• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226: Tặng xà phòng thơm

“Ôi trời, Tiểu Bắc, con có thể về là mẹ vui rồi, còn đem quà về làm gì?”

Tú bà cười đế híp mắt: “Trong lòng con vẫn còn nhớ mẹ là được rồi”.

“Mẹ, đây là đồ tốt đó, trên khắp thế giới chỉ có tiên sinh nhà con biết làm, dù người có tiền cũng không mua được ở những nơi khác đâu”.

Đường Tiểu Bắc cười híp mắt nói.

“Bảo bối gì mà bí ẩn thế?”

Tú bà vốn dĩ khá tò mò, nghe Đường Tiểu Bắc nói thế càng cảm thấy hứng thú.

“Là cái này”.

Đường Tiểu Bắc cẩn thận cầm một hộp gỗ nhỏ tinh xảo từ trên xe ngựa.

Tú bà tò mò áp sát đến gần.

Đường Tiểu Bắc khẽ cười mở hộp gỗ ra, mùi hương quế nồng tỏa ra.

“Thơm quá! Tiểu Bắc, đây là miếng thơm sao?”

Tú bà nhìn một miếng hình vuông trắng tinh đặt trong hộp, tò mò hỏi.

Miếng hương giống những khối hương đời trước được đặt trong tủ quần áo để lưu giữ hương thơm cho quần áo.

Nhưng mùi hương không giữ được lâu, ra ngoài bị gió thổi là mất sạch.

“Mẹ, đây không phải là miếng thơm”, Đường Tiểu Bắc thần bí thấp giọng nói: “Đây là xà phòng thơm”.

“Xà phòng thơm?”, tú bà lần đầu nghe đến từ này, không khỏi thấp giọng hỏi: “Xà phòng thơm là gì?”

“Xà phòng thơm là do tiên sinh nhà con dùng các nguyên liệu quý như trân châu Nam Hải, hương liệu thơm ở Tây Vực và nhân sâm Bắc Quốc kết hợp với cách phương pháp bí ẩn độc nhất tạo ra, không chỉ có mùi thơm nức mũi mà còn có hiệu quả làm sạch cực kỳ cao”.

Đường Tiểu Bắc mặt không đổi sắc nói: “Dùng xà phòng thơm rửa mặt hay tắm đều rất sạch sẽ, hơn nữa tắm rửa xong không cần đánh son, trên người cũng có mùi hương thoang thoảng, cả ngày không tan.

Nếu sử dụng trong thời gian dài còn có thể làm cho da căng mịn trắng trẻo, dùng lâu dài có thể chống lão hóa”.

Trước khi đến đây, Kim Phi đã cố ý dạy cho cô ấy mấy khóa học bán hàng, đây là một trong số đó.

Dù sao thời đại này cũng không có khả năng hóa nghiệm, không cần quan tâm bên trong xà phòng có phải có bột trân châu thật hay không, chỉ cần nói khoác chút là được.

Cứ thế mới có thể làm cho tú bà cảm thấy được giá trị của vật đó, cũng không tiếc tiêu pha ngân lượng.

“Có tác dụng tốt vậy sao?”

Tú bà ở thanh lâu nhiều năm rồi nên cũng không phải kẻ ngây thơ, bà ta vẫn hơi nghi ngờ.

“Không có tác dụng tốt thì con còn đi xa đem đến cho mẹ sao?”

Đường Tiểu Bắc làm bộ tỏ ra đau lòng: “Mẹ, không giấu gì mẹ, đây là quà mà tiên sinh nhà con chuẩn bị tặng cho quận trưởng lão gia, con nể tình mẹ từng chăm sóc, quan tâm con nên mới cố ý để lại cho mẹ một hộp…

Con hiểu rồi, mẹ là người từng trải nên không thích mấy thứ con đem đến từ nơi nông thôn… Mẹ, là Tiểu Bắc không hiểu chuyện, đường đột rồi, giờ Tiểu Bắc đi…”

Nói rồi cô ấy cầm lấy hộp gỗ định rời đi.

“Ôi trời, Tiểu Bắc, mẹ nói sai rồi, con đừng so đo với mẹ”.

Tú bà kéo Tiểu Bắc lại, mỉm cười nói: “Vừa rồi mẹ không dám tin, thế gian này có thứ gì tốt như thế thật sao?”

Đồ miễn phí thì nên lấy chứ, hơn nữa bà ta còn phải duy trì mối quan hệ tốt với Đường Tiểu Bắc để dễ dàng tiếp cận Kim Phi.

“Đây là do tiên sinh nhà con làm, dĩ nhiên hiệu quả tốt rồi”.

Đường Tiểu Bắc nghĩ đến dáng vẻ của Uyển Nương, cố ý tức giận nói: “Nếu mẹ không tin thì con dẫn mẹ đi thử là biết”.

Nói rồi không khỏi kéo tú bà đi về phía Xuân Phong Lâu giống Uyển Nương lúc đầu.

Binh lính nữ và cựu binh nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.

Thanh lâu thường là nơi không cho phụ nữ lạ vào nhưng binh lính nữ mặc áo giáp sắt, thắt lưng còn đeo thanh đao dài, ánh mắt cũng lạnh lùng sắc bén, tạp dịch gác cửa không dám ngăn lại, chỉ có thể để mặc binh lính nữ đi vào.

Đường Tiểu Bắc kéo tú bà đi thẳng vào nhà bếp.

Rồi làm lại một lần những gì Uyển Nương cho cô ấy xem lúc trước cho tú bà.

Lần này tú bà tin hoàn toàn.

“Ôi trời, đúng là rửa sạch tro dính dầu này”.

Tú bà liên tục nhìn đôi tay mập mạp của mình, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Mẹ, bây giờ mẹ đã tin chưa?”, Đường Tiểu Bắc đắc ý nói: “Xà phòng thơm mày rửa sạch lắm, hơn nữa còn có mùi thơm”.

“Đúng thật này”, tú bà giơ tay mình đưa lên mũi ngửi thử: “Tiểu Bắc, lúc nãy mẹ có mắt như mù…”

“Không trách mẹ được, là đồ tiên sinh làm ra quá tốt, lúc con vừa nghe nói cũng không dám tin mà”.

Đường Tiểu Bắc mỉm cười nhét xà phòng thơm vừa dùng vào trong tay tú bà: “Mẹ, nếu người không chê thì cứ nhận lấy”.

“Vậy thì cảm ơn Tiểu Bắc rồi, mẹ biết là yêu thương con không uổng phí mà”.

Tú bà cười rất vui vẻ, vội nhận lấy hộp gỗ.

“Bây giờ con có thể đi thăm Đình tỷ và Tiểu Như được chưa?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đi đi, mấy ngày nay Đình tỷ của con không được vui, có lẽ là nhớ con rồi”.

Bây giờ tâm trạng tú bà đang tốt nên cứ thế gật đầu.

Đường Tiểu Bắc hơi cúi người xuống rồi dẫn hộ vệ lên tầng.

Lúc này tin tức Đường Tiểu Bắc quay về cũng lan đi khắp Xuân Phong Lâu.

“Nghe gì chưa, Tiểu Bắc cô nương về rồi”.

“Chắc không phải bị đại phu nhân trong nhà Kim tiên sinh đuổi đi nhanh thế đâu nhỉ? Tiểu Bắc cô nương cũng đáng thương quá”.

“Cô nghĩ cái gì đấy, bây giờ người ta xinh đẹp rồi, ra ngoài còn dẫn theo tám hộ vệ, nữ thị vệ còn mặc giáp sắt, sát khí đằng đằng”.

“Nghe nói Tiểu Bắc cô nương còn đem quà đến cho mẹ nữa, mẹ vui lắm”.

“Quà gì thế?”

“Ta cũng không biết, nghe nói quý lắm”.

“Tiểu Bắc cô nương, Đỉnh tỷ và Tiểu Như có quan hệ tốt, bây giờ đã đến phòng họ rồi, có lẽ bọn cũng có đấy, đợi Tiểu Bắc cô nương đi rồi, chúng ta đến hỏi là biết”.

“Số Tiểu Bắc cô nương đúng là tốt thật, nếu Kim tiên sinh cũng thích ta thì tốt biết mấy”.

“Đừng nằm mơ nữa, mau đi làm việc đi”.



Đường Tiểu Bắc ở Xuân Phong Lâu đến trưa mới đi.

Cô ấy vừa đi, các cô gái lập tức chạy vào phòng Đình tỷ và Tiểu Như.

Sau đó còn đi ra khỏi phòng với vẻ mặt kinh ngạc.

“Tiểu Bắc cô nương, chẳng phải chúng ta đến bán xà phòng thơm à, tại sao tặng cho họ trước?”

Ra khỏi Phong Nguyệt Phường, Đại Lưu khó hiểu hỏi.

“Xà phòng thơm là sản phẩm mới, chưa từng có người dùng, nói có hay đến mấy người khác cũng sẽ không tin”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Bây giờ chúng ta cần đánh bóng danh tiếng của xà phòng thơm trước mới được”.

Đường Tiểu Bắc về Phong Nguyệt Phường, còn tặng tú bà Xuân Phong Lâu và tỷ muội có quan hệ tốt một loại bảo bối tên là xà phòng thơm…

Đại Lưu không biết sau khi họ đi không lâu, tin tức này được truyền khắp Phong Nguyệt Phường.

Các cô nương ở thanh lâu khác đều tò mò với thứ đồ gọi là xà phòng thơm này không thôi, đều nghĩ cách tìm các cô gái ở Xuân Phong Lâu nghe ngóng.

Đây chính là hiệu quả mà Đường Tiểu Bắc muốn.

“À phải rồi Đại Lưu, đã sắp xếp xong người mà ta nói huynh sắp xếp chưa?”, Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Đã xong hết rồi”, Đại Lưu cười gật đầu: “Lần này xem như hời cho mấy tên nhóc đó”.

“Lúc đầu Đình tỷ và Tiểu Như rất quan tâm chăm sóc ta, huynh nói họ từ tốn đừng làm khó hai người họ”.

Đường Đông Đông dặn dò.

Giọng nói có vẻ không còn cách nào khác.

“Yên tâm đi, họ không dám đâu”.

Đại Lưu đảm bảo, hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Về ăn cơm trước, ăn xong tiếp tục đi tặng xà phòng thơm”, Đường Tiểu Bắc nói.

“Còn muốn tặng nữa ư?”, Đại Lưu hỏi: “Lần này đi đâu?”

Đường Tiểu Bắc quay đầu lại nhìn về phía Thành Bắc, lạnh nhạt đáp: “Phủ quận trưởng”.

“Phủ quận trưởng!”

Đại Lưu hoảng sợ suýt nữa nhảy cẫng lên.
Chương 227: Hẹn gặp quận trưởng phu nhân

Bây giờ gần như người của toàn quận thành đều biết mâu thuẫn giữa Kim Phi và quận trưởng, lần này Đại Lưu tới quận thành, điều lo lắng nhất là bị quận trưởng làm khó.

Theo Đại Lưu thấy, trốn quận trưởng còn chẳng kịp nữa, không ngờ Đường Tiểu Bắc lại còn chủ động muốn tới phủ quận trưởng.

Đây không phải là dê vào miệng cọp sao?

“Tiểu Bắc cô nương, quận trưởng bây giờ chắc chắn đang rất hận chúng ta, tiên sinh lại không ở đây, chúng ta qua đó quá nguy hiểm”, Đại Lưu vội vàng khuyên nhủ.

“Đại Lưu ca, huynh cảm thấy nếu như quận trưởng muốn gây bất lợi cho chúng ta thì chúng ta trốn được sao?”

Đường Tiểu Bắc hỏi ngược lại.

“À…”, Đại Lưu trầm ngâm, sau đó lắc đầu nói: “Cả quận thành đều là của quận trưởng lão gia, nếu như ông ta muốn đối phó với chúng ta thì có vẻ trốn đi đâu cũng chẳng có tác dụng”.

Giọng điệu của Đại Lưu tràn ngập vẻ bất lực.

“Thế thì không phải đúng rồi sao?”, Đường Tiểu Bắc nói: “Dù gì cũng không tránh được, vậy thì chi bằng đường đường chính chính qua đó chào hỏi. Nói không chừng sau ngày hôm nay, chúng ta không cần phải lo lắng tới vấn đề an toàn nữa”.

“Tại sao?”, Đại Lưu hoi

“Thật ra quận trưởng vẫn rất kiêng dè tiên sinh, chưa chắc đã dám ra tay với chúng ta, thế nhưng sau này chúng ta vẫn phải mở tiệm ở quận thành, không cần thiết phải đối chọi quá gay gắt với quận trưởng”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Quận trưởng hận chúng ta chẳng qua là vì cảm thấy tiên sinh khiến cho ông ta mất mặt, với thân phận của tiên sinh thì không thể chủ động đi hoà giải với ông ta, nếu không thì như có ý cúi đầu rồi, cho dù sau này vĩnh viễn không thể đặt chân tới Quảng Nguyên, chúng ta cũng tuyệt đối không để tiên sinh làm như vậy.

Thế nhưng phận đàn bà con gái như ta thì không cần xem xét những thứ này, ta đi chào hỏi quận trưởng một chút, cho ông ta một đường lui, ta nghĩ ông ta cũng sẽ rất vui vẻ mượn cớ nhượng bộ thôi”.

“Đúng là có lý”, Đại Lưu bừng tỉnh ngộ, nể phục giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là Tiểu Bắc cô nương suy nghĩ sâu xa”.

“Thiết Tử ca bây giờ chắc đã giao hàng trở về rồi, phiền Đại Lưu ca cử người đi nói với Thiết Tử ca một tiếng, bảo huynh ấy chuẩn bị mấy cái hòm rỗng, buộc dây thừng màu đỏ, chúng ta trở về thì sẽ tới phủ quận trưởng luôn”.

Đường Tiểu Bắc cười nói: “Nói với Thiết Tử ca, tốt nhất làm cho thanh thế lớn một chút”.

“Hòm bên phía Thiết Tử không hề ít, phải để bao nhiêu đồ thế?”, Đại Lưu nhíu mày hỏi.

“Không cần để quá nhiều”, Đường Tiểu Bắc nghĩ ngợi, nói: “Thế này đi, bảo huynh Thiết Tử để mấy bó chỉ gai vào trong mỗi hòm là được rồi”.

“Tặng chỉ gai cho quận trưởng ư?”, Đại Lưu trợn mắt: “Cái này không được ổn lắm nhỉ?”

“Tặng cái gì không quan trọng, chỉ cần cho quận trưởng đủ thể diện, cho dù chúng ta tặng hòm rỗng thì cũng là món quà tốt nhất”.

Đường Tiểu Bắc cười nói: “Lần này chúng ta tới quận thành kiếm tiền, nếu như tặng mấy hòm bạc cho quận trưởng thì chúng ta còn kiếm cái gì?”

“Có lý, giờ ta sẽ cho người đi bảo Thiết Tử chuẩn bị”.

Đại Lưu đáp lời, rồi cử một cựu binh trở về.

Đợi mấy người Đường Tiểu Bắc ăn xong bữa cơm trên phố, quay trở về nhà trọ thì Lưu Thiết cũng vừa mới chuẩn bị xong.

Chẳng mấy chốc, Đường Tiểu Bắc đã dẫn đội ngũ rời khỏi nhà trọ.

Xe ngựa cô ấy ngồi đi đầu, sau lưng có cả đám đàn ông lực lưỡng đi theo, khiêng những chiếc hòm rất lớn.

Theo như ý của Đường Tiểu Bắc, mấy người Lưu Thiết đều làm ra vẻ hòm rất nặng, ai cũng mệt tới độ nghiến răng nghiến lợi.

Binh lính nữ và cựu binh cũng làm ra dáng vẻ cảnh giác, dao dài tuốt bao cầm sẵn trong tay, không ngừng liếc nhìn đám người qua đường.

Bên trong phủ quận trưởng, quận trưởng vừa ăn cơm xong đang chuẩn bị ngủ trưa thì người gác cổng đi vào.

“Lão gia, ngoài cửa có cô nương tên là Đường Tiểu Bắc xin được gặp phu nhân”.

Dựa theo nguyên tắc Đại Khang, Đường Tiểu Bắc không có tư cách xin được gặp quận trưởng, chỉ có thể xin gặp quận trưởng phu nhân.

Có điều lần này tới phủ quận trưởng chỉ là hình thức, cho dù chỉ là một người làm tiếp đón Đường Tiểu Bắc, chỉ cần quận trưởng cho Đường Tiểu Bắc vào phủ quận trưởng thì mục tiêu tới đây lần này coi như hoàn thành rồi.

“Đường Tiểu Bắc, cô ta tới làm gì?”

Quận trưởng phẫn nộ nói: “Ta đã bảo Tiểu Sương đi xa tới nơi đất khách quê người rồi, cô ta còn không chịu buông bỏ sao?”

“Lão gia, ông đừng tức giận vội”.

Quận trưởng phu nhân hỏi: “Mấy ngày trước Đường Tiểu Bắc không phải đã trở về Kim Xuyên cùng Kim Phi rồi sao, ông Cửu ông có nghe nhầm không đấy?”

“Lão nô đã hỏi lại một lần, không phải nghe nhầm đâu”.

Người gác cổng đáp lời: “Đúng rồi lão gia, Đường Tiểu Bắc nói cô ta tới để chuộc lỗi với phu nhân”.

“Chuộc lỗi?”, quận trưởng sững sờ.

“Đúng vậy, còn mang theo mười mấy cái hòm buộc dây thừng đỏ nữa”, người gác cổng nói.

“Tên Kim Phi này đang toan tính gì đây?”

Trong mắt quận trưởng lộ ra vẻ suy tư.

“Lão gia, lúc nào ông cũng thích suy nghĩ quá nhiều, ông là quận trưởng của một quận, quan phụ mẫu của Quảng Nguyên, Kim Phi chỉ cần muốn có chỗ đứng ở Quảng Nguyên thì tuyệt đối không tránh ông được”.

Quận trưởng phu nhân nói: “Cũng có thể Đường Tiểu Bắc thật sự đến để chuộc lỗi thì sao? Nếu không thì cô ta mang nhiều quà như vậy tới làm gì?”

Dựa theo nguyên tắc Đại Đường, trên hòm buộc dây thừng đỏ chính là tới để tặng quà.

“Phu nhân nói cũng có lý”.

Quận trưởng gật đầu, nói với người gác cửa: “Ông Cửu, để Đường Tiểu Bắc vào trong đi”.

“Vâng!”, người gác cửa khom lưng hành lễ rồi quay người rời đi.

“Vậy phu nhân đi xem Đường Tiểu Bắc tìm bà làm gì nhé?”, quận trưởng nói.

“Một bà cụ già như tôi không thân không thù gì với Đường Tiểu Bắc, cô ta có thể tìm tôi có việc gì?”

Phu nhân liếc nhìn quận trưởng, nói: “Người ta rõ ràng là tới tìm ông”.

Nói xong bà ta kéo quận trưởng cùng tới nội đường.

Trước cổng phủ quận trưởng, người gác cổng đang chỉ huy người làm mở cổng.

“Tất cả mọi người đều sốc lại tinh thần, bảo vệ Tiểu Bắc cô nương cho tốt”.

Đại Lưu nhỏ giọng dặn dò mấy cựu binh, sau đó lại quay đầu nhìn về phía binh lính nữ: “A Lan, mấy người không được rời khỏi Tiểu Bắc cô nương dù chỉ một bước, đã rõ chưa?”

Ngoại trừ A Mai, A Lan là người đi theo Khánh Mộ Lam lâu nhất, bản lĩnh chỉ xếp sau A Mai trong số binh lính nữ.

Lần này để bảo vệ cho Đường Tiểu Bắc, cô ấy đã được Kim Phi cử đi theo cùng.

“Rõ!”, A Lan gật đầu mạnh.

“Đại Lưu ca, nếu như quận trưởng thật sự muốn ra tay với chúng ta, có nhiều người cỡ nào cũng là uổng công”.

Đường Tiểu Bắc lắc đầu nói: “A Lan tỷ tỷ đi theo ta là được rồi, người đi càng nhiều thì càng chứng tỏ chúng ta chột dạ.

Đúng rồi, vào phủ quận trưởng chắc chắn không cho phép mang theo vũ khí, A Lan tỷ tỷ, tỷ cũng không cần mang theo dao đâu”.

“Sao được chứ, ta phải cùng vào trong với cô”, Đại Lưu phản đối.

“Người ta xin gặp là quận trưởng phu nhân, chắc chắn phải vào nhà trong, dẫn theo huynh thì ra thể thống gì?”

Đường Tiểu Bắc nói: “Vả lại, mấy ngày trước huynh mới dùng cung nỏ chỉ vào quận trưởng, huynh qua đó không phải sẽ kích động ông ta sao?”

“Vậy… được rồi”.

Đại Lưu không tình nguyện gật đầu: “A Lan, nếu như có chuyện gì thì cô cứ huýt sáo, ta lập tức dẫn người giết vào trong”.

“Ta biết rồi”, A Lan gật đầu.

“Được rồi, cửa mở rồi, chúng ta vào trong thôi”.

Đường Tiểu Bắc dẫn theo mấy người A Lan và Lưu Thiết vào bên trong.

Mấy người Lưu Thiết để hòm ở sân trước, Đường Tiểu Bắc và A Lan đi theo a hoàn, ôm một cái hòm nhỏ đi vào sân sau.

Bọn họ đi tiếp qua một hoa viên hòn non bộ, gặp được hai vợ chồng quận trưởng đang uống trà ở sân sau.

“Tiểu nữ Đường Tiểu Bắc tham kiến quận trưởng đại nhân, tham kiến phu nhân”.

Đường Tiểu Bắc khẽ hạ mình hành lễ.
Chương 228: Càng nhiều người muốn mua

Hôm đó không ai biết Đường Tiểu Bắc đã nói gì ở phủ quận trưởng, nhưng rất nhiều người đều nhận ra từ ngày hôm đó phu nhân quận trưởng có việc hay không có việc đều sẽ gọi một nhóm phu nhân của các quan viên hoặc nhà người có tiền đến, rồi bày ra cho họ xem một bảo bối có tên là xà phòng thơm.

Nghe nói tắm bằng xà phòng thơm không chỉ sạch mà trên người còn luôn tỏa ra hương thơm, sử dụng lâu ngày còn có thể làm cho da trở nên trắng trẻo.

Tóm lại ngày càng nhiều phu nhân bắt đầu nghe ngóng mua xà phòng thơm này ở đâu.

“Vẫn là Tiểu Bắc cô nương có bản lĩnh, nghe vài huynh đệ về nói, mấy ngày nay đều có mấy chục phu nhân đến phủ quận trưởng”.

Đại Lưu vui mừng nói: “Sau này xà phòng thơm của chúng ta chắc chắn sẽ không ế”.

“Không phải ta có bản lĩnh mà là phu nhân quận trưởng nể mặt”, Đường Tiểu Bắc cười nói.

Hôm đó gặp phu nhân quận trưởng ở phủ quận trưởng cũng chẳng nói được mấy câu, Đường Tiểu Bắc đã nhận ra phu nhân quận trưởng không thích cháu gái Mẫu Lão Hổ, câu nào cũng tỏ ra bất mãn với hành vi dựa vào thế lực của quận trưởng để diễu võ giương oai của Mẫu Lão Hổ.

Đường Tiểu Bắc lập tức thay đổi kế hoạch, tiếp cận con đường của phu nhân và tập trung vào phu nhân quận trưởng.

Từ trong lời nói của phu nhân quận trưởng, Đường Tiểu Bắc nhạy cảm nhận ra quả nhiên quận trưởng không muốn làm gì với Kim Phi như cô ấy đoán, chỉ cảm thấy mất mặt mà thôi.

Xác nhận điều này xong, Đường Tiểu Bắc lại trịnh trọng xin lỗi quận trưởng.

Quận trưởng cũng đã lớn tuổi, mấy năm nữa từ chức về quê dưỡng già, thấy phu nhân thích Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc lại đến tặng quà cho ông ta nên cũng thuận thế xuống nước.

Hai ngày sau đó, Đường Tiểu Bắc lại đến tìm phu nhân quận trưởng mấy lần, tặng một vài món quà nhỏ.

Cô ấy từng học được cách làm cho người khác vui ở thanh lâu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã dỗ phu nhân quận trưởng trước đó còn phiền muộn trở nên vui vẻ, sau đó thậm chí còn muốn nhận Đường Tiểu Bắc làm con gái nuôi, nhưng Đường Tiểu Bắc từ chối với lý do xuất thân thấp hèn, sợ ảnh hưởng đến con đường quan chức của quận trưởng.

Phu nhân quận trưởng chỉ đành tiếc nuối từ bỏ ý định, nhưng việc đề cử xà phòng thơm càng có tâm hơn.

“Tiểu Bắc cô nương, phu nhân quận trưởng muốn nhận cô làm con gái nuôi, tại sao cô không đồng ý?”

Đại Lưu thắc mắc hỏi: “Đây là chuyện tốt mà biết bao người cầu còn không được”

“Vậy thì nhường cho người khác đi”.

Đường Tiểu Bắc khẽ cười nhưng không giải thích mà hỏi: “Bên Phong Nguyệt Phường thế nào rồi?”

“Rất nhiều cô gái đều đang nhờ người nghe ngóng nơi nào bán xà phòng thơm như cô nghĩ”.

Đại Lưu cười híp mắt nói.

Mấy ngày nay Phong Nguyệt Phương có thêm một tin đồn.

Nghe nói từ sau khi Đường Tiểu Bắc tặng xà phòng cho hai tỷ muội có quan hệ tốt ở Xuân Phong Lâu, hôm đó hai tỷ muội đó gặp được khách rất hào phóng, đã ở lại Xuân Phong Lâu mấy ngày, say đắm mùi hương trên người họ và làn da trắng mịn.

Dĩ nhiên người đến tìm Đình tỷ và Tiểu Như là người mà Đường Tiểu Bắc bảo Đại Lưu sắp xếp.

Cô ấy cũng hết cách.

Cô ấy không sắp xếp, tú bà cũng sẽ không để hai tỷ muội của cô ấy nhàn nhã.

“Đại Lưu ca, đi mua một chút bánh trái, chúng ta đến Xuân Phong Lâu”.

Dù biết rõ, Đường Tiểu Bắc vẫn cảm thấy hơi áy náy với hai tỷ muội.

Lần này đến Xuân Phong Lâu, Đường Tiểu Bắc được tất cả cô nương đón tiếp nồng nhiệt.

Nhưng Đường Tiểu Bắc biết họ đều là vì xà phòng thơm, qua loa đối phó một lúc bèn chui vào phòng Đình tỷ.

Còn Hổ Tử ở trong phòng đã bị Lưu Thiết bảo người đến gọi đi trước.

Đường Tiểu Bắc vừa vào phòng, Tiểu Như nhận được tin cũng đến.

“Hai tỷ tỷ, mấy ngày nay để hai tỷ chịu thiệt rồi”.

Đường Tiểu Bắc chào hai người.

“Tiểu Bắc, muội nói gì thế? Muội không sắp xếp người cho bọn tỷ thì tú bà sẽ để cho bọn tỷ nhàn nhã sao?”

Đình tỷ nói: “Hổ Tử ca dịu dàng lắm, cũng không làm gì quá đáng cả, tốt hơn đám lão già bụng bự kia nhiều”.

“Đúng thế, Đại Giang ca trông có vẻ cường tráng cũng rất dịu dàng, huynh ấy còn nói sau này kiếm được tiền sẽ đến chuộc tỷ đó”.

Tiểu Như đỏ mặt nói: “Nếu có ngày đó thật, Tiểu Bắc à, tỷ có thể về làng Tây Hà với muội rồi. Đại Giang huynh nói nơi đó tốt lắm, Kim tiên sinh mở nhà máy dệt, phụ nữ cũng có thể kiếm tiền nuôi sống mình, có khi còn kiếm được nhiều hơn đàn ông nữa”.

“Hổ Tử cũng nói với tỷ về xưởng dệt”, ánh mắt Đình tỷ hiện lên vẻ mong đợi về tương lai: “Không ngờ thế gian này lại có một nơi như vậy, nghe Hổ Tử nói, Kim tiên sinh chưa từng xem thường phụ nữ, nếu trong làng có đàn ông đánh phụ nữ, Kim tiên sinh sẽ mắng đám đàn ông đó. Tiểu Bắc, là thật sao?”

“Thật chứ”, Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Kim tiên sinh là người đàn ông tốt nhất trên đời”.

“Người đàn ông tốt nhất trên đời chẳng phải đã rơi vào tay muội rồi sao?”

Tiểu Như nháy mắt với Đường Tiểu Bắc: “Mười năm trước bà Trần, bà Trương là hai người có kỹ thuật giường chiếu giỏi nhất Xuân Phong Lâu, muội học hết từ chỗ họ rồi, cũng đã học thành, không thể để người đàn ông tốt như thể bỏ chạy được”.

“Đừng nói lung tung, Tiểu Bắc vẫn là một cô gái trong trắng đấy”.

Đình tỷ đánh nhẹ Tiểu Như một cái.

“Cô gái trong trắng thì sao chứ? Muội ấy biết còn nhiều hơn hai chúng ta cộng lại, đây là bản lĩnh khó khăn lắm mới học được, dĩ nhiên phải dùng đến chứ”.

Tiểu Như cười nói: “Tiểu Bắc, tỷ không biết có phải muội cố tình đến gần Kim tiên sinh hay không nhưng tỷ khuyên muội đừng chơi quá lố, người đàn ông tốt như Kim tiên sinh một trăm năm mới gặp được, lúc nên chủ động thì chủ động một chút, dựa vào khả năng của muội thì không có người đàn ông nào thoát được cả”.

Đường Tiểu Bắc bị hai người nói đến mức đỏ mặt, cảm thấy hơi căng thẳng tim đập nhanh.

“Quay về có phải nên chủ động một chút không? Nhưng tỷ tỷ phải làm sao?”

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc hơi cáu kỉnh, ôm lấy Tiểu Như cọ cọ vài cái như trút giận: “Muội nói tỷ đừng nói bậy, muội phải cho cái người không biết xấu…”

Dĩ nhiên Tiểu Như không chịu để như thế, lập tức đánh trả.

Cuối cùng không biết như thế nào mà Đỉnh tỷ cũng bị kéo vào vòng chiến.

Nghịch mệt rồi, ba người mới nằm trên giường.

“Đình tỷ, Tiểu Như, hai người yên tâm, đợi muội kiếm được tiền sẽ sắp xếp người chuộc hai người ra khỏi đây”.

Đường Tiểu Bắc mỗi tay ôm một người: “Nhưng chuyện này không thể cho tú bà Chu biết, nếu không đến lúc đó bà ta chắc chắn sẽ không thả người”.

“Tiểu Bắc, sao bọn tỷ có thể để muội chuộc về được?”

Đình tỷ chống cả người dậy, lắc đầu nói.

“Giữa chúng ta còn nói mấy lời này sao?”

Đường Tiểu Bắc nói: “Hơn nữa muội chuộc hai người ra, đợi hai người tự do rồi thì về làng Tây Hà với muội, kiếm tiền trả lại muội”.

Nghe Đường Tiểu Bắc nói thế, hai người đều im lặng không nói.

Một lúc sau, Tiểu Như cũng chống người dậy, nghiêm túc nói: “Tiểu Bắc, cảm ơn muội, nếu tỷ có thể ra ngoài, cả đời này tỷ sẵn lòng làm việc để trả nợ cho muội”.

Không ai muốn ở thanh lâu mãi cả, dù chỉ có một tia hy vọng, họ cũng sẵn sàng liều mạng nắm giữ.

“Sao thế, tỷ còn muốn dựa vào muội cả đời à?”, Đường Tiểu Bắc liếc Tiểu Như: “Tìm Đại Giang huynh của tỷ ấy”.

“Muội còn dám chọc tỷ hả?”

Ba người lại náo loạn một lúc.

“À phải rồi Tiểu Bắc, mấy ngày nay có rất nhiều người nhờ tỷ hỏi muội còn xà phòng thơm không, họ muốn mua, nha hoàn của tú bà Chu cũng đến hỏi”.

Đình tỷ hỏi: “Tỷ nên trả lời họ thế nào?”
Chương 229: Ra giá

“Trước tiên đừng trả lời họ, đợi tú bà Chu tự mình đến hỏi muội thì hãng nói”.

Đường Tiểu Bắc đáp.

Các cô gái ở thanh lâu cũng là người mệnh khổ, địa vị còn chẳng bằng gia nô, tiền họ kiếm được chín mươi chín phần trăm đều lọt vào tay chủ đứng phía sau, vào tay mình cũng chỉ được mấy phần, Đường Tiểu Bắc không nhẫn tâm kiếm tiền của họ.

Muốn bán thì bán thẳng cho tú bà, giống như bột nước son vậy.

Bột nước son trong thanh lâu cũng không phải là do các cô gái tự mình mua mà là thanh lâu thống nhất mua, sau đó phân chia cho từng người.

Mong muốn của Đường Tiểu Bắc là làm cho xà phòng thơm trở nên giống bột nước son, trở thành đồ dùng cần thiết của mỗi thanh lâu, không có thì không thể kinh doanh tiếp được.

Đùa nghịch trong phòng Đình tỷ một lúc nữa, Đường Tiểu Bắc xác nhận hai người không để ý đến việc mình lợi dụng họ thì mới đi khỏi đó.

“Tiểu Bắc cô nương, lúc nãy có mấy cô gái đến hỏi ta có thể bán xà phòng thơm cho họ không”.

Đại Lưu đứng đợi ngoài cửa thấy Đường Tiểu Bắc đi ra thì nhỏ giọng hỏi: “Khi nào thì chúng ta bắt đầu?”

“Làm ăn phải bình tĩnh, bây giờ vẫn chưa phải lúc”.

Đường Tiểu Bắc lắc đầu.

Cô ấy phải đợi đến khi tú bà của các thanh lâu không ngồi yên được mới nói.

Vốn cứ nghĩ còn phải đợi mấy ngày nữa, kết quả về đến nhà trọ, tiểu nhị nói với Đường Tiểu Bắc, hoa khôi Lục Liễu đợi cô ấy lâu lắm rồi.

“Lục Liễu?”

Ánh mắt Đường Tiểu Bắc lóe sáng, cảm nhận được cơ hội đến rồi.

Vẫn là tiểu viện đó, Đường Tiểu Bắc tiếp đón Lục Liễu của Giáo phường ti.

“Tiểu Bắc cô nương, chỉ mới mấy ngày không gặp, phong thái khác hẳn nhỉ”.

Lục Liễu đặt tách trà xuống, nhìn Đường Tiểu Bắc với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Mấy ngày gần đây, Đường Tiểu Bắc trở thành người nổi tiếng nhất từ Phong Nguyệt Phường đến cả giới phu nhân ở quận thành, hoàn toàn che lấp hoa khôi bốn năm liên tiếp là cô ta.

Thế nhưng đây không phải là điều cô ta ngưỡng mộ Đường Tiểu Bắc nhất, điều khiến cô ta ngưỡng mộ là cô ta có thể cảm nhận được lúc này Đường Tiểu Bắc tràn đầy sự hăng hái và tinh thần phấn chấn.

Đây là điều này phụ nữ ở bất kỳ thanh lâu nào cũng không có.

Nếu có thể cô ta cũng muốn dùng vị trí hoa khôi, à không cô ta sẵn sàng lấy mọi thứ để đổi lấy việc Kim Phi chuộc thân cho mình.

“Lục Liễu cô nương nói đùa rồi, cô nương hoa khôi trong bốn năm liên tục nhưng ta đã bị loại từ vòng đầu tiên, nào dám nói đến phong thái trước mặt cô nương?”

Đường Tiểu Bắc nịnh bợ, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: “Không biết Lục Liễu cô nương tìm ta có việc gì không?”

Nếu là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ lôi kéo nói chuyện phiếm với Lục Liễu, nịnh hót lẫn nhau một chút rồi mới đi vào chuyện chính.

Nhưng từ sau khi tiếp xúc với Kim Phi, cô ấy dần học được cách đi thẳng vào vấn đề của Kim Phi, cảm thấy không cần lãng phí thời gian nói mấy lời khách sáo với người không quen.

Dĩ nhiên đây cũng là can đảm mà sự tin tưởng của Kim Phi mang lại cho cô ấy.

“Tiểu Bắc cô nương quả nhiên thẳng thắn, vậy ta cũng không vòng vo nữa”.

Lục Liễu cười nói: “Ta muốn tìm Tiểu Bắc cô nương mua một ít xà phòng thơm”.

“Mua xà phòng thơm?”

Đường Tiểu Bắc vẫn lịch sự mỉm cười hỏi: “Không biết Lục Liễu cô nương tự mình muốn mua hay là đến hỏi giúp Giáo phường ti?”

“Có gì khác nhau sao?”, Lục Liễu hỏi.

“Nếu là cô nương mua cho mình thì ta có thể tặng cho cô nương một miếng”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Nhưng nếu cô nương đại diện Giáo phường ti thì mời tú bà Thẩm đến nói chuyện, dù sao xà phòng thơm không hề rẻ”.

“Ồ?”

Nghe thế mắt Lục Liễu sáng rực.

Đường Tiểu Bắc nói không rẻ chứng tỏ có thể mua.

Vậy thì hôm nay cô ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Người ta thường nói người hiểu ngươi nhất chưa chắc là bạn mà là đối thủ của ngươi.

Là đối thủ cạnh tranh, gần đây Xuân Phong Lâu quá nổi tiếng, Giáo phường ti không thể không chú ý đến.

Từ sau khi xà phòng thơm xuất hiện, giá trị thân phận của Đình tỷ và Tiểu Như tăng lên gấp mấy lần nhưng vẫn có không ít công tử nhà giàu giao tiền đặt trước, chứng tỏ mức độ được ưa chuộng của xà phòng thơm.

Bây giờ mới chỉ có hai người Đình tỷ và Tiểu Như thôi, ảnh hưởng không lớn nhưng ai mà không biết Đường Tiểu Bắc là người của Xuân Phong Lâu, ngộ nhỡ cung cấp một số lượng lớn xà phòng thơm cho Xuân Phong Lâu thì sao?

Giáo phường ti không thể ngồi yên nhìn chuyện này được, thế là bảo Lục Liễu có chút quan hệ với Kim Phi đến hỏi thăm Đường Tiểu Bắc thử xem.

“Nếu đã thế thì ta quay về nói với tú bà Thẩm có thời gian đến gặp Tiểu Bắc cô nương”.

Lục Liễu đứng lên chào: “Vậy ta không làm phiền cô nương nữa”.

“Cô nương đợi một lát”.

Đường Tiểu Bắc xoay người lấy ra một hộp gỗ: “Tiểu Bắc không ở đây làm cô nương đợi lâu, miếng xà phòng thơm này là quà Tiểu Bắc đền tội, mong cô nương nhận lấy”.

“Sao có thể thế được, món quà này quá đắt”, Lục Liễu khách sáo nói.

Nhưng lại không thể giấu được vẻ khát vọng trong ánh mắt.

“Lúc đầu tiên sinh nhà ta có ấn tượng rất tốt với Lục Liễu cô nương, về nhà lại nhớ mãi không quên, cứ khen cô nương nhảy đẹp mãi, vóc dáng cũng xinh”.

Đường Tiểu Bắc cười nói: “Lần sau tiên sinh đến quận thành chắc chắn sẽ đến Giáo phương ti thăm cô nương, đến lúc đó mong cô nương có thể chăm sóc cho tiên sinh”.

“Nếu tiên sinh đến Giáo phường ti, tiểu nữ sẽ cố gắng khiến tiên sinh hài lòng, đây là vinh dự của tiểu nữ”.

Lục Liễu thầm cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn khách sáo không chịu nhận.

Giáo phường ti là thanh lâu lớn nhất quận thành, dĩ nhiên xà phòng thơm phải được mua vào, chẳng qua Đường Tiểu Bắc không có người quen ở Giáo phường ti, không thể đưa sản phẩm mẫu vào trong đó.

Nếu cứ thế tặng người ta thì ngược lại sẽ không có hiệu quả tốt.

Hôm nay Lục Liễu đến vừa lúc giải quyết vấn đề nan giải này của cô ấy.

Sao Đường Tiểu Bắc có thể để cô ta về tay không được.

Tiểu Bắc cố ý giả vờ tỏ ra không vui: “Cô nương không chịu nhận, chẳng lẽ bất mãn với tiên sinh nhà ta, không muốn tiếp đãi tiên sinh?”

“Không phải, Tiểu Bắc cô nương hiểu lầm rồi”, Lục Liễu xua tay nói.

“Nếu đã không phải thì cô nương cứ nhận đi”, Đường Tiểu Bắc nhét hộp gỗ vào trong tay Lục Liễu.

Lúc rút tay về còn không khỏi liếc nhìn bộ ngực cao của Lục Liễu.

“Vậy ta từ chối thì không hay”,

Lục Liễu chỉ đành nhận lấy.

Thấy xe ngựa của Lục Liễu đi khỏi nhà trọ, Đường Tiểu Bắc cong môi nở nụ cười.

Cô ấy biết các tú bà sắp không ngồi yên được nữa rồi.

Quả nhiên sáng hôm sau, tú bà Giáo phường ti – tú bà Thẩm đến nhà trọ tìm Đường Tiểu Bắc.

Hôm qua bà ta đã nghiên cứu xà phòng thơm Lục Liễu đem về, vô cùng tán thưởng công năng tẩy dầu tẩy bẩn của nó.

Điều khiến bà ta hài lòng nhất là sau khi tắm bằng xà phòng thơm, quả nhiên cả người thơm phưng phức.

Đúng là vật dụng làm ra dành cho các cô nương thanh lâu.

Nhưng tú bà Thẩm biết không thể chủ động quá mức, nếu không còn chưa bắt đầu đàm phán đã rơi vào thế yếu, thế nên sau khi nhìn thấy Đường Tiểu Bắc cũng không nói chuyện mua xà phòng thơm mà kéo cô ấy nói chuyện.

Dĩ nhiên Đường Tiểu Bắc cũng biết đạo lý này, hôm nay đi thẳng vào vấn đề với Lục Liễu là vì cô ấy biết Lục Liễu không thể làm chủ được, cùng lắm là đến nghe ngóng tin tức, lười lãng phí thời gian.

Nhưng không thể làm thế với tú bà Thẩm.

Thế nên Đường Tiểu Bắc không vội bèn trò chuyện một lúc với bà ta, dù sao đây chính là công việc bây giờ của cô ấy.

Giáo phường ti còn nhiều việc, nói đến trưa, tú bà Thẩm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa bèn hỏi:

“Tiểu Bắc cô nương, thời gian không còn sớm, ta không khách sáo với cô nữa, cô bán xà phòng thơm thế nào? Cô ra giá đi”.
Chương 230: Thuận mua vừa bán

“Còn tưởng rằng bà có thể nhẫn nhịn thêm lâu hơn chứ”.

Đường Tiểu Bắc cười thầm, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười như cũ, lạnh nhạt đáp: “Năm lượng một miếng”.

“Gì cơ, năm lượng bạc?”, tú bà Thẩm nhảy cẫng lên: “Sao mà đắt thế?”

“Tú bà Thẩm, xà phòng thơm là do tiên sinh nhà ta tốn công luyện chế ba ngày ba đêm bằng các nguyên liệu quý như trân châu Nam Hải, hương liệu Tây Vực và tuyết liên Thiên Sơn, năm lượng bạc một miếng mà đắt sao?”

Đường Tiểu Bắc lại bắt đầu thu hút: “Hơn nữa, có xà phòng thơm thì các cô nương không cần bôi nhiều bột nước son nữa, tính ra bà tiết kiệm nhiều tiền chứ”.

Lô xà phòng thơm này do Đường Tiểu Bắc yêu cầu Uyển Nương làm lại, cộng thêm được Kim Phi giúp đỡ, khác với xà phòng thơm đời trước Kim Phi dùng, trong đó điểm khác biệt lớn nhất là mùi hương rất nồng.

Nếu ở đời trước, mùi hương nồng có thể sẽ khiến người khác nghĩ chất lượng kém, nhưng ở Đại Khang điều kiện vật chất lạc hậu thì ngược lại.

Kim Phi nghĩ chất lượng bột nước son trên thị trường Đại Khang cũng cực kỳ kém, nhưng giá lại không rẻ, mỗi tháng Giáo phường ti mua bột nước son đều tốn chi phí rất lớn.

Tối qua tú bà Thẩm ngửi miếng xà phòng thơm Lục Liễu mang về, lập tức bị mùi hương nồng trong đó thu hút.

Sáng hôm nay đến trong lòng cũng có ý định mua xà phòng thơm, sau này có thể ít mua bột nước son lại.

Có lẽ đây chính là sự cách biệt của thời đại khác nhau, nếu đem những chiếc xe đạp giá cực rẻ đời trước đến Đại Khang, chắc chắn có thể bán với giá trên trời.

Cùng một đạo lý, vào đời trước có thể thấy vòng bi ở khắp nơi, Kim Phi sống ở làng Tây Hà lâu như thế rồi cũng không nhìn thấy thứ đó.

“Tiểu Bắc cô nương, mặc dù ta không phải là người chưa từng trải, nhưng cũng đã sống mấy chục năm, không phải là người dễ bị gạt”.

Mặc dù tú bà Thẩm động lòng nhưng vẫn chưa đến mức mất lý trí: “Nếu xà phòng thơm được tạo ra từ nguyên liệu quý như hương liệu Tây Vực, e là năm lượng bạc vẫn không đủ nhỉ?”

“Tú bà Thẩm quả nhiên ánh mắt tinh tường”, nghe thế Đường Tiểu Bắc cũng không phản bác: “Dĩ nhiên xà phòng thơm không phải được làm toàn bộ bằng các nguyên liệu quý này, bên trong còn có nguyên liệu khác”.

“Còn gì nữa?”, tú bà Thẩm tò mò hỏi.

“Xin lỗi, đây là bí mật của tiên sinh, ta cũng không biết”.

Đường Tiểu Bắc lắc đầu nói.

Đùa à, nếu nói cho bà ta xà phòng thơm được làm từ dầu lợn và tro than thì làm sao mình còn có thể gạt… làm sao kiếm tiền được?

“Tiểu Bắc cô nương, năm lượng bạc đắt quá”, tú bà Thẩm khó xử nói: “Ta mua nhiều một chút thì có thể rẻ hơn không?”

“Tú bà Thẩm, một miếng xà phòng thơm có thể dùng mấy tháng, một ngày chỉ có mấy chục quan tiền thôi, các cô nương thoải mái thì có thể giúp bà kiếm về gấp mấy lần”, Đường Tiểu Bắc nói.

Với người dân tầng lớp thấp, mấy chục quan tiền có thể là một số tiền không nhỏ, mua lương thực đủ có cả nhà ăn một thời gian dài, nhưng Giáo phường ti là thanh lâu lớn nhất quận thành, người đến đây đều là người có tiền trong quận thành, gọi bừa cô gái nào đó hát một khúc nhạc thì đã có mấy lượng bạc rồi.

Đường Tiểu Bắc suy đi tính lại mới quyết định cái giá này.

Giáo phường ti chắc chắn có thể mua được với giá này, mình cũng có thể nhân rộng lợi nhuận của xà phòng thơm nhiều hơn.

Rõ ràng là lời khách sáo mà các cửa hàng điện tử đời trước thường dùng, vốn dĩ một món đồ phải tiêu tốn mấy ngàn nhưng hệ thống lại nói sản phẩm này có thể dùng được bao lâu, sau đó chia ra mỗi ngày chỉ có một hai đồng, hoặc chỉ có mấy hào thôi.

Như thế còn không rẻ nữa sao?

Rất nhiều người đều dao động trước những lời này, sau đó mua sản phẩm này theo dạng trả góp.

Có lẽ đây là điểm yếu của con người, tú bà Thẩm cũng như thế, nghe Đường Tiểu Bắc nói thế quả nhiên đã dao động.

Nhưng vẫn còn kiên trì: “Tiểu Bắc cô nương, làm ăn với nhau thời gian dài thì cô có thể tính rẻ cho ta một chút không”.

Nói rồi bà ta ghé lại gần bên tai Đường Tiểu Bắc nói: “Chỉ cần cô tính rẻ cho ta, ta sẽ tặng cô hai nha hoàn”.

“Không cần đâu”.

Đường Tiểu Bắc lắc đầu từ chối không suy nghĩ.

Kim Phi mới mua được mấy trăm cô gái từ chỗ môi giới, muốn nha hoàn thế nào mà không có chứ?

Hơn nữa Đường Tiểu Bắc có thể nhìn ra Kim Phi cực kỳ không thích nô dịch người khác, trong nhà chỉ có một Nhuận Nương, cũng xem như người nhà chứ không phải nha hoàn.

Biết rõ Kim Phi không thích, trừ khi Đường Tiểu Bắc ngu ngốc mới thu nhận nha hoàn.

“Cô đừng vội lắc đầu”, tú bà Thẩm chớp mắt nói: “Nha hoàn ta tặng cho cô khác với nha hoàn bình thường, đều là hạt giống tốt ta cất công dạy dỗ, chuyện giường chiếu là số một, có chúng giúp cô, đảm bảo Kim tiên sinh ngày nào cũng qua đêm ở phòng cô, không rời xa cô được”.

“Xin lỗi tú bà Thẩm, giá thành của xà phòng thơm rất cao, không thể thấp hơn được”.

Đường Tiểu Bắc sầm mặt lắc đầu.

“Chuyện này…”

Tú bà Thẩm thấy Đường Tiểu Bắc không chịu với điều kiện gì cả chỉ đành thở dài, cắn răng nói: “Năm lượng bạc thì năm lượng bạc, ta mua nhưng cô nương phải đồng ý với ta một điều kiện”.

“Mời tú bà Thẩm nói”.

“Chỉ có thể bán xà phòng thơm cho Giáo phường ti ta, không thể bán cho người khác”.

“Tú bà Thẩm nói đùa à, chuyện này không thể”.

Đường Tiểu Bắc lắc đầu nói.

“Vậy ta không mua nữa”, tú bà Thẩm đe dọa.

Nói xong bà ta còn nhìn chằm chằm Đường Tiểu Bắc.

Tiếc là Đường Tiểu Bắc không hề nao núng, vẫn nở nụ cười lạnh nhạt: “Đường Tiểu Bắc tôi cũng không phải là bọn cướp, còn có thể ép mua ép bán được sao? Có mua hay không đều là tự do của bà”.

Nói đến đây, Đường Tiểu Bắc hơi ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Hơn nữa xà phòng thơm là do tiên sinh nhà ta làm ra cho tỷ muội ta dùng, vốn dĩ không muốn bán cho bên ngoài, cùng lắm là tặng cho các tỷ muội bên Xuân Phong Lâu là được, hôm qua Lục Liễu cô nương đến hỏi nên Tiểu Bắc mới có suy nghĩ bán ra ngoài.

Tính cách tiên sinh cao quý, trong nhà lại không hề giàu có, Tiểu Bắc nể ân tình của tiên sinh mặt dày bán một ít, xem có thể trợ giúp cho trong nhà không, có thể thành thì tốt, không được thì thôi.

Cho dù thế nào với khả năng của tiên sinh, sẽ không để Tiểu Bắc bị đói”.

Ở thời đại phong kiến, địa vị của con buôn cực kỳ thấp, dù có tiền cũng không có tác dụng.

Đại Khang cũng không ngoại lệ, người tri thức ai nấy cũng đều rất thanh cao, không đến lúc không tồn tại được thì không ai muốn làm thương nhân cả.

Nghe Đường Tiểu Bắc nói thế, sắc mặt tú bà Thẩm cũng thay đổi.

Nếu mọi người đều không dùng xà phòng thơm thì không sao, Giáo phường ti vẫn là đại tỷ của Phong Nguyệt Phường.

Nhưng giờ Xuân Phong Lâu có xà phòng thơm, các công tử đều chạy đến Xuân Phong Lâu, bà ta không làm gì thì Xuân Phong Lâu sẽ vượt mặt Giáo phường ti mất.

Tú bà Thẩm thở dài.

“Tiểu Bắc cô nương, chỗ ngươi còn bao nhiêu xà phòng thơm?”

Nếu số lượng không nhiều, tú bà Thẩm định mua hết, như thế có thể cắt đứt đường sau của các thanh lâu khác.

“Lần này ta không đem theo nhiều, chỉ có ba trăm miếng”, Đường Tiểu Bắc cười nói.

Tin tức này ngay lập tức đánh trúng vào ý đồ của tú bà Thẩm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom