• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 221-225

Chương 221: Ta sẽ mua hết

"Ai muốn đi cùng ta thì giơ tay!"

Ngay khi Kim Phi vừa dứt lời, gần như tất cả các cô gái đều giơ tay.

Bây giờ họ không mong muốn điều gì khác ngoài việc thoát ra khỏi cái căn phòng nhỏ chật chội đầy mùi hôi thối càng sớm càng tốt.

Ngay cả khi bị mua lại và giết chết, họ cũng chấp nhận.

Những người không giơ tay không phải là không muốn, có lẽ họ đói đến mức không còn sức để giơ tay.

“Tỷ tỷ, Kim tiên sinh sẽ không mua hết các cô đó đấy chứ?”, Đường Tiểu Bắc thấp giọng hỏi.

Đường Đông Đông không trả lời, nhưng Đường Tiểu Bắc nhìn thấy câu trả lời trong mắt cô ấy.

"Tỷ, chỗ này không phải nhiều người quá sao? Giờ nên đi nói cho tiên sinh biết, bây giờ không phải lúc mềm lòng. Mua có thể không tốn bao nhiêu tiền, nhưng nuôi được nhiều người như vậy cũng không dễ dàng chút nào".

"Tiểu Bắc, ta đã nói với muội rồi, Phi ca xưa nay sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nếu đã mua chắc chắn sẽ nuôi được".

Đường Đông Đông nhìn Kim Phi và nói: "Phi ca không phải mềm lòng, mà là có tấm lòng từ bi. Thủ đoạn cũng rắn mà lòng cũng mềm".

Cô ấy đã nhìn thấy sự tàn nhẫn của Kim Phi trong việc giết bọn thổ phỉ, chỉ với một mệnh lệnh, hầu hết hàng trăm tên thổ phỉ đã bị giết, có khi còn không kịp chớp mắt.

Cũng nhìn thấy ánh mắt bất lực và thương cảm của Kim Phi khi nhìn thấy những người già và trẻ em neo đơn trong làng.

Hai tính cách cực đoan, hòa nhập hoàn hảo vào một con người.

Nhưng đây chính là lý do mà Kim Phi khiến Đường Đông Đông càng ngày càng thích y hơn.

"Thủ đoạn cứng rắn, tâm thì mềm sao?"

Đường Tiểu Bắc cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi, cảm thấy chàng thư sinh này càng ngày càng khó lường.

"Kim tiên sinh, ngài chọn được chưa?"

Chưởng quỹ béo ục ịch hỏi.

"Không cần chọn, ta lấy hết".

Đối với y, đưa tay hay nắm tay chỉ là chuyện nhỏ, những với mấy cô gái này, sẽ thay đổi cả vận mệnh của họ.

Ngoài việc không thể chịu đựng được trong lòng, Kim Phi còn có những kế hoạch của riêng mình.

Các thương gia giàu có khác mua nô lệ, thường là để làm người giúp việc. Mua nhiều như vậy một lúc có thể không nuôi nổi, nhưng Kim Phi mua họ để làm việc, không chỉ để nuôi sống bản thân mà còn để kiếm tiền.

Hơn nữa, Kim Phi hiểu rằng con người là nền tảng của mọi sự phát triển, càng có nhiều người thì sự nghiệp của y càng suôn sẻ.

Có quá nhiều người ở Đại Khang không thể sống sót, nếu không phải vì khả năng hạn chế, Kim Phi đã mua hết nô lệ của Nha Hình rồi.

Đáng tiếc là y còn chưa có khả năng đó, không quản được nhiều người như vậy, chỉ có thể quản những gì nhìn thấy trước mắt.

"Tất cả?"

Chưởng quỹ mập mạp suýt nữa thì giật nảy mình.

Kim Phi coi như đã giúp hắn quá nhiều.

"Tiên sinh, tổng có hai trăm hai mươi người ở đây, bốn trăm bốn mươi hai lượng bạc, ngài chỉ cần đưa ta bốn trăm ba mươi lượng là được".

Lúc này Kim Phi vẫn rất khó chịu, không có tâm trạng mặc cả, móc ra một xấp bạc đưa cho chưởng quỹ mập mạp.

"Tiên sinh, ngài đưa bốn trăm năm mươi lượng. Đây là hai mươi lượng của ngài. Xin hãy nhận lấy ạ".

“Không cần đâu, giờ bọn họ còn ở lại với ngươi một ngày, giữ lại chút tiền mua cháo cho họ, mua chút quần áo cho họ che thân, đủ chứ?"

Kim Phi cáu kỉnh xua tay.

"Đủ rồi, đủ rồi!"

Chưởng quỹ mập mạp vội vàng gật đầu.

"Phải phát đủ cháo, ngày mai ta phải đưa họ về Kim Xuyên, ta không muốn ngay cả sức đi đường cũng không có đâu đấy".

"Tiên sinh yên tâm, nhất định sẽ ăn no ạ".

"Hơn nữa, đừng để họ chen chúc trong cái căn phòng nhỏ đó nữa, buồn bực sẽ hỏng người. Ngày mai ta sẽ đưa người đến. Nếu thiếu một người ta sẽ hỏi tội ngươi".

"Vâng vâng!"

Chưởng quỹ béo ú lúc này chỉ thiếu điều đưa Kim Phi lên bàn thờ để thờ thôi, gật đầu như gà mổ thóc.

Nghe Kim Phi nói với chưởng quỹ bảo đem thức ăn vào và không để bản thân họ phải chen chúc trong căn phòng nhỏ nữa, nhiều cô gái nhìn Kim Phi với vẻ biết ơn.

"Được, ta đi đây".

Kim Phi hơi buồn khi nhìn thấy ánh mắt của các cô gái, nhảy khỏi bàn chuẩn bị rời đi.

"Tiên sinh, Kim Bằng đại ca cũng ở lại đây à?"

Đại Lưu không biết đã đi tới từ lúc nào, vừa gãi đầu vừa hỏi.

“Bọn họ về quán trọ trước, ngươi để hai người ở đây coi chừng là được rồi”, Kim Phi giải thích.

"Được rồi".

Đại Lưu vui vẻ gật đầu và định thông báo cho Kim Bằng thì hắn nhìn thấy một cô gái lao về phía Kim Phi.

Vài ngày trước, Kim Phi đã khiến quận trưởng mất mặt, Thiết Chùy liên tục dăn dò rằng phải bảo vệ Kim Phi.

Đại Lưu gần đây rất căng thẳng, đột nhiên nhìn thấy có người lao về phía mình, trong tiềm thức rút ra một con dao dài, chỉ vào cô gái rồi hét lên: "Dừng lại!"

Khi các cựu binh khác nghe thấy tiếng la hét, họ cũng rút kiếm đồng thời lao tới.

Cô gái nào đã nhìn thấy cảnh này bao giờ? Sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Đại Lưu thủ thế, hai tên cựu binh lập tức bao vây và kề dao vào cổ cô gái.

"Các ngươi đang làm gì đấy?"

Kim Phi yêu cầu cựu binh cất dao đi, nhìn cô gái đang ngồi sụp trên mặt đất: "Cô tìm ta có chuyện sao?"

"Cầu xin ngài thương xót, xin hãy mua cả đệ đệ ta với, cha mẹ ta đã chết, hắn là độc đinh trong nhà chúng ta…"

Cô gái đứng dậy liên tục lạy Kim Phi: "Tuy mới chín tuổi nhưng nó rất siêng năng làm việc, năm ngoái nó còn đỡ cày, ăn cũng ít nên chắc chắn không lỗ đâu".

"Đừng như vậy", Kim Phi ra hiệu cho cựu binh đỡ cô gái và hỏi: "Đệ đệ cô đâu?"

"Nó ở đằng kia".

Cô gái chỉ vào một căn phòng ở góc sân.

"Chưởng quỹ, đưa em trai cô ấy đến đây".

Điều tàn nhẫn nhất trên đời chính là sự chia lìa ruột thịt, Kim Phi thở dài nhìn chưởng quỹ mập mạp.

"Được rồi".

Chưởng quỹ béo vội kêu người đàn ông mở cửa ra.

Sau đó Kim Phi nhìn thấy một căn phòng nhỏ âm u chật ních những đứa trẻ đủ kích cỡ.

“Đến xem ai là đệ đệ của cô đi!”, tên đàn ông hét lên với cô gái.

"Không cần, đem tất cả ra ngoài đi".

Kim Phi hét vào lên với đám người: "Nếu ai còn người thân thì mau đến tìm đi".

Người đàn ông quay đầu lại nhìn chưởng quỹ mập mạp, chưởng quỹ gật đầu một cái rồi cho bọn trẻ ra ngoài.

"Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia!"

Những cô gái và trẻ em này được gửi tới cùng một đợt, đều có quan hệ họ hàng với nhau.

Ngay khi Kim Phi vừa dứt lời, ít nhất một nửa các cô gái đã dập đầu quỳ trên mặt đất.

"Ta sẽ dẫn những đứa trẻ này theo. Bao nhiêu?"

Kim Phi nhìn chưởng quỹ mập mạp.

"Nãy ta đã đồng ý với tiên sinh, mua 10 cô gái sẽ tặng 5 đứa trẻ, sao ta dám nuốt lời chứ?"

Chưởng quỹ béo vỗ ngực: “Giao hết cho tiên sinh đấy”.

Nha Lang đứng bên cạnh, khóe miệng khẽ giật một cái nhưng không nói gì.

Những đứa trẻ này mới mười một, mười hai tuổi, đứa nhỏ nhất mới sáu bảy tuổi, phải nuôi mấy năm nữa mới đi làm được nên trẻ em là thứ khó bán nhất.

Đám trẻ con và phụ nữ trước mặt đều là quan phủ nhồi cho chưởng quỹ, bán không được, còn tốn tiền nuôi chúng.

Kim Phi không ngốc, y có thể đoán ra được từ biểu hiện của chưởng quỹ và Nha Lang, nhưng y không muốn so đo, vì vậy y đã đưa đám Đường Đông Đông rời đi.

Y sợ nếu ở lại lâu hơn nữa sẽ mua hết đám nô lệ mất.

Hiện tại, y không có nhiều khả năng như vậy.

Bản thân Kim Phi chưa bao giờ nghĩ rằng những đứa trẻ mà y cứu hôm nay sẽ mang đến cho y rất nhiều điều bất ngờ trong tương lai.
Chương 222: Vạch định kế hoạch

Sau khi trở về từ Nha Hành, tâm trạng của Kim Phi không được tốt.

Sáng hôm sau, y không đến Nha Hành, mà sai Đại Lưu đưa người đến đó, đón mấy cô gái và bọn trẻ, tập hợp lại quán trọ.

Lúc bảy tám giờ sáng, Kim Phi và các cựu binh, với hàng trăm cô gái và trẻ em, khởi hành từ quán trọ tiến đến cổng thành.

Trên đường đi, vô số người dân từ các thị trấn trong quận tụ tập lại xem.

"Gì đây, tại sao lại có nhiều người như vậy?"

"Nghe nói Kim tiên sinh mua gia nô, muốn dẫn về Kim Xuyên".

"Trời ạ, sao mua một lúc nhiều vậy, Kim tiên sinh muốn làm gì vậy?"

"Nghe nói ban đầu chỉ muốn mua một ít, nhưng khi đến Nha Hành, thấy trẻ em và các cô gái chen chúc trong căn phòng nhỏ như súc vật. Nhiều người chết đói, không đành lòng liền mua hết".

"Giá bao nhiêu?"

"Hơn mấy trăm lượng bạc".

"Kim tiên sinh có thể nuôi nhiều người như vậy không?"

"Chuyện này chúng ta không cần lo lắng. Nếu Kim tiên sinh đã mua, chắc chắn sẽ phải nuôi được".

"Kim tiên sinh đúng là bồ tát!"

...

Đội ngũ đến Cổng Nam thành phố trong vòng vây của mọi người .

Lần này, Khánh Mộ Lam không cần động thủ, gác cổng nhìn thấy Kim Phi, cúi đầu khom lưng tiễn đội ngũ ra khỏi cổng thành.

Các cô gái và trẻ em bị giam cầm lâu ngày, còn chịu đói khát đều đi rất chậm, chỉ sau mười dặm, đã có đứa trẻ tụt lại phía sau.

Đứa trẻ này và tỷ tỷ đã bị áp giải từ quận khác đến thị trấn của quận này để bán. Tỷ nó biết rằng kết quả duy nhất của việc tụt lại phía sau vào lúc này là chết đói trên núi, vì vậy ngay cả khi cô ấy không thể đi bộ được nữa, cô ấy vẫn cố chấp nghiến răng cõng em mình trên lưng.

Kết quả là hai chị em cùng bị tụt lại phía sau.

Thấy vậy, Kim Phi đã phải nhờ cựu binh đưa đứa trẻ vào xe ngựa nơi Thiết Chùy đang nghỉ ngơi.

Đến giữa trưa, càng ngày càng có nhiều trẻ em không theo kịp, xe của Thiết Chùy đã chật cứng, Kim Phi không còn cách nào khác đành phải để cả đội giảm tốc độ một lần nữa.

Khi đến, chỉ mất nửa ngày từ Hắc Phong Lĩnh đến Quảng Nguyên, nhưng khi quay lại, vì tốc độ quá chậm nên đến lúc trời tối, mới đi được một nửa.

Kim Phi yêu cầu Hầu Tử tìm một ngôi đền hoang tàn đổ nát để làm trại nghỉ ngơi qua đêm.

Con nhà nghèo biết lo việc nhà sớm, khi đến ngôi đền đổ nát, không có sự sắp xếp của các cựu binh, nhưng bọn nhỏ tự giác chạy đến núi gần đó nhặt củi để nhóm lửa, các cô gái hoặc là dọn dẹp xung quanh hoặc giúp đỡ nhóm cựu binh nhóm lửa.

Nhìn thấy nụ cười dần hiện trên khuôn mặt của các cô gái và đám trẻ con, sự lo lắng trong lòng Kim Phi dần dần tan biến.

“Tiên sinh, ngài có muốn phái người đi theo những đứa trẻ đó không, đừng để chúng chạy mất”, Đại Lưu thấp giọng nhắc nhở.

“Nếu bọn họ muốn chạy, bọn họ đã chạy rồi, không đợi tới bây giờ đâu”, Kim Phi lắc đầu nói.

Đàn ông chạy trốn còn có thể làm thổ phỉ, còn các cô gái và trẻ em chạy trốn, hầu như không có cách nào để sống sót.

Cho nên trên đường đi, Kim Phi chỉ bảo các cựu binh chú ý không để ai bị tụt lại phía sau, mà không bảo đề phòng có người chạy trốn.

"Trong núi có thể có rắn độc và dã thú. Tìm một vài nữ binh đi xem xét. Đừng để lũ trẻ bị thương".

Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể bố trí thêm vài người đi vòng quanh núi xem họ có săn được con mồi nào không. Thể chất quá kém, đi quá chậm".

"Vâng".

Đại Lưu gật đầu và đi thu xếp.

Không lâu sau, Kim Phi đột nhiên nghe thấy tiếng reo hò từ xa.

Nhìn lên, thấy mấy cựu binh cõng hai con lợn rừng và hân hoan trở về.

Xung quanh bọn trẻ reo hò, cổ vũ.

"Haha, tiên sinh, đám Hầu Tử rõ ăn may. Vừa vào núi, đã gặp phải hai con lợn rừng đang tranh giành lãnh thổ".

Đại Lưu cười nói: "Hai con lợn rừng cộng lại hơn 300 cân. Với cháo lúa mì, mọi người ăn cũng đủ rồi".

"Vậy thì nấu đi".

Kim Phi cũng bị nhiễm, chạy đến xem các cựu binh giết hầm heo.

Chẳng mấy chốc, một mùi thơm nồng của thịt bốc ra từ mấy chiếc vạc.

Đêm đó, nhiều cô gái và trẻ em thậm chí không thể đi được.

Vào ngày thứ hai của cuộc hành trình, tốc độ của mọi người quả thực đã nhanh hơn, chỉ nửa buổi chiều họ đã đến Hắc Phong Lĩnh.

Khi đến, Kim Phi muốn đi xem sông giữa Hắc Phong Lĩnh và làng Tây Hà để xem có khả năng xây cầu hay không, nhưng y đã bị bọn thổ phỉ phục kích, sau đó lại gặp mưa lớn nên đành phải bỏ cuộc.

Tranh thủ lúc này, Kim Phi đã sắp xếp Hầu Tử tìm một nơi để cắm trại, sau đó đưa Đại Lưu và một vài lính canh đến Hắc Phong Lĩnh.

Sau khi đi bộ vài trăm mét dọc theo sườn núi, đã nhìn thấy một con sông dài và hẹp.

Tuy chỉ rộng chưa đầy 20 thước nhưng lại rất dài, uốn lượn theo triền núi đến hết tầm mắt.

Từ sông dưới lên đến đỉnh núi cao năm mươi mét, hai bên vách đá dựng đứng, khó leo.

"Nhìn kìa, tiên sinh, ngọn núi cao thứ hai ở đằng kia là núi Đầu Ngựa".

Đại Lưu đứng bên sông, chỉ vào đỉnh núi cách đó vài dặm và nói: "Qua núi Đầu Ngựa và đi bộ hai dặm nữa là đến làng Tây Hà chúng ta".

“Nếu ở đây có một cây cầu, thì khi chúng ta đi quận thành có phải là đã gần hơn một nửa rồi không?”, Kim Phi hỏi.

"Đương nhiên, cưỡi ngựa là nửa ngày cũng có thể tới nơi rồi, chạy nhanh có lẽ có thể cả đi cả về trong cùng một ngày ấy chứ".

Đại Lưu tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, ở đây không có cầu nên chúng ta phải đi đường vòng".

"Không có cầu, chúng ta có thể xây một cái?"

Kim Phi tự nhủ.

“Xây một cái?”, Đại Lưu trợn tròn mắt: “Tiên sinh, đừng đùa, xây một cây cầu sẽ tốn rất nhiều tiền?

“Muốn giàu phải xây đường trước".

Kim Phi nói: "Bắn một mũi tên sang phía đối diện xem liệu nó có thể đến được phía bên kia không?"

"Chỉ chưa tới hai mươi thước, nhất định là có thể".

Đại Lưu rút nỏ và bóp cò.

Vù!

Mũi tên vụt qua, phập một cái, nó đóng đinh vào một cái cây lớn đối diện.

"Được rồi, chúng ta xuống núi đi".

Kim Phi khẽ gật đầu, trong lòng đã có phần nắm chắc.

Xây cầu tốn rất nhiều tiền, nhưng kéo cáp treo thì không có vấn đề gì.

Chỉ là cáp treo phải dùng dây cáp và ròng rọc để kéo, còn ròng rọc thì phải sử dụng vòng bi. Vòng bi liên quan đến máy tiện cơ bản và gia công chính xác. Kim Phi chưa thể làm được.

Trong thực tế, cũng có thể tạm thời thay dây thừng bằng dây cáp, sau đó dùng ròng rọc không có ổ đỡ, cũng có thể trượt qua lại, nhưng dây sẽ bị mòn và không an toàn.

"Cái gì được rồi cơ?"

Đại Lưu gãi đầu không hiểu, nhưng thấy Kim Phi đang suy nghĩ, hoàn toàn không để ý kiến của mình, vì vậy hắn phải kìm nén sự tò mò của mình và đi theo Kim Phi xuống núi.

Khi đi ngang qua mỏ vonfram, Kim Phi đã nhìn lại, quả nhiên sau khi họ rời đi thì không có ai tới cả.

Kim Phi nhìn lên bầu trời, thấy trời còn tối chưa sáng, quay đầu lại nói: "Đại Lưu, tìm người gọi đám Kim Bằng qua đây. Ta có chuyện muốn nói với bọn họ".

"Vâng".

Đại Lưu đồng ý và cử một cựu binh đưa bốn người Kim Bằng đến.

"Tiên sinh tìm ta à?"

Kim Bằng đã nghe Đại Lưu nói về chuyện của Kim Phi trong Thiết Lâm Quân, bây giờ khi gặp lại Kim Phi, hắn không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Chương 223: Ba văn tiền

“Kim Bằng, bây giờ ta có việc giao cho các ngươi”.

Kim Phi không hề vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Nếu như các ngươi làm tốt, hai năm sau, ta có thể thoát tịch cho các ngươi, đến lúc đó mọi người có thể tham gia vào đội hộ tống hoặc là rời đi, ta đều không ngăn các ngươi”.

“Thoát tịch?”

Trong mắt Kim Bằng lập tức xoẹt qua tia sáng, kích động chắp tay nói: “Tiên sinh chỉ cần dặn dò, cho dù là núi đao biển lửa, các huynh đệ bọn ta cũng quyết không từ chối”.

“Núi đao biển lửa, quyết không từ chối!”

Ba người phía sau Kim Bằng cũng đồng loạt chắp tay.

Không có ai tình nguyện làm nô lệ cả, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của ba người họ chính là thoát tịch, quay trở về đoàn tụ với gia đình.

“Không đến mức núi đao biển lửa đâu”.

Kim Phi lắc đầu nói: “Bây giờ ta cũng không giấu các ngươi nữa, ta phát hiện một mỏ quặng có thể luyện sắt, ta cần các ngươi ở lại đây để giúp ta khai thác”.

“Đơn giản vậy thôi à?”

Bốn người Kim Bằng đều ngây ra.

Đào quặng hai năm là có thể khôi phục sự tự do, đúng là quá lời mà.

“Chỉ đơn giản như vậy thôi”, Kim Phi nói: “Tuy nhiên đào quặng rất vất vả, cũng rất nguy hiểm, hơn nữa không được để người khác phát hiện, hiểu không?”

“Tiên sinh, bọn ta không sợ khổ, cũng không sợ nguy hiểm, nhưng ngài nhìn bên dưới hang động này đều là đường lớn, nếu như muốn không bị người khác phát hiện...”

Kim Bằng có chút khó xử nói.

“Tử đỉnh Hắc Phong đến làng Tây Hà đi mất một ngày đường, đợi chúng ta quay về, ta bảo Đại Lưu dẫn người tới đây sắp xếp một chút, đây sẽ là điểm tiếp tế của chúng ta khi tới quận thành”.

Kim Phi sớm đã nghĩ xong kế sách: “Quặng đá mà các ngươi đào ra được, vừa hay có thể giấu trong xe ngựa để đội hộ vệ mang về, nếu như có người phát hiện ra, các ngươi cứ nói rằng đào hang để làm nhà kho, có thể che đậy được”.

“Vậy thì tốt quá rồi”, Kim Bằng cười nói: “Tuy nhiên tiên sinh ngài yên tâm, bọn ta nhất định sẽ cẩn thận hết mức, cố gắng không để người khác phát hiện”.

“Vậy được, bây giờ ta sẽ dạy các ngươi làm sao phân biệt quặng đá”.

Kim Bằng kéo người vào trong hang động.

Ngay đêm hôm đó, Đại Lưu và một số cựu binh bí mật mang theo vài hòm quặng vonfram và giấu chúng trong xe chở ngũ cốc, đủ để Kim Phi sử dụng trong một thời gian.

Đột nhiên thêm nhiều phụ nữ và trẻ em vậy, làng Tây Hà nhất định là không ở được nữa, Kim Phi chỉ đành đưa bọn họ tới núi Thiết Quán.

Núi Thiết Quán ban đầu có mấy trăm tên thổ phỉ, còn tích lũy được bao nhiêu lương thực, số người có nhiều thêm gấp đôi cũng không thành vấn đề.

Sau một đoạn đường vòng ngắn, vào buổi chiều ngày thứ tư sau khi rời quận thành, đội ngũ hùng hậu cuối cùng đã đến núi Thiết Quán.

Vừa lên đỉnh núi đã nhìn thấy trên mặt đất bằng phẳng khắp nơi đều là những cục xà phòng còn chưa cắt.

“Tiên sinh, số xà phòng mà các cô nương làm ra sắp không có chỗ chứa nữa rồi, ngài mau nghĩ cách bán đi đi”.

Trịnh Phương cau mày khổ sở nói.

Người sau khi đã trải qua khổ ải càng thêm trân quý hạnh phúc khó khăn lắm mới đạt được.

Những cô nương bị thổ phỉ cướp tới đây vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, cho dù không có ai giám sát, làm việc vẫn vô cùng nhiệt huyết.

Mỗi ngày mỗi khi trời sáng, Uyển Nương tuổi lớn nhất đã dẫn dắt các cô nương bắt đầu làm việc.

Nếu không phải nguyên liệu thường xuyên thiếu hụt, có lẽ hiện giờ đã không có chỗ để xà phòng nữa rồi.

“Yên tâm đi, ta sẽ bảo Thiết Tử ca đến lấy sớm”.

Kim Phi gãi đầu ngại ngùng.

Gần đây có nhiều việc bận rộn, y quên mất chuyện ở núi Thiết Quán.

“Tỷ tỷ, đây đều là xà phòng mà tiên sinh làm ra sao?”

Đường Tiểu Bắc đã được Đường Đông Đông nói qua về xà phòng trên đường tới đây, tò mò lấy một cục lên xem, đặt tới trước mũi ngửi: “Dùng thứ này để rửa mặt giặt quần áo thực sự sạch như lời tỷ nói sao?”

“Đương nhiên rồi, đi thôi, ta dẫn cô đi thử”.

Uyển Nương bây giờ không muốn nghe nhất là người khác bàn tán về xà phòng, không nói nhiều liền kéo Đường Tiểu Bắc đi về phía phòng bếp.

Đường Đông Đông dở khóc dở cười đi theo.

Mười mấy phút sau, Đường Tiểu Bắc tràn đầy hưng phấn chạy ra khỏi phòng bếp.

“Tiểu Bắc, vết thương trên chân của muội vẫn chưa khỏi hẳn, chạy chậm chút”.

Đường Đông Đông lo lắng chạy theo phía sau, nhưng Đường Tiểu Bắc như thể không nghe thấy, nhảy tưng tưng về phía Kim Phi: “Tiên sinh, ngài lợi hại thật đấy, xà phòng mà ngài làm ra thực sự quá hữu dụng!”

“Ta cũng cảm thấy như vậy”.

Kim Phi đắc ý, chớp chớp mắt.

“Tiên sinh, xà phòng tốt như vậy ngài định bán bao nhiêu tiền một cục?”, Đường Tiểu Bắc hỏi tiếp.

“Thứ này không đáng tiền, ở làng Tây Hà, bán hai văn tiền một cục, mang tới thành, ta định bán ba văn”.

“Ba văn tiền một cục?”

Hai mắt Đường Tiểu Bắc trợn trừng lên: “Không được, tuyệt đối không được!”

“Vì sao vậy?”, Kim Phi khó hiểu hỏi.

“Tiên sinh, thứ tốt như vậy mà ngài chỉ bán có ba văn tiền, rõ là phí của trời mà!”, Đường Tiểu Bắc kích động nói.

“Vậy cô thấy bao nhiêu tiền một cục mới hợp lý?”, Kim Phi hứng thú hỏi.

“Thấp nhất cũng phải ba lượng!”, Đường Tiểu Bắc đáp.

“Ba lượng?”, Kim Phi sửng sốt.

Ở Đại Khang một nghìn đồng là một quan, một quan đồng mới bằng một lượng.

Ba lượng có nghĩa là ba nghìn văn.

Đường Tiểu Bắc ngay lập tức nâng mức giá của Kim Phi lên một nghìn lần!

“Tiểu Bắc, cô đùa gì vậy?”, Kim Phi nói: “Ba lượng một cục, người dân làm sao mà mua được?”

“Tiên sinh, ngài sai rồi!”, Đường Tiểu Bắc lắc đầu nói: “Người dân bây giờ đến ăn một bữa cơm còn khó, ngài nghĩ bọn họ sẽ bỏ tiền mua xà phòng sao?”

“Chuyện này...”

Kim Phi đơ người trước câu hỏi này.

Y biết rằng mình đã phạm sai lầm ngớ ngẩn, cảm thấy ba văn tiền không nhiều, quên mất tình hình hiện giờ của xã hội Đại Khang.

Đại Khang bây giờ quả thực giống như lời Tiểu Bắc nói, dân chúng bị các loại thuế cắt cổ vùi dập đến mức không đủ ăn, có ba văn tiền mua được mấy kg ngũ cốc nấu cháo cho trẻ con, ai lại dùng để mua xà phòng chứ?

“Cô tiếp tục đi”.

Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho Đường Tiểu Bắc nói tiếp.

“Theo ta, khách hàng chủ yếu mua xà phòng là thanh lâu và người nhà giàu”.

Đường Tiểu Bắc nói: “Thứ tốt như xà phòng, lại còn là được đặc chế duy nhất, muốn kiếm tiền phải kiếm tiền từ người giàu, lấy ba văn tiền từ tay người dân không có tác dụng gì cả”.

“Các cô nương thanh lâu lúc nào cũng cần thơm tho sạch sẽ, nếu không khách hàng sẽ chê, còn người nhà giàu thì thích những thứ xa xỉ”.

“Quan trọng nhất là thanh lâu và người nhà giàu đều không thiếu tiền, đối với bọn họ mà nói, cho dù là ba văn hay là ba lượng, chỉ cần xà phòng hữu dụng, bọn họ đều sẽ mua”.

“Có lý”.

Kim Phi gật đầu đồng ý, hỏi: “Tiểu Bắc, hay là ta cho cô một lô, cô tới quận thành bán thử xem?”

“Không thành vấn đề!”

Đường Tiểu Bắc tự tin nói: “Nếu như xà phòng có chút mùi hương thì năm lượng một cục, ta cũng có thể bán đi được!”

“Có mùi hương, chỗ chúng ta có!”

Uyển Nương vừa nghe liền chạy vào nhà kho bưng ra một cái giỏ: “Ở đây đều có, có mùi hoa quế, mùi hoa lan, còn có mùi hoa mai,...”

“Uyển Nương, ta yêu cô lắm luôn!”

Đường Tiểu Bắc kích động ôm lấy vai Uyển Nương, hôn chụt chụt vào má.

Sau khi hôn xong mới nhận ra là đường đột rồi, khuôn mặt đỏ ửng lên, tay không biết đặt ở chỗ nào.

Uyển Nương cũng ngây người ra.

Cũng may Kim Phi phản ứng nhanh, cười với Uyển Nương, lập tức chuyển chủ đề: “Sao cô làm ra được mùi hương vậy?”
Chương 224: Trở lại Quảng Nguyên

“Nhà ta mấy đời làm xà phòng, không phải trước đó tiên sinh gửi tới một ít hương liệu sao? Thời gian trước bọn ta dùng hết nguyên liệu làm xà phòng rồi, trong lúc rảnh rỗi ta liền thử làm một chút, không ngờ lại thành công”.

Uyển Nương nói tới đây có chút lo lắng nhìn Kim Phi một cái: “Xin lỗi tiên sinh, ta đã lãng phí không ít hương liệu của ngài…”

“Uyển Nương, cô thực sự rất giỏi đấy, ta cũng muốn hôn cô một cái”.

Kim Phi không khỏi bật cười.

Trước đây y đã thử rất nhiều lần, muốn làm cho xà phòng có mùi hương, nhưng mãi vẫn không thành công, kết quả Uyển Nương này lại có thể dễ dàng làm được.

Quả nhiên là có chuyên môn vẫn khác.

Ngoại trừ Uyển Nương, biểu hiện của Đường Tiểu Bắc cũng khiến Kim Phi thấy vui mừng.

Cho dù đến cuối có bán được xà phòng với giá đấy không, ít nhất thì tư duy của Đường Tiểu Bắc là chính xác.

Điều này cho thấy cô ấy rất có tài trong lĩnh vực kinh doanh.

Còn về Đường Đông Đông thì không cần phải nói, mặc dù không có tài kinh doanh như Đường Tiểu Bắc nhưng cô ấy lại rất có tài quản lý, từ phường dệt tới xưởng dệt tới phường dệt, cô ấy đều quản lý rất tốt, Kim Phi gần như không phải lo lắng gì.

“Uyển Nương, có lẽ cô cũng phát hiện ra, dùng xà phòng gội đầu, tóc sẽ bị xơ, sau này cô không cần làm xà phòng nữa, chuyên tâm giải quyết vấn đề này đi”.

Kim Phi nói: “Mạnh dạn làm, cần gì cứ nói với ta!”

“Vâng thưa tiên sinh, ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng đâu”.

Nhuận Nương vui mừng đồng ý.

"Xem ra có thời gian nhất định phải dạy cho Uyển Nương phương pháp chưng cất, nói không chừng cô ấy có thể luyện chế ra nước hoa”.

Kim Phi thầm quyết định.

Thực chất y cũng giống như Đường Tiểu Bắc, nhắm vào túi tiền của người giàu, chỉ là y chuẩn bị dùng nước hoa để bào tiền của bọn họ.

Đáng tiếc y chỉ biết chung quy trình điều chế nước hoa, sau khi chưng cất xong, y thử làm mấy lần, nhưng đều thất bại.

Bởi vì y thực sự không nhạy cảm lắm với mùi hương.

Giao cho người như Uyển Nương thực sự là quá thích hợp.

“Xà phòng có mùi hương thì gọi là xà phòng thơm là được rồi”.

Kim Phi cười nói: “Tiểu Bắc, đợi vết thương của cô khỏi thì hãy mang xà phòng thơm tới quận thành, ta sẽ phái Đại Lưu đi theo bảo vệ cô!”

“Tiên sinh, vết thương của ta đã khỏi rồi, đợi ta quay về làng Tây Hà nhận họ xong thì có thể xuất phát rồi”.

Đường Tiểu Bắc đang rất háo hức.

“Vậy quay về trước rồi nói tiếp”.

Kim Phi cũng rất mong chờ.

Ngày hôm sau khi rời núi Thiết Quán, xe ngựa của Thiết Chùy có thêm mấy hòm xà phòng.

Kim Phi cũng chọn 20 cô nương trông có vẻ chăm chỉ, chuẩn bị đưa về xưởng luyện gang phòng lúc cấp bách.

Quay về làng Tây Hà, Kim Phi và Đường Đông Đông lập tức trở nên bận rộn.

Trong khoảng thời gian này trong thôn xảy ra không ít chuyện đều đang đợi y quay về xử lý.

Kim Phi chỉ kịp giao các cô nương cho Mãn Thương thì đã bị trường làng và Trương Lương lôi đi.

“Phi ca, lò gạch hết gạch, công trường mỗi ngày đều đang chờ gạch xây tường!"

“Lão Quan, ngươi đừng có nói xấu về lò gạch bọn ta trước mặt Phi ca, có mỗi một cái lò, làm ra được số lượng nhất định thôi, ta còn có cách gì nữa chứ?”

“Vậy ngươi không biết xây thêm cái nữa sao?”

“Ta cũng muốn vậy lắm, Phi ca về ta liền chạy tới đây tìm huynh ấy này!”

“Phi ca, xưởng dệt mới sắp xây xong rồi, bên phía huynh có thể sắp xếp guồng quay tơ và tuyển người rồi, gần đây không ít người tới chỗ chúng ta hỏi bao giờ tuyển công nhân đấy”.

“Phỉ tử, bây giờ các gian hàng của chúng ta càng lúc càng lớn, địa điểm mà các huynh đệ phải canh giữ quá nhiều, nhân lực không đủ, không thể nào huấn luyện như bình thường được”.

Bận rộn tới tận đêm muộn mới tiễn được hai vị trưởng làng và Trương Lương đi.

Sáng sớm hôm sau Kim Phi liền tới xưởng luyện kim.

Y vốn tưởng rằng có hơn 20 người tới cùng lúc, xưởng luyện kim sẽ rất hỗn loạn, nhưng ai ngờ Mãn Thương sắp xếp rất rõ ràng, mỗi người đều có công việc của mình, xem ra rất có trật tự.

“Mãn Thương, xem ra cậu cũng rất biết cách quản lý đấy nhỉ?”

Kim Phi tán thưởng nói.

“Tiên sinh cười chê ta rồi”.

Kim Phi bị những lời này làm cho ngại ngùng.

“Không phải cười chê cậu, cậu có thể sắp xếp được cho bọn họ, không xảy ra tình trạng hỗn loạn, rất tốt”.

Kim Phi mỉm cười khen ngợi.

Trước đây vì tàn tật, vì vậy Mãn Thương vẫn luôn rất tự ti, người như vậy cần được khen thưởng.

Quả nhiên khi Mãn Thương nghe thấy Kim Phi nói vậy liền tỏ ra rất vui: “Tiên sinh hài lòng là được rồi”.

“Ta rất hài lòng, vậy giao bọn họ cho cậu nhé”.

Kim Phi nói: “Xưởng dệt mới sắp xây xong rồi, cậu mau chóng dạy bọn họ chế tạo guồng quay tơ, nhanh thôi sẽ cần dùng đấy”.

“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng”, Mãn Thương vội vàng bảo đảm.

“Ta tin cậu”.

Kim Phi vỗ vai Mãn Thương, xoay người đi tới xưởng dệt.

Nhìn quanh một vòng rồi lại đi tới lò gạch.

Sau đó bị trưởng làng giữ chân trong lò gạch, đến trưa mới được về ăn cơm.

Bận rộn suốt ba ngày cuối cùng cũng xử lý xong những chuyện tích lũy trước đó.

Lần này, Kim Phi bảo người xây dựng hai lò gạch mới bên bờ sông, và một lò nung vôi mới và một lò nung sứ được xây dựng ở phía sau núi.

Đồng thời bảo Trương Lương để các cựu binh tản ra đi tuyển người.

Tin tuyển dụng của xưởng dệt cũng được gửi đến một số ngôi làng xung quanh.

Bây giờ không còn tên thổ phỉ nào dám tấn công làng Tây Hà nữa, việc chấn chỉnh nội bộ đã hoàn thành, làng Tây Hà chính thức bước vào giai đoạn phát triển nhanh chóng.

Trong làng mỗi ngày đều có người ra người vào, cảnh tượng náo nhiệt.

Tiền tiêu như nước.

Tài sản gia đình vất vả tích cóp được chỉ trong vài ngày đã vơi đi một nửa.

Kim Phi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào Đường Tiểu Bắc.

Thật ra, Đường Tiểu Bắc cũng nóng lòng đến quận thành để thể hiện thực lực và chứng tỏ bản thân, nhưng Đường Đông Đông nhất quyết giữ cô ấy lại, đợi cho đến khi vết sẹo trên chân cô ấy bong ra rồi mới thả cho đi.

Cùng Đường Tiểu Bắc rời đi còn có mấy cựu binh và binh lính nữ, Lưu Thiết dẫn dắt đội hộ tống cùng với Quan tam gia dẫn đầu mười mấy người đàn ông của làng Quan Gia.

Nhiệm vụ của các cựu binh và binh lính nữ là bảo vệ Đường Tiểu Bắc, và nhiệm vụ của Lưu Thiết là chuyển hàng đến Quảng Nguyên.

Từ lần này, sợi gai của làng Tây Hà không bán cho huyện phủ Kim Xuyên nữa mà bán thẳng tới quận thành Quảng Nguyên, và nguyên liệu thô cần thiết để kéo sợi cũng sẽ được mua từ quận thành.

Bằng cách này lợi nhuận sẽ cao hơn.

Còn nhiệm vụ của Quan tam gia là dắt những người đàn ông tới xây dựng một điểm tiếp tế ở đỉnh Hắc Phong.

Điểm tiếp tế sẽ có cựu chiến binh và chiến mã túc trực, thứ nhất có thể bảo vệ được đám người Kim Bằng khai thác mỏ, thứ hai, đỉnh Hắc Phong là trung tâm của toàn bộ quá trình, sau này nếu đội hộ tống gặp phải tình huống bất trắc, các cựu binh ở điểm tiếp tế có thể kịp thời ứng cứu.

Lần này không có phụ nữ và trẻ nhỏ vướng chân, đội ngũ sáng sớm xuất phát, giữa chiều đã tới đỉnh Hắc Phong rồi.

Bốn người Kim Bằng mấy ngày nay không hề nhàn rỗi, bọn họ đã dọn sạch một khoảng đất trống rộng lớn bên cạnh con đường chính thức bên dưới hang động.

Sau khi Quan tam gia đến, lập tức mang theo những người đàn ông lên núi để chặt cây, vào buổi tối, bốn ngôi nhà gỗ đơn sơ để che mưa chắn gió xuất hiện trên bãi đất trống.

Sáng hôm sau, Đường Tiểu Bắc và Lưu Thiết dẫn đội xe tiếp tục xuất phát.

“Quảng Nguyên, ta lại tới đây…”

Đường Tiểu Bắc vén rèm xe nhìn về phía Quảng Nguyên, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Chương 225: Món quà

Mặc dù mới rời khỏi Quảng Nguyên được mấy hôm, thế nhưng tâm trạngcủa Đường Tiểu Bắc đã xảy ra biến hoá cực lớn so với lúc vừa rời đi.

Giống với Đường Đông Đông, cô ấy cũng không thể quên được hận thù với nhà họ Đường và nhà họ Chu.

Trước khi tới núi Thiết Quán, cô ấy chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân có năng lực báo thù, suy nghĩ duy nhất chính là dồn hết sức giúp đỡ Đường Đông Đông dần dần phát triển xưởng dệt, đánh bại nhà họ Chu.

Thế nhưng từ lúc phát hiện ra xà bông thì suy nghĩ của Đường Tiểu Bắc đã thay đổi.

Bởi vì xưởng dệt kiếm tiền quá chậm, muốn đối kháng với nhà họ Chu thì không biết phải đợi tới bao giờ.

Nếu như không có cách khác thì cô ấy cũng bằng lòng chờ đợi.

Thế nhưng bây giờ đã có con đường kiếm tiền nhanh chóng hơn, cô ấy có phần không đợi được nữa!

Cô ấy muốn dùng xà bông để kiếm tiền, sau đó mau chóng phát triển xưởng dệt, như vậy mới có thể đánh bại nhà họ Chu với tốc độ nhanh nhất!

Vậy nên cô ấy mới ngập tràn kỳ vọng với chuyến đi tới Quảng Nguyên lần này.

“Dù thế nào thì lần này nhất định phải bán xà bông ra, không thể phụ sự tín nhiệm của tiên sinh được!”

Đường Tiểu Bắc siết tay thành nắm đấm, tự nhủ.

Trải qua lần huấn luyện ở thanh lâu, Đường Tiểu Bắc cũng nhạy cảm hơn nhiều so với những cô gái thông thường, thông qua trải nghiệm ở làng Tây Hà mấy ngày, cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra được nguyên nhân Đường Đông Đông và Khánh Mộ Lam quyết tâm đi theo Kim Phi.

Bởi vì Kim Phi thật sự không hề khinh thường phụ nữ dù chỉ chút ít.

Điểm này quá đỗi đáng quý ở Đại Đường.

Xuất thân từ thanh lâu, đây là vết nhơ mà cả đời này Đường Tiểu Bắc cũng chẳng thể xoá sạch được.

Cũng là điểm mà cô ấy cảm thấy tự ti nhất.

Thế nhưng trước giờ Kim Phi chưa từng tỏ ra khinh thường cô ấy chút nào, ngược lại còn khen cô ấy thông minh, đối đãi với cô ấy cũng không khác gì so với những cô gái khác.

Đặc biệt là hôm trước Kim Phi còn xoa đầu cô ấy, nụ cười và vẻ cưng chiều trong mắt khiến cho bây giờ Đường Tiểu Bắc cứ mỗi lần nhớ tới là không kiềm chế được mà đỏ mặt, tim đập liên hồi.

Cô ấy có thể cảm nhận được Kim Phi xoa đầu cô ấy không phải tuỳ tiện trêu trọc mà là thật lòng coi cô ấy là người có thể thân cận.

Nguyện hy sinh vì người hiểu mình, trong lòng Đường Tiểu Bắc bây giờ cũng nảy sinh ra cảm xúc dù có liều mạng cũng phải báo đáp với Kim Phi.

Trong lòng tính toán làm sao để mở chợ, đội xe chạng vạng tối đã tới được thành quận Quảng Nguyên.

Lần này không có Kim Phi và Khánh Mộ Lam đi theo, đội xe tiếp nhận sự tra hỏi của phủ binh canh thành.

Tiến vào thành, vẫn ở trong tiểu viện nhà trọ kia của nhà họ Triệu.

Thu dọn xong đồ đạc đã là nhá nhem tối, chính là lúc thanh lâu đông khách nhất, lúc này mà đi bàn chuyện mua bán chắc chắn không thích hợp, Đường Tiểu Bắc chỉ đành nghỉ lại một đêm ở nhà trọ.

Sáng ngày hôm sau, Lưu Thiết dẫn đội xe tới xưởng dệt, còn Đường Tiểu Bắc mặc đồ mới mua, đeo trang sức Quan Hạ Nhi tặng cho mình rồi bước lên xe ngựa.

Dưới sự hộ tống của bốn cựu binh và bốn binh lính nữa, xe ngựa oai phong tiến về phía phường Phong Nguyệt.

Bên trong Xuân Phong Lâu, tú bà đang uể oải chỉ huy tạp dịch quét dọn vệ sinh.

Nha hoàn bước vào hành lễ với tú bà, nói: “Mẹ, Tiểu Bắc cô nương tới rồi”.

“Tiểu Bắc nào?”, tú bà ngẩn ra.

“Chính là Tiểu Bắc cô nương trong Xuân Phong Lâu chúng ta đó”.

“Cô nói Đường Tiểu Bắc ư? Không phải cô ấy đã tới Kim Xuyên cùng Kim tiên sinh rồi sao?”

“Cô ấy lại trở về rồi”.

“Lẽ nào bị cậu Tiêu đuổi về? Như thế thì cũng nhanh quá nhỉ?”

Tú bà sững sờ, nói với nha hoàn: “Cô ấy tới Xuân Phong Lâu làm gì? Lẽ nào vẫn muốn vào đây? Cô nói với cô ấy, Xuân Phong Lâu chúng ta sẽ không nhận cô ấy nữa, con bảo cô ấy đi nơi khác đi”.

Nhắc tới Đường Tiểu Bắc là bà ta lại cảm thấy tức giận.

Mới bắt đầu, tú bà thật sự cho rằng Kim Phi chỉ là tên thư sinh nghèo xuất thân từ một mảnh đất nhỏ bé, không có tiền gì, vậy nên mới đồng ý với cái giá một trăm tám mươi lượng, để cho Kim Phi dẫn Đường Tiểu Bắc đi.

Sau này bà ta mới biết bản thân bị Kim Phi chơi một vố.

Quý tộc có thể đối kháng với quận thủ, trên người sao có thể chỉ có hơn một trăm lượng bạc cơ chứ?

Sau đó chưa đầy mấy ngày Kim Phi lại dẫn mấy trăm gia nô xuất thành, khiến cho cả thành phải chấn động.

Sau chuyện đó bà ta tìm người nghe ngóng, Kim Phi mua gia nô ở chỗ môi giới, tốn mấy trăm lượng bạc, thậm chí chưởng quầy muốn trả lại hai mươi lượng bạc, Kim Phi còn hào phóng không lấy.

Biết được tin này, tú bà tức tới mức hai ngày trời không ăn nổi cơm, hối hận ban đầu không nên dễ dàng chấp thuận như thế, dù thế nào cũng nên kiên quyết đòi một nghìn lượng bạc mới được.

Do đó bà ta cũng nổi điên với cả Đường Tiểu Bắc được Kim Phi chuộc thân.

“Không phải đâu mẹ, Tiểu Bắc cô nương không phải bị anh Kim đuổi về”, nha hoàn vội vàng nói: “Cô ấy nói tới Quảng Nguyên làm việc, nhân tiện đến thăm Đình tỷ và Tiểu Như, tặng chút đồ cho bọn họ”.

“Thật sao?”, tú bà không tin lắm.

“Thật mà, Tiểu Bắc cô nương ngồi xe ngựa lớn, dẫn theo tám hộ vệ, cực kỳ oai phong”.

Nha hoàn ngưỡng mộ nói: “Còn cả quần áo cô ấy mặc trên người nữa, trang sức đeo trên đầu đều rất đẹp, nếu như bị Kim tiên sinh đuổi đi thì sao có thể có những thứ này?”

“Tám hộ vệ?”

Biểu cảm của tú bà thay đổi rất rõ ràng.

Kinh doanh thanh lâu nhiều năm như vậy, bà ta quá hiểu tình cảm nam nữ, hiểu rõ tám thị vệ tượng trưng cho điều gì.

Tượng trưng cho việc Đường Tiểu Bắc rất được yêu chiều, Kim Phi hết sức lo lắng cho an toàn của cô ấy.

Nếu như vậy thì cần phải tạo quan hệ tốt với Đường Tiểu Bắc.

Nếu như có thể bảo Kim Phi giúp cô nương ở Xuân Phong Lâu viết mấy bài thơ thì càng tốt.

Nghĩ tới đây, trên mặt Tú Bà lập tức thay bằng một nụ cười, xoay thân hình béo múp chạy về phía cửa chính.

Còn cách rất xa đã hô lên đầy khoa trương: “Ôi chao, Tiểu Bắc à, cuối cùng thì con cũng chịu về thăm mẹ rồi, nhớ con chết mất thôi”.

Đường Tiểu Bắc ngồi trong xe ngựa cong khoé miệng lên, thế nhưng một giây sau lại đổi thành một nụ cười xán lạn nhảy xuống khỏi xe ngựa.

“Tiểu Bắc cũng nhớ mẹ lắm!”

Đường Tiểu Bắc thân thiết ôm lấy cánh tay tú bà, nói: “Nói thật chứ, mới tới Kim Xuyên mấy ngày mà còn đã nhớ mẹ tới độ ăn không nổi cơm, ngủ không ngon giấc, tiên sinh thấy con đáng thương quá nên mới bảo con đi theo đội xe của xưởng dệt tới thăm mẹ”.

“Mẹ biết là không uổng công thương con mà, đến Kim Xuyên sống có tốt không? Cậu Kim thương con chứ? Đại phu nhân có ức hiếp con không?”

Tú bà mỉm cười vuốt má Đường Tiểu Bắc, làm ra dáng vẻ quan tâm, hỏi liên tiếp.

Đột nhiên, trong mắt tú bà loé lên vẻ khác lạ.

Những cô gái trẻ tuổi qua tay bà ta không biết có bao nhiêu, có phải gái trinh hay không, bà ta vừa nhìn là có thể phân biệt ra ngay.

Lông mày của Đường Tiểu Bắc tụ lại chứ không tản ra, lông tơ sau tai cũng còn đó, rõ ràng là vẫn còn trinh, chưa hề động phòng với Kim Phi.

Chưa động phòng mà lại cưng chiều như vậy, nói lên rằng Kim Phi thật lòng thích Đường Tiểu Bắc chứ không phải chỉ mê đắm vẻ ngoài của cô ấy.

Loại tình cảm như vậy là dài lâu nhất.

Địa vị của Đường Tiểu Bắc trong lòng tú bà lại cao hơn một bậc.

“Để cho mẹ phải lo lắng rồi”, Đường Tiểu Bắc khẽ quay mặt tránh tay của tú bà, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tiên sinh đối xử với con rất tốt, phu nhân thì càng coi con như em gái ruột, rất thương con”.

“Mẹ biết con là người có phúc mà”.

Tú bà đưa tay lau những giọt nước mắt không hề tồn tại: “Con sống tốt là được rồi, thế nhưng phải nhớ rằng Xuân Phong Lâu chính là nhà mẹ của con, sau này nhớ chúng ta thì cứ về thăm”.

“Cảm ơn mẹ, mẹ đối với con là tốt nhất”.

Đường Tiểu Bắc mỉm cười ngọt ngào, sau đó nói ra mục đích thật sự tới đây lần này: “Đúng rồi mẹ, lần này con trở về để mang tặng mẹ một món quà”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom