• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 216-220

Chương 216: Thời thế thay đổi

“Trời đất ơi, Quận trưởng đại nhân lại đi rồi!”

“Không đi thì còn cách gì nữa đâu, Kim tiên sinh là Huân Quý đấy!”

“Huân Quý là gì thế?”

“Huân Quý là do lập được quân công trên chiến trường, được bệ hạ phong tước quý tộc, giống Quận Thừa đại nhân của chúng ta vậy!”

“Nhưng Quận Thừa đại nhân đâu có to bằng Quận trưởng đâu!”

“Ngươi thì biết cái gì, toàn bộ quận thành này số lượng quan chức lớn bé cộng vào không một trăm thì cũng mấy chục người, nhưng quý tộc thì chỉ có một vài người mà thôi”.

“Nói dễ nghe thì, làm quan thì không biết lúc nào mắc lỗi rồi bị cách chức, nhưng quý tộc thì không, ngoại trừ đại tội mưu đồ phản nghịch, thông thường bệ hạ đều sẽ không động vào Huân Quý”.

“Thì ra là như vậy, chẳng trách Quận trưởng đại nhân lại nhượng bộ”.

“Ông ta không nhượng bộ thì cũng chẳng còn cách nào. Ông ta hoàn toàn không thể làm gì được Kim tiên sinh”.

“Kim tiên sinh không phải thư sinh sao, sao lại có quân công nhỉ?”

“Ngươi nói cái này khiến ta nhớ lại rồi, biểu đệ của ta vì bị thương nên đã xuất ngũ, khi quay về cậu ấy nói với ta, thời gian trước đây người Đảng Hạng lại tới xâm phạm, bị Thiết Lâm Quân đánh lùi, khi đó người dẫn dắt bọn họ chinh chiến chính là vị Kim tiên sinh đến từ Kim Xuyên!”

“Ngươi không biết thì đừng có nói linh tinh, biểu ca của tam cô nương nhà ta trước đây cũng từng phục vụ trong Thiết Lâm quân, huynh ấy nói với ta, Thiết Lâm Quân là của Khánh Hầu Gia mà!”

“Ngươi mới không biết ấy, biểu đệ của ta cũng trong Thiết Lâm Quân, nói rằng khi đó Khánh Hầu Gia bị người Đảng Hạng đánh trọng thương, Kim kiên sinh được lệnh cầm quân tức thời, không chỉ phát minh ra chiến trận đối phó với kỵ binh người Đảng Hạng, còn tạo ra một cỗ xe chiến rất lợi hại, có thể ném đá xa hơn trăm mét, đánh bại đám người Đảng Hạng trong tức khắc!”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, biểu đệ ta vừa mới trở về từ Thiết Lâm Quân, ai biết rõ hơn cậu ấy được chứ?”

“Vị huynh đệ này nói thật đó, ta tới Kim Xuyên để buôn bán, thời gian trước nghe nói Kim tiên sinh dùng một cỗ xe chiến có thể ném đá, tiêu diệt mấy ổ thổ phỉ, hơn nữa còn mạnh miệng nói rằng, sau này ai dám tới Kim Xuyên thu lương thực, ngài ấy sẽ tiêu diệt kẻ đó!”

“Không có thổ phỉ thu lương thực, người dân ở đó đúng là sướng mà!”

“Không chỉ người dân ở đó, dân buôn bán bọn ta cũng phải cảm ơn Kim tiên sinh, bây giờ tới Kim Xuyên không cần lo lắng bị thổ phỉ chặn đường cướp của nữa rồi!”

“Kim tiên sinh có thể viết ra được những bài thơ như vậy, trong lòng quả nhiên là luôn hướng về bách tính chúng ta”.

“Kim tiên sinh thật uy vũ!”



Chuyện Kim Phi tiêu diệt thổ phỉ, không ít người biết, Kim Xuyên tới quận thành không phải quá xa, dân buôn bán đi lại nhiều, mọi người rảnh rỗi tám chuyện là danh tiếng của Kim Phi đã lập tức bay xa.

Mà anh hùng Kim Phi trong lời của bọn họ lúc này đang nhìn Đường Đông Đông với vẻ mặt xót xa.

Vừa rồi không để ý bắp chân của Đường Đông Đông bị rách, vết máu nhuộm đỏ tấm vải buộc chân màu trắng.

“Đại Lưu, xem gần đây có y quán nào không, ta đưa Đông Đông đi xem”.

“Phi ca, không cần đâu, quay về bảo Nhuận Nương giúp ta bôi một ít thảo dược là được rồi”.

Đường Đông Đông cười lắc đầu: “Ta còn phải xem Tiểu Bắc treo Mẫu Lão Hổ lên cửa Phong Nguyệt Phường nữa mà”.

“Nói linh tinh, để vết thương nhiễm trùng thì đến lúc đấy không hay đâu”.

Kim Phi không đồng ý, trực tiếp bế Đường Đông Đông, cẩn thận đặt cô ấy lên lưng ngựa.

Sau đó dặn dò Đại Lưu sắp xếp ba cựu binh đưa cô ấy về quán trọ.

Mặc dù từ lâu Đường Đông Đông đã coi mình là người của Kim Phi, nhưng trước mặt bao nhiêu người được Kim Phi bế lên như vậy thì là lần đầu tiên.

Lúc này cô ấy chỉ thấy đầu óc ong ong, xấu hổ đến mức nằm bò trên lưng ngựa, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Đến khi định thần lại, cô ấy đã đi một quãng đường dài.

Lúc này cô ấy mới nhớ ra Đường Tiểu Bắc cũng bị thương, lập tức làm ầm lên đòi quay lại, nhưng các cựu binh hoàn toàn không nghe lời cô ấy, đưa cô ấy quay về thẳng quán trọ, giao cho Quan Hạ Nhi.

Sau khi tiến Đường Đông Đông đi, Kim Phi đương nhiên không quên Đường Tiểu Bắc.

Nhưng thái độ của Đường Tiểu Bắc rất cứng rắn, Kim Phi lại không thân với cô ấy, chỉ đành tùy cô ấy làm.

Đường Tiểu Bắc mặc dù rất thông minh, cũng biết cách quan sát người khác, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái 16 tuổi, cuối cùng vẫn không lột y phục của Mẫu Lão Hổ, cũng không hất nước phân, chỉ bảo người cho bà ta xuống, dùng dây thừng buộc vào lưng ngựa, kéo về phía trước.

Nha dịch ở phía trước, cựu binh ở giữa, dân chúng xem náo nhiệt ở cuối cùng, một đám người hừng hực khí thế đi tới Phong Nguyệt Phường.

Lúc này còn chưa tới giữa trưa, là lúc Phong Nguyệt Phường tĩnh lặng nhất, vô số cô nương đang làm nhiệm vụ mời gọi đứng ở trước cửa thanh lâu của mình.

Nghe thấy tiếng động phát ra ai nấy đều quay đầu ra nhìn.

Trong Xuân Phong lâu, tú bà chỉ vào hai cô nương trước mặt, chửi mắng thậm tệ.

Từ khi Đường Tiểu Bắc xảy ra chuyện trong cuộc thi hoa khôi, tâm trạng của tú bà cực kỳ tệ, hôm nay đã đạt tới cực điểm.

Hai cô nương này rõ xui xẻo, đang chơi đùa ở đại sảnh thì bị tú bà bắt gặp…

Hai người run rẩy quỳ trên mặt đất, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng ông trời sẽ phái thần tiên đến giải cứu bọn họ.

Ông trời như thể nghe thấy lời cầu nguyện của họ, giây tiếp theo, nha hoàn thân cận của tú bà vội vàng bước vào.

“Hoang cái gì?”

Tú bà hậm hực đập một cái vào người nha hoàn: “Còn để ta thấy ngươi không có quy tắc như này, ta sẽ cho ngươi xuống bếp châm lửa đấy!”

“Vâng!”

Nha hoàn rụt cổ sợ hãi.

“Nói đi, lại xảy ra chuyện gì?”

“Ma ma, bà ra ngoài xem đi, Tiểu Bắc tới rồi”, nha hoàn vội đáp.

“Con nha đầu chết tiệt đấy không phải đi theo Kim tiên sinh rồi sao, lại tới làm gì?”

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tú bà là Kim Phi xúi giục Đường Tiểu Bắc quay về chỗ bà ta đòi tiền: “Ngươi ra ngoài nói với cô ta, ta tình nguyện cho cô ta chuộc thân đã là bồ tát lắm rồi, đừng hòng lấy đi một cắc nào từ Xuân Phong Lâu!”

“Không phải, Đường Tiểu Bắc không tới Xuân Phong Lâu mà tới cổng Phong Nguyệt Phường”.

“Cô ta tới cổng Phong Nguyệt Phường làm gì?”

“Sau khi Kim tiên sinh đưa Đường Tiểu Bắc quay về, đã bảo người đi làm thoát tịch cho cô ấy, trên đường thoát tịch quay về thì gặp phải Ngụy phu nhân…”

Tiểu nha hoàn vội vàng kể lại câu chuyện mình nghe ngóng được lại một lượt.

“Tiểu nha đầu chết tiệt nhà ngươi, lại dám bịa chuyện về Quận trưởng đại nhân và Ngụy phu nhân!”

Tú bà nhéo mạnh vào người nha hoàn: “Cẩn thận Ngụy phu nhân nghe thấy, xé nát cái mồm của ngươi”.

Ngụy phu nhân đã trở thành cơn ác mộng của tất cả thanh lâu.

“Ma ma, chuyện này sao con dám nói bừa chứ?”

Tiểu nha hoàn chỉ ra bên ngoài: “Đường Tiểu Bắc và Kim tiên sinh đang ở bên ngoài, đang bảo người treo Ngụy phu nhân lên cổng đấy”.

“Thật sao?”

“Ma ma nếu như không tin thì trực tiếp ra ngoài xem là biết mà”.

“Lần này thời thế thay đổi rồi sao?”

Tú bà vỗ đùi, xoay người, lao ra ngoài.

Một đám cô nương ở phía sau do dự một chút rồi sau đó cũng nhanh chóng đi theo.

Tin tức này quá chấn động, không thể tin được, dù cho lúc về bị tú bà trách mắng thì bọn họ cũng phải đi xem.

Chạy tới ngoài cổng, tận mắt nhìn thấy Đường Tiểu Bắc tay trái chống nạnh, tay phải hướng dẫn một nhóm binh phủ luồn dây thừng trên cổng.

Và dưới chân Đường Tiểu Bắc có một người phụ nữ nằm vạ vật, không phải Ngụy phu nhân thì là ai?
Chương 217: Lang quân hoàn mỹ

Trong giáo phường ti, cô nương Lục Liễu đoạt giải hoa khôi lần thứ tư liên tiếp, ngồi uể oải trên ghế cạnh cửa sổ chợp mắt.

Tối hôm qua giáo phường ti tổ chức tiệc mừng cho cô ấy, ầm ĩ đến tận nửa đêm, bây giờ cô ấy còn rất buồn ngủ.

Đang che miệng ngáp dài, suy nghĩ có nên đi ngủ hay không thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bình bịch.

Tiểu nha hoàn phục vụ cô ấy nhấc váy chạy vội lên, vừa vào cửa đã kích động nói: “Tiểu thư, tiểu thư, Đường Tiểu Bắc cô nương của Xuân Phong Lâu treo Ngụy phu nhân lên rồi!”

“Ngụy phu nhân nào? Người đã đánh chết người ở quán Tiêu Tương sao?”

Lục Liễu cô nương khẽ cau mày.

“Đúng, chính là bà ta”.

“Đường Tiểu Bắc sao lại đắc tội với bà ta vậy? Lẽ nào Ngụy lão gia tới Xuân Phong lâu tìm Đường Tiểu Bắc rồi sao? Đường Tiểu Bắc đúng là hồ đồ, cho dù không thể tham gia cuộc thi hoa khôi cũng không được phép quyến rũ Ngụy lão gia chứ, lần này thì hay rồi, bị người ta treo lên…”

Lục Liễu nghe tới đây, trong lòng có chút lo lắng.

Đang định hỏi phản ứng của Kim Phi, thì nghe thấy nha hoàn nói: “Tiểu thư nghe nhầm rồi, không phải Ngụy phu nhân treo Đường Tiểu Bắc lên mà là Đường Tiểu Bắc treo Ngụy phu nhân lên”.

“Ngươi nói cái gì? Sao có thể vậy được?”

Lục Liễu tan hết cơn buồn ngủ, đứng bật dậy.

“Đường Tiểu Bắc bây giờ đang ở ngoài cổng, tiểu thư không tin thì có để ra xem”.

Nha hoàn rất hài lòng trước sự ngạc nhiên của Lục Liễu.

Lần đầu tiên cô ấy nghe thấy chuyện này cũng cảm thấy không thể tin được.

“Y phục của ta còn chưa thay, tóc còn chưa chải, làm sao ra ngoài được, ngươi mau nói cho ta biết là chuyện gì đi”, Lục Liễu sốt ruột thúc giục.

“Việc này phải bắt đầu từ lúc Kim tiên sinh chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc…”

Nha hoàn kể lại một lượt câu chuyện mình nghe được cho Lục Liễu.

Ở giữa cũng đã thêm thắt một số nội dung mà cô ấy nghĩ rằng sẽ thú vị hơn.

“Ý của ngươi là, sau khi Kim tiên sinh chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc đã lập tức phái người đi làm thoát tịch cho cô ấy?”

Trong mắt Lục Liễu hiện lên sự kinh ngạc.

Được một thư sinh trẻ tuổi tài năng chuộc thân đã là một giấc mơ hoàn mỹ đối với các cô gái thanh lâu rồi.

Kết quả Kim Phi không chỉ chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc mà còn giúp cô ấy thoát tịch.

Việc này đối với một cô nương xuất thân thanh lâu mà nói rõ ràng là chuyện không thể tin được.

“Đúng vậy, Đường Tiểu Bắc cô nương đang trên đường quay về thì xui xẻo gặp phải Ngụy phu nhân, sau đó mới xảy ra chuyện tiếp theo”, nha đầu gật đầu đáp.

“Ngươi nói Kim tiên sinh là Huân Quý, đến cả quận trưởng đại nhân cũng phải nhượng bộ sao?”

“Đúng vậy, khi đó có nhiều người nhìn thấy lắm, Kim tiên sinh phát hiện Đường Tiểu Bắc cô nương bị thương, vô cùng tức giận, hạ lệnh cho hộ vệ đánh chết toàn bộ gia nô nhà Ngụy phu nhân”.

Nha hoàn hóa thân thành người kể chuyện, tay chân khua khuắng: “Sau đó quận trưởng đại nhân dắt theo một đám binh phủ hừng hực khí thế đi tới, phải mấy trăm người đấy, muốn hạ Kim tiên sinh, Kim tiên sinh một tay cầm đao bảo vệ Đường Tiểu Bắc cô nương, một tay lấy ra lệnh bài, quận trưởng đại nhân nhìn thấy liền sợ mất mật…”

“Được rồi, càng nói càng khó tin”.

Lục Liễu liếc nhìn nha hoàn một cái: “Còn nói mấy trăm người, sao ngươi không bảo mấy nghìn người luôn đi?”

Lăn lộn trong giáo phường ti bao nhiêu năm, nói thật hay nói dối cô ấy đương nhiên có thể nghe ra được.

Mặc dù lời của nha hoàn có chút cường điệu nhưng chuyện Kim Phi chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc, còn vì Đường Tiểu Bắc mà chống lại quận trưởng có lẽ là thật.

Lục Liễu quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ, cảm thán.

Ngưỡng mộ Đường Tiểu Bắc có thể gặp được một lang quân như ý như Kim Phi.

Cảm thán rằng mình cũng được coi là quen biết với Kim Phi, nhưng lại không có duyên phận này.

Cô ấy không mong bản thân có thể được như Đường Tiểu Bắc, chỉ mong Kim Phi có thể đưa cô ấy ra khỏi đầm lầy của số phận.

Các cuộc thảo luận tương tự như Lục Liễu và nha hoàn có thể được nghe thấy ở mọi ngóc ngách của Phong Nguyệt Phường.

Mẫu Lão Hổ là cơn ác mộng của cả Phong Nguyệt Phường, bây giờ bị một cô gái thanh lâu treo lên cổng, khiến cho toàn bộ các cô gái trong thanh lâu đều thấy rất sốc.

Làm gì có cô gái nào không mơ mộng? Đặc biệt là những cô gái trong thanh lâu, thứ bọn họ không tin tưởng nhất chính là tình yêu, nhưng lại mong chờ nhất sự xuất hiện của tình yêu.

Ngay lập tức, Đường Tiểu Bắc đã trở thành huyền thoại của Phong Nguyệt Phường, còn Kim Phi trở thành mục tiêu trong mộng của tất cả các cô gái.

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc lúc này đã quay về quán trọ.

Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đang sốt ruột chờ đợi.

“Tướng công, cuối cùng chàng cũng về rồi, còn không về nữa Đông Đông sẽ chạy đi tìm đấy”.

“Thiết Chùy và Đông Đông sao rồi?”

Kim Phi đưa thanh trường đao cho Đại Lưu, sau đó gọi Nhuận Nương đến giúp đưa Đường Tiểu Bắc xuống ngựa.

Đường Tiểu Bắc có hơi chột dạ cúi đầu xuống, không dám nhìn Quan Hạ Nhi.

Nhưng Quan Hạ Nhi không tức giận chút nào cả, còn cùng Nhuận Nương tới giúp Đường Tiểu Bắc.

“Thiết Chùy được đưa tới y quán rồi, vẫn chưa về, Đông Đông không chịu đi, ta và Nhuận Nương đã sắc thuốc cho cô ấy rồi”.

Quan Hạ Nhi đau lòng nói: “Hai chân có rất nhiều vết roi, trong đó có hai vết rách, sau này có thể để lại sẹo”.

“Những chỗ khác ổn chứ?”, Kim Phi hỏi: “Có đến mức gãy xương không?”

“Không, chỉ là cổ tay bị trói tới mức vừa đỏ vừa tím, sưng tấy lên”, Quan Hạ Nhi tức giận nói: “Mẫu Lão Hổ chết tiệt đó, Đông Đông không chọc gì bà ta mà bà ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng”.

“Không cần sớm muộn, Tiểu Bắc đã xử lý bà ta rồi”, Kim Phi nói: “Bây giờ vẫn còn đang treo trên cổng Phong Nguyệt Phường kia, Tiểu Bắc nói rồi, phải treo một ngày một đêm mới tha cho bà ta”.

“Đáng đời”.

Quan Hạ Nhi trước giờ vẫn luôn mềm lòng, lần này lại không hề đồng cảm với Mẫu Lão Hổ, ngược lại còn muốn xả giận.

Thấy Đường Tiểu Bắc cũng thuận mắt hơn.

“Tiểu Bắc cô nương, Đông Đông nói cô vẫn luôn bảo vệ muội ấy, bị Mẫu Lão Hổ đánh cũng không nhẹ, mau vào phòng, ta bôi thuốc cho cô”.

Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cùng dìu Đường Tiểu Bắc vào phòng.

Sau khi bọn họ đi, Khánh Mộ Lam dắt theo A Mai đi tới, cười nói: “Tiên sinh, Tiểu Bắc cô nương này được đấy, ta có thể nhìn ra được, cô ấy mặc dù không thích trừng trị Mẫu Lão Hộ ở nơi đông người, nhưng vẫn kiên trì làm”.

Hôm nay cô ấy ở bên cạnh quan sát hết mọi chuyện, nếu như Kim Phi không ứng phó được quận trưởng thì cô ấy sẽ ra mặt.

Cũng thấy hết mọi hành động

“Đúng vậy, hôm nay nếu như không có cô ấy, ta thực sự không biết nên xử lý một người phụ nữ như thế nào”.

Kim Phi gật đầu đồng ý, sau đó nhìn Khánh Mộ Lam: “Cô vẫn luôn ở bên cạnh xem kịch hay, không có ai nhận ra cô chứ?”

“Tiểu Bắc và Đông Đông là người Quảng Nguyên, ai cũng biết bọn họ, Tiểu Bắc còn tham gia cuộc thi hoa khôi nữa”.

Khánh Mộ Lam nói: “Ở quận Quảng Nguyên ta chỉ từng gặp gia đình Tần bá bá thôi, ai có thể nhận ra ta được chứ?”

“Vậy thì tốt”.

Kim Phi gật đầu.

Dù sao thì Đại Khang cũng là xã hội phong kiến, phụ nữ xuất thân từ những gia đình lớn thường không dễ dàng gặp người ngoài, biết được chuyện Tây Xuyên Mục có một người muội muội thì không ít người, nhưng thực sự gặp được Khánh Mộ Lam thì lại rất ít.

Cùng Khánh Mộ Lam nói vài câu, Kim Phi tìm một bộ y phục rồi tới ký túc xá của cựu binh để thay.

Khi ra khỏi phòng đúng lúc bắt gặp Quan Hạ Nhi đang đi tìm y.

“Tướng công, váy của Tiểu Bắc cô nương dính chặt vào chân rồi, làm sao bây giờ?”
Chương 218: Xấu hổ

“Y phục dính vào vết thương rồi?”

Kim Phi cau mày nói.

Từ lúc Đường Tiểu Bắc bị thương đến giờ đã là hai tiếng đồng hồ rồi, vết thương nhất định đã đóng vảy.

“Tướng công, chàng đi xem thế nào đi”.

Quan Hạ Nhi kéo Kim Phi vào trong phòng.

Đây là phòng của Đường Đông Đông, lúc này Đường Tiểu Bắc ngồi trên giường, hai chân đặt lên ghế, Đường Đông Đông và Nhuận Nương mỗi người ở một bên, ai nấy cũng bày ra vẻ mặt đăm chiêu.

Thấy Kim Phi đi vào, sắc mặt Đường Tiểu Bắc liền đỏ lên, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.

“Phi ca, vết thương của Tiểu Bắc đã đóng vảy rồi, không cởi váy ra được, làm sao bây giờ?”

Đường Đông Đông đứng dậy, lo lắng hỏi.

“Đừng lo, không sao đâu”, Kim Phi an ủi Đường Đông Đông một tiếng, sau đó nhìn Nhuận Nương: “Muội đi lấy mấy cái khăn nhúng nước nóng, sau đó đun hai bát nước muối mang tới đây”.

“Vâng”, Nhuận Nương đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ ở làng Tây Hà, vết thương sau khi dùng rượu cồn và nước muối để sát khuẩn, sau đó băng lại bằng vải nóng, Nhuận Nương sớm đã quen thuộc rồi.

Kim Phi nhìn váy của Đường Tiểu Bắc một cái: “Váy này dài quá, khi xử lý vết thương sẽ gây vướng víu, Đông Đông, đi tìm cái kéo, cắt hết những chỗ không cần thiết đi”.

Vừa nghe thấy phải cắt váy, khuôn mặt của Đường Tiểu Bắc lại đỏ ửng lên như trái cà, đến cổ cũng đỏ theo.

Đại Khang không có quần bên trong, thậm chí còn không có nội y, cắt váy chẳng phải là lộ hết sao.

Kim Phi cũng biết mình ở lại đây không tiện nên sau khi dặn dò xong liền xoay người đi ra ngoài.

Đợi Nhuận Nương đun nước muối xong, Đường Đông Đông cũng mang kéo ra.

“Cắt xong rồi?”, Kim Phi hỏi.

“Ừm, cắt xong rồi”, Đường Đông Đông nói: “Ngoại trừ chỗ dính vào vết thương, những chỗ khác đều cắt hết rồi”.

“Vậy các cô dùng khăn nhúng nước muối bao quanh vết thương, đợi vảy bong ra có lẽ là có thể lột ra được”, Kim Phi nói.

“Phi ca, vết thương của Tiểu Bắc đáng sợ quá, muội… muội không nỡ nhìn…”

Đường Đông Đông do dự một chút, nói: “Huynh có thể vào giúp không?”

“Không phải còn có Hạ Nhi sao?”, Kim Phi hỏi.

“Hạ Nhi tỷ cũng không dám…”

“Tiểu Bắc là một cô nương, ta vào không tiện, muội đi gọi A Mai đi”.

Kim Phi lắc đầu nói.

Không phải y khoanh tay đứng nhìn mà thực sự không cần phải đến mức như vậy.

Nếu như y thực sự muốn Đường Tiểu Bắc thì sau khi chuộc thân xong đã không làm thoát tịch cho cô.

“Phi ca, không có gì là không tiện cả, khi huynh dạy y thuật cho Tiểu Cẩm, không phải thường nói trách nhiệm lớn nhất của thầy y là cứu người và chữa lành vết thương, không phân biệt nam nữ sao”

Đường Đông Đông nói: “Tiểu Mịch đã bắt đầu xử lý vết thương cho binh lính nam rồi. Huynh là sư phụ, sao lại tự nhiên thấy ngại ngùng thế?”

“Sao đã tăng tới tận y thuật cao siêu gì rồi?”, Kim Phi cười khổ xoay người: “Đừng nói nữa, ta vào là được chứ gì?”

Đường Đông Đông đi theo phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Theo bối cảnh xã hội của Đại Khang, từ thời điểm Kim Phi chuộc thân cho Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc đã chính thức trở thành người của Kim Phi, cả đời này không thể gả cho người khác được nữa.

Quen biết lâu như vậy, Đường Đông Đông hiểu rất rõ Kim Phi, mặc dù Kim Phi thi thoảng sẽ pha trò vô thưởng vô phạt, nhưng y là người dễ gần, lại có tài hoa, là lang trung hoàn hảo trong lòng cô ấy.

Phụ nữ rất nhạy cảm về mặt tình cảm, Đường Đông Đông có thể cảm nhận được rằng mặc dù Kim Phi rất coi trọng cô ấy, nhưng y không có nhiều tình cảm với cô ấy, khả năng hai người đến được với nhau là rất nhỏ.

Mình đã bỏ lỡ rồi, vì vậy cô ấy hi vọng rằng Đường Tiểu Bắc và Kim Phi có thể đến được với nhau.

Váy của Đường Tiểu Bắc đã bị cắt đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân thon thả trắng như tuyết, chỉ đáng tiếc lúc này trên chân có mấy chục vết thương nặng nhẹ, còn có mấy chỗ da bị rách ra, vải còn sót lại của váy dính chặt vào chỗ đó.

Mặc dù xuất thân tù thanh lâu, nhưng tú bà bảo vệ Đường Tiểu Bắc rất kỹ, cho đến hôm nay vẫn chưa có bất kỳ người khác giới nào chạm được vào một ngón tay của cô ấy, đột nhiên để lộ chân trần trước mặt Kim Phi, Đường Tiểu Bắc xấu hổ che mặt.

Quan Hạ Nhi nín cười, muốn xem xem Kim Phi sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng đáng tiếc điều khiến cô thất vọng là kiếp trước mỗi khi hè tới, sân trường, trên đường, khắp nơi đều là những cô gái mặc váy ngắn quần ngắn, Kim Phi đã nhìn quen rồi.

Váy của Đường Tiểu Bắc chỉ bị cắt đến đầu gối, so với chiếc váy của những cô gái ở kiếp trước còn không đáng nhắc tới.

Kim Phi bình tĩnh rửa tay, sau đó dùng khăn nhúng nước muối cẩn thận lau vết thương.

Từ đầu đến cuối vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn chằm chằm vết thương không liếc mắt một cái, ánh mắt trong veo thuần khiết.

Đường Tiểu Bắc bí mật nhìn ánh mắt nghiêm túc chăm chú của Kim Phi qua kẽ tay, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, ánh mắt dần dần có chút mờ mịt, trong đầu cô ấy đã bắt đầu tưởng tượng ra những cảnh tượng khác nhau với Kim Phi.

Khi đang nghĩ xem nên đặt tên con của hai người là gì, bên tai truyền tới giọng của Kim Phi: “Cố gắng nhé, giờ có lẽ sẽ hơi đau chút”.

Vết thương đã được lau hết, phần lau lúc đầu cũng đã ướt đẫm, Kim Phi lấy ra một chiếc nhíp nhỏ tự chế để kẹp vải váy, cẩn thận tách ra từng chút.

Cũng may mà vết thương đóng vảy không lâu, Kim Phi rất nhanh đã lấy được vải ra, sau đó lại dùng nước muối rửa một lần, cuối cùng dùng băng gạc cẩn thận quấn lại.

“Tới đây đừng ra gió, cũng đừng đổ mồ hôi”.

Kim Phi dặn dò một câu, rửa tay xong rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Kim Phi rời đi, trong lòng Đường Tiểu Bắc như có một con nai xuất hiện, không ngừng nhảy lên.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, sau này vào cửa rồi muốn nhìn thế nào cũng được”, Đường Đông Đông cười đùa.

“Tỷ tỷ, tỷ nói đùa gì vậy, Hạ Nhi tỷ tỷ vẫn còn đang ở đây”, Đường Tiểu Bắc lại che mặt.

“Ta ở đây thì sao, Đông Đông nói không sai”, Quan Hạ Nhi cũng cười chọc Đường Tiểu Bắc: “Trừ khi muội không nhìn trúng tướng công?”

“Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ còn hùa vào trêu muội…”

Đường Tiểu Bắc xấu hổ đến mức nhấc chăn lên và vùi đầu vào đó.

Tối hôm qua Thiết Chùy mới về, ngoài nhiều vết bầm tím trên người, sống mũi cũng bị gãy, xương bắp chân bên trái có lẽ cũng bị gãy.

Còn có thêm ba người bị thương, bọn họ nhất định sẽ không thể rời đi trong lúc này, Kim Phi chỉ đành bảo Đại Lưu trả thêm tiền phòng trọ mấy ngày.

Trưa hôm sau, chồng thương nhân của Mẫu Lão Hổ mang theo lễ vật tới xin lỗi Kim Phi, muốn gỡ trói cho bà ta rồi đưa về.

Mục đích giết gà dọa khỉ của Kim Phi đã đạt được, Mẫu Lão Hổ cũng đã bị trừng phạt treo một ngày một đêm theo yêu cầu của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi cũng không cần phải làm khó ông ta nên đồng ý luôn.

Khi Nhuận Nương đang phân loại những món quà mà doanh nhân giàu có mang đến, cô ấy phát hiện ra rằng một trong những chiếc hộp có chứa một nghìn lượng bạc.

Kim Phi còn chưa đến mức nhận tiền kiểu này liền phái Đại Lưu đem tiền trả lại, kết quả Đại Lưu sau khi tìm tới nhà bọn họ mới biết chuyện sau khi cứu Mẫu Lão Hổ xuống, chiều hôm đó bọn họ đã rời khỏi Quảng Nguyên.

Người cũng đã đi rồi, Kim Phi cũng không đến mức phải phái người đi tìm liền chia cho Thiết Chùy 200 lượng bạc, Đường Đông Đông, Đường Tiểu Bắc mỗi người 100 lượng, coi như là tiền đền bù cho họ.

Sau đó số còn lại chia cho cựu binh và các binh lính nữ mỗi bên một nửa.

Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc đều chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi hồi phục hai ngày là được rồi.

“Tiên sinh, chúng ta quay về đi, nếu không về e là vợ ta sẽ lo lắng lắm”.

Thiết Chùy biết mọi người đang đợi mình nên đã chủ động đi tìm Kim Phi và yêu cầu quay về.
Chương 219: Lại gặp người quen

Theo kế hoạch, lần này tới quận thành chỉ là để mua gia nô, ba ngày là có thể quay về rồi, kết quả trì trệ bao nhiêu lâu, Kim Phi thực ra cũng có chút gấp gáp rồi.

Nhìn Thiết Chùy một lượt: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”

“Chút thương tích này có đáng là gì, năm đó đi theo Khánh Hầu ra chiến trường, vùng ngực bị người Đảng Hạng chém cho một đao dài, vẫn theo Khánh Hầu chinh chiến trăm dặm, không có vấn đề gì hết”.

Thiết Chùy vén áo lên, để lộ vết sẹo dài gần hai mươi cm trên ngực.

“Tiên sinh nếu như không tin thì ta chạy vài vòng cho ngài xem”.

Nói xong liền khập khiễng chạy lon ton.

“Đừng chạy nữa, lại gãy xương thì không về được thật đâu”.

Kim Phi kéo tay Thiết Chùy lại: “Được rồi, buổi chiều dặn Đại Lưu đi mua thêm hai chiếc xe ngựa, đến lúc để ngươi ngồi xe ngựa quay về”.

“Xe ngựa là để cho phụ nữ ngồi, ta không thèm ngồi…”

Còn chưa nói xong, Thiết Chùy đột nhiên nhớ ra, khi Kim Phi tới đây cũng ngồi xe ngựa một quãng đường dài: “Tiên sinh, ta không có ý nói ngài là phụ nữ…”

“Được rồi, mau cút đi”.

Kim Phi nhấc chân lên định đạp, nhưng cuối cùng vẫn thu chân lại.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi dẫn theo đám người Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông tới nha hành.

Sau cuộc xung đột với quận trưởng, bây giờ Kim Phi đã vô cùng nổi tiếng ở Quảng Nguyên, vừa xuống xe ngựa đã bị một đám nha lang nhận ra.

“Kim tiên sinh, thực sự là ngài sao?”

Nha lang nhiệt tình khom lưng làm lễ với Kim Phi.

“Ngươi biết ta à?”

Kim Phi nhìn kỹ đối phương, hoàn toàn không quen.

“Nha hành tới phường luyện chế không hề xa, mấy ngày trước có thấy ngài từ xa một lần”.

Nha lang cười giải thích, sau đó hỏi: “Tiên sinh tới nha hành mua gia nô sao?”

“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu.

“Vậy thì tiên sinh tới đúng chỗ rồi”, nha lang nhiệt tình nói: “Tiểu nhân là nha lang của nha hành, quen thuộc với chỗ này như nhà của mình vậy, tiên sinh muốn mua gia nô thế nào chỉ cần nói với tiểu nhân, tiểu nhân bảo đảm sẽ khiến tiên sinh hài lòng”.

Nha lang là người trung gian chịu trách nhiệm giao dịch cho nha hành, nếu như giao dịch thành công, hắn có thể ăn được một phần hoa hồng từ đó.

Nhìn thấy hai người đồng nghiệp đang đi về phía này, không đợi Kim Phi lên tiếng hắn liền chỉ vào một cửa hàng vừa mở cửa ở phía sau, nhiệt tình nói:

“Tiên sinh, đây là cửa hàng to nhất của nha hành bọn ta, bên trong loại gia nô nào cũng có, hay là tiên sinh vào đó xem trước nhé? Nếu không lát nữa số người nhận ra tiên sinh càng lúc càng nhiều, e là tiên sinh sẽ khó mà chen đấy”.

Kim Phi đánh giá trái phải một hồi, quả nhiên có không ít người bắt đầu nhìn về phía bên này liền gật đầu, bảo Đại Lưu dắt ngựa, cùng đi vào bên trong.

“Chưởng quầy Đồng, mau ra đây!”

Nha lang vừa vào cửa đã hét lớn.

“Ui chao, ta nói sao sáng sớm có chim chích chòe gọi trong sân, hóa ra là có khách quý tới cửa!"

Một người đàn ông thấp bé, bụ bẫm chạy ra khỏi phòng sau và tươi cười chào nha lang: “Tiểu ca, sao ngài lại tới đây?”

“Ta tới đương nhiên là để làm ăn với ngươi rồi”.

Nha lang nói: “Kim tiên sinh muốn mua gia nô, ta liền lập tức dắt tới cửa hàng của ngươi, đợi lát nữa ngươi phải tính rẻ cho Kim tiên sinh đấy nhé”.

“Kim tiên sinh?”

Chưởng quầy mập mạp quay đầu nhìn Kim Phi: “Ui chao, Kim tiên sinh tới cửa hàng, đúng là phúc phận tu mấy đời mới được…”

“Được rồi, không cần nịnh nọt nữa, mau đưa Kim tiên sinh đi xem người của ngươi đi”.

Nha lang thấy Kim Phi cau mày liền nhanh chóng cắt lời của chưởng quầy: “Ta nói trước với ngươi, đừng có mang loại vớ vẩn ra, nếu như để Kim tiên sinh không hài lòng, ta sẽ lập tức đưa ngài ấy tới tiệm khác”.

“Tiểu ca ngài yên tâm, không cần ngài dặn dò, ta cũng không dám sơ suất với Kim tiên sinh”.

Chưởng quầy mở cửa phía sau ra: “Kim tiên sinh, mời!”

Kim Phi, Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Đường Tiểu Bắc đi theo chưởng quầy vào bên trong.

Phía sau là một dãy nhà nhỏ cấp bốn, trông giống như nhà tù.

Bây giờ thời tiết khá nóng, mùi hắc bốc lên.

Đi qua mấy gian phòng đầu tiên, chưởng quầy không dừng lại, dắt đám người Kim Phi đi tới mấy căn phòng gạch ở giữa mới bảo người làm thuê lấy chìa khóa ra.

Căn phòng gạch này là một căn phòng lớn, bên trong có hơn hai mươi cô gái đang ngồi và nằm tùy ý khắp nơi, nhìn đều có vẻ rất trẻ.

“Đứng hết lên cho ta!”

Người làm thuê dùng gậy gõ mạnh vào cửa gỗ, các cô gái lần lượt đứng dậy xếp thành một hàng.

Lúc này Kim Phi mới phát hiện, trên chân của bọn họ đều có xiềng xích.

“Tiên sinh, những cô gái này đều tới từ các gia đình lớn, ai nấy đều biết chữ, nữ công gia chánh thì khỏi phải nói, quan trọng là nghe lời, lấy về cho dù là nạp thiếp hay là làm nha đầu đều vô cùng thích hợp”.

Chưởng quầy hồ hơi nói: “Tiên sinh, ngài thấy thế nào?”

“Các ngươi hiểu nhầm rồi”, Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Ta không tới mua thiếp, cũng không tới mua nha hoàn, ta muốn mua một lượng lớn trẻ khỏe về làm công”.

“Trẻ khỏe? Lượng lớn?”

Chưởng quầy và nha lang tròn mắt nhìn nhau, đồng thời cười khổ.

“Sao thế? Có vấn đề gì à?”, Kim Phi hỏi.

“Tiên sinh cũng biết, nam nhân của Đại Khang chúng ta còn không đủ dùng, trẻ khỏe được săn lùng nhất ở nha hành bọn ta”, nha lang giải thích.

Chưởng quầy cũng phụ họa gật đầu.

“Ở chỗ các ngươi có không?”, Kim Phi hỏi.

“Thì cũng có, nhưng chỉ có bốn người”, chưởng quầy đáp.

“Chỉ có bốn người?”, Kim Phi cau mày nói.

“Tiên sinh, trẻ khỏe hết nhanh lắm, mấy gia đình lớn đều đang thiếu lính canh kìa”.

Chưởng quầy nói: “Bốn người này hôm qua quan phủ mới đưa tới, hôm nay nếu ngài không tới sớm e là cũng chẳng còn”.

“Vậy mau dẫn ta đi xem đi”.

Kim Phi bất lực gật đầu.

“Tiên sinh đi theo ta, ở ngay bên cạnh”.

Chưởng quầy mở căn phòng bên cạnh ra, bên trong có bốn chàng trai khoảng hơn 20 tuổi.

Trong đó còn có một người chột một mắt.

Từ mặt trái đến tai có một vết sẹo dài gớm ghiếc.

“Kim Bằng đại ca?”

Đại Lưu, người đi phía sau Kim Phi lập tức lao vào trong lòng, nắm lấy bả vai của người chột mắt.

“Đại Lưu? Sao đệ lại tới đây?”

Trong mắt Kim Bằng tràn đầy bất ngờ.

“Ta đi cùng chủ nhà tới đây mua gia nô”, Đại Lưu hỏi: “Kim Bằng đại ca, sao huynh lại bị bán vậy?”

“Hầy, đừng nói nữa, con trai của thân hào ức hiếp một huynh đệ của vợ ta, ta cùng với ba vị huynh đệ khác đánh gãy chân tên khốn đó”.

Kim Bằng kể lại.

“Tiên sinh, Kim Bằng đại ca năm đó đã từng cứu mạng ta, ta có thể mua bọn họ được không?”

Đại Lưu quay đầu nhìn Kim Phi.

Anh ta làm như vậy đồng nghĩa với việc cướp người của Kim Phi, có chút vô ơn.

Nhưng hai người là đồng đội, Kim Phi còn có thể nói gì được.

Vì vậy liền khẽ gật đầu.

“Chưởng quầy, ta mua mấy người bọn họ”.

Đại Lưu nhìn về phía chưởng quầy: “Bao nhiêu tiền?”

“Mỗi người 80 lượng bạc”.

Chưởng quầy làm ký hiệu tay hình số tám: “Bốn người tổng cộng 320 lượng bạc nhưng vì nể mặt Kim tiên sinh nên ta sẽ bớt 20 lượng, ngài đưa 300 lượng là được rồi”.

“300 lượng?”

Sắc mặt Đại Lưu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Chương 220: Mua bán

Các cựu binh đi theo Kim Phi, tiêu diệt liên tiếp mấy ổ thổ phỉ, ai nấy cũng được chia không ít tiền.

Đặc biệt là lần này, ngân lượng mà chồng Mẫu Lão Hổ mang tới, Kim Phi đều chia cho mỗi người 20 mươi lượng.

Đây là một con số không hề nhỏ, nếu dùng tiết kiệt thì đủ cho một gia đình dùng suốt mấy năm.

Nhưng ở đây, 20 lượng là quá ít.

Đừng nói là bốn người, chỉ một mình Kim Bằng thôi cũng không đủ.

“Sao đắt vậy?”

Kim Phi khẽ cau mày.

Chưởng quầy liệu có phải thấy mình là người từ nơi khác đến nên nói thách giá không?

“Tiên sinh, trai tráng trẻ khỏe đều rất đắt hàng, 80 lượng thực sự không hề đắt”.

Chưởng quầy nói: “Những người từng làm binh như vậy mà vẫn có thể an toàn sống sót trở về thì đều là cao thủ, dùng để bảo vệ viện tử vô cùng thích hợp, các ông lớn đều rất thích, bình thường dưới 100 lượng ta tuyệt đối không bán đâu!”

“Tiên sinh, chuyện này ta có thể làm chứng, là cựu binh thì thực sự không có chuyện thấp hơn 100 đâu”.

Nha lang nói theo.

Kim Phi không đáp, quay đầu nhìn về phía Đường Đông Đông.

Dù sao cũng là lần đầu tiên mua gia nô, không có chút kinh nghiệm nào, dắt theo Đường Đông Đông là để đỡ bị nói thách.

Đường Đông Đông khẽ gật đầu, biểu thị mọi chuyện đúng là như vậy.

“Tiên sinh, ngài… ngài có thể cho ta vay… 300 lượng bạc không?”

Đại Lưu đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết khoản tiền này rất lớn, có thể cả đời này ta cũng không trả nổi. Nhưng… nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho tiên sinh… Chỉ cần một câu nói của tiên sinh, núi đao biển lửa ta cũng tuyệt đối không cau mày…”

“Khốn kiếp, đến lượt tiểu tử ngươi thay lão tử ra mặt rồi sao?”

Kim Bằng không đợi Kim Phi trả lời, đá mạnh vào người Đại Lưu một cái: “Lão tử đã bị coi là nô tịch rồi, tiểu tử ngươi còn định làm gì?”

“Đại Lưu, thấy ngươi bình thường khá thông minh, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy?”

Đường Đông Đông nói: “Phi ca mua bọn họ thì bọn họ có thể đi làm công, ngươi mua bọn họ về định làm gì? Hơn nữa ngươi còn không rõ Phi ca là người như thế nào sao?”

“Bọn họ đi theo Phi ca, lẽ nào Phi ca sẽ bạc đãi bọn họ sao?”

“Hầy…”

Đại Lưu như bị đập một gậy, lập tức đơ người.

Đúng vậy, với tính cách của Kim Phi, nhất định sẽ không bạc đãi Kim Bằng, hắn còn sợ gì chứ?

“Hì hì, xin lỗi tiên sinh, vừa rồi nhìn thấy Kim Bằng đại ca, nhất thời xúc động nên mới hồ đồ”.

Đại Lưu bò lồm cồm dậy, gãi đầu cười.

“Không giành nữa?”

Kim Phi liếc nhìn Đại Lưu một cái, lấy ra ba tờ ngân phiếu giao cho chưởng quầy.

“Tiên sinh xin đợi chút, ta đi lấy thân khế nha bài”.

Chưởng quầy nhận lấy ngân phiếu rồi chạy đi.

Người làm mướn ở lại tìm chìa khóa mở xiềng xích cho đám người Kim Bằng.

“Kim Bằng đại ca, bây giờ chúng ta có mấy chục huynh đệ đi theo tiên sinh, Lương ca, Thiết Ngưu, Trịnh Phương đều ở đây, bọn họ gặp được huynh nhất định sẽ rất vui”.

Thường ngày Đại Lưu nhìn trầm ổn bình tĩnh, lúc này lại vui vẻ như một đứa trẻ, kéo tay Kim Bằng nói cười không ngừng.

Kim Phi cũng lười tham gia với bọn họ, dẫn theo nha lang ra khỏi căn phòng: “Còn nhà nào còn trai tráng trẻ khỏe không?”

“Tiên sinh, theo ta được biết thì không còn nữa đâu”, nha lang bất lực nói: “Bình thường trai tráng trẻ khỏe được đưa tới đều bán rất nhanh, không ai giữ lại đâu”.

“Vậy phải làm sao?”

Kim Phi cau mày hỏi.

Tin tức từ triều đình mà Khánh Mộ Lam báo về khiến cho Kim Phi cảm thấy cấp bách, tiếp theo y không chỉ tiếp tục mở rộng quy mô cựu binh, còn tìm cách trang bị áo giáp cho các cựu binh.

Ở thời đại không có máy móc, áo giáp cần phải dùng búa đập từng nhát ra, cần rất nhiều nhân lực, bốn người thì thế nào làm sao mà đủ được?

E là đến việc làm máy quay tơ cho xưởng dệt cũng không đủ.

“Tiên sinh, vừa rồi ta thấy có mấy cô gái cũng tạm, hay là mua về dùng trong lúc cấp bách trước đi?”

Đường Đông Đông nói: “Bọn họ có thể không làm được việc giống như Thiết Chùy, nhưng giúp đỡ làm máy quay tơ hay đốt lò thì cũng được”.

Kim Phi nghĩ một chút, khẽ gật đầu: “Đây cũng là một cách”.

Kiếp trước công nhân nữ cũng không hề ít, lượng công việc cũng không kém đàn ông, những công việc cần sự tỉ mỉ, thậm chí còn làm tốt hơn đàn ông nhiều.

“Tiên sinh, đây là thân khế nha bài của bốn người Kim Bằng, ngài cất đi”.

Chưởng quầy chạy tới, đưa một phong bì cho Kim Phi.

Kim Phi kiểm tra không có vấn đề gì liền giao phong bì cho Đường Đông Đông bảo quản.

“Chưởng quầy, trai tráng trẻ khỏe không còn vậy các cô nương trẻ tuổi thì sao?”

“Đương nhiên là có rồi, tiên sinh vừa rồi không phải đã xem qua rồi sao?”

Chưởng quầy nói: “Đó đều là những cô nương biết chữ, một người chỉ cần 10 lượng bạc”.

“Ta tìm người để làm việc, biết chữ hay không không quan trọng, quan trọng là khéo léo, chịu được khổ”, Kim Phi giải thích.

“Cô nương như vậy thì càng nhiều!”

Chưởng quầy chỉ vào những căn phòng đầu tiên, nói: “Trong mấy căn phòng này nhiều, nếu như không đủ, tiên sinh chỉ cần nói ra một con số, chưa đầy nửa tiếng là có thể tìm được cho ngài!”

Nói xong liền bảo người làm mướn mở cửa phòng, kéo ra một đám phụ nữ bị trói bằng dây thừng.

Những năm vừa qua thuế của Đại Khang càng lúc càng nặng, rất nhiều người không đủ khả năng đóng thuế, quan phủ liền nhốt nam vào tù, đưa nữ tới thanh lâu quan phủ.

Nhưng những năm gần đây có quá nhiều người không có khả năng nộp thuế, thanh lâu cũng không chứa được nhiều vậy, cuối cùng chỉ chọn những người có ngoại hình và nhan sắc nổi bật, số còn lại bị gửi tới nha hành, bán cùng với người già và trẻ con.

Nhìn người làm mướn kéo ra 30 40 người từ căn phòng nhỏ, Kim Phi không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà những căn phòng nhỏ đó lại có thể chứa nhiều người đến vậy.

Nhiều người thở hổn hển sau khi được kéo ra ngoài.

Vẻ ngoài khốn khổ tương tự như những con "ngựa thịt" mà Kim Phi tìm thấy ở núi Thiết Quán.

“Tiên sinh, những cô nương này chịu khổ rất giỏi, chỉ cần ngài cho bọn họ ăn no, bọn họ tuyệt đối sẽ không lười biếng”.

Chưởng quầy cười híp mắt nói: “Những cô nương này chỉ cần 2 lượng một người, nếu như tiên sinh lấy nhiều, 10 người phụ nữ ta sẽ tặng 5 đứa trẻ”.

Trước khi tới đây Kim Phi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với chuyện này, nhưng khi nghe chưởng quần thản nhiên nói về giá cả của những cô nương này giống như đang bán gia cầm gia súc, Kim Phi vẫn cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả, suýt chút nữa không kìm được lòng mà rời đi.

Đây là nỗi bi thương của thời đại này, và là nỗi buồn của tất cả mọi người.

Mười mấy phút sau, người làm mướn cuối cùng đã kéo hết các cô nương trong mấy gian phòng ra, đứng chật cả sân.

Kim Phi đếm một lượt, ít nhất phải hơn 200 người.

“Tiên sinh, ngài cứ chọn thoải mái”.

Chưởng quầy chỉ vào chiếc bục gỗ kê cạnh bức tường.

Kim Phi thở dài một hơi, đè nén sự khó chịu trong lòng, đứng lên bục.

Hắng giọng, nói lớn:

"Ta sắp tuyển một số nữ công nhân quay về làm việc, có thể là thợ mộc hoặc thợ rèn. Nếu muốn đi cùng ta, hãy giơ tay lên".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom