• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 1106-1110

chương 1106: Có cứu viện không?

Khi Trấn Viễn số một đổi hướng, vua Đông Man đoán rằng Kim Bằng sẽ sử dụng máy bắn đá trên Trấn Viễn số một.

Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm.

Dưới sự xua đuổi của quân giám sát, bờ biển chật kín người mà chỉ có tổng cộng bảy máy bắn đá ở trên boong bên phải của Trấn Viễn số một, cho dù cùng khởi động, nhưng cũng không thể làm gì được hắn.

Huống chi Trấn Viễn số một chỉ dùng ba chiếc máy?

Cho đến khi phát hiện ra thứ máy bắn đá ném ra là túi thuốc nổ, vua Đông Man vẫn không quá bất ngờ.

Trước đây Lưu Thiết đã sử dụng túi thuốc nổ để đối phó với xe công thành, vua Đông Man biết rõ uy lực.

Nhưng sau khi vụ nổ xảy ra, vua Đông Man mới biết mình đã sai!

Sức mạnh của ba túi thuốc nổ này lớn hơn nhiều so với ba túi thuốc nổ mà Lưu Thiết đã sử dụng để làm nổ máy bắn đá.

Mỗi một túi đều nổ tung một khoảng trống lớn trong đám người, ngay cả bờ biển cũng bị nổ tung thành một miệng núi lửa khổng lồ sâu nửa trượng.

Thật ra dù vậy, số kẻ địch thực sự chết trong vụ nổ cũng không quá nhiều so với số quân địch vô cùng nhiều.

Nhưng hiệu quả răn đe là rất lớn.

Hiện tại rất nhiều người dân du mục Đông Man vẫn sử dụng dao đá, gặp phải cảnh tượng như thế này ai mà không sợ?

Đừng nói đến là người dân du mục, ngay cả sắc mặt quân giám sát xua đuổi phía sau cũng trắng bệch, chân run rẩy.

Vua Đông Man biết lúc này sĩ khí đã tiêu tan rồi, đánh tiếp nữa sẽ chỉ tăng thêm thương vong, vì vậy hắn chỉ có thể hạ lệnh gióng trống rút quân.

Làn sóng kẻ địch rút lui như sóng.

Lực lượng liên quân Tấn Man ở bên ngoài tường thành phía nam kém xa so với người Đông Man, đã sớm không thể cầm cự được rồi.

Nghe thấy tiếng gióng trống thu quân ở tường thành phía Bắc, Phùng Thế Tài cũng nhanh chóng hạ lệnh dừng công thành.

Các nhân viên hộ tống và nữ binh cũng đã chuẩn bị tinh thầnh cho trận chiến sinh tử, kết quả quân tiếp viện đã đến kịp thời.

Điều này khiến bọn họ có cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc, tất cả đều giơ tay lên reo hò.

Lưu Thiết và Điền tiên sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, dẫn người nhanh chóng chạy tới bến tàu.

Lúc này các thủy thủ đã bắt đầu dỡ hàng tiếp tế trên thuyền xuống, Kim Bằng và phó thuyền trưởng xuống thuyền.

"Đại Bằng, cuối cùng ngươi cũng tới!"

Lưu Thiết nặng nề vỗ vai Kim Bằng: "Nếu như muộn thêm một ngày nữa, có lẽ hai huynh đệ chúng ta đã không gặp được nhau nữa!"

"Thiết Tử ca, thật xin lỗi, chúng ta tới muộn!"

Kim Bằng nhìn thi thể của nhân viên hộ tống được đặt ở khoảng trống trên tường thành, trầm giọng nói.

"Đến là tốt rồi!"

Lưu Thiết vỗ vai Kim Bằng: "Tiên sinh biết chuyện Đông Hải Thanh chưa?"

Vừa nhìn thấy Trấn Viễn số một, Lưu Thiết thực sự lo lắng Kim Bằng không biết sự tồn tại của Hải Đông Thanh, phái phi thuyền tới hỗ trợ tác chiến.

Cũng may Kim Bằng không làm như vậy, Điền tiên sinh đã đoán được Kim Bằng có thể đã biết chuyện.

Quả nhiên, Kim Bằng gật đầu nói: "Tấn vương lợi dụng Hải Đông Thanh tập kích đội bay ở thành Vị Châu, bây giờ phi thuyền của chúng ta không dám bay lên trời."

"Vẫn là Tấn vương đáng chết đó!" Lưu Thiết đấm một đấm vào tường thành: "Kim Xuyên thế nào rồi?"

Là một trong những cấp cao ở làng Tây Hà, Lưu Thiết hiểu rất rõ ý nghĩa của phi thuyền đối với tiêu cục Trấn Viễn, đồng thời cũng rất lo lắng cho sự an toàn của thôn làng.

"Yên tâm đi, bây giờ Kim Xuyên của chúng ta đã khác xưa rồi, cho dù không có phi thuyền, kẻ xấu cũng không dám gây chuyện đâu."

Kim Bằng nói: "Nhưng trước khi rời đi, ta nghe nói người Đảng Hạng đang tập hợp một số lượng lớn quân đội bên ngoài Hi Châu, còn giam giữ nhân viên thương hội và huynh đệ của chúng ta ở biên giới Đảng Hạng, cũng không biết bây giờ như thế nào."

"Điền tiên sinh, vẫn là ngài nói trúng!"

Lưu Thiết nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn về phía Điền tiên sinh.

Khi lần đầu tiên phát hiện ra Hải Đông Thanh, Điền tiên sinh lo lắng Đông Man và Đảng Hạng hợp tác, đồng thời cũng suy đoán, một khi hai bên hợp tác thì nhất định sẽ làm khó dễ với Kim Phi.

Chuyện Điền tiên sinh lo lắng nhất đã xảy ra.

"Vậy Kim tiên sinh định làm như thế nào?" Điền tiên sinh lo lắng hỏi.

"Ta cũng không biết." Kim Bằng lắc đầu, sau đó nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong ngực ra một bức thư: "Đúng rồi Thiết Tử ca, lúc tới đây Tiểu Ngọc đã ngờ ta gửi bức thư này cho huynh, có thể sẽ nói đến chuyện này."

Bây giờ anh ta đã được coi là nhân viên cốt lõi dưới quyền của Kim Phi, nhưng phần lớn thời gian anh ta đều chờ ở trên thuyền, nên tin tức của Kim Bằng không nhanh nhạy như ở trong làng, và cũng không biết Kim Phi sắp xếp như thế nào.

Mà Tiểu Ngọc là một trong những người phụ trách tình báo ở làng Tây Hà, chắc chắn biết nhiều thông tin nội bộ hơn so với Kim Bằng.

Lưu Thiết nghe vậy, vội vàng mở bức thư ra.

Nhưng điều khiến anh ta thất vọng là, trong thư Tiểu Ngọc không nói Kim Phi dự định đối phó với Đảng Hạng như thế nào, chỉ dặn dò Lưu Thiết hãy cẩn thận với người Đông Man và chú ý anh toàn.

Thấy Điền tiên sinh nhìn chằm chằm vào mình, anh ta đưa lá thư ra.

Sau khi Điền tiên sinh xem xong, vuốt râu cười lớn lên.

Thấy vậy Lưu Thiết nghi ngờ không biết có phải là mình đã bỏ sót nội dung gì không, anh ta lấy lại bức thư từ tay Điền tiên sinh và đọc lại lần nữa.

Nhưng nội dung vẫn giống như những gì anh ta vừa mới xem, anh ta không hề bỏ sót điều gì.

Điền tiên sinh thấy Lưu Thiết nghi hoặc nhìn mình, cười giải thích nói: "Trong thư Tiểu Ngọc viết như vậy chứng tỏ rằng cô ấy rất thoải mái khi viết thư, đồng thời cũng chứng tỏ rằng cô ấy không quá lo lắng về thế cục tương lai của Kim Xuyên, điều này chứng tỏ Kim tiên sinh có lẽ đã có kế hoạch rồi, hơn nữa Tiểu Ngọc cho rằng kế hoạch của Kim tiên sinh rất khả thi, cho nên mới thoải mái ung dung như vậy."

"Vẫn là tiên sinh ngài lợi hại, thông qua một bức thư mà có thể nhìn ra được nhiều điều như vậy."

Lưu Thiết giơ ngón cái lên với Điền tiên sinh.

Điền tiên sinh xua tay, nhìn Kim Bằng: "Đại Bằng, trong làng bây giờ có đủ nhân lực không?"

"Điền tiên sinh, đâu phải ngài không biết, nhân lực của chúng ta có khi nào đủ đâu?"

Kim Bằng lắc đầu cười khổ nói: "Trước kia, các huynh đệ canh giữ ở bến tàu, lúc nhiều nhất thì có hai đại đội, cũng có một tiểu đoàn đóng quân ở đỉnh Song Đà, lúc ta đi, tiên sinh đã điều động hơn một nửa các huynh đệ ở bến tàu đi rồi, chỉ còn lại ba trung đội canh giữ bến tàu, nghe nói đỉnh Song Đà càng ghê hơn, một tiểu đoàn chỉ để lại hai trung đội, những người còn lại đều đã bị rút đi, bây giờ xưởng muối đã tự tổ chức công nhân đi tuần tra."

Lưu Thiết và Điền tiên sinh nghe vậy cùng thở dài.

Số lượng nhân viên hộ tống và nữ binh thương vong rất nhiều, họ vừa trải qua trận chiến sinh tử tàn khốc.

Mặc dù thiệt hại trong trận chiến vẫn còn chưa kịp thống kê ra, nhưng Lưu Thiết biết thương vong nhất định rất nặng nề.

Bọn họ vốn là muốn tìm Kim Phi xin tiếp viện, nhưng sau khi nghe Kim Bằng nói như vậy, bọn họ thực sự không biết nên hỏi như thế nào.

"Vậy trên thuyền các ngươi có bao nhiêu người?" Lưu Thiết hỏi.

"Tổng cộng có hơn ba trăm người, nhưng hơn nửa đều là thủy thủ và thuyền viên, nhân viên hộ tống chỉ còn lại 1 đại đội." Kim Bằng bất lực nói: "Lần này đến thành Du Quan, chủ yếu là để đưa đạn dược cho các huynh."

Sắc mặt Lưu Thiết và Điền tiên sinh tối sầm lại.

Một con thuyền lớn như vậy, vẫn phải chia ca ngày và ca đêm, lực lượng bảo vệ của đại đội một đã rất yếu ớt, căn bản không thể cử thêm người cho bọn họ được.

"Điền tiên sinh, Đại Bằng đã đưa đạn dược tới, hay là chúng ta đừng tìm tiên sinh yêu cầu tiếp viện nữa?" Lưu Thiết nói.

"Đạn dược cũng không tự mình chạy đến trên đầu kẻ địch được, có đạn dược cũng cần phải có người dùng mới được, chúng ta chỉ còn lại một ít người, làm sao có thể canh giữ được một tòa thành lớn như vậy?"

Điền tiên sinh cười khổ nói: "Một khi thành Du Quan thất thủ, người Đông Man sẽ ồ ạt tiến về phía nam, đó sẽ là một thảm họa với người dân Trung Nguyên, đến lúc đó chắc chắn cuộc sống của người dân sẽ vô cùng khó khăn."
Chương 1107: Bất ngờ trên biển

Thật ra đối với địa bàn hiện tại của Kim Phi, thành Du Quan với thành Vị Châu giống nhau, đều là “thuộc địa”.

Cái gọi là thuộc địa, chính là mặc dù do Kim Phi cai quản, nhưng lại không có bất cứ mối liên hệ gì với lãnh thổ của Kim Phi.

Cho dù thành không giữ được thành Du Quan, người Đông Man vẫn tạm thời không thể đe dọa đến Xuyên Thục.

Lưu Thiết rất muốn nói “cuộc sống của người dân Trung Nguyên đang bị hủy hoại thì liên quan gì đến Xuyên Thục chúng ta kia chứ?”

Nhưng câu nói vừa tới khóe miệng lại bị nuốt xuống.

Anh ta là một trong những người đi theo Kim Phi sớm nhất, hiểu rất rõ bố cục của Kim Phi.

Trong cảm nhận của Kim Phi, không chỉ riêng Xuyên Thục, mà cả toàn bộ Đại Khang, đều tuyệt đối không đành lòng nhìn dân chúng Trung Nguyên bị gót sắt của Đông Man giày vò.

Cho dù hiện tại Trung Nguyên vẫn chưa nằm trong lãnh thổ của Đại Khang mới.

Đây là trách nhiệm của Kim Phi, cũng là sức hấp dẫn trong tính cách của Kim Phi.

Nếu Kim Phi chỉ theo đuổi cảm nhận cá nhân, sau khi mở một xưởng dệt thì y có thể nghỉ hưu rồi.

Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, mà vẫn tiếp tục cố gắng.

Từ xưa đến nay, người Xuyên Thục vẫn luôn có tình cảm với đất nước sâu sắc nhất.

Bình thường người Xuyên Thục có vẻ rất tùy tiện, thích sống an nhàn, thích ăn uống, nhưng khi dân tộc và đất nước gặp nguy hiểm, người Xuyên Thục sẽ luôn luôn dũng cảm đứng lên.

Kiếp trước Kim Phi học lịch sử, trong thời kỳ kháng chiến, quân Xuyên Thục là một trong những lực lượng chống cự ngoan cường nhất.

Từ đầu đến cuối tổng cộng có hơn ba trăm vạn quân Xuyên Thục ra ngoài, tổng số thương vong lên tới hơn 640.000 người!

Lúc quân Xuyên Thục mới ra ngoài, danh tiếng vẫn chưa tốt lắm, bị người ta gọi là đội quân tạp nham.

Nhưng chính một “đội quân tạp nham” như thế đã luôn kiên trì từ khi cuộc kháng chiến bắt đầu cho đến khi kết thúc, dùng sự hy sinh thảm thiết nhất để gột rửa danh hiệu “quân tạp nham”, trở thành một đội quân kiên cường và giàu lòng hy sinh.

Kim Phi dùng sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên, thành công đánh thức tình cảm đối với đất nước trong các nhân viên hộ tống và binh lính nữ.

Mặc dù bây giờ khu vực Trung Nguyên nằm trong tay Tứ hoàng tử và những phiên vương quyền quý khác, nhưng trong mắt của rất nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ, nhưng cũng là con cháu của Viêm Hoàng.

Người trong nhà phạm lỗi, người nhà có thể đánh, nhưng người ngoài không thể bắt nạt.

Vì vậy, thành Du Quan không thể bị mất.

Lưu Thiết còn chưa nghĩ kĩ có nên xin viện trợ hay không, một cận vệ bước nhanh tới: “Tướng quân, đã có kết quả thống kê tổn thất trong trận chiến rồi.”

“Bao nhiêu?” Lưu Thiết hỏi.

“Tường thành phía nam có năm trăm hai mươi sáu người chết trận, một trăm ba mươi mốt người bị thương nặng, tường thành phía bắc có bốn trăm linh tám người chết trận, một trăm sáu mươi chín người bị thương nặng.”

Cận vệ đáp: “Trước mắt, những anh em còn có thể tiếp tục đứng lên chiến đấu, còn có tám trăm bảy mươi bảy người.”

“Chỉ còn có hơn tám trăm người thôi sao?” Lưu Thiết đỡ tường thành, suýt chút nữa là ngã sấp xuống.

“Trong tám trăm người này, còn có hơn sáu trăm người là binh lính nữ.” Cận vệ nói tiếp.

Mặc dù trong quân bắc phạt thì nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có sự khác biệt khi phân công lao động.

Sức mạnh của nam binh lính lớn hơn, cho nên binh lính mặc áo giáp nặng cơ bản đều là binh lính nam.

Trong chiến đấu cận chiến, binh lính nam đứng đầu đội hình chiến đấu, cách quân địch gần nhất.

Mặc dù có áo giáp nặng bảo vệ, nhưng áo giáp nặng cũng không phải toàn năng.

Lúc gặp phải một đòn đánh có lực mạnh, cũng sẽ có thương vong.

Trong thời gian cuối cùng tiến hành trận chiến đặc biệt, rất nhiều binh lính mặc áo giáp nặng đều đã kiệt sức, sự chống cự đã yếu đi rất nhiều, bị quân địch nhân cơ hội bẻ cổ, hoặc là đập vỡ mặt nạ bảo hộ.

Trái ngược với những binh lính mặc áo giáp nặng ở phía trước nhất, những binh lính nữ vừa núp ở phía sau vừa dùng giáo dài đâm hoặc dùng nỏ tay sẽ thương vong ít hơn.

“Xin viện trợ đi…”

Lưu Thiết nói với giọng khàn khàn.

Điền tiên sinh nói đúng, cho dù Trấn Viễn số 1 đưa đạn và thuốc đến, nhưng cũng cần phải còn người để dùng mới được.

Chỉ còn lại hơn tám trăm người, còn phải ngày đêm đối mặt với quân địch đánh gọng kìm từ hai phía nam bắc, bọn họ thật sự không thể cầm cự quá lâu, chỉ có thể xin thêm viện binh.

“Đại Bằng, các ngươi có thể gửi thư về nhanh nhất là khoảng bao lâu?” Điền tiên sinh nhìn về phía Kim Bằng.

Hôm nay phi thuyền và bồ câu đưa thư đều không dùng được, cách để truyền tin về nhanh nhất chính là thuyền hơi nước.

“Nếu dùng ca-nô, nếu mọi việc đều suôn sẻ, hai ngày hai đêm là có thể truyền tin về.” Kim Bằng đáp.

Thuyền cực kỳ khó quay đầu, kích thước của Trấn Viễn số 1 quá lớn, căn bản không thể chạy được, ngược lại là ca-nô có thể tích nhẹ lại có tốc độ nhanh hơn.

“Điền tiên sinh, ngài tới viết bức thư này đi.”

Mặc dù Lưu Thiết đã tham gia lớp xóa nạn mù chữ, nhưng với trình độ của anh ta, đọc thư cũng đã rất miễn cưỡng rồi chứ đừng nói là viết thư.

Điền tiên sinh gật đầu, nâng vạt áo choàng bước nhanh về phía thanh Ung.

Kim Bằng không cần Lưu Thiết phải giao việc, anh ta tự đi sắp xếp ca-nô.

Thực ra, di chuyển bằng ca-nô vào ban đêm rất không an toàn, nhưng vì để nhanh chóng đưa thư về, cũng chỉ có thể mạo hiểm thôi.

Nhưng vào lúc này, trên thuyền đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Ngay sau đó là một mũi tên lao lên không trung.

“Có chuyện gì vậy?”

Kim Bằng nhíu mày hỏi.

Phó thuyền trưởng còn chưa kịp trả lời, anh ta đã chạy tới lỗ châu mai của tường thành rồi.

Nhìn từ lỗ châu mai ra ngoài, da đầu của Kim Bằng không khỏi tê dại.

Chỉ thấy trên mặt biển ở phía bắc, xuất hiện chi chít bè gỗ.

Số lượng còn nhiều hơn lúc mà Kim Phi gặp phải khi đi từ Đông Hải trở về Kim Xuyên.

“Bọn chúng tỏa ra từ đâu vậy?” Sắc mặt Kim Bằng cũng thay đổi.

Vua của Đông Man đã biết Kim Phi có thuyền hơi nước từ lâu rồi, hơn nữa cũng biết một khi hắn tấn công thành Du Quan, thuyền hơi nước sẽ đến tiếp viện, sao có thể không có chuẩn bị trước chứ?

Hắn tự biết mình không có vũ khí có thể có khả năng chống lại Trấn Viễn số 1, cũng chỉ có thể chiến đấu bằng số lượng.

Trước khi khởi xướng trận chiến tấn công vào thành, vua Đông Man đã sai người chặt hàng loạt cây cối, làm thành rất nhiều bè.

Cấu tạo của bè gỗ rất đơn giản, chỉ có hai khúc gỗ cộng thêm vài tấm ván gỗ, lại treo một cánh buồm trên tấm ván gỗ.

Nhưng số lượng thật sự quá nhiều, hơn nữa bây giờ gió bắc đang thổi đến, cánh buồm trên bè gỗ đều bị thổi bay lên, tốc độ cũng thật sự quá nhanh!

“Nhanh, chuẩn bị máy bắn đá!”

Kim Bằng gào lên rồi lao về phía Trấn Viễn số 1.

Khi Kim Phi từ Đông Hải về Kim Xuyên, cũng từng gặp phải loại tấn công dày đặc này, khi đó Kim Phi đã sử dụng phối hợp cả ca-nô với khinh khí cầu để đánh bại đối phương.

Nhưng mặt biển ở nơi này rộng hơn Trường Giang rất nhiều, hơn nữa vì để đề phòng Trấn Viễn số 1 thả khinh khí cầu, quân địch đã thả Hải Đông Thanh ra, để nó lượn vòng trên mặt biển.

Ca-nô thì còn có thể dùng, nhưng trên Trấn Viễn số 1 tổng cộng chỉ mới được trang bị có bốn chiếc ca-nô, đối mặt với nhiều quân địch như thế, tùy tiện xông lên một cách hấp tấp chính là đang đi tìm đường chết.

Bây giờ, thứ duy nhất mà Kim Bằng có thể sử dụng, cũng chỉ còn có máy bắn đá thôi.

“Đại đội 1, mau đi theo ta tới giúp đỡ! Những người khác nhanh chóng mang đạn xuống đây!”

Lưu Thiết dẫn theo đại đội 1 đi tới phía sau Kim Bằng.

Chờ bọn họ chạy tới boong tàu, nhóm bè gỗ phía trước đã vọt tới cách Trấn Viễn số 1 chưa tới năm trăm mét, cũng nhanh chóng tiến vào phạm vi tấn công của máy bắn đá.

Máy bắn đá liên tiếp phát động, có cái ném những gói thuốc nổ, có cái ném lựu đạn và những lọ dầu hỏa.

Mặt biển mới nãy vẫn còn vô cùng tĩnh lặng, nháy mắt đã biến thành cảnh tượng sôi động.

Những gói thuốc nổ tạo ra sóng nước cao tới hàng chục mét, rất nhiều bè gỗ bị lật ngược.

Nhưng số lượng bè gỗ thật sự quá nhiều, máy bắn đá quét sạch mười chiếc bè, thì còn có hai mươi, ba mươi chiếc lao đến.

Chẳng bao lâu sau, Trấn Viễn số 1 đã bị một đám bè gỗ bao vây xung quanh.

Người Đông Man trên bè gỗ vừa giơ khiên lên ngăn cản hỏa lực từ nỏ tay của nhân viên hộ tống, vừa châm những lọ dầu hỏa đã chuẩn bị từ trước và ném chúng lên boong tàu.
Chương 1108: Áy náy

Lúc bình thường, thuyền hơi nước khi bị tấn công chắc chắn sẽ không đứng yên đấy, chỉ cần thấy có gì không ổn sẽ lập tức chạy đi.

Nhưng lần này, vua Đông Man tới mà có chuẩn bị, hắn giấu những chiếc bè bằng gỗ này sau một ngọn núi nhỏ ở phía Bắc, mấy người Lưu Thiết ở thành Du Quan không phát hiện ra nên cũng không cảnh báo trước cho Kim Bằng.

Ngọn núi nhỏ kia cách thành Du Quan không quá xa, hôm nay gió Bắc còn lớn nên bè gỗ lướt rất nhanh.

Mặc dù Trấn Viễn số 1 là chiến hạm tiên tiến nhất thời bấy giờ, nhưng vẫn chỉ là thuyền hơi nước, phải đun sôi nước trong nồi hơi lên rồi mới khởi động được.

Trước đó, cả Lưu Thiết và Kim Bằng đều không nghĩ tới người Đông Man sẽ có khả năng tấn công Trấn Viễn số 1, nên sau khi Trấn Viễn số 1 cập bến tàu, người ta tắt máy rồi thả neo, bắt đầu vận chuyển vật tư.

Để nồi hơi và đường ống không bị tắc nghẽn, sau mỗi chuyến đi xa người thợ nồi hơi sẽ làm xả sạch nước trong nồi hơi.

Lúc các thủy thủ và nhân viên hộ tống đang vận chuyển vật tư và đạn dược, người thợ nồi hơi đã xả hết nước nóng trong nồi hơi ra, bây giờ có cho nước vào trở lại ngay lập tức thì trong chốc lát không thể sôi được.

Trấn Viễn số 1 khổng lồ chỉ có thể yên trên mặt biển, không thể nhúc nhích.

Khi Trấn Viễn số 1 vừa bị bao vây, Kim Bằng vẫn chưa quá lo lắng.

Anh ta cho rằng quân địch cùng làm chỉ có thể dùng đục hoặc đổ dầu lên mặt biển.

Lúc Kim Phi đi từ Đông Hải về Kim Xuyên, Ngô vương cũng từng dùng cách tương tự để đối phó với thuyền hơi nước.

Tuy lần đó không thành công, nhưng sau khi trở về, Kim Phi vẫn cải tiến lại con thuyền, ở phần giữa của con thuyền đều được bọc sắt lại.

Chỉ cần không ở trong biển lửa quá lâu, thuyền hơi nước vẫn có thể đi qua.

Nhưng Kim Bằng và Lưu Thiết không ngờ quân địch sẽ ném bình dầu hỏa lên boong thuyền.

Trong những bình dầu hỏa kia đều là dầu đang sôi, khi ném lên boong thuyền sẽ vỡ nát ra, trong chốc lát xung quanh đấy sẽ biến thành biển lửa.

Cả boong thuyền đều được làm từ ván gỗ, căn bản không thể chịu nổi cách đốt này.

Hơn nữa hầu hết nhân viên hộ tống đều đứng nơi mép của boong thuyền, một khi bị dầu hỏa ném trúng sẽ rất phiền phức, đến cả giáp nặng cũng không ngăn được.

Những nhân viên hộ tống đang điều khiển máy bắn đá phải tạm thời lui về sau để tránh lửa.

May mắn thay, Trấn Viễn số 1 đã từng luyện tập luyện để ứng phó khi gặp hỏa công, trên boong thuyền còn có cát sỏi và bùn nhão để dập lửa.

Không cần Kim Bằng ra lệnh, các phi hành đoàn và thủy thủ đã nhanh chóng tự cứu chính mình, dùng cát sỏi và bùn để dập lửa.

Nhưng quân địch lại quá đông, bọn họ vừa mới dập được đám lửa này thì các bình dầu hỏa bị ném lên càng nhiều.

Tuy nhiên, các nhân viên hộ tống sẽ không ngồi yên chờ chết, họ mang rương chứa lựu đạn ra, đứng trên thuyền ném xuống.

Ném đồ từ trên xuống dù sao cũng đỡ tốn sức hơn ném từ dưới lên.

Người Đông Man phải cho bè gỗ tới gần Trấn Viễn số 1 mới ném bình dầu hỏa lên được.

Nhưng nhân viên hộ tống chỉ cần đứng trên thuyền là đã có thể ném lựu đạn tới chỗ bè gỗ cách đó mười mét.

Từng quả lựu đạn nổ, từng chiếc bè cũng bị nổ tung.

Thế tiến công của quân địch cuối cùng cũng tạm thời ngăn lại được.

Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, quân địch phát hiện không thể tới gần Trấn Viễn số 1, vậy là một số kẻ lấy ra từ đầu bè một cái giá gỗ với hình thù rất kỳ quái.

Cái giá gỗ này cao khoảng nửa người, cấu tạo vô cùng đơn giản, chỉ là dùng một mảnh tre và dây thừng làm nơi để đẩy lực vào, biến nó thành một cái máy bắn đá cỡ nhỏ.

Loại máy bắn đá này mỗi lần chỉ ném được một bình dầu hỏa, ném cũng chỉ được khoảng mười thước, so với máy bắn đá cầm tay thứ này giống như đồ chơi vậy, chưa nói tới máy bắn đá trên hạng nặng trên tường thành.

Nhưng khoảng cách này đã vượt qua được khoảng ném xa nhất của các nhân viên hộ tống, họ không ném lựu đạn xa được như vậy.

Điều đáng xấu hổ ở đây chính là, có thể tấn công quân địch cách cả mấy trăm mét, nhưng lại không làm gì được khi chúng chỉ cách có mấy chục mét.

Các nhân viên hộ tống chỉ có thể dùng cung nỏ cầm tay và cung nỏ hạng nặng để đánh trả.

Nhưng quân địch đã chuẩn bị những tấm ván gỗ, mũi tên không làm gì được, cung nỏ hạng nặng thì lại ít, không thể chống lại được nhiều kẻ địch như vậy.

Cũng may độ chính xác của máy bắn đá cỡ nhỏ kia không cao, hơn nửa số bình dầu hỏa được ném qua hoặc là đề rơi xuống biển, hoặc là đập vào thành tàu.

“Mau tới phòng hơi hỏi xem bao lâu nữa có thể khởi động được Trấn Viễn số 1!”

Kim Bằng gấp tới mức gân xanh hiện rõ lên trên trán.

Thuyền phó chạy như bay về phía khoang thuyền, một lát sau chạy về với khuôn mặt đau khổ: “Thuyền trưởng, nồi hơi vừa mới được đổ nước lạnh vào, nhanh nhất cũng phải ba nén nhang nữa mới khởi động thuyền được!”

“Đáng chết!” Kim Bằng nghe thấy vậy, tức giận đánh một cái vào cột.

Với đà tấn công này của quân địch, rất khó để họ cầm cự được tới ba nén nhang.

“Không phải chúng ta còn buồm sao, giương buồm lên!”

Một nhân viên hộ tống lần đầu lên thuyền vội đề nghị.

“Chiếc thuyền này quá nặng, ăn nước rất sâu, cái rãnh dưới bến tàu này là hướng Đông Tây, dù hiện tại gió có thổi, kéo buồm vẫn không được.”

Một lão thủy thủ bên cạnh nhanh chóng giải thích.

Càng gần mặt biển, nước biển lại càng nông, cho nên bến tàu không thể muốn xây ở đâu thì xây, nếu không thuyền còn chưa cập bến đã mắc cạn.

Đặc biệt là những con thuyền như Trấn Viễn số 1, mớn nước của thuyền rất sâu, một khi mắc cạn thì sẽ rất phiền phức.

Xây dựng tường thành và bến tàu tới tận đây là bởi vì ở dưới mặt biển này tự nhiên có một cái rãnh nhỏ, kéo dài lên tận đất liền.

Những con thuyền nhỏ chở lương thực có thể theo rãnh nhỏ này tới gần tường thành.

Cái rãnh này là hướng Đông Tây, cho nên Trấn Viễn số 1 chỉ có thể đi về phía Đông, nếu đi về phía Nam, rất nhanh sẽ mắc cạn.

Mà gió bây giờ là gió Bắc, dù có giương buồm lên cũng không thoát được.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Nhân viên hộ tống kia sốt ruột hỏi.

“Ta cũng không biết.” Lão thủy thủ đáp với vẻ tuyệt vọng.

Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lưu Thiết và Điền tiên sinh phía sau cũng không thể nghĩ ra cách gì.

“Thiết Tử, có lẽ Trấn Viễn số 1 không xong rồi, ngươi mau gọi người tới đây, nhanh chuyển đồ xuống!

Sắc mặt Kim Bằng tái nhợt, nói.

Anh ta thấy trên boong thuyền có hai tấm ván gỗ đã bị lửa thiêu rụi, phía dưới khoang thuyền cũng đã cháy.

Ngọn lửa bắt đầu cháy từ trong ra ngoài.

Cứ tiếp tục như vây, Trấn Viễn số 1 sẽ không thể cầm cự được cho tới khi động cơ khởi động được.

Sắc mặt Kim Bằng tái đi, không phải vì sợ, mà vì áy náy.

Là thuyền trưởng của Trấn Viễn số 1, Kim Bằng hiểu rõ tầm quan trọng của con thuyền hơn bất kỳ ai khác.

Nó không chỉ đơn giản là một vũ khí chiến lược, mà còn là con thuyền hơi nước đầu tiên do Kim Phi chế tạo, mang Kim Phi trở về Kim Xuyên từ Đông Hải!

Một chiến hạm quan trọng như vậy, lại bị hủy hoại trong tay anh ta.

Nghĩ tới đó, Kim Bằng vô cùng hổ thẹn, tới mức muốn rút đao tự sát!

Dù sao cũng là cựu binh đã chinh qua bao trận chiến, anh ta biết tự sát cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giảm thiệt hại xuống thấp nhất có thể.

Thật ra không cần Kim Bằng nhắc, Điền tiên sinh cũng đã biết sự việc không thể cứu vãn được, vừa rồi đã phái người về thành Ung gọi thêm người.

Lưu Thiết cũng sắp xếp máy bắn đá trên tường thành, cố gắng đối phó với quân địch ở trên mặt biển.

Tới khi các nhân viên hộ tống ở trong thành Ung chạy tới, ngọn lửa trên Trấn Viễn số 1 đã bắt đầu lan rộng ra.
Chương 1109: Đắm chìm

Mặc dù Điền tiên sinh phản ứng khá nhanh, trước đó đã kịp đi gọi người tới rồi.

Mặc dù nhân viên hộ tống trên tường thành đã có thể tấn công mặt biển.

Mặc dù thuyền viên và thủy thủ đã dốc hết toàn lực dập lửa.

Nhưng lửa một khi đã lan ra, không thể dập tắt dễ dàng như vậy.

Kho đạn mới chỉ di chuyển được một phần ba chặng đường, ngọn lửa đã lan đến đáy thuyền rồi.

Tất cả khoang thuyền đều chìm trong làn khói dày đặc, thuyền viên và nhân viên hộ tống bị hun khói đến mức không mở mắt ra được.

"Thuyền trưởng, lửa lớn sắp lan tới rồi, bảo mọi người rút lui đi, nếu không sẽ không thể chạy được nữa!"

Thuyền phó đỏ mắt hô to.

Kim Bằng cắn răng, trong lòng cực kì không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt ra lệnh rút lui.

Lúc này ngọn lửa đã sắp lan đến kho đạn rồi, một khi kho đạn bị đốt, uy lực sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Theo tiếng Kim Bằng ra lệnh, tất cả thuyền viên, thủy thủ, nhân viên hộ tống đều nhanh chóng rút lui đến trên tường thành.

Chỉ chốc lát sau, trên Trấn Viễn số 1 đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn.

Đùng!

Một cột nước khổng lồ phóng thẳng lên cao!

Mặt biển lấy cột nước làm trung tâm, dâng lên sóng lớn cao mấy chục thước!

Bè gỗ vây xung quanh Trấn Viễn số 1, bị lật không biết bao nhiêu!

Ngay cả trên tường thành cách đó không xa cũng rung chuyển mấy lần.

Trấn Viễn số 1 thì khỏi phải nói, bị nổ làm đôi ngay chính giữa thuyền, chìm vào trong biển.

"Ta thật đáng chết!"

Kim Bằng quỳ xuống, đập đầu vào tường thành.

Lúc này trong lòng anh ta tràn đầy áy náy và tự trách, hận không thể đập đầu tự tử trên tường thành!

"Đại Bằng..."

Lưu Thiết vội vàng kéo Kim Bằng lại.

Nhưng Kim Bằng vừa rồi dùng lực quá mạnh, đầu vẫn bị đập chảy máu.

Nếu không phải nhờ Lưu Thiết cản kịp thời, cứ để anh ta đập thêm mấy cái nữa, nói không chừng sẽ thật sự đập chết.

"Đại Bằng, ngươi không nên tự trách, đây không phải là lỗi của ngươi..." Điền tiên sinh cũng khuyên.

"Tiên sinh giao Trấn Viễn số 1 cho ta, đó là lòng tin dành cho ta, ta lại phá mất Trấn Viễn số 1 rồi... Không phải lỗi của ta thì là lỗi của ai?"

Dù anh ta là người đàn ông lúc đầu bị làm mù một mắt cũng không rơi một giọt nước mắt, lúc này nước mắt lại không kìm được mà rơi ra từ một bên mắt: "Ta thật sự xin lỗi tiên sinh!"

"Đại Bằng, ngươi yên tâm, chuyện này không phải lỗi của một mình ngươi, ta đã không phát hiện kẻ địch có nhiều bè gỗ như vậy, ta mới phải chịu trách nhiệm chính!"

Lưu Thiết an ủi: "Nếu tiên sinh trách tội, ta và ngươi cùng gánh!"

"Dẫn thuyền trưởng Đại Bằng xuống nghỉ ngơi một lát đi."

Điền tiên sinh gọi một nhân viên hộ tống tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sắp xếp vài người trông chừng, cẩn thận anh ta nghĩ quẩn."

"Vâng!" Nhân viên hộ tống gật đầu, cúi người đỡ Kim Bằng.

"Cút ngay!" Kim Bằng đẩy nhân viên hộ tống ra, nhìn Lưu Thiết: "Ai làm nấy chịu, là lỗi của ông đây, ông đây sẽ chịu trách nhiệm, tiên sinh muốn chém muốn giết gì, ông đây cũng nhận, không cần huynh tới giả vờ làm anh hùng!"

Nói xong anh ta lại nhìn Điền tiên sinh: "Ngài cũng đừng lo lắng, ông đây cho dù phải chết, cũng sẽ kéo mấy tên người Đông Man chịu tội cùng, sẽ không nghĩ quẩn!"

Lưu Thiết và Điền tiên sinh mặc dù bị Kim Bằng mắng, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi bọn họ thật sự lo rằng Kim Bằng không chịu nổi đả kích, đã nghĩ quẩn.

"Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi," Lưu Thiết vỗ vai Kim Bằng, quay đầu nhìn thuyền phó: "Ca-nô đều không sao cả chứ?"

Bây giờ Trấn Viễn số 1 đã bị nổ chìm, ca-nô chính là hy vọng duy nhất của bọn họ rồi.

"Không sao, vừa rồi ta thấy tình hình không ổn, đã cho người kéo ca-nô lên trước rồi." Thuyền phó trả lời.

Lưu Thiết gật đầu, rồi anh ta sắp xếp nhân viên hộ tống và binh lính nữ chuyển số đạn dược và vật liệu đã cứu được ra khỏi bến tàu.

Thành Du Quan đã cực kì lạnh, trên mặt biển còn lạnh hơn.

Kẻ địch cho rằng ca-nô đã bị nổ nát bấy cùng với Trấn Viễn số 1, sau khi Trấn Viễn số 1 chìm nghỉm, bè gỗ bèn quay trở về phương bắc.

Sau khi trời tối, xác nhận trên mặt biển không còn bè gỗ nữa, hai chiếc ca-nô được bí mật lái ra từ trong xưởng đóng thuyền trên bến tàu.

Vì đề phòng bị kẻ địch phát hiện, ca-nô không chạy bằng máy hơi nước, mà bằng cánh buồm màu đen, lặng lẽ ra biển nhờ sự trợ giúp của gió bắc, trôi về phía nam.

Đêm đó gió bắc thổi mạnh, sau khi ca-nô được giăng thêm buồm tốc độ cũng không chậm.

Trôi thẳng về phía nam hơn mười mấy dặm, sau khi xác nhận kẻ địch không thể nào nhìn thấy nữa, nhân viên hộ tống trên ca-nô mới khởi động máy hơi nước, chạy như bay về phía nam.

Vào ban ngày trận chiến quả thực quá ác liệt, không chỉ nhân viên hộ tống và binh lính nữ mệt mỏi, bên Đông Man cũng không nhẹ nhàng gì.

Hơn nữa vua Đông Man biết nhân viên hộ tống mới vừa bổ sung đạn dược, lúc này tấn công thành rất khó chiếm được ưu thế nên đêm hôm đó không phát động tấn công.

Lưu Thiết chia nhân viên hộ tống còn có thể chiến đấu ra thành mấy tiểu đội lần nữa, sau đó phái mấy lính trinh sát ẩn nấp trên đồng cỏ, ra lệnh cho nhân viên hộ tống trực ca đêm dựng cần cẩu nhỏ lên ở bên ngoài tường thành để vận chuyển thi thể bên dưới tường thành.

Không còn cách nào khác, có mấy nơi thi thể đã chất cao ngang tường thành rồi, nếu không dọn dẹp, phe ta sẽ mất đi ưu thế địa hình là tường thành, bất lợi cho phòng thủ.

Huống chi nhà trong thành sắp bị tháo hết rồi, dời thi thể của kẻ địch lên trên tường thành, có thể coi như đạn cho máy bắn đá.

Mấy trăm nhân viên hộ tống và nữ công nhân làm việc hơn nửa đêm, dưới sự giúp đỡ của cần cẩu, cuối cùng đã dọn dẹp sạch sẽ thi thể gần tường thành trong vòng ba trượng.

Trước kia bên cạnh xe bắn đá có một núi nhỏ gạch đá, bây giờ biến thành một núi nhỏ thi thể kẻ địch.

Sau khi trời sáng, vua Đông Man bị cận vệ đánh thức, chạy lên trên đài cao của doanh trại nhìn thử, giận đến mức không ngừng cắn răng.

Công thành nhiều ngày như vậy, chết mấy chục ngàn tên tốt thí mới có thể có được núi thi thể cao ngang tường thành, hắn vốn định hôm nay chiếm lại thành Du Quan ngay, ai ngờ mới ngủ một đêm tỉnh lại, núi thi thể dưới tường thành đã chạy tới trên tường thành...

Điều này có nghĩa là bọn tốt thí của lần công thành tiếp theo lại phải đối mặt với tường thành cao mấy trượng!

Vua Đông Man hối hận đến mức muốn tán mình một bạt tai.

Tối hôm qua nếu tấn công thành cả đêm thì tốt rồi.

Nhưng thế gian không có thuốc hối hận, vua cắn răng, tối mặt nhảy xuống khỏi đài cao.

Hắn đã quyết định, lần này cho dù phải trả giá lớn đến mức nào, dù cho cả bộ lạc hắn dẫn theo chết sạch, cũng nhất định phải đoạt lại thành Du Quan, không cho nhân viên hộ tống có cơ hội thở!

Theo lệnh của vua, lượng người Đông Man đông đảo bị quân giám sát đuổi ra ngoài giống như dê bò, chạy thẳng tới bên dưới tường thành.

Không có núi thi thể, áp lực của nhân viên hộ tống và binh lính nữ thủ thành giảm nhiều, cộng thêm đạn dược mà Kim Bằng mang tới để cứu viện, áp lực thủ thành nhẹ đi không ít.

Trải qua một ngày chiến đấu, gần một nửa số thi thể tích tụ trên tường thành đã bị máy bắn đá ném đi, Lưu Thiết vốn định đợi kẻ địch rút lui vào ban đêm rồi ra bên ngoài thành trộm thêm thi thể để bổ sung, ai ngờ vua Đông Man căn bản không cho anh ta cơ hội này.

Mặc dù thế công vào ban đêm đã suy yếu bớt, nhưng địch không có dấu hiệu dừng cuộc tấn công lại!

...

Cách đó mấy trăm dặm, hai chiếc ca-nô cũng chạy không ngừng nghỉ suốt một ngày một đêm, vào lúc màn đêm buông xuống trong ngày này, ca-nô tiến vào xưởng đóng thuyền Đông Hải.

Ca-nô mặc dù có tốc độ nhanh, nhưng thành Du Quan bây giờ thiếu người cũng thiếu đạn dược, lúc bọn họ rời đi không mang theo quá nhiều vật liệu, nhất định phải bổ sung vật liệu và lực lượng hộ vệ ở Đông Hải này.

Gần đây, thủy tặc nổi loạn khắp nơi trên sông Trường Giang, không có Trấn Viễn số 1 đi theo để uy hiếp, nói không chừng sẽ có kẻ cuồng sát dám ra tay với bọn họ.

Bọn họ không sợ, chỉ sợ bị thủy tặc kiếm chuyện, làm trễ nải thời gian đưa tin.
Chương 1110: Làm gì đó cho thành Du Quan

Thật ra, xưởng đóng thuyền Đông Hải cũng là một mảnh đất thuộc địa dưới quyền của Kim Phi.

Chẳng qua nơi này là lãnh thổ của hạm đội Đông Hải, thống soái hải quân Trịnh Trì Viễn có mối quan hệ rất tốt với Kim Phi, chắc chắn sẽ không đến quấy rầy, thổ phỉ cũng biết rằng có nhân viên hộ tống đóng quân ở đây, không dám tới tìm đường chết.

Vì vậy, khi các chư vương đang hỗn chiến ở Đại Khang, trấn Ngư Khê đã biến thành một nơi giống như thiên đường.

Xưởng đóng thuyền Đông Hải là nơi duy nhất dưới quyền Kim Phi có thể chế tạo ra con thuyền cỡ lớn, Kim Phi cũng cực kỳ coi trọng nơi này, đặc biệt phái nhân viên hộ tống của cả một đại đội đến canh giữ ở nơi này.

Đại đội trưởng Đại Cường vốn đã chuẩn bị ngủ rồi, lại nghe nói có ca-nô từ vùng biển phía bắc tới đây, vội vã mặc quần áo rời giường.

Chờ đến khi anh ta cùng với đại đội phó chạy tới cửa bến tàu, xưởng trưởng của xưởng đóng thuyền Hồng Đào Bình cũng vừa mới tới.

Lúc này, ca-nô còn chưa tiến vào cổng, Hồng Đào Bình nhìn thoáng qua mặt biển, quay đầu nhìn về phía Đại Cường nói: “Đại Cường huynh đệ, sao ta không thấy Trấn Viễn số 1?”

Hai ngày trước, Trấn Viễn số 1 đi qua nơi này, cũng dừng lại để tiến hành tiếp tế, nên bọn họ biết rằng Trấn Viễn số 1 đã tới thành Du Quan.

Bây giờ chỉ thấy có ca-nô chứ không nhìn thấy Trấn Viễn số 1, làm cho trong lòng Hồng Đào Bình dâng lên một dự cảm không lành.

Chẳng lẽ Trấn Viễn số 1 đã bị phá hủy rồi?

Trước đây, tình trạng này đã từng xảy ra một lần.

Trấn Viễn số 1 mới ra khỏi cảng biển, máy hơi nước đột nhiên không hoạt động, cuối cùng vẫn phải dùng đến cánh buồm để chạy tới bến tàu, sau đó Mãn Thương cho người đến sửa chữa lại.

“Có thể Trấn Viễn số 1 ở lại giúp đỡ thành Du Quan, cũng có thể là bị tụt lại phía sau rồi.”

Đại Cường không chỉ an ủi Hồng Đào Bình, cũng là đang an ủi chính mình.

“Hy vọng là thế!” Hồng Đào Bình gật đầu.

Nhưng hai người đều biết rằng trách nhiệm chính của hai chiếc ca-nô này chính là bảo vệ Trấn Viễn số 1, nếu không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ không tách khỏi Trấn Viễn số 1 quá xa.

Sau đó không ai nói gì nữa, ca-nô nhẹ nhàng cập bến.

“Hồng An, sao các ngươi lại tới đây, Trấn Viễn số 1 đâu?”

Đại Cường nhìn nhân viên hộ tống vừa xuống ca-nô mà hỏi.

Hồng Đào Bình cũng nhìn sang.

“Trấn Viễn số 1… bị thuyền của quân địch… đánh chìm rồi…”

Hồng An cúi đầu nói.

“Chìm… chìm rồi…”

Đại Cường trợn mắt lên, trên mặt tràn ngập dáng vẻ không thể tin nổi.

“Không thể nào, trên đời này không có bất cứ con thuyền nào có thể đánh chìm Trấn Viễn số 1 được!”

Hồng Đào Bình thậm chí còn lên tiếng bác bỏ.

Bộ phận chủ chốt của Trấn Viễn số 1 đều là anh ta chỉ huy đoàn đội chế tạo ra, ngoại trừ Kim Phi, anh ta là người hiểu rõ cấu tạo bên trong Trấn Viễn số 1 hơn bất kỳ ai.

Anh ta cũng hiểu rõ sức mạnh của Trấn Viễn số 1 hơn ai hết.

Vừa rồi không nhìn thấy Trấn Viễn số 1, anh ta còn đoán là Trấn Viễn số 1 đã bị hỏng ở giữa đường, anh ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc Trấn Viễn số 1 có thể bị đánh chìm.

Anh ta càng không ngờ tới sẽ bị “thuyền của quân địch” đánh chìm.

“Quân địch dùng loại thuyền nào? Chẳng lẽ còn lớn hơn, nhanh hơn Trấn Viễn số 1 ư?”

Hồng Đào Bình trợn mắt hỏi.

“Không phải, là bè gỗ…”

Hồng An cúi đầu kể lại sự việc đã qua một lần.

“Sao có thể như vậy… Sao có thể như vậy?…”

Hồng Đào Bình vẫn không thể tin được, chiến hạm mạnh mẽ như vậy lại bị bè gỗ phá hỏng: “Sao các ngươi không chạy chứ?”

Mặc dù Trấn Viễn số 1 có kích thước khổng lồ, nhưng nó chạy bằng động cơ của máy hơi nước, nếu chạy thật thì bè gỗ khó có thể đuổi theo được.

“Lúc đó chúng ta mới vừa xả hết nước trong nồi hơi ra, chuẩn bị rửa sạch nồi hơi…”

“Chuyện này…” Hồng Đào Bình nghe vậy thì không khỏi che trán lại nói: “Sao có thể trùng hợp như vậy?”

Mọi thứ đúng là rất trùng hợp, vua Đông Man căn bản không biết máy hơi nước hoạt động thế nào, cũng không biết lúc nào nồi hơi được vệ sinh, Trấn Viễn số 1 không thể di chuyển.

Chiến lược của hắn rất đơn giản, giống như khi tấn công vào thành vậy, dùng số lượng để thắng.

Chỉ cần có thể phá hủy Trấn Viễn số 1, cho dù tất cả bè gỗ đều chìm xuống biển, trong mắt của vua Đông Man chính là đã chiến thắng rồi.

Cho nên khi Trấn Viễn số 1 xuất hiện, hắn đã ra lệnh tấn công.

Chẳng qua để người Đông Man tập hợp lại với nhau, lên nhiều bè gỗ như vậy, rồi còn chèo bè gỗ từ phía sau núi ra ngoài cũng cần một khoảng thời gian.

Chờ đến khi nhân viên hộ tống phát hiện ra thì người thợ nồi hơi vừa mới xả nước đi rồi.

Nếu người Đông Man tấn công sớm một chút hay muộn một chút thì Trấn Viễn số 1 đều có thể chống lại được.

Chỉ có thể nói là, mọi thứ đều rất trùng hợp.

“Người Đông Man thật sự rất hèn hạ!” Đại Cường tức giận mắng.

“Đại đội trưởng, Trấn Viễn số 1 đã chìm rồi, có nói nữa cũng vô ích thôi.”

Đại đội phó quay đầu nhìn về phí Hồng An: “Thành Du Quan bây giờ thế nào rồi?”

“Tình hình rất tệ.”

Hồng An kể cho mọi người nghe về tình hình thực tế ở thành Du Quan: “Lưu tướng quân phái chúng ta đến xin viện trợ, nhưng bây giờ thành Du Quan thiếu thốn đủ thứ, vật tư mà chúng ta mang theo trên thuyền không đủ để chạy về Kim Xuyên, cho nên mới tới nơi này bổ sung một ít vật tư!”

“Ngươi cần cái gì, nhanh nói ra đi, ta lập tức phái người đi chuẩn bị!”

“Chúng ta cần than, cung nỏ hạng nặng, dầu hỏa, còn cần thêm một số anh em để lần lượt thay nhau chèo thuyền.”

Hồng An cũng không khách sáo, nói thẳng yêu cầu của mình ra.

Bình thường thì một chiếc ca-nô cần trang bị sáu người, nhưng vì phải để nhiều người ở lại canh giữ thành Du Quan, nên hai chiếc ca-nô đi đưa thư, mỗi chiếc chỉ có hai người.

Một người chịu trách nhiệm đốt lò hơi, một người chịu trách nhiệm điều khiển hướng.

Vì để nhanh chóng đưa thư về, bọn họ đều đã một ngày một đêm không ngủ rồi.

Ngay cả lúc ăn cơm cũng phải vừa ăn bánh ngô nướng vừa lái thuyền.

Thật ra, nếu kiên trì thì bọn họ cũng có thể chống đỡ được cho tới lúc đến Kim Xuyên, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm thì đến sức lực để chống cự bọn họ cũng không có.

Ở trên biển cũng khá tốt, cho dù có gặp phải cướp biển thì bọn họ cũng có thể dựa vào tốc độ của ca-nô để chạy trốn, cướp biển không thể ngăn cản bọn họ được.

Nhưng sông Trường Giang chỉ rộng chừng ấy, cướp biển chỉ cần chuẩn bị hơn mười chiếc thuyền đánh cá và kéo dây thừng để bao vây trên mặt sông.

Một khi gặp phải tình huống này thì họ sẽ rất bị động.

“Trung đội trưởng đội ba, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi!”

Đại Cường quay đầu ra lệnh.

Bến tàu chính là một trạm cung ứng cỡ lớn, có đủ mọi loại vật tư cần thiết khi đi thuyền.

Biết chuyện của đám Hồng An rất quan trọng, trung đội trưởng đội ba hành động rất nhanh, chỉ trong một nén hương, tất cả những vật tư cần thiết cho ca-nô đã được bổ sung đầy đủ.

Đại Cường cũng bố trí cho mỗi chiếc ca-nô thêm một đại đội nhân viên hộ tống đi theo bảo vệ bọn họ.

Hồng An không hề nghỉ ngơi, sau khi vật tư được bổ sung đầy đủ thì lập tức lên đường.

Lúc này trời đã tối rồi, gió trên bờ biển rất mạnh, nhưng Đại Cường với Hồng Đào Bình nhìn ca-nô rời đi rồi mà vẫn chưa quay về, cứ đứng ở bên ngoài âu thuyền như thế.

Hồng Đào Bình thì đang đau lòng vì Trấn Viễn số 1, còn Đại Cường thì lại đang lo lắng cho thành Du Quan.

Đại đội phó đứng phía sau bọn họ cũng cau mày suy nghĩ.

Một lát sau, Đại Cường xoay người nhìn về phía đại đội phó: “Lão Ngũ, chúng ta điều động hai trung đội đến thành Du Quan tiếp viện đi?”

“Đại đội trưởng, Kim tiên sinh đã lệnh cho chúng ta là cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta đều phải sống chết giữ lấy bến tàu này, không được rời đi!”

Đại đội phó lắc đầu nói: “Hơn nữa, với tình hình hiện tại của thành Du Quan, chúng ta bố trí thêm hai trung đội đến thì có tác dụng gì?”

“Nhưng dù sao chúng ta cũng không thể không làm gì cả, cứ đứng xem như vậy thôi à?” Đại Cường đập tay hỏi.

“Không, chúng ta cũng nên làm chút gì đó cho thành Du Quan,” Đại đội phó lắc đầu nói: “Nhưng không phải là trực tiếp phái người tới tiếp viện!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom