-
Chương 186-190
Chương 186: Say rượu lỡ lời
Quận Quảng Nguyên từ trước đến giờ đều là cứ điểm ra vào Xuyên Thục, cũng là căn cứ địa quân sự quan trọng mà các nhà quân sự tranh giành nhau, vì vậy tường thành được xây cao hơn 30 trượng, chiều dài thì không thể nhìn ra được.
Một người lính cầm giáo dựa vào bức tường thành và ngán ngẩm nhìn những người đi đường bên dưới.
Bên ngoài tường thành có vô số vết dao, rìu cùng khói lửa, màu đất dưới tường thành cũng khác với những nơi khác, hiển nhiên là đã trải qua nhiều lần máu thấm.
Mọi thứ đều là vết tích của trận chiến tàn khốc đã diễn ra ở đây.
Nhóm người Kim Phi đến cửa Nam, có lẽ do những chiếc áo giáp trên người binh lính nữ đã thu hút sự chú ý của lính canh, khi nhóm người Kim Phi tới gần, những người lính đang uể oải tựa vào cổng thành đều nhấc vũ khí lên.
A Mai hừ lạnh một tiếng, bước lên trước lấy ra một miếng lệnh bài, sắc mặt lính canh thành lập tức thay đổi, không dám kiểm tra gì nữa, cung kính đưa đoàn người vào.
Vào trong cổng thành là con đường đá rộng hơn chục mét, do mới mưa hôm qua nên hơi lầy lội bùn đất dính từ giày dép của người đi đường.
Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự nhiệt tình của những người buôn bán, hai bên con đường đá vang lên tiếng hò hét gọi mời, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Anh rể, đây chính là quận thành sao? Náo nhiệt quá!”
Tiểu Nga thò đầu ra khỏi xe ngựa và hào hứng nhìn xung quanh: “Woa, bén kẹo hồ lô kìa, úi, còn có người bán mì…”
“Không hổ là quận thành, buổi chiều mà đã nhiều người như vậy, Kim Xuyên tầm này chẳng thấy bóng ma nào trên đường”.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng là lần đầu tới quận thành, cả hai đều háo hức nhìn ra bên ngoài.
Đường Đông Đông từ nhỏ đã lớn lên ở quận thành, sớm đã quen với sự náo nhiệt này rồi, lúc này sắc mặt ảm đảm, rõ ràng là đang nhớ về chuyện không vui vẻ gì lắm.
Mặc dù các cựu binh cũng rất tò mò, nhưng không quên nhiệm vụ của mình, cảnh giác quan sát xung quanh.
Thực chất cả đám bọn họ đều mang theo đao, các binh lính nữ còn mặc áo giáp, vừa nhìn đã biết là không dễ động vào, người đi đường nhìn thấy vội tránh xa, để bọn họ đi trước.
Kiếp trước Kim Phi đã từng thấy chợ đêm náo nhiệt hơn thế này nhiều, cũng đã từng chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người mặc đồ cổ trang và nhiều kiến trúc cổ xưa như vậy, giống như tham quan một ngôi thành dùng để quay phim.
Tuy nhiên quần áo và kiến trúc hiện giờ đều rất đơn điệu, thoạt nhìn còn thấy hứng thú, nhưng đi được hai con phố thì thấy chỗ nào cũng giống nhau, Kim Phi liền cảm thấy vô vị.
Thấy sắc mặt Đường Đông Đông có chút không đúng, y liền giảm tốc độ, cười hỏi: “Đông Đông, hôm nay chúng ta ở đâu?”
Đường Đông Đông thu lại suy nghĩ của mình, cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Ở tửu lầu Triệu gia, từ đó đến nha hành gần. Đi tới ngã tư trước mặt thì rẽ trái, đi thêm ba cái ngã tư nữa là đến”.
Kim Phi nói chuyện phiếm với Đường Đông Đông một lúc, xe ngựa dừng lại ở cửa một quán trọ.
Nhà trọ có diện tích rộng, phía trước là một tòa nhà gỗ ba gian, phong cách điển hình của Hoa Hạ ngày xưa, rường cột chạm trổ, mái cong kiều giác, nhìn rất vui mắt.
“Các vị nghỉ trọ hay là ở trọ vậy?”
Tiểu nhị thấy nhiều người như vậy liền biết khách quý tới rồi, cười híp mắt lên đón.
“Ở trọ, chỗ các ngươi có viện tử không?”, Thiết Chùy hỏi.
“Ngài muốn ở viện tử thì tới tửu lầu Triệu gia của ta là đúng rồi đấy, ở đây bọn ta có viện tử tốt nhất quận thành!”, tiểu nhị nhiệt tình nói.
“Được rồi, dẫn đường đi”.
Thiết Chùy tiện tay ném cho tiểu nhị một chuỗi tiền đồng: “Chọn cho các ông đây viện tử tốt vào, nếu như có chuột bọ, cẩn thận ông đây đánh què chân ngươi!”
“Ngài cứ yên tâm, đảo bảo sẽ khiến ngài hài lòng, lần sau lại tới tiếp”.
Tiểu nhị cất tiền đồng đi, cười tươi hơn, cúi đầu khom người dẫn bọn họ đi vào bên trong.
“Viện tử này là viện tử lớn nhất trong tửu lâu của bọn ta, tổng cộng có mười phòng, còn có phòng bếp và phòng tắm riêng. Phía sau còn có chuồng ngựa, vô cùng thích hợp cho các ngài ở”.
Tiểu nhị mở cửa ra: “Ngài xem có hài lòng không?”
Thiết Chùy không đáp mà nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi nhìn một lượt, viện tử cũng không nhỏ, không gian cũng khá yên tĩnh nên y khẽ gật đầu.
“Vậy được, ở đây đi, sắp xếp vài người tới cho ngựa ăn, sau đó đun một ít nước nóng, bọn ta đều cần phải tắm rửa”.
Thiết Chùy lấy ra 12 thỏi bạc, ném cho tiểu nhị.
“Được ạ, khách quan xin đợi chút, người sẽ tới ngay!”
Tiểu nhị đáp một tiếng rồi cầm bạc rời đi.
Rất nhanh sau đó sáu bảy tạp dịch bước vào, người cho ngựa ăn, người đun nước nóng.
Hôm qua dầm mưa, người nhớp nháp vô cùng khó chịu, sau khi lần lượt tắm rửa xong thì trời đã tối.
Trong viện tử có phòng bếp riêng, Nhuận Nương định nấu ăn nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, phải nếm thử tay nghề của đầu bếp người ta chứ?”
Kiếm tiền là để tiêu, vì vậy Kim Phi bảo Thiết Chùy gọi tiểu nhị tới, đặt bữa tiệc thịnh soạn nhất của tửu lâu Triệu gia, còn phá lệ gọi thêm vài vò rượu.
Các cựu binh ngày thường làm sao được hưởng sự đãi ngộ này, ai nấy đều kích động bưng bát lên kính rượu Kim Phi.
Mặc dù nồng độ rượu của Đại Khang thấp, nhưng uống nhiều thì vẫn bị say, sau đó Kim Phi không biết mình về phòng thế nào, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.
“Tướng công, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, Mộ Lam và Đông Đông đều qua đây hai lần rồi đấy”.
Quan Hạ Nhi bưng một bát nước ấm tới: “Súc miệng trước đi, Nhuận Nương đã nấu canh giải rượu cho chàng rồi, đợi chút ta bưng tới cho chàng”.
Kim Phi nhận lấy nước ấm, hỏi: “Khánh Mộ Lam và Đông Đông tới tìm ta làm gì?”
“Còn không phải vì tối qua chàng uống say, cứ đòi mọi người phải hát với làm thơ”.
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Kim Phi một cái: “Sau này uống ít thôi, tuy nhiên tướng công hát quả thực rất hay, làm thơ cũng hay, Mộ Lam và Đông Đông đều ngẩn người luôn”.
Khụ Khụ!
Kim Phi bị sốc và mắc nghẹn.
“Ta làm thơ sao, làm thơ gì vậy, hát bài gì thế?”
“Đứng lên, những nô lệ chịu đói chịu lạnh, trỗi dậy, toàn bộ người khổ trên thế giới, phía sau thì ta quên rồi”.
Quan Hạ Nhi học được hai câu: “Bài thơ ta cũng không nhớ hết, nhưng mà ta nhớ có ngựa ngũ hoa, cừu thiên kim, hô hào đổi lấy rượu ngon, tiêu hao nỗi buồn ngàn năm, còn bảo Thiết Chùy bán ngựa chiến đi để đổi lấy rượu đấy…”
Nói đến đây, Quan Hạ Nhi bụm miệng cười: “Tướng công còn nói không có ý gì với Đông Đông, hôm qua còn kéo người ta đòi uống rượu giao bôi đấy”.
“Đừng nói nữa…”
Kim Phi cười khổ ôm trán: “Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông tới để cười nhạo ta sao?”
“Ta không biết, tuy nhiên nhìn không giống, sắc mặt họ khá nghiêm túc”.
Quan Hạ Nhi nói: “Đúng rồi, tướng công, điều hòa là cái gì?”
“Ta nhắc đến điều hòa sao?”
Kim Phi lập tức nhảy lên: “Ta còn nói gì nữa?”
“Cũng không nói gì, chỉ nói rượu của tửu lâu khó uống, đồ ăn cũng bình thường, phòng cũng không tốt”.
Quan Hạ Nhi suy nghĩ thêm một chút, nói: “Sau đó chàng bắt đầu ca hát làm thơ, sau đó kéo Mộ Lam và Đông Đông uống rượu, còn ôm vai của Nhuận Nương nữa”.
“Nàng đi gọi Mộ Lam và Đông Đông tới đây cho ta”.
Kim Phi biết rằng sáng sớm hai người này đã tới tìm y hai chuyến nhất định là do y đã nói gì đó.
Chương 187: Nô bộc
“Sau này tuyệt đối không được động vào rượu nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất!”
Sau khi Quan Hạ Nhi rời đi, Kim Phi thầm cảnh cáo bản thân.
Kiếp trước tửu lượng của y không tốt, kiếp này linh hồn ở trong cơ thể của người chưa từng uống rượu, đối với loại rượu có nồng độ cồn rất thấp như vậy, uống nhiều chút vẫn say ngay.
Nếu như là rượu mạnh thì có lẽ còn tốt hơn chút, uống hai chén là mê man rồi, nhưng hôm qua lại uống rượu nồng độ cồn thấp của Đại Khang, hương vị có chút ngọt, bất giác uống nhiều lúc nào không hay.
Điều may mắn duy nhất là ký ức hôm qua chưa hề mất đi, bây giờ y đã nhớ lại về nó.
Tối qua lúc mới bắt đầu chỉ uống rượu thôi, sau đó y bắt đầu hát một bài hát nước ngoài, vì để khuyên đám người Thiết Chùy còn đọc một bài thơ của Lý Bạch để uống rượu cho ngon.
Sau đó khi nhận xét về đồ ăn của tửu lâu, nhớ lại khách sạn ở kiếp trước nên đã lỡ mồm nói ra về điều hòa.
Cho dù uống say đến đâu, lý trí cũng không hoàn toàn mất đi.
Khi đó y đã biết là mình lỡ lời nên mượn thêm men rượu để được đưa về phòng.
Từ phản ứng sáng nay của Quan Hạ Nhi cho thấy trí nhớ của y khá chính xác.
Với sự khôn khéo và quan tâm đến y của Quan Hạ Nhi, nếu như thực sự nói ra chuyện xuyên không, sáng nay cô nhất định sẽ hỏi đến tận cùng chứ không phải là dáng vẻ như lúc đó.
Vừa nghĩ tới đây, Quan Hạ Nhi đã bưng một khay đi vào, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đi theo phía sau.
“Tướng công, uống chút canh giải rượu cho tỉnh”.
Quan Hạ Nhi đặt khay lên bàn.
Trên khay ngoại trừ canh giải rượu còn có cháo trắng và món ăn kèm.
“Ừm”.
Kim Phi nhấp một ngụm canh, nhìn về phía Khánh Mộ Lam nói: “Mới sáng sớm đã chạy đến đây hai lần, cô mong muốn được cười nhạo ta lắm sao?”
“Tiên sinh, ngài cho rằng bây giờ ta còn tâm trạng để cười nhạo ngài sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Suýt chút nữa thì ngài gây ra họa lớn rồi đấy, ngài biết không?”
“Cô đang nói bài hát đó?”
Kim Phi bất lực thở dài.
Thực chất khi Quan Hạ Nhi nói Kim Phi hát bài hát nước ngoài, y đã biết rồi.
Đại Khang là một triều đại phong kiến, hát bài hát nước ngoài được coi là phản động, nếu như để triều đình biết thì sẽ phạm tội mưu phản, tội lớn liên lụy tới cửu tộc.
“Xem ra trong lòng tiên sinh cũng rõ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Sau này đừng có hát bài đó nữa, cho dù là lúc nào”.
“Cũng may hôm qua không có người ngoài, nếu không tất cả chúng ta đều xong đời rồi”.
Đường Đông Đông nhắc nhở.
“Ta hiểu rồi”, Kim Phi gật đầu: “Sau này tuyệt đối không uống rượu nữa”.
Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, y đều chưa từng được đào tạo nghiệp vụ, không thể lúc nào cũng có thể duy trì sự tỉnh táo như đặc công được, việc duy nhất có thể làm đó là tránh tình huống như vậy xảy ra.
“Đừng mà, tiên sinh uống say vui lắm, trước đây ta không biết là tiên sinh biết ca hát nhảy múa đấy”.
Nói đến đây, Khánh Mộ Lam lại cười đểu: “Ta giúp ngài nhớ lại nhé?”
“Cút đi!”, Kim Phi hậm hực nói: “Nếu như cô còn nhắc tới chuyện này, sau này đừng hòng đòi vũ khí ở chỗ ta nữa”.
“Tiên sinh, ta không dám nữa”.
Khánh Mộ Lam vừa nghe thấy Kim Phi nói như vậy liền rén.
“Bên phía Thiết Chùy và các binh lính nữ đã ổn thỏa chưa?”, Kim Phi hỏi.
“Khi mọi người đang uống rượu thì các binh lính nữ đã quay về giặt đồ rồi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Khi đó đám người Thiết Chùy cũng uống nhiều rồi, buổi sáng ta có tới hỏi, ngoại trừ Thiết Chùy có tửu lượng tốt nhất, những người còn lại đều không nhớ chuyện tiên sinh hát ca nhảy múa”.
“Thiết Chùy cũng bị dọa cho xanh mặt, khi đó hắn không cho tiên sinh hát nữa, còn nói không uống nữa, lúc này tiên sinh mới nhất quyết kéo hắn đòi so tửu lượng”.
Lúc đó lưỡi của Kim Phi đã hơi thắt lại, rất nhiều chỗ hát không rõ, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông ở ngay bên cạnh nhưng cũng không nghe được chứ đừng nói là những cựu binh đã say ngà ngà rồi.
Hơn nữa Kim Phi chỉ hát vài câu thì đã dọa cho Khánh Mộ Lam, Đường Đông Đông và Thiết Chùy sợ mất mật rồi, lập tức không cho y hát nữa.
“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới yên tâm gật đầu: “Hai người ăn cơm chưa?”
“Ăn lâu rồi”, Đường Đông Đông nói: “Đợi ngài ăn xong rồi đến nha dịch đây”.
Kim Phi vội vàng húp bát cháo trắng, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi”.
Vừa ra ngoài Thiết Chùy đã đón ở cửa: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
“Không sao”, Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy: “Chuyện hôm qua đừng nói ra ngoài”.
“Tiên sinh yên tâm, ta là người biết điều mà”.
Thiết Chùy nhanh chóng đảm bảo.
“Thông báo cho mọi người tới nha hành đi, làm xong việc sớm để quay về sớm”.
Lúc này Kim Phi đã không còn tâm trạng ở lại quận thành vui chơi rồi.
Để không bị dòm ngó như ngày hôm qua, hôm nay mọi người không cưỡi ngựa, các binh lính nữ cũng không mặc áo giáp.
Một nhóm người cùng nhau đi tới nha hành của quận thành.
Nơi được gọi là nha hành chính là nơi được các thương nhân chuyên sử dụng để buôn bán, tương tự như chợ đầu mối ở kiếp trước, không chỉ buôn bán các mặt hàng thiết yếu hàng ngày mà còn còn bán cả la, ngựa, gia súc và cừu.
Nhóm người Kim Phi không dừng lại ở đây, được Đông Đông dẫn đường, bọn họ đi thẳng tới nơi sâu nhất của nha hành.
Địa vị của nô bộc ở Đại Khang tương tự như hàng hóa, nhưng khác với các hàng hóa khác, nha hành đã đặc biệt xây dựng một vòng nhà lá để giam giữ những nô bộc chưa được bán.
Lúc này là thời điểm nhộn nhịp nhất của nha hành, các nhóm nam nữ bị trói đứng ở cửa chòi tranh, ngoài những người trẻ khỏe còn có một số người già và trẻ em.
Những người này thường là phạm tội trong gia tộc hoặc là nợ tiền địa chủ và quý tộc, bị quan phủ đem bán.
Còn có một bộ phận là do nhà chủ cần tiền gấp nên gửi nô bộc tới đây để bán.
Người qua đường giống như chọn gia súc, đầu tiên là nhìn bề ngoài. Có người còn mở miệng của nô bộc ra, xem có bị câm không, hoặc là cởi áo ra xem có khỏe mạnh không.
Một số nô bộc mới tới còn chưa quen, khi có người mua mở miệng hoặc vén quần áo lên thì sẽ vô thức chống cự, mỗi lần như vậy, nha lang đứng canh ở bên cạnh sẽ cầm roi quật vào người bọn họ.
Dần dần những người mới tới sẽ chấp nhận số phận của mình, trở nên tê liệt, mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm.
Ngoài những người do quan gia bán, bên đường còn có một số người bị dán cỏ quanh cổ, đa số là trẻ em.
Đây đều là những gia đinh không sống tiếp nổi nữa, muốn bán con hoặc là bản thân đi, tìm một con đường sống.
Tuy nhiên, những người như vậy, dù là người lớn hay trẻ em, thân hình gầy gò như da bọc xương cũng không mấy ai chịu mua.
Nhiều đứa trẻ vẫn không biết những vết cỏ trên cổ của chúng có ý nghĩa gì, và nhìn những người qua đường với ánh mắt mong đợi.
Bởi vì cha mẹ của chúng nói rằng, nếu như có người mua bọn họ thì bọn họ sẽ có cơm ăn.
Mặc dù Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến, nhưng y vẫn rất khó chịu khi nhìn thấy tình cảnh này.
Nhất là khi nhìn thấy những đứa trẻ đó nhìn y với ánh mắt háo hức, tim y lại càng thắt chặt hơn.
Nhưng trong lòng Kim Phi cũng biết rõ, đây là hệ thống xã hội đã tích trữ mấy nghìn năm, y hoàn toàn không thể thay đổi được.
So sánh mà nói, nếu được y mua lại thì là do bọn họ may mắn, ít nhất thì Kim Phi sẽ không coi bọn họ như súc vật, nhiều nhất thì chỉ mua bọn họ về làm công nhân thôi.
Kim Phi đang cảm thán thì đột nhiên nhìn thấy Đường Đông Đông bước nhanh tới chỗ một cô gái có vết cỏ trên cổ, kích động hét: “Tiểu Viện?”
Cô gái vốn đang cúi đầu ngước lên nhìn Đường Đông Đông, lập tức ngây người ra.
Sau đó còn kích động hơn cả Đường Đông Đông, nắm lấy cổ áo cô ấy: “Tiểu thư, sao người lại ở đây?”
Chương 188: Xuân Phong lâu
“Tiểu thư, sao người lại ở đây?”
Cô gái tên Tiểu Viện nắm lấy tay áo Đường Đông Đông với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư, người cũng bị đem bán sao?”
Nói xong cô gái liền biết mình đã sai.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy quần áo và trang sức trên người Đường Đông Đông không khác gì năm đó ở nhà họ Đường.
“Hiện giờ ta sống rất tốt”, Đường Đông Đông nắm lấy tay cô gái: “Còn muội, khi đó không phải ta đã giải trừ nô tịch cho muội rồi sao? Sao lại đến nha hành bán thân thế này?”
Khi đó phụ thân của Đường Đông Đông nhận ra rằng nhà họ Đường đã bị gài bẫy rồi, muốn bán hết toàn bộ nô bộc trong nhà đi để tìm đường thoát thân, Đường Đông Đông lo lằng nha hoàn Tiểu Viện từ nhỏ đã theo mình sẽ gặp phải người chủ xấu xa, vì vậy đã lấy trộm khế ước bán thân của Tiểu Viện, sau đó sử dụng số tiền tích lũy được đến quan phủ làm thoát tịch cho Tiểu Viện, trở thành một người tự do.
“Sau khi rời xa tiểu thư muội đã quay về nhà, ban đầu ca ca đối xử với muội rất tốt, nhưng sau khi tiêu hết số ngân lượng mà tiểu thư cho, ca ca liền đuổi muội và mẹ ra khỏi nhà”.
Tiểu Viện nức nở nói: “Mẹ muội mấy ngày trước đã bệnh mà chết rồi, muội muốn mua quan tài để chôn cất mẹ…”
Còn chưa nói xong đã khóc nấc lên, không thể nói tiếp được nữa.
“Tiểu Viện đừng khóc nữa, ta cho muội tiền mua quan tài”.
Đường Đông Đông vươn tay ném ngọn cỏ trên đầu Tiểu Viện đi: “Nếu như muội không còn chỗ nào để đi thì sau này hãy theo ta”.
“Cảm ơn tiểu thư”.
Tiểu Viện quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy Đường Đông Đông: “Đại ơn của tiểu thư, sau này Tiểu Viện sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp”.
“Không cần nói những lời này với ta”, Đường Đông Đông kéo Tiểu Viện dậy, khóc nói: “Người thân của ta đều không còn nữa, sau này chỉ còn mình muội thôi”.
“Tiểu thư, tiểu thư Tiểu Bắc vẫn còn sống, tỷ không biết sao?”
“Muội nói cái gì? Tiểu Bắc vẫn còn sống?”, Đường Đông Đông trợn tròn mắt: “Muội biết muội ấy đang ở đâu không?”
Năm đó khi Tiểu Viện rời đi không lâu, nhà họ Đường đã hoàn toàn phá sản, còn thua kiện, toàn bộ gia sản đều bị quan phủ phán cho nhà họ Chu, bao gồm cả người nhà họ Đường.
Trước khi mọi chuyện xảy ra, phụ thân của Đường Đông Đông đã đoán được kết quả, dùng chút ngân lượng còn lại của gia đình để mua chuộc quan sử làm hộ tịch, muốn xóa tên một số tiểu bối ra khỏi hộ tịch nhà họ Đường.
Nhưng quan sứ nói với phụ thân rằng nam nhân của nhà họ Đường đều đã bị nhà họ Chu nhắm chặt rồi, chạy không thoát được đâu, hết cách, phụ thân chỉ đành lùi một bước, chỉ xóa tên của Đường Đông Đông và em họ Đường Tiểu Bắc, làm lại hộ tịch mới cho hai người.
Việc này giúp cho Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc thoát khỏi một kiếp nạn, không phải trở thành nô bộc bị quan phủ đem đi bán.
Nhưng đáng tiếc Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc trên đường tới thôn Quan Gia thì gặp phải sói núi, hai người bị tách ra, chỉ có một mình Đường Đông Đông tới được làng Quan Gia.
Sau đó Đường Đông Đông nghe ngóng khắp nơi nhưng vẫn không tìm được em họ, sau đó vô tình biết tin người nhà họ Đường bị nhà họ Chu bán tới Tây Xuyên, kết quả trên đường gặp phải thổ phỉ, khi quan binh tới thì không còn một ai sống sót cả.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình không còn người thân nào nữa, ai ngờ đột nhiên lại biết tin em họ còn sống, sao có thể không kích động cho được?
“Năm ngoái muội đi qua Xuân Phong lâu, gặp tiểu thư Tiểu Bắc ở đó một lần, nhưng chưa kịp nói gì thì cô ấy đã đi vào rồi”, Tiểu Viện lo lắng nói.
“Xuân Phong lâu…”
Đường Đông Đông vừa nghe xong, chân mềm nhũn ra suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Tiểu thư!”
“Đông Đông!”
Tiểu Viện và Quan Hạ Nhi đồng thời đưa tay ra đỡ lấy Đường Đông Đông.
Kim Phi thở dài, một dấu vết lo lắng hiện lên trong mắt y.
Xuân Phong lâu, chỉ cần nghe tên là biết là thanh lâu.
Người thân duy nhất lại sa ngã đến bước đường ấy, việc này khiến cho Đường Đông Đông còn khó chịu hơn là bị giết.
“Đông Đông…”
Kim Phi muốn an ủi một chút nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Nhưng khi Đường Đông Đông nghe thấy giọng nói của Kim Phi giống như túm được ngọn cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy ống tay áo y: “Phi ca, cầu xin huynh, nhất định phải nghĩ cách cứu Tiểu Bắc… Cô ấy là muội muội của ta… là người thân duy nhất của ta…”
Từ lúc quen biết đến giờ, Đường Đông Đông vẫn luôn rất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy cô ấy căng thẳng như vậy, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
“Đông Đông, đừng lo lắng, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi chuộc thân cho muội muội của muội”.
Kim Phi chỉ có thể an ủi như vậy.
“Đúng vậy, chuộc thân cho Tiểu Bắc!”
Đường Đông Đông lau nước mắt, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu thư, e là tỷ không thể chuộc thân cho tiểu thư Tiểu Bắc được đâu…”
Tiểu Viện lo lắng kéo tay Đường Đông Đông.
“Vì sao?”
“Ta nghe nói tiểu thư Tiểu Bắc là một trong những người nổi tiếng nhất của Xuân Phong lâu, lại biết thư pháp và hội họa, Xuân Phong lâu muốn tỷ ấy tranh giành vị trí hoa khôi”.
“Cạnh tranh hoa khôi?”
Nước da Đường Đông Đông vừa mới khôi phục một chút, lại tái nhợt đi.
Sắc mặt Khánh Mộ Lam cũng trở nên khó coi.
Đôi mắt Kim Phi hơi nheo lại.
Mặc dù y không rõ cạnh tranh hoa khôi là gì, nhưng từ biểu cảm và giọng điệu trong lời nói của Tiểu Viện, có lẽ muốn chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc không hề dễ dàng gì.
Kể từ khi quen biết, Đường Đông Đông đã giúp đỡ Kim Phi rất nhiều, cũng là một trong số những người bạn của y.
Cho dù là bắt nguồn từ chuyện gì, Kim Phi đều không muốn thấy Đường Đông Đông vì chuyện này mà buồn, thậm chí là sa sút, vì vậy cho dù khó khăn, Kim Phi cũng muốn tìm cách để giúp được cô ấy.
Nếu muốn đưa Tiểu Bắc ra ngoài, trước tiên phải hiểu rõ cạnh tranh hoa khôi là gì.
Hỏi Đường Đông Đông lúc này chắc chắn là không thích hợp, Quan Hạ Nhi và Thiết Chùy cũng đang mơ mơ hồ hồ, Kim Phi chỉ có thể kéo Khánh Mộ Lam sang một bên.
“Cạnh tranh hoa khôi là sao vậy?”
“Mỗi một quận thành đều có mấy thanh lâu, giữa những thanh lâu này đương nhiên tồn tại sự cạnh tranh và so sánh, vì vậy mỗi năm mỗi thanh lâu đều chọn ra vài thẻ đỏ, tổ chức một cuộc thi, chọn ra một hoa khôi”.
Khánh Mộ Lam nhỏ giọng nói: “Hoa khôi sẽ mang đến một nguồn khách hàng vô cùng lớn cho thanh lâu, vì vậy mỗi một cô nương được thanh lâu chọn đi cạnh tranh hoa khôi đều là bảo bối, cũng là cây hái tiền của thanh lâu”.
“Nếu Xuân Phong lâu đã để muội muội của Đông Đông tham gia cuộc thi hoa khôi, nhất định là sẽ không cho cô ấy chuộc thân đâu, cho dù đồng ý thì cũng sẽ là mức giá trên trời”.
“Vậy thì rắc rối rồi”, Kim Phi cau mày: “Nếu như muội muội của cô ấy không được chọn làm hoa khôi thì sao?”
“Cuộc thi hoa khôi mỗi năm đều tổ chức, năm nay không trúng thì vẫn còn năm sau mà”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta đã từng nghe Đông Đông kể về người muội muội này, năm nay mới mười sau tuổi, vẫn thi thêm được vài năm nữa”.
“Phi ca, huynh có nhiều cách, nhất định phải giúp ta cứu được muội ấy”.
Đường Đông Đông lúc này vô cùng hoảng loạn, đầu óc rối tung, chỉ có thể cầu cứu Kim Phi.
“Đông Đông, chuyện này cần phải tính kế lâu dài, đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta quay về rồi tính tiếp”.
Kim Phi bảo Quan Hạ Nhi đỡ Đường Đông Đông, sau đó nói với Thiết Chùy: “Ngươi cùng cô nương Tiểu Viện này quay về một chuyến, chôn cất cho mẹ cô ấy”.
“Đa tạ tiên sinh!”
Tiểu Viện cúi người với Kim Phi, rồi lại nhìn Đường Đông Đông: “Tiểu thư, muội đi chôn cất mẹ trước, sau đó sẽ cùng vị đại ca này đi tìm tỷ”.
Lúc này tâm trạng của Đường Đông Đông rất hỗn loạn, gật đầu khẽ, sau đó được Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương dìu, cùng về nhà trọ với Kim Phi.
“Tướng công, chàng định thế nào?”
Quan Hạ Nhi đưa Đông Đông về phòng, sau đó lo lắng tới tìm Kim Phi.
“Ta cũng chưa có bất kỳ manh mối nào, đợi Thiết Chùy quay về, trước tiên bảo hắn đi nghe ngóng xem tình hình Xuân Phong lâu như thế nào đã”.
Kim Phi cũng có phải thánh thần đâu, đến Xuân Phong lâu ở đâu Kim Phi còn chưa biết thì làm sao biết xử lý chuyện này thế nào.
“Tên Thiết Chùy háo sắc đó mà vào Xuân Phong lâu, đảm bảo sẽ bị mê mẩn đến quên lối về thì làm sao có thể tìm Tiểu Bắc hay nghe ngóng gì được?”
Khánh Mộ Lam càm ràm: “Tiên sinh, ta nghĩ để ta đích thân đi thì tốt hơn”.
Chương 189: Mức giá trên trời
“Tỷ tỷ, muội thấy tỷ ấy kéo anh rể đi thanh lâu kìa”.
Tiểu Nga chỉ vào Khánh Mộ Lam, bất bình nói: “Vậy mà còn nói muốn làm tỷ muội với tỷ, lần sau mà còn đi nhà chúng ta đóng cửa lại đừng cho tỷ ấy vào!”
“Tiểu nha đầu ngốc này, muội thì biết cái gì?”
Khánh Mộ Lam xoa đầu Tiểu Nga: “Đàn ông đến thanh lâu thì sao? Ta có bảo anh rể muội đi thăm lò nung đâu”.
“Ai nói muội không biết, muội nghe Thiết Tử ca ca nói, tới Thanh Lâu là để tìm những người phụ nữ xấu”.
Tiểu Nga không phục nói.
Ngay cả Quan Hạ Nhi cũng bày ra ánh mắt ngờ vực.
Cô không phản đối chuyện Kim Phi nạp thiếp nhưng cũng không mong Kim Phi tới những chỗ loạn lạc đó.
Nhưng Kim Phi hiểu ý của Khánh Mộ Lam.
Thời cổ đại, các phương thức giải trí thiếu thốn, một số thanh lâu chất lượng cao không chỉ mua bán sắc thịt, còn là một trong số những nơi giao tiếp chính của giới văn nhân và nghệ sĩ.
Thỉnh thoảng lại có những câu chuyện một số mỹ nữ tài sắc vẹn toàn truyền ra từ thanh lâu, được dân tình bàn tán xôn xao.
“Mọi người đang nghĩ gì vậy?”
Khánh Mộ Lam dở khóc dở cười nói: “Xuân Phong lâu có tư cách tham gia tuyển hoa khôi, cho thấy đây là một thanh lâu cao cấp, không giống với những thanh lâu cấp thấp ở huyện phủ Kim Xuyên, người ta không chỉ mua bán sắc thịt, người đọc sách trong thành đến nghe nhạc là chuyện rất bình thường”.
Quan Hạ Nhi nghe thấy vậy liền thả lỏng ra một chút.
Nhưng Tiểu Nga vẫn đầy nghi ngờ: “Tỷ tỷ, nhất định là tỷ ấy đang lừa tỷ”.
“Khánh Mộ Lam cô nương không lừa ai cả”.
Đường Đông Đông đi vào: “Ở quận thành người đọc sách đến thanh lâu là chuyện rất bình thường, chưa từng đi sẽ bị cười nhạo là chưa thấy sự đời”.
“Đông Đông, không phải bảo muội nghỉ ngơi sao, sao lại tới đây?”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng đưa một cái ghế cho Đường Đông Đông.
“Tiểu Bắc hiện giờ còn chưa rõ như thế nào, muội làm sao có thể ngủ được?”
Đường Đông Đông ngẩng đầu nhìn Quan Hạ Nhi nói: “Hạ Nhi tỷ tỷ, Xuân Phong lâu là một trong những thanh lâu tốt nhất quận thành, đến đó nghe nhạc không sao cả”.
“Tiểu Bắc là người thân duy nhất của muội, Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội…”
“Đông Đông, muội đừng nói nữa, ta cũng không nói là ngăn cản tướng công đi”.
Quan Hạ Nhi dễ mềm lòng, Đường Đông Đông còn là bạn thân nhất của cô, lập tức quay đầu nói giúp Đông Đông: “Tướng công, chàng đi một chuyến, nghĩ cách xem sao”.
“Chuyện của Đông Đông, ta nhất định sẽ lo”.
Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam: “Cô có cách gì không?”
“Nếu là chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng nếu như để ca ca tôi biết tôi định chuộc thân cho một cô nương thanh lâu, nhất định sẽ không nói nhiều, lập tức áp giải tôi quay về”, Khánh Mộ Lam nói.
Cô ấy thích múa đao đấu kiếm, ở Tây Xuyên đã bị người ta nói ra nói vào rồi, nói cô ấy không hiền thục nết na, ca ca của cô ấy đã cực kỳ bất mãn rồi, nếu như lại còn dây dưa với gái thanh lâu thì không cần phải nói nữa.
Không thể nhờ cậy Khánh Mộ Lam, Kim Phi chỉ đành nhìn Đường Đông Đông: “Sáng ra đi thanh lâu không thích hợp lắm, trước tiên muội nói cho ta biết cạnh tranh hoa khôi rốt cuộc là như thế nào đi”.
“Tuyển chọn hoa khôi mỗi năm được tổ chức một lần, cộng thêm quan ban của giáo phường ti, quận thành tổng cộng có sáu thanh lâu có tư cách tham gia, mỗi một thanh lâu có thể cử ra 4 cô nương”.
Đường Đông Đông nói: “Hôm tuyển chọn, những người ủng hộ có thể tới hiện trường mua hoa tươi, cô nương nào được nhiều hoa tươi nhất thì sẽ là hoa khôi năm đó”.
“Vậy thì chẳng phải có nghĩa là, nếu như có thương nhân giàu có nào nhìn trúng cô nương nào, thì người đó sẽ là hoa khôi rồi sao?”
“Đúng vậy, 3 năm trước Biện Kinh có một công tử buôn muối đã vung 170.000 lượng bạc vì Yên Tử cô nương của Kim Nguyệt các, ngay lập tức gây chấn động khắp nơi, giá trị bản thân của Yên Tử cô nương cũng tăng lên gấp nhiều lần, ngồi nhìn từ xa thôi cũng mấy 100 ngân lượng!”
Khánh Mộ Lam cảm thán nói: “Năm đó anh họ ta đã bỏ ra hơn 3000 ngân lượng để ăn một bữa cơm với Yên Tử cô nương này, khiến cho đại bá tức giận vô cùng, cấm cửa suốt ba tháng đấy”.
“Khánh hầu gia còn có quá khứ lãng mạn vậy sao?”
Kim Phi vô cùng khó hiểu.
“Không phải Khánh Hoài ca ca, là một tên anh họ không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa, còn không bằng một ngón tay của Khánh Hoài ca ca”
Khánh Mộ Lam lẩm bẩm: “Nếu không phải vì là trưởng tử, đại bá đã đuổi hắn ra khỏi nhà lâu rồi, còn có nhị ca, cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đại ca bị cấm túc, hắn lại chạy tới chỗ Yên Tử, nhưng kết quả không đủ tiền, tốn hơn 1000 ngân lượng, người ta chỉ uống với hắn một chén trà”.
“Nhìn một cái 200 ngân lượng, uống một chén trà hơn 1000, ăn một bữa cơm hơn 3000?”
Quan Hạ Nhi che miệng nói: “Tử Yên cô nương là tiên nữ giáng trần sao?”
Kim Phi lần lượt tiêu diệt mấy nhóm thổ phỉ, chiến lợi phẩm và tiền thưởng của quan phủ cộng lại cũng khá nhiều, cũng được coi là người giàu có ở huyện phủ Kim Xuyên, nhưng số tiền mà hiện giờ y có cộng lại cũng không tới 10.000 ngân lượng.
Cũng có nghĩa là tất cả gia sản của Kim Phi cộng lại cũng chỉ đủ để mời cô nương tên Yên Tử này ăn hai ba bữa cơm.
“Thế có là gì, nghe nói 20 năm trước ở giáo phường ti Biện Kinh có một cô nương tên Bích Phù, ăn một bữa cơm ít nhất là tiền vạn đấy”.
Khánh Mộ Lam nói: “Cho dù như vậy, các quý công tử muốn tới gặp cô ấy một lần vẫn rất nhiều, xếp hàng không xuể cơ mà”.
“Bọn họ đều điên rồi à?”
Quan Hạ Nhi cảm thấy tam quan của mình đều bị chấn động.
Kim Phi thở dài: “Thế giới này có quá nhiều có tiền, đối với chúng ta mấy vạn ngân lượng là con số trên trời, nhưng trong mắt người giàu có lẽ còn không đáng nhắc tới”.
Tình trạng này vô cùng thường thấy ở kiếp trước, có người vì muốn mời minh tinh cũng tiêu tốn không ít tiền.
“Tiên sinh nói đúng”.
Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý: “Ở Đại Khang chỉ có một mình Bích Phù cô nương, trong mắt những công tử đó, bỏ chút tiền mời cô ấy ăn cơm, sau này có thể khoe mẽ với bạn bè, cũng có thể có nhiều đề tài nói chuyện, tính ra thì còn lãi hơn một vạn ngân lượng nhiều”.
“Một vạn ngân lượng, đủ mua lương thực cho người dân trong thôn chúng ta ăn không biết bao nhiêu năm, thế mà lại có thể vì mời người khác ăn cơm để sau này khoe mẽ?”
Quan Hạ Nhi vẫn không thể hiểu được.
“Nhà giàu rượu thịt để ôi, ngoài đường người chết đói. Người giàu không quan tâm đến sự bất hạnh của những người nghèo khó đâu, bọn chúng chỉ quan tâm đến bản thân thôi”, Kim Phi nói.
“Tới thanh lâu một lần đắt như vậy, tướng công à, chúng ta đủ tiền không?”
Quan Hạ Nhi lại bắt đầu lo lắng.
Lần này tới đây bọn họ chỉ mang theo 3000 phiếu ngân lượng, ngoại trừ việc mua nô bộc, Kim Phi còn định tới phường thợ mộc mua nguyên liệu.
Theo kế hoạch ban đầu thì số tiền này hoàn toàn đủ dùng.
Nhưng bây giờ sau khi nghe Khánh Mộ Lam nói vậy, tới thanh lâu mời cô nương người ta ăn bữa cơm mà tốn nhiều tiền như vậy thì không thể kiểm soát được.
“Vừa rồi chúng ta nói đến những cô nương nổi tiếng nhất của Biện Kinh, Quảng Nguyên chỉ là một quận thành của Tây Xuyên mà thôi, thẻ đỏ có nổi thế nào, chỉ cần không qua đêm thì cũng sẽ không tốn quá nhiều tiền”.
Khánh Mộ Lam cười nói: “Hơn nữa nếu làm không tốt có khi tiên sinh không cần mất tiền, mà còn có thể kiếm tiền quay về”.
“Cô có ý gì?”, Kim Phi lùi lại hai bước: “Ta sẽ không bán sắc đâu!”
“Đến thanh lâu toàn là khách nam, ngài có bán sắc cũng chẳng ai mua đâu”.
Khánh Mộ Lam bĩu môi nói: “Không phải ngài rất biết cách làm thơ sao? Chỉ cần viết mấy bài thơ khen ngợi mấy cô nương trong Xuân Phong lâu, người ta nhất định sẽ coi ngài như khách quý, nói không chừng còn có cô nương tình nguyện gối đầu, trở thành một giai thoại ấy chứ”.
Chương 190: Làm thơ
“Làm thơ rồi thì sẽ không mất tiền sao?”
Hai mắt Quan Hạ Nhi sáng lên: “Tướng công, chàng làm thơ hay như vậy, nhất định là có thể”.
“Vì thế ta mới nói chỉ cần ngài bằng lòng, nói không chừng đến thanh lâu không mất tiền, mà còn kiếm được tiền quay về”.
Khánh Mộ Lam chớp mắt nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, thế nào? Suy nghĩ chút đi”.
Thực chất việc này đã tồn tại từ ngày xưa rồi, thậm chí còn có một số văn nhân dựa vào nghề viết thơ viết chữ cho các cô nương thanh lâi để kiếm sống, trong đó nổi tiếng nhất là Liễu Vĩnh.
Năm đó khi Liêu Vĩnh sa sút liền dựa vào các cô nương thanh lâu để kiếm sống.
Đương nhiên, Liễu Vĩnh cũng không phải là kẻ ngửa tay xin tiền mà là thực sự có tài hoa, chỉ cần cô nương mà ông ấy từng hợp tác, giá trị bản thân đều sẽ tăng vọt.
Trong giới thanh lâu lúc đó, Liễu Vĩnh thuộc trường phái thần tượng có thực lực, được vô số cô nương thanh lâu săn đón, thậm chí còn đặt ra một khẩu hiệu cho ông ấy: Không cần ngàn vàng, chỉ cần trái tim của Liễu lang, không cần gặp thần tiên, chỉ cần biết mặt Liễu lang.
Như vậy đủ để thấy được địa vị của Liểu Vĩnh trong lòng các cô nương thanh lâu.
Kim Phi mặc dù là dân kỹ sư, sau mười hai năm đèn sách ở trường học, y đã tích lũy được không ít bài thơ.
Có thể được xuất hiện trong giáo trình ngữ văn, hơn nữa còn phải học thuộc hết, không có bài thơ nào không phảo là bảo vật hàng nghìn năm văn hiến của đất nước cả.
Chỉ cần Kim Phi bằng lòng, vượt qua Liễu Vĩnh không phải là chuyện khó.
Kim Phi vốn cũng không phản đối chuyện này, dù sao thế giới này cũng không có những nhà thơ ấy, vì vậy y sẽ không để những bảo vật này bị phủi bụi bằng cách đọc chúng ra.
“Tướng công, ý này của Mộ Lam cô nương khá hay đấy”.
Quan Hạ Nhi nói: “Chúng ta không bàn đến việc làm thơ để kiếm tiền mà chủ yếu là thiết lập quan hệ tốt với Xuân Phong lâu, như vậy cũng tiện cứu muội muội của Đông Đông ra, đúng không?”
“Ý này của cô ấy hay sao? Hay cái con khỉ!”
Kim Phi hậm hực nói: “Chưa nói đến việc ta chưa chắc đã viết được thơ hay, cho dù viết ra được cũng không thể làm như vậy”.
“Vì sao thế?”
“Bây giờ muội muội của Đông Đông vẫn chưa phải hoa khôi, mọi chuyện đã rất phức tạp rồi, nếu như cô ấy trở thành hoa khôi, không phải sự việc càng thêm khó sao?”
“Chuyện này…”
Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam cùng ngây ra.
Hình như cũng có lý.
“Hay là chàng làm thơ cho thẻ đỏ khác, để người ta trở thành hoa khôi?”
“Muội muội của Đông Đông là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Xuân Phong lâu, năm nay không trúng thì còn năm sau, không dễ dàng thả người đâu”.
“Vậy phải làm sao?”
Quan Hạ Nhi nhìn Đường Đông Đông đang cúi đầu càng lúc càng thấp, khuôn mặt lo lắng đến mức đỏ lên.
Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý.
“Ta nghĩ ra một cách”.
…
Sau khi nghe cách của Kim Phi, tâm trạng của Đường Đông Đông đã cải thiện đáng kể, mấy người bàn bạc cả buổi sáng, cuối cùng xác nhận kế hoạch.
“Tướng công, đây là 2500 phiếu ngân lượng, chàng cầm đi”.
Quan Hạ Nhi lấy ra một xấp ngân phiếu, giữ lại mấy tờ, số còn lại đưa cho Kim Phi.
“Ta cầm nhiều tiền đi như vậy làm gì?”
Kim Phi mỉm cười lấy lại hai tờ mệnh giá 100 ngân lượng: “Như vậy dùng không hết”.
“Không dùng hết thì mang về, nhỡ cần dùng lại không có không phải thành trò cười cho người khác sao?”
Quan Hạ Nhi cố chấp dúi tờ ngân phiếu vào tay Kim Phi.
“Được rồi”.
Kim Phi không cãi lại Quan Hạ Nhi, chỉ đành cất ngân phiếu đi.
Ăn trưa xong, Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy thư thả đi vào trong Xuân Phong lâu của Phong Nguyệt phường.
Rẽ vào Phong Nguyệt phường, Kim Phi có thể ngửi thấy mùi phấn son thoang thoảng, những người tới đây đều là những thư sinh cầm theo chiếc quạt gấp hoặc là thương nhân đeo đầy vàng bạc.
Đương nhiên ở lối vào mỗi thanh lâu đều sẽ có vài cô gái trẻ tuổi đứng ở trên đường, vẫy khăn hoặc vặn vẹo cơ thể, chào gọi người qua đường.
Mặc dù Kim Phi ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, y phục vừa vặn, nhưng chất liệu chỉ là vải bình thường, lập tức trở nên mờ nhạt so với đám công tử ăn mặc hào nhoáng kia.
Thiết Chùy thì khỏi cần nói, khắp người đều là vải bai bố, vừa nhìn là đã biết không phải xuất thân từ nhà giàu.
Hầu hết các thanh lâu đều nhìn vẻ bề ngoài, những công tử ăn mặc hào nhoáng, đeo vàng bạc đầy người thì từ xa đã có người chào đón, nhưng không một ai chào đón hai người Kim Phi.
Mãi cho đến khi hai người bữa vào cửa lớn của Xuân Phong lâu, Quy Công mới bực tức đá vào một tạp dịch mới mua về ở bên cạnh:
“Lại có kẻ quê mùa đến Xuân Phong lâu của chúng ta kìa, mau đi đuổi bọn chúng đi”.
“Vâng!”
Tiểu tạp dịch khom người đáp một tiếng rồi lon ton chạy tới.
Có lẽ là do mới tới, tiểu tạp dịch này chưa có kỹ năng nhìn người, vì vậy chạy tới trước mặt Kim Phi nhiệt tình hỏi: “Hai vị mời vào bên trong, hai vị đến để nghe nhạc hay là tìm cô nương nào?”
“Tên tiểu tử này không có mắt nhìn gì cả, lát nữa nhất định phải dạy dỗ một trận mới được, lại cúi đầu khom lưng với loại người như vậy, lần sau bọn chúng lại tới cho mà xem”.
Quy Công lẩm bẩm không hài lòng, vừa chuẩn bị xoay người rời đi thì nhìn thấy Thiết Chùy phía sau Kim Phi móc ra hai thỏi ngân lượng cho tạp dịch.
Tây Xuyên nhiều núi, dân chúng đương nhiên không giàu có như đồng bằng, Xuân Phong lâu cũng không thể so bì được được với các thanh lâu lớn ở kinh thành, không có nhiều thổ hào vung tiền phung phí.
Ở Xuân Phong lâu, một đêm hai ba mươi ngân lượng đã là khách lớn rồi.
Thưởng cho tạp dịch hai ba thỏi bạc vụn đã là hào phóng lắm rồi.
Giống như Kim Phi, mạnh tay cho hẳn hai thỏi ngân lượng một tháng không có nổi mấy người.
Không phải Kim Phi muốn khoe của, mà là từ trước đến giờ y chưa từng vào thanh lâu, trước khi tới đã đặc biệt đi tìm tiểu nhị của nhà trọ nghe ngóng một chút chuyện trong thanh lâu, biết rằng địa vị của tạp dịch trong thanh lâu rất thấp, hoàn toàn không thể gặp được những cô nương thẻ đỏ như Đường Tiểu Bắc.
Chỉ có thể thông qua cách này để thu hút sự chú ý của thanh lâu.
Sự thực đã chứng minh lời của tiểu nhị rất hữu dụng, vừa rồi Quy Công còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, bây giờ lập tức nở nụ cười nịnh nọt rồi lon ton chạy tới.
Từ xa đã gật đầu khom eo chào hỏi: “Aiyo đại gia, ngài mau vào trong đây, Cẩu Tử, quay về trước đi, ta tự mình tiếp đãi hai vị đại gia này”.
“Không cần đâu, ta thấy hắn cũng khá tốt”.
Kim Phi cố ý liếc nhìn Quy Công một cái.
“Đại gia, Cẩu Tử mới tới, tay chân lóng ngóng, lỡ làm mếch lòng hai vị khách quý”.
Quy Công không hề thấy khó chịu, cúi người nịnh nọt nói: “Ta đã làm việc ở Xuân Phong lâu mười mấy năm, cô nương nào cũng biết hết, chỉ cần ngài nói trông như thế nào ta có thể lập tức tìm được cho ngài”.
“Ồ?”, Kim Phi hỏi: “Ta nghe nói Đường Tiểu Bắc cô nương rất có tài nghệ, ông có thể sắp xếp không?”
“Được, đương nhiên là được”.
Quy Công vỗ ngực nói: “Nhưng Tiểu Bắc cô nương là thẻ đỏ hàng đầu của Xuân Phong lâu bọn ta, sắp thay mặt Xuân Phong lâu tham gia cuộc thi hoa khôi, gặp một lần một trăm lượng, uống trà năm trăm lượng”.
“Ngươi thấy ta giống người tiêu tiền như rác không?”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Hiện giờ Đường Tiểu Bắc còn chưa phải là hoa khôi, cho dù cô ấy đã là hoa khôi rồi, uống trà cũng không cần tới năm trăm lượng!”
“Vậy xin lỗi đại gia, Tiểu Bắc cô nương quả thực là cái giá đó, hay là đại gia chọn cô nương khác đi?”
Trong lòng Quy Công lập tức trào dâng sự ân hận.
Quả thực gặp Đường Tiểu Bắc không cần dùng nhiều tiền vậy, là do ông ta thấy Kim Phi tiêu tiền hào phóng, lại là lần đầu tới thanh lâu nên định kiếm một ít, kết quả Kim Phi lại không hề mắc câu.
Quận Quảng Nguyên từ trước đến giờ đều là cứ điểm ra vào Xuyên Thục, cũng là căn cứ địa quân sự quan trọng mà các nhà quân sự tranh giành nhau, vì vậy tường thành được xây cao hơn 30 trượng, chiều dài thì không thể nhìn ra được.
Một người lính cầm giáo dựa vào bức tường thành và ngán ngẩm nhìn những người đi đường bên dưới.
Bên ngoài tường thành có vô số vết dao, rìu cùng khói lửa, màu đất dưới tường thành cũng khác với những nơi khác, hiển nhiên là đã trải qua nhiều lần máu thấm.
Mọi thứ đều là vết tích của trận chiến tàn khốc đã diễn ra ở đây.
Nhóm người Kim Phi đến cửa Nam, có lẽ do những chiếc áo giáp trên người binh lính nữ đã thu hút sự chú ý của lính canh, khi nhóm người Kim Phi tới gần, những người lính đang uể oải tựa vào cổng thành đều nhấc vũ khí lên.
A Mai hừ lạnh một tiếng, bước lên trước lấy ra một miếng lệnh bài, sắc mặt lính canh thành lập tức thay đổi, không dám kiểm tra gì nữa, cung kính đưa đoàn người vào.
Vào trong cổng thành là con đường đá rộng hơn chục mét, do mới mưa hôm qua nên hơi lầy lội bùn đất dính từ giày dép của người đi đường.
Nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến sự nhiệt tình của những người buôn bán, hai bên con đường đá vang lên tiếng hò hét gọi mời, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
“Anh rể, đây chính là quận thành sao? Náo nhiệt quá!”
Tiểu Nga thò đầu ra khỏi xe ngựa và hào hứng nhìn xung quanh: “Woa, bén kẹo hồ lô kìa, úi, còn có người bán mì…”
“Không hổ là quận thành, buổi chiều mà đã nhiều người như vậy, Kim Xuyên tầm này chẳng thấy bóng ma nào trên đường”.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng là lần đầu tới quận thành, cả hai đều háo hức nhìn ra bên ngoài.
Đường Đông Đông từ nhỏ đã lớn lên ở quận thành, sớm đã quen với sự náo nhiệt này rồi, lúc này sắc mặt ảm đảm, rõ ràng là đang nhớ về chuyện không vui vẻ gì lắm.
Mặc dù các cựu binh cũng rất tò mò, nhưng không quên nhiệm vụ của mình, cảnh giác quan sát xung quanh.
Thực chất cả đám bọn họ đều mang theo đao, các binh lính nữ còn mặc áo giáp, vừa nhìn đã biết là không dễ động vào, người đi đường nhìn thấy vội tránh xa, để bọn họ đi trước.
Kiếp trước Kim Phi đã từng thấy chợ đêm náo nhiệt hơn thế này nhiều, cũng đã từng chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người mặc đồ cổ trang và nhiều kiến trúc cổ xưa như vậy, giống như tham quan một ngôi thành dùng để quay phim.
Tuy nhiên quần áo và kiến trúc hiện giờ đều rất đơn điệu, thoạt nhìn còn thấy hứng thú, nhưng đi được hai con phố thì thấy chỗ nào cũng giống nhau, Kim Phi liền cảm thấy vô vị.
Thấy sắc mặt Đường Đông Đông có chút không đúng, y liền giảm tốc độ, cười hỏi: “Đông Đông, hôm nay chúng ta ở đâu?”
Đường Đông Đông thu lại suy nghĩ của mình, cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Ở tửu lầu Triệu gia, từ đó đến nha hành gần. Đi tới ngã tư trước mặt thì rẽ trái, đi thêm ba cái ngã tư nữa là đến”.
Kim Phi nói chuyện phiếm với Đường Đông Đông một lúc, xe ngựa dừng lại ở cửa một quán trọ.
Nhà trọ có diện tích rộng, phía trước là một tòa nhà gỗ ba gian, phong cách điển hình của Hoa Hạ ngày xưa, rường cột chạm trổ, mái cong kiều giác, nhìn rất vui mắt.
“Các vị nghỉ trọ hay là ở trọ vậy?”
Tiểu nhị thấy nhiều người như vậy liền biết khách quý tới rồi, cười híp mắt lên đón.
“Ở trọ, chỗ các ngươi có viện tử không?”, Thiết Chùy hỏi.
“Ngài muốn ở viện tử thì tới tửu lầu Triệu gia của ta là đúng rồi đấy, ở đây bọn ta có viện tử tốt nhất quận thành!”, tiểu nhị nhiệt tình nói.
“Được rồi, dẫn đường đi”.
Thiết Chùy tiện tay ném cho tiểu nhị một chuỗi tiền đồng: “Chọn cho các ông đây viện tử tốt vào, nếu như có chuột bọ, cẩn thận ông đây đánh què chân ngươi!”
“Ngài cứ yên tâm, đảo bảo sẽ khiến ngài hài lòng, lần sau lại tới tiếp”.
Tiểu nhị cất tiền đồng đi, cười tươi hơn, cúi đầu khom người dẫn bọn họ đi vào bên trong.
“Viện tử này là viện tử lớn nhất trong tửu lâu của bọn ta, tổng cộng có mười phòng, còn có phòng bếp và phòng tắm riêng. Phía sau còn có chuồng ngựa, vô cùng thích hợp cho các ngài ở”.
Tiểu nhị mở cửa ra: “Ngài xem có hài lòng không?”
Thiết Chùy không đáp mà nhìn về phía Kim Phi.
Kim Phi nhìn một lượt, viện tử cũng không nhỏ, không gian cũng khá yên tĩnh nên y khẽ gật đầu.
“Vậy được, ở đây đi, sắp xếp vài người tới cho ngựa ăn, sau đó đun một ít nước nóng, bọn ta đều cần phải tắm rửa”.
Thiết Chùy lấy ra 12 thỏi bạc, ném cho tiểu nhị.
“Được ạ, khách quan xin đợi chút, người sẽ tới ngay!”
Tiểu nhị đáp một tiếng rồi cầm bạc rời đi.
Rất nhanh sau đó sáu bảy tạp dịch bước vào, người cho ngựa ăn, người đun nước nóng.
Hôm qua dầm mưa, người nhớp nháp vô cùng khó chịu, sau khi lần lượt tắm rửa xong thì trời đã tối.
Trong viện tử có phòng bếp riêng, Nhuận Nương định nấu ăn nhưng lại bị Kim Phi ngăn lại.
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, phải nếm thử tay nghề của đầu bếp người ta chứ?”
Kiếm tiền là để tiêu, vì vậy Kim Phi bảo Thiết Chùy gọi tiểu nhị tới, đặt bữa tiệc thịnh soạn nhất của tửu lâu Triệu gia, còn phá lệ gọi thêm vài vò rượu.
Các cựu binh ngày thường làm sao được hưởng sự đãi ngộ này, ai nấy đều kích động bưng bát lên kính rượu Kim Phi.
Mặc dù nồng độ rượu của Đại Khang thấp, nhưng uống nhiều thì vẫn bị say, sau đó Kim Phi không biết mình về phòng thế nào, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.
“Tướng công, cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi, Mộ Lam và Đông Đông đều qua đây hai lần rồi đấy”.
Quan Hạ Nhi bưng một bát nước ấm tới: “Súc miệng trước đi, Nhuận Nương đã nấu canh giải rượu cho chàng rồi, đợi chút ta bưng tới cho chàng”.
Kim Phi nhận lấy nước ấm, hỏi: “Khánh Mộ Lam và Đông Đông tới tìm ta làm gì?”
“Còn không phải vì tối qua chàng uống say, cứ đòi mọi người phải hát với làm thơ”.
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn Kim Phi một cái: “Sau này uống ít thôi, tuy nhiên tướng công hát quả thực rất hay, làm thơ cũng hay, Mộ Lam và Đông Đông đều ngẩn người luôn”.
Khụ Khụ!
Kim Phi bị sốc và mắc nghẹn.
“Ta làm thơ sao, làm thơ gì vậy, hát bài gì thế?”
“Đứng lên, những nô lệ chịu đói chịu lạnh, trỗi dậy, toàn bộ người khổ trên thế giới, phía sau thì ta quên rồi”.
Quan Hạ Nhi học được hai câu: “Bài thơ ta cũng không nhớ hết, nhưng mà ta nhớ có ngựa ngũ hoa, cừu thiên kim, hô hào đổi lấy rượu ngon, tiêu hao nỗi buồn ngàn năm, còn bảo Thiết Chùy bán ngựa chiến đi để đổi lấy rượu đấy…”
Nói đến đây, Quan Hạ Nhi bụm miệng cười: “Tướng công còn nói không có ý gì với Đông Đông, hôm qua còn kéo người ta đòi uống rượu giao bôi đấy”.
“Đừng nói nữa…”
Kim Phi cười khổ ôm trán: “Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông tới để cười nhạo ta sao?”
“Ta không biết, tuy nhiên nhìn không giống, sắc mặt họ khá nghiêm túc”.
Quan Hạ Nhi nói: “Đúng rồi, tướng công, điều hòa là cái gì?”
“Ta nhắc đến điều hòa sao?”
Kim Phi lập tức nhảy lên: “Ta còn nói gì nữa?”
“Cũng không nói gì, chỉ nói rượu của tửu lâu khó uống, đồ ăn cũng bình thường, phòng cũng không tốt”.
Quan Hạ Nhi suy nghĩ thêm một chút, nói: “Sau đó chàng bắt đầu ca hát làm thơ, sau đó kéo Mộ Lam và Đông Đông uống rượu, còn ôm vai của Nhuận Nương nữa”.
“Nàng đi gọi Mộ Lam và Đông Đông tới đây cho ta”.
Kim Phi biết rằng sáng sớm hai người này đã tới tìm y hai chuyến nhất định là do y đã nói gì đó.
Chương 187: Nô bộc
“Sau này tuyệt đối không được động vào rượu nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất!”
Sau khi Quan Hạ Nhi rời đi, Kim Phi thầm cảnh cáo bản thân.
Kiếp trước tửu lượng của y không tốt, kiếp này linh hồn ở trong cơ thể của người chưa từng uống rượu, đối với loại rượu có nồng độ cồn rất thấp như vậy, uống nhiều chút vẫn say ngay.
Nếu như là rượu mạnh thì có lẽ còn tốt hơn chút, uống hai chén là mê man rồi, nhưng hôm qua lại uống rượu nồng độ cồn thấp của Đại Khang, hương vị có chút ngọt, bất giác uống nhiều lúc nào không hay.
Điều may mắn duy nhất là ký ức hôm qua chưa hề mất đi, bây giờ y đã nhớ lại về nó.
Tối qua lúc mới bắt đầu chỉ uống rượu thôi, sau đó y bắt đầu hát một bài hát nước ngoài, vì để khuyên đám người Thiết Chùy còn đọc một bài thơ của Lý Bạch để uống rượu cho ngon.
Sau đó khi nhận xét về đồ ăn của tửu lâu, nhớ lại khách sạn ở kiếp trước nên đã lỡ mồm nói ra về điều hòa.
Cho dù uống say đến đâu, lý trí cũng không hoàn toàn mất đi.
Khi đó y đã biết là mình lỡ lời nên mượn thêm men rượu để được đưa về phòng.
Từ phản ứng sáng nay của Quan Hạ Nhi cho thấy trí nhớ của y khá chính xác.
Với sự khôn khéo và quan tâm đến y của Quan Hạ Nhi, nếu như thực sự nói ra chuyện xuyên không, sáng nay cô nhất định sẽ hỏi đến tận cùng chứ không phải là dáng vẻ như lúc đó.
Vừa nghĩ tới đây, Quan Hạ Nhi đã bưng một khay đi vào, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông đi theo phía sau.
“Tướng công, uống chút canh giải rượu cho tỉnh”.
Quan Hạ Nhi đặt khay lên bàn.
Trên khay ngoại trừ canh giải rượu còn có cháo trắng và món ăn kèm.
“Ừm”.
Kim Phi nhấp một ngụm canh, nhìn về phía Khánh Mộ Lam nói: “Mới sáng sớm đã chạy đến đây hai lần, cô mong muốn được cười nhạo ta lắm sao?”
“Tiên sinh, ngài cho rằng bây giờ ta còn tâm trạng để cười nhạo ngài sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Suýt chút nữa thì ngài gây ra họa lớn rồi đấy, ngài biết không?”
“Cô đang nói bài hát đó?”
Kim Phi bất lực thở dài.
Thực chất khi Quan Hạ Nhi nói Kim Phi hát bài hát nước ngoài, y đã biết rồi.
Đại Khang là một triều đại phong kiến, hát bài hát nước ngoài được coi là phản động, nếu như để triều đình biết thì sẽ phạm tội mưu phản, tội lớn liên lụy tới cửu tộc.
“Xem ra trong lòng tiên sinh cũng rõ”.
Khánh Mộ Lam nói: “Sau này đừng có hát bài đó nữa, cho dù là lúc nào”.
“Cũng may hôm qua không có người ngoài, nếu không tất cả chúng ta đều xong đời rồi”.
Đường Đông Đông nhắc nhở.
“Ta hiểu rồi”, Kim Phi gật đầu: “Sau này tuyệt đối không uống rượu nữa”.
Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, y đều chưa từng được đào tạo nghiệp vụ, không thể lúc nào cũng có thể duy trì sự tỉnh táo như đặc công được, việc duy nhất có thể làm đó là tránh tình huống như vậy xảy ra.
“Đừng mà, tiên sinh uống say vui lắm, trước đây ta không biết là tiên sinh biết ca hát nhảy múa đấy”.
Nói đến đây, Khánh Mộ Lam lại cười đểu: “Ta giúp ngài nhớ lại nhé?”
“Cút đi!”, Kim Phi hậm hực nói: “Nếu như cô còn nhắc tới chuyện này, sau này đừng hòng đòi vũ khí ở chỗ ta nữa”.
“Tiên sinh, ta không dám nữa”.
Khánh Mộ Lam vừa nghe thấy Kim Phi nói như vậy liền rén.
“Bên phía Thiết Chùy và các binh lính nữ đã ổn thỏa chưa?”, Kim Phi hỏi.
“Khi mọi người đang uống rượu thì các binh lính nữ đã quay về giặt đồ rồi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Khi đó đám người Thiết Chùy cũng uống nhiều rồi, buổi sáng ta có tới hỏi, ngoại trừ Thiết Chùy có tửu lượng tốt nhất, những người còn lại đều không nhớ chuyện tiên sinh hát ca nhảy múa”.
“Thiết Chùy cũng bị dọa cho xanh mặt, khi đó hắn không cho tiên sinh hát nữa, còn nói không uống nữa, lúc này tiên sinh mới nhất quyết kéo hắn đòi so tửu lượng”.
Lúc đó lưỡi của Kim Phi đã hơi thắt lại, rất nhiều chỗ hát không rõ, Khánh Mộ Lam và Đường Đông Đông ở ngay bên cạnh nhưng cũng không nghe được chứ đừng nói là những cựu binh đã say ngà ngà rồi.
Hơn nữa Kim Phi chỉ hát vài câu thì đã dọa cho Khánh Mộ Lam, Đường Đông Đông và Thiết Chùy sợ mất mật rồi, lập tức không cho y hát nữa.
“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới yên tâm gật đầu: “Hai người ăn cơm chưa?”
“Ăn lâu rồi”, Đường Đông Đông nói: “Đợi ngài ăn xong rồi đến nha dịch đây”.
Kim Phi vội vàng húp bát cháo trắng, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi”.
Vừa ra ngoài Thiết Chùy đã đón ở cửa: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
“Không sao”, Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy: “Chuyện hôm qua đừng nói ra ngoài”.
“Tiên sinh yên tâm, ta là người biết điều mà”.
Thiết Chùy nhanh chóng đảm bảo.
“Thông báo cho mọi người tới nha hành đi, làm xong việc sớm để quay về sớm”.
Lúc này Kim Phi đã không còn tâm trạng ở lại quận thành vui chơi rồi.
Để không bị dòm ngó như ngày hôm qua, hôm nay mọi người không cưỡi ngựa, các binh lính nữ cũng không mặc áo giáp.
Một nhóm người cùng nhau đi tới nha hành của quận thành.
Nơi được gọi là nha hành chính là nơi được các thương nhân chuyên sử dụng để buôn bán, tương tự như chợ đầu mối ở kiếp trước, không chỉ buôn bán các mặt hàng thiết yếu hàng ngày mà còn còn bán cả la, ngựa, gia súc và cừu.
Nhóm người Kim Phi không dừng lại ở đây, được Đông Đông dẫn đường, bọn họ đi thẳng tới nơi sâu nhất của nha hành.
Địa vị của nô bộc ở Đại Khang tương tự như hàng hóa, nhưng khác với các hàng hóa khác, nha hành đã đặc biệt xây dựng một vòng nhà lá để giam giữ những nô bộc chưa được bán.
Lúc này là thời điểm nhộn nhịp nhất của nha hành, các nhóm nam nữ bị trói đứng ở cửa chòi tranh, ngoài những người trẻ khỏe còn có một số người già và trẻ em.
Những người này thường là phạm tội trong gia tộc hoặc là nợ tiền địa chủ và quý tộc, bị quan phủ đem bán.
Còn có một bộ phận là do nhà chủ cần tiền gấp nên gửi nô bộc tới đây để bán.
Người qua đường giống như chọn gia súc, đầu tiên là nhìn bề ngoài. Có người còn mở miệng của nô bộc ra, xem có bị câm không, hoặc là cởi áo ra xem có khỏe mạnh không.
Một số nô bộc mới tới còn chưa quen, khi có người mua mở miệng hoặc vén quần áo lên thì sẽ vô thức chống cự, mỗi lần như vậy, nha lang đứng canh ở bên cạnh sẽ cầm roi quật vào người bọn họ.
Dần dần những người mới tới sẽ chấp nhận số phận của mình, trở nên tê liệt, mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm.
Ngoài những người do quan gia bán, bên đường còn có một số người bị dán cỏ quanh cổ, đa số là trẻ em.
Đây đều là những gia đinh không sống tiếp nổi nữa, muốn bán con hoặc là bản thân đi, tìm một con đường sống.
Tuy nhiên, những người như vậy, dù là người lớn hay trẻ em, thân hình gầy gò như da bọc xương cũng không mấy ai chịu mua.
Nhiều đứa trẻ vẫn không biết những vết cỏ trên cổ của chúng có ý nghĩa gì, và nhìn những người qua đường với ánh mắt mong đợi.
Bởi vì cha mẹ của chúng nói rằng, nếu như có người mua bọn họ thì bọn họ sẽ có cơm ăn.
Mặc dù Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến, nhưng y vẫn rất khó chịu khi nhìn thấy tình cảnh này.
Nhất là khi nhìn thấy những đứa trẻ đó nhìn y với ánh mắt háo hức, tim y lại càng thắt chặt hơn.
Nhưng trong lòng Kim Phi cũng biết rõ, đây là hệ thống xã hội đã tích trữ mấy nghìn năm, y hoàn toàn không thể thay đổi được.
So sánh mà nói, nếu được y mua lại thì là do bọn họ may mắn, ít nhất thì Kim Phi sẽ không coi bọn họ như súc vật, nhiều nhất thì chỉ mua bọn họ về làm công nhân thôi.
Kim Phi đang cảm thán thì đột nhiên nhìn thấy Đường Đông Đông bước nhanh tới chỗ một cô gái có vết cỏ trên cổ, kích động hét: “Tiểu Viện?”
Cô gái vốn đang cúi đầu ngước lên nhìn Đường Đông Đông, lập tức ngây người ra.
Sau đó còn kích động hơn cả Đường Đông Đông, nắm lấy cổ áo cô ấy: “Tiểu thư, sao người lại ở đây?”
Chương 188: Xuân Phong lâu
“Tiểu thư, sao người lại ở đây?”
Cô gái tên Tiểu Viện nắm lấy tay áo Đường Đông Đông với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu thư, người cũng bị đem bán sao?”
Nói xong cô gái liền biết mình đã sai.
Bởi vì cô ấy nhìn thấy quần áo và trang sức trên người Đường Đông Đông không khác gì năm đó ở nhà họ Đường.
“Hiện giờ ta sống rất tốt”, Đường Đông Đông nắm lấy tay cô gái: “Còn muội, khi đó không phải ta đã giải trừ nô tịch cho muội rồi sao? Sao lại đến nha hành bán thân thế này?”
Khi đó phụ thân của Đường Đông Đông nhận ra rằng nhà họ Đường đã bị gài bẫy rồi, muốn bán hết toàn bộ nô bộc trong nhà đi để tìm đường thoát thân, Đường Đông Đông lo lằng nha hoàn Tiểu Viện từ nhỏ đã theo mình sẽ gặp phải người chủ xấu xa, vì vậy đã lấy trộm khế ước bán thân của Tiểu Viện, sau đó sử dụng số tiền tích lũy được đến quan phủ làm thoát tịch cho Tiểu Viện, trở thành một người tự do.
“Sau khi rời xa tiểu thư muội đã quay về nhà, ban đầu ca ca đối xử với muội rất tốt, nhưng sau khi tiêu hết số ngân lượng mà tiểu thư cho, ca ca liền đuổi muội và mẹ ra khỏi nhà”.
Tiểu Viện nức nở nói: “Mẹ muội mấy ngày trước đã bệnh mà chết rồi, muội muốn mua quan tài để chôn cất mẹ…”
Còn chưa nói xong đã khóc nấc lên, không thể nói tiếp được nữa.
“Tiểu Viện đừng khóc nữa, ta cho muội tiền mua quan tài”.
Đường Đông Đông vươn tay ném ngọn cỏ trên đầu Tiểu Viện đi: “Nếu như muội không còn chỗ nào để đi thì sau này hãy theo ta”.
“Cảm ơn tiểu thư”.
Tiểu Viện quỳ trên mặt đất, dập đầu lạy Đường Đông Đông: “Đại ơn của tiểu thư, sau này Tiểu Viện sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp”.
“Không cần nói những lời này với ta”, Đường Đông Đông kéo Tiểu Viện dậy, khóc nói: “Người thân của ta đều không còn nữa, sau này chỉ còn mình muội thôi”.
“Tiểu thư, tiểu thư Tiểu Bắc vẫn còn sống, tỷ không biết sao?”
“Muội nói cái gì? Tiểu Bắc vẫn còn sống?”, Đường Đông Đông trợn tròn mắt: “Muội biết muội ấy đang ở đâu không?”
Năm đó khi Tiểu Viện rời đi không lâu, nhà họ Đường đã hoàn toàn phá sản, còn thua kiện, toàn bộ gia sản đều bị quan phủ phán cho nhà họ Chu, bao gồm cả người nhà họ Đường.
Trước khi mọi chuyện xảy ra, phụ thân của Đường Đông Đông đã đoán được kết quả, dùng chút ngân lượng còn lại của gia đình để mua chuộc quan sử làm hộ tịch, muốn xóa tên một số tiểu bối ra khỏi hộ tịch nhà họ Đường.
Nhưng quan sứ nói với phụ thân rằng nam nhân của nhà họ Đường đều đã bị nhà họ Chu nhắm chặt rồi, chạy không thoát được đâu, hết cách, phụ thân chỉ đành lùi một bước, chỉ xóa tên của Đường Đông Đông và em họ Đường Tiểu Bắc, làm lại hộ tịch mới cho hai người.
Việc này giúp cho Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc thoát khỏi một kiếp nạn, không phải trở thành nô bộc bị quan phủ đem đi bán.
Nhưng đáng tiếc Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc trên đường tới thôn Quan Gia thì gặp phải sói núi, hai người bị tách ra, chỉ có một mình Đường Đông Đông tới được làng Quan Gia.
Sau đó Đường Đông Đông nghe ngóng khắp nơi nhưng vẫn không tìm được em họ, sau đó vô tình biết tin người nhà họ Đường bị nhà họ Chu bán tới Tây Xuyên, kết quả trên đường gặp phải thổ phỉ, khi quan binh tới thì không còn một ai sống sót cả.
Cô ấy vốn tưởng rằng mình không còn người thân nào nữa, ai ngờ đột nhiên lại biết tin em họ còn sống, sao có thể không kích động cho được?
“Năm ngoái muội đi qua Xuân Phong lâu, gặp tiểu thư Tiểu Bắc ở đó một lần, nhưng chưa kịp nói gì thì cô ấy đã đi vào rồi”, Tiểu Viện lo lắng nói.
“Xuân Phong lâu…”
Đường Đông Đông vừa nghe xong, chân mềm nhũn ra suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
“Tiểu thư!”
“Đông Đông!”
Tiểu Viện và Quan Hạ Nhi đồng thời đưa tay ra đỡ lấy Đường Đông Đông.
Kim Phi thở dài, một dấu vết lo lắng hiện lên trong mắt y.
Xuân Phong lâu, chỉ cần nghe tên là biết là thanh lâu.
Người thân duy nhất lại sa ngã đến bước đường ấy, việc này khiến cho Đường Đông Đông còn khó chịu hơn là bị giết.
“Đông Đông…”
Kim Phi muốn an ủi một chút nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Nhưng khi Đường Đông Đông nghe thấy giọng nói của Kim Phi giống như túm được ngọn cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy ống tay áo y: “Phi ca, cầu xin huynh, nhất định phải nghĩ cách cứu Tiểu Bắc… Cô ấy là muội muội của ta… là người thân duy nhất của ta…”
Từ lúc quen biết đến giờ, Đường Đông Đông vẫn luôn rất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy cô ấy căng thẳng như vậy, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
“Đông Đông, đừng lo lắng, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi chuộc thân cho muội muội của muội”.
Kim Phi chỉ có thể an ủi như vậy.
“Đúng vậy, chuộc thân cho Tiểu Bắc!”
Đường Đông Đông lau nước mắt, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu thư, e là tỷ không thể chuộc thân cho tiểu thư Tiểu Bắc được đâu…”
Tiểu Viện lo lắng kéo tay Đường Đông Đông.
“Vì sao?”
“Ta nghe nói tiểu thư Tiểu Bắc là một trong những người nổi tiếng nhất của Xuân Phong lâu, lại biết thư pháp và hội họa, Xuân Phong lâu muốn tỷ ấy tranh giành vị trí hoa khôi”.
“Cạnh tranh hoa khôi?”
Nước da Đường Đông Đông vừa mới khôi phục một chút, lại tái nhợt đi.
Sắc mặt Khánh Mộ Lam cũng trở nên khó coi.
Đôi mắt Kim Phi hơi nheo lại.
Mặc dù y không rõ cạnh tranh hoa khôi là gì, nhưng từ biểu cảm và giọng điệu trong lời nói của Tiểu Viện, có lẽ muốn chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc không hề dễ dàng gì.
Kể từ khi quen biết, Đường Đông Đông đã giúp đỡ Kim Phi rất nhiều, cũng là một trong số những người bạn của y.
Cho dù là bắt nguồn từ chuyện gì, Kim Phi đều không muốn thấy Đường Đông Đông vì chuyện này mà buồn, thậm chí là sa sút, vì vậy cho dù khó khăn, Kim Phi cũng muốn tìm cách để giúp được cô ấy.
Nếu muốn đưa Tiểu Bắc ra ngoài, trước tiên phải hiểu rõ cạnh tranh hoa khôi là gì.
Hỏi Đường Đông Đông lúc này chắc chắn là không thích hợp, Quan Hạ Nhi và Thiết Chùy cũng đang mơ mơ hồ hồ, Kim Phi chỉ có thể kéo Khánh Mộ Lam sang một bên.
“Cạnh tranh hoa khôi là sao vậy?”
“Mỗi một quận thành đều có mấy thanh lâu, giữa những thanh lâu này đương nhiên tồn tại sự cạnh tranh và so sánh, vì vậy mỗi năm mỗi thanh lâu đều chọn ra vài thẻ đỏ, tổ chức một cuộc thi, chọn ra một hoa khôi”.
Khánh Mộ Lam nhỏ giọng nói: “Hoa khôi sẽ mang đến một nguồn khách hàng vô cùng lớn cho thanh lâu, vì vậy mỗi một cô nương được thanh lâu chọn đi cạnh tranh hoa khôi đều là bảo bối, cũng là cây hái tiền của thanh lâu”.
“Nếu Xuân Phong lâu đã để muội muội của Đông Đông tham gia cuộc thi hoa khôi, nhất định là sẽ không cho cô ấy chuộc thân đâu, cho dù đồng ý thì cũng sẽ là mức giá trên trời”.
“Vậy thì rắc rối rồi”, Kim Phi cau mày: “Nếu như muội muội của cô ấy không được chọn làm hoa khôi thì sao?”
“Cuộc thi hoa khôi mỗi năm đều tổ chức, năm nay không trúng thì vẫn còn năm sau mà”.
Khánh Mộ Lam nói: “Ta đã từng nghe Đông Đông kể về người muội muội này, năm nay mới mười sau tuổi, vẫn thi thêm được vài năm nữa”.
“Phi ca, huynh có nhiều cách, nhất định phải giúp ta cứu được muội ấy”.
Đường Đông Đông lúc này vô cùng hoảng loạn, đầu óc rối tung, chỉ có thể cầu cứu Kim Phi.
“Đông Đông, chuyện này cần phải tính kế lâu dài, đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta quay về rồi tính tiếp”.
Kim Phi bảo Quan Hạ Nhi đỡ Đường Đông Đông, sau đó nói với Thiết Chùy: “Ngươi cùng cô nương Tiểu Viện này quay về một chuyến, chôn cất cho mẹ cô ấy”.
“Đa tạ tiên sinh!”
Tiểu Viện cúi người với Kim Phi, rồi lại nhìn Đường Đông Đông: “Tiểu thư, muội đi chôn cất mẹ trước, sau đó sẽ cùng vị đại ca này đi tìm tỷ”.
Lúc này tâm trạng của Đường Đông Đông rất hỗn loạn, gật đầu khẽ, sau đó được Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương dìu, cùng về nhà trọ với Kim Phi.
“Tướng công, chàng định thế nào?”
Quan Hạ Nhi đưa Đông Đông về phòng, sau đó lo lắng tới tìm Kim Phi.
“Ta cũng chưa có bất kỳ manh mối nào, đợi Thiết Chùy quay về, trước tiên bảo hắn đi nghe ngóng xem tình hình Xuân Phong lâu như thế nào đã”.
Kim Phi cũng có phải thánh thần đâu, đến Xuân Phong lâu ở đâu Kim Phi còn chưa biết thì làm sao biết xử lý chuyện này thế nào.
“Tên Thiết Chùy háo sắc đó mà vào Xuân Phong lâu, đảm bảo sẽ bị mê mẩn đến quên lối về thì làm sao có thể tìm Tiểu Bắc hay nghe ngóng gì được?”
Khánh Mộ Lam càm ràm: “Tiên sinh, ta nghĩ để ta đích thân đi thì tốt hơn”.
Chương 189: Mức giá trên trời
“Tỷ tỷ, muội thấy tỷ ấy kéo anh rể đi thanh lâu kìa”.
Tiểu Nga chỉ vào Khánh Mộ Lam, bất bình nói: “Vậy mà còn nói muốn làm tỷ muội với tỷ, lần sau mà còn đi nhà chúng ta đóng cửa lại đừng cho tỷ ấy vào!”
“Tiểu nha đầu ngốc này, muội thì biết cái gì?”
Khánh Mộ Lam xoa đầu Tiểu Nga: “Đàn ông đến thanh lâu thì sao? Ta có bảo anh rể muội đi thăm lò nung đâu”.
“Ai nói muội không biết, muội nghe Thiết Tử ca ca nói, tới Thanh Lâu là để tìm những người phụ nữ xấu”.
Tiểu Nga không phục nói.
Ngay cả Quan Hạ Nhi cũng bày ra ánh mắt ngờ vực.
Cô không phản đối chuyện Kim Phi nạp thiếp nhưng cũng không mong Kim Phi tới những chỗ loạn lạc đó.
Nhưng Kim Phi hiểu ý của Khánh Mộ Lam.
Thời cổ đại, các phương thức giải trí thiếu thốn, một số thanh lâu chất lượng cao không chỉ mua bán sắc thịt, còn là một trong số những nơi giao tiếp chính của giới văn nhân và nghệ sĩ.
Thỉnh thoảng lại có những câu chuyện một số mỹ nữ tài sắc vẹn toàn truyền ra từ thanh lâu, được dân tình bàn tán xôn xao.
“Mọi người đang nghĩ gì vậy?”
Khánh Mộ Lam dở khóc dở cười nói: “Xuân Phong lâu có tư cách tham gia tuyển hoa khôi, cho thấy đây là một thanh lâu cao cấp, không giống với những thanh lâu cấp thấp ở huyện phủ Kim Xuyên, người ta không chỉ mua bán sắc thịt, người đọc sách trong thành đến nghe nhạc là chuyện rất bình thường”.
Quan Hạ Nhi nghe thấy vậy liền thả lỏng ra một chút.
Nhưng Tiểu Nga vẫn đầy nghi ngờ: “Tỷ tỷ, nhất định là tỷ ấy đang lừa tỷ”.
“Khánh Mộ Lam cô nương không lừa ai cả”.
Đường Đông Đông đi vào: “Ở quận thành người đọc sách đến thanh lâu là chuyện rất bình thường, chưa từng đi sẽ bị cười nhạo là chưa thấy sự đời”.
“Đông Đông, không phải bảo muội nghỉ ngơi sao, sao lại tới đây?”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng đưa một cái ghế cho Đường Đông Đông.
“Tiểu Bắc hiện giờ còn chưa rõ như thế nào, muội làm sao có thể ngủ được?”
Đường Đông Đông ngẩng đầu nhìn Quan Hạ Nhi nói: “Hạ Nhi tỷ tỷ, Xuân Phong lâu là một trong những thanh lâu tốt nhất quận thành, đến đó nghe nhạc không sao cả”.
“Tiểu Bắc là người thân duy nhất của muội, Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội…”
“Đông Đông, muội đừng nói nữa, ta cũng không nói là ngăn cản tướng công đi”.
Quan Hạ Nhi dễ mềm lòng, Đường Đông Đông còn là bạn thân nhất của cô, lập tức quay đầu nói giúp Đông Đông: “Tướng công, chàng đi một chuyến, nghĩ cách xem sao”.
“Chuyện của Đông Đông, ta nhất định sẽ lo”.
Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam: “Cô có cách gì không?”
“Nếu là chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng nếu như để ca ca tôi biết tôi định chuộc thân cho một cô nương thanh lâu, nhất định sẽ không nói nhiều, lập tức áp giải tôi quay về”, Khánh Mộ Lam nói.
Cô ấy thích múa đao đấu kiếm, ở Tây Xuyên đã bị người ta nói ra nói vào rồi, nói cô ấy không hiền thục nết na, ca ca của cô ấy đã cực kỳ bất mãn rồi, nếu như lại còn dây dưa với gái thanh lâu thì không cần phải nói nữa.
Không thể nhờ cậy Khánh Mộ Lam, Kim Phi chỉ đành nhìn Đường Đông Đông: “Sáng ra đi thanh lâu không thích hợp lắm, trước tiên muội nói cho ta biết cạnh tranh hoa khôi rốt cuộc là như thế nào đi”.
“Tuyển chọn hoa khôi mỗi năm được tổ chức một lần, cộng thêm quan ban của giáo phường ti, quận thành tổng cộng có sáu thanh lâu có tư cách tham gia, mỗi một thanh lâu có thể cử ra 4 cô nương”.
Đường Đông Đông nói: “Hôm tuyển chọn, những người ủng hộ có thể tới hiện trường mua hoa tươi, cô nương nào được nhiều hoa tươi nhất thì sẽ là hoa khôi năm đó”.
“Vậy thì chẳng phải có nghĩa là, nếu như có thương nhân giàu có nào nhìn trúng cô nương nào, thì người đó sẽ là hoa khôi rồi sao?”
“Đúng vậy, 3 năm trước Biện Kinh có một công tử buôn muối đã vung 170.000 lượng bạc vì Yên Tử cô nương của Kim Nguyệt các, ngay lập tức gây chấn động khắp nơi, giá trị bản thân của Yên Tử cô nương cũng tăng lên gấp nhiều lần, ngồi nhìn từ xa thôi cũng mấy 100 ngân lượng!”
Khánh Mộ Lam cảm thán nói: “Năm đó anh họ ta đã bỏ ra hơn 3000 ngân lượng để ăn một bữa cơm với Yên Tử cô nương này, khiến cho đại bá tức giận vô cùng, cấm cửa suốt ba tháng đấy”.
“Khánh hầu gia còn có quá khứ lãng mạn vậy sao?”
Kim Phi vô cùng khó hiểu.
“Không phải Khánh Hoài ca ca, là một tên anh họ không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa, còn không bằng một ngón tay của Khánh Hoài ca ca”
Khánh Mộ Lam lẩm bẩm: “Nếu không phải vì là trưởng tử, đại bá đã đuổi hắn ra khỏi nhà lâu rồi, còn có nhị ca, cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đại ca bị cấm túc, hắn lại chạy tới chỗ Yên Tử, nhưng kết quả không đủ tiền, tốn hơn 1000 ngân lượng, người ta chỉ uống với hắn một chén trà”.
“Nhìn một cái 200 ngân lượng, uống một chén trà hơn 1000, ăn một bữa cơm hơn 3000?”
Quan Hạ Nhi che miệng nói: “Tử Yên cô nương là tiên nữ giáng trần sao?”
Kim Phi lần lượt tiêu diệt mấy nhóm thổ phỉ, chiến lợi phẩm và tiền thưởng của quan phủ cộng lại cũng khá nhiều, cũng được coi là người giàu có ở huyện phủ Kim Xuyên, nhưng số tiền mà hiện giờ y có cộng lại cũng không tới 10.000 ngân lượng.
Cũng có nghĩa là tất cả gia sản của Kim Phi cộng lại cũng chỉ đủ để mời cô nương tên Yên Tử này ăn hai ba bữa cơm.
“Thế có là gì, nghe nói 20 năm trước ở giáo phường ti Biện Kinh có một cô nương tên Bích Phù, ăn một bữa cơm ít nhất là tiền vạn đấy”.
Khánh Mộ Lam nói: “Cho dù như vậy, các quý công tử muốn tới gặp cô ấy một lần vẫn rất nhiều, xếp hàng không xuể cơ mà”.
“Bọn họ đều điên rồi à?”
Quan Hạ Nhi cảm thấy tam quan của mình đều bị chấn động.
Kim Phi thở dài: “Thế giới này có quá nhiều có tiền, đối với chúng ta mấy vạn ngân lượng là con số trên trời, nhưng trong mắt người giàu có lẽ còn không đáng nhắc tới”.
Tình trạng này vô cùng thường thấy ở kiếp trước, có người vì muốn mời minh tinh cũng tiêu tốn không ít tiền.
“Tiên sinh nói đúng”.
Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý: “Ở Đại Khang chỉ có một mình Bích Phù cô nương, trong mắt những công tử đó, bỏ chút tiền mời cô ấy ăn cơm, sau này có thể khoe mẽ với bạn bè, cũng có thể có nhiều đề tài nói chuyện, tính ra thì còn lãi hơn một vạn ngân lượng nhiều”.
“Một vạn ngân lượng, đủ mua lương thực cho người dân trong thôn chúng ta ăn không biết bao nhiêu năm, thế mà lại có thể vì mời người khác ăn cơm để sau này khoe mẽ?”
Quan Hạ Nhi vẫn không thể hiểu được.
“Nhà giàu rượu thịt để ôi, ngoài đường người chết đói. Người giàu không quan tâm đến sự bất hạnh của những người nghèo khó đâu, bọn chúng chỉ quan tâm đến bản thân thôi”, Kim Phi nói.
“Tới thanh lâu một lần đắt như vậy, tướng công à, chúng ta đủ tiền không?”
Quan Hạ Nhi lại bắt đầu lo lắng.
Lần này tới đây bọn họ chỉ mang theo 3000 phiếu ngân lượng, ngoại trừ việc mua nô bộc, Kim Phi còn định tới phường thợ mộc mua nguyên liệu.
Theo kế hoạch ban đầu thì số tiền này hoàn toàn đủ dùng.
Nhưng bây giờ sau khi nghe Khánh Mộ Lam nói vậy, tới thanh lâu mời cô nương người ta ăn bữa cơm mà tốn nhiều tiền như vậy thì không thể kiểm soát được.
“Vừa rồi chúng ta nói đến những cô nương nổi tiếng nhất của Biện Kinh, Quảng Nguyên chỉ là một quận thành của Tây Xuyên mà thôi, thẻ đỏ có nổi thế nào, chỉ cần không qua đêm thì cũng sẽ không tốn quá nhiều tiền”.
Khánh Mộ Lam cười nói: “Hơn nữa nếu làm không tốt có khi tiên sinh không cần mất tiền, mà còn có thể kiếm tiền quay về”.
“Cô có ý gì?”, Kim Phi lùi lại hai bước: “Ta sẽ không bán sắc đâu!”
“Đến thanh lâu toàn là khách nam, ngài có bán sắc cũng chẳng ai mua đâu”.
Khánh Mộ Lam bĩu môi nói: “Không phải ngài rất biết cách làm thơ sao? Chỉ cần viết mấy bài thơ khen ngợi mấy cô nương trong Xuân Phong lâu, người ta nhất định sẽ coi ngài như khách quý, nói không chừng còn có cô nương tình nguyện gối đầu, trở thành một giai thoại ấy chứ”.
Chương 190: Làm thơ
“Làm thơ rồi thì sẽ không mất tiền sao?”
Hai mắt Quan Hạ Nhi sáng lên: “Tướng công, chàng làm thơ hay như vậy, nhất định là có thể”.
“Vì thế ta mới nói chỉ cần ngài bằng lòng, nói không chừng đến thanh lâu không mất tiền, mà còn kiếm được tiền quay về”.
Khánh Mộ Lam chớp mắt nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, thế nào? Suy nghĩ chút đi”.
Thực chất việc này đã tồn tại từ ngày xưa rồi, thậm chí còn có một số văn nhân dựa vào nghề viết thơ viết chữ cho các cô nương thanh lâi để kiếm sống, trong đó nổi tiếng nhất là Liễu Vĩnh.
Năm đó khi Liêu Vĩnh sa sút liền dựa vào các cô nương thanh lâu để kiếm sống.
Đương nhiên, Liễu Vĩnh cũng không phải là kẻ ngửa tay xin tiền mà là thực sự có tài hoa, chỉ cần cô nương mà ông ấy từng hợp tác, giá trị bản thân đều sẽ tăng vọt.
Trong giới thanh lâu lúc đó, Liễu Vĩnh thuộc trường phái thần tượng có thực lực, được vô số cô nương thanh lâu săn đón, thậm chí còn đặt ra một khẩu hiệu cho ông ấy: Không cần ngàn vàng, chỉ cần trái tim của Liễu lang, không cần gặp thần tiên, chỉ cần biết mặt Liễu lang.
Như vậy đủ để thấy được địa vị của Liểu Vĩnh trong lòng các cô nương thanh lâu.
Kim Phi mặc dù là dân kỹ sư, sau mười hai năm đèn sách ở trường học, y đã tích lũy được không ít bài thơ.
Có thể được xuất hiện trong giáo trình ngữ văn, hơn nữa còn phải học thuộc hết, không có bài thơ nào không phảo là bảo vật hàng nghìn năm văn hiến của đất nước cả.
Chỉ cần Kim Phi bằng lòng, vượt qua Liễu Vĩnh không phải là chuyện khó.
Kim Phi vốn cũng không phản đối chuyện này, dù sao thế giới này cũng không có những nhà thơ ấy, vì vậy y sẽ không để những bảo vật này bị phủi bụi bằng cách đọc chúng ra.
“Tướng công, ý này của Mộ Lam cô nương khá hay đấy”.
Quan Hạ Nhi nói: “Chúng ta không bàn đến việc làm thơ để kiếm tiền mà chủ yếu là thiết lập quan hệ tốt với Xuân Phong lâu, như vậy cũng tiện cứu muội muội của Đông Đông ra, đúng không?”
“Ý này của cô ấy hay sao? Hay cái con khỉ!”
Kim Phi hậm hực nói: “Chưa nói đến việc ta chưa chắc đã viết được thơ hay, cho dù viết ra được cũng không thể làm như vậy”.
“Vì sao thế?”
“Bây giờ muội muội của Đông Đông vẫn chưa phải hoa khôi, mọi chuyện đã rất phức tạp rồi, nếu như cô ấy trở thành hoa khôi, không phải sự việc càng thêm khó sao?”
“Chuyện này…”
Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam cùng ngây ra.
Hình như cũng có lý.
“Hay là chàng làm thơ cho thẻ đỏ khác, để người ta trở thành hoa khôi?”
“Muội muội của Đông Đông là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Xuân Phong lâu, năm nay không trúng thì còn năm sau, không dễ dàng thả người đâu”.
“Vậy phải làm sao?”
Quan Hạ Nhi nhìn Đường Đông Đông đang cúi đầu càng lúc càng thấp, khuôn mặt lo lắng đến mức đỏ lên.
Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý.
“Ta nghĩ ra một cách”.
…
Sau khi nghe cách của Kim Phi, tâm trạng của Đường Đông Đông đã cải thiện đáng kể, mấy người bàn bạc cả buổi sáng, cuối cùng xác nhận kế hoạch.
“Tướng công, đây là 2500 phiếu ngân lượng, chàng cầm đi”.
Quan Hạ Nhi lấy ra một xấp ngân phiếu, giữ lại mấy tờ, số còn lại đưa cho Kim Phi.
“Ta cầm nhiều tiền đi như vậy làm gì?”
Kim Phi mỉm cười lấy lại hai tờ mệnh giá 100 ngân lượng: “Như vậy dùng không hết”.
“Không dùng hết thì mang về, nhỡ cần dùng lại không có không phải thành trò cười cho người khác sao?”
Quan Hạ Nhi cố chấp dúi tờ ngân phiếu vào tay Kim Phi.
“Được rồi”.
Kim Phi không cãi lại Quan Hạ Nhi, chỉ đành cất ngân phiếu đi.
Ăn trưa xong, Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy thư thả đi vào trong Xuân Phong lâu của Phong Nguyệt phường.
Rẽ vào Phong Nguyệt phường, Kim Phi có thể ngửi thấy mùi phấn son thoang thoảng, những người tới đây đều là những thư sinh cầm theo chiếc quạt gấp hoặc là thương nhân đeo đầy vàng bạc.
Đương nhiên ở lối vào mỗi thanh lâu đều sẽ có vài cô gái trẻ tuổi đứng ở trên đường, vẫy khăn hoặc vặn vẹo cơ thể, chào gọi người qua đường.
Mặc dù Kim Phi ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, y phục vừa vặn, nhưng chất liệu chỉ là vải bình thường, lập tức trở nên mờ nhạt so với đám công tử ăn mặc hào nhoáng kia.
Thiết Chùy thì khỏi cần nói, khắp người đều là vải bai bố, vừa nhìn là đã biết không phải xuất thân từ nhà giàu.
Hầu hết các thanh lâu đều nhìn vẻ bề ngoài, những công tử ăn mặc hào nhoáng, đeo vàng bạc đầy người thì từ xa đã có người chào đón, nhưng không một ai chào đón hai người Kim Phi.
Mãi cho đến khi hai người bữa vào cửa lớn của Xuân Phong lâu, Quy Công mới bực tức đá vào một tạp dịch mới mua về ở bên cạnh:
“Lại có kẻ quê mùa đến Xuân Phong lâu của chúng ta kìa, mau đi đuổi bọn chúng đi”.
“Vâng!”
Tiểu tạp dịch khom người đáp một tiếng rồi lon ton chạy tới.
Có lẽ là do mới tới, tiểu tạp dịch này chưa có kỹ năng nhìn người, vì vậy chạy tới trước mặt Kim Phi nhiệt tình hỏi: “Hai vị mời vào bên trong, hai vị đến để nghe nhạc hay là tìm cô nương nào?”
“Tên tiểu tử này không có mắt nhìn gì cả, lát nữa nhất định phải dạy dỗ một trận mới được, lại cúi đầu khom lưng với loại người như vậy, lần sau bọn chúng lại tới cho mà xem”.
Quy Công lẩm bẩm không hài lòng, vừa chuẩn bị xoay người rời đi thì nhìn thấy Thiết Chùy phía sau Kim Phi móc ra hai thỏi ngân lượng cho tạp dịch.
Tây Xuyên nhiều núi, dân chúng đương nhiên không giàu có như đồng bằng, Xuân Phong lâu cũng không thể so bì được được với các thanh lâu lớn ở kinh thành, không có nhiều thổ hào vung tiền phung phí.
Ở Xuân Phong lâu, một đêm hai ba mươi ngân lượng đã là khách lớn rồi.
Thưởng cho tạp dịch hai ba thỏi bạc vụn đã là hào phóng lắm rồi.
Giống như Kim Phi, mạnh tay cho hẳn hai thỏi ngân lượng một tháng không có nổi mấy người.
Không phải Kim Phi muốn khoe của, mà là từ trước đến giờ y chưa từng vào thanh lâu, trước khi tới đã đặc biệt đi tìm tiểu nhị của nhà trọ nghe ngóng một chút chuyện trong thanh lâu, biết rằng địa vị của tạp dịch trong thanh lâu rất thấp, hoàn toàn không thể gặp được những cô nương thẻ đỏ như Đường Tiểu Bắc.
Chỉ có thể thông qua cách này để thu hút sự chú ý của thanh lâu.
Sự thực đã chứng minh lời của tiểu nhị rất hữu dụng, vừa rồi Quy Công còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, bây giờ lập tức nở nụ cười nịnh nọt rồi lon ton chạy tới.
Từ xa đã gật đầu khom eo chào hỏi: “Aiyo đại gia, ngài mau vào trong đây, Cẩu Tử, quay về trước đi, ta tự mình tiếp đãi hai vị đại gia này”.
“Không cần đâu, ta thấy hắn cũng khá tốt”.
Kim Phi cố ý liếc nhìn Quy Công một cái.
“Đại gia, Cẩu Tử mới tới, tay chân lóng ngóng, lỡ làm mếch lòng hai vị khách quý”.
Quy Công không hề thấy khó chịu, cúi người nịnh nọt nói: “Ta đã làm việc ở Xuân Phong lâu mười mấy năm, cô nương nào cũng biết hết, chỉ cần ngài nói trông như thế nào ta có thể lập tức tìm được cho ngài”.
“Ồ?”, Kim Phi hỏi: “Ta nghe nói Đường Tiểu Bắc cô nương rất có tài nghệ, ông có thể sắp xếp không?”
“Được, đương nhiên là được”.
Quy Công vỗ ngực nói: “Nhưng Tiểu Bắc cô nương là thẻ đỏ hàng đầu của Xuân Phong lâu bọn ta, sắp thay mặt Xuân Phong lâu tham gia cuộc thi hoa khôi, gặp một lần một trăm lượng, uống trà năm trăm lượng”.
“Ngươi thấy ta giống người tiêu tiền như rác không?”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Hiện giờ Đường Tiểu Bắc còn chưa phải là hoa khôi, cho dù cô ấy đã là hoa khôi rồi, uống trà cũng không cần tới năm trăm lượng!”
“Vậy xin lỗi đại gia, Tiểu Bắc cô nương quả thực là cái giá đó, hay là đại gia chọn cô nương khác đi?”
Trong lòng Quy Công lập tức trào dâng sự ân hận.
Quả thực gặp Đường Tiểu Bắc không cần dùng nhiều tiền vậy, là do ông ta thấy Kim Phi tiêu tiền hào phóng, lại là lần đầu tới thanh lâu nên định kiếm một ít, kết quả Kim Phi lại không hề mắc câu.
Bình luận facebook