-
Chương 191-195
Chương 191: Trà Vây
"Ta đến gặp Đường Tiểu Bắc. Nếu không gặp được thì thôi".
Kim Phi quay đầu bước đi, vừa đi vừa nói với Thiết Chùy: "Ngoài cô gái mà Lưu Công Tử nói lúc đó thì còn ai đến nữa?"
"Còn Phi Diên cô nương đến từ Tiêu Dương quán, Lục Liễu cô nương đến từ Giáo phường ti, Thanh La cô nương ..."
"Vậy thì hãy đến Giáo phường ti xem một chút".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Quy Công lập tức trở nên gấp gáp.
Nếu không phải vì Kim Phi vừa mới thưởng cho tạp dịch hai lượng bạc, thì Quy Công đã ước y đi càng xa càng tốt.
Nhưng lúc này, hắn không dám để Kim Phi dễ dàng rời đi.
Khi Thiết Chùy thưởng cho tạp dịch vừa rồi, hắn đã nhìn thấy túi tiền của Thiết Chùy, một cái túi nặng trĩu có ít nhất bảy mươi tám mươi lượng bạc.
Có nhiều bạc trong túi của tùy tùng như vậy, chủ nhân chắc chắn còn có nhiều hơn.
Nếu một khách sộp như vậy bỏ chạy mà còn chạy đến chỗ đối thủ, tú bà mà biết chắc chắn sẽ tẩn cho hắn một trận mất.
"Hai vị đại gia chờ đã!"
Quy Công chạy đến trước mặt hai người.
"Ngươi muốn làm gì?"
Thiết Chùy mở to mắt, rút thanh trường đao ra, nghe tiếng sang sảng.
Thiết Chùy là một kẻ tàn nhẫn, từng xông pha trên chiến trường và giết người, ngay lúc hắn rút kiếm ra, một luồng khí tức dữ dội xông thẳng vào mặt hắn, khiến Quy Công liên tiếp lùi lại vài bước.
"Đừng hiểu lầm, thưa ngài!"
Quy Công xua tay: "Hai người muốn gặp Tiểu Bắc cô nương, ta có thể thu xếp!"
"Sao, nghĩ ta là kẻ tiêu tiền như rác à?"
Kim Phi cố ý cao giọng: "Uống một chén trà năm trăm lượng bạc, một cô gái như vậy ta không gặp nổi đâu!"
Thiết Chùy và con dao đã thu hút sự chú ý của nhiều người, khi nghe Kim Phi nói vậy, mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Cô gái nào có giá năm trăm lượng cho một tách trà vậy? Xuân Phong Lâu có cô gái nào như vậy á?"
"Năm trăm lượng đủ đến kinh thành mời Tử Yên cô nương uống trà ấy chứ?"
"Không nghe thấy vị công tử này nói gì sao, là Tiểu Bắc cô nương".
"Tiểu Bắc cô nương tuy rất được, nhưng một tách trà có cần đắt như vậy không? Nghĩ mình là Tử Yên cô nương à?"
"Lương huynh, chuyện này chắc không phải do Tiểu Bắc cô nương, rõ ràng là Quy Công đang chặt chém khách hàng!"
"Nghĩ người khác là đồ ngu à?"
"Xuân Phong Lâu làm thế là dở rồi".
...
Khách hàng chẳng nề hà khi có chuyện vui, có người bàn tán, có người la ó.
Thấy mọi chuyện sắp thành chuyện lớn, Quy Công lo lắng đến mức khua tay liến khoắng: "Đại gia, ta sai rồi, chúng ta có thể nói chuyện riêng chút không?"
"Ta không có thời gian nói chuyện riêng với ngươi, có gì thì nói nhanh lên!"
"Ngài không muốn gặp Tiểu Bắc cô nương sao? Ta sẽ thu xếp".
Quy Công khum lưng nói: "Năm mươi lượng bạc".
“Năm mươi lượng?”, Kim Phi giễu cợt nói: “Không phải vừa mới nói năm trăm lượng sao, sao giờ lại thành 50 lượng rồi?
"Vừa rồi ta bị mỡ heo làm mờ mắt, ngài bình tĩnh đi, đừng chấp nhặt với một kẻ như ta".
"Năm mươi lượng thì năm mươi lượng".
Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy để lấy tiền.
Mặc dù có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến việc có thể mau chóng đưa Đường Tiểu Bắc ra ngoài, sau đó về nhà xử lý mỏ vonfram, năm mươi lượng cũng được.
“Còn một chuyện nữa ta cần nói rõ với ngài”, Quy Công nhìn Kim Phi một cách cẩn thận: “Ngài đã giao bạc, ta sẽ thu xếp ngay cho ngài, nhưng khi nào có thể gặp Tiểu Bắc cô nương thì rất khó nói".
Kim Phi nghe vậy liền tức giận: "Mày giở trò với tao đấy à?"
"Đừng tức giận, thưa ngài, Tiểu Bắc cô nương tinh thông cầm kỳ thi họa. Cô ấy là cô gái nổi nhất Xuân Phong Lâu của chúng tôi năm nay. Có quá nhiều người muốn gặp cô ấy, họ đều là khách quen, cũng đã giao tiền".
Quy Công rụt cổ lại và nói: “Tiểu Bắc cô nương giờ đang có buổi Trà Vây. Nếu ngài rất muốn gặp Tiểu Bắc cô nương, ta sẽ sắp xếp hai chỗ ngồi, mỗi người ba lượng bạc là được.
Tuy nhiên, có rất nhiều khách trà vậy, thế nên rất khó nói chuyện riêng với Tiểu Bắc cô nương".
Cái gọi là Trà Vây, tương tự như tiệc trà hoặc buổi họp mặt người hâm mộ offline của các ngôi sao ở thế hệ sau, là cô gái nổi tiếng bày một ít trà và đồ ăn nhẹ trong tiểu viện, chiêu đãi người hâm mộ, đánh đàn, tâm sự v.v.
Người tham gia nhiều, cô gái cũng ngồi ở rất xa, bình thường đều là cô gái nói chuyện còn khách ngồi dưới nghe.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cũng được. Hãy xem cô gái này có tài năng và xinh đẹp như Lưu Công Tử đã nói không. Nếu không, sau sẽ không đến nữa".
"Đại gia, ngài yên tâm đi, Tiểu Bắc cô nương sẽ không làm cho ngài thất vọng đâu".
Quy Công thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Kim Phi không rời đi hôm nay, thì tương lai y có quay lại hay không cũng không thành vấn đề.
"Đưa tiền cho hắn đi".
Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy lấy ra sáu lượng bạc và đưa cho Quy Công.
"Mời theo ta!"
Quy Công mỉm cười và dẫn cả hai vào hậu viện.
Xuân Phong Lâu chiếm diện tích lớn, phía trước là tòa nhà bốn tầng bằng gỗ, tầng một là đại sảnh, tầng hai, ba, bốn là phòng cho khách nghỉ qua đêm.
Phía sau tòa nhà bằng gỗ là viện tử, bên trong có các tiểu viện.
Tú bà và các cô gái sống ở đây.
Quy Công dẫn Kim Phi đến một trong những tiểu viện: "Đây là viện của cô Tiểu Bắc cô nương".
Viện không lớn, hướng bắc có ba gian nhà gạch quay về hướng nam, tiếp đến là vòng tường thành.
Có hơn 20 chiếc bàn nhỏ dưới bức tường, và một chiếc ghế dài nhỏ phía sau bàn.
Lúc này, phía sau bàn đã có hơn chục người ngồi rồi.
Quy Công tìm hai chiếc bàn không có người ở phía tây: "Hai vị đợi ở đây đi, Tiểu Bắc cô nương sẽ ra ngay".
Sau khi nói xong, hắn chờ đợi Kim Phi sẽ thưởng tiền cho hắn.
Làm như không thấy, Kim Phi tùy ý vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, đi đi".
"Thưa ngài, tiểu nhị nói đến Xuân Phong Lâu chơi Trà Vây ít nhiều phải cho Quy Công dẫn đường chút tiền thưởng, nếu không sẽ bi chê cười".
Thiết Chùy ghé vào tai Kim Phi thì thầm.
"Ta không cho hắn hai cái tát đã là tốt lắm rồi, ngươi muốn thưởng cho hắn à?"
Kim Phi liếc nhìn Quy Công: "Cút!"
Y cho rằng mình không phải là người keo kiệt, thấy lũ trẻ trong làng khổ, y sẽ cho chúng vào xưởng dệt làm để kiếm miếng ăn, còn cho chúng vài đồng để đỡ đần người già ở nhà.
Nhưng đối với những kẻ chỉ muốn lừa dối mình, Kim Phi sẽ không đưa cho hắn một đồng nào.
Vì y biết rất rõ rằng dù có cho nhiều tiền hơn nữa thì đám này vẫn chửi mình sau lưng mà thôi.
Phần thưởng có được hay không còn phụ thuộc vào sự tự nguyện của khách, thấy Kim Phi mất bình tĩnh, Quy Công chỉ có thể cắn răng rời đi.
Chẳng mấy chốc, vài người nữa bước vào, mười mấy bàn đã được lấp đầy.
Tiểu Bắc cô nương, với tư cách là cô gái nổi tiếng nhất Xuân Phong Lâu, tú bà đã sắp xếp hai cô hầu gái nhỏ trong viện của cô ấy.
Thấy các bàn đã đầy, cô hầu gái nhỏ bưng ra một khay, mỗi bàn đặt một ấm trà và hai khay đồ ăn nhẹ.
Kim Phi không khỏi nghĩ đến bữa tiệc nhỏ do trường cấp ba tổ chức ở kiếp trước, cũng là như thế này, mọi người quây quần bên bàn vừa xem màn biểu diễn của các bạn trong lớp vừa nhấm nháp hạt dưa.
Thật tiếc khi Đại Khang chưa có hạt hướng dương, điểm tâm trên bàn rất bình thường, nên Kim Phi phải rót một tách trà và từ từ nhấm nháp trong khi chờ Tiểu Bắc cô nương đi ra.
Không bắt y phải đợi lâu, cánh cửa sảnh chính của ngôi nhà lát gạch từ bên trong mở ra, một cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh lam bước ra với chiếc tì bà trên tay.
Chương 192: Đạt được mục đích
"Đây là Đường Tiểu Bắc?"
Thiết Chùy nhìn chằm chằm vào cô gái đi ra và hỏi.
"Chắc là vậy, đôi mắt có phần giống với Đông Đông".
Kim Phi gật đầu và nhìn lên cô gái.
Có thể trở thành cô nương nổi tiếng của Xuân Phong Lâu, diện mạo và vóc dáng của Đường Tiểu Bắc đương nhiên sẽ phải rất được.
Cao khoảng 1,65 mét, mặc váy dài thiết kế riêng của thanh lâu, trông như tiên nữ, lại có mùi ma mị.
"Đa tạ các vị công tử đã ủng hộ, Tiểu Bắc gửi lời chào đến tất cả mọi người".
Đường Tiểu Bắc ôm chiếc đàn tỳ bà hơi ngồi xuống.
"Tiểu Bắc cô nương khách sáo rồi".
"Tiểu Bắc cô nương lại xinh đẹp hơn rồi, hoa khôi lần này không phải cô thì còn có thể là ai chứ!"
Hai vị khách quen lần lượt lên tiếng và chào hỏi nhiệt tình thể hiện mối quan hệ thân thiết với Đường Tiểu Bắc.
"Trương công tử, Chu công tử, đừng trêu Tiểu Bắc mà".
Đường Tiểu Bắc cũng đáp lại hai người một cách vô cùng cung kính, sau đó cười nhìn những người khác: "Hôm nay có rất nhiều công tử lạ mặt ở đây".
Hàm ý là muốn những người còn lại tự giới thiệu về mình một chút.
Cô ấy vừa mới hoàn thành khóa đào tạo thanh lâu năm nay và bắt đầu có khách nên không quen biết nhiều người.
Tú bà đã sớm cho cô ấy dưới trướng một công tử có tiếng trong thành rồi, nếu trong đám người đến có kẻ như vậy thì cô ấy sẽ nghĩ cách lôi kéo về phía mình để chuẩn bị tranh vị hoa khôi.
Đây cũng là một trong những quy tắc của thanh lâu, khách đến thường xuyên đều hiểu rõ, Đường Tiểu Bắc nói xong, người thanh niên ngồi sau bàn đầu tiên bên phải đã đứng dậy.
"Tiểu sinh Ngô Tuấn Lâm, kinh chào Tiểu Bắc cô nương".
"Hóa ra là Ngô công tử từ hiệu buôn Ngô Ký. Rất hân hạnh được gặp!"
Đường Tiểu Bắc hơi cúi đầu hành lễ, trong lòng thầm nhớ bộ dáng của Ngô công tử.
Đây là đối tượng mà tú bà nhắc nhở phải lôi kéo, sau này không nên xem nhẹ.
Nhìn thấy Đường Tiểu Bắc biết mình, Ngô công tử khá tự hào ngồi xuống.
"Tiểu sinh Trần Quan Tiết, Tiểu Bắc cô nương quả thực tươi tắn như lời đồn, xứng danh thần tiên".
Người thanh niên thứ hai đưa ra một lời khen ngợi.
“Trần công tử quá lời rồi”, Đường Hiểu Bắc vừa nói vừa che miệng cười: “Ta nghe nói nhà họ Trần là thư hương thế gia, Trần công tử cũng là một trong số ít nhân tài trong quận. Hôm nay được gặp mặt quả thật phóng khoáng hiên ngang".
Trần công tử chủ động khen ngợi, Đường Tiểu Bắc cũng phải đáp lại, dù sao lời nói cũng chẳng mất tiền mua mà.
Đây cũng là một trong những kỹ năng mà cô nương nào ở thanh lâu cũng phải học.
Tiếp theo, các khách nhân lần lượt giới thiệu về mình, rất nhanh đã đến phiên Thiết Chùy.
“Tên ta là Thiết Chùy, ta tới cùng với tiên sinh”.
Thiết Chùy ồm ồm nói rồi ngồi xuống.
Nhiều công tử quay đầu nhìn sang.
Nhưng thay vì nhìn vào Thiết Chùy, lại nhìn Kim Phi, người đang ngồi bên cạnh Thiết Chùy.
Vì dù sao, để tham gia vào Trà Vây của Đường Tiểu Bắc, phí vào cửa là ba lượng bạc, bọn họ không dám dẫn người hầu vào.
"Đa tạ Thiết Chùy đại ca đã tham gia".
Bất kể thân phận của Thiết Chùy như nào, muốn vào cũng phải bỏ tiền ra, Đường Tiểu Bắc cũng không hề thay đổi sắc mặt vì Thiết Chùy là người hầu, vẫn hơi cúi người xuống chào hắn.
Sau đó, nhìn lên Kim Phi.
"Ta tên là Kim Phi. Ta đến từ huyện Kim Xuyên. Ta nghe bạn ta, Đường Đông Đông nói rằng Tiểu Bắc cô nương vô cùng tài năng, vì vậy ta đến để chiêm ngưỡng".
Đường Tiểu Bắc nghe thấy ba chữ Đường Đông Đông, hô hấp đột nhiên ngừng lại, môi bất giác run lên, ánh mắt khó tin nhìn Kim Phi.
Đường Đông Đông nghĩ rằng Đường Tiểu Bắc đã bị sói ăn thịt, Đường Tiểu Bắc cũng nghĩ rằng Đường Đông Đông gặp nạn rồi.
Nhưng bây giờ khi nghe thấy tên Đường Đông Đông từ miệng Kim Phi.
Nhất thời, Đường Tiểu Bắc hận không thể kéo Kim Phi vào phòng để hỏi thăm tình hình của Đường Đông Đông.
Nhưng cô ấy đã được đào tạo nghiêm ngặt, biết không thể làm thế được.
Kìm nén sự phấn khích của mình, Đường Tiểu Bắc chào Kim Phi như những người khác: "Đa tạ sự ủng hộ của Kim công tử, cũng nhờ Kim công tử chuyển lời cảm ơn của ta đến Đường công tử".
"Được".
Kim Phi gật đầu nhẹ và ngồi xuống.
Tiếp theo, những người khác vẫn tự giới thiệu bản thân, sau đó Đường Tiểu Bắc chơi hai khúc tì bà, sau đó biểu diễn một điệu nhảy.
Phải nói rằng Xuân Phong Lâu sẵn sàng nâng đỡ Đường Tiểu Bắc là có lý do.
Bất kể là chơi tỳ bà hay nhảy, đều rất đặc sắc.
Ở giữa, một vài vị công tử tự xưng là tài năng cũng biểu diễn một vài tiết mục nhỏ, hoặc làm thơ hoặc vẽ tranh, hoặc chơi nhạc cụ, khá sôi nổi.
Theo thể lệ, người chơi giỏi nhất trong Trà Vây, sau khi Trà Vây kết thúc, có thể nói chuyện với cô gái một lúc rồi mới rời đi.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi tham gia vào một hoạt động trong thanh lâu, y cảm thấy rất thú vị, nên nghĩ sẽ xem thêm một chút nữa, nhưng không tỏ thái độ gì.
Nhìn thấy Trà Vây sắp kết thúc, Đường Tiểu Bắc không khỏi nháy mắt với Kim Phi một cái, muốn Kim Phi cũng biểu diễn.
Kim Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng lên nói: "Nếu mọi người đã thể hiện tài năng của mình, thì tiểu sinh đây cũng có bài thơ quèn góp vui, mong mọi người chỉ giáo thêm".
"Kim công tử, mời!"
Đường Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Giám khảo duy nhất trong Trà Vây là cô gái tổ chức Trà Vây, Đường Tiểu Bắc đã quyết định, cho dù Kim Phi có biểu diễn gì, chỉ cần không quá kém, cô ấy sẽ phán y thắng cuộc.
Vì đã xem qua, nên Kim Phi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chậm rãi nói: "Viễn sơn mi đại trường, tế liễu yêu chi niểu. Trang bãi lập xuân phong, nhất tiếu thiên kim thiếu. Quy khứ Quảng Nguyên thì, thuyết dữ thanh lâu đạo. Biến khán Tây Xuyên Hoa, bất tự Tiểu Bắc hảo".
Mọi người trước giờ đều chuộng thơ văn, khi nghe tin Kim Phi sẽ làm thơ, đều rất thích thú, nhưng khi Kim Phi đọc xong, tất cả mọi người đều bất giác đứng lên.
Bài hát này là bài "Sinh tra tử" do Yến Cơ Đạo viết cho danh kỹ Lý Sư Sư, một cô gái thanh lâu nổi tiếng của một thế hệ. Bây giờ Kim Phi đã đổi tên địa danh để ca ngợi Đường Tiểu Bắc, vừa đúng dịp.
"Chu công tử, bài thơ này không tệ!"
"Ừ, như thể được viết riêng cho Tiểu Bắc cô nương vậy".
"Biến khán Tây Xuyên Hoa, bất tự Tiểu Bắc hảo. Nên đương nhiên, nó được viết riêng cho Tiểu Bắc rồi".
"Bài thơ này hay thì có hay mà tán thưởng có hơi quá?"
"Có hơi thôi, nhất tiếu thiên kim thiếu, bài thơ này mà được lan truyền ra ngoài, chắc chắn giá trị của Tiểu Bắc cô nương sẽ tăng lên gấp bội".
Hầu hết những người có tiền đến thanh lâu dự buổi Trà Vây đều là con nhà giàu, có đọc sách, có thể không biết làm thơ nhưng vẫn có những kỹ năng cảm thụ cơ bản.
Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng bài thơ này hay hơn tất cả các bài thơ trước.
Ánh mắt Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi cũng thay đổi.
Cô ấy đã chuẩn bị kỹ cho Kim Phi, nhưng bây giờ có vẻ như không cần nữa rồi.
"Kim công tử thật sự quá khen rồi!"
Đường Tiểu Bắc cúi đầu với Kim Phi: "Không biết Tiểu Bắc có vinh hạnh mời tiên sinh ngồi trong phòng một lát không?"
"Làm phiền cô nương rồi".
Kim Phi đứng dậy và hành lễ đáp lại.
Mục tiêu đến đây hôm nay đã đạt được.
Nhưng biểu hiện của những công tử khác đều trở nên kỳ lạ.
Một cô hầu gái lặng lẽ chạy ra ngoài trong khi không ai để ý.
Khi Đường Tiểu Bắc tiễn những công tử khác và chuẩn bị đưa Kim Phi vào phòng, mụ tú bà già vội vã chạy đến và trực tiếp chặn cửa.
Chương 193: Nghe quen tai
Việc kiểm soát các cô gái trong thanh lâu rất nghiêm ngặt, nếu nói sai lời hoặc làm sai sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng.
Mụ tú bà sắp xếp người hầu, nói là để hầu hạ Đường Tiểu Bắc nhưng sự chất là để giám sát cô ấy.
Tim Đường Tiểu Bắc thắt lại khi nhìn thấy mụ tú bà, nhưng vẫn giả vờ tươi cười hỏi: "Má mì, sao má mì lại ở đây?"
"Ta nghe nói có một vị đại tài tử đến đây, nên ta đến xem chút".
Tú bà nhìn Kim Phi cười: "Vị công tử này hẳn là Kim công tử, quả nhiên là một người tài hoa, chẳng trách khiến cho Tiểu Bắc cô nương mê mẩn..."
Kim Phi không hề có ấn tượng tốt với gái trong thanh lâu, cũng không thèm nói chuyện với bà ta, liền trực tiếp ngắt lời mụ tú bà: "Nếu bà có chuyện muốn nói thì nói đi, đừng vong vo nữa".
“Công tử quả là biết nói chuyện”, mụ tú bà cũng không khó chịu, vẫn cười: “Vậy thì ta sẽ nói thẳng, Tiểu Bắc rất được công tử yêu quý, muốn nói chuyện riêng cũng không sao, nhưng suy cho cùng, Tiểu Bắc vẫn là một cô gái trong trắng, cứ vậy dẫn vào khuê phòng, sợ rằng sẽ có đàm tiếu ... "
"Được rồi, ta hiểu ý của bà rồi".
Kim Phi ngắt lời mụ tú bà: "Ta chỉ muốn có vài lời với Tiểu Bắc cô nương thôi. Nếu bà lo lắng, bà có thể thu xếp chỗ".
Vòng vo hồi lâu hóa ra là sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đường Tiểu Bắc.
Nữ nhân thanh lâu bình thường không có thanh danh gì, nhưng Đường Tiểu Bắc mới ra mắt năm nay vẫn còn trong sạch, bình thường gặp mặt riêng với công tử cũng sẽ chọn nơi thoáng đãng, dễ thấy, tránh hiểm nghi, chưa từng dẫn ai vào khuê phòng.
Giống như những ngôi sao kiếp trước, gặp mặt fan thì không ai nói gì. Nhưng nếu cả hai vào khách sạn cùng nhau, dù không làm gì, thì sau khi bị phanh phui, đó vẫn sẽ là một đòn giáng mạnh vào danh tiếng của ngôi sao đó.
Tú bà cũng dựa vào sự trong sạch và danh tiếng của Đường Tiểu Bắc để kiếm tiền nên vừa được báo tin đã chạy ngay đến ngăn cản.
Kim Phi không muốn chuyện gì xảy ra với Đường Tiểu Bắc, đối với y mà nói, vào khuê phòng hay đứng ngoài cửa cũng như nhau thôi.
"Vậy thì cảm ơn sự thông cảm của ngài".
Tú bà cúi đầu trước Kim Phi, sau đó cười nói: "Sân sau có một vọng lâu, yên tĩnh tao nhã, là nơi thích hợp nhất để nói chuyện".
"Như thế có được không?"
Kim Phi không trả lời tú bà, mà nhìn Đường Hiểu Bắc.
"Tất cả tùy vào công tử sắp xếp".
Đường Tiểu Bắc đáp.
"Vậy thì đi qua đó".
Kim Phi không muốn tốn nước bọt với tú bà về vấn đề này.
Có một cái ao nhân tạo ở sân sau của Xuân Phong Lâu rộng hàng chục mẫu, bên ngoài ao có một vòng hành lang, chính giữa ao có hai cái đình nhỏ, vài công tử thích thơ ca thỉnh thoảng ở đây ngâm thơ, cũng được coi là một cảnh đẹp của Xuân Phong Lâu.
Lúc này có một vọng lâu trống.
"Đã đưa đến đây rồi, chắc không cần đi theo nữa đâu nhỉ?"
Kim Phi liếc nhìn tú bà, giọng điệu của y có chút bất mãn.
Đây cũng là điều mà tiểu nhị đã dạy y, đừng khách sáo với tú bà trong thanh lâu và Quy Công, nếu không họ sẽ càng được nước lấn tới.
Quả nhiên, tú bà thấy Kim Phi tức giận, tươi cười rồi dừng lại: "Vậy ta sẽ không quấy rầy hai người nói chuyện nữa".
Kim Phi hừ lạnh, sải bước vào đình.
Đường Tiểu Bắc chào tú bà rồi nhanh chóng đi theo.
Nhìn thấy tú bà nháy mắt, cô hầu gái nhấc chân muốn đi theo nhưng bị Thiết Chùy chặn lại.
"Đại gia, ta đi bưng một bình trà đến cho công tử và cô nương".
Cô hầu gái cười giải thích, nhưng Thiết Chùy vẫn tiếp tục chặn lại như thể hắn không nghe thấy.
"Nếu công tử đã không cần thì thôi".
Tú bà cũng nghe về xung đột giữa Kim Phi và Quy công vừa rồi, biết rằng hai chủ tớ này không dễ gây lộn, liền gọi hầu gái về.
Lúc đó Thiết Chùy mới tránh ra và tìm đến một cây liễu, dựa vào bóng râm để nghỉ mát.
Trong vọng lâu, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy tú bà cùng người hầu gái đã rời đi, vội vàng hỏi: "Công tử, làm sao ngài biết tỷ tỷ của ta?"
"Đây là bức thư của Đông Đông gửi cho cô. Cô ấy nói cô đọc xong sẽ biết".
Kim Phi lấy ra một phong thư.
"Cảm ơn ngài!"
Đường Tiểu Bắc nhận lấy và nhanh chóng mở phong thư ra.
Một lúc sau, Đường Tiểu Bắc đặt lá thư xuống, đứng dậy nghiêm trang cúi đầu hành lễ với Kim Phi: "Tiên sinh, đa tạ ngài đã chăm sóc tỷ tỷ ta!"
Trong thư, Đường Đông Đông kể lại những trải nghiệm của hai người sau khi bị sói chia cắt, mà đương nhiên không thể thiếu Kim Phi.
"Tỷ của cô là một cô gái tài năng và là trợ thủ tốt nhất của ta. Chẳng ai cần chăm sóc ai cả, mà chúng ta là cùng nhau hợp tác", Kim Phi cười nói.
"Vậy thì phải cảm ơn tiên sinh vì đã cho tỷ ta cơ hội phát triển tài năng rồi?"
Đường Tiểu Bắc cười nói: "Nếu như trước đây có thể gặp được tiên sinh thì ta đã không lầm đường lạc lối như bây giờ”.
“Đông Đông nói rằng lúc đó cả hai đã sắp đến huyện Kim Xuyên rồi, tại sao cô lại quay trở lại Quảng Nguyên?”, Kim Phi hỏi: “Trở thành một cô nương ở Xuân phong Lâu”.
"Lúc đó, tỷ ta đã dẫn con sói hoang đi. Ta sợ quá nên chạy tiếp. Sau đó, ta bị lạc trong núi, cho đến khi gặp một người tiều phu, nếu không ta đã chết đói rồi".
Đường Tiểu Bắc nói: "Người tiều phu đưa ta xuống núi, nói rằng con trai ông ta đã chết trận, đôi vợ chồng già muốn nhận ta làm con gái của họ. Lúc đó ta nghĩ họ là người tốt, trong lòng lại sợ nên đã đồng ý nhưng sau đó họ đã bán ta cho Xuân Phong Lâu".
Nói đến đây, Đường Tiểu Bắc cười buồn: "Bởi vì ta biết chữ và biết chơi đàn nên họ đã bán được ta với giá cao".
Kim Phi liếc nhìn Đường Hiểu Bắc có chút thương cảm: "Tỷ cô bảo ta đưa cô ra ngoài, cô nghĩ thế nào, cô có nguyện ý rời khỏi Xuân Phong Lâu không?"
Điều này phải hỏi trước. Sau tất cả, Đường Tiểu Bắc hiện đang làm khá tốt ở Xuân Phong Lâu. Cô ấy sống trong một viện riêng và có hầu gái phục vụ hàng ngày. Khách hàng ngày đều là những người nổi tiếng trong quận. Nếu cuối cùng Đường Tiểu Bắc không muốn rời đi, thì không phải là lãng phí thời gian sao?
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Đường Tiểu Bắc nghe thấy câu hỏi của Kim Phi, trong mắt bất giác lóe lên vẻ hoảng sợ.
Sau khi bị bán vào thanh lâu, tú bà đã tìm một vài bà già đến để huấn luyện cô ấy, nếu cô ấy không làm tốt sẽ bị đánh đập hoặc mắng mỏ.
Cái giá của việc tin vào người lạ quá nặng nề, đã bị lừa một lần, bản năng bảo cô ấy không thể tin được bất cứ ai.
Cô ấy cúi đầu nhìn lướt qua bức thư trên tay lần nữa, sau khi xác nhận đó là chữ viết tay của Đường Đông Đông, cô ấy mới gật đầu: "Đương nhiên là ta muốn rời khỏi Xuân Phong Lâu, nhưng má mì nhất định sẽ không để ta đi".
“Ta sẽ tìm cách làm việc này, cô chỉ cần hợp tác với ta thôi”, Kim Phi nói.
“Ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc nhanh chóng cam đoan.
"Được rồi, nghe ta nói..."
Kim Phi đến bàn và nói với Đường Tiểu Bắc về kế hoạch của mình.
Tại sảnh tầng một của Xuân Phong Lâu, sau khi đám công tử trong Trà Vây rời đi, những lời thơ Kim Phi viết cho Đường Tiểu Bắc cũng lan truyền rộng khắp.
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận của Kim Phi.
"Kim Phi ở Kim Xuyên? Sao cái tên này nghe quen tai thế nhỉ? Có phải cái vị có bài “Cày đồng đang buổi ban trưa” không?"
Chương 194: Ba bài thơ
Kể từ khi "Mẫn Nông" được truyền bá đến huyện Quảng Nguyên, nó đã được rất nhiều học giả ca ngợi và săn đón.
Nhiều trường dạy bài thơ này cho trẻ em như một bài thơ vỡ lòng.
Mọi người đều biết tác giả của bài thơ này là một người ở quận Kim Xuyên tên là Kim Phi, nhưng chưa ai nhìn thấy y.
Văn phong của Đại Khang rất thịnh hành, mọi người đều rất tôn thờ thi nhân, biết được Kim Phi đến Xuân Phong Lâu, văn nhân ở đây lập tức vỡ tổ.
Như thể mấy người hâm mộ ở kiếp trước đột nhiên biết rằng thần tượng mà họ luôn ngưỡng mộ sống cùng khách sạn với mình.
Đặc biệt là những thư sinh đã tham gia vào Trà Vây của Đường Tiểu Bắc với Kim Phi, ngay lập tức trở nên rất vênh.
"Vốn dĩ ta không để ý lắm nhưng nghe Chu huynh nói vậy, quả đúng là vị “cày đồng đang buổi ban trưa” rồi!"
"Haha, không ngờ mình lại có cơ hội uống trà với Kim tiên sinh".
"Đừng đắc ý, mau nói cho ta biết, Kim tiên sinh trông như thế nào?"
"Phong thái thanh thoát, tự nhiên".
"Thật hay giả vậy?"
"Tất nhiên là thật rồi. Tiểu Bắc cô nương còn giữ tiên sinh lại nói chuyện hồi lâu, ta thấy họ đi về phía sau viện".
"Hẳn là đến vọng lâu rồi, đến xem thế nào!"
"Đi thôi, cùng nhau đi đi!"
Đám công tử đổ xô về hậu viện.
"Nhìn xem, đó là Tiểu Bắc cô nương, ngay bên cạnh là Kim tiên sinh?"
Có người tinh mắt nhìn thấy ngay hai người trong lầu.
“Là họ”, ngay lập tức, một công tử từng tham gia Trà Vây bước ra xác nhận.
"Chu công tử, ngài và Kim công tử đã cùng nhau uống trà, mang chúng ta qua làm quen chút đi?"
Một công tử hét lên.
"Cái này ...", Chu công tử vừa rồi còn rất mạnh miệng, thực ra cũng chưa từng nói chuyện với Kim Phi, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Kim công tử với Tiểu Bắc cô nương đang nói chuyện, chúng ta không nên làm phiền đâu".
"Đúng là không nên".
Những công tử khác gật đầu.
Một đám người tìm một chỗ ngồi ở vọng lâu, tán gẫu và chờ đợi, tán gẫu những lời thơ Kim Phi viết hôm nay.
"Các ngươi có thấy rằng văn của Kim công tử hôm nay không hay bằng “Mẫn Nông” trước đó không".
"Ta cũng nghĩ như vậy", “Mẫn Nông” khắc sâu sự vất vả của nông dân, đọc lên khiến người ta phải rơi lệ, “Sinh tra tử” hôm nay mùi son phấn nặng quá”.
"Các ngươi thì biết gì, làm thơ viết chữ phụ thuộc vào bối cảnh. Trong bối cảnh hôm nay mà làm một bài như “Mẫn nông” là không hợp lý".
"Nói thì nói vậy nhưng bài này đọc lên không phòng khoáng, chẳng khác nào đang cố lấy lòng Tiểu Bắc cô nương cả".
...
Đúng là làm dâu trăm họ, huống hồ “Sinh tra tử” chỉ là Kim Phi lấy đại ra để phối hợp với Đường Tiểu Bắc mà thôi, chỉ có thể nói là bình thường, có người thích, có người không thích.
Nhưng Thiết Chùy nằm sau gốc cây liễu nghe thấy mấy công tử nói Kim Phi không phóng khoáng, liền không vui, nhảy ra hỏi: "Các ngươi nói ai không phong khoáng?"
Đám công tử không ngờ có một người khác đằng sau cái cây, tất cả họ đều giật mình vì Thiết Chùy.
Nhận ra Thiết Chùy là tùy tùng của Kim Phi, các công tử từng tham gia trà dư tửu hậu có chút ngượng ngùng như bị bắt quả tang nói xấu người khác sau lưng.
"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ đang thảo luận về thơ thôi".
Chu công tử là người đầu tiên phản ứng và giải thích với một nụ cười gượng gạo.
"Đúng đúng, chúng ta chỉ đang thảo luận về thơ thôi".
Những công tử khác nhanh chóng nhập cuộc.
"Tiên sinh chúng ta đã viết nhiều bài thơ, bài này chỉ là bài kém nhất thôi".
Thiết Chùy cảm thấy Kim Phi bị đánh giá thấp, suy nghĩ đầu tiên của hắn là giúp Kim Phi lấy lại danh tiếng.
"Kim tiên sinh còn viết những bài thơ nào khác?"
Chu công tử vội vàng hỏi.
"Rất nhiều. Hôm qua đi uống rượu còn làm một bài kìa".
Thiết Chùy lấy ra một tờ giấy, ném cho Chu công tử: "Không phải thơ của tiên sinh không phóng khoáng sao, cầm lấy mà xem đi!"
Hôm qua nghe bài "Tương Tiến Tửu", Thiết Chùy cảm thấy rất hợp, đã nhờ một nữ binh biết chữ viết ra, định lấy về dạy con trai học thuộc lòng.
Giờ dùng đến là hợp lý.
"Để ta xem!"
Tất cả các công tử tập trung xung quanh Chu công tử.
"Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa...."
Với lời đọc của Chu công tử, tất cả các công tử đều chết lặng.
Một lúc sau, họ mới lấy lại tinh thần.
"Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại! Thật là một câu phóng khoáng!"
"Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm,
Chỉ có kẻ uống rượu mới để lại tên tuổi. Hèn gì Kim tiên sinh tài thế mà lại chịu sống trong núi rừng. Hóa ra đã sớm nhìn thấu thiên hạ rồi!"
"Chúng ta phàm phu tục tử, thỉnh thoảng viết một hai câu đều mong thiên hạ biết, mà Kim tiên sinh lại chẳng có chút tiếng tăm gì, nếu không có vị đại ca kia thì thế nhân này sẽ chẳng có ai biết đến Kim tiên sinh mất, đây mới là ẩn sỹ thật sự".
"Bài thơ này có thể được coi là phóng khoáng điển hình. Vừa rồi ta lỡ nói thơ tiên sinh không phóng khoáng, đúng là xấu hổ mà!"
Các công tử đều sững sờ trước "Tương Tiến Tửu", xưng hô với Kim Phi cũng đã đổi từ công tử thành tiên sinh.
Ngay cả thái độ với Thiết Chùy cũng nhẹ nhàng hơn.
Chu công tử cầm lấy một vò rượu trong tay người hầu đi theo phía sau, kéo Thiết Chùy ngồi xuống ngã ba đình.
Anh ta tự tay rót một bát rượu cho Thiết Chùy và hỏi: “Đại ca này, Kim tiên sinh còn có kiệt tác nào nữa không?”.
"Tiên sinh đã viết quá nhiều bài thơ. Ta là một người thô tục. Ngoại trừ bài này đêm qua, chỉ có thể nhớ được hai bài ngắn", Thiết Chùy gãi đầu đáp.
“Còn có hai bài nữa sao?”, Chu công tử hai mắt sáng lên: “Xin đại ca khai sáng cho ta, để ta có thể mở mang tầm mắt”.
Theo quan điểm của Thiết Chùy, nếu muốn giúp Kim Phi lấy lại danh tiếng, lẽ tự nhiên là phải có càng nhiều bài thơ hay càng tốt, liền mở miệng nói: “Kỳ thật “Mẫn Nông” có 2 bài, chỉ là một bài không nói với người ngoài thôi”.
"Mẫn Nông có 2 bài sao?"
Chu công tử giật mình hỏi: "Bài thứ hai là gì?"
"Nay gieo một hạt thóc xuân
Đến mùa thu hoạch được muôn hạt vàng
Chẳng nơi nào ruộng bỏ hoang
Nhà nông chết đói vẫn không khác gì!"
Thiết Chùy nói lớn.
"Ôi chúa ơi!"
Sau khi nghe xong tất cả các công tử đều há hốc mồm, hiểu được tại sao Kim Phi lại không nói ra bài thứ hai.
Cày đồng đang buổi ban trưa miêu tả sự vất vả của công việc đồng áng dưới góc nhìn của một người nông dân, đồng thời khuyên mọi người hãy trân trọng lương thực, dù xét từ khía cạnh nào thì điều đó cũng rất tích cực và không ai có thể chê trách được.
Nhưng cái này thì khác.
Chẳng nơi nào ruộng bỏ hoang
Nhà nông chết đói vẫn không khác gì!
Sự thật thì đúng như vậy, nhưng như này chẳng khác nào đánh vào mặt triều đình.
Tuy văn phong Đại Khang hưng thịnh, chưa có tiền lệ vào tù vì thơ, nhưng các công tử vẫn khiếp sợ.
"Đại ca nói vừa rồi nhớ được hai bài. Còn một bài nữa thì sao? Cũng là về nông dân sao?"
Chu công tử lấy lại tinh thần, tiếp tục hỏi.
"Có một bài khác tiên sinh viết về một người phụ nữ nuôi tằm sau khi ngài ấy đến quận nhìn thấy một phụ nữ trong làng bán tơ".
Thiết Chùy suy nghĩ một chút, rồi đọc: "Hôm qua vào chốn thị thành
Khi về dòng lệ rơi đầm đầy khăn
Những người vóc lụa kín thân
Phải đâu là kẻ nuôi tằm quay tơ"
"Điên rồ, điên rồ, một bài thơ khác phê phán hiện thực!"
"Dám lên tiếng vì người dân, Kim tiên sinh quả là chuẩn mực của thư sinh!"
"Thảo nào khi đến Xuân Phong Lâu lại mặc quần áo vải thô, thì ra là như vậy!"
"Bắt đầu từ ngày mai, ta cũng sẽ không mặc lụa nữa!"
Đám công tử đã bị khuất phục bởi ba bài thơ của Thiết Chùy.
Chương 195: Điểm nhấn
"Đại ca này, Kim tiên sinh còn có kiệt tác nào khác không?"
Chu công tử kéo Thiết Chùy, chờ đợi hỏi.
"Vừa rồi không phải ta nói với ngươi, tiên sinh làm thơ rất nhiều nhưng ta chỉ nhớ có vậy thôi sao".
Thiết Chùy thấy nhóm công tử đã bị khống chế và mục tiêu lấy lại danh tiếng cho Kim Phi đã hoàn thành, nên hắn không thèm nói đến nữa.
"Không cần cả bài, chỉ đôi ba câu thôi cũng được".
Chu công tử vội vàng ra hiệu cho người hầu rót một bát rượu cho Thiết Chùy.
"Ta không nhớ, ta không nhớ".
Thiết Chùy đẩy bát rượu ra, cầm trường đao đến canh giữ giao lộ, không còn để ý đến đám công tử nữa.
Trong vọng lâu, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc bàn bạc đến chạng vạng tối mới xong.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Kim Phi, lo lắng của Đường Tiểu Bắc đã được quét sạch, cô ấy cười hỏi:
"Tiên sinh, buổi tối ở Xuân Phong Lâu có một buổi biểu diễn, các cô gái nổi tiếng đều sẽ xuất hiện. Nếu ngài muốn xem, ta sẽ lấy cho ngài hai ghế".
"Không, vợ ta và tỷ cô vẫn đang đợi ta ở nhà".
Kim Phi đứng dậy và nói: "Nếu có thời gian, hãy nghĩ xem có nên thêm gì vào kế hoạch không, lần sau ta đến hãy nói với ta".
“Được”, Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Ta tiễn tiên sinh”.
Kết quả là ngay khi cả hai rời khỏi vọng lâu, họ đã bị bao vây bởi một đám công tử.
"Kim tiên sinh, hân hạnh gặp!"
""Tằm phụ” của tiên sinh viết hay quá!"
"Không, ta nghĩ bài thứ hai của "Mẫn Nông" là hay nhất. Chẳng nơi nào ruộng bỏ hoang
Nhà nông chết đói vẫn không khác gì. Chỉ trong mười từ, mà đã bộc phát ra sức mạnh vô tận!"
"Ta nghĩ “Tương tiến tửu” hay nhất, phóng khoáng khí chất!"
"Kim tiên sinh còn kiệt tác nào khác không?"
Một đám công tử vây quanh Kim Phi, líu lo hỏi han.
“Tằm phụ”, “Tương tiến tửu”, “Nhà nông chết đói vẫn không khác gì”?
Kim Phi không khỏi cảm thấy thót tim.
Y chỉ đọc những bài thơ này ở rất ít nơi, đặc biệt là bài “Tương tiến tửu”. Hôm qua là lần đầu tiên y đọc ở Đại Khang. Làm sao họ biết được?
Hôm qua có ai khác trong nhà trọ nghe lén sao?
Vậy hắn có nghe được bài ‘quốc tế ca’ không?
Nhất thời trong lòng Kim Phi có chút bối rối.
Ra hiệu cho Thiết Chùy ngăn cản nhóm công tử, rồi mang theo Đường Tiểu Bắc nhanh chóng rời đi.
"Thiết Chùy, hôm qua chúng ta uống rượu, trong nhà trọ có người ngoài sao?"
Sau khi ra khỏi cổng Xuân Phong Lâu, Kim Phi lập tức kéo Thiết Chùy đến một con hẻm vắng.
"Ngài đừng lo, ngày hôm qua ta đã sắp xếp huynh đệ phòng thủ. Sau khi tiểu nhị dọn đồ ăn lên, không có ai tới gần chỗ chúng ta".
Thiết Chùy tự tin nói.
"Vậy thì làm sao họ biết về 'tương tiến tửu'?"
Kim Phi bối rối hỏi.
"Ây……"
Thiết Chùy gãi đầu: "Ta nghe họ nói tiên sinh sáng tác lời không phóng khoáng, liền không nhịn được mà dùng ‘tương tiến tửu’ ra phản bác ..".
"Vậy còn "tằm phụ’ và ‘mẫn nông"thì sao?"
“Ta thấy họ nói chuyện có vẻ coi thường tiên sinh nên đã đưa hai bài ra dọa họ”.
Thiết Chùy nói: "Tiên sinh không biết đó thôi, ai nấy nghe xong đến sợ run!"
“Ta cũng sắp sợ rồi!”, Kim Phi tức giận đá Thiết Chùy: “Họa từ miệng mà ra, về sau ra ngoài ít nói đi biết chưa?
Tuy không giỏi giang và không thích mưu mô nhưng y biết con người rất nham hiểm.
Chỉ là dân kỹ thuật, ở lâu trong làng Tây Hà thuần phác, y bất giác đã buông lỏng cảnh giác.
Nhưng chuyến đi tới Quảng Nguyên này đã khiến y hiểu rằng thế giới này không phải là thiên đường, nó cũng đầy rẫy những nguy hiểm khác nhau.
Vừa rồi không chỉ nhắc nhở Thiết Chùy, mà còn nhắc nhở chính mình.
Sau này không những không được uống rượu mà còn phải điều chỉnh tâm tính, không được nói nhảm nữa.
"Tiên sinh, khi nghe họ nói xấu ngài, tôi không thể kìm lòng được ..".
Thiết Chùy nhận thấy tâm trạng của Kim Phi không ổn, thận trọng hỏi: "Tiên sinh, ta đã làm gì sai sao?"
"Chỉ cần biết là sai là được rồi", Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: "Sau khi về phạt bổ củi nửa tháng, cho ngươi nhớ thật lâu".
“Nhớ rồi ạ”, Thiết Chùy cay đắng gật đầu.
Ở Xuân Phong Lâu, sau khi Kim Phi rời đi, nhóm công tử không còn tìm hoan lạc nữa, họ kéo bè thành từng nhóm để thảo luận về mấy bài thơ của Kim Phi, ngay cả tú bà cũng nghe được tin này.
"Ngươi nói cái gì, bài ca dao mà bọn trẻ hát khắp nơi lúc trước là do Kim Phi viết sao?"
“Đó hoàn toàn là sự thật, các công tử ở dưới lầu đang bàn bạc chuyện này”, cô hầu gái đáp.
"Không phải Kim Phi đã viết một bài thơ cho Tiểu Bắc à? Mau đọc cho ta nghe".
Tú bà sốt ruột nói.
Ngoài các thương nhân, khách của Xuân Phong Lâu chủ yếu là các học giả kiêu căng, có quá nhiều người làm thơ tặng cho các cô gái.
Buổi chiều, nghe hầu gái nói rằng Kim Phi đã viết thơ cho Đường Tiểu Bắc, nhưng lúc đó, bà ta chỉ muốn ngăn cản Kim Phi và Đường Tiểu Bắc gặp mặt riêng, cũng không hỏi đã viết cái gì.
"Tất cả đều do Kim Phi tiên sinh viết, và đây là bức được viết cho Tiểu Bắc cô nương".
Cô hầu gái cũng là một người thông minh, nhanh chóng lấy ra mấy bài thơ đã chép, chỉ vào "Sinh tra tử" và đáp lại.
"Viễn sơn mi đại trường, tế liễu yêu chi niểu. Trang bãi lập xuân phong, nhất tiếu thiên kim thiếu ..".
Tú bà đọc thơ, mắt càng ngày càng sáng.
Đặt bức thư xuống, ba ta vỗ bàn cười lớn: "Bài thơ này viết hay quá!"
Vào thời đại phong kiến, khi nền giải trí còn lạc hậu, thanh lâu và nhà trọ là trung tâm phân phối các loại tin tức.
Một thời gian trước, "Mẫn Nông" lan truyền đến Quảng Nguyên, nó đã lan truyền rất nhanh, lúc đó, bà ta đã muốn tác giả của ‘Mẫn Nông’ mà viết một bài thơ cho cô nương ở Xuân Phong Lâu thì tốt.
Ai ngờ chẳng bao lâu ước mơ đã thành hiện thực.
"Nhưng các công tử ở tầng dưới đều nói rằng các bài thơ khác được viết rất hay, họ nói bài này nặng mùi son phấn quá".
Người hầu gái không chỉ thu thập các bài thơ của Kim Phi mà còn thu thập đánh giá của mấy công tử.
"Họ không phải là má mì của các cô, tất nhiên họ nghĩ rằng những bài thơ khác được viết rất hay".
Tú bà mỉm cười nói: "Kim Phi tiên sinh viết bài thơ này dành riêng cho Tiểu Bắc chúng ta, mùi son phấn cũng bình thường thôi, chỉ cần có tiếng tăm của Kim Phi tiên sinh là được rồi, có bài thơ này của Kim tiên sinh, vị trí hoa khôi của Tiểu Bắc sẽ càng chắc hơn!"
Nói xong, lại cầm tờ giấy lên, đọc những bài thơ còn lại, một lúc sau mới mỉm cười tự hào: "Những bài thơ này quả thật viết hay hơn thật, tốt quá rồi!"
"Má mì nói vậy khó hiểu quá. Những lời Kim Phi tiên sinh viết cho Tiểu Bắc tỷ không hay, làm sao má mì có thể vui thế được?"
"Khi đúc một đồng xu mà xuất hiện sai sót thì sai sót này mới là đáng giá nhất".
Tâm trạng tú bà rất tốt, gật gù và giải thích: "Những bài thơ khác của Kim Phi tiên sinh đều viết rất hay, nhưng bài này thì tầm thường, sau này khi mọi người nói về Kim Phi tiên sinh, họ sẽ nhắc đến bài thơ này, cũng như Tiểu Bắc.
Vì vậy, việc viết bài thơ này không được xuất sắc, đó là điều tốt đối với Tiểu Bắc!"
"Ta đến gặp Đường Tiểu Bắc. Nếu không gặp được thì thôi".
Kim Phi quay đầu bước đi, vừa đi vừa nói với Thiết Chùy: "Ngoài cô gái mà Lưu Công Tử nói lúc đó thì còn ai đến nữa?"
"Còn Phi Diên cô nương đến từ Tiêu Dương quán, Lục Liễu cô nương đến từ Giáo phường ti, Thanh La cô nương ..."
"Vậy thì hãy đến Giáo phường ti xem một chút".
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Quy Công lập tức trở nên gấp gáp.
Nếu không phải vì Kim Phi vừa mới thưởng cho tạp dịch hai lượng bạc, thì Quy Công đã ước y đi càng xa càng tốt.
Nhưng lúc này, hắn không dám để Kim Phi dễ dàng rời đi.
Khi Thiết Chùy thưởng cho tạp dịch vừa rồi, hắn đã nhìn thấy túi tiền của Thiết Chùy, một cái túi nặng trĩu có ít nhất bảy mươi tám mươi lượng bạc.
Có nhiều bạc trong túi của tùy tùng như vậy, chủ nhân chắc chắn còn có nhiều hơn.
Nếu một khách sộp như vậy bỏ chạy mà còn chạy đến chỗ đối thủ, tú bà mà biết chắc chắn sẽ tẩn cho hắn một trận mất.
"Hai vị đại gia chờ đã!"
Quy Công chạy đến trước mặt hai người.
"Ngươi muốn làm gì?"
Thiết Chùy mở to mắt, rút thanh trường đao ra, nghe tiếng sang sảng.
Thiết Chùy là một kẻ tàn nhẫn, từng xông pha trên chiến trường và giết người, ngay lúc hắn rút kiếm ra, một luồng khí tức dữ dội xông thẳng vào mặt hắn, khiến Quy Công liên tiếp lùi lại vài bước.
"Đừng hiểu lầm, thưa ngài!"
Quy Công xua tay: "Hai người muốn gặp Tiểu Bắc cô nương, ta có thể thu xếp!"
"Sao, nghĩ ta là kẻ tiêu tiền như rác à?"
Kim Phi cố ý cao giọng: "Uống một chén trà năm trăm lượng bạc, một cô gái như vậy ta không gặp nổi đâu!"
Thiết Chùy và con dao đã thu hút sự chú ý của nhiều người, khi nghe Kim Phi nói vậy, mọi người đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Cô gái nào có giá năm trăm lượng cho một tách trà vậy? Xuân Phong Lâu có cô gái nào như vậy á?"
"Năm trăm lượng đủ đến kinh thành mời Tử Yên cô nương uống trà ấy chứ?"
"Không nghe thấy vị công tử này nói gì sao, là Tiểu Bắc cô nương".
"Tiểu Bắc cô nương tuy rất được, nhưng một tách trà có cần đắt như vậy không? Nghĩ mình là Tử Yên cô nương à?"
"Lương huynh, chuyện này chắc không phải do Tiểu Bắc cô nương, rõ ràng là Quy Công đang chặt chém khách hàng!"
"Nghĩ người khác là đồ ngu à?"
"Xuân Phong Lâu làm thế là dở rồi".
...
Khách hàng chẳng nề hà khi có chuyện vui, có người bàn tán, có người la ó.
Thấy mọi chuyện sắp thành chuyện lớn, Quy Công lo lắng đến mức khua tay liến khoắng: "Đại gia, ta sai rồi, chúng ta có thể nói chuyện riêng chút không?"
"Ta không có thời gian nói chuyện riêng với ngươi, có gì thì nói nhanh lên!"
"Ngài không muốn gặp Tiểu Bắc cô nương sao? Ta sẽ thu xếp".
Quy Công khum lưng nói: "Năm mươi lượng bạc".
“Năm mươi lượng?”, Kim Phi giễu cợt nói: “Không phải vừa mới nói năm trăm lượng sao, sao giờ lại thành 50 lượng rồi?
"Vừa rồi ta bị mỡ heo làm mờ mắt, ngài bình tĩnh đi, đừng chấp nhặt với một kẻ như ta".
"Năm mươi lượng thì năm mươi lượng".
Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy để lấy tiền.
Mặc dù có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến việc có thể mau chóng đưa Đường Tiểu Bắc ra ngoài, sau đó về nhà xử lý mỏ vonfram, năm mươi lượng cũng được.
“Còn một chuyện nữa ta cần nói rõ với ngài”, Quy Công nhìn Kim Phi một cách cẩn thận: “Ngài đã giao bạc, ta sẽ thu xếp ngay cho ngài, nhưng khi nào có thể gặp Tiểu Bắc cô nương thì rất khó nói".
Kim Phi nghe vậy liền tức giận: "Mày giở trò với tao đấy à?"
"Đừng tức giận, thưa ngài, Tiểu Bắc cô nương tinh thông cầm kỳ thi họa. Cô ấy là cô gái nổi nhất Xuân Phong Lâu của chúng tôi năm nay. Có quá nhiều người muốn gặp cô ấy, họ đều là khách quen, cũng đã giao tiền".
Quy Công rụt cổ lại và nói: “Tiểu Bắc cô nương giờ đang có buổi Trà Vây. Nếu ngài rất muốn gặp Tiểu Bắc cô nương, ta sẽ sắp xếp hai chỗ ngồi, mỗi người ba lượng bạc là được.
Tuy nhiên, có rất nhiều khách trà vậy, thế nên rất khó nói chuyện riêng với Tiểu Bắc cô nương".
Cái gọi là Trà Vây, tương tự như tiệc trà hoặc buổi họp mặt người hâm mộ offline của các ngôi sao ở thế hệ sau, là cô gái nổi tiếng bày một ít trà và đồ ăn nhẹ trong tiểu viện, chiêu đãi người hâm mộ, đánh đàn, tâm sự v.v.
Người tham gia nhiều, cô gái cũng ngồi ở rất xa, bình thường đều là cô gái nói chuyện còn khách ngồi dưới nghe.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cũng được. Hãy xem cô gái này có tài năng và xinh đẹp như Lưu Công Tử đã nói không. Nếu không, sau sẽ không đến nữa".
"Đại gia, ngài yên tâm đi, Tiểu Bắc cô nương sẽ không làm cho ngài thất vọng đâu".
Quy Công thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Kim Phi không rời đi hôm nay, thì tương lai y có quay lại hay không cũng không thành vấn đề.
"Đưa tiền cho hắn đi".
Kim Phi ra hiệu cho Thiết Chùy lấy ra sáu lượng bạc và đưa cho Quy Công.
"Mời theo ta!"
Quy Công mỉm cười và dẫn cả hai vào hậu viện.
Xuân Phong Lâu chiếm diện tích lớn, phía trước là tòa nhà bốn tầng bằng gỗ, tầng một là đại sảnh, tầng hai, ba, bốn là phòng cho khách nghỉ qua đêm.
Phía sau tòa nhà bằng gỗ là viện tử, bên trong có các tiểu viện.
Tú bà và các cô gái sống ở đây.
Quy Công dẫn Kim Phi đến một trong những tiểu viện: "Đây là viện của cô Tiểu Bắc cô nương".
Viện không lớn, hướng bắc có ba gian nhà gạch quay về hướng nam, tiếp đến là vòng tường thành.
Có hơn 20 chiếc bàn nhỏ dưới bức tường, và một chiếc ghế dài nhỏ phía sau bàn.
Lúc này, phía sau bàn đã có hơn chục người ngồi rồi.
Quy Công tìm hai chiếc bàn không có người ở phía tây: "Hai vị đợi ở đây đi, Tiểu Bắc cô nương sẽ ra ngay".
Sau khi nói xong, hắn chờ đợi Kim Phi sẽ thưởng tiền cho hắn.
Làm như không thấy, Kim Phi tùy ý vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, đi đi".
"Thưa ngài, tiểu nhị nói đến Xuân Phong Lâu chơi Trà Vây ít nhiều phải cho Quy Công dẫn đường chút tiền thưởng, nếu không sẽ bi chê cười".
Thiết Chùy ghé vào tai Kim Phi thì thầm.
"Ta không cho hắn hai cái tát đã là tốt lắm rồi, ngươi muốn thưởng cho hắn à?"
Kim Phi liếc nhìn Quy Công: "Cút!"
Y cho rằng mình không phải là người keo kiệt, thấy lũ trẻ trong làng khổ, y sẽ cho chúng vào xưởng dệt làm để kiếm miếng ăn, còn cho chúng vài đồng để đỡ đần người già ở nhà.
Nhưng đối với những kẻ chỉ muốn lừa dối mình, Kim Phi sẽ không đưa cho hắn một đồng nào.
Vì y biết rất rõ rằng dù có cho nhiều tiền hơn nữa thì đám này vẫn chửi mình sau lưng mà thôi.
Phần thưởng có được hay không còn phụ thuộc vào sự tự nguyện của khách, thấy Kim Phi mất bình tĩnh, Quy Công chỉ có thể cắn răng rời đi.
Chẳng mấy chốc, vài người nữa bước vào, mười mấy bàn đã được lấp đầy.
Tiểu Bắc cô nương, với tư cách là cô gái nổi tiếng nhất Xuân Phong Lâu, tú bà đã sắp xếp hai cô hầu gái nhỏ trong viện của cô ấy.
Thấy các bàn đã đầy, cô hầu gái nhỏ bưng ra một khay, mỗi bàn đặt một ấm trà và hai khay đồ ăn nhẹ.
Kim Phi không khỏi nghĩ đến bữa tiệc nhỏ do trường cấp ba tổ chức ở kiếp trước, cũng là như thế này, mọi người quây quần bên bàn vừa xem màn biểu diễn của các bạn trong lớp vừa nhấm nháp hạt dưa.
Thật tiếc khi Đại Khang chưa có hạt hướng dương, điểm tâm trên bàn rất bình thường, nên Kim Phi phải rót một tách trà và từ từ nhấm nháp trong khi chờ Tiểu Bắc cô nương đi ra.
Không bắt y phải đợi lâu, cánh cửa sảnh chính của ngôi nhà lát gạch từ bên trong mở ra, một cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh lam bước ra với chiếc tì bà trên tay.
Chương 192: Đạt được mục đích
"Đây là Đường Tiểu Bắc?"
Thiết Chùy nhìn chằm chằm vào cô gái đi ra và hỏi.
"Chắc là vậy, đôi mắt có phần giống với Đông Đông".
Kim Phi gật đầu và nhìn lên cô gái.
Có thể trở thành cô nương nổi tiếng của Xuân Phong Lâu, diện mạo và vóc dáng của Đường Tiểu Bắc đương nhiên sẽ phải rất được.
Cao khoảng 1,65 mét, mặc váy dài thiết kế riêng của thanh lâu, trông như tiên nữ, lại có mùi ma mị.
"Đa tạ các vị công tử đã ủng hộ, Tiểu Bắc gửi lời chào đến tất cả mọi người".
Đường Tiểu Bắc ôm chiếc đàn tỳ bà hơi ngồi xuống.
"Tiểu Bắc cô nương khách sáo rồi".
"Tiểu Bắc cô nương lại xinh đẹp hơn rồi, hoa khôi lần này không phải cô thì còn có thể là ai chứ!"
Hai vị khách quen lần lượt lên tiếng và chào hỏi nhiệt tình thể hiện mối quan hệ thân thiết với Đường Tiểu Bắc.
"Trương công tử, Chu công tử, đừng trêu Tiểu Bắc mà".
Đường Tiểu Bắc cũng đáp lại hai người một cách vô cùng cung kính, sau đó cười nhìn những người khác: "Hôm nay có rất nhiều công tử lạ mặt ở đây".
Hàm ý là muốn những người còn lại tự giới thiệu về mình một chút.
Cô ấy vừa mới hoàn thành khóa đào tạo thanh lâu năm nay và bắt đầu có khách nên không quen biết nhiều người.
Tú bà đã sớm cho cô ấy dưới trướng một công tử có tiếng trong thành rồi, nếu trong đám người đến có kẻ như vậy thì cô ấy sẽ nghĩ cách lôi kéo về phía mình để chuẩn bị tranh vị hoa khôi.
Đây cũng là một trong những quy tắc của thanh lâu, khách đến thường xuyên đều hiểu rõ, Đường Tiểu Bắc nói xong, người thanh niên ngồi sau bàn đầu tiên bên phải đã đứng dậy.
"Tiểu sinh Ngô Tuấn Lâm, kinh chào Tiểu Bắc cô nương".
"Hóa ra là Ngô công tử từ hiệu buôn Ngô Ký. Rất hân hạnh được gặp!"
Đường Tiểu Bắc hơi cúi đầu hành lễ, trong lòng thầm nhớ bộ dáng của Ngô công tử.
Đây là đối tượng mà tú bà nhắc nhở phải lôi kéo, sau này không nên xem nhẹ.
Nhìn thấy Đường Tiểu Bắc biết mình, Ngô công tử khá tự hào ngồi xuống.
"Tiểu sinh Trần Quan Tiết, Tiểu Bắc cô nương quả thực tươi tắn như lời đồn, xứng danh thần tiên".
Người thanh niên thứ hai đưa ra một lời khen ngợi.
“Trần công tử quá lời rồi”, Đường Hiểu Bắc vừa nói vừa che miệng cười: “Ta nghe nói nhà họ Trần là thư hương thế gia, Trần công tử cũng là một trong số ít nhân tài trong quận. Hôm nay được gặp mặt quả thật phóng khoáng hiên ngang".
Trần công tử chủ động khen ngợi, Đường Tiểu Bắc cũng phải đáp lại, dù sao lời nói cũng chẳng mất tiền mua mà.
Đây cũng là một trong những kỹ năng mà cô nương nào ở thanh lâu cũng phải học.
Tiếp theo, các khách nhân lần lượt giới thiệu về mình, rất nhanh đã đến phiên Thiết Chùy.
“Tên ta là Thiết Chùy, ta tới cùng với tiên sinh”.
Thiết Chùy ồm ồm nói rồi ngồi xuống.
Nhiều công tử quay đầu nhìn sang.
Nhưng thay vì nhìn vào Thiết Chùy, lại nhìn Kim Phi, người đang ngồi bên cạnh Thiết Chùy.
Vì dù sao, để tham gia vào Trà Vây của Đường Tiểu Bắc, phí vào cửa là ba lượng bạc, bọn họ không dám dẫn người hầu vào.
"Đa tạ Thiết Chùy đại ca đã tham gia".
Bất kể thân phận của Thiết Chùy như nào, muốn vào cũng phải bỏ tiền ra, Đường Tiểu Bắc cũng không hề thay đổi sắc mặt vì Thiết Chùy là người hầu, vẫn hơi cúi người xuống chào hắn.
Sau đó, nhìn lên Kim Phi.
"Ta tên là Kim Phi. Ta đến từ huyện Kim Xuyên. Ta nghe bạn ta, Đường Đông Đông nói rằng Tiểu Bắc cô nương vô cùng tài năng, vì vậy ta đến để chiêm ngưỡng".
Đường Tiểu Bắc nghe thấy ba chữ Đường Đông Đông, hô hấp đột nhiên ngừng lại, môi bất giác run lên, ánh mắt khó tin nhìn Kim Phi.
Đường Đông Đông nghĩ rằng Đường Tiểu Bắc đã bị sói ăn thịt, Đường Tiểu Bắc cũng nghĩ rằng Đường Đông Đông gặp nạn rồi.
Nhưng bây giờ khi nghe thấy tên Đường Đông Đông từ miệng Kim Phi.
Nhất thời, Đường Tiểu Bắc hận không thể kéo Kim Phi vào phòng để hỏi thăm tình hình của Đường Đông Đông.
Nhưng cô ấy đã được đào tạo nghiêm ngặt, biết không thể làm thế được.
Kìm nén sự phấn khích của mình, Đường Tiểu Bắc chào Kim Phi như những người khác: "Đa tạ sự ủng hộ của Kim công tử, cũng nhờ Kim công tử chuyển lời cảm ơn của ta đến Đường công tử".
"Được".
Kim Phi gật đầu nhẹ và ngồi xuống.
Tiếp theo, những người khác vẫn tự giới thiệu bản thân, sau đó Đường Tiểu Bắc chơi hai khúc tì bà, sau đó biểu diễn một điệu nhảy.
Phải nói rằng Xuân Phong Lâu sẵn sàng nâng đỡ Đường Tiểu Bắc là có lý do.
Bất kể là chơi tỳ bà hay nhảy, đều rất đặc sắc.
Ở giữa, một vài vị công tử tự xưng là tài năng cũng biểu diễn một vài tiết mục nhỏ, hoặc làm thơ hoặc vẽ tranh, hoặc chơi nhạc cụ, khá sôi nổi.
Theo thể lệ, người chơi giỏi nhất trong Trà Vây, sau khi Trà Vây kết thúc, có thể nói chuyện với cô gái một lúc rồi mới rời đi.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi tham gia vào một hoạt động trong thanh lâu, y cảm thấy rất thú vị, nên nghĩ sẽ xem thêm một chút nữa, nhưng không tỏ thái độ gì.
Nhìn thấy Trà Vây sắp kết thúc, Đường Tiểu Bắc không khỏi nháy mắt với Kim Phi một cái, muốn Kim Phi cũng biểu diễn.
Kim Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng lên nói: "Nếu mọi người đã thể hiện tài năng của mình, thì tiểu sinh đây cũng có bài thơ quèn góp vui, mong mọi người chỉ giáo thêm".
"Kim công tử, mời!"
Đường Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Giám khảo duy nhất trong Trà Vây là cô gái tổ chức Trà Vây, Đường Tiểu Bắc đã quyết định, cho dù Kim Phi có biểu diễn gì, chỉ cần không quá kém, cô ấy sẽ phán y thắng cuộc.
Vì đã xem qua, nên Kim Phi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chậm rãi nói: "Viễn sơn mi đại trường, tế liễu yêu chi niểu. Trang bãi lập xuân phong, nhất tiếu thiên kim thiếu. Quy khứ Quảng Nguyên thì, thuyết dữ thanh lâu đạo. Biến khán Tây Xuyên Hoa, bất tự Tiểu Bắc hảo".
Mọi người trước giờ đều chuộng thơ văn, khi nghe tin Kim Phi sẽ làm thơ, đều rất thích thú, nhưng khi Kim Phi đọc xong, tất cả mọi người đều bất giác đứng lên.
Bài hát này là bài "Sinh tra tử" do Yến Cơ Đạo viết cho danh kỹ Lý Sư Sư, một cô gái thanh lâu nổi tiếng của một thế hệ. Bây giờ Kim Phi đã đổi tên địa danh để ca ngợi Đường Tiểu Bắc, vừa đúng dịp.
"Chu công tử, bài thơ này không tệ!"
"Ừ, như thể được viết riêng cho Tiểu Bắc cô nương vậy".
"Biến khán Tây Xuyên Hoa, bất tự Tiểu Bắc hảo. Nên đương nhiên, nó được viết riêng cho Tiểu Bắc rồi".
"Bài thơ này hay thì có hay mà tán thưởng có hơi quá?"
"Có hơi thôi, nhất tiếu thiên kim thiếu, bài thơ này mà được lan truyền ra ngoài, chắc chắn giá trị của Tiểu Bắc cô nương sẽ tăng lên gấp bội".
Hầu hết những người có tiền đến thanh lâu dự buổi Trà Vây đều là con nhà giàu, có đọc sách, có thể không biết làm thơ nhưng vẫn có những kỹ năng cảm thụ cơ bản.
Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng bài thơ này hay hơn tất cả các bài thơ trước.
Ánh mắt Đường Tiểu Bắc nhìn Kim Phi cũng thay đổi.
Cô ấy đã chuẩn bị kỹ cho Kim Phi, nhưng bây giờ có vẻ như không cần nữa rồi.
"Kim công tử thật sự quá khen rồi!"
Đường Tiểu Bắc cúi đầu với Kim Phi: "Không biết Tiểu Bắc có vinh hạnh mời tiên sinh ngồi trong phòng một lát không?"
"Làm phiền cô nương rồi".
Kim Phi đứng dậy và hành lễ đáp lại.
Mục tiêu đến đây hôm nay đã đạt được.
Nhưng biểu hiện của những công tử khác đều trở nên kỳ lạ.
Một cô hầu gái lặng lẽ chạy ra ngoài trong khi không ai để ý.
Khi Đường Tiểu Bắc tiễn những công tử khác và chuẩn bị đưa Kim Phi vào phòng, mụ tú bà già vội vã chạy đến và trực tiếp chặn cửa.
Chương 193: Nghe quen tai
Việc kiểm soát các cô gái trong thanh lâu rất nghiêm ngặt, nếu nói sai lời hoặc làm sai sẽ phải đối mặt với hình phạt rất nặng.
Mụ tú bà sắp xếp người hầu, nói là để hầu hạ Đường Tiểu Bắc nhưng sự chất là để giám sát cô ấy.
Tim Đường Tiểu Bắc thắt lại khi nhìn thấy mụ tú bà, nhưng vẫn giả vờ tươi cười hỏi: "Má mì, sao má mì lại ở đây?"
"Ta nghe nói có một vị đại tài tử đến đây, nên ta đến xem chút".
Tú bà nhìn Kim Phi cười: "Vị công tử này hẳn là Kim công tử, quả nhiên là một người tài hoa, chẳng trách khiến cho Tiểu Bắc cô nương mê mẩn..."
Kim Phi không hề có ấn tượng tốt với gái trong thanh lâu, cũng không thèm nói chuyện với bà ta, liền trực tiếp ngắt lời mụ tú bà: "Nếu bà có chuyện muốn nói thì nói đi, đừng vong vo nữa".
“Công tử quả là biết nói chuyện”, mụ tú bà cũng không khó chịu, vẫn cười: “Vậy thì ta sẽ nói thẳng, Tiểu Bắc rất được công tử yêu quý, muốn nói chuyện riêng cũng không sao, nhưng suy cho cùng, Tiểu Bắc vẫn là một cô gái trong trắng, cứ vậy dẫn vào khuê phòng, sợ rằng sẽ có đàm tiếu ... "
"Được rồi, ta hiểu ý của bà rồi".
Kim Phi ngắt lời mụ tú bà: "Ta chỉ muốn có vài lời với Tiểu Bắc cô nương thôi. Nếu bà lo lắng, bà có thể thu xếp chỗ".
Vòng vo hồi lâu hóa ra là sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đường Tiểu Bắc.
Nữ nhân thanh lâu bình thường không có thanh danh gì, nhưng Đường Tiểu Bắc mới ra mắt năm nay vẫn còn trong sạch, bình thường gặp mặt riêng với công tử cũng sẽ chọn nơi thoáng đãng, dễ thấy, tránh hiểm nghi, chưa từng dẫn ai vào khuê phòng.
Giống như những ngôi sao kiếp trước, gặp mặt fan thì không ai nói gì. Nhưng nếu cả hai vào khách sạn cùng nhau, dù không làm gì, thì sau khi bị phanh phui, đó vẫn sẽ là một đòn giáng mạnh vào danh tiếng của ngôi sao đó.
Tú bà cũng dựa vào sự trong sạch và danh tiếng của Đường Tiểu Bắc để kiếm tiền nên vừa được báo tin đã chạy ngay đến ngăn cản.
Kim Phi không muốn chuyện gì xảy ra với Đường Tiểu Bắc, đối với y mà nói, vào khuê phòng hay đứng ngoài cửa cũng như nhau thôi.
"Vậy thì cảm ơn sự thông cảm của ngài".
Tú bà cúi đầu trước Kim Phi, sau đó cười nói: "Sân sau có một vọng lâu, yên tĩnh tao nhã, là nơi thích hợp nhất để nói chuyện".
"Như thế có được không?"
Kim Phi không trả lời tú bà, mà nhìn Đường Hiểu Bắc.
"Tất cả tùy vào công tử sắp xếp".
Đường Tiểu Bắc đáp.
"Vậy thì đi qua đó".
Kim Phi không muốn tốn nước bọt với tú bà về vấn đề này.
Có một cái ao nhân tạo ở sân sau của Xuân Phong Lâu rộng hàng chục mẫu, bên ngoài ao có một vòng hành lang, chính giữa ao có hai cái đình nhỏ, vài công tử thích thơ ca thỉnh thoảng ở đây ngâm thơ, cũng được coi là một cảnh đẹp của Xuân Phong Lâu.
Lúc này có một vọng lâu trống.
"Đã đưa đến đây rồi, chắc không cần đi theo nữa đâu nhỉ?"
Kim Phi liếc nhìn tú bà, giọng điệu của y có chút bất mãn.
Đây cũng là điều mà tiểu nhị đã dạy y, đừng khách sáo với tú bà trong thanh lâu và Quy Công, nếu không họ sẽ càng được nước lấn tới.
Quả nhiên, tú bà thấy Kim Phi tức giận, tươi cười rồi dừng lại: "Vậy ta sẽ không quấy rầy hai người nói chuyện nữa".
Kim Phi hừ lạnh, sải bước vào đình.
Đường Tiểu Bắc chào tú bà rồi nhanh chóng đi theo.
Nhìn thấy tú bà nháy mắt, cô hầu gái nhấc chân muốn đi theo nhưng bị Thiết Chùy chặn lại.
"Đại gia, ta đi bưng một bình trà đến cho công tử và cô nương".
Cô hầu gái cười giải thích, nhưng Thiết Chùy vẫn tiếp tục chặn lại như thể hắn không nghe thấy.
"Nếu công tử đã không cần thì thôi".
Tú bà cũng nghe về xung đột giữa Kim Phi và Quy công vừa rồi, biết rằng hai chủ tớ này không dễ gây lộn, liền gọi hầu gái về.
Lúc đó Thiết Chùy mới tránh ra và tìm đến một cây liễu, dựa vào bóng râm để nghỉ mát.
Trong vọng lâu, Đường Tiểu Bắc nhìn thấy tú bà cùng người hầu gái đã rời đi, vội vàng hỏi: "Công tử, làm sao ngài biết tỷ tỷ của ta?"
"Đây là bức thư của Đông Đông gửi cho cô. Cô ấy nói cô đọc xong sẽ biết".
Kim Phi lấy ra một phong thư.
"Cảm ơn ngài!"
Đường Tiểu Bắc nhận lấy và nhanh chóng mở phong thư ra.
Một lúc sau, Đường Tiểu Bắc đặt lá thư xuống, đứng dậy nghiêm trang cúi đầu hành lễ với Kim Phi: "Tiên sinh, đa tạ ngài đã chăm sóc tỷ tỷ ta!"
Trong thư, Đường Đông Đông kể lại những trải nghiệm của hai người sau khi bị sói chia cắt, mà đương nhiên không thể thiếu Kim Phi.
"Tỷ của cô là một cô gái tài năng và là trợ thủ tốt nhất của ta. Chẳng ai cần chăm sóc ai cả, mà chúng ta là cùng nhau hợp tác", Kim Phi cười nói.
"Vậy thì phải cảm ơn tiên sinh vì đã cho tỷ ta cơ hội phát triển tài năng rồi?"
Đường Tiểu Bắc cười nói: "Nếu như trước đây có thể gặp được tiên sinh thì ta đã không lầm đường lạc lối như bây giờ”.
“Đông Đông nói rằng lúc đó cả hai đã sắp đến huyện Kim Xuyên rồi, tại sao cô lại quay trở lại Quảng Nguyên?”, Kim Phi hỏi: “Trở thành một cô nương ở Xuân phong Lâu”.
"Lúc đó, tỷ ta đã dẫn con sói hoang đi. Ta sợ quá nên chạy tiếp. Sau đó, ta bị lạc trong núi, cho đến khi gặp một người tiều phu, nếu không ta đã chết đói rồi".
Đường Tiểu Bắc nói: "Người tiều phu đưa ta xuống núi, nói rằng con trai ông ta đã chết trận, đôi vợ chồng già muốn nhận ta làm con gái của họ. Lúc đó ta nghĩ họ là người tốt, trong lòng lại sợ nên đã đồng ý nhưng sau đó họ đã bán ta cho Xuân Phong Lâu".
Nói đến đây, Đường Tiểu Bắc cười buồn: "Bởi vì ta biết chữ và biết chơi đàn nên họ đã bán được ta với giá cao".
Kim Phi liếc nhìn Đường Hiểu Bắc có chút thương cảm: "Tỷ cô bảo ta đưa cô ra ngoài, cô nghĩ thế nào, cô có nguyện ý rời khỏi Xuân Phong Lâu không?"
Điều này phải hỏi trước. Sau tất cả, Đường Tiểu Bắc hiện đang làm khá tốt ở Xuân Phong Lâu. Cô ấy sống trong một viện riêng và có hầu gái phục vụ hàng ngày. Khách hàng ngày đều là những người nổi tiếng trong quận. Nếu cuối cùng Đường Tiểu Bắc không muốn rời đi, thì không phải là lãng phí thời gian sao?
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Đường Tiểu Bắc nghe thấy câu hỏi của Kim Phi, trong mắt bất giác lóe lên vẻ hoảng sợ.
Sau khi bị bán vào thanh lâu, tú bà đã tìm một vài bà già đến để huấn luyện cô ấy, nếu cô ấy không làm tốt sẽ bị đánh đập hoặc mắng mỏ.
Cái giá của việc tin vào người lạ quá nặng nề, đã bị lừa một lần, bản năng bảo cô ấy không thể tin được bất cứ ai.
Cô ấy cúi đầu nhìn lướt qua bức thư trên tay lần nữa, sau khi xác nhận đó là chữ viết tay của Đường Đông Đông, cô ấy mới gật đầu: "Đương nhiên là ta muốn rời khỏi Xuân Phong Lâu, nhưng má mì nhất định sẽ không để ta đi".
“Ta sẽ tìm cách làm việc này, cô chỉ cần hợp tác với ta thôi”, Kim Phi nói.
“Ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc nhanh chóng cam đoan.
"Được rồi, nghe ta nói..."
Kim Phi đến bàn và nói với Đường Tiểu Bắc về kế hoạch của mình.
Tại sảnh tầng một của Xuân Phong Lâu, sau khi đám công tử trong Trà Vây rời đi, những lời thơ Kim Phi viết cho Đường Tiểu Bắc cũng lan truyền rộng khắp.
Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra thân phận của Kim Phi.
"Kim Phi ở Kim Xuyên? Sao cái tên này nghe quen tai thế nhỉ? Có phải cái vị có bài “Cày đồng đang buổi ban trưa” không?"
Chương 194: Ba bài thơ
Kể từ khi "Mẫn Nông" được truyền bá đến huyện Quảng Nguyên, nó đã được rất nhiều học giả ca ngợi và săn đón.
Nhiều trường dạy bài thơ này cho trẻ em như một bài thơ vỡ lòng.
Mọi người đều biết tác giả của bài thơ này là một người ở quận Kim Xuyên tên là Kim Phi, nhưng chưa ai nhìn thấy y.
Văn phong của Đại Khang rất thịnh hành, mọi người đều rất tôn thờ thi nhân, biết được Kim Phi đến Xuân Phong Lâu, văn nhân ở đây lập tức vỡ tổ.
Như thể mấy người hâm mộ ở kiếp trước đột nhiên biết rằng thần tượng mà họ luôn ngưỡng mộ sống cùng khách sạn với mình.
Đặc biệt là những thư sinh đã tham gia vào Trà Vây của Đường Tiểu Bắc với Kim Phi, ngay lập tức trở nên rất vênh.
"Vốn dĩ ta không để ý lắm nhưng nghe Chu huynh nói vậy, quả đúng là vị “cày đồng đang buổi ban trưa” rồi!"
"Haha, không ngờ mình lại có cơ hội uống trà với Kim tiên sinh".
"Đừng đắc ý, mau nói cho ta biết, Kim tiên sinh trông như thế nào?"
"Phong thái thanh thoát, tự nhiên".
"Thật hay giả vậy?"
"Tất nhiên là thật rồi. Tiểu Bắc cô nương còn giữ tiên sinh lại nói chuyện hồi lâu, ta thấy họ đi về phía sau viện".
"Hẳn là đến vọng lâu rồi, đến xem thế nào!"
"Đi thôi, cùng nhau đi đi!"
Đám công tử đổ xô về hậu viện.
"Nhìn xem, đó là Tiểu Bắc cô nương, ngay bên cạnh là Kim tiên sinh?"
Có người tinh mắt nhìn thấy ngay hai người trong lầu.
“Là họ”, ngay lập tức, một công tử từng tham gia Trà Vây bước ra xác nhận.
"Chu công tử, ngài và Kim công tử đã cùng nhau uống trà, mang chúng ta qua làm quen chút đi?"
Một công tử hét lên.
"Cái này ...", Chu công tử vừa rồi còn rất mạnh miệng, thực ra cũng chưa từng nói chuyện với Kim Phi, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Kim công tử với Tiểu Bắc cô nương đang nói chuyện, chúng ta không nên làm phiền đâu".
"Đúng là không nên".
Những công tử khác gật đầu.
Một đám người tìm một chỗ ngồi ở vọng lâu, tán gẫu và chờ đợi, tán gẫu những lời thơ Kim Phi viết hôm nay.
"Các ngươi có thấy rằng văn của Kim công tử hôm nay không hay bằng “Mẫn Nông” trước đó không".
"Ta cũng nghĩ như vậy", “Mẫn Nông” khắc sâu sự vất vả của nông dân, đọc lên khiến người ta phải rơi lệ, “Sinh tra tử” hôm nay mùi son phấn nặng quá”.
"Các ngươi thì biết gì, làm thơ viết chữ phụ thuộc vào bối cảnh. Trong bối cảnh hôm nay mà làm một bài như “Mẫn nông” là không hợp lý".
"Nói thì nói vậy nhưng bài này đọc lên không phòng khoáng, chẳng khác nào đang cố lấy lòng Tiểu Bắc cô nương cả".
...
Đúng là làm dâu trăm họ, huống hồ “Sinh tra tử” chỉ là Kim Phi lấy đại ra để phối hợp với Đường Tiểu Bắc mà thôi, chỉ có thể nói là bình thường, có người thích, có người không thích.
Nhưng Thiết Chùy nằm sau gốc cây liễu nghe thấy mấy công tử nói Kim Phi không phóng khoáng, liền không vui, nhảy ra hỏi: "Các ngươi nói ai không phong khoáng?"
Đám công tử không ngờ có một người khác đằng sau cái cây, tất cả họ đều giật mình vì Thiết Chùy.
Nhận ra Thiết Chùy là tùy tùng của Kim Phi, các công tử từng tham gia trà dư tửu hậu có chút ngượng ngùng như bị bắt quả tang nói xấu người khác sau lưng.
"Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ đang thảo luận về thơ thôi".
Chu công tử là người đầu tiên phản ứng và giải thích với một nụ cười gượng gạo.
"Đúng đúng, chúng ta chỉ đang thảo luận về thơ thôi".
Những công tử khác nhanh chóng nhập cuộc.
"Tiên sinh chúng ta đã viết nhiều bài thơ, bài này chỉ là bài kém nhất thôi".
Thiết Chùy cảm thấy Kim Phi bị đánh giá thấp, suy nghĩ đầu tiên của hắn là giúp Kim Phi lấy lại danh tiếng.
"Kim tiên sinh còn viết những bài thơ nào khác?"
Chu công tử vội vàng hỏi.
"Rất nhiều. Hôm qua đi uống rượu còn làm một bài kìa".
Thiết Chùy lấy ra một tờ giấy, ném cho Chu công tử: "Không phải thơ của tiên sinh không phóng khoáng sao, cầm lấy mà xem đi!"
Hôm qua nghe bài "Tương Tiến Tửu", Thiết Chùy cảm thấy rất hợp, đã nhờ một nữ binh biết chữ viết ra, định lấy về dạy con trai học thuộc lòng.
Giờ dùng đến là hợp lý.
"Để ta xem!"
Tất cả các công tử tập trung xung quanh Chu công tử.
"Anh không thấy:
Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống,
Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa...."
Với lời đọc của Chu công tử, tất cả các công tử đều chết lặng.
Một lúc sau, họ mới lấy lại tinh thần.
"Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng,
Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng,
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại! Thật là một câu phóng khoáng!"
"Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm,
Chỉ có kẻ uống rượu mới để lại tên tuổi. Hèn gì Kim tiên sinh tài thế mà lại chịu sống trong núi rừng. Hóa ra đã sớm nhìn thấu thiên hạ rồi!"
"Chúng ta phàm phu tục tử, thỉnh thoảng viết một hai câu đều mong thiên hạ biết, mà Kim tiên sinh lại chẳng có chút tiếng tăm gì, nếu không có vị đại ca kia thì thế nhân này sẽ chẳng có ai biết đến Kim tiên sinh mất, đây mới là ẩn sỹ thật sự".
"Bài thơ này có thể được coi là phóng khoáng điển hình. Vừa rồi ta lỡ nói thơ tiên sinh không phóng khoáng, đúng là xấu hổ mà!"
Các công tử đều sững sờ trước "Tương Tiến Tửu", xưng hô với Kim Phi cũng đã đổi từ công tử thành tiên sinh.
Ngay cả thái độ với Thiết Chùy cũng nhẹ nhàng hơn.
Chu công tử cầm lấy một vò rượu trong tay người hầu đi theo phía sau, kéo Thiết Chùy ngồi xuống ngã ba đình.
Anh ta tự tay rót một bát rượu cho Thiết Chùy và hỏi: “Đại ca này, Kim tiên sinh còn có kiệt tác nào nữa không?”.
"Tiên sinh đã viết quá nhiều bài thơ. Ta là một người thô tục. Ngoại trừ bài này đêm qua, chỉ có thể nhớ được hai bài ngắn", Thiết Chùy gãi đầu đáp.
“Còn có hai bài nữa sao?”, Chu công tử hai mắt sáng lên: “Xin đại ca khai sáng cho ta, để ta có thể mở mang tầm mắt”.
Theo quan điểm của Thiết Chùy, nếu muốn giúp Kim Phi lấy lại danh tiếng, lẽ tự nhiên là phải có càng nhiều bài thơ hay càng tốt, liền mở miệng nói: “Kỳ thật “Mẫn Nông” có 2 bài, chỉ là một bài không nói với người ngoài thôi”.
"Mẫn Nông có 2 bài sao?"
Chu công tử giật mình hỏi: "Bài thứ hai là gì?"
"Nay gieo một hạt thóc xuân
Đến mùa thu hoạch được muôn hạt vàng
Chẳng nơi nào ruộng bỏ hoang
Nhà nông chết đói vẫn không khác gì!"
Thiết Chùy nói lớn.
"Ôi chúa ơi!"
Sau khi nghe xong tất cả các công tử đều há hốc mồm, hiểu được tại sao Kim Phi lại không nói ra bài thứ hai.
Cày đồng đang buổi ban trưa miêu tả sự vất vả của công việc đồng áng dưới góc nhìn của một người nông dân, đồng thời khuyên mọi người hãy trân trọng lương thực, dù xét từ khía cạnh nào thì điều đó cũng rất tích cực và không ai có thể chê trách được.
Nhưng cái này thì khác.
Chẳng nơi nào ruộng bỏ hoang
Nhà nông chết đói vẫn không khác gì!
Sự thật thì đúng như vậy, nhưng như này chẳng khác nào đánh vào mặt triều đình.
Tuy văn phong Đại Khang hưng thịnh, chưa có tiền lệ vào tù vì thơ, nhưng các công tử vẫn khiếp sợ.
"Đại ca nói vừa rồi nhớ được hai bài. Còn một bài nữa thì sao? Cũng là về nông dân sao?"
Chu công tử lấy lại tinh thần, tiếp tục hỏi.
"Có một bài khác tiên sinh viết về một người phụ nữ nuôi tằm sau khi ngài ấy đến quận nhìn thấy một phụ nữ trong làng bán tơ".
Thiết Chùy suy nghĩ một chút, rồi đọc: "Hôm qua vào chốn thị thành
Khi về dòng lệ rơi đầm đầy khăn
Những người vóc lụa kín thân
Phải đâu là kẻ nuôi tằm quay tơ"
"Điên rồ, điên rồ, một bài thơ khác phê phán hiện thực!"
"Dám lên tiếng vì người dân, Kim tiên sinh quả là chuẩn mực của thư sinh!"
"Thảo nào khi đến Xuân Phong Lâu lại mặc quần áo vải thô, thì ra là như vậy!"
"Bắt đầu từ ngày mai, ta cũng sẽ không mặc lụa nữa!"
Đám công tử đã bị khuất phục bởi ba bài thơ của Thiết Chùy.
Chương 195: Điểm nhấn
"Đại ca này, Kim tiên sinh còn có kiệt tác nào khác không?"
Chu công tử kéo Thiết Chùy, chờ đợi hỏi.
"Vừa rồi không phải ta nói với ngươi, tiên sinh làm thơ rất nhiều nhưng ta chỉ nhớ có vậy thôi sao".
Thiết Chùy thấy nhóm công tử đã bị khống chế và mục tiêu lấy lại danh tiếng cho Kim Phi đã hoàn thành, nên hắn không thèm nói đến nữa.
"Không cần cả bài, chỉ đôi ba câu thôi cũng được".
Chu công tử vội vàng ra hiệu cho người hầu rót một bát rượu cho Thiết Chùy.
"Ta không nhớ, ta không nhớ".
Thiết Chùy đẩy bát rượu ra, cầm trường đao đến canh giữ giao lộ, không còn để ý đến đám công tử nữa.
Trong vọng lâu, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc bàn bạc đến chạng vạng tối mới xong.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Kim Phi, lo lắng của Đường Tiểu Bắc đã được quét sạch, cô ấy cười hỏi:
"Tiên sinh, buổi tối ở Xuân Phong Lâu có một buổi biểu diễn, các cô gái nổi tiếng đều sẽ xuất hiện. Nếu ngài muốn xem, ta sẽ lấy cho ngài hai ghế".
"Không, vợ ta và tỷ cô vẫn đang đợi ta ở nhà".
Kim Phi đứng dậy và nói: "Nếu có thời gian, hãy nghĩ xem có nên thêm gì vào kế hoạch không, lần sau ta đến hãy nói với ta".
“Được”, Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Ta tiễn tiên sinh”.
Kết quả là ngay khi cả hai rời khỏi vọng lâu, họ đã bị bao vây bởi một đám công tử.
"Kim tiên sinh, hân hạnh gặp!"
""Tằm phụ” của tiên sinh viết hay quá!"
"Không, ta nghĩ bài thứ hai của "Mẫn Nông" là hay nhất. Chẳng nơi nào ruộng bỏ hoang
Nhà nông chết đói vẫn không khác gì. Chỉ trong mười từ, mà đã bộc phát ra sức mạnh vô tận!"
"Ta nghĩ “Tương tiến tửu” hay nhất, phóng khoáng khí chất!"
"Kim tiên sinh còn kiệt tác nào khác không?"
Một đám công tử vây quanh Kim Phi, líu lo hỏi han.
“Tằm phụ”, “Tương tiến tửu”, “Nhà nông chết đói vẫn không khác gì”?
Kim Phi không khỏi cảm thấy thót tim.
Y chỉ đọc những bài thơ này ở rất ít nơi, đặc biệt là bài “Tương tiến tửu”. Hôm qua là lần đầu tiên y đọc ở Đại Khang. Làm sao họ biết được?
Hôm qua có ai khác trong nhà trọ nghe lén sao?
Vậy hắn có nghe được bài ‘quốc tế ca’ không?
Nhất thời trong lòng Kim Phi có chút bối rối.
Ra hiệu cho Thiết Chùy ngăn cản nhóm công tử, rồi mang theo Đường Tiểu Bắc nhanh chóng rời đi.
"Thiết Chùy, hôm qua chúng ta uống rượu, trong nhà trọ có người ngoài sao?"
Sau khi ra khỏi cổng Xuân Phong Lâu, Kim Phi lập tức kéo Thiết Chùy đến một con hẻm vắng.
"Ngài đừng lo, ngày hôm qua ta đã sắp xếp huynh đệ phòng thủ. Sau khi tiểu nhị dọn đồ ăn lên, không có ai tới gần chỗ chúng ta".
Thiết Chùy tự tin nói.
"Vậy thì làm sao họ biết về 'tương tiến tửu'?"
Kim Phi bối rối hỏi.
"Ây……"
Thiết Chùy gãi đầu: "Ta nghe họ nói tiên sinh sáng tác lời không phóng khoáng, liền không nhịn được mà dùng ‘tương tiến tửu’ ra phản bác ..".
"Vậy còn "tằm phụ’ và ‘mẫn nông"thì sao?"
“Ta thấy họ nói chuyện có vẻ coi thường tiên sinh nên đã đưa hai bài ra dọa họ”.
Thiết Chùy nói: "Tiên sinh không biết đó thôi, ai nấy nghe xong đến sợ run!"
“Ta cũng sắp sợ rồi!”, Kim Phi tức giận đá Thiết Chùy: “Họa từ miệng mà ra, về sau ra ngoài ít nói đi biết chưa?
Tuy không giỏi giang và không thích mưu mô nhưng y biết con người rất nham hiểm.
Chỉ là dân kỹ thuật, ở lâu trong làng Tây Hà thuần phác, y bất giác đã buông lỏng cảnh giác.
Nhưng chuyến đi tới Quảng Nguyên này đã khiến y hiểu rằng thế giới này không phải là thiên đường, nó cũng đầy rẫy những nguy hiểm khác nhau.
Vừa rồi không chỉ nhắc nhở Thiết Chùy, mà còn nhắc nhở chính mình.
Sau này không những không được uống rượu mà còn phải điều chỉnh tâm tính, không được nói nhảm nữa.
"Tiên sinh, khi nghe họ nói xấu ngài, tôi không thể kìm lòng được ..".
Thiết Chùy nhận thấy tâm trạng của Kim Phi không ổn, thận trọng hỏi: "Tiên sinh, ta đã làm gì sai sao?"
"Chỉ cần biết là sai là được rồi", Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: "Sau khi về phạt bổ củi nửa tháng, cho ngươi nhớ thật lâu".
“Nhớ rồi ạ”, Thiết Chùy cay đắng gật đầu.
Ở Xuân Phong Lâu, sau khi Kim Phi rời đi, nhóm công tử không còn tìm hoan lạc nữa, họ kéo bè thành từng nhóm để thảo luận về mấy bài thơ của Kim Phi, ngay cả tú bà cũng nghe được tin này.
"Ngươi nói cái gì, bài ca dao mà bọn trẻ hát khắp nơi lúc trước là do Kim Phi viết sao?"
“Đó hoàn toàn là sự thật, các công tử ở dưới lầu đang bàn bạc chuyện này”, cô hầu gái đáp.
"Không phải Kim Phi đã viết một bài thơ cho Tiểu Bắc à? Mau đọc cho ta nghe".
Tú bà sốt ruột nói.
Ngoài các thương nhân, khách của Xuân Phong Lâu chủ yếu là các học giả kiêu căng, có quá nhiều người làm thơ tặng cho các cô gái.
Buổi chiều, nghe hầu gái nói rằng Kim Phi đã viết thơ cho Đường Tiểu Bắc, nhưng lúc đó, bà ta chỉ muốn ngăn cản Kim Phi và Đường Tiểu Bắc gặp mặt riêng, cũng không hỏi đã viết cái gì.
"Tất cả đều do Kim Phi tiên sinh viết, và đây là bức được viết cho Tiểu Bắc cô nương".
Cô hầu gái cũng là một người thông minh, nhanh chóng lấy ra mấy bài thơ đã chép, chỉ vào "Sinh tra tử" và đáp lại.
"Viễn sơn mi đại trường, tế liễu yêu chi niểu. Trang bãi lập xuân phong, nhất tiếu thiên kim thiếu ..".
Tú bà đọc thơ, mắt càng ngày càng sáng.
Đặt bức thư xuống, ba ta vỗ bàn cười lớn: "Bài thơ này viết hay quá!"
Vào thời đại phong kiến, khi nền giải trí còn lạc hậu, thanh lâu và nhà trọ là trung tâm phân phối các loại tin tức.
Một thời gian trước, "Mẫn Nông" lan truyền đến Quảng Nguyên, nó đã lan truyền rất nhanh, lúc đó, bà ta đã muốn tác giả của ‘Mẫn Nông’ mà viết một bài thơ cho cô nương ở Xuân Phong Lâu thì tốt.
Ai ngờ chẳng bao lâu ước mơ đã thành hiện thực.
"Nhưng các công tử ở tầng dưới đều nói rằng các bài thơ khác được viết rất hay, họ nói bài này nặng mùi son phấn quá".
Người hầu gái không chỉ thu thập các bài thơ của Kim Phi mà còn thu thập đánh giá của mấy công tử.
"Họ không phải là má mì của các cô, tất nhiên họ nghĩ rằng những bài thơ khác được viết rất hay".
Tú bà mỉm cười nói: "Kim Phi tiên sinh viết bài thơ này dành riêng cho Tiểu Bắc chúng ta, mùi son phấn cũng bình thường thôi, chỉ cần có tiếng tăm của Kim Phi tiên sinh là được rồi, có bài thơ này của Kim tiên sinh, vị trí hoa khôi của Tiểu Bắc sẽ càng chắc hơn!"
Nói xong, lại cầm tờ giấy lên, đọc những bài thơ còn lại, một lúc sau mới mỉm cười tự hào: "Những bài thơ này quả thật viết hay hơn thật, tốt quá rồi!"
"Má mì nói vậy khó hiểu quá. Những lời Kim Phi tiên sinh viết cho Tiểu Bắc tỷ không hay, làm sao má mì có thể vui thế được?"
"Khi đúc một đồng xu mà xuất hiện sai sót thì sai sót này mới là đáng giá nhất".
Tâm trạng tú bà rất tốt, gật gù và giải thích: "Những bài thơ khác của Kim Phi tiên sinh đều viết rất hay, nhưng bài này thì tầm thường, sau này khi mọi người nói về Kim Phi tiên sinh, họ sẽ nhắc đến bài thơ này, cũng như Tiểu Bắc.
Vì vậy, việc viết bài thơ này không được xuất sắc, đó là điều tốt đối với Tiểu Bắc!"
Bình luận facebook