-
Chương 1101-1105
Chương 1101: Chỉ còn một con đường
Nghe thấy vậy, đội trưởng đội cận vệ sửng sốt một lúc, nhưng sau đó đã hiểu được ra là Điền tiên sinh đang giải thích giúp Lưu Thiết.
Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng chắp tay cúi chào Điền tiên sinh rồi mới rời đi.
Đội trưởng đội cận vệ có thể hiểu ý của Điền tiên sinh, thì đương nhiên Lưu Thiết cũng có thể hiểu được.
Anh ta liếc nhìn Điền tiên sinh, hỏi: "Có cần thiết không?"
"Thiết Tử, không phải ta đang ỷ mình là trưởng bối để nói ngài, có lời không cần nói rõ, nhưng cũng có lời cần phải nói rõ.”
Điền tiên sinh nói: “Một câu nói có thể giải đáp khúc mắc của mọi người, sao lại không nói thêm một câu chứ?”
“Ta hiểu rồi!” Lưu Thiết gật đầu, sau đó hỏi: “Điền tiên sinh, ngài nghĩ tối nay Đông Man có tiếp tục công thành không?"
"Ta cũng không nói được," Điền tiên sinh thở dài: "Nhưng cứ để mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho yên tâm."
Khi đội trưởng đội cận vệ truyền lệnh của Lưu Thiết xuống, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ lại bắt đầu bận rộn.
Dưới tường thành đã có thêm hai ngôi nhà đã bị đánh sập, gạch xây dựng bị đập thành từng cục rồi dùng xe đẩy đưa gạch lên tường thành.
Các binh lính nữ canh giữ tường thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, có thể đáp trả những đợt tấn công mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, họ vẫn canh gác cho đến rạng sáng, nhưng kẻ địch cũng không phát động tấn công.
"Chẳng lẽ bọn họ định bỏ cuộc, hay là tối qua vua Đông Man đã bị nổ chết rồi?"
Mặt Lưu Thiết nhìn doanh trại Đông Man ở phía bắc.
Anh ta cứ tưởng tối qua nhất định kẻ địch sẽ phát động tấn công, cuối cùng đến bây giờ vẫn chưa động tĩnh gì, chuyện này không khỏi làm Lưu Thiết mong chờ vua Đông Man đã bị nổ chết.
Tiếc là chuyện lại không như mong muốn, chẳng những vua Đông Man không bị nổ chết mà còn đang xách đao giết người.
Trong lều trại không mấy bắt mắt của Đông Man, một nhóm thủ lĩnh bộ tộc cúi đầu không dám lên tiếng.
Sau cuộc tấn công đêm qua, vua Đông Man đã triệu tập họ đến căn lều này để họp bàn xem phải làm gì tiếp theo.
Mấy ngày liên tiếp vẫn chưa đánh hạ được thành Du Quan, xác chết dưới thành cũng đã phủ kín thảo nguyên, đây là một đòn nặng nề đối với các thủ lĩnh bộ tộc này.
Bởi vì những người chết dưới thành Du Quan đều là người trong tộc của họ.
Thêm với đêm qua lương thực đã bị thiêu rụi, rất nhiều thủ lĩnh trong tộc đã bắt đầu nghĩ đến việc rút lui.
Nhưng vua Đông Man vẫn nhất quyết muốn chiếm lấy thành Du Quan, còn ra chỉ tiêu cho từng bộ tộc, yêu cầu bọn họ dâng dê bò lên làm lương thực và còn yêu cầu họ tiếp tục tấn công thành.
Một thủ lĩnh bộ tộc đã tổn thất hơn một nửa tộc người đã không phục, chống đối vua Đông Man một câu đã bị hắn rút đao giết ngay lập tức.
“Bây giờ còn ai phản đối không?”
Vua Đông Man rũ cây đao đang nhỏ máu, dữ tợn nhìn thủ lĩnh của các bộ tộc ở xung quanh.
Chuyện kế thừa làm vua Đông Man còn đẫm máu hơn việc tranh quyền đoạt vị ở Đại Khang nhiều, vua Đông Man này là vương giả bước ra từ núi thây biển máu.
Mấy thập kỷ qua, không biết đã có bao nhiêu bộ tộc bị xóa sổ.
Dưới cái nhìn của hắn, tất cả thủ lĩnh của các bộ tộc đều cúi đầu không dám nói lời nào.
“Nếu không có ai phản đối, vậy thì nghe theo mệnh lệnh, nửa canh giờ sau tiếp tục công thành!”
Vua Đông Man nhổ nước bọt xuống đất, vén rèm đi ra ngoài.
Sau khi ra cửa, hắn hỏi đội trưởng đội hộ vệ: "Bảo ngươi truyền tin đến phía nam, đã truyền chưa?"
Tuy họ bị thành Du Quan ngăn cách với liên quân Tấn Man ở phía nam, nhưng họ có thể cho người ngồi thuyền đi vòng qua thành Du Quan, rồi lên bờ ở từ cánh đồng hoang của thành nam.
Trước đây những mật thám cũng đã dùng cách đi vòng qua thành Du Quan để liên lạc với Yamin.
Nếu không phải Đông Man không giỏi đóng tàu, không chế tạo được tàu chiến, thì vua Đông Man đã không hợp tác với Tấn vương, mà đã cho người di vòng qua phía nam bằng đường biển rồi.
"Đã truyền đi rồi ạ!" Đội trưởng hộ vệ gật đầu trả lời.
Vua Đông Man đã nhờ vào uy tín có được trong nhiều năm chiến đấu để trấn áp phe đối lập, tuy nhiên, Yamin trong doanh trại của liên quân Tấn Man ở phía nam lại không suôn sẻ như vậy.
Sau khi vừa nhận được lệnh của vua Đông Man, hắn lập tức đi tìm Phùng Thế Tài và yêu cầu liên quân Tấn Man hợp tác với Đông Man ở phía bắc để cùng nhau phát động tấn công.
Tuy nhiên, Phùng Thế Tài đang chỉ đạo người của mình thống kê vật tư, nên đã hoàn toàn phớt lờ Yamin.
"Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?"
Thấy Phùng Thế Tài không để ý đến mình, Yamin không nhẫn nhịn không được đẩy Phùng Thế Tài một cái.
Nhưng ai ngờ, Phùng Thế Tài lại rút đao ra ngay: "Ngươi đẩy ta lần nữa thử xem!"
Phùng Thế Tài không phải là những tướng lĩnh ăn chơi trác táng của Đại Khang, từ khi còn là thiếu niên gã đã theo Tấn vương chém giết, cũng đã là tướng lĩnh vấy máu.
Trước khi đến đây, Tấn vương đã nhiều lần dặn dò gã không được xung đột với Yamin mà phải xử lý Kim Phi, sau đó mới tính sổ tiếp với Đông Man.
Thế nên trên đường tới đây Phùng Thế Tài đã nhiều lần nhẫn nhịn sự chèn ép của Yamin.
Nhưng bây giờ lương thực đã bị người thiêu rụi, Yamin còn đến bảo gã tấn công thành, nên cuối cùng Phùng Thế Tài cũng không nhịn được nữa.
Yamin nheo mắt lại, nhưng hắn cũng không đẩy Phùng Thế Tài nữa, thay vào đó lại đổi tay lấy ra một lệnh bài: "Phùng tướng quân, ngươi có biết lệnh bài này không?"
“Sao ngươi lại có lệnh bài của bệ hạ!" Phong Thế Tài kinh ngạc.
Là một người kỳ cựu đã theo Tấn vương hơn 20 năm, Phùng Thế Tài chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra lệnh bài của Tấn vương.
Hơn nữa nó lại là lệnh bài có quyền lực lớn nhất trong số tất cả các lệnh bài, gần như có thể đại diện cho Tấn vương.
"Tất nhiên lệnh bài này là do chính bệ hạ ngươi đưa cho ta. Ở đây còn có lá thư tay của hắn."
Yamin nói, lại lấy một lá thư trong ngực ra đưa cho Phùng Thế Tài.
Sau khi Phùng Thế Tài đọc xong, trong mắt gã không khỏi hiện lên vẻ buồn bã.
Trong thư, Tấn vương bổ nhiệm Yamin làm thống soái liên quân, còn ra lệnh cho Phùng Thế Tài nghe theo Yamin vô điều kiện.
Phùng Thế Tài đã chiến đấu với Tấn vương hơn nửa đời người, có thể coi là cánh tay phải đắc lực của Tấn vương nhưng thật không ngờ Tấn vương lại đưa ra quyết định như vậy.
Tuy nhiên, trên lá thư có đại ấn của Tấn vương, chữ viết kia cũng chắc chắn là của Tấn vương, cho nên bức thư này do chính Tấn vương viết.
Cùng với lệnh bài có quyền lực cao nhất, mọi thứ đều khiến Phùng Thế Tài không tin cũng không được.
Phùng Thế Tài lấy binh phù và con dấu trong ngực ra, lưu luyến liếc nhìn một cái rồi ném cho Yamin: “Cầm đi, từ nay trở đi, ngươi sẽ là thống soái!”
Nói xong, gã muốn đi ngay, Yamin lại kéo gã lại: "Phùng tướng quân, ngươi đừng đi!"
"Ta đã đưa binh phù và ấn cho ngươi cả rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?" Phùng Thế Tài trừng mắt hỏi.
"Ta không muốn làm thống soái, chỉ hy vọng ngươi có thể hợp tác với vua Đông Man!"
Yamin đưa binh phù và ấn lại cho Phùng Thế Tài.
Không phải hắn không muốn làm thống soái, mà do 80% trong liên quân Tấn Man đều là người của Tấn vương, nên lời nói của Phùng Thế Tài càng có trọng lượng hơn hắn.
Thấy Phùng Thế Tài không chịu nhận binh phù và con dấu, Yamin cứ thế mà nhét binh phù và con dấu vào lòng Phùng Thế Tài.
Phùng Thế Tài do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng nhận lấy.
Tất cả người hầu thân cận của gã đều ở trong liên quân này, nên gã thật sự không yên tâm khi giao đội ngũ cho Yamin.
"Vậy mới đúng chứ!"
Yamin thấy Phùng Thế Tài đã lấy lại binh phù và ấn nên bèn nói tiếp: "Phùng tướng quân, ngươi cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, hẳn là biết rõ với số lương thực ít ỏi mà chúng ta giành được, căn bản không thể nào ăn được mấy ngày, cũng không thể chống cự để mọi người về tới đất Tấn, bây giờ chúng ta chỉ có cách duy nhất để sống sót là tấn công thành thôi!”
Chương 1102: Bắc Nam cùng tấn công
Phùng Thế Tài nghe Yamin nói xong thì im lặng.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng gã biết Yamin nói đúng.
Khoảng cách tới đất Tần quá xa, mặc dù ở giữa hầu hết đều là vùng đất hoang dễ đi lại, nhưng lương thực mà họ kiếm được quá ít, căn bản là không đủ để nuôi hết nhiều người như vậy trở về.
Hơn nữa, Tấn vương giao nhiệm vụ cho họ là hỗ trợ Đông Man đánh hạ thành Du Quan, nếu như bọn họ trở lại thì Tấn vương cũng sẽ không tha cho bọn họ!
Cho nên bây giờ chỉ còn lại một con đường cuối cùng để đi, đó chính là tiếp tục tấn công thành Du Quan.
Hiểu được điều này, Phùng Thế Tài đành bất lực gật đầu, quay đầu nhìn những người dân trong trại vẫn đang cứu lương thực.
Cũng không biết đánh xong trận này thì những người này sẽ còn lại mấy người.
"Nhìn bọn họ làm gì, cùng lắm chỉ là đám dê hai chân thôi, chết thì cứ chết, còn đỡ lãng phí lương thực!"
Yamin thấy vậy, lại thản nhiên nói.
"Nếu ngươi còn tiếp tục nói bọn họ là dê hai chân, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy!"
Phùng Thế Tài đột nhiên quay đầu, hai mắt gã đỏ ngầu trừng mắt nhìn Yamin.
Lúc trước khi Đông Man mới chiếm được thành Du Quan, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn rất nhiều người, tuy nhiên Đông Man căn bản không coi người dân Đại Khang là con người mà gọi họ là những con dê hai chân, tùy ý giết họ thậm chí còn nấu lên để ăn.
Bất cứ ai là người Đại Khang nghe thấy danh xưng này đều sẽ vô cùng phẫn nộ.
Đất Tần giáp với mười sáu châu Yến Vân, Phùng Thế Tài gần như đã nghe tiếng ác của Đông Man lớn lên và nên càng phản cảm với cái danh hiệu này.
Yamin nheo mắt lại, nhưng cũng không nói gì nữa.
Dù sao vẫn phải nhờ vào Phùng Thế Tài chỉ huy dân thường và binh phủ công thành.
Phùng Thế Tài đang định rời đi thì bỗng có một tiếng kèn trầm đục vang lên từ phía bắc.
"Đây là tiếng kèn của vua Đông Man tập hợp đại quân!" Yamin nhắc nhở: "Sau khi tập hợp đại quân là sẽ công thành, Phùng tướng quân, chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi!"
"Bản tướng biết!"
Phùng Thế Tài hừ một tiếng, triệu tập phó tướng, tập hợp binh lính và dân thường.
Trong thành Du Quan, việc giao ca giữa đội hộ tống ca đêm và ca ngày đã hoàn tất, lúc này kẻ địch không công thành nên đội hộ tống ca ngày tạm thời nghỉ ngơi trên tường thành.
Nghe thấy tiếng kèn, đội hộ tống và binh lính nữ quay đầu nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy đám đông người ngựa dày đặc xuất hiện ở đường chân trời của thảo nguyên, cứ như mây đen dồn về phía thành Du Quan.
"Các huynh đệ, đêm qua các huynh đệ phi công đã đốt lương thực của Đông Man và Tấn vương, bọn chúng không thể chịu đựng được mấy ngày nữa! Chỉ cần chúng ta sống sót được thì thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!”
Lưu Thiết giơ loa sắt lớn tiếng nói: "Nhưng bây giờ kẻ địch đã đến bước đường cùng, nên trận chiến tiếp theo sẽ vô cùng gian nan, các ngươi sợ không?"
“Không sợ!"
Từng nhân viên hộ tống và binh lính nữ do đội trưởng dẫn đầu, đều đồng thanh giơ tay trả lời.
"Chiến!" Lưu Thiết rút ra cây hắc đao ra chỉ về phía bắc.
"Chiến! Chiến! Chiến!"
Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ sôi nổi rút vũ khí của mình ra chỉ về phía bắc!
Một lúc sau, có một cột khói thẳng tắp xuất hiện trên bầu trời phía bắc.
Sau đó, một cột khói tương tự cũng xuất hiện ở phía nam.
Cuộc tấn công thành mới dừng được nửa đêm, giờ lại bùng nổ thêm lần nữa.
Hơn nữa, cả vua Đông Man và Phùng Thế Tài đều muốn cướp lương thực của nhân viên hộ tống, giải quyết vấn đề lương thực bị đốt cháy của mình bằng cách chiếm thành lấy thành Du Quan, nên lần này cuộc tấn công của kẻ địch lại khốc liệt hơn bao giờ hết.
Dưới sự xua đuổi của quân giám sát, kẻ thù ở hai phía nam bắc như núi như biển cùng phát động một cuộc tấn công gọng kìm vào thành Du Quan!
Đừng nói là có ai muốn cố gắng chạy trốn, nếu ai chạy chậm hơn chút thì đao của quân giám sát sẽ bổ xuống ngay.
Xe bắn đá tuy hung ác nhưng vẫn cần lên dây và nạp lại, mà phạm vi tấn công của nó cũng có hạn.
Khi ra khỏi phạm vi tấn công, kẻ địch có thể lao thẳng vào tường thành ở phía dưới.
Mặc dù các binh lính nữ đang cố gắng hết sức để tăng tần suất của xe bắn đá nhưng sau khi giết chết một nhóm thì phía sau lập tức lên hai nhóm!
Dưới tường thành càng ngày càng có nhiều kẻ địch.
Nếu có Kim Phi ở đây, chắc chắn y sẽ nhớ tới những bộ phim zombie mà y đã xem ở kiếp trước.
Lúc này những người dân công thành bên dưới trông giống như những con zombie trong phim, giẫm lên xác chết dưới chân, điên cuồng tấn công tường thành!
“Bọn họ điên hết rồi à?”
Trên tường thành, sắc mặt của Lưu Thiết và Điền tiên sinh đều thay đổi.
Họ không ngờ thế tấn công của kẻ địch lại mãnh liệt đến thế!
“Thông báo cho các huynh đệ ca đêm hủy nghỉ ngơi, lập tức phối hợp với tiểu đoàn hậu cần đưa gạch lên tường thành!”
Mặt Lưu Thiết nghiêm nghị ra lệnh.
Thế công của kẻ địch quá khốc liệt, e là đội hộ tống và binh lính nữ ca ngày không thể phòng thủ được.
Gạch đá tiêu thụ quá nhanh, chỉ dựa vào tiểu đoàn hậu cần sẽ không thể bổ sung kịp thời.
Ca đêm vốn đã về nghỉ ngơi, lại bị gọi về vận chuyển gạch đá cho đội hộ tống ở tường thành phía Bắc và phía Nam.
Lưu Thiết vốn tưởng rằng kẻ địch sẽ không thể cầm cự được lâu trong một trận chiến khốc liệt như vậy, nhưng thực tế đã chứng minh rằng anh ta đã sai rồi.
Cuộc giao tranh bắt đầu từ sáng và cứ liên tục kéo dài đến chiều mà vẫn chưa thấy dấu hiệu đến hồi kết.
Mấy chỗ bị kẻ địch tấn công dữ dội dưới tường thành, xác chết đã chất thành đống cao gần ba thước!
Đây là kết quả của việc đội hộ tống liên tục dùng lựu đạn nổ tung xác chết, nếu không có lựu đạn, e là xác của địch đã chất cao ngang tường thành.
Cho dù có lựu đạn thì xác chết xung quanh vẫn dày tới một hai thước, lựu đạn cũng không thể thổi bay hết được.
Tất cả những ngôi nhà bằng gạch đá trong vòng 30 trượng cách tường thành Du Quan, đều đã bị tháo dỡ hết.
Gạch đá bị tháo dỡ đều được đưa lên tường thành, bắn ra bên ngoài.
Dù sao thành Du Quan là một tòa thành hẻo lánh, lúc đầu người dân cũng không nhiều, thành trì cũng không lớn lắm, những ngôi nhà ngói trong thành cũng không có quá nhiều.
Nếu cứ chiến đấu như thế này thêm một hai ngày nữa, e rằng tất cả những ngôi nhà xây trong thành đều sẽ bị dỡ hết.
Cuộc bao vây vẫn liên tục kéo dài đến khi màn đêm buông xuống mới ngừng lại.
Không phải vua Đông Man mềm lòng, mà do thi thể dưới tường thành quá dày, trời tối người công thành không thế thấy được, rất dễ bị vấp ngã, sau đó bị người phía sau giẫm chết.
Mặc dù những người công thành trong mắt vua Đông Man chỉ là tốt thí, nhưng hắn cũng không sẵn lòng để cho tốt thí của mình vô cớ bị người của mình giẫm chết, nên đành phải ra lệnh tạm dừng tấn công.
Số người bên liên quân Tấn Man không nhiều bằng Đông Man, bây giờ các cuộc tấn công ở phía bắc đã dừng lại, nên đương nhiên Phùng Thế Tài cũng sẽ không để người của mình chịu chết.
Âm thanh chết chóc vang vọng quanh thành Du Quan suốt một ngày, cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.
Tuy kẻ địch đã rút lui, nhưng Lưu Thiết vẫn lo kẻ địch sẽ quay lại bất ngờ nên không dám cho nhân viên hộ tống và binh lính nữ rút lui khỏi tường thành mà để họ nghỉ ngơi tại chỗ.
Cường độ chiến đấu cao quá tiêu hao thể lực, lúc chiến đấu còn chưa cảm nhận được, bây giờ tạm ngừng chiến được nghỉ ngơi thì rất nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ đều cảm thấy hai chân mình như sắp rã ra, yếu ớt dựa vào tường thành.
“Thống kê tổn thất trong trận chiến đi!”
Lưu Thiết quay người ra lệnh.
Trong cuộc vây hãm khốc liệt như vậy, việc kẻ địch lao vào tường thành là điều khó tránh khỏi.
Tuy rằng cuối cùng người xông tới đều bị giết chết, nhưng thương vong của nhân viên hộ tống và binh lính nữ là không thể tránh khỏi.
Chỉ là khung cảnh ban ngày quá hỗn loạn, Lưu Thiết không biết chính xác số lượng thương vong có bao nhiêu.
Thống kê tổn hại cũng không có gì khó, rất nhanh đội trưởng đội cận vệ đã cầm kết quả quay lại.
Tuy anh ta không nói gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đã nói lên rất nhiều điều!
Chương 1103: Di thư
“Có bao nhiêu người thương vong?”
Lưu Thiết hỏi.
“Một trăm hai mươi hai người hy sinh ở tường thành phía bắc, ba trăm sáu mươi sáu người trọng thương. Hai trăm tám mươi người hy sinh ở tường thành phía nam, bốn trăm hai mươi người bị trọng thương.”
Đội trưởng đội thân vệ trầm giọng trả lời: “Có quá nhiều người bị thương nhẹ nên không thống kê được.”
“Tại sao lại có nhiều thương vong ở tường thành phía nam vậy?” Lưu Thiết kinh ngạc hỏi: “Tần Phi đang làm gì vậy chứ?”
Theo Lưu Thiết, tường thành phía bắc có nhiều kẻ địch hơn, hung hãn hơn, áp lực cũng lớn hơn, bởi vậy cả ngày hôm nay anh ta đều ở lại tại tường thành phía bắc.
Không ngờ rằng tường thành phía nam lại có nhiều thiệt hại đến thế!
“Tường thành phía nam quá thấp, kẻ địch leo lên quá nhiều, buổi chiều Tần tướng quân bị trúng một đao, mãi đến vừa rồi mới có thời gian để băng bó.” Đội trưởng đội thân vệ trả lời.
Lưu Thiết nghe xong không khỏi thở dài.
Mặc dù người Đông Man ở phía bắc hung hãn, nhưng tường thành phía bắc lại rất cao, kẻ địch muốn xông lên cũng rất khó.
Mà tường thành phía nam lại thấp hơn rất nhiều, kẻ địch chỉ cần một cái thang là đã leo lên được.
Nghĩ đến đây, Lưu Thiết nhíu mày lại thật chặt.
Mặc dù các trận tấn công thành những ngày qua không gây nhiều thiệt hại như trận chiến hôm nay, nhưng mỗi ngày đều có nhân viên hộ tống và nữ binh lính thương vong, cộng với ngày hôm nay, tổng thiệt hại trong trận chiến đã vượt quá hai ngàn người.
Mặc dù tổn thất trong trận chiến phần lớn bị trọng thương, nhưng khi bị các bác sĩ quân y xếp vào loại trọng thương thì ít nhất, cũng có nghĩa là sức chiến đấu của họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể tham gia cuộc chiến.
Quân Bắc phạt có năm ngàn người, trong đó có gần một ngàn nhân viên hậu cần.
Tức là trong mấy ngày vây hãm vừa qua, tổng số tổn thất quân trong trận chiến đã vượt quá một nửa nhân lực chiến đấu.
Nếu là các cựu binh của Đại Khang trước kia, đừng nói đến việc tổn thất chiến trận lên đến một nửa, cho dù chỉ có mười phần trăm thì e rằng thành đã mất.
Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ có thể làm được như bây giờ, là đã cố gắng lắm rồi.
“Tổn thất chiến trận cao quá, các trận tiếp theo khó mà đánh rồi!” Điền tiên sinh thở dài.
Lương thực bị đốt cũng không muốn rút lui, điều này đã đủ để chứng minh vua Đông Man đã quyết tâm giành lấy thành Du Quan.
Khi bốn ngàn người cùng giữ thành cũng đã rất gian nan, giờ lại mất đi một nửa sức chiến đấu, lựu đạn và dầu hỏa cũng đã gần hết, trận đánh tiếp theo có bao nhiêu khó khăn cũng có thể tưởng tượng được.
“Không đánh được cũng phải đánh!” Lưu Thiết nghiến răng nói: “Tranh thủ bây giờ vẫn còn rảnh rỗi, muốn viết thư về nhà thì viết cho nhà một bức thư đi!”
Kể từ khi Kim Phi mở các lớp xóa mù chữ trong tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, số lượng nhân viên hộ tống biết chữ đã tăng lên, mỗi lần gặp phải trận chiến sinh tử, các nhân viên hộ tống viết di thư ngày càng nhiều.
Để lại di thư đã thể hiện quyết tâm liều chết, Trương Lương cảm thấy việc này có thể gia tăng sĩ khí thay vì cấm đoán nên đã tỏ ra thái độ khích lệ.
Dần dần, việc viết di thư trước trận chiến đã trở thành một truyền thống trong tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Đội trưởng đội thân vệ gật đầu, lui xuống đi thông báo.
Ngay sau đó, binh lính đội hậu cần ôm một xấp giấy trắng và bút chì đi lên tường thành.
Cùng với sự phát triển của nghề làm giấy, giấy trắng đã không được xem là của hiếm đối với các nhân viên hộ tống.
Lúc đầu, vì muốn quân Bắc phạt cải thiện tình trạng mù chữ, thuyền hơi nước đã gửi đến rất nhiều.
Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ nhìn thấy giấy trắng và bút chì đã hiểu ngay ý của Lưu Thiết.
Bầu không khí trên tường thành lập tức nghiêm túc và trang nghiêm hơn.
Các binh lính nữ trong quân Trấn Viễn đều đến từ trại tỵ nạn ở dốc Đại Mãng, ban đầu các binh lính nữ vì ôm suy nghĩ nếu mình chết đi, người nhà sẽ nhận được một khoản tiền nên mới gia nhập quân Trấn Viễn.
Nhưng sau khi đến Kim Xuyên, suy nghĩ của các cô đã thay đổi.
Không có người nào ở Kim Xuyên coi thường các cô, đa phần các dân làng và nữ công nhân sau khi nhìn thấy các cô, đều đối xử với các cô chẳng khác gì các nhân viên hộ tống.
Sau khi trải qua huấn luyện ban đầu, Trương Lương đã cử họ ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ luyện binh.
Đi đến đâu, người dân nơi đó đều sẽ khua chiêng gõ trống chào mừng các cô!
Điều này mang lại cho các binh lính nữ một cảm giác thành tựu chưa từng có, họ dần dần quên đi những gì đã trải qua. Sau trải nghiệm này, ý nghĩ về cái chết ngày càng ít đi, cảm thấy cuộc sống ngày càng có nhiều hứa hẹn.
Nhưng ai ngờ giờ lại phải chết ở thành Du Quan cách xa ngàn dặm.
Rất nhiều binh lính nữ nhớ về người thân ở Xuyên Thục, không nhịn được mà bắt đầu rơi nước mắt.
“Huyền muội, chớ khóc, cũng đừng trách Thiết Tử ca, đây là số phận của chúng ta!”
Một cô gái mười tám mười chín tuổi ôm lấy cô em họ của mình, lau sạch nước mắt trên gương mặt cô ấy.
“Ta không trách Thiết Tử ca, nếu không gia nhập quân Trấn Viễn, không biết ta đã chết trong khe núi nào đó rồi, được sống lâu như thế, có nhiều kiến thức mới như vậy, ta thấy đều hời!”
Nước mắt cô em họ lại chảy xuống: “Ta chỉ nhớ mẹ ta thôi, không biết bà ấy có vượt qua được hay không?”
Lúc đầu, một bộ phận nữ công nhân trong trại tỵ nạn tham gia quân Trấn Viễn, nhưng phần nhiều đều gia nhập các công xưởng dưới trướng Kim Phi.
“Ngươi chưa yên tâm về mấy các công xưởng của Kim tiên sinh sao? Họ sẽ không gài mẹ ngươi đâu, tay chân mẹ ngươi nhanh nhẹn thế kia, chắc chắn sau này sẽ rất tốt.”
Tỷ tỷ vỗ vai cô em họ, an ủi: “Hơn nữa, sau khi viết di thư xong cũng đâu có chết thật, có phải trước kia chúng ta chưa từng viết đâu? Không phải hồi sáng Thiết Tử ca đã nói rồi sao, kho lương thực của kẻ địch đã bị huynh đệ phi công đốt trụi, bởi vậy chúng mới cuống quá làm liều, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm hai ngày nữa, chắc chắn bọn chúng sẽ rút lui!”
“Phía bắc là lãnh thổ của người Đông Man, cho dù lần này chúng ta đánh đuổi được chúng, lần sau chắc chắn bọn chúng cũng sẽ quay lại!”
“Bọn chúng có người, chúng ta không có người nào sao?” tỷ tỷ nói: “Khi tiên sinh biết chuyện ở nơi này, chắc chắn sẽ cử người đến cứu viện cho chúng ta. Nói không chừng ngày mai thuyền lớn phun khói đã đến rồi!”
“Đúng vậy, Kim tiên sinh sẽ không bỏ rơi chúng ta!”
Cô em họ gật đầu, để giấy trắng lên viên gạch, bắt đầu viết di thư.
Chuyện như thế xảy ra ở mọi nơi trên tường thành.
Khắp nơi trên tường thành đều là người đang cúi đầu viết thư, cũng có người không biết viết chữ, đi hỏi người bên cạnh.
Đây không phải là lần đầu nhân viên hộ tống và binh lính nữ viết di thư, sau khi viết xong tự giác gấp thư lại, viết lên mặt sau tên mình, gửi cho đội trường của mình.
Đội trưởng dùng dây bó di thư đội mình đem tới lại, viết số tiểu đội lên rồi giao cho trung đội phó.
Trung đội phó lại gộp các đơn vị lại thành xấp, sau đó để tất cả di thư vào trong một cái hộp, giao lại cho đại đội phó.
Cứ thế lớp này đến lớp khác, nửa tiếng sau, đội trưởng đội thân vệ đưa hai các sọt lớn đến trước mặt Lưu Thiết.
Theo quy định, nếu nhân viên hộ tống hy sinh trong trận chiến, di thư sẽ được gửi về người thân của người đó ở Xuyên Thục, nếu vẫn chưa chết, có thể tự lấy lại di thư của mình.
“Đưa hết xuống tầng hầm đi.” Lưu Thiết cũng đề di thư của mình vào trong sọt.
Lúc này, phía bắc và phía nam thành Du Quan đều bị vây hãm, bến tàu trên biển cũng bị kẻ địch phong tỏa, nên chỉ có thể giữ di thư lại trong thành.
Sau khi chiếm được thành Du Quan, Trương Lương đã ra lệnh đào một hầm trú ẩn trong sân một nhà quyền quý dùng để lưu trữ các tài liệu, tư liệu quan trọng của tiêu cục.
Lưu Thiết tin rằng, dù cho lần này họ có hy sinh hết và không thể giữ được thành Du Quan, chắc chắn sau này Kim Phi cũng sẽ giành lại thành Du Quan thêm một lần nữa.
Trương Lương biết hầm trú ẩn đó ở đâu, chắc chắn sẽ tìm được di thư của họ.
Chương 1104: Trấn Viễn số 1 đến rồi
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh lướt qua tường thành, phát ra những tiếng rít chói tai.
Nhóm nhân viên hộ tống thực sự quá mệt mỏi, sau khi viết xong thư để gửi về nhà, không ít nhân viên hộ tống và binh lính nữ dựa vào tường thành mà ngủ, sương lạnh nhanh chóng đọng trên áo giáp sắt.
"Tướng quân, trên tường thành lạnh lắm, ngủ ở đây sẽ chết cóng đó."
Điền tiên sinh nói: "Hay là để mọi người nghỉ ngơi một lát đi."
"Nhưng lỡ như kẻ địch đột nhiên tấn công thành thì sao?"
Lưu Thiết đương nhiên biết không được ngủ trên tường thành, nhưng anh ta cũng không dám ra lệnh cho nhân viên hộ tống rút lui khỏi tường thành hết.
Trước kia nếu gặp phải chuyện kiểu này, Lưu Thiết sẽ để xe bắn đá ném vò dầu hỏa, như thế cho dù kẻ địch muốn đánh lén, phe ta cũng có thể nhìn thấy trước mấy trăm mét.
Nhưng bây giờ dầu hỏa bên trong thành không còn bao nhiêu, dùng để thủ thành còn không đủ, Lưu Thiết căn bản không đành lòng ném đi.
Hai hôm nay trời không trăng, ban đêm có thể nói là đưa tay lên còn không thấy được năm ngón tay.
Đừng nói đến trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy nổi.
Nếu như kẻ địch nhân lúc ban đêm lẻn vào, e là đi được tới phía dưới chân tường thành thì nhân viên hộ tống mới phát hiện.
Nếu đến lúc đó mới đi triệu tập người trở lên tường thành thì không còn kịp nữa rồi.
Điền tiên sinh đương nhiên cũng biết việc này, thở dài rồi nói: "Hay là dùng giỏ treo phái vài lính trinh sát ra ngoài đi, bây giờ ở dưới đó khắp nơi đều có thi thể, bọn họ có thể ẩn nấp trong đám thi thể để canh gác."
"Phái lính trinh sát?" Lưu Thiết khẽ nhíu mày.
Lính trinh sát ẩn nấp trong đống thi thể tuy không phải là vấn đề lớn, nhưng một khi kẻ địch thật sự tới rồi, lính trinh sát phụ trách canh gác chắc chắn phải gửi tín hiệu cảnh báo đúng chứ?
Một khi gửi tín hiệu không phải bại lộ rồi sao?
Đến lúc đó đám lính trinh sát này chắc chắn sẽ phải chết!
Nhưng Lưu Thiết biết, trước mắt đây đã là biện pháp tốt nhất.
Anh ta gật đầu, vẫy tay gọi đội trưởng đội cận vệ đến, bảo anh ta đến đội của lính trinh sát để chiêu mộ người cho đội cảm tử.
Chẳng mấy chốc, đội trưởng đội cận vệ đã dẫn năm lính trinh sát tới.
Năm người đều là cựu binh, Lưu Thiết biết hết tất cả.
"Ngưu Oa Tử, Thiết Trụ, Lão Thanh, Hàm Oa, Thủy ca!"
Lưu Thiết lần lượt chào hỏi năm người, sau đó hỏi: "Biết tìm các ngươi đến để làm gì rồi chứ?"
Thủy ca là người lớn tuổi nhất trong năm người, cũng là tiểu đội trưởng, gật đầu nói: "Biết, ra bên ngoài thành canh gác, để các huynh đệ có thể đi xuống dưới ngủ một giấc."
"Vậy các ngươi cũng nghĩ kĩ rồi chứ?" Lưu Thiết hỏi.
"Nghĩ kĩ rồi, " Thủy ca gật đầu lần nữa.
Lưu Thiết lại nhìn bốn người còn lại.
Bốn người còn lại cũng gật đầu.
Trong tình huống bình thường, một vị tướng lĩnh tiêu chuẩn sẽ khích lệ đội cảm tử, nói mấy thứ kiểu như khi trở lại sẽ xin thỉnh công cho các ngươi.
Nhưng Lưu Thiết không nói, chỉ vỗ vai Thủy ca, nói câu "Cẩn thận một chút!"
Thủy ca gật đầu, dẫn bốn người còn lại đi tới một góc tối trên tường thành, trượt xuống bằng sợi dây đã sớm chuẩn bị trước.
Cơ thể mấy người này đều vô cùng linh hoạt, sau khi phân tán ra thì nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Lại đợi thêm mấy phút nữa, Lưu Thiết mới ra lệnh cho nhóm nhân viên hộ tống đi xuống dưới thành nghỉ ngơi.
Ngoài một đại đội ở lại trên tường thành để canh gác, còn giữ lại một đại đội ở trong thành.
Một khi lính trinh sát phát hiện kẻ địch đến gần, hai đại đội cũng có thể cầm cự một lúc cho đến khi nhân viên hộ tống ở dưới thành chạy tới.
Nhưng vào ban đêm kẻ địch không phát động tấn công, vào trước lúc bình minh, tất cả năm lính trinh sát đều bình an trở lại trên tường thành.
Từ lúc người Đông Man phát động tấn công thành tới nay, đây là lần đầu tiên nhóm nhân viên hộ tống được ăn một bữa ăn sáng yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, sau khi ăn sáng xong khoảng nửa tiếng, kẻ địch lại phát động một đợt công thành mới, cuộc tiến công vẫn mãnh liệt giống như ngày hôm qua!
Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã khá hơn hôm qua nhiều, nhưng dầu hỏa dự trữ và lựu đạn gần như đã dùng hết sạch.
Cho dù nhóm nhân viên hộ tống có tiết kiệm đi nữa, đánh tới buổi trưa, vẫn dùng hết lựu đạn và dầu hỏa rồi.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn dùng hết, ở trong góc thành, vẫn còn hai rương lựu đạn và mấy thùng dầu hỏa.
Đây là thứ được giữ lại để đối phó với tình huống khẩn cấp.
Huống chi lựu đạn và dầu hỏa nhỏ như vậy, đối với thế công trước mắt cũng như muối bỏ biển.
Kẻ địch rất nhanh cũng đã phát hiện nhân viên hộ tống không còn lựu đạn và dầu hỏa, đột nhiên trở nên phấn khích, thế công vốn đã mãnh liệt lập tức lại tăng lên một cấp bậc.
Đặc biệt là tường thành phía bắc, vua Đông Man ra lệnh cho quân giám sát dùng roi quất vào bọn tốt thí một cách điên cuồng, ép bọn hắn lao lên trên tường thành.
Bên dưới tường thành có không ít nơi núi thi thể đã chất cao gần bằng tường thành, kẻ địch không cần thang vẫn có thể leo lên được.
Áp lực của nhân viên hộ tống và binh lính nữ trong nháy mắt đã tăng lên gấp bội.
Nhưng bọn họ cũng biết, hoặc là bây giờ chiến đấu tới chết, hoặc là chờ kẻ địch xông vào giết chết, bọn họ đã không còn đường lui!
Thế nên các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng gần như điên hết rồi.
Ngay cả bên hậu cần và binh lính thổi lửa nấu cơm cũng cầm vũ khí lao lên trên tường thành.
Không có lựu đạn và dầu hỏa, xe bắn đá là vũ khí phòng ngự quan trọng nhất, nhưng điều khiến nhóm nhân viên hộ tống tuyệt vọng là những ngôi nhà gần tường thành có thể tháo được thì lúc này đều đã tháo hết rồi.
Trung tâm thành tuy vẫn còn một ngôi nhà xây bằng gạch ngói, nhưng nó quá xa tường thành nam và bắc.
Binh lính bên doanh trại hậu cần đã liều mạng vận chuyển, nhưng vẫn không đủ cho trên tường thành dùng.
Gạch đá còn lại trên tường thành càng lúc càng ít đi, đến lúc xế chiều, tất cả xe bắn đá trên tường thành phía bắc đều ngưng hoạt động.
Gạch đá bên cạnh bọn họ đã bị ném hết sạch, gạch đá mới vẫn chưa được đưa tới.
Xe bắn đá không có gạch đá thì chỉ để trưng cho đẹp.
Kẻ địch nhìn thấy xe bắn đá dừng hoạt động thì càng trở nên phấn khích hơn.
Càng ngày càng nhiều kẻ địch leo lên núi thi thể, xông lên tường thành.
Nhân viên hộ tống và các binh lính nữ chỉ có thể lấy giáo dài ra, triển khai đánh giáp lá cà với kẻ địch.
Cho dù áo giáp của nhóm nhân viên hộ tống rất bền chắc không thể bị phá hủy, cho dù tay bắn tên của binh lính nữ vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng kẻ địch thực sự quá nhiều.
Nhân viên hộ tống và binh lính nữ tạm thời vẫn có thể phòng thủ, nhưng mặc áo giáp chiến đấu tốn rất nhiều sức lực, nhóm nhân viên hộ tống có thể kiên trì được bao lâu?
Mũi tên của binh lính nữ cũng có hạn, dùng hết tên rồi thì phải làm sao?
"Điền tiên sinh, ngài cầm con dao này đi."
Lưu Thiết rút dao găm của mình ra đưa cho Điền tiên sinh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là không kiên trì nổi tới khi trời tối, thành Du Quan nhất định sẽ thất thủ.
Đến lúc đó kẻ địch không thể nào bỏ qua cho Điền tiên sinh.
Nếu phải rơi vào trong tay kẻ địch để bị làm nhục và hành hạ, chẳng thà tự mình chấm dứt một cách thoải mái.
"Thiết Tử, ngài xem thường ai đó? Ta là một người có học, nhưng cũng là nam nhân từ Xuyên Thục, là một nhân viên hộ tống có uy tín!"
Điền tiên sinh ném con dao găm xuống đất, sau đó lấy ra một thanh hắc đao từ giá vũ khí bên cạnh: "Kim tiên sinh từng nói, cho dù phải đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, cũng phải có tinh thần dám cầm kiếm lên!
Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không có chỗ cho kẻ hèn nhát, ông đây cho dù có chết, cũng phải chém chết một hai tên!"
Lưu Thiết sửng sốt một lúc, đột nhiên cười rộ lên: "Không ngờ có một ngày lại có thể cùng sóng vai tác chiến với Điền tiên sinh, sung sướng thật!"
"Có thể cùng sóng vai tác chiến với Lưu tướng quân, cũng là vinh hạnh của Điền mỗ!"
Điền tiên sinh chắp tay với Lưu Thiết, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi thành, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến chết.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, đã thấy đội trưởng đội cận vệ cả người toàn máu chỉ vào mặt biển phía đông hét lên: "Tướng quân, mau nhìn, là Trấn Viễn số một! Trấn Viễn số một tới rồi!"
Chương 1105: Nổ tung
Lưu Thiết nhìn sang theo lời của đội trưởng đội cận vệ, chỉ thấy trên mặt biển mênh mông có một con thuyền nhả ra từng đợt khói đen đang chậm rãi đi về phía thành Du Quan.
Trên chiếc cột buồm của con thuyền, lá cờ màu đen của tiêu cục Trấn Viễn bay phấp phới trong gió!
Chiếc thuyền này chính là chiếc thuyền hơi nước đầu tiên dưới trướng Kim Phi — Trấn Viễn số 1!
Như nhìn thấy trận chiến trên tường thành, Trấn Viễn số 1 kéo còi.
Tu tu!
Tiếng còi vang dội, vượt qua bao tạp âm khác trong trận chiến, rồi lọt vào tai những nữ binh và nhân viên hộ tống.
“Trấn Viễn số 1 tới rồi!”
“Tiếp viện của chúng ta tới rồi!”
“Các huynh đệ, xử lý hết bọn chúng đi!”
Các nhân viên hộ tống và nữ binh vốn đã sẵn sàng chờ cái chết, ngay lúc này trở nên phấn khích trở lại.
Thứ bây giờ bọn họ thiếu nhất chính là lựu đạn và dầu hỏa, mà trên thuyền Trấn Viễn số 1 chắc chắn sẽ có.
Hơn nữa Trấn Viễn số 1 đã ở đây, chứng tỏ họ có thể liên lạc với Kim Phi.
Nói không chừng, có khi Kim Phi đã biết tình hình nơi này nên mới phái Trấn Viễn số 1 tới đây để tiếp viện!
Quân địch vốn đã leo được tường thành, nay lại bị đẩy lùi xuống!
Cảm giác tìm được lối thoát ngay trong đường cùng thật sự quá mãnh liệt, tới cả Lưu Thiết cũng đỏ mắt kích động, gào lên: “Tiểu đoàn 1 đại đội 1, theo ta ra bến tàu dọn dẹp cho Trấn Viễn số 1 cập bến!”
Thành Du Quan được xây dựng dọc theo mạch núi phụ, tường thành chạy dài tới tận bờ biển.
Cuối phía Đông của tường thành, có một bến tàu nhỏ ở đấy.
Trước đây, mỗi lần Trấn Viễn số 1 vận chuyển vật tư tới đây đều cập bến ở bến tàu nhỏ này.
Chỉ có điều, hiện tại phía Bắc của bến tàu cũng có quân địch, muốn Trấn Viễn số 1 cấp bến an toàn thì phải xử lý sạch sẽ quân địch ở đó.
Tiểu đoàn đại đội 1 là quân tiên phong của quân Bắc phạt, Lưu Thiết không sắp xếp đại đội này bảo vệ một đoạn tường thành nào đó, mà để họ chiến đấu rất linh hoạt, đoạn tường thành nào áp lực quá lớn, đại đội 1 sẽ tới đó để hỗ trợ.
Sau khi đẩy lùi quân địch, họ sẽ lập tức đổi chiến trường.
Nhận lệnh của Lưu Thiết, đại đội trưởng nhanh chóng chạy tới bên tàu cùng với một đại đội nhân viên hộ tống.
Tường thành bên cạnh bến tàu không thuộc phạm vi tấn công trọng điểm của quân địch nên quân địch tấn công nơi này không nhiều, trận chiến cũng không quá ác liệt.
Nhưng quân địch cũng nhanh chóng phát hiện ra Trấn Viễn số 1, vì để ngăn cản Trấn Viễn số 1 cập bến, vua Đông Man đã phái một lượng lớn nhân mã chạy như điên tới bờ biển!
Vua Đông Man thậm chí còn đưa cung nỏ hạng nặng lấy được ở Đại Khang ra, chĩa về phía mặt biển.
Nhưng những cung nỏ hạng nặng chúng lấy được đều là loại đời cũ, chưa nói tới sức bắn hay tốc độ lên dây, kể cả tầm bắn cũng không thể so với những cung nỏ hạng nặng đã được Kim Phi cải tiến.
Người Đông Man vừa mới khiêng cung nỏ hạng nặng ra bờ biển, chưa kịp lên dây đã bị nhân viên hộ tống bắn nát!
Vua Đông Man cũng không quá hy vọng vào cung nỏ hạng nặng này, sau khi bị bắn nát, hắn không hề bất ngờ mà hạ lệnh cho quân giám sát đuổi dân du mục tới tường thành gần bờ biển, tấn công vào đó!
Trong nháy mắt, đoạn tường thành này trở thành khu vực chiến trường khốc liệt nhất!
Vì để ngăn kẻ thù từ phía Bắc xâm nhập vào phía Nam nhân lúc thủy triều xuống, trước khi xây bến tàu này, tường thành đã ở dưới nước được mười trượng.
Người Đông Man chỉ có thể tấn công vào tường thành ở bãi biển, ở phần dưới biển trở đi thì chúng lại chẳng thể làm gì.
Trấn Viễn số 1 nhả khói đen, từ từ chạy về phía bến tàu.
Dưới tình huống bình thường, lúc này Trấn Viễn số 1 cập bến gần phía Nam của bến tàu là an toàn nhất, nhưng nó không làm vậy, mà lại chạy tới phía Bắc của bến tàu.
Một người đàn ông khôi ngô đeo bịt mắt trái đứng trên boong thuyền, vẻ mặt lạnh lùng nhìn trận chiến trên bờ.
Tên anh ta là Kim Bằng, là một cựu binh của quân Thiết Lâm, nhưng vì mù một con mắt nên đã xuất ngũ.
Ngày trước, vì có một tên địa chủ chèn ép người thân của một chiến hữu đã hi sinh, nên anh ta cùng với mấy cựu binh khác ra mặt giúp đỡ, sau đó bị quan phủ bắt, rồi bán cho một trạm giao dịch buôn bán, đúng lúc này Kim Phi cũng tới đây mua thợ thủ công.
Lúc ấy Kim Phi phát hiện một mỏ khoáng sản ở Hắc Phong Lĩnh, nên đã xây dựng một trạm trung chuyển nhỏ ngay dưới chân núi rồi bảo Kim Bằng mang theo mấy người bí mật khai thác mở dưới dự yểm trợ của trạm.
Sau này Kim Phi nổi dậy, khai thác mỏ cũng không cần phải bí mật lén lút như vậy nữa, Kim Bằng trở thành người phụ trách cho trạm vận chuyển ở Hắc Phong Lĩnh.
Về sau thương hội Kim Xuyên phát triển mạnh, nữ chưởng quầy do Đường Tiểu Bắc huấn luyện đã thích hợp hơn trong việc quản lý trạm, nên Trương Lương đã triệu Kim Bằng về làng Tây Hà, phụ trách một ít việc của nhân viên hộ tống.
Sau khi thuyền hơi nước được chế tạo ra, Kim Phi chọn ra vài người lên thuyền phụ trách, y so sánh tổng thể rồi chọn ra hai vị thuyền trưởng, một trong hai người đó là Kim Bằng.
Thật ra, năng lực của Kim Bằng cũng tương đối bình thường, ưu điểm lớn nhất anh ta chính là lòng trung thành và khả năng chấp hành mạnh mẽ.
Lúc trước Kim Phi có bảo anh ta đi đào mỏ, không phái người giám sát, nhưng từ lượng khoáng thạch anh ta đào được, có thể anh ta không hề lười biếng.
Không chỉ riêng chuyện này, mà cả về sau, chỉ cần là nhiệm vụ Kim Phi hoặc Trương Lương giao cho, Kim Bằng đều cố gắng hết sức để hoàn thành.
Bất kể là xưa hay nay, trong hay ngoài nước, hải quân đều là nơi thể hiện sức mạnh.
Trấn Viễn số 1 cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù trọng tải không bằng được với chiến hạm hải quân ở kiếp trước của Kim Phi, thậm chí kết cấu được làm từ gỗ, nhưng động cơ của Trấn Viễn số 1 là động cơ hơi nước tiên tiến đã qua cải tiến, cung nỏ hạng nặng và máy ném đá trên boong thuyền đều là những loại hình có uy lực cực lớn của Kim Phi.
Thậm chí để tăng tính phòng cháy chữa cháy, Kim Phi còn gắn tấm sắt lên thân tàu gần mặt biển.
Có thể nói, Trấn Viễn số 1 là con thuyền tụ hội hết thảy những kĩ thuật tiên tiến nhất từ nhiều xưởng đóng tàu khác nhau dưới trướng Kim Phi, cũng có thể nói nó là chiến hạm tiên tiến nhất lúc bấy giờ.
Có thể sánh ngang với Trấn Viễn số 1 này chỉ có Trấn Viễn số 2 được Kim Phi làm ra sau khi y trở lại Kim Xuyên.
Y hao tốn bao nhiêu công sức và tiền tài của cái để chế tạo ra Trấn Viễn số 1, tất nhiên không thể để nó chỉ đứng ở trên bến đò Kim Xuyên hứng bụi, thật ra sau khi được chế tạo ra, ngoại trừ khoảng thời gian thuyền đỗ lại để cải tiến máy hơi nước, thời gian còn lại nó thi hành nhiệm vụ của mình.
Tướng ở bên ngoài, lệnh vua có thể không nghe, một chiếc thuyền thường xuyên đi đi về về như vậy, cần có một thuyền trưởng trung thành tuyệt đối mới được.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi đưa Kim Bằng lên làm thuyền trường.
Kim Bằng có thể không phải là người giỏi nhất dưới trướng của Kim Phi, nhưng anh ta lại là người chắc chắn trung thành tuyệt đối với y.
Nhìn thấy trận chiến trên bờ, đôi mắt còn lại của Kim Bằng cũng không thể áp chế cơn giận dữ bên trong.
Sau khi máy ném đá đã được điều chỉnh góc độ tấn công, anh ta ra lệnh tấn công không chút do dự.
“Đánh cho ta!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba máy ném đá phía bên phải boong thuyền đồng thời tấn công.
Trước khi Trấn Viễn số 1 tới, cả Kim Phi và Trương Lương đều đoán rằng thành Du Quan có thể đang bị tấn công nên đã để Trấn Viễn số 1 mang theo một lượng lớn đạn dược.
Thứ máy ném đá ném ra cũng chẳng phải đá, mà là một gói thuốc nổ!
Hơn nữa gói thuốc nổ này còn là loại vừa mới được cải tiến từ trong phòng thí nghiệm!
Tuy chỉ ném ra ba gói, nhưng về sức công phá thì loại thuốc nổ bình thường không thể bằng!
Ba gói thuốc nổ kia rơi xuống chỗ quân địch ở ba nơi khác nhau rồi phát nổ.
Chỉ thấy ba đám khói bụi mù mịt bay lên, đám tốt thí Đông Man ở vị trí trung tâm của vụ nổ đã thật sự biến thành bia đỡ đạn!
Còn rất nhiều bia đỡ đạn hệt như những tấm vải rách nát, bị nổ tung rồi bị thổi bay!
Nghe thấy vậy, đội trưởng đội cận vệ sửng sốt một lúc, nhưng sau đó đã hiểu được ra là Điền tiên sinh đang giải thích giúp Lưu Thiết.
Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng chắp tay cúi chào Điền tiên sinh rồi mới rời đi.
Đội trưởng đội cận vệ có thể hiểu ý của Điền tiên sinh, thì đương nhiên Lưu Thiết cũng có thể hiểu được.
Anh ta liếc nhìn Điền tiên sinh, hỏi: "Có cần thiết không?"
"Thiết Tử, không phải ta đang ỷ mình là trưởng bối để nói ngài, có lời không cần nói rõ, nhưng cũng có lời cần phải nói rõ.”
Điền tiên sinh nói: “Một câu nói có thể giải đáp khúc mắc của mọi người, sao lại không nói thêm một câu chứ?”
“Ta hiểu rồi!” Lưu Thiết gật đầu, sau đó hỏi: “Điền tiên sinh, ngài nghĩ tối nay Đông Man có tiếp tục công thành không?"
"Ta cũng không nói được," Điền tiên sinh thở dài: "Nhưng cứ để mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho yên tâm."
Khi đội trưởng đội cận vệ truyền lệnh của Lưu Thiết xuống, các nhân viên hộ tống và binh lính nữ lại bắt đầu bận rộn.
Dưới tường thành đã có thêm hai ngôi nhà đã bị đánh sập, gạch xây dựng bị đập thành từng cục rồi dùng xe đẩy đưa gạch lên tường thành.
Các binh lính nữ canh giữ tường thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón địch, có thể đáp trả những đợt tấn công mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, họ vẫn canh gác cho đến rạng sáng, nhưng kẻ địch cũng không phát động tấn công.
"Chẳng lẽ bọn họ định bỏ cuộc, hay là tối qua vua Đông Man đã bị nổ chết rồi?"
Mặt Lưu Thiết nhìn doanh trại Đông Man ở phía bắc.
Anh ta cứ tưởng tối qua nhất định kẻ địch sẽ phát động tấn công, cuối cùng đến bây giờ vẫn chưa động tĩnh gì, chuyện này không khỏi làm Lưu Thiết mong chờ vua Đông Man đã bị nổ chết.
Tiếc là chuyện lại không như mong muốn, chẳng những vua Đông Man không bị nổ chết mà còn đang xách đao giết người.
Trong lều trại không mấy bắt mắt của Đông Man, một nhóm thủ lĩnh bộ tộc cúi đầu không dám lên tiếng.
Sau cuộc tấn công đêm qua, vua Đông Man đã triệu tập họ đến căn lều này để họp bàn xem phải làm gì tiếp theo.
Mấy ngày liên tiếp vẫn chưa đánh hạ được thành Du Quan, xác chết dưới thành cũng đã phủ kín thảo nguyên, đây là một đòn nặng nề đối với các thủ lĩnh bộ tộc này.
Bởi vì những người chết dưới thành Du Quan đều là người trong tộc của họ.
Thêm với đêm qua lương thực đã bị thiêu rụi, rất nhiều thủ lĩnh trong tộc đã bắt đầu nghĩ đến việc rút lui.
Nhưng vua Đông Man vẫn nhất quyết muốn chiếm lấy thành Du Quan, còn ra chỉ tiêu cho từng bộ tộc, yêu cầu bọn họ dâng dê bò lên làm lương thực và còn yêu cầu họ tiếp tục tấn công thành.
Một thủ lĩnh bộ tộc đã tổn thất hơn một nửa tộc người đã không phục, chống đối vua Đông Man một câu đã bị hắn rút đao giết ngay lập tức.
“Bây giờ còn ai phản đối không?”
Vua Đông Man rũ cây đao đang nhỏ máu, dữ tợn nhìn thủ lĩnh của các bộ tộc ở xung quanh.
Chuyện kế thừa làm vua Đông Man còn đẫm máu hơn việc tranh quyền đoạt vị ở Đại Khang nhiều, vua Đông Man này là vương giả bước ra từ núi thây biển máu.
Mấy thập kỷ qua, không biết đã có bao nhiêu bộ tộc bị xóa sổ.
Dưới cái nhìn của hắn, tất cả thủ lĩnh của các bộ tộc đều cúi đầu không dám nói lời nào.
“Nếu không có ai phản đối, vậy thì nghe theo mệnh lệnh, nửa canh giờ sau tiếp tục công thành!”
Vua Đông Man nhổ nước bọt xuống đất, vén rèm đi ra ngoài.
Sau khi ra cửa, hắn hỏi đội trưởng đội hộ vệ: "Bảo ngươi truyền tin đến phía nam, đã truyền chưa?"
Tuy họ bị thành Du Quan ngăn cách với liên quân Tấn Man ở phía nam, nhưng họ có thể cho người ngồi thuyền đi vòng qua thành Du Quan, rồi lên bờ ở từ cánh đồng hoang của thành nam.
Trước đây những mật thám cũng đã dùng cách đi vòng qua thành Du Quan để liên lạc với Yamin.
Nếu không phải Đông Man không giỏi đóng tàu, không chế tạo được tàu chiến, thì vua Đông Man đã không hợp tác với Tấn vương, mà đã cho người di vòng qua phía nam bằng đường biển rồi.
"Đã truyền đi rồi ạ!" Đội trưởng hộ vệ gật đầu trả lời.
Vua Đông Man đã nhờ vào uy tín có được trong nhiều năm chiến đấu để trấn áp phe đối lập, tuy nhiên, Yamin trong doanh trại của liên quân Tấn Man ở phía nam lại không suôn sẻ như vậy.
Sau khi vừa nhận được lệnh của vua Đông Man, hắn lập tức đi tìm Phùng Thế Tài và yêu cầu liên quân Tấn Man hợp tác với Đông Man ở phía bắc để cùng nhau phát động tấn công.
Tuy nhiên, Phùng Thế Tài đang chỉ đạo người của mình thống kê vật tư, nên đã hoàn toàn phớt lờ Yamin.
"Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe thấy không?"
Thấy Phùng Thế Tài không để ý đến mình, Yamin không nhẫn nhịn không được đẩy Phùng Thế Tài một cái.
Nhưng ai ngờ, Phùng Thế Tài lại rút đao ra ngay: "Ngươi đẩy ta lần nữa thử xem!"
Phùng Thế Tài không phải là những tướng lĩnh ăn chơi trác táng của Đại Khang, từ khi còn là thiếu niên gã đã theo Tấn vương chém giết, cũng đã là tướng lĩnh vấy máu.
Trước khi đến đây, Tấn vương đã nhiều lần dặn dò gã không được xung đột với Yamin mà phải xử lý Kim Phi, sau đó mới tính sổ tiếp với Đông Man.
Thế nên trên đường tới đây Phùng Thế Tài đã nhiều lần nhẫn nhịn sự chèn ép của Yamin.
Nhưng bây giờ lương thực đã bị người thiêu rụi, Yamin còn đến bảo gã tấn công thành, nên cuối cùng Phùng Thế Tài cũng không nhịn được nữa.
Yamin nheo mắt lại, nhưng hắn cũng không đẩy Phùng Thế Tài nữa, thay vào đó lại đổi tay lấy ra một lệnh bài: "Phùng tướng quân, ngươi có biết lệnh bài này không?"
“Sao ngươi lại có lệnh bài của bệ hạ!" Phong Thế Tài kinh ngạc.
Là một người kỳ cựu đã theo Tấn vương hơn 20 năm, Phùng Thế Tài chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra lệnh bài của Tấn vương.
Hơn nữa nó lại là lệnh bài có quyền lực lớn nhất trong số tất cả các lệnh bài, gần như có thể đại diện cho Tấn vương.
"Tất nhiên lệnh bài này là do chính bệ hạ ngươi đưa cho ta. Ở đây còn có lá thư tay của hắn."
Yamin nói, lại lấy một lá thư trong ngực ra đưa cho Phùng Thế Tài.
Sau khi Phùng Thế Tài đọc xong, trong mắt gã không khỏi hiện lên vẻ buồn bã.
Trong thư, Tấn vương bổ nhiệm Yamin làm thống soái liên quân, còn ra lệnh cho Phùng Thế Tài nghe theo Yamin vô điều kiện.
Phùng Thế Tài đã chiến đấu với Tấn vương hơn nửa đời người, có thể coi là cánh tay phải đắc lực của Tấn vương nhưng thật không ngờ Tấn vương lại đưa ra quyết định như vậy.
Tuy nhiên, trên lá thư có đại ấn của Tấn vương, chữ viết kia cũng chắc chắn là của Tấn vương, cho nên bức thư này do chính Tấn vương viết.
Cùng với lệnh bài có quyền lực cao nhất, mọi thứ đều khiến Phùng Thế Tài không tin cũng không được.
Phùng Thế Tài lấy binh phù và con dấu trong ngực ra, lưu luyến liếc nhìn một cái rồi ném cho Yamin: “Cầm đi, từ nay trở đi, ngươi sẽ là thống soái!”
Nói xong, gã muốn đi ngay, Yamin lại kéo gã lại: "Phùng tướng quân, ngươi đừng đi!"
"Ta đã đưa binh phù và ấn cho ngươi cả rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?" Phùng Thế Tài trừng mắt hỏi.
"Ta không muốn làm thống soái, chỉ hy vọng ngươi có thể hợp tác với vua Đông Man!"
Yamin đưa binh phù và ấn lại cho Phùng Thế Tài.
Không phải hắn không muốn làm thống soái, mà do 80% trong liên quân Tấn Man đều là người của Tấn vương, nên lời nói của Phùng Thế Tài càng có trọng lượng hơn hắn.
Thấy Phùng Thế Tài không chịu nhận binh phù và con dấu, Yamin cứ thế mà nhét binh phù và con dấu vào lòng Phùng Thế Tài.
Phùng Thế Tài do dự một lúc, rồi cuối cùng cũng nhận lấy.
Tất cả người hầu thân cận của gã đều ở trong liên quân này, nên gã thật sự không yên tâm khi giao đội ngũ cho Yamin.
"Vậy mới đúng chứ!"
Yamin thấy Phùng Thế Tài đã lấy lại binh phù và ấn nên bèn nói tiếp: "Phùng tướng quân, ngươi cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, hẳn là biết rõ với số lương thực ít ỏi mà chúng ta giành được, căn bản không thể nào ăn được mấy ngày, cũng không thể chống cự để mọi người về tới đất Tấn, bây giờ chúng ta chỉ có cách duy nhất để sống sót là tấn công thành thôi!”
Chương 1102: Bắc Nam cùng tấn công
Phùng Thế Tài nghe Yamin nói xong thì im lặng.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng gã biết Yamin nói đúng.
Khoảng cách tới đất Tần quá xa, mặc dù ở giữa hầu hết đều là vùng đất hoang dễ đi lại, nhưng lương thực mà họ kiếm được quá ít, căn bản là không đủ để nuôi hết nhiều người như vậy trở về.
Hơn nữa, Tấn vương giao nhiệm vụ cho họ là hỗ trợ Đông Man đánh hạ thành Du Quan, nếu như bọn họ trở lại thì Tấn vương cũng sẽ không tha cho bọn họ!
Cho nên bây giờ chỉ còn lại một con đường cuối cùng để đi, đó chính là tiếp tục tấn công thành Du Quan.
Hiểu được điều này, Phùng Thế Tài đành bất lực gật đầu, quay đầu nhìn những người dân trong trại vẫn đang cứu lương thực.
Cũng không biết đánh xong trận này thì những người này sẽ còn lại mấy người.
"Nhìn bọn họ làm gì, cùng lắm chỉ là đám dê hai chân thôi, chết thì cứ chết, còn đỡ lãng phí lương thực!"
Yamin thấy vậy, lại thản nhiên nói.
"Nếu ngươi còn tiếp tục nói bọn họ là dê hai chân, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy!"
Phùng Thế Tài đột nhiên quay đầu, hai mắt gã đỏ ngầu trừng mắt nhìn Yamin.
Lúc trước khi Đông Man mới chiếm được thành Du Quan, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn rất nhiều người, tuy nhiên Đông Man căn bản không coi người dân Đại Khang là con người mà gọi họ là những con dê hai chân, tùy ý giết họ thậm chí còn nấu lên để ăn.
Bất cứ ai là người Đại Khang nghe thấy danh xưng này đều sẽ vô cùng phẫn nộ.
Đất Tần giáp với mười sáu châu Yến Vân, Phùng Thế Tài gần như đã nghe tiếng ác của Đông Man lớn lên và nên càng phản cảm với cái danh hiệu này.
Yamin nheo mắt lại, nhưng cũng không nói gì nữa.
Dù sao vẫn phải nhờ vào Phùng Thế Tài chỉ huy dân thường và binh phủ công thành.
Phùng Thế Tài đang định rời đi thì bỗng có một tiếng kèn trầm đục vang lên từ phía bắc.
"Đây là tiếng kèn của vua Đông Man tập hợp đại quân!" Yamin nhắc nhở: "Sau khi tập hợp đại quân là sẽ công thành, Phùng tướng quân, chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi!"
"Bản tướng biết!"
Phùng Thế Tài hừ một tiếng, triệu tập phó tướng, tập hợp binh lính và dân thường.
Trong thành Du Quan, việc giao ca giữa đội hộ tống ca đêm và ca ngày đã hoàn tất, lúc này kẻ địch không công thành nên đội hộ tống ca ngày tạm thời nghỉ ngơi trên tường thành.
Nghe thấy tiếng kèn, đội hộ tống và binh lính nữ quay đầu nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy đám đông người ngựa dày đặc xuất hiện ở đường chân trời của thảo nguyên, cứ như mây đen dồn về phía thành Du Quan.
"Các huynh đệ, đêm qua các huynh đệ phi công đã đốt lương thực của Đông Man và Tấn vương, bọn chúng không thể chịu đựng được mấy ngày nữa! Chỉ cần chúng ta sống sót được thì thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!”
Lưu Thiết giơ loa sắt lớn tiếng nói: "Nhưng bây giờ kẻ địch đã đến bước đường cùng, nên trận chiến tiếp theo sẽ vô cùng gian nan, các ngươi sợ không?"
“Không sợ!"
Từng nhân viên hộ tống và binh lính nữ do đội trưởng dẫn đầu, đều đồng thanh giơ tay trả lời.
"Chiến!" Lưu Thiết rút ra cây hắc đao ra chỉ về phía bắc.
"Chiến! Chiến! Chiến!"
Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ sôi nổi rút vũ khí của mình ra chỉ về phía bắc!
Một lúc sau, có một cột khói thẳng tắp xuất hiện trên bầu trời phía bắc.
Sau đó, một cột khói tương tự cũng xuất hiện ở phía nam.
Cuộc tấn công thành mới dừng được nửa đêm, giờ lại bùng nổ thêm lần nữa.
Hơn nữa, cả vua Đông Man và Phùng Thế Tài đều muốn cướp lương thực của nhân viên hộ tống, giải quyết vấn đề lương thực bị đốt cháy của mình bằng cách chiếm thành lấy thành Du Quan, nên lần này cuộc tấn công của kẻ địch lại khốc liệt hơn bao giờ hết.
Dưới sự xua đuổi của quân giám sát, kẻ thù ở hai phía nam bắc như núi như biển cùng phát động một cuộc tấn công gọng kìm vào thành Du Quan!
Đừng nói là có ai muốn cố gắng chạy trốn, nếu ai chạy chậm hơn chút thì đao của quân giám sát sẽ bổ xuống ngay.
Xe bắn đá tuy hung ác nhưng vẫn cần lên dây và nạp lại, mà phạm vi tấn công của nó cũng có hạn.
Khi ra khỏi phạm vi tấn công, kẻ địch có thể lao thẳng vào tường thành ở phía dưới.
Mặc dù các binh lính nữ đang cố gắng hết sức để tăng tần suất của xe bắn đá nhưng sau khi giết chết một nhóm thì phía sau lập tức lên hai nhóm!
Dưới tường thành càng ngày càng có nhiều kẻ địch.
Nếu có Kim Phi ở đây, chắc chắn y sẽ nhớ tới những bộ phim zombie mà y đã xem ở kiếp trước.
Lúc này những người dân công thành bên dưới trông giống như những con zombie trong phim, giẫm lên xác chết dưới chân, điên cuồng tấn công tường thành!
“Bọn họ điên hết rồi à?”
Trên tường thành, sắc mặt của Lưu Thiết và Điền tiên sinh đều thay đổi.
Họ không ngờ thế tấn công của kẻ địch lại mãnh liệt đến thế!
“Thông báo cho các huynh đệ ca đêm hủy nghỉ ngơi, lập tức phối hợp với tiểu đoàn hậu cần đưa gạch lên tường thành!”
Mặt Lưu Thiết nghiêm nghị ra lệnh.
Thế công của kẻ địch quá khốc liệt, e là đội hộ tống và binh lính nữ ca ngày không thể phòng thủ được.
Gạch đá tiêu thụ quá nhanh, chỉ dựa vào tiểu đoàn hậu cần sẽ không thể bổ sung kịp thời.
Ca đêm vốn đã về nghỉ ngơi, lại bị gọi về vận chuyển gạch đá cho đội hộ tống ở tường thành phía Bắc và phía Nam.
Lưu Thiết vốn tưởng rằng kẻ địch sẽ không thể cầm cự được lâu trong một trận chiến khốc liệt như vậy, nhưng thực tế đã chứng minh rằng anh ta đã sai rồi.
Cuộc giao tranh bắt đầu từ sáng và cứ liên tục kéo dài đến chiều mà vẫn chưa thấy dấu hiệu đến hồi kết.
Mấy chỗ bị kẻ địch tấn công dữ dội dưới tường thành, xác chết đã chất thành đống cao gần ba thước!
Đây là kết quả của việc đội hộ tống liên tục dùng lựu đạn nổ tung xác chết, nếu không có lựu đạn, e là xác của địch đã chất cao ngang tường thành.
Cho dù có lựu đạn thì xác chết xung quanh vẫn dày tới một hai thước, lựu đạn cũng không thể thổi bay hết được.
Tất cả những ngôi nhà bằng gạch đá trong vòng 30 trượng cách tường thành Du Quan, đều đã bị tháo dỡ hết.
Gạch đá bị tháo dỡ đều được đưa lên tường thành, bắn ra bên ngoài.
Dù sao thành Du Quan là một tòa thành hẻo lánh, lúc đầu người dân cũng không nhiều, thành trì cũng không lớn lắm, những ngôi nhà ngói trong thành cũng không có quá nhiều.
Nếu cứ chiến đấu như thế này thêm một hai ngày nữa, e rằng tất cả những ngôi nhà xây trong thành đều sẽ bị dỡ hết.
Cuộc bao vây vẫn liên tục kéo dài đến khi màn đêm buông xuống mới ngừng lại.
Không phải vua Đông Man mềm lòng, mà do thi thể dưới tường thành quá dày, trời tối người công thành không thế thấy được, rất dễ bị vấp ngã, sau đó bị người phía sau giẫm chết.
Mặc dù những người công thành trong mắt vua Đông Man chỉ là tốt thí, nhưng hắn cũng không sẵn lòng để cho tốt thí của mình vô cớ bị người của mình giẫm chết, nên đành phải ra lệnh tạm dừng tấn công.
Số người bên liên quân Tấn Man không nhiều bằng Đông Man, bây giờ các cuộc tấn công ở phía bắc đã dừng lại, nên đương nhiên Phùng Thế Tài cũng sẽ không để người của mình chịu chết.
Âm thanh chết chóc vang vọng quanh thành Du Quan suốt một ngày, cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.
Tuy kẻ địch đã rút lui, nhưng Lưu Thiết vẫn lo kẻ địch sẽ quay lại bất ngờ nên không dám cho nhân viên hộ tống và binh lính nữ rút lui khỏi tường thành mà để họ nghỉ ngơi tại chỗ.
Cường độ chiến đấu cao quá tiêu hao thể lực, lúc chiến đấu còn chưa cảm nhận được, bây giờ tạm ngừng chiến được nghỉ ngơi thì rất nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ đều cảm thấy hai chân mình như sắp rã ra, yếu ớt dựa vào tường thành.
“Thống kê tổn thất trong trận chiến đi!”
Lưu Thiết quay người ra lệnh.
Trong cuộc vây hãm khốc liệt như vậy, việc kẻ địch lao vào tường thành là điều khó tránh khỏi.
Tuy rằng cuối cùng người xông tới đều bị giết chết, nhưng thương vong của nhân viên hộ tống và binh lính nữ là không thể tránh khỏi.
Chỉ là khung cảnh ban ngày quá hỗn loạn, Lưu Thiết không biết chính xác số lượng thương vong có bao nhiêu.
Thống kê tổn hại cũng không có gì khó, rất nhanh đội trưởng đội cận vệ đã cầm kết quả quay lại.
Tuy anh ta không nói gì nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đã nói lên rất nhiều điều!
Chương 1103: Di thư
“Có bao nhiêu người thương vong?”
Lưu Thiết hỏi.
“Một trăm hai mươi hai người hy sinh ở tường thành phía bắc, ba trăm sáu mươi sáu người trọng thương. Hai trăm tám mươi người hy sinh ở tường thành phía nam, bốn trăm hai mươi người bị trọng thương.”
Đội trưởng đội thân vệ trầm giọng trả lời: “Có quá nhiều người bị thương nhẹ nên không thống kê được.”
“Tại sao lại có nhiều thương vong ở tường thành phía nam vậy?” Lưu Thiết kinh ngạc hỏi: “Tần Phi đang làm gì vậy chứ?”
Theo Lưu Thiết, tường thành phía bắc có nhiều kẻ địch hơn, hung hãn hơn, áp lực cũng lớn hơn, bởi vậy cả ngày hôm nay anh ta đều ở lại tại tường thành phía bắc.
Không ngờ rằng tường thành phía nam lại có nhiều thiệt hại đến thế!
“Tường thành phía nam quá thấp, kẻ địch leo lên quá nhiều, buổi chiều Tần tướng quân bị trúng một đao, mãi đến vừa rồi mới có thời gian để băng bó.” Đội trưởng đội thân vệ trả lời.
Lưu Thiết nghe xong không khỏi thở dài.
Mặc dù người Đông Man ở phía bắc hung hãn, nhưng tường thành phía bắc lại rất cao, kẻ địch muốn xông lên cũng rất khó.
Mà tường thành phía nam lại thấp hơn rất nhiều, kẻ địch chỉ cần một cái thang là đã leo lên được.
Nghĩ đến đây, Lưu Thiết nhíu mày lại thật chặt.
Mặc dù các trận tấn công thành những ngày qua không gây nhiều thiệt hại như trận chiến hôm nay, nhưng mỗi ngày đều có nhân viên hộ tống và nữ binh lính thương vong, cộng với ngày hôm nay, tổng thiệt hại trong trận chiến đã vượt quá hai ngàn người.
Mặc dù tổn thất trong trận chiến phần lớn bị trọng thương, nhưng khi bị các bác sĩ quân y xếp vào loại trọng thương thì ít nhất, cũng có nghĩa là sức chiến đấu của họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể tham gia cuộc chiến.
Quân Bắc phạt có năm ngàn người, trong đó có gần một ngàn nhân viên hậu cần.
Tức là trong mấy ngày vây hãm vừa qua, tổng số tổn thất quân trong trận chiến đã vượt quá một nửa nhân lực chiến đấu.
Nếu là các cựu binh của Đại Khang trước kia, đừng nói đến việc tổn thất chiến trận lên đến một nửa, cho dù chỉ có mười phần trăm thì e rằng thành đã mất.
Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ có thể làm được như bây giờ, là đã cố gắng lắm rồi.
“Tổn thất chiến trận cao quá, các trận tiếp theo khó mà đánh rồi!” Điền tiên sinh thở dài.
Lương thực bị đốt cũng không muốn rút lui, điều này đã đủ để chứng minh vua Đông Man đã quyết tâm giành lấy thành Du Quan.
Khi bốn ngàn người cùng giữ thành cũng đã rất gian nan, giờ lại mất đi một nửa sức chiến đấu, lựu đạn và dầu hỏa cũng đã gần hết, trận đánh tiếp theo có bao nhiêu khó khăn cũng có thể tưởng tượng được.
“Không đánh được cũng phải đánh!” Lưu Thiết nghiến răng nói: “Tranh thủ bây giờ vẫn còn rảnh rỗi, muốn viết thư về nhà thì viết cho nhà một bức thư đi!”
Kể từ khi Kim Phi mở các lớp xóa mù chữ trong tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, số lượng nhân viên hộ tống biết chữ đã tăng lên, mỗi lần gặp phải trận chiến sinh tử, các nhân viên hộ tống viết di thư ngày càng nhiều.
Để lại di thư đã thể hiện quyết tâm liều chết, Trương Lương cảm thấy việc này có thể gia tăng sĩ khí thay vì cấm đoán nên đã tỏ ra thái độ khích lệ.
Dần dần, việc viết di thư trước trận chiến đã trở thành một truyền thống trong tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Đội trưởng đội thân vệ gật đầu, lui xuống đi thông báo.
Ngay sau đó, binh lính đội hậu cần ôm một xấp giấy trắng và bút chì đi lên tường thành.
Cùng với sự phát triển của nghề làm giấy, giấy trắng đã không được xem là của hiếm đối với các nhân viên hộ tống.
Lúc đầu, vì muốn quân Bắc phạt cải thiện tình trạng mù chữ, thuyền hơi nước đã gửi đến rất nhiều.
Các nhân viên hộ tống và binh lính nữ nhìn thấy giấy trắng và bút chì đã hiểu ngay ý của Lưu Thiết.
Bầu không khí trên tường thành lập tức nghiêm túc và trang nghiêm hơn.
Các binh lính nữ trong quân Trấn Viễn đều đến từ trại tỵ nạn ở dốc Đại Mãng, ban đầu các binh lính nữ vì ôm suy nghĩ nếu mình chết đi, người nhà sẽ nhận được một khoản tiền nên mới gia nhập quân Trấn Viễn.
Nhưng sau khi đến Kim Xuyên, suy nghĩ của các cô đã thay đổi.
Không có người nào ở Kim Xuyên coi thường các cô, đa phần các dân làng và nữ công nhân sau khi nhìn thấy các cô, đều đối xử với các cô chẳng khác gì các nhân viên hộ tống.
Sau khi trải qua huấn luyện ban đầu, Trương Lương đã cử họ ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ luyện binh.
Đi đến đâu, người dân nơi đó đều sẽ khua chiêng gõ trống chào mừng các cô!
Điều này mang lại cho các binh lính nữ một cảm giác thành tựu chưa từng có, họ dần dần quên đi những gì đã trải qua. Sau trải nghiệm này, ý nghĩ về cái chết ngày càng ít đi, cảm thấy cuộc sống ngày càng có nhiều hứa hẹn.
Nhưng ai ngờ giờ lại phải chết ở thành Du Quan cách xa ngàn dặm.
Rất nhiều binh lính nữ nhớ về người thân ở Xuyên Thục, không nhịn được mà bắt đầu rơi nước mắt.
“Huyền muội, chớ khóc, cũng đừng trách Thiết Tử ca, đây là số phận của chúng ta!”
Một cô gái mười tám mười chín tuổi ôm lấy cô em họ của mình, lau sạch nước mắt trên gương mặt cô ấy.
“Ta không trách Thiết Tử ca, nếu không gia nhập quân Trấn Viễn, không biết ta đã chết trong khe núi nào đó rồi, được sống lâu như thế, có nhiều kiến thức mới như vậy, ta thấy đều hời!”
Nước mắt cô em họ lại chảy xuống: “Ta chỉ nhớ mẹ ta thôi, không biết bà ấy có vượt qua được hay không?”
Lúc đầu, một bộ phận nữ công nhân trong trại tỵ nạn tham gia quân Trấn Viễn, nhưng phần nhiều đều gia nhập các công xưởng dưới trướng Kim Phi.
“Ngươi chưa yên tâm về mấy các công xưởng của Kim tiên sinh sao? Họ sẽ không gài mẹ ngươi đâu, tay chân mẹ ngươi nhanh nhẹn thế kia, chắc chắn sau này sẽ rất tốt.”
Tỷ tỷ vỗ vai cô em họ, an ủi: “Hơn nữa, sau khi viết di thư xong cũng đâu có chết thật, có phải trước kia chúng ta chưa từng viết đâu? Không phải hồi sáng Thiết Tử ca đã nói rồi sao, kho lương thực của kẻ địch đã bị huynh đệ phi công đốt trụi, bởi vậy chúng mới cuống quá làm liều, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm hai ngày nữa, chắc chắn bọn chúng sẽ rút lui!”
“Phía bắc là lãnh thổ của người Đông Man, cho dù lần này chúng ta đánh đuổi được chúng, lần sau chắc chắn bọn chúng cũng sẽ quay lại!”
“Bọn chúng có người, chúng ta không có người nào sao?” tỷ tỷ nói: “Khi tiên sinh biết chuyện ở nơi này, chắc chắn sẽ cử người đến cứu viện cho chúng ta. Nói không chừng ngày mai thuyền lớn phun khói đã đến rồi!”
“Đúng vậy, Kim tiên sinh sẽ không bỏ rơi chúng ta!”
Cô em họ gật đầu, để giấy trắng lên viên gạch, bắt đầu viết di thư.
Chuyện như thế xảy ra ở mọi nơi trên tường thành.
Khắp nơi trên tường thành đều là người đang cúi đầu viết thư, cũng có người không biết viết chữ, đi hỏi người bên cạnh.
Đây không phải là lần đầu nhân viên hộ tống và binh lính nữ viết di thư, sau khi viết xong tự giác gấp thư lại, viết lên mặt sau tên mình, gửi cho đội trường của mình.
Đội trưởng dùng dây bó di thư đội mình đem tới lại, viết số tiểu đội lên rồi giao cho trung đội phó.
Trung đội phó lại gộp các đơn vị lại thành xấp, sau đó để tất cả di thư vào trong một cái hộp, giao lại cho đại đội phó.
Cứ thế lớp này đến lớp khác, nửa tiếng sau, đội trưởng đội thân vệ đưa hai các sọt lớn đến trước mặt Lưu Thiết.
Theo quy định, nếu nhân viên hộ tống hy sinh trong trận chiến, di thư sẽ được gửi về người thân của người đó ở Xuyên Thục, nếu vẫn chưa chết, có thể tự lấy lại di thư của mình.
“Đưa hết xuống tầng hầm đi.” Lưu Thiết cũng đề di thư của mình vào trong sọt.
Lúc này, phía bắc và phía nam thành Du Quan đều bị vây hãm, bến tàu trên biển cũng bị kẻ địch phong tỏa, nên chỉ có thể giữ di thư lại trong thành.
Sau khi chiếm được thành Du Quan, Trương Lương đã ra lệnh đào một hầm trú ẩn trong sân một nhà quyền quý dùng để lưu trữ các tài liệu, tư liệu quan trọng của tiêu cục.
Lưu Thiết tin rằng, dù cho lần này họ có hy sinh hết và không thể giữ được thành Du Quan, chắc chắn sau này Kim Phi cũng sẽ giành lại thành Du Quan thêm một lần nữa.
Trương Lương biết hầm trú ẩn đó ở đâu, chắc chắn sẽ tìm được di thư của họ.
Chương 1104: Trấn Viễn số 1 đến rồi
Sắc trời càng lúc càng tối, gió lạnh lướt qua tường thành, phát ra những tiếng rít chói tai.
Nhóm nhân viên hộ tống thực sự quá mệt mỏi, sau khi viết xong thư để gửi về nhà, không ít nhân viên hộ tống và binh lính nữ dựa vào tường thành mà ngủ, sương lạnh nhanh chóng đọng trên áo giáp sắt.
"Tướng quân, trên tường thành lạnh lắm, ngủ ở đây sẽ chết cóng đó."
Điền tiên sinh nói: "Hay là để mọi người nghỉ ngơi một lát đi."
"Nhưng lỡ như kẻ địch đột nhiên tấn công thành thì sao?"
Lưu Thiết đương nhiên biết không được ngủ trên tường thành, nhưng anh ta cũng không dám ra lệnh cho nhân viên hộ tống rút lui khỏi tường thành hết.
Trước kia nếu gặp phải chuyện kiểu này, Lưu Thiết sẽ để xe bắn đá ném vò dầu hỏa, như thế cho dù kẻ địch muốn đánh lén, phe ta cũng có thể nhìn thấy trước mấy trăm mét.
Nhưng bây giờ dầu hỏa bên trong thành không còn bao nhiêu, dùng để thủ thành còn không đủ, Lưu Thiết căn bản không đành lòng ném đi.
Hai hôm nay trời không trăng, ban đêm có thể nói là đưa tay lên còn không thấy được năm ngón tay.
Đừng nói đến trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy nổi.
Nếu như kẻ địch nhân lúc ban đêm lẻn vào, e là đi được tới phía dưới chân tường thành thì nhân viên hộ tống mới phát hiện.
Nếu đến lúc đó mới đi triệu tập người trở lên tường thành thì không còn kịp nữa rồi.
Điền tiên sinh đương nhiên cũng biết việc này, thở dài rồi nói: "Hay là dùng giỏ treo phái vài lính trinh sát ra ngoài đi, bây giờ ở dưới đó khắp nơi đều có thi thể, bọn họ có thể ẩn nấp trong đám thi thể để canh gác."
"Phái lính trinh sát?" Lưu Thiết khẽ nhíu mày.
Lính trinh sát ẩn nấp trong đống thi thể tuy không phải là vấn đề lớn, nhưng một khi kẻ địch thật sự tới rồi, lính trinh sát phụ trách canh gác chắc chắn phải gửi tín hiệu cảnh báo đúng chứ?
Một khi gửi tín hiệu không phải bại lộ rồi sao?
Đến lúc đó đám lính trinh sát này chắc chắn sẽ phải chết!
Nhưng Lưu Thiết biết, trước mắt đây đã là biện pháp tốt nhất.
Anh ta gật đầu, vẫy tay gọi đội trưởng đội cận vệ đến, bảo anh ta đến đội của lính trinh sát để chiêu mộ người cho đội cảm tử.
Chẳng mấy chốc, đội trưởng đội cận vệ đã dẫn năm lính trinh sát tới.
Năm người đều là cựu binh, Lưu Thiết biết hết tất cả.
"Ngưu Oa Tử, Thiết Trụ, Lão Thanh, Hàm Oa, Thủy ca!"
Lưu Thiết lần lượt chào hỏi năm người, sau đó hỏi: "Biết tìm các ngươi đến để làm gì rồi chứ?"
Thủy ca là người lớn tuổi nhất trong năm người, cũng là tiểu đội trưởng, gật đầu nói: "Biết, ra bên ngoài thành canh gác, để các huynh đệ có thể đi xuống dưới ngủ một giấc."
"Vậy các ngươi cũng nghĩ kĩ rồi chứ?" Lưu Thiết hỏi.
"Nghĩ kĩ rồi, " Thủy ca gật đầu lần nữa.
Lưu Thiết lại nhìn bốn người còn lại.
Bốn người còn lại cũng gật đầu.
Trong tình huống bình thường, một vị tướng lĩnh tiêu chuẩn sẽ khích lệ đội cảm tử, nói mấy thứ kiểu như khi trở lại sẽ xin thỉnh công cho các ngươi.
Nhưng Lưu Thiết không nói, chỉ vỗ vai Thủy ca, nói câu "Cẩn thận một chút!"
Thủy ca gật đầu, dẫn bốn người còn lại đi tới một góc tối trên tường thành, trượt xuống bằng sợi dây đã sớm chuẩn bị trước.
Cơ thể mấy người này đều vô cùng linh hoạt, sau khi phân tán ra thì nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Lại đợi thêm mấy phút nữa, Lưu Thiết mới ra lệnh cho nhóm nhân viên hộ tống đi xuống dưới thành nghỉ ngơi.
Ngoài một đại đội ở lại trên tường thành để canh gác, còn giữ lại một đại đội ở trong thành.
Một khi lính trinh sát phát hiện kẻ địch đến gần, hai đại đội cũng có thể cầm cự một lúc cho đến khi nhân viên hộ tống ở dưới thành chạy tới.
Nhưng vào ban đêm kẻ địch không phát động tấn công, vào trước lúc bình minh, tất cả năm lính trinh sát đều bình an trở lại trên tường thành.
Từ lúc người Đông Man phát động tấn công thành tới nay, đây là lần đầu tiên nhóm nhân viên hộ tống được ăn một bữa ăn sáng yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, sau khi ăn sáng xong khoảng nửa tiếng, kẻ địch lại phát động một đợt công thành mới, cuộc tiến công vẫn mãnh liệt giống như ngày hôm qua!
Sau một đêm nghỉ ngơi, trạng thái của các nhân viên hộ tống và binh lính nữ đã khá hơn hôm qua nhiều, nhưng dầu hỏa dự trữ và lựu đạn gần như đã dùng hết sạch.
Cho dù nhóm nhân viên hộ tống có tiết kiệm đi nữa, đánh tới buổi trưa, vẫn dùng hết lựu đạn và dầu hỏa rồi.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn dùng hết, ở trong góc thành, vẫn còn hai rương lựu đạn và mấy thùng dầu hỏa.
Đây là thứ được giữ lại để đối phó với tình huống khẩn cấp.
Huống chi lựu đạn và dầu hỏa nhỏ như vậy, đối với thế công trước mắt cũng như muối bỏ biển.
Kẻ địch rất nhanh cũng đã phát hiện nhân viên hộ tống không còn lựu đạn và dầu hỏa, đột nhiên trở nên phấn khích, thế công vốn đã mãnh liệt lập tức lại tăng lên một cấp bậc.
Đặc biệt là tường thành phía bắc, vua Đông Man ra lệnh cho quân giám sát dùng roi quất vào bọn tốt thí một cách điên cuồng, ép bọn hắn lao lên trên tường thành.
Bên dưới tường thành có không ít nơi núi thi thể đã chất cao gần bằng tường thành, kẻ địch không cần thang vẫn có thể leo lên được.
Áp lực của nhân viên hộ tống và binh lính nữ trong nháy mắt đã tăng lên gấp bội.
Nhưng bọn họ cũng biết, hoặc là bây giờ chiến đấu tới chết, hoặc là chờ kẻ địch xông vào giết chết, bọn họ đã không còn đường lui!
Thế nên các nhân viên hộ tống và binh lính nữ cũng gần như điên hết rồi.
Ngay cả bên hậu cần và binh lính thổi lửa nấu cơm cũng cầm vũ khí lao lên trên tường thành.
Không có lựu đạn và dầu hỏa, xe bắn đá là vũ khí phòng ngự quan trọng nhất, nhưng điều khiến nhóm nhân viên hộ tống tuyệt vọng là những ngôi nhà gần tường thành có thể tháo được thì lúc này đều đã tháo hết rồi.
Trung tâm thành tuy vẫn còn một ngôi nhà xây bằng gạch ngói, nhưng nó quá xa tường thành nam và bắc.
Binh lính bên doanh trại hậu cần đã liều mạng vận chuyển, nhưng vẫn không đủ cho trên tường thành dùng.
Gạch đá còn lại trên tường thành càng lúc càng ít đi, đến lúc xế chiều, tất cả xe bắn đá trên tường thành phía bắc đều ngưng hoạt động.
Gạch đá bên cạnh bọn họ đã bị ném hết sạch, gạch đá mới vẫn chưa được đưa tới.
Xe bắn đá không có gạch đá thì chỉ để trưng cho đẹp.
Kẻ địch nhìn thấy xe bắn đá dừng hoạt động thì càng trở nên phấn khích hơn.
Càng ngày càng nhiều kẻ địch leo lên núi thi thể, xông lên tường thành.
Nhân viên hộ tống và các binh lính nữ chỉ có thể lấy giáo dài ra, triển khai đánh giáp lá cà với kẻ địch.
Cho dù áo giáp của nhóm nhân viên hộ tống rất bền chắc không thể bị phá hủy, cho dù tay bắn tên của binh lính nữ vừa nhanh vừa chuẩn, nhưng kẻ địch thực sự quá nhiều.
Nhân viên hộ tống và binh lính nữ tạm thời vẫn có thể phòng thủ, nhưng mặc áo giáp chiến đấu tốn rất nhiều sức lực, nhóm nhân viên hộ tống có thể kiên trì được bao lâu?
Mũi tên của binh lính nữ cũng có hạn, dùng hết tên rồi thì phải làm sao?
"Điền tiên sinh, ngài cầm con dao này đi."
Lưu Thiết rút dao găm của mình ra đưa cho Điền tiên sinh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là không kiên trì nổi tới khi trời tối, thành Du Quan nhất định sẽ thất thủ.
Đến lúc đó kẻ địch không thể nào bỏ qua cho Điền tiên sinh.
Nếu phải rơi vào trong tay kẻ địch để bị làm nhục và hành hạ, chẳng thà tự mình chấm dứt một cách thoải mái.
"Thiết Tử, ngài xem thường ai đó? Ta là một người có học, nhưng cũng là nam nhân từ Xuyên Thục, là một nhân viên hộ tống có uy tín!"
Điền tiên sinh ném con dao găm xuống đất, sau đó lấy ra một thanh hắc đao từ giá vũ khí bên cạnh: "Kim tiên sinh từng nói, cho dù phải đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, cũng phải có tinh thần dám cầm kiếm lên!
Tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không có chỗ cho kẻ hèn nhát, ông đây cho dù có chết, cũng phải chém chết một hai tên!"
Lưu Thiết sửng sốt một lúc, đột nhiên cười rộ lên: "Không ngờ có một ngày lại có thể cùng sóng vai tác chiến với Điền tiên sinh, sung sướng thật!"
"Có thể cùng sóng vai tác chiến với Lưu tướng quân, cũng là vinh hạnh của Điền mỗ!"
Điền tiên sinh chắp tay với Lưu Thiết, hai người sóng vai nhau đi ra khỏi thành, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến chết.
Nhưng mới vừa ra khỏi cửa, đã thấy đội trưởng đội cận vệ cả người toàn máu chỉ vào mặt biển phía đông hét lên: "Tướng quân, mau nhìn, là Trấn Viễn số một! Trấn Viễn số một tới rồi!"
Chương 1105: Nổ tung
Lưu Thiết nhìn sang theo lời của đội trưởng đội cận vệ, chỉ thấy trên mặt biển mênh mông có một con thuyền nhả ra từng đợt khói đen đang chậm rãi đi về phía thành Du Quan.
Trên chiếc cột buồm của con thuyền, lá cờ màu đen của tiêu cục Trấn Viễn bay phấp phới trong gió!
Chiếc thuyền này chính là chiếc thuyền hơi nước đầu tiên dưới trướng Kim Phi — Trấn Viễn số 1!
Như nhìn thấy trận chiến trên tường thành, Trấn Viễn số 1 kéo còi.
Tu tu!
Tiếng còi vang dội, vượt qua bao tạp âm khác trong trận chiến, rồi lọt vào tai những nữ binh và nhân viên hộ tống.
“Trấn Viễn số 1 tới rồi!”
“Tiếp viện của chúng ta tới rồi!”
“Các huynh đệ, xử lý hết bọn chúng đi!”
Các nhân viên hộ tống và nữ binh vốn đã sẵn sàng chờ cái chết, ngay lúc này trở nên phấn khích trở lại.
Thứ bây giờ bọn họ thiếu nhất chính là lựu đạn và dầu hỏa, mà trên thuyền Trấn Viễn số 1 chắc chắn sẽ có.
Hơn nữa Trấn Viễn số 1 đã ở đây, chứng tỏ họ có thể liên lạc với Kim Phi.
Nói không chừng, có khi Kim Phi đã biết tình hình nơi này nên mới phái Trấn Viễn số 1 tới đây để tiếp viện!
Quân địch vốn đã leo được tường thành, nay lại bị đẩy lùi xuống!
Cảm giác tìm được lối thoát ngay trong đường cùng thật sự quá mãnh liệt, tới cả Lưu Thiết cũng đỏ mắt kích động, gào lên: “Tiểu đoàn 1 đại đội 1, theo ta ra bến tàu dọn dẹp cho Trấn Viễn số 1 cập bến!”
Thành Du Quan được xây dựng dọc theo mạch núi phụ, tường thành chạy dài tới tận bờ biển.
Cuối phía Đông của tường thành, có một bến tàu nhỏ ở đấy.
Trước đây, mỗi lần Trấn Viễn số 1 vận chuyển vật tư tới đây đều cập bến ở bến tàu nhỏ này.
Chỉ có điều, hiện tại phía Bắc của bến tàu cũng có quân địch, muốn Trấn Viễn số 1 cấp bến an toàn thì phải xử lý sạch sẽ quân địch ở đó.
Tiểu đoàn đại đội 1 là quân tiên phong của quân Bắc phạt, Lưu Thiết không sắp xếp đại đội này bảo vệ một đoạn tường thành nào đó, mà để họ chiến đấu rất linh hoạt, đoạn tường thành nào áp lực quá lớn, đại đội 1 sẽ tới đó để hỗ trợ.
Sau khi đẩy lùi quân địch, họ sẽ lập tức đổi chiến trường.
Nhận lệnh của Lưu Thiết, đại đội trưởng nhanh chóng chạy tới bên tàu cùng với một đại đội nhân viên hộ tống.
Tường thành bên cạnh bến tàu không thuộc phạm vi tấn công trọng điểm của quân địch nên quân địch tấn công nơi này không nhiều, trận chiến cũng không quá ác liệt.
Nhưng quân địch cũng nhanh chóng phát hiện ra Trấn Viễn số 1, vì để ngăn cản Trấn Viễn số 1 cập bến, vua Đông Man đã phái một lượng lớn nhân mã chạy như điên tới bờ biển!
Vua Đông Man thậm chí còn đưa cung nỏ hạng nặng lấy được ở Đại Khang ra, chĩa về phía mặt biển.
Nhưng những cung nỏ hạng nặng chúng lấy được đều là loại đời cũ, chưa nói tới sức bắn hay tốc độ lên dây, kể cả tầm bắn cũng không thể so với những cung nỏ hạng nặng đã được Kim Phi cải tiến.
Người Đông Man vừa mới khiêng cung nỏ hạng nặng ra bờ biển, chưa kịp lên dây đã bị nhân viên hộ tống bắn nát!
Vua Đông Man cũng không quá hy vọng vào cung nỏ hạng nặng này, sau khi bị bắn nát, hắn không hề bất ngờ mà hạ lệnh cho quân giám sát đuổi dân du mục tới tường thành gần bờ biển, tấn công vào đó!
Trong nháy mắt, đoạn tường thành này trở thành khu vực chiến trường khốc liệt nhất!
Vì để ngăn kẻ thù từ phía Bắc xâm nhập vào phía Nam nhân lúc thủy triều xuống, trước khi xây bến tàu này, tường thành đã ở dưới nước được mười trượng.
Người Đông Man chỉ có thể tấn công vào tường thành ở bãi biển, ở phần dưới biển trở đi thì chúng lại chẳng thể làm gì.
Trấn Viễn số 1 nhả khói đen, từ từ chạy về phía bến tàu.
Dưới tình huống bình thường, lúc này Trấn Viễn số 1 cập bến gần phía Nam của bến tàu là an toàn nhất, nhưng nó không làm vậy, mà lại chạy tới phía Bắc của bến tàu.
Một người đàn ông khôi ngô đeo bịt mắt trái đứng trên boong thuyền, vẻ mặt lạnh lùng nhìn trận chiến trên bờ.
Tên anh ta là Kim Bằng, là một cựu binh của quân Thiết Lâm, nhưng vì mù một con mắt nên đã xuất ngũ.
Ngày trước, vì có một tên địa chủ chèn ép người thân của một chiến hữu đã hi sinh, nên anh ta cùng với mấy cựu binh khác ra mặt giúp đỡ, sau đó bị quan phủ bắt, rồi bán cho một trạm giao dịch buôn bán, đúng lúc này Kim Phi cũng tới đây mua thợ thủ công.
Lúc ấy Kim Phi phát hiện một mỏ khoáng sản ở Hắc Phong Lĩnh, nên đã xây dựng một trạm trung chuyển nhỏ ngay dưới chân núi rồi bảo Kim Bằng mang theo mấy người bí mật khai thác mở dưới dự yểm trợ của trạm.
Sau này Kim Phi nổi dậy, khai thác mỏ cũng không cần phải bí mật lén lút như vậy nữa, Kim Bằng trở thành người phụ trách cho trạm vận chuyển ở Hắc Phong Lĩnh.
Về sau thương hội Kim Xuyên phát triển mạnh, nữ chưởng quầy do Đường Tiểu Bắc huấn luyện đã thích hợp hơn trong việc quản lý trạm, nên Trương Lương đã triệu Kim Bằng về làng Tây Hà, phụ trách một ít việc của nhân viên hộ tống.
Sau khi thuyền hơi nước được chế tạo ra, Kim Phi chọn ra vài người lên thuyền phụ trách, y so sánh tổng thể rồi chọn ra hai vị thuyền trưởng, một trong hai người đó là Kim Bằng.
Thật ra, năng lực của Kim Bằng cũng tương đối bình thường, ưu điểm lớn nhất anh ta chính là lòng trung thành và khả năng chấp hành mạnh mẽ.
Lúc trước Kim Phi có bảo anh ta đi đào mỏ, không phái người giám sát, nhưng từ lượng khoáng thạch anh ta đào được, có thể anh ta không hề lười biếng.
Không chỉ riêng chuyện này, mà cả về sau, chỉ cần là nhiệm vụ Kim Phi hoặc Trương Lương giao cho, Kim Bằng đều cố gắng hết sức để hoàn thành.
Bất kể là xưa hay nay, trong hay ngoài nước, hải quân đều là nơi thể hiện sức mạnh.
Trấn Viễn số 1 cũng không phải ngoại lệ.
Mặc dù trọng tải không bằng được với chiến hạm hải quân ở kiếp trước của Kim Phi, thậm chí kết cấu được làm từ gỗ, nhưng động cơ của Trấn Viễn số 1 là động cơ hơi nước tiên tiến đã qua cải tiến, cung nỏ hạng nặng và máy ném đá trên boong thuyền đều là những loại hình có uy lực cực lớn của Kim Phi.
Thậm chí để tăng tính phòng cháy chữa cháy, Kim Phi còn gắn tấm sắt lên thân tàu gần mặt biển.
Có thể nói, Trấn Viễn số 1 là con thuyền tụ hội hết thảy những kĩ thuật tiên tiến nhất từ nhiều xưởng đóng tàu khác nhau dưới trướng Kim Phi, cũng có thể nói nó là chiến hạm tiên tiến nhất lúc bấy giờ.
Có thể sánh ngang với Trấn Viễn số 1 này chỉ có Trấn Viễn số 2 được Kim Phi làm ra sau khi y trở lại Kim Xuyên.
Y hao tốn bao nhiêu công sức và tiền tài của cái để chế tạo ra Trấn Viễn số 1, tất nhiên không thể để nó chỉ đứng ở trên bến đò Kim Xuyên hứng bụi, thật ra sau khi được chế tạo ra, ngoại trừ khoảng thời gian thuyền đỗ lại để cải tiến máy hơi nước, thời gian còn lại nó thi hành nhiệm vụ của mình.
Tướng ở bên ngoài, lệnh vua có thể không nghe, một chiếc thuyền thường xuyên đi đi về về như vậy, cần có một thuyền trưởng trung thành tuyệt đối mới được.
Đây cũng là lý do vì sao Kim Phi đưa Kim Bằng lên làm thuyền trường.
Kim Bằng có thể không phải là người giỏi nhất dưới trướng của Kim Phi, nhưng anh ta lại là người chắc chắn trung thành tuyệt đối với y.
Nhìn thấy trận chiến trên bờ, đôi mắt còn lại của Kim Bằng cũng không thể áp chế cơn giận dữ bên trong.
Sau khi máy ném đá đã được điều chỉnh góc độ tấn công, anh ta ra lệnh tấn công không chút do dự.
“Đánh cho ta!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba máy ném đá phía bên phải boong thuyền đồng thời tấn công.
Trước khi Trấn Viễn số 1 tới, cả Kim Phi và Trương Lương đều đoán rằng thành Du Quan có thể đang bị tấn công nên đã để Trấn Viễn số 1 mang theo một lượng lớn đạn dược.
Thứ máy ném đá ném ra cũng chẳng phải đá, mà là một gói thuốc nổ!
Hơn nữa gói thuốc nổ này còn là loại vừa mới được cải tiến từ trong phòng thí nghiệm!
Tuy chỉ ném ra ba gói, nhưng về sức công phá thì loại thuốc nổ bình thường không thể bằng!
Ba gói thuốc nổ kia rơi xuống chỗ quân địch ở ba nơi khác nhau rồi phát nổ.
Chỉ thấy ba đám khói bụi mù mịt bay lên, đám tốt thí Đông Man ở vị trí trung tâm của vụ nổ đã thật sự biến thành bia đỡ đạn!
Còn rất nhiều bia đỡ đạn hệt như những tấm vải rách nát, bị nổ tung rồi bị thổi bay!
Bình luận facebook