• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 201-205

Chương 201: Xe kết hoa

Kim Phi bị một nhóm các cô gái đưa tay sàm sỡ, nhưng cuối cùng y không ở lại Xuân Phong Lâu mà thoát khỏi các cô gái thanh lâu đó.

Không phải những cô gái đó không xinh đẹp, mà y biết rất rõ sự dịu dàng của các cô gái đẹp sẽ là mồ chôn của các bậc anh hùng, mấy cô gái xinh đẹp chốn thanh lâu này lại càng nguy hiểm nhất, thi thoảng gặp dịp mua vui thì còn được, còn tiến thêm một bước thì thôi.

"Tiên sinh, những cô gái đó thật xinh đẹp và nhiệt tình. Họ đã kéo ngài vào phòng uống trà, tại sao ngài không đi cùng họ?"

Gần đến cửa sau của nhà trọ, Thiết Chùy vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, không ngừng quay đầu nhìn về hướng Phong Nguyệt Phường.

"Vừa nãy ta thấy chẳng phải cũng có mấy cô gái quấn lấy ngươi đó sao? Nếu cảm thấy tiếc thì ngươi đưa ta về xong rồi quay lại đó đi”.

Kim Phi liếc nhìn Thiết Chùy: "Mấy lần diệt trừ đám thổ phỉ chắc ngươi cũng đã được chia không ít bạc, có lẽ đủ để ngươi sống ở Xuân Phong Lâu một thời gian rồi đấy”.

“Số tiền đó là số tiền mà ta và các huynh đệ liều mạng chiến đấu với thổ phỉ mới có được, còn phải giữ lại để lấy vợ nữa”.

Thiết Chùy vội vàng che túi tiền: "Mấy ngày trước ta đã hỏi thăm, Xuân Phong Lâu là động tiêu tiền, qua đêm với một cô gái bình thường, cộng thêm ăn uống một vài thứ phải tốn mất hai lượng bạc, số tiền ít ỏi này của ta căn bản chẳng dùng được bao lâu.

Hơn nữa ta nghe nói, các cô gái ở thanh lâu đều là những kẻ nịnh bợ, lúc có tiền thì hầu hạ mình như ông lớn, đến khi dụ dỗ hết sạch tiền của mình thì chẳng coi ra gì nữa”.

"Cũng coi như ngươi tự biết mình", Kim Phi nói xong đột nhiên dừng lại: "Ngươi đã biết vậy rồi, sao còn cứ ngoái đầu lại nhìn làm gì?”

"Ha ha, đi với tiên sinh thì không cần phải bỏ tiền ra mà...”

Thiết Chùy gãi đầu cười ngây ngô nói.

“Cút!”, Kim Phi đạp Thiết Chùy một cước: “Về đến nơi phải ngậm chặt miệng lại, đừng nói năng lung tung”.

“Tiên sinh yên tâm!”, Thiết Chùy vỗ ngực đảm bảo.

Mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam đều đang đợi tin tức của Kim Phi ở trong sân, khi nhìn thấy Kim Phi về đến nơi, mấy cô gái đều đứng bật dậy.

Đường Đông Đông đang định hỏi, nhưng nhìn thấy Khánh Mộ Lam khịt mũi ngửi một hơi: "Mùi gì vậy, sao lại thơm thế?"

Cô ấy vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Kim Phi.

Phì!

Thiết Chùy không thể kiềm chế, ngay lập tức cười phá lên.

Thấy Kim Phi trợn mắt, Thiết Chùy vội xua tay ra hiệu không liên quan gì đến mình.

Những cô gái thanh lâu là những vị khách mà các thương nhân bán son phấn yêu thích nhất, Kim Phi đã ở cùng các cô gái lâu như vậy, trên người dính phải một vài vết son phấn là điều không thể tránh khỏi.

"Mũi cô là mũi chó à, ngửi lung tung gì đấy?"

Kim Phi hơi chột dạ lùi ra sau vài bước, đột nhiên chỉ tay vào Thiết Chùy: "Là tên này, khi ta đang bàn bạc với Tiểu Bắc, hắn đã đi chòng ghẹo nha hoàn của Tiều Bắc, còn sàm sỡ người ta”.

Hả?

Thiết Chùy đang nhịn cười, lập tức bị sặc.

Chuyện quái gì vậy? Không phải ta chỉ đang hóng chuyện thôi ư? Sao tự nhiên lửa lại cháy sang người ta thế này rồi?

Nhưng ngay giây tiếp theo Thiết Chùy đã phản ứng lại, một trong những chức trách của cấp dưới là gánh tội cho cấp trên. Hắn nhanh chóng bày ra dáng vẻ ngượng ngùng cười nói: "Cô Mộ Lam đừng ngửi nữa, là mùi trên người ta”.

Nói xong, Thiết Chùy còn cố ý vươn tay áo đến dưới mũi Khánh Mộ Lam.

Hắn cũng chơi đùa với hai cô gái một lúc, mùi trên cơ thể hắn cũng không thua kém Kim Phi, Khánh Mộ Lam lập tức ngửi được ngay.

"Cút cút cút!"

Khánh Mộ Lam ghét bỏ đá Thiết Chùy ra xa.

Thiết Chùy không hề khó chịu, xoay người rời đi, còn không quên quay lưng về phía các cô gái, liếc nhìn Kim Phi bằng ánh mắt mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Tuy nhiên, Kim Phi lại chỉ thẳng mặt vào Thiết Chùy chỉ trích: "Thiết Chùy, ta nói ngươi này, ngay cả một chút cám dỗ mà ngươi cũng không chống cự được, đúng là ý chí không kiên định”.

"Tiên sinh dạy phải ạ, sau này ta nhất định sẽ chú ý."

Thiết Chùy lại gật đầu lia lịa.

Hai người diễn quá sâu, nhưng không hề biết rằng mấy người Quan Hạ Nhi và Khánh Mộ Lam sớm đã biết chuyện này là thế nào rồi.

Nhưng đàn ông ở độ tuổi này đi đến thanh lâu vốn dĩ chẳng phải chuyện gì to tát, Khánh Mộ Lam chỉ đang trêu chọc Kim Phi mà thôi, cũng không ai coi đây là chuyện lớn.

Chỉ là đêm hôm đó, Quan Hạ Nhi - người luôn bảo thủ và dè dặt, nhất quyết muốn tắm cùng Kim Phi, còn kì cọ cơ thể Kim Phi nhiều lần, suýt nữa làm trầy lớp da của y.

"Hạ Nhi, ta sai rồi, đừng kỳ cọ nữa, nàng tiếp tục kỳ cọ thì sẽ trầy da luôn đấy”.

Kim Phi nghiến răng xin lỗi: "Đợi đến khi đưa em gái của Đông Đông ra ngoài, ta sẽ không bao giờ đến thanh lâu nữa”.

"Khánh Mộ Lam nói với ta rồi, đàn ông vào thanh lâu là chuyện bình thường, không... không lên giường là được, mấy cô gái đó không sạch sẽ”.

Quan Hạ Nhi đỏ mặt nói: "Nếu tướng công muốn thì thu nhận Đông Đông và Nhuận Nương là được. Chẳng lẽ bọn họ không tốt hơn đám cô nương ở thanh lâu sao?"

"Sao nàng lại nói đến chuyện này nữa rồi...”

Kim Phi bất lực nói: “Ta không lên giường với ai cả, chỉ là các chị em của Tiểu Bắc tò mò về ta nên cùng ngồi uống trà ở trong đình, do đó người ta dính chút mùi phấn son mà thôi”.

"Ta nghe nói các cô gái trong thanh lâu đều rất chủ động, gặp đàn ông là sẽ ôm chặt lấy, không một người đàn ông nào có thể kìm lòng được".

Quan Hạ Nhi không tin lắm: "Chàng có thể kìm lòng được không?"

"Chuyện này..."

Kim Phi đột nhiên cứng họng.

Câu hỏi này tương tự như “Mẹ bạn có biết bạn là lợn không?” Trả lời biết hay không biết đều không thỏa đáng.

Nếu câu trả lời là có thể kìm lòng được thì y không phải là một người đàn ông, còn nếu câu trả lời là không thể kìm lòng được thì không phải là không đánh đã khai sao?

Đối mặt với một câu hỏi như vậy, không thể trực tiếp trả lời.

"Cái đình đó chỉ có bốn cây cột, ngay cả bức tường cũng chẳng có. Ta không thể kìm lòng được thì có thể làm gì được chứ?"

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Nếu không tin thì nàng hãy hỏi Thiết Chùy, hoặc sau này gặp Đường Tiểu Bắc, nàng có thể hỏi cô ấy cũng được”.

Kim Phi nói: "Nếu nàng vẫn không tin thì hãy kiểm tra “hàng” của ta là sẽ biết”.

"Tướng công đang tắm mà, bỏ tay của chàng ra...”

"Không được, ta phải chứng minh mình trong sạch!"

...

Đêm hôm đó, để chứng minh sự trong sạch của mình, Kim Phi và Quan Hạ Nhi đã cùng nhau kiểm tra “hàng” đến tận nửa đêm. Sáng hôm sau khi Đường Đông Đông gọi dậy, cả hai đều có quầng thâm dưới mắt.

Nhưng hôm nay là cuộc thi hoa khôi, Đường Tiểu Bắc có thể được cứu ra hay không phụ thuộc vào ngày này.

Đại Khang thiếu các hoạt động giải trí, cuộc thi hoa khôi là một ngày náo nhiệt hiếm hoi trong quận.

Mặc dù không có nhiều thanh lâu đủ tư cách tham gia cuộc thi hoa khôi, nhưng các thanh lâu khác cũng có thể cử các cô gái đến biểu diễn trên đường phố vào ngày này để quảng bá thanh lâu của mình.

Các thanh lâu lớn nhỏ trong quận đều có xe kết hoa của mình, những cô gái dốc hết sức, nhiệt tình thể hiện tài nghệ của mình trên xe kết hoa.

Đây là một bữa liên hoan lớn của cả quận thành, vô số người đổ ra đường, đứng ở bên đường hóng hớt với vẻ thích thú.

Suy cho cùng, hầu hết mọi người bình thường không nhìn thấy các cô gái thanh lâu.

Đặc biệt là khi những chiếc xe kết hoa của Giáo phường ti và Xuân Phong Lâu xuất hiện, bầu không khí của con phố bỗng trở nên náo nhiệt hơn.

"Cô nương Lục Liễu!"

"Cô nương Thanh La!"

"Cô nương Tiểu Bắc!"

...

Một số thư sinh đứng ở ven đường, vẫy tay chào các cô gái mà mình quen biết.

Người dân cũng hòa vào cuộc vui, hò hét không ngớt, có người còn gọi nhầm tên cô gái.

Kim Phi ở trong quán rượu còn nghe thấy ai đó gọi cô nương Tiểu Bắc là cô nương Tiểu Phỉ.

"Đây là cảnh người xưa theo đuổi thần tượng à?"

Kim Phi mở cửa sổ, liếc nhìn chiếc xe kết hoa của Xuân Phong Lâu
Chương 202: Không thể đắc tội

Xe kết hoa cực lớn như một sân khấu di động, Đường Tiểu Bắc ngồi chơi đàn tỳ bà ở chính giữa, bên cạnh còn hai cô gái đang chơi đàn tranh và sáo, vài cô gái còn lại vung những làn tay áo dài nhảy múa.

Trông có cảm giác như ngôi sao nghệ sĩ mở buổi hòa nhạc.

“Bên ngoài đông vui thật đấy”.

Tiểu Nga giẫm lên chiếc ghế đẩu thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Anh rể, chúng ta cũng ra ngoài xem đi?”

“Cuộc thi hoa khôi được tổ chức trên du thuyền trên sông, bây giờ xe kết hoa sẽ đi một vòng trong thành mới đỗ bên bờ, chúng ta ăn trưa xong hẵng đi”.

Kim Phi xoa đầu Tiểu Nga nói: “Bây giờ ra ngoài cũng đi theo xe kết hoa chạy vòng vòng khắp thành”.

“Thật sao?”

Tiểu Nga vui mừng kéo cánh tay Kim Phi: “Vậy anh rể ơi, chúng ta đi thôi”.

Mấy ngày nay cô bé vẫn chưa chơi thỏa thích, vẫn còn đang tiếc nuối, nghe Kim Phi nói thế hai mắt sáng bừng lên.

“Ta không đi đâu”.

Kim Phi không có hứng thú chạy khắp thành với Tiểu Nga.

“Anh rể, huynh dẫn muội đi đi mà, xin huynh đó”.

Tiểu Nga sử dụng chiêu làm nũng quen thuộc.

“Được rồi được rồi, đừng thế nữa”.

Kim Phi bị quấn lấy đến không còn cách nào khác, thấy cựu binh đều đứng bên cửa sổ lưu luyến nhìn đội xe kết hoa đi khỏi bèn gọi: “Thiết Chùy, ngươi sắp xếp hai người dẫn Tiểu Nga ra ngoài đi dạo”.

“Tiên sinh, ta dẫn Tiểu Nga đi”.

Thiết Chùy biết buổi sáng Kim Phi không có ý định ra ngoài nên nhanh chóng đưa ra đề nghị.

“Vậy được, nhớ về ăn cơm trưa đấy”.

Kim Phi nhắc một tiếng rồi giao Tiểu Nga cho Thiết Chùy.

Tối qua ngủ không ngon nên sau khi tiễn Tiểu Nga và Thiết Chùy đi, Kim Phi ngáp một cái rồi quay về ngủ một giấc.

Ngủ đến giữa trưa mới bị Quan Hạ Nhi gọi dậy.

Tiểu Nga đã về rồi, nhìn thấy Kim Phi còn giơ kẹo hồ lô lên như thể tặng một món bảo vật nào đó.

“Anh rể, huynh nhìn này muội mua kẹo hồ lô, huynh nếm thử xem, ngon lắm”.

“Không ăn đâu, muội giữ lại ăn đi”.

Kim Phi vươn vai, mang giày vào rồi đứng lên.

Công nghệ làm đường của Đại Khang cũng rất lạc hậu, kẹo hồ lô cứ có vị là lạ, Kim Phi không ăn được.

Ăn cơm trưa xong, một đám người xuất phát đi đến bờ sông.

Sợ ra ngoài bị bao vây nên Kim Phi bảo Thiết Chùy đưa xe ngựa đến rồi ngồi trốn trong xe ngựa với mấy người Quan Hạ Nhi.

Bãi đất trống bên bờ sông đã bị một nhóm người bao vây một vòng lớn, đây là nơi tổ chức cuộc thi hoa khôi, mỗi người đều phải nộp ba đồng, xe ngựa thì mười đồng mới được vào trong.

Sau khi vào trong, một vài chỗ có vị trí tốt cũng phải trả tiền.

Dù như thế, người dân đến xem cũng không ít, có cả một hàng dài mấy mươi mét xếp trước mặt mấy người Kim Phi.

“Xem ra quan phủ cũng rất quan tâm đến cuộc thi hoa khôi này, cử không ít binh phủ đến duy trì trật tự”.

Kim Phi nhìn bên ngoài cảm khái nói.

“Điều đó là đương nhiên, cuộc thi hoa khôi do quận thành tổ chức, quan phủ quận thành được hưởng bảy mươi phần trăm tiền kiếm được, dĩ nhiên họ sẽ quan tâm đến rồi”, Khánh Mộ Lam bĩu môi nói.

“Tổ chức cuộc thi hoa khôi còn có thể kiếm tiền ư?”, Quan Hạ Nhi hỏi: “Kiếm tiền thế nào?”

“Cuộc thi hoa khôi này các ứng viên sẽ lần lượt lên sân khấu biểu diễn, người ủng hộ sẽ mua hoa tươi tặng cho người đó, ai nhận được nhiều hoa nhất thì người đó là hoa khôi năm đó”.

Khánh Mộ Lam giải thích: “Còn mấy hoa tươi này là do quan phủ ra mặt chọn mua, mỗi một đóa là một lượng bạc”.

“Hoa gì mà đắt thế?”

“Là hoa dại bề ngoài trông cực kỳ bình thường, nếu không thì sao quan phủ kiếm tiền được?”

Khánh Mộ Lam cười nói: “Bên Quảng Nguyên thì ta không rõ nhưng ta biết ở Tây Xuyên, năm nào quan phủ cũng có thể kiếm được ít nhất mấy ngàn lượng từ cuộc thi hoa khôi. Nếu gặp được người giàu có thì không cần nói nữa, mấy chục ngàn lượng cũng có nữa”.

“Dễ kiếm tiền quá vậy”, Quan Hạ Nhi chậc lưỡi: “Cả đời cũng không tiêu hết mấy chục ngàn lượng bạc nhỉ?”

“Đó là một người, nếu phải nuôi cả châu phủ thì mấy chục ngàn lượng cũng không đủ”, Khánh Mộ Lam nói.

Họ nói chuyện một hồi rồi cũng đi đến cổng vào.

Xuân Phong Lâu đã chuẩn bị một nơi có tầm nhìn tốt cho Kim Phi, tạp dịch đợi ở cổng vào vừa nhìn thấy Thiết Chùy bèn nhanh chóng chạy đến đón.

Nhìn trái nhìn phải không thấy Kim Phi đâu, lo lắng hỏi: “Thiết Chùy, Kim tiên sinh đâu?”

“Trên xe đấy”, Thiết Chùy nói.

Lúc này tạp dịch mới yên tâm, sau đó đi đằng trước dẫn đường, dẫn họ đến một khoảng trống rộng rãi bên bờ sông.

Không gian gần bên sông, cách đó mười mét là thuyền hoa tổ chức cuộc thi hoa khôi, xem như là một trong những vị trí quan sát tốt nhất.

Xuân Phong Lâu gửi gắm nhiều kỳ vọng vào cuộc thi hoa khôi năm nay nên mới vung một số tiền lớn thuê lại khoảng đất này.

Đằng sau không gian thoáng đãng là từng túp lều được xây tạm lên.

Kim Phi bước xuống xe ngựa, vừa lúc nhìn thấy tú bà ở Xuân Phong Lâu đang dẫn các cô gái bước ra từ một lều trong số đó.

“Ôi, Kim tiên sinh, cuối cùng cũng đợi được ngài đến rồi”.

Tú bà vừa thấy Kim Phi bèn nhiệt tình bước đến: “Các cô nương đều nhớ ngài muốn chết, cứ quấn lấy ta hỏi sao ngài vẫn chưa đến”.

Không cần tú bà dặn dò gì, các cô gái thanh lâu đã chủ động đến gần.

Cũng may họ còn biết nơi này không phải là Xuân Phong Lâu, không dám quá mức phóng đãng, chỉ vây lấy Kim Phi chào hỏi thôi.

“Tiên sinh rất được chào đón nhỉ”.

Khánh Mộ Lam vén màn xe ngựa lên, khẽ cười trêu Kim Phi.

Nghe thế, Kim Phi hơi chột dạ nhìn Quan Hạ Nhi.

Cũng may Quan Hạ Nhi không có vẻ gì là giận cả mà tò mò nhìn mấy cô gái như Nhuận Nương.

Chỉ có Đường Đông Đông vừa vén bức màn lên đã nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Bắc đứng bên cạnh tú bà.

Khánh Mộ Lam cảm nhận được Đường Đông Đông khẽ run, quay sang nhìn, hai mắt Đường Đông Đông đã hơi ươn ướt.

Đường Tiểu Bắc bên ngoài nhìn có vẻ tốt hơn nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Đường Đông Đông rồi ép mình dời tầm mắt đi.

Khánh Mộ Lam lén nhéo Đường Đông Đông một cái, cười hỏi: “Tiên sinh, đây là các cô gái ở Xuân Phong Lâu sao? Xin hỏi vị nào là Tiểu Bắc cô nương nổi tiếng lừng lẫy?”

Mặc dù tập tục của Đại Khang là trọng nam khinh nữ nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, có gia đình nữ mạnh nam yếu.

Chẳng hạn như vài năm trước quận thành Quảng Nguyên có một thương nhân giàu có cưới cháu gái của quận thủ về, vợ ỷ vào thế lực của nhà mẹ đẻ nên luôn tỏ ra mình là chủ trong nhà.

Lúc thương nhân giàu có đi dạo thanh lâu, cháu gái quận thủ dẫn theo binh phủ xông thẳng vào thanh lâu, sống chết muốn đập chết hai cô gái.

Nhìn thấy trong xe ngựa có nữ, mấy cô gái thanh lâu vô thức lùi về sau một bước, không muốn chuốc họa vào thân.

Nghe Khánh Mộ Lam lên tiếng hỏi Đường Tiểu Bắc, ngay cả tú bà cũng lộ ra vẻ hoảng hốt.

Lăn lộn nhiều năm ở thanh lâu, tú bà không có bản lĩnh nào khác cả ngoài ánh mắt nhìn người.

Vừa nhìn quần áo và ngọc bội trên người Khánh Mộ Lam là biết không phải đồ rẻ tiền, hơn nữa giọng nói tràn đầy tự tin, rõ ràng là không coi Xuân Phong Lâu là gì cả.

Chỉ trong thoáng chốc tú bà đã có suy đoán của mình.

Xuân Phong Lâu không đắc tội nổi với cô gái trước mặt này.

Lúc tâm tư tú bà xoay chuyển, nghĩ làm sao để thoát được nguy cơ lần này thì Kim Phi nói.

“Được, Mộ Lam đã nói vậy rồi thì ta giới thiệu cho mọi người”.
Chương 203: Chuộc thân

“Đây là nương tử của ta, Quan Hạ Nhi”.

Kim Phi giới thiệu Quan Hạ Nhi trước, sau đó lại chỉ vào người trong xe ngựa nói: “Các vị này là bạn của nương tử ta, Mộ Lam, Đông Đông và hai em gái của ta, Nhuận Nương và Tiểu Nga”.

Tú bà nghe Khánh Mộ Lam không phải là vợ Kim Phi thì thở phào, nhưng vẫn lén đưa mắt ra hiệu với mấy cô gái thanh lâu.

Mấy cô gái thanh lâu yên lặng lùi về sau mấy bước.

Lăn lộn nhiều năm ở thanh lâu, tú bà biết rõ chút chuyện này giữa nam nữ.

Dù Khánh Mộ Lam không phải là vợ Kim Phi nhưng đi cùng xe ngựa với Kim Phi tất nhiên quan hệ của hai người không đơn giản.

Vẫn nên cách xa một chút.

Giới thiệu xong người bên mình, Kim Phi lại chỉ vào Đường Tiểu Bắc dưới ánh nhìn tò mò của Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương: “Vị này chính là Tiểu Bắc cô nương”.

“Tiểu Bắc chào Kim tiên sinh, chào các vị tỷ tỷ”.

Đường Tiểu Bắc bước lên trước hơi cúi người chào mấy người Quan Hạ Nhi.

Thấy thế, Đường Đông Đông suýt nữa không kiềm được rơi nước mắt, vội vàng quay mặt đi.

Năm đó nhà họ Đường vẫn chưa suy sụp, Đường Tiểu Bắc là “bạo chúa” của nhà họ Đường, ỷ vào tuổi còn nhỏ được cưng chiều nhất nên thường gây chuyện khiến trong nhà lộn xộn cả lên.

Mới có vài năm ngắn ngủi mà cô gái nghịch ngợm đã trở nên ngoan ngoãn, không cần hỏi cũng biết đã chịu đựng không ít khổ sở.

Quan Hạ Nhi sợ Đường Đông Đông không kiềm chế được cảm xúc nên mỉm cười nhảy xuống xe ngựa, dời đi sự chú ý của mọi người.

“Thảo nào tướng công lúc nào về cũng luôn nhớ mãi không quên Tiểu Bắc cô nương, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp có tri thức hiểu lễ nghĩa”.

Quan Hạ Nhi đứng trước mặt Đường Tiểu Bắc, sau đó quay sang nhìn tú bà: “Hiếm khi tướng công rung động với ai, ta muốn chuộc Tiểu Bắc cô nương, không biết má có đồng ý không?”

Những lời này là Đường Đông Đông dạy nàng nói, cũng là một phần trong kế hoạch.

“Nàng ta muốn chuộc Tiểu Bắc ư?”

Mấy cô gái thanh lâu bỗng chốc trợn to mắt.

Số mệnh của các cô gái ở thanh lâu đều rất thảm thương, dù là những cô gái nổi tiếng cũng như thế.

Dù thoát khỏi vòng vây và trở thành hoa khôi cũng chỉ được có vài năm, đến khi người mới xuất hiện, hoa khôi cũng sẽ phải tiếp khách theo sự sắp xếp của tú bà.

Tuổi tác càng lớn không thể tiếp khách nữa cũng phải tiếp tục làm tạp dịch.

Bây giờ trong số những người lớn tuổi làm quét dọn vệ sinh ở Xuân Phong Lâu có một người năm đó là hoa khôi, và hai người từng là người nổi tiếng.

Không ép khô đến giá trị cuối cùng thì tú bà tuyệt đối không buông tha.

Thế nên rất nhiều cô gái thanh lâu đều mong đợi có người chuộc mình ra khỏi đó.

Một khi có cô nương thành công thoát khỏi, cả thanh lâu đều vui đến mấy ngày.

Nếu người chuộc cô gái đó là người có tri thức thì sẽ được truyền đi những lời hay ý đẹp, được các cô gái thanh lâu bản địa nhắc đến rất lâu.

Nhưng nghe thấy Quan Hạ Nhi cũng chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc, mấy cô gái thanh lâu không những không ngưỡng mộ mà ngược lại còn nhìn nàng ta với ánh mắt thương cảm.

Hiện thực không phải cổ tích, cô gái được chuộc thân cũng không phải ai cũng có được cuộc sống hạnh phúc.

Vì xuất thân thấp hèn, dù cô nương ở thanh lâu được chuộc thân cũng không thể trở thành vợ cả, cùng lắm bị cưới về làm thiếp, sau khi về già một mình cô đơn ở trong khuôn viên ít ai biết.

Còn một vài người sau khi bị chơi đến chán thì bị lạnh nhạt, sau đó bị vợ cả bán đi hoặc dằn vặt đến chết.

Số mệnh chẳng tốt hơn ở thanh lâu chút nào, sự khác biệt duy nhất là ở thanh lâu thì phải ngủ với nhiều người còn sau khi được chuộc thân thì chỉ ngủ với một người.

So sánh ra thì vẫn còn một trường hợp đáng sợ hơn nữa.

Đó là bị nữ chủ nhân chuộc thân.

Hễ cô nương như vậy được mua về, cơ bản sẽ bị nữ chủ nhân dằn vặt đến chết, rất ít khi có người có thể sống quá một năm.

Thế nên nghe Quan Hạ Nhi muốn chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc, mấy cô gái thanh lâu mới sợ như vậy.

Ai nấy cũng vô thức cách xa Kim Phi hơn.

“Cảm ơn phu nhân đã yêu mến nhưng Tiểu Bắc là đứa trẻ ta yêu thương nhất, bây giờ vẫn còn nhỏ, ta muốn để nó ở bên cạnh ta vài năm nữa”.

Tú bà cúi người với Quan Hạ Nhi nói: “Nếu phu nhân muốn tìm một người phục vụ bên cạnh, có thể tìm các cô nương khác trong lâu của bọn ta”.

Đùa đấy à, Đường Tiểu Bắc là ứng cử viên có độ nổi tiếng nhất trong các hoa khôi lần này, là lợi ích mà Xuân Phong Lâu không thể nói trước được, sao tú bà có thể bán Đường Tiểu Bắc đi được?

“Vậy thì tiếc quá”.

Quan Hạ Nhi tiếc nuối lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

Nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành rồi.

“Kim tiên sinh, phu nhân, các cô nương, ta đã chuẩn bị xong lều rồi, mời mọi người vào trong”.

Tú bà vội đi trước dẫn đường đưa người đến nơi rồi vội vàng ra ngoài, sợ Quan Hạ Nhi nuốt lời.

Để ôm chặt đùi Kim Phi, tú bà đã tốn không ít tâm tư, vị trí căn lều này không chỉ có tầm nhìn rất tốt mà cách bố trí cũng vô cùng ấm áp, đủ loại rượu và điểm tâm được đặt trên bàn, còn có một ít trái cây hiếm thấy từ Xuyên Thục.

Dĩ nhiên chính giữa bàn còn có giấy mực.

Thật ra tú bà vốn dĩ đã sắp xếp vài cô nương phục vụ, nhưng thấy Kim Phi còn dẫn theo phụ nữ đến lại không dám bảo các cô nương vào trong.

“Anh rể, muội có thể ăn không?”

Tiểu Nga nuốt nước bọt chỉ vào điểm tâm trên bàn hỏi.

“Muốn ăn thì cứ ăn đi”.

Kim Phi cầm một miếng bánh ngọt rồi đưa cho Quan Hạ Nhi: “Hạ Nhi, nàng cũng nếm thử đi”.

“Cảm ơn phu quân”.

Quan Hạ Nhi ngoan ngoãn nhận lấy bánh ngọt.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng gọi Kim Phi là phu quân, hai chữ này như có sức hấp dẫn nào đó mà mỗi lần nàng nói đều cảm thấy như có bàn tay nhỏ gãi nhẹ vào lòng.

Mấy người khác cũng tùy ý nói chuyện phiếm, bên ngoài vang lên tiếng trống vui thích.

Thuyền hoa cực lớn chậm rãi lái đến, rồi đỗ vào nơi cách mấy người Kim Phi không xa.

Tiếng trống ngừng lại, cuộc thi hoa khôi chính thức bắt đầu.

Một cô gái mặc chiếc váy thoải mái bước lên sân khấu thuyền hoa.

Cô gái cúi người chào với bên bờ sông, bước lên bờ lập tức gây ra một trận xao động.

“Thanh La cô nương!”

“Thanh La cô nương cố lên!”

Bên bờ sông liên tục vang lên tiếng ồn ào, vài người biết Thanh La cô nương, hầu hết trong số họ là những người đến góp vui.

Nhưng không ai quan tâm điều này, chỉ cần náo nhiệt là đủ.

“Nghe nói Thanh La cô nương này là một trong các ứng viên nổi tiếng nhất năm nay của Giáo phường ti, chỉ kém Lục Liễu một chút thôi, nàng ta cũng khá may mắn, rút được lá thăm bước lên sân khấu đầu tiên”.

Khánh Mộ Lam vừa uống trà vừa bình luận.

“Tại sao nói rút được lá thăm đầu tiên là may mắn?”, Nhuận Nương hỏi.

“Vừa mở màn mọi người đều rất phấn khích, rất dễ tiêu tiền mua hoa”, Khánh Mộ Lam cười giải thích: “Đợi đến khi sự náo nhiệt này qua đi, mọi người bình tĩnh lại có thể sẽ tiếc tiền”.

“Thế những cô gái xếp sau chẳng phải xui xẻo rồi sao?”

“Cũng không phải”, Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Những cô gái xếp phía sau càng may mắn hơn, vì đến phía sau, cô gái nào nhận được nhiều hoa thì đều có thể nhận ra, những người ủng hộ cũng sẽ biết tiêu tốn bao nhiêu tiền nữa mới có thể giúp cô gái mình thích đuổi kịp những người khác”.

“Vậy các cô nương rút trúng lá thăm ở giữa là xui xẻo nhất?”

“Đúng thế”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Nhưng cuộc thi hoa khôi có tất cả mấy vòng, hôm nay chỉ là vòng đầu tiên, phải chọn ra mười hai trong hai mươi bốn cô gái để tham gia cuộc thi ngày mai.

Nếu có năng lực thật thì dù rút trúng ở giữa cũng có thể tham gia”.

“Ra là thế”, Nhuận Nương hiểu rõ gật đầu: “Cũng không biết Tiểu Bắc cô nương rút được thứ mấy nhỉ?”
Chương 204: Mưa hoa

“Dẫu sao Tiểu Bắc cũng không phải đến đây vì danh hiệu hoa khôi, xếp thứ mấy cũng như nhau”.

Khánh Mộ Lam cười nói, trên thuyền hoa lại vang lên những tiếng cổ vũ.

Thanh La gật đầu với phía sau, mấy cô gái đeo mặt nạ bước lên trên bục, ai cũng ôm theo một loại nhạc cụ giống nhau.

“Mộ Lam tỷ tỷ, tại sao bọn họ lại phải đeo mặt nạ?”

Nhuận Nương đã cố gắng không hỏi rồi, thế mà cô bé Tiểu Nga hiếu kỳ lại lên tiếng hoài nghi.

“Bởi vì bọn họ phụ trách diễn tấu, không thể nổi trội hơn Thanh La nên phải dùng mặt nạ để che mặt đi”.

Khánh Mộ Lam nói xong thì vẫn không quên tranh lấy một phần bánh ngọt bên trong đĩa mà Tiểu Nga đang bưng.

“Bên đó vẫn có rất nhiều, tại sao tỷ lại tranh của muội?”, Tiểu Nga không phục hỏi.

Đĩa kẹo mạch nha này là phần ngon nhất trong số tất cả các loại bánh ngọt.

“Đồ trong tay muội là ngon nhất mà”.

Khánh Mộ Lam cười híp mắt, lại giơ tay về phía cái đĩa.

Tiểu Nga lập tức biến sắc, chu miệng nhổ một ngụm nước bọt lên trên đĩa.

Nước bọt văng vào trong đĩa, cũng văng luôn lên tay Khánh Mộ Lam.

“Muội…”

Khánh Mộ Lam tức tới độ suýt thì nhảy dựng lên.

Tiểu Nga cũng biết mình hơi quá, nhìn thấy Khánh Mộ Lam giơ bàn tay lên thì sợ tới độ rụt cổ, giơ đĩa về phía Khánh Mộ Lam với vẻ nịnh nọt.

“Không thèm!”

Khánh Mộ Lam tức giận lau tay lên trên áo của Tiểu Nga, trừng mắt nói: “Quan Tiểu Nga, ta nói cho muội biết, chuyện này hai ta chưa xong đâu”.

Từ xưa tới nay, trẻ nhỏ sợ nhất là bị người lớn gọi đủ cả tên họ của mình.

Đặc biệt là lúc này Khánh Mộ Lam còn bày ra dáng vẻ như muốn ăn thịt người, Tiểu Nga suýt thì bị doạ sợ, mím môi cầu cứu Kim Phi: “Anh rể…”

“Điểm tâm trên bàn là người khác mang tới cho chúng ta cùng ăn, một mình muội chiếm hết kẹo mạch nha là không đúng, lại còn nhổ nước bọt…”

Đời trước Kim Phi ghét nhất là mấy đứa trẻ hư, đương nhiên sẽ không chiều Tiểu Nga, ngược lại còn tận dụng cơ hội này cho cô bé một bài học.

“Hức…”

Tiểu Nga đặt đĩa trở lại trên bàn, cúi đầu ngồi sang một bên.

Thi thoảng còn lau lau khoé mắt.

Trên thực tế thì trên khoé mắt chẳng có lấy một giọt nước mắt nào cả.

“Đừng giả vờ đáng thương nữa”, Kim Phi không vui hỏi: “Đã biết sai chưa?”

“Biết sai rồi ạ, thật ra ban nãy muội cũng không định nhổ nước bọt, chỉ vì muội cuống quá”.

Tiểu Nga ôm lấy cánh tay Kim Phi lắc lư: “Anh rể, sau này muội không dám nữa đâu, huynh tha thứ cho Tiểu Nga lần này nhé”.

“Được rồi được rồi, trên kẹo mạch nha đã dính nước bọt của muội rồi, người khác cũng chẳng thể ăn được nữa, muội mang hết đi đi”.

Kim Phi vuốt tóc Tiểu Nga, nói.

“Cảm ơn anh rể”.

Tiểu Nga lại bưng đĩa lên, cười híp mắt chạy tới trước mặt Khánh Mộ Lam, ăn rất là say mê.

“Đúng là oan gia…”

Kim Phi suýt thì tức tới bật cười.

Trên sân khấu, bài biểu diễn của Thanh La cũng đã đi tới hồi kết, từng đám nha dịch bước ra ngoài, cứ ba người thành một nhóm, một người bưng một cái khay đựng đầy hoa tươi, hai người còn lại khiêng một cái thùng gỗ thiết kế chuyên biệt.

Trên thùng gỗ có viết hai chữ Thanh La, miệng thùng ngang ngửa với cái lồng bắt cá, chỉ có thể nhét tiền vào trong chứ chẳng thể lấy ra từ miệng thùng.

Đợi sau khi nha dịch khiêng thùng gỗ trở về, chuyên gia mới mở thùng ra từ đáy và tính toán tổng cộng.

Đây cũng là để đề phòng lúc nha dịch khiêng tiền động tay chân.

Những khán giả ủng hộ cho Thanh La lúc này đã có thể nhét tiền vào trong thùng gỗ, sau đó có thể nhận được số lượng hoa tươi tương ứng.

Khán giả có thể giữ lại hoa tươi làm kỷ niệm, cũng có thể ném lên trên sân khấu.

Khánh Mộ Lam nói không sai, bởi vì mới mở màn nên mọi người đều hết sức nhiệt tình, không ít khán giả chịu bỏ tiền mua hoa.

Có điều đa số đều chỉ mua một hai bông, nhiều thì cũng chỉ là ba tới năm bông, thậm chí có mấy người còn góp một lượng bạc vào mua chung một bông.

“Sức mạnh của ngôi sao đúng là lớn thật”.

Lúc Kim Phi nhìn thấy ba thanh niên mặc áo dài có miếng vá góp tiền mua một bông hoa tươi thì không khỏi nghĩ tới việc người hâm mộ của những ngôi sao ở đời trước, dù bản thân có nhịn ăn nhịn tiêu thì cũng phải mua được chỗ ở sát gần ngôi sao nhất.

Nha dịch khiêng thùng gỗ đi một vòng quanh khán giả, lúc trở về thì rất nhiều thùng gỗ đã chật kín tiền.

“Kiếm tiền cũng nhanh quá nhỉ?”

Quan Hạ Nhi nhìn những chiếc thùng gỗ nặng trịch, cảm thán lên tiếng.

“Bên trong mấy cái thùng gỗ này quá nửa là tiền đồng, kịch hay thật sự ở bên trong những chiếc lều này cơ”.

Khánh Mộ Lam chỉ vào những chiếc lều xung quanh.

“Ý gì?”

“Cứ xem đi rồi sẽ biết”.

Khánh Mộ Lam nói với vẻ bí hiểm.

Lúc này màn biểu diễn của Thanh La cũng đã kết thúc, thế nhưng cô ta không rời đi mà lại mỉm cười tươi tắn đứng nguyên trên sân khấu.

Một giây sau, trong chiếc lều phía bên cạnh truyền tới một tiếng reo hò: “Quận trưởng lão gia thưởng cho Thanh La cô nương một trăm lượng bạc!”

Nói xong, một nha hoàn bưng một cái khay bạc đựng đầy bạc nén, đi một vòng xung quanh sân khấu.

Sau đó lại một nha hoàn lên sân khấu, bưng một đĩa hoa tươi tung lên trên không trung.

Ngay tức thì trên bầu trời xuất hiện màn mưa hoa.

“Cảm ơn quận trưởng lão gia!”

Thanh La khẽ cúi người, hành lễ về phía mà quận trưởng đang ngồi.

“Quận trưởng lão gia đúng thật là có tiền, vung tay thưởng luôn một trăm lượng”.

“Số tiền này tới cuối cùng vẫn quay trở lại trong tay ông ta, có gì phải đau lòng chứ?”

Khánh Mộ Lam vừa dứt lời, tiếng reo hò lại vang lên: “Cậu chủ Tiền của hiệu buôn Tiền Ký thưởng cho Thanh La cô nương ba trăm lượng!”

Ba trăm lượng chính là mười lăm cân, cậu chủ sẽ không mang theo số bạc nặng như vậy ra ngoài, vậy nên lần này nha hoàn chỉ giơ ra một tờ ngân phiếu bên trên sân khấu.

“Cảm ơn cậu chủ Tiền!”

Thanh La lại hành lễ với hiệu buôn Tiền Ký.

Sau đó lại là một màn mưa hoa.

“Quận trưởng đại nhân mới thưởng một trăm lượng, cậu chủ Tiền này lại thưởng ba trăm lượng luôn, lẽ nào không sợ quận trưởng đại nhân nổi giận sao?”

“Thật ra mấy cậu chủ này thưởng, ngoại trừ do thích cô gái này ra thì cũng là để nịnh bợ quận trưởng, dẫu sao thì bảy mươi phần trăm tiền thưởng thu được từ cuộc thi hoa khôi cũng vào trong tay quận trưởng mà thôi”.

Khánh Mộ Lam nói: “Người khác tặng tiền cho ông ta, ông ta việc gì phải tức giận? Thật ra đây cũng là lý do tại sao quận trưởng phải thưởng tiền đầu tiên”.

“Đúng thế, quận trưởng đã đi đầu rồi, mấy kẻ giàu có vì thể diện thì cũng phải thưởng theo thôi”.

Mặc dù Quan Hạ Nhi không biết chữ, thế nhưng cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu ra: “Chả trách muội nói Thanh La may mắn rút được số một”.

Lúc hai người nói chuyện, tiền thưởng của phú thương vẫn không dừng lại.

Nhiều thì ba trăm lượng, ít thì cũng tới mấy chục lượng.

Cánh hoa rơi kín mặt sông phía trước sân khấu.

“Cậu chủ Chu của hàng vải Chu Thị thưởng cho Thanh La cô nương năm trăm lượng!”

Tiếng hô bên ngoài lại vang lên.

“Hàng vải Chu Thị!”

Đường Đông Đông nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng hô.

Cô ấy và Đường Tiểu Bắc đi tới bước đường nhà tan cửa nát, tất cả đều là do Hàng vải Chu Thị hại.

Đáng tiếc bị lều che mất, cô ấy không nhìn được gì cả.

“Đông Đông, bình tĩnh một chút, xưởng dệt hiện giờ vẫn chưa phải là đối thủ của hàng vải Chu Thị!”

Kim Phi nhỏ giọng nhắc nhở.

Đường Đông Đông lúc này mới ngồi trở lại.

“Anh rể, mưa cánh hoa đẹp quá, chúng ta cũng thưởng một chút nhé?”

Tiểu Nga vẫn chưa có nỗi phiền não của người lớn, miệng nhai kẹo mạch nha, ngẩng đầu hỏi.

“Chúng ta ngồi bên trong lều của Xuân Phong Lâu, chắc chắn không thể thưởng cho cô nương của những lầu khác”.

Kim Phi không chút do dự từ chối.

Dựa theo quy tắc của cuộc thi hoa khôi, tiền thưởng trên năm mươi lượng bạc mới được hô tên và tung hoa.

Tốn năm mươi lượng bạc chỉ để nghe hô tên, Kim Phi vẫn chưa đến mức đại gia đâu.

Dùng số bạc này mua thêm vài kẻ tôi tớ về làm việc không phải tốt hơn sao?

Thưởng tiền kéo dài gần hai mươi phút mới dừng lại.

Tiền trong những thùng gỗ kia cũng đã được thống kê.
Chương 205: Kim Phi thưởng tiền

“Thanh La cô nương nhận được một nghìn chín trăm ba mươi lượng, chúc mừng Thanh La cô nương”.

Nha dịch phụ trách thái xướng hô lớn tiền thưởng của Thanh La.

“Mộ Lam cô nương, ta nhớ là cuộc thi hoa khôi tổ chức trong ba ngày, có tổng cộng hai mươi bốn cô nương tham gia đúng không?”

Quan Hạ Nhi nghe xong thái xướng, che miệng nói: “Chỉ riêng Thanh La cô nương đã kiếm được hơn một nghìn chín trăm lượng, vậy thì cả cuộc thi sẽ kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Không phải như vậy đâu, đây là màn biểu diễn đầu tiên, còn có quận trưởng dẫn đầu, cho nên tiền thưởng sẽ nhiều hơn, lát sau sẽ không còn được như vậy nữa, dù sao tiền của các phú thương cũng không phải là tự nhiên mà có!”

Khánh Mộ Lam nói: “Người dân cũng vậy, qua vài màn biểu diễn, mất đi cảm giác mới mẻ thì sẽ tặng hoa ít đi, hơn nữa để chuẩn bị cho cuộc thi hoa khôi, quan phủ cũng sẽ chi rất nhiều tiền”.

Sự thật cũng giống như lời Khánh Mộ Lam nói, khi cô nương thứ hai xuất hiện, phần thưởng chỉ còn hơn ngàn lượng.

Cô nương thứ ba càng thảm hại, cộng lại chỉ hơn sáu trăm lượng.

Cô nương thứ tư là người nổi tiếng nhất Tiêu Tương Quan, tình hình khá hơn một chút, tiền thưởng một lần nữa vượt qua một nghìn lượng.

Sau đó những cô nương tiếp theo lại ít đi, người cuối cùng chỉ có hơn một trăm lượng.

Khi cuộc thi diễn ra được một nửa, Lục Liễu cô nương của Giáo phường ti bước lên sân khấu.

Lúc này bầu không khí đã không còn náo nhiệt như lúc mới bắt đầu nữa, dù sao bên không cũng không phải là sân vận động, bách tính phải đứng bên sông xem, không hề có chỗ ngồi.

Rất nhiều người đứng mệt rồi liền ngồi bên bờ sông nghỉ ngơi.

Nhưng với tư cách là hoa khôi ba năm trước, Lục Liễu vẫn có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, ngay khi cô ta vừa xuất hiện, không chỉ những học giả quen thuộc mà nhiều người dân cũng ồ lên.

Bầu không khí lại sôi động trở lại.

Phải nói rằng Lục Liễu có thể liên tiếp thắng ba năm liên tục chứng tỏ rất có năng lực. Phối trang phục rất phù hợp, màn biểu diễn cũng rất đặc sắc, điệu múa quyến rũ uyển chuyển, ngay cả người không hiểu nhảy múa như Kim Phi cũng phải tán thưởng.

Khi màn biểu diễn kết thúc, Kim Phi cũng gọi tên tạp dịch canh cửa tới, ném cho hắn một thỏi bạc mười lượng.

Đây cũng là lần đầu tiên y thưởng cho một cô nương.

“Tướng công thích cô nương này sao?” Quan Hạ Nhi cười hỏi.

“Màn biểu diễn rất đặc sắc, hơn nữa cũng có duyên gặp mặt một lần, cho nên muốn thưởng cho cô ấy một chút”, Kim Phi cười nói.

“Sao tiên sinh lại biết Lục Liễu?”

Khánh Mộ Lam bối rối hỏi.

Cô ấy biết rất rõ hành tung của Kim Phi mấy ngày qua, ngoài trừ quán trọ thì đến Xuân Phong Lâu vài lần.

À, còn tìm đến người trung gian để mua vài thứ luyện sắt.

Nhưng dù là Xuân Phong Lâu hay xưởng chế luyện thì đều không phải là nơi sẽ gặp Lục Liễu.

“Hôm qua ta đến Xuân Phong Lâu tìm Tiểu Bắc cô nương…”

Kim Phi kể lại chuyện hai người gặp nhau: “Tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, đi chung xe cũng coi như là duyên phận rồi, ta có lẽ không có thời gian đến Giáo phường ti cổ vũ cho cô ấy nữa, tặng cô ấy mười lượng bạc coi như là tiền xe của ta”.

Vừa nói xong, bên ngoài truyền đến giọng nói: “Kim tiên sinh ở Kim Xuyên, thưởng cho Lục Liễu cô nương mười lượng bạc!”

Kim Phi nheo mắt, sau đó mỉm cười lắc đầu.

Y cứ tưởng phương pháp thống kê được sử dụng trong cuộc thi hoa khôi tương đối công bằng, ai có thể trở thành hoa khôi đều hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân, bây giờ y mới biết thì ra phía sau đều có người giật dây.

“Tướng công, chẳng phải không đến năm mươi lượng không được đọc tên sao?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.

“Đây là có người muốn dùng danh tiếng của tiên sinh để nâng đỡ Lục Liễu”.

Khánh Mộ Lam cười nói.

Bên ngoài, giọng thái xướng vừa dứt, tiếng bàn tán của mọi người đã to hơn.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng phải không đến năm mươi lượng thì không được đọc tên sao?”

“Kim tiên sinh giống với người khác à? Đừng nói là được ngài ấy thưởng mười lượng bạc, cho dù là một cục đồng thì cũng phải hô tên”.

“Kim tiên sinh là ai?”

“Đến Kim tiên sinh mà ngươi cũng không biết sao? Chính là người đã viết bài thơ Tứ Hải Vô Nhàn Điền đó!”

“Thì ra là ngài ấy! Ta biết chứ, Kim tiên sinh còn viết bài Biểu chiều cuốc mạ và Hôm qua vào thành thị nữa”.

“Người viết thơ thay cho bách tính chúng ta rất ít, Kim tiên sinh thưởng cho cô nương Lục Liễu thì chúng ta cũng phải thưởng”.

“Cả ta nữa!”

Người dân lại trở nên nhiệt tình, lần lượt lấy bạc ra thưởng cho Lục Liễu.

Ngay cả quận trưởng cũng tham gia vào cuộc vui, thưởng cho Lục Liễu một trăm lượng.

Giới phú thương giàu có cũng không thể ngồi yên, tiền thưởng cuối cùng của Lục Liễu đã vượt qua Thanh La, đạt hai nghìn năm trăm lượng, trở thành cô nương có tiền thưởng cao nhất hiện tại.

“Đa tạ quận trưởng đại nhân, đa tạ Kim tiên sinh!”

Lục Liễu vốn tưởng rằng lần này có rất ít hy vọng trở thành hoa khôi, nhưng sau sự xuất hiện của Kim Phi đã khiến cô ta nhìn thấy hy vọng một lần nữa.

Trên sân khấu, Lục Liễu xúc động đến nỗi suýt khóc.

Sau khi biểu diễn xong, cô nương có thể rời đi, sau khi Lục Liễu xuống sân khấu, quần áo cũng không thay mà lập tức ngồi thuyền lên bờ.

“Tiên sinh, Lục Liễu cô nương đến, muốn vào cảm tạ ngài”.

Thiết Chùy đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Có để cô ấy vào không?”

Kim Phi liếc nhìn Quan Hạ Nhi, bất lực nói: “Mời cô ấy vào đi”.

Người đến rồi, không gặp lại cảm thấy tội lỗi.

Một lúc sau, Lục Liễu cùng Thiết Chùy đi vào trong lều, mỉm cười hành lễ với Kim Phi và những người khác: “Tiểu nữ Lục Liễu tham kiến Kim tiên sinh, Kim phu nhân và các vị tiểu thư”.

Tư thái rất khiêm tốn, nhưng giọng điệu và hành động lại rất phóng khoáng.

“Nhìn gần Lục Liễu cô nương còn đẹp hơn cả trên sân khấu, không hổ danh là hoa khôi”.

Quan Hạ Nhi ngưỡng mộ nhìn quần áo và trang sức trên đầu Lục Liễu.

Thật ra Quan Hạ Nhi cũng xinh đẹp không kém gì Lục Liễu, chỉ là lớn lên trên núi, chưa bao giờ trang điểm, cũng không biết cách ăn mặc, cho nên đứng trước sự xinh đẹp của Lục Liễu, cô mới cảm thấy hơi tự ti.

“Lục Liễu cô nương quả nhiên xinh đẹp duyên dáng, nhưng Hạ Nhi nàng cũng xinh đẹp tự nhiên, không cần trang điểm, nếu trang điểm lên thì ta còn tâm trí đâu để làm việc nữa?”

Kim Phi biết Quan Hạ Nhi hơi tự ti nên nói đùa.

“Tướng công nói lung tung gì thế!”

Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức cổ đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay đánh vào cánh tay Kim Phi vài cái.

“Tiên sinh nói rất đúng, nếu ta tẩy trang, thay quần áo khác thì còn không xách giày nổi cho phu nhân”.

Lục Liễu nhìn Quan Hạ Nhi với đôi mắt ngưỡng mộ.

Cô ta có thể nhìn ra được Kim Phi thật lòng quan tâm Quan Hạ Nhi.

Mong ước lớn nhất của cô ta cũng là tìm được tình yêu đích thực rồi cùng nhau già đi.

Nhưng cô ta biết, đời này của mình chắc không còn cơ hội như vậy nữa.

“Lục Liễu cô nương đừng chê cười ta!”

Quan Hạ Nhi lại trừng mắt nhìn Kim Phi, cười nói: “Thiết Chùy, mau lấy ghế cho Lục Liễu cô nương”.

“Hạ Nhi, Lục Liễu cô nương biểu diễn cả nửa ngày, chắc cũng mệt rồi, nàng để người ta về nghỉ ngơi đi”.

Kim Phi cười nói.

Bọn họ không phải thật sự đến để xem cuộc thi, Đường Tiểu Bắc chắc cũng sắp lên sân khấu rồi, giữ người ngoài ở lại trong lều cũng không tiện nói nhiều.

Thông qua những chuyện vừa rồi, Lục Liễu càng hiểu sâu hơn về sức ảnh hưởng của Kim Phi, vừa xuống sân khấu đã muốn đến chào hỏi làm quen với Kim Phi ngay, nhưng Kim Phi đã từ chối thì cô ta cũng không dám làm trái.

Lục Liễu cười nói: “Đa tạ phu nhân khen ngợi, tiểu nữ mặc bộ này quả thực không tiện, lần sau có cơ hội ta sẽ lại bái kiến phu nhân”.

Nói xong, cô ta hành lễ với mọi người rồi lui ra ngoài.

Quan Hạ Nhi có ấn tượng tốt với Lục Liễu, người đi rồi vẫn nhắc tới.

Sau đó họ nhìn thấy Đường Tiểu Bắc lên sân khấu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom