cũng được mà.

Ngay lúc Trần Văn Viễn định khuyên tiếp, Tiểu Ngọc đã lao vào thư phòng.

Sau hai năm huấn luyện, Tiểu Ngọc đã không còn là tiểu cô nương hấp tấp ngày xưa nữa, mà đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, hầu hết khi đến gặp Kim Phi, sẽ để Thiết Chuỳ hoặc Bắc Thiên Tầm thông báo trước.

Lần này không hề thông báo, điều đó có nghĩa là có chuyện vô cùng quan trọng.

Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc nhìn nhau, im lặng ngồi sang một bên.

“Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì vậy?” Kim Phi đặt bút xuống, ngẩng đầu.

Tiểu Ngọc không trả lời câu hỏi của Kim Phi ngay, mà quay đầu nhìn Triệu Nhạc, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thư, đặt trước mặt Kim Phi.

Trong lòng Triệu Nhạc thấp thỏm, lập tức đứng lên.

“Có phải thành Vị Châu xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ông Triệu đừng vội, để ta xem thử.”

Kim Phi vừa an ủi Triệu Nhạc vừa mở phong thư.

Trong phong thư có hai trang giấy viết tay, chưa đọc xong trang đầu tiên, sắc mặt Kim Phi đã trở nên cực kỳ khó coi.
Chương 1034: Thành Vị Châu bị công phá

Triệu Nhạc nhận thấy sắc mặt Kim Phi thay đổi, càng lo lắng hơn.

"Kim tiên sinh, rốt cuộc có phải thành Vị Châu xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Ông Triệu…."

Kim Phi hơi do dự, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

"Kim tiên sinh, ngài nhanh nói đi, rốt cuộc ở thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Nhạc nhìn thấy Kim Phi như vậy, lo lắng đến mức vỗ tay: "Rốt cuộc Phạm tướng quân sao rồi?"

"Ông Triệu, ông ngồi xuống trước đi!"

Kim Phi ra hiệu cho Trần Văn Viễn ra đỡ Triệu Nhạc, nhưng Triệu Nhạc lại phớt lờ.

"Kim tiên sinh, ngài mau nói đi, Phạm tướng quân thế nào rồi?"

Triệu Nhạc lo lắng đến mức suýt cướp lấy bức thư.

Kim Phi thấy Triệu Nhạc như vậy, thở dài, chậm rãi nói: "Thành Vị Châu bị công phá, Phạm tướng quân….. đã hy sinh..."

"Hy…. hy sinh …."

Triệu Nhạc ngồi xuống ghế, bật khóc.

Từ phản ứng vừa rồi của Kim Phi, kỳ thực Triệu Nhạc đã đoán được kết quả này.

Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn ôm một tia may mắn.

Một tướng thành công vạn người bỏ xác, bình thường, người chết trong trận chiến đều là binh lính cấp thấp, tỷ lệ tử vong của sĩ quan thấp hơn binh lính rất nhiều.

Quân hàm càng cao, tỷ lệ tử vong càng nhỏ.

Phạm tướng quân là người đứng đầu quân Trấn Tây, thuộc hạ cũng có hơn sáu mươi nghìn quân Phạm Gia trung thành.

Quân Phạm Gia cũng không phải là binh lính ẻo lả quần là áo lượt, mà là nền tảng Phạm tướng quân lập nên, ông ấy cũng là cựu binh đã ra chiến trường lâu năm, Phạm tướng quân có thể trấn thủ thành Vị Châu hơn hai mươi nằm đều là dựa vào quân Phạm Gia.

Có sáu mươi nghìn quân Phạm Gia, dù là thành Vị Châu bị phá, Phạm tướng quân cũng có khả năng trốn thoát rất cao!

Kim Phi biết lúc này có nói gì cũng là vô ích, nhưng vẫn thở dài: "Ông Triệu, xin hãy nén bi thương…"

Hai mắt Triệu Nhạc đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào lá thư trước mặt Kim Phi.

Kim Phi thở dài, gật đầu nhẹ với Trần Văn Viễn.

Trần Văn Viễn lấy bức thư, đưa cho Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc dùng bàn tay run rẩy nhận lấy lá thư.

Mới nhìn được một nửa, Triệu Nhạc đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.

May mắn thay, Trần Văn Viễn đã có chuẩn bị, nhanh chóng đưa tay ra đỡ Triệu Nhạc.

"Mau đi mời Ngụy tiên sinh!"

Kim Phi hét về phía Thiết Chùy.

Thiết Chùy không kịp ra lệnh cho người khác, quay người bỏ chạy ra ngoài.

Khi ra khỏi cửa đúng lúc nhìn thấy một nhóm nhân viên hộ tống đang dắt ngựa về làng, Thiết Chùy không nói nhiều lời, lao lên hét vào mặt người dẫn đầu: "Hai người các ngươi tránh ra, ta cần dùng ngựa!"

Tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống cưỡi ngựa ở phía trước không nói nhiều lời, nhanh chóng đưa dây cương lên.

Thiết Chùy nhảy lên lưng ngựa, dắt theo một con ngựa chiến khác, quất ngựa rồi chạy như điên vào trong làng.

Đường trong làng phần lớn đều chật hẹp, ven đường đều là nhà người dân, Kim Phi đã quy định, ngoại trừ chuyện liên quan đến tính mạng con người, không cho phép cưỡi ngựa trong làng, càng không cho phép cưỡi ngựa phóng như điên.

Một khi bị phát hiện, tất nhiên sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

"Ai dám cưỡi ngựa nhanh như vậy ở trong làng?"

"Ôi trời, là Thiết Chùy!”

"Có phải là nhà Kim Ca Nhi xảy ra chuyện gì không?"

Nhiều dân làng nghe thấy tiếng vó ngựa đều cau mày bước ra khỏi sân.

Nhìn thấy người cưỡi ngựa chính là Thiết Chùy, dân làng cũng không thèm đoái hoài đến anh ta nữa, tất cả đều vội vã chạy đến nhà Kim Phi.

Khi đến trước cửa, tranh nhau hỏi người nhân viên hộ tống canh cửa đã xảy ra chuyện gì.

Nhân viên hộ tống canh cửa đâu biết bên trong đã xảy ra chuyện gì?

Thấy người dân tụ tập càng ngày càng nhiều, nhân viên hộ tống canh cửa đang định vào trong hỏi, nhưng Thiết Chùy đã quay trở lại.

Kỹ năng cưỡi ngựa của Ngụy Vô Nhai không nhuần nhuyễn lắm, đuổi theo cách xa mấy chục mét.

Nhìn thấy một đám người đang vây ở cửa, Thiết Chùy hỏi: "Các ngươi vây quanh chỗ này làm gì?"

Dân làng nhìn thấy Ngụy Vô Nhai đi theo ở phía sau, càng lo lắng hơn.

"Thiết Chùy, tại sao ngươi vội vàng đi tìm Ngụy tiên sinh như vậy để làm gì? Có phải là Kim Ca Nhi bị bệnh không?"

"Kim Ca Nhi trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể bị bệnh gì được? Chẳng lẽ là Hạ Nhi bị làm sao sao?"

"Phì phì phì, ngươi có bị đụng chết, Hạ Nhi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

"Làm ngươi nói Kim Ca Nhi bị bệnh trước mà!"

Không đợi Thiết Chùy trả lời, dân làng bắt đầu cãi nhau rùm beng.

Thiết Chùy dở khóc dở cười ra hiệu cho nhân viên hộ tống canh cửa gõ chiêng đồng.

Khi dân làng đã yên tĩnh lại, Thiết Chùy lớn tiếng nói: "Mọi người không cần lo lắng, tiên sinh không sao, phu nhân cũng không sao, là ông Triệu bị bệnh, làm phiền mọi người đừng chặn trước cửa, để Ngụy tiên sinh vào!"

Nghe thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi không sao, dân làng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tránh đường.

Thiết Chùy đỡ Ngụy Vô Nhai xuống ngựa, hai người cùng nhau bước nhanh vào trong sân.

Khi đến thư phòng, Triệu Nhạc đã được Kim Phi và Trần Văn Viễn đặt nằm trên ghế dài.

Thấy Ngụy Vô Nhai đi vào, Kim Phi vội vàng nói: "Ngụy tiên sinh, ông mau xem xem, ông Triệu đã nôn ra máu rồi!"

"Đừng lo lắng, để ta xem xem!"

Ngụy Vô Nhai vỗ nhẹ vào đất bùn trên tay áo, đưa ba ngón tay ra đặt lên cổ tay Triệu Nhạc.

Một lúc sau, ông ta lại nhướng mày: "Triệu tinh sinh bị cảm chưa khỏi, lại thêm tức giận lo lắng nên mới ngất đi…."

Nói xong, ông ấy liếc nhìn Kim Phi và Trần Văn Viễn, nhắc nhở nói: "Triệu tiên sinh đã lớn tuổi, dù có bất đồng ý kiến gì với ông ta các ngài cũng nên từ từ thương lượng, không thể cãi vã…."

"Ngụy tiên sinh, ông hiểu nhầm rồi, chúng ta không cãi nhau với ông Triệu." Trần Văn Viễn vội vàng giải thích.

"Vậy chuyện gì đã khiến ông ta tức giận đến như vậy?" Ngụy Vô Nhai tò mò hỏi.

"Ngài cũng biết, từ khi nhập ngũ khi còn trẻ ông Triệu đã đi theo Phạm tướng quân của quân Trấn Tây, hơn hai mươi năm qua đã sớm thân thiết như huynh đệ."

Trần Văn Viễn thở dài nói: "Vừa rồi tiên sinh nhận được tin, thành Vị Châu đã bị công phá, sáu mươi nghìn quân Phạm Gia bị giết chết hơn nửa, Phạm tướng quân cũng hi sinh vì tổ quốc, hơn nữa…. Hơn nữa người Đông Man còn dùng đầu của Phạm tướng quân…làm ly rượu...."

"Thật là đám súc sinh lòng lang dạ sói!"

"Khả năng giữ bình tĩnh của Ngụy Vô Nhai vẫn luôn rất tốt, nhưng sau khi nghe xong, cũng tức giận đến mức chửi lớn!

Là một lang trung hàng đầu ở Quảng Nguyên, ông ấy đã từng nghe nói đến Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, cũng rất bội phục Phạm tướng quân rõ ràng có thể sống yên vui ở triều đình, nhưng mười mấy năm như một ngày sống lạnh lẽo ở thành Vị Châu.

Trong tình hình triều đình của Trần Cát, một đại tướng quân như vậy rất đáng để người khác kính trọng.

Nhưng một vị tướng quân hiếm có như vậy lại có kết cục này!

"Không phải, trước đây ta đã nghe một cựu binh quân Thiết Lâm đã giải ngũ nói, tường thành Vị Châu cao dày, bây giờ còn trang bị cả cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, sao có thể bị phá thành chứ?"

Ngụy Vô Nhai nghi ngờ hỏi: "Hơn nữa phòng thủ ở thành Vị Châu không phải là người Đảng Hạng sao, tại sao lại là người Đông Man phá thành?"

"Đây chính là chỗ khiến người ta tức giận nhất." Trần Văn Viễn nắm nắm đấm nói: "Tấn vương và người Đông Man câu kết với nhau, biết thành Vị Châu thiếu lương thảo, giả vờ gửi lương thảo cho thành Vị Châu.

Trước đây Tấn vương vẫn luôn chống lại Đông Man, Phạm tướng quân quá tin tưởng ông ta, không nghĩ nhiều đã để người của Tấn vương vào thành, ai ngờ người của Tấn vương lại đầu độc vào nước giếng trong đại doanh của quân Phạm Gia.

Quân Phạm Gia sau khi trúng độc bị tiêu chảy không ngừng, người của Tấn vương lại nhân cơ hội mở cửa thành phía đông, trong ứng ngoài hợp với người Đông Man, chiếm lấy thành Vị Châu…"

"Tại sao Tấn vương lại như vậy?" sắc mặt Ngụy Vô Nhai tái nhợt nói: "Tại sao ông ta lại phản bội Phạm tướng quân?"

"Còn có thể là vì sao, vì dã tâm đó!" Trần Văn Viễn cười khẩy.

"Kim tiên sinh…."

Triệu Nhạc từ từ tỉnh lại, giãy giụa trên ghế rồi lăn xuống, nằm trên mặt đất dập đầu về phía Kim Phi.

"Kim tiên sinh, xin ngài, nhất định phải báo thù cho Phạm tướng quân!"
Chương 1035: Căm hận

“Ông Triệu, ông mau đứng dậy đi!”

Kim Phi vừa né tránh vừa đưa tay ra đỡ lấy Triệu Nhạc.

Nhưng Triệu Nhạc lại ngồi bệt xuống đất như bùn nhão, sau khi được Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đỡ dậy thì lại ho khan dữ dội.

Ông ta ho khan một tiếng, ho ra vài ngụm máu loãng.

Trán cũng vì dập đầu quá mức mà máu tươi chảy giàn giụa.

Nhưng Triệu Nhạc cứ như không phát hiện ra, ông ta cũng không gào khóc, chỉ nhìn chằm chằm Kim Phi bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Trong đôi mắt ấy là sự cầu xin.

Triệu Nhạc được xem như một trong những người đọc sách mà Kim Phi biết, một người có nghĩa khí, nếu không đã không cùng Phạm tướng quân bảo vệ thành Vị Châu hẻo lánh kia suốt nhiều năm như vậy.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy ông ta dập đầu.

Làm người phải có tôn nghiêm, không được tùy tiện khuất phục trước kẻ khác, nhìn thấy Triệu Nhạc như thế này, trong lòng Kim Phi rất khó chịu.

Y đang định nói gì đó thì có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa.

Y quay lại, nhìn thấy Cửu công chúa dẫn theo Châu Nhi đang đi tới đây.

“Vũ Dương, bây giờ nàng đang mang thai đấy, đừng đi nhanh như vậy!”

Kim Phi vội tới chỗ Cửu công chúa, giữ chặt lấy cô ấy.

Cửu công chúa nhìn Triệu Nhạc rồi nhìn Tiểu Ngọc, trong lòng cũng hiểu được đại khái.

“Phu quân đã biết chuyện của thành Vị Châu rồi à?”

Cách đây không lâu, Triệu Nhạc có nhờ Kim Phi phái phi thuyền tới thành Vị Châu để hỏi thăm tình hình nơi đó.

Mặc dù Kim Phi không phái phi thuyền, nhưng lại để Hàn Phong phái mấy mật thám đi.

Chuyện của thành Vị Châu là do mật thám thăm dò ra rồi truyền tin về làng.

Sau đó viện Khu Mật tổng hợp lại tình báo, gửi một phần cho Tiểu Ngọc, một phần cho Cửu công chúa.

Chỉ là Cửu công chúa cần quản lý toàn bộ đại cục nên xem phần tình báo này lâu hơn Tiểu Ngọc một chút.

Sau khi biết được Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau tấn công thành Vị Châu, Cửu công chúa nhanh chóng chạy tới đây để bàn bạc với Kim Phi.

Nhìn thấy cả Tiểu Ngọc và Triệu Nhạc ở trong thư phòng, Cửu công chúa mới nhận ra Kim Phi cũng đã biết.

Triệu Nhạc thấy Cửu công chúa tới thì lại dập đầu với Kim Phi: “Kim tiên sinh, nể tình ngày trước Phạm tướng quân đã từng hợp tác với ngài để cùng chống lại người Đảng Hạng, xin ngài hãy báo thù cho ông ấy!”

Lần trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã cố tình thả đám người Đảng Hạng đi qua Thanh Thủy Cốc, rồi đào một cái hồ chứa nước ở núi Khôi Lang, chặn người Đảng Hạng ở giữa Thanh Thủy Cốc và hồ nước.

Nhưng lúc ấy lực lượng chủ yếu của quân Thiết Lâm lại đang ở Thanh Thủy Cốc, thuộc hạ của Khánh Hoài chỉ còn cận vệ và vài thợ thủ công của Tương Tác Doanh có thể dùng được, nếu như người Đảng Hạng phá vòng vây từ trong hồ nước, Khánh Hoài căn bản không thể ngăn cản được.

Sau đó, Phạm tướng quân đã điều động mấy nghìn quân Phạm Gia, giúp Khánh Hoài bảo vệ hồ chứa nước.

Có thể nói, nếu lúc đó không có Phạm tướng quân tới tiếp viện kịp thời, kế hoạch ban đầu của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc sẽ không thành công một cách thuận lợi như vậy được.

“Phu quân, đúng là ngày ấy Phạm tướng quân phái quân tới tiếp viện, nhưng ông ấy cũng không phải vì chàng!”

Cửu công chúa biết Kim Phi là người trọng tình nghĩa, thấy Triệu Nhạc nói vậy, cô ấy sợ Kim Phi xúc động nên vội lên tiếng.

“Bệ hạ… Phạm tướng quân vì hoàng gia mà khổ sở thủ thành Vị Châu gần hai mươi năm, sao người có thể ông ấy nói như vậy…”

Triệu Nhạc quay sang nhìn Cửu công chúa, gương mặt hiện ra vẻ bi thương và phẫn nộ: “Lẽ nào trong mắt bệ hạ, mạng của Phạm tướng quân, mạng của mười nghìn quân Phạm Gia không bằng một vương thúc của người sao?”

Ngụy Vô Nhai và Trần Văn Viễn đứng đó không nói gì, chỉ hơi cau mày lại.

“Công lao của Phạm tướng quân, trẫm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, luôn kính trọng ông ấy từ tận đáy lòng. Trước cái chết vì đất nước của ông ấy, trẫm rất đau lòng, cũng rất phẫn nộ!”

Cửu công chúa cắn răng nói: “Còn về phần Trần Vĩnh Trạch, từ khi ông ta xưng vương, ông ta đã không còn là vương thúc của trẫm nữa rồi. Nếu biết ông ta là kẻ sẽ phản bội Đại Khang, là kẻ làm tổn hại tới Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, trẫm đã giết ông ta từ lâu!”

Lúc trước, khi Tấn vương tới làng Tây Hà, rồi sau cuộc đàm phán thất bại với Kim Phi, Cửu công chúa đã từng nghĩ có nên phái người đi trừ khử ông ta hay không.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không xuống tay, cô ấy chờ một ngày Tấn vương nhận ra sự chênh lệch giữa ông ta và Kim Phi, có thể bỏ ý định rồi đi theo bọn họ.

Kết quả là Cửu công chúa lại không chờ được ngày đó, mà thứ đang chờ cô ấy lại là tin Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau.

Hơn nữa ông ta còn dám làm ra chuyện khiến người ta tức giận sôi máu.

Nếu có thể làm lại từ đầu, Cửu công chúa sẽ không do dự mà phái người giết Tấn vương ngay lập tức.

“Vậy bệ hạ, người đây là…” Triệu Nhạc hoang mang.

“Trần Vĩnh Trạch đáng chết, nhưng ông ta lại ở đất Tấn xa xôi, hiện tại đến cả đất Tần chúng ta cũng chưa chiếm được thì không thể khai chiến một cách tùy tiện với Trần Vĩnh Trạch!” Cửu công chúa nói.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy lại vội vàng đi tìm Kim Phi như vậy.

Xuyên Thục và đất Tấn còn có đất Tần ở giữa, mà đất Tần vẫn chưa chiếm được, tiêu cục Trấn Viễn cũng thiếu người nghiêm trọng, nếu lại khai chiến với Tấn vương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới những kế hoạch đã được xây dựng.

Triệu Nhạc đã ở trong quân Trấn Tây hơn hai mươi năm, cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại.

Vùng Tây Bắc của đất Tần tiếp giáp với Đảng Hạng, vùng Đông Bắc tiếp giáp với đất Tấn.

Lúc trước xây dựng chiến lược, Kim Phi, Cửu công chúa và cả Trương Lương đều lo rằng người Đảng Hạng sẽ nhân cơ hội mà làm loạn, nên lúc tấn công đất Tần, đã ưu tiên chọn hướng Tây Bắc.

Nếu hiện tại điều chỉnh phương hướng để đi tấn công đất Tần, vậy phải điều chỉnh chiến lược phương hướng trước đó.

Nghe thì đơn giản, nhưng lại liên quan tới rất nhiều vấn đề khác, nếu không hợp lý thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Triệu Nhạc không cố chấp nữa, im lặng gục đầu xuống.

Nhưng vào đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trần Vĩnh Trạch đáng chết!”

“Cái gì?”

Cửu công chúa và Triệu Nhạc đều quay sang nhìn Kim Phi.

“Ta nói Trần Vĩnh Trạch đáng chết! Hơn nữa buộc phải chết.”

Kim Phi nghiến răng nói lại: “Loại người phản bội đất nước này mà không giết thì không yên lòng dân!”

Kiếp trước, khi xem kịch kháng chiến, Kim Phi hận bọn phản quốc như quân xâm lược!

Trong mắt y, giúp giặc giết hại đồng bào của mình, còn đáng hận hơn cả quân giặc.

Nếu Tấn vương chỉ muốn xưng đế, đối đầu với mình, Kim Phi có thể hiểu được.

Sau này bắt được Tấn vương, nói không chừng có thể nể tình ngày trước ông ta cũng tham gia chống Đông Man và Đảng Hạng mà tha ông ta một mạng.

Nhưng hiện tại, ông ta lại quay sang cấu kết với Đông Man, tàn sát quân Trấn Tây, Kim Phi không thể tha thứ!

“Nhưng chúng ta không đủ người để khai chiến với Trần Vĩnh Trạch…” Cửu công chúa nhắc nhở.

“Vậy thì chiêu mộ thêm người!” Kim Phi quay sang phía Trần Văn Viễn: “Ngươi đi tìm Hàn Phong, sắp xếp lại tin tình báo mà mật thám truyền về!”

“Phu quân, chàng muốn đăng lên trên nhật báo Kim Xuyên sao?” Cửu công chúa lập tức đoán ra ý định của Kim Phi.

“Đúng!” Kim Phi gật đầu: “Anh hùng như Phạm tướng quân, không thể để người ta không biết đến. Quân phản bội như Trần Vĩnh Trạch, cũng không được phép vô danh!”

“Ta sẽ đóng đinh Trần Vĩnh Trạch lên cột mốc ô nhục của lịch sử, mãi mãi không thể trở mình!”

Cửu công chúa nghe xong, sắc mặt cô ấy ngay lập tức trắng bệch.

Cô ấy biết, Kim Phi không hề nói đùa.

Y thật sự có thể!

Chưa kể đấy là do bản thân Tấn vương làm ra chuyện như vậy, cho dù ông ta không làm gì, chỉ cần Kim Phi muốn, với sức ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, có thể dễ dàng đóng đinh Tấn vương lên cột hình chữ thập, đời đời bị người ta phỉ nhổ.

“Rõ!”

Liên quan tới công việc, Trần Văn Viễn lập tức nghiêm túc.

Anh ta gật đầu với Kim Phi và Cửu công chúa, rồi xoay người rời đi.

“Trần công tử, chờ ta với!”

Triệu Nhạc vừa ho vừa loạng choạng đuổi theo Trần Văn Viễn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom