-
Chương 1096-1100
Chương 1996: Mục tiêu đầu tiên
Khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn cơ bản đều màu đen, lại được may thêm rèm ở bên dưới, kẻ địch ngoài thành căn bản không thể nhìn thấy.
Khinh khí cầu cứ lặng yên không một tiếng động như thế mà bay ra khỏi thành Du Quan.
Bây giờ là thời tiết có gió bắc, sau khi khinh khí cầu bay lên không bèn theo gió bay về phía nam.
Nhưng cơ hội đánh lén chỉ có một lần, vì để phát huy giá trị một cách tốt nhất, Lưu Thiết và Điền tiên sinh đều đồng ý xem Đông Man là mục tiêu thứ nhất, bảo khinh khí cầu giết chết kẻ chỉ huy của Đông Man trước, hoặc là đốt kho lương thực của đối phương.
Thế nên sau khi khinh khí cầu bay ra khỏi thành Du Quan, dù có bay qua liên quân Tấn Man, cũng không phát động tấn công, mà tiếp tục bay lên cao, tìm hướng gió khác.
Cùng một địa điểm, độ cao khác nhau thì hướng gió cũng khác nhau.
Nhưng khinh khí cầu lên cao mãi tới gần cả nghìn trượng, vẫn không tìm được hướng gió thích hợp.
Trên khinh khí cầu có tổng cộng hai phi công, một người phụ trách điều chỉnh lò đốt, khống chế độ cao của khinh khí cầu, người này được coi là tay lái chính.
Người còn lại phụ trách chuẩn bị dầu nóng và một số công việc phụ trợ khác, người này được coi là tay lái phụ.
Tay lái phụ vén rèm lên xem thử bên ngoài, chân mày không khỏi nhíu lại.
Với công nghệ bây giờ của làng Tây Hà, vẫn chưa có cách nào để chế tạo ra máy đo độ cao, thế nên phi công thường phán đoán độ cao thông qua dây thừng và nhìn bằng mắt.
Ở bên ngoài giỏ treo có một sợi dây thừng treo vật nặng, trên sợi dây có thước đo, chỉ cần thả sợi dây xuống dưới là sẽ biết đại khái độ cao hiện tại đang bay.
Bây giờ bọn họ đang bay trên đỉnh đầu của kẻ địch, chắc chắn không thể đo bằng dây thừng, chỉ có thể đo bằng mắt.
Đây cũng là kiến thức cơ bản của tất cả phi công.
Mặc dù ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng tay lái phụ phán đoán dựa vào đống lửa trên mặt đất, độ cao bây giờ bọn họ đang bay ít nhất cũng hơn chín trăm trượng.
Chiến tranh là chất xúc tác tốt nhất cho sự phát triển công nghiệp.
Thế lực của Kim Phi có thể phát triển nhanh như vậy cũng nhờ vào sự đóng góp rất lớn của khinh khí cầu và lựu đạn, thế nên kỹ thuật của khinh khí cầu và lựu đạn cũng là thứ phát triển nhanh nhất.
Lúc mới bắt đầu, Kim Phi còn phải tự đi thử nghiệm điều chế thuốc nổ, rồi giao cho tử tù chế tạo.
Sau đó Ngụy Lão Tam phản bội, dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho thuốc nổ, nhóm tử tù ban đầu được chiêu mộ từ thành Tây Xuyên, gần như tất cả đều bị nổ chết.
Lúc xây lại xưởng thuốc nổ, Kim Phi bèn sắp xếp cho Mãn Thương áp dụng phương thức sản xuất theo dây chuyền, chia quá trình chế tạo thuốc nổ thành nhiều bước, mỗi phân xưởng chỉ phụ trách sản xuất một loại nguyên liệu trong số đó.
Chờ cho tất cả nguyên liệu đều được xử lý xong, rồi đưa đến phân xưởng hỗn hợp, tiến hành một bước sản xuất cuối cùng.
Cứ thế thì cho dù lại có người phản bội nữa, hắn cũng chỉ biết được một phần của quá trình sản xuất, mà không biết toàn bộ quá trình.
Hơn nữa tốc độ sản xuất còn nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Thuốc nổ là thứ cực kì nguy hiểm, Đường Tiểu Bắc sợ Kim Phi gặp nguy hiểm, bèn hợp tác với Quan Hạ Nhi, nhất quyết không đồng ý cho Kim Phi tiếp tục thí nghiệm thuốc nổ.
Vì thế, Đường Tiểu Bắc còn tốn thêm nhiều tiền để chiêu mộ một nhóm người, thành lập một phòng thí nghiệm thuốc nổ trong khu rừng già sau núi, chuyên dùng để thí nghiệm thuốc nổ.
Kim Phi bị các cô ấy nói đến mức hết cách, phải đồng ý giao công việc này cho nhóm người mà Đường Tiểu Bắc chiêu mộ được.
Lúc đầu Kim Phi vốn không trông mong gì nhiều vào những người này.
Theo y thấy, những người này gần như là nghèo tới mức không còn đường nào khác, mới bằng lòng mạo hiểm với khả năng bị nổ chết, đến tham gia cái công việc bán cả tính mạng này, cả nhóm bọn họ không có lấy một người biết chữ, lại không hiểu nguyên lý của thuốc nổ, có thể chế tạo ra thuốc nổ kiểu gì?
Nhưng Kim Phi đã xem thường sức mạnh của đồng tiền rồi.
Lúc Đường Tiểu Bắc chiêu mộ bọn họ cũng đã nói, ai có thể nghiên cứu ra được cách chế tạo ra thuốc nổ có uy lực lớn hơn, hoặc là nghiên cứu ra những biện pháp khác để chế tạo lựu đạn, sẽ có thể giành được một số tiền thưởng lớn.
Để giành được số tiền thưởng đó, tháng thứ ba từ khi phòng thí nghiệm được thành lập, những người này thật sự đã chế tạo ra một loại thuốc nổ mới.
Mặc dù uy lực cũng không tăng lên được bao nhiêu so với cách chế tạo trước kia của Kim Phi, nhưng điều này chứng tỏ những người này thật sự đã hiểu rõ nguyên lý của thuốc nổ.
Bản thân Kim Phi cũng không có nhiều hứng thú đối với thuốc nổ, nên dứt khoát không xen vào nữa.
Y tin tưởng, với mức độ cẩn thận của Đường Tiểu Bắc, hoàn toàn không cần lo những người này sẽ tiết lộ bí mật.
Về phần Đường Tiểu Bắc thiết lập quá trình bảo mật như thế nào, Kim Phi cũng lười hỏi.
Bên xưởng khinh khí cầu cũng vậy, bây giờ căn bản không cần Kim Phi quan tâm, có người chuyên đi phụ trách.
Sự thật chứng minh, hạt giống kiến thức một khi đã được gieo xuống, nó sẽ tự phát triển mạnh mẽ.
Mặc dù Kim Phi rất ít hỏi tới chuyện khinh khí cầu, nhưng bởi vì nhu cầu trong chiến tranh, trước khi phi thuyền xuất hiện, Trương Lương cực kì coi trọng khinh khí cầu.
Sau một thời gian dài phát triển, làng Tây Hà đã rất thành thạo kỹ thuật sản xuất khinh khí cầu.
Lúc nhóm Lão Ưng mới bắt đầu thực nghiệm khinh khí cầu, độ cao tối đa chỉ có ba trăm trượng, sau đó bắt đầu lên dần dần tới bốn trăm trượng, năm trăm trượng.
Đến hiện tại, khinh khí cầu làng Tây Hà sản xuất đã có thể bay cao đến một nghìn trượng.
Thật ra nếu thật sự phải bay lên tiếp, khinh khí cầu vẫn có thể bay, nhưng một khi bay cao đến mấy nghìn trượng, không chỉ nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống, mà lượng oxi trong không khí cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Đến lúc đó phi công sẽ xuất hiện triệu chứng thiếu oxy.
Vì đề phòng phi công gặp chuyện ngoài ý muốn, Kim Phi đã ra một mệnh lệnh cho đội bay, quy định là trừ thí nghiệm ra, khinh khí cầu chỉ có thể bay cao tối đa đến một nghìn trượng, nếu như có người bay cao hơn nữa, sẽ hủy bỏ tư cách bay.
Cho dù là làm thí nghiệm, cũng nhất định phải tiến hành báo cáo trước.
Độ cao hiện tại của khinh khí cầu này, e là đã vượt qua một nghìn trượng.
Phát hiện tay lái chính vẫn đang bay lên cao hơn, tay lái phụ do dự một lúc, vẫn nhắc nhở: "Văn ca, chúng ta bay cao quá rồi, hình như đã hơn một nghìn trượng... Tiên sinh nói rồi, chúng ta không thể bay cao như vậy..."
Nhưng còn chưa nói hết đã bị tay lái chính cắt ngang: "Ai nói đã một nghìn trượng, ta cảm thấy còn chưa tới năm trăm trượng!"
Tay lái phụ nghe vậy, không nói gì mà liếc nhìn tay lái chính, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tay lái chính lại rót thêm dầu nóng vào bên trong lò đốt, khinh khí cầu càng bay lên cao nhanh hơn.
Bay thẳng lên cao đến chừng một nghìn năm trăm trượng, khi cả hai phi công đều cảm thấy hơi khó thở, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được hướng gió thích hợp.
Khinh khí cầu lảo đảo lắc lư bay về phía bắc.
Lúc này, trên mặt của tay lái chính rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.
Lần đó Hải Đông Thanh tấn công phi thuyền, hai người bọn họ đúng lúc đang trong kì nghỉ, không có trên phi thuyền.
Kết quả là sau ngày hôm đó, đồng đội của bọn họ không thể trở về nữa.
Mặc dù tay lái chính biết, chuyện này không phải lỗi của anh ta, nhưng mỗi lúc đêm khuya vắng người, anh ta luôn nhớ tới chiến hữu lúc đầu huấn luyện chung với mình, cảm thấy bản thân giống như một kẻ đào ngũ.
Bây giờ thì tốt rồi, anh ta rốt cuộc cũng có thể báo thù cho chiến hữu của mình!
Tốc độ của khinh khí cầu rất nhanh, sau mười mấy phút đã bay qua thành Du Quan, tiến vào đồng cỏ, còn thuận lợi tìm được doanh trại của người Đông Man.
Nhưng khi bay đến vùng trời phía trên doanh trại, bọn họ trợn tròn mắt.
Doanh trại của người Đông Man thực sự quá lớn, trời cũng quá tối.
Dù có kính viễn vọng, cũng bay thấp xuống rồi, hai phi công vẫn không tìm được lều chỉ huy của người Đông Man ở đâu.
Mặc dù bây giờ bọn họ ném bừa lựu đạn xuống dưới là chắc chắn có thể nổ trúng kẻ địch, nhưng nổ trúng những tên lính quèn kia thì có ý nghĩa gì chứ?
Chương 1097: Mục tiêu thứ hai
Hai phi công đã lái khinh khí cầu bay vòng quanh doanh trại Đông Man rất lâu, nhưng vẫn không thể xác nhận được lều chính của người Đông Man ở đâu.
Nếu như là trước kia, khinh khí cầu của bọn họ nhiều thì có thể trút lựu đạn xuống khu vực trung tâm nơi lều trại tập trung kín mít, nhưng bây giờ họ chỉ có một khinh khí cầu, căn bản không có cách nào bao trùm được cuộc tấn công.
Hơn nữa, sau mấy ngày thủ thành, lựu đạn của bọn họ tiêu hao rất nhanh, bây giờ lựu đạn trong thành đã không còn nhiều nữa, bọn họ cần phải dùng tiết kiệm chút.
Sau khi đi vòng quanh hơn nửa tiếng, hai người thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể quyết định đánh cược một lần, ném bom vào căn lều ở trung tâm doanh trại Đông Man.
Bởi vì theo cách hiểu của bọn họ, tướng soái có lẽ sẽ ở trung tâm doanh trại, hơn nữa, đống lửa bên trong doanh trại này sáng nhất, vừa nhìn là biết bên trong có người, hơn nữa còn rất đông nữa.
Để cho nổ chính xác hơn, bọn họ tăng độ cao lên, để khinh khí cầu bay về phía bắc một đoạn, sau đó mới lại hạ độ cao để khinh khí cầu bay về phía nam.
Khi khinh khí cầu bay qua doanh trại Đông Man một lần nữa, khinh khí cầu đã hạ xuống độ cao mấy chục trượng.
Điều khiến cho hai phi công yên tâm là cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy dấu vết nào của Hải Đông Thanh, chứng tỏ Hải Đông Thanh thực sự sẽ không ra ngoài vào ban đêm.
Đây là một tin rất tốt với bọn họ.
Không có Hải Đông Thanh, bọn họ có thể hành động vào ban đêm được.
Cho dù tối nay không nổ chết được chỉ huy của đối phương, thì ngày mai vẫn có thể làm lại.
Tóm lại, từ hôm nay trở đi bọn họ muốn đối phương phải sống trong lo sợ.
Khinh khí cầu lặng lẽ bay lượn trên doanh trại Đông Man, khi đi ngang qua căn lều lớn ở giữa, hai phi công một người đốt hai quả lựu đạn, ném xuống bên dưới.
Bùm! Bùm! Bùm....
Với nhiều tiếng nổ, mấy căn lều lớn bên dưới đều bị lật ngược.
Toàn bộ doanh trại Đông Man cũng bị xáo trộn bởi mấy tiếng nổ này.
Khinh khí cầu sẽ không dừng lại mãi, nhân lúc trước khi khinh khí cầu bị gió thổi bay đi, hai người đã ném lựu đạn xuống như thể không cần tiền vậy.
Khi khinh khí cầu bay khỏi vị trí trung tâm, mấy chiếc lều lớn đã bị nổ tanh bành, tất cả người bên trong đều bị cát sắt trong lựu đạn đánh thành cái sàng.
"Hahahahahaha!"
Hai phi công nhìn nhau cười trên khinh khí cầu.
Trước đây bọn họ cũng từng tham gia trận chiến bảo vệ thành, đã đánh đến mức quá chán rồi.
Lúc này, bọn họ dường như đã tìm lại được cảm giác nghiền nát kẻ thù trên khinh khí cầu.
Sau khi cười xong, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Bởi vì khinh khí cầu đã bay tới khu vực thức ăn gia súc của đối phương.
Người Đông Man sống bằng nghề chăn nuôi, người đi đến đâu, ngựa dê bò đi đến chỗ đó.
Vì lần công thành này, vua Đông Man đã triệu tập rất nhiều bộ lạc, dê bò của bọn họ cũng đều chạy tới đây.
Nhiều dê cừu như vậy, lượng thức ăn gia súc tiêu hao mỗi ngày không cần nghĩ cũng biết được.
Bên cạnh chuồng dê cừu, chất đống những đống cỏ khô cao như những ngọn núi nhỏ vậy.
Những thứ cỏ khô này chính là mục tiêu thứ hai của phi công.
Chỉ là lần này bọn họ không ném lựu đạn mà lấy bình dầu hỏa ra châm lửa ném xuống dưới.
Cổ khô vốn là vật dễ cháy, khi tiếp xúc với dầu hỏa sẽ lập tức bốc cháy bừng bừng ngay.
Chỉ sau vài phút, sân thức ăn gia súc của doanh trại Đông Man đã biến thành biển lửa.
Ngọn lửa lớn khắp bầu trời thắp sáng một nửa bầu trời đỏ rực.
Ở góc tây bắc của doanh trại, trong một căn lều tầm thường, vua Đông Man mặc áo choàng da sói ngồi dậy.
Mấy ngày nay, không chỉ đám người Lưu Thiết ngủ không ngon, mà cả vua Đông Man cũng ngủ không ngon.
Mùa đông những năm gần đây, thảo nguyên càng ngày càng lạnh hơn.
Đặc biệt là mùa đông năm ngoái, vô số ngựa trâu bò dê chết còng trên thảo nguyên, rất nhiều người dân cũng chết cóng.
Cho nên đầu xuân năm nay, vua Đông Man đã tổ chức một đại quân chinh chiến phía Nam, dự định tới Đại Khang để cướp bóc, bù vào thảo nguyên.
Kết quả ai ngờ đại quân chinh chiến phía Nam vừa mới tới bên Hoàng Hà đã bị Trương Lương đánh tan.
Điều khiến vua Đông Man điên tiết nhất là Kim Phi còn thả tất cả tù binh ra, khiến cho thảo nguyên rối loạn hơn nửa năm mới ổn định lại được.
Trong quá trình dẹp loạn, trên thảo nguyên lại có thương vọng nặng nề.
Không đợi vua Đông Man kịp thở, Trương Lương lại dẫn quân Bắc phạt tới tấn công thành Du Quan.
Ban đầu sau khi nhóm tù binh bị bắt được đưa về Đông Man, đã nhiều lần nói với vua Đông Man về sự mạnh mẽ của nhân viên hộ tống, tuy nhiên bọn họ càng nói như vậy, vua Đông Man càng cho rằng bọn họ đang kiếm cớ cho sự thất bị của họ, càng không muốn tin.
Cho nên, khi biết Trương Lương dẫn đầu quân Bắc phạt tới thành Du Quan, suy nghĩ đầu tiên của vua Đông Man không phải là sợ hãi mà là hưng phấn, hơn nữa còn thề sẽ khiến Trương Lương và quân Bắc phạt ở lại thảo nguyên mãi mãi.
Kết quả thực sự xảy ra đánh nhau, vua Đông Man cuối cùng cũng nhìn thấy sự đáng sợ của tiêu cục Trấn Viễn.
Khinh khí cầu kết hợp với lựu đạn, bom chớp sáng đơn giản là khắc tinh của kỵ binh.
Ở trước mặt quân Bắc phạt, hàng chục ngàn quân do vua Đông Man tụ tập không chịu nổi một cú đấm.
Khí thế hung hãn đi tới thành Du Quan, thề muốn tiêu diệt quân Bắc phạt, cuối cùng lại bị Trương Lương đuổi ra khỏi thành Du Quan như một con chó.
Chinh chiến phía Nam thất bại, tù binh bạo loạn, đã khiến cho rất nhiều bộ lạc bất mãn với vua Đông Man, sau đó lại cộng thêm việc mất thành Du Quan, đã giáng một đòn vô cùng nặng nề vào uy tín của vua Đông Man trong các bộ lạc Đông Man.
Nếu tiếp tục như vậy thì Đông Man sẽ hoàn toàn rối loạn.
Cho nên sau khi trở về từ thành Du Quan, vua Đông Man vẫn luôn suy nghĩ làm như thế nào để đối phó với khinh khí cầu.
Biện pháp vĩnh viễn khó khăn hơn nhiều, suy nghĩ một hơn một tháng, vua Đông Man cuối cùng cũng đã nghĩ đến cách dùng Hải Đông Thanh.
Sau khi trải qua huấn luyện, Hải Đông Thanh nhìn thấy khinh khí cầu là sẽ tấn công luôn.
Để hoàn toàn đánh bại Kim Phi, sau khi chuẩn bị Hải Đông Thanh xong, vua Đông Man không lập tức tấn công thành Du Quan, mà là phái người đi liên lạc với Tấn Vương, đến Đảng Hạng liên lạc với hoàng đế mới của Đảng Hạng.
Đảng Hạng và Đông Man cũng không hòa thuận, bình thường thường xuyên xảy ra xích mích, tuy nhiên sau khi nghe thấy Đông Man tìm được cách đối phó với khinh khí cầu và phi thuyền rồi, hoàng đế mới của Đảng Hạng lập tức gác lại mối thù cũ, đồng ý hợp tác với Đông Man.
Không còn cách nào khác, hai năm nay Đảng Hạng đều bị Kim Phi đánh quá nặng, vương thành bị nổ không nói, Lão hoàng đế Lý Kế Sơn cũng bị Thiết Ngưu bắt đi.
Hoàng đế mới của Đảng Hạng còn muốn giết Kim Phi hơn cả vua Đông Man.
Sau đó mới có chuyện đánh lén thành Vị Châu, tập kích đội bay ở biên giới Đảng Hạng.
Vua Đông Man rất coi trọng cuộc công thành này, không chỉ đích thân đến tiền tuyến, mấy ngày gần đây còn luôn theo dõi ở phía trước.
Hôm nay là thực sự quá mệt mỏi, mới về nghỉ ngơi.
Kết quả ai ngờ mới ngủ chưa được bao lâu, đã bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vua Đông Man ngồi dậy, cau mày hỏi.
Đội trưởng cận vệ nghe thấy câu hỏi, vội vàng bước vào quỳ một chân xuống đất trả lời: "Hồi báo Đại vương, lều nghị sự và sân thức ăn chăn nuôi bị kẻ địch cho nổ rồi."
"Cái gì?" Vua Đông Man ngồi dậy trên giường: "Không phải là phi thuyền, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn đều bị Hải Đông Thanh tiêu diệt sạch rồi sao, làm sao bọn họ cho nổ được?"
"Không biết bọn họ lại lấy đâu ra được một cái khinh khí cầu nữa." Đội trưởng cận vệ trả lời.
"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không biết thả Hải Đông Thanh ra sao?" Vua Đông Man tức giận đến mức mặt mày dữ tợn: "Vậy mà lại để nó bay đến trên đầu chúng ta!”
Chương 1098: Sơ hở
“Đại vương, Hải Đông Thanh không nhìn được trong đêm…”
Đội trưởng đội thân vệ dè dặt trả lời.
Vua Đông Man nghe thế thì chợt sắc mặt trầm xuống.
Trước đây khi lập ra kế hoạch Hải Đông Thanh, hắn đã biết có sơ hở trí mạng này, thế nên vua Đông Man mới đành liên hợp Tấn vương và Đảng Hạng, chuẩn bị tiêu diệt Kim Phi với tốc độ nhanh nhất, để tránh việc hắn phát hiện sơ hở này.
Mấy ngày nay, Lưu Thiết liên tục phòng thủ, chưa từng phản công lần nào, khiến cho vua Đông Man âm thầm cảm thấy may mắn.
Thế nhưng ai ngờ mới may mắn được một hai ngày, hắn vẫn bị Lưu Thiết tìm được sơ hở này.
Vua Đông Man cắn răng, hỏi: “Dạ Ưng đâu, sao không thả ra?”
Vua Đông Man biết rõ kế hoạch có sơ hở như vậy, nên đã thuần phục Dạ Ưng từ lâu, như thế có thể bù cho chỗ sơ hở đó.
Dạ Ưng hay còn gọi là cú mèo.
Tuy cú mèo trông ngốc nghếch, khuôn mặt to tròn trông đáng yêu khờ khạo, nhưng nó cũng là một loài chim ăn thịt hàng thật giá thật, hơn nữa còn là loài chim ăn thịt cực kỳ hung ác.
Bởi vì nó có khả năng nhìn trong ban đêm, ban ngày cú mèo bị loài chim ăn thịt khác bắt nạt, đến tối nó sẽ trả thù.
Ngay cả loài hung ác như Hải Đông Thanh, cũng không phải là đối thủ của cú mèo.
Hằng năm, trên thảo nguyên, không biết đã bao nhiêu mạng chim chết dưới móng vuốt của cú mèo rồi.
Cú mèo không những nhìn rõ trong bóng tối, mà ngay cả khứu giác và thính giác của nó cũng cực kỳ nhạy bén, con người khi ở bờ vực tử vong sẽ tỏa ra một mùi đặc thù, khứu giác của loài người không thể ngửi thấy, nhưng cú mèo lại có thể phát hiện, sau đó nó sẽ bay đến gần gia đình người chết, rồi phát ra một loại thanh âm độc đáo.
Sau khi nghe được thanh âm này, người bệnh trong nhà thường sẽ chết rất nhanh.
Hơn nữa tướng mạo quái dị của cú mèo, cùng với tập tính sinh hoạt ngày ngủ đêm thức của nó, khiến cho người dân cho rằng nó là một loài chim mang đến điều không may, nếu gặp nó, họ sẽ xua đuổi.
Lịch sử thuần hóa Hải Đông Thanh hoặc chim ưng, chim điêu, kền kền và các loài chim khác của Đông Man đã có từ rất lâu, quý tộc Đông Man có không ít người mang theo một con chim trên vai khi ra cửa.
Cũng chính vì thế, vua Đông Man có thể tìm được nhiều Hải Đông Thanh chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng cho dù là Đông Man có bề dày lịch sử thuần hóa chim ưng, cũng hầu như không ai đi thuần hóa cú mèo.
Bởi vì chúng là biểu tượng cho sự xui xẻo, mọi người ai cũng muốn tránh còn không kịp, đâu ai lại muốn chủ động tìm kiếm chúng?
Dưới tình hình như thế, những chiêu thuần hóa các loài chim ưng khác đều gần như không có hiệu quả gì với cú mèo, việc thuần hóa cú mèo tiến triển không thuận lợi lắm.
Nhưng vì để phòng ngừa bọn người Lưu Thiết phát động tập kích ban đêm, lần chinh chiến phía Nam này, vua Đông Man vẫn mang theo mấy con cú mèo, vừa là để chúng quen thuộc thanh âm trên chiến trường, vừa là để tiếp tục thuần phục chúng.
Mấy hôm trước, người huấn luyện chim còn báo lại rằng trong khoảng thời gian này có một ít đột phá, hắn đã tìm được biện pháp thuần hóa cú mèo.
Nhưng hôm nay kẻ địch đánh đến đầu mình rồi mà vẫn không thấy cú mèo xuất chiến, vua Đông Man vô cùng tức giận.
“Báo cáo đại vương, A Đạt Mộc và cú mèo đều bị nổ chết rồi…”
Đội trưởng đội thân vệ bất đắc dĩ, nói.
Lều của người huấn luyện chim ở gần sân phơi cỏ khô, khi phi công đốt sân cỏ khô thì thấy căn lều này, anh ta cho rằng bên trong đựng các loại vật tư như lương thực, dầu hỏa,… thế là tiện tay ném xuống vài quả lựu đạn.
Người huấn luyện chim và mấy con cú mèo bị nổ chết tại chỗ.
Vua Đông Man nghe xong thì day trán đầy bực bội.
Hải Đông Thanh không nhìn được trong bóng tối, cú mèo lại bị nổ chết, lẽ nào hắn chỉ có thể chống mắt lên nhìn khinh khí cầu của kẻ địch làm xằng làm bậy trên đầu mình ư?
Hắn bỗng cảm nhận được sự bất lực khi lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu đã quay trở lại với hắn.
Rõ ràng hắn có thiên quân vạn mã, vậy mà lại chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống ném bom oanh tạc, đối với vị vua Đông Man đã dùng cả đời mình đánh trận mà nói, thì cảm giác này quá ngột ngạt.
“Không được, lần này dù ai nói thế nào ta cũng không thể lại cho lui quân!”
Vua Đông Man đứng dậy đi ra khỏi lều.
“Đại vương, bên ngoài nguy hiểm lắm, xin ngài hãy quay về ạ!”
Đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng tiến lên ngăn cản, nhưng vua Đông Man đã xốc lên cửa lều, đi ra ngoài.
Hắn nhìn ánh lửa chiếu sáng đỏ cả nửa bầu trời, một chiếc khinh khí cầu màu đen đang từ từ bay lên.
Để đánh thành Du Quan, hắn đã huy động tất cả mười mấy bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ.
Vì để những bộ lạc này bán mạng cho hắn, hắn đã lùa hết ngựa dê bò của họ lên chiến trường, ai có can đảm làm đào binh thì tịch thu dê bò của họ luôn.
Dê bò của mười mấy bộ lạc còn nhiều hơn số đầu người.
Bây giờ cỏ khô bị đốt thì ngựa, dê, bò lấy gì mà ăn?
Cho dù giờ có đánh chiếm được thành Du Quan thì tổn thất tạo thành cũng đã quá lớn.
Vua Đông Man cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, hắn hận mình không có cánh để bay lên kéo chiếc khinh khí cầu kia xuống.
Đột nhiên, trong đầu vua Đông Man chợt lóe ánh sáng tri thức, hắn kéo đội trưởng thân vệ đội, hô: “Mau, thông báo cho A Bố, thả Hải Đông Thanh ra, nhân dịp bây giờ còn có thể thấy thì sai chúng xé rách khinh khí cầu này cho ta!”
Đội trưởng đội thân vệ nghe thế thì mắt sáng ngời.
Bây giờ ánh lửa sáng cả một vùng trời, khinh khí cầu còn đang ở trong phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa, chẳng nhẽ Hải Đông Thanh còn không thể nhìn thấy nữa ư?
Nghĩ tới đây, đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng lên ngựa xông ra ngoài.
Chỉ thoáng chốc, ba con Hải Đông Thanh gào thét lao từ trong một đại trướng ra, chúng cất cánh nhắm thẳng phía không trung.
Trên khinh khí cầu, tay lái chính và tay lái phụ đang vui vẻ quan sát biển lửa phía dưới, thì đột nhiên nhìn thấy ba chấm đen bay ra từ phía doanh trại Đông Man, nhanh chóng vọt về phía họ.
“Đại ca, mau bay lên, Hải Đông Thanh tới rồi!”
Tay lái phụ vừa cầm lấy nỏ, vừa rống giận.
Không cần anh ta nhắc nhở, tay lái chính đã giẫm lên cái bễ quạt liên tục, tay anh ta tưới dầu sôi lên bếp lò.
Vù vù vù!
Ngọn lửa bùng lên cao bằng hai người trưởng thành, khinh khí cầu bay lên rất nhanh.
Thế nhưng dù khinh khí cầu có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng Hải Đông Thanh được, chỉ chưa đến mười giây, ba con Hải Đông Thanh đã xông tới.
Có thể là giờ là ban đêm, Hải Đông Thanh không dám bay vào chỗ quá tối, chúng bay lởn vởn, vòng quanh chỗ treo giỏ khinh khí cầu.
“Chết đi cho ta!”
Nhân lúc một con Hải Đông Thanh bay xẹt qua trước mặt mình, tay lái phụ gào thét bóp cò.
Chíu!
Mũi tên chợt lóe lên, ngay dưới nách con Hải Đông Thanh này.
Chiêm chiếp!
Hải Đông Thanh bị bắn trúng vừa kêu rên một tiếng, vừa rơi thẳng xuống.
Cái chết của đồng bạn kích thích hai con Hải Đông Thanh còn lại, chúng chia làm hai đường, một con bay xuống, một con lại đập cánh bay lên trên.
Khi bay ngang qua túi khí của khinh khí cầu, nó vươn móng vuốt, cào một cái.
Có thể là do trời quá tối thấy không rõ, cũng có thể là do sợ mũi tên, con Hải Đông Thanh này chỉ cào một chút, xé một lỗ nhỏ trên túi khí rồi bay đi.
Lúc này hai phi công xoắn xuýt cả lên, họ vội ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy phía bên phải khinh khí cầu, có một lỗ hổng lớn, dài hơn hai mươi centimet.
Trong cái rủi có cái may, họ thở phào vì lỗ hổng này ở phía dưới túi khí.
Nếu đỉnh khinh khí cầu bị cào rách, thì cho dù bị cào rách chỉ là một lỗ nhỏ, thì nó cũng sẽ bị không khí xé to ra thành một cái lỗ lớn.
Đến lúc đó, khinh khí cầu sẽ nhanh chóng rơi xuống.
Mà lỗ hổng này lại ở phía dưới túi khí, chịu lực khá nhỏ, tạm thời họ sẽ không bị rơi cấp tốc.
Thế nhưng dần dần lỗ rách này chắc chắn cũng sẽ càng lúc càng lớn, họ có thể gặp phải nguy hiểm bị rơi xuống bất kỳ lúc nào.
“Ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” tay lái phụ hỏi.
Chương 1099: Ngươi sợ chết không?
Tay lái chính ngẩng đầu lên nhìn túi cầu, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta về thành trước đi, sửa chỗ bị bị thủng một chút rồi quay lại!”
“Chỉ có thể như thế thôi!”
Tay lái phụ liếc mắt nhìn xuống rồi nói: “Ban nãy, sau khi Hải Đông Thanh bay ra, ta đã nhớ được lều trại của bọn họ rồi, đợi khi chúng ta quay lại, sẽ cho nổ tung một đám lều trại đó!”
“Được!” Tay lái chính gật đầu, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay lên.
Tay lái phụ cũng kéo tấm rèm đang chắn ánh sáng xuống, đề phòng bị Hải Đông Thanh đánh lén lần nữa.
Khinh khí cầu xuôi theo hướng gió bay về phía nam.
Trên thành Du Quan, khi phát hiện ánh lửa xông lên tận trời ở phương bắc, đám ‘bia đỡ đạn’ của Đông Man đang tấn công vào thành đều đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn về phương bắc, lúc ấy có không ít tên ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.
Nơi đóng quân của bọn họ ở trong doanh trại lớn rất gần với một đám cỏ khô cho gia súc, biết rõ rằng một khi đám cỏ khô đó bị cháy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người nhà của bọn họ với trâu bò có thể không bị thiêu chết, nhưng vật tư còn lại bên trong doanh trại lớn nhất định sẽ bị thiếu hụt, trâu bò của bọn họ chắc chắn sẽ chết đói.
Còn người nhà, bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.
Trong nháy mắt, tinh thần chiến đấu của nhóm ‘bia đỡ đạn’ đã tụt xuống đáy rồi.
Mà trên tường thành, nhóm nhân viên hộ tống trực ca đêm lại giơ tay lên nhảy nhót hoan hô.
Mấy ngày gần đây, bọn họ vẫn luôn phải đối mặt với sự tấn công vào thành liên tục của quân địch, bọn họ cũng rất mệt mỏi, cũng rất tức giận.
Bởi vì có rất nhiều đồng đội cùng chung sống với bọn họ đã chết dưới đao của quân địch.
Nhưng bọn họ lại không thể làm gì được.
Quân địch người đông thế mạnh, bọn họ không dám xuống tường thành, càng không dám chủ động tấn công.
Điều này khiến cho rất nhiều nhân viên hộ tống cảm thấy tức giận.
Kiên trì nhiều ngày như thế rồi, phe mình cuối cùng cũng bắt đầu tấn công lại, hơn nữa vừa lên đã thiêu hủy cỏ khô cho gia súc của đối phương.
Đối với nhóm nhân viên hộ tống, chắc chắn đã cho họ một mũi tiêm mạnh mẽ.
Ngay cả Lưu Thiết với Điền tiên sinh, cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Cuối cùng bọn họ cũng đã tìm biện pháp để chống trả rồi.
Đầu tiên, binh lính và ngựa đều cần đến lương thực và cỏ, là một người lính, bọn họ đều hiểu rất rõ tầm quan trọng của lương thực và cỏ.
Lương thực và cỏ của đối phương đã bị thiêu hủy, quân địch đã bị đánh bại hơn nửa rồi.
Chỉ cần bọn họ tiếp tục kiên trì thêm vài ngày nữa, quân địch sẽ tự rút lui thôi!
“Chờ khinh khí cầu quay về, nhất định phải thưởng cho hai anh em này thật nhiều!”
Lưu Thiết vỗ vào tường thành, phấn khích nói: “Bọn họ đúng là rất lợi hại!”
Điền tiên sinh vuốt râu, đang chuẩn bị nói, đột nhiên như nhận ra gì đó mà ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hơi nhíu mày lại.
Lưu Thiết thấy vậy cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy hai con Hải Đông Thanh bay từ phương bắc đến, bay lượn trên ánh lửa bên trên đám cỏ khô, xoay vòng trên đầu bọn họ.
“Chúng nó đang làm gì thế?” Lưu Thiết hỏi.
“Ngăn không cho khinh khí cầu hạ xuống!” Điền tiên sinh nhíu mày đáp.
“Chúng mơ đẹp đấy,” Lưu Thiết hừ một tiếng, quay đầu hô lên: “Cung nỏ hạng nặng đâu, bắn hạ hai con chim đáng chết này cho ông đây!”
Theo âm thanh ra lệnh của Lưu Thiết, hơn một nửa cung nỏ hạng nặng trên tường thành nhằm thẳng vào không trung.
Mũi tên liên tiếp bay lên không trung, nhưng Hải Đông Thanh thực sự quá linh hoạt, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng bắt đầu bay lên trời cao.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng thì quá nặng, bắn thẳng có thể bay rất xa, nhưng ở trên không thì chỉ bay lên được vài trăm mét thì bắt đầu rơi xuống.
Mà lúc này, độ cao của Hải Đông Thanh đã vượt qua tầm bắn của cung nỏ hạng nặng, hơn nữa bóng đêm đen kịt, cung nỏ hạng nặng trên tường thành đã không còn nhìn thấy được Hải Đông Thanh ở trên bầu trời nữa rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, bọn chúng vẫn còn ở đó.
Bao gồm cả hai thành viên bay đang ở độ cao cao hơn kia.
Từ dưới nhìn lên, trên đó là một mảng tối đen như mực, nhưng từ trên không trung nhìn xuống, vì trên mặt đất có lửa trại, còn có ánh lửa của đám cỏ khô cho gia súc phát ra, nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có hai chấm đen nhỏ lượn vòng ở bên dưới.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng cực độ trong mắt đối phương.
Bọn họ đều biết rất rõ, nếu bây giờ hạ xuống, chắc chắn sẽ bị Hải Đông Thanh tập kích.
“Đại ca, hay là chúng ta dùng nỏ cầm tay bắn một cái đi?”
Tay lái phụ lấy nỏ cầm tay ra nói: “Chúng ta chia nhau mỗi người một con, tiêu diệt hai con chim chết tiệt này!”
“Không được, Hải Đông Thanh quá linh hoạt, lúc nãy ngươi có thể tiêu diệt một con đã xem như là rất may mắn rồi, bây giờ chúng nó đã bị hoảng sợ, chắc chắn sẽ không dám dễ dàng tiếp cận chúng ta nữa.”
Tay lái chính lắc đầu nói: “Muốn bắn chúng vào ban đêm, thực sự rất khó, một khi để cho chúng nó bay đến trên đầu chúng ta, thì chết chắc rồi, cái khinh khí cầu cuối cùng cũng sẽ không giữ được nữa!”
“Vậy huynh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tay lái phụ lo lắng nói: “Dầu hỏa còn lại không nhiều lắm, chúng ta cần phải quay về bổ sung thêm dầu hỏa!”
Vừa rồi, vì để đốt được càng nhiều cỏ khô cho gia súc, bọn họ đã ném xuống rất nhiều lọ dầu hỏa, bây giờ dầu hỏa dự trữ trên khinh khí cầu đã bị thiếu trầm trọng.
“Hải Đông Thanh đang phòng thủ ở phía dưới, chúng ta làm sao về được?”
Tay lái chính bực bội mà đấm vào giỏ treo một cái.
“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ cứ lơ lửng ở bên trên thế này à?”
Tay lái phụ nghiến răng nói: “Hay là chúng ta thử bắn một lần đi!”
“Bắn bắn bắn, ngươi chỉ biết liều mạng thôi à? Người nuôi chim ưng ở Đông Man còn nhiều hơn người nuôi chim bồ câu ở đó, cho dù ngươi có bắn chết hai con chim chết tiệt đó thì cũng có tác dụng gì? Ngày mai bọn họ lại có thể đem đến mười con nữa!”
Tay lái chính đap tay lái phụ một cái: “Lúc tiên sinh dạy chúng ta đã từng nói, muốn học được thì động não đi!”
“Vậy huynh nói xem phải làm sao?” Tay lái phụ không phục hỏi.
Tay lái chính nhìn xuống bên dưới, sau đó quay đầu lại hỏi: “Nhĩ Oa, ngươi sợ chết không?”
“Ca, huynh nói xem, chỉ cần là người, ai không sợ chết chứ?”
Tay lái phụ cười gượng, sau đó nói: “Nhưng nếu nhất định phải chết, ta cũng không muốn chết một cách hèn nhát!
Đại ca, huynh định làm gì thì nói thẳng đi!”
“Chúng ta tiếp tục đi đốt cả lương thực và cỏ trong doanh trại lớn của Tấn vương, ngươi thấy thế nào?”
Tay lái chính nói: “Người của Tấn vương từ phương xa tới, chỉ cần chúng ta đốt lương thực với cỏ của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không kiên trì được mấy ngày!”
“Biện pháp này của huynh nghe rất hay!”
Tay lái phụ nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Không có lương thực và cỏ, người của Tấn vương sẽ tự rút lui, chúng ta không cần phải phòng thủ ở tường thành phía nam nữa rồi!”
Hôm trước bọn họ vẫn còn đang phòng thủ thành, biết rõ ràng nhóm nhân viên hộ tống phải đối mặt với áp lực từ hai phía nam bắc lớn đến mức nào.
Đặc biệt là tường thành phía nam không được chuẩn bị đầy đủ, tường thành cũng thấp hơn nhiều, mặc dù cuộc tấn công vào thành của liên quân Tấn Man không mãnh liệt như người Đông Man, nhưng tỷ lệ tử vong trên tường thành phía nam cao hơn rất nhiều so với tường thành phía bắc.
Nếu như người của liên quân Tấn Man rút lui, áp lực của nhân viên hộ tống sẽ giảm bớt hơn một nửa.
“Nhĩ Oa nghĩ kĩ đi, chúng ta châm lửa cho chỗ dầu hỏa còn dư này, đến thiêu hủy lương thực và cỏ ở doanh trại lớn của Tấn vương, nhưng cũng không bay xa được nữa.”
Tay lái chính nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể bị người của Tấn vương bắt được, ngươi phải nghĩ kĩ cho kĩ!”
Trên thực tế, nếu bây giờ bọn họ muốn chạy trốn, hoàn toàn có thể lái khinh khí cầu đến phía nam xuyên qua doanh trại lớn của Tấn vương, sau đó lặng lẽ tìm một chỗ hạ xuống và ẩn nấp, dựa vào những vật tư khẩn cấp đã được chuẩn bị trên khinh khí cầu, bọn họ có thể sinh hoạt trên đồng hoang một thời gian khá dài.
Nhưng bây giờ áp lực bên trong thành Du Quan thực sự quá lớn, bọn họ rất lo lắng nhân viên hộ tống và nữ binh không phòng thủ được nữa.
“Ca, huynh coi thường ai thế?”
Môi của tay lái phụ run lên, nhưng ngoài miệng lại nói rất hào hùng: “Nhân viên hộ tống đến từ Kim Xuyên như chúng ta, có bao giờ sợ chết đâu chứ?
Nếu không phải Thiết Tử Ca kéo ta tới tiêu cục, ông đây đã chết đói rồi! Chết tiệt!”
“Mẹ kiếp!”
Tay lái chính cười vỗ vai tay lái phụ, điều khiển khinh khí cầu bay về phía nam.
Chương 1100: Đòn cuối cùng
Trong doanh trại của liên quân Tấn Man, tướng quân dưới quyền Tấn vương – Phùng Thế Tài đứng trên đài cao, chắp tay sau lưng về phía hướng Bắc.
Đứng bên cạnh gã là thủ lĩnh tàn quân Đông Man, tên là Yamin.
Sắc mặt Yamin cực kỳ khó coi.
Ánh lửa phía Bắc chiếu sáng nửa bầu trời, chiếu rọi cả thành Du Quan to lớn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Phùng Thế Tài cũng cau mày, nhưng trong lòng gã lại đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Tấn vương và Đông Man đấu nhiều năm như vậy, lúc trước khi tàn quân Đông Man mới vừa nhờ cậy Tấn vương, bị thuộc hạ của Tấn vương làm khó không ít.
Tàn quân Đông Man cũng biết đạo lý mình đang ở dưới mái hiên của người ta, chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng từ sau khi giết được quân Phạm Gia, tàn quân Đông Man lại trở nên không ngoan ngoãn như trước nữa, đặc biệt là sau khi sứ giả Đông Man bắt đầu đàm phán với Tấn vương, tàn quân Đông Man từ kiêu căng trở nên ngạo mạn hơn, không ngừng tấn công người của Tấn vương.
Đành chịu, Tấn vương bị đội bay ép đến mức không thể làm gì, bắt buộc phải mượn sức Hải Đông Thanh của Đông Man để đối phó với phi thuyền. Ông ta chỉ có thể ra lệnh cho người của mình nhường nhịn tàn quân Đông Man.
Lần này liên quân Tấn Man đến Đại Khang chiếm tám phần, cho nên nhìn bề ngoài thì thống soái là tướng Phùng Thế Tài thuộc hạ của Tấn vương, phó thống lĩnh Yamin của tàn quân Đông Man đảm nhiệm chức phó thống soái.
Nhưng cả đoạn đường này, không ít lần Yamin đến quấy nhiễu Phùng Thế Tài, yêu cầu đãi ngộ còn cao hơn thống soái như Phùng Thế Tài nhiều.
Điều này mặc dù khiến Phùng Thế Tài vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng gã không thể làm gì cả.
Bây giờ nhìn bầu trời phía Bắc ngập tràn ánh lửa, sau đó nhìn sắc mặt của Yamin, Phùng Thế Tài cảm thấy hả giận không thôi.
Nếu không phải Yamin còn đứng bên cạnh gã, chắc chắn bây giờ gã đang vỗ tay khen hay rồi.
Phùng Thế Tài đáng thương, gã hoàn toàn không biết khinh khí cầu đã bay qua đỉnh đầu mình.
Trên khinh khí cầu, tay lái phụ vén ra một khe hở, xác nhận bọn họ sắp bay qua kho lương thực của liên quân Tấn Man, quay mặt nhìn tay lái chính gật gật đầu.
Tay lái chính cười hê hê một tiếng, sau đó vén rèm, châm một mồi lửa rồi ném xuống!
Phùng Thế Tài còn đang đứng trên đài cao hóng hớt rất hăng say, đột nhiên nghe thấy một trấn tiếng hét gào truyền đến từ phía sau lưng.
Ngoảnh đầu nhìn xem thử, đúng lúc bắt gặp một mồi lửa từ trên trời rơi xuống đống cỏ.
Khuôn mặt Phùng Thế Tài bỗng trở nên tái nhợt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời cách mấy trăm trượng, bỗng có một vệt sáng.
Trước đó Phùng Thế Tài còn đang hiếu kỳ, phi thuyền và khinh khí cầu của Lưu Thiết đều bị hủy hết rồi, sao có thể đốt kho lương thực trong doanh trại của Đông Man được.
Cuối cùng bây giờ gã cũng biết được lý do.
Hóa ra là do Lưu Thiết sử dụng khinh khí cầu!
“Không phải các ngươi nói khinh khí cầu và phi thuyền trong thành Du Quan đều bị thủ tiêu hết rồi sao?”
Phùng Thế Tài quay đầu, căm tức nhìn Yamin: “Chuyện gì đang xảy ra đây?”
Trước khi đến thành Du Quan, vua Đông Man phái mật thám từ trên biển đi vòng qua thành Du Quan, gặp mặt Yamin ở trên cánh đồng hoang, quả thực từng nói vậy với hắn, tất cả khinh khí cầu và phi thuyền ở trong thành Du Quan đều đã bị thủ tiêu hết sạch.
Căn cứ theo đợt công thành mấy ngày trước vua Đông Man đưa ra phán đoán này, nhân viên hộ tống đã bị đánh đến mức vô cùng chật vật, ngay cả nhà cũng phải phá hủy.
Nếu như bọn họ còn khinh khí cầu hoặc phi thuyền, nhất định sẽ sử dụng vào ban đêm.
Lúc đó Phùng Thế Tài và Yamin đều đồng ý với phán đoán của vua Đông Man, cho nên khi xây dựng doanh trại, bọn chúng không phân tán lương thực ra nhiều nơi, mà tập hợp lại một chỗ giống như lúc trước hành quân đánh giặc, như vậy càng dễ quản lý.
Kết quả ai ngờ trong thành Du Quan vẫn còn khinh khí cầu?
“Ta cũng muốn biết đang có chuyện gì xảy ra đây!” Yamin nghiến răng đáp.
“Sau này nếu chưa xác nhận rõ, thì chớ có nói bừa!”
Phùng Thế Tài mắng một câu, quay đầu nhảy xuống đài, chỉ huy người đi dập lửa.
Nhưng lương thực vốn là vật dễ cháy, lại dính dầu hỏa, làm gì có chuyện dễ dàng dập tắt như vậy?
Rất nhanh, kho lương thực của liên quân Tấn Man và bãi cỏ trong doanh trại của Đông Man, hóa thành biển lửa.
Phùng Thế Tài đứng ngoài biển lửa, mặt trắng toát.
Thấy lửa lớn đến mức không thể dập tắt được, Phùng Thế Tài chỉ đành chỉ huy đám thuộc hạ dốc toàn lực cứu vớt những lương thực chưa bị đốt cháy.
Bãi cỏ của người Đông Man bị thiêu rụi, bọn chúng vẫn còn một lượng dê bò khổng lồ tạm thời lót dạ, sau đó còn có thể tiếp tục vận chuyển lương thực từ hậu phương.
Nhưng liên quân Tấn Man đang ở thành Du Quan cách đất Tấn mấy trăm dặm, lượng lương thực bọn họ cầu cứu được cũng không nhiều, cho dù bây giờ Tấn vương nhận được tin tức tăng lượng lương thực cho bọn họ, chờ đến khi đưa tới, bọn họ cũng đã chết đói từ lâu rồi.
Trên bầu trời, hai phi công cúi đầu nhìn thành Du Quan, sau đó thả rèm xuống.
Khinh khí cầu một lần nữa bị che phủ trong bóng tối, bay về phương Nam.
May cho bọn họ, vốn tưởng khi tấn công doanh trại liên quân Tấn Man, Hải Đông Thanh sẽ đến phá hoại, kết quả là không.
Hai con Hải Đông Thanh kia vẫn đang quanh quẩn trên bầu trời thành Du Quan, vốn không có ý định quay về.
Đây là cơ hội thoát chết cuối cùng của khinh khí cầu.
Nhưng bọn họ chỉ còn lại nửa vò dầu hỏa cuối cùng, không biết có thể bay được bao xa.
Nhưng bay bao xa được thì cứ bay, bọn họ cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, liều mạng tấn công kẻ thù một đòn cuối cùng, bây giờ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của họ là sống tiếp, cho nên bay càng xa doanh trại của liên quân Tấn Man càng tốt.
Trên tường thành Du quan, Lưu Thiết và Điền tiên sinh đang quay đầu nhìn về phương Nam, sắc mặt hai người vô cùng trầm trọng.
Bọn họ biết là do ai làm.
Cùng biết lý do mà bọn họ làm vậy.
“Đốt liên tục hai kho lương thực, cũng không biết bọn họ còn lại bao nhiêu dầu. Chỉ mong họ có thể quay về an toàn!” Điền tiên sinh thở dài nói.
“Không thể đánh được hai con chim chết này thật à?”
Lưu Thiết trừng mắt hỏi.
“Tướng quân, bọn nó bay quá cao, thật sự không đánh lại...”
Đội trưởng đội cận vệ bất lực trả lời.
Lưu Thiết lặng lẽ nhắm mắt lại.
Anh ta từ trước đến nay không tin vào quỷ thần, lúc này trong lòng lại cầu nguyên cho hai phi công.
Trải qua những lần tôi luyện trong chiến tranh, Lưu Thiết đã sớm quen với chuyện sinh ly tử biệt.
Anh ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, bắt đầu kể từ khi đẩy xe ba gác giúp Kim Phi vận chuyển hàng hóa, từng bước từng bước đi đến bây giờ.
Một nghìn nhân viên hộ tống trong quân Bắc phạt, anh ta có thể gọi đúng tên của hơn một nửa, bây giờ trong số những thi thể nằm ở góc tường thành còn chưa kịp thu dọn, có hơn một nửa đã từng theo anh ta chở hàng lúc xưa.
Hai phi công này cũng chỉ là hai người trong đó mà thôi.
Chỉ một lát sau, Lưu Thiết lại mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người không được lười biếng, mau chóng chuẩn bị gạch đá!”
Doanh trại địch ngập tràn ánh lửa, đả kích rất lớn đến tinh thần của binh lính, lúc này thế tấn công hai bên Nam – Bắc tạm thời ngừng lại.
Những nhân viên hộ tống và các binh lính nữ chiến đấu cả đêm cuối cùng cũng có thời gian tạm nghỉ, họ rối rít dựa vào tường thành nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này Lưu Thiết lại ra lệnh cho bọn họ mau chuẩn bị gạch đá.
“Dạ!”
Đội trưởng đội cận vệ cúi người đáp, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ không hiểu.
Rõ ràng đã thiêu rụi kho lương thực của phe địch, thế công bên dưới cũng ngưng rồi, vì sao lại không để cho mọi người nghỉ ngơi một lúc?
Điền tiên sinh nhận ra được ánh mắt của đội trưởng đội cận vệ, nhìn Lưu Thiết cười gật đầu: “Tướng quân, ngài làm như vậy là đúng, mặc dù thế công của kẻ địch đã ngừng, nhưng kho lương thực bị thiêu hủy, rất có khả năng bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu, phát động đợt tấn công mạnh hơn, không thể không đề phòng!”
Khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn cơ bản đều màu đen, lại được may thêm rèm ở bên dưới, kẻ địch ngoài thành căn bản không thể nhìn thấy.
Khinh khí cầu cứ lặng yên không một tiếng động như thế mà bay ra khỏi thành Du Quan.
Bây giờ là thời tiết có gió bắc, sau khi khinh khí cầu bay lên không bèn theo gió bay về phía nam.
Nhưng cơ hội đánh lén chỉ có một lần, vì để phát huy giá trị một cách tốt nhất, Lưu Thiết và Điền tiên sinh đều đồng ý xem Đông Man là mục tiêu thứ nhất, bảo khinh khí cầu giết chết kẻ chỉ huy của Đông Man trước, hoặc là đốt kho lương thực của đối phương.
Thế nên sau khi khinh khí cầu bay ra khỏi thành Du Quan, dù có bay qua liên quân Tấn Man, cũng không phát động tấn công, mà tiếp tục bay lên cao, tìm hướng gió khác.
Cùng một địa điểm, độ cao khác nhau thì hướng gió cũng khác nhau.
Nhưng khinh khí cầu lên cao mãi tới gần cả nghìn trượng, vẫn không tìm được hướng gió thích hợp.
Trên khinh khí cầu có tổng cộng hai phi công, một người phụ trách điều chỉnh lò đốt, khống chế độ cao của khinh khí cầu, người này được coi là tay lái chính.
Người còn lại phụ trách chuẩn bị dầu nóng và một số công việc phụ trợ khác, người này được coi là tay lái phụ.
Tay lái phụ vén rèm lên xem thử bên ngoài, chân mày không khỏi nhíu lại.
Với công nghệ bây giờ của làng Tây Hà, vẫn chưa có cách nào để chế tạo ra máy đo độ cao, thế nên phi công thường phán đoán độ cao thông qua dây thừng và nhìn bằng mắt.
Ở bên ngoài giỏ treo có một sợi dây thừng treo vật nặng, trên sợi dây có thước đo, chỉ cần thả sợi dây xuống dưới là sẽ biết đại khái độ cao hiện tại đang bay.
Bây giờ bọn họ đang bay trên đỉnh đầu của kẻ địch, chắc chắn không thể đo bằng dây thừng, chỉ có thể đo bằng mắt.
Đây cũng là kiến thức cơ bản của tất cả phi công.
Mặc dù ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng tay lái phụ phán đoán dựa vào đống lửa trên mặt đất, độ cao bây giờ bọn họ đang bay ít nhất cũng hơn chín trăm trượng.
Chiến tranh là chất xúc tác tốt nhất cho sự phát triển công nghiệp.
Thế lực của Kim Phi có thể phát triển nhanh như vậy cũng nhờ vào sự đóng góp rất lớn của khinh khí cầu và lựu đạn, thế nên kỹ thuật của khinh khí cầu và lựu đạn cũng là thứ phát triển nhanh nhất.
Lúc mới bắt đầu, Kim Phi còn phải tự đi thử nghiệm điều chế thuốc nổ, rồi giao cho tử tù chế tạo.
Sau đó Ngụy Lão Tam phản bội, dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho thuốc nổ, nhóm tử tù ban đầu được chiêu mộ từ thành Tây Xuyên, gần như tất cả đều bị nổ chết.
Lúc xây lại xưởng thuốc nổ, Kim Phi bèn sắp xếp cho Mãn Thương áp dụng phương thức sản xuất theo dây chuyền, chia quá trình chế tạo thuốc nổ thành nhiều bước, mỗi phân xưởng chỉ phụ trách sản xuất một loại nguyên liệu trong số đó.
Chờ cho tất cả nguyên liệu đều được xử lý xong, rồi đưa đến phân xưởng hỗn hợp, tiến hành một bước sản xuất cuối cùng.
Cứ thế thì cho dù lại có người phản bội nữa, hắn cũng chỉ biết được một phần của quá trình sản xuất, mà không biết toàn bộ quá trình.
Hơn nữa tốc độ sản xuất còn nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Thuốc nổ là thứ cực kì nguy hiểm, Đường Tiểu Bắc sợ Kim Phi gặp nguy hiểm, bèn hợp tác với Quan Hạ Nhi, nhất quyết không đồng ý cho Kim Phi tiếp tục thí nghiệm thuốc nổ.
Vì thế, Đường Tiểu Bắc còn tốn thêm nhiều tiền để chiêu mộ một nhóm người, thành lập một phòng thí nghiệm thuốc nổ trong khu rừng già sau núi, chuyên dùng để thí nghiệm thuốc nổ.
Kim Phi bị các cô ấy nói đến mức hết cách, phải đồng ý giao công việc này cho nhóm người mà Đường Tiểu Bắc chiêu mộ được.
Lúc đầu Kim Phi vốn không trông mong gì nhiều vào những người này.
Theo y thấy, những người này gần như là nghèo tới mức không còn đường nào khác, mới bằng lòng mạo hiểm với khả năng bị nổ chết, đến tham gia cái công việc bán cả tính mạng này, cả nhóm bọn họ không có lấy một người biết chữ, lại không hiểu nguyên lý của thuốc nổ, có thể chế tạo ra thuốc nổ kiểu gì?
Nhưng Kim Phi đã xem thường sức mạnh của đồng tiền rồi.
Lúc Đường Tiểu Bắc chiêu mộ bọn họ cũng đã nói, ai có thể nghiên cứu ra được cách chế tạo ra thuốc nổ có uy lực lớn hơn, hoặc là nghiên cứu ra những biện pháp khác để chế tạo lựu đạn, sẽ có thể giành được một số tiền thưởng lớn.
Để giành được số tiền thưởng đó, tháng thứ ba từ khi phòng thí nghiệm được thành lập, những người này thật sự đã chế tạo ra một loại thuốc nổ mới.
Mặc dù uy lực cũng không tăng lên được bao nhiêu so với cách chế tạo trước kia của Kim Phi, nhưng điều này chứng tỏ những người này thật sự đã hiểu rõ nguyên lý của thuốc nổ.
Bản thân Kim Phi cũng không có nhiều hứng thú đối với thuốc nổ, nên dứt khoát không xen vào nữa.
Y tin tưởng, với mức độ cẩn thận của Đường Tiểu Bắc, hoàn toàn không cần lo những người này sẽ tiết lộ bí mật.
Về phần Đường Tiểu Bắc thiết lập quá trình bảo mật như thế nào, Kim Phi cũng lười hỏi.
Bên xưởng khinh khí cầu cũng vậy, bây giờ căn bản không cần Kim Phi quan tâm, có người chuyên đi phụ trách.
Sự thật chứng minh, hạt giống kiến thức một khi đã được gieo xuống, nó sẽ tự phát triển mạnh mẽ.
Mặc dù Kim Phi rất ít hỏi tới chuyện khinh khí cầu, nhưng bởi vì nhu cầu trong chiến tranh, trước khi phi thuyền xuất hiện, Trương Lương cực kì coi trọng khinh khí cầu.
Sau một thời gian dài phát triển, làng Tây Hà đã rất thành thạo kỹ thuật sản xuất khinh khí cầu.
Lúc nhóm Lão Ưng mới bắt đầu thực nghiệm khinh khí cầu, độ cao tối đa chỉ có ba trăm trượng, sau đó bắt đầu lên dần dần tới bốn trăm trượng, năm trăm trượng.
Đến hiện tại, khinh khí cầu làng Tây Hà sản xuất đã có thể bay cao đến một nghìn trượng.
Thật ra nếu thật sự phải bay lên tiếp, khinh khí cầu vẫn có thể bay, nhưng một khi bay cao đến mấy nghìn trượng, không chỉ nhiệt độ sẽ nhanh chóng hạ xuống, mà lượng oxi trong không khí cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Đến lúc đó phi công sẽ xuất hiện triệu chứng thiếu oxy.
Vì đề phòng phi công gặp chuyện ngoài ý muốn, Kim Phi đã ra một mệnh lệnh cho đội bay, quy định là trừ thí nghiệm ra, khinh khí cầu chỉ có thể bay cao tối đa đến một nghìn trượng, nếu như có người bay cao hơn nữa, sẽ hủy bỏ tư cách bay.
Cho dù là làm thí nghiệm, cũng nhất định phải tiến hành báo cáo trước.
Độ cao hiện tại của khinh khí cầu này, e là đã vượt qua một nghìn trượng.
Phát hiện tay lái chính vẫn đang bay lên cao hơn, tay lái phụ do dự một lúc, vẫn nhắc nhở: "Văn ca, chúng ta bay cao quá rồi, hình như đã hơn một nghìn trượng... Tiên sinh nói rồi, chúng ta không thể bay cao như vậy..."
Nhưng còn chưa nói hết đã bị tay lái chính cắt ngang: "Ai nói đã một nghìn trượng, ta cảm thấy còn chưa tới năm trăm trượng!"
Tay lái phụ nghe vậy, không nói gì mà liếc nhìn tay lái chính, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tay lái chính lại rót thêm dầu nóng vào bên trong lò đốt, khinh khí cầu càng bay lên cao nhanh hơn.
Bay thẳng lên cao đến chừng một nghìn năm trăm trượng, khi cả hai phi công đều cảm thấy hơi khó thở, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được hướng gió thích hợp.
Khinh khí cầu lảo đảo lắc lư bay về phía bắc.
Lúc này, trên mặt của tay lái chính rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.
Lần đó Hải Đông Thanh tấn công phi thuyền, hai người bọn họ đúng lúc đang trong kì nghỉ, không có trên phi thuyền.
Kết quả là sau ngày hôm đó, đồng đội của bọn họ không thể trở về nữa.
Mặc dù tay lái chính biết, chuyện này không phải lỗi của anh ta, nhưng mỗi lúc đêm khuya vắng người, anh ta luôn nhớ tới chiến hữu lúc đầu huấn luyện chung với mình, cảm thấy bản thân giống như một kẻ đào ngũ.
Bây giờ thì tốt rồi, anh ta rốt cuộc cũng có thể báo thù cho chiến hữu của mình!
Tốc độ của khinh khí cầu rất nhanh, sau mười mấy phút đã bay qua thành Du Quan, tiến vào đồng cỏ, còn thuận lợi tìm được doanh trại của người Đông Man.
Nhưng khi bay đến vùng trời phía trên doanh trại, bọn họ trợn tròn mắt.
Doanh trại của người Đông Man thực sự quá lớn, trời cũng quá tối.
Dù có kính viễn vọng, cũng bay thấp xuống rồi, hai phi công vẫn không tìm được lều chỉ huy của người Đông Man ở đâu.
Mặc dù bây giờ bọn họ ném bừa lựu đạn xuống dưới là chắc chắn có thể nổ trúng kẻ địch, nhưng nổ trúng những tên lính quèn kia thì có ý nghĩa gì chứ?
Chương 1097: Mục tiêu thứ hai
Hai phi công đã lái khinh khí cầu bay vòng quanh doanh trại Đông Man rất lâu, nhưng vẫn không thể xác nhận được lều chính của người Đông Man ở đâu.
Nếu như là trước kia, khinh khí cầu của bọn họ nhiều thì có thể trút lựu đạn xuống khu vực trung tâm nơi lều trại tập trung kín mít, nhưng bây giờ họ chỉ có một khinh khí cầu, căn bản không có cách nào bao trùm được cuộc tấn công.
Hơn nữa, sau mấy ngày thủ thành, lựu đạn của bọn họ tiêu hao rất nhanh, bây giờ lựu đạn trong thành đã không còn nhiều nữa, bọn họ cần phải dùng tiết kiệm chút.
Sau khi đi vòng quanh hơn nửa tiếng, hai người thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể quyết định đánh cược một lần, ném bom vào căn lều ở trung tâm doanh trại Đông Man.
Bởi vì theo cách hiểu của bọn họ, tướng soái có lẽ sẽ ở trung tâm doanh trại, hơn nữa, đống lửa bên trong doanh trại này sáng nhất, vừa nhìn là biết bên trong có người, hơn nữa còn rất đông nữa.
Để cho nổ chính xác hơn, bọn họ tăng độ cao lên, để khinh khí cầu bay về phía bắc một đoạn, sau đó mới lại hạ độ cao để khinh khí cầu bay về phía nam.
Khi khinh khí cầu bay qua doanh trại Đông Man một lần nữa, khinh khí cầu đã hạ xuống độ cao mấy chục trượng.
Điều khiến cho hai phi công yên tâm là cho đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm thấy dấu vết nào của Hải Đông Thanh, chứng tỏ Hải Đông Thanh thực sự sẽ không ra ngoài vào ban đêm.
Đây là một tin rất tốt với bọn họ.
Không có Hải Đông Thanh, bọn họ có thể hành động vào ban đêm được.
Cho dù tối nay không nổ chết được chỉ huy của đối phương, thì ngày mai vẫn có thể làm lại.
Tóm lại, từ hôm nay trở đi bọn họ muốn đối phương phải sống trong lo sợ.
Khinh khí cầu lặng lẽ bay lượn trên doanh trại Đông Man, khi đi ngang qua căn lều lớn ở giữa, hai phi công một người đốt hai quả lựu đạn, ném xuống bên dưới.
Bùm! Bùm! Bùm....
Với nhiều tiếng nổ, mấy căn lều lớn bên dưới đều bị lật ngược.
Toàn bộ doanh trại Đông Man cũng bị xáo trộn bởi mấy tiếng nổ này.
Khinh khí cầu sẽ không dừng lại mãi, nhân lúc trước khi khinh khí cầu bị gió thổi bay đi, hai người đã ném lựu đạn xuống như thể không cần tiền vậy.
Khi khinh khí cầu bay khỏi vị trí trung tâm, mấy chiếc lều lớn đã bị nổ tanh bành, tất cả người bên trong đều bị cát sắt trong lựu đạn đánh thành cái sàng.
"Hahahahahaha!"
Hai phi công nhìn nhau cười trên khinh khí cầu.
Trước đây bọn họ cũng từng tham gia trận chiến bảo vệ thành, đã đánh đến mức quá chán rồi.
Lúc này, bọn họ dường như đã tìm lại được cảm giác nghiền nát kẻ thù trên khinh khí cầu.
Sau khi cười xong, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Bởi vì khinh khí cầu đã bay tới khu vực thức ăn gia súc của đối phương.
Người Đông Man sống bằng nghề chăn nuôi, người đi đến đâu, ngựa dê bò đi đến chỗ đó.
Vì lần công thành này, vua Đông Man đã triệu tập rất nhiều bộ lạc, dê bò của bọn họ cũng đều chạy tới đây.
Nhiều dê cừu như vậy, lượng thức ăn gia súc tiêu hao mỗi ngày không cần nghĩ cũng biết được.
Bên cạnh chuồng dê cừu, chất đống những đống cỏ khô cao như những ngọn núi nhỏ vậy.
Những thứ cỏ khô này chính là mục tiêu thứ hai của phi công.
Chỉ là lần này bọn họ không ném lựu đạn mà lấy bình dầu hỏa ra châm lửa ném xuống dưới.
Cổ khô vốn là vật dễ cháy, khi tiếp xúc với dầu hỏa sẽ lập tức bốc cháy bừng bừng ngay.
Chỉ sau vài phút, sân thức ăn gia súc của doanh trại Đông Man đã biến thành biển lửa.
Ngọn lửa lớn khắp bầu trời thắp sáng một nửa bầu trời đỏ rực.
Ở góc tây bắc của doanh trại, trong một căn lều tầm thường, vua Đông Man mặc áo choàng da sói ngồi dậy.
Mấy ngày nay, không chỉ đám người Lưu Thiết ngủ không ngon, mà cả vua Đông Man cũng ngủ không ngon.
Mùa đông những năm gần đây, thảo nguyên càng ngày càng lạnh hơn.
Đặc biệt là mùa đông năm ngoái, vô số ngựa trâu bò dê chết còng trên thảo nguyên, rất nhiều người dân cũng chết cóng.
Cho nên đầu xuân năm nay, vua Đông Man đã tổ chức một đại quân chinh chiến phía Nam, dự định tới Đại Khang để cướp bóc, bù vào thảo nguyên.
Kết quả ai ngờ đại quân chinh chiến phía Nam vừa mới tới bên Hoàng Hà đã bị Trương Lương đánh tan.
Điều khiến vua Đông Man điên tiết nhất là Kim Phi còn thả tất cả tù binh ra, khiến cho thảo nguyên rối loạn hơn nửa năm mới ổn định lại được.
Trong quá trình dẹp loạn, trên thảo nguyên lại có thương vọng nặng nề.
Không đợi vua Đông Man kịp thở, Trương Lương lại dẫn quân Bắc phạt tới tấn công thành Du Quan.
Ban đầu sau khi nhóm tù binh bị bắt được đưa về Đông Man, đã nhiều lần nói với vua Đông Man về sự mạnh mẽ của nhân viên hộ tống, tuy nhiên bọn họ càng nói như vậy, vua Đông Man càng cho rằng bọn họ đang kiếm cớ cho sự thất bị của họ, càng không muốn tin.
Cho nên, khi biết Trương Lương dẫn đầu quân Bắc phạt tới thành Du Quan, suy nghĩ đầu tiên của vua Đông Man không phải là sợ hãi mà là hưng phấn, hơn nữa còn thề sẽ khiến Trương Lương và quân Bắc phạt ở lại thảo nguyên mãi mãi.
Kết quả thực sự xảy ra đánh nhau, vua Đông Man cuối cùng cũng nhìn thấy sự đáng sợ của tiêu cục Trấn Viễn.
Khinh khí cầu kết hợp với lựu đạn, bom chớp sáng đơn giản là khắc tinh của kỵ binh.
Ở trước mặt quân Bắc phạt, hàng chục ngàn quân do vua Đông Man tụ tập không chịu nổi một cú đấm.
Khí thế hung hãn đi tới thành Du Quan, thề muốn tiêu diệt quân Bắc phạt, cuối cùng lại bị Trương Lương đuổi ra khỏi thành Du Quan như một con chó.
Chinh chiến phía Nam thất bại, tù binh bạo loạn, đã khiến cho rất nhiều bộ lạc bất mãn với vua Đông Man, sau đó lại cộng thêm việc mất thành Du Quan, đã giáng một đòn vô cùng nặng nề vào uy tín của vua Đông Man trong các bộ lạc Đông Man.
Nếu tiếp tục như vậy thì Đông Man sẽ hoàn toàn rối loạn.
Cho nên sau khi trở về từ thành Du Quan, vua Đông Man vẫn luôn suy nghĩ làm như thế nào để đối phó với khinh khí cầu.
Biện pháp vĩnh viễn khó khăn hơn nhiều, suy nghĩ một hơn một tháng, vua Đông Man cuối cùng cũng đã nghĩ đến cách dùng Hải Đông Thanh.
Sau khi trải qua huấn luyện, Hải Đông Thanh nhìn thấy khinh khí cầu là sẽ tấn công luôn.
Để hoàn toàn đánh bại Kim Phi, sau khi chuẩn bị Hải Đông Thanh xong, vua Đông Man không lập tức tấn công thành Du Quan, mà là phái người đi liên lạc với Tấn Vương, đến Đảng Hạng liên lạc với hoàng đế mới của Đảng Hạng.
Đảng Hạng và Đông Man cũng không hòa thuận, bình thường thường xuyên xảy ra xích mích, tuy nhiên sau khi nghe thấy Đông Man tìm được cách đối phó với khinh khí cầu và phi thuyền rồi, hoàng đế mới của Đảng Hạng lập tức gác lại mối thù cũ, đồng ý hợp tác với Đông Man.
Không còn cách nào khác, hai năm nay Đảng Hạng đều bị Kim Phi đánh quá nặng, vương thành bị nổ không nói, Lão hoàng đế Lý Kế Sơn cũng bị Thiết Ngưu bắt đi.
Hoàng đế mới của Đảng Hạng còn muốn giết Kim Phi hơn cả vua Đông Man.
Sau đó mới có chuyện đánh lén thành Vị Châu, tập kích đội bay ở biên giới Đảng Hạng.
Vua Đông Man rất coi trọng cuộc công thành này, không chỉ đích thân đến tiền tuyến, mấy ngày gần đây còn luôn theo dõi ở phía trước.
Hôm nay là thực sự quá mệt mỏi, mới về nghỉ ngơi.
Kết quả ai ngờ mới ngủ chưa được bao lâu, đã bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Vua Đông Man ngồi dậy, cau mày hỏi.
Đội trưởng cận vệ nghe thấy câu hỏi, vội vàng bước vào quỳ một chân xuống đất trả lời: "Hồi báo Đại vương, lều nghị sự và sân thức ăn chăn nuôi bị kẻ địch cho nổ rồi."
"Cái gì?" Vua Đông Man ngồi dậy trên giường: "Không phải là phi thuyền, khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn đều bị Hải Đông Thanh tiêu diệt sạch rồi sao, làm sao bọn họ cho nổ được?"
"Không biết bọn họ lại lấy đâu ra được một cái khinh khí cầu nữa." Đội trưởng cận vệ trả lời.
"Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không biết thả Hải Đông Thanh ra sao?" Vua Đông Man tức giận đến mức mặt mày dữ tợn: "Vậy mà lại để nó bay đến trên đầu chúng ta!”
Chương 1098: Sơ hở
“Đại vương, Hải Đông Thanh không nhìn được trong đêm…”
Đội trưởng đội thân vệ dè dặt trả lời.
Vua Đông Man nghe thế thì chợt sắc mặt trầm xuống.
Trước đây khi lập ra kế hoạch Hải Đông Thanh, hắn đã biết có sơ hở trí mạng này, thế nên vua Đông Man mới đành liên hợp Tấn vương và Đảng Hạng, chuẩn bị tiêu diệt Kim Phi với tốc độ nhanh nhất, để tránh việc hắn phát hiện sơ hở này.
Mấy ngày nay, Lưu Thiết liên tục phòng thủ, chưa từng phản công lần nào, khiến cho vua Đông Man âm thầm cảm thấy may mắn.
Thế nhưng ai ngờ mới may mắn được một hai ngày, hắn vẫn bị Lưu Thiết tìm được sơ hở này.
Vua Đông Man cắn răng, hỏi: “Dạ Ưng đâu, sao không thả ra?”
Vua Đông Man biết rõ kế hoạch có sơ hở như vậy, nên đã thuần phục Dạ Ưng từ lâu, như thế có thể bù cho chỗ sơ hở đó.
Dạ Ưng hay còn gọi là cú mèo.
Tuy cú mèo trông ngốc nghếch, khuôn mặt to tròn trông đáng yêu khờ khạo, nhưng nó cũng là một loài chim ăn thịt hàng thật giá thật, hơn nữa còn là loài chim ăn thịt cực kỳ hung ác.
Bởi vì nó có khả năng nhìn trong ban đêm, ban ngày cú mèo bị loài chim ăn thịt khác bắt nạt, đến tối nó sẽ trả thù.
Ngay cả loài hung ác như Hải Đông Thanh, cũng không phải là đối thủ của cú mèo.
Hằng năm, trên thảo nguyên, không biết đã bao nhiêu mạng chim chết dưới móng vuốt của cú mèo rồi.
Cú mèo không những nhìn rõ trong bóng tối, mà ngay cả khứu giác và thính giác của nó cũng cực kỳ nhạy bén, con người khi ở bờ vực tử vong sẽ tỏa ra một mùi đặc thù, khứu giác của loài người không thể ngửi thấy, nhưng cú mèo lại có thể phát hiện, sau đó nó sẽ bay đến gần gia đình người chết, rồi phát ra một loại thanh âm độc đáo.
Sau khi nghe được thanh âm này, người bệnh trong nhà thường sẽ chết rất nhanh.
Hơn nữa tướng mạo quái dị của cú mèo, cùng với tập tính sinh hoạt ngày ngủ đêm thức của nó, khiến cho người dân cho rằng nó là một loài chim mang đến điều không may, nếu gặp nó, họ sẽ xua đuổi.
Lịch sử thuần hóa Hải Đông Thanh hoặc chim ưng, chim điêu, kền kền và các loài chim khác của Đông Man đã có từ rất lâu, quý tộc Đông Man có không ít người mang theo một con chim trên vai khi ra cửa.
Cũng chính vì thế, vua Đông Man có thể tìm được nhiều Hải Đông Thanh chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng cho dù là Đông Man có bề dày lịch sử thuần hóa chim ưng, cũng hầu như không ai đi thuần hóa cú mèo.
Bởi vì chúng là biểu tượng cho sự xui xẻo, mọi người ai cũng muốn tránh còn không kịp, đâu ai lại muốn chủ động tìm kiếm chúng?
Dưới tình hình như thế, những chiêu thuần hóa các loài chim ưng khác đều gần như không có hiệu quả gì với cú mèo, việc thuần hóa cú mèo tiến triển không thuận lợi lắm.
Nhưng vì để phòng ngừa bọn người Lưu Thiết phát động tập kích ban đêm, lần chinh chiến phía Nam này, vua Đông Man vẫn mang theo mấy con cú mèo, vừa là để chúng quen thuộc thanh âm trên chiến trường, vừa là để tiếp tục thuần phục chúng.
Mấy hôm trước, người huấn luyện chim còn báo lại rằng trong khoảng thời gian này có một ít đột phá, hắn đã tìm được biện pháp thuần hóa cú mèo.
Nhưng hôm nay kẻ địch đánh đến đầu mình rồi mà vẫn không thấy cú mèo xuất chiến, vua Đông Man vô cùng tức giận.
“Báo cáo đại vương, A Đạt Mộc và cú mèo đều bị nổ chết rồi…”
Đội trưởng đội thân vệ bất đắc dĩ, nói.
Lều của người huấn luyện chim ở gần sân phơi cỏ khô, khi phi công đốt sân cỏ khô thì thấy căn lều này, anh ta cho rằng bên trong đựng các loại vật tư như lương thực, dầu hỏa,… thế là tiện tay ném xuống vài quả lựu đạn.
Người huấn luyện chim và mấy con cú mèo bị nổ chết tại chỗ.
Vua Đông Man nghe xong thì day trán đầy bực bội.
Hải Đông Thanh không nhìn được trong bóng tối, cú mèo lại bị nổ chết, lẽ nào hắn chỉ có thể chống mắt lên nhìn khinh khí cầu của kẻ địch làm xằng làm bậy trên đầu mình ư?
Hắn bỗng cảm nhận được sự bất lực khi lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu đã quay trở lại với hắn.
Rõ ràng hắn có thiên quân vạn mã, vậy mà lại chỉ có thể mặc cho nhân viên hộ tống ném bom oanh tạc, đối với vị vua Đông Man đã dùng cả đời mình đánh trận mà nói, thì cảm giác này quá ngột ngạt.
“Không được, lần này dù ai nói thế nào ta cũng không thể lại cho lui quân!”
Vua Đông Man đứng dậy đi ra khỏi lều.
“Đại vương, bên ngoài nguy hiểm lắm, xin ngài hãy quay về ạ!”
Đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng tiến lên ngăn cản, nhưng vua Đông Man đã xốc lên cửa lều, đi ra ngoài.
Hắn nhìn ánh lửa chiếu sáng đỏ cả nửa bầu trời, một chiếc khinh khí cầu màu đen đang từ từ bay lên.
Để đánh thành Du Quan, hắn đã huy động tất cả mười mấy bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ.
Vì để những bộ lạc này bán mạng cho hắn, hắn đã lùa hết ngựa dê bò của họ lên chiến trường, ai có can đảm làm đào binh thì tịch thu dê bò của họ luôn.
Dê bò của mười mấy bộ lạc còn nhiều hơn số đầu người.
Bây giờ cỏ khô bị đốt thì ngựa, dê, bò lấy gì mà ăn?
Cho dù giờ có đánh chiếm được thành Du Quan thì tổn thất tạo thành cũng đã quá lớn.
Vua Đông Man cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, hắn hận mình không có cánh để bay lên kéo chiếc khinh khí cầu kia xuống.
Đột nhiên, trong đầu vua Đông Man chợt lóe ánh sáng tri thức, hắn kéo đội trưởng thân vệ đội, hô: “Mau, thông báo cho A Bố, thả Hải Đông Thanh ra, nhân dịp bây giờ còn có thể thấy thì sai chúng xé rách khinh khí cầu này cho ta!”
Đội trưởng đội thân vệ nghe thế thì mắt sáng ngời.
Bây giờ ánh lửa sáng cả một vùng trời, khinh khí cầu còn đang ở trong phạm vi chiếu sáng của ngọn lửa, chẳng nhẽ Hải Đông Thanh còn không thể nhìn thấy nữa ư?
Nghĩ tới đây, đội trưởng đội thân vệ nhanh chóng lên ngựa xông ra ngoài.
Chỉ thoáng chốc, ba con Hải Đông Thanh gào thét lao từ trong một đại trướng ra, chúng cất cánh nhắm thẳng phía không trung.
Trên khinh khí cầu, tay lái chính và tay lái phụ đang vui vẻ quan sát biển lửa phía dưới, thì đột nhiên nhìn thấy ba chấm đen bay ra từ phía doanh trại Đông Man, nhanh chóng vọt về phía họ.
“Đại ca, mau bay lên, Hải Đông Thanh tới rồi!”
Tay lái phụ vừa cầm lấy nỏ, vừa rống giận.
Không cần anh ta nhắc nhở, tay lái chính đã giẫm lên cái bễ quạt liên tục, tay anh ta tưới dầu sôi lên bếp lò.
Vù vù vù!
Ngọn lửa bùng lên cao bằng hai người trưởng thành, khinh khí cầu bay lên rất nhanh.
Thế nhưng dù khinh khí cầu có nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng Hải Đông Thanh được, chỉ chưa đến mười giây, ba con Hải Đông Thanh đã xông tới.
Có thể là giờ là ban đêm, Hải Đông Thanh không dám bay vào chỗ quá tối, chúng bay lởn vởn, vòng quanh chỗ treo giỏ khinh khí cầu.
“Chết đi cho ta!”
Nhân lúc một con Hải Đông Thanh bay xẹt qua trước mặt mình, tay lái phụ gào thét bóp cò.
Chíu!
Mũi tên chợt lóe lên, ngay dưới nách con Hải Đông Thanh này.
Chiêm chiếp!
Hải Đông Thanh bị bắn trúng vừa kêu rên một tiếng, vừa rơi thẳng xuống.
Cái chết của đồng bạn kích thích hai con Hải Đông Thanh còn lại, chúng chia làm hai đường, một con bay xuống, một con lại đập cánh bay lên trên.
Khi bay ngang qua túi khí của khinh khí cầu, nó vươn móng vuốt, cào một cái.
Có thể là do trời quá tối thấy không rõ, cũng có thể là do sợ mũi tên, con Hải Đông Thanh này chỉ cào một chút, xé một lỗ nhỏ trên túi khí rồi bay đi.
Lúc này hai phi công xoắn xuýt cả lên, họ vội ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy phía bên phải khinh khí cầu, có một lỗ hổng lớn, dài hơn hai mươi centimet.
Trong cái rủi có cái may, họ thở phào vì lỗ hổng này ở phía dưới túi khí.
Nếu đỉnh khinh khí cầu bị cào rách, thì cho dù bị cào rách chỉ là một lỗ nhỏ, thì nó cũng sẽ bị không khí xé to ra thành một cái lỗ lớn.
Đến lúc đó, khinh khí cầu sẽ nhanh chóng rơi xuống.
Mà lỗ hổng này lại ở phía dưới túi khí, chịu lực khá nhỏ, tạm thời họ sẽ không bị rơi cấp tốc.
Thế nhưng dần dần lỗ rách này chắc chắn cũng sẽ càng lúc càng lớn, họ có thể gặp phải nguy hiểm bị rơi xuống bất kỳ lúc nào.
“Ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?” tay lái phụ hỏi.
Chương 1099: Ngươi sợ chết không?
Tay lái chính ngẩng đầu lên nhìn túi cầu, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta về thành trước đi, sửa chỗ bị bị thủng một chút rồi quay lại!”
“Chỉ có thể như thế thôi!”
Tay lái phụ liếc mắt nhìn xuống rồi nói: “Ban nãy, sau khi Hải Đông Thanh bay ra, ta đã nhớ được lều trại của bọn họ rồi, đợi khi chúng ta quay lại, sẽ cho nổ tung một đám lều trại đó!”
“Được!” Tay lái chính gật đầu, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay lên.
Tay lái phụ cũng kéo tấm rèm đang chắn ánh sáng xuống, đề phòng bị Hải Đông Thanh đánh lén lần nữa.
Khinh khí cầu xuôi theo hướng gió bay về phía nam.
Trên thành Du Quan, khi phát hiện ánh lửa xông lên tận trời ở phương bắc, đám ‘bia đỡ đạn’ của Đông Man đang tấn công vào thành đều đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn về phương bắc, lúc ấy có không ít tên ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.
Nơi đóng quân của bọn họ ở trong doanh trại lớn rất gần với một đám cỏ khô cho gia súc, biết rõ rằng một khi đám cỏ khô đó bị cháy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người nhà của bọn họ với trâu bò có thể không bị thiêu chết, nhưng vật tư còn lại bên trong doanh trại lớn nhất định sẽ bị thiếu hụt, trâu bò của bọn họ chắc chắn sẽ chết đói.
Còn người nhà, bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.
Trong nháy mắt, tinh thần chiến đấu của nhóm ‘bia đỡ đạn’ đã tụt xuống đáy rồi.
Mà trên tường thành, nhóm nhân viên hộ tống trực ca đêm lại giơ tay lên nhảy nhót hoan hô.
Mấy ngày gần đây, bọn họ vẫn luôn phải đối mặt với sự tấn công vào thành liên tục của quân địch, bọn họ cũng rất mệt mỏi, cũng rất tức giận.
Bởi vì có rất nhiều đồng đội cùng chung sống với bọn họ đã chết dưới đao của quân địch.
Nhưng bọn họ lại không thể làm gì được.
Quân địch người đông thế mạnh, bọn họ không dám xuống tường thành, càng không dám chủ động tấn công.
Điều này khiến cho rất nhiều nhân viên hộ tống cảm thấy tức giận.
Kiên trì nhiều ngày như thế rồi, phe mình cuối cùng cũng bắt đầu tấn công lại, hơn nữa vừa lên đã thiêu hủy cỏ khô cho gia súc của đối phương.
Đối với nhóm nhân viên hộ tống, chắc chắn đã cho họ một mũi tiêm mạnh mẽ.
Ngay cả Lưu Thiết với Điền tiên sinh, cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Cuối cùng bọn họ cũng đã tìm biện pháp để chống trả rồi.
Đầu tiên, binh lính và ngựa đều cần đến lương thực và cỏ, là một người lính, bọn họ đều hiểu rất rõ tầm quan trọng của lương thực và cỏ.
Lương thực và cỏ của đối phương đã bị thiêu hủy, quân địch đã bị đánh bại hơn nửa rồi.
Chỉ cần bọn họ tiếp tục kiên trì thêm vài ngày nữa, quân địch sẽ tự rút lui thôi!
“Chờ khinh khí cầu quay về, nhất định phải thưởng cho hai anh em này thật nhiều!”
Lưu Thiết vỗ vào tường thành, phấn khích nói: “Bọn họ đúng là rất lợi hại!”
Điền tiên sinh vuốt râu, đang chuẩn bị nói, đột nhiên như nhận ra gì đó mà ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hơi nhíu mày lại.
Lưu Thiết thấy vậy cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy hai con Hải Đông Thanh bay từ phương bắc đến, bay lượn trên ánh lửa bên trên đám cỏ khô, xoay vòng trên đầu bọn họ.
“Chúng nó đang làm gì thế?” Lưu Thiết hỏi.
“Ngăn không cho khinh khí cầu hạ xuống!” Điền tiên sinh nhíu mày đáp.
“Chúng mơ đẹp đấy,” Lưu Thiết hừ một tiếng, quay đầu hô lên: “Cung nỏ hạng nặng đâu, bắn hạ hai con chim đáng chết này cho ông đây!”
Theo âm thanh ra lệnh của Lưu Thiết, hơn một nửa cung nỏ hạng nặng trên tường thành nhằm thẳng vào không trung.
Mũi tên liên tiếp bay lên không trung, nhưng Hải Đông Thanh thực sự quá linh hoạt, sau khi cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng bắt đầu bay lên trời cao.
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng thì quá nặng, bắn thẳng có thể bay rất xa, nhưng ở trên không thì chỉ bay lên được vài trăm mét thì bắt đầu rơi xuống.
Mà lúc này, độ cao của Hải Đông Thanh đã vượt qua tầm bắn của cung nỏ hạng nặng, hơn nữa bóng đêm đen kịt, cung nỏ hạng nặng trên tường thành đã không còn nhìn thấy được Hải Đông Thanh ở trên bầu trời nữa rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, bọn chúng vẫn còn ở đó.
Bao gồm cả hai thành viên bay đang ở độ cao cao hơn kia.
Từ dưới nhìn lên, trên đó là một mảng tối đen như mực, nhưng từ trên không trung nhìn xuống, vì trên mặt đất có lửa trại, còn có ánh lửa của đám cỏ khô cho gia súc phát ra, nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có hai chấm đen nhỏ lượn vòng ở bên dưới.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng cực độ trong mắt đối phương.
Bọn họ đều biết rất rõ, nếu bây giờ hạ xuống, chắc chắn sẽ bị Hải Đông Thanh tập kích.
“Đại ca, hay là chúng ta dùng nỏ cầm tay bắn một cái đi?”
Tay lái phụ lấy nỏ cầm tay ra nói: “Chúng ta chia nhau mỗi người một con, tiêu diệt hai con chim chết tiệt này!”
“Không được, Hải Đông Thanh quá linh hoạt, lúc nãy ngươi có thể tiêu diệt một con đã xem như là rất may mắn rồi, bây giờ chúng nó đã bị hoảng sợ, chắc chắn sẽ không dám dễ dàng tiếp cận chúng ta nữa.”
Tay lái chính lắc đầu nói: “Muốn bắn chúng vào ban đêm, thực sự rất khó, một khi để cho chúng nó bay đến trên đầu chúng ta, thì chết chắc rồi, cái khinh khí cầu cuối cùng cũng sẽ không giữ được nữa!”
“Vậy huynh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tay lái phụ lo lắng nói: “Dầu hỏa còn lại không nhiều lắm, chúng ta cần phải quay về bổ sung thêm dầu hỏa!”
Vừa rồi, vì để đốt được càng nhiều cỏ khô cho gia súc, bọn họ đã ném xuống rất nhiều lọ dầu hỏa, bây giờ dầu hỏa dự trữ trên khinh khí cầu đã bị thiếu trầm trọng.
“Hải Đông Thanh đang phòng thủ ở phía dưới, chúng ta làm sao về được?”
Tay lái chính bực bội mà đấm vào giỏ treo một cái.
“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ cứ lơ lửng ở bên trên thế này à?”
Tay lái phụ nghiến răng nói: “Hay là chúng ta thử bắn một lần đi!”
“Bắn bắn bắn, ngươi chỉ biết liều mạng thôi à? Người nuôi chim ưng ở Đông Man còn nhiều hơn người nuôi chim bồ câu ở đó, cho dù ngươi có bắn chết hai con chim chết tiệt đó thì cũng có tác dụng gì? Ngày mai bọn họ lại có thể đem đến mười con nữa!”
Tay lái chính đap tay lái phụ một cái: “Lúc tiên sinh dạy chúng ta đã từng nói, muốn học được thì động não đi!”
“Vậy huynh nói xem phải làm sao?” Tay lái phụ không phục hỏi.
Tay lái chính nhìn xuống bên dưới, sau đó quay đầu lại hỏi: “Nhĩ Oa, ngươi sợ chết không?”
“Ca, huynh nói xem, chỉ cần là người, ai không sợ chết chứ?”
Tay lái phụ cười gượng, sau đó nói: “Nhưng nếu nhất định phải chết, ta cũng không muốn chết một cách hèn nhát!
Đại ca, huynh định làm gì thì nói thẳng đi!”
“Chúng ta tiếp tục đi đốt cả lương thực và cỏ trong doanh trại lớn của Tấn vương, ngươi thấy thế nào?”
Tay lái chính nói: “Người của Tấn vương từ phương xa tới, chỉ cần chúng ta đốt lương thực với cỏ của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ không kiên trì được mấy ngày!”
“Biện pháp này của huynh nghe rất hay!”
Tay lái phụ nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Không có lương thực và cỏ, người của Tấn vương sẽ tự rút lui, chúng ta không cần phải phòng thủ ở tường thành phía nam nữa rồi!”
Hôm trước bọn họ vẫn còn đang phòng thủ thành, biết rõ ràng nhóm nhân viên hộ tống phải đối mặt với áp lực từ hai phía nam bắc lớn đến mức nào.
Đặc biệt là tường thành phía nam không được chuẩn bị đầy đủ, tường thành cũng thấp hơn nhiều, mặc dù cuộc tấn công vào thành của liên quân Tấn Man không mãnh liệt như người Đông Man, nhưng tỷ lệ tử vong trên tường thành phía nam cao hơn rất nhiều so với tường thành phía bắc.
Nếu như người của liên quân Tấn Man rút lui, áp lực của nhân viên hộ tống sẽ giảm bớt hơn một nửa.
“Nhĩ Oa nghĩ kĩ đi, chúng ta châm lửa cho chỗ dầu hỏa còn dư này, đến thiêu hủy lương thực và cỏ ở doanh trại lớn của Tấn vương, nhưng cũng không bay xa được nữa.”
Tay lái chính nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể bị người của Tấn vương bắt được, ngươi phải nghĩ kĩ cho kĩ!”
Trên thực tế, nếu bây giờ bọn họ muốn chạy trốn, hoàn toàn có thể lái khinh khí cầu đến phía nam xuyên qua doanh trại lớn của Tấn vương, sau đó lặng lẽ tìm một chỗ hạ xuống và ẩn nấp, dựa vào những vật tư khẩn cấp đã được chuẩn bị trên khinh khí cầu, bọn họ có thể sinh hoạt trên đồng hoang một thời gian khá dài.
Nhưng bây giờ áp lực bên trong thành Du Quan thực sự quá lớn, bọn họ rất lo lắng nhân viên hộ tống và nữ binh không phòng thủ được nữa.
“Ca, huynh coi thường ai thế?”
Môi của tay lái phụ run lên, nhưng ngoài miệng lại nói rất hào hùng: “Nhân viên hộ tống đến từ Kim Xuyên như chúng ta, có bao giờ sợ chết đâu chứ?
Nếu không phải Thiết Tử Ca kéo ta tới tiêu cục, ông đây đã chết đói rồi! Chết tiệt!”
“Mẹ kiếp!”
Tay lái chính cười vỗ vai tay lái phụ, điều khiển khinh khí cầu bay về phía nam.
Chương 1100: Đòn cuối cùng
Trong doanh trại của liên quân Tấn Man, tướng quân dưới quyền Tấn vương – Phùng Thế Tài đứng trên đài cao, chắp tay sau lưng về phía hướng Bắc.
Đứng bên cạnh gã là thủ lĩnh tàn quân Đông Man, tên là Yamin.
Sắc mặt Yamin cực kỳ khó coi.
Ánh lửa phía Bắc chiếu sáng nửa bầu trời, chiếu rọi cả thành Du Quan to lớn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán ra được có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Phùng Thế Tài cũng cau mày, nhưng trong lòng gã lại đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Tấn vương và Đông Man đấu nhiều năm như vậy, lúc trước khi tàn quân Đông Man mới vừa nhờ cậy Tấn vương, bị thuộc hạ của Tấn vương làm khó không ít.
Tàn quân Đông Man cũng biết đạo lý mình đang ở dưới mái hiên của người ta, chỉ đành nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng từ sau khi giết được quân Phạm Gia, tàn quân Đông Man lại trở nên không ngoan ngoãn như trước nữa, đặc biệt là sau khi sứ giả Đông Man bắt đầu đàm phán với Tấn vương, tàn quân Đông Man từ kiêu căng trở nên ngạo mạn hơn, không ngừng tấn công người của Tấn vương.
Đành chịu, Tấn vương bị đội bay ép đến mức không thể làm gì, bắt buộc phải mượn sức Hải Đông Thanh của Đông Man để đối phó với phi thuyền. Ông ta chỉ có thể ra lệnh cho người của mình nhường nhịn tàn quân Đông Man.
Lần này liên quân Tấn Man đến Đại Khang chiếm tám phần, cho nên nhìn bề ngoài thì thống soái là tướng Phùng Thế Tài thuộc hạ của Tấn vương, phó thống lĩnh Yamin của tàn quân Đông Man đảm nhiệm chức phó thống soái.
Nhưng cả đoạn đường này, không ít lần Yamin đến quấy nhiễu Phùng Thế Tài, yêu cầu đãi ngộ còn cao hơn thống soái như Phùng Thế Tài nhiều.
Điều này mặc dù khiến Phùng Thế Tài vô cùng khó chịu trong lòng, nhưng gã không thể làm gì cả.
Bây giờ nhìn bầu trời phía Bắc ngập tràn ánh lửa, sau đó nhìn sắc mặt của Yamin, Phùng Thế Tài cảm thấy hả giận không thôi.
Nếu không phải Yamin còn đứng bên cạnh gã, chắc chắn bây giờ gã đang vỗ tay khen hay rồi.
Phùng Thế Tài đáng thương, gã hoàn toàn không biết khinh khí cầu đã bay qua đỉnh đầu mình.
Trên khinh khí cầu, tay lái phụ vén ra một khe hở, xác nhận bọn họ sắp bay qua kho lương thực của liên quân Tấn Man, quay mặt nhìn tay lái chính gật gật đầu.
Tay lái chính cười hê hê một tiếng, sau đó vén rèm, châm một mồi lửa rồi ném xuống!
Phùng Thế Tài còn đang đứng trên đài cao hóng hớt rất hăng say, đột nhiên nghe thấy một trấn tiếng hét gào truyền đến từ phía sau lưng.
Ngoảnh đầu nhìn xem thử, đúng lúc bắt gặp một mồi lửa từ trên trời rơi xuống đống cỏ.
Khuôn mặt Phùng Thế Tài bỗng trở nên tái nhợt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời cách mấy trăm trượng, bỗng có một vệt sáng.
Trước đó Phùng Thế Tài còn đang hiếu kỳ, phi thuyền và khinh khí cầu của Lưu Thiết đều bị hủy hết rồi, sao có thể đốt kho lương thực trong doanh trại của Đông Man được.
Cuối cùng bây giờ gã cũng biết được lý do.
Hóa ra là do Lưu Thiết sử dụng khinh khí cầu!
“Không phải các ngươi nói khinh khí cầu và phi thuyền trong thành Du Quan đều bị thủ tiêu hết rồi sao?”
Phùng Thế Tài quay đầu, căm tức nhìn Yamin: “Chuyện gì đang xảy ra đây?”
Trước khi đến thành Du Quan, vua Đông Man phái mật thám từ trên biển đi vòng qua thành Du Quan, gặp mặt Yamin ở trên cánh đồng hoang, quả thực từng nói vậy với hắn, tất cả khinh khí cầu và phi thuyền ở trong thành Du Quan đều đã bị thủ tiêu hết sạch.
Căn cứ theo đợt công thành mấy ngày trước vua Đông Man đưa ra phán đoán này, nhân viên hộ tống đã bị đánh đến mức vô cùng chật vật, ngay cả nhà cũng phải phá hủy.
Nếu như bọn họ còn khinh khí cầu hoặc phi thuyền, nhất định sẽ sử dụng vào ban đêm.
Lúc đó Phùng Thế Tài và Yamin đều đồng ý với phán đoán của vua Đông Man, cho nên khi xây dựng doanh trại, bọn chúng không phân tán lương thực ra nhiều nơi, mà tập hợp lại một chỗ giống như lúc trước hành quân đánh giặc, như vậy càng dễ quản lý.
Kết quả ai ngờ trong thành Du Quan vẫn còn khinh khí cầu?
“Ta cũng muốn biết đang có chuyện gì xảy ra đây!” Yamin nghiến răng đáp.
“Sau này nếu chưa xác nhận rõ, thì chớ có nói bừa!”
Phùng Thế Tài mắng một câu, quay đầu nhảy xuống đài, chỉ huy người đi dập lửa.
Nhưng lương thực vốn là vật dễ cháy, lại dính dầu hỏa, làm gì có chuyện dễ dàng dập tắt như vậy?
Rất nhanh, kho lương thực của liên quân Tấn Man và bãi cỏ trong doanh trại của Đông Man, hóa thành biển lửa.
Phùng Thế Tài đứng ngoài biển lửa, mặt trắng toát.
Thấy lửa lớn đến mức không thể dập tắt được, Phùng Thế Tài chỉ đành chỉ huy đám thuộc hạ dốc toàn lực cứu vớt những lương thực chưa bị đốt cháy.
Bãi cỏ của người Đông Man bị thiêu rụi, bọn chúng vẫn còn một lượng dê bò khổng lồ tạm thời lót dạ, sau đó còn có thể tiếp tục vận chuyển lương thực từ hậu phương.
Nhưng liên quân Tấn Man đang ở thành Du Quan cách đất Tấn mấy trăm dặm, lượng lương thực bọn họ cầu cứu được cũng không nhiều, cho dù bây giờ Tấn vương nhận được tin tức tăng lượng lương thực cho bọn họ, chờ đến khi đưa tới, bọn họ cũng đã chết đói từ lâu rồi.
Trên bầu trời, hai phi công cúi đầu nhìn thành Du Quan, sau đó thả rèm xuống.
Khinh khí cầu một lần nữa bị che phủ trong bóng tối, bay về phương Nam.
May cho bọn họ, vốn tưởng khi tấn công doanh trại liên quân Tấn Man, Hải Đông Thanh sẽ đến phá hoại, kết quả là không.
Hai con Hải Đông Thanh kia vẫn đang quanh quẩn trên bầu trời thành Du Quan, vốn không có ý định quay về.
Đây là cơ hội thoát chết cuối cùng của khinh khí cầu.
Nhưng bọn họ chỉ còn lại nửa vò dầu hỏa cuối cùng, không biết có thể bay được bao xa.
Nhưng bay bao xa được thì cứ bay, bọn họ cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, liều mạng tấn công kẻ thù một đòn cuối cùng, bây giờ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của họ là sống tiếp, cho nên bay càng xa doanh trại của liên quân Tấn Man càng tốt.
Trên tường thành Du quan, Lưu Thiết và Điền tiên sinh đang quay đầu nhìn về phương Nam, sắc mặt hai người vô cùng trầm trọng.
Bọn họ biết là do ai làm.
Cùng biết lý do mà bọn họ làm vậy.
“Đốt liên tục hai kho lương thực, cũng không biết bọn họ còn lại bao nhiêu dầu. Chỉ mong họ có thể quay về an toàn!” Điền tiên sinh thở dài nói.
“Không thể đánh được hai con chim chết này thật à?”
Lưu Thiết trừng mắt hỏi.
“Tướng quân, bọn nó bay quá cao, thật sự không đánh lại...”
Đội trưởng đội cận vệ bất lực trả lời.
Lưu Thiết lặng lẽ nhắm mắt lại.
Anh ta từ trước đến nay không tin vào quỷ thần, lúc này trong lòng lại cầu nguyên cho hai phi công.
Trải qua những lần tôi luyện trong chiến tranh, Lưu Thiết đã sớm quen với chuyện sinh ly tử biệt.
Anh ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, bắt đầu kể từ khi đẩy xe ba gác giúp Kim Phi vận chuyển hàng hóa, từng bước từng bước đi đến bây giờ.
Một nghìn nhân viên hộ tống trong quân Bắc phạt, anh ta có thể gọi đúng tên của hơn một nửa, bây giờ trong số những thi thể nằm ở góc tường thành còn chưa kịp thu dọn, có hơn một nửa đã từng theo anh ta chở hàng lúc xưa.
Hai phi công này cũng chỉ là hai người trong đó mà thôi.
Chỉ một lát sau, Lưu Thiết lại mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người không được lười biếng, mau chóng chuẩn bị gạch đá!”
Doanh trại địch ngập tràn ánh lửa, đả kích rất lớn đến tinh thần của binh lính, lúc này thế tấn công hai bên Nam – Bắc tạm thời ngừng lại.
Những nhân viên hộ tống và các binh lính nữ chiến đấu cả đêm cuối cùng cũng có thời gian tạm nghỉ, họ rối rít dựa vào tường thành nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này Lưu Thiết lại ra lệnh cho bọn họ mau chuẩn bị gạch đá.
“Dạ!”
Đội trưởng đội cận vệ cúi người đáp, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ không hiểu.
Rõ ràng đã thiêu rụi kho lương thực của phe địch, thế công bên dưới cũng ngưng rồi, vì sao lại không để cho mọi người nghỉ ngơi một lúc?
Điền tiên sinh nhận ra được ánh mắt của đội trưởng đội cận vệ, nhìn Lưu Thiết cười gật đầu: “Tướng quân, ngài làm như vậy là đúng, mặc dù thế công của kẻ địch đã ngừng, nhưng kho lương thực bị thiêu hủy, rất có khả năng bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu, phát động đợt tấn công mạnh hơn, không thể không đề phòng!”
Bình luận facebook