-
Chương 1206-1210
Chương 1206: Tự hào
"Khinh khí cầu?"
"Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"
Mỗi khi nữ công nhân và binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ nhìn thấy khinh khí cầu thì đều trở nên vô cùng phấn khích.
Kể từ khi người Đông Man thả Hải Đông Thanh ra, tiêu cục Trấn Viễn gần như không còn sử dụng khinh khí cầu nữa.
Chưa kể đến sự phấn khích của các nữ công nhân, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng tỏ ra kinh ngạc: "Hầu Tử, tiên sinh đã tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi sao?"
Kể từ khi khinh khí cầu xuất hiện, Khánh Mộ Lam thực sự hiểu cái gì gọi là quyền khống chế trên không!
Ai nắm quyền khống chế trên không thì tương đương với việc nắm quyền chủ động trên chiến trường, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, kẻ địch cũng không thể làm gì được!
Nếu như Kim Phi đã tìm được cách khắc chế Hải Đông Thanh, người Đảng Hạng sẽ không đáng để nhắc tới!
Phi thuyền kết hợp với gói thuốc nổ, chắc chắn có thể đánh cho người Đảng Hạng tan tác.
Lại lần nữa thấy khinh khí cầu khiến cho Khánh Mộ Lam nhìn thấy thắng lợi và hy vọng.
Đáng tiếc, Hầu Tử lại lắc đầu, phá vỡ sự mong đợi của Khánh Mộ Lam: "Tạm thời vẫn chưa có!"
"Vậy tại sao các ngươi dám sử dụng khinh khí cầu vậy?" Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
"Bởi vì chim của bọn họ đã bọn ta giết chết hết rồi!" Hầu Tử giải thích: "Nơi này cách Hi Châu rất xa, nếu người Đảng Hạng đưa chim tới đây, chúng ta cũng đã đánh xong rồi!"
Trước khi lập ra kế hoạch hành động, Kim Phi đã suy đoán rằng kẻ địch lên sẵn kế hoạch mai phục, rất có thể sẽ mang theo chim ưng.
Vì thế, Hầu Tử đã sắp xếp tổng cộng ba tổ trinh sát xung quanh khe núi.
Tổ đầu tiên vừa mới ra tay, mặc dù chỉ có một người, nhưng thuộc hạ của Hầu Tử đã sử dụng máy bắn đá mini rất tốt.
Theo kế hoạch, nhiệm vụ đầu tiên của anh ta không chỉ là giết chết thủ lĩnh Hắc Vân, mà còn phải tìm kiếm giết chết hết những con chim ưng do đối phương nuôi dưỡng.
Nếu như tổ thứ nhất thành công, tổ thứ hai và tổ thứ ba tiếp tục ẩn nấp, nếu tổ thứ nhất thất bại, tổ thứ hai và tổ thứ ba lập tức tiến hành các bước tấn công tiếp theo.
Sau nhiều ngày quan sát, trinh sát đã tìm hiểu cực kỳ rõ ràng tình hình ở trong khe núi rồi.
Ai là thủ lĩnh, ai là người phụ trách hậu cần, ai là người phụ trách ngựa chiến…. Các trinh sát đều nhớ rõ ràng.
Điều khiến cho các trinh sát ngạc nhiên là, thủ lĩnh Hắc Vân rất coi trọng chim ưng, vẫn luôn mang theo bên mình, nhóm trinh sát thứ nhất đã hoàn thành hai nhiệm vụ cùng một lúc.
Các trinh sát mai phục ở trên đỉnh núi lập tức làm theo thỏa thuận, dùng cờ để gửi tin cho đội bay đang mai phục ở phía xa hơn.
Đội bay vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng khe núi, sau khi phát hiện thấy tín hiệu, khinh khí cầu đã được chuẩn bị sẵn lập tức cất cánh bay lên không trung, bay theo hướng gió bắc bay về phía nam.
Địa hình của khe núi giống như một cái phễu, được bao quanh bởi những ngọn núi, chỉ có một khoảng trống rộng hai thước gần với đường chính.
Khinh khí cầu bay tới ngọn đồi nhỏ phía bắc khe núi, phi công ném một sợi dây thừng xuống, trinh sát mai phục ở gần đó chạy tới nhặt sợi dây thừng lên, buộc vào một tảng đá lớn.
Khinh khí cầu lơ lửng ngay trên đỉnh núi, phi công buộc đầu kia của sợi dây để cố định khinh khí cầu tránh bị gió thổi bay đi.
Trong giỏ treo, một vài nhân viên hộ tống mở thùng lựu đạn ra, ném xuống như thể không tốn tiền vậy, phong tỏa lối ra của khe núi.
"Chim ưng của chúng ta đâu, nhanh thả chim ưng ra đi!"
Một gã thủ lĩnh lo lắng hét lên.
Thủ lĩnh chết rồi, bộ lạc Hắc Vân trong nháy quân vô tướng, các gã thủ lĩnh chỉ có thể tự mình hành động.
Gã thủ lĩnh này là người có uy tín nhất xung quanh.
"Tam ca, chim ưng của chúng ta bị nổ chết hết rồi, không còn chim ưng nữa!"
Binh lính Đảng Hạng ở bên cạnh trả lời với vẻ mặt buồn bã.
Mặc dù Đảng Hạng luôn có truyền thống thuần hóa chim ưng, nhưng mục đích thuần hóa chim ưng của họ chủ yếu là để săn thú, bây giờ chim ưng được dùng để tấn công khinh khí cầu và phi thuyền, nên cần phải huấn luyện lại.
Quá trình này mất rất nhiều thời gian nên mặc dù chim ưng của Đảng Hạng rất nhiều, nhưng số lượng có thể dùng để tấn công khinh khí cầu lại không nhiều.
Một phần chim ưng đã được huấn luyện ở lại vương thành để ngăn chặn tiêu cục Trấn Viễn sẽ dùng phi thuyền đánh lén vương thành như trước đây, phần còn lại bị Hoàng đế mới đưa đến Hi Châu, giao cho Lý Lăng Duệ phân phối.
Lý Lăng Duệ đã bí mật đưa một phần số chim ưng đến Xuyên Thục, để tấn công đội bay của Kim Phi, những con khác cũng chia thành từng tốp nhỏ.
Phân tán đến các chiến trường khác.
Giống như Kim Phi dự đoán, Lý Lăng Duệ vô cùng coi trọng lần phục kích này, khi cử người đến đưa lựu đạn cho bộ lạc Hắc Vân còn yêu cầu người huấn luyện chim ưng mang theo hai con chim ứng cùng đi.
Kết quả là hai con chim ưng bị nhốt trong lồng, không bao giờ được thả ra cho nên chúng đã bị nổ chết cùng với người huấn luyện chim ưng luôn.
Không có chim ứng, người Đảng Hạng chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu ném lựu đạn trên đầu bọn họ.
Nhìn thấy thêm nhiều khinh khí cầu bay từ phía bắc đến, những binh lính Đảng Hạng bị mắc kẹt trong khe núi đều lo lắng, tản ra bốn phía về các sườn đồi xung quanh.
Nhưng hầu hết địa hình các đỉnh núi núi Đan Hà đều là dốc lớn, hầu như tất cả xung quanh khe núi đều là dốc đứng, chỉ có số ít đường núi là bằng phẳng.
Nhưng bộ lạc Hắc Vân quân không có tướng, bị thúc giục bởi bản năng sinh tồn, vô số binh lính Đảng Hạng đã đổ về những con đường núi này.
Phi công ở trên trời nhìn thấy vậy lập tức điều khiển khinh khí cầu bay đến, ném một làn sóng bình dầu hỏa xuống những con đường núi nhỏ này.
Con đường nhỏ lên núi hoàn toàn biến thành biển lửa, không thể nào đi qua được.
Hàng ngàn binh lính Đảng Hạng hoàn toàn bị ngọn lửa bao vây trong núi.
Dĩ nhiên, cũng có một số ở khá gần khe núi và phản ứng khá nhanh chóng, trốn thoát trước khi khinh khí cầu phong tỏa cửa núi.
Bọn họ đều biết phía nam có tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân, mà số binh lính Đảng Hạng trốn thoát ra được chỉ có không đến ba trăm người, chắc chắn không phải là đối thủ.
Gã thủ lĩnh dẫn đầu suy nghĩ một chút, nhanh chóng dẫn theo những người này chạy trốn về phía bắc.
Nhưng mới chạy chưa được bao xa, một khinh khí cầu đã bay từ phía bắc tới.
Người Đảng Hạng chọn mai phục ở kênh Lạc Dương, nguyên nhân chính là do hai bên thung lũng đều có vách đá dựng đứng, ngoại trừ con đường này là không có chỗ để trốn, thích hợp để bọn họ đánh phục kích.
Nhưng bây giờ chính bọn họ lại là người không có nơi nào để trốn.
Nhìn khinh khí cầu càng lúc càng gần, Gã thủ lĩnh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dẫn đầu lao về phía bắc.
Nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu cũng không khách khí, cầm lựu đạn ném xuống bên dưới.
Khinh khí cầu không buộc dây, cứ trôi về phía nam, bị hàng chục người Đảng Hạng xông qua.
Trận chiến mấy nghìn người, mấy chục người chạy thoát cũng không có gì đáng nói, phi công nhìn xuống dưới, không thèm quan tâm đến, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay về phía khe núi.
Nơi đó mới là chiến trường chính!
Cách mấy dặm, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí cũng đã nghe Hầu Tử giải thích xong.
"Tiên sinh thực sự quá lợi hại, kẻ địch muốn mai phục chúng ta, kết quả còn chưa kịp ra tay, đã bị tiên sinh giết chết hơn một nửa rồi!
Trần Phượng Chí cũng không quan tâm đến việc Khánh Mộ Lam có mặt ở hiện trường, không do dự khen ngợi Kim Phi.
“Còn phải nói à, tiên sinh của nhà chúng ta đã từng nói, cách đánh giặc tốt nhất chính là tiêu diệt kẻ địch trước khi lên đường tấn công, người mình có thể không hy sinh thì không hy sinh, hy sinh càng ít càng tốt!” Hầu Tử tự hào nói.
“Đánh giặc với tiên sinh sảng khoái lắm!”
Bất kể là ở dốc Đại Mãng, hay lần trước khi đến thành Du Quan, Kim Phi chưa bao giờ coi bất kỳ người nào như bia đỡ đạn, cho dù là lực lượng chính thống như tiểu đoàn Thiết Hổ, Kim Phi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Đây cũng chính là lý do tại sao Trần Phượng Chí sẵn sàng gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và sẵn sàng phục tùng mệnh lệnh của Kim Phi.
Chương 1207: Chuẩn bị tổng tiến công
“Đừng nịnh hót nữa, tiên sinh cũng không có ở đây!”
Hầu Tử vỗ vai Trần Phượng Chí nói: "Dọn dẹp đi, đến lượt các ngươi lên sân rồi!"
"Cần chúng ta làm gì?"
Trần Phượng Chí xoa xoa tay hỏi.
Trận chiến phía trước rất sôi động, anh ta chỉ đứng nhìn, đã nóng lòng muốn thử rồi.
"Chém thêm một nhát!" Hầu Tử lạnh lùng nói.
Cùng với việc thời gian đến thế giới càng ngày càng dài, Kim Phi cũng càng hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này, tâm trí cũng biến thành càng ngày càng tàn nhẫn và bình tĩnh.
Nếu như là thời điểm này của năm ngoái, khi lập ra kế hoạch chiến tranh, Kim Phi sẽ không tàn ác như vậy, hơn nữa có thể sẽ tạo cho bộ lạc Hắc Vân một cơ hội đầu hàng.
Nhưng ưu thế của kẻ địch lần này quá lớn, nếu tiếp tục mềm lòng, chính là vô trách nhiệm với đồng đội của mình.
Nhân lực của phe ta đã không đủ, thực sự không thể lấy đâu ra người để canh giữ tù nhân nữa.
Cho nên, khi lập kế hoạch lần này, Kim Phi hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề giam giữ tù nhân, mọi hành động của y đều nhằm mục đích giết chết tất cả.
Quyết định này thật sự khiến Trần Phượng Chí hài lòng, sau khi nghe được lời của Hầu Tử, anh ta lập tức dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ xông vào kênh Lạc Dương.
Khi tiểu đoàn Thiết Hổ vừa đuổi đến khe núi, vụ ném lựu đạn vẫn đang tiếp tục.
Một số binh lính Đảng Hạng phát hiện nhân viên hộ tống không ném lựu đạn vào đàn ngựa chiến, nên núp dưới bụng ngựa chiến để tránh bị ném lựu đạn.
Trần Phượng Chí cũng không vội, phải người chặn ở lối vào của khe núi, sau đó từ từ chờ đợi.
Đến khi hầu hết binh lính Đảng Hạng trong khe núi đã bị nổ chết, Trần Phượng Chí mới dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ lao vào khe núi tiến hàng cuộc tấn công cuối cùng, dọn sạch tàn quân của Đảng Hạng ẩn núp trong đám ngựa chiến.
Một bên khác, các nữ công nhân cũng không nhàn rỗi.
Sau khi nghe Khánh Mộ Lam và Hầu Tử giải thích, cũng dẫn các nữ công nhân quay lại chuẩn bị chém thêm một nhát.
Nhưng ra đến bên ngoài hang động mới phát hiện ra là không cần thiết.
Một nửa vách núi đã bị Hầu Tử nổ đánh sập, dù người Đảng Hạng ở trong hang không bị đập chết cũng bị chặn ở bên trong.
"Hang động này không có đường ra nào khác chứ?" Tả Phi Phi nhìn về phía Hầu Tử.
"Yên tâm đi, tất cả các đường ra đều bị chúng ta nổ tung rồi!" Hầu Tử vỗ ngực tự tin.
Trước khi người Đảng Hạng đi vào, đám người Hầu Tử đã bí mật khám phá hang động, ngay cả một dòng sông ngầm ở phía đó cũng bị bọn họ phát hiện.
Khi Hầu Tử phái người dò xét hạ du của dòng sông ngầm, xác nhận không còn đường ra nào khác.
Với tình trạng sạt lở hiện tại, cho dù người Đảng Hạng ở trong hang vẫn còn sống, không có sự hỗ trợ của máy móc, bọn họ cũng không thể dỡ đã trốn ra ngoài được.
Hang động này đã được định sẽ sẽ trở thành nấm mồ của những người Đảng Hạng này.
Lý Lăng Duệ rất coi trọng lần mai phục này, không chỉ cử bộ lạc Hắc Vân mà còn ra lệnh cho người phụ trách tình báo sắp xếp rất nhiều gián điệp bí mật theo dõi.
Hắn muốn biết tin tức về cái chết của Kim Phi đầu tiên, còn yêu cầu bộ lạc Hắc Vân, một khi giết chết được Kim Phi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đưa thi thể về đại quân chinh chiến phía nam.
Khi tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đang dọn dẹp chiến trường, người phụ trách tình báo của Lý Lăng Duệ nhận được tin tức trận chiến thất bại.
Dù sao bộ lạc Hắc Vân có hơn mười nghìn người, cho dù kế hoạch của Kim Phi có không có kẽ hở đi chẳng nữa, vẫn có người trốn thoát được.
Thông qua sự quan sát của mình và câu chuyện của những người này, gián điệp cũng coi là đã phân tích được toàn bộ quá trình chiến đấu.
Sau khi người phụ trách tình báo xem xong tin tình báo, hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Hắn biết rõ Lý Lăng Duệ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào lần phục kích này, kết quả bây giờ lại thất bại!
Hơn nữa còn thất bại một cách thê thảm như vậy….
Người phụ trách tình báo thực sự không biết khi biết được tin này Lý Lăng Duệ sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng điều nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.
Người phụ trách tình báo hít sâu mấy hơi, sau khi bổ sung đầy đủ sức lực, hắn mang theo tình báo đến bên ngoài lều của Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đang cùng mấy phụ tá thảo luận về chuyện chiến tranh, nhìn thấy người phụ trách tình báo tới, hai mắt không khỏi sáng lên.
Hôm qua hắn đã nhận được tin tức, Kim Phi dẫn theo nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ sẽ đến kênh Lạc Dương vào ngày hôm nay.
Có phải là trận chiến ở kênh Lạc Dương đã kết thúc rồi không?
Lý Lăng Duệ vội vàng hỏi.
"Đúng vậy!" Người phụ trách tình báo nhẹ nhàng gật đầu.
"Ha ha, tốt quá rồi!" Lý Lăng Duệ nắm chặt nắm đấm, sau đó hỏi: "Khi nào có thể đưa thi thể của Kim Phi đến đây?"
Lần này người phụ trách tình báo không trả lời mà chỉ cúi đầu xuống.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ là Kim Phi chạy thoát rồi sao?"
Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói: "Người của bộ lạc Hắc Vân đều là đồ ăn hại sao? Mười nghìn người mai phục trước, còn có thể để Kim Phi chạy thoát được? Truyền lệnh cho thủ lĩnh Hắc Vân, bổn vương không biết bọn hắn dùng cách nào, cho dù là đuổi đến Kim Xuyên, cũng phải giết chết Kim Phi, nếu không ta sẽ giết chết hắn!"
"Thủ lĩnh Hắc Vân… Đã chết rồi…." Người phụ trách tình báo cúi đầu, đưa tin tình báo đến trước mặt Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ cảm thấy trong lòng có dự cảm không lành, nhận lấy tin tình báo.
Một lúc sau, sắc mặt Lý Lăng Duệ trở nên u ám hơn mây đen trên bầu trời, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Hắn biết nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ bảo vệ Kim Phi không phải là người dễ đối phó, cho nên mới để bộ lạc Hắc Vân ra tay.
Mặc dù bộ lạc Hắc Vân không phải là bộ lạc tinh nhuệ nhất dưới quyền của hắn, nhưng vẫn rất có năng lực chiến đấu.
Theo Lý Lăng Duệ, bộ lạc Hắc Vân điều động mười nghìn người, lại mai phục trước, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đều có thể giết được Kim Phi.
Nhiều nhất là bộ lạc Hắc Vân thương vong nghiêm trọng hơn chút.
Nhưng Lý Lăng Duệ không ngờ rằng, Kim Phi sẽ mai phục ở kênh Lạc Dương trước cả bộ lạc Hắc Vân!
Hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy!
Chỉ là một gói thuốc nổ, năm nghìn tinh nhuệ bộ lạc Hắc vân đã bị chôn vùi trong hang động!
Trong núi còn có hơn bốn nghìn người, bị chặn chết ở trong khe núi, lần lượt bị khi khí cầu thay nhau ném lựu đạn.
Trước kia hiểu biết của hắn đối với Kim Phi chỉ giới hạn ở tình báo chiến tranh và truyền thuyết, bây giờ chính thức chiến đấu với Kim Phi, Lý Lăng Duệ mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của Kim Phi!
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Duệ vốn là người tự tin, bỗng nhiên cảm thấy mất tự tin, trong mắt thậm chí còn có một tia bối rối và sợ hãi.
Nhưng trận chiến này không chỉ liên quan đến ngôi vị Hoàng đế của ca ca hắn, còn liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ đã không thể lùi được nữa!
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Một lát sau, Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng mở mắt ra.
Phát hiện phụ tá và phó tướng đều đang chăm chú nhìn mình, hắn nhẹ nhàng thở dài, chủ động đưa tin tình báo cho phó tướng thân tín nhất của mình: "Các ngươi xem đi!"
Phó tướng nhận lấy tin tình báo, mấy phụ tá cũng vội vàng vây quanh.
Mới xem được một nửa, phó tướng đã tức giận đến mức mắng lớn: "Bộ lạc Hắc Vân ngày ngày đều ăn phân ngựa sao, nhân viên hộ tống núp dưới mắt bọn họ mà bọn họ cũng không phát hiện ra!"
Mấy phụ tác khác cũng lần lượt cau mày.
Bọn họ cho rằng bộ lạc Hắc Vân có thể không bắt được Kim Phi, thậm chí còn cho rằng bộ lạc Hắc Vân có thể thất bại, nhưng không ai có thể tưởng tượng được, bộ lạc Hắc Vân sẽ thua thảm hại như vậy!
Hàng chục nghìn kỵ binh, còn chưa kịp giao chiến với kẻ thù, đã không còn nữa rồi….
Kết quả này khiến tất cả mọi người trong lều đều không khỏi rùng mình!
"Đại vương, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?" Phó tướng nhỏ giọng hỏi.
"Tiếp theo…." Lý Lăng Duệ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Truyền lệnh xuống, chuẩn bị tổng tấn công!"
Chương 1208: Hoảng sợ
“Tổng tiến công?”
Mọi người trong lều đều bị sốc.
“Đại Vương, máy bắn đá sắp tới rồi, hay là, chúng ta đợi thêm vài ngày nữa?” Phó tướng ngập ngừng hỏi.
Trước kia không ít người đề nghị tổng tiến công, nhưng Lý Lăng Duệ không đồng ý, thái độ kiên quyết đợi máy bắn đá và cung nỏ được đưa đến.
Bây giờ máy bắn đá đã đến cách đây mười mấy dặm, còn hai, ba ngày nữa là đến, kết quả Lý Lăng Duệ lại nói muốn phát động tổng tấn công?
Chuyện này làm cho phó tướng và trợ tá đều mơ hồ, không hiểu nổi Lý Lăng Duệ nghĩ thế nào.
Chỉ có người phụ trách tình báo hiểu, Lý Lăng Duệ chắc là sợ.
Trên thực tế, vừa nhìn thấy tin tức về kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo cũng cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phải biết rằng, bộ lạc Hắc Vân không phải là một bộ lạc nhỏ, mà là một trong những bộ lạc lớn nhất phía Tây Đảng Hạng, kỵ binh của bọn họ dũng cảm thiện chiến, xung quanh trăm dặm không có ai dám ức hiếp bọn họ.
Kết quả là Bộ Lạc Hắc Vân phái 10.000 kỵ binh tinh nhuệ đến phục kích 1.000 người của Kim Phi, tất cả đều bị giết mà không hề nhìn thấy mặt Kim Phi.
Lý Lăng Duệ là tổng chỉ huy, bộ lạc Hắc Vân là cấp dưới trực hệ của hắn, bộ lạc Hắc Vân bị tổn thất nặng nề, hắn là người cảm nhận rõ nhất, cho nên hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Điều hắn sợ không phải là hàng vạn quân Đại Khang mới do Trương Lương chỉ huy cách đó vài dặm mà là Kim Phi!
Lý Lăng Duệ trước đó kiên trì chờ đợi máy bắn đá, bởi vì hắn dự định đánh một trận thật đẹp, đạt được thắng lợi lớn nhất với ít thương vong nhất.
Sau khi nghe được tin tức về bộ lạc Hắc Vân, suy nghĩ của hắn đột nhiên thay đổi.
Giờ hắn không thể quan tâm cái gì khác, hắn chỉ trước khi Kim Phi tới, kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.
Cuộc chiến vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng Lý Lăng Duệ có linh cảm rằng một khi Kim Phi đến, rất có thể hắn sẽ mất thế chủ động trên chiến trường.
Bởi vì Kim Phi đã làm những việc vô tổ chức và quá ‘tà đạo’.
“Đại vương, máy bắn đá nhanh nhất sẽ đến sau ba ngày nữa, chúng ta đã chờ đợi nhiều ngày như vậy, hay là đợi thêm một chút nữa được không?”
Phó tướng nói: “Ta phái thêm người đi đón, chúng ta đi ngày đêm, nhiều nhất hai ngày nữa sẽ tới nơi!”
“Đúng vậy, Đại Vương, nếu chúng ta hành động vội vàng, binh lính chưa chuẩn bị sẵn sàng sợ rằng sẽ loạn vô tổ chức!”
Một số trợ tá cũng nói theo.
Người phụ trách tình báo có lẽ đoán được Lý Lăng Duệ đang sợ hãi, nhưng hắn không thể nói thẳng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân đội!
Nghĩ đến đây, người phụ trách tình báo trợn mắt hỏi: “Đại vương, từ kênh Lạc Dương đến Hi Châu còn một chặng đường dài, chúng ta còn cần bố trí mai phục nữa không?
Còn nữa, đội ngũ mà Kim Phi tập hợp lần này đều đến từ Xuyên Thục và đất Tần, còn có rất nhiều tân binh, xin hỏi Đại Vương, chúng ta có cần phái người đi khiêu khích không?”
Trên thực tế, trước khi bố trí cuộc phục kích ở kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo và Lý Lăng Duệ đã phân tích lộ trình của Kim Phi, ngoại trừ kênh Lạc Dương, không có vị trí thích hợp nào cả.
Bởi vì khi Kim Phi xuất phát, trước mắt nhất định phải có lính trinh sát dò đường, muốn phục kích y rất khó khăn.
Những nơi khác không quá bí mật, không có hang động lớn như vậy có thể giấu người.
Vì vậy, hai câu hỏi mà người phụ trách tình báo hỏi, thực ra không phải là hỏi có phục kích hay không, mà là nhắc nhở Lý Lăng Duệ, Kim Phi còn cách Hi Châu khá xa, không thể đến nhanh như vậy được.
Hơn nữa, quân Đại Khang tập trung ở phía nam vào thời điểm này không chỉ bao gồm tiêu cục Trấn Viễn và Quân Trấn Viễn mà còn có thêm nhiều binh lính mới được tuyển mộ từ Xuyên Thục và đất Tần vào mùa thu.
Cho dù Kim Phi có đến cũng không thể nhanh chóng tiếp quản quân sự.
Lý Lăng Duệ nghe người phụ trách tình báo nói như vậy, hắn đột nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, phải mấy ngày nữa Kim Phi mới đến, hơn nữa cho dù có đến thì cũng chưa chắc có thể tiếp quản quân sự, binh lực của hắn gấp mấy lần Kim Phi, hơn nữa quân số kỵ bin cũng rất lớn, vũ khí trang bị cũng tốt, sao phải sợ?
Nghĩ tới đây, Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hắn nhìn sâu vào người phụ trách tình báo rồi trả lời: “Bất cứ cuộc phục kích vội vàng nào chắc chắn sẽ bị trinh sát của Kim Phi phát hiện, cho nên không cần phải suy nghĩ về cuộc phục kích! Về phần khiêu khích, ngươi cứ coi đó mà sắp xếp. Nếu trong số những tân binh có người chúng ta, cũng có thể thử một chút!”
“Vâng!” Người phụ trách tình báo nhận thấy tình trạng của Lý Lăng Duệ đã hồi phục, tâm trạng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
...
Khi đánh trận, chỉ sợ người chỉ huy sẽ mất lí trí.
Lý Lăng Duệ là tổng chỉ huy, bất kỳ quyết định nào của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến hàng ngàn binh sĩ của Hạng Đảng.
“Đúng rồi, có phản hồi từ kinh thành không?” Lý Lăng Duệ lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với Kim Phi và người Đông Man ở thành Du Quan? Kim Phi có làm ra vũ khí mới không?”
Lý Lăng Duệ đã nghiên cứu cẩn thận nhiều thông tin khác nhau về Kim Phi, đặc biệt những trận chiến do Kim Phi chỉ huy là trọng tâm nghiên cứu của Lý Lăng Duệ.
Từ những trận chiến quy mô lớn như Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng cho đến các trận trấn áp thổ phỉ nhỏ do y chỉ huy khi, chỉ cần là tư liệu thu thập được, Lý Lăng Duệ đều nghiên cứu cẩn thận, hy vọng từ trong các tư liệu này tìm ra thói quen và quy tắc dùng binh của Kim Phi.
Sau khi nghiên cứu, Lý Lăng Duệ phát hiện, cách dùng binh của Kim Phi có thể nói là vô tổ chức, thậm chí không giống một vị tướng nào cả mà giống như một kẻ nghiệp dư.
Nhưng lần nào Kim Phi cũng thắng, mà hầu như lần nào y cũng lấy ít đánh bại nhiều.
Qua phân tích và tóm tắt, Lý Lăng Duệ phát hiện ra rằng bí quyết chiến thắng của Kim Phi không phải là chiến thuật xuất sắc như thế nào mà là Kim Phi có thể sử dụng các loại vũ khí khác nhau trong mỗi trận chiến.
Khi ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã tạo ra bẫy ngựa, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, đánh cho quân chinh chiến phía Nam không kịp trở tay.
Trong cuộc chiến ở dốc Đại Mãng, Kim Phi nghĩ ra áo giáp đen và lựu đạn.
Hầu hết binh lính Thổ Phiên đều mê tín, khi nhìn thấy lựu đạn và bom chớp sáng, nhiều binh lính Thổ Phiên cho rằng đây là vũ khí của thần linh và là sự trừng phạt của thần linh với bọn họ!
Khi những người Đông Man đến gần thành, lại đúng lúc đụng phải khinh khí cầu của Kim Phi.
Sự kết hợp giữa khinh khí cầu và lựu đạn là một sự kết hợp hoàn hảo, làm mù mắt người Đông Man, hàng vạn kỵ binh bị hàng nghìn quân của Trương Lương tiêu diệt.
Sau này, quyền quý Đại Khang dùng thủ đoạn để Kim Phi lưu lạc ở Đông Hải, Gada đích thân dẫn quân tấn công Tây Xuyên, Phùng tiên sinh tập hợp đại quân và thổ phỉ đánh đến Kim Xuyên, đồng thời cho nổ kho đạn của Kim Phi và kho khinh khí cầu.
Vào thời điểm quan trọng này, Kim Phi đã được cứu ở biển Đông Hải.
Sau đó, Kim Phi đã tạo ra máy hơi nước và một chiếc phi thuyền, không chỉ xuyên thủng vòng vây của Ngô Vương và Sở Vương mà còn khiến Phùng tiên sinh không kịp trở tay.
Phùng tiên sinh và Gada đều bị giết trong trận chiến này, Thổ Phiên khó khăn lắm mới ổn định lại, lần này lại rơi vào hỗn chiến, bây giờ vẫn còn đẫm máu!
Không chỉ với một số cuộc chiến tranh quy mô lớn, mà còn với một số cuộc chiến đánh thổ phỉ mà Kim Phi chỉ huy khi, hầu như tất cả đều dựa vào tính ưu việt của vũ khí.
Có những lợi thế này, Kim Phi có thể dùng binh của mình theo ý muốn mà không cần bất kỳ quy tắc nào, đánh thắng rất nhiều cuộc chiến không phân thắng bại.
Vì vậy, Lý Lăng Duệ rất quan tâm đến trận chiến vừa xảy ra ở thành Du Quan, hắn đã nhiều lần cử người đến kinh thành để thúc giục hoàng ca ca liên lạc với Đông Man, cho dù phải trả giá nào cũng phải hỏi xem chuyện gì đã xảy ra ở thành Du Quan.
Hắn thậm chí còn nhờ người phụ trách tình báo sắp xếp mật vụ đưa chim bồ câu đưa thư đến thành Du Quan để điều tra xem Kim Phi có sử dụng vũ khí mới ở thành Du Quan hay không!
Chương 1209: Bất mãn
Không chỉ có Lý Lăng Duệ quan tâm ở thành Du Quan Kim Phi có sử dụng vũ khí mới hay không mà phó tướng và các phụ tá khác cũng rất quan tâm. Bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn về phía người phụ trách tình báo, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Hồi bẩm Đại vương, gần đây tuyết ở phương bắc vẫn chưa tan hết, đội ngũ khó đi nên tạm thời chưa có tin tức của thành Du Quan!”
Người phụ trách tình báo bất đắc dĩ trả lời.
Hai năm gần đây mùa hè ở thảo nguyên phương Bắc nóng bức khô hạn còn mùa đông lại lạnh thấu xương nên rất nhiều ngựa bò dê đều chết cóng.
Cho nên Đảng Hạng và Đông Man mới không hẹn mà cùng phát động nam chinh với Đại Khang.
Tình hình năm nay nghiêm trọng hơn năm ngoái. Hi Châu bên này còn tốt, không lạnh lắm. Tuy nhiên ở khu vực phía Bắc của Đảng Hạng và Đông Man rất nhiều nơi có tuyết dày tới một hai mét.
Tuyết dày như vậy căn bản không có cách nào di chuyển.
Hơn nữa vương thành Đảng Hạng cách xa vương thành Đông Man ngàn dặm. Cho dù tân hoàng đế Đảng Hạng phái đội cảm tử đi Đông Man thì chưa tới mấy tháng cũng đừng nghĩ đến chuyện tới nơi.
“Đội ngũ khó đi thì dùng bồ câu đưa thư không được sao?” Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.
Đảng Hạng và Đông Man cũng là nước láng giềng. Những năm trước đây vì tranh đoạt thảo nguyên nên đánh nhau liên tục. Sau đó hai nước phát hiện bóc lột Đại Khang dễ hơn, lúc này mới tạm dừng chiến tranh quy mô lớn.
Nhưng mối quan hệ giữa hai bên không thể nói là đặc biệt thân thiện.
Đảng Hạng đã bố trí rất nhiều gián điệp ở Đại Khang. Tất nhiên cũng có ở Đông Man.
Bồ câu đưa thư cũng phải ăn cái gì đó.
Bây giờ tuyết ở phương Bắc đọng ngàn dặm, gấu lông sói cũng tìm không thấy đồ ăn, huống chi bồ câu đưa thư chứ?
Mười con bồ câu đưa thư mà có một con từ vương thành Đông Man bay về Đảng Hạng cũng xem như tổ tiên phù hộ rồi.
Tuy rằng đây là tình huống khách quan, nhưng người phụ trách tình báo biết nếu nói như vậy thì Lý Lăng Duệ chắc chắn sẽ ra lệnh cho hắn làm bất cứ giá nào cũng phải đi lấy được tình báo.
Cho nên hắn không thể trả lời như vậy.
Người phụ trách tình báo suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ đại quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam còn chưa trở lại vương thành. Trước mắt huynh đệ bên vương thành cũng không biết thành Du Quan đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Lăng Duệ nghe vậy quả nhiên từ bỏ ý định tiếp tục ra lệnh, chỉ nhíu mày nói: “Phái người tiếp tục đi thăm dò, một khi có tin tức, mặc kệ lúc nào, đều phải lập tức tới báo cáo!”
“Vâng!” Người phụ trách tình báo thầm thở phào nhẹ nhõm, khom người nói: “Vậy thuộc hạ đi làm việc trước!”
Rõ ràng tâm trạng hôm nay của Lý Lăng Duệ rất xấu, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Dù là một khắc hắn cũng không muốn ở chỗ này lâu.
“Đi đi”! Lý Lăng Duệ gật đầu, nhìn về phía phó tướng và mấy phụ tá: “Các ngươi cũng đi làm việc đi, sắp xếp tốt người của mình, một khi máy bắn đá vào vị trí thì mau chóng phát động tổng tiến công!”
“Vâng!” Phó tướng và mấy phụ tá đồng thời khom người tuân lệnh, sau đó đi theo người phụ trách tình báo ra ngoài.
Lúc đi tới cửa lều, phó tướng đột nhiên dừng bước lại, quay đầu hỏi: “Đại vương, nếu như phát động tổng tiến công, Thái…”
Kết quả còn chưa nói xong, đã bị người phụ trách tình báo hung hăng túm lấy tay áo, kéo ra khỏi lều.
“Ngươi kéo ta làm gì thế?” Phó tướng bất mãn lắc cánh tay.
Nhưng người phụ trách tình báo lại nắm chặt tay áo phó tướng, kéo hắn vào góc.
Mấy phụ tá khác thật giống như không nghe được phó tướng nói, rối rít cúi đầu bước nhanh hơn, sợ đi chậm sẽ bị Lý Lăng Duệ gọi trở về.
Giống như trong lều của Lý Lăng Duệ có quái thú muốn ăn thịt người.
Người phụ trách tình báo kéo phó tướng tới một góc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhấc chân đá phó tướng một cước: “Tên ngốc, suýt chút nữa bị ngươi hại chết rồi!”
Người phụ trách tình báo mặc dù không có binh quyền, nhưng từ khi mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo Lý Lăng Duệ, xem như tâm phúc tuyệt đối của Lý Lăng Duệ.
Phó tướng cũng vậy.
Lúc trước khi Lý Lăng Duệ tham gia quân đội lần đầu tiên đã bị phân đến cùng một tiểu đội với phó tướng. Nhiều năm như vậy, người trong đã tiểu đội chết gần hết, chỉ còn lại hai người Lý Lăng Duệ và phó tướng.
Phó tướng không có ưu điểm gì khác, thậm chí còn hơi ngốc nhưng lại tuyệt đối trung thành với Lý Lăng Duệ, không chỉ một lần liều mạng cứu Lý Lăng Duệ.
Cho nên Lý Lăng Duệ vẫn dẫn theo hắn bên người, không chỉ để cho hắn làm phó tướng cho mình, còn kiêm chức đội trưởng thân vệ, phụ trách an toàn cho bản thân.
Phó tướng và người phụ trách tình báo xem như hai tâm phúc lớn, một văn một võ dưới trướng Lý Lăng Duệ.
Bình thường quan hệ cũng không tệ.
Bị người phụ trách tình báo đá một cước, phó tướng cũng không giận mà buồn bực hỏi: “Sao ta lại hại ngươi chứ?”
Người phụ trách tình báo quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai khác, thấp giọng hỏi: “Có phải vừa rồi ngươi muốn hỏi chuyện Thái Thượng Hoàng không?”
Từ lúc Lý Lăng Duệ và Trương Lương bắt đầu đối địch, Kim Phi đã sai người đưa Hoàng đế tiền nhiệm Lý Kế Sơn của Đảng Hạng đến chiến trường.
Trương Lương cũng không ngược đãi Lý Kế Sơn quá mức, chỉ là mỗi sáng sớm đều kéo ông ta ra, treo ở bên ngoài doanh trại để phơi nắng.
Lý Lăng Duệ biết Trương Lương đang làm loạn lòng quân của hắn, nhưng không có biện pháp nào.
Ở bên ngoài doanh trại Trương Lương đào một cái hố lấp ngựa dày đặc. Xung quanh còn bố trí một loạt nỏ nặng và máy bắn đá, rõ ràng đang chờ người của Đảng Hạng đi cứu người.
Người phụ trách tình báo thấy phó tướng còn chưa hiểu được, bực bội nói: “Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều mù, không thấy Thái Thượng Hoàng sao? Tại sao người khác không hỏi?”
“Đúng vậy, tại sao không ai hỏi?”
Phó tướng gãi đầu nói: “Ta thấy các ngươi cũng không hỏi, cho nên mới hỏi một chút. Nếu đánh nhau thì Thái Thượng Hoàng sẽ nguy hiểm!”
“Ngươi là đồ ngốc, ngươi cho rằng người khác cũng là đồ ngốc sao?”
Người phụ trách tình báo lại nhìn chung quanh, hạ giọng hỏi: "Ngươi có nghĩ tới việc nếu Thái Thượng Hoàng trở lại thì bệ hạ bây giờ phải làm sao không?”
Phó tướng nghe xong, giống như bị sét đánh trúng, hai mắt trợn tròn, trong lòng cũng nổi lên sóng lớn ngập trời!
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ bị người phụ trách tình báo vừa nói, hắn mới lập tức hiểu được!
“Đúng vậy, nếu cứu Lý Kế Sơn về thì Hoàng đế hiện tại Lý Lăng Hiên làm sao bây giờ?”
Nếu vậy thì sẽ nhường ngôi vị hoàng đế, hay là không nhường?
Nếu không cho thì lão thần ủng hộ Lý Kế Sơn chắc chắn sẽ tạo phản. Nếu nhường thì thần tử đời mới ủng hộ Lý Lăng Hiên sẽ bất mãn.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không giết Lý Kế Sơn và vua Đông Man.
Chiêu này là y học được từ lịch sử trong kiếp trước.
Năm đó Nam Tống Bắc phạt nhiều lần nhân từ, trong đó Nhạc Phi nhiều lần lấy ít thắng nhiều, đánh cho quân Kim không ngẩng đầu lên được. Đánh thẳng tới trấn Chu Tiên cách Biện Kinh không xa, ít ngày nữa là có thể đánh hạ Biện Kinh.
Nhưng ngay lúc đó hoàng đế Nam Tống là Triệu Cấu lại tin lời gièm pha của Tần Cối, trong vòng một ngày liên tiếp hạ mười hai kim bài, lấy lý do một mình đoàn quân xâm nhập quá sâu sẽ nguy hiểm, ra lệnh cho Nhạc Phi lập tức rút quân về triều.
Lúc ấy Nhạc Phi nhìn về phía Biện Kinh quỳ xuống đất khóc nói: “Công lao mười năm, hủy hoại chỉ trong chốc lát!”
Khi còn bé Kim Phi cảm thấy Triệu Cấu là bị Tần Cối xúi giục, sau khi lớn lên mới hiểu được, kỳ thật bản thân Triệu Cấu cũng không muốn để cho Nhạc Phi đánh bại quân Kim, nghênh đón Hoàng đế thứ hai là Huy Khâm trở về!
Cho nên năm đó rút quân về triều, Triệu Cấu lại nghe Tần Cối gièm pha, lấy lý do có tội để treo cổ cha con Nhạc Phi ở đình Phong Ba.
Đương nhiên Tần Cối đáng hận, nhưng Triệu Cấu cũng không phải thứ tốt lành gì!
Chẳng lẽ Triệu Cấu không biết Nhạc Phi là nhân tài sao? Đương nhiên là hắn biết, cho nên hắn mới không dám giữ lại Nhạc Phi.
Chương 1210: Sẵn sàng
Bản tính con người không có khả năng chịu được cám dỗ.
Trong một năm tai họa, có nhiều người sẵn sàng giết cả một gia đình chỉ vì miếng ăn, chứ đừng nói đến cám dỗ của ngôi vị hoàng đế?
Cả thời xưa lẫn thời nay, ở mọi triều đại, việc tranh giành hoàng quyền đều cực kì tàn khốc.
Lý Kế Sơn vẫn còn đang trong thời kì tráng niên, hơn nữa rất có uy vọng trong các bộ lạc, trước đây có rất nhiều lão thần đi theo ông ta.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, vẫn luôn dọn dẹp những cựu thần mà Lý Kế Sơn để lại, khiến cho không ít lão thần bất mãn, cũng có người làm chuyện xấu trong bóng tối.
Hoàng đế lên ngôi vẫn còn chưa ngồi vững ngai vàng, nếu Lý Lăng Duệ cứu Lý Kế Sơn về, nhất định triều đình sẽ đại loạn.
Kim Phi nhằm đúng vào điểm này, mới để Trương Lương kéo Lý Kế Sơn ra ngoài đi một vòng, chỉ vì y muốn Lý Lăng Duệ đến cứu người.
Như vậy không chỉ có thể tiêu diệt được hết nguời của Đảng Hạng, còn có thể làm cho nội bộ của Đảng Hạng hỗn loạn.
Đáng tiếc, Lý Lăng Duệ không mắc mưu, từ khi đến doanh trại chinh chiến phía Nam, cho đến bây giờ chưa từng đi ra ngoài, tựa hồ hắn chưa từng biết đến chuyện này, phụ tá và các sĩ quan cũng ngầm ăn ý không đề cập đến, chỉ có phó tướng ngu ngốc, nghĩ đến việc nếu chiến tranh xảy ra, lão hoàng đế sẽ bị thương.
Thật ra thì so với Kim Phi và Trương Lương thì Lý Lăng Duệ mới là người hy vọng Lý Kế Sơn chết.
Như vậy bọn họ mới có cớ xuất binh mà không cần phải kiêng dè nữa.
Đương nhiên Trương Lương sẽ không để cho hắn được như ý nguyện, từ lúc đấy đến bây giờ, Lý Kế Sơn không chỉ được ăn no mặc ấm, mà còn có người nhìn chằm chằm hắn, đề phòng ông ta tự sát.
Sau khi phó tướng nghe được giải thích từ người phụ trách, toát cả mồ hôi, nắm tay người phụ trách, cảm kích nói: “May mắn có ngươi nhắc ta, nếu không ta đã gây ra họa lớn rồi!”
“Biết là tốt, sau này đừng nhắc đến Thái Thượng Hoàng trước mặt đại vương nữa!”
Người phụ trách tình báo nói vậy, rồi vội vàng rời đi.
Lý Lăng Duệ đã tỏ rõ thái độ như vậy, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu cuộc tổng công, với tư cách là người phụ trách tình báo, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi trợ tá trở về, cũng đã bắt đầu bày binh bố trận, chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công.
Mặc dù Hầu Tử không ở đây, nhưng vẫn để lính trinh sát nhìn chằm chằm vào doanh trại của Đảng Hạng mọi lúc, Đảng Hạng điều động đại quân quy mô lớn như vậy, hoàn toàn không giấu được bọn họ.
Rất nhanh, Trương Lương dẫn theo Đại Tráng leo lên đài quan sát.
“Lương huynh, người Đảng Hạng muốn tổng công sao?”
Vẻ mặt Đại Tráng đầy lo lắng nói.
Mười nghìn người đã đông như kiến cỏ, chứ đừng nói đến hàng trăm nghìn người?
Đứng ở trên đài nhìn về phía Bắc, chằng chịt toàn lều là lều và các binh lính Đảng Hạng đang hoạt động.
Cho dù có dùng ống nhòm để xem, cũng không nhìn thấy được doanh trại cuối cùng.
Mặc dù Đại Tráng đi theo Kim Phi đánh nhiều trận lấy ít địch nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với mấy trăm nghìn đại quân, trong lòng khó tránh khỏi có hơi sợ hãi.
Thật ra thì không chỉ Đại Tráng, đến cả Trương Lương cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng trải qua hai năm tôi luyện, so với trước đây Trương Lương đã trầm ổn hơn rất nhiều, trong lòng có lo âu, nhưng cũng không thể hiện ra trên mặt, ngược lại là dáng vẻ thành thục tự tin, cười khinh nói: “Ở Thanh Thủy Cốc tiên sinh chỉ dùng ba ngàn quân Thiết Lâm, đã khiến mấy chục ngàn người phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, Thiết Ngưu dùng vài trăm quân đánh đến vương thành của bọn họ, bắt sống hoàng đế của bọn họ, cũng chỉ là một đám bại trận mà thôi, tổng công thì sao chứ? Gà đất chó sành không đáng nhắc tới!”
Nghe thấy lời Trương Lương nói vậy, sắc mặt của các nhân viên hộ tống ở xung quanh giãn ra rất nhiều.
Đúng vậy, Đảng Hạng có ba trăm ngàn quân, bọn họ cũng có năm chục ngàn người cơ mà!
Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc, Thiết Ngưu quét sạch toàn bộ biên giới Đảng Hạng, đều là lấy một địch mười, thậm chí là một địch một trăm!
Số lượng của họ bằng một phần sáu số địch, tại sao phải sợ chứ?
Thấy Trương Lương tự tin như vậy, các tướng lĩnh và nhân viên hộ tống xung quanh cũng tự tin không ít.
Sau khi bọn họ trở về, cũng sẽ ảnh hưởng đến cấp dưới của mình.
Mặc dù quân Thục không nhiều như Đảng Hạng, nhưng rõ ràng tổng thể nhuệ khí cao hơn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng rất nhiều!
Mặc dù ngoài miệng Trương Lương nói quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ là gà đất chó sành, nhưng cũng không dám coi thường đối thủ.
Từ trên đài đi xuống, Trương Lương lập tức điều binh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu với người Đảng Hạng!
Bầu không khí giữa hai quân vốn đã căng thẳng, giờ lại càng căng thẳng hơn, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá của hai bên đã ở trạng thái sẵn sàng, chỉ cần tháo chốt là có thể khai hỏa!
Binh lính hai bên đều nhìn chằm chằm về phía đối diện, chỉ cần kẻ địch có bất kì động tác nào bất thường, bọn họ sẽ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!
Cùng lúc đó, tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân dốc toàn lực lên đường.
Trước đấy mỗi người sẽ có một con ngựa chiến, nhưng sau khi tiêu diệt bộ lạc Hắc Vân, ngựa chiến có rất nhiều.
Bọn họ có thể giết chết đám tù binh của bộ lạc Hắc Vân, nhưng không thể vứt ngựa chiến đi phải không?
Vì vậy bây giờ tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân đều là mỗi người cưỡi ba con ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Hi Châu.
Dù là như vậy nhưng vẫn còn mấy ngàn ngựa chiến không mang theo được, Trần Phượng Chí để lại mấy chục binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ trông coi khe núi, chờ người của tiêu cục Trấn Viễn đến nhận.
Cũng may có một điểm tiếp tế hậu cần của tiêu cục Trấn Viễn cách đó mấy chục dặm, nhiều nhất một hoặc hai ngày là có thể đến được, sau đó binh lính còn lại của tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn có thể đuổi kịp.
Mà ở bên khác, phó tướng quân chinh chiến phía Nam phái ra một đám người chạy như điên về phía Bắc.
Cách họ năm mươi dặm về phía Bắc, có một đội vận chuyển, đang chật vật trong cái lạnh, gió rét thấu xương.
Đội vận chuyển này chủ yếu dùng bò và ngựa để vận chuyển, đi vòng quanh năm sáu dặm.
Bọn họ không vận chuyển lương thảo, mà là vận chuyển bộ phận của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá!
Người mà phó tướng phái ra ngoài, chính là đi tiếp viện cho bọn họ!
Máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng của Đảng Hạng đều được thiết kế theo bản vẽ mà Kim Phi đã mất, và mẫu cướp từ trong tay nhân viên hộ tống.
Vì để gia tăng uy lực và tầm bắn, Kim Phi thiết kế máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, có rất nhiều bộ phận được làm bằng sắt thép.
Những bộ phận này có yêu cầu rất cao đối với quy trình luyện thép, Đảng Hạng chỉ là dân du mục, quy trình luyện sắt đã lạc hậu, thời điểm ban đầu bắt chước, căn bản không có thợ mộc nào có thể chế tạo ra các sản phẩm đủ tiêu chuẩn để thay thế thép.
Hoặc là quá mềm, đặc tính không đạt đến, hoặc là quá cứng, dùng một chút lập tức đứt đoạn.
Sau đó, gián điệp báo cáo rằng xưởng luyện thép làng Tây Hà luôn sử dụng một lượng lớn than, vì vậy các thợ mộc bắt đầu thử sử dụng than để luyện quặng sắt, sau đó mới miễn cưỡng tạo ra loại vật liệu thay thế.
Vào thời điểm đó, phi thuyền và khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn không người nào địch nổi, Lý Kế Sơn không dám công khai chế tạo cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, cũng không dám công khai khai thác than quy mô lớn, chỉ có thể lén lút tìm một hang động, bí mật sản xuất.
Để chế tạo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng không chỉ cần thép và than đá, còn cần một lượng lớn vật liệu bằng gỗ.
Biên giới Đảng Hạng nhiều hoang mạc, ít rừng núi, ban đầu Lý Kế Sơn cũng phải phái người đi tìm rất lâu, mới tìm ra ở hướng Tây Bắc vừa có mỏ sắt, mỏ than, vừa có núi rừng.
Nơi đó quả thực rất xa xôi, nếu không phải người Đảng Hạng chủ động bại lộ, sợ rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng sẽ không biết cơ sở sản xuất bí mật của người Đảng Hạng ở đâu.
Nhưng khuyết điểm của căn cứ này cũng rất rõ ràng, đó là cách Đại Khang quá xa.
Trước khi người Đông Man ủng hộ Tấn vương, đã đi tìm Tân hoàng đế của Đảng Hạng, kể về chuyện Hải Đông Thanh, hy vọng Đảng Hạng và Tấn vương, sẽ cùng nhau hợp tác để giết chết Kim Phi.
Mặc dù Tân hoàng đế vẫn chưa đồng ý với người Đông Man, nhưng sau khi người Đông Man rời đi, hắn đã bắt đầu mưu đồ chinh chiến phía Nam.
Bước đầu của việc chinh chiến phía Nam là vận chuyển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá về phía Nam.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa đến nơi!
"Khinh khí cầu?"
"Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"
Mỗi khi nữ công nhân và binh lính tiểu đoàn Thiết Hổ nhìn thấy khinh khí cầu thì đều trở nên vô cùng phấn khích.
Kể từ khi người Đông Man thả Hải Đông Thanh ra, tiêu cục Trấn Viễn gần như không còn sử dụng khinh khí cầu nữa.
Chưa kể đến sự phấn khích của các nữ công nhân, ngay cả Khánh Mộ Lam cũng tỏ ra kinh ngạc: "Hầu Tử, tiên sinh đã tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi sao?"
Kể từ khi khinh khí cầu xuất hiện, Khánh Mộ Lam thực sự hiểu cái gì gọi là quyền khống chế trên không!
Ai nắm quyền khống chế trên không thì tương đương với việc nắm quyền chủ động trên chiến trường, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, kẻ địch cũng không thể làm gì được!
Nếu như Kim Phi đã tìm được cách khắc chế Hải Đông Thanh, người Đảng Hạng sẽ không đáng để nhắc tới!
Phi thuyền kết hợp với gói thuốc nổ, chắc chắn có thể đánh cho người Đảng Hạng tan tác.
Lại lần nữa thấy khinh khí cầu khiến cho Khánh Mộ Lam nhìn thấy thắng lợi và hy vọng.
Đáng tiếc, Hầu Tử lại lắc đầu, phá vỡ sự mong đợi của Khánh Mộ Lam: "Tạm thời vẫn chưa có!"
"Vậy tại sao các ngươi dám sử dụng khinh khí cầu vậy?" Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.
"Bởi vì chim của bọn họ đã bọn ta giết chết hết rồi!" Hầu Tử giải thích: "Nơi này cách Hi Châu rất xa, nếu người Đảng Hạng đưa chim tới đây, chúng ta cũng đã đánh xong rồi!"
Trước khi lập ra kế hoạch hành động, Kim Phi đã suy đoán rằng kẻ địch lên sẵn kế hoạch mai phục, rất có thể sẽ mang theo chim ưng.
Vì thế, Hầu Tử đã sắp xếp tổng cộng ba tổ trinh sát xung quanh khe núi.
Tổ đầu tiên vừa mới ra tay, mặc dù chỉ có một người, nhưng thuộc hạ của Hầu Tử đã sử dụng máy bắn đá mini rất tốt.
Theo kế hoạch, nhiệm vụ đầu tiên của anh ta không chỉ là giết chết thủ lĩnh Hắc Vân, mà còn phải tìm kiếm giết chết hết những con chim ưng do đối phương nuôi dưỡng.
Nếu như tổ thứ nhất thành công, tổ thứ hai và tổ thứ ba tiếp tục ẩn nấp, nếu tổ thứ nhất thất bại, tổ thứ hai và tổ thứ ba lập tức tiến hành các bước tấn công tiếp theo.
Sau nhiều ngày quan sát, trinh sát đã tìm hiểu cực kỳ rõ ràng tình hình ở trong khe núi rồi.
Ai là thủ lĩnh, ai là người phụ trách hậu cần, ai là người phụ trách ngựa chiến…. Các trinh sát đều nhớ rõ ràng.
Điều khiến cho các trinh sát ngạc nhiên là, thủ lĩnh Hắc Vân rất coi trọng chim ưng, vẫn luôn mang theo bên mình, nhóm trinh sát thứ nhất đã hoàn thành hai nhiệm vụ cùng một lúc.
Các trinh sát mai phục ở trên đỉnh núi lập tức làm theo thỏa thuận, dùng cờ để gửi tin cho đội bay đang mai phục ở phía xa hơn.
Đội bay vẫn luôn nhìn chằm chằm về hướng khe núi, sau khi phát hiện thấy tín hiệu, khinh khí cầu đã được chuẩn bị sẵn lập tức cất cánh bay lên không trung, bay theo hướng gió bắc bay về phía nam.
Địa hình của khe núi giống như một cái phễu, được bao quanh bởi những ngọn núi, chỉ có một khoảng trống rộng hai thước gần với đường chính.
Khinh khí cầu bay tới ngọn đồi nhỏ phía bắc khe núi, phi công ném một sợi dây thừng xuống, trinh sát mai phục ở gần đó chạy tới nhặt sợi dây thừng lên, buộc vào một tảng đá lớn.
Khinh khí cầu lơ lửng ngay trên đỉnh núi, phi công buộc đầu kia của sợi dây để cố định khinh khí cầu tránh bị gió thổi bay đi.
Trong giỏ treo, một vài nhân viên hộ tống mở thùng lựu đạn ra, ném xuống như thể không tốn tiền vậy, phong tỏa lối ra của khe núi.
"Chim ưng của chúng ta đâu, nhanh thả chim ưng ra đi!"
Một gã thủ lĩnh lo lắng hét lên.
Thủ lĩnh chết rồi, bộ lạc Hắc Vân trong nháy quân vô tướng, các gã thủ lĩnh chỉ có thể tự mình hành động.
Gã thủ lĩnh này là người có uy tín nhất xung quanh.
"Tam ca, chim ưng của chúng ta bị nổ chết hết rồi, không còn chim ưng nữa!"
Binh lính Đảng Hạng ở bên cạnh trả lời với vẻ mặt buồn bã.
Mặc dù Đảng Hạng luôn có truyền thống thuần hóa chim ưng, nhưng mục đích thuần hóa chim ưng của họ chủ yếu là để săn thú, bây giờ chim ưng được dùng để tấn công khinh khí cầu và phi thuyền, nên cần phải huấn luyện lại.
Quá trình này mất rất nhiều thời gian nên mặc dù chim ưng của Đảng Hạng rất nhiều, nhưng số lượng có thể dùng để tấn công khinh khí cầu lại không nhiều.
Một phần chim ưng đã được huấn luyện ở lại vương thành để ngăn chặn tiêu cục Trấn Viễn sẽ dùng phi thuyền đánh lén vương thành như trước đây, phần còn lại bị Hoàng đế mới đưa đến Hi Châu, giao cho Lý Lăng Duệ phân phối.
Lý Lăng Duệ đã bí mật đưa một phần số chim ưng đến Xuyên Thục, để tấn công đội bay của Kim Phi, những con khác cũng chia thành từng tốp nhỏ.
Phân tán đến các chiến trường khác.
Giống như Kim Phi dự đoán, Lý Lăng Duệ vô cùng coi trọng lần phục kích này, khi cử người đến đưa lựu đạn cho bộ lạc Hắc Vân còn yêu cầu người huấn luyện chim ưng mang theo hai con chim ứng cùng đi.
Kết quả là hai con chim ưng bị nhốt trong lồng, không bao giờ được thả ra cho nên chúng đã bị nổ chết cùng với người huấn luyện chim ưng luôn.
Không có chim ứng, người Đảng Hạng chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu ném lựu đạn trên đầu bọn họ.
Nhìn thấy thêm nhiều khinh khí cầu bay từ phía bắc đến, những binh lính Đảng Hạng bị mắc kẹt trong khe núi đều lo lắng, tản ra bốn phía về các sườn đồi xung quanh.
Nhưng hầu hết địa hình các đỉnh núi núi Đan Hà đều là dốc lớn, hầu như tất cả xung quanh khe núi đều là dốc đứng, chỉ có số ít đường núi là bằng phẳng.
Nhưng bộ lạc Hắc Vân quân không có tướng, bị thúc giục bởi bản năng sinh tồn, vô số binh lính Đảng Hạng đã đổ về những con đường núi này.
Phi công ở trên trời nhìn thấy vậy lập tức điều khiển khinh khí cầu bay đến, ném một làn sóng bình dầu hỏa xuống những con đường núi nhỏ này.
Con đường nhỏ lên núi hoàn toàn biến thành biển lửa, không thể nào đi qua được.
Hàng ngàn binh lính Đảng Hạng hoàn toàn bị ngọn lửa bao vây trong núi.
Dĩ nhiên, cũng có một số ở khá gần khe núi và phản ứng khá nhanh chóng, trốn thoát trước khi khinh khí cầu phong tỏa cửa núi.
Bọn họ đều biết phía nam có tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân, mà số binh lính Đảng Hạng trốn thoát ra được chỉ có không đến ba trăm người, chắc chắn không phải là đối thủ.
Gã thủ lĩnh dẫn đầu suy nghĩ một chút, nhanh chóng dẫn theo những người này chạy trốn về phía bắc.
Nhưng mới chạy chưa được bao xa, một khinh khí cầu đã bay từ phía bắc tới.
Người Đảng Hạng chọn mai phục ở kênh Lạc Dương, nguyên nhân chính là do hai bên thung lũng đều có vách đá dựng đứng, ngoại trừ con đường này là không có chỗ để trốn, thích hợp để bọn họ đánh phục kích.
Nhưng bây giờ chính bọn họ lại là người không có nơi nào để trốn.
Nhìn khinh khí cầu càng lúc càng gần, Gã thủ lĩnh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, dẫn đầu lao về phía bắc.
Nhân viên hộ tống trên khinh khí cầu cũng không khách khí, cầm lựu đạn ném xuống bên dưới.
Khinh khí cầu không buộc dây, cứ trôi về phía nam, bị hàng chục người Đảng Hạng xông qua.
Trận chiến mấy nghìn người, mấy chục người chạy thoát cũng không có gì đáng nói, phi công nhìn xuống dưới, không thèm quan tâm đến, điều khiển khinh khí cầu tiếp tục bay về phía khe núi.
Nơi đó mới là chiến trường chính!
Cách mấy dặm, Khánh Mộ Lam và Trần Phượng Chí cũng đã nghe Hầu Tử giải thích xong.
"Tiên sinh thực sự quá lợi hại, kẻ địch muốn mai phục chúng ta, kết quả còn chưa kịp ra tay, đã bị tiên sinh giết chết hơn một nửa rồi!
Trần Phượng Chí cũng không quan tâm đến việc Khánh Mộ Lam có mặt ở hiện trường, không do dự khen ngợi Kim Phi.
“Còn phải nói à, tiên sinh của nhà chúng ta đã từng nói, cách đánh giặc tốt nhất chính là tiêu diệt kẻ địch trước khi lên đường tấn công, người mình có thể không hy sinh thì không hy sinh, hy sinh càng ít càng tốt!” Hầu Tử tự hào nói.
“Đánh giặc với tiên sinh sảng khoái lắm!”
Bất kể là ở dốc Đại Mãng, hay lần trước khi đến thành Du Quan, Kim Phi chưa bao giờ coi bất kỳ người nào như bia đỡ đạn, cho dù là lực lượng chính thống như tiểu đoàn Thiết Hổ, Kim Phi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Đây cũng chính là lý do tại sao Trần Phượng Chí sẵn sàng gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và sẵn sàng phục tùng mệnh lệnh của Kim Phi.
Chương 1207: Chuẩn bị tổng tiến công
“Đừng nịnh hót nữa, tiên sinh cũng không có ở đây!”
Hầu Tử vỗ vai Trần Phượng Chí nói: "Dọn dẹp đi, đến lượt các ngươi lên sân rồi!"
"Cần chúng ta làm gì?"
Trần Phượng Chí xoa xoa tay hỏi.
Trận chiến phía trước rất sôi động, anh ta chỉ đứng nhìn, đã nóng lòng muốn thử rồi.
"Chém thêm một nhát!" Hầu Tử lạnh lùng nói.
Cùng với việc thời gian đến thế giới càng ngày càng dài, Kim Phi cũng càng hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này, tâm trí cũng biến thành càng ngày càng tàn nhẫn và bình tĩnh.
Nếu như là thời điểm này của năm ngoái, khi lập ra kế hoạch chiến tranh, Kim Phi sẽ không tàn ác như vậy, hơn nữa có thể sẽ tạo cho bộ lạc Hắc Vân một cơ hội đầu hàng.
Nhưng ưu thế của kẻ địch lần này quá lớn, nếu tiếp tục mềm lòng, chính là vô trách nhiệm với đồng đội của mình.
Nhân lực của phe ta đã không đủ, thực sự không thể lấy đâu ra người để canh giữ tù nhân nữa.
Cho nên, khi lập kế hoạch lần này, Kim Phi hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề giam giữ tù nhân, mọi hành động của y đều nhằm mục đích giết chết tất cả.
Quyết định này thật sự khiến Trần Phượng Chí hài lòng, sau khi nghe được lời của Hầu Tử, anh ta lập tức dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ xông vào kênh Lạc Dương.
Khi tiểu đoàn Thiết Hổ vừa đuổi đến khe núi, vụ ném lựu đạn vẫn đang tiếp tục.
Một số binh lính Đảng Hạng phát hiện nhân viên hộ tống không ném lựu đạn vào đàn ngựa chiến, nên núp dưới bụng ngựa chiến để tránh bị ném lựu đạn.
Trần Phượng Chí cũng không vội, phải người chặn ở lối vào của khe núi, sau đó từ từ chờ đợi.
Đến khi hầu hết binh lính Đảng Hạng trong khe núi đã bị nổ chết, Trần Phượng Chí mới dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ lao vào khe núi tiến hàng cuộc tấn công cuối cùng, dọn sạch tàn quân của Đảng Hạng ẩn núp trong đám ngựa chiến.
Một bên khác, các nữ công nhân cũng không nhàn rỗi.
Sau khi nghe Khánh Mộ Lam và Hầu Tử giải thích, cũng dẫn các nữ công nhân quay lại chuẩn bị chém thêm một nhát.
Nhưng ra đến bên ngoài hang động mới phát hiện ra là không cần thiết.
Một nửa vách núi đã bị Hầu Tử nổ đánh sập, dù người Đảng Hạng ở trong hang không bị đập chết cũng bị chặn ở bên trong.
"Hang động này không có đường ra nào khác chứ?" Tả Phi Phi nhìn về phía Hầu Tử.
"Yên tâm đi, tất cả các đường ra đều bị chúng ta nổ tung rồi!" Hầu Tử vỗ ngực tự tin.
Trước khi người Đảng Hạng đi vào, đám người Hầu Tử đã bí mật khám phá hang động, ngay cả một dòng sông ngầm ở phía đó cũng bị bọn họ phát hiện.
Khi Hầu Tử phái người dò xét hạ du của dòng sông ngầm, xác nhận không còn đường ra nào khác.
Với tình trạng sạt lở hiện tại, cho dù người Đảng Hạng ở trong hang vẫn còn sống, không có sự hỗ trợ của máy móc, bọn họ cũng không thể dỡ đã trốn ra ngoài được.
Hang động này đã được định sẽ sẽ trở thành nấm mồ của những người Đảng Hạng này.
Lý Lăng Duệ rất coi trọng lần mai phục này, không chỉ cử bộ lạc Hắc Vân mà còn ra lệnh cho người phụ trách tình báo sắp xếp rất nhiều gián điệp bí mật theo dõi.
Hắn muốn biết tin tức về cái chết của Kim Phi đầu tiên, còn yêu cầu bộ lạc Hắc Vân, một khi giết chết được Kim Phi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đưa thi thể về đại quân chinh chiến phía nam.
Khi tiểu đoàn Thiết Hổ và các nữ công nhân đang dọn dẹp chiến trường, người phụ trách tình báo của Lý Lăng Duệ nhận được tin tức trận chiến thất bại.
Dù sao bộ lạc Hắc Vân có hơn mười nghìn người, cho dù kế hoạch của Kim Phi có không có kẽ hở đi chẳng nữa, vẫn có người trốn thoát được.
Thông qua sự quan sát của mình và câu chuyện của những người này, gián điệp cũng coi là đã phân tích được toàn bộ quá trình chiến đấu.
Sau khi người phụ trách tình báo xem xong tin tình báo, hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần.
Hắn biết rõ Lý Lăng Duệ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào lần phục kích này, kết quả bây giờ lại thất bại!
Hơn nữa còn thất bại một cách thê thảm như vậy….
Người phụ trách tình báo thực sự không biết khi biết được tin này Lý Lăng Duệ sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng điều nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.
Người phụ trách tình báo hít sâu mấy hơi, sau khi bổ sung đầy đủ sức lực, hắn mang theo tình báo đến bên ngoài lều của Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ đang cùng mấy phụ tá thảo luận về chuyện chiến tranh, nhìn thấy người phụ trách tình báo tới, hai mắt không khỏi sáng lên.
Hôm qua hắn đã nhận được tin tức, Kim Phi dẫn theo nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ sẽ đến kênh Lạc Dương vào ngày hôm nay.
Có phải là trận chiến ở kênh Lạc Dương đã kết thúc rồi không?
Lý Lăng Duệ vội vàng hỏi.
"Đúng vậy!" Người phụ trách tình báo nhẹ nhàng gật đầu.
"Ha ha, tốt quá rồi!" Lý Lăng Duệ nắm chặt nắm đấm, sau đó hỏi: "Khi nào có thể đưa thi thể của Kim Phi đến đây?"
Lần này người phụ trách tình báo không trả lời mà chỉ cúi đầu xuống.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ là Kim Phi chạy thoát rồi sao?"
Lý Lăng Duệ lạnh lùng nói: "Người của bộ lạc Hắc Vân đều là đồ ăn hại sao? Mười nghìn người mai phục trước, còn có thể để Kim Phi chạy thoát được? Truyền lệnh cho thủ lĩnh Hắc Vân, bổn vương không biết bọn hắn dùng cách nào, cho dù là đuổi đến Kim Xuyên, cũng phải giết chết Kim Phi, nếu không ta sẽ giết chết hắn!"
"Thủ lĩnh Hắc Vân… Đã chết rồi…." Người phụ trách tình báo cúi đầu, đưa tin tình báo đến trước mặt Lý Lăng Duệ.
Lý Lăng Duệ cảm thấy trong lòng có dự cảm không lành, nhận lấy tin tình báo.
Một lúc sau, sắc mặt Lý Lăng Duệ trở nên u ám hơn mây đen trên bầu trời, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề hơn.
Hắn biết nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ bảo vệ Kim Phi không phải là người dễ đối phó, cho nên mới để bộ lạc Hắc Vân ra tay.
Mặc dù bộ lạc Hắc Vân không phải là bộ lạc tinh nhuệ nhất dưới quyền của hắn, nhưng vẫn rất có năng lực chiến đấu.
Theo Lý Lăng Duệ, bộ lạc Hắc Vân điều động mười nghìn người, lại mai phục trước, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng đều có thể giết được Kim Phi.
Nhiều nhất là bộ lạc Hắc Vân thương vong nghiêm trọng hơn chút.
Nhưng Lý Lăng Duệ không ngờ rằng, Kim Phi sẽ mai phục ở kênh Lạc Dương trước cả bộ lạc Hắc Vân!
Hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy!
Chỉ là một gói thuốc nổ, năm nghìn tinh nhuệ bộ lạc Hắc vân đã bị chôn vùi trong hang động!
Trong núi còn có hơn bốn nghìn người, bị chặn chết ở trong khe núi, lần lượt bị khi khí cầu thay nhau ném lựu đạn.
Trước kia hiểu biết của hắn đối với Kim Phi chỉ giới hạn ở tình báo chiến tranh và truyền thuyết, bây giờ chính thức chiến đấu với Kim Phi, Lý Lăng Duệ mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của Kim Phi!
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Duệ vốn là người tự tin, bỗng nhiên cảm thấy mất tự tin, trong mắt thậm chí còn có một tia bối rối và sợ hãi.
Nhưng trận chiến này không chỉ liên quan đến ngôi vị Hoàng đế của ca ca hắn, còn liên quan đến vận mệnh quốc gia của Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ đã không thể lùi được nữa!
Nghĩ đến đây, Lý Lăng Duệ nhanh chóng nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc của mình.
Một lát sau, Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng mở mắt ra.
Phát hiện phụ tá và phó tướng đều đang chăm chú nhìn mình, hắn nhẹ nhàng thở dài, chủ động đưa tin tình báo cho phó tướng thân tín nhất của mình: "Các ngươi xem đi!"
Phó tướng nhận lấy tin tình báo, mấy phụ tá cũng vội vàng vây quanh.
Mới xem được một nửa, phó tướng đã tức giận đến mức mắng lớn: "Bộ lạc Hắc Vân ngày ngày đều ăn phân ngựa sao, nhân viên hộ tống núp dưới mắt bọn họ mà bọn họ cũng không phát hiện ra!"
Mấy phụ tác khác cũng lần lượt cau mày.
Bọn họ cho rằng bộ lạc Hắc Vân có thể không bắt được Kim Phi, thậm chí còn cho rằng bộ lạc Hắc Vân có thể thất bại, nhưng không ai có thể tưởng tượng được, bộ lạc Hắc Vân sẽ thua thảm hại như vậy!
Hàng chục nghìn kỵ binh, còn chưa kịp giao chiến với kẻ thù, đã không còn nữa rồi….
Kết quả này khiến tất cả mọi người trong lều đều không khỏi rùng mình!
"Đại vương, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?" Phó tướng nhỏ giọng hỏi.
"Tiếp theo…." Lý Lăng Duệ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Truyền lệnh xuống, chuẩn bị tổng tấn công!"
Chương 1208: Hoảng sợ
“Tổng tiến công?”
Mọi người trong lều đều bị sốc.
“Đại Vương, máy bắn đá sắp tới rồi, hay là, chúng ta đợi thêm vài ngày nữa?” Phó tướng ngập ngừng hỏi.
Trước kia không ít người đề nghị tổng tiến công, nhưng Lý Lăng Duệ không đồng ý, thái độ kiên quyết đợi máy bắn đá và cung nỏ được đưa đến.
Bây giờ máy bắn đá đã đến cách đây mười mấy dặm, còn hai, ba ngày nữa là đến, kết quả Lý Lăng Duệ lại nói muốn phát động tổng tấn công?
Chuyện này làm cho phó tướng và trợ tá đều mơ hồ, không hiểu nổi Lý Lăng Duệ nghĩ thế nào.
Chỉ có người phụ trách tình báo hiểu, Lý Lăng Duệ chắc là sợ.
Trên thực tế, vừa nhìn thấy tin tức về kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo cũng cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Phải biết rằng, bộ lạc Hắc Vân không phải là một bộ lạc nhỏ, mà là một trong những bộ lạc lớn nhất phía Tây Đảng Hạng, kỵ binh của bọn họ dũng cảm thiện chiến, xung quanh trăm dặm không có ai dám ức hiếp bọn họ.
Kết quả là Bộ Lạc Hắc Vân phái 10.000 kỵ binh tinh nhuệ đến phục kích 1.000 người của Kim Phi, tất cả đều bị giết mà không hề nhìn thấy mặt Kim Phi.
Lý Lăng Duệ là tổng chỉ huy, bộ lạc Hắc Vân là cấp dưới trực hệ của hắn, bộ lạc Hắc Vân bị tổn thất nặng nề, hắn là người cảm nhận rõ nhất, cho nên hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Điều hắn sợ không phải là hàng vạn quân Đại Khang mới do Trương Lương chỉ huy cách đó vài dặm mà là Kim Phi!
Lý Lăng Duệ trước đó kiên trì chờ đợi máy bắn đá, bởi vì hắn dự định đánh một trận thật đẹp, đạt được thắng lợi lớn nhất với ít thương vong nhất.
Sau khi nghe được tin tức về bộ lạc Hắc Vân, suy nghĩ của hắn đột nhiên thay đổi.
Giờ hắn không thể quan tâm cái gì khác, hắn chỉ trước khi Kim Phi tới, kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt.
Cuộc chiến vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng Lý Lăng Duệ có linh cảm rằng một khi Kim Phi đến, rất có thể hắn sẽ mất thế chủ động trên chiến trường.
Bởi vì Kim Phi đã làm những việc vô tổ chức và quá ‘tà đạo’.
“Đại vương, máy bắn đá nhanh nhất sẽ đến sau ba ngày nữa, chúng ta đã chờ đợi nhiều ngày như vậy, hay là đợi thêm một chút nữa được không?”
Phó tướng nói: “Ta phái thêm người đi đón, chúng ta đi ngày đêm, nhiều nhất hai ngày nữa sẽ tới nơi!”
“Đúng vậy, Đại Vương, nếu chúng ta hành động vội vàng, binh lính chưa chuẩn bị sẵn sàng sợ rằng sẽ loạn vô tổ chức!”
Một số trợ tá cũng nói theo.
Người phụ trách tình báo có lẽ đoán được Lý Lăng Duệ đang sợ hãi, nhưng hắn không thể nói thẳng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của quân đội!
Nghĩ đến đây, người phụ trách tình báo trợn mắt hỏi: “Đại vương, từ kênh Lạc Dương đến Hi Châu còn một chặng đường dài, chúng ta còn cần bố trí mai phục nữa không?
Còn nữa, đội ngũ mà Kim Phi tập hợp lần này đều đến từ Xuyên Thục và đất Tần, còn có rất nhiều tân binh, xin hỏi Đại Vương, chúng ta có cần phái người đi khiêu khích không?”
Trên thực tế, trước khi bố trí cuộc phục kích ở kênh Lạc Dương, người phụ trách tình báo và Lý Lăng Duệ đã phân tích lộ trình của Kim Phi, ngoại trừ kênh Lạc Dương, không có vị trí thích hợp nào cả.
Bởi vì khi Kim Phi xuất phát, trước mắt nhất định phải có lính trinh sát dò đường, muốn phục kích y rất khó khăn.
Những nơi khác không quá bí mật, không có hang động lớn như vậy có thể giấu người.
Vì vậy, hai câu hỏi mà người phụ trách tình báo hỏi, thực ra không phải là hỏi có phục kích hay không, mà là nhắc nhở Lý Lăng Duệ, Kim Phi còn cách Hi Châu khá xa, không thể đến nhanh như vậy được.
Hơn nữa, quân Đại Khang tập trung ở phía nam vào thời điểm này không chỉ bao gồm tiêu cục Trấn Viễn và Quân Trấn Viễn mà còn có thêm nhiều binh lính mới được tuyển mộ từ Xuyên Thục và đất Tần vào mùa thu.
Cho dù Kim Phi có đến cũng không thể nhanh chóng tiếp quản quân sự.
Lý Lăng Duệ nghe người phụ trách tình báo nói như vậy, hắn đột nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, phải mấy ngày nữa Kim Phi mới đến, hơn nữa cho dù có đến thì cũng chưa chắc có thể tiếp quản quân sự, binh lực của hắn gấp mấy lần Kim Phi, hơn nữa quân số kỵ bin cũng rất lớn, vũ khí trang bị cũng tốt, sao phải sợ?
Nghĩ tới đây, Lý Lăng Duệ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hắn nhìn sâu vào người phụ trách tình báo rồi trả lời: “Bất cứ cuộc phục kích vội vàng nào chắc chắn sẽ bị trinh sát của Kim Phi phát hiện, cho nên không cần phải suy nghĩ về cuộc phục kích! Về phần khiêu khích, ngươi cứ coi đó mà sắp xếp. Nếu trong số những tân binh có người chúng ta, cũng có thể thử một chút!”
“Vâng!” Người phụ trách tình báo nhận thấy tình trạng của Lý Lăng Duệ đã hồi phục, tâm trạng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
...
Khi đánh trận, chỉ sợ người chỉ huy sẽ mất lí trí.
Lý Lăng Duệ là tổng chỉ huy, bất kỳ quyết định nào của hắn đều sẽ ảnh hưởng đến hàng ngàn binh sĩ của Hạng Đảng.
“Đúng rồi, có phản hồi từ kinh thành không?” Lý Lăng Duệ lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với Kim Phi và người Đông Man ở thành Du Quan? Kim Phi có làm ra vũ khí mới không?”
Lý Lăng Duệ đã nghiên cứu cẩn thận nhiều thông tin khác nhau về Kim Phi, đặc biệt những trận chiến do Kim Phi chỉ huy là trọng tâm nghiên cứu của Lý Lăng Duệ.
Từ những trận chiến quy mô lớn như Thanh Thủy Cốc và dốc Đại Mãng cho đến các trận trấn áp thổ phỉ nhỏ do y chỉ huy khi, chỉ cần là tư liệu thu thập được, Lý Lăng Duệ đều nghiên cứu cẩn thận, hy vọng từ trong các tư liệu này tìm ra thói quen và quy tắc dùng binh của Kim Phi.
Sau khi nghiên cứu, Lý Lăng Duệ phát hiện, cách dùng binh của Kim Phi có thể nói là vô tổ chức, thậm chí không giống một vị tướng nào cả mà giống như một kẻ nghiệp dư.
Nhưng lần nào Kim Phi cũng thắng, mà hầu như lần nào y cũng lấy ít đánh bại nhiều.
Qua phân tích và tóm tắt, Lý Lăng Duệ phát hiện ra rằng bí quyết chiến thắng của Kim Phi không phải là chiến thuật xuất sắc như thế nào mà là Kim Phi có thể sử dụng các loại vũ khí khác nhau trong mỗi trận chiến.
Khi ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã tạo ra bẫy ngựa, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, đánh cho quân chinh chiến phía Nam không kịp trở tay.
Trong cuộc chiến ở dốc Đại Mãng, Kim Phi nghĩ ra áo giáp đen và lựu đạn.
Hầu hết binh lính Thổ Phiên đều mê tín, khi nhìn thấy lựu đạn và bom chớp sáng, nhiều binh lính Thổ Phiên cho rằng đây là vũ khí của thần linh và là sự trừng phạt của thần linh với bọn họ!
Khi những người Đông Man đến gần thành, lại đúng lúc đụng phải khinh khí cầu của Kim Phi.
Sự kết hợp giữa khinh khí cầu và lựu đạn là một sự kết hợp hoàn hảo, làm mù mắt người Đông Man, hàng vạn kỵ binh bị hàng nghìn quân của Trương Lương tiêu diệt.
Sau này, quyền quý Đại Khang dùng thủ đoạn để Kim Phi lưu lạc ở Đông Hải, Gada đích thân dẫn quân tấn công Tây Xuyên, Phùng tiên sinh tập hợp đại quân và thổ phỉ đánh đến Kim Xuyên, đồng thời cho nổ kho đạn của Kim Phi và kho khinh khí cầu.
Vào thời điểm quan trọng này, Kim Phi đã được cứu ở biển Đông Hải.
Sau đó, Kim Phi đã tạo ra máy hơi nước và một chiếc phi thuyền, không chỉ xuyên thủng vòng vây của Ngô Vương và Sở Vương mà còn khiến Phùng tiên sinh không kịp trở tay.
Phùng tiên sinh và Gada đều bị giết trong trận chiến này, Thổ Phiên khó khăn lắm mới ổn định lại, lần này lại rơi vào hỗn chiến, bây giờ vẫn còn đẫm máu!
Không chỉ với một số cuộc chiến tranh quy mô lớn, mà còn với một số cuộc chiến đánh thổ phỉ mà Kim Phi chỉ huy khi, hầu như tất cả đều dựa vào tính ưu việt của vũ khí.
Có những lợi thế này, Kim Phi có thể dùng binh của mình theo ý muốn mà không cần bất kỳ quy tắc nào, đánh thắng rất nhiều cuộc chiến không phân thắng bại.
Vì vậy, Lý Lăng Duệ rất quan tâm đến trận chiến vừa xảy ra ở thành Du Quan, hắn đã nhiều lần cử người đến kinh thành để thúc giục hoàng ca ca liên lạc với Đông Man, cho dù phải trả giá nào cũng phải hỏi xem chuyện gì đã xảy ra ở thành Du Quan.
Hắn thậm chí còn nhờ người phụ trách tình báo sắp xếp mật vụ đưa chim bồ câu đưa thư đến thành Du Quan để điều tra xem Kim Phi có sử dụng vũ khí mới ở thành Du Quan hay không!
Chương 1209: Bất mãn
Không chỉ có Lý Lăng Duệ quan tâm ở thành Du Quan Kim Phi có sử dụng vũ khí mới hay không mà phó tướng và các phụ tá khác cũng rất quan tâm. Bọn họ cùng nhau quay đầu nhìn về phía người phụ trách tình báo, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Hồi bẩm Đại vương, gần đây tuyết ở phương bắc vẫn chưa tan hết, đội ngũ khó đi nên tạm thời chưa có tin tức của thành Du Quan!”
Người phụ trách tình báo bất đắc dĩ trả lời.
Hai năm gần đây mùa hè ở thảo nguyên phương Bắc nóng bức khô hạn còn mùa đông lại lạnh thấu xương nên rất nhiều ngựa bò dê đều chết cóng.
Cho nên Đảng Hạng và Đông Man mới không hẹn mà cùng phát động nam chinh với Đại Khang.
Tình hình năm nay nghiêm trọng hơn năm ngoái. Hi Châu bên này còn tốt, không lạnh lắm. Tuy nhiên ở khu vực phía Bắc của Đảng Hạng và Đông Man rất nhiều nơi có tuyết dày tới một hai mét.
Tuyết dày như vậy căn bản không có cách nào di chuyển.
Hơn nữa vương thành Đảng Hạng cách xa vương thành Đông Man ngàn dặm. Cho dù tân hoàng đế Đảng Hạng phái đội cảm tử đi Đông Man thì chưa tới mấy tháng cũng đừng nghĩ đến chuyện tới nơi.
“Đội ngũ khó đi thì dùng bồ câu đưa thư không được sao?” Lý Lăng Duệ nhíu mày hỏi.
Đảng Hạng và Đông Man cũng là nước láng giềng. Những năm trước đây vì tranh đoạt thảo nguyên nên đánh nhau liên tục. Sau đó hai nước phát hiện bóc lột Đại Khang dễ hơn, lúc này mới tạm dừng chiến tranh quy mô lớn.
Nhưng mối quan hệ giữa hai bên không thể nói là đặc biệt thân thiện.
Đảng Hạng đã bố trí rất nhiều gián điệp ở Đại Khang. Tất nhiên cũng có ở Đông Man.
Bồ câu đưa thư cũng phải ăn cái gì đó.
Bây giờ tuyết ở phương Bắc đọng ngàn dặm, gấu lông sói cũng tìm không thấy đồ ăn, huống chi bồ câu đưa thư chứ?
Mười con bồ câu đưa thư mà có một con từ vương thành Đông Man bay về Đảng Hạng cũng xem như tổ tiên phù hộ rồi.
Tuy rằng đây là tình huống khách quan, nhưng người phụ trách tình báo biết nếu nói như vậy thì Lý Lăng Duệ chắc chắn sẽ ra lệnh cho hắn làm bất cứ giá nào cũng phải đi lấy được tình báo.
Cho nên hắn không thể trả lời như vậy.
Người phụ trách tình báo suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ đại quân Đảng Hạng chinh chiến phía nam còn chưa trở lại vương thành. Trước mắt huynh đệ bên vương thành cũng không biết thành Du Quan đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Lăng Duệ nghe vậy quả nhiên từ bỏ ý định tiếp tục ra lệnh, chỉ nhíu mày nói: “Phái người tiếp tục đi thăm dò, một khi có tin tức, mặc kệ lúc nào, đều phải lập tức tới báo cáo!”
“Vâng!” Người phụ trách tình báo thầm thở phào nhẹ nhõm, khom người nói: “Vậy thuộc hạ đi làm việc trước!”
Rõ ràng tâm trạng hôm nay của Lý Lăng Duệ rất xấu, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Dù là một khắc hắn cũng không muốn ở chỗ này lâu.
“Đi đi”! Lý Lăng Duệ gật đầu, nhìn về phía phó tướng và mấy phụ tá: “Các ngươi cũng đi làm việc đi, sắp xếp tốt người của mình, một khi máy bắn đá vào vị trí thì mau chóng phát động tổng tiến công!”
“Vâng!” Phó tướng và mấy phụ tá đồng thời khom người tuân lệnh, sau đó đi theo người phụ trách tình báo ra ngoài.
Lúc đi tới cửa lều, phó tướng đột nhiên dừng bước lại, quay đầu hỏi: “Đại vương, nếu như phát động tổng tiến công, Thái…”
Kết quả còn chưa nói xong, đã bị người phụ trách tình báo hung hăng túm lấy tay áo, kéo ra khỏi lều.
“Ngươi kéo ta làm gì thế?” Phó tướng bất mãn lắc cánh tay.
Nhưng người phụ trách tình báo lại nắm chặt tay áo phó tướng, kéo hắn vào góc.
Mấy phụ tá khác thật giống như không nghe được phó tướng nói, rối rít cúi đầu bước nhanh hơn, sợ đi chậm sẽ bị Lý Lăng Duệ gọi trở về.
Giống như trong lều của Lý Lăng Duệ có quái thú muốn ăn thịt người.
Người phụ trách tình báo kéo phó tướng tới một góc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhấc chân đá phó tướng một cước: “Tên ngốc, suýt chút nữa bị ngươi hại chết rồi!”
Người phụ trách tình báo mặc dù không có binh quyền, nhưng từ khi mười mấy tuổi đã bắt đầu đi theo Lý Lăng Duệ, xem như tâm phúc tuyệt đối của Lý Lăng Duệ.
Phó tướng cũng vậy.
Lúc trước khi Lý Lăng Duệ tham gia quân đội lần đầu tiên đã bị phân đến cùng một tiểu đội với phó tướng. Nhiều năm như vậy, người trong đã tiểu đội chết gần hết, chỉ còn lại hai người Lý Lăng Duệ và phó tướng.
Phó tướng không có ưu điểm gì khác, thậm chí còn hơi ngốc nhưng lại tuyệt đối trung thành với Lý Lăng Duệ, không chỉ một lần liều mạng cứu Lý Lăng Duệ.
Cho nên Lý Lăng Duệ vẫn dẫn theo hắn bên người, không chỉ để cho hắn làm phó tướng cho mình, còn kiêm chức đội trưởng thân vệ, phụ trách an toàn cho bản thân.
Phó tướng và người phụ trách tình báo xem như hai tâm phúc lớn, một văn một võ dưới trướng Lý Lăng Duệ.
Bình thường quan hệ cũng không tệ.
Bị người phụ trách tình báo đá một cước, phó tướng cũng không giận mà buồn bực hỏi: “Sao ta lại hại ngươi chứ?”
Người phụ trách tình báo quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai khác, thấp giọng hỏi: “Có phải vừa rồi ngươi muốn hỏi chuyện Thái Thượng Hoàng không?”
Từ lúc Lý Lăng Duệ và Trương Lương bắt đầu đối địch, Kim Phi đã sai người đưa Hoàng đế tiền nhiệm Lý Kế Sơn của Đảng Hạng đến chiến trường.
Trương Lương cũng không ngược đãi Lý Kế Sơn quá mức, chỉ là mỗi sáng sớm đều kéo ông ta ra, treo ở bên ngoài doanh trại để phơi nắng.
Lý Lăng Duệ biết Trương Lương đang làm loạn lòng quân của hắn, nhưng không có biện pháp nào.
Ở bên ngoài doanh trại Trương Lương đào một cái hố lấp ngựa dày đặc. Xung quanh còn bố trí một loạt nỏ nặng và máy bắn đá, rõ ràng đang chờ người của Đảng Hạng đi cứu người.
Người phụ trách tình báo thấy phó tướng còn chưa hiểu được, bực bội nói: “Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều mù, không thấy Thái Thượng Hoàng sao? Tại sao người khác không hỏi?”
“Đúng vậy, tại sao không ai hỏi?”
Phó tướng gãi đầu nói: “Ta thấy các ngươi cũng không hỏi, cho nên mới hỏi một chút. Nếu đánh nhau thì Thái Thượng Hoàng sẽ nguy hiểm!”
“Ngươi là đồ ngốc, ngươi cho rằng người khác cũng là đồ ngốc sao?”
Người phụ trách tình báo lại nhìn chung quanh, hạ giọng hỏi: "Ngươi có nghĩ tới việc nếu Thái Thượng Hoàng trở lại thì bệ hạ bây giờ phải làm sao không?”
Phó tướng nghe xong, giống như bị sét đánh trúng, hai mắt trợn tròn, trong lòng cũng nổi lên sóng lớn ngập trời!
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ bị người phụ trách tình báo vừa nói, hắn mới lập tức hiểu được!
“Đúng vậy, nếu cứu Lý Kế Sơn về thì Hoàng đế hiện tại Lý Lăng Hiên làm sao bây giờ?”
Nếu vậy thì sẽ nhường ngôi vị hoàng đế, hay là không nhường?
Nếu không cho thì lão thần ủng hộ Lý Kế Sơn chắc chắn sẽ tạo phản. Nếu nhường thì thần tử đời mới ủng hộ Lý Lăng Hiên sẽ bất mãn.
Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không giết Lý Kế Sơn và vua Đông Man.
Chiêu này là y học được từ lịch sử trong kiếp trước.
Năm đó Nam Tống Bắc phạt nhiều lần nhân từ, trong đó Nhạc Phi nhiều lần lấy ít thắng nhiều, đánh cho quân Kim không ngẩng đầu lên được. Đánh thẳng tới trấn Chu Tiên cách Biện Kinh không xa, ít ngày nữa là có thể đánh hạ Biện Kinh.
Nhưng ngay lúc đó hoàng đế Nam Tống là Triệu Cấu lại tin lời gièm pha của Tần Cối, trong vòng một ngày liên tiếp hạ mười hai kim bài, lấy lý do một mình đoàn quân xâm nhập quá sâu sẽ nguy hiểm, ra lệnh cho Nhạc Phi lập tức rút quân về triều.
Lúc ấy Nhạc Phi nhìn về phía Biện Kinh quỳ xuống đất khóc nói: “Công lao mười năm, hủy hoại chỉ trong chốc lát!”
Khi còn bé Kim Phi cảm thấy Triệu Cấu là bị Tần Cối xúi giục, sau khi lớn lên mới hiểu được, kỳ thật bản thân Triệu Cấu cũng không muốn để cho Nhạc Phi đánh bại quân Kim, nghênh đón Hoàng đế thứ hai là Huy Khâm trở về!
Cho nên năm đó rút quân về triều, Triệu Cấu lại nghe Tần Cối gièm pha, lấy lý do có tội để treo cổ cha con Nhạc Phi ở đình Phong Ba.
Đương nhiên Tần Cối đáng hận, nhưng Triệu Cấu cũng không phải thứ tốt lành gì!
Chẳng lẽ Triệu Cấu không biết Nhạc Phi là nhân tài sao? Đương nhiên là hắn biết, cho nên hắn mới không dám giữ lại Nhạc Phi.
Chương 1210: Sẵn sàng
Bản tính con người không có khả năng chịu được cám dỗ.
Trong một năm tai họa, có nhiều người sẵn sàng giết cả một gia đình chỉ vì miếng ăn, chứ đừng nói đến cám dỗ của ngôi vị hoàng đế?
Cả thời xưa lẫn thời nay, ở mọi triều đại, việc tranh giành hoàng quyền đều cực kì tàn khốc.
Lý Kế Sơn vẫn còn đang trong thời kì tráng niên, hơn nữa rất có uy vọng trong các bộ lạc, trước đây có rất nhiều lão thần đi theo ông ta.
Sau khi tân hoàng lên ngôi, vẫn luôn dọn dẹp những cựu thần mà Lý Kế Sơn để lại, khiến cho không ít lão thần bất mãn, cũng có người làm chuyện xấu trong bóng tối.
Hoàng đế lên ngôi vẫn còn chưa ngồi vững ngai vàng, nếu Lý Lăng Duệ cứu Lý Kế Sơn về, nhất định triều đình sẽ đại loạn.
Kim Phi nhằm đúng vào điểm này, mới để Trương Lương kéo Lý Kế Sơn ra ngoài đi một vòng, chỉ vì y muốn Lý Lăng Duệ đến cứu người.
Như vậy không chỉ có thể tiêu diệt được hết nguời của Đảng Hạng, còn có thể làm cho nội bộ của Đảng Hạng hỗn loạn.
Đáng tiếc, Lý Lăng Duệ không mắc mưu, từ khi đến doanh trại chinh chiến phía Nam, cho đến bây giờ chưa từng đi ra ngoài, tựa hồ hắn chưa từng biết đến chuyện này, phụ tá và các sĩ quan cũng ngầm ăn ý không đề cập đến, chỉ có phó tướng ngu ngốc, nghĩ đến việc nếu chiến tranh xảy ra, lão hoàng đế sẽ bị thương.
Thật ra thì so với Kim Phi và Trương Lương thì Lý Lăng Duệ mới là người hy vọng Lý Kế Sơn chết.
Như vậy bọn họ mới có cớ xuất binh mà không cần phải kiêng dè nữa.
Đương nhiên Trương Lương sẽ không để cho hắn được như ý nguyện, từ lúc đấy đến bây giờ, Lý Kế Sơn không chỉ được ăn no mặc ấm, mà còn có người nhìn chằm chằm hắn, đề phòng ông ta tự sát.
Sau khi phó tướng nghe được giải thích từ người phụ trách, toát cả mồ hôi, nắm tay người phụ trách, cảm kích nói: “May mắn có ngươi nhắc ta, nếu không ta đã gây ra họa lớn rồi!”
“Biết là tốt, sau này đừng nhắc đến Thái Thượng Hoàng trước mặt đại vương nữa!”
Người phụ trách tình báo nói vậy, rồi vội vàng rời đi.
Lý Lăng Duệ đã tỏ rõ thái độ như vậy, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu cuộc tổng công, với tư cách là người phụ trách tình báo, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi trợ tá trở về, cũng đã bắt đầu bày binh bố trận, chuẩn bị cho cuộc tổng tấn công.
Mặc dù Hầu Tử không ở đây, nhưng vẫn để lính trinh sát nhìn chằm chằm vào doanh trại của Đảng Hạng mọi lúc, Đảng Hạng điều động đại quân quy mô lớn như vậy, hoàn toàn không giấu được bọn họ.
Rất nhanh, Trương Lương dẫn theo Đại Tráng leo lên đài quan sát.
“Lương huynh, người Đảng Hạng muốn tổng công sao?”
Vẻ mặt Đại Tráng đầy lo lắng nói.
Mười nghìn người đã đông như kiến cỏ, chứ đừng nói đến hàng trăm nghìn người?
Đứng ở trên đài nhìn về phía Bắc, chằng chịt toàn lều là lều và các binh lính Đảng Hạng đang hoạt động.
Cho dù có dùng ống nhòm để xem, cũng không nhìn thấy được doanh trại cuối cùng.
Mặc dù Đại Tráng đi theo Kim Phi đánh nhiều trận lấy ít địch nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt với mấy trăm nghìn đại quân, trong lòng khó tránh khỏi có hơi sợ hãi.
Thật ra thì không chỉ Đại Tráng, đến cả Trương Lương cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng trải qua hai năm tôi luyện, so với trước đây Trương Lương đã trầm ổn hơn rất nhiều, trong lòng có lo âu, nhưng cũng không thể hiện ra trên mặt, ngược lại là dáng vẻ thành thục tự tin, cười khinh nói: “Ở Thanh Thủy Cốc tiên sinh chỉ dùng ba ngàn quân Thiết Lâm, đã khiến mấy chục ngàn người phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, Thiết Ngưu dùng vài trăm quân đánh đến vương thành của bọn họ, bắt sống hoàng đế của bọn họ, cũng chỉ là một đám bại trận mà thôi, tổng công thì sao chứ? Gà đất chó sành không đáng nhắc tới!”
Nghe thấy lời Trương Lương nói vậy, sắc mặt của các nhân viên hộ tống ở xung quanh giãn ra rất nhiều.
Đúng vậy, Đảng Hạng có ba trăm ngàn quân, bọn họ cũng có năm chục ngàn người cơ mà!
Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc, Thiết Ngưu quét sạch toàn bộ biên giới Đảng Hạng, đều là lấy một địch mười, thậm chí là một địch một trăm!
Số lượng của họ bằng một phần sáu số địch, tại sao phải sợ chứ?
Thấy Trương Lương tự tin như vậy, các tướng lĩnh và nhân viên hộ tống xung quanh cũng tự tin không ít.
Sau khi bọn họ trở về, cũng sẽ ảnh hưởng đến cấp dưới của mình.
Mặc dù quân Thục không nhiều như Đảng Hạng, nhưng rõ ràng tổng thể nhuệ khí cao hơn quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng rất nhiều!
Mặc dù ngoài miệng Trương Lương nói quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ là gà đất chó sành, nhưng cũng không dám coi thường đối thủ.
Từ trên đài đi xuống, Trương Lương lập tức điều binh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu với người Đảng Hạng!
Bầu không khí giữa hai quân vốn đã căng thẳng, giờ lại càng căng thẳng hơn, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá của hai bên đã ở trạng thái sẵn sàng, chỉ cần tháo chốt là có thể khai hỏa!
Binh lính hai bên đều nhìn chằm chằm về phía đối diện, chỉ cần kẻ địch có bất kì động tác nào bất thường, bọn họ sẽ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!
Cùng lúc đó, tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân dốc toàn lực lên đường.
Trước đấy mỗi người sẽ có một con ngựa chiến, nhưng sau khi tiêu diệt bộ lạc Hắc Vân, ngựa chiến có rất nhiều.
Bọn họ có thể giết chết đám tù binh của bộ lạc Hắc Vân, nhưng không thể vứt ngựa chiến đi phải không?
Vì vậy bây giờ tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân đều là mỗi người cưỡi ba con ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Hi Châu.
Dù là như vậy nhưng vẫn còn mấy ngàn ngựa chiến không mang theo được, Trần Phượng Chí để lại mấy chục binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ trông coi khe núi, chờ người của tiêu cục Trấn Viễn đến nhận.
Cũng may có một điểm tiếp tế hậu cần của tiêu cục Trấn Viễn cách đó mấy chục dặm, nhiều nhất một hoặc hai ngày là có thể đến được, sau đó binh lính còn lại của tiểu đoàn Thiết Hổ vẫn có thể đuổi kịp.
Mà ở bên khác, phó tướng quân chinh chiến phía Nam phái ra một đám người chạy như điên về phía Bắc.
Cách họ năm mươi dặm về phía Bắc, có một đội vận chuyển, đang chật vật trong cái lạnh, gió rét thấu xương.
Đội vận chuyển này chủ yếu dùng bò và ngựa để vận chuyển, đi vòng quanh năm sáu dặm.
Bọn họ không vận chuyển lương thảo, mà là vận chuyển bộ phận của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá!
Người mà phó tướng phái ra ngoài, chính là đi tiếp viện cho bọn họ!
Máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng của Đảng Hạng đều được thiết kế theo bản vẽ mà Kim Phi đã mất, và mẫu cướp từ trong tay nhân viên hộ tống.
Vì để gia tăng uy lực và tầm bắn, Kim Phi thiết kế máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, có rất nhiều bộ phận được làm bằng sắt thép.
Những bộ phận này có yêu cầu rất cao đối với quy trình luyện thép, Đảng Hạng chỉ là dân du mục, quy trình luyện sắt đã lạc hậu, thời điểm ban đầu bắt chước, căn bản không có thợ mộc nào có thể chế tạo ra các sản phẩm đủ tiêu chuẩn để thay thế thép.
Hoặc là quá mềm, đặc tính không đạt đến, hoặc là quá cứng, dùng một chút lập tức đứt đoạn.
Sau đó, gián điệp báo cáo rằng xưởng luyện thép làng Tây Hà luôn sử dụng một lượng lớn than, vì vậy các thợ mộc bắt đầu thử sử dụng than để luyện quặng sắt, sau đó mới miễn cưỡng tạo ra loại vật liệu thay thế.
Vào thời điểm đó, phi thuyền và khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn không người nào địch nổi, Lý Kế Sơn không dám công khai chế tạo cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, cũng không dám công khai khai thác than quy mô lớn, chỉ có thể lén lút tìm một hang động, bí mật sản xuất.
Để chế tạo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng không chỉ cần thép và than đá, còn cần một lượng lớn vật liệu bằng gỗ.
Biên giới Đảng Hạng nhiều hoang mạc, ít rừng núi, ban đầu Lý Kế Sơn cũng phải phái người đi tìm rất lâu, mới tìm ra ở hướng Tây Bắc vừa có mỏ sắt, mỏ than, vừa có núi rừng.
Nơi đó quả thực rất xa xôi, nếu không phải người Đảng Hạng chủ động bại lộ, sợ rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng sẽ không biết cơ sở sản xuất bí mật của người Đảng Hạng ở đâu.
Nhưng khuyết điểm của căn cứ này cũng rất rõ ràng, đó là cách Đại Khang quá xa.
Trước khi người Đông Man ủng hộ Tấn vương, đã đi tìm Tân hoàng đế của Đảng Hạng, kể về chuyện Hải Đông Thanh, hy vọng Đảng Hạng và Tấn vương, sẽ cùng nhau hợp tác để giết chết Kim Phi.
Mặc dù Tân hoàng đế vẫn chưa đồng ý với người Đông Man, nhưng sau khi người Đông Man rời đi, hắn đã bắt đầu mưu đồ chinh chiến phía Nam.
Bước đầu của việc chinh chiến phía Nam là vận chuyển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá về phía Nam.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa đến nơi!
Bình luận facebook