• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương 196: Lai lịch của Xuân Phong Lâu

“Hóa ra là vậy, mẹ đúng là có con mắt tinh tường”.

Tiểu Nha Hoàn giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Ngươi vẫn phải luyện tập cho đàng hoàng đó”.

Tú bà đắc ý cười: “Đi nói với lão Lương, truyền đi mấy câu thơ của Kim tiên sinh, ta muốn cho đại danh của Kim tiên sinh truyền khắp Quảng Nguyên, cũng muốn cái danh nụ cười đáng giá ngàn vàng của Tiểu Bắc truyền khắp Quảng Nguyên”.

“Vâng!”

Tiểu Nha Hoàn cúi chào rồi xoay người đi.

Không lâu sau các thư sinh bàn luận về thơ của Kim Phi ngày càng nhiều.

Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy còn chưa về đến nhà trọ thì nghe thấy trên phố có trẻ con hát đồng dao “Người khắp mình là lụa, không phải người nuôi tằm”.

“Tiên sinh, chuyện này truyền đi cũng nhanh quá nhỉ?”

Thiết Chùy nghe đồng dao cũng trợn mắt nói.

“Xem ra có người thúc đẩy ở đằng sau”.

Đời trước Kim Phi từng thấy đủ thứ cách thức tuyên truyền, vừa nhìn đã nhận ra suy tính của tú bà.

“Tiên sinh, mấy câu thơ này sẽ không gây họa cho ngài chứ?”

Cả đường đi cuối cùng Thiết Chùy cũng đã nghĩ thông, lo lắng nói: “Hay là sau này có người đến, ngài cứ nói mấy câu thơ này là do ta viết…”

“Ngươi biết viết tên của mình không?”, Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: “Nói ngươi viết, bản thân ngươi có tin không?”

“Vậy thì phải làm sao?”, Thiết Chùy lo lắng nói.

“Còn có thể làm gì nữa, mặc kệ đi”.

Kim Phi không để tâm đến điều này.

Trước đây y và Khánh Hoài từng nói đến tình hình chính trị đương thời, Đại Khang là triều đại quan văn, để bảo vệ lợi ích của mình, các quan văn cũng kết hợp với nhau, vào lúc Đại Khang khai quốc không lâu đã liên danh cố vấn, lập ra bộ phận quan ngôn – Ngự Sử Đài.

Chức vụ của Ngự Sử là giám sát các quan, cố vấn cho Hoàng đế, có vài Ngự Sử liêm chính, ngay cả Hoàng đế cũng không dám mắng.

Chính vì thế cho đến giờ, Đại Khang vẫn chưa từng xuất hiện án văn học, càng không có tiền tệ phạm tội vì viết thơ.

Bây giờ khắp nơi ở Đại Khang đầy rẫy khó khăn, Kim Phi không tin y chỉ viết vài câu thơ thương cảm với nông dân và phụ nữ nuôi tằm cũng sẽ bị hỏi tội.

Kim Phi không làm những việc tổn hại đến mình để người khác được lợi, nhưng Kim Phi sẵn lòng làm việc tổn thất nhỏ nhưng lợi ích lớn.

Nếu những lời thơ này truyền đi khắp nơi có thể gây sự chú ý của đương triều, cải thiện cuộc sống của người dân tầng thấp, Kim Phi cũng rất vui vẻ.

Từ sau khi Kim Phi và Thiết Chùy đi khỏi, Đường Đông Đông vẫn luôn đứng trước cửa nhà trọ, nhìn thấy Kim Phi về, cô ấy vội chạy đến.

“Kim Phi, gặp được Tiểu Bắc chưa?”

“Gặp được rồi”.

“Tiểu Bắc vẫn ổn chứ?”, Đường Đông Đông lo lắng hỏi.

“Trông có vẻ rất ổn, sống ở tiểu viện độc lập, còn có hai nha hoàn phục vụ nữa”.

Kim Phi vỗ vai Đường Đông Đông, an ủi: “Hơn nữa Xuân Phong Lâu luôn huấn luyện cô ta, năm nay mới để cô ta ra ngoài gặp khách, bây giờ vẫn còn một thân trong trắng”.

Quả nhiên khi nghe Kim Phi nói thế, vẻ mặt Đường Đông Đông như nhẹ nhõm hẳn, sau đó ngồi xổm xuống bật khóc.

Ở thời đại này vấn đề trinh tiết của nữ giới rất quan trọng, cô ấy lo lắng nhất là Đường Tiểu Bắc đã trở thành kỹ nữ, vậy thì cả đời này cô ấy đều không được yên lòng.

Một cô gái ngồi khóc nấc trên phố thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, họ nhìn Kim Phi và Thiết Chủy bằng ánh mắt xem thường như thể họ bắt nạt Đường Đông Đông.

Thiết Chùy ngượng đến mức đỏ cả mặt, chỉ muốn kéo Đường Đông Đông về nhà trọ.

Nhưng Kim Phi lại không vội cứ im lặng đứng bên cạnh cô ấy.

Hòn đá nặng nhất trong lòng Đường Đông Đông rơi xuống, cô ấy bình tĩnh lại cũng rất nhanh, khóc vài phút đã đứng lên rồi.

“Kim Phi, Tiểu Bắc nói thế nào, có muốn về với ta không?”

Đường Đông Đông lau nước mắt hỏi.

Nghe Kim Phi nói Đường Tiểu Bắc sống khá ổn, cô ấy cũng có nỗi lo giống Kim Phi.

“Về nhà trọ rồi nói”.

Kim Phi kéo cánh tay Đường Đông Đông dẫn cô ấy về nhà trọ.

Nói về quá trình gặp mặt Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông mới hoàn toàn yên tâm.

Quan Hạ Nhi bảo Nhuận Nương đưa Đường Đông Đông về phòng nghỉ ngơi, xoay người hỏi: “Tướng công, còn năm ngày nữa cuộc thi hoa khôi mới bắt đầu, chúng ta đợi ở đây sao?”

“Không đợi thì phải làm sao?”, Kim Phi bất lực nói: “Nàng cũng nhìn thấy tình trạng của Đông Đông rồi, không đưa Đường Tiểu Bắc ra, cô ấy chắc chắn sẽ không chịu về”.

“Chỉ có thể như thế”, Quan Hạ Nhi hỏi: “Tướng công, vậy ngày mai chúng ta vẫn đến chỗ môi giới xem gia nô sao?”

“Khoan đi đã”, Kim Phi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chúng ta tạm thời không về được, mua gia nô về cũng không có chỗ ở, chi bằng đợi đến lúc đi hẵng mua rồi cùng về”.

“Vậy được, nghe tướng công”.

“À phải rồi, Mộ Lam đâu, sao không thấy?”

Kim Phi về cứ cảm thấy lúc ăn cơm có vẻ yên ắng hẳn, bây giờ mới nhận ra hóa ra Khánh Mộ Lam không ở đây.

Binh lính nữ cũng ít đi một nửa.

“Mộ Lam nói nhà họ có một người quan hệ nhiều đời ở Quảng Nguyên, buổi chiều chàng đi, cô ấy cũng đi, nói là đi nghe ngóng lai lịch của Xuân Phong Lâu, nếu không thực hiện được cách của tướng công, xem thử có thể nghĩ cách khác không”, Quan Hạ Nhi đáp.

Hai người đang nói thì nghe tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

“Đang nói đến cô thì cô vừa về”, Kim Phi cười hỏi: “Nghe ngóng thế nào rồi, Xuân Phong Lâu có lai lịch thế nào?”

“Tiên sinh, lát nữa hẵng nói, cho ta thở trước đã”.

Khánh Mộ Lam uống cạn một cốc nước, sau đó thở một hơi: “Đúng là tức chết mất”.

“Chuyện gì thế?”, Kim Phi nhíu mày hỏi: “Lai lịch của Xuân Phong Lâu rất lớn sao?”

Xuân Phong Lâu đào tạo Đường Tiểu Bắc cũng tốn rất nhiều tâm tư, nếu Kim Phi muốn dẫn Đường Tiểu Bắc đi, tức là đã cướp mối ngon của Xuân Phong Lâu.

Nếu lai lịch của đối phương quá lớn, Kim Phi sẽ phải điều chỉnh lại kế hoạch.

“Chống lưng của Xuân Phong Lâu chẳng qua chỉ là một tên cường hào ở Quảng Nguyên, tức là ta không tiện ra tay, nếu anh ta ở đây, chỉ một câu thôi đã có thể đưa Đường Tiểu Bắc ra rồi”.

Khánh Mộ Lam không thèm để ý nói: “Bây giờ cũng không sao, chỉ cần chúng ta lấy được khế ước bán thân của Đường Tiểu Bắc, nếu Xuân Phong Lâu dám dây dưa, xem ta trừng trị chúng thế nào”.

“Vậy cô tức giận làm gì?”, Kim Phi buồn bực hỏi.

“Ta tức giận không phải vì Xuân Phong Lâu mà là cảm thấy không đáng cho tiên sinh và anh trai ta”.

“Ta và Khánh Hầu gia?”, Kim Phi nhíu mày hỏi: “Là sao?”

“Tiên sinh xem cái này trước đi”.

Khánh Mộ Lam lấy một phong thư ra đập lên bàn.

Kim Phi ngờ vực mở phong thư ra, không lâu sau hơi thở y cũng trở nên nặng nề.

“Sao chúng có thể như thế? Quá đáng lắm rồi”.

“Quả thật là quá đáng”.

Khánh Mộ Lam tức giận nói: “Tiên sinh, ngài không biết lúc ta vừa nghe nói chuyện này suýt nữa đã tức nổ phổi rồi”.

“Sao lại có lý này! Đúng là làm gì có đạo lý này”.

Kim Phi tức đến mức tay run cầm cập.

“Tiên sinh, ngài nói xem đám quan trong triều đình nghĩ thế nào vậy chứ, anh trai ta lập được công lớn nhất trong cuộc kháng chiến chống Đảng Hạng xâm lược lần này, sao chúng có thể đối xử như vậy với anh ta? Sao có thể đối xử với Thiết Lâm Quân như thế?”

Khánh Mộ Lam nói: “Chúng làm thế lẽ nào không sợ đất nước bị hủy diệt?”

“Đất nước hủy diệt?”

Quan Hạ Nhi giật mình: “Hai người nói gì thế?”
Chương 197: Tăng thuế

“Tỷ tự xem đi!”

Khánh Mộ Lam đặt bức thư lên trên mặt bàn.

Quan Hạ Nhi không đi lấy mà nở nụ cười khó xử.

Kim Phi biết cô không biết chữ, lên tiếng nói: “Bức thư này nói Đảng Hạng cử người tới đàm phán với triều đình rồi, thuế phải nộp cho người Đảng Hạng năm nay lại phải tăng thêm mười phần trăm!”

Dưới tình hình bình thường, triều đình đánh thắng trận sẽ không cần phải nộp thuế năm cho Đảng Hạng nữa, nếu như triều đình cứng rắn hơn một chút, nói không chừng còn có thể dùng tù binh để đổi lấy món lợi kếch xù.

Cho dù là kết quả xấu nhất thì cũng có thể giảm bớt một phần thuế năm.

Trong thuế má của người dân Đại Khang có một bộ phận rất lớn là thuế nộp cho Nữ Chân và Đảng Hạng, nếu như không phải nộp thuế năm thì sưu thuế của người dân cũng có thể giảm xuống một chút.

Sau khi Kim Phi trở về từ thành Vị Châu thì vẫn luôn bảo đội hộ tống để tâm tới cáo thị của huyện phủ, hy vọng nhìn thấy tin tức triều đình giảm bớt thuế má.

Thế nhưng đợi mãi mà vẫn không đợi được cáo thị như vậy.

Kim Phi vốn dĩ cho rằng là vì truyền tin lạc hậu, quận Kim Xuyên lại nằm bên trong dãy núi nên tin tức tới muộn. Bây giờ mới biết dưới tình hình Thiết Lâm Quân đánh thắng trận mà triều đình vẫn thoả hiệp!

“Tại sao?”, Quan Hạ Nhi hoài nghi hỏi: “Tướng công, chàng với Hầu gia không phải đã đánh lui được người Đảng Hạng ở biên giới, còn bắt được quân lính của họ làm tù binh hay sao? Tại sao thuế năm không giảm mà ngược lại còn tăng cao hơn chứ?”

“Đám khốn nạn ở triều đình đã thoả hiệp rồi!”

“Tại sao bọn họ lại thoả hiệp?”

“Còn có thể tại sao được nữa, để tranh giành quyền lợi, để giới hạn Thiết Lâm Quân của anh Khánh Hoài, để áp chế phái chủ chiến!”

Khánh Mộ Lam đập xuống bàn, nói: “Tiên sinh và anh Khánh Hoài dẫn theo tướng sĩ đổ máu nơi biên ải, không dễ dàng gì mới đánh thắng trận, kết quả thuế năm lại tăng thêm mười phần trăm, thật sự quá đỗi nực cười!”

“Sao bọn họ có thể như vậy?”, Quan Hạ Nhi cũng phẫn nộ không thôi: “Như vậy thì người dân còn biết sống thế nào?”

Mức sưu thuế mà triều đình đồng ý tới cuối cùng vẫn đổ hết lên trên đầu của muôn dân.

Trước khi Kim Phi xuất hiện, sưu thuế là chủ đề mà Quan Hạ Nhi sợ nhất, mỗi năm cứ tới lúc nộp thuế là cô đều sẽ phiền não tới độ mấy ngày không ngủ, liều mạng kéo sợi, muốn kiếm thêm chút tiền để giúp đỡ gia đình.

Mặc dù bây giờ không cần phải lo lắng tới thuế má, thế nhưng nỗi khiếp sợ sưu thuế đã khắc sâu vào trong xương tuỷ.

“Mấy ông già trong triều không quan tâm tới sự sống chết của muôn dân đâu, bọn họ chỉ quan tâm tới chức quan và lợi ích của bản thân mình!”

Khánh Mộ Lam nghiến răng nói: “Đây vẫn chưa phải là điều khiến người ta bực mình nhất, Hạ Nhi tỷ có biết điều khiến ta điên tiết nhất là gì không?”

“Đây vẫn chưa phải là chuyện khiến người ta bực mình nhất sao?”, Quan Hạ Nhi ngẩn ra: “Bực mình nhất là gì?”

“Bực mình nhất là triều đình không chỉ trả tù binh về cho người Đảng Hạng mà còn giao nộp luôn cả phương pháp chế tạo xe bắn đá của tiên sinh cho người Đảng Hạng, coi như nhận lỗi!”

“Cái gì?”

Quan Hạ Nhi cuối cùng cũng biết tại sao Kim Phi và Khánh Mộ Lam lại bực tức như vậy.

Khánh Mộ Lam thường xuyên tới nhà ăn cơm, ăn cơm xong rảnh rỗi thì thích kéo Kim Phi cùng thảo luận chuyện ra trận, Quan Hạ Nhi nghe nhiều rồi, ít nhiều cũng hiểu một chút về chuyện quân sự.

Dựa theo cách nói của Kim Phi, trước mắt cách đối phó tốt nhất với kỵ binh của Đại Khang chính là điều tra trước, sau đó thực hiện vườn không nhà trống, giữ thành mà thủ.

Ưu điểm của kỵ binh là tốc độ nhanh, thế nhưng hành quân nhanh chóng chắc chắn chẳng thể mang theo quá nhiều lương thực.

Vậy nên người Đảng Hạng xâm phạm Đại Khang trước nay vẫn là để dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, vừa cướp bóc của dân vừa tiếp tục tác chiến sâu rộng.

Nếu như có thể trinh sát trước ý đồ xâm phạm của người Đảng Hạng trên thảo nguyên, sau đó lập tức cho người dân mang lương thực tập hợp tại thành trì, hoặc là phân tán tới núi sâu, người Đảng Hạng không tìm ra được tiếp tế thì sẽ không đánh tự bại.

Trên thực tế, đây cũng là phương pháp chủ yếu để đối phó với kỵ binh của tướng thủ Đại Khang các nơi trước mắt.

Tường thành cao lớn vẫn luôn là vấn đề khó mà kỵ binh chẳng thể vượt qua.

Thế nhưng không ngờ triều đình lại giao phương pháp chế tạo xe bắn đá cho người Đảng Hạng!

Có xe bắn đá thì bọn họ sẽ có thể nhẹ nhàng đưa đá và dầu hoả vào trong thành, gây nên thương vong rất lớn cho thủ thành một phương!

“Chàng từng nói xe bắn đá là vũ khí chiến lược của Đại Khang, sao có thể giao cho kẻ địch cơ chứ?”

Quan Hạ Nhi suýt bật khóc: “Còn cả Khánh Hầu gia, tại sao phải giao xe bắn đá cho triều đình?”

“Anh Khánh Hoài cũng trúng phải gian kế của những lão già trong triều!”

“Gian kế gì?”, Quan Hạ Nhi nghi hoặc hỏi.

“Đường gần nhất để Đảng Hạng tới Đại Khang chúng ta là từ Thanh Thuỷ Cốc vào Vị Châu, để tránh Thiết Lâm Quân của anh Khánh Hoài, lần này bọn họ không đi từ Thanh Thuỷ Cốc mà đi lách hơn một nghìn dặm vượt qua bãi sa mạc, đi tới từ phía Tây”.

Khánh Mộ Lam giải thích: “Khi triều đình có được tin tức, kỵ binh Đảng Hạng đã vây hãm dưới thành Lan Châu, bác tôi Khánh Quốc công lập tức thượng tấu triều đình, muốn điều Thiết Lâm Quân đi Lan Châu ngăn cản người Đảng Hạng.

Thế nhưng mấy lão già trong triều sợ công lao của anh Khánh Hoài quá lớn nên đã lấy lý do Thiết Lâm Quân cách Lan Châu quá xa, điều động không kịp nên mới từ chối đề nghị này, sau đó yêu cầu anh Khánh Hoài giao phương pháp chế tạo xe bắn đá cho triều đình, để cho thủ quân Lan Châu chế tạo xe bắn đá, đối kháng với người Đảng Hạng.

Anh Khánh Hoài một lòng vì nước đã cử người gửi bản vẽ của xe bắn đá tới cho triều đình với tốc độ nhanh nhất, không ngờ chẳng bao lâu sau, trong quân Đảng Hạng dưới thành Lan Châu đã xuất hiện máy bắn đá.

Sau này bác tôi mới tra ra, trước khi quân tới thành Lan Châu, ám sứ của Đảng Hạng đã bí mật tiến vào trong Biện Kinh, đưa ra điều kiện lui binh, giao nộp bản vẽ của xe bắn đá chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.

Bệ hạ bị tiểu nhân che mắt nên mới đáp ứng yêu cầu của người Đảng Hạng”.

Kim Phi nghe tới đây thì không khỏi thầm thở dài.

Gì mà Hoàng đế bị tiểu nhân che mắt, thật ra là Hoàng đế đã sợ.

Người Đảng Hạng một khi đánh xuống Lan Châu thì có thể tiến thẳng vào cửa vào, sau đó kiếm chỉ Biện Kinh.

“Tiên sinh, giờ phải tính sao đây?”

Khánh Mộ Lam nhìn về phía Kim Phi với vẻ lo lắng.

“Ta chỉ là một tiểu dân, ông lớn trong triều đều ra quyết định, ngoại trừ nghe theo thì ta còn có thể có cách gì nữa?”

Kim Phi thở dài nói: “Còn nữa, những lời cô nói ban nãy nói trong nhà thì thôi bỏ qua, sau này ra ngoài đừng có nói linh tinh”.

Sau khi lò mới được xây xong, xưởng sản xuất đã có thể chế tạo cung nỏ hạng nặng với số lượng lớn, vốn dĩ Kim Phi còn muốn dạy phương pháp cho Khánh Hoài, bây giờ y đã hoàn toàn gạt bỏ suy nghĩ này.

Không phải không tin tưởng Khánh Hoài mà là y không tin tưởng triều đình Đại Khang.

Trước đây y mới chỉ thất vọng về triều đình, thế nhưng thông qua chuyện này, Kim Phi cảm nhận được Đại Khang đã không còn thuốc chữa nữa, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ diệt quốc, kế hoạch khi trước cũng phải thay đổi một chút.

Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi không còn tâm trạng tiếp tục nói chuyện thì bực tức bỏ đi.

Tâm trạng Kim Phi cũng không được tốt lắm, ngày hôm sau ăn sáng xong, y định dẫn Thiết Chuỳ ra ngoài giải sầu, nhân tiện đi tới xưởng chế luyện xem xem có thể tìm được chút nguyên liệu nào có tác dụng không.

Nơi gọi là xưởng chế luyện cũng na ná như cửa hàng bán buôn vật dụng kim khí của đời trước, bên trong đều bán những món đồ có liên quan tới thợ rèn.

Kim Phi và Thiết Chuỳ tiến vào cửa xưởng, còn chưa đi được mấy bước đã bị một người thanh niên đi qua kéo lại.
Chương 198: Nổi tiếng

“Ngươi làm gì vậy?”

Thiết Chùy đẩy người thanh niên ra, chắn trước mặt Kim Phi.

Tay phải cầm cán đao.

Tay trái của Kim Phi cũng xắn ống tay áo ngay lập tức.

“Đại ca đừng hiểu lầm, hôm qua chúng ta từng gặp ở tiệc trà của Tiểu Bắc cô nương”.

Người thanh niên vội vàng giải thích.

Kim Phi quan sát một lúc, hôm qua đúng là đã gặp người này.

“Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Chu công tử”.

Thiết Chùy cũng nhận ra người này.

“Chu Nguyên Cường tham kiến Kim tiên sinh!”

Chàng thanh niên nghiêm nghị cúi chào Kim Phi: “Thật xin lỗi, được gặp tiên sinh ta kích động quá, muốn chào hỏi nhưng lại thất lễ với tiên sinh rồi”.

“Không sao!”

Thấy người ta chỉ muốn chào hỏi, Kim Phi phất tay, chuẩn bị dẫn theo Thiết Chùy rời đi.

Không ngờ Chu Nguyên Cường không có ý định rời đi, mà nhanh chóng đi theo Kim Phi, tỏ vẻ quen biết: “Tiên sinh, ngài đến xưởng chế luyện có chuyện gì sao?”

“Mua ít đồ thôi”.

Đường là đường công cộng nên Kim Phi không thể đuổi người, đi đành trả lời lấy lệ.

“Nhà ta sống ở xưởng chế luyện nhiều đời rồi, ngài muốn mua gì thì nói với ta, ta sẽ dẫn đường cho ngài”, Chu Nguyên Cường nhiệt tình nói.

Có người bản địa dẫn đường cũng không tệ.

Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một tờ danh sách.

Chu Nguyên Cường xem danh sách xong, ngạc nhiên hỏi: “Những thứ này đều là thứ thợ rèn cần, ngài mua làm gì?”

“Ta là thợ rèn!”

“Cái gì? Ngài là thợ rèn ư?”

Chu Nguyên Cường kinh ngạc nói.

Tối qua hắn đã đọc không biết bao nhiêu lần bài thơ do Kim Phi viết, theo Chu Nguyên Cường thấy, Kim Phi có thể viết được những bài thơ như vậy, hẳn phải là người có xuất thân từ gia đình có học thức, không ngờ y lại là một thợ rèn.

“Biểu cảm này là sao?” Kim Phi cười hỏi.

“Không có gì, thơ từ của ngài tuyệt thế vô song, ta cứ tưởng ngài phải xuất thân từ gia đình có học thức, không ngờ lại là thợ rèn”.

Chu Nguyên Cường không những không coi thường Kim Phi vì y là thợ rèn, mà càng thêm coi trọng Kim Phi hơn vì điều đó.

“Tổ tiên nhà ta mấy đời đều là thợ rèn, chỉ từ đời ta mới bắt đầu học chữ đọc sách”.

Kim Phi hỏi: “Có thể mua những thứ trong danh sách không?”

Những thứ trong danh sách đa phần đều dùng trong phương pháp luyện sắt cổ đại, cho nên chắc cũng dễ mua, nhưng có một vài thứ tương đối hiếm, Kim Phi không biết Đại Khang bây giờ có hay không.

“Nhà ta bán vật liệu chế luyện, nhà ta có hầu hết những thứ trong danh sách này, nhưng kim loại Cobalt thì phải đến xưởng gốm mới mua được”.

Chu Nguyên Cường trả lại danh sách cho Kim Phi: “Vừa hay ta có một người bạn nhà làm gốm, ta có thể bảo cậu ta mang một ít đến đây, bảo đảm mức giá thấp nhất cho ngài”.

Muốn tạo ra thép Vonfram, ngoài vonfram còn phải có Cobalt.

Trong lịch sử, kim loại Cobalt được sử dụng khá sớm, thường được dùng để tạo màu gốm sứ.

Hiện giờ, Kim Phi chưa có cách nào tìm được mỏ kim loại Cobalt, nên chỉ có thể mua.

“Vậy thì phiền Chu công tử rồi, hết bao nhiêu tiền ngươi cứ nói với ta là được”.

Kim Phi thấy Chu Nguyên Cường có ý tiếp cận mình, nên không từ chối nữa.

“Không phiền chút nào, có thể giúp tiên sinh là vinh hạnh của ta”.

Chu Nguyên Cường cười nói: “Bây giờ tiên sinh là người nổi tiếng nhất quận thành, chỉ cần ngài nói cần giúp, không biết sẽ có bao nhiêu người xếp hàng tìm ngài nữa”.

“Nổi tiếng gì?” Kim Phi bối rối hỏi.

“Chắc ngài vẫn chưa biết, tối qua mấy bài thơ của ngài đã lưu truyền khắp quận thành rồi. Tiểu Bắc cô nương trong thơ của ngài có nụ cười đáng giá ngàn vàng, nên được người ta gọi là Thiên Kim cô nương. Tối qua Xuân Phong Lâu đã thông báo rằng bắt đầu từ hôm nay, muốn uống trà với Tiểu Bắc cô nương thì phải tốn mười lượng bạc”.

Chu Nguyên Cường cười nói: “Bây giờ không biết có bao nhiêu cô nương thẻ đỏ trong lầu xanh muốn được gặp tiên sinh nữa. Nếu tiên sinh đồng ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô nương sẵn sàng tự nguyện dọn sẵn chăn gối đấy. Tiên sinh tài hoa hơn người, lại sẵn sàng ở lại vùng núi này để làm thợ rèn, thật khiến ta ngưỡng mộ”.

“Chuyện này…”

Kim Phi lắc đầu cười khổ.

Vừa đến quận thành còn chưa kịp làm gì mà đã gây ra nhiều chuyện như vậy rồi.

“Quá khen rồi!” Kim Phi xua tay, không muốn nói chủ đề này nữa: “Ta đang vội, đi mua đồ trước đã”.

“Được, mời tiên sinh đi theo ta”.

Chu Nguyên Cường nhanh chóng chạy lên trước dẫn đường, dẫn mấy người họ tới một cửa hàng tên tiệm buôn Chu Ký.

“Đây là cửa hàng nhà ta, tiên sinh đợi chút, ta sẽ gọi người lấy những thứ ngài cần tới”.

Chu Nguyên Cường rót trà cho Kim Phi và Thiết Chùy rồi đi vào trong.

Ngay sau đó, hai người làm thuê bước vào, bắt đầu nhặt đồ.

Lần này đi chỉ mang theo một chiếc xe ngựa, đồ mang về có hạn, số lượng Kim Phi cần cũng không nhiều nên người làm thuê nhanh chóng chuẩn bị xong đồ.

“Chu công tử đi tính xem hết bao nhiêu tiền”.

Kim Phi lấy túi tiền ra khỏi áo.

“Tiên sinh đến nhà ta là vinh hạnh lắm rồi, sao có thể lấy tiền của tiên sinh được!”

Chu Nguyên Cường liên tục xua tay.

“Sau này chắc ta còn tới chỗ ngươi mua hàng. Nếu ngươi không lấy tiền thì cầm lại đồ đi, sau này ta cũng sẽ không tới nữa”.

Đời trước khốn khổ như vậy, nhưng Kim Phi cũng chưa từng lợi dụng ai bao giờ, bây giờ lại y không thiếu tiền nên càng không thể làm vậy.

“Tiên sinh, ngài…”

Chu Nguyên Cường thấy thái độ kiên quyết của Kim Phi, chỉ đành bảo người làm đi tính tiền: “Tiên sinh, tổng cộng hết ba mươi ba lượng sáu quan tiền bạc, ngài chỉ cần đưa ba mươi lượng là được!”

Sau khi xưởng luyện gang xây dựng xong, đã mua rất nhiều nguyên liệu luyện gang, cho nên bây giờ Kim Phi cũng coi như là hiểu được thị trường, biết mức giá mà Chu Nguyên Cường đưa ra vô cùng thấp, lại bớt đi số tiền lẻ, vậy thì đơn hàng này chẳng kiếm được bao nhiêu.

Nhưng lần này Kim Phi cũng không từ chối nữa, y lấy ra ba thỏi bạc mười lượng, mỉm cười đưa cho Chu Nguyên Cường.

“Đa tạ tiên sinh đã chiếu cố cửa hàng nhà ta!”

Chu Nguyên Cường mỉm cười rồi cầm lấy bạc.

Sau đó Kim Phi đi theo Chu Nguyên Cường đến một xưởng gốm, mua kim loại Cobalt về.

Buổi chiều, Kim Phi đi đến một cửa hàng chuyên buôn bán dược liệu, mua một đống đồ lộn xộn, rồi mua thêm vài vò rượu.

Mấy ngày sau đó, y chỉ ở trong phòng, chuyên tâm điều chế thuốc, thậm chí cơm cũng là do Quan Hạ Nhi mang đến tận nơi.

Đến trước khi bắt đầu cuộc thi hoa khôi một ngày, y mới ra khỏi phòng.

“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng ra ngồi, ngài không ra, ta cũng không dám ra ngoài nữa”.

Khánh Mộ Lam phàn nàn khi nhìn thấy Kim Phi.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Kim Phi quay đầu lại hỏi.

“Bây giờ danh tiếng của ngài ở quận Quảng Nguyên còn lớn hơn cả quận trưởng rồi. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người tới đưa thiệp, muốn gặp mặt ngài”.

Khánh Mộ Lam nói: “Đến cả mấy tỷ muộn nhà chú ta cũng hỏi ta liệu có thể đưa bọn họ đến gặp ngài không”.

Kim Phi nghe vậy thì cười lớn.

Không ngờ y cũng có người hâm mộ.

“Phi ca, huynh đã chế thuốc xong chưa?”

Đường Đông Đông từ bên ngoài chạy vào, chưa kịp đứng vững đã vội vàng hỏi.

“Đây!”

Kim Phi lấy ra một lọ thuốc nhỏ, vừa mỉm cười vừa lắc nhẹ.

Đường Đông Đông thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau bữa trưa, Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy chuẩn bị đến Xuân Phong Lâu tìm Tiểu Bắc.

Biết rằng trước cửa có người đứng đợi nên Kim Phi cố ý dẫn Thiết Chùy đi ra từ cửa sau của quán rượu, nhưng không ngờ ở cửa sau cũng có người đứng đợi.

Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.
Chương 199: Đỏ mặt xấu hổ

Một cô gái mặc váy màu xanh đứng ở cửa sau quán rượu nhà họ Triệu, dáng người khá cao, thắt một dải ruy băng trên thắt lưng.

Nhìn thấy Kim Phi đi ra, cô gái bước đến hơi cúi người chào: “Tiểu nữ Lục Liễu chào Kim tiên sinh”.

“Lục Liễu?”

Kim Phi thấy cái tên này rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ: “Lục Liễu ở Giáo phường ti?”

“Là ta”.

Lục Liễu che miệng khẽ cười nói: “Tiên sinh thế mà lại biết ta, ta cảm thấy rất vinh hạnh”.

Thật ra cô ta không biết Kim Phi không chỉ biết tên cô ta mà vài ngày trước còn dùng tên cô ta để dọa Quy Công ở Xuân Phong Lâu.

Dĩ nhiên dù Kim Phi có là thẳng thắn thế nào cũng không nói ra chuyện này mà hơi bất lực hỏi: “Cô nương có việc gì sao?”

“Giáo phường ti vừa mới nhập một lô trà ngon, ta muốn mời tiên sinh đến thưởng thức trà, không biết tiên sinh có nể mặt không?”

Nói rồi Lục Liễu còn quyến rũ nhướng mi với Kim Phi.

Lời ẩn ý này quá rõ ràng.

“Xin lỗi, bây giờ ta có việc, không làm phiền cô nương”.

Nếu là bình thường, có thể Kim Phi sẽ đi theo Lục Liễu để tìm hiểu phong thái của Giáo phường ti nhưng hôm nay còn việc chính nên y chỉ đành từ chối đối phương.

“Vậy Lục Liễu có thể phục vụ tiên sinh bất cứ lúc nào”.

Ánh mắt Lục Liễu hiện lên vẻ thất vọng nhưng cũng không dây dưa nhiều, thấy Kim Phi không đồng ý bèn chào y rồi nhường đường.

Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, sau đó dẫn Thiết Chùy sải bước đi.

Lục Liễu nhìn bóng lưng Kim Phi bất lực thở dài, sau đó ánh mắt lóe lên tia không cam lòng.

Cô ta đã làm hoa khôi ba năm liên tiếp, khán giả đã cảm thấy không còn hứng thú với cô ta nữa, năm nay vốn dĩ không nắm chắc có thể cạnh tranh hoa khôi, đột nhiên lại xuất hiện một Đường Tiểu Bắc, làm cô ta phải cảnh giác.

Bài thơ “Sinh Tra Tử” của Kim Phi không chỉ làm tăng giá trị của Đường Tiểu Bắc mà cũng giúp Đường Tiểu Bắc tăng thêm nhân khí.

Thế nên cô ta mới đợi Kim Phi ở phía sau quán rượu nhà họ Triệu, mong Kim Phi có thể giúp cô ta viết một bài thơ.

Vì thế mà cô ta sẵn lòng trả bất cứ giá nào, vừa rồi cô ta cũng đã ẩn ý rõ ràng rồi.

Nhưng Kim Phi lại không do dự từ chối cô ta.

Có thể trở thành hoa khôi của Giáo phường ti, Lục Liễu không biết đã đánh bại bao nhiêu đối thủ, sau cảm giác không cam lòng ngắn ngủi, cô ta lập tức nghĩ đến việc có phải còn biện pháp cứu vãn khác hay không.

Cô ta bỗng nghĩ đến gì đó bèn vẫy tay với phía sau.

Một chiếc xe ngựa chạy đến dừng bên cạnh Lục Liễu.

Thiết Chùy quay đầu lại nhìn, thấy Lục Liễu lên xe bèn cười hỏi: “Tiên sinh, Lục Liễu đến tìm ngài để xin viết thơ à?”

“Chắc là thế”.

Kim Phi gật đầu.

“Không hổ là cô nương ở Giáo phường ti, xinh đẹp quá, nhất là cái eo nhỏ kia, một tay có thể ôm được, chẳng trách gọi là Lục Liễu”.

Thiết Chùy lại nói: “Ta không có bản lĩnh như tiên sinh, nếu không chắc chắn ta cũng không nỡ từ chối cô gái như vậy”.

Giáo phường ti xem như là thanh lâu do chính quyền mở, nhiều cô gái trong đó là vợ, thê thiếp và con cái của những gia đình lớn từng là quan tội phạm hoặc bị chính quyền điều tra.

Phụ nữ trong gia đình như thế chưa kể ai nấy đều có sắc đẹp như hoa, về mặt tổng thể họ đã hơn những phụ nữ ở thanh lâu bình thường nhiều.

Thế nên Giáo phường ti có thể chèn ép được các thanh lâu khác, hoa khôi năm nào cũng đều xuất thân từ Giáo phường ti.

Chẳng hạn như Lục Liễu đã làm hoa khôi quận Quảng Nguyên ba năm liên tiếp.

“Ngươi có gan nói lại mấy lời vừa rồi với vợ đi”.

Kim Phi cười liếc nhìn Thiết Chùy.

“Nói với nàng ấy thì thế nào?”

Thiết Chùy rụt cổ nói: “Đàn ông tìm ong bướm bên ngoài chẳng phải rất bình thường sao, nàng ấy còn dám quản ta ư?”

Kim Phi vừa định đùa với Thiết Chùy vài câu thì bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng sau.

Quay đầu lại nhìn, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại bên cạnh hai người.

“Tiên sinh, ngài muốn đến Xuân Phong Lâu sao?”

Lục Liễu thò đầu ra từ cửa sổ xe hỏi.

“Sao vậy, ta muốn đi đâu còn phải báo với cô nương Lục Liễu à?”

Giọng Kim Phi không được vui lắm.

“Tiên sinh hiểu lầm rồi”, Lục Liễu vội giải thích: “Không biết có biết bao cô gái ở Phong Nguyệt Phường mong ngóng tiên sinh, ngài cứ thế đến Phong Nguyệt Phường, ta lo tiên sinh còn chưa đến Xuân Phong Lâu đã bị các cô gái trong thanh lâu khác bao vây lấy rồi”.

“Không đến mức đó chứ?”

Kim Phi hơi không tin.

“Không nói quá chút nào”.

Lục Liễu che miệng cười: “Một câu của ngài đã làm giá trị của Tiểu Bắc tăng lên gấp bội sau một đêm, ngài không biết bây giờ ngài được yêu thích thế nào ở Phong Nguyệt Phường đâu, nếu không ta cũng sẽ không đợi tiên sinh ở đây”.

“Ta tính toán không chu toàn rồi”.

Kim Phi phiền não gãi đầu: “Vậy phải làm sao?”

“Nếu tiên sinh không chê thì có thể đi xe ngựa của ta”.

Lục Liễu nói: “Cửa sau của Giáo phường ti và cửa sau Xuân Phong Lâu chỉ cách hơn hai mươi mét, tiên sinh có thể đi từ cửa sau”.

“Thế thì không ổn lắm?”

Kim Phi vô thức muốn từ chối.

“Xin lỗi, Lục Liễu quên mất thân phận thấp hèn của mình, ngồi chung xe với tiên sinh đúng là làm vấy bẩn thanh danh của tiên sinh”.

Lục Liễu không còn khuyên nữa mà cúi đầu làm bộ muốn khóc.

Con gái người ta đã nói thế, Kim Phi còn có thể làm sao nữa?

Còn từ chối nữa thì đúng là xem thường người ta rồi.

“Vậy thì làm phiền cô nương”.

Kim Phi chắp tay kéo màn xe ra rồi bước lên xe.

Thiết Chùy cầm đao dài cũng đi theo sau xe ngựa.

“Đi thôi”.

Lục Liễu hô lên với người đang điều khiển xe, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Có một Đường Tiểu Bắc là đủ, không thể để Kim Phi viết thơ cho người đối thủ cạnh tranh khác ngoài Đường Tiểu Bắc nữa.

Thế nên cô ta mới ra sức mời Kim Phi lên xe.

Ngoài việc ngăn cản các đối thủ khác đến gần Kim Phi, cô ta cũng muốn cố gắng thêm chút nữa.

Không gian trên xe ngựa không lớn nhưng bố trí rất ấm áp, tràn ngập mùi thơm thoang thoảng không khác mấy với mùi cơ thể của Lục Liễu.

Không hổ là cô nương thanh lâu, từ khi Kim Phi lên xe, Lục Liễu chớp đôi mắt to quyến rũ nhìn chằm chằm Kim Phi.

Kim Phi tin chắc nếu lúc này y móc đầu ngón tay thì Lục Liễu lập tức nhào vào lòng y.

Phải nói là Lục Liễu có thể làm hoa khôi ba năm liên tiếp ngoài dáng người và vòng eo mảnh khảnh, bản thân cô ta cũng rất xinh đẹp, được người đẹp này nhìn ở khoảng cách gần khiến trái tim Kim Phi đập nhanh hơn.

Nhiệt độ trong xe lại còn khá cao, không lâu sau trán Kim Phi đã toát một lớp mồ hôi.

“Tiên sinh, ngài nóng sao?”

Lục Liễu khẽ cười rồi lấy chiếc khăn tay ra, không để Kim Phi kịp từ chối đã ghé sát đến dịu dàng lau mồ hôi giúp Kim Phi.

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng đi vào một chỗ trũng nên xe hơi nhấc bổng lên.

Lục Liễu bỗng chốc ngã vào lòng Kim Phi.

“Xin lỗi tiên sinh, làm xộc xệch quần áo của ngài rồi”.

Lục Liễu lại không dựa vào lòng Kim Phi mà ngay sau đó ngồi thẳng lại, vội vàng chỉnh lại quần áo cho Kim Phi.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, hai bàn tay nhỏ cứ quẹt qua đùi Kim Phi mấy lần.

Đã kết hôn lâu rồi, Kim Phi cũng chẳng phải là đứa trẻ nữa nhưng Quan Hạ Nhi là người khá truyền thống, dù đôi khi vẫn chủ động cũng vẫn không được phóng khoáng lắm.

Hai đời làm người, lần đầu tiên Kim Phi gặp phải tình huống này, mặt y đỏ ửng cả lên.

“Tiên sinh còn xấu hổ nữa?”

Lục Liễu che miệng cười, vươn tay về phía đùi Kim Phi.
Chương 200: Trả ơn

“Cô Lục Liễu, không cần đâu”.

Kim Phi vươn tay ra chụp lấy tay Lục Liễu.

“Tiên sinh yên tâm, ta cũng biết viết thơ cần có linh cảm, ta sẽ không quấn lấy ngài đâu”.

Đã bị Kim Phi nhìn ra nên Lục Liễu dứt khoát ngã vào lòng Kim Phi: “Ta chỉ mong tiên sinh đến Giáo phường ti một chuyến, lộ mặt với ta là được”.

“Ta xem thời gian thế nào đã”.

Kim Phi đáp bừa.

“Vậy cảm ơn tiên sinh trước”.

Lục Liễu dịu dàng mỉm cười, bàn tay nhỏ mở vạt áo ra, chuẩn bị luồn vào trong.

“Cô nương đừng như thế, ta đã đồng ý thì có thời gian sẽ đến”.

Kim Phi đẩy Lục Liễu ra, ngồi sang bên cạnh.

...

Xe ngựa đi rất chậm, lắc lư hơn nửa tiếng mới đến cửa sau Xuân Phong Lâu.

“Tiên sinh đừng quên có thời gian đến thăm Lục Liễu đó”.

Lục Liễu lau khóe môi tươi cười với Kim Phi.

“Rảnh thì ta sẽ đến”.

Kim Phi phất tay.

Dù sao chỉ là đi để nâng đỡ thôi, có thời gian đến xem Giáo phường ti như thế nào cũng được.

“Vậy Lục Liễu đợi ngài”.

Lục Liễu vung tay, ngồi lại vào xe ngựa.

Để đề phòng các cô gái bỏ chạy, cửa sau thanh lâu đều có người canh gác, Xuân Phong Lâu cũng không ngoại lệ, bên trái bên phải đều có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trong tay mỗi người đều cầm một thanh đao.

Thấy Kim Phi và Thiết Chùy đi đến, một người đàn ông trong đó chặn lại cửa sau: “Quý khách đến chơi mời đi cửa trước”.

“Vào trong nói với tú bà của các ngươi là Kim Phi đến rồi, nếu bà ta bảo ta đi cửa trước thì ta sẽ đi cửa trước”.

Kim Phi vươn eo, lười biếng đáp.

Lúc nãy y không được ngồi thẳng chân trong xe ngựa nên hơi mỏi.

“Kim Phi? Ơ, sao cái tên này quen thế nhỉ?”

Tên đó gãi đầu lẩm bẩm.

“Ngươi bị ngốc à, đây là Kim tiên sinh đã viết thơ cho cô nương Tiểu Bắc đó”.

Đồng bọn đạp một phát vào hắn, cúi người nói với Kim Phi: “Mời Kim tiên sinh, tú bà đã mong chờ Kim tiên sinh từ lâu”.

Kim Phi cũng lười so đo với người đàn ông gác cửa, dẫn theo Thiết Chùy đi vào Xuân Phong Lâu.

“Hóa ra đây là Kim tiên sinh à?”, người đàn ông to lớn gãi đầu nói: “Chẳng phải hắn có quan hệ tốt với cô nương Tiểu Bắc của chúng ta sao? Tại sao lại đến cùng với Lục Liễu bên Giáo phường ti?”

“Người như Kim Phi không biết có bao nhiêu cô gái muốn nịnh bợ, đi cùng với Lục Liễu có gì lạ đâu?”

“Nếu ta cũng có bản lĩnh như Kim tiên sinh là tốt biết mấy, có thể ngủ với con gái ở Phong Nguyệt Phường, còn có thể lấy được tiền”.

“Bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, ngươi đứng trông đi, ta đi thông báo cho tú bà”.

Đồng bọn khịa hắn một câu rồi xoay người chạy vào sân.

Xuân Phong Lâu không hề nhỏ, lại là lần đầu tiên Kim Phi vào trong nên không quen đường lắm, đang tìm đường đi thì nhìn thấy tú bà dẫn theo Đường Tiểu Bắc và vài nhnha hoàn từ xa đi đến.

“Kim tiên sinh, ngài đến Xuân Phong Lâu sao không bảo người thông báo trước một tiếng, ta cũng dễ sắp xếp xe ngựa đến đón”.

Tú bà nhìn thấy Kim Phi như thấy được thần tài, cười híp cả mắt.

“Ta chỉ đến tìm Tiểu Bắc nói chuyện thôi, không cần làm phiền các ngươi”.

Kim Phi hỏi: “Lần này không cần tham gia chầu chay nhỉ?”

(*chầu chay: khách làng chơi đến kỹ viện, uống trà và trò chuyện với kỹ nữ)

“Tiên sinh nói thế chẳng phải đang vả mặt ta rồi sao? Sau này Xuân Phong Lâu là nhà của ngài, ngài muốn đến lúc nào, muốn cô gái nào phục vụ chỉ cần nói là được”.

“Vậy thì cảm ơn”, Kim Phi chắp tay lại hỏi: “Vậy bây giờ ta có thể dẫn Tiểu Bắc đi chưa?”

“Ngài cứ tự nhiên”.

Tú bà nhanh chóng nghiêng người nhường đường, không quên nhắc: “Tiểu Bắc, phục vụ Kim tiên sinh cho tốt, đừng thất lễ”.

“Vâng”.

Đường Tiểu Bắc hơi cúi người, mỉm cười với Kim Phi: “Mời tiên sinh đi theo ta’.

Đi được vài trăm mét, Đường Tiểu Bắc quay đầu lại nhìn, thấy tú bà không đi theo mới nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, đến phòng ta hay đến đình nghỉ mát?”

“Đến phòng cô thì chắc chắn tú bà sẽ lo lắng, không chừng sẽ cho người nghe lén, vẫn nên đến mái đình lần trước đi”, Kim Phi nói.

“Cũng được”.

Đường Tiểu Bắc rẽ vào một góc ở ngã tư, dẫn Kim Phi vào đình nghỉ mát lần trước.

Thiết Chùy cũng biết lần này Kim Phi và Đường Tiểu Bắc có việc gấp cần nói nên không dám lười, cầm thanh đao đứng giữa con đường nhỏ như thần cửa.

Rặng cây ngoài bờ hồ, tú bà xoa tay đi qua đi lại.

Thấy một nha hoàn đi đến vội hỏi: “Họ đi đâu rồi?”

“Thưa mẹ, vẫn là mái đình hôm đó”.

Nha hoàn đáp.

“Thế thì được, xem ra Kim tiên sinh vẫn xem là người tốt”.

Tú bà vỗ ngực thở phào.

Hiện giờ giá trị của Đường Tiểu Bắc rất cao, nếu bị Kim Phi phá thân thì phiền phức.

Gánh nặng trong lòng rơi xuống, tú bà lại sợ đắc tội với vị thần tài này, nghĩ ngợi một chốc rồi dặn dò:

“Đi nói với ba người Tiểu Bạch, hôm nay không cần gặp khách nữa, đợi Kim tiên sinh và Tiểu Bắc nói chuyện xong, bảo họ đến phục vụ Kim tiên sinh”.

Lần này Xuân Phong Lâu có bốn cô gái tham gia cuộc thi hoa khôi, để ôm chặt lấy chân Kim Phi, hy sinh ba ứng viên khác, bà ta cũng không tiếc.

“Ngoài ra, bảo lão Lương chuẩn bị, nếu Kim tiên sinh lại làm thơ cho Tiểu Bắc thì bảo ông ta nhanh chóng truyền ra ngoài, thêm chút sức cho phần thi ngày mai của Tiểu Bắc”.

“Vâng!”

Nha hoàn nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong đình nghỉ mát, Kim Phi đã đưa bình thuốc nhỏ cho Đường Tiểu Bắc.

Hai người lại kiểm tra lại kế hoạch, sau khi xác định không có sơ suất gì, Kim Phi đứng lên nói: “Ngày mai là cuộc thi hoa khôi, cô chuẩn bị thật tốt”.

“Ừ”.

Đường Tiểu Bắc gật đầu.

“Vậy được rồi, ta về đây”.

“Bây giờ vẫn còn sớm, hay là ta giới thiệu vài tỷ muội cho tiên sinh nhé, xem như ta đáp trả ơn cứu của tiên sinh”.

Đường Tiểu Bắc cười híp mắt: “Có vài người chưa từng tiếp khách, vẫn còn trong trắng, hơn nữa đã từng học cách phục vụ, họ đều mong có thể gặp được tiên sinh”.

“Sao lại quay về vấn đề này vậy?”

Kim Phi oán thầm, xua tay nói: “Thật sự không cần, ta còn việc gấp”.

“Vậy được, ta tiễn tiên sinh về”.

Thấy Kim Phi không có ý kia thật, Đường Tiểu Bắc chỉ đành cho qua.

Hai người cùng đi khỏi đình mái, định đi theo đường cũ đến cửa sau.

Nhưng vừa đi đến hành lang đã thấy một nhóm các cô gái đi đến.

“Tiểu Bắc tỷ, vị này là Kim tiên sinh sao?”

“Ôi, Kim tiên sinh đẹp trai hơn những gì người khác nói”.

“Không chỉ đẹp mà còn có tài nữa”.

“Kim tiên sinh, ta đã viết một bài thơ, ngài đến phòng ta xem giúp ta nhé?”



Mấy cô gái vừa bước đến đã bao vây Kim Phi lại, kẻ ôm cánh tay, người nhướng mi quyến rũ.

Đường Tiểu Bắc đứng một bên, che miệng cười trộm.

“Nghiệp chướng”.

Kim Phi cảm thấy mệt mỏi thật.

Hôm nay làm sao thế, bước vào vườn hoa đào à?

Số hoa đào này cũng tốt quá rồi nhỉ?

Y không nuốt nổi đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom