-
Chương 1036-1040
Chương 1036: Sùng bái
Sau khi Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đi, Kim Phi cũng đi ra ngoài.
Nhưng y không ra khỏi cửa, mà leo lên tháp canh trong sân, nhìn về phía Bắc, trong lòng có cảm xúc phức tạp.
Mặc dù không tiếp xúc với Phạm tướng quân nhiều, nhưng y khâm phục đối phương tận sâu trong lòng.
Phạm tướng quân xuất thân giàu sang, vốn có thể sống cuộc sống xa hoa trong nhung lụa, nhưng ông ấy lại lựa chọn bỏ bút cầm đao, dẫn quân Phạm Gia bảo vệ thành Vị Châu.
Kim Phi đã từng đến thành Vị Châu, biết hoàn cảnh bên đó như thế nào.
Vị Châu nằm ở biên cương phía Bắc, vào tháng tám tuyết đã bắt đầu rơi cả ngày, trong một năm ít nhất có bốn năm tháng cũng lạnh đến mức đóng băng, hơn một nửa thời gian của mấy tháng còn lại cũng có gió cát thổi vào mặt.
Chưa bàn đến khí hậu khắc nghiệt, Vị Châu là một tòa thành quân sự, căn bản không có bất cứ trò gì để giải trí.
Phạm tướng quân mặc dù là người cao quý nhất trong quân Trấn Tây, nhưng luôn cùng ăn cùng ở với binh lính, trừ lúc chiêu đãi khách, bình thường gần như không hề ăn riêng.
Thậm chí ngay cả người nhà cũng không dẫn theo.
Có thể nói, nếu như không có Phạm tướng quân, nếu như không có quân Phạm Gia, Đại Khang không đợi kịp Kim Phi tới đã bị chia cắt rồi.
Kim Phi tự nghĩ, nếu như y là Phạm tướng quân, y không thể làm được đến mức này.
Kim Phi không quen biết Phạm tướng quân, cũng không có tình cảm gì, nhưng vừa nghĩ đến mấy chục ngàn binh lính vất vả trấn giữ biên cương bị kẻ địch nhẫn tâm tàn sát, vừa nghĩ tới Phạm tướng quân đầu lìa khỏi xác, đầu còn bị địch lấy làm chén rượu, Kim Phi không ngăn nổi cơn giận!
Việc này không liên quan đến tình cảm cá nhân, mà vì y là con cháu của Viêm Hoàng!
Kim Phi quả thực không ngờ Tấn vương sẽ làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy!
Cho dù ở thời nào, kẻ tiếp tay cho giặc luôn đáng hận.
Cửu công chúa hối hận vì ban đầu không giết chết Tấn vương, chẳng lẽ Kim Phi lại không?
Nghĩ đến việc bản thân là kẻ ra lệnh để cho Tấn vương trở lại đất Tấn, Kim Phi chỉ hận không thể tự tát mình hai cái!
Nếu như lúc ấy y giết chết Tấn vương, Phạm tướng quân đã không chết!
Mấy chục ngàn quân Phạm Gia cũng đã không chết!
Mấy chục ngàn người đó!
Hơn nữa còn là tướng sĩ đã vất vả trấn giữ biên cương mười mấy năm!
Kim Phi mặc dù không biết bọn họ, nhưng không có nghĩa là Kim Phi không khâm phục bọn họ!
Cửu công chúa đứng ở dưới tháp canh, mím môi quan sát một lúc rồi ra hiệu cho Châu Nhi đến phòng bếp lấy một vò rượu.
Không để cho những người khác đi theo, Cửu công chúa tự mình ôm lấy vò rượu, cầm theo một chiếc bát sứ, leo lên tháp canh.
Cô đặt chiếc bát sứ lên trên đống mũi tên rồi rót một bát rượu cho Kim Phi.
Mãi cho đến lúc này, Cửu công chúa mới nhìn thấy, trong đôi mắt của Kim Phi đầy nước mắt!
Cửu công chúa lập tức trở nên luống cuống.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Kim Phi rơi lệ.
"Phu quân..."
Cửu công chúa đau nhói trong lòng, cẩn thận giúp Kim Phi lau sạch nước mắt.
"Vũ Dương, chúng ta sai rồi!"
Kim Phi nghẹn ngào nói: "Chúng ta đều nhìn lầm Tấn vương rồi! Là chúng ta hại chết Phạm tướng quân, hại chết sáu chục nghìn quân Phạm Gia!"
Nói xong, y đấm vào đống mũi tên.
Một đấm này tràn đầy phẫn nộ, đến mức gãy cả mũi tên.
"Không, là ta sai rồi, ta nhìn lầm vương thúc!"
Cửu công chúa vội vàng kéo nắm đấm của Kim Phi vào trong lồng ngực, lắc đầu nói: "Ta rõ ràng đã nhìn thấu Trần Vĩnh Trạch là kẻ lòng lang dạ sói, lại không giết ông ta, là ta sai, không liên quan đến phu quân!"
"Sai chính là sai!"
Kim Phi cười khổ rồi lắc đầu, bưng chén rượu trước mặt lên, hai tay nâng nó lên đổ xuống đất.
Sau đó cất giọng hát lớn về phía Bắc:
Khói bốc lên cao, trong về phương bắc xa xăm!
Rồng uốn khúc, ngựa hí vang, kiếm khí như sương!
Tấm lòng chảy cuồn cuộn tựa như nước sông Hoàng Hà.
Hai mươi năm, tung hoành ngang dọc.
Ai có thể chống lại!"
Bên dưới có một nhóm nhân viên hộ tống đang tuần tra tình cờ đi ngang qua, tò mò ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Kim Phi hát đấy.
Cửu công chúa cũng hơi sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, Kim Phi đang hát cho Phạm tướng quân và quân Phạm Gia.
Cô ấy lại mím môi rồi rót tiếp một chén rượu.
Kim Phi không đến bưng chén rượu lên, mà tiếp tục hát:
"Hận thù càng sâu, chiến tranh càng kéo dài.
Bao nhiêu thuộc hạ trung thành chôn xác xứ người!
Chết trăm lần cho đất nước thì có tiếc chi,
Nén tiếng than thở, không nói một lời, máu và nước mắt đọng đầy!"
Nghe thấy câu này, nhân viên hộ tống bên dưới không kìm được mà dừng bước.
Bọn họ cũng từng đi lính, đều đã từng tận mắt nhìn thấy chiến hữu chết thảm dưới đao kẻ địch.
Lúc này tất cả đều đang nhớ lại cuộc sống chinh chiến sa trường lúc đầu!
Họ cũng nhớ tới những người đã từng ăn cơm chung trước kia, những người chiến hữu cuối cùng đã vĩnh viễn chôn xác nơi đất khách quê người!
Không ít nhân viên hộ tống cũng nâng tay áo lên lau nước mắt.
Trần Văn Viễn đỡ Triệu Nhạc đi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng hát, hai người dừng bước cùng một lúc.
Triệu Nhạc không kìm được mà nhớ đến Phạm tướng quân, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được lại chảy ra lần nữa.
"Mau đi gọi Thanh Diên cô nương!"
Trần Văn Viễn vừa bảo trợ thủ đi gọi Thanh Diên, vừa móc một cây bút chì và quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra, ghi lại lời bài hát.
Thật ra không cần Trần Văn Viễn đi gọi, Thanh Diên sống ở tiền viện nhà Kim Phi, lúc này đã đứng trong sân rồi.
Lúc này trong lòng Kim Phi chỉ có sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, không để ý trên đường đang có càng ngày càng nhiều người dân đến, y dùng cách hát gần như là hét để tiếp tục hát:
"Vó ngựa đi phía Nam người nhìn về phía Bắc!
Người trông về phía Bắc, cỏ vốn xanh rờn nay chỉ còn cát vàng tung bay!
Ta nguyện bảo vệ bờ cõi biên cương này!
Giữ gìn từng tấc đất quê hương, để cho bốn phương khiếp sợ!”
Cửu công chúa nghe đến khúc này, chợt ngẩng đầu lên!
Cô ấy nhìn dáng vẻ hò hét của Kim Phi, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái!
Không hổ là nam nhân cô ấy chọn trúng!
Giữ gìn từng tấc đất quê hương, để cho bốn phương khiếp sợ!
Những lời này khiến lòng nhiệt huyết của Cửu công chúa sôi trào!
Cũng khiến cho nhiệt huyết của nhân viên hộ tống và người dân đang xem ở dưới tháp canh sôi trào!
Triệu Nhạc nhớ lại cuộc sống sa trường ban đầu cùng vào sinh ra tử với Phạm tướng quân, vừa khóc vừa cười!
Cách đó không xa, Thanh Diên thu hồi giấy bút, cũng đang ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, có kích động, có sùng bái, cũng có chút thương xót.
Thanh Diên có xuất thân ca nữ, từ nhỏ đã được đào tạo âm luật, cách Kim Phi hát mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng cô ấy nghe và cảm nhận được sự hào hùng của Kim Phi trong tiếng ca, cũng cảm nhận thấy sự áy náy trong tiếng ca.
Là một người đàn ông yêu khoa học công nghệ, tính cách của Kim Phi rất hướng nội, thường ngày tuyệt đối sẽ không ca hát trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay có lẽ là do sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, Kim Phi giống như đang trừng phạt bản thân, không để ý càng ngày càng có nhiều người dân vây quanh, y bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, lại bắt đầu hét lên.
Cứ như vậy, mỗi lần hét là uống một chén rượu!
Sau khi hét, giọng cũng càng lúc càng khàn đi!
Cửu công chúa khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, biết Đường Tiểu Bắc không có ở đây, cô ấy không thể làm gì hơn ngoài cho người đi tìm Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm.
Kết quả là Châu Nhi lại bảo rằng Quan Hạ Nhi hôm nay về nhà mẹ để thăm người thân, Bắc Thiên Tầm đi theo bảo vệ cô ấy rồi.
Cửu công chúa tranh thủ thời gian bảo Tiểu Ngọc đi tìm Quan Hạ Nhi.
Đợi đến lúc Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm từ làng Quan Gia chạy về, Kim Phi đã hét nửa giờ trên tháp canh, uống say đến mức cả người lảo đảo, giọng khàn đến mức nói không ra lời.
Trên đường trở về Quan Hạ Nhi đã nghe Tiểu Ngọc kể về chuyện đã xảy ra, nhìn thấy mắt Kim Phi đỏ hoe, trán nổi gân xanh, vẫn cứ gào thét mãi, Quan Hạ Nhi đau lòng đến rơi nước mắt.
"Tỷ tỷ, tỷ mau khuyên nhủ phu quân đi!"
Cửu công chúa khóc với Quan Hạ Nhi nhờ giúp đỡ.
"Đương gia..."
Quan Hạ Nhi xông tới, muốn kéo Kim Phi vào trong lồng ngực.
Nhưng Kim Phi lúc này đã say đến không nhìn thấy rõ ai nữa rồi, theo bản năng mà đẩy ra, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Quan Hạ Nhi.
May mà Bắc Thiên Tầm ở bên cạnh, vội vàng đưa tay đỡ Quan Hạ Nhi.
Thấy Quan Hạ Nhi vẫn muốn đi, Bắc Thiên Tầm vội vàng kéo cô lại: "Tỷ tỷ, để ta tới!"
Nói xong, cô ấy tiến lên mấy bước, lấy tay chém vào phía sau cổ Kim Phi!
Kim Phi đang khua chân múa tay bỗng trợn mắt, tiếng hát của y đột ngột ngừng lại.
Bắc Thiên Tầm vác Kim Phi lên, nhảy từ trên tháp canh xuống.
Chương 1037: Phong thần
Bắc Thiên Tầm đã cõng Kim Phi về nhà, nhưng người dân tụ tập dưới đài vẫn chưa giải tán.
“Hôm nay Kim tiên sinh làm sao vậy?”
“Không biết.”
“Có phải vừa rồi Kim tiên sinh đã khóc không?”
“Hình như vậy.”
“Phi ca trước giờ chưa từng uống rượu, ca hát, nhưng hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, hát lâu như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nhân viên hộ tống và đám dân làng ở dưới bàn luận sôi nổi.
Bọn họ cũng đoán được là có chuyện nhưng cụ thể là chuyện gì thì bọn họ không biết.
Một số dân làng quen biết Tiểu Ngọc chạy tới đại đội phụ nữ để tìm Tiểu Ngọc hỏi thăm một chút, nhưng Tiểu Ngọc lại không có ở đó.
Lúc này, Tiểu Ngọc và đám Quan Hạ Nhi đang vây quanh mép giường, lo lắng nhìn Kim Phi.
Vừa nãy, Ngụy Vô Nhai vẫn chưa đi, lúc này, ông ấy đang bắt mạch cho Kim Phi.
Thấy Ngụy Vô Nhai thu tay lại, Quan Hạ Nhi vội vàng hỏi: “Ngụy tiên sinh, đương gia thế nào rồi?”
“Không có gì đáng lo ngại, chỉ là uống quá nhiều rượu, lại bị Thiên Tầm phu nhân đánh ngất, giải rượu xong là ổn.”
Ngụy Vô Nhai nói: “Mọi người ở lại trông nom, cẩn thận y nôn rượu trong lúc ngủ, rồi bị sặc mất.”
“Để ta trông cho!”
Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm đồng thanh.
“Hai vị tỷ tỷ, các người đều đang mang thai, không thể để hai người cực khổ được, hơn nữa, người là do ta đánh, cứ để ta trông cho.”
“Thiên Tầm phu nhân cũng đừng nên tự trách mình, Kim tiên sinh vừa rồi nổi cơn thịnh nộ, nếu không phải cô đánh ngất y, cơn giận dồn nén trong lòng còn phiền phức hơn bây giờ nhiều!”
Ngụy Vô Nhai hỏi: “Chẳng phải Kim tiên sinh và Phạm tướng quân không thân lắm sao? Tại sao lại buồn đến mức này chứ?”
“Phu quân và Phạm tướng quân cũng không có quan hệ sâu sắc, chắc chỉ là quen biết mà thôi.” Cửu công chúa trả lời: “Phu quân buồn bực về những chuyện xảy ra với Phạm tướng quân, buồn bực vì mấy chục ngàn người không chết trên chiến trường, không trở về trong sự vẻ vang mà lại chết thảm trong âm mưu của kẻ phản đồ!”
“Haiz...” Ngụy Vô Nhai thở dài: “Sau khi tiên sinh tỉnh lại, các vị hãy khuyên nhủ ngài ấy một chút.”
“Chuyện này không thể nào khuyên can, chỉ có máu tươi của kẻ phản đồ mới có thể dập tắt lửa giận của phu quân!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Ngụy Vô Nhai cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo trong lời nói của Cửu công chúa, lại thở dài, rồi lặng lẽ thu dọn hòm thuốc của mình.
“Vũ Dương tỷ, Thiết đại nhân cầm tấu chương chờ bên ngoài đã lâu rồi, chắc là có chuyện quan trọng muốn tìm tỷ!”
Bắc Thiên Tầm nói: “Tỷ đi làm việc trước đi!”
Cửu công chúa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Thiết Thế Hâm ôm một chồng tấu chương, căng thẳng tới mức đi qua đi lại không ngừng.
Suy nghĩ một lát, cô ấy nói: “Vậy thì vất vả cho Thiên Tầm muội muội rồi, ta xử lý xong công vụ sẽ tới ngay!”
“Không sao!”
Bắc Thiên Tầm tiễn Cửu công chúa ra cửa phòng.
Sau đó bất kể cô ấy có khuyên nhủ thế nào, Quan Hạ Nhi vẫn không muốn đi, mà chỉ lấy khăn lông nóng tới, cẩn thận lau trán và cổ cho Kim Phi như lúc ban đầu mới thành hôn.
Thấy vết thương trên tay Kim Phi, nước mắt đau lòng lại rơi xuống.
Sau khi Cửu công chúa ra ngoài, cô ấy không quan tâm tới Thiết Thế Hâm mà nhìn Châu Nhi: “Đi nói với Trần Văn Viễn, trẫm truy phong Phạm tướng quân thành Văn Chính - Võ An Vương anh dũng đấu vì chính nghĩa!”
Thời đại phong kiến, thụy hào - danh hiệu sau khi chết là sự khái quát công lao và thị phi cả một đời.
Ví dụ như Văn Vương và Vũ Vương trong lịch sử của Kim Phi đều là ca ngợi công đức cả đời của đế vương, thuộc về thượng thụy.
“Lệ” và “Dương” trong thụy hào của Chu Lệ Vương và Tùy Dương Đế đều đại biểu cho tàn bạo, thuộc về hạ thụy.
Không chỉ đế vương sau khi chết mới có thụy hào, rất nhiều người có đóng góp lớn lao ở một phương diện nào đó sau khi qua đời cũng sẽ được truy phong thụy hào.
Mục tiêu mà rất nhiều quan văn võ tướng ở thời đại phong kiến dành trọn đời để theo đuổi chính là thượng thụy.
Văn Chính và Võ An gần như là thụy hào cao nhất của văn thần võ tướng, người bình thường có được cái này đã có thể được ghi danh vào sử sách.
Mà Cửu công chúa lại cho Phạm tướng quân cả hai thụy hào này.
Đây là lần đầu tiên có chuyện này từ khi Đại Khang lập quốc tới giờ.
Châu Nhi nghe vậy, không khỏi nhíu mày, ngay sau đó vội vàng cúi đầu.
Thiết Thế Hâm ôm tấu chương đứng một bên chợt ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Cửu công chúa.
Đối với Thiết Thế Hâm, Cửu công chúa không phải đang truy phong cho Phạm tướng quân, mà là đang phong thần!
Trên thực tế, sau khi Cửu công chúa hiểu được hàm nghĩa trong tiếng hát của Kim Phi, cô ấy đã quyết định đẩy Phạm tướng quân lên thần đàn!
Dù tiêu cục Trấn Viễn hiện tại đã có thể ngạo nghễ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trên phương diện võ lực, nhưng thống trị thiên hạ khó hơn chinh phục thiên hạ, trước mắt, Đại Khang mới cần một vị anh hùng như vậy để đoàn kết lòng dân và khơi dậy lòng căm thù giặc của dân chúng.
Cửu công chúa tin rằng, Kim Phi sẽ không phản đối quyết định này của cô ấy.
Châu Nhi nén lại sự khiếp sợ trong lòng, tung người nhảy ra khỏi tiểu viện, cưỡi con ngựa ở trước cổng, chạy ra khỏi làng.
Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên lúc này đang bận rộn vô cùng.
Trần Văn Viễn kêu gọi các ký giả đàm phán với đội Chung Minh, yêu cầu thông tin cụ thể.
Sau khi Triệu Nhạc biết tin Cửu công chúa truy phong, kích động tới mức suýt nữa ngất đi, sau đó nén lại đau thương, vừa ho ra máu vừa nhanh chóng sửa lại sự tích bình sinh của Phạm tướng quân.
Đợi tin tình báo về đã là chập tối.
Sau khi chắc chắn tình báo không sai, Trần Văn Viễn lập tức xóa nội dung ban đầu của bộ phận thời sự và quân sự, đồng thời ra lệnh cho xưởng in làm thêm giờ cả đêm để in lại tin tức thành Vị Châu bị công phá.
Công nhân phụ trách điêu khắc làm việc cả ngày, mệt mỏi sắp chết, vất vả lắm mới được tan ca, kết quả lại có thông báo phải làm thêm giờ, họ vốn đang rất tức giận, nhưng khi thấy nội dung tin tức, vẻ mặt mỗi người đều yên lặng, không đợi Trần Văn Viễn tới thúc giục mà tự giác trở lại phân xưởng.
Tin mới hôm nay là do Trần Văn Viễn tự viết, anh ta vốn dĩ thường viết truyện nên biết cách làm động lòng người.
Khi biết việc truy phong của Cửu công chúa, Trần Văn Viễn đã đoán được ngay dụng ý của Kim Phi và Cửu công chúa.
Tin mới hôm nay được viết dựa trên sự tích bình sinh của Phạm tướng quân, có thể nói một cách khách quan và công bằng nhưng lại khôn khéo phóng đại ưu điểm của Phạm tướng quân, và sự bi tráng của quân Phạm Gia.
Phía dưới bản tin còn kèm theo bài hát “Tinh Trung Báo Quốc” mà Kim Phi hát buổi chiều hôm đó.
Không chỉ có tòa soạn nhật báo Kim Xuyên và xưởng in bận rộn, trụ sở chính của đoàn ca múa Kim Xuyên cũng náo loạn cả lên.
Chiều đó, lần đầu tiên Thanh Diên nghe được “Tinh Trung Báo Quốc” đã nhận định bài hát này là Kim Phi đặc biệt hát cho những tướng sĩ đang tác chiến ở phía Bắc!
Cô ấy phải khiến cho bài hát này lan truyền ra toàn bộ Đại Khang.
Sau khi Bắc Thiên Tầm ôm Kim Phi trở về phòng, Thanh Diên lập tức hạ lệnh triệu tập tất cả các thành viên của đoàn ca múa trở về.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung tại phòng luyện ca, học hát cùng Thanh Diên.
Giai điệu “Tinh Trung Báo Quốc” không quá phức tạp, rất nhiều nhân viên hộ tống và dân làng chiều đó đứng dưới đài đều học được.
Đối với thành viên đoàn ca múa được học ca hát từ nhỏ mà nói thì việc học lại càng đơn giản hơn.
Nhưng điều khiến Thanh Diên không hài lòng là đa số thành viên đoàn ca múa đều xuất thân từ thanh lâu, hát một số bài hát và thơ ca thì không thành vấn đề, nhưng để các cô ấy hát “Tinh Trung Báo Quốc” thì hoàn toàn không thể ra được khí thế hào hùng đó.
Lúc ra ngoài hóng mát, cô ấy vô tình nghe được nhân viên hộ tống canh cửa cũng hát theo.
Dù hát không hay bằng thành viên đoàn ca múa nhưng vì nhân viên hộ tống đã từng đi lính, nên có thể hòa mình với lời ca, khiến cho câu hát trở nên vô cùng có cảm xúc.
Thanh Diên chợt vỗ đầu một cái, xoay người chạy tới phòng làm việc của Tiểu Ngọc.
Chương 1038: Quân Thiết Giáp
Có lẽ vì say rượu nên Kim Phi đã ngủ rất lâu.
Y ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, khi gà trống nhà bên lục tục bắt đầu gáy, thì Kim Phi mới bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, y đã thấy Quan Hạ Nhi chống cằm, tay còn lại vô thức mà vuốt ve tóc y.
“Ai, đương gia, chàng tỉnh rồi à? Chàng có khát không? Ta đi lấy nước cho chàng!"
Quan Hạ Nhi vừa thấy Kim Phi mở mắt, đã vội vàng đi lấy nước cho y.
Quan Hạ Nhi sờ từng cái chén nước trên bàn, chọn ra một cái không nóng không lạnh đưa cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã mang thai được mấy tháng, bụng cô đã hơi lộ ra, trông động tác có vẻ hơi vụng về.
Kim Phi đưa tay cầm lấy chén, một tay đau lòng ôm lấy Quan Hạ Nhi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Ngụy tiên sinh nói sợ chàng sặc rượu, nên bảo chúng ta trông chừng chàng."
Quan Hạ Nhi không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nhưng càng như vậy thì Kim Phi càng đau lòng cho cô hơn, y tiến vào trong một chút rồi kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống mép giường: “Vất vả cho nàng rồi, ghế cứng như vậy sao nàng không lên giường ngồi?"
"Thế này có gì mà vất vả, trước đây ta kéo sợi, còn kéo cả một đêm."
Quan Hạ Nhi lắc đầu: "Vả lại đâu phải một mình ta trông chàng đâu còn có Thiên Tầm muội muội vừa mới đi."
Nói xong, vẻ mặt cô đầy đau xót mà nhìn Kim Phi: "Đương gia, chàng còn khó chịu không?"
Bình thường Kim Phi không uống rượu, giờ lại uống một lúc nhiều như vậy, bây giờ đã tỉnh táo rồi nhưng đầu y vẫn đau như sắp nứt ra.
Hơn nữa y cũng ngủ không ngon giấc mà còn liên tục gặp ác mộng.
Nhưng sợ Quan Hạ Nhi lo lắng, Kim Phi vẫn cố gắng tươi cười: "Không khó chịu.”
"Đương gia, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi hâm cháo cho chàng.”
“Nàng có thai nên để Nhuận Nương làm đi.”
“Chỉ là thêm chút củi thôi, tối qua Nhuận Nương cũng bận đến tận nửa đêm, để cô ấy ngủ thêm một lát đi.”
Quan Hạ Nhi lắc đầu, đứng dậy đi vào bếp.
Cô vừa rời đi, Cửu công chúa và Châu Nhi đã bước vào.
“Phu quân, chàng thấy sao rồi?"
Kim Phi không trả lời chỉ cau mày hỏi: "Tối qua nàng cũng không ngủ sao?"
Dù có trang điểm đậm, nhưng Kim Phi vẫn có thể thấy được sắc mặt Cửu công chúa trông hơi mệt mỏi.
Trước đây, Cửu công chúa từng sảy thai một lần, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải dưỡng thai cho tốt, đừng làm việc quá sức, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai.
“Ta ngủ rồi, nhưng vì trong lòng có chuyện nên ngủ không ngon.”
Cửu công chúa lắc đầu: “Hôm qua ta đã tự mình quyết định, cho Trần Văn Viễn sửa báo chí hôm nay lại…”
Nói xong rồi cô ấy lấy một tờ báo trong tay Châu Nhi: “Phu quân, chàng xem đi, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ bắt đầu giao báo.”
Kim Phi cầm lấy tờ báo.
Đọc xong y đã hiểu được ý đồ của Cửu công chúa.
Y gật gật đầu nói: "Được rồi, nàng sắp xếp giao đi, à mà, đêm nay ai trực cửa?"
"Thiết Chùy cũng rất lo lắng cho chàng, tối qua còn canh cửa cả đêm!" Cửu công chúa trả lời.
Kim Phi nhìn màu trời: "Châu Nhi, bảo anh ta tìm người xem Lương ca, Hàn đại ca, Tiểu Ngọc đã dậy chưa, nếu có thì nói bọn họ tới một chuyến!”
"Dạ!"
Châu Nhi cúi chào, quay người đi báo cho Thiết Chùy.
Kim Phi vén chăn lên, sau đó Cửu công chúa giúp y mặc trường bào vào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bưng cháo và đồ ăn kèm lên bàn.
Hiển nhiên là Nhuận Nương cũng không ngủ ngon giấc, thế nên phần dưới mắt đã hơi thâm đen.
Y ăn còn chưa xong, thì Trương Lương, Tiểu Ngọc và Hàn Phong đã tới.
“Có hai việc!”
Kim Phi đặt đũa xuống, nhìn Trương Lương trước: “Nói tiểu đoàn Thiết Giáp đình chỉ tấn công quận Bạch Mã, sau đó truyền tin cho Thiết Ngưu, nói anh ta lập tức lên phi thuyền tới đất Tần tiếp quản tiểu đoàn Thiết Giáp, sau đó dẫn tiểu đoàn Thiết Giáp mượn đường Đảng Hạng, rồi chạy tới thành Vị Châu với tốc độ nhanh nhất, cố gắng hết sức để giữ lấy hài cốt của các tướng sĩ quân Phạm Gia!”
Ngoại trừ Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện quân sự ra, thì vẻ mặt của những người khác trong phòng đều hơi thay đổi một chút.
Bọn họ đều biết quyết định này của Kim Phi có ý nghĩa gì.
Quận Bạch Mã nằm ở phía tây bắc của đất Tần, là nơi gần thành Vị Châu nhất trong số các nơi đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh hạ.
Nếu mượn đường từ Đảng Hạng, quá lắm là mười ngày kỵ binh có thể đuổi tới Thanh Thủy Cốc.
Giờ đây, thành Vị Châu đã rơi vào tay Tấn vương và Đông Man, Thanh Thủy Cốc cũng không may mắn thoát khỏi.
Địa hình Thanh Thủy Cốc hiểm trở, nếu là quân đội khác của Đại Khang có thể là đã bất lực, nhưng Kim Phi và Trương Lương lại tràn đầy tự tin.
Tiểu đoàn Thiết Giáp là một trong những tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất của tiêu cục Trấn Viễn, toàn bộ tiểu đoàn đều được trang bị áo giáp đen, ngựa chiến cũng là giống ngựa ưu tú được chọn lựa từ những con ngựa chiến của tù binh Thổ Phiên và Đông Man.
Còn nỏ hạng nặng và xe bắn đá thì càng không cần phải nói, bởi vì đều là loại tốt nhất.
Ngoài ra, tiểu đoàn Thiết Giáp còn có hai trung đội bay, được trang bị đặc biệt với chín cái phi thuyền.
Trong quá trình tấn công đất Tần, tiểu đoàn Thiết Giáp luôn đi đầu với tư cách là một đội tiên phong, tuy chỉ có hơn 300 người nhưng không ai trong số hàng chục ngàn đại quân của Tần vương dám thách thức họ.
Nếu không phải lo một mình thâm nhập sẽ bị địch lợi dụng lúc sơ hở, thì có lẽ bây giờ tiểu đoàn Thiết Giáp đã giết thẳng vào đất Tần.
Với một lực lượng tinh nhuệ do Kim Phi xây dựng, cộng thêm một tướng lĩnh mạnh mẽ như Thiết Ngưu, thì việc đánh hạ Thanh Thủy Cốc cũng không có gì khó khăn.
Thiết Ngưu dẫn quân giết thẳng tới thành vương Đảng Hạng, sau đó dẫn quân đóng quân giữa biên giới của Đại Khang và Đảng Hạng.
Bây giờ Kim Phi cho Thiết Ngưu đến đất Tần tiếp quản tiểu đoàn Thiết Giáp, còn bảo anh ta dẫn quân đến thành Vị Châu thì mục đích là không cần nói cũng biết.
Mọi người đều biết Thiết Ngưu là tên khát máu.
Sau khi anh ta chiếm được thành Vị Châu, thì kết cục của mấy tên phản bội là thế nào thì cũng đã tưởng tượng được!
"Phu Quân, xưa đến nay mượn đường một nước đã là cấm kỵ, e là Đảng Hạng sẽ không đồng ý?" Cửu công chúa lo lắng hỏi.
Sở dĩ cô ấy đến đây từ sáng sớm là vì lo lắng Kim Phi thức dậy sẽ ra quyết định bốc đồng.
"Vậy thì đánh đến khi bọn họ đồng ý!"
Kim Phi đằng đằng sát khí nói: “Cho phi thuyền truyền tin cho Thiết Ngưu, tiện mang theo sứ giả đi thông báo cho Đảng Hạng một tiếng, nếu bọn họ đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì oanh tạc lại thành vương Đảng Hạng lần nữa cho ta!”
Mắt Cửu công chúa lóe lên, lại không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, Đại Khang bây giờ không phải là Đại Khang ngày xưa nữa.
Trước đây, nếu Đảng Hạng truyền lời gì lại đây, thì triều đình Đại Khang đã rung chuyển hồi lâu.
Bây giờ thì ngược lại, Kim Phi giậm chân một cái, e là tân hoàng đế của Đảng Hạng phải sợ đến mức run rẩy.
Không thấy cả hoàng cung Đảng Hạng đã bị san bằng đó sao, đến lão hoàng đế bây giờ vẫn bị nhốt trong phòng tối ăn rau dại?
"Dạ, ta sẽ lập tức cho người truyền tin cho Thiết Ngưu và tiểu đoàn Thiết Giáp!"
Trương Lương gật đầu đồng ý.
"Việc thứ hai," Kim Phi giơ ngón trỏ lên: "Tìm cách điều động một tiểu đoàn ở Kim Xuyên, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh hạ quận Bình Giang!
Tiểu Ngọc, cô cũng điều động một ít nhân lực ở đây, đến Bình Giang phụ trách phân chia đất đai!"
"Tiên sinh, bây giờ mọi mặt đều không đủ nhân lực, khó mà tìm được người..."
Tiểu Ngọc và Hàn Phong nhìn nhau, vẻ mặt khó xử nói.
Trương Lương cũng hơi nhíu mày.
Để tấn công đất Tần, nhân viên hộ tống ở Kim Xuyên có thể điều được thì đều đã điều ra.
Những người còn lại cơ bản là trấn giữ những nơi quan trọng, cũng rất khó huy động nhân lực.
Chương 1039: Quần chúng xúc động
"Không đủ nhân lực để phân chia đất, vậy học theo cách của trấn Vĩnh Lâm, dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, chiêu mộ người từ địa phương, bảo cựu binh dẫn dắt tân binh!"
Kim Phi nói: "Còn nhân viên hộ tống, Lương ca huynh đến núi Thiết Quán một chuyến, cho xưởng xà phòng thơm tạm ngưng, để Tả Phi Phi chọn một đội nữ công nhân xuống tạm thời thay thế huynh đệ ở bến tàu!"
"Đúng rồi, còn núi Thiết Quán!" Trương Lương bừng tỉnh.
Sau nhiều lần huấn luyện thực tế, tuy hiệu quả chiến đấu của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không mạnh bằng các binh lính nữ của quân Trấn Viễn nhưng thực lực cũng đã được chứng minh.
Chí ít cũng mạnh hơn binh lính ẻo lả của Đại Khang nhiều.
Cộng thêm số lượng lớn nỏ hạng nặng và xe bắn đá được bố trí trên bến tàu, cùng với một số phi thuyền, cho dù Đông Man đánh tới đây thì nhất định các nữ công nhân cũng có thể phòng thủ được!
"Được, lát nữa ta sẽ đi núi Thiết Quán một chuyến!" Trương Lương gật đầu lần nữa.
Tiểu Ngọc còn có chút khó xử, đang định nói thì lại bị Hàn Phong giành trước: "Tiên sinh yên tâm, khi về ta sẽ bàn bạc với Tiểu Ngọc, sẽ nhanh chóng điều động người tới!"
Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc còn muốn lên tiếng, không khỏi thầm thở dài nói: “Quận Bình Giang là nguyên quán của Phạm tướng quân, cơ bản quân Phạm Gia đều đến từ quận Bình Giang, trẫm yêu cầu các ngươi xem xét kỹ vấn đề này, nhất định không thể làm qua loa cho xong!"
"Dạ!" Hàn Phong và Trương Lương đều cúi người dạ một tiếng.
Tiểu Ngọc cũng chợt nhận ra!
Vừa rồi cô ấy vẫn đang thắc mắc, quận Bình Giang nằm trong thủ phủ của Ngô vương, cách Xuyên Thục mấy ngàn dặm xa xôi, gần như đến tận biển Đông Hải.
Cho dù Kim Phi muốn mở chiến trường mới, trước tiên cũng nên tấn công ở gần là Tương vương và Tứ hoàng tử, sao lại bỏ gần tìm xa đi đánh Ngô vương chứ?
Hơn nữa, còn là tấn công một quận thành trong nội địa của Ngô vương.
Bây giờ cô ấy đã hiểu!
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao Hàn Phong lại cướp lời trước.
Hóa ra quận Bình Giang là nguyên quán của Phạm tướng quân!
Cũng giống như quân Thiết Lâm hầu như đều đến từ huyện Kim Xuyên, quân Phạm Gia là cấp dưới của Phạm tướng quân, gần như tất cả cũng đều đến từ quận Bình Giang!
Hiểu rõ điều này, Tiểu Ngọc nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: "Tiên sinh, bệ hạ yên tâm, cho dù việc phân đất ở đất Tần bị chậm lại, ta cũng sẽ rút được người ra!"
Cửu công chúa nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cô ấy cũng khẽ gật gật đầu: “Vậy các ngươi lo làm việc đi!”
Xem ra cô gái nhỏ này vẫn chưa đến nổi hết thuốc chữa.
"Dạ!" Ba người Trương Lương dạ một tiếng, quay người rời khỏi nhà ăn.
Lúc này, có một cây nến sắp tàn, Nhuận Nương lại đến thay một cây mới.
“Thương thay xương chất bờ vô định, mà người vẫn trong mộng nhớ mong!”
Kim Phi nhìn ánh nến chập chờn lại thở dài: “Lại có mấy vạn nỗi nhớ mong, cũng không đợi được người các nàng đang mong đợi!"
Cửu công chúa đứng ở một bên, cũng thở dài theo.
...
Trấn Phong Thủy, hôm nay là ngày tụ họp.
Theo thói quen, mọi người đã tập trung từ sáng sớm tại nơi đọc báo.
Hình ảnh này giống như kiếp trước Kim Phi xem lúc còn nhỏ, lúc đó tivi rất hiếm, khi trong làng có người tổ chức đám cưới, hoặc là con nhà ai thi vào đại học, mới có thể tìm đội chiếu phim từ nơi khác đến chiếu phim trong làng.
Mỗi khi đến lúc này, thì đó đều là một sự kiện lớn trong làng và mọi người từ làng trên xóm dưới đều sẽ tụ tập ở đó.
Đại Khang thiếu thốn nơi vui chơi giải trí nên việc nghe báo đã trở thành hình thức giải trí lớn nhất của người dân ở trấn Phong Thủy.
Nhiều người đã lên đường khi trời chưa sáng, vác trên lưng những chiếc ghế nhỏ chỉ để có được một chỗ ngồi tốt gần sân khấu.
Người đưa thư vẫn chưa đưa thư, công việc hàng ngày là đọc báo và đến điểm phát báo ở quận Quảng Nguyên để lấy báo.
Người dân bình thường cũng bận rộn, ngoại trừ những ngày đầu, tới chiều tối cũng không có ai làm phiền người đưa thư đọc báo.
Người đưa thư thường kết thúc công việc vào giữa buổi sáng, sau khi ăn trưa ở trên trấn rồi cưỡi ngựa đến quận thành, buổi chiều lấy báo rồi chạy về.
Đôi khi báo từ Quảng Nguyên được giao đến muộn thì anh ta sẽ ở lại quán trọ rồi sáng hôm sau trở về, sẽ không trễ giờ Thìn đọc báo.
Nhưng hôm nay đợi đến canh ba giờ Thìn, vẫn không thấy bóng dáng người đưa thư đâu.
"Sao người đưa thư vẫn chưa tới? Nghe báo xong còn phải về làm việc đấy!"
"Không lẽ trên đường đến đây người đưa gặp thổ phỉ sao?”
"Nói bậy, bây giờ quận Quảng Nguyên ta có chỗ nào còn thổ phỉ?”
"Đúng vậy, có thổ phỉ thì nói cho ta biết, ta đến tiêu cục Trấn Viễn tố cáo để nhận tiền thưởng!"
"Không lẽ người đưa thư bị bệnh sao?"
Hầu hết mọi người đều đến đây lúc rảnh rỗi, rồi đợi lâu như vậy cũng không có ai đến nên dần dà hơi sốt ruột.
Một số người muốn ra giao lộ ngóng xem nhưng lại sợ rằng sau khi mình đi sẽ bị mất chỗ.
Cứ như vậy gần đến trưa người đưa thư mới mang theo một túi vải nhỏ tới.
"Từ tiên sinh, hôm nay ngài gặp chuyện gì sao?"
"Từ tiên sinh, sao trông sắc mặt ngài tệ vậy, người trong nhà ngài gặp chuyện gì khó khăn sao?"
Nhiều người dân thường xuyên đến nghe báo lo lắng hỏi.
"Mọi người xin nhường đường chút, lát nữa rồi hãy nói!"
Mặt người đưa thư nghiêm túc.
Anh ta mới là nhân vật chính trên sân khấu, nên mọi người đã nhanh chóng nhường đường.
Sau khi bước lên sân khấu, người đưa thư hít một hơi dài rồi lại hít một hơi thật sâu.
"Mọi người tò mò vì sao ta đến muộn đúng không?"
Người đưa thư giơ loa sắt lên hỏi.
Mọi người không trả lời mà lặng ngắt như tờ.
Người đưa thư cũng không chờ câu trả lời của người dân, tiếp tục nói vào loa: “Bởi vì xảy ra chuyện lớn nên Kim tiên sinh rất tức giận. Bệ hạ tạm thời quyết định thu hồi báo đã in…”
Nói xong, người đưa thư lấy ra tờ báo trong ngày ở trong túi, bắt đầu đọc diễn cảm.
Những người dân dưới khán đài đều im lặng, ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm cũng ngừng ồn ào.
Trần Văn Viễn đúng là rất biết cách khơi dậy cảm xúc của mọi người.
Đoạn đầu tiên của tin tức là giới thiệu lý lịch của Phạm tướng quân và quá trình đầu quân.
Khi nghe tin Phạm tướng quân xếp bút nghiên để gia nhập binh đao, thành lập quân Phạm Gia để chống lại Đảng Hạng, nhiều người dân đã âm thầm đưa ngón tay cái lên.
Đặc biệt khi nghe tin Kim Phi đang trấn giữ Thanh Thủy Cốc, Phạm tướng quân cũng cho quân Phạm Gia tiếp viện, người dân trấn Phong Thủy càng cảm thấy thân thiết hơn.
Đó cũng là lúc bản thảo bắt đầu thay đổi.
Khi đọc đến đoạn chư vương hỗn chiến, thành Vị Châu thiếu nhân lực tiếp viện, nhiều người dân đều trở nên lo lắng.
Nhiều người lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Tấn vương truyền tin là có thể cung cấp tiếp viện cho Phạm tướng quân.
Rồi vào lúc này, người đưa thư đọc tới quỷ kế của Tấn vương.
Khi nghe tới quân Tấn vương đầu độc nước uống của quân Phạm Gia, cấu kết với Đông Man tấn công quân Phạm Gia, nhiều người dân đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nghe tới Đông Man tàn sát quân Phạm Gia, còn lấy đầu của Phạm tướng quân làm chén rượu, người dân dưới khán đài lại đột nhiên mất kiểm soát!
"Đông Man đáng chết!"
"Tấn vương đáng chết! Phạm tướng quân tin tưởng ông ta như thế mà ông ta dám phản bội Phạm tướng quân!"
"Thật đáng ghét!"
"Phạm tướng quân thật đáng thương!"
"Đi, chúng ta đến tiêu cục Trấn Viễn đăng ký đi, ta muốn đến thành Vị Châu báo thù cho Phạm tướng quân!"
"Cả ta nữa!"
“Nghe nói tiêu cục Trấn Viễn kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ sợ chúng ta không được chọn thôi?"
"Nếu không đậu nhân viên hộ tống, thì chúng ta cũng có thể làm nhân viên hậu cần, chỉ cần có thể trả thù cho Phạm tướng quân, có mệt chết ta cũng nhận!
“Đúng! Mệt chết ta cũng nhận!”
…
Nhiều người dân đã đập vỡ chiếc ghế nhỏ dưới mông.
Nhiều người cũng đứng dậy đi thẳng đến trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn ở quận thành để đăng ký tham gia bài khảo sát của tiêu cục.
Chương 1040: Trấn an
Theo thông tin trên báo, càng ngày càng có nhiều người dân biết chuyện của thành Vị Châu, toàn bộ Xuyên Thục đều xôn xao.
Hàng trăm người dân nô nức kéo đến trước cửa tiêu cục Trấn Viễn, ghi danh tham gia cuộc tuyển chọn nhân viên hộ tống.
Có thể nói tiêu cục Trấn Viễn là sự nghiệp căn bản của Kim Phi, buổi tuyển chọn hôm nay vô cùng chặt chẽ, phần lớn người dân đến ghi danh, ngay cả tiêu chuẩn sàng lọc cơ bản nhất cũng không đạt.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của người dân.
Thấy không đạt tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn, bọn bèn ghi danh tham gia đội quân Trấn Viễn, tham gia binh phủ của các nơi, thậm chí còn tự nguyện tham gia đội nhân viên hậu cần chuyên vận chuyển lương thảo cho quân Trấn Viễn.
Lúc trước đội nhân viên hậu cần thuộc về đội lao dịch, người dân giúp quân đội vận chuyển lương thảo và quân nhu, không những không có tiền công, mà ngay cả cơm ăn quân đội cũng không cho, dân chúng chỉ đành tự mang theo lương khô ăn.
Khi tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn sắp khởi hành, thường thì đều là một chuyến ba xe, tự mình mang theo lương thảo và quân nhu, như vậy mới có thể đạt đến tốc độ nhanh nhất, đánh cho kẻ thủ trở tay không kịp.
Nhưng khuyết điểm của đánh nhanh thắng nhanh cũng rất rõ ràng.
Đầu tiên chiến thuật này tiêu hao rất nhiều tài nguyên, hơn nữa lượng người không được quá nhiều.
Điều này bắt buộc phải có một đội riêng chuyên làm công tác thâm nhập.
Nếu như tấn công kinh thành của người Đảng Hạng giống Thiết Ngưu khi đó, chỉ là để phá hoại và trả thù, đánh xong chạy, vậy vấn đề không lớn.
Nhưng nếu là tranh đoạt lãnh thổ, thế thì không thể sử dụng chiến thuật này được.
Ví dụ như bây giờ giao chiến với Tần vương, cho dù tiêu cục Trấn Viễn có ưu thế võ lực tuyệt đối, nhưng Kim Phi không yêu cầu Trương Lương tấn công mù quáng, mà chỉ yêu cầu anh ta đánh chắc tiến chắc.
Sau khi tiêu cục chiếm được địa bàn, đội Chung Minh sẽ theo sau trấn an dân chúng.
Chờ khi đội Chung Minh kết thúc công tác phân chia ruộng đất của cường hào, thành lập cơ sở trị an cơ bản của nơi đó, các nhân viên hộ tống mới tấn công sang nơi khác.
Trong quá trình này, cần nhờ đến một lượng lớn người dân phụ trách vận chuyển vật liệu.
Đương nhiên Kim Phi sẽ không như triều đình lúc trước, bắt ép người dân khiêng lương khô làm lao dịch miễn phí, mà đặt ra tiêu chuẩn chặt chẽ trả tiền theo công.
Nhưng người dân thời phong kiến vẫn khá đặt nặng nỗi lòng xa quê, đến nay các địa phương ở Xuyên Thục vẫn tiếp tục duy trì công cuộc ra công cứu giúp, người dân vừa làm gần quê hương vừa có thể kiếm được tiền, rất ít người chịu xa rời quê hương tham gia đội vận chuyển lương thực.
Cho nên công việc vận chuyển lương thảo của quân đội vẫn luôn là một vấn đề lớn khiến Kim Phi và Trương Lương đau đầu.
Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.
Đây cũng là lý do mà Cửu công chúa bắt Trần Văn Viễn thay đổi tin tức cả đêm.
Tin tức về thành Vị Châu khiến con dân Xuyên Thục đoàn kết trước nay chưa từng thấy, qua sự dẫn dắt của Trần Văn Viễn, để người dân hiểu được, họ có thể sống những ngày bình yên như hiện tại, là bởi vì có Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn đứng ở phía trước, chắn gió che mưa.
Nếu như Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn không trụ nổi nữa, vậy những ngày yên bình của họ cũng sắp kết thúc rồi.
Với sức ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và bản thân Kim Phi ở Xuyên Thục, bởi vì chuyện này, đã một lần nữa đưa tinh thần quần chúng lên một bậc thang mới.
Chung quy thì giao thông của Đại Khang vẫn quá lạc hậu, phân phát báo cần rất nhiều thời gian.
Theo phạm vi tuyên truyền của báo càng ngày càng rộng, chuyện về thành Vị Châu vẫn tiếp tục được lan rộng.
Kim Phi đứng trên đài hát bài “Tinh trung báo quốc”, cũng nhanh chóng theo báo chí truyền khắp Xuyên Thục.
Không chỉ lưu truyền trong giới binh lính, mà còn nhanh chóng trở thành tác phẩm yêu thích của người đọc sách, nổi tiếng khắp các hội thơ.
“Khói bốc lên cao nơi phương bắc xa xăm, thiên hạ khắp nơi đều loạn lạc. Chiến trận bùng lên như trời nổi cuồng phong, vó ngựa tung bụi mịt mù! Ngựa hý vang tung vó tận trời Nam nhưng lòng vẫn quay nhìn về cố hương. Càng nhìn cố hương càng thấy xa vời, cảnh thanh bình xưa nay còn đâu, chiến tranh giờ khói bụi ngút trời!
Mấy câu này viết quá hay, khiến người vừa nghe bèn cảm thấy như mình đang nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ và bi thương nơi hoang mạc phương Bắc!”
“Đúng vậy, ta như nhìn thấy bầu trời phương Bắc khói bay ngút ngàn, cờ rồng Đại Khang ta theo gió tung bay, chiến mã hí vang trời, chúng binh sĩ đội đội mũ sắt ngồi trên lưng ngựa, kiếm dài trong tay đã ra khỏi vỏ, giống với mũ sắt trên thân, cùng gió sương đọng lại trên thảo nguyên!”
“Ta thấy câu sau ‘tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy’ mới là câu hay nhất.”
“Vương huynh sao lại có quan điểm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy câu hát này có chút ngột ngạt sao?”
“Các vị chớ quên, bài hát này là Kim tiên sinh sáng tác cho Phạm tướng quân. Đứng ở góc độ của Phạm tướng quân nghĩ thử xem, ông ấy dẫn theo quân Phạm Gia vất vả bảo vệ thành Vị Châu, mà đám phiên vương Trung Nguyên lại vì lợi riêng đấu đá lẫn nhau, người nhà của ông ấy còn bị người ta bức hại, trong lòng ông ấy phải khó chịu biết bao. Tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn chảy, là đang nói rõ tâm trạng của Phạm tướng quân lúc đó!”
“Đúng vậy, nhất là cái câu ‘Biết bao người đã phải vùi thân nơi đất lạ quê người – nuốt hận vào lòng chẳng than tiếc nữa lời’, thật là đau lòng quá, tuy ta chưa từng nhập ngũ, nhưng ta vừa nghĩ đến bao nhiêu anh em đồng bào mãi mãi chôn thân nơi hoang mạc, ngay cả cơ hội gặp mặt người thân lần cuối cùng không có, thậm chí cả thi thể, xương cốt cũng không cách nào chôn cất, lòng ta khó chịu muốn chết!”
“Nhưng dù là vậy, Phạm tướng quân vẫn bảo vệ yên bình cho Đại Khang, vẫn kiên trì trấn thủ thành Vị Châu, nên càng khiến ta khâm phục!”
“Nhật báo Kim Xuyên có câu hay lắm, ‘Thế gian này làm gì có ngày tháng yên bình, chỉ có người khác đang thay ngươi mang trọng trách tiến về phía trước! Chính nhờ có những người đi trước như Phạm tướng quân, như Kim tiên sinh, chúng ta mới có những ngày tháng bình yên này!”
“Đúng, ta cũng cảm thấy câu này quá là hay!”
“Lạc đề rồi, lạc đề rồi, quay về “Tinh trung báo quốc” đi. Ta cảm thấy câu ‘20 năm trời dọc ngang tung hoành – chẳng biết kẻ thù đang đối đầu thực sự là ai đây?’ mới thật sự là ngầu nhất!”
“Phải nói là quá ngầu, ta cảm thấy câu cuối cùng: “Lòng dặn lòng nguyện cố thủ để giữ gìn bờ cõi biên cương này, Giữ gìn từng tấc đất quê hương – để bọn giặc khắp nơi phải khiếp sợ. Lúc ấy ta nghe người đưa thư hát câu này, toàn thân nổi hết cả da gà da vịt!”
“Ta cũng đi ta cũng đi! Lúc đó ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, da đầu tê dại, chỉ muốn tới biên giới phương Bắc cùng nhau chinh chiến sa trường với Phạm tướng quân!”
“Nhìn cái dáng ốm yếu của ngươi thôi bỏ đi là vừa, có đi thì cũng gây rắc rối cho người ta thôi!”
“Cơ thể ta không khỏe nhưng ta có thể bày bày mưu tính kế như Kim tiên sinh!”
“Ngươi bỏ cái kiểu ấy đi, Kim tiên sinh là anh hùng đánh hổ thật sự đấy. Đã từng tự tay bắn chết hổ rồi đấy!”
...
Đám thư sinh mới đầu chỉ thảo luận trong hội thơ, sau đó có vài người máu nóng xông lên não, bèn tập hợp dân chúng đến trước của tiêu cục Trấn Viễn, cầu xin Kim Phi báo thù cho Phạm tướng quân.
Quảng Nguyên là đại bản doanh của Kim Phi, vừa là địa phương nhận được báo đầu tiên, cũng là nơi có nhiều người dân đến cầu xin nhất.
Hai ngày gần đây, cửa lớn của tiêu cục Trấn Viễn sắp bị dân chúng lấp kín, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày của đội nhân viên hộ tống.
Hết cách, tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống trấn giữ thành Quảng Nguyên chỉ đành ra mặt trấn an bọn họ.
“Kim tiên sinh vẫn luôn chú ý cao độ chuyện của thành Vị Châu, hơn nữa ngài ấy cũng đã sắp xếp hết cả. Xin mọi người hãy yên tâm, Kim tiên sinh nhất định sẽ báo thù cho Phạm tướng quân của chúng ta!”
“Kim tiên sinh đã sắp xếp thế nào?”
Có thư sinh cất cao giọng hỏi.
“Ta không biết cụ thể, cho dù biết cũng không thể nói, nhỡ đâu trong đám người có gián điệp thì sao?”
Tiểu đoàn trưởng nhìn kỹ người đọc sách hỏi: “Mọi người cứ yên tâm đi, Kim tiên sinh từng nói, không thể để cho máu anh hùng đổ vô ích, cũng không thể để bọn phản đồ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
…
Cùng lúc đó, ở lãnh thổ của người Đảng Hạng cách ngàn dặm xa xôi, Thiết Ngưu đã dẫn theo tiểu đoàn Thiết Giáp đánh giết tới bên ngoài Thanh Thủy Cốc!
Sau khi Trần Văn Viễn và Triệu Nhạc đi, Kim Phi cũng đi ra ngoài.
Nhưng y không ra khỏi cửa, mà leo lên tháp canh trong sân, nhìn về phía Bắc, trong lòng có cảm xúc phức tạp.
Mặc dù không tiếp xúc với Phạm tướng quân nhiều, nhưng y khâm phục đối phương tận sâu trong lòng.
Phạm tướng quân xuất thân giàu sang, vốn có thể sống cuộc sống xa hoa trong nhung lụa, nhưng ông ấy lại lựa chọn bỏ bút cầm đao, dẫn quân Phạm Gia bảo vệ thành Vị Châu.
Kim Phi đã từng đến thành Vị Châu, biết hoàn cảnh bên đó như thế nào.
Vị Châu nằm ở biên cương phía Bắc, vào tháng tám tuyết đã bắt đầu rơi cả ngày, trong một năm ít nhất có bốn năm tháng cũng lạnh đến mức đóng băng, hơn một nửa thời gian của mấy tháng còn lại cũng có gió cát thổi vào mặt.
Chưa bàn đến khí hậu khắc nghiệt, Vị Châu là một tòa thành quân sự, căn bản không có bất cứ trò gì để giải trí.
Phạm tướng quân mặc dù là người cao quý nhất trong quân Trấn Tây, nhưng luôn cùng ăn cùng ở với binh lính, trừ lúc chiêu đãi khách, bình thường gần như không hề ăn riêng.
Thậm chí ngay cả người nhà cũng không dẫn theo.
Có thể nói, nếu như không có Phạm tướng quân, nếu như không có quân Phạm Gia, Đại Khang không đợi kịp Kim Phi tới đã bị chia cắt rồi.
Kim Phi tự nghĩ, nếu như y là Phạm tướng quân, y không thể làm được đến mức này.
Kim Phi không quen biết Phạm tướng quân, cũng không có tình cảm gì, nhưng vừa nghĩ đến mấy chục ngàn binh lính vất vả trấn giữ biên cương bị kẻ địch nhẫn tâm tàn sát, vừa nghĩ tới Phạm tướng quân đầu lìa khỏi xác, đầu còn bị địch lấy làm chén rượu, Kim Phi không ngăn nổi cơn giận!
Việc này không liên quan đến tình cảm cá nhân, mà vì y là con cháu của Viêm Hoàng!
Kim Phi quả thực không ngờ Tấn vương sẽ làm ra chuyện vô nhân đạo như vậy!
Cho dù ở thời nào, kẻ tiếp tay cho giặc luôn đáng hận.
Cửu công chúa hối hận vì ban đầu không giết chết Tấn vương, chẳng lẽ Kim Phi lại không?
Nghĩ đến việc bản thân là kẻ ra lệnh để cho Tấn vương trở lại đất Tấn, Kim Phi chỉ hận không thể tự tát mình hai cái!
Nếu như lúc ấy y giết chết Tấn vương, Phạm tướng quân đã không chết!
Mấy chục ngàn quân Phạm Gia cũng đã không chết!
Mấy chục ngàn người đó!
Hơn nữa còn là tướng sĩ đã vất vả trấn giữ biên cương mười mấy năm!
Kim Phi mặc dù không biết bọn họ, nhưng không có nghĩa là Kim Phi không khâm phục bọn họ!
Cửu công chúa đứng ở dưới tháp canh, mím môi quan sát một lúc rồi ra hiệu cho Châu Nhi đến phòng bếp lấy một vò rượu.
Không để cho những người khác đi theo, Cửu công chúa tự mình ôm lấy vò rượu, cầm theo một chiếc bát sứ, leo lên tháp canh.
Cô đặt chiếc bát sứ lên trên đống mũi tên rồi rót một bát rượu cho Kim Phi.
Mãi cho đến lúc này, Cửu công chúa mới nhìn thấy, trong đôi mắt của Kim Phi đầy nước mắt!
Cửu công chúa lập tức trở nên luống cuống.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Kim Phi rơi lệ.
"Phu quân..."
Cửu công chúa đau nhói trong lòng, cẩn thận giúp Kim Phi lau sạch nước mắt.
"Vũ Dương, chúng ta sai rồi!"
Kim Phi nghẹn ngào nói: "Chúng ta đều nhìn lầm Tấn vương rồi! Là chúng ta hại chết Phạm tướng quân, hại chết sáu chục nghìn quân Phạm Gia!"
Nói xong, y đấm vào đống mũi tên.
Một đấm này tràn đầy phẫn nộ, đến mức gãy cả mũi tên.
"Không, là ta sai rồi, ta nhìn lầm vương thúc!"
Cửu công chúa vội vàng kéo nắm đấm của Kim Phi vào trong lồng ngực, lắc đầu nói: "Ta rõ ràng đã nhìn thấu Trần Vĩnh Trạch là kẻ lòng lang dạ sói, lại không giết ông ta, là ta sai, không liên quan đến phu quân!"
"Sai chính là sai!"
Kim Phi cười khổ rồi lắc đầu, bưng chén rượu trước mặt lên, hai tay nâng nó lên đổ xuống đất.
Sau đó cất giọng hát lớn về phía Bắc:
Khói bốc lên cao, trong về phương bắc xa xăm!
Rồng uốn khúc, ngựa hí vang, kiếm khí như sương!
Tấm lòng chảy cuồn cuộn tựa như nước sông Hoàng Hà.
Hai mươi năm, tung hoành ngang dọc.
Ai có thể chống lại!"
Bên dưới có một nhóm nhân viên hộ tống đang tuần tra tình cờ đi ngang qua, tò mò ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy Kim Phi hát đấy.
Cửu công chúa cũng hơi sửng sốt, sau đó thì hiểu ra, Kim Phi đang hát cho Phạm tướng quân và quân Phạm Gia.
Cô ấy lại mím môi rồi rót tiếp một chén rượu.
Kim Phi không đến bưng chén rượu lên, mà tiếp tục hát:
"Hận thù càng sâu, chiến tranh càng kéo dài.
Bao nhiêu thuộc hạ trung thành chôn xác xứ người!
Chết trăm lần cho đất nước thì có tiếc chi,
Nén tiếng than thở, không nói một lời, máu và nước mắt đọng đầy!"
Nghe thấy câu này, nhân viên hộ tống bên dưới không kìm được mà dừng bước.
Bọn họ cũng từng đi lính, đều đã từng tận mắt nhìn thấy chiến hữu chết thảm dưới đao kẻ địch.
Lúc này tất cả đều đang nhớ lại cuộc sống chinh chiến sa trường lúc đầu!
Họ cũng nhớ tới những người đã từng ăn cơm chung trước kia, những người chiến hữu cuối cùng đã vĩnh viễn chôn xác nơi đất khách quê người!
Không ít nhân viên hộ tống cũng nâng tay áo lên lau nước mắt.
Trần Văn Viễn đỡ Triệu Nhạc đi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng hát, hai người dừng bước cùng một lúc.
Triệu Nhạc không kìm được mà nhớ đến Phạm tướng quân, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được lại chảy ra lần nữa.
"Mau đi gọi Thanh Diên cô nương!"
Trần Văn Viễn vừa bảo trợ thủ đi gọi Thanh Diên, vừa móc một cây bút chì và quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra, ghi lại lời bài hát.
Thật ra không cần Trần Văn Viễn đi gọi, Thanh Diên sống ở tiền viện nhà Kim Phi, lúc này đã đứng trong sân rồi.
Lúc này trong lòng Kim Phi chỉ có sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, không để ý trên đường đang có càng ngày càng nhiều người dân đến, y dùng cách hát gần như là hét để tiếp tục hát:
"Vó ngựa đi phía Nam người nhìn về phía Bắc!
Người trông về phía Bắc, cỏ vốn xanh rờn nay chỉ còn cát vàng tung bay!
Ta nguyện bảo vệ bờ cõi biên cương này!
Giữ gìn từng tấc đất quê hương, để cho bốn phương khiếp sợ!”
Cửu công chúa nghe đến khúc này, chợt ngẩng đầu lên!
Cô ấy nhìn dáng vẻ hò hét của Kim Phi, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái!
Không hổ là nam nhân cô ấy chọn trúng!
Giữ gìn từng tấc đất quê hương, để cho bốn phương khiếp sợ!
Những lời này khiến lòng nhiệt huyết của Cửu công chúa sôi trào!
Cũng khiến cho nhiệt huyết của nhân viên hộ tống và người dân đang xem ở dưới tháp canh sôi trào!
Triệu Nhạc nhớ lại cuộc sống sa trường ban đầu cùng vào sinh ra tử với Phạm tướng quân, vừa khóc vừa cười!
Cách đó không xa, Thanh Diên thu hồi giấy bút, cũng đang ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, có kích động, có sùng bái, cũng có chút thương xót.
Thanh Diên có xuất thân ca nữ, từ nhỏ đã được đào tạo âm luật, cách Kim Phi hát mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng cô ấy nghe và cảm nhận được sự hào hùng của Kim Phi trong tiếng ca, cũng cảm nhận thấy sự áy náy trong tiếng ca.
Là một người đàn ông yêu khoa học công nghệ, tính cách của Kim Phi rất hướng nội, thường ngày tuyệt đối sẽ không ca hát trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay có lẽ là do sự áy náy đối với Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, Kim Phi giống như đang trừng phạt bản thân, không để ý càng ngày càng có nhiều người dân vây quanh, y bưng chén rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, lại bắt đầu hét lên.
Cứ như vậy, mỗi lần hét là uống một chén rượu!
Sau khi hét, giọng cũng càng lúc càng khàn đi!
Cửu công chúa khuyên như thế nào cũng không có tác dụng, biết Đường Tiểu Bắc không có ở đây, cô ấy không thể làm gì hơn ngoài cho người đi tìm Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm.
Kết quả là Châu Nhi lại bảo rằng Quan Hạ Nhi hôm nay về nhà mẹ để thăm người thân, Bắc Thiên Tầm đi theo bảo vệ cô ấy rồi.
Cửu công chúa tranh thủ thời gian bảo Tiểu Ngọc đi tìm Quan Hạ Nhi.
Đợi đến lúc Quan Hạ Nhi và Bắc Thiên Tầm từ làng Quan Gia chạy về, Kim Phi đã hét nửa giờ trên tháp canh, uống say đến mức cả người lảo đảo, giọng khàn đến mức nói không ra lời.
Trên đường trở về Quan Hạ Nhi đã nghe Tiểu Ngọc kể về chuyện đã xảy ra, nhìn thấy mắt Kim Phi đỏ hoe, trán nổi gân xanh, vẫn cứ gào thét mãi, Quan Hạ Nhi đau lòng đến rơi nước mắt.
"Tỷ tỷ, tỷ mau khuyên nhủ phu quân đi!"
Cửu công chúa khóc với Quan Hạ Nhi nhờ giúp đỡ.
"Đương gia..."
Quan Hạ Nhi xông tới, muốn kéo Kim Phi vào trong lồng ngực.
Nhưng Kim Phi lúc này đã say đến không nhìn thấy rõ ai nữa rồi, theo bản năng mà đẩy ra, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Quan Hạ Nhi.
May mà Bắc Thiên Tầm ở bên cạnh, vội vàng đưa tay đỡ Quan Hạ Nhi.
Thấy Quan Hạ Nhi vẫn muốn đi, Bắc Thiên Tầm vội vàng kéo cô lại: "Tỷ tỷ, để ta tới!"
Nói xong, cô ấy tiến lên mấy bước, lấy tay chém vào phía sau cổ Kim Phi!
Kim Phi đang khua chân múa tay bỗng trợn mắt, tiếng hát của y đột ngột ngừng lại.
Bắc Thiên Tầm vác Kim Phi lên, nhảy từ trên tháp canh xuống.
Chương 1037: Phong thần
Bắc Thiên Tầm đã cõng Kim Phi về nhà, nhưng người dân tụ tập dưới đài vẫn chưa giải tán.
“Hôm nay Kim tiên sinh làm sao vậy?”
“Không biết.”
“Có phải vừa rồi Kim tiên sinh đã khóc không?”
“Hình như vậy.”
“Phi ca trước giờ chưa từng uống rượu, ca hát, nhưng hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, hát lâu như vậy, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi!”
Nhân viên hộ tống và đám dân làng ở dưới bàn luận sôi nổi.
Bọn họ cũng đoán được là có chuyện nhưng cụ thể là chuyện gì thì bọn họ không biết.
Một số dân làng quen biết Tiểu Ngọc chạy tới đại đội phụ nữ để tìm Tiểu Ngọc hỏi thăm một chút, nhưng Tiểu Ngọc lại không có ở đó.
Lúc này, Tiểu Ngọc và đám Quan Hạ Nhi đang vây quanh mép giường, lo lắng nhìn Kim Phi.
Vừa nãy, Ngụy Vô Nhai vẫn chưa đi, lúc này, ông ấy đang bắt mạch cho Kim Phi.
Thấy Ngụy Vô Nhai thu tay lại, Quan Hạ Nhi vội vàng hỏi: “Ngụy tiên sinh, đương gia thế nào rồi?”
“Không có gì đáng lo ngại, chỉ là uống quá nhiều rượu, lại bị Thiên Tầm phu nhân đánh ngất, giải rượu xong là ổn.”
Ngụy Vô Nhai nói: “Mọi người ở lại trông nom, cẩn thận y nôn rượu trong lúc ngủ, rồi bị sặc mất.”
“Để ta trông cho!”
Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm đồng thanh.
“Hai vị tỷ tỷ, các người đều đang mang thai, không thể để hai người cực khổ được, hơn nữa, người là do ta đánh, cứ để ta trông cho.”
“Thiên Tầm phu nhân cũng đừng nên tự trách mình, Kim tiên sinh vừa rồi nổi cơn thịnh nộ, nếu không phải cô đánh ngất y, cơn giận dồn nén trong lòng còn phiền phức hơn bây giờ nhiều!”
Ngụy Vô Nhai hỏi: “Chẳng phải Kim tiên sinh và Phạm tướng quân không thân lắm sao? Tại sao lại buồn đến mức này chứ?”
“Phu quân và Phạm tướng quân cũng không có quan hệ sâu sắc, chắc chỉ là quen biết mà thôi.” Cửu công chúa trả lời: “Phu quân buồn bực về những chuyện xảy ra với Phạm tướng quân, buồn bực vì mấy chục ngàn người không chết trên chiến trường, không trở về trong sự vẻ vang mà lại chết thảm trong âm mưu của kẻ phản đồ!”
“Haiz...” Ngụy Vô Nhai thở dài: “Sau khi tiên sinh tỉnh lại, các vị hãy khuyên nhủ ngài ấy một chút.”
“Chuyện này không thể nào khuyên can, chỉ có máu tươi của kẻ phản đồ mới có thể dập tắt lửa giận của phu quân!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
Ngụy Vô Nhai cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo trong lời nói của Cửu công chúa, lại thở dài, rồi lặng lẽ thu dọn hòm thuốc của mình.
“Vũ Dương tỷ, Thiết đại nhân cầm tấu chương chờ bên ngoài đã lâu rồi, chắc là có chuyện quan trọng muốn tìm tỷ!”
Bắc Thiên Tầm nói: “Tỷ đi làm việc trước đi!”
Cửu công chúa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Thiết Thế Hâm ôm một chồng tấu chương, căng thẳng tới mức đi qua đi lại không ngừng.
Suy nghĩ một lát, cô ấy nói: “Vậy thì vất vả cho Thiên Tầm muội muội rồi, ta xử lý xong công vụ sẽ tới ngay!”
“Không sao!”
Bắc Thiên Tầm tiễn Cửu công chúa ra cửa phòng.
Sau đó bất kể cô ấy có khuyên nhủ thế nào, Quan Hạ Nhi vẫn không muốn đi, mà chỉ lấy khăn lông nóng tới, cẩn thận lau trán và cổ cho Kim Phi như lúc ban đầu mới thành hôn.
Thấy vết thương trên tay Kim Phi, nước mắt đau lòng lại rơi xuống.
Sau khi Cửu công chúa ra ngoài, cô ấy không quan tâm tới Thiết Thế Hâm mà nhìn Châu Nhi: “Đi nói với Trần Văn Viễn, trẫm truy phong Phạm tướng quân thành Văn Chính - Võ An Vương anh dũng đấu vì chính nghĩa!”
Thời đại phong kiến, thụy hào - danh hiệu sau khi chết là sự khái quát công lao và thị phi cả một đời.
Ví dụ như Văn Vương và Vũ Vương trong lịch sử của Kim Phi đều là ca ngợi công đức cả đời của đế vương, thuộc về thượng thụy.
“Lệ” và “Dương” trong thụy hào của Chu Lệ Vương và Tùy Dương Đế đều đại biểu cho tàn bạo, thuộc về hạ thụy.
Không chỉ đế vương sau khi chết mới có thụy hào, rất nhiều người có đóng góp lớn lao ở một phương diện nào đó sau khi qua đời cũng sẽ được truy phong thụy hào.
Mục tiêu mà rất nhiều quan văn võ tướng ở thời đại phong kiến dành trọn đời để theo đuổi chính là thượng thụy.
Văn Chính và Võ An gần như là thụy hào cao nhất của văn thần võ tướng, người bình thường có được cái này đã có thể được ghi danh vào sử sách.
Mà Cửu công chúa lại cho Phạm tướng quân cả hai thụy hào này.
Đây là lần đầu tiên có chuyện này từ khi Đại Khang lập quốc tới giờ.
Châu Nhi nghe vậy, không khỏi nhíu mày, ngay sau đó vội vàng cúi đầu.
Thiết Thế Hâm ôm tấu chương đứng một bên chợt ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Cửu công chúa.
Đối với Thiết Thế Hâm, Cửu công chúa không phải đang truy phong cho Phạm tướng quân, mà là đang phong thần!
Trên thực tế, sau khi Cửu công chúa hiểu được hàm nghĩa trong tiếng hát của Kim Phi, cô ấy đã quyết định đẩy Phạm tướng quân lên thần đàn!
Dù tiêu cục Trấn Viễn hiện tại đã có thể ngạo nghễ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trên phương diện võ lực, nhưng thống trị thiên hạ khó hơn chinh phục thiên hạ, trước mắt, Đại Khang mới cần một vị anh hùng như vậy để đoàn kết lòng dân và khơi dậy lòng căm thù giặc của dân chúng.
Cửu công chúa tin rằng, Kim Phi sẽ không phản đối quyết định này của cô ấy.
Châu Nhi nén lại sự khiếp sợ trong lòng, tung người nhảy ra khỏi tiểu viện, cưỡi con ngựa ở trước cổng, chạy ra khỏi làng.
Tòa soạn nhật báo Kim Xuyên lúc này đang bận rộn vô cùng.
Trần Văn Viễn kêu gọi các ký giả đàm phán với đội Chung Minh, yêu cầu thông tin cụ thể.
Sau khi Triệu Nhạc biết tin Cửu công chúa truy phong, kích động tới mức suýt nữa ngất đi, sau đó nén lại đau thương, vừa ho ra máu vừa nhanh chóng sửa lại sự tích bình sinh của Phạm tướng quân.
Đợi tin tình báo về đã là chập tối.
Sau khi chắc chắn tình báo không sai, Trần Văn Viễn lập tức xóa nội dung ban đầu của bộ phận thời sự và quân sự, đồng thời ra lệnh cho xưởng in làm thêm giờ cả đêm để in lại tin tức thành Vị Châu bị công phá.
Công nhân phụ trách điêu khắc làm việc cả ngày, mệt mỏi sắp chết, vất vả lắm mới được tan ca, kết quả lại có thông báo phải làm thêm giờ, họ vốn đang rất tức giận, nhưng khi thấy nội dung tin tức, vẻ mặt mỗi người đều yên lặng, không đợi Trần Văn Viễn tới thúc giục mà tự giác trở lại phân xưởng.
Tin mới hôm nay là do Trần Văn Viễn tự viết, anh ta vốn dĩ thường viết truyện nên biết cách làm động lòng người.
Khi biết việc truy phong của Cửu công chúa, Trần Văn Viễn đã đoán được ngay dụng ý của Kim Phi và Cửu công chúa.
Tin mới hôm nay được viết dựa trên sự tích bình sinh của Phạm tướng quân, có thể nói một cách khách quan và công bằng nhưng lại khôn khéo phóng đại ưu điểm của Phạm tướng quân, và sự bi tráng của quân Phạm Gia.
Phía dưới bản tin còn kèm theo bài hát “Tinh Trung Báo Quốc” mà Kim Phi hát buổi chiều hôm đó.
Không chỉ có tòa soạn nhật báo Kim Xuyên và xưởng in bận rộn, trụ sở chính của đoàn ca múa Kim Xuyên cũng náo loạn cả lên.
Chiều đó, lần đầu tiên Thanh Diên nghe được “Tinh Trung Báo Quốc” đã nhận định bài hát này là Kim Phi đặc biệt hát cho những tướng sĩ đang tác chiến ở phía Bắc!
Cô ấy phải khiến cho bài hát này lan truyền ra toàn bộ Đại Khang.
Sau khi Bắc Thiên Tầm ôm Kim Phi trở về phòng, Thanh Diên lập tức hạ lệnh triệu tập tất cả các thành viên của đoàn ca múa trở về.
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung tại phòng luyện ca, học hát cùng Thanh Diên.
Giai điệu “Tinh Trung Báo Quốc” không quá phức tạp, rất nhiều nhân viên hộ tống và dân làng chiều đó đứng dưới đài đều học được.
Đối với thành viên đoàn ca múa được học ca hát từ nhỏ mà nói thì việc học lại càng đơn giản hơn.
Nhưng điều khiến Thanh Diên không hài lòng là đa số thành viên đoàn ca múa đều xuất thân từ thanh lâu, hát một số bài hát và thơ ca thì không thành vấn đề, nhưng để các cô ấy hát “Tinh Trung Báo Quốc” thì hoàn toàn không thể ra được khí thế hào hùng đó.
Lúc ra ngoài hóng mát, cô ấy vô tình nghe được nhân viên hộ tống canh cửa cũng hát theo.
Dù hát không hay bằng thành viên đoàn ca múa nhưng vì nhân viên hộ tống đã từng đi lính, nên có thể hòa mình với lời ca, khiến cho câu hát trở nên vô cùng có cảm xúc.
Thanh Diên chợt vỗ đầu một cái, xoay người chạy tới phòng làm việc của Tiểu Ngọc.
Chương 1038: Quân Thiết Giáp
Có lẽ vì say rượu nên Kim Phi đã ngủ rất lâu.
Y ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, khi gà trống nhà bên lục tục bắt đầu gáy, thì Kim Phi mới bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, y đã thấy Quan Hạ Nhi chống cằm, tay còn lại vô thức mà vuốt ve tóc y.
“Ai, đương gia, chàng tỉnh rồi à? Chàng có khát không? Ta đi lấy nước cho chàng!"
Quan Hạ Nhi vừa thấy Kim Phi mở mắt, đã vội vàng đi lấy nước cho y.
Quan Hạ Nhi sờ từng cái chén nước trên bàn, chọn ra một cái không nóng không lạnh đưa cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã mang thai được mấy tháng, bụng cô đã hơi lộ ra, trông động tác có vẻ hơi vụng về.
Kim Phi đưa tay cầm lấy chén, một tay đau lòng ôm lấy Quan Hạ Nhi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Ngụy tiên sinh nói sợ chàng sặc rượu, nên bảo chúng ta trông chừng chàng."
Quan Hạ Nhi không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nhưng càng như vậy thì Kim Phi càng đau lòng cho cô hơn, y tiến vào trong một chút rồi kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống mép giường: “Vất vả cho nàng rồi, ghế cứng như vậy sao nàng không lên giường ngồi?"
"Thế này có gì mà vất vả, trước đây ta kéo sợi, còn kéo cả một đêm."
Quan Hạ Nhi lắc đầu: "Vả lại đâu phải một mình ta trông chàng đâu còn có Thiên Tầm muội muội vừa mới đi."
Nói xong, vẻ mặt cô đầy đau xót mà nhìn Kim Phi: "Đương gia, chàng còn khó chịu không?"
Bình thường Kim Phi không uống rượu, giờ lại uống một lúc nhiều như vậy, bây giờ đã tỉnh táo rồi nhưng đầu y vẫn đau như sắp nứt ra.
Hơn nữa y cũng ngủ không ngon giấc mà còn liên tục gặp ác mộng.
Nhưng sợ Quan Hạ Nhi lo lắng, Kim Phi vẫn cố gắng tươi cười: "Không khó chịu.”
"Đương gia, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi hâm cháo cho chàng.”
“Nàng có thai nên để Nhuận Nương làm đi.”
“Chỉ là thêm chút củi thôi, tối qua Nhuận Nương cũng bận đến tận nửa đêm, để cô ấy ngủ thêm một lát đi.”
Quan Hạ Nhi lắc đầu, đứng dậy đi vào bếp.
Cô vừa rời đi, Cửu công chúa và Châu Nhi đã bước vào.
“Phu quân, chàng thấy sao rồi?"
Kim Phi không trả lời chỉ cau mày hỏi: "Tối qua nàng cũng không ngủ sao?"
Dù có trang điểm đậm, nhưng Kim Phi vẫn có thể thấy được sắc mặt Cửu công chúa trông hơi mệt mỏi.
Trước đây, Cửu công chúa từng sảy thai một lần, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải dưỡng thai cho tốt, đừng làm việc quá sức, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai.
“Ta ngủ rồi, nhưng vì trong lòng có chuyện nên ngủ không ngon.”
Cửu công chúa lắc đầu: “Hôm qua ta đã tự mình quyết định, cho Trần Văn Viễn sửa báo chí hôm nay lại…”
Nói xong rồi cô ấy lấy một tờ báo trong tay Châu Nhi: “Phu quân, chàng xem đi, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ bắt đầu giao báo.”
Kim Phi cầm lấy tờ báo.
Đọc xong y đã hiểu được ý đồ của Cửu công chúa.
Y gật gật đầu nói: "Được rồi, nàng sắp xếp giao đi, à mà, đêm nay ai trực cửa?"
"Thiết Chùy cũng rất lo lắng cho chàng, tối qua còn canh cửa cả đêm!" Cửu công chúa trả lời.
Kim Phi nhìn màu trời: "Châu Nhi, bảo anh ta tìm người xem Lương ca, Hàn đại ca, Tiểu Ngọc đã dậy chưa, nếu có thì nói bọn họ tới một chuyến!”
"Dạ!"
Châu Nhi cúi chào, quay người đi báo cho Thiết Chùy.
Kim Phi vén chăn lên, sau đó Cửu công chúa giúp y mặc trường bào vào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã bưng cháo và đồ ăn kèm lên bàn.
Hiển nhiên là Nhuận Nương cũng không ngủ ngon giấc, thế nên phần dưới mắt đã hơi thâm đen.
Y ăn còn chưa xong, thì Trương Lương, Tiểu Ngọc và Hàn Phong đã tới.
“Có hai việc!”
Kim Phi đặt đũa xuống, nhìn Trương Lương trước: “Nói tiểu đoàn Thiết Giáp đình chỉ tấn công quận Bạch Mã, sau đó truyền tin cho Thiết Ngưu, nói anh ta lập tức lên phi thuyền tới đất Tần tiếp quản tiểu đoàn Thiết Giáp, sau đó dẫn tiểu đoàn Thiết Giáp mượn đường Đảng Hạng, rồi chạy tới thành Vị Châu với tốc độ nhanh nhất, cố gắng hết sức để giữ lấy hài cốt của các tướng sĩ quân Phạm Gia!”
Ngoại trừ Nhuận Nương và Quan Hạ Nhi không hiểu chuyện quân sự ra, thì vẻ mặt của những người khác trong phòng đều hơi thay đổi một chút.
Bọn họ đều biết quyết định này của Kim Phi có ý nghĩa gì.
Quận Bạch Mã nằm ở phía tây bắc của đất Tần, là nơi gần thành Vị Châu nhất trong số các nơi đã bị tiêu cục Trấn Viễn đánh hạ.
Nếu mượn đường từ Đảng Hạng, quá lắm là mười ngày kỵ binh có thể đuổi tới Thanh Thủy Cốc.
Giờ đây, thành Vị Châu đã rơi vào tay Tấn vương và Đông Man, Thanh Thủy Cốc cũng không may mắn thoát khỏi.
Địa hình Thanh Thủy Cốc hiểm trở, nếu là quân đội khác của Đại Khang có thể là đã bất lực, nhưng Kim Phi và Trương Lương lại tràn đầy tự tin.
Tiểu đoàn Thiết Giáp là một trong những tiểu đoàn tiên phong tinh nhuệ nhất của tiêu cục Trấn Viễn, toàn bộ tiểu đoàn đều được trang bị áo giáp đen, ngựa chiến cũng là giống ngựa ưu tú được chọn lựa từ những con ngựa chiến của tù binh Thổ Phiên và Đông Man.
Còn nỏ hạng nặng và xe bắn đá thì càng không cần phải nói, bởi vì đều là loại tốt nhất.
Ngoài ra, tiểu đoàn Thiết Giáp còn có hai trung đội bay, được trang bị đặc biệt với chín cái phi thuyền.
Trong quá trình tấn công đất Tần, tiểu đoàn Thiết Giáp luôn đi đầu với tư cách là một đội tiên phong, tuy chỉ có hơn 300 người nhưng không ai trong số hàng chục ngàn đại quân của Tần vương dám thách thức họ.
Nếu không phải lo một mình thâm nhập sẽ bị địch lợi dụng lúc sơ hở, thì có lẽ bây giờ tiểu đoàn Thiết Giáp đã giết thẳng vào đất Tần.
Với một lực lượng tinh nhuệ do Kim Phi xây dựng, cộng thêm một tướng lĩnh mạnh mẽ như Thiết Ngưu, thì việc đánh hạ Thanh Thủy Cốc cũng không có gì khó khăn.
Thiết Ngưu dẫn quân giết thẳng tới thành vương Đảng Hạng, sau đó dẫn quân đóng quân giữa biên giới của Đại Khang và Đảng Hạng.
Bây giờ Kim Phi cho Thiết Ngưu đến đất Tần tiếp quản tiểu đoàn Thiết Giáp, còn bảo anh ta dẫn quân đến thành Vị Châu thì mục đích là không cần nói cũng biết.
Mọi người đều biết Thiết Ngưu là tên khát máu.
Sau khi anh ta chiếm được thành Vị Châu, thì kết cục của mấy tên phản bội là thế nào thì cũng đã tưởng tượng được!
"Phu Quân, xưa đến nay mượn đường một nước đã là cấm kỵ, e là Đảng Hạng sẽ không đồng ý?" Cửu công chúa lo lắng hỏi.
Sở dĩ cô ấy đến đây từ sáng sớm là vì lo lắng Kim Phi thức dậy sẽ ra quyết định bốc đồng.
"Vậy thì đánh đến khi bọn họ đồng ý!"
Kim Phi đằng đằng sát khí nói: “Cho phi thuyền truyền tin cho Thiết Ngưu, tiện mang theo sứ giả đi thông báo cho Đảng Hạng một tiếng, nếu bọn họ đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì oanh tạc lại thành vương Đảng Hạng lần nữa cho ta!”
Mắt Cửu công chúa lóe lên, lại không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, Đại Khang bây giờ không phải là Đại Khang ngày xưa nữa.
Trước đây, nếu Đảng Hạng truyền lời gì lại đây, thì triều đình Đại Khang đã rung chuyển hồi lâu.
Bây giờ thì ngược lại, Kim Phi giậm chân một cái, e là tân hoàng đế của Đảng Hạng phải sợ đến mức run rẩy.
Không thấy cả hoàng cung Đảng Hạng đã bị san bằng đó sao, đến lão hoàng đế bây giờ vẫn bị nhốt trong phòng tối ăn rau dại?
"Dạ, ta sẽ lập tức cho người truyền tin cho Thiết Ngưu và tiểu đoàn Thiết Giáp!"
Trương Lương gật đầu đồng ý.
"Việc thứ hai," Kim Phi giơ ngón trỏ lên: "Tìm cách điều động một tiểu đoàn ở Kim Xuyên, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh hạ quận Bình Giang!
Tiểu Ngọc, cô cũng điều động một ít nhân lực ở đây, đến Bình Giang phụ trách phân chia đất đai!"
"Tiên sinh, bây giờ mọi mặt đều không đủ nhân lực, khó mà tìm được người..."
Tiểu Ngọc và Hàn Phong nhìn nhau, vẻ mặt khó xử nói.
Trương Lương cũng hơi nhíu mày.
Để tấn công đất Tần, nhân viên hộ tống ở Kim Xuyên có thể điều được thì đều đã điều ra.
Những người còn lại cơ bản là trấn giữ những nơi quan trọng, cũng rất khó huy động nhân lực.
Chương 1039: Quần chúng xúc động
"Không đủ nhân lực để phân chia đất, vậy học theo cách của trấn Vĩnh Lâm, dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, chiêu mộ người từ địa phương, bảo cựu binh dẫn dắt tân binh!"
Kim Phi nói: "Còn nhân viên hộ tống, Lương ca huynh đến núi Thiết Quán một chuyến, cho xưởng xà phòng thơm tạm ngưng, để Tả Phi Phi chọn một đội nữ công nhân xuống tạm thời thay thế huynh đệ ở bến tàu!"
"Đúng rồi, còn núi Thiết Quán!" Trương Lương bừng tỉnh.
Sau nhiều lần huấn luyện thực tế, tuy hiệu quả chiến đấu của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không mạnh bằng các binh lính nữ của quân Trấn Viễn nhưng thực lực cũng đã được chứng minh.
Chí ít cũng mạnh hơn binh lính ẻo lả của Đại Khang nhiều.
Cộng thêm số lượng lớn nỏ hạng nặng và xe bắn đá được bố trí trên bến tàu, cùng với một số phi thuyền, cho dù Đông Man đánh tới đây thì nhất định các nữ công nhân cũng có thể phòng thủ được!
"Được, lát nữa ta sẽ đi núi Thiết Quán một chuyến!" Trương Lương gật đầu lần nữa.
Tiểu Ngọc còn có chút khó xử, đang định nói thì lại bị Hàn Phong giành trước: "Tiên sinh yên tâm, khi về ta sẽ bàn bạc với Tiểu Ngọc, sẽ nhanh chóng điều động người tới!"
Cửu công chúa thấy Tiểu Ngọc còn muốn lên tiếng, không khỏi thầm thở dài nói: “Quận Bình Giang là nguyên quán của Phạm tướng quân, cơ bản quân Phạm Gia đều đến từ quận Bình Giang, trẫm yêu cầu các ngươi xem xét kỹ vấn đề này, nhất định không thể làm qua loa cho xong!"
"Dạ!" Hàn Phong và Trương Lương đều cúi người dạ một tiếng.
Tiểu Ngọc cũng chợt nhận ra!
Vừa rồi cô ấy vẫn đang thắc mắc, quận Bình Giang nằm trong thủ phủ của Ngô vương, cách Xuyên Thục mấy ngàn dặm xa xôi, gần như đến tận biển Đông Hải.
Cho dù Kim Phi muốn mở chiến trường mới, trước tiên cũng nên tấn công ở gần là Tương vương và Tứ hoàng tử, sao lại bỏ gần tìm xa đi đánh Ngô vương chứ?
Hơn nữa, còn là tấn công một quận thành trong nội địa của Ngô vương.
Bây giờ cô ấy đã hiểu!
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu vì sao Hàn Phong lại cướp lời trước.
Hóa ra quận Bình Giang là nguyên quán của Phạm tướng quân!
Cũng giống như quân Thiết Lâm hầu như đều đến từ huyện Kim Xuyên, quân Phạm Gia là cấp dưới của Phạm tướng quân, gần như tất cả cũng đều đến từ quận Bình Giang!
Hiểu rõ điều này, Tiểu Ngọc nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: "Tiên sinh, bệ hạ yên tâm, cho dù việc phân đất ở đất Tần bị chậm lại, ta cũng sẽ rút được người ra!"
Cửu công chúa nghe Tiểu Ngọc nói vậy, cô ấy cũng khẽ gật gật đầu: “Vậy các ngươi lo làm việc đi!”
Xem ra cô gái nhỏ này vẫn chưa đến nổi hết thuốc chữa.
"Dạ!" Ba người Trương Lương dạ một tiếng, quay người rời khỏi nhà ăn.
Lúc này, có một cây nến sắp tàn, Nhuận Nương lại đến thay một cây mới.
“Thương thay xương chất bờ vô định, mà người vẫn trong mộng nhớ mong!”
Kim Phi nhìn ánh nến chập chờn lại thở dài: “Lại có mấy vạn nỗi nhớ mong, cũng không đợi được người các nàng đang mong đợi!"
Cửu công chúa đứng ở một bên, cũng thở dài theo.
...
Trấn Phong Thủy, hôm nay là ngày tụ họp.
Theo thói quen, mọi người đã tập trung từ sáng sớm tại nơi đọc báo.
Hình ảnh này giống như kiếp trước Kim Phi xem lúc còn nhỏ, lúc đó tivi rất hiếm, khi trong làng có người tổ chức đám cưới, hoặc là con nhà ai thi vào đại học, mới có thể tìm đội chiếu phim từ nơi khác đến chiếu phim trong làng.
Mỗi khi đến lúc này, thì đó đều là một sự kiện lớn trong làng và mọi người từ làng trên xóm dưới đều sẽ tụ tập ở đó.
Đại Khang thiếu thốn nơi vui chơi giải trí nên việc nghe báo đã trở thành hình thức giải trí lớn nhất của người dân ở trấn Phong Thủy.
Nhiều người đã lên đường khi trời chưa sáng, vác trên lưng những chiếc ghế nhỏ chỉ để có được một chỗ ngồi tốt gần sân khấu.
Người đưa thư vẫn chưa đưa thư, công việc hàng ngày là đọc báo và đến điểm phát báo ở quận Quảng Nguyên để lấy báo.
Người dân bình thường cũng bận rộn, ngoại trừ những ngày đầu, tới chiều tối cũng không có ai làm phiền người đưa thư đọc báo.
Người đưa thư thường kết thúc công việc vào giữa buổi sáng, sau khi ăn trưa ở trên trấn rồi cưỡi ngựa đến quận thành, buổi chiều lấy báo rồi chạy về.
Đôi khi báo từ Quảng Nguyên được giao đến muộn thì anh ta sẽ ở lại quán trọ rồi sáng hôm sau trở về, sẽ không trễ giờ Thìn đọc báo.
Nhưng hôm nay đợi đến canh ba giờ Thìn, vẫn không thấy bóng dáng người đưa thư đâu.
"Sao người đưa thư vẫn chưa tới? Nghe báo xong còn phải về làm việc đấy!"
"Không lẽ trên đường đến đây người đưa gặp thổ phỉ sao?”
"Nói bậy, bây giờ quận Quảng Nguyên ta có chỗ nào còn thổ phỉ?”
"Đúng vậy, có thổ phỉ thì nói cho ta biết, ta đến tiêu cục Trấn Viễn tố cáo để nhận tiền thưởng!"
"Không lẽ người đưa thư bị bệnh sao?"
Hầu hết mọi người đều đến đây lúc rảnh rỗi, rồi đợi lâu như vậy cũng không có ai đến nên dần dà hơi sốt ruột.
Một số người muốn ra giao lộ ngóng xem nhưng lại sợ rằng sau khi mình đi sẽ bị mất chỗ.
Cứ như vậy gần đến trưa người đưa thư mới mang theo một túi vải nhỏ tới.
"Từ tiên sinh, hôm nay ngài gặp chuyện gì sao?"
"Từ tiên sinh, sao trông sắc mặt ngài tệ vậy, người trong nhà ngài gặp chuyện gì khó khăn sao?"
Nhiều người dân thường xuyên đến nghe báo lo lắng hỏi.
"Mọi người xin nhường đường chút, lát nữa rồi hãy nói!"
Mặt người đưa thư nghiêm túc.
Anh ta mới là nhân vật chính trên sân khấu, nên mọi người đã nhanh chóng nhường đường.
Sau khi bước lên sân khấu, người đưa thư hít một hơi dài rồi lại hít một hơi thật sâu.
"Mọi người tò mò vì sao ta đến muộn đúng không?"
Người đưa thư giơ loa sắt lên hỏi.
Mọi người không trả lời mà lặng ngắt như tờ.
Người đưa thư cũng không chờ câu trả lời của người dân, tiếp tục nói vào loa: “Bởi vì xảy ra chuyện lớn nên Kim tiên sinh rất tức giận. Bệ hạ tạm thời quyết định thu hồi báo đã in…”
Nói xong, người đưa thư lấy ra tờ báo trong ngày ở trong túi, bắt đầu đọc diễn cảm.
Những người dân dưới khán đài đều im lặng, ngay cả những đứa trẻ nghịch ngợm cũng ngừng ồn ào.
Trần Văn Viễn đúng là rất biết cách khơi dậy cảm xúc của mọi người.
Đoạn đầu tiên của tin tức là giới thiệu lý lịch của Phạm tướng quân và quá trình đầu quân.
Khi nghe tin Phạm tướng quân xếp bút nghiên để gia nhập binh đao, thành lập quân Phạm Gia để chống lại Đảng Hạng, nhiều người dân đã âm thầm đưa ngón tay cái lên.
Đặc biệt khi nghe tin Kim Phi đang trấn giữ Thanh Thủy Cốc, Phạm tướng quân cũng cho quân Phạm Gia tiếp viện, người dân trấn Phong Thủy càng cảm thấy thân thiết hơn.
Đó cũng là lúc bản thảo bắt đầu thay đổi.
Khi đọc đến đoạn chư vương hỗn chiến, thành Vị Châu thiếu nhân lực tiếp viện, nhiều người dân đều trở nên lo lắng.
Nhiều người lại thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Tấn vương truyền tin là có thể cung cấp tiếp viện cho Phạm tướng quân.
Rồi vào lúc này, người đưa thư đọc tới quỷ kế của Tấn vương.
Khi nghe tới quân Tấn vương đầu độc nước uống của quân Phạm Gia, cấu kết với Đông Man tấn công quân Phạm Gia, nhiều người dân đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nghe tới Đông Man tàn sát quân Phạm Gia, còn lấy đầu của Phạm tướng quân làm chén rượu, người dân dưới khán đài lại đột nhiên mất kiểm soát!
"Đông Man đáng chết!"
"Tấn vương đáng chết! Phạm tướng quân tin tưởng ông ta như thế mà ông ta dám phản bội Phạm tướng quân!"
"Thật đáng ghét!"
"Phạm tướng quân thật đáng thương!"
"Đi, chúng ta đến tiêu cục Trấn Viễn đăng ký đi, ta muốn đến thành Vị Châu báo thù cho Phạm tướng quân!"
"Cả ta nữa!"
“Nghe nói tiêu cục Trấn Viễn kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ sợ chúng ta không được chọn thôi?"
"Nếu không đậu nhân viên hộ tống, thì chúng ta cũng có thể làm nhân viên hậu cần, chỉ cần có thể trả thù cho Phạm tướng quân, có mệt chết ta cũng nhận!
“Đúng! Mệt chết ta cũng nhận!”
…
Nhiều người dân đã đập vỡ chiếc ghế nhỏ dưới mông.
Nhiều người cũng đứng dậy đi thẳng đến trụ sở của tiêu cục Trấn Viễn ở quận thành để đăng ký tham gia bài khảo sát của tiêu cục.
Chương 1040: Trấn an
Theo thông tin trên báo, càng ngày càng có nhiều người dân biết chuyện của thành Vị Châu, toàn bộ Xuyên Thục đều xôn xao.
Hàng trăm người dân nô nức kéo đến trước cửa tiêu cục Trấn Viễn, ghi danh tham gia cuộc tuyển chọn nhân viên hộ tống.
Có thể nói tiêu cục Trấn Viễn là sự nghiệp căn bản của Kim Phi, buổi tuyển chọn hôm nay vô cùng chặt chẽ, phần lớn người dân đến ghi danh, ngay cả tiêu chuẩn sàng lọc cơ bản nhất cũng không đạt.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của người dân.
Thấy không đạt tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn, bọn bèn ghi danh tham gia đội quân Trấn Viễn, tham gia binh phủ của các nơi, thậm chí còn tự nguyện tham gia đội nhân viên hậu cần chuyên vận chuyển lương thảo cho quân Trấn Viễn.
Lúc trước đội nhân viên hậu cần thuộc về đội lao dịch, người dân giúp quân đội vận chuyển lương thảo và quân nhu, không những không có tiền công, mà ngay cả cơm ăn quân đội cũng không cho, dân chúng chỉ đành tự mang theo lương khô ăn.
Khi tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn sắp khởi hành, thường thì đều là một chuyến ba xe, tự mình mang theo lương thảo và quân nhu, như vậy mới có thể đạt đến tốc độ nhanh nhất, đánh cho kẻ thủ trở tay không kịp.
Nhưng khuyết điểm của đánh nhanh thắng nhanh cũng rất rõ ràng.
Đầu tiên chiến thuật này tiêu hao rất nhiều tài nguyên, hơn nữa lượng người không được quá nhiều.
Điều này bắt buộc phải có một đội riêng chuyên làm công tác thâm nhập.
Nếu như tấn công kinh thành của người Đảng Hạng giống Thiết Ngưu khi đó, chỉ là để phá hoại và trả thù, đánh xong chạy, vậy vấn đề không lớn.
Nhưng nếu là tranh đoạt lãnh thổ, thế thì không thể sử dụng chiến thuật này được.
Ví dụ như bây giờ giao chiến với Tần vương, cho dù tiêu cục Trấn Viễn có ưu thế võ lực tuyệt đối, nhưng Kim Phi không yêu cầu Trương Lương tấn công mù quáng, mà chỉ yêu cầu anh ta đánh chắc tiến chắc.
Sau khi tiêu cục chiếm được địa bàn, đội Chung Minh sẽ theo sau trấn an dân chúng.
Chờ khi đội Chung Minh kết thúc công tác phân chia ruộng đất của cường hào, thành lập cơ sở trị an cơ bản của nơi đó, các nhân viên hộ tống mới tấn công sang nơi khác.
Trong quá trình này, cần nhờ đến một lượng lớn người dân phụ trách vận chuyển vật liệu.
Đương nhiên Kim Phi sẽ không như triều đình lúc trước, bắt ép người dân khiêng lương khô làm lao dịch miễn phí, mà đặt ra tiêu chuẩn chặt chẽ trả tiền theo công.
Nhưng người dân thời phong kiến vẫn khá đặt nặng nỗi lòng xa quê, đến nay các địa phương ở Xuyên Thục vẫn tiếp tục duy trì công cuộc ra công cứu giúp, người dân vừa làm gần quê hương vừa có thể kiếm được tiền, rất ít người chịu xa rời quê hương tham gia đội vận chuyển lương thực.
Cho nên công việc vận chuyển lương thảo của quân đội vẫn luôn là một vấn đề lớn khiến Kim Phi và Trương Lương đau đầu.
Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.
Đây cũng là lý do mà Cửu công chúa bắt Trần Văn Viễn thay đổi tin tức cả đêm.
Tin tức về thành Vị Châu khiến con dân Xuyên Thục đoàn kết trước nay chưa từng thấy, qua sự dẫn dắt của Trần Văn Viễn, để người dân hiểu được, họ có thể sống những ngày bình yên như hiện tại, là bởi vì có Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn đứng ở phía trước, chắn gió che mưa.
Nếu như Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn không trụ nổi nữa, vậy những ngày yên bình của họ cũng sắp kết thúc rồi.
Với sức ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và bản thân Kim Phi ở Xuyên Thục, bởi vì chuyện này, đã một lần nữa đưa tinh thần quần chúng lên một bậc thang mới.
Chung quy thì giao thông của Đại Khang vẫn quá lạc hậu, phân phát báo cần rất nhiều thời gian.
Theo phạm vi tuyên truyền của báo càng ngày càng rộng, chuyện về thành Vị Châu vẫn tiếp tục được lan rộng.
Kim Phi đứng trên đài hát bài “Tinh trung báo quốc”, cũng nhanh chóng theo báo chí truyền khắp Xuyên Thục.
Không chỉ lưu truyền trong giới binh lính, mà còn nhanh chóng trở thành tác phẩm yêu thích của người đọc sách, nổi tiếng khắp các hội thơ.
“Khói bốc lên cao nơi phương bắc xa xăm, thiên hạ khắp nơi đều loạn lạc. Chiến trận bùng lên như trời nổi cuồng phong, vó ngựa tung bụi mịt mù! Ngựa hý vang tung vó tận trời Nam nhưng lòng vẫn quay nhìn về cố hương. Càng nhìn cố hương càng thấy xa vời, cảnh thanh bình xưa nay còn đâu, chiến tranh giờ khói bụi ngút trời!
Mấy câu này viết quá hay, khiến người vừa nghe bèn cảm thấy như mình đang nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ và bi thương nơi hoang mạc phương Bắc!”
“Đúng vậy, ta như nhìn thấy bầu trời phương Bắc khói bay ngút ngàn, cờ rồng Đại Khang ta theo gió tung bay, chiến mã hí vang trời, chúng binh sĩ đội đội mũ sắt ngồi trên lưng ngựa, kiếm dài trong tay đã ra khỏi vỏ, giống với mũ sắt trên thân, cùng gió sương đọng lại trên thảo nguyên!”
“Ta thấy câu sau ‘tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy’ mới là câu hay nhất.”
“Vương huynh sao lại có quan điểm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy câu hát này có chút ngột ngạt sao?”
“Các vị chớ quên, bài hát này là Kim tiên sinh sáng tác cho Phạm tướng quân. Đứng ở góc độ của Phạm tướng quân nghĩ thử xem, ông ấy dẫn theo quân Phạm Gia vất vả bảo vệ thành Vị Châu, mà đám phiên vương Trung Nguyên lại vì lợi riêng đấu đá lẫn nhau, người nhà của ông ấy còn bị người ta bức hại, trong lòng ông ấy phải khó chịu biết bao. Tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn chảy, là đang nói rõ tâm trạng của Phạm tướng quân lúc đó!”
“Đúng vậy, nhất là cái câu ‘Biết bao người đã phải vùi thân nơi đất lạ quê người – nuốt hận vào lòng chẳng than tiếc nữa lời’, thật là đau lòng quá, tuy ta chưa từng nhập ngũ, nhưng ta vừa nghĩ đến bao nhiêu anh em đồng bào mãi mãi chôn thân nơi hoang mạc, ngay cả cơ hội gặp mặt người thân lần cuối cùng không có, thậm chí cả thi thể, xương cốt cũng không cách nào chôn cất, lòng ta khó chịu muốn chết!”
“Nhưng dù là vậy, Phạm tướng quân vẫn bảo vệ yên bình cho Đại Khang, vẫn kiên trì trấn thủ thành Vị Châu, nên càng khiến ta khâm phục!”
“Nhật báo Kim Xuyên có câu hay lắm, ‘Thế gian này làm gì có ngày tháng yên bình, chỉ có người khác đang thay ngươi mang trọng trách tiến về phía trước! Chính nhờ có những người đi trước như Phạm tướng quân, như Kim tiên sinh, chúng ta mới có những ngày tháng bình yên này!”
“Đúng, ta cũng cảm thấy câu này quá là hay!”
“Lạc đề rồi, lạc đề rồi, quay về “Tinh trung báo quốc” đi. Ta cảm thấy câu ‘20 năm trời dọc ngang tung hoành – chẳng biết kẻ thù đang đối đầu thực sự là ai đây?’ mới thật sự là ngầu nhất!”
“Phải nói là quá ngầu, ta cảm thấy câu cuối cùng: “Lòng dặn lòng nguyện cố thủ để giữ gìn bờ cõi biên cương này, Giữ gìn từng tấc đất quê hương – để bọn giặc khắp nơi phải khiếp sợ. Lúc ấy ta nghe người đưa thư hát câu này, toàn thân nổi hết cả da gà da vịt!”
“Ta cũng đi ta cũng đi! Lúc đó ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, da đầu tê dại, chỉ muốn tới biên giới phương Bắc cùng nhau chinh chiến sa trường với Phạm tướng quân!”
“Nhìn cái dáng ốm yếu của ngươi thôi bỏ đi là vừa, có đi thì cũng gây rắc rối cho người ta thôi!”
“Cơ thể ta không khỏe nhưng ta có thể bày bày mưu tính kế như Kim tiên sinh!”
“Ngươi bỏ cái kiểu ấy đi, Kim tiên sinh là anh hùng đánh hổ thật sự đấy. Đã từng tự tay bắn chết hổ rồi đấy!”
...
Đám thư sinh mới đầu chỉ thảo luận trong hội thơ, sau đó có vài người máu nóng xông lên não, bèn tập hợp dân chúng đến trước của tiêu cục Trấn Viễn, cầu xin Kim Phi báo thù cho Phạm tướng quân.
Quảng Nguyên là đại bản doanh của Kim Phi, vừa là địa phương nhận được báo đầu tiên, cũng là nơi có nhiều người dân đến cầu xin nhất.
Hai ngày gần đây, cửa lớn của tiêu cục Trấn Viễn sắp bị dân chúng lấp kín, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày của đội nhân viên hộ tống.
Hết cách, tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống trấn giữ thành Quảng Nguyên chỉ đành ra mặt trấn an bọn họ.
“Kim tiên sinh vẫn luôn chú ý cao độ chuyện của thành Vị Châu, hơn nữa ngài ấy cũng đã sắp xếp hết cả. Xin mọi người hãy yên tâm, Kim tiên sinh nhất định sẽ báo thù cho Phạm tướng quân của chúng ta!”
“Kim tiên sinh đã sắp xếp thế nào?”
Có thư sinh cất cao giọng hỏi.
“Ta không biết cụ thể, cho dù biết cũng không thể nói, nhỡ đâu trong đám người có gián điệp thì sao?”
Tiểu đoàn trưởng nhìn kỹ người đọc sách hỏi: “Mọi người cứ yên tâm đi, Kim tiên sinh từng nói, không thể để cho máu anh hùng đổ vô ích, cũng không thể để bọn phản đồ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
…
Cùng lúc đó, ở lãnh thổ của người Đảng Hạng cách ngàn dặm xa xôi, Thiết Ngưu đã dẫn theo tiểu đoàn Thiết Giáp đánh giết tới bên ngoài Thanh Thủy Cốc!
Bình luận facebook