-
Chương 1211-1215
Chương 1211: Mìn
"Nhanh lên đi, Vương gia đã hạ lệnh, trong thời gian hai ngày không đến được doanh trại, chúng ta sẽ phải ăn đòn đó!"
Một kỵ binh Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, vừa chạy vừa hét to.
Đại quân do phó tướng phái tới nghênh đón vẫn chưa tới, nhưng những trinh sát đã đến trước một bước, truyền tin tới.
Người phu xe nghe tiếng kỵ binh hét lên như vậy, cả mặt đầy khổ sở, giơ roi trong tay lên quất mạnh vào mông ngựa.
Nhưng đàn ngựa đã đi bộ liên tục cả ngày trời, cũng đều đã kiệt sức, sau khi bị quất roi, chúng bước nhanh đi vài bước, tốc độ lại chậm lại.
Sau đó người phu xe có quất thêm nữa cũng vô ích.
Người kỵ binh vừa hét lên thấy vậy, trong lòng cũng bất lực không biết làm sao.
Hắn có thể thấy rằng cho dù là người phu xe hay là ngựa kéo xe đều đã cố gắng hết sức.
Nhưng quân lệnh như núi, Lý Lăng Duệ truyền lệnh trong hai ngày phải mang đồ đến doanh trại, bọn họ nhất định phải đưa đến, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị trừng phạt.
Kỵ binh hét lên, chạy về phía cuối đội vận chuyển, nhưng bị một binh lính Đảng Hạng khác chặn lại.
Hai người họ đều đến từ cùng một bộ lạc, nhưng một người được phân vào đội bộ binh, phụ trách an toàn của hậu phương của đội, người còn lại được phân vào đội trinh sát vì có kỹ năng cưỡi ngựa tốt, cưỡi ngựa dò đường và truyền tin.
"Thốc Lang, đến doanh trại của quân chinh chiến phía nam còn bao xa nữa?" Bộ binh chặn kỵ binh lại hỏi.
"Còn khoảng năm mươi dặm nữa." Kỵ binh trả lời.
"Năm mươi dặm…" Sắc mặt người bộ binh lập tức tối sầm: "Hôm nay đã đi hết cả nửa ngày trời rồi, chỉ còn lại thời gian một ngày rưỡi nữa, làm sao chúng ta có thể vác nhiều đồ như thế này đi hết năm mươi dặm được?"
"Đi không được cũng phải đi, đây chính là quyết định của Lục vương gia, nếu không làm được chúng ta đều sẽ phải ăn roi đó!"
Sắc mặt kỵ binh đầy vẻ khổ sở.
Bị trừng phạt, không chỉ có người phu xe, mà cả đội vận chuyển ai cũng không thể chạy thoát được, hắn cũng vậy.
"Đây không phải là Lục vương gia cố ý làm khó chúng ta sao?" Bộ binh lẩm bẩm nói: "Thời gian hai ngày, chúng ta có mệt chết cũng không tới được!"
"Đừng nói bậy bạ nữa!" Kỵ binh đá vào bả vai của bộ binh: "Dám nói xấu Lục vương gia, ngươi sống đủ rồi sao?"
"Ở đây cũng không có người ngoài!" Bộ binh cũng chột dạ nhìn xung quanh: "Hơn nữa, ta cũng đâu nói càn!"
"Ngươi cùng đừng oán trách nữa, Lục vương gia đã từng đánh giặc, sẽ không cố ý làm khó những người vô danh tiểu tốt như chúng ta đâu, có lẽ là phía trước sắp có đánh nhau, nếu không Lục vương gia cũng sẽ không vội vàng thúc giục như vậy được!"
Kỵ binh nói: "Trinh sát ở phía trước truyền tin tới nói, Lục vương gia cho phó tướng phái người đến tiếp ứng cho chúng ta rồi."
"Phái bao nhiêu người?"
"Làm sao ta biết được?" Kỵ binh lắc đầu: "Nhưng nếu đã đến nghênh đón chúng ta, số người chắc chắn sẽ không ít đâu? Hơn nữa ta nghe nói người đến đều là một người ba ngựa, có thể giúp chúng ta vận chuyển máy bắn đá."
"Vậy còn được." Bộ binh gật đầu hài lòng.
Nếu có người giúp đỡ chia sẻ gánh nặng, thời gian hai ngày một đêm vẫn có thể đi hết được năm mươi dặm!
Có thể sẽ rất mệt mỏi, không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn hơn là bị đánh đòn.
"Người đón chúng ta khi nào đến?" Bộ binh lại hỏi.
"Nghe người phía trước nói, chậm nhất là chạng vạng tối nay có thể đến được!"
Kỵ binh trả lời xong, thấy phía trước có người đang nhìn bọn họ, cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cách bọn họ hơn hai mươi dặm phía trước, quân tiếp viện do phó tướng phái đến đang cưỡi ngựa chạy như điên trên đường núi.
Hôm nay doanh trại tràn ngập bầu không khí u ám báo hiệu chiến tranh sắp nổ ra, đội kỵ binh được phân đến đây tiếp viện đều cảm thấy may mắn.
Tuy tiếp viện vật tư khổ cực, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bán mạng!
Con đường núi này tương đối rộng rãi, ngựa chiến có thể chạy được, một nhóm người đang vui vẻ chạy thì nghe thấy phía trước truyền đến mấy tiếng nổ lớn.
Ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy mấy con ngựa chiến và kỵ binh đang lăn lộn trên không trung.
Đội ngũ đang chạy nhanh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Nhưng cưỡi ngựa là kỹ năng cần thiết của dân du mục, đám kỵ binh đều giỏi cưỡi ngựa, nên sự hỗn loạn không kéo dài thì đã ổn định lại.
Đội kỵ binh ở vị trí trung tâm lập tức kéo mặt nạ áo giáp xuống, đồng thời cẩn thận nhìn qua hai bên đường núi.
Từ khi tiểu đoàn trinh sát do Hầu Tử chỉ huy đi đến Hi Châu, thỉnh thoảng sẽ lẻn vào biên giới Đảng Hạng, tìm được cơ hội thì sẽ lén lút tấn công các sĩ quan người Đảng Hạng.
Trong nửa tháng gần đây, đã có bốn năm sĩ quan trung cấp Đảng Hạng bị ám sát.
Thủ đoạn ám sát là lựu đạn hoặc là mũi tên.
Lựu đạn là một trong những vũ khí mang tính biểu tượng nhất của tiêu cục Trấn Viễn, nhìn thấy vụ nổ, phản ứng đầu tiên của đội trưởng kỵ binh chính là gặp phải mai phục của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng khi nhìn thấy địa hình xung quanh, đội trưởng kỵ binh lại cau mày.
Mặc dù hai bên con đường núi này cũng là núi, nhưng đều là những ngọn đồi thấp, nhỏ và bằng phẳng, núi trơ trụi, vừa nhìn là có thể nhìn xa mấy dặm, bây giờ thực sự không có chỗ nào để mai phục.
Vậy vụ nổ đến từ đâu?
Đang lúc nghi ngờ, phía trước lại truyền đến một tiếng nổ khác.
"Các ngươi có nhìn thấy lựu đạn được ném từ đâu tới không?" Đội trưởng kỵ binh hỏi những người xung quanh.
Hắn vừa mới nhìn ngọn núi bên trái, không chú ý đến bên phải, tưởng rằng lựu đạn được ném từ bên phải đến.
Nhưng địa hình bên phải rộng hơn bên trái, không có chỗ nào có thể cho người trốn được.
Chẳng lẽ kẻ địch lại ngụy trang sao?
Sau bao nhiêu trận giao chiến, người Đảng Hạng đã phát hiện ra tiểu đoàn trinh sát rất giỏi hóa trang.
Nhưng địa hình hai bên quá đơn độc, quân Thục trinh sát có cải trang đến đâu thì nhiều người như vậy cũng không thể không nhìn thấy được bọn họ?
Đội trưởng kỵ binh không dám xem thường, đá vào thủ lĩnh ở bên cạnh: "Đi lên phía trước xem xảy ra chuyện gì đi?"
Mặc dù thủ lĩnh không vui, nhưng chỉ có thể nhắm mắt phóng ngựa về phía trước.
Một lúc sau, thủ lĩnh quay lại: "Đại ca, ở phía trước có người chôn lựu đạn xuống cát, giẫm vào là nổ!"
Nói xong, hắn lấy từ trong túi lưng ngựa ra một quả lựu đạn to bằng cái bát: "Đây chính là thứ mà các huynh đệ ở phía trước tìm thấy ở trong cát."
Quả lựu đạn này khác với những gì thường thấy, không chỉ lớn hơn mà còn tròn và dẹt, bề dày cũng chỉ bằng hai ngón tay, hình dáng vô cùng kỳ dị.
Thấy lựu đạn, kỵ binh xung quanh vô thức lùi về sau tránh né.
"Các ngươi đừng sợ, các huynh đệ phía trước nói chỉ cần không đụng vào hai lá sắt này, nó sẽ không nổ."
Tên thủ lĩnh chỉ vào hai lá sắt trên đầu quả lựu đạn.
"Lựu đạn chôn trong cát?" Đội trưởng kỵ binh bực bội xoa xoa lông mày: "Người của tiêu cục Trấn Viễn tại sao lại ác như vậy chứ?"
Đúng vậy, loại lựu đạn này khi giẫm phải sẽ phát nổ, chính xác là loại mìn được phòng thí nghiệm thuốc nổ thiết kế ra dựa trên sự hướng dẫn của Kim Phi.
Ở khắp nơi biên giới Đảng Hạng đều là những bãi đất cát hoang, thích hợp để chôn mìn.
Chôn mìn ở dưới bùn đất, dù ngụy trang khéo léo đến mấy, nếu để ý kỹ vẫn có thể phát hiện ra dấu vết, nhưng khi chôn dưới cát, không cần phải ngụy trang làm gì cả, chỉ một trận gió đêm thổi qua, chính bãi cát sẽ giúp nhân viên hộ tống xóa sạch mọi dấu vết.
Mà con đường núi phía tây là một mảnh đất cát vàng, cát vàng trên đường núi dày hơn mười centimet.
Bình thường dùng để đua ngựa, loại địa hình này thoải mái nhất, cũng có thể tránh làm hỏng móng ngựa.
Nhưng bây giờ, nơi này đã trở thành nơi thích hợp nhất để chôn lựu đạn!
Chương 1212: Vùi trong cát
"Người của tiêu cục Trấn Viễn quá nham hiểm!"
Đội trưởng kỵ binh nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
Trước đây việc các trinh sát của tiêu cục rình rập bên đường để bắn lén đã đủ phiền phức rồi, không ngờ rằng bọn họ lại làm làm ra loại lựu đạn càng làm phiền người khác hơn.
Thứ này bị chôn ở trong cát, ai có thể nhìn thấy được?
Chẳng lẽ muốn chúng ta phải dọn sạch cát sao?
Mấy dặm dài vùng đất phía trước đều là cát, bọn họ không thể dọn sạch hết trong một đêm được.
Nhưng Lý Lăng Duệ lại hạ lệnh cho bọn họ hôm nay phải đón được đội vận chuyển, nếu trì hoãn quân lệnh.
Điều này khiến cho đội trưởng kỵ binh rất khó khăn.
Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, phía trước lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Quay đầu nhìn lại, lại có thêm một bóng người khác lăn lộn trên không trung.
Sau khi xác nhận vụ nổ trước đó không phải lo trinh sát mai phục gây ra, đội trưởng kỵ binh mới yên tâm, thúc ngựa chạy về phía trước.
Lúc này đội ngũ phía trước có ba bốn người nằm sát dưới đất, và có năm sáu con ngựa nằm trên đất rên rỉ.
Trong ba bốn người đó, có hai người còn sống, nhưng chân lại chảy máu khắp nơi, dù cuối cùng có sống sót thì rất có thể cũng sẽ bị tàn tật.
Sinh tồn trên thảo nguyên vốn đã rất khó khăn, cái kết của việc bị tàn tật còn tệ hơn cả bị nổ chết.
Ban đầu khi phòng thí nghiệm thiết kế lựu đạn thực ra không phải là để tiêu diệt kẻ địch mà là để tăng thương vong cho đối phương.
Khi đi trên đường, lựu đạn phát nổ một người bị thương, ít nhất cần một binh lính khác chăm sóc, nếu không quan tâm đến người bị thương này, sẽ tổn hại nghiêm trọng đến sĩ khí.
Nếu có người bị nổ bị thương mà không ai quan tâm, vậy lần sau mình có bị nổ không? Có ai quan tâm đến mình không?
Đội trưởng kỵ binh là người bá đạo, ngựa của hắn cũng bá đạo, thời bình luôn đá ngựa của người khác.
Thấy đội trưởng kỵ binh đến gần, mấy con ngựa chiến vô thức né sang một bên.
Sau khi đám kỵ binh dừng ngựa chiến, họ lại chú ý đến mìn và người bị thương, hơn nữa mỗi người ngoài con ngựa mình cưỡi, còn mang theo một hai con ngựa chiến khác để vận chuyển vật tư tiếp viện.
Có mấy kỵ binh còn chưa kịp khống chế, một con ngựa của bọn họ lại giẫm xuống cát.
Chỉ nghe một tiếng nổ "bùm", ngựa chiến và kỵ binh cùng bay lên!
Xui xẻo hơn là sau khi kỵ binh rơi xuống đất lại đè trúng một quả mìn khác!
Đợi đến khi tiếp đất lần thứ hai, nửa eo cũng đã nổ đi mất, giãy giụa mấy cái rồi tắt thở!
Con ngựa chiến gần tên xui xẻo này cũng xui xẻo, chân và bụng đều bị cát sắt đánh trúng!
Đội trưởng kỵ binh và ngựa chiến bảo bối của hắn cũng không tránh được, cổ ngựa chảy máu không ngừng, chân phải của đội trưởng kỵ binh cũng bị cát sắt đánh bị thương.
Tầm quan trọng của ngựa chiến đối với kỵ binh không cần nói cũng biết, đội trưởng kỵ binh thậm chí không thèm quan tâm đến vết thương ở chân mình, mà lập tức nhảy xuống, khập khiễng đi đến che cổ ngựa chiến.
Nhưng cổ ngựa chiến không phải là bị cát sắt đánh trúng, mà là do mảnh vụ từ vụ nổ mìn đánh trúng để lại một vết rách dài hơn mười centimet, không thể che kín được!
Con ngựa chiến cảm thấy đau đớn hết lần này đến lần khác, không tự chủ được lắc lắc cổ, kết quả vết thương càng rách rộng hơn!
Máu ngựa phun khắp mặt đội trưởng đội kỵ binh!
Con ngựa chiến ngã phịch một cái xuống đất!
"Truy phong!"
Đội trưởng kỵ binh quỳ xuống đất theo, tay chân luống cuống sờ vào đầu ngựa.
Trong suy nghĩ của nhiều kỵ binh, tầm quan trọng của ngựa chiến là không thể thay thế được.
Khi con ngựa chiến này còn là một con ngựa nhỏ, nó sống và ăn cùng với đội trưởng kỵ binh, bây giờ khó khăn lắm mới nuôi lớn được lại chết ở chỗ này.
Hơn nữa lại chết một cách không thể giải thích được như vậy!
Đội trưởng kỵ binh quỳ trước mặt ngựa chiến năm sáu phút, cho đến khi máu trên người ngựa bắt đầu đông lại, mới từ từ đứng dậy.
Những kỵ binh xung quanh nhìn thấy đội trưởng của mình đang tức giận, nên nhanh chóng nhảy xuống ngựa, thắt chặt dây xương đứng ở ven đường.
"Đại Hắc Tử, sắp xếp người xúc cát, xúc một con đường đi!"
Đội trưởng kỵ binh lạnh lùng hét lên.
Tên thủ lĩnh ở bên cạnh mặt đầy khổ sở, nhưng không dám trái ý của đội trưởng, chỉ có thể cúi người đồng ý, sau đó gọi kỵ binh trong tiểu đội của mình đến phân chia nhiệm vụ cho bọn họ.
Các kỵ binh cũng biết đội trưởng đang tức giận, không dám nói gì, vội vàng tìm xẻng, ra xúc cát ở phía trước.
Vừa mới xúc được vài xẻng, một kỵ binh cảm thấy điều kỳ lạ, dùng xẻng xúc một quả mìn ra khỏi cát!
Lần này quả mìn không nổ, nhưng hiệu quả của việc này quá thấp.
Mấy người phải mất năm sáu phút mới có thể xúc được vài thước.
Nếu xúc với tốc độ này, sợ rằng đến sáng sớm ngày mai họ cũng không xúc được hết cát trong vài dặm phía trước được.
Đội trưởng kỵ binh cau mày nhìn về phía ngọn đồi hai bên trái phải, cố gắng tìm kiếm một con đường khác.
Hai bên đỉnh núi tuy không cao nhưng lại nhẵn và trơn trượt, người đi còn khó, chứ đừng nói đến ngựa chiến.
Không còn cách nào khác, đội trưởng kỵ binh chỉ có thể ra lệnh cho đám người xúc cát tăng tốc độ.
Nhưng chiều rộng của đường núi có hạn, hơn nữa còn phải đề phòng mìn có thể nổ bất cứ lúc nào, dù kỵ binh có cố gắng hết sức thì tốc độ xúc cát cũng không thể tăng lên đáng kể.
Con đường tiếp ứng chỉ có một con đường này, đội trưởng kỵ bị dù có lo lắng, cũng chỉ có thể kiên nhẫn xúc cát, đồng thời phái vài kỵ binh mang theo mìn trở về, giải thích tình hình với Lý Lăng Duệ, hy vọng khi về Lý Lăng Duệ trừng phạt cũng có thể khoan dung hơn!
Thật ra, khi các linh trinh sát chôn mìn, lúc đầu khu vực đó chôn khá nhiều, dường như cứ vài bước là có một quả, về sau số lượng càng lúc càng ít, nhưng thay đổi cũng càng lúc càng không có quy luật.
Sau khi đón được đội vận chuyển, trên đường trở về vẫn phải đi qua nơi này, đội trưởng kỵ binh không dám mạo hiểm, chỉ có thể kiên nhẫn dọn dẹp từng chút một.
Các kỵ binh Đảng Hạng đang xúc cát hết tốc lực, hoàn toàn không biết rằng trên cồn cát cách đó hơn hai dặm, một trinh sát đang dùng ống nhòm quan sát bọn họ.
Toàn thân người trinh sát này ẩn trong cát, đừng nói là cách xa hai dặm, người bình thường cho dù có đi đến trước mặt cũng không thể phát hiện ra được.
Sau khi xác nhận tình hình kỵ binh Đảng Hạng, lính trinh sát từ từ rút lui.
Sau khi lui về phía sau cồn cát, mới đứng lên, chạy như bay về phía bắc.
Một con ngựa chiến bị trói ở vùng trũng cát cách đó vài dặm về phía bắc, lính trinh sát cưỡi ngựa chiến lại chạy về hướng bắc thêm ba bốn dặm nữa sau đó mới quay đầu chạy về phía đông.
Chạy thẳng một đường về phía đông hơn mười dặm, đến khi ngựa chiến mệt đến mức sùi bọt mép trắng, lính trinh sát mới dừng ngựa lại, chạy vào trong một sơn cốc.
Nghe thấy tiếng ngựa chiến, một nhóm người ẩn nấp trong sơn cốc vội vàng tiến tới chào đón.
Không chỉ Lý Lăng Duệ nghĩ đến mai phục, Kim Phi và Trương Lương cũng nghĩ đến.
Nhóm đàn ông này đều ăn mặc như người Đảng Hạng, nhưng đều là nhân viên hộ tống.
Chỉ là Lý Lăng Duệ điều động bộ lạc Hắc Vân quá khoa trương, hàng chục nghìn người đi đường dài để tấn công, căn bản không thể thoát khỏi ánh mắt trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn.
Mà trinh sát của tiêu cục lại khiêm tốn hơn nhiều, chia thành hai ba người một tiểu đội, ăn mặc như người Đảng Hạng, phải mất mất ngày trời mới qua được.
Cho dù thỉnh thoảng bị người ta nhìn thấy, cũng không chú ý đến bọn họ.
Cho dù có chú ý, cũng không nghĩ đến mục tiêu của bọn họ, nhiều nhất là cho rằng bọn họ là gián điệp đang tìm kiếm tình báo thôi.
Bằng cách này, nhân viên hộ tống hoàn thành việc tập hợp ở biên giới Đảng Hạng.
Mìn trong cát là do bọn họ chôn.
Mục đích cũng rất đơn giản, giết chết đội vận chuyển của kẻ địch!
"Thế nào rồi?" Người đàn ông dẫn đầu nhìn người lính trinh sát hỏi.
Chương 1213: Hỗn loạn
“Báo cáo đại đội trưởng, người Đảng Hạng đang xúc cát!”
Lính trinh sát trả lời: “Với tốc độ này của họ, có xúc tới sáng mai cũng không xong!”
“Hay quá rồi!”
Đại đội trưởng siết chặt nắm tay: “Các huynh đệ, chúng ta di chuyển thôi, đã đến lúc chúng ta hành động rồi!”
Theo lệnh của đại đội trưởng, các nhân viên hộ tống trong thung lũng lập tức dẫn ra bảy con ngựa chiến, hầu hết các con ngựa chiến đều vác theo một cái túi.
Lúc đầu Kim Phi đã cho Mãn Thương gửi một lô súng ống cho Đại Tráng, thành lập một đại đội súng kíp, đại đội này là đại đội súng kíp thứ hai.
Để không bị phát hiện khi lẻn vào, các nhân viên hộ tống đã tháo rời nòng súng và cho vào túi.
Lúc này, các nhân viên hộ tống đang tháo túi, lấy các phụ kiện súng kíp trong túi ra và bắt đầu lắp ráp.
Lắp ráp súng là môn huấn luyện bắt buộc trong tiểu đội súng kíp, các nhân viên hộ tống đều rất thành thạo, họ nhanh chóng hoàn thành việc lắp ráp.
Vác súng trường vừa lắp ráp xong trên lưng, các nhân viên hộ tống lấy đạn và lựu đạn trong túi ra, nhét vào thắt lưng vũ trang quấn quanh hông.
Sau khi sắp xếp trang bị xong, cả nhóm leo lên ngựa, chạy về hướng tây bắc theo sự hướng dẫn của lính trinh sát.
Ở cuối đội ngũ có ba con ngựa chiến không người cưỡi đang chở ba kiện hàng lớn.
Khu vực này là một sa mạc đất rộng người thưa, đến chạng vạng, đoàn người thuận lợi chạy đến một khe núi đã được dò xét từ trước.
Một người lính trinh sát đang men theo đường mòn trên đỉnh núi đi xuống, hội họp với đại đội súng kíp.
Người lính trinh sát này khoác một tấm vải bố màu đỏ, nôm trông rất giống màu của đá.
“Còn cách đội vận chuyển bao xa?” Đại đội trưởng hỏi.
“Báo cáo đại đội trưởng, đội vận chuyển đang ở phía bắc cách đây năm dặm!" Lính trinh sát trả lời.
“Ngươi có nhìn thấy lính trinh sát của người Đảng Hạng không?” Đại đội trưởng hỏi tiếp.
“Có thấy hai người chạy từ phía bắc về phía nam, nhưng không thấy ai chạy từ phía nam về cả!”
Lính trinh sát cười nói: “Chắc bọn chúng bị mìn nổ chết hết rồi!”
Con đường cát này dài mấy dặm, lính trinh sát ở phía nam hoàn toàn không thể vượt qua, mà khi lính trinh sát ở phía bắc đi qua, có lẽ cũng đã bị mìn nổ chết hoặc bị thương rồi!
“Có biết đội vận chuyển có bao nhiêu con chim ưng và chúng ở đâu chưa?” Đại đội trưởng hỏi.
Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn. Người Đông Man và người Đảng Hạng sử dụng chim ưng để đối phó với phi thuyền, Kim Phi cho tiêu diệt hết chim ưng trước, sau đó mới sử dụng phi thuyền với khinh khí cầu.
Chiến dịch mai phục ở kênh Lạc Dương đã chứng minh cách này rất tốt.
Chỉ cần giết được chim ưng, phi thuyền và khinh khí cầu của bọn họ có thể cất cánh rồi!
Tới lúc đó, đội vận chuyển ở bên dưới chịu oanh tạc đi!
“Biết rõ!” Lính trinh sát trả lời: “Có tổng cộng ba con chim ưng, trong đó, có hai con vẫn luôn nấp trong xe ngựa của đội vận chuyển, còn một con bị giấu trong một cái lồng phủ vải đen!”
“Có bị sót không?”
“Chắc là không, ta và nhóm Lão Hòe Thụ đi theo đội vận chuyển ba ngày ba đêm, đã xem xét kỹ những nơi có thể giấu chim ưng rồi.”
Lính trinh sát trả lời rất tự tin, nhưng không dám nói quá chắc chắn: “Có điều bọn ta cũng không dám chắc rằng họ có giấu chỗ khác hay không!”
Đại đội trưởng biết chuyện này không còn cách nào khác, gật đầu nói: “Tới lúc đó tùy cơ ứng biến vậy, nếu có bị sót, lập tức dùng súng bắn chết nó, tuyệt đối không cho nó có cơ hội bay lên trời!”
Thuần hóa một con chim ưng tấn công khinh khí cầu không hề dễ dàng, bộ lạc Hắc Vân cũng chỉ mang theo có một con.
Mặc dù đội vận chuyển quan trọng hơn bộ lạc Hắc Vân, nhưng có khả năng là số lượng không nhiều, không khác gì dự đoán của ba người họ.
Nếu có bị sót thật thì tranh thủ bắn hạ con chim đó trước khi nó kịp bay lên trời!
“Rõ!” Lính trinh sát gật đầu.
Đại đội trưởng quay lại phía sau nói: “Tất cả mọi người nghỉ ngơi ba mươi phút, sau đó chuẩn bị hành động!”
Đi liên tục mấy chục dặm, các nhân viên hộ tống đã thấm mệt, vừa nghe được lệnh đã nhảy cái vù khỏi ngựa, uống nước nghỉ ngơi, tiện thể cho ngực chiến uống nước luôn.
Ba mươi phút sau, nhóm nhân viên hộ tống buộc ngựa chiến trong khe núi rồi rời đi cùng với Đại đội trưởng.
...
Tại thung lũng, đội vận chuyển vẫn lê bước đi trong gió rét.
“Không phải đã nói là sẽ có người tới đón chúng ta sau? Tại sao còn chưa tới vậy chứ?”
Khá nhiều người Đảng Hạng cằn nhằn trong gió rét.
Cả một buổi chiều, họ phải cật lực lùa đám trâu ngựa.
Dốc hết sức chạy cả buổi chiều, đám trâu ngựa cũng đã mệt mỏi rã rời, đợi đến khi có người tới tiếp viện, đám trâu ngựa có thể tranh thủ nghỉ ngơi lúc phân phát vật liệu.
Kết quả là đợi mãi đợi mãi, trời cũng đã tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng người nào tới tiếp viện, thậm chí tới tiếng vó ngựa cũng chẳng nghe thấy.
Người phụ trách đội vận chuyển không đợi được nữa, lại cử một lính trinh sát đi về phía nam thúc giục đội kỵ binh tới tiếp viện.
Nhưng lính trinh sát vừa chạy khỏi đội ngũ không được bao lâu, đột nhiên có tiếng hò hét vang lên từ núi nhỏ bên phải.
Người phụ trách ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, lập tức nhìn thấy các chấm đen nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.
“Tiêu rồi!”
Người phụ trách muốn nhảy khỏi ngựa chiến theo bản năng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Các chấm nhỏ màu đen rơi xuống xung quanh người phụ trách, sau đó là một tràng tiếng nổ vang lên.
Người phụ trách chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, sau đó thì bất tỉnh.
Không chỉ chỗ người phụ trách mà các nơi khác trong toàn bộ đội vận chuyển cũng xảy rất nhiều vụ nổ!
Mục tiêu của đợt tập kích oanh tạc đầu tiên bằng súng kíp của nhân viên hộ tống rất rõ ràng, đó là vị trí của chỉ huy địch và chim ưng!
Hiệu quả vô cùng tốt, người phụ trách đội vận chuyển bị cát sắt đập vào đầu, chết tại chỗ, hai chiếc xe ngựa chở chim ưng cũng nổ tan, dù cho hai con chim ưng trong xe ngựa vẫn chưa chết, thì nó cũng không thể nào bay được nữa.
Còn con chim ưng bị nhốt trong lồng sau đó dùng tấm vải đen che lại cũng bị nổ tan tành!
Ngựa chiến đã trải qua huấn luyện vào lần đầu nghe tiếng lựu đạn nổ cũng biết sợ, nói chi tới mấy con trâu ngựa chuyên chở vật liệu chứ?
Toàn bộ trâu ngựa của đội vận chuyển đều bị dọa sợ, chạy tán loạn khắp nơi, mã phu chạy trối chết, cũng có người muốn khống chế trâu ngựa lại.
Kỵ binh phụ trách hộ tống đội vận chuyển sau khi mất đi người chỉ huy, lập tức loạn tùng phèo!
“Chim ưng chết hết chưa?”
Đại đội trưởng nằm trên sườn núi hỏi.
“Ba con chim ưng chúng bọn ta phát hiện đều đã chết hết!”
Lính trinh sát buông ống nhòm đang cầm xuống, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì tốt!”
Đại đội trưởng gật đầu, ra hiệu về phía sau.
Một mũi tên lệnh xé gió bay lên bầu trời ngọn núi đối diện đường chính, sau đó nổ thành một chùm pháo bông màu vàng ở độ cao hàng chục mét.
Sau đó, một khinh khí cầu màu đen xuất hiện trên bầu trời phía bắc, từ từ bay trên trời, bay về phía bắc đội vận chuyển.
“Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn, chim ưng của chúng ta đâu, mau thả nó ra cho nó cào đi!”
Nhiều binh lính Đảng Hạng phụ trách hộ tống cũng sốt ruột.
Nhưng người phụ trách của họ đã bị nổ chết, chim ưng cũng vậy, nếu sốt ruột nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Khinh khí cầu bay đến phía bắc đội vận chuyển, lựu đạn rơi xuống như mưa!
Mã phu và trâu ngựa vốn đang hoảng loạn lại càng hoảng loạn hơn.
Thấy đường lui đã bị các nhân viên hộ tống chặn lại, bọn họ hoảng loạn như ong vỡ tổ lao về phía nam.
Trong phút chốc, khắp đường núi đầy rẫy trâu ngựa va chạm nhau, nhóm nhân viên hộ tống đang mai phục còn chưa kịp xông ra, thì trâu ngựa đã giẫm chết không biết bao nhiêu người trong đội vận chuyển rồi!
Chương 1214: Phi thuyền lại xuất hiện
Đại đội trưởng cứ nhìn xuống dưới, phát hiện người Đảng Hạng đang toán loạn khắp nơi vì bị khinh khí cầu oanh tạc, dù thế nhưng vẫn không thả chim ưng, anh ta đoán tất cả chim ưng mà người Đảng Hạng chuẩn bị đã bị nổ chết.
Anh ta vung tay về lên: “Đánh cho ta!”
Sau lưng, một nhân viên hộ tống bóp cò, ba quả lựu đạn bay ra từ máy bắn đá, vừa vặn rơi vào đội vận chuyển phía Nam.
Điểm phục kích được đội súng kíp lựa chọn là một thung lũng, không rộng lắm, ba quả lựu đạn đã chặn hết đường đi của đội vận chuyển phía Nam.
Điểm phục kích này được lính trinh sát của tiêu cục nghiên cứu rất nhiều lần rồi mới chọn ra được, tuy đỉnh núi hai bên không cao, không thuận lợi cho việc ẩn nấp ngụy trang, nhưng đá dốc và trơn trượt, khiến ngựa không thể leo lên được.
Mấy chiếc máy bắn đá liên tiếp được ném ra, điều này có thể đảm bảo thung lũng sẽ bị phong tỏa trong thời gian dài nhưng số lượng đạn dược tiêu hao rất ít!
Đầu phía Bắc bị khinh khí cầu chặn, đầu phía Nam bị lựu đạn chặn, đội vận chuyển của Đảng Hạng bị chặn trên đường lên núi khoảng năm dặm.
Thật ra thì kỵ binh phụ trách vận chuyển của Đảng Hạng đã phái lính trinh sát đi trước để dò đường, nhưng núi hai bên thấp đến mức chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy đỉnh.
Hơn nữa, những tảng đá trên núi đều rất lớn, nên nhân viên hộ tống rất khó ẩn nấp ngụy trang, cho dù có một hai tên trinh sát rình rập, thì đối với đội vận chuyển khổng lồ mà nói cũng không là gì cả, nhiều nhất cũng chỉ dò hỏi xem đội vận chuyển sẽ đi đến chỗ nào thôi.
Đội vận chuyển có quy mô lớn như vậy, căn bản không lừa được người khác, cho nên người phụ trách của đội vận chuyển không thèm quan tâm đến thám tử, muốn nhìn thì cứ nhìn, miễn là không gây rắc rối là được.
Người chỉ huy nghĩ như vậy, nên lính trinh sát làm việc cũng trở nên tiêu cực hơn rất nhiều, hơn nữa đội vận chuyển di chuyển quá chậm, các trinh sát đã đi trước hai ba dặm để dò đường, có thể nghỉ ngơi nửa ngày, trước khi đội vận chuyển chậm rãi đi tới.
So với lính trinh sát cấp dưới của Hầu Tử, đám trinh sát của Đảng Hạng đầy sơ hở, tùy tiện có thể bị đội súng kíp dễ dàng tìm ra sơ hở, rồi chặn chúng trong thung lũng.
Đường lui bị chặn, đường phía trước cũng bị chặn, đội kỵ binh phụ trách bảo vệ bỗng trở nên nóng nảy.
Phía Bắc là khinh khí cầu đang bay đầy trời, bọn họ muốn đánh cũng không đánh được, phía Nam là xe bắn đá, đang lao đến, nhảy xuống ngựa lao về hướng sườn núi, hy vọng tiêu diệt được máy bắn đá và đột phá vòng vây từ phía Nam.
Đại đội trưởng vẫn đang nhìn bên dưới, sau khi phát hiện ra ý định của người Đảng Hạng, nghiêng đầu hô: “Bắn mũi tên lệnh số 2!”
Sau lưng anh ta, chính trị viên lập tức giơ nỏ, bắn mũi tên lệnh màu tím.
“Các huynh đệ, chúng ta cùng lên!”
Đại đội trưởng dẫn đầu lao ra khỏi nơi ẩn náu.
Máy bắn đá bắn theo hình cong parabol, có thể tấn công kẻ địch cách xa trăm mét nhưng không thể tấn công dưới chân núi.
Nhân viên hộ tống phải chặn địch ở dưới chân núi, nếu không một khi kẻ địch xông lên, sẽ dễ dàng phá hỏng trận địa của bọn họ.
Ngoại trừ một số nhân viên hộ tống cầm súng nằm trên đất vẫn đang núp trong góc, thì những người còn lại đều theo đại đội trưởng lao lên trước, nhắm vào đám người Đảng Hạng đang leo lên núi, chặn cuộc tấn công của chúng!
Về phần những người nằm yên, họ đều là những tay súng kíp giỏi nhất, nhiệm vụ của họ không phải giết địch, mà là lỡ như người Đảng Hạng đột nhiên thả chim ưng, thì họ phải bắn chết nó càng sớm càng tốt!
Đại đội trưởng làm vậy chỉ là để đảm bảo an toàn, dù sao lúc này dưới sườn núi đã có kẻ địch, gần như không cần nhắm, thiện xạ tốt và không tốt cũng không có gì khác biệt.
Vốn chính là cuộc chiến sinh tử, nên không bên nào nương tay, trong lúc nhất thời, tiếng súng dày đặc vang vọng khắp thung lũng, vô số người Đảng Hạng bị bắn trúng, lăn xuống từ trên sườn núi.
Nhưng số hộ vệ của Đảng Hạng quá nhiều, một người lăn xuống, lập tức sẽ có hai người khác lao lên!
Hơn nữa bọn họ còn xếp tấm khiên gần nhau, giơ chúng tiến về phía trước.
Lúc này đã lộ ra khuyết điểm của súng kíp.
Phạm vi sát thương tuy lớn nhưng lực sát thương không đủ, cát sắt có thể xuyên qua cơ thể con người, nhưng khi gặp tấm khiên dày như vậy thì không đủ.
Bất đắc dĩ, Đại đội trưởng chỉ có thể dẫn nhân viên hộ tống ném lựu đạn và dầu hỏa xuống dưới.
Nhưng bọn họ đến trong âm thầm, nên số lựu đạn và dầu hỏa mang theo không nhiều, phần lớn đã bị phi công lấy đi, số còn lại đã để cho máy bắn đá dùng để phong tỏa thung lũng, Đại đội trưởng không dám dùng quá nhiều, thấy nơi nào tình thế quá nguy cấp, mới ném một hai quả.
Lựu đạn có thể nổ chết hoặc làm bị thương binh lính Đảng Hạng, nhưng khó mà phá được tấm khiên bền chắc.
Sau khi binh lính Đảng Hạng bị nổ chết hoặc bị thương ngã xuống, thì bên cạnh lập tức có người cầm tấm khiên tiến lên.
Càng khiến cho đại đội trưởng súng kíp căng thẳng hơn là anh ta đã thấy cách đó vài trăm mét trong thung lũng, có binh lính Đảng Hạng đã tháo các bộ phận của máy bắn đá trên lưng trâu bò xuống, bắt đầu lắp ráp chúng ở bãi đất trống.
Mặc dù máy bắn đá này khá lạc hậu và cồng kềnh, nhưng tầm bắn vượt xa máy bắn đá di động của đội súng kíp.
Nếu để cho bọn họ lắp ráp xong, nơi này sẽ không thể giữ được!
Đại đội trưởng đang định ra lệnh cho đội cảm tử tiêu diệt máy bắn đá của địch, thì nghe thấy tiếng kêu của máy hơi nước mơ hồ truyền đến từ phía Bắc.
Cùng với tiếng kêu, có chiếc phi thuyền từ trên không chậm rãi bay đến.
“Ha ha ha, rốt cuộc bọn họ cũng làm xong rồi!”
Thấy phi thuyền, Đại đội trưởng vui mừng đến mức lông mày cũng dựng đứng cả lên.
Bởi vì bọn họ âm thầm tiến vào, nên chỉ có thể tháo các bộ phận của phi thuyền ra, mỗi người một cái, bây giờ mới lắp xong.
Lắp ráp phi thuyền không đơn giản như lắp ráp súng kíp, súng kíp tháo rời, cũng chỉ cần lắp vài bộ phận mà thôi.
Nhưng phi thuyền lắp ráp thì phiền phức hơn nhiều.
Khinh khí cầu cần chứa đầy khí đặc biệt, yêu cầu bịt kín rất cao, riêng bộ phận máy hơi nước có thể lấp đầy một bàn, yêu cầu độ chính xác cũng rất cao, những nhân viên hộ tống bình thường căn bản không thể hoàn thành được.
May mắn thay, trước khi xuất phát Đại Tráng đã bố trí cho Đại đội trưởng một chuyên gia máy móc, nghe nói anh ta là đệ tử của Mãn Thương, đã tham gia vào toàn bộ dự án nghiên cứu và chế tạo máy hơi nước.
Mũi tên lệnh bắn ra lâu như vậy, nhân viên hộ tống đã giết chết mấy chục binh lính Đảng Hạng, mà phi thuyền còn chưa bay lên, đại đội trưởng cho rằng việc lắp ráp đã thất bại.
Suy cho cùng, máy hơi nước có quá nhiều bộ phận, hơn nữa có rất nhiều bộ phận nhỏ, trên đường âm thầm đi, nếu ai đó vô tình làm mất một hoặc hai bộ phận, thì máy hơi nước không thể hoạt động được.
May mắn thay chuyên gia máy móc không làm cho anh ta thất vọng, cuối cùng vẫn lắp ráp xong phi thuyền.
Cân nhắc đến tính di động, chiếc khinh khí cầu này được thiết kế riêng, so với khinh khí cầu bình thường thì nhỏ hơn một chút, nhưng linh hoạt hơn, và tốc độ bay cũng được cải thiện.
Chỉ vài phút sau khi cất cánh, có thể vượt qua khinh khí cầu, đến bầu trời trên đầu đội vận chuyển.
Nhưng phi thuyền không oanh tạc vào ngựa, vật liệu, người vận chuyển, mà đi thẳng đến nơi trận chiến đang diễn ra ác liệt nhất.
Khi đi ngang qua nơi lắp ráp máy bắn đá, cuối cùng phi thuyền cũng thả hai quả lựu đạn!
Máy bắn đá mà người Đảng Hạng sắp lắp ráp xong đã nổ tung!
Sau đó, phi thuyền linh hoạt chuyển hướng trên không, bay về phía sườn núi nơi trận chiến đang diễn ra!
Nhân viên hộ tống của đội súng kíp thấy thế thì nhảy cẫng lên hoan hô, trong khi binh lính của Đảng Hạng thì chạy toán loạn tứ phía!
Chương 1215: Không dám chờ
Lúc đầu Thiết Ngưu mang theo phi thuyền đến cho nổ tung hoàng cung của Đảng Hạng thành một đống đổ nát, sau đó rời đi, nhưng để lại ba chiếc phi thuyền ở lăng mộ của vương của Đảng Hạng, khiến cho hàng thất của Đảng Hạng phải khiếp sợ.
Để đạt được hiệu quả đe dọa tốt hơn, cứ cách vài ngày phi thuyền sẽ lượn quanh hai vòng trên bầu trời ở vương thành của Đảng Hạng, cho nên rất nhiều người Đảng Hạng đã quen thuộc với phi thuyền.
Bây giờ gần như không có nô lệ Trung Nguyên trong lãnh thổ của Đảng Hạng, hơn nữa Lý Lăng Duệ rất coi trọng đội vận chuyển, cũng lo lắng người Trung Nguyên sẽ dùng mánh khóe trong quá trình vận chuyển, cho nên những người chịu trách nhiệm vận chuyển lần này, từ hộ vệ cho tới dân phu, đều là người Đảng Hạng.
Hơn nữa đều là người trong tộc đã trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, và trung thành với Đảng Hạng.
Thậm chí có nhiều người là thành viên cùng họ nhưng khác chi của hoàng thất Đảng Hạng đang suy tàn.
Đa phần những người này đến từ chính vương thành của Đảng Hạng hoặc là những vương thành xung quanh, rất nhiều người thậm chí còn tận mắt nhìn thấy phi thuyền ném bom vào hoàng cung, nỗi sợ hãi đối với phi thuyền đã khắc sâu vào lòng họ.
Đây là lần đầu tiên những kỵ binh nhìn thấy súng kíp trong tay nhân viên hộ tống, tiếng súng dày đặc và rất lớn, những hạt cát sắt có thể đánh bay người, cũng khiến cho bọn họ sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn dám rút đao ra xông lên như trước.
Nhưng khi phát hiện phi thuyền đang tới đây, ý chí chiến đấu của kỵ binh lập tức không còn, tất cả đều bỏ chạy tán loạn.
Chim ưng của bọn họ đã bị nổ tung mà chết, hoàn toàn không có biện pháp để khắc chế phi thuyền nên chỉ có thể bị động bị đánh.
Cảm giác không thể phản kháng này khiến cho nhóm kỵ binh cảm thấy tuyệt vọng!
Người chỉ huy của đội vận chuyển đã bị giết ngay từ đầu, có thể tổ chức cuộc tấn công lần này đã là rất khó rồi, một chút tinh thần cuối cùng cũng hoàn toàn bị phi thuyền đánh tan.
Đội vận chuyển vốn đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn hơn!
Đại đội trưởng nhân cơ hội đứng dậy, giơ chiếc loa sắt hô lên: "Đầu hàng thì không giết!"
"Đầu hàng thì không giết!"
Những nhân viên hộ tống khách cũng đồng thanh hô lên!
Các phi thuyền và khinh khí cầu từ phương bắc cũng tạm thời ngừng tấn công, khe núi trước đó còn khắp nơi là tiếng súng và nổ mạnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngay cả những người bị thương trong đại đội của người Đảng Hạng vẫn còn đang gào thét thảm thiết cũng nhịn đau ngậm miệng lại.
Thật ra chỉ có hơn một trăm nhân viên hộ tống, nhưng khe núi có tiếng vọng, âm thanh của hơn trăm người đồng thời gào thét vang vọng trong không gian của khe núi, khiến cho dân phu của Đảng Hạng có cảm giác như bị hàng nghìn người phục kích.
Người dân Đảng Hạng dũng mãnh, tôn sùng vũ lực, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Người chăn ngựa chịu trách nhiệm vận chuyển mặc dù có rất nhiều người là cùng họ nhưng khác chi của hoàng thất, nhưng đều là những nhánh bên sa sút, hoặc là nhát gan không dám lên chiến trường, hoặc là cơ thể yếu ớt, không thì cũng sẽ không suy bại đến nỗi đi làm người chăn ngựa.
Rất nhiều người vốn đã bị phi thuyền và súng kíp dọa cho mất hết can đảm, bây giờ nghe thấy tiếng hét của nhóm nhân viên hộ tống thì liên tục có người chăn ngựa quỳ xuống đất tỏ vẻ đầu hàng.
Đại đa số người chăn ngựa đều là người không có chính kiến, có người dẫn đầu thì sẽ có người theo sau, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, gần như tất cả người chăn ngựa đều quỳ xuống.
Kỵ binh chịu trách nhiệm hộ tống lại không đầu hàng ngay lập tức, mà là vẫn chờ xem như cũ.
Đại đội trưởng thấy thế thì nhíu mày, nâng súng kíp lên bóp cò súng!
Bành!
Theo một tiếng súng vang lên, trên ngực hai binh lính của Đảng Hạng đứng cách anh ta gần nhất tuôn ra máu, trực tiếp bay lên!
Khi rơi xuống đất, ngực của hai người gần như bị đập nát, khuôn mặt cũng bị bắn cho máu thịt lẫn lộn!
Hai người vừa vặn rơi xuống trước mặt đám người chăn ngựa, khiến cho đám người chăn ngựa kia sợ tới mức nhảy dựng lên, điên cuồng lui về phía sau.
Sau khi lùi lại mấy bước, lo lắng nhân viên hộ tống sẽ bắn bọn họ, nhóm người chăn ngựa lại vội vàng quỳ xuống, hơn nữa lần này là quỳ rạp xuống mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên!
Đại đội trưởng nổ súng trước, những nhân viên hộ tống khác cũng không cần xin chỉ thị, nhắm vào những kỵ binh của Đảng Hạng đang đứng thẳng, bắn từng người một!
Trước đó có tiếng nổ mạnh của lựu đạn át đi nên nhóm người chăn ngựa không cảm thấy tiếng súng đáng sợ, bây giờ tiếng nổ đã dừng lại, tiếng súng lập tức lộ ra.
Cộng thêm miệng vết thương do hạt sắt tạo thành, người chăn ngựa càng ngày càng sợ tới mức nằm rạp xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Một chút sĩ khí cuối cùng của kỵ binh của Đảng Hạng cũng bị súng kíp đánh tan, lần lượt ném vũ khí xuống quỳ trên mặt đất như những người chăn ngựa.
Lúc này đại đội trưởng đội súng kíp mới thở dài nhẹ nhõm, phái hai trung đội xuống, một trung đội chịu trách nhiệm trói binh lính của Đảng Hạng, một trung đội khác thì luôn cầm súng canh gác.
Hễ phát hiện ra có ai ngẩng đầu lên thì bắn chết tại chỗ.
Phạm vi sát thương của súng kíp khá lớn, có người chăn ngựa vì vậy mà vô tình bị thương, nhưng nhóm nhân viên hộ tống không còn quan tâm được nữa.
Đại đội súng kíp chỉ có hơn một trăm người, sức mạnh giữa quân địch và quân ta chênh lệch quá lớn, bây giờ người Đảng Hạng chỉ bị phi thuyền và súng kíp lần đầu tiên nhìn thấy áp chế mà thôi, nếu như không nhân cơ hội này để kiểm soát tình hình kịp thời, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Không chỉ có đại đội súng kíp xong đời, mà trận chiến ở Hi Châu lần này cũng có thể bị thất bại!
Cũng may, động tác của hai trung đội đi xuống rất nhanh, trước khi quân địch kịp phản ứng lại thì đã trói hầu hết các kỵ binh của người Đảng Hạng lại, vũ khí cũng bị đoạt lấy.
Những người chăn ngựa còn lại thì dễ xử lý rồi, cứ để bọn họ tự trói mình lại là được.
Những nhân viên hộ tống thường sử dụng thủ thuật này khi tiêu diệt thổ phỉ và đã sớm quen rồi.
Trận chiến nổ ra từ chạng vạng tối cho đến lúc sắc trời hoàn toàn tối đen mới kết thúc.
Mãi cho đến lúc này, đại đội súng kíp vẫn không dám lơ là như trước, dưới sự chỉ huy của đại đội trưởng, một số người chăn ngựa được thả ra, để cho bọn họ tháo dỡ máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên lưng trâu ngựa xuống rồi chất đống vào một chỗ.
Bận rộn đến tận nửa đêm, cuối cùng công việc này mới hoàn thành.
Các nhân viên hộ tống đổ dầu thắp thu được lên, sau đó ném thêm vào đó một ngọn lửa.
Các bộ phận chính của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều được chế tạo từ gỗ nên chỉ cần một chút như vậy!
Một ngọn lửa lớn hừng hực bốc lên, chiếu sáng sự phấn khởi trên khuôn mặt của đại đội trưởng nhóm nhân viên hộ tống!
Mãi cho đến lúc này, nhiệm vụ quan trọng nhất là đến ẩn nấp ở Đảng Hạng xem như đã hoàn thành!
Trái ngược với nhân viên hộ tống chính là rất nhiều kỵ binh của Đảng Hạng đều đau đớn mà nhắm mắt lại.
Nhóm người chăn ngựa có thể không hiểu tầm quan trọng của đợt tiếp tế vật tư lần này, nhưng rất nhiều thủ lĩnh kỵ binh đều biết rõ đợt tiếp tế vật tư này có ý nghĩa gì!
Nếu mất đi những chiếc máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng này, cho dù quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng có giành được chiến thắng thì cũng phải trả giá rất đắt!
Ngọn lửa càng lúc càng lên cao, ánh lửa không chỉ chiếu sáng khe núi, mà còn chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Ngay cả đội trưởng đại đội kỵ binh cách xa mấy chục dặm, còn đang vội vàng kiểm kê hạt cát và mìn cũng thấy được!
"Xong rồi!"
Đội trưởng của đội kỵ binh gần như ngồi bệt xuống đất.
Khu vực này đều là sa mạc hoang vắng và núi đá, hầu như không có núi rừng, cho dù có một ít bụi cây, cũng rất khó hình thành một đám cháy lớn như vậy.
Đội trưởng đội kỵ binh lập tức nghĩ tới đội vận chuyển!
Ngay cả khi binh bình thường trong đại đội cũng biết đến tầm quan trọng của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, với tư cách là đội trưởng quân tiếp viện, hắn còn hiểu rõ hơn!
Nếu những chiếc máy bán đá và cung nỏ hạng nặng này xảy ra vấn đề gì, Lý Lăng Duệ sẽ phát điên mất!
Lúc này, đội trưởng đội kỵ binh thậm chí còn nảy ra ý định chạy trốn.
Nhưng người nhà của hắn và các thành viên trong bộ tộc đều còn ở phía bắc, nếu như hắn ta mang người chạy trốn thì toàn bộ bộ tộc đều sẽ xong đời!
Nghĩ đến đây, đội trưởng đội kỵ binh cũng không sợ bị mìn nổ bị thương nữa, thúc ngựa chạy đến phía trước.
Lúc này kỵ binh chịu trách nhiệm xúc cát đã thu được hai thúng mìn, nhìn thấy đội trưởng tới đây, thủ lĩnh nhỏ còn chuẩn bị khoe khoang, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đội trưởng giận dữ hét lên: "Đừng xúc nữa, dùng ngựa mở một đường ra cho ông đây!"
Mặc dù xúc cát an toàn, nhưng quá chậm, hắn ta không chờ được nữa, cũng không dám chờ nữa.
"Nhanh lên đi, Vương gia đã hạ lệnh, trong thời gian hai ngày không đến được doanh trại, chúng ta sẽ phải ăn đòn đó!"
Một kỵ binh Đảng Hạng cưỡi ngựa chiến, vừa chạy vừa hét to.
Đại quân do phó tướng phái tới nghênh đón vẫn chưa tới, nhưng những trinh sát đã đến trước một bước, truyền tin tới.
Người phu xe nghe tiếng kỵ binh hét lên như vậy, cả mặt đầy khổ sở, giơ roi trong tay lên quất mạnh vào mông ngựa.
Nhưng đàn ngựa đã đi bộ liên tục cả ngày trời, cũng đều đã kiệt sức, sau khi bị quất roi, chúng bước nhanh đi vài bước, tốc độ lại chậm lại.
Sau đó người phu xe có quất thêm nữa cũng vô ích.
Người kỵ binh vừa hét lên thấy vậy, trong lòng cũng bất lực không biết làm sao.
Hắn có thể thấy rằng cho dù là người phu xe hay là ngựa kéo xe đều đã cố gắng hết sức.
Nhưng quân lệnh như núi, Lý Lăng Duệ truyền lệnh trong hai ngày phải mang đồ đến doanh trại, bọn họ nhất định phải đưa đến, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị trừng phạt.
Kỵ binh hét lên, chạy về phía cuối đội vận chuyển, nhưng bị một binh lính Đảng Hạng khác chặn lại.
Hai người họ đều đến từ cùng một bộ lạc, nhưng một người được phân vào đội bộ binh, phụ trách an toàn của hậu phương của đội, người còn lại được phân vào đội trinh sát vì có kỹ năng cưỡi ngựa tốt, cưỡi ngựa dò đường và truyền tin.
"Thốc Lang, đến doanh trại của quân chinh chiến phía nam còn bao xa nữa?" Bộ binh chặn kỵ binh lại hỏi.
"Còn khoảng năm mươi dặm nữa." Kỵ binh trả lời.
"Năm mươi dặm…" Sắc mặt người bộ binh lập tức tối sầm: "Hôm nay đã đi hết cả nửa ngày trời rồi, chỉ còn lại thời gian một ngày rưỡi nữa, làm sao chúng ta có thể vác nhiều đồ như thế này đi hết năm mươi dặm được?"
"Đi không được cũng phải đi, đây chính là quyết định của Lục vương gia, nếu không làm được chúng ta đều sẽ phải ăn roi đó!"
Sắc mặt kỵ binh đầy vẻ khổ sở.
Bị trừng phạt, không chỉ có người phu xe, mà cả đội vận chuyển ai cũng không thể chạy thoát được, hắn cũng vậy.
"Đây không phải là Lục vương gia cố ý làm khó chúng ta sao?" Bộ binh lẩm bẩm nói: "Thời gian hai ngày, chúng ta có mệt chết cũng không tới được!"
"Đừng nói bậy bạ nữa!" Kỵ binh đá vào bả vai của bộ binh: "Dám nói xấu Lục vương gia, ngươi sống đủ rồi sao?"
"Ở đây cũng không có người ngoài!" Bộ binh cũng chột dạ nhìn xung quanh: "Hơn nữa, ta cũng đâu nói càn!"
"Ngươi cùng đừng oán trách nữa, Lục vương gia đã từng đánh giặc, sẽ không cố ý làm khó những người vô danh tiểu tốt như chúng ta đâu, có lẽ là phía trước sắp có đánh nhau, nếu không Lục vương gia cũng sẽ không vội vàng thúc giục như vậy được!"
Kỵ binh nói: "Trinh sát ở phía trước truyền tin tới nói, Lục vương gia cho phó tướng phái người đến tiếp ứng cho chúng ta rồi."
"Phái bao nhiêu người?"
"Làm sao ta biết được?" Kỵ binh lắc đầu: "Nhưng nếu đã đến nghênh đón chúng ta, số người chắc chắn sẽ không ít đâu? Hơn nữa ta nghe nói người đến đều là một người ba ngựa, có thể giúp chúng ta vận chuyển máy bắn đá."
"Vậy còn được." Bộ binh gật đầu hài lòng.
Nếu có người giúp đỡ chia sẻ gánh nặng, thời gian hai ngày một đêm vẫn có thể đi hết được năm mươi dặm!
Có thể sẽ rất mệt mỏi, không có thời gian nghỉ ngơi nhưng vẫn hơn là bị đánh đòn.
"Người đón chúng ta khi nào đến?" Bộ binh lại hỏi.
"Nghe người phía trước nói, chậm nhất là chạng vạng tối nay có thể đến được!"
Kỵ binh trả lời xong, thấy phía trước có người đang nhìn bọn họ, cưỡi ngựa bỏ chạy.
Cách bọn họ hơn hai mươi dặm phía trước, quân tiếp viện do phó tướng phái đến đang cưỡi ngựa chạy như điên trên đường núi.
Hôm nay doanh trại tràn ngập bầu không khí u ám báo hiệu chiến tranh sắp nổ ra, đội kỵ binh được phân đến đây tiếp viện đều cảm thấy may mắn.
Tuy tiếp viện vật tư khổ cực, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bán mạng!
Con đường núi này tương đối rộng rãi, ngựa chiến có thể chạy được, một nhóm người đang vui vẻ chạy thì nghe thấy phía trước truyền đến mấy tiếng nổ lớn.
Ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt đã thấy mấy con ngựa chiến và kỵ binh đang lăn lộn trên không trung.
Đội ngũ đang chạy nhanh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Nhưng cưỡi ngựa là kỹ năng cần thiết của dân du mục, đám kỵ binh đều giỏi cưỡi ngựa, nên sự hỗn loạn không kéo dài thì đã ổn định lại.
Đội kỵ binh ở vị trí trung tâm lập tức kéo mặt nạ áo giáp xuống, đồng thời cẩn thận nhìn qua hai bên đường núi.
Từ khi tiểu đoàn trinh sát do Hầu Tử chỉ huy đi đến Hi Châu, thỉnh thoảng sẽ lẻn vào biên giới Đảng Hạng, tìm được cơ hội thì sẽ lén lút tấn công các sĩ quan người Đảng Hạng.
Trong nửa tháng gần đây, đã có bốn năm sĩ quan trung cấp Đảng Hạng bị ám sát.
Thủ đoạn ám sát là lựu đạn hoặc là mũi tên.
Lựu đạn là một trong những vũ khí mang tính biểu tượng nhất của tiêu cục Trấn Viễn, nhìn thấy vụ nổ, phản ứng đầu tiên của đội trưởng kỵ binh chính là gặp phải mai phục của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng khi nhìn thấy địa hình xung quanh, đội trưởng kỵ binh lại cau mày.
Mặc dù hai bên con đường núi này cũng là núi, nhưng đều là những ngọn đồi thấp, nhỏ và bằng phẳng, núi trơ trụi, vừa nhìn là có thể nhìn xa mấy dặm, bây giờ thực sự không có chỗ nào để mai phục.
Vậy vụ nổ đến từ đâu?
Đang lúc nghi ngờ, phía trước lại truyền đến một tiếng nổ khác.
"Các ngươi có nhìn thấy lựu đạn được ném từ đâu tới không?" Đội trưởng kỵ binh hỏi những người xung quanh.
Hắn vừa mới nhìn ngọn núi bên trái, không chú ý đến bên phải, tưởng rằng lựu đạn được ném từ bên phải đến.
Nhưng địa hình bên phải rộng hơn bên trái, không có chỗ nào có thể cho người trốn được.
Chẳng lẽ kẻ địch lại ngụy trang sao?
Sau bao nhiêu trận giao chiến, người Đảng Hạng đã phát hiện ra tiểu đoàn trinh sát rất giỏi hóa trang.
Nhưng địa hình hai bên quá đơn độc, quân Thục trinh sát có cải trang đến đâu thì nhiều người như vậy cũng không thể không nhìn thấy được bọn họ?
Đội trưởng kỵ binh không dám xem thường, đá vào thủ lĩnh ở bên cạnh: "Đi lên phía trước xem xảy ra chuyện gì đi?"
Mặc dù thủ lĩnh không vui, nhưng chỉ có thể nhắm mắt phóng ngựa về phía trước.
Một lúc sau, thủ lĩnh quay lại: "Đại ca, ở phía trước có người chôn lựu đạn xuống cát, giẫm vào là nổ!"
Nói xong, hắn lấy từ trong túi lưng ngựa ra một quả lựu đạn to bằng cái bát: "Đây chính là thứ mà các huynh đệ ở phía trước tìm thấy ở trong cát."
Quả lựu đạn này khác với những gì thường thấy, không chỉ lớn hơn mà còn tròn và dẹt, bề dày cũng chỉ bằng hai ngón tay, hình dáng vô cùng kỳ dị.
Thấy lựu đạn, kỵ binh xung quanh vô thức lùi về sau tránh né.
"Các ngươi đừng sợ, các huynh đệ phía trước nói chỉ cần không đụng vào hai lá sắt này, nó sẽ không nổ."
Tên thủ lĩnh chỉ vào hai lá sắt trên đầu quả lựu đạn.
"Lựu đạn chôn trong cát?" Đội trưởng kỵ binh bực bội xoa xoa lông mày: "Người của tiêu cục Trấn Viễn tại sao lại ác như vậy chứ?"
Đúng vậy, loại lựu đạn này khi giẫm phải sẽ phát nổ, chính xác là loại mìn được phòng thí nghiệm thuốc nổ thiết kế ra dựa trên sự hướng dẫn của Kim Phi.
Ở khắp nơi biên giới Đảng Hạng đều là những bãi đất cát hoang, thích hợp để chôn mìn.
Chôn mìn ở dưới bùn đất, dù ngụy trang khéo léo đến mấy, nếu để ý kỹ vẫn có thể phát hiện ra dấu vết, nhưng khi chôn dưới cát, không cần phải ngụy trang làm gì cả, chỉ một trận gió đêm thổi qua, chính bãi cát sẽ giúp nhân viên hộ tống xóa sạch mọi dấu vết.
Mà con đường núi phía tây là một mảnh đất cát vàng, cát vàng trên đường núi dày hơn mười centimet.
Bình thường dùng để đua ngựa, loại địa hình này thoải mái nhất, cũng có thể tránh làm hỏng móng ngựa.
Nhưng bây giờ, nơi này đã trở thành nơi thích hợp nhất để chôn lựu đạn!
Chương 1212: Vùi trong cát
"Người của tiêu cục Trấn Viễn quá nham hiểm!"
Đội trưởng kỵ binh nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.
Trước đây việc các trinh sát của tiêu cục rình rập bên đường để bắn lén đã đủ phiền phức rồi, không ngờ rằng bọn họ lại làm làm ra loại lựu đạn càng làm phiền người khác hơn.
Thứ này bị chôn ở trong cát, ai có thể nhìn thấy được?
Chẳng lẽ muốn chúng ta phải dọn sạch cát sao?
Mấy dặm dài vùng đất phía trước đều là cát, bọn họ không thể dọn sạch hết trong một đêm được.
Nhưng Lý Lăng Duệ lại hạ lệnh cho bọn họ hôm nay phải đón được đội vận chuyển, nếu trì hoãn quân lệnh.
Điều này khiến cho đội trưởng kỵ binh rất khó khăn.
Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, phía trước lại đột nhiên truyền đến một tiếng nổ.
Quay đầu nhìn lại, lại có thêm một bóng người khác lăn lộn trên không trung.
Sau khi xác nhận vụ nổ trước đó không phải lo trinh sát mai phục gây ra, đội trưởng kỵ binh mới yên tâm, thúc ngựa chạy về phía trước.
Lúc này đội ngũ phía trước có ba bốn người nằm sát dưới đất, và có năm sáu con ngựa nằm trên đất rên rỉ.
Trong ba bốn người đó, có hai người còn sống, nhưng chân lại chảy máu khắp nơi, dù cuối cùng có sống sót thì rất có thể cũng sẽ bị tàn tật.
Sinh tồn trên thảo nguyên vốn đã rất khó khăn, cái kết của việc bị tàn tật còn tệ hơn cả bị nổ chết.
Ban đầu khi phòng thí nghiệm thiết kế lựu đạn thực ra không phải là để tiêu diệt kẻ địch mà là để tăng thương vong cho đối phương.
Khi đi trên đường, lựu đạn phát nổ một người bị thương, ít nhất cần một binh lính khác chăm sóc, nếu không quan tâm đến người bị thương này, sẽ tổn hại nghiêm trọng đến sĩ khí.
Nếu có người bị nổ bị thương mà không ai quan tâm, vậy lần sau mình có bị nổ không? Có ai quan tâm đến mình không?
Đội trưởng kỵ binh là người bá đạo, ngựa của hắn cũng bá đạo, thời bình luôn đá ngựa của người khác.
Thấy đội trưởng kỵ binh đến gần, mấy con ngựa chiến vô thức né sang một bên.
Sau khi đám kỵ binh dừng ngựa chiến, họ lại chú ý đến mìn và người bị thương, hơn nữa mỗi người ngoài con ngựa mình cưỡi, còn mang theo một hai con ngựa chiến khác để vận chuyển vật tư tiếp viện.
Có mấy kỵ binh còn chưa kịp khống chế, một con ngựa của bọn họ lại giẫm xuống cát.
Chỉ nghe một tiếng nổ "bùm", ngựa chiến và kỵ binh cùng bay lên!
Xui xẻo hơn là sau khi kỵ binh rơi xuống đất lại đè trúng một quả mìn khác!
Đợi đến khi tiếp đất lần thứ hai, nửa eo cũng đã nổ đi mất, giãy giụa mấy cái rồi tắt thở!
Con ngựa chiến gần tên xui xẻo này cũng xui xẻo, chân và bụng đều bị cát sắt đánh trúng!
Đội trưởng kỵ binh và ngựa chiến bảo bối của hắn cũng không tránh được, cổ ngựa chảy máu không ngừng, chân phải của đội trưởng kỵ binh cũng bị cát sắt đánh bị thương.
Tầm quan trọng của ngựa chiến đối với kỵ binh không cần nói cũng biết, đội trưởng kỵ binh thậm chí không thèm quan tâm đến vết thương ở chân mình, mà lập tức nhảy xuống, khập khiễng đi đến che cổ ngựa chiến.
Nhưng cổ ngựa chiến không phải là bị cát sắt đánh trúng, mà là do mảnh vụ từ vụ nổ mìn đánh trúng để lại một vết rách dài hơn mười centimet, không thể che kín được!
Con ngựa chiến cảm thấy đau đớn hết lần này đến lần khác, không tự chủ được lắc lắc cổ, kết quả vết thương càng rách rộng hơn!
Máu ngựa phun khắp mặt đội trưởng đội kỵ binh!
Con ngựa chiến ngã phịch một cái xuống đất!
"Truy phong!"
Đội trưởng kỵ binh quỳ xuống đất theo, tay chân luống cuống sờ vào đầu ngựa.
Trong suy nghĩ của nhiều kỵ binh, tầm quan trọng của ngựa chiến là không thể thay thế được.
Khi con ngựa chiến này còn là một con ngựa nhỏ, nó sống và ăn cùng với đội trưởng kỵ binh, bây giờ khó khăn lắm mới nuôi lớn được lại chết ở chỗ này.
Hơn nữa lại chết một cách không thể giải thích được như vậy!
Đội trưởng kỵ binh quỳ trước mặt ngựa chiến năm sáu phút, cho đến khi máu trên người ngựa bắt đầu đông lại, mới từ từ đứng dậy.
Những kỵ binh xung quanh nhìn thấy đội trưởng của mình đang tức giận, nên nhanh chóng nhảy xuống ngựa, thắt chặt dây xương đứng ở ven đường.
"Đại Hắc Tử, sắp xếp người xúc cát, xúc một con đường đi!"
Đội trưởng kỵ binh lạnh lùng hét lên.
Tên thủ lĩnh ở bên cạnh mặt đầy khổ sở, nhưng không dám trái ý của đội trưởng, chỉ có thể cúi người đồng ý, sau đó gọi kỵ binh trong tiểu đội của mình đến phân chia nhiệm vụ cho bọn họ.
Các kỵ binh cũng biết đội trưởng đang tức giận, không dám nói gì, vội vàng tìm xẻng, ra xúc cát ở phía trước.
Vừa mới xúc được vài xẻng, một kỵ binh cảm thấy điều kỳ lạ, dùng xẻng xúc một quả mìn ra khỏi cát!
Lần này quả mìn không nổ, nhưng hiệu quả của việc này quá thấp.
Mấy người phải mất năm sáu phút mới có thể xúc được vài thước.
Nếu xúc với tốc độ này, sợ rằng đến sáng sớm ngày mai họ cũng không xúc được hết cát trong vài dặm phía trước được.
Đội trưởng kỵ binh cau mày nhìn về phía ngọn đồi hai bên trái phải, cố gắng tìm kiếm một con đường khác.
Hai bên đỉnh núi tuy không cao nhưng lại nhẵn và trơn trượt, người đi còn khó, chứ đừng nói đến ngựa chiến.
Không còn cách nào khác, đội trưởng kỵ binh chỉ có thể ra lệnh cho đám người xúc cát tăng tốc độ.
Nhưng chiều rộng của đường núi có hạn, hơn nữa còn phải đề phòng mìn có thể nổ bất cứ lúc nào, dù kỵ binh có cố gắng hết sức thì tốc độ xúc cát cũng không thể tăng lên đáng kể.
Con đường tiếp ứng chỉ có một con đường này, đội trưởng kỵ bị dù có lo lắng, cũng chỉ có thể kiên nhẫn xúc cát, đồng thời phái vài kỵ binh mang theo mìn trở về, giải thích tình hình với Lý Lăng Duệ, hy vọng khi về Lý Lăng Duệ trừng phạt cũng có thể khoan dung hơn!
Thật ra, khi các linh trinh sát chôn mìn, lúc đầu khu vực đó chôn khá nhiều, dường như cứ vài bước là có một quả, về sau số lượng càng lúc càng ít, nhưng thay đổi cũng càng lúc càng không có quy luật.
Sau khi đón được đội vận chuyển, trên đường trở về vẫn phải đi qua nơi này, đội trưởng kỵ binh không dám mạo hiểm, chỉ có thể kiên nhẫn dọn dẹp từng chút một.
Các kỵ binh Đảng Hạng đang xúc cát hết tốc lực, hoàn toàn không biết rằng trên cồn cát cách đó hơn hai dặm, một trinh sát đang dùng ống nhòm quan sát bọn họ.
Toàn thân người trinh sát này ẩn trong cát, đừng nói là cách xa hai dặm, người bình thường cho dù có đi đến trước mặt cũng không thể phát hiện ra được.
Sau khi xác nhận tình hình kỵ binh Đảng Hạng, lính trinh sát từ từ rút lui.
Sau khi lui về phía sau cồn cát, mới đứng lên, chạy như bay về phía bắc.
Một con ngựa chiến bị trói ở vùng trũng cát cách đó vài dặm về phía bắc, lính trinh sát cưỡi ngựa chiến lại chạy về hướng bắc thêm ba bốn dặm nữa sau đó mới quay đầu chạy về phía đông.
Chạy thẳng một đường về phía đông hơn mười dặm, đến khi ngựa chiến mệt đến mức sùi bọt mép trắng, lính trinh sát mới dừng ngựa lại, chạy vào trong một sơn cốc.
Nghe thấy tiếng ngựa chiến, một nhóm người ẩn nấp trong sơn cốc vội vàng tiến tới chào đón.
Không chỉ Lý Lăng Duệ nghĩ đến mai phục, Kim Phi và Trương Lương cũng nghĩ đến.
Nhóm đàn ông này đều ăn mặc như người Đảng Hạng, nhưng đều là nhân viên hộ tống.
Chỉ là Lý Lăng Duệ điều động bộ lạc Hắc Vân quá khoa trương, hàng chục nghìn người đi đường dài để tấn công, căn bản không thể thoát khỏi ánh mắt trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn.
Mà trinh sát của tiêu cục lại khiêm tốn hơn nhiều, chia thành hai ba người một tiểu đội, ăn mặc như người Đảng Hạng, phải mất mất ngày trời mới qua được.
Cho dù thỉnh thoảng bị người ta nhìn thấy, cũng không chú ý đến bọn họ.
Cho dù có chú ý, cũng không nghĩ đến mục tiêu của bọn họ, nhiều nhất là cho rằng bọn họ là gián điệp đang tìm kiếm tình báo thôi.
Bằng cách này, nhân viên hộ tống hoàn thành việc tập hợp ở biên giới Đảng Hạng.
Mìn trong cát là do bọn họ chôn.
Mục đích cũng rất đơn giản, giết chết đội vận chuyển của kẻ địch!
"Thế nào rồi?" Người đàn ông dẫn đầu nhìn người lính trinh sát hỏi.
Chương 1213: Hỗn loạn
“Báo cáo đại đội trưởng, người Đảng Hạng đang xúc cát!”
Lính trinh sát trả lời: “Với tốc độ này của họ, có xúc tới sáng mai cũng không xong!”
“Hay quá rồi!”
Đại đội trưởng siết chặt nắm tay: “Các huynh đệ, chúng ta di chuyển thôi, đã đến lúc chúng ta hành động rồi!”
Theo lệnh của đại đội trưởng, các nhân viên hộ tống trong thung lũng lập tức dẫn ra bảy con ngựa chiến, hầu hết các con ngựa chiến đều vác theo một cái túi.
Lúc đầu Kim Phi đã cho Mãn Thương gửi một lô súng ống cho Đại Tráng, thành lập một đại đội súng kíp, đại đội này là đại đội súng kíp thứ hai.
Để không bị phát hiện khi lẻn vào, các nhân viên hộ tống đã tháo rời nòng súng và cho vào túi.
Lúc này, các nhân viên hộ tống đang tháo túi, lấy các phụ kiện súng kíp trong túi ra và bắt đầu lắp ráp.
Lắp ráp súng là môn huấn luyện bắt buộc trong tiểu đội súng kíp, các nhân viên hộ tống đều rất thành thạo, họ nhanh chóng hoàn thành việc lắp ráp.
Vác súng trường vừa lắp ráp xong trên lưng, các nhân viên hộ tống lấy đạn và lựu đạn trong túi ra, nhét vào thắt lưng vũ trang quấn quanh hông.
Sau khi sắp xếp trang bị xong, cả nhóm leo lên ngựa, chạy về hướng tây bắc theo sự hướng dẫn của lính trinh sát.
Ở cuối đội ngũ có ba con ngựa chiến không người cưỡi đang chở ba kiện hàng lớn.
Khu vực này là một sa mạc đất rộng người thưa, đến chạng vạng, đoàn người thuận lợi chạy đến một khe núi đã được dò xét từ trước.
Một người lính trinh sát đang men theo đường mòn trên đỉnh núi đi xuống, hội họp với đại đội súng kíp.
Người lính trinh sát này khoác một tấm vải bố màu đỏ, nôm trông rất giống màu của đá.
“Còn cách đội vận chuyển bao xa?” Đại đội trưởng hỏi.
“Báo cáo đại đội trưởng, đội vận chuyển đang ở phía bắc cách đây năm dặm!" Lính trinh sát trả lời.
“Ngươi có nhìn thấy lính trinh sát của người Đảng Hạng không?” Đại đội trưởng hỏi tiếp.
“Có thấy hai người chạy từ phía bắc về phía nam, nhưng không thấy ai chạy từ phía nam về cả!”
Lính trinh sát cười nói: “Chắc bọn chúng bị mìn nổ chết hết rồi!”
Con đường cát này dài mấy dặm, lính trinh sát ở phía nam hoàn toàn không thể vượt qua, mà khi lính trinh sát ở phía bắc đi qua, có lẽ cũng đã bị mìn nổ chết hoặc bị thương rồi!
“Có biết đội vận chuyển có bao nhiêu con chim ưng và chúng ở đâu chưa?” Đại đội trưởng hỏi.
Binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn. Người Đông Man và người Đảng Hạng sử dụng chim ưng để đối phó với phi thuyền, Kim Phi cho tiêu diệt hết chim ưng trước, sau đó mới sử dụng phi thuyền với khinh khí cầu.
Chiến dịch mai phục ở kênh Lạc Dương đã chứng minh cách này rất tốt.
Chỉ cần giết được chim ưng, phi thuyền và khinh khí cầu của bọn họ có thể cất cánh rồi!
Tới lúc đó, đội vận chuyển ở bên dưới chịu oanh tạc đi!
“Biết rõ!” Lính trinh sát trả lời: “Có tổng cộng ba con chim ưng, trong đó, có hai con vẫn luôn nấp trong xe ngựa của đội vận chuyển, còn một con bị giấu trong một cái lồng phủ vải đen!”
“Có bị sót không?”
“Chắc là không, ta và nhóm Lão Hòe Thụ đi theo đội vận chuyển ba ngày ba đêm, đã xem xét kỹ những nơi có thể giấu chim ưng rồi.”
Lính trinh sát trả lời rất tự tin, nhưng không dám nói quá chắc chắn: “Có điều bọn ta cũng không dám chắc rằng họ có giấu chỗ khác hay không!”
Đại đội trưởng biết chuyện này không còn cách nào khác, gật đầu nói: “Tới lúc đó tùy cơ ứng biến vậy, nếu có bị sót, lập tức dùng súng bắn chết nó, tuyệt đối không cho nó có cơ hội bay lên trời!”
Thuần hóa một con chim ưng tấn công khinh khí cầu không hề dễ dàng, bộ lạc Hắc Vân cũng chỉ mang theo có một con.
Mặc dù đội vận chuyển quan trọng hơn bộ lạc Hắc Vân, nhưng có khả năng là số lượng không nhiều, không khác gì dự đoán của ba người họ.
Nếu có bị sót thật thì tranh thủ bắn hạ con chim đó trước khi nó kịp bay lên trời!
“Rõ!” Lính trinh sát gật đầu.
Đại đội trưởng quay lại phía sau nói: “Tất cả mọi người nghỉ ngơi ba mươi phút, sau đó chuẩn bị hành động!”
Đi liên tục mấy chục dặm, các nhân viên hộ tống đã thấm mệt, vừa nghe được lệnh đã nhảy cái vù khỏi ngựa, uống nước nghỉ ngơi, tiện thể cho ngực chiến uống nước luôn.
Ba mươi phút sau, nhóm nhân viên hộ tống buộc ngựa chiến trong khe núi rồi rời đi cùng với Đại đội trưởng.
...
Tại thung lũng, đội vận chuyển vẫn lê bước đi trong gió rét.
“Không phải đã nói là sẽ có người tới đón chúng ta sau? Tại sao còn chưa tới vậy chứ?”
Khá nhiều người Đảng Hạng cằn nhằn trong gió rét.
Cả một buổi chiều, họ phải cật lực lùa đám trâu ngựa.
Dốc hết sức chạy cả buổi chiều, đám trâu ngựa cũng đã mệt mỏi rã rời, đợi đến khi có người tới tiếp viện, đám trâu ngựa có thể tranh thủ nghỉ ngơi lúc phân phát vật liệu.
Kết quả là đợi mãi đợi mãi, trời cũng đã tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng người nào tới tiếp viện, thậm chí tới tiếng vó ngựa cũng chẳng nghe thấy.
Người phụ trách đội vận chuyển không đợi được nữa, lại cử một lính trinh sát đi về phía nam thúc giục đội kỵ binh tới tiếp viện.
Nhưng lính trinh sát vừa chạy khỏi đội ngũ không được bao lâu, đột nhiên có tiếng hò hét vang lên từ núi nhỏ bên phải.
Người phụ trách ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, lập tức nhìn thấy các chấm đen nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.
“Tiêu rồi!”
Người phụ trách muốn nhảy khỏi ngựa chiến theo bản năng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Các chấm nhỏ màu đen rơi xuống xung quanh người phụ trách, sau đó là một tràng tiếng nổ vang lên.
Người phụ trách chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, sau đó thì bất tỉnh.
Không chỉ chỗ người phụ trách mà các nơi khác trong toàn bộ đội vận chuyển cũng xảy rất nhiều vụ nổ!
Mục tiêu của đợt tập kích oanh tạc đầu tiên bằng súng kíp của nhân viên hộ tống rất rõ ràng, đó là vị trí của chỉ huy địch và chim ưng!
Hiệu quả vô cùng tốt, người phụ trách đội vận chuyển bị cát sắt đập vào đầu, chết tại chỗ, hai chiếc xe ngựa chở chim ưng cũng nổ tan, dù cho hai con chim ưng trong xe ngựa vẫn chưa chết, thì nó cũng không thể nào bay được nữa.
Còn con chim ưng bị nhốt trong lồng sau đó dùng tấm vải đen che lại cũng bị nổ tan tành!
Ngựa chiến đã trải qua huấn luyện vào lần đầu nghe tiếng lựu đạn nổ cũng biết sợ, nói chi tới mấy con trâu ngựa chuyên chở vật liệu chứ?
Toàn bộ trâu ngựa của đội vận chuyển đều bị dọa sợ, chạy tán loạn khắp nơi, mã phu chạy trối chết, cũng có người muốn khống chế trâu ngựa lại.
Kỵ binh phụ trách hộ tống đội vận chuyển sau khi mất đi người chỉ huy, lập tức loạn tùng phèo!
“Chim ưng chết hết chưa?”
Đại đội trưởng nằm trên sườn núi hỏi.
“Ba con chim ưng chúng bọn ta phát hiện đều đã chết hết!”
Lính trinh sát buông ống nhòm đang cầm xuống, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì tốt!”
Đại đội trưởng gật đầu, ra hiệu về phía sau.
Một mũi tên lệnh xé gió bay lên bầu trời ngọn núi đối diện đường chính, sau đó nổ thành một chùm pháo bông màu vàng ở độ cao hàng chục mét.
Sau đó, một khinh khí cầu màu đen xuất hiện trên bầu trời phía bắc, từ từ bay trên trời, bay về phía bắc đội vận chuyển.
“Là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn, chim ưng của chúng ta đâu, mau thả nó ra cho nó cào đi!”
Nhiều binh lính Đảng Hạng phụ trách hộ tống cũng sốt ruột.
Nhưng người phụ trách của họ đã bị nổ chết, chim ưng cũng vậy, nếu sốt ruột nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh khí cầu bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Khinh khí cầu bay đến phía bắc đội vận chuyển, lựu đạn rơi xuống như mưa!
Mã phu và trâu ngựa vốn đang hoảng loạn lại càng hoảng loạn hơn.
Thấy đường lui đã bị các nhân viên hộ tống chặn lại, bọn họ hoảng loạn như ong vỡ tổ lao về phía nam.
Trong phút chốc, khắp đường núi đầy rẫy trâu ngựa va chạm nhau, nhóm nhân viên hộ tống đang mai phục còn chưa kịp xông ra, thì trâu ngựa đã giẫm chết không biết bao nhiêu người trong đội vận chuyển rồi!
Chương 1214: Phi thuyền lại xuất hiện
Đại đội trưởng cứ nhìn xuống dưới, phát hiện người Đảng Hạng đang toán loạn khắp nơi vì bị khinh khí cầu oanh tạc, dù thế nhưng vẫn không thả chim ưng, anh ta đoán tất cả chim ưng mà người Đảng Hạng chuẩn bị đã bị nổ chết.
Anh ta vung tay về lên: “Đánh cho ta!”
Sau lưng, một nhân viên hộ tống bóp cò, ba quả lựu đạn bay ra từ máy bắn đá, vừa vặn rơi vào đội vận chuyển phía Nam.
Điểm phục kích được đội súng kíp lựa chọn là một thung lũng, không rộng lắm, ba quả lựu đạn đã chặn hết đường đi của đội vận chuyển phía Nam.
Điểm phục kích này được lính trinh sát của tiêu cục nghiên cứu rất nhiều lần rồi mới chọn ra được, tuy đỉnh núi hai bên không cao, không thuận lợi cho việc ẩn nấp ngụy trang, nhưng đá dốc và trơn trượt, khiến ngựa không thể leo lên được.
Mấy chiếc máy bắn đá liên tiếp được ném ra, điều này có thể đảm bảo thung lũng sẽ bị phong tỏa trong thời gian dài nhưng số lượng đạn dược tiêu hao rất ít!
Đầu phía Bắc bị khinh khí cầu chặn, đầu phía Nam bị lựu đạn chặn, đội vận chuyển của Đảng Hạng bị chặn trên đường lên núi khoảng năm dặm.
Thật ra thì kỵ binh phụ trách vận chuyển của Đảng Hạng đã phái lính trinh sát đi trước để dò đường, nhưng núi hai bên thấp đến mức chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy đỉnh.
Hơn nữa, những tảng đá trên núi đều rất lớn, nên nhân viên hộ tống rất khó ẩn nấp ngụy trang, cho dù có một hai tên trinh sát rình rập, thì đối với đội vận chuyển khổng lồ mà nói cũng không là gì cả, nhiều nhất cũng chỉ dò hỏi xem đội vận chuyển sẽ đi đến chỗ nào thôi.
Đội vận chuyển có quy mô lớn như vậy, căn bản không lừa được người khác, cho nên người phụ trách của đội vận chuyển không thèm quan tâm đến thám tử, muốn nhìn thì cứ nhìn, miễn là không gây rắc rối là được.
Người chỉ huy nghĩ như vậy, nên lính trinh sát làm việc cũng trở nên tiêu cực hơn rất nhiều, hơn nữa đội vận chuyển di chuyển quá chậm, các trinh sát đã đi trước hai ba dặm để dò đường, có thể nghỉ ngơi nửa ngày, trước khi đội vận chuyển chậm rãi đi tới.
So với lính trinh sát cấp dưới của Hầu Tử, đám trinh sát của Đảng Hạng đầy sơ hở, tùy tiện có thể bị đội súng kíp dễ dàng tìm ra sơ hở, rồi chặn chúng trong thung lũng.
Đường lui bị chặn, đường phía trước cũng bị chặn, đội kỵ binh phụ trách bảo vệ bỗng trở nên nóng nảy.
Phía Bắc là khinh khí cầu đang bay đầy trời, bọn họ muốn đánh cũng không đánh được, phía Nam là xe bắn đá, đang lao đến, nhảy xuống ngựa lao về hướng sườn núi, hy vọng tiêu diệt được máy bắn đá và đột phá vòng vây từ phía Nam.
Đại đội trưởng vẫn đang nhìn bên dưới, sau khi phát hiện ra ý định của người Đảng Hạng, nghiêng đầu hô: “Bắn mũi tên lệnh số 2!”
Sau lưng anh ta, chính trị viên lập tức giơ nỏ, bắn mũi tên lệnh màu tím.
“Các huynh đệ, chúng ta cùng lên!”
Đại đội trưởng dẫn đầu lao ra khỏi nơi ẩn náu.
Máy bắn đá bắn theo hình cong parabol, có thể tấn công kẻ địch cách xa trăm mét nhưng không thể tấn công dưới chân núi.
Nhân viên hộ tống phải chặn địch ở dưới chân núi, nếu không một khi kẻ địch xông lên, sẽ dễ dàng phá hỏng trận địa của bọn họ.
Ngoại trừ một số nhân viên hộ tống cầm súng nằm trên đất vẫn đang núp trong góc, thì những người còn lại đều theo đại đội trưởng lao lên trước, nhắm vào đám người Đảng Hạng đang leo lên núi, chặn cuộc tấn công của chúng!
Về phần những người nằm yên, họ đều là những tay súng kíp giỏi nhất, nhiệm vụ của họ không phải giết địch, mà là lỡ như người Đảng Hạng đột nhiên thả chim ưng, thì họ phải bắn chết nó càng sớm càng tốt!
Đại đội trưởng làm vậy chỉ là để đảm bảo an toàn, dù sao lúc này dưới sườn núi đã có kẻ địch, gần như không cần nhắm, thiện xạ tốt và không tốt cũng không có gì khác biệt.
Vốn chính là cuộc chiến sinh tử, nên không bên nào nương tay, trong lúc nhất thời, tiếng súng dày đặc vang vọng khắp thung lũng, vô số người Đảng Hạng bị bắn trúng, lăn xuống từ trên sườn núi.
Nhưng số hộ vệ của Đảng Hạng quá nhiều, một người lăn xuống, lập tức sẽ có hai người khác lao lên!
Hơn nữa bọn họ còn xếp tấm khiên gần nhau, giơ chúng tiến về phía trước.
Lúc này đã lộ ra khuyết điểm của súng kíp.
Phạm vi sát thương tuy lớn nhưng lực sát thương không đủ, cát sắt có thể xuyên qua cơ thể con người, nhưng khi gặp tấm khiên dày như vậy thì không đủ.
Bất đắc dĩ, Đại đội trưởng chỉ có thể dẫn nhân viên hộ tống ném lựu đạn và dầu hỏa xuống dưới.
Nhưng bọn họ đến trong âm thầm, nên số lựu đạn và dầu hỏa mang theo không nhiều, phần lớn đã bị phi công lấy đi, số còn lại đã để cho máy bắn đá dùng để phong tỏa thung lũng, Đại đội trưởng không dám dùng quá nhiều, thấy nơi nào tình thế quá nguy cấp, mới ném một hai quả.
Lựu đạn có thể nổ chết hoặc làm bị thương binh lính Đảng Hạng, nhưng khó mà phá được tấm khiên bền chắc.
Sau khi binh lính Đảng Hạng bị nổ chết hoặc bị thương ngã xuống, thì bên cạnh lập tức có người cầm tấm khiên tiến lên.
Càng khiến cho đại đội trưởng súng kíp căng thẳng hơn là anh ta đã thấy cách đó vài trăm mét trong thung lũng, có binh lính Đảng Hạng đã tháo các bộ phận của máy bắn đá trên lưng trâu bò xuống, bắt đầu lắp ráp chúng ở bãi đất trống.
Mặc dù máy bắn đá này khá lạc hậu và cồng kềnh, nhưng tầm bắn vượt xa máy bắn đá di động của đội súng kíp.
Nếu để cho bọn họ lắp ráp xong, nơi này sẽ không thể giữ được!
Đại đội trưởng đang định ra lệnh cho đội cảm tử tiêu diệt máy bắn đá của địch, thì nghe thấy tiếng kêu của máy hơi nước mơ hồ truyền đến từ phía Bắc.
Cùng với tiếng kêu, có chiếc phi thuyền từ trên không chậm rãi bay đến.
“Ha ha ha, rốt cuộc bọn họ cũng làm xong rồi!”
Thấy phi thuyền, Đại đội trưởng vui mừng đến mức lông mày cũng dựng đứng cả lên.
Bởi vì bọn họ âm thầm tiến vào, nên chỉ có thể tháo các bộ phận của phi thuyền ra, mỗi người một cái, bây giờ mới lắp xong.
Lắp ráp phi thuyền không đơn giản như lắp ráp súng kíp, súng kíp tháo rời, cũng chỉ cần lắp vài bộ phận mà thôi.
Nhưng phi thuyền lắp ráp thì phiền phức hơn nhiều.
Khinh khí cầu cần chứa đầy khí đặc biệt, yêu cầu bịt kín rất cao, riêng bộ phận máy hơi nước có thể lấp đầy một bàn, yêu cầu độ chính xác cũng rất cao, những nhân viên hộ tống bình thường căn bản không thể hoàn thành được.
May mắn thay, trước khi xuất phát Đại Tráng đã bố trí cho Đại đội trưởng một chuyên gia máy móc, nghe nói anh ta là đệ tử của Mãn Thương, đã tham gia vào toàn bộ dự án nghiên cứu và chế tạo máy hơi nước.
Mũi tên lệnh bắn ra lâu như vậy, nhân viên hộ tống đã giết chết mấy chục binh lính Đảng Hạng, mà phi thuyền còn chưa bay lên, đại đội trưởng cho rằng việc lắp ráp đã thất bại.
Suy cho cùng, máy hơi nước có quá nhiều bộ phận, hơn nữa có rất nhiều bộ phận nhỏ, trên đường âm thầm đi, nếu ai đó vô tình làm mất một hoặc hai bộ phận, thì máy hơi nước không thể hoạt động được.
May mắn thay chuyên gia máy móc không làm cho anh ta thất vọng, cuối cùng vẫn lắp ráp xong phi thuyền.
Cân nhắc đến tính di động, chiếc khinh khí cầu này được thiết kế riêng, so với khinh khí cầu bình thường thì nhỏ hơn một chút, nhưng linh hoạt hơn, và tốc độ bay cũng được cải thiện.
Chỉ vài phút sau khi cất cánh, có thể vượt qua khinh khí cầu, đến bầu trời trên đầu đội vận chuyển.
Nhưng phi thuyền không oanh tạc vào ngựa, vật liệu, người vận chuyển, mà đi thẳng đến nơi trận chiến đang diễn ra ác liệt nhất.
Khi đi ngang qua nơi lắp ráp máy bắn đá, cuối cùng phi thuyền cũng thả hai quả lựu đạn!
Máy bắn đá mà người Đảng Hạng sắp lắp ráp xong đã nổ tung!
Sau đó, phi thuyền linh hoạt chuyển hướng trên không, bay về phía sườn núi nơi trận chiến đang diễn ra!
Nhân viên hộ tống của đội súng kíp thấy thế thì nhảy cẫng lên hoan hô, trong khi binh lính của Đảng Hạng thì chạy toán loạn tứ phía!
Chương 1215: Không dám chờ
Lúc đầu Thiết Ngưu mang theo phi thuyền đến cho nổ tung hoàng cung của Đảng Hạng thành một đống đổ nát, sau đó rời đi, nhưng để lại ba chiếc phi thuyền ở lăng mộ của vương của Đảng Hạng, khiến cho hàng thất của Đảng Hạng phải khiếp sợ.
Để đạt được hiệu quả đe dọa tốt hơn, cứ cách vài ngày phi thuyền sẽ lượn quanh hai vòng trên bầu trời ở vương thành của Đảng Hạng, cho nên rất nhiều người Đảng Hạng đã quen thuộc với phi thuyền.
Bây giờ gần như không có nô lệ Trung Nguyên trong lãnh thổ của Đảng Hạng, hơn nữa Lý Lăng Duệ rất coi trọng đội vận chuyển, cũng lo lắng người Trung Nguyên sẽ dùng mánh khóe trong quá trình vận chuyển, cho nên những người chịu trách nhiệm vận chuyển lần này, từ hộ vệ cho tới dân phu, đều là người Đảng Hạng.
Hơn nữa đều là người trong tộc đã trải qua quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, và trung thành với Đảng Hạng.
Thậm chí có nhiều người là thành viên cùng họ nhưng khác chi của hoàng thất Đảng Hạng đang suy tàn.
Đa phần những người này đến từ chính vương thành của Đảng Hạng hoặc là những vương thành xung quanh, rất nhiều người thậm chí còn tận mắt nhìn thấy phi thuyền ném bom vào hoàng cung, nỗi sợ hãi đối với phi thuyền đã khắc sâu vào lòng họ.
Đây là lần đầu tiên những kỵ binh nhìn thấy súng kíp trong tay nhân viên hộ tống, tiếng súng dày đặc và rất lớn, những hạt cát sắt có thể đánh bay người, cũng khiến cho bọn họ sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn dám rút đao ra xông lên như trước.
Nhưng khi phát hiện phi thuyền đang tới đây, ý chí chiến đấu của kỵ binh lập tức không còn, tất cả đều bỏ chạy tán loạn.
Chim ưng của bọn họ đã bị nổ tung mà chết, hoàn toàn không có biện pháp để khắc chế phi thuyền nên chỉ có thể bị động bị đánh.
Cảm giác không thể phản kháng này khiến cho nhóm kỵ binh cảm thấy tuyệt vọng!
Người chỉ huy của đội vận chuyển đã bị giết ngay từ đầu, có thể tổ chức cuộc tấn công lần này đã là rất khó rồi, một chút tinh thần cuối cùng cũng hoàn toàn bị phi thuyền đánh tan.
Đội vận chuyển vốn đã hỗn loạn lại càng hỗn loạn hơn!
Đại đội trưởng nhân cơ hội đứng dậy, giơ chiếc loa sắt hô lên: "Đầu hàng thì không giết!"
"Đầu hàng thì không giết!"
Những nhân viên hộ tống khách cũng đồng thanh hô lên!
Các phi thuyền và khinh khí cầu từ phương bắc cũng tạm thời ngừng tấn công, khe núi trước đó còn khắp nơi là tiếng súng và nổ mạnh bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngay cả những người bị thương trong đại đội của người Đảng Hạng vẫn còn đang gào thét thảm thiết cũng nhịn đau ngậm miệng lại.
Thật ra chỉ có hơn một trăm nhân viên hộ tống, nhưng khe núi có tiếng vọng, âm thanh của hơn trăm người đồng thời gào thét vang vọng trong không gian của khe núi, khiến cho dân phu của Đảng Hạng có cảm giác như bị hàng nghìn người phục kích.
Người dân Đảng Hạng dũng mãnh, tôn sùng vũ lực, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Người chăn ngựa chịu trách nhiệm vận chuyển mặc dù có rất nhiều người là cùng họ nhưng khác chi của hoàng thất, nhưng đều là những nhánh bên sa sút, hoặc là nhát gan không dám lên chiến trường, hoặc là cơ thể yếu ớt, không thì cũng sẽ không suy bại đến nỗi đi làm người chăn ngựa.
Rất nhiều người vốn đã bị phi thuyền và súng kíp dọa cho mất hết can đảm, bây giờ nghe thấy tiếng hét của nhóm nhân viên hộ tống thì liên tục có người chăn ngựa quỳ xuống đất tỏ vẻ đầu hàng.
Đại đa số người chăn ngựa đều là người không có chính kiến, có người dẫn đầu thì sẽ có người theo sau, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, gần như tất cả người chăn ngựa đều quỳ xuống.
Kỵ binh chịu trách nhiệm hộ tống lại không đầu hàng ngay lập tức, mà là vẫn chờ xem như cũ.
Đại đội trưởng thấy thế thì nhíu mày, nâng súng kíp lên bóp cò súng!
Bành!
Theo một tiếng súng vang lên, trên ngực hai binh lính của Đảng Hạng đứng cách anh ta gần nhất tuôn ra máu, trực tiếp bay lên!
Khi rơi xuống đất, ngực của hai người gần như bị đập nát, khuôn mặt cũng bị bắn cho máu thịt lẫn lộn!
Hai người vừa vặn rơi xuống trước mặt đám người chăn ngựa, khiến cho đám người chăn ngựa kia sợ tới mức nhảy dựng lên, điên cuồng lui về phía sau.
Sau khi lùi lại mấy bước, lo lắng nhân viên hộ tống sẽ bắn bọn họ, nhóm người chăn ngựa lại vội vàng quỳ xuống, hơn nữa lần này là quỳ rạp xuống mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên!
Đại đội trưởng nổ súng trước, những nhân viên hộ tống khác cũng không cần xin chỉ thị, nhắm vào những kỵ binh của Đảng Hạng đang đứng thẳng, bắn từng người một!
Trước đó có tiếng nổ mạnh của lựu đạn át đi nên nhóm người chăn ngựa không cảm thấy tiếng súng đáng sợ, bây giờ tiếng nổ đã dừng lại, tiếng súng lập tức lộ ra.
Cộng thêm miệng vết thương do hạt sắt tạo thành, người chăn ngựa càng ngày càng sợ tới mức nằm rạp xuống, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Một chút sĩ khí cuối cùng của kỵ binh của Đảng Hạng cũng bị súng kíp đánh tan, lần lượt ném vũ khí xuống quỳ trên mặt đất như những người chăn ngựa.
Lúc này đại đội trưởng đội súng kíp mới thở dài nhẹ nhõm, phái hai trung đội xuống, một trung đội chịu trách nhiệm trói binh lính của Đảng Hạng, một trung đội khác thì luôn cầm súng canh gác.
Hễ phát hiện ra có ai ngẩng đầu lên thì bắn chết tại chỗ.
Phạm vi sát thương của súng kíp khá lớn, có người chăn ngựa vì vậy mà vô tình bị thương, nhưng nhóm nhân viên hộ tống không còn quan tâm được nữa.
Đại đội súng kíp chỉ có hơn một trăm người, sức mạnh giữa quân địch và quân ta chênh lệch quá lớn, bây giờ người Đảng Hạng chỉ bị phi thuyền và súng kíp lần đầu tiên nhìn thấy áp chế mà thôi, nếu như không nhân cơ hội này để kiểm soát tình hình kịp thời, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Không chỉ có đại đội súng kíp xong đời, mà trận chiến ở Hi Châu lần này cũng có thể bị thất bại!
Cũng may, động tác của hai trung đội đi xuống rất nhanh, trước khi quân địch kịp phản ứng lại thì đã trói hầu hết các kỵ binh của người Đảng Hạng lại, vũ khí cũng bị đoạt lấy.
Những người chăn ngựa còn lại thì dễ xử lý rồi, cứ để bọn họ tự trói mình lại là được.
Những nhân viên hộ tống thường sử dụng thủ thuật này khi tiêu diệt thổ phỉ và đã sớm quen rồi.
Trận chiến nổ ra từ chạng vạng tối cho đến lúc sắc trời hoàn toàn tối đen mới kết thúc.
Mãi cho đến lúc này, đại đội súng kíp vẫn không dám lơ là như trước, dưới sự chỉ huy của đại đội trưởng, một số người chăn ngựa được thả ra, để cho bọn họ tháo dỡ máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên lưng trâu ngựa xuống rồi chất đống vào một chỗ.
Bận rộn đến tận nửa đêm, cuối cùng công việc này mới hoàn thành.
Các nhân viên hộ tống đổ dầu thắp thu được lên, sau đó ném thêm vào đó một ngọn lửa.
Các bộ phận chính của máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều được chế tạo từ gỗ nên chỉ cần một chút như vậy!
Một ngọn lửa lớn hừng hực bốc lên, chiếu sáng sự phấn khởi trên khuôn mặt của đại đội trưởng nhóm nhân viên hộ tống!
Mãi cho đến lúc này, nhiệm vụ quan trọng nhất là đến ẩn nấp ở Đảng Hạng xem như đã hoàn thành!
Trái ngược với nhân viên hộ tống chính là rất nhiều kỵ binh của Đảng Hạng đều đau đớn mà nhắm mắt lại.
Nhóm người chăn ngựa có thể không hiểu tầm quan trọng của đợt tiếp tế vật tư lần này, nhưng rất nhiều thủ lĩnh kỵ binh đều biết rõ đợt tiếp tế vật tư này có ý nghĩa gì!
Nếu mất đi những chiếc máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng này, cho dù quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng có giành được chiến thắng thì cũng phải trả giá rất đắt!
Ngọn lửa càng lúc càng lên cao, ánh lửa không chỉ chiếu sáng khe núi, mà còn chiếu sáng cả nửa bầu trời.
Ngay cả đội trưởng đại đội kỵ binh cách xa mấy chục dặm, còn đang vội vàng kiểm kê hạt cát và mìn cũng thấy được!
"Xong rồi!"
Đội trưởng của đội kỵ binh gần như ngồi bệt xuống đất.
Khu vực này đều là sa mạc hoang vắng và núi đá, hầu như không có núi rừng, cho dù có một ít bụi cây, cũng rất khó hình thành một đám cháy lớn như vậy.
Đội trưởng đội kỵ binh lập tức nghĩ tới đội vận chuyển!
Ngay cả khi binh bình thường trong đại đội cũng biết đến tầm quan trọng của cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, với tư cách là đội trưởng quân tiếp viện, hắn còn hiểu rõ hơn!
Nếu những chiếc máy bán đá và cung nỏ hạng nặng này xảy ra vấn đề gì, Lý Lăng Duệ sẽ phát điên mất!
Lúc này, đội trưởng đội kỵ binh thậm chí còn nảy ra ý định chạy trốn.
Nhưng người nhà của hắn và các thành viên trong bộ tộc đều còn ở phía bắc, nếu như hắn ta mang người chạy trốn thì toàn bộ bộ tộc đều sẽ xong đời!
Nghĩ đến đây, đội trưởng đội kỵ binh cũng không sợ bị mìn nổ bị thương nữa, thúc ngựa chạy đến phía trước.
Lúc này kỵ binh chịu trách nhiệm xúc cát đã thu được hai thúng mìn, nhìn thấy đội trưởng tới đây, thủ lĩnh nhỏ còn chuẩn bị khoe khoang, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đội trưởng giận dữ hét lên: "Đừng xúc nữa, dùng ngựa mở một đường ra cho ông đây!"
Mặc dù xúc cát an toàn, nhưng quá chậm, hắn ta không chờ được nữa, cũng không dám chờ nữa.
Bình luận facebook