-
Chương 1566-1570
Chương 1566: Tại sao?
“Đi, đi nhìn xem!”
Giang Văn Văn cũng không hỏi ý kiến của công chúa Lộ Khiết mà kéo dây cương dẫn đội về phía cầu dỡ hàng.
Xuyên Thục có rất nhiều thổ phỉ, để dọa người dân, bắt người dân phải ngoan ngoãn nộp lương thực hàng năm, cứ vài năm bọn thổ phỉ sẽ giết một hoặc hai người để lập uy.
Đám người Giang Văn Văn đều lớn lên trong cái bóng của bọn thổ phỉ.
Chỉ khi đến Đông Hải, họ mới nhận ra rằng trên thế giới còn có những kẻ tàn ác và đáng sợ hơn cả thổ phỉ.
Bình thường thổ phỉ chỉ cướp tài sản, không nhiều người bị thiệt mạng, nhưng khi một ngôi làng bị cướp biển tấn công thì cả con gà hay con chó cũng không tha.
Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng thời thơ ấu, nhân viên hộ tống có thái độ thù địch với những tên thổ phỉ, cướp biển chuyên cướp bóc người khác để kiếm sống.
Đáng tiếc lúc còn nhỏ không có năng lực phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Giờ đây có năng lực phản kháng, đương nhiên sẽ không đứng nhìn thổ phỉ, cướp biển hoành hành nữa mà sẽ hành động bất cứ khi nào chúng gặp phải chúng.
Đặc biệt đối với cướp biển, Kim Phi sớm đã phát ra lệnh giết, chỉ cần xác nhận thân phận cướp biển của đối phương thì có thể trực tiếp giết bọn chúng tại chỗ mà không cần xét xử.
Tốc độ của ca-nô rất nhanh, khi đám người Giang Văn Văn cưỡi ngựa đuổi đến cầu dỡ hàng thì ca-nô cũng dừng lại.
Số lượng nhân viên hộ tống đến Đông Hải không nhiều, cơ bản đều quen biết nhau, Giang Văn Văn hét lên với những nhân viên hộ tống vừa xuống thuyền: "Lão Khám, sao các ngươi chạy nhanh thế? Gặp phải cướp biển à?"
“Trung đội trưởng Giang, ngươi coi thường chúng ta à?" Lão Khám tức giận nói: "Gặp phải cướp biển thì ta chạy về làm gì? Người nên chạy là bọn chúng!”
“Cũng đúng!” Giang Văn Văn mỉm cười gật đầu.
Vừa rồi lo lắng nên quên mất, ca-nô chất đầy cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, tốc độ của nó hoàn toàn nhanh hơn thuyền của cướp biển, nếu thực sự gặp phải cướp biển thì đúng là cướp biển nên bỏ chạy.
"Vậy các ngươi vội vã trở về như vậy làm gì?" Giang Văn Văn hỏi.
"Hôm nay chúng ta lại bắt được một con cá voi, ta trở về để gọi thêm vài chiếc ca-nô đi kéo nó ra, nếu không thì trời tối cũng không kéo được nó!" Lão Khám thẳng lưng giải thích.
"Các ngươi lại bắt được một con cá voi nữa hả?" Giang Văn Văn nghe vậy, vui vẻ đứng lên ngựa: "Lão Khám, các ngươi thật lợi hại!"
Con cá voi lần trước bắt được cho ra rất nhiều dầu cá.
Kim Phi giữ lại một phần mười cho mục đích công nghiệp, gửi lại một phần mười cho Cửu công chúa để phân phát, 80% còn lại cho vào lọ nhỏ phân phát cho nhân viên hộ tống và công nhân ở Đông Hải.
Nguyên tắc phân bổ quân nhân căn cứ vào số tuổi quân và thành tích.
Giang Văn Văn gia nhập núi Thiết Quán tương đối sớm, cô ấy tham gia vào tất cả các hoạt động quân sự lớn mà các nữ công nhân của núi Thiết Quán từng trải qua, một lần được khen thưởng cá nhân hạng ba, ba lần được khen thưởng tập thể hạng hai, và nhiều lần được khen thưởng tập thể hạng ba, đồng thời cũng là trung đội trưởng.
Tổng hợp hết tất cả lại, cô ấy nhận được bảy lọ dầu cá.
Giang Văn Văn được xem là người may mắn hơn trong số những nữ công nhân ở núi Thiết Quán, ban đầu, gia đình nhà bọn họ không trả được tiền thuê nhà nên bị địa chủ bán cho bọn buôn người.
Cô ấy khá may mắn, vừa bị bọn buôn người mua không lâu thì gặp Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến chỗ bọn buôn người, vì vậy, Giang Văn Văn cùng với mẹ và em gái được Kim Phi mua lại và trở thành nữ công nhân tại xưởng làm xà phòng thơm.
Khi đó, cha cô ấy đã bị một địa chủ mua rồi, sau khi cô cùng mẹ và em gái kiếm được tiền ở núi Thiết Quán thì đã nhờ cận vệ canh gác núi Thiết Quán đi giúp đỡ chuộc ông về.
Bình thường mà nói, cho dù địa chủ đồng ý cho chuộc người, cũng sẽ nhân cơ hội tăng giá lên mấy lần.
Nhưng lúc đó tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên đã có chút danh tiếng ở Quảng Nguyên, nhân viên hộ tống mang tiền đi chuộc người, địa chủ không dám tăng giá, sau khi nhận được giá gốc thì trả tự do cho cha của Giang Văn Văn, rồi cha cô ấy tìm một công việc trong xưởng làm thép.
Với việc Cửu công chúa lên ngôi, việc phong tỏa kỹ thuật của xưởng làm xà phòng thơm cũng không còn quá nghiêm ngặt nữa, công nhân có thể xuống núi đoàn tụ với gia đình.
Cha của Giang Văn Văn đã mua một mảnh đất ở một ngôi làng cách núi Thiết Quán không xa và xây dựng một ngôi nhà nhỏ.
Giờ đây cha cô ấy làm việc ở xưởng làm thép, mẹ cô ấy làm việc ở xưởng làm xà phòng thơm, còn em gái cô được gửi đến trường học miễn phí để tiếp nhận nghĩa vụ giáo dục, cả nhà sống vui vẻ, hạnh phúc.
Đây cũng là lý do Giang Văn Văn một mực hết lòng với Kim Phi.
Nếu không có Kim Phi, số phận gia đình họ chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Sau khi gặp được Kim Phi, số phận của họ đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây bọn họ sống một cuộc sống mà trước đây họ thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Lần trước phát dầu cá, Giang Văn Văn chỉ giữ lại hai lọ, năm lọ còn lại gửi về cho người thân thông qua chi nhánh của hợp tác xã mua bán.
Cách đây vài ngày, cô ấy nhận được thư của em gái, nói rằng bố mẹ cô ấy lại mua thêm một ít rong biển, rồi gửi về quê cũ ở Quảng Nguyên cùng với dầu cá, để người trong tộc phân phát cho mỗi người một ít.
Người trong gia tộc đã rất phấn khích khi nghe tin dầu cá được chiết xuất từ một loại cá to như núi, nhất quyết bầu cha của Giang Văn Văn làm tộc trưởng, thậm chí còn ghi tên Giang Văn Văn vào gia phả.
Trong thời phong kiến, phụ nữ thường được ghi vào cây gia phả là vợ và thê thiếp của một nam tộc, nhưng Giang Văn Văn cũng được ghi vào cây gia phả giống như nam nhân, được ghi trong gia phả có ghi tên những người con của dòng họ Giang.
Mặc dù nhà họ Giang ở địa phương có rất nhiều thành viên, nhưng về cơ bản đều là tá điền. Hiện giờ Giang Văn Văn là trung đội trưởng của quân Nương Tử, đồng thời là người có triển vọng nhất trong lịch sử nhà họ Giang.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, địa vị của nhân viên hộ tống và binh lính nữ ngày càng cao, bởi vì có sự tồn tại của Giang Văn Văn mà những kẻ trước kia khi dễ nhà họ Giang giờ đây cũng không dám ức hiếp nhà họ Giang nữa.
Khi đánh cường hào phân chia lại ruộng đất đều là nhà họ Giang chọn đất trước.
Vì thế Giang Văn Văn không chỉ có tên trong gia phả mà còn là người đứng đầu trong số các bạn cùng lứa.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử nhà họ Giang, tuyệt đối có thể xứng với danh làm rạng rỡ tổ tông.
Mặc dù Giang Văn Văn hiểu rằng những người trong tộc làm như thế để nịnh nọt và muốn được cô ấy chiếu cố nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô nương bình thường, cũng rất tận hưởng cảm giác được những người trong tộc đối xử như thế.
Vì thế, chỉ cần không vi phạm nội quy, cô ấy rất sẵn sàng chiếu cố các thành viên trong tộc của mình.
Sau khi nhận được thư của em gái, Giang Văn Văn nghĩ đến việc lấy thêm một ít dầu cá để gửi cho bộ tộc, kết quả là mọi người đều giống cô ấy, không một ai dư thừa cả.
Vốn dĩ Giang Văn Văn đã hết hy vọng nhưng đội đánh bắt lại bắt được một con cá voi khác.
Đây không phải là nói cô ấy lại có thể được chia dầu cá hay sao?
Lão Khám vừa nhìn thấy vẻ mặt của Giang Văn Văn biết cô ấy đang nghĩ gì, cố ý đả kích nói: “Trung đội trưởng Giang, e rằng lần này không có dầu cá để chia đâu!”
"Vì sao?" Giang Văn Văn hỏi.
“Khi bọn ta bắt được con cá voi này, đại đội trưởng của nói rằng, lần trước là lần đầu tiên bắt được cá voi, tiên sinh chia dầu cá cho mọi người, xem như thưởng cho mọi người, về sau sẽ không chia nữa, nếu muốn thì chỉ có thể mua.” Lão Khám trả lời.
“Làm ta sợ muốn chết, mua thì mua thôi!”
Giang Văn Văn lơ đễnh khoát tay áo.
Hiện giờ cha mẹ cô ấy đều là công nhân, cô ấy là trung đội trưởng trong đội Nương Tử, ba người kiếm đủ tiền nuôi một em gái, lại không phải đóng học phí nên cũng không tiêu hết tiền lương được.
“Ha ha, vẫn là trung đội trưởng Giang hào phóng!”
Lão Khám cười nói đùa: “Sau này ai cưới được trung đội trưởng Giang thì đúng là may mắn!”
Chương 1567: Đáng tiếc
"Đội trưởng, ngươi đừng nói lung tung, trung đội trưởng Giang là tiểu thiếp của tiên sinh, Hạ Nhi phu nhân đã đích thân đi ký hôn thư đấy!"
Một nhân viên hộ tống khác trên ca nô cũng nói đùa theo.
"Cô ấy là tiểu thiếp của Kim Phi hả?"
Công chúa Lộ Khiết đi theo phía sau kinh ngạc, nhìn về phía Giang Văn Văn với ánh mắt khác thường.
Giang Văn Văn biết Lão Khám và nhân viên hộ tống đang trêu chọc cô ấy, tức giận trừng mắt nhìn hai người họ: "Các ngươi nhanh đi tìm ca- nô đi, nếu làm chậm trễ thời gian, xem các đại đội trưởng của các ngươi không đánh chết các ngươi không!"
"Ha ha, vậy ta đi làm việc trước!" Lão Khám hành lễ với Giang Văn Văn rồi vội vàng chạy vào trong xưởng, tìm người điều phối ca- nô.
Công chúa Lộ Khiết mở miệng muốn hỏi về mối quan hệ của Giang Văn Văn và Kim Phi, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này có hơi đột ngột.
Băng Nhi đã theo công chúa Lộ Khiết từ nhỏ, rất hiểu cô ta, vừa nhìn vẻ mặt của công chúa Lộ Khiết đã biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.
Ngoài việc bảo vệ sự an toàn của công chúa Lộ Khiết, thay công chúa giải quyết các vấn đề khó, cũng là một trong những nội dung công việc của Băng Nhi.
Vì vậy, sau khi đám người Lão Khám tời đi, Băng Nhi giả vờ tò mò hỏi: "Giang cô nương, hóa ra cô lại là tiểu thiếp của Kim tiên sinh à!"
"Này, ngươi đừng nghe đám người Lão Khám nói lung tung."
Chuyện Kim Phi nạp thiếp được coi là một tin đồn thú vị ở Kim Xuyên, thời gian rảnh rỗi sau khi cơm nước xong, rất nhiều người dân đều nói về chuyện này, đã không còn là tin mới gì nữa rồi.
Giang Văn Văn cũng không giấu diếm, nói với công chúa Lộ Khiết về chuyện lúc trước khi huyện lệnh Kim Xuyên làm khó xưởng của làng Tây Hà, Quan Hạ Nhị không còn cách nào khác, tìm được một chỗ sơ hở, thay mặt Kim Phi đăng ký hôn thư với một nữ công nhân chưa lập gia đình của xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm.
"Hóa ra là như vậy." Công chúa Lộ Khiết chợt hiểu ra, sau đó cũng nói đùa theo: "Nếu nói như vậy thì e rằng Kim tiên sinh có lẽ là người nhiều tiểu thiếp nhất từ trước tới giờ rồi."
"Vậy cũng không đúng, tính tất cả các nữ công nhân xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm, ít nhất cũng phải mấy nghìn người."
Giang Văn Văn cũng cười đùa theo: "Nhưng lúc đó tiên sinh chúng ta không ở làng Tây Hà, Hạ Nhi phu nhân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Sau này khi tiên sinh trở về, đã tuyên bố tất cả các giấy hôn thư đều vô hiệu, ai muốn gả đi đều có thể tự ý gả đi, chưa bao giờ ràng buộc hoặc lợi dụng chúng ta vì giấy hôn thư!"
"Kim tiên sinh thực sự là một người nhân nghĩa!"
Công chúa Lộ Khiết khen ngợi Kim Phi, sau đó hỏi: "Đúng rồi Giang cô nương, vừa rồi các cô có nhắc đến cá voi là loại cá gì vậy?"
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi của Giang Văn Văn và Lão Khám, công chúa Lộ Khiết nhận ra cá voi không phải là loài cá bình thường, nhưng cô ta chưa từng nghe qua, vừa rồi muốn hỏi nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
"Cá voi là một loại Hải rất lớn, ngư dân chỗ chúng ta thường gọi nó là Hải, bây giờ đều gọi theo tiên sinh gọi là cá voi." Giang Văn Văn trả lời.
"Vậy mà các ngươi lại bắt được Hải sao?" Công chúa Lộ Khiết kinh ngạc hỏi.
"Điện hạ biết Hải sao?"
"Chưa từng nhìn thấy, nhưng đã đọc qua trong sách." Công chúa Lộ Khiết nói: "Trong sách ghi lại, Hải chính là dị thú trong biển, to lớn như một ngọn núi, vậy mà ngay cả một con thú khổng lồ như vậy các ngươi lại có thể bắt được, thật là quá lợi hại đó!"
Mặc dù công chúa Lộ Khiết khen ngợi đội đánh bắt, nhưng Giang Văn Văn vẫn rất vui vẻ, cố tình làm ra vẻ bất mãn, xua tay nói: "Lần trước đội đánh cá chỉ bắt được hai con, lần này mới bắt được một con, kỹ thuật đã xuống cấp rồi."
Nhân viên kỹ thuật lớn lên bên bờ biển đi theo phía sau công chúa Lộ Khiết há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời lại.
Bởi vì ở quê hương anh ta, cá voi được gọi là thần biển, săn bắt chúng sẽ bị xui xẻo và bị trời cao trừng phạt.
Vốn dĩ anh ta muốn nhắc nhở, nhưng khi nghĩ đến người đánh bắt cá voi chính là nhân viên hộ tống, nếu như ông trời trừng phạt cũng sẽ trừng phạt bọn họ, nhân viên kỹ thuật lại nuốt lời xuống.
Dù sao, nhân viên hộ tống là kẻ địch, bọn họ bị ông trời trừng phạt cũng tốt.
Lúc anh ta đang suy nghĩ, lại nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói: "Giang cô nương, có một chuyện không biết ta có nên nói hay không."
"Điện hạ mời nói." Giang Văn Văn gật đầu.
"Đầu tiên, ta cần phải thích một chút, ta nói những lời này không phải là nguyền rủa các ngươi." Công chúa Lộ Khiết đề phòng Giang Văn Văn trước, sau đó nói: "Trong sách cổ ta đã xem, Hải là thần biển, không thể giết hại, nếu không sẽ bị trời cao trừng phạt!"
"Hả, ta còn tưởng chuyện gì nữa." Giang Văn Văn thản nhiên nói: "Thật ra chỗ chúng ta cũng có câu nói như vậy, khi chúng ta chia Hải, còn có người đến ngăn cản, nhưng đều bị tiên sinh đuổi đi.
Tiên sinh chúng ta nói, Hải chỉ là một loài cá lớn ở trong biển, căn bản không phải là thần biển gì cả!
Tiên sinh còn nói, một bữa Hải cần ăn mấy nghìn cân cá, đây là đang tranh giành lương thực với người dân Đại Khang chúng ta, cho dù là Hải, thật sự là thần biển, ngài ấy cũng sẽ là người chém thần!"
Thật ra lúc đó người nói những lời này là Đường Tiểu Bắc, nhưng không ảnh hưởng Giang Văn Văn dẫn đầu, đặt câu nói này lên đầu Kim Phi, cùng không ảnh hưởng đến việc công chúa Lộ Khiết nghe được mà chấn động.
"Kim tiên sinh quả nhiên là khí thế ngất trời, vậy mà còn có ý nghĩ chém thần nữa!"
Công chúa Lộ Khiết khen ngợi một câu, trong lòng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Kim Phi càng lớn hơn.
Giang Văn Văn rất hài lòng với biểu cảm của công chúa Lộ Khiết, cười hỏi: "Điện hạ, chúng ta đang đợi Hải về, hay là đi thăm xưởng trước đi?"
"Hải khi nào có thể kéo về được?"
"Hải quá nặng, cho dù Lão Khám có đưa hết ca - nô ở đây đi cũng phải đến chạng vạng tối mới có thể kéo về được."
"Vậy thì đi thăm quan xưởng cá trước đi."
"Được." Giang Văn Văn gật đầu, dẫn công chúa Lộ Khiết đi đến xưởng cá muối.
Sau khi vào ao An Gia, mùi tanh hôi càng nồng hơn, nhưng những nạn dân làm việc ở đó đã quen hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
Thật ra việc ướp cá mặn đơn giản hơn việc đóng thuyền cá, không cần hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng đòi hỏi nhiều công nhân hơn, không gian cũng cần rộng hơn.
Nhưng dù như vậy, công chúa Lộ Khiết cũng vẫn cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình ướp muối đến nhập kho bảo quản.
Khi nhìn thấy đống cá muối khô trong kho, công chúa lại lần nữa lộ ra vẻ hâm mộ.
Thịt đắt hơn lương thực rất nhiều, Kim Phi tìm được núi kho báu trong biển!
Đáng tiếc bờ biển Đông Man đã bị phong tỏa, nếu không công chúa Lộ Khiết nhất định sẽ phái người trở về ngay lập tức, bảo ngư dân Đông Man cũng thành lập đội đánh bắt ra biển đánh cá.
Sau khi quan sát xưởng cá muối, mặt trời cũng đã gần xuống núi, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng cồng chiêng từ xa truyền đến.
"Có lẽ là Hải đã được kéo về rồi." Giang Văn Văn kích động nói: "Điện hạ, chúng ta đi xem xem!"
Công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy cá voi, trong lòng cũng rất tò mò, gật đầu nói: "Nếu như tiện thì vậy đi xem xem!"
"Tiện chứ, có gì mà không tiện đâu!"
Giang Văn Văn vừa nói vừa bước nhanh đi về phía cửa.
Đoàn người vừa mới đi đến cổng xưởng cá muối đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam cũng dẫn theo một nhóm người khác đi từ hướng khác tới.
Nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, Khánh Mộ Lam hơi sững sờ.
Chương 1568: Chói mắt
Khánh Mộ Lam rất chú ý đến nhiệm vụ được Kim Phi giao cho cô ấy, kể từ khi Kim Phi chọn ao An Gia làm địa điểm xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam cũng không quan tâm đến mùi hôi thối của xưởng, và dường như ngày này cũng ở chỗ này.
Thời gian dài, thứ mùi này cũng bám vào trên quần áo của cô ấy, tắm rửa cũng không sạch được, thỉnh thoảng cô ấy về xưởng đóng thuyền, có một số công nhân xưởng đóng thuyền không hiểu chuyện sẽ bịt mũi từ xa khi nhìn thấy cô ấy.
Dù vậy, điều đó cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình trong công việc của Khánh Mộ Lam, cô ấy vẫn làm hết bổn phận như trước.
Việc xây dựng xưởng cá muối là quyết định tạm thời của Kim Phi, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, vì làm gấp rút nên Khánh Mộ Lam thường bận rộn đến nửa đêm.
Lựa chọn vị trí xưởng cá muối, vị trí quy trình trong các xưởng, tuyển dụng công nhân…..
Dường như tất cả các công việc cô ấy đều hỏi qua, suốt ngày ở trong xưởng để theo dõi, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi cô ấy đã gầy đi rất nhiều, Quan Hạ Nhi không thể nhìn nổi nữa, có đến khuyên cô ấy mấy lần, bảo Khánh Mộ Lam chú ý đến sức khỏe, nhưng Khánh Mộ Lam cũng không nghe, vẫn làm theo ý mình.
Cũng may, hàm lượng kỹ thuật ướp cá mặn cũng không cao, yêu cầu xây dựng nhà xưởng cũng không cao, dưới sự lãnh đạo của Khánh Mộ Lam, hiện tại xưởng cá muối đã bước đầu đi vào nề nếp.
Mặc dù đại đa số công nhân bây giờ vẫn chưa có ký túc xá, chỉ có thể sống trong những căn nhà lá tạm bợ, mặc dù nhà xưởng và kho đều rất đơn sơ, nhưng cả Khánh Mộ Lam và công nhân xưởng cá muối đều tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Các công nhân đều là người từng trải qua gian khổ, mong muốn lớn nhất của họ khi đến Đông Hải chính là có miếng cơm ăn, bây giờ không chỉ có cơm ăn còn có thể kiếm được tiền, bọn họ đã vô cùng cảm kích rồi.
Còn ký túc xá, nhà xưởng và nhà kho, vừa làm gấp vừa xây dựng thôi.
Là người phụ trách xưởng đóng thuyền, Khánh Mộ Lam đã biết công chúa Lộ Khiết đến thăm quan xưởng cá muối trước rồi, nhưng cô ấy vẫn luôn không thích xã giao, thái độ của Kim Phi với công chúa Lộ Khiết tạm thời không rõ, nên Khánh Mộ Lam giả vờ không biết, cũng không lộ diện.
Kết cuối cuối cùng vẫn là không thể tránh thoát được, đã gặp nhau ở trước cửa lớn.
Lần trước hai người gặp mặt, là ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đàm phán với nhau.
Lúc đó, Khánh Mộ Lam là người dự thính ở bên cạnh, vẫn luôn không nói gì, công chúa Lộ Khiết có thể không nhớ cô ấy.
Khánh Mộ Lam đang suy nghĩ có nên chào hỏi không, hay là vẫn giả vờ không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, đã nhìn thấy công chúa Lộ Khiết đi về phía mình, mỉm cười hành lễ: "Khánh cô nương, lại gặp mặt rồi!"
Người ta đã chủ động hành lễ, Khánh Mộ Lam cũng chắp tay hành lễ lại: "Trí nhớ của điện hạ thật tốt."
"Khánh cô nương nữ anh hùng không thua kém đấng mày râu, ta vẫn luôn ngưỡng mộ, đương nhiên sẽ nhớ cô nương!"
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười khen ngợi: "Ta nghe Giang cô nương nói, nhà xưởng này không lâu trước đây vẫn là bãi đất hoang, nhưng bây giờ dưới sự lãnh đạo của Khánh cô nương, vậy mà đã biến thành một nhà xưởng thịnh vượng, thật là quá lợi hại mà, Lộ Khiết rất bội phục!"
Chuyện Khánh Mộ Lam tự hào nhất bây giờ chính là xưởng đóng thuyền và xưởng cá, nghe công chúa Lộ Khiết khen ngợi, cô ấy cũng không khỏi vui vẻ, mỉm cười hỏi: "Điện hạ, đang chuẩn bị đi về sao?"
"Không phải vậy." Công chúa Lộ Khiết lắc đầu: "Nghe nói đội đánh bắt đánh được Hải, ta chưa từng nhìn thấy, muốn đi xem thử. Khánh cô nương, cô cũng đi xem Hải sao?"
"Đúng vậy!" Khánh Mộ Lam gật đầu.
"Vậy chúng ta cùng đi đi?"
Công chúa Lộ Khiết nghe vậy dường như hoàn toàn không hỏi về mùi trên người Khánh Mộ Lam vậy, bước nhanh đi đến trước mặt Khánh Mộ Lam, đi bên cạnh cô ấy.
Khánh Mộ Lam cũng không thể đẩy cô ta ra chỉ có thể đi cùng công chúa Lộ Khiết đến bờ biển.
Công chúa Lộ Khiết rất biết nói chuyện, dọc đường đi chỉ nhắc đến những chuyện mà Khánh Mộ Lam thích, điều này khiến Khánh Mộ Lam nhanh chóng bị chọc cười khúc khích.
Thị nữ Băng Nhi đi theo phía sau thầm thở dài trong lòng.
Công chúa Lộ Khiết là minh châu trên thảo nguyên, trước kia đều là người khác dỗ cô ta vui vẻ bằng những khuôn mặt tươi cười, nhưng sau khi đến Đại Khang, cô ta dường như không còn tự xưng bổn cung nữa, bây giờ còn phải nói lời hay để dỗ người khác vui vẻ.
Điều này khiến Băng Nhi cảm thấy rất khó chịu và bất lực.
Hai nhóm người tụ tập lại bước lên cầu tàu.
Cái gọi là cầu tàu chỉ là một thanh gỗ thẳng đứng xuống nước, sau đó đóng đinh các thanh ngang lên trên các đầu thanh gỗ thẳng đứng, sau đó đặt các thanh ngang liên tiếp nối chúng lại là được.
Bởi vì bờ biển bên ngoài ao An Gia quá nông, thuyền lớn không vào được, cá voi cũng không thể kéo vào được, chỉ có thể dừng lại ở trên bãi biển, muốn nhìn cá voi ở khoảng cách gần chỉ có thể đi đến đầu cuối của cầu tàu, hoặc là chờ thủy triều rút khỏi bãi biển.
Nhưng thủy triều xuống sẽ phải đợi đến nửa đêm, hơn nữa bãi biển lầy lội nên Khánh Mộ Lam không chờ đến lúc đó.
Đoàn người đi dọc theo cầu tàu, đi tới giàn giáo cuối cầu tàu.
Trên giàn giáo các công nhân đã chuẩn bị sẵn cưa và rìu, khi thấy Khánh Mộ Lam tới, vừa chào hỏi vừa bỏ trống vị trí tốt nhất.
Không lâu sau, trên mặt biển xuất hiện bóng dáng của đội thuyền.
Từ ống nhòm có thể thấy, đi trước là mười mấy chiếc ca- nô, dùng dây thừng kéo một con cá voi khổng lồ từ từ đi về phía trước.
Ở phía sau ca-nô và cá voi là đội ngũ thuyền cá của hàng trăm người dân.
Lúc này ống nhòm đã trở nên phổ biến trong nhân viên hộ tống, dường như tất cả các trung đội trường đều có một chiếc.
Thật ra, công chúa Lộ Khiết cũng có một chiếc, là gián điệp Đông Man bỏ ra số tiền lớn để mua từ Đại Khang về.
Nhưng nguồn gốc của chiếc ống nhòm đó không chính đáng, có lẽ là cướp được khi giết chết nhân viên hộ tống cho nên lần này công chúa Lộ Khiết không mang theo.
Nhìn Khánh Mộ Lam và Giang Văn Văn đều giơ ống nhòm lên, trong lòng công chúa Lộ Khiết vừa mất mát vừa buồn bã.
Có lẽ là trên đường đến đây đã nói chuyện vui vẻ, Khánh Mộ Lam thấy sắc mặt của công chúa Lộ Khiết, đã đưa ống nhòm qua đó.
"Cám ơn!" Công chúa Lộ Khiết mỉm cười với Khánh Mộ Lam, nhận lấy ống nhòm.
Khánh Mộ Lam vừa mới điều chỉnh tiêu cự xong, công chúa Lộ Khiết chỉ hướng ống nhòm vào vị trí thuyền cá đang ở là được.
Vừa rồi vì khoảng cách quá xa, công chúa Lộ Khiết không thể nhìn rõ bằng mắt thường được, nhưng bây giờ qua ống nhòm, cô ta đã có thể nhìn rõ toàn bộ cá voi.
Con cá voi được bắt được lần này lớn hơn lần trước, ở trước mặt nó, ca- nô rõ ràng trở nên thật nhỏ bé.
Trước đây công chúa Lộ Khiết chỉ đọc mô tả về cá voi trong sách, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy cá voi, vẫn vô cùng kinh ngạc.
Điều khiến cô ta kinh ngạc không chỉ là cá voi mà còn là những chiếc thuyền cá đi theo phía sau đó.
Dường như trên boong thuyền cá đều chất đầy cá đánh bắt được, dưới nắng chiều tà vẩy cá phải ra đủ loại ánh sáng, sáng đến nỗi công chúa Lộ Khiết gần như không thể mở mắt được.
Đoàn người chờ đợi hơn nửa giờ, cuối cùng đội thuyền cá cũng đã tới trước cầu tàu.
Thuyền cá nhỏ nhân lúc trước khi thủy triều rút, nhanh chóng đi về phía ao An Gia, mà ca- nô tiếp tục kéo cá voi di chuyển về phía trước.
Sau khi cá voi chạm đáy, ca- nô nhanh chóng tháo dây thừng, nếm đầu dây thừng đến cầu tàu.
Trên cầu tàu đã dựng sẵn một chiếc cần cẩu, lại kéo cá voi về phía trước hơn mười thước.
Như vậy, đến khi thủy triều rút, công nhân có thể đến bờ biển chia cắt cá voi.
Chương 1569: Đầu tóc rối bời
Việc chia cắt cá voi phải đợi đến nửa đêm sau khi thủy triều rút, Khánh Mộ Lam đã xem qua một lần, cộng với các chuyện trong xưởng rất nhiều, cô ấy không chờ đợi, sau khi dặn dò công nhân chú ý an toàn, thì dẫn người rời đi.
Công chúa Lộ Khiết vẫn đợi đến nửa đêm, cho đến khi công nhân chia cá voi thành từng mảnh từng mảnh đưa vào bờ cô ta mới rời đi.
Khi cô ta trở về sân nhỏ, đã là rạng sáng.
Giang Văn Văn vốn tưởng công chúa Lộ Khiết sẽ ngủ nướng, kết quả sáng sớm hôm sau, cô ta lại thức dậy từ sáng sớm như hai ngày trước.
Giang Văn Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể chia nhân viên hộ tống thành hai đội, một đội đi theo bảo vệ công chúa Lộ Khiết, một đội khác nghỉ ngơi ở ký túc xá, đến trưa lại đổi ca cho đội một.
Công chúa Lộ Khiết cũng biết nhân viên hộ tống chưa được nghỉ ngơi tốt, sau khi thấy Giang Văn Văn, ngại ngùng nói: "Giang cô nương, vất vả cho cô rồi!"
"Không sao, đây là việc chúng ta nên làm." Giang Văn Văn xua tay nói: "Hôm nay điện hạ muốn đi thăm nơi nào?"
"Ta muốn đi thăm hai xưởng đóng thuyền bên kia chút, có được không?" Công chúa Lộ Khiết chỉ về phía xưởng đóng thuyền số một và xưởng đóng thuyền số hai cách đó không xa.
Sân phơi rong biển, xưởng đóng thuyền số ba và xưởng cá muối ao An Gia đều đã đi thăm qua rồi, bây giờ chỉ còn lại hai xưởng đóng thuyền chưa ghé thăm.
"Gần đây xưởng đóng thuyền số hai đang tiến hành chuẩn bị nâng cấp, không tiện thăm quan, sợ rằng điện hạ chỉ có thể đi đến xưởng đóng thuyền số một thôi." Giang Văn Văn nói.
Xưởng đóng thuyền số hai chính là nơi chế tạo thuyền lầu lần trước, sau đó việc lắp ráp thuyền lầu đã hoàn thành, các bộ phận mới vẫn đang được gia công, tạm thời chưa được chuyển tới.
Thực hành là tiêu chí duy nhất để kiểm nghiệm sự thật, mặc dù xưởng đóng thuyền số hai là do Kim Phi thiết kế, dưới mắt Hồng Đào Bình là rất hoàn hảo, nhưng đến giai đoạn thao tác thực tế vẫn phát hiện ra rất nhiều vấn đề.
Sau khi hoàn thành lắp ráp thuyền lầu, Kim Phi tiến hành tổng hợp những vấn đề phát sinh trước đây, nhân lúc rảnh rỗi, bảo Mãn Thương dẫn người thực hiện một số nâng cấp với xưởng đóng thuyền số hai.
Trong quá trình này, rất nhiều thiết bị được tháo rời, một số thợ thủ công thực sự am hiểu có thể học được sau khi xem xong.
Kim Phi đồng ý cho công chúa Lộ Khiết đến thăm trấn Ngư Khê, chỉ là muốn khoe cơ bắp, để giành được tiền cược cho cuộc đàm phán tiếp theo, y không thực sự muốn tặng kỹ thuật đóng thuyền lầu cho cô ta, vì vậy hạn chế cô ta đến thăm xưởng đóng thuyền số hai.
Công chúa Lộ Khiết cũng biết ý định của Kim Phi, trong lòng có hơi tiếc nuối, nhưng Kim Phi không để cô ta thăm quan, cô ta cũng không thể làm gì được, chỉ gật đầu nói: "Vậy thì đi đến xưởng đóng thuyền số một đi, đúng rồi, xưởng đóng thuyền số một chế tạo thuyền gì, không phải cũng là thuyền cá chứ?"
"Xưởng đóng thuyền số một chế tạo những con thuyền lớn, Trấn Viễn số một thuyền hơi nước đầu tiên của chúng ta được đóng ở trong xưởng đóng thuyền số một này." Giang Văn Văn giải thích.
Bây giờ Trấn Viễn số một đã bị Đông Man đánh chìm, nghe thấy Giang Văn Văn nhắc lại, trên mặt công chúa Lộ Khiết có hơi bối rối, cô ta đổi sang chủ đề khác, nói: "Vậy bây giờ xưởng đóng thuyền số một chế tạo thuyền gì?"
Dù sao cũng sắp đi thăm quan rồi, Giang Văn Văn cũng không giấu giếm nữa, nói: "Xưởng đóng thuyền số một hiện đang chế tạo thuyền chiến bọc thép."
"Thuyền chiến bọc thép?" Công chúa Lộ Khiết tò mò hỏi: "Là bên ngoài thuyền chiến được bọc giáp sắt sao?"
"Không phải, đó là thuyền chiến có thân thuyền được làm hoàn toàn bằng sắt."
Giang Văn Văn nói: "Theo tiên sinh nói, loại thuyền này không sợ va chạm, đốt cũng không hỏng, thậm chỉ có thể nổi lại ngay sau khi bị sóng lớn đánh chìm dưới nước."
"Thuyền chiến làm hoàn toàn bằng giáp sắt sao?" Công chúa Lộ Khiết hoàn toàn không dám tin: "Giáp sắt nặng như vậy, dùng giáp sắt để làm thuyền, sẽ không bị chìm chứ?"
"Rất nhiều người cũng đã từng hỏi câu hỏi này, ngài đoán xem tiên sinh trả lời như thế nào?"
"Trả lời như thế nào?"
"Tiên sinh không trả lời, chỉ dùng sắt làm ra một chiếc chậu lớn, ném xuống nước."
Giang Văn Văn nói: "Cái chậu lớn không những không chìm ngược lại còn có thể chứa được một người!"
Mặc dù công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy chậu sắt nhưng lại thường xuyên sử dụng chậu gỗ, Giang Văn Văn vừa nói cô ta đã hiểu đạo lý trong đó rồi.
Nhưng cô ta vẫn không thể tưởng tượng được, một con thuyền lớn làm hoàn toàn bằng giáp sắt sẽ có dáng vẻ như thế nào, cô ta càng tò mò về xưởng đóng thuyền số một hơn.
Thuyền chiến bọc thép được coi là hạng mục quan trọng nhất ở trấn Ngư Khê, mức độ bảo vệ an ninh rất cao, ngay cả khi có Giang Văn Văn dẫn đầu, bọn họ vẫn cần phải mang theo giấy thông hành do Kim Phi và Hồng Đào Bình cùng ký, vẫn phải trải qua vài lần kiểm tra, nhân viên hộ tống canh cửa mới thả cho họ đi vào.
Sau khi vào sảnh xưởng đóng thuyền, công chúa Lộ Khiết che miệng kêu lên một tiếng.
Ngay cả Giang Văn Văn cũng mở to mắt.
Lần trước cô ấy đến xưởng đóng thuyền số một, ngay cả bóng dáng thuyền bọc thép cũng không thấy, nhưng bây giờ trong đại sảnh xưởng đóng thuyền số một lại có một ngọn núi đứng sừng sững như một con cá voi.
Hơn nữa ngọn núi này được làm bằng sắt.
Toàn thân thuyền bọc thép là màu đen, chỉ cần nhìn vào là có một cảm giác bức bách nặng nề đập vào mặt!
Công chúa Lộ Khiết cảm thấy không phải đang đối mặt với một con thuyền mà là một ngọn núi sắt thép đang nghiêng đổ sụp về phía mình.
"Đây chính là thuyền bọc thép sao?"
Công chúa Lộ Khiết ngước nhìn con thuyền bọc thép khổng lồ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Khi đến thăm xưởng đóng thuyền số ba, công chúa Lộ Khiết quan tâm nhiều hơn đến sự mới lạ trong hoạt động của dây chuyền lắp ráp và lo lắng Kim Phi áp dụng máy hơi nước vào cho máy cưa gỗ, cũng khiến cô ta ý thức được khoảng cách giữa mình và Kim Phi.
Nhưng bây giờ, công chúa Lộ Khiết lại cảm thấy sợ hãi.
Thuyền cá do Kim Phi chế tạo có tốc độ nhanh, nhưng thuyền cá dù sao cũng là thuyền nhỏ, không thể đi xa, năng lực tác chiến cũng thấp, rất khó để uy hiếp được Đông Man.
Nhưng thuyền bọc thép thì khác!
Nếu như Kim Phi có con thuyền lớn như vậy khi tấn công thành Du Quan thì bọn họ có thể đánh chìm được không?
Công chúa Lộ Khiết đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn thấy một chàng trai trẻ đầu tóc rối bời đang đi về phía bọn họ.
"Ngươi là ai, xin dừng bước!" Băng Nhi đứng trước mặt công chúa Lộ Khiết, cảnh giác nhìn chàng trai trẻ.
"Ta là ai? Ta còn phải hỏi các ngươi là ai đó?" Chàng trai trẻ đánh giá nhóm người công chúa Lộ Khiết, sau đó nhìn về phía Giang Văn Văn, trong mắt đầy nghi vấn hỏi: "Các ngươi làm gì?"
Tuy rằng anh ta không biết Giang Văn Văn, nhưng cảm thấy hơi quen mặt, hơn nữa Giang Văn Văn mặc quần áo nhân viên hộ tống, còn có thể nghênh ngang đi vào đây, chắc chắn là người mình.
"Bái kiến Hồng công tử!"
Giang Văn Văn hành lễ với Hồng Đào Bình: "Ta là Giang Văn Văn trung đội trưởng đội ba liên đội một đội súng kíp của quân Nương Tử núi Thiết Quán, vị này là công chúa Lộ Khiết của Đông Man, đến thăm trấn Ngư Khê, tiên sinh bảo ta bảo vệ sự an toàn của cô ấy!"
Sau khi nói xong, cô ấy lại giới thiệu với công chúa Lộ Khiết nói: "Điện hạ, vị này là Hồng công tử, là người phụ trách của xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng, cũng là bạn tốt của Kim tiên sinh, Trấn Viễn số một và thuyền bọc thép đều là do Hồng công tử phụ trách chế tạo!"
Lộ Khiết nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, lễ phép hành lễ với Hồng Đào Bình: "Lộ Khiết bái kiến Hồng công tử!"
"Không cần đa lễ!"
Hồng Đào Bình tùy ý hành lễ lại, sau đó cũng không hề né tránh công chúa Lộ Khiết, cau mày nhìn Giang Văn Văn: "Ngươi không biết thuyền bọc thép là hạng mục cơ mật sao, tại sao lại dẫn công chúa của Đông Man tới đây?"
Chương 1570: Không được
“Hồng công tử, công chúa Lộ Khiết đã nhận được uỷ quyền của tiên sinh, tiên sinh đồng ý bọn ta đến tham quan, ngài cũng đã ký tên rồi...”
Giang Văn Văn nhanh chóng từ trong túi lấy ra văn thư uỷ quyền của Kim Phi, chỉ vào nơi ký tên của Hồng Đào Bình: “Ngài xem!”
“Ồ, ta nhớ ra rồi, quả thật Thiết Chuỳ đã đến tìm ta, nói với ta có người đến tham quan.”
Hồng Đào Bình gãi mái tóc rối loạn: “Lúc đó đang bận nên quên mất.”
Lúc đó khi Thiết Chuỳ đến tìm, Hồng Đào Bình đang bận điều chỉnh thiết bị, căn bản không nghe rõ Thiết Chuỳ nói gì, chỉ là nghe thấy có người đến xưởng đóng tàu tham quan, còn là được Kim Phi đồng ý, Hồng Đào Bình đã ký tên lên giấy thông hành, Thiết Chuỳ vừa đi thì anh ta đã quên mất chuyện này, cho đến bây giờ nhìn thấy chữ ký của bản thân ở trên giấy thông hành mới nhớ lại.
Sau khi tỏ ý Giang Văn Văn cất giấy thông hành đi, Hồng Đào Bình quay đầu nhìn công chúa Lộ Khiết: “Chính là các người đánh chìm Trấn Viễn số 1 của ta sao?”
Từ sau khi đến trấn Ngư Khê, bất kể là Kim Phi hay là công chúa Lộ Khiết đều cố gắng tránh né trận chiến thành Du Quan.
Bởi vì hai bên đều có ý muốn thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề, thật sự phải cố chấp mối thù hận lúc trước của Đại Khang và Đông Man, vậy thì không còn cách đàm phán rồi, chỉ có thể tiếp tục đánh cho đến khi một phía bị đánh sạch thì mới kết thúc.
Đây là kết quả mà Kim Phi và công chúa Lộ Khiết không muốn nhìn thấy.
Ngay cả Giang Văn Văn cũng ý thức được điều này, cho dù có thù hận với Đông Man nhưng vẫn duy trì sự lí trí, không có nói lời gì quá đáng với công chúa Lộ Khiết.
Nhưng một người đàn ông thẳng thắn như Hồng Đào Bình lại gần hai ngày một đêm không ngủ nên nghĩ được cái gì thì nói cái đó.
Tình cảnh đột nhiên trở nên ngại ngùng.
Cuối cùng vẫn là công chúa Lộ Khiết phá vỡ sự im lặng: “Lúc đó đang chiến tranh, đương nhiên mặc kệ tất cả để giành được thắng lợi, đây là điều tất cả kẻ tham chiến đều phải làm, cũng là tôn trọng lớn nhất đối với kẻ thù! Bọn ta đánh chìm Trấn Viễn số 1 nhưng cũng phải trả giá nặng, ít nhất có hơn năm trăm hảo hán Đông Man chết ở trong quá trình công kích Trấn Viễn số 1!”
“Đó còn là vì Trấn Viễn số 1 đã phạm sai lần nếu không đừng nói là năm trăm, cho dù năm nghìn người các ngươi cũng đừng mong ngăn cản được Trấn Viễn số 1 do ta chế tạo!”
Hồng Đào Bình phẫn nộ nói.
Ban đầu khi tin tức Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm truyền về, Hồng Đào Bình vẫn luôn không có mấy hứng thú với chiến tranh và quân sự, thái độ khác thường nghiên cứu tỉ mỉ chiến báo lần này.
Sau khi có được kết luận, không phải do thuyền của anh ta chế tạo không được mà là do quyết sách của thuyền trưởng sai lầm, ở trên chiến trường vậy mà tắt máy, chỉ có thể đậu yên tại chỗ bị vây đánh.
Nếu như lúc đó Trấn Viễn số 1 không tắt máy, với sức mạnh động cơ của Trấn Viễn số 1 thì có nhiều thuyền cá nhỏ của Đông Man đi nữa cũng đừng mơ ngăn cản được nó, chỉ cũng sẽ bị nó chèn ép đẩy đi, sau đó đánh bại từng chiếc thuyền cá.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Chuyện này cũng trở thành một vướng mắc không thể nào mất đi ở trong lòng Hồng Đào Bình, hôm nay nhìn thấy công chúa của Đông Man, đương nhiên muốn tức giận nói vài câu.
Các kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể ráng nhịn lửa giận trong lòng.
Chân mày của công chúa Lộ Khiết cũng hơi nhíu lại.
Cô ta cũng không ngờ rằng hồng Đào Bình nói chuyện thẳng thắng như vậy.
Nhưng mà công chúa Lộ Khiết có thể được rất nhiều người trên thảo nguyên yêu thường, không chỉ là bởi vì cô ta đẹp còn bởi vì cô ta có sở trường phỏng đoán tâm tư của người khác, biết người khác thích nghe cái gì sẽ lựa những lời người ta thích nghe để nói.
Thông qua trang phục và cách nói chuyện của Hồng Đào Bình, cô ta đã có phán đoán đại khái với tính cách của Hồng Đào Bình.
Vốn dĩ cô ta còn định tranh luận với Hồng Đào Bình vài câu, nhưng lời nói ra đến cửa miệng lại đột nhiên ý thức được tranh luận với người như vậy, hoàn toàn chính là chuốc khổ vào thân vì thế quyết định thay đổi kế hoạch, thuận theo Hồng Đào Bình nói:
“Lời nói của Hồng công tử chí phải, tàu chiến ngươi chế tạo ra xưng được là cái thế vô song, bọn ta chỉ là chiếm lợi mới đánh chìm Trấn Viễn số 1, nếu không thật sự không có cách nào với nó!”
Chế tạo tàu vẫn luôn là chuyện được Hồng Đào Bình xem trọng nhất, nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy, lòng căm thù trên mặt Hồng Đào Bĩnh đã biến mất không ít nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như vậy, ngẩng đầu lên nói: “Đó là điều đương nhiên!”
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy chiêu này có tác dụng nên đã lần nữa thuận theo tâm tư của Hồng Đào Bình hỏi: “Hồng công tử, tổng kết lại kinh nghiệm lần trước vì vậy với quyết định chế tạo chiếc thuyền bọc thép không sợ lửa sao?”
Nếu như là người khác có thể đã thừa nhận, ở trước mặt công chúa Lộ Khiết khoe khoang một phen, nhưng Hồng Đào Bình lại không hề do dự lắc đầu, nói thành thật: “Chiếc thuyền bọc thép đó toàn bộ đều là Kim tiên sinh thiết kế, ta chỉ là phụ trách chế tạo mà thôi!”
“Thì ra là bút tích của Kim tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết chợt gật đầu.
Cũng đúng, vốn dĩ Kim Phi đã giỏi kỹ thuật chế tạo thủ công, thuyền bọc thép đến từ thiết kế của y cũng vô cùng hợp lý.
Nhìn chiếc thuyền bọc thép cao lớn như núi, trong lòng công chúa Lộ Khiết tuyệt vọng.
Lưu Thiết ở thành Du Quan chỉ sử dụng một số ca nô đã khiến cả khu vực biển của Đông Man bị phong toả, không ngư dân nào dám ra ngoài.
Bọn họ còn chưa nghĩ ra cách đối phó như thế nào. Kim Phi rất nhanh lại làm ra nhiều thuyền lầu như vậy, cùng với một chiếc thuyền bọc thép hoàn toàn không sợ lửa đốt.
Khoảng cách của hai bên càng ngày càng lớn, công chúa Lộ Khiết căn bản nhìn không thấy được khả năng đuổi kịp Kim Phi!
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không phải là người có tính cách gặp khó khăn sẽ buông bỏ nhận thua, đè nén sự bất an và tuyệt vọng trong lòng xuống, giả vờ dáng vẻ sùng bái nhìn Hồng Đào Bình: “Tuy chiếc thuyền này là Kim tiên sinh thiết kế nhưng Hồng công tử có thể chế tạo thuyền ra cũng vô cùng lợi hại!”
“Không có không có.” Hồng Đào Bình đỏ mặt xua tay, nhưng trong lòng lại vô cùng vui: “Nhưng mà không phải Hồng Đào Bình ta tự khen, chế tạo thuyền bọc thép này cũng không phải chuyện dễ dàng, người bình thường cho dù lấy được giấy vẽ của tiên sinh cũng chưa chắc có thể làm ra, thậm chí có thể ngay cả bản vẽ cũng không hiểu!”
Đây thật sự không phải Hồng Đào Bình tự khen.
Thợ thủ công lúc trước của Đại Khang căn bản không có khái niệm nhìn bản vẽ, rất nhiều thợ thủ công đều dựa vào kinh nghiệm để làm việc.
Cho dù có một số giấy vẽ nhưng cơ bản là sơ đồ, chỉ có hình dáng và ngoại hình đại khái, căn bản không khoa học.
Bản vẽ của Kim Phi vô cùng phức tạp, nếu như không phải Hồng Đào Bình giỏi chế tạo thuyền, tốc độ chấp nhận vật mới lại nhanh có thể cũng không hiểu bản vẽ của Kim Phi.
“Bản vẽ của tiên sinh nhìn rất khó hiểu sao?” Công chúa Lộ Khiết hiếu kỳ hỏi.
“Rất khó.” Hồng Đào Bình lộ ra khuôn mặt suy nghĩ lại: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy bản vẽ của tiên sinh không khác gì nhìn thấy thư của người trời vậy!”
“Lợi hại như vậy sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi: “Ta có thể xem thử không?”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như có thể nhìn thấy được bản vẽ của thuyền bọc thép thì nói không chừng thợ của bọn họ cũng có thể mô phỏng ra.
Tuy công chúa Lộ Khiết biết xác suất này rất thấp nhưng lỡ như thì sao?
Chỉ cần có một phần trăm khả năng, cô ta cũng muốn nỗ lực, huống hồ chỉ là nói nhiều hơn một câu thôi mà.
Ngay vào lúc kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết xắn tay áo lên, chuẩn bị nhớ nội dung của bản vẽ thì Hồng Đào Bình lên tiếng.
“Không được!”
“Đi, đi nhìn xem!”
Giang Văn Văn cũng không hỏi ý kiến của công chúa Lộ Khiết mà kéo dây cương dẫn đội về phía cầu dỡ hàng.
Xuyên Thục có rất nhiều thổ phỉ, để dọa người dân, bắt người dân phải ngoan ngoãn nộp lương thực hàng năm, cứ vài năm bọn thổ phỉ sẽ giết một hoặc hai người để lập uy.
Đám người Giang Văn Văn đều lớn lên trong cái bóng của bọn thổ phỉ.
Chỉ khi đến Đông Hải, họ mới nhận ra rằng trên thế giới còn có những kẻ tàn ác và đáng sợ hơn cả thổ phỉ.
Bình thường thổ phỉ chỉ cướp tài sản, không nhiều người bị thiệt mạng, nhưng khi một ngôi làng bị cướp biển tấn công thì cả con gà hay con chó cũng không tha.
Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng thời thơ ấu, nhân viên hộ tống có thái độ thù địch với những tên thổ phỉ, cướp biển chuyên cướp bóc người khác để kiếm sống.
Đáng tiếc lúc còn nhỏ không có năng lực phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Giờ đây có năng lực phản kháng, đương nhiên sẽ không đứng nhìn thổ phỉ, cướp biển hoành hành nữa mà sẽ hành động bất cứ khi nào chúng gặp phải chúng.
Đặc biệt đối với cướp biển, Kim Phi sớm đã phát ra lệnh giết, chỉ cần xác nhận thân phận cướp biển của đối phương thì có thể trực tiếp giết bọn chúng tại chỗ mà không cần xét xử.
Tốc độ của ca-nô rất nhanh, khi đám người Giang Văn Văn cưỡi ngựa đuổi đến cầu dỡ hàng thì ca-nô cũng dừng lại.
Số lượng nhân viên hộ tống đến Đông Hải không nhiều, cơ bản đều quen biết nhau, Giang Văn Văn hét lên với những nhân viên hộ tống vừa xuống thuyền: "Lão Khám, sao các ngươi chạy nhanh thế? Gặp phải cướp biển à?"
“Trung đội trưởng Giang, ngươi coi thường chúng ta à?" Lão Khám tức giận nói: "Gặp phải cướp biển thì ta chạy về làm gì? Người nên chạy là bọn chúng!”
“Cũng đúng!” Giang Văn Văn mỉm cười gật đầu.
Vừa rồi lo lắng nên quên mất, ca-nô chất đầy cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, tốc độ của nó hoàn toàn nhanh hơn thuyền của cướp biển, nếu thực sự gặp phải cướp biển thì đúng là cướp biển nên bỏ chạy.
"Vậy các ngươi vội vã trở về như vậy làm gì?" Giang Văn Văn hỏi.
"Hôm nay chúng ta lại bắt được một con cá voi, ta trở về để gọi thêm vài chiếc ca-nô đi kéo nó ra, nếu không thì trời tối cũng không kéo được nó!" Lão Khám thẳng lưng giải thích.
"Các ngươi lại bắt được một con cá voi nữa hả?" Giang Văn Văn nghe vậy, vui vẻ đứng lên ngựa: "Lão Khám, các ngươi thật lợi hại!"
Con cá voi lần trước bắt được cho ra rất nhiều dầu cá.
Kim Phi giữ lại một phần mười cho mục đích công nghiệp, gửi lại một phần mười cho Cửu công chúa để phân phát, 80% còn lại cho vào lọ nhỏ phân phát cho nhân viên hộ tống và công nhân ở Đông Hải.
Nguyên tắc phân bổ quân nhân căn cứ vào số tuổi quân và thành tích.
Giang Văn Văn gia nhập núi Thiết Quán tương đối sớm, cô ấy tham gia vào tất cả các hoạt động quân sự lớn mà các nữ công nhân của núi Thiết Quán từng trải qua, một lần được khen thưởng cá nhân hạng ba, ba lần được khen thưởng tập thể hạng hai, và nhiều lần được khen thưởng tập thể hạng ba, đồng thời cũng là trung đội trưởng.
Tổng hợp hết tất cả lại, cô ấy nhận được bảy lọ dầu cá.
Giang Văn Văn được xem là người may mắn hơn trong số những nữ công nhân ở núi Thiết Quán, ban đầu, gia đình nhà bọn họ không trả được tiền thuê nhà nên bị địa chủ bán cho bọn buôn người.
Cô ấy khá may mắn, vừa bị bọn buôn người mua không lâu thì gặp Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đến chỗ bọn buôn người, vì vậy, Giang Văn Văn cùng với mẹ và em gái được Kim Phi mua lại và trở thành nữ công nhân tại xưởng làm xà phòng thơm.
Khi đó, cha cô ấy đã bị một địa chủ mua rồi, sau khi cô cùng mẹ và em gái kiếm được tiền ở núi Thiết Quán thì đã nhờ cận vệ canh gác núi Thiết Quán đi giúp đỡ chuộc ông về.
Bình thường mà nói, cho dù địa chủ đồng ý cho chuộc người, cũng sẽ nhân cơ hội tăng giá lên mấy lần.
Nhưng lúc đó tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên đã có chút danh tiếng ở Quảng Nguyên, nhân viên hộ tống mang tiền đi chuộc người, địa chủ không dám tăng giá, sau khi nhận được giá gốc thì trả tự do cho cha của Giang Văn Văn, rồi cha cô ấy tìm một công việc trong xưởng làm thép.
Với việc Cửu công chúa lên ngôi, việc phong tỏa kỹ thuật của xưởng làm xà phòng thơm cũng không còn quá nghiêm ngặt nữa, công nhân có thể xuống núi đoàn tụ với gia đình.
Cha của Giang Văn Văn đã mua một mảnh đất ở một ngôi làng cách núi Thiết Quán không xa và xây dựng một ngôi nhà nhỏ.
Giờ đây cha cô ấy làm việc ở xưởng làm thép, mẹ cô ấy làm việc ở xưởng làm xà phòng thơm, còn em gái cô được gửi đến trường học miễn phí để tiếp nhận nghĩa vụ giáo dục, cả nhà sống vui vẻ, hạnh phúc.
Đây cũng là lý do Giang Văn Văn một mực hết lòng với Kim Phi.
Nếu không có Kim Phi, số phận gia đình họ chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.
Sau khi gặp được Kim Phi, số phận của họ đã hoàn toàn thay đổi, giờ đây bọn họ sống một cuộc sống mà trước đây họ thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Lần trước phát dầu cá, Giang Văn Văn chỉ giữ lại hai lọ, năm lọ còn lại gửi về cho người thân thông qua chi nhánh của hợp tác xã mua bán.
Cách đây vài ngày, cô ấy nhận được thư của em gái, nói rằng bố mẹ cô ấy lại mua thêm một ít rong biển, rồi gửi về quê cũ ở Quảng Nguyên cùng với dầu cá, để người trong tộc phân phát cho mỗi người một ít.
Người trong gia tộc đã rất phấn khích khi nghe tin dầu cá được chiết xuất từ một loại cá to như núi, nhất quyết bầu cha của Giang Văn Văn làm tộc trưởng, thậm chí còn ghi tên Giang Văn Văn vào gia phả.
Trong thời phong kiến, phụ nữ thường được ghi vào cây gia phả là vợ và thê thiếp của một nam tộc, nhưng Giang Văn Văn cũng được ghi vào cây gia phả giống như nam nhân, được ghi trong gia phả có ghi tên những người con của dòng họ Giang.
Mặc dù nhà họ Giang ở địa phương có rất nhiều thành viên, nhưng về cơ bản đều là tá điền. Hiện giờ Giang Văn Văn là trung đội trưởng của quân Nương Tử, đồng thời là người có triển vọng nhất trong lịch sử nhà họ Giang.
Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, địa vị của nhân viên hộ tống và binh lính nữ ngày càng cao, bởi vì có sự tồn tại của Giang Văn Văn mà những kẻ trước kia khi dễ nhà họ Giang giờ đây cũng không dám ức hiếp nhà họ Giang nữa.
Khi đánh cường hào phân chia lại ruộng đất đều là nhà họ Giang chọn đất trước.
Vì thế Giang Văn Văn không chỉ có tên trong gia phả mà còn là người đứng đầu trong số các bạn cùng lứa.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử nhà họ Giang, tuyệt đối có thể xứng với danh làm rạng rỡ tổ tông.
Mặc dù Giang Văn Văn hiểu rằng những người trong tộc làm như thế để nịnh nọt và muốn được cô ấy chiếu cố nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô nương bình thường, cũng rất tận hưởng cảm giác được những người trong tộc đối xử như thế.
Vì thế, chỉ cần không vi phạm nội quy, cô ấy rất sẵn sàng chiếu cố các thành viên trong tộc của mình.
Sau khi nhận được thư của em gái, Giang Văn Văn nghĩ đến việc lấy thêm một ít dầu cá để gửi cho bộ tộc, kết quả là mọi người đều giống cô ấy, không một ai dư thừa cả.
Vốn dĩ Giang Văn Văn đã hết hy vọng nhưng đội đánh bắt lại bắt được một con cá voi khác.
Đây không phải là nói cô ấy lại có thể được chia dầu cá hay sao?
Lão Khám vừa nhìn thấy vẻ mặt của Giang Văn Văn biết cô ấy đang nghĩ gì, cố ý đả kích nói: “Trung đội trưởng Giang, e rằng lần này không có dầu cá để chia đâu!”
"Vì sao?" Giang Văn Văn hỏi.
“Khi bọn ta bắt được con cá voi này, đại đội trưởng của nói rằng, lần trước là lần đầu tiên bắt được cá voi, tiên sinh chia dầu cá cho mọi người, xem như thưởng cho mọi người, về sau sẽ không chia nữa, nếu muốn thì chỉ có thể mua.” Lão Khám trả lời.
“Làm ta sợ muốn chết, mua thì mua thôi!”
Giang Văn Văn lơ đễnh khoát tay áo.
Hiện giờ cha mẹ cô ấy đều là công nhân, cô ấy là trung đội trưởng trong đội Nương Tử, ba người kiếm đủ tiền nuôi một em gái, lại không phải đóng học phí nên cũng không tiêu hết tiền lương được.
“Ha ha, vẫn là trung đội trưởng Giang hào phóng!”
Lão Khám cười nói đùa: “Sau này ai cưới được trung đội trưởng Giang thì đúng là may mắn!”
Chương 1567: Đáng tiếc
"Đội trưởng, ngươi đừng nói lung tung, trung đội trưởng Giang là tiểu thiếp của tiên sinh, Hạ Nhi phu nhân đã đích thân đi ký hôn thư đấy!"
Một nhân viên hộ tống khác trên ca nô cũng nói đùa theo.
"Cô ấy là tiểu thiếp của Kim Phi hả?"
Công chúa Lộ Khiết đi theo phía sau kinh ngạc, nhìn về phía Giang Văn Văn với ánh mắt khác thường.
Giang Văn Văn biết Lão Khám và nhân viên hộ tống đang trêu chọc cô ấy, tức giận trừng mắt nhìn hai người họ: "Các ngươi nhanh đi tìm ca- nô đi, nếu làm chậm trễ thời gian, xem các đại đội trưởng của các ngươi không đánh chết các ngươi không!"
"Ha ha, vậy ta đi làm việc trước!" Lão Khám hành lễ với Giang Văn Văn rồi vội vàng chạy vào trong xưởng, tìm người điều phối ca- nô.
Công chúa Lộ Khiết mở miệng muốn hỏi về mối quan hệ của Giang Văn Văn và Kim Phi, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này có hơi đột ngột.
Băng Nhi đã theo công chúa Lộ Khiết từ nhỏ, rất hiểu cô ta, vừa nhìn vẻ mặt của công chúa Lộ Khiết đã biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.
Ngoài việc bảo vệ sự an toàn của công chúa Lộ Khiết, thay công chúa giải quyết các vấn đề khó, cũng là một trong những nội dung công việc của Băng Nhi.
Vì vậy, sau khi đám người Lão Khám tời đi, Băng Nhi giả vờ tò mò hỏi: "Giang cô nương, hóa ra cô lại là tiểu thiếp của Kim tiên sinh à!"
"Này, ngươi đừng nghe đám người Lão Khám nói lung tung."
Chuyện Kim Phi nạp thiếp được coi là một tin đồn thú vị ở Kim Xuyên, thời gian rảnh rỗi sau khi cơm nước xong, rất nhiều người dân đều nói về chuyện này, đã không còn là tin mới gì nữa rồi.
Giang Văn Văn cũng không giấu diếm, nói với công chúa Lộ Khiết về chuyện lúc trước khi huyện lệnh Kim Xuyên làm khó xưởng của làng Tây Hà, Quan Hạ Nhị không còn cách nào khác, tìm được một chỗ sơ hở, thay mặt Kim Phi đăng ký hôn thư với một nữ công nhân chưa lập gia đình của xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm.
"Hóa ra là như vậy." Công chúa Lộ Khiết chợt hiểu ra, sau đó cũng nói đùa theo: "Nếu nói như vậy thì e rằng Kim tiên sinh có lẽ là người nhiều tiểu thiếp nhất từ trước tới giờ rồi."
"Vậy cũng không đúng, tính tất cả các nữ công nhân xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm, ít nhất cũng phải mấy nghìn người."
Giang Văn Văn cũng cười đùa theo: "Nhưng lúc đó tiên sinh chúng ta không ở làng Tây Hà, Hạ Nhi phu nhân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Sau này khi tiên sinh trở về, đã tuyên bố tất cả các giấy hôn thư đều vô hiệu, ai muốn gả đi đều có thể tự ý gả đi, chưa bao giờ ràng buộc hoặc lợi dụng chúng ta vì giấy hôn thư!"
"Kim tiên sinh thực sự là một người nhân nghĩa!"
Công chúa Lộ Khiết khen ngợi Kim Phi, sau đó hỏi: "Đúng rồi Giang cô nương, vừa rồi các cô có nhắc đến cá voi là loại cá gì vậy?"
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi của Giang Văn Văn và Lão Khám, công chúa Lộ Khiết nhận ra cá voi không phải là loài cá bình thường, nhưng cô ta chưa từng nghe qua, vừa rồi muốn hỏi nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
"Cá voi là một loại Hải rất lớn, ngư dân chỗ chúng ta thường gọi nó là Hải, bây giờ đều gọi theo tiên sinh gọi là cá voi." Giang Văn Văn trả lời.
"Vậy mà các ngươi lại bắt được Hải sao?" Công chúa Lộ Khiết kinh ngạc hỏi.
"Điện hạ biết Hải sao?"
"Chưa từng nhìn thấy, nhưng đã đọc qua trong sách." Công chúa Lộ Khiết nói: "Trong sách ghi lại, Hải chính là dị thú trong biển, to lớn như một ngọn núi, vậy mà ngay cả một con thú khổng lồ như vậy các ngươi lại có thể bắt được, thật là quá lợi hại đó!"
Mặc dù công chúa Lộ Khiết khen ngợi đội đánh bắt, nhưng Giang Văn Văn vẫn rất vui vẻ, cố tình làm ra vẻ bất mãn, xua tay nói: "Lần trước đội đánh cá chỉ bắt được hai con, lần này mới bắt được một con, kỹ thuật đã xuống cấp rồi."
Nhân viên kỹ thuật lớn lên bên bờ biển đi theo phía sau công chúa Lộ Khiết há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt lời lại.
Bởi vì ở quê hương anh ta, cá voi được gọi là thần biển, săn bắt chúng sẽ bị xui xẻo và bị trời cao trừng phạt.
Vốn dĩ anh ta muốn nhắc nhở, nhưng khi nghĩ đến người đánh bắt cá voi chính là nhân viên hộ tống, nếu như ông trời trừng phạt cũng sẽ trừng phạt bọn họ, nhân viên kỹ thuật lại nuốt lời xuống.
Dù sao, nhân viên hộ tống là kẻ địch, bọn họ bị ông trời trừng phạt cũng tốt.
Lúc anh ta đang suy nghĩ, lại nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói: "Giang cô nương, có một chuyện không biết ta có nên nói hay không."
"Điện hạ mời nói." Giang Văn Văn gật đầu.
"Đầu tiên, ta cần phải thích một chút, ta nói những lời này không phải là nguyền rủa các ngươi." Công chúa Lộ Khiết đề phòng Giang Văn Văn trước, sau đó nói: "Trong sách cổ ta đã xem, Hải là thần biển, không thể giết hại, nếu không sẽ bị trời cao trừng phạt!"
"Hả, ta còn tưởng chuyện gì nữa." Giang Văn Văn thản nhiên nói: "Thật ra chỗ chúng ta cũng có câu nói như vậy, khi chúng ta chia Hải, còn có người đến ngăn cản, nhưng đều bị tiên sinh đuổi đi.
Tiên sinh chúng ta nói, Hải chỉ là một loài cá lớn ở trong biển, căn bản không phải là thần biển gì cả!
Tiên sinh còn nói, một bữa Hải cần ăn mấy nghìn cân cá, đây là đang tranh giành lương thực với người dân Đại Khang chúng ta, cho dù là Hải, thật sự là thần biển, ngài ấy cũng sẽ là người chém thần!"
Thật ra lúc đó người nói những lời này là Đường Tiểu Bắc, nhưng không ảnh hưởng Giang Văn Văn dẫn đầu, đặt câu nói này lên đầu Kim Phi, cùng không ảnh hưởng đến việc công chúa Lộ Khiết nghe được mà chấn động.
"Kim tiên sinh quả nhiên là khí thế ngất trời, vậy mà còn có ý nghĩ chém thần nữa!"
Công chúa Lộ Khiết khen ngợi một câu, trong lòng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Kim Phi càng lớn hơn.
Giang Văn Văn rất hài lòng với biểu cảm của công chúa Lộ Khiết, cười hỏi: "Điện hạ, chúng ta đang đợi Hải về, hay là đi thăm xưởng trước đi?"
"Hải khi nào có thể kéo về được?"
"Hải quá nặng, cho dù Lão Khám có đưa hết ca - nô ở đây đi cũng phải đến chạng vạng tối mới có thể kéo về được."
"Vậy thì đi thăm quan xưởng cá trước đi."
"Được." Giang Văn Văn gật đầu, dẫn công chúa Lộ Khiết đi đến xưởng cá muối.
Sau khi vào ao An Gia, mùi tanh hôi càng nồng hơn, nhưng những nạn dân làm việc ở đó đã quen hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
Thật ra việc ướp cá mặn đơn giản hơn việc đóng thuyền cá, không cần hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng đòi hỏi nhiều công nhân hơn, không gian cũng cần rộng hơn.
Nhưng dù như vậy, công chúa Lộ Khiết cũng vẫn cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình ướp muối đến nhập kho bảo quản.
Khi nhìn thấy đống cá muối khô trong kho, công chúa lại lần nữa lộ ra vẻ hâm mộ.
Thịt đắt hơn lương thực rất nhiều, Kim Phi tìm được núi kho báu trong biển!
Đáng tiếc bờ biển Đông Man đã bị phong tỏa, nếu không công chúa Lộ Khiết nhất định sẽ phái người trở về ngay lập tức, bảo ngư dân Đông Man cũng thành lập đội đánh bắt ra biển đánh cá.
Sau khi quan sát xưởng cá muối, mặt trời cũng đã gần xuống núi, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng cồng chiêng từ xa truyền đến.
"Có lẽ là Hải đã được kéo về rồi." Giang Văn Văn kích động nói: "Điện hạ, chúng ta đi xem xem!"
Công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy cá voi, trong lòng cũng rất tò mò, gật đầu nói: "Nếu như tiện thì vậy đi xem xem!"
"Tiện chứ, có gì mà không tiện đâu!"
Giang Văn Văn vừa nói vừa bước nhanh đi về phía cửa.
Đoàn người vừa mới đi đến cổng xưởng cá muối đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam cũng dẫn theo một nhóm người khác đi từ hướng khác tới.
Nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, Khánh Mộ Lam hơi sững sờ.
Chương 1568: Chói mắt
Khánh Mộ Lam rất chú ý đến nhiệm vụ được Kim Phi giao cho cô ấy, kể từ khi Kim Phi chọn ao An Gia làm địa điểm xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam cũng không quan tâm đến mùi hôi thối của xưởng, và dường như ngày này cũng ở chỗ này.
Thời gian dài, thứ mùi này cũng bám vào trên quần áo của cô ấy, tắm rửa cũng không sạch được, thỉnh thoảng cô ấy về xưởng đóng thuyền, có một số công nhân xưởng đóng thuyền không hiểu chuyện sẽ bịt mũi từ xa khi nhìn thấy cô ấy.
Dù vậy, điều đó cũng không làm giảm đi sự nhiệt tình trong công việc của Khánh Mộ Lam, cô ấy vẫn làm hết bổn phận như trước.
Việc xây dựng xưởng cá muối là quyết định tạm thời của Kim Phi, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, vì làm gấp rút nên Khánh Mộ Lam thường bận rộn đến nửa đêm.
Lựa chọn vị trí xưởng cá muối, vị trí quy trình trong các xưởng, tuyển dụng công nhân…..
Dường như tất cả các công việc cô ấy đều hỏi qua, suốt ngày ở trong xưởng để theo dõi, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi cô ấy đã gầy đi rất nhiều, Quan Hạ Nhi không thể nhìn nổi nữa, có đến khuyên cô ấy mấy lần, bảo Khánh Mộ Lam chú ý đến sức khỏe, nhưng Khánh Mộ Lam cũng không nghe, vẫn làm theo ý mình.
Cũng may, hàm lượng kỹ thuật ướp cá mặn cũng không cao, yêu cầu xây dựng nhà xưởng cũng không cao, dưới sự lãnh đạo của Khánh Mộ Lam, hiện tại xưởng cá muối đã bước đầu đi vào nề nếp.
Mặc dù đại đa số công nhân bây giờ vẫn chưa có ký túc xá, chỉ có thể sống trong những căn nhà lá tạm bợ, mặc dù nhà xưởng và kho đều rất đơn sơ, nhưng cả Khánh Mộ Lam và công nhân xưởng cá muối đều tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Các công nhân đều là người từng trải qua gian khổ, mong muốn lớn nhất của họ khi đến Đông Hải chính là có miếng cơm ăn, bây giờ không chỉ có cơm ăn còn có thể kiếm được tiền, bọn họ đã vô cùng cảm kích rồi.
Còn ký túc xá, nhà xưởng và nhà kho, vừa làm gấp vừa xây dựng thôi.
Là người phụ trách xưởng đóng thuyền, Khánh Mộ Lam đã biết công chúa Lộ Khiết đến thăm quan xưởng cá muối trước rồi, nhưng cô ấy vẫn luôn không thích xã giao, thái độ của Kim Phi với công chúa Lộ Khiết tạm thời không rõ, nên Khánh Mộ Lam giả vờ không biết, cũng không lộ diện.
Kết cuối cuối cùng vẫn là không thể tránh thoát được, đã gặp nhau ở trước cửa lớn.
Lần trước hai người gặp mặt, là ở thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết và Kim Phi đàm phán với nhau.
Lúc đó, Khánh Mộ Lam là người dự thính ở bên cạnh, vẫn luôn không nói gì, công chúa Lộ Khiết có thể không nhớ cô ấy.
Khánh Mộ Lam đang suy nghĩ có nên chào hỏi không, hay là vẫn giả vờ không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, đã nhìn thấy công chúa Lộ Khiết đi về phía mình, mỉm cười hành lễ: "Khánh cô nương, lại gặp mặt rồi!"
Người ta đã chủ động hành lễ, Khánh Mộ Lam cũng chắp tay hành lễ lại: "Trí nhớ của điện hạ thật tốt."
"Khánh cô nương nữ anh hùng không thua kém đấng mày râu, ta vẫn luôn ngưỡng mộ, đương nhiên sẽ nhớ cô nương!"
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười khen ngợi: "Ta nghe Giang cô nương nói, nhà xưởng này không lâu trước đây vẫn là bãi đất hoang, nhưng bây giờ dưới sự lãnh đạo của Khánh cô nương, vậy mà đã biến thành một nhà xưởng thịnh vượng, thật là quá lợi hại mà, Lộ Khiết rất bội phục!"
Chuyện Khánh Mộ Lam tự hào nhất bây giờ chính là xưởng đóng thuyền và xưởng cá, nghe công chúa Lộ Khiết khen ngợi, cô ấy cũng không khỏi vui vẻ, mỉm cười hỏi: "Điện hạ, đang chuẩn bị đi về sao?"
"Không phải vậy." Công chúa Lộ Khiết lắc đầu: "Nghe nói đội đánh bắt đánh được Hải, ta chưa từng nhìn thấy, muốn đi xem thử. Khánh cô nương, cô cũng đi xem Hải sao?"
"Đúng vậy!" Khánh Mộ Lam gật đầu.
"Vậy chúng ta cùng đi đi?"
Công chúa Lộ Khiết nghe vậy dường như hoàn toàn không hỏi về mùi trên người Khánh Mộ Lam vậy, bước nhanh đi đến trước mặt Khánh Mộ Lam, đi bên cạnh cô ấy.
Khánh Mộ Lam cũng không thể đẩy cô ta ra chỉ có thể đi cùng công chúa Lộ Khiết đến bờ biển.
Công chúa Lộ Khiết rất biết nói chuyện, dọc đường đi chỉ nhắc đến những chuyện mà Khánh Mộ Lam thích, điều này khiến Khánh Mộ Lam nhanh chóng bị chọc cười khúc khích.
Thị nữ Băng Nhi đi theo phía sau thầm thở dài trong lòng.
Công chúa Lộ Khiết là minh châu trên thảo nguyên, trước kia đều là người khác dỗ cô ta vui vẻ bằng những khuôn mặt tươi cười, nhưng sau khi đến Đại Khang, cô ta dường như không còn tự xưng bổn cung nữa, bây giờ còn phải nói lời hay để dỗ người khác vui vẻ.
Điều này khiến Băng Nhi cảm thấy rất khó chịu và bất lực.
Hai nhóm người tụ tập lại bước lên cầu tàu.
Cái gọi là cầu tàu chỉ là một thanh gỗ thẳng đứng xuống nước, sau đó đóng đinh các thanh ngang lên trên các đầu thanh gỗ thẳng đứng, sau đó đặt các thanh ngang liên tiếp nối chúng lại là được.
Bởi vì bờ biển bên ngoài ao An Gia quá nông, thuyền lớn không vào được, cá voi cũng không thể kéo vào được, chỉ có thể dừng lại ở trên bãi biển, muốn nhìn cá voi ở khoảng cách gần chỉ có thể đi đến đầu cuối của cầu tàu, hoặc là chờ thủy triều rút khỏi bãi biển.
Nhưng thủy triều xuống sẽ phải đợi đến nửa đêm, hơn nữa bãi biển lầy lội nên Khánh Mộ Lam không chờ đến lúc đó.
Đoàn người đi dọc theo cầu tàu, đi tới giàn giáo cuối cầu tàu.
Trên giàn giáo các công nhân đã chuẩn bị sẵn cưa và rìu, khi thấy Khánh Mộ Lam tới, vừa chào hỏi vừa bỏ trống vị trí tốt nhất.
Không lâu sau, trên mặt biển xuất hiện bóng dáng của đội thuyền.
Từ ống nhòm có thể thấy, đi trước là mười mấy chiếc ca- nô, dùng dây thừng kéo một con cá voi khổng lồ từ từ đi về phía trước.
Ở phía sau ca-nô và cá voi là đội ngũ thuyền cá của hàng trăm người dân.
Lúc này ống nhòm đã trở nên phổ biến trong nhân viên hộ tống, dường như tất cả các trung đội trường đều có một chiếc.
Thật ra, công chúa Lộ Khiết cũng có một chiếc, là gián điệp Đông Man bỏ ra số tiền lớn để mua từ Đại Khang về.
Nhưng nguồn gốc của chiếc ống nhòm đó không chính đáng, có lẽ là cướp được khi giết chết nhân viên hộ tống cho nên lần này công chúa Lộ Khiết không mang theo.
Nhìn Khánh Mộ Lam và Giang Văn Văn đều giơ ống nhòm lên, trong lòng công chúa Lộ Khiết vừa mất mát vừa buồn bã.
Có lẽ là trên đường đến đây đã nói chuyện vui vẻ, Khánh Mộ Lam thấy sắc mặt của công chúa Lộ Khiết, đã đưa ống nhòm qua đó.
"Cám ơn!" Công chúa Lộ Khiết mỉm cười với Khánh Mộ Lam, nhận lấy ống nhòm.
Khánh Mộ Lam vừa mới điều chỉnh tiêu cự xong, công chúa Lộ Khiết chỉ hướng ống nhòm vào vị trí thuyền cá đang ở là được.
Vừa rồi vì khoảng cách quá xa, công chúa Lộ Khiết không thể nhìn rõ bằng mắt thường được, nhưng bây giờ qua ống nhòm, cô ta đã có thể nhìn rõ toàn bộ cá voi.
Con cá voi được bắt được lần này lớn hơn lần trước, ở trước mặt nó, ca- nô rõ ràng trở nên thật nhỏ bé.
Trước đây công chúa Lộ Khiết chỉ đọc mô tả về cá voi trong sách, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng thật sự tận mắt nhìn thấy cá voi, vẫn vô cùng kinh ngạc.
Điều khiến cô ta kinh ngạc không chỉ là cá voi mà còn là những chiếc thuyền cá đi theo phía sau đó.
Dường như trên boong thuyền cá đều chất đầy cá đánh bắt được, dưới nắng chiều tà vẩy cá phải ra đủ loại ánh sáng, sáng đến nỗi công chúa Lộ Khiết gần như không thể mở mắt được.
Đoàn người chờ đợi hơn nửa giờ, cuối cùng đội thuyền cá cũng đã tới trước cầu tàu.
Thuyền cá nhỏ nhân lúc trước khi thủy triều rút, nhanh chóng đi về phía ao An Gia, mà ca- nô tiếp tục kéo cá voi di chuyển về phía trước.
Sau khi cá voi chạm đáy, ca- nô nhanh chóng tháo dây thừng, nếm đầu dây thừng đến cầu tàu.
Trên cầu tàu đã dựng sẵn một chiếc cần cẩu, lại kéo cá voi về phía trước hơn mười thước.
Như vậy, đến khi thủy triều rút, công nhân có thể đến bờ biển chia cắt cá voi.
Chương 1569: Đầu tóc rối bời
Việc chia cắt cá voi phải đợi đến nửa đêm sau khi thủy triều rút, Khánh Mộ Lam đã xem qua một lần, cộng với các chuyện trong xưởng rất nhiều, cô ấy không chờ đợi, sau khi dặn dò công nhân chú ý an toàn, thì dẫn người rời đi.
Công chúa Lộ Khiết vẫn đợi đến nửa đêm, cho đến khi công nhân chia cá voi thành từng mảnh từng mảnh đưa vào bờ cô ta mới rời đi.
Khi cô ta trở về sân nhỏ, đã là rạng sáng.
Giang Văn Văn vốn tưởng công chúa Lộ Khiết sẽ ngủ nướng, kết quả sáng sớm hôm sau, cô ta lại thức dậy từ sáng sớm như hai ngày trước.
Giang Văn Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể chia nhân viên hộ tống thành hai đội, một đội đi theo bảo vệ công chúa Lộ Khiết, một đội khác nghỉ ngơi ở ký túc xá, đến trưa lại đổi ca cho đội một.
Công chúa Lộ Khiết cũng biết nhân viên hộ tống chưa được nghỉ ngơi tốt, sau khi thấy Giang Văn Văn, ngại ngùng nói: "Giang cô nương, vất vả cho cô rồi!"
"Không sao, đây là việc chúng ta nên làm." Giang Văn Văn xua tay nói: "Hôm nay điện hạ muốn đi thăm nơi nào?"
"Ta muốn đi thăm hai xưởng đóng thuyền bên kia chút, có được không?" Công chúa Lộ Khiết chỉ về phía xưởng đóng thuyền số một và xưởng đóng thuyền số hai cách đó không xa.
Sân phơi rong biển, xưởng đóng thuyền số ba và xưởng cá muối ao An Gia đều đã đi thăm qua rồi, bây giờ chỉ còn lại hai xưởng đóng thuyền chưa ghé thăm.
"Gần đây xưởng đóng thuyền số hai đang tiến hành chuẩn bị nâng cấp, không tiện thăm quan, sợ rằng điện hạ chỉ có thể đi đến xưởng đóng thuyền số một thôi." Giang Văn Văn nói.
Xưởng đóng thuyền số hai chính là nơi chế tạo thuyền lầu lần trước, sau đó việc lắp ráp thuyền lầu đã hoàn thành, các bộ phận mới vẫn đang được gia công, tạm thời chưa được chuyển tới.
Thực hành là tiêu chí duy nhất để kiểm nghiệm sự thật, mặc dù xưởng đóng thuyền số hai là do Kim Phi thiết kế, dưới mắt Hồng Đào Bình là rất hoàn hảo, nhưng đến giai đoạn thao tác thực tế vẫn phát hiện ra rất nhiều vấn đề.
Sau khi hoàn thành lắp ráp thuyền lầu, Kim Phi tiến hành tổng hợp những vấn đề phát sinh trước đây, nhân lúc rảnh rỗi, bảo Mãn Thương dẫn người thực hiện một số nâng cấp với xưởng đóng thuyền số hai.
Trong quá trình này, rất nhiều thiết bị được tháo rời, một số thợ thủ công thực sự am hiểu có thể học được sau khi xem xong.
Kim Phi đồng ý cho công chúa Lộ Khiết đến thăm trấn Ngư Khê, chỉ là muốn khoe cơ bắp, để giành được tiền cược cho cuộc đàm phán tiếp theo, y không thực sự muốn tặng kỹ thuật đóng thuyền lầu cho cô ta, vì vậy hạn chế cô ta đến thăm xưởng đóng thuyền số hai.
Công chúa Lộ Khiết cũng biết ý định của Kim Phi, trong lòng có hơi tiếc nuối, nhưng Kim Phi không để cô ta thăm quan, cô ta cũng không thể làm gì được, chỉ gật đầu nói: "Vậy thì đi đến xưởng đóng thuyền số một đi, đúng rồi, xưởng đóng thuyền số một chế tạo thuyền gì, không phải cũng là thuyền cá chứ?"
"Xưởng đóng thuyền số một chế tạo những con thuyền lớn, Trấn Viễn số một thuyền hơi nước đầu tiên của chúng ta được đóng ở trong xưởng đóng thuyền số một này." Giang Văn Văn giải thích.
Bây giờ Trấn Viễn số một đã bị Đông Man đánh chìm, nghe thấy Giang Văn Văn nhắc lại, trên mặt công chúa Lộ Khiết có hơi bối rối, cô ta đổi sang chủ đề khác, nói: "Vậy bây giờ xưởng đóng thuyền số một chế tạo thuyền gì?"
Dù sao cũng sắp đi thăm quan rồi, Giang Văn Văn cũng không giấu giếm nữa, nói: "Xưởng đóng thuyền số một hiện đang chế tạo thuyền chiến bọc thép."
"Thuyền chiến bọc thép?" Công chúa Lộ Khiết tò mò hỏi: "Là bên ngoài thuyền chiến được bọc giáp sắt sao?"
"Không phải, đó là thuyền chiến có thân thuyền được làm hoàn toàn bằng sắt."
Giang Văn Văn nói: "Theo tiên sinh nói, loại thuyền này không sợ va chạm, đốt cũng không hỏng, thậm chỉ có thể nổi lại ngay sau khi bị sóng lớn đánh chìm dưới nước."
"Thuyền chiến làm hoàn toàn bằng giáp sắt sao?" Công chúa Lộ Khiết hoàn toàn không dám tin: "Giáp sắt nặng như vậy, dùng giáp sắt để làm thuyền, sẽ không bị chìm chứ?"
"Rất nhiều người cũng đã từng hỏi câu hỏi này, ngài đoán xem tiên sinh trả lời như thế nào?"
"Trả lời như thế nào?"
"Tiên sinh không trả lời, chỉ dùng sắt làm ra một chiếc chậu lớn, ném xuống nước."
Giang Văn Văn nói: "Cái chậu lớn không những không chìm ngược lại còn có thể chứa được một người!"
Mặc dù công chúa Lộ Khiết chưa từng nhìn thấy chậu sắt nhưng lại thường xuyên sử dụng chậu gỗ, Giang Văn Văn vừa nói cô ta đã hiểu đạo lý trong đó rồi.
Nhưng cô ta vẫn không thể tưởng tượng được, một con thuyền lớn làm hoàn toàn bằng giáp sắt sẽ có dáng vẻ như thế nào, cô ta càng tò mò về xưởng đóng thuyền số một hơn.
Thuyền chiến bọc thép được coi là hạng mục quan trọng nhất ở trấn Ngư Khê, mức độ bảo vệ an ninh rất cao, ngay cả khi có Giang Văn Văn dẫn đầu, bọn họ vẫn cần phải mang theo giấy thông hành do Kim Phi và Hồng Đào Bình cùng ký, vẫn phải trải qua vài lần kiểm tra, nhân viên hộ tống canh cửa mới thả cho họ đi vào.
Sau khi vào sảnh xưởng đóng thuyền, công chúa Lộ Khiết che miệng kêu lên một tiếng.
Ngay cả Giang Văn Văn cũng mở to mắt.
Lần trước cô ấy đến xưởng đóng thuyền số một, ngay cả bóng dáng thuyền bọc thép cũng không thấy, nhưng bây giờ trong đại sảnh xưởng đóng thuyền số một lại có một ngọn núi đứng sừng sững như một con cá voi.
Hơn nữa ngọn núi này được làm bằng sắt.
Toàn thân thuyền bọc thép là màu đen, chỉ cần nhìn vào là có một cảm giác bức bách nặng nề đập vào mặt!
Công chúa Lộ Khiết cảm thấy không phải đang đối mặt với một con thuyền mà là một ngọn núi sắt thép đang nghiêng đổ sụp về phía mình.
"Đây chính là thuyền bọc thép sao?"
Công chúa Lộ Khiết ngước nhìn con thuyền bọc thép khổng lồ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Khi đến thăm xưởng đóng thuyền số ba, công chúa Lộ Khiết quan tâm nhiều hơn đến sự mới lạ trong hoạt động của dây chuyền lắp ráp và lo lắng Kim Phi áp dụng máy hơi nước vào cho máy cưa gỗ, cũng khiến cô ta ý thức được khoảng cách giữa mình và Kim Phi.
Nhưng bây giờ, công chúa Lộ Khiết lại cảm thấy sợ hãi.
Thuyền cá do Kim Phi chế tạo có tốc độ nhanh, nhưng thuyền cá dù sao cũng là thuyền nhỏ, không thể đi xa, năng lực tác chiến cũng thấp, rất khó để uy hiếp được Đông Man.
Nhưng thuyền bọc thép thì khác!
Nếu như Kim Phi có con thuyền lớn như vậy khi tấn công thành Du Quan thì bọn họ có thể đánh chìm được không?
Công chúa Lộ Khiết đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn thấy một chàng trai trẻ đầu tóc rối bời đang đi về phía bọn họ.
"Ngươi là ai, xin dừng bước!" Băng Nhi đứng trước mặt công chúa Lộ Khiết, cảnh giác nhìn chàng trai trẻ.
"Ta là ai? Ta còn phải hỏi các ngươi là ai đó?" Chàng trai trẻ đánh giá nhóm người công chúa Lộ Khiết, sau đó nhìn về phía Giang Văn Văn, trong mắt đầy nghi vấn hỏi: "Các ngươi làm gì?"
Tuy rằng anh ta không biết Giang Văn Văn, nhưng cảm thấy hơi quen mặt, hơn nữa Giang Văn Văn mặc quần áo nhân viên hộ tống, còn có thể nghênh ngang đi vào đây, chắc chắn là người mình.
"Bái kiến Hồng công tử!"
Giang Văn Văn hành lễ với Hồng Đào Bình: "Ta là Giang Văn Văn trung đội trưởng đội ba liên đội một đội súng kíp của quân Nương Tử núi Thiết Quán, vị này là công chúa Lộ Khiết của Đông Man, đến thăm trấn Ngư Khê, tiên sinh bảo ta bảo vệ sự an toàn của cô ấy!"
Sau khi nói xong, cô ấy lại giới thiệu với công chúa Lộ Khiết nói: "Điện hạ, vị này là Hồng công tử, là người phụ trách của xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng, cũng là bạn tốt của Kim tiên sinh, Trấn Viễn số một và thuyền bọc thép đều là do Hồng công tử phụ trách chế tạo!"
Lộ Khiết nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, lễ phép hành lễ với Hồng Đào Bình: "Lộ Khiết bái kiến Hồng công tử!"
"Không cần đa lễ!"
Hồng Đào Bình tùy ý hành lễ lại, sau đó cũng không hề né tránh công chúa Lộ Khiết, cau mày nhìn Giang Văn Văn: "Ngươi không biết thuyền bọc thép là hạng mục cơ mật sao, tại sao lại dẫn công chúa của Đông Man tới đây?"
Chương 1570: Không được
“Hồng công tử, công chúa Lộ Khiết đã nhận được uỷ quyền của tiên sinh, tiên sinh đồng ý bọn ta đến tham quan, ngài cũng đã ký tên rồi...”
Giang Văn Văn nhanh chóng từ trong túi lấy ra văn thư uỷ quyền của Kim Phi, chỉ vào nơi ký tên của Hồng Đào Bình: “Ngài xem!”
“Ồ, ta nhớ ra rồi, quả thật Thiết Chuỳ đã đến tìm ta, nói với ta có người đến tham quan.”
Hồng Đào Bình gãi mái tóc rối loạn: “Lúc đó đang bận nên quên mất.”
Lúc đó khi Thiết Chuỳ đến tìm, Hồng Đào Bình đang bận điều chỉnh thiết bị, căn bản không nghe rõ Thiết Chuỳ nói gì, chỉ là nghe thấy có người đến xưởng đóng tàu tham quan, còn là được Kim Phi đồng ý, Hồng Đào Bình đã ký tên lên giấy thông hành, Thiết Chuỳ vừa đi thì anh ta đã quên mất chuyện này, cho đến bây giờ nhìn thấy chữ ký của bản thân ở trên giấy thông hành mới nhớ lại.
Sau khi tỏ ý Giang Văn Văn cất giấy thông hành đi, Hồng Đào Bình quay đầu nhìn công chúa Lộ Khiết: “Chính là các người đánh chìm Trấn Viễn số 1 của ta sao?”
Từ sau khi đến trấn Ngư Khê, bất kể là Kim Phi hay là công chúa Lộ Khiết đều cố gắng tránh né trận chiến thành Du Quan.
Bởi vì hai bên đều có ý muốn thông qua đàm phán để giải quyết vấn đề, thật sự phải cố chấp mối thù hận lúc trước của Đại Khang và Đông Man, vậy thì không còn cách đàm phán rồi, chỉ có thể tiếp tục đánh cho đến khi một phía bị đánh sạch thì mới kết thúc.
Đây là kết quả mà Kim Phi và công chúa Lộ Khiết không muốn nhìn thấy.
Ngay cả Giang Văn Văn cũng ý thức được điều này, cho dù có thù hận với Đông Man nhưng vẫn duy trì sự lí trí, không có nói lời gì quá đáng với công chúa Lộ Khiết.
Nhưng một người đàn ông thẳng thắn như Hồng Đào Bình lại gần hai ngày một đêm không ngủ nên nghĩ được cái gì thì nói cái đó.
Tình cảnh đột nhiên trở nên ngại ngùng.
Cuối cùng vẫn là công chúa Lộ Khiết phá vỡ sự im lặng: “Lúc đó đang chiến tranh, đương nhiên mặc kệ tất cả để giành được thắng lợi, đây là điều tất cả kẻ tham chiến đều phải làm, cũng là tôn trọng lớn nhất đối với kẻ thù! Bọn ta đánh chìm Trấn Viễn số 1 nhưng cũng phải trả giá nặng, ít nhất có hơn năm trăm hảo hán Đông Man chết ở trong quá trình công kích Trấn Viễn số 1!”
“Đó còn là vì Trấn Viễn số 1 đã phạm sai lần nếu không đừng nói là năm trăm, cho dù năm nghìn người các ngươi cũng đừng mong ngăn cản được Trấn Viễn số 1 do ta chế tạo!”
Hồng Đào Bình phẫn nộ nói.
Ban đầu khi tin tức Trấn Viễn số 1 bị đánh chìm truyền về, Hồng Đào Bình vẫn luôn không có mấy hứng thú với chiến tranh và quân sự, thái độ khác thường nghiên cứu tỉ mỉ chiến báo lần này.
Sau khi có được kết luận, không phải do thuyền của anh ta chế tạo không được mà là do quyết sách của thuyền trưởng sai lầm, ở trên chiến trường vậy mà tắt máy, chỉ có thể đậu yên tại chỗ bị vây đánh.
Nếu như lúc đó Trấn Viễn số 1 không tắt máy, với sức mạnh động cơ của Trấn Viễn số 1 thì có nhiều thuyền cá nhỏ của Đông Man đi nữa cũng đừng mơ ngăn cản được nó, chỉ cũng sẽ bị nó chèn ép đẩy đi, sau đó đánh bại từng chiếc thuyền cá.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Chuyện này cũng trở thành một vướng mắc không thể nào mất đi ở trong lòng Hồng Đào Bình, hôm nay nhìn thấy công chúa của Đông Man, đương nhiên muốn tức giận nói vài câu.
Các kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết nghe thấy Hồng Đào Bình nói như vậy cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng chỉ có thể ráng nhịn lửa giận trong lòng.
Chân mày của công chúa Lộ Khiết cũng hơi nhíu lại.
Cô ta cũng không ngờ rằng hồng Đào Bình nói chuyện thẳng thắng như vậy.
Nhưng mà công chúa Lộ Khiết có thể được rất nhiều người trên thảo nguyên yêu thường, không chỉ là bởi vì cô ta đẹp còn bởi vì cô ta có sở trường phỏng đoán tâm tư của người khác, biết người khác thích nghe cái gì sẽ lựa những lời người ta thích nghe để nói.
Thông qua trang phục và cách nói chuyện của Hồng Đào Bình, cô ta đã có phán đoán đại khái với tính cách của Hồng Đào Bình.
Vốn dĩ cô ta còn định tranh luận với Hồng Đào Bình vài câu, nhưng lời nói ra đến cửa miệng lại đột nhiên ý thức được tranh luận với người như vậy, hoàn toàn chính là chuốc khổ vào thân vì thế quyết định thay đổi kế hoạch, thuận theo Hồng Đào Bình nói:
“Lời nói của Hồng công tử chí phải, tàu chiến ngươi chế tạo ra xưng được là cái thế vô song, bọn ta chỉ là chiếm lợi mới đánh chìm Trấn Viễn số 1, nếu không thật sự không có cách nào với nó!”
Chế tạo tàu vẫn luôn là chuyện được Hồng Đào Bình xem trọng nhất, nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy, lòng căm thù trên mặt Hồng Đào Bĩnh đã biến mất không ít nhưng thái độ vẫn kiêu ngạo như vậy, ngẩng đầu lên nói: “Đó là điều đương nhiên!”
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy chiêu này có tác dụng nên đã lần nữa thuận theo tâm tư của Hồng Đào Bình hỏi: “Hồng công tử, tổng kết lại kinh nghiệm lần trước vì vậy với quyết định chế tạo chiếc thuyền bọc thép không sợ lửa sao?”
Nếu như là người khác có thể đã thừa nhận, ở trước mặt công chúa Lộ Khiết khoe khoang một phen, nhưng Hồng Đào Bình lại không hề do dự lắc đầu, nói thành thật: “Chiếc thuyền bọc thép đó toàn bộ đều là Kim tiên sinh thiết kế, ta chỉ là phụ trách chế tạo mà thôi!”
“Thì ra là bút tích của Kim tiên sinh!”
Công chúa Lộ Khiết chợt gật đầu.
Cũng đúng, vốn dĩ Kim Phi đã giỏi kỹ thuật chế tạo thủ công, thuyền bọc thép đến từ thiết kế của y cũng vô cùng hợp lý.
Nhìn chiếc thuyền bọc thép cao lớn như núi, trong lòng công chúa Lộ Khiết tuyệt vọng.
Lưu Thiết ở thành Du Quan chỉ sử dụng một số ca nô đã khiến cả khu vực biển của Đông Man bị phong toả, không ngư dân nào dám ra ngoài.
Bọn họ còn chưa nghĩ ra cách đối phó như thế nào. Kim Phi rất nhanh lại làm ra nhiều thuyền lầu như vậy, cùng với một chiếc thuyền bọc thép hoàn toàn không sợ lửa đốt.
Khoảng cách của hai bên càng ngày càng lớn, công chúa Lộ Khiết căn bản nhìn không thấy được khả năng đuổi kịp Kim Phi!
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không phải là người có tính cách gặp khó khăn sẽ buông bỏ nhận thua, đè nén sự bất an và tuyệt vọng trong lòng xuống, giả vờ dáng vẻ sùng bái nhìn Hồng Đào Bình: “Tuy chiếc thuyền này là Kim tiên sinh thiết kế nhưng Hồng công tử có thể chế tạo thuyền ra cũng vô cùng lợi hại!”
“Không có không có.” Hồng Đào Bình đỏ mặt xua tay, nhưng trong lòng lại vô cùng vui: “Nhưng mà không phải Hồng Đào Bình ta tự khen, chế tạo thuyền bọc thép này cũng không phải chuyện dễ dàng, người bình thường cho dù lấy được giấy vẽ của tiên sinh cũng chưa chắc có thể làm ra, thậm chí có thể ngay cả bản vẽ cũng không hiểu!”
Đây thật sự không phải Hồng Đào Bình tự khen.
Thợ thủ công lúc trước của Đại Khang căn bản không có khái niệm nhìn bản vẽ, rất nhiều thợ thủ công đều dựa vào kinh nghiệm để làm việc.
Cho dù có một số giấy vẽ nhưng cơ bản là sơ đồ, chỉ có hình dáng và ngoại hình đại khái, căn bản không khoa học.
Bản vẽ của Kim Phi vô cùng phức tạp, nếu như không phải Hồng Đào Bình giỏi chế tạo thuyền, tốc độ chấp nhận vật mới lại nhanh có thể cũng không hiểu bản vẽ của Kim Phi.
“Bản vẽ của tiên sinh nhìn rất khó hiểu sao?” Công chúa Lộ Khiết hiếu kỳ hỏi.
“Rất khó.” Hồng Đào Bình lộ ra khuôn mặt suy nghĩ lại: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy bản vẽ của tiên sinh không khác gì nhìn thấy thư của người trời vậy!”
“Lợi hại như vậy sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi: “Ta có thể xem thử không?”
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như có thể nhìn thấy được bản vẽ của thuyền bọc thép thì nói không chừng thợ của bọn họ cũng có thể mô phỏng ra.
Tuy công chúa Lộ Khiết biết xác suất này rất thấp nhưng lỡ như thì sao?
Chỉ cần có một phần trăm khả năng, cô ta cũng muốn nỗ lực, huống hồ chỉ là nói nhiều hơn một câu thôi mà.
Ngay vào lúc kỹ thuật viên ở sau lưng công chúa Lộ Khiết xắn tay áo lên, chuẩn bị nhớ nội dung của bản vẽ thì Hồng Đào Bình lên tiếng.
“Không được!”
Bình luận facebook