• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (6 Viewers)

  • Chương 1201-1205

Chương 1201: Vụ nổ bất ngờ

“Người Đảng Hạng cũng có lựu đạn sao? Đã thế còn là lựu đạn đập nữa hả?”

Cả người Khánh Mộ Lam đều nổi da gà.

Chiến tranh là cách tốt nhất để thúc đẩy kỹ thuật phát triển, kể từ khi Kim Phi làm ra quả lựu đạn đầu tiên đến bây giờ, lựu đạn đã phát triển đến thế hệ thứ ba.

Các sản phẩm thế hệ thứ nhất vẫn cần phải dùng đuốc châm kíp nổ, mãi đến khi Kim Phi tìm được mỏ đá lửa, lựu đạn mới bước vào thế hệ thứ hai.

Lựu đạn thế hệ thứ hai không chỉ chứa thuốc nổ mà còn chứ thêm đá lửa, các chất cháy chậm và chất dễ cháy, sau khi kéo dây, đá lửa sẽ đốt chất dễ cháy, sau đó chất dễ cháy sẽ đốt cháy chất cháy chậm, mấy giây sau, chất cháy chậm đốt cháy thuốc nổ, cuối cùng là nổ tung.

Lựu đạn đời thứ hai cũng là thứ được trang bị nhiều nhất trong tiêu cục Trấn Viễn, trang bị cho toàn bộ các nhân viên hộ tống.

Mà lựu đạn thế hệ thứ ba không có bước đột phá về công nghệ, chỉ là nhằm vào sự khác nhau giữa các tình hình chiến trận mà chế ra nhiều chủng loại hơn thôi, lựu đạn đập mà Khánh Mộ Lam nhắc đến là một trong những loại đó.

Lựu đạn đập là loại được phòng thí nghiệm đặc biệt chế tạo cho máy bắn đá.

Bên trong lựu đạn đập không chứa vật cháy chậm, cũng không có dây dẫn bên ngoài, chỉ có một cái chốt.

Khi sử dụng, nhân viên hộ tống chỉ cần rút chốt này ra, sau đó cho vào máy bắn đá bắn đi là được.

Sau khi rơi xuống, đá lửa sẽ đốt cháy vật chất dễ cháy làm nổ lựu đạn.

Chính vì đặc tính này mà các nhân viên hộ tống đã gọi loại lựu đạn này là lựu đạn đập.

Nói ra có vẻ đơn giản, nhưng lựu đạn đập đại diện cho công nghệ lựu đạn cao cấp nhất của tiêu cục Trấn Viễn.

Khánh Mộ Lam biết rõ, nếu người Đảng Hạng có lựu đạn, và còn làm ra được lựu đạn đập có ý nghĩa ra sao.

Khi nghĩ đến hậu quả này, Khánh Mộ Lam cảm thấy mồ hôi lạnh chợt ứa ra.

Cô ấy ôm tia hy vọng cuối cùng, nhìn chằm chằm Trần Phượng Chí hỏi: “Liệu người của ngươi có nghe nhầm không?”

“Tiểu thư, ta cũng muốn bọn ta nghe nhầm, nhưng Mèo Rừng và Chuột Nhắt cũng đã nói như thế, chắc chắn không thể nào sai được.” Trần Phượng Chí trả lời.

Chỉ có biệt danh, không gọi bằng tên riêng.

Mèo Rừng và Chuột Nhắt là hai thuộc hạ của Trần Phượng Chí, hai người họ có một điểm chung đó là nghe rất rõ nhìn rất xa, rất nhạy cảm với tất cả các loại âm thanh, có thể phân biệt được tiếng kêu của các loài động vật khác nhau trên núi.

Trong quá trình gấp rút lên đường hành quân, hai người còn mang theo bên mình một cái trống lẫy to bằng bàn tay, mỗi khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi hoặc gặp phải những tình huống bất ngờ không nắm chắc, hai người họ rẽ nằm rạp xuống đất, áp trống lẫy ở dưới tai để nghe.

Nếu có một đám đông đang đi đến, họ thường đều sẽ nghe được.

Vào khoảng thời gian canh giữ thành Diệp Quan, tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đều tùy ý sử dụng lựu đạn, tiếng nổ của lựu đạn sát thương bình thường và lựu đạn đập khác nhau rất nhiều, họ có thể dễ dàng phân biệt được.

“Tiểu thư, ta thấy cô không cần phải quá lo lắng, lựu đạn không dễ chế tạo thế đâu.”

A Mai vẫn luôn im lặng đứng phía sau từ nãy đến giờ, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Khánh Mộ Lam thì cất tiếng nói: “Ta cảm thấy có lẽ người Đảng Hạng đã cướp một ít lựu đạn từ những nơi khác, nên sẽ không có nhiều.’

Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí nghe thấy thế cũng ngạc nhiên một chốc, sau đó, nét mặt cũng thả lỏng hơn.

Đúng vậy, trước đây tiêu cục Trấn Viễn đã thành lập khá nhiều trạm ở Đảng Hạng, mỗi trạm đều có một ít lựu đạn dự trữ.

Sau đó, Hoàng đế Đảng Hạng ra lệnh công kích các trạm của tiêu cục, việc họ lấy được một ít lựu đạn cũng không có gì lạ.

Chỉ là không biết họ đã lấy được bao nhiêu.

Nhưng cho dù họ có lấy được bao nhiêu đi nữa thì nó cũng sẽ bị xài hết thôi, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí chấp nhận kết quả này thay vì việc đã làm chủ được công nghệ lựu đạn.

“Chắc chắn là như vậy!”

Trần Phượng Chí tự cổ vũ bản thân, sau đó xoay người gọi một thuộc hạ: “Ngươi chạy đi báo cho nhóm A Ngưu rằng người Đảng Hạng có lựu đạn, nói họ lên đỉnh núi cẩn thận, đừng tụ tập lại mà hãy tản ra! Trước khi lên đỉnh núi, phải ném bom chớp sáng và lựu đạn khói lên trước, sau đó mới được đi lên, chớ lao lên một cách ngu ngốc, hiểu chưa?”

Lựu đạn khói cũng là một loại trong lựu đạn thế hệ thứ ba, nhưng chúng không được sử dụng quá thường xuyên trên chiến trường, do đó nhân viên hộ tống không được trang bị.

Nhưng khi gặp phải tình huống khẩn cấp, lính trinh sát có thể sử dụng lựu đạn khói để giấu mình chạy thoát thân, do đó lựu đạn khói là trang bị tiêu chuẩn cho lính trinh sát.

Ném lựu đạn khói trước khi lên đỉnh có thể cản trở tầm nhìn của kẻ địch, hoặc ít nhất là sẽ không bị cung nỏ hạng nặng của địch bắn trúng, đây là một quyết định rất sáng suốt.

Thuộc hạ nhanh chóng chạy đi, đuổi theo tiểu đội lính trinh sát tiếp viện trên núi.

“A Mai, ngươi cũng tìm người đuổi theo báo cho Phi Phi một tiếng, cho các cô ấy cẩn thận một chút!”

Khánh Mộ Lam cũng quay lại dặn dò A Mai.

Thật ra, vừa rồi cô ấy đã định tự quay lại đội nữ công nhân, nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, cô ấy không yên tâm về Trần Phượng Chí, sợ lát nữa anh ta gặp phải chuyện gì lại nóng máu xông lên rồi rơi vào bẫy kẻ địch.

A Mai trả lời lại, sắp xếp một nữ hộ vệ ở sau lưng đi thông báo cho Tả Phi phi.

Trần Phượng Chí ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, nhận thấy thuộc hạ không thể đuổi kịp tiểu đội trong khoảng thời gian ngắn được, lập tức hỏi Khánh Mộ Lam: “Tiểu thư, phía sau có chuyện gì vậy, tại sao lại bắn mũi tên lệnh?”

“Ta cũng không biết.” Khánh Mộ Lam lắc đầu: “Ta vừa mới nghe thấy tiếng nổ là đã vội vàng đến rồi.”

Nói đến đây, Khánh Mộ Lam trừng mắt nhìn Trần Phượng Chí một cái.

Thật ra mục đích của cô ấy chủ yếu là đến gặp Kim Phi, kết quả Kim Phi đã rời đi từ lâu nhưng Trần Phượng Chí không nói cho cô ấy biết.

Việc này khiến Khánh Mộ Lam hơi tức giận, cũng có hơi hụt hẫng.

Mặc dù không thể nói rằng Kim Phi mạnh mẽ, thậm chí y còn không đánh lại cô ấy, nhưng chỉ cần có Kim Phi ở nơi đây, Khánh Mộ Lam mới cảm thấy yên tâm và có cảm giác an toàn.

Khi biết được Kim Phi không có ở đây, cô ấy vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.

Trần Phượng Chí nhìn thấy vẻ mặt đại tiểu thư có gì đó không đúng, vội vàng nhìn lên sườn núi.

Lúc này, thuộc hạ được cử đi đã đuổi kịp tiểu đội, sau đó tiếp tục leo lên trên cùng tiểu đội.

Thấy tiểu đội đã gặp được đội trinh sát đang núp sau tảng đá, tim mọi người chợt thắt lại.

Trong lúc mọi người đang nhìn chằm chằm đỉnh núi, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên trên đó, mặt đất đột ngột rung chuyển!

Đất đá trên núi bị rung mạnh đến mức lăn tròn, một vài viên đá còn lăn xuống núi.

“Không hay rồi, động đất!” Vẻ mặt Trần Phượng Chí chợt thay đổi, sau đó giận dữ hét lên: “Tránh xa vách núi ra mau lên!”

Thật ra cũng không cần anh ta nói, các binh lính và các nữ công nhân ở gần vách đá đã vội vàng chạy vào trong thung lũng.

Cũng may đá vụn ở hai bên vách đá không nhiều lắm, không có thương vong nào.

Ngay lúc mọi người cho rằng đó là động đất, phía sau đội ngũ đột ngột vang lên tiếng nổ kinh hoàng!

Cùng với tiếng nổ vang lên là một cơn gió lốc đang cuộn xuống thung lũng!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nổ.

Chỉ nhìn thấy ngay chỗ mũi tên lệnh, có một đám mây hình nấm cuộn trào lên cao!

Đất rung chuyển, tiếng nổ, sóng xung kích tạo thành một cơn gió lốc, mây hình nấm,... Những thứ này chính là những dấu hiệu riêng của gói thuốc nổ!

Các binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đã không còn xa lạ gì với loại lựu đạn này, cũng không lạ gì với gói thuốc nổ ấy.

Tất cả mọi người lập tức hiểu rõ rằng phía sau có gói thuốc nổ phát nổ, đã thế gói thuốc nổ này còn có sức mạnh rất lớn, nếu không dù ở xa như thế cũng không thể gây ra động đất và gió lốc lớn đến vậy!
Chương 1202: Ta châm thuốc nổ đấy

“Người Đảng Hạng đã lấy được thuốc nổ ư?”

Sắc mặt của Khánh Mộ Lam vừa mới hồi phục lại một lần nữa trở nên khó coi.

Trận chiến này vốn đã ở thế quân địch đông, quân ta ít, nhất định sẽ rất khó khăn, người Đảng Hạng lấy được lựu đạn đã khiến cho Khánh Mộ Lam khó tiếp nhận rồi, bây giờ lại tìm được thuốc nổ, hơn nữa còn có sức mạnh lớn như thế!

Trận chiến này còn đánh như thế nào?

"Quái lạ, người của chúng ta đều đã tới rồi, sao người Đảng Hạng lại làm ầm ĩ đến như vậy?”

Trên mặt Trần Phượng Chí trần đầy vẻ nghi ngờ.

Đầu tiên là một mũi tên lệnh có mức độ cảnh báo cao nhất, sau đó lại là một vụ nổ mạnh, điều này khiến cho anh ra có hơi bối rối.

"Đúng rồi, phía sau cũng không có ai!"

Khánh Mộ Lam cũng phục hồi lại tinh thần, nhận ra được có điều gì đó không ổn, cô ấy suy đoán: "Có khi nào người Đảng Hạng vốn đã trốn ở chỗ đó, muốn dùng thuốc nổ để phục kích chúng ta, kết quả bọn họ không biết dùng, lúc chúng ta đi ngang qua chưa kịp cho nổ, bây giờ mới phát nổ?"

"Tiểu thư nói rất có lý, có khả năng này!" Trần Phượng Chí gật đầu: "Có lẽ là anh em chúng ta đi sau cùng đã phát hiện ra bọn họ và thuốc nổ, cho nên mới thả ra ba mũi tên lệnh!"

Mặc dù có lính trinh sát dò đường ở phía trước, nhưng tốc độ dò đường không thể quá chậm, nếu không sẽ làm liên lụy nghiêm trọng đến tốc độ đi đường của đại quân.

Nếu lính trinh sát của quân địch ngụy trang tỉ mỉ thì việc đánh lừa lính trinh sát của bọn họ cũng không phải là việc gì khó.

Gói thuốc nổ rất mạnh, kích thước cũng lớn, không dùng được trong các trận chiến bình thường, cho nên hầu hết các trụ sở của tiêu cục đều không dự trữ.

Cho dù người Đảng Hạng có thể lấy được thuốc nổ từ bên trong trụ sở của tiêu cục thì số lượng cũng chắc chắn không nhiều lắm.

Số lượng không nhiều lắm nên chắc chắc người Đảng Hạng sẽ không cho binh lính của mình sử dụng quá nhiều để huấn luyện, lính trinh sát của đối phương không biết dùng cũng là điều hợp lý.

"Ngươi ở lại đây quan sát, ta ra phía sau nhìn xem!"

Khánh Mộ Lam dặn dò một tiếng, mang theo A Mai quay đầu ngựa lại đi tìm Tả Phi Phi.

Thật ra Trần Phượng Chí cũng muốn đi, nhưng bây giờ tình huống phía trước không rõ ràng, với tư cách là quan chỉ huy của tiểu đoàn Thiết Hổ, anh ta không thể rời đi.

Nhưng Trần Phượng Chí lại phái hai thuộc hạ của mình đi theo Khánh Mộ Lam qua đó.

Khánh Mộ Lam quay lại đội ngũ các nữ công nhân, tìm thấy Tả Phi Phi: "Có chuyện gì vậy?"

"Những tỷ muội đi tìm hiểu thông tin vẫn chưa về nên ta cũng không biết."

Tả Phi Phi lắc đầu: "Đằng trước xảy ra chuyện gì thế?"

"Không biết..." Khánh Mộ Lam cũng không biết thế nào mà lắc đầu: "Trần Phượng Chí đang sắp xếp người lên núi."

"Xem ra quân địch muốn giữ chúng ta ở chỗ này!" Tả Phi Phi cười khẩy, sau đó hỏi: "Tiên sinh nói như thế nào?"

"Tiên sinh đi rồi!" Khánh Mộ Lam nói đến đây còn hơi tức giận: "Năm ngày trước đã đi rồi, cũng không nói với chúng ta một tiếng!"

"Năm ngày trước đã đi rồi ư, đi đâu?" Tả Phi Phi sửng sốt.

Trong lòng cô ấy cũng giống như Khánh Mộ Lam, cô ấy đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.

Khánh Mộ Lam đang định nói gì đó thì nhìn thấy hai con ngựa chạy vội trên đường chính đến.

"Tỷ muội đi tìm hiểu thông tin đã về rồi!"

Tả Phi Phi nhận ra đối phương, nhanh chóng đi qua đón.

Khánh Mộ Lam cũng nhanh chóng đuổi theo.

Hai con ngựa quay về, trong đó trên một con ngựa là nữ công nhân, trên một con ngựa khác là một người đàn ông cả người bẩn thỉu.

Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đều cho rằng người đàn ông này là lính trinh sát được Trần Phượng Chí để lại phía sau để canh gác, nhưng chờ đến khi con ngựa đến gần mới phát hiện, người này thế mà lại là Hầu Tử.

"Hầu Tử, không phải ngươi đang ở Hi Châu à, sao ngươi lại chạy tới đây?" Khánh Mộ Lam ngạc nhiên hỏi.

Hầu Tử là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn, đồng thời là đại đội trưởng của đại đội trinh sát số một, cũng là lính trinh sát mạnh nhất dưới quyền của Kim Phi.

Chỉ riêng việc ẩn nấp và thâm nhập, ngay cả A Mai cũng đều cảm thấy tự ti không bằng.

Lúc trước ở trong làng, A Mai thường xuyên bị Hầu Tử ẩn nấp trêu chọc, đương nhiên là Hầu Tử cũng bị A Mai đánh tàn nhẫn rất nhiều lần.

Lúc mới xuất phát, Khánh Mộ Lam còn nghe Kim Phi nói rằng Hầu Tử được y chuyển từ thành Vị Châu đến Hi Châu, chịu trách nhiệm chỉ huy đại đội trinh sát số một để nghe ngóng thông tin tình báo về cuộc viễn chinh phía nam của quân Đảng Hạng.

Tại sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ chim không thèm ị này chứ?

Hầu Tử bẩm sinh đã có khả năng ẩn náu, anh ta rất hài lòng với phản ứng của Khánh Mộ Lam, đắc ý nhướng mày, nhe răng cười nói: "Đương nhiên là tiên sinh phái ta tới rồi! Ta đã núp ở phía sau, bên cạnh đường chính, các người có nhiều người như vậy đi qua trước mặt ta, không ai phát hiện ra ta, A Mai, ông đây lợi hại lắm phải không?"

A Mai bĩu môi, không nói gì.

Nhưng trong đầu cô ấy lại đang nhớ lại mọi thứ nhìn thấy dọc đường, muốn tìm xem Hầu Tử đã trốn ở đâu.

Với tư cách là cao thủ đứng đầu bên cạnh Khánh Mộ Lam, kỹ năng quan sát của A Mai vẫn rất sắc bén, nhưng cho dù cô ấy có nhớ lại như thế nào cũng không hề phát hiện ra phía sau có chỗ nào khác thường, chứ đừng nói đến việc Hầu Tử trốn ở đâu.

Khánh Mộ Lam không để ý đến sự đắc ý của Hầu Tử, liếc mắt nhìn anh ta mà hỏi: "Vụ nổ ở phía sau kia là sao thế?"

"Ta châm thuốc nổ đấy!"

Nói đến đây, Hầu Tử càng đắc ý nói: "Sao thế A Mai, nếu gói thuốc nổ này không phát nổ thì ông đây có ngầu không?"

"Ngươi châm thuốc nổ làm gì?" Khánh Mộ Lam trợn mắt hỏi.

"Đương nhiên là cứu các người đó!"

Hầu Tử dùng tay trái chống nạnh, dùng tay phải chỉ vào Khánh Mộ Lam với Tả Phi Phi nói: "Các cô có biết phía sau có một cái hang, trong đó có hàng nghìn người Đảng Hạng đang ẩn náu không?

Nếu không phải ông đây cho nổ sập cửa hang thì đường lui của các cô đã bị bọn chúng chặn lại rồi!"

"Phía sau có một cái hang có thể ẩn náu hả?" Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Cô có nhìn thấy không?"

"Không..." Tả Phi Phi lắc đầu.

"Nếu dễ dàng bị các ngươi nhìn thấy như thế thì bọn chúng đã không trốn ở đó..."

"Đừng vòng vo với ta, nói mau!"

Khánh Mộ Lam không kiên nhẫn đá vào mông Hầu Tử một cái: "Nếu còn dong dài nữa thì ta sẽ để A Mai treo ngươi lên trên cột cờ!"

A Mai nghe thế thì cực kỳ phối hợp nắm lấy quần áo của Hầu Tử.

Hầu Tử giỏi ẩn nấp, nhưng nếu thật sự đánh lên thì không phải là đối thủ của A Mai, bị A Mai nắm lấy quần áo thì lập tức héo rũ: "Nói thì nói, đừng động tay động chân!"

Nhìn thấy Khánh Mộ Lam trừng mắt, anh ta vội vàng nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta nói!"

"Hơn nửa tháng trước, một người thợ săn phát hiện ra buổi tối có người vận chuyển lương thực và nước trên đường chính, đoán rằng bọn họ có thể là gián điệp của Đảng Hạng, muốn đi báo cáo để nhận thưởng, cho nên đã lén lút theo dõi bọn chúng, sau đó phát hiện ra một hang động lớn bị ẩn giấu."

Hầu Tử nhanh chóng nói: "Đối phương có rất nhiều người, người thợ săn không dám hành động thiếu suy nghĩ nên đã chạy tới báo cho chúng ta biết chuyện này, sau đó Lương ca lại phái người đi báo cho tiên sinh, tiên sinh đoán là người Đảng Hạng muốn ở chỗ này phục kích chúng ta, vì thế mới để ta dẫn người đến bên này trước để chuẩn bị, nếu có cơ hội thì phản công lại quân địch, nếu không được thì nhắc nhở mọi người một tiếng, để mọi người đỡ phải bị rơi vào giữa vòng mai phục của quân địch!

Sau khi chúng ta tới bên này được mấy ngày, quả nhiên người Đảng Hạng đã tới đây, hơn nữa thật sự ẩn núp trong hang động, nhưng bọn chúng không biết là ông đây đã sớm chôn thuốc nổ ở cửa động rồi, ha ha ha!"

Hầu Tử vừa nói vừa vui vẻ hoa tay múa chân, Khánh Mộ Lam với Tả Phi Phi nghe được thì chết lặng, không nói nên lời.

Bọn họ đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới có hàng nghìn người Đảng Hạng đang ẩn náu ở phía sau, càng không ngờ đến việc Hầu Tử đã trốn ở chỗ này trước người Đảng Hạng!

"Tiên sinh thật sự là người được ông trời phù hộ mà!" Khánh Mộ Lam cảm khái.
Chương 1203: Là ngươi sao?

"Người được ông trời phù hộ?" Tả Phi Phi hỏi: "Có ý gì?"

"Chỗ này chim không thèm ị, đi mấy ngày cũng không nhìn thấy một bóng người, lúc vận chuyển lương thực gián điệp của Đảng Hạng chắc chắn đã rất cẩn thận, kết quả vẫn bị người thợ săn phát hiện ra, cái này không phải là ông trời phù hộ thì là gì?" Khánh Mộ Lam giải thích.

"Không, ta không cho rằng đây là ông trời phù hộ, mà là điều tất nhiên."

Tả Phi Phi nói: "Người Đảng Hạng muốn giấu mấy nghìn người ở chỗ này, tất nhiên là phải chuẩn bị trước một lượng lớn lương thực và nước, mặc dù chỗ này ít người, nhưng cũng không phải không có một người nào, người Đảng Hạng không có khả năng né tránh được tất cả mọi người!

Tiên sinh đã nói rồi, sức mạnh của quần chúng nhân dân là vô cùng vô tận, chúng ta lo nghĩ vì dân chúng thì dân chúng đương nhiên cũng sẽ giúp chúng ta, huống chi tiên sinh còn ra tay hào phóng như vậy?"

"Có lý!" Khánh Mộ Lam khẽ gật đầu.

Kim Phi vẫn luôn rất coi trọng công tác tuyên truyền, mỗi lần nhân viên hộ tống chiếm giữ một chỗ, đoàn ca múa đều sẽ theo sát phía sau để triển khai công tác tuyên truyền, chờ đến khi chỗ này ổn định thì người đưa thư sẽ mang nhật báo Kim Xuyên tới đây.

Trong thời đại hình thức giải trí khan hiếm, đoàn ca múa và người đưa thư thật sự rất hấp dẫn đối với dân chúng.

Mỗi buổi sáng, các trạm đọc báo ở từng nơi đều rất nhộn nhịp, có người quan tâm đến chính sách, có người muốn nghe một chút tin tức, cũng có người chỉ đơn thuần là đến góp vui.

Một số kẻ có tiền thích sự đông đúc ở xung quanh trạm đọc báo nên đã mua nhà ở gần trạm đọc báo với giá cao.

Theo thời gian, giá nhà ở xung quanh trạm đọc báo ở nhiều nơi đều vì lý do đó mà tăng lên rất nhiều.

Dưới tình huống này, hiệu quả của việc tuyên truyền nhật báo Kim Xuyên không cần nói cũng biết.

Công tác ‘phản gián’ là một trong những hạng mục tuyên truyền quan trọng của nhật báo Kim Xuyên, hầu như cứ cách vài ngày, người đưa thư đều sẽ phổ cập một vài đặc điểm cơ bản của gián điệp, còn treo giải thưởng ở trạm đọc báo.

Bây giờ tùy tiện kéo một đứa bé ở Xuyên Thục tới, chỉ sợ cũng đều biết nếu bắt được một gián điệp thì có thể tìm nhân viên hộ tống để đổi một trăm lượng bạc.

Đương nhiên, có phải là gián điệp hay không thì tiêu cục Trấn Viễn cần phải đi xem xét xác minh.

Nhưng dù vậy thì cũng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của dân chúng như trước.

Thậm chí còn sinh ra một số thợ săn tiền thưởng, chuyên môn dùng việc bắt gián điệp để kiếm sống.

Các gián điệp ở gần Xuyên Thục cũng vì lý do đó mà bị kiềm chế rất nhiều.

Mặc dù Hi Châu hoang vắng, ít người, nhưng cũng không phải là vùng đất không người, hàng nghìn người của bộ lạc Hắc Vân từ biên giới chạy một đường tới đây, không có khả năng không bị phát hiện.

Trên thực tế, gần đây Trương Lương đã thu được ít nhất mười mấy báo cáo từ dân chúng của Hi Châu, chỉ là lúc đó Hầu Tử đã dẫn người tới nơi này nên mới không biết mà thôi.

Vì vậy Tả Phi Phi cho rằng Kim Phi không phải là may mắn, mà là nhất định sẽ phát hiện ra người Đảng Hạng.

Tả Phi Phi khâm phục sự nhạy bén và quyết đoán của Kim Phi.

Đoán chắc là quân địch đang phục kích ở trong này, phái Hầu Tử tới đây trước.

"Mũi tên lệnh vừa rồi là có chuyện gì?" Khánh Mộ Lam hỏi.

"Ồ, cô nói chuyện này à?" Hầu Tử giải thích: "Sau khi các cô đi qua, người Đảng Hạng đang định ra khỏi hang động thì bị lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ phát hiện, lính trinh sát mới nhanh chóng bắn mũi tên lệnh."

"Thì ra là vậy," Khánh Mộ Lam gật đầu, hỏi: "Người Đảng Hạng thì sao?"

"Còn có thể thế nào, đương nhiên là bị ta cho nổ chết hết rồi!"

Hầu Tử phấn khích nói: "Ta cố tình đợi đến khi bọn chúng bắt đầu ra khỏi hang động mới châm thuốc nổ, thuốc nổ này thật sự rất mạnh, các cô đợi mà nhìn xem, núi đã bị nổ sụp mất một nửa, người Đảng Hạng bị chôn vùi ở trong đó!"

Dưới chân núi có một cái hang động lớn như vậy, dưới đáy gần như trống rỗng, căn bản không thể ném bom được.

Khánh Mộ Lam đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Hầu Tử: "Trước đó các ngươi đã bố trí người trên sườn núi chưa?"

"Đương nhiên!" Hầu Tử đắc ý gật đầu: "Người Đảng Hạng trốn ở chỗ này, chắc chắn sẽ mai phục ở kênh Lạc Dương, ta chắc chắn sẽ phái người canh giữ ở trên đỉnh núi trước, vừa rồi ta nghe được có tiếng lựu đạn, sao vậy, bị ta đoán trúng rồi hả?"

"Tại sao người của ngươi lại muốn giết lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ?" Khánh Mộ Lam cau mày hỏi.

"Có ý gì?" Hầu Tử sửng sốt: "Đang yên đang lành, giết lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ gì chứ?"

"Ngươi đi hỏi Trần Phượng Chí đi!"

Khánh Mộ Lam quay sang Tả Phi Phi nói: "Phi Phi, các cô ở phía sau quan sát một chút, ta dẫn hắn đi tìm Trần Phượng Chí!"

"Được!" Tả Phi Phi nhanh chóng gật đầu.

Mặc dù Hầu Tử nói là người Đảng Hạng ở phía sau đã bị vùi lấp trong hang động, nhưng Tả Phi Phi vẫn không dám lơ là, mà để cho các nữ công nhân canh phòng nghiêm ngặt như trước.

Mà Khánh Mộ Lam thì mang theo A Mai và Hầu Tử đi tìm Trần Phượng Chí.

Lúc này tiểu đội chi viện cho lính trinh sát còn chưa lên tới đỉnh núi, Trần Phượng Chí phát hiện Khánh Mộ Lam đã trở về, mặc dù không vui nhưng vẫn bước tới mấy bước để đón: "Tiểu thư, sao cô lại qua đây?"

Khánh Mộ Lam không thèm để ý đến anh ta, mà quay đầu nói: "Hầu Tử, ngươi nói đi!"

Sau khi ẩn náu nhiều ngày, lại vừa trải qua một vụ nổ, Hầu Tử thoạt nhìn thật sự rất nhếch nhác, mặt và cổ đều phủ đầy tro bụi.

Trần Phượng Chí vừa rồi thấy phía sau Khánh Mộ Lam có một người đi theo, nhưng anh ta không nhận ra đó là Hầu Tử.

Nghe Khánh Mộ Lam nói như vậy, anh ta mới cẩn thận nhìn lại, không phải Hầu Tử thì là ai?

Lúc trước ở dốc Đại Mãng, quan hệ của hai người cũng rất tốt, gặp được Hầu Tử ở đây, Trần Phượng Chí vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, tiến lên vỗ vai Hầu Tử nói: "Hầu Tử, sao ngươi lại ở đây, còn biến thành bộ dạng quỷ quái này?"

Nhìn thấy Trần Phượng Chí, Hầu Tử lại đắc ý, nước miếng bay tứ tung mà kể lại sự tích vinh quang của mình một lần nữa, thuận tiện cười nhạo Trần Phượng Chí, nhiều người như vậy mà cũng chưa từng phát hiện ra anh ta.

Kết quả còn chưa kịp nói xong đã phát hiện sắc mặt Trần Phượng Chí càng ngày càng khó coi.

Lúc này Hầu Tử mới nhớ đến, vì sao Khánh Mộ Lam lại dẫn anh ta tới đây, nhỏ giọng hỏi: "Nghe Khánh cô nương nói, các người có hai lính trinh sát xảy ra chuyện ở trên đỉnh núi? Sao lại như vậy?"

"Không phải người của ngươi ở trên đỉnh núi à, sao ngươi lại hỏi ta?"

Trần Phượng Chí tóm lấy Hầu Tử.

"Ta cũng không biết mà!" Hầu Tử cũng hơi lo lắng cho thuộc hạ của mình ở trên núi: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta lên trên nhìn xem!"

Nói xong, không đợi Trần Phượng Chí trả lời anh ta đã lập tức nhảy xuống, lao về phía sườn núi bên trái.

Thân hình của Hầu Tử cực kỳ linh hoạt, nhảy nhảy trên vách núi dựng đứng, nhanh chóng đuổi theo tiểu đội chi viện, sau đó đi theo tiểu đội đến tập hợp với đám tiểu đoàn Thiết Hổ đang trốn ở phía sau tảng đá.

Trong lúc đám người đang bàn bạc xem nên dùng bom chớp sáng hay là lựu đạn khói thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến từ trên đỉnh vách núi từ xa tới gần.

Các lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ và các thành viên của tiểu đội chi viện đều trở nên căng thẳng, cầm vũ khí nhìn chằm chằm vào rìa vách đá.

Ngoài ra còn có một số người cầm lựu đạn đã tháo chốt an toàn, sẵn sàng ném đi bất cứ lúc nào.

Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại.

“Các anh em của tiểu đoàn Thiết Hổ, mọi người đừng căng thẳng, ta là người của tiểu đoàn trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn!"

Một âm thanh truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Các lính trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ và các thành viên của tiểu đội chi viện quay lại nhìn về phía Hầu Tử.

Hầu Tử bước vài bước sang bên cạnh, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Tam Oa Tử, là ngươi đúng không?"

"Là ta!" Trên đỉnh đầu lại có tiếng bước chân truyền đến.

Ngay sau đó, Hầu Tử nhìn thấy một cái đầu to nhô ra thăm dò từ rìa vách đá: "Tiểu đoàn trưởng, không phải ngươi đang ở phía nam à?"
Chương 1204: Cái giá của sự mạo hiểm

“Đã xử lý xong kẻ địch ở phía nam rồi!”

Hầu Tử ngẩng đầu lên hỏi: “Tình hình bên các ngươi thế nào rồi?”

“Bên chúng ta cũng vừa xử lý xong.” Tam Oa Tử trả lời.

"Vừa rồi Lão Trần mới nói cho ta biết, có hai huynh đệ bên tiểu đoàn Thiết Hổ đã hy sinh, sao lại thế này?" Hầu Tử cau mày hỏi.

Giết quân mình là điều cấm kỵ, cho dù là giết nhầm cũng sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt nghiêm khắc từ bộ quân pháp.

Nghe Hầu Tử hỏi tới chuyện này, các trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ và tiểu đội tiếp viện đều nhìn Tam Oa Tử với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Tam Oa Tử gãi đầu: "Chuyện này... Tiểu đoàn trưởng, mọi người lên trước rồi nói sau!"

Hầu Tử vẫy vẫy tay với người của tiểu đoàn Thiết Hổ, men theo vách đá leo lên đỉnh núi.

Người của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng đi lên theo.

Khi lên tới đỉnh núi rồi mới thấy khắp nơi trên đó đều là vết máu.

Cách vách đá phía nam hơn mười mét có hai chiếc nỏ hạng nặng, bên cạnh những chiếc nỏ hạng nặng là thi thể của một số binh lính Đảng Hạng, chắc chắn họ là thủ phạm đã bắn chết quân trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ.

Tiếp tục đi về phía bắc mấy trăm mét tới một khu vực tương đối bằng phẳng, có một dãy máy bắn đá và nỏ hạng nặng. Trong đó có vài máy bắn đá đã ngã xuống đất, trông hình dáng như là bị lựu đạn làm hỏng.

Nhiều nhân viên hộ tống đang dọn dẹp chiến trường.

Theo kinh nghiệm của Hầu Tử, bây giờ anh ta đã hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chuyện này liên quan đến tiểu đoàn Thiết Hổ, để tránh cho hai bên có hiểu lầm không đáng có nên Hầu Tử vẫn hỏi một câu: “Không phải ta đã cho các ngươi mai phục trước sau? Sao tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn có huynh đệ hy sinh?”

“Tiểu đoàn trưởng, chúng ta không ngờ bọn họ lại đặt nỏ hạng nặng ở đây. Chúng ta đều mai phục ở phía bắc tới khi phát hiện họ đặt nỏ hạng nặng, thì đã không thể quay lại!"

Mặt Tam Oa Tử thê lương chỉ chỉ xung quanh: "Tiểu đoàn trưởng, ngài nhìn bên này xem, trơ trọi trống trơn muốn lẩn trốn còn khó chứ đừng nói là giấu ai!"

Bên trái kênh Lạc Dương là một vách đá chạy dài từ bắc chí nam, phía bắc rộng phía nam hẹp. Nơi trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ bị bắn chết là điểm cực nam của vách đá cũng là nơi hẹp nhất còn khu vực bằng phẳng chỉ được mấy mét vuông.

Ở nơi nhỏ như vậy muốn trở mình còn khó khăn, kỹ thuật ngụy trang có tốt đến đâu cũng không thể che giấu được, cho nên Hầu Tử không sắp xếp người ẩn nấp ở đây.

Một là không có cách nào để ngụy trang, hai là Hầu Tử cảm thấy không cần thiết.

Một nơi có mấy thước vuông máy bắn đá còn không để được, nhiều lắm chỉ có thể lắp đặt một hoặc hai chiếc nỏ hạng nặng, cho dù kẻ địch muốn phục kích ở đây cũng khó mà tạo ra nhiều thiệt hại cho phía dưới.

Trọng tâm phòng thủ của Hầu Từ là trên đỉnh vách đá rộng hơn ở phía bắc.

Ai ngờ sau đó người Đảng Hạng đến lại lắp đặt hai chiếc nỏ hạng nặng ở đây.

Nhưng lúc đó Hầu Tử đã lẩn trốn trong hang động bên kia, bọn Tam Oa Tử cũng đã suôn sẻ lẩn trốn ở phía bắc.

Khi đó khắp chốn trên đỉnh núi toàn là người Đảng Hạng, dù Hầu Tử đã thấy tình hình có vẻ không ổn thì cũng không dám hành động hấp tấp mà chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp.

Quả nhiên, sau khi thấy tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đến đây. Chuyện Trần Phượng Chí làm trước nhất là cho trinh sát tới đây dò đường, sau đó trinh sát dò đường đã bị nỏ hạng nặng tập kích.

Ngay cả khi đó, bọn Tam Oa Tử vẫn không hành động vì họ lo lắng mình ra tay sẽ khiến Hầu Tử bị lộ.

Mãi cho đến khi phát hiện ra trinh sát phía sau phóng ra mũi tên lệnh, họ mới lao ra tấn công.

Khi đó tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đã ra ngoài kênh Lạc Dương, người Đảng Hạng trên đỉnh núi cũng rất phấn khích, tất cả đều tập trung xung quanh máy bắn đá và nỏ hạng nặng, chuẩn bị phát động tấn công ngay sau khi tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân công nhân tiến vào kênh Lạc Dương.

Người Đảng Hạng đến đây để phục kích tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân, thế nào cũng không ngờ được là lại có người tới sớm hơn họ một bước để phục kích mình rồi bị bọn Oa Tam Tử đánh trở tay không kịp.

Bọn Tam Oa Tử kéo theo một vòng đạn chớp, người Đảng Hạng hoàn toàn không chuẩn bị gì khiến hầu hết đều bị mù tại chỗ.

Ngay sau đó bọn Tam Oa Tử lại làm vòng lựu đạn khác.

Hầu hết người Đảng Hạng đang phục kích trên đỉnh núi bên trái đều chưa nhìn được kẻ địch là ai, đã bị nổ chết ngay tại chỗ!

Bọn Tam Oa Tử đã xử lý xong lực lượng chủ lực của kẻ địch trên đỉnh núi, rồi sau đó mới tới đây để xử lý kẻ địch bên này.

"Tiểu đoàn trưởng, chuyện là vậy đó," Mặt bọn Tam Oa Tử buồn bã nói: "Lúc đó chúng ta đều đang trốn, thật sự không còn cách nào khác hết!"

Người của tiểu đoàn Thiết Hổ vốn tràn đầy tức giận nhưng sau khi nghe Tam Oa Tử giải thích xong thì tất cả đều im lặng.

Họ đều hiểu trong tình huống này Tam Oa Tử làm như vậy là đúng. Nếu là họ, họ cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Tam Oa Tử.

Hầu Tử thấy vậy biết vấn đề này có thể cho qua.

Nhưng anh ta vẫn đá Tam Oa Tử một cái: "Đừng giải thích với ta, về mà giải thích với tiên sinh, giải thích với bộ quân pháp... Phải rồi, bên đối diện thế nào rồi?”

Trái phải kênh Lạc Dương đều có vách đá, họ hiện đang đứng trên vách đá bên trái thấy vách đá bên phải mãi không có động tĩnh gì.

Ngoài miệng Hầu Tử hỏi Tam Oa Tử thì tay đã lấy kính viễn vọng ra.

"Tiểu đoàn trưởng, ngài không cần nhìn, bên phải có mấy chục người Đảng Hạng đã bị Ngưu Tào xử lý lâu rồi." Tam Oa Tử nói.

Anh ta phụ trách vách núi bên trái, một trung đội trưởng đội hộ tống tên Tào Ngưu phụ trách vách đá bên phải.

Do địa hình nên trên vách đá bên phải nên chỉ bày được ít máy bắn đá và nỏ hạng nặng, cộng thêm không được bao nhiêu người Đảng Hạng. Nên Ngưu Tào mang theo một trung đội trinh sát hộ tống khiến người Đảng Hạng không có cơ hội vùng vẫy, thậm chí còn chưa hề dùng lựu đạn, mỗi một nhân viên hộ tống bắn hai ba mũi tên là đã tiêu diệt kẻ địch sạch sẽ.

Hầu Tử cất kính viễn vọng đi mới cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm: "Để huynh đệ thu dọn nỏ hạng nặng và máy bắn đá biết đâu sau này có thể dùng, còn ngươi đi xuống với ta!"

"Dạ!”

Tam Oa Tử dạ một tiếng rồi xuống núi với Hầu Tử.

Trần Phượng Chí và Khánh Mộ Lam đã chờ lâu dưới chân núi, thấy Hầu Tử đi xuống vội hỏi.

Tam Oa Tử lại kể lại mọi chuyện thêm lần nữa.

Trần Phượng Chí nghe xong đã vỗ vỗ vai Hầu Tử: "Chuyện này không trách các ngươi được, muốn trách chỉ có thể trách người của ta quá liều lĩnh!"

Nếu trinh sát tiểu đoàn Thiết Hổ lên đỉnh cẩn thận một chút, tìm được chỗ khuất để nhìn thì có lẽ đã không bị bắn chết.

Nhưng họ đã không làm như vậy mà hai người đã liều lĩnh lao thẳng lên đỉnh núi, vừa lúc đụng vào nỏ hạng nặng của kẻ địch ngay trước mặt.

Khánh Mộ Lam cũng thở dài nhìn Tam Oa Tử hỏi: "Đã xử lý hết kẻ địch chưa?"

"Đã xử lý hết kẻ địch trên đỉnh núi nhưng phía trước thì ta không biết." Tam Oa Tử lắc đầu.

"Phía trước còn có người Đảng Hạng sao?" Khánh Mộ Lam sửng sốt.

Hầu Tử nói có hàng người lẩn trốn ở phía sau hang động là cô ấy đã thấy rất ngạc nhiên, nào ngờ Tam Oa Tử nói phía trước cũng có kẻ địch mai phục.

"Rốt cuộc Đảng Hạng mang tới bao nhiêu người vậy?" Trần Phượng Chí cũng cau mày hỏi.

“Khi người Đảng Hạng mới tới, ta đoán trên núi có khoảng mười nghìn người.”

Tam Oa Tử nói: “Bọn họ chia thành ba đội có khoảng năm nghìn người trốn trong hang động, một nghìn người đưa máy bắn đá và nỏ hạng nặng lên núi còn mấy người còn lại trốn trong khe núi hơn ba dặm phía trước.”
Chương 1205: Giết thủ lĩnh

"Ý của ngươi là vẫn còn bốn ngàn người Đảng Hạng ở ba chăm dặm phía trước ư?"

Trần Phượng Chí và Khánh Mộ Lam đều giật mình trước lời nói của Tam Oa Tử.

"Không chỉ bốn ngàn người mà có lẽ là bốn ngàn sáu trăm bảy mươi!"

Tam Oa Tử nói: "Hai bên trên đỉnh núi cũng chỉ có mấy chục máy bắn đá nên không cần nhiều người như vậy, cho nên sau khi đưa máy bắn đá lên lại đi xuống khoảng sáu bảy trăm người."

“Có vẻ như người Đảng Hạng thật sự coi trọng chúng ta!"

Trần Phượng Chí nghiến răng.

Nếu Kim Phi không cho Hầu Tử dẫn quân phục kích trước, thì có lẽ lần này bọn họ thể đứng giải thích mọi chuyện ở đây.

"Không phải coi trọng chúng ta mà chủ yếu là coi trọng tiên sinh!"

Lúc này Khánh Mộ Lam cũng đã đoán ra.

“Vậy là đang coi thường tiểu đoàn Thiết Hổ của chúng ta à?”

Trần Phượng Chí nghe vậy càng tức giận hơn, rút hắc đao ra ngay: “Các huynh đệ, người Đảng Hạng coi thường chúng ta, vậy phải làm sao đây?”

“Giết! Giết! Giết!"

Binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ sôi nổi giơ vũ khí lên.

Tuy rằng vẫn còn có bốn đến năm ngàn người Đảng Hạng nhưng kênh Lạc Dương là một khe núi, nên mười mấy người đứng cạnh nhau sẽ có vẻ chật chội dù người Đảng Hạng có nhiều bao nhiêu cũng chỉ có thể đi lên từng hàng một.

Kim Phi chưa bao giờ keo kiệt với người của mình. Sau khi tiểu đoàn Thiết Hổ ở thành Du Quan về tới, tất cả họ đều được thay áo giáp đen và hắc đao giống như nhân viên hộ tống, thật đúng là không cần phải sợ hãi khi đối mặt với người Đảng Hạng.

Huống chi phía sau tiểu đoàn Thiết Hổ còn có đội súng kíp của các nữ công nhân.

Địa hình này đúng là thiết kế riêng cho đội súng kíp.

Chỉ cần nữ công nhân lắp và bắn đủ nhanh thì người Đảng Hạng có nhiều bao nhiêu cũng không thể lao tới.

Cho nên thay vì sợ hãi, Trần Phượng Chí lại có hơi háo hức muốn thử.

"Ngươi gấp cái gì?"

Khánh Mộ Lam liếc Trần Phượng Chí một cái, sau đó quay đầu nhìn Hầu Tử: "Tiên sinh có sắp xếp gì không?"

"Đương nhiên là có!" Hầu Tử cười toe toét: "Chắc đợi chút nữa các người sẽ biết thôi!"

Quả nhiên đi về phía bắc ba bốn dặm có một khe núi, mà thủ lĩnh Hắc Vân quả thực đang chờ ở đây với hơn bốn nghìn người còn lại.

Kênh Lạc Dương là một thung lũng, không thích hợp cho kỵ binh chiến đấu quy mô lớn, lỡ nhân viên hộ tống ném lựu đạn làm ngựa chiến dễ bị hoảng sợ sẽ gây ra một hồi hỗn loạn và mất kiểm soát.

Thế nên thủ lĩnh Hắc Vân ra lệnh cho tất cả kỵ binh dồn ngựa chiến vào trong thung lũng, đồng thời dẫn người của mình tập trung ở bên ngoài khe núi để sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Gần miệng núi có năm sáu cung thủ mai phục, nhiệm vụ của bọn họ là xử lý trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ đi thăm dò đường.

Vừa rồi trên vách đá vang lên một tiếng động lớn như vậy, quân trinh sát của tiểu đoàn Thiết Hổ ở trong thung lũng cũng bắt đầu cảnh giác hơn, lập tức ngăn ngựa chiến chạy như điên, nhảy xuống khom lưng núp dưới bụng ngựa.

Trong trường hợp này, ngay cả khi có kẻ địch phục kích trên cao, cũng sẽ khó có thể làm tổn thương họ bằng vũ khí như cung tên.

Cứ như vậy, tốc độ của trinh sát trở nên cực kỳ chậm, khiến các cung thủ trong khe núi đợi lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng của trinh sát.

“Tam thúc, trên đỉnh núi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Một thanh niên đứng cạnh thủ lĩnh Hắc Vân không nhịn được hỏi.

Nghe vậy, những người Đảng Hạng khác xung quanh ông ta cũng rối rít vểnh tai lên.

Thật ra bọn họ cũng muốn hỏi nhưng lại không dám.

Bây giờ cháu trai thủ lĩnh đã lên tiếng nên họ chỉ tiện nghe một chút.

"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!" Thủ lĩnh Hắc Vân liếc cháu trai mình một cái.

“Nhưng vừa rồi ta nghe thấy một tiếng nổ lớn, hình như là lựu đạn…” Người cháu trai hỏi tiếp.

“Có lẽ Hắc Qua Tử vô tình làm nổ lựu đạn.”

Thủ lĩnh Hắc Vân đang an ủi cháu trai cũng như đang an ủi bản thân mình.

Đúng như những gì A Mai đã nghĩ, mặc dù người Đảng Hạng đã thu giữ được một số lựu đạn trong lần bao vây tiêu cục Trấn Viễn, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm.

Cũng may Lý Lăng Duệ rất coi trọng lần phục kích này nên đã phê duyệt cho bộ lạc Hắc Vân năm rương.

Trong năm rương này cũng chỉ mới có 200 quả lựu đạn nên hiển nhiên bộ lạc Hắc Vân không dám lấy ra thử nghiệm nhiều.

Thủ lĩnh chọn ra mấy thân tín để mỗi người ném mấy quả, thế là đã tính huấn luyện xong.

Nên dưới tình huống này, chuyện kích nổ nhầm cũng không phải là không thể.

Người cháu trai còn muốn hỏi thêm, nhưng khi thấy thủ lĩnh hung hăng trừng mắt nhìn mình là đã vội ngậm miệng lại.

Lúc này thủ lĩnh Hắc Vân mới thu ánh mắt lại.

Ông ta cũng đâu có bị điếc nên tất nhiên nghe thấy tiếng lựu đạn nổ.

Nhưng ông ta vẫn luôn ở trong khe núi, cháu trai ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra thì chẳng lẽ ông ta biết sao?

Hỏi tới hỏi lui lại khiến lòng quân rối loạn!

Hai đứa con trai của thủ lĩnh Hắc Vân đều đã chết hết, vốn ông ta muốn bồi dưỡng cho đứa cháu trai này thừa kế nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy nó có hơi ngu ngốc, dự định trở về sẽ xem đứa cháu trai khác.

Ngay khi thủ lĩnh Hắc Vân đang nghĩ tới những đứa cháu trai khác của mình, bỗng nghe thấy một tràng tiếng huýt sáo vang lên trong không trung.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy hàng chục chấm đen từ trên trời rơi xuống!

"Không hay rồi, là lựu đạn!"

Hộ vệ của thủ lĩnh Hắc Vân lập tức phản ứng, muốn kéo thủ lĩnh đi.

Tiếc là đã chậm.

Những quả lựu đạn liên tục rơi xuống, ầm ầm nổ mạnh!

Cát sắt lẫn trong lựu đạn bắn ra khắp nơi như mưa đạn, những người Đảng Hạng xung quanh gần như đã bị khoét thành cái rổ.

Thủ lĩnh Hắc Vân cũng không thể may mắn thoát được, ít nhất đã bị mười mấy mảnh cát sắt bắn vào mặt và cổ, chết không trân trối!

Người Đảng Hạng nào không bị ảnh hưởng gì ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy cách đó mấy chục thước giữa sườn núi, không biết lúc nào đã xuất hiện một người và trước mặt anh ta có một cái giá nhỏ đặt trên đá.

Người này mặc bộ quần áo màu vàng đất, trông giống hệt như màu của cục đá.

Nếu anh ta không chủ động đứng lên thì đúng là người Đảng Hạng không thể tìm được.

Thực ra trước khi thủ lĩnh Hắc Vân vào trong khe cũng đã cho người đi kiểm tra khu vực xung quanh trước khi vào núi, nhưng nhân viên hộ tống đã thoát được nhờ vào bộ đồ này.

Sử dụng môi trường để ngụy trang cũng là môn bắt buộc trong doanh trại trinh sát.

Nhân viên hộ tống trinh sát này đã bò mãi trên sườn núi mấy ngày đêm, cũng đã tìm hiểu rõ ràng tình hình của bộ lạc Hắc Vân.

Kể từ khi nghe thấy tiếng nổ của Hầu Tử, anh ta đã bắt đầu lắp ráp máy bắn đá mini.

Sợ bị người Đảng Hạng phát hiện, anh ta đã lắp ráp rất cẩn thận và chậm rãi.

May mắn thay, anh ta đã lắp ráp xong trước khi người Đảng Hạng rời khỏi khe núi, lại còn xử lý được thủ lĩnh Hắc Vân như mong muốn!

Nhưng cũng vì thế mà anh ta đã lộ tẩy!

“Người đâu, bắt lấy hắn cho ta!”

Xa xa, một tiểu thủ lĩnh tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng khi thấy thủ lĩnh mình đã bị giết.

Theo tiếng ra lệnh của hắn, hàng trăm binh lính Đảng Hạng giơ đao lao về phía sườn núi.

Các cung thủ cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, mà đổi hướng bắn về phía sườn núi.

Trinh sát hộ tống cũng không dám sơ suất, ném xuống một quả lựu đạn khói rồi nhanh chóng leo lên núi.

Nhưng trước khi lên đến đỉnh núi, người trinh sát đột nhiên dừng lại quay đầu mỉm cười với người Đảng Hạng ở khe núi.

...

Cách đó ba bốn dặm về phía nam, Khánh Mộ Lam và đám người Trần Phượng Chí cũng nghe thấy tiếng lựu đạn nổ mạnh, tất cả đều cùng lúc quay đầu nhìn về phía bắc.

Chỉ thấy một đám khói đen bốc lên theo khe núi.

Nhưng cụm khói đen này còn nhỏ hơn cụm khói của Hầu Tử vừa làm ra nhiều, tiếng nổ cũng nhỏ hơn và mặt đất cũng chỉ rung chuyển nhẹ.

Khánh Mộ Lam đang định hỏi Hầu Tử xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy một khinh khí cầu màu đen đang dần bay lên trên bầu trời phía bắc...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom