-
Chương 311-315
Chương 311: Mũi tên báo tin
Vèo vèo vèo!
Ba mũi tên bay vút lên không trung với âm thanh sắc bén.
Ở xưởng dệt làng Tây Hà, Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông đồng thời lao vào sân, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ngôi làng.
"Ba làn khói đỏ! Ba mũi tên lệnh!"
Không chỉ Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông nghe thấy tiếng mũi tên xé gió mà gần như toàn bộ người trong làng Tây Hà đều nghe thấy rõ mồn một.
Mọi người đều bước ra khỏi nhà, ngước nhìn về phía xa xăm.
Mặc dù mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ biết rằng đây là tín hiệu nguy hiểm nhất.
Không cần Tiểu Ngọc gửi mệnh lệnh, dân làng đã tự động hành động theo nhiệm vụ mà Tiểu Ngọc đã giao.
"Trưởng làng, thổ phỉ quá đông, nhân viên hộ tống đều không có ở trong thôn, chỉ dựa vào mấy người phụ nữ này thì không thể bảo vệ được thôn!"
Ở cổng làng, một ông lão ngăn trưởng làng lại: "Ta biết Kim tiên sinh vẫn luôn không tin người ngoài làng như bọn ta, nhưng bọn ta thật sự coi làng Tây Hà là nhà của mình, hãy để bọn ta cùng đánh thổ phỉ nhé”.
"À…"
Trưởng làng hơi do dự.
Nói thật, trưởng làng đã hơi cảm động trước lời đề nghị của ông lão, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm.
Ngộ nhỡ trong đám người này có một kẻ phản bội hoặc không thể chống cự được, khiến đám thổ phỉ vào làng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.
"Trưởng làng, hay là thế này đi, ta quay về bảo mấy người đàn ông đứng canh ở bên ngoài, mấy cô gái của làng Tây Hà ở bên trong, như vậy ông có thể yên tâm rồi chứ?"
Ông lão lo lắng hỏi: "Trưởng làng, ông mau quyết định đi, muộn nữa là không kịp nữa đâu”.
Trưởng làng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cứ làm theo lời của ông! Ta sẽ bảo các binh lính nữ yểm trợ cho các người bằng máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng!"
"Bọn ta chỉ đợi câu nói này của trưởng làng”.
Ông lão quay đầu chạy nhanh.
Có một bãi cỏ lớn ở bãi đất trống ven sông phía ngoài làng, những người dân làng khác đến làng Tây Hà đều tập trung ở đây.
Kể từ khi tin tức Kim Phi bị thổ phỉ phục kích truyền về vào đêm hôm đó, các xưởng dệt, công trường xây dựng và lò nung đều ngừng hoạt động.
Những người già, phụ nữ và trẻ em ở làng Tây Hà và làng Quan Gia đều tập trung tại nhà ăn của xưởng dệt, còn những người khác trong thôn đều trở lại khoảng đất trống ven sông.
Lúc này, mọi người đang đứng bên ngoài từng túp lều tranh, ngước nhìn cột khói phía xa.
"Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại là mũi tên lệnh bằng khói”.
"Khó khăn lắm mới tìm được một nơi an toàn để sống yên ổn qua ngày, làng Tây Hà tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh cũng không tin tưởng chúng ta, muốn giúp cũng không giúp được”.
"Ta thấy Kim tiên sinh không hề coi mọi người như người của mình. Trong xưởng dệt, mọi người đều làm công việc giống nhau, dựa vào đâu mà người dân ở làng Tây Hà và làng Quan Gia có thể nhận được mức lương gấp đôi chứ?"
"Câm miệng cho ta, chúng ta mới tới đây, Kim tiên sinh có thể thu nhận chúng ta đã là tốt lắm rồi, dựa vào đâu mà phải coi cô là người của mình?"
"Quyên Nương, cô nói nhỏ thôi. Cô đã quên chuyện người phụ nữ ở làng Dương Hà vì chuyện này mà khóc lóc la lối om sòm ở nhà ăn, đã bị Đường quản lý đuổi ra khỏi làng sao? Cẩn thận bị Đường quản lý nghe thấy, cũng sẽ đuổi cô ra ngoài đấy!"
"Đúng vậy, người ở làng Tây Hà và làng Quan Gia là những người đầu tiên đi theo Kim tiên sinh. Chúng ta là người mới, đương nhiên Kim tiên sinh sẽ tin tưởng họ hơn chúng ta”.
"Đúng vậy, nghe nói Kim tiên sinh trước kia không tin người làng Quan Gia, sau này người làng Quan Gia giúp Kim tiên sinh đánh thổ phỉ, Kim tiên sinh mới coi người làng Quan Gia như người của mình”.
"Vậy chúng ta cũng giúp Kim tiên sinh đánh thổ phỉ, có phải ngài ấy cũng sẽ coi chúng ta như người của mình?"
...
Mọi người đang nhao nhao bàn luận, lúc ông lão trở về, không nói gì nhiều đã nhảy lên một tảng đá lớn ở rìa bãi đất trống.
"Mọi người già trẻ lớn bé im lặng! Ta có lời muốn nói!"
Ông lão hét lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
"Ta là Triệu Lão Sơn đến từ làng Hắc Thổ. Vừa rồi ở trên núi ta đã nhìn thấy đám thổ phỉ đến tấn công làng Tây Hà, vì vậy ta đã thông báo cho trưởng làng...”
Ông lão kể lại những gì ông ấy nhìn thấy một cách nhanh chóng.
"Ta không biết tại sao mọi người lại đến đây, dù sao ta là bị thổ phỉ ép đến đây. May mắn thay, Kim tiên sinh có lòng tốt thu nhận cả nhà bọn ta. Giúp trẻ em được ăn no, phụ nữ trong nhà có quần áo để mặc. Không giấu gì mọi người, cho dù Kim tiên sinh có tin ta hay không thì lão già này cũng đã coi làng Tây Hà như nhà của mình, sau này sẽ cắm rễ ở đây”.
Ông lão hét lớn: "Không phải mọi người đều cho rằng Kim tiên sinh không tin tưởng chúng ta sao? Bây giờ cơ hội đến rồi!
Lần này ở làng Tây Hà không có đàn ông canh giữ, nếu chúng ta có thể giúp Kim tiên sinh canh giữ và bảo vệ làng Tây Hà, ta tin rằng Kim tiên sinh chắc chắn sẽ bắt đầu tin tưởng chúng ta!"
Không ít người bên dưới đều tỏ vẻ xúc động.
Đặc biệt là những nữ công nhân trong các xưởng dệt, sự cám dỗ của mức lương gấp đôi là quá lớn đối với họ.
"Khi thổ phỉ vào làng sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần lão già này phải nói nhiều nữa nhỉ. Thực ra, mọi người không chỉ canh giữ làng Tây Hà thay cho Kim tiên sinh, mà cũng là canh giữ làng Tây Hà cho chính chúng ta”.
Ông lão hét lên: "Dù sao lão già này cho dù có chết cũng sẽ không để thổ phỉ vào làng làm hại phụ nữ nhà ta. Là đàn ông thì đi theo ta tới cổng làng giúp Kim tiên sinh ngăn chặn đám thổ phỉ”.
"Ông anh nói hay lắm!"
Nghe vậy, trưởng làng cười ha hả nhảy lên tảng đá: "Chắc hẳn có nhiều người nhận ra ta, ta là Lưu Khánh Nguyên – trưởng làng của làng Tây Hà. Kim tiên sinh không có ở đây, ta thay ngài ấy đồng ý với mọi người. Chỉ cần người đàn ông nào đứng ra bảo vệ làng Tây Hà thì sau này có thể tham gia tuyển chọn làm nhân viên hộ tống, phụ nữ trong nhà cũng sẽ giống phụ nữ trong thôn của bọn ta.
Nếu chẳng may có người chết trận, cũng sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống! Phụ nữ và trẻ em ở nhà cũng sẽ được làng Tây Hà chăm sóc!"
Lời nói của ông lão lúc nãy đã khiến không ít người dao động, còn lời nói của trưởng làng khiến họ càng yên tâm hơn.
"Ta bằng lòng!"
"Ta cũng vậy!"
...
Càng lúc càng có nhiều người đàn ông đứng lên.
"Trưởng làng... trong nhà ta không có đàn ông, nhưng ta cũng có thể đánh nhau, năm xưa khi tướng công của ta còn sống cũng không đánh lại ta, ta có thể cùng đi đánh thổ phỉ được không?"
Một người phụ nữ đỏ mặt hỏi.
"Đương nhiên, Kim tiên sinh đã từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, chỉ cần cô không sợ thì có thể đi, con gái của ta cũng là tiểu đội trưởng của đội binh lính nữ đấy!"
Trưởng làng cười nói: "Đợi sau khi đánh tan đám thổ phỉ, ta sẽ tiến cử cô gia nhập đội nữ binh!"
"Vậy tốt quá, cám ơn trưởng làng!"
Người phụ nữ vui mừng chạy vào lều cỏ, lấy ra cây thương dài mà người đàn ông của cô đã từng sử dụng.
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người theo sau, chẳng mấy chốc, càng lúc càng có nhiều phụ nữ tham gia vào đội bảo vệ làng Tây Hà.
"Kim tiên sinh từng nói người có lòng tiến về phía trước là người vô địch, trước kia ta không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi, vẫn là Kim tiên sinh nhìn xa trông rộng”.
Trưởng làng nhảy xuống tảng đá, nói với binh lính nữ bên cạnh: "Có những người này ở đây, cho dù làng Tây Hà hôm nay bị thổ phỉ phá nát, cũng sẽ sớm được xây dựng lại!"
...
Ngôi làng trở nên bận rộn vì ba mũi tên khói, trong một khu rừng cách ngôi làng mấy dặm, Trịnh Phương cũng không kịp trở tay khi nhìn thấy ba mũi tên khói.
"Tiên sinh hoài nghi trong làng có người phản bội, quả nhiên Tiên sinh đã đoán trúng rồi!"
Trịnh Phương tức giận nói: "Mau đi xem ai đã bắn mũi tên khói trên đỉnh núi, thổ phỉ còn chưa tiến vào Trường Xà Câu, bọn chúng làm vậy là đang báo tin cho bọn thổ phỉ sao?”
Chương 312: Tương kế tựu kế
Vĩ nhân đã từng nói rằng sức mạnh của quần chúng là vô tận.
Người dân Kim Xuyên căm ghét bọn thổ phỉ thu lương thực hàng năm, biết tin Kim tiên sinh phái người phong tỏa hang ổ của thổ phỉ, ai nấy cũng đều vỗ tay hoan hô.
Mỗi ngày các hộ nông dân đều mang lương thực mà hàng ngày nhà mình không nỡ ăn đến núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà và Hắc Thủy Câu cho đám người Trương Lương.
Đám thổ phỉ đỉnh Song Đà nghĩ rằng bọn chúng âm thầm lẻn xuống chân núi thần không biết, quỷ không hay, thực chất sớm đã bị thợ săn phát hiện rồi, hơn nữa còn lập tức báo cáo cho Trịnh Phương.
Đương nhiên chuyện lớn như vậy Trịnh Phương không dám tự mình quyết định, sau khi phái người đi xác nhận liền thông báo cho Kim Phi.
Thực chất Kim Phi vẫn luôn lo lắng về chuyện của mấy đám thổ phỉ này, dù sao mỗi nhóm cũng có hơn trăm người, nếu cưỡng ép đánh vào, cũng khiến cho các cựu binh và binh lính bị thương tổn nặng, vì vậy chỉ đành phong tỏa chờ đợi.
Mấy nhóm thổ phỉ này kiếm sống bằng cách thu lương thực hàng năm, mỗi một hang ổ đều tích trữ một lượng lớn lương thực, nếu chờ đợi thì bắt buộc phải chờ đợi một khoảng thời gian dài, nói không chừng 1 2 năm vẫn chưa kết thúc.
Hơn nữa thời gian lâu dần, các cựu binh phụ trách phong tỏa cũng sẽ mệt mỏi, từ đó nới lỏng cảnh giác, nhỡ một hôm nào đó thổ phỉ nắm bắt cơ hội lao ra thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi nhận được tin của Trịnh Phương, Kim Phi lập tức phái người tới núi Hổ Đầu kiểm tra, kết quả phát hiện ra bọn thổ phỉ luồn ra từ con đường nhỏ dưới chân núi.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, vì vậy Kim Phi quyết định tương kế tựu kế, bảo Trịnh Phương giả vờ như không biết gì hết, tiếp tục phong tỏa đỉnh Song Đà, âm thầm phái người theo sát nhất cử nhất động của thổ phỉ.
Bây giờ làng Tây Hà đang là một mớ hỗn độn, vì để ngăn tin tức truyền ra ngoài, chỉ có Kim Phi và Trịnh Phương biết được kế hoạch này, đến cả Khánh Mộ Lam cũng không nói.
Nhân lực sử dụng cũng là bí mật điều từ Quảng Nguyên về, nói với bên ngoài rằng đội hộ tống đi tới nơi khác rồi.
Sau khi bắt được Chu lão gia và Bành lão gia, vì để che mắt thiên hạ, Kim Phi còn bảo Trương Lương đưa bọn họ đến núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà để khuyên đầu hàng.
Tất cả các kế hoạch đều là để tìm cơ hội quét sạch bọn thổ phỉ với tổn hại ít nhất!
Muốn làm được điều này, đầu tiên cần một địa hình phù hợp để phục kích.
Cuối cùng, Kim Phi đã chọn Trường Xà Câu, một nơi cách làng Tây Hà không xa.
Trường Xà Câu này là một thung lũng dài và mỏng, được đặt tên theo hình dạng giống như một con rắn dài.
Một khi thổ phỉ tiến vào, chỉ cần dùng mấy cái máy bắn đá là có thể chặn hai đầu khe núi, thổ phỉ liền biến thành rùa trong hũ.
Hơn nữa Trường Xà Câu không rộng, hai bên sườn núi có thể đặt máy bắn đá để tiến hành yểm hộ công kích.
Rõ ràng là nơi tốt nhất để phục kích.
Sau khi chọn xong điểm phục kích và thiết lập vị trí máy bắn đá, việc duy nhất còn lại phải làm là dẫn bọn thổ phỉ vào trong Trường Xà Câu.
Kim Phi biết rằng bọn thổ phỉ nhất định sẽ báo thù làng Tây Hà, nhưng có lẽ vẫn sợ hãi lực lượng phòng vệ ở đây nên không dám đến.
Vì để bọn thổ phỉ yên tâm, Kim Phi cố ý để những tiêu sư còn lại trong làng thành nhóm trấn áp thổ phỉ, tản đi khắp nơi.
Còn chưa nghĩ ra cách nên sắp xếp đàn ông trong làng như thế nào thì đã xảy ra vụ tấn công ngoài ý muốn.
Vô tình, không cần Kim Phi sắp xếp, đàn ông trong làng đều đã chạy tới ứng cứu y.
Cơ hội tốt như vậy, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức nghĩ cách thông báo cho đội trấn áp thổ phỉ, tăng tần suất tuần tra ở những nơi khác, đồng thời cố ý nới lỏng khu vực xung quanh Trường Xà Câu.
Bọn thổ phỉ sợ đánh rắn động rừng, quả nhiên đi theo đường Trường Xà Câu.
Thấy kế hoạch sắp thành công, thổ phỉ sắp tiến vào Trường Xà Câu, ngọn núi phía đối diện đột nhiên bốc lên cột khói…
Đây không phải là nói rõ với bọn thổ phỉ đừng trốn nữa, bọn ta phát hiện ra các ngươi rồi sao?
Thực tế bây giờ bọn thổ phỉ đã hoảng rồi.
“Phùng tiên sinh, chúng ta bị phát hiện rồi sao?”
Từ đại đương gia thận trọng, liền tới tìm Phùng tiên sinh, hỏi: “Bây giờ làm thế nào, có đánh không?”
“Đã đến đây rồi, đi thêm một chút nữa là tới làng Tây Hà, nhất định là phải đánh!”
Lỗ đương gia không đợi Phùng tiên sinh trả lời, giành nói: “Bây giờ đàn ông trong làng Tây Hà không còn nữa, phát hiện ra chúng ta thì sao chứ? Chúng ta cứ xông vào, dựa vào mấy con đàn bà chẳng lẽ ngăn được chúng ta sao?”
“Lỗ đương gia nói có lý, chủ lực của làng Tây Hà đều đã bị Kim Phi đưa tới sông Gia Lăng rồi, cho dù bây giờ làng Tây Hà phái người đi cầu cứu, chạy đến sông Gia Lăng thông báo cho Kim Phi, Kim Phi đưa người quay về, dù có nhanh thế nào cũng phải mất 2 ngày”.
Phùng tiên sinh nói: “Một hai ngày đủ cho chúng ta lật làng Tây Hà nên vài lần rồi, sau đó có thể thuận lợi rút lui”.
Từ đương gia nghĩ một chút, quả đúng như vậy, cắn răng nói: “Được, vậy thì làm!”
“Máy bắn đá và nỏ hạng nặng ở làng Tây Hà rất mạnh. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành mục tiêu khi tập hợp lại với nhau. Tôi đề nghị từ giờ trở đi hãy tản ra hành động".
Phùng tiên sinh nói: “Không thể bố trí nỏ hạng nặng và máy bắn đá quanh làng được, chia ra hành động có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất!”
“Tiên sinh nói có lý!”, Lỗ đương gia tán thành nói: “Nếu Từ đương gia lo lắng như vậy, vậy thì ta sẽ dẫn các huynh đệ đỉnh Song Đà tiếp tục men theo Trường Xà Câu, Từ đương gia tìm con đường khác là được rồi”.
Theo thỏa thuận trước đó, hai nhóm thổ phỉ sẽ cùng tấn công làng Tây Hà, nhưng đồ ai cướp được thì là của người đó.
Từ đây đến làng Tây Hà đi men theo Trường Xà Câu là nhanh nhất.
Từ đương gia bản tính đa nghi, nếu như Phùng tiên sinh hoặc Lỗ đương gia bảo ông ta tiếp tục đi theo con đường cũ, ông ta nhất định sẽ từ chối.
Bởi vì ông ta sợ Trường Xà Câu có mai phục.
Nhưng bây giờ Lỗ đương gia lại chủ động muốn đi lối này, ông ta liền sợ hãi đỉnh Song Đà sẽ tới làng Tây Hà trước, giành hết đồ tốt.
Do dự một chút, lắc đầu nói: “Núi Hổ Đầu của ta vốn dĩ ở phía trước, theo lý ta đương nhiên nên đi qua Trường Xà Câu rồi!”
“Không phải vừa rồi ông sợ sao?”
Lỗ đương gia cười đểu hỏi.
“Đấy gọi là cẩn thận!”
Từ đương gia vặn lại, sau đó nhìn Phùng tiên sinh: “Bây giờ làng Tây Hà đã phát hiện ra chúng ta, nếu như để người của ta lùi xuống, sau đó để người đỉnh Song Đà đi lên trước thì quá lãng phí thời gian”.
“Từ đương gia nói có lý. Chúng ta càng kéo dài lâu, càng cho làng Tây Hà thêm nhiều thời gian chuẩn bị”.
Phùng tiên sinh vỗ vai Lỗ đương gia: “Lão Lỗ, lúc này đừng tranh giành nữa, phía trước có một ngã ba, cũng có thể tới làng Tây Hà, đợi lát nữa ông đi theo hướng đó, nhanh chóng sẽ không mất nhiều thời gian”.
“Hừ, lần này là ta nể mặt Phùng tiên sinh đấy nhé!”
Lỗ đương gia tức giận nói: “Nhưng ta nói trước với ông, sau khi bắt được nữ công nhân xưởng dệt, ta muốn chọn trước, ông không được tranh với ta!”
“Được, của ông tất, tôi không cần người nào cả!”
Từ đương gia thờ ơ xua tay, bước nhanh lên phía trước, dẫn đội ngũ núi Hổ Đầu vào Trường Xà Câu.
Không hề biết rằng, Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia ở phía sau ông ta, âm thầm nhìn nhau một cái.
Lỗ đương gia trông thì lỗ mãng, thực chất cũng có chút mưu mô. Ông ta cũng nhận ra Trường Xà Câu có lẽ có vấn đề, vì vậy mới cố ý dùng cách kích tướng, kích động Từ đương gia đi thăm dò.
Sau khi Phùng tiên sinh nhận ra được ý đồ của Lỗ đương gia cũng lập tức phối hợp theo.
Từ đương gia đã bị hai người lừa vào Trường Xà Câu bằng cách này.
Chương 313: Bao vây
Trên sườn núi, Trịnh Phương đang trốn trong bóng tối nhìn Từ đương gia dẫn thổ phỉ vào trong Trường Xá Câu không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Cũng may, kế hoạch mặc dù xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng thổ phỉ vẫn cắn câu.
Trong lúc Trịnh Phương đang mừng thầm, đột nhiên phát hiện thổ phỉ đỉnh Song Đà phía sau thổ phỉ núi Hổ Đầu lại tiến vào một con đường nhỏ ở ngã ba.
“Hỏng rồi!”
Trịnh Phương lẩm bẩm một tiếng, khẽ cau mày.
“Đội trưởng, thổ phỉ núi Hổ Đầu tiến vào Trường Xá Câu rồi, chúng ta ra tay không?”
Phó thủ đứng bên cạnh Trịnh Phương, xin chỉ thị: “Muộn nữa e là không kịp mất!”
Con đường nhỏ ở ngã ba cũng có thể dẫn tới làng Tây Hà, chỉ là xa hơn một chút.
Quan trọng nhất là dọc theo con đường này không có địa điểm thích hợp để bố trí mai phục, một khi thổ phỉ đỉnh Song Đà vượt qua sườn núi này thì có thể thẳng tiến tới làng Tây Hà.
Đến lúc đó muốn ngăn cũng không ngăn được!
Thổ phỉ đấm vào cây đại thụ bên cạnh, không cam tâm nói: “Ra tay đi, bắn hai mũi tên lớn”.
Trước khi hành động, Trịnh Phương và Kim Phi đã lên vài phương án để đối phó với các tình huống có thể xảy ra.
Bắn hai mũi tên có nghĩ là thực hiện phương án thứ hai.
Khi mũi tên bay lên trời, những viên đá lập tức bay ra từ những ngọn đồi ở hai bên Trường Xà Câu, bao phủ tấn công ở cả hai đầu của thung lũng,
Mặc dù không giết được tên thổ phỉ nào nhưng đã hình thành lực uy hiếp cực mạnh.
Đám thổ phỉ núi Hổ Đầu đều bị sốc.
“Thật sự có mai phục!”
Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia may mắn trong mắt đối phương.
Cũng may bọn họ không vào Trường Xà Câu, nếu không bây giờ đã bị nhốt trong đó rồi!
“Mau lên, nhân lúc núi Hổ Đầu đang bị khống chế, chúng ta mau tới làng Tây Hà!”,
Phùng tiên sinh gấp gáp giục.
“Tiên sinh, con đường này liệu có mai phục không?”
Lỗ đương gia lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã nghiên cứu kỹ địa hình khu vực lân cận làng Tây Hà rồi, một trăm dặm phía trước con đường này đều là đường chính, hai bên không có chỗ bố trí mai phục”.
Phùng tiên sinh vội nói: “Muốn chặn chúng ta trên con đường này chỉ có thể cầm dao đánh trực diện, mà bây giờ làng Tây Hà làm gì có…”
Phùng tiên sinh còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy nhóm cựu binh lao ra từ ngọn núi gần đó, một số cầm giáo, một số cầm khiên.
Tuy số người không nhiều, chỉ hơn 20 người nhưng đều là những người được đào tạo bài bản, hợp tác rất ăn ý.
Trong lúc Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia còn đang ngây người ra, hơn 20 cựu binh đã tạo thành một phương trận nhỏ, phong tỏa hoàn toàn con đường.
Kế hoạch này có thể nói là liên quan đến sự sống chết của làng Tây Hà, Kim Phi làm sao có thể không có phòng bị được?
Đội cựu binh này được đặc biệt sử dụng để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
“Một hai một! Một hai một!”
Các cựu binh tiếp cận đỉnh Song Đà bằng những bước chân nhịp nhàng.
Có thể là do ít người, cũng có thể là do được huấn luyện quá nhiều, phối hợp với nhau ăn ý hơn, tóm lại, tốc độ của tiểu phương trận này nhanh hơn nhiều so với Thiết Lâm Quân trên chiến trường trước đây.
Trường giáo trong tay cũng không phải là loại tre dày và nặng, mà đổi thành những cây thương sắc bén dài hơn một trượng, trục thương được làm bằng ống thép, không chỉ có trọng lượng nhẹ mà còn có thể tránh bị kiếm chém.
Phối hợp với tiếng hô và nhịp độ có trật tự, khí thế của các cựu binh ngày càng mạnh mẽ, mặc dù khoảng cách vẫn còn vài trượng nhưng bọn thổ phỉ vẫn kinh hoàng rút lui.
“Các huynh đệ, bọn chúng chỉ có hơn 20 người, chúng ta có mấy trăm người, không phải sợ, bọn chúng chỉ đang dọa chúng ta thôi!”
Lỗ đương gia đỏ mắt hét: “Giết chết một tên bên kia, ông đây thưởng hai lượng bạc, ai thành công trước, ông đây thưởng 100 lượng!”
Kích cầu những tên thổ phỉ bằng lượng bạc là phương pháp thường được mọi đại đương gia sử dụng.
Lý do lấy phần thưởng ra để sử dụng là vì uy hiếp thì không thoải mái.
Bọn thổ phỉ cướp bóc đánh người không phải là vì muốn thực hiện một xã hội cường quyền, suy cho cùng không phải vì tiền sao?
Quả nhiên, Lỗ đương gia vừa dứt lại, đám thổ phỉ lập tức dừng lui bước, sau đó điên cuồng lao về phía cựu binh, ai nấy cũng muốn trở thành người đầu tiên giết chết cựu binh, lĩnh được phần thường cao nhất.
Đáng tiếc bọn chúng đã đánh giá thấp uy lực của phương trận.
Khi bọn chúng vẫn còn cách phương trận một trượng, theo lệnh của chỉ huy, những ngọn giáo giữa các tấm khiên đột nhiên đâm ra.
Vài tên thổ phỉ xông lên phía trước chết ngay lập tức.
“Thương của bọn chúng quá dài, chúng ta hoàn toàn không thể tới gần được!”
Lỗ đương gia nhìn thổ phỉ không ngừng ngã xuống, cau mày nói: “Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách”.
“Thương của bọn chúng dài, chúng ta làm ra cái dài hơn không phải là được rồi sao?”
Phùng tiên sinh quay đầu nhìn rừng cây trên núi: “A Quân, đi chặt cây, đập nát cái mai con nhím này đi!”
“Rõ!”
Một thuộc hạ lập tức dẫn người lên núi chặt một cây gỗ cao hơn ba trượng, to bằng cái thùng, rồi mười mấy người cùng nhau khiêng xuống.
Những tên cướp trên đường núi lần lượt nhường đường, nhìn thấy người của Phùng tiên sinh khiêng cây hướng thẳng về phía phương trận.
Tuy nhiên đúng lúc này, lùm cây bên trái phương trận tẽ ra, một mũi tên hạng nặng bay ra ngoài, hàng tám tên thổ phỉ bên phải cây lớn giống như kẹo hồ lô, bị mũi tên xuyên qua từ đầu đến cuối.
Sau đó, mũi tên xuyên qua ba hoặc bốn tên thổ phỉ trước khi bay xiên vào núi!
“Chết tiệt, đám người Tây Hà sao lại thích dùng nỏ hạng nặng như vậy?”
Phùng tiên sinh sầm mặt đấm vào tảng đá gần đó.
“Tiên sinh, bây giờ làm thế nào?”
Lỗ đương gia hỏi.
“Còn làm thế nào được nữa, tản ra!”
Phùng tiên sinh nhắn mắt, vẻ mặt thất vọng.
Kế hoạch lần này ông ta không biết đã suy tính bao nhiêu lần, cho rằng không còn chỗ hổng nào nữa rồi, ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị thất bại thảm hại!
Trong lòng ông ta cực kỳ không cảm lòng, nhưng giờ còn có cách gì khác chứ?
Phương trận giống như một cái mai rùa có gai, ông ta căn bản là chọc thủng không được, còn đánh nữa chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Tiên sinh, chúng ta sắp tới cửa làng Tây Hà rồi, bỏ chạy như vậy thì thiệt quá!”
Lỗ đương gia gằn giọng hỏi.
“Nếu ông muốn đánh thì cứ đánh, ta đi trước!”
Phùng tiên sinh không thèm nói nhiều, dẫn theo người của mình rời đi.
“Ta…”
Lỗ đương gia đá văng những viên đá bên đường, sau đó hung dữ hét lớn: “Tản!”
Mặc dù tốc độ của phương trận đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không thể tự do hành động như đám thổ phỉ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thổ phỉ chạy trốn.
“Thôi bỏ đi, tiên sinh nói rồi, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ 100% được, đỉnh Song Đà chạy rồi thì thôi”.
Trịnh Phương bất lực nói: “Cũng may núi Hổ Đầu đã bị chúng ta vây chặt rồi, cũng coi như không phí công, khuyên đầu hàng đi”.
“Đám thổ phỉ kia, mau ném hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn bò xuống đất cho ta!”
Phó thủ cao giọng hét lớn: “Ta chỉ cho các ngươi đến 20, nếu như đếm qua 20, các ngươi còn ai vẫn không bò xuống thì đừng trách ông đây ra tay độc ác!”
Nói xong liền dùng máy bắn đá để ra uy.
Chỉ là lần này không chỉ bắn vào hai đầu Trường Xà Câu mà trực tiếp bắn tới gần khu vực tập trung của thổ phỉ.
Chương 314: Quay về trật tự
Sau khi thổ phỉ núi Thiết Quán bị Kim Phi tiêu diệt, thổ phỉ núi Hổ Đầu lúc rảnh rỗi thường thảo luận về chuyện này, không thể tránh khỏi việc nhắc tới máy bắn đá và cung hạng nặng.
Khi đó rất nhiều thổ phỉ đều không quá coi trọng, còn không nghĩ cách để đối phó với nó.
Nhưng khi vô số hòn đá rơi xuống như mưa xuống người họ, cuối cùng họ cũng nhận ra tâm trạng của thổ phỉ núi Thiết Quán khi đó.
“Một!”
“Hai!”
…
Đội phó của Trịnh Phương không quan tâm đến tâm trạng của chúng, bắt đầu đếm số luôn.
“Các huynh đệ, núi Hổ Đầu của chúng ta không có ai nhát gan, ai dám đầu hàng, ông đây chém kẻ đó!”
Từ đương gia biết rằng một khi đầu hàng, ông ta sẽ chết, vì vậy liền giơ đao lên đe dọa.
Nhưng giây tiếp theo, một mũi tên hạng nặng từ trong núi bay ra, trực tiếp đóng đinh Từ đương gia xuống đất!
Bị bắn ở khoảng cách gần như vậy, Từ đương gia không kịp hét lên một tiếng đã tắt thở.
“Các huynh đệ, chạy mau!”
Đám thổ phỉ bị cảnh này kích động, hơn nửa đám thổ phỉ giống như gà mất đầu, muốn chạy trốn khỏi Trường Xà Câu.
Tuy nhiên đúng lúc này, một tiếng động lớn lại truyền tới từ đỉnh núi.
Vị trí hòn đá rơi xuống vẫn như trước, hơn chục tên thổ phỉ chạy phía trước lập tức bị đá nghiền qua.
Những tên thổ phỉ còn lại lập tức sợ hãi dừng lại, không dám chạy nữa.
“Mười hai!”
“Mười ba!”
…
Phó thủ trên núi không dừng lại, tiếp tục đếm.
Nếu như là đánh tay đôi, bọn thổ phỉ có thể còn có chút dũng khí xông lên, nhưng hiện giờ bọn thổ phỉ hoàn toàn không nhìn thấy kẻ địch, chỉ nhìn thấy đại đương gia bị bắn chết tươi, nhìn thấy đồng đội của mình bị đá đè chết.
Cảm giác này khiến con người ta tuyệt vọng.
Khi phó thủ đếm đến 15, cuối cùng cũng có thổ phỉ không chịu được, ném vũ khí xuống, sau đó bò trên đất.
Có người dẫn đầu ắt có người theo sau, rất nhanh, hơn 90% bọn thổ phỉ đề đã bò trên đất.
Đương nhiên, có những tên thổ phỉ vẫn đứng yên và nhìn những đồng đội đầu hàng với ánh mắt khinh bỉ.
Phó thủ cũng đã đếm đến 20.
Khi anh ta vừa dứt lời, hai hàng mũi tên từ hai bên thung lũng bay ra, gào rít theo gió, hướng xuống bên dưới.
Những tên thổ phỉ vẫn còn đứng đa số đều bị mũi tên xuyên qua.
Một số ít may mắn thoát được, suýt chút nữa thì tè ra quần, ai nấy đều bổ xuống đất.
“Mẹ kiếp đã đi làm thổ phỉ rồi, còn chơi trò anh hùng hảo hán với ông đây à!”
Trịnh Phương khinh thường nói: “Nhớ kỹ mấy tên vừa rồi, tí nữa chém cho ta!”
“Đội trưởng, bọn chúng không phải đã đầu hàng rồi sao?”
Phó thủ do dự hỏi.
“Tiên sinh từng nói, thổ phỉ sợ quyền lực nhưng không sợ đạo đức, tha cho bọn chúng một mạng, bọn chúng sẽ không cảm kích ngươi, ngược lại còn cảm thấy có thể ra giá với bọn chúng, cùng lắm thì nhận sai là được rồi”.
Trịnh Phương nói: “Ta phải cho bọn chúng biết, tù nhân là tù nhân, không vâng lời chỉ có 1 con đường chết!”
“Ta hiểu rồi”.
Phó thủ gật đầu, hỏi: “Những tên này xử lý thế nào? Hay là giao cho quan phủ?”
“Không cần, đưa tới núi Miêu Miêu nhốt lại trước, tiên sinh nói rằng sau này sẽ có việc cần dùng. Còn về những tên đã chết thì thông báo cho quan phủ đến khám nghiệm tử thi đi”.
Trịnh Phương nói: “Phái người để mắt tới đỉnh Song Đà đã chạy thoát, còn có tên Phùng tiên sinh đó nữa, một khi có cơ hội trừ khử ông ta thì lập tức tới thông báo cho ta”.
“Rõ!”
…
Làng Tây Hà, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến với bọn thổ phỉ, kết quả đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng tên nào.
Tiểu Ngọc đang định phái người lên núi xem có chuyện gì thì thấy một cựu binh chạy về.
“A Cường ca, không phải huynh đang ở đội hộ vệ Quảng Nguyên sao? Sao lại quay về rồi?”, Tiểu Ngọc khó hiểu hỏi.
“Là như vậy…”
Bây giờ trận chiến đã kết thúc, A Cường được Trịnh Phương cử về để báo tin, giải thích kế hoạch của Kim Phi một lượt.
“Ngươi nói Kim Phi đã sớm biết chuyện núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà sẽ đánh làng Tây Hà nên đã chuẩn bị hết rồi sao? Thổ phỉ núi Sơn Đầu đều bị bắt rồi, còn đỉnh Song Đà thì bị đánh chạy rồi?”
Trưởng làng kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống.
Ai cũng biết vừa rồi ông ấy lo lắng thế nào.
Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ lo lắng đều đã tan biến, trưởng làng cảm thấy mình vừa từ địa ngục lên thiên đường vậy.
“Tiên sinh thật là, chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, dọa chết ta rồi!”
Tiểu Ngọc bất mãn lẩm bẩm.
“Kế hoạch này của Kim Phi vô cùng trọng đại, nếu như ai cũng nói, lộ ra ngoài thì phải làm sao?”
Trưởng làng quở trách: “Nếu cô đã muốn đi làm nữ binh, vậy thì phải nhớ kỹ, việc cô cần làm là tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ cách bố trí của tướng quân!”
“Biết rồi, biết rồi!”
Tiểu Ngọc làu bàu bước sang một bên.
Mặc dù thổ phỉ đã bị đánh tan nhưng trưởng làng không hề buông lỏng mà còn càng cảnh giác hơn.
Tháp cảnh báo ở đầu làng tăng thêm mấy cái, tần suất tuần tra cũng tăng lên.
Tình hình căng thẳng này kéo dài hai ngày mới kết thúc.
Bởi vì chiều nay, Kim Phi đã tiễn đô úy Tiêu, dẫn theo đại đội quân quay về.
Kim Phi vốn định đưa ngân lượng cho đô úy Tiêu, nhưng hắn sống chết không chịu, cuối cùng thấy Kim Phi kiên trì mới nhận mấy chục miếng xà phòng.
Xà phòng là vật tiêu hao, lô xà phòng đầu tiên mà Đường Tiểu Bắc bán ở Quảng Nguyên về cơ bản đã được sử dụng hết.
Lúc này, thị trường xà phòng ở những nơi khác cũng lần lượt được mở ra, nguồn hàng ở núi Thiết Quán nhanh chóng cạn kiệt, dẫn đến tình trạng thiếu xà phòng trong quận.
Nếu như chưa sử dụng xà phòng thì không sao, nhưng một khi đã quen dùng, đột nhiên không có nữa, rất nhiều phụ nữ đều cảm thấy ngứa ngáy.
Còn các thanh lâu thì càng gấp hơn, bây giờ xà phòng đã trở thành nhu yếu phẩm của các thanh lâu, không có xà phòng thì không kinh doanh được.
Những người bỏ tiền ra mua xà phòng về cơ bản đều không thiếu tiền, một miếng xà phòng với giá bán 5 lượng, ở thị trưởng chợ đen cao hơn gấp đôi mà vẫn hết sạch, không có mà mua.
Đó là lí do vì sao đô úy Tiêu từ chối tiền mà lại lấy xà phòng.
Lần này đô úy Tiêu giúp được một việc lớn, Kim Phi đương nhiên sẽ không keo kiệt, lập tức tặng ngay 100 miếng.
Đô úy Tiêu vô cùng cảm kích, đáp lại bằng cách bổ nhiệm Bách phu trưởng, người khi đó có quan hệ tốt với Thiết Chùy trong quận thành thay Kim Phi làm huyện úy binh phủ của Kim Xuyên.
Nói là tạm thay, quay về bổ sung một văn thư nhận lệnh là được rồi.
Bách phu trưởng này cũng là một người suy nghĩ thấu đáo, biết mình nhờ Kim Phi mà được chức huyện úy nên ngay đêm hôm đó đã mang quà tới thăm Kim Phi.
Ngay sau đó, huyện lệnh đi xem bệnh quay về cũng tới, lời trong ý ngoài mong rằng được Kim Phi ủng hộ.
Huyện lệnh và huyện úy liên tục thể hiện thái độ, đồng nghĩa với việc Kim Phi đã kiểm soát huyện nha của Kim Xuyên.
Khi các cựu binh và nữ binh lính trở lại vị trí của họ, ngôi làng cuối cùng đã khôi phục lại trật tự cũ.
Xưởng dệt đêm đó đã mở cửa lại.
Kim Phi, Khánh Mộ Lam, Đường Đông Đông, trưởng làng…
Các quản lý cấp cao của làng Tây Hà lại tụ họp tại phòng họp nhà Kim Phi.
So với lần trước, lần này có thêm ba người, lần lượt là thợ săn cao Hàn Phong, thợ săn lùn Đường Phi, ông lão một tay Triệu Lão Tam.
Khi mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, Kim Phi đứng dậy nói: “Bây giờ ta có vài chuyện muốn nói”.
Chương 315: Nhóm hai
“Đầu tiên, lần này xin chân thành cảm tạ hai vị lão Hàn, lão Đường, còn có ông Triệu nữa”.
Kim Phi trịnh trọng hành lễ với ba người bọn họ: “Cảm ơn các vị đã bất chấp nguy hiểm báo tin cho chúng tôi!”
“Tiên sinh tiêu diệt thổ phỉ núi Đăng Đài, giúp ta báo thù cho cha, ta chỉ là báo một cái tin, là chuyện nên làm mà”.
“Ui chao, tiên sinh tiêu diệt thổ phỉ là vì bách tính, đây là chuyện bọn ta nên làm mà, hơn nữa đợi ta báo tin xong, người của tiên sinh dẫn quân tới, tiên sinh cũng đã đánh tan thổ phỉ rồi”.
“Tiên sinh thu nạp cả nhà lão nô, lão nô bây giờ là người làng Tây Hà, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn bọn thổ phỉ hãm hại dân làng được. Hơn nữa tiên sinh đã chuẩn bị sẵn hết rồi, sự nhắc nhở của ta chẳng qua cũng chỉ là dư thừa mà thôi”.
Đường Phi, Hàn Phong, Triệu Lão Sơn lần lượt nói.
“Cho dù có tác dụng hay không, tấm lòng của ba người đều rất chân thành, đáng để cho ta cảm kích”.
Kim Phi gật đầu với Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc mỉm cười mang tới một khay, trong đó có ba thỏi bạc lớn năm mươi lượng.
Ban đầu Đường Tiểu Bắc phản đối việc thưởng 50 lượng, không phải vì keo kiệt mà là vì số tiền này đối với người dân miền núi mà nói là một con số quá lớn.
Rất nhiều người sau khi một đêm phát tài dễ có xu hướng biến chất, Đường Tiểu Bắc sợ ba người họ cũng như vậy.
Nhưng Kim Phi lại rất kiên trì.
Bởi vì y phát hiện một số ưu điểm trên người bọn họ, muốn tận dụng bọn họ, ngân lượng lần này cũng coi như một lần thử nghiệm.
Nếu như không thể cưỡng lại được cám dỗ của 50 lượng bạc, Kim Phi không thể giao nhiệm vụ quan trọng cho bọn họ được.
“Đây là phần thưởng cho ba người, đừng từ chối”.
Kim Phi mỉm cười đẩy ngân lượng tới trước mặt ba người họ.
“Không được, không được”.
Ba người vội vàng xua tay.
50 lượng bạc đối với người dân miền núi mà nói quả thực quá nhiều, bọn họ thấy mà sợ.
“Làng Tây Hà từ trước đến giờ có thưởng có phạt, sau này ta sẽ còn thưởng cho người khác, nếu như ba vị không nhận, vậy là phá vỡ quy tắc, vậy người khác phải làm như thế nào?”
Kim Phi kên trì đặt ngân lượng vào trong tay bọn họ.
“Đúng vậy đó ba vị, bọn ta còn đang đợi lĩnh thưởng đây”.
Đám người Trịnh Phương, Thiết Chùy mỉm cười phụ họa theo.
Ba người Triệu Lão Sơn bất lực, chỉ đành luôn mồm cảm ơn rồi nhận lấy tiền.
“Lão Đường, lão Hàn, không biết hai người có đồng ý gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không?”
Kim Phi mở lời mời.
“Đồng ý, đồng ý”.
Bây giờ ai mà không biết tiêu sư được đãi ngộ tốt thế nào, hai người thợ săn không nghĩ nhiều lập tức gật đầu lia lịa.
“Nếu đã như vậy, vậy ngày mai hai vị quay về chuyển nhà tới đây”.
Kim Phi dặn dò: “Đông Đông, trưởng làng, hai người để tâm một chút, đợi người tới thì giúp sắp xếp chỗ ở”.
Nếu đã tận dụng thì việc sắp xếp thỏa đáng cho cả gia đình bọn họ là điều nên làmm không chỉ giải tỏa những lo lắng của đối phương mà còn khiến cho đối phương phải đắn đo khi nảy sinh suy nghĩ lệch lạc.
“Được”.
Trưởng làng và Đường Đông Đông gật đầu đồng ý.
“Đa tạ Kim tiên sinh!”
Hàn Phong, Đường Phi kích động, không ngừng cảm ơn.
Lần này bọn họ thu hoạch quá lớn, không chỉ bỗng nhiên có được 50 lượng, còn được gia nhập tiêu cục Trấn Viễn như ý nguyện, công việc của người nhà cũng không cần phải lo lắng.
Hai người đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Lão Đường, ngươi sắp xếp xong thì đi tìm lão Trịnh, làm do thám trước”.
Kim Phi tiếp tục dặn dò: “Lão Hàn đi tìm Lương ca, nghe theo sự sắp xếp của huynh ấy”.
“Được!”, hai người gật đầu đồng ý.
“Kim Phi, có chuyện này muốn nói với cậu, mấy ngày trước không biết chuyện cậu đã sắp xếp lão Trịnh mai phục thổ phỉ, ta sợ làng mình không chống cự được, nên không thương lượng với cậu…”
Trưởng làng nói chuyện mình đã đồng ý với dân ngoại lai.
Sau đó có chút chột dạ nhìn Kim Phi.
Nếu như Kim Phi từ chối lời hứa khi đó của ông ấy, vậy thì sau này ông ấy không còn mặt mũi nào nhìn người bên ngoài nữa.
“Chuyện này trưởng làng làm rất đúng, hoạn nạn thấy chân tình, có thể đứng ra trong lúc làng Tây Hà chúng ta gặp khó khăn thì chính là người một nhà”.
Kim Phi nói: “Ông là trưởng làng, lời nói ra đương nhiên có trọng lượng, cứ làm theo cách của ông đi”.
Lúc này trưởng làng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nhắc đến những người này, ta có một suy nghĩ, đúng lúc mọi người đang ở đây, chúng ta cùng bàn bạc một chút đi”.
Kim Phi nói: “Ta chuẩn bị mua khu đất trống giữa làng Tây Hà và làng Quan Gia, xây dựng các ký túc xá giống như ký túc xá của cựu binh, tạm thời sắp xếp những người ngoại lai đến đó, thành lập đội số hai của làng Tây Hà, mọi người thấy thế nào”.
“Được đấy, như vậy tiện quản lý, cũng dễ dàng liên kết với làng Quan Gia, trở thành một thôn lớn”.
Đường Đông Đông gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng như vậy e là sẽ khiến người dân làng Tây Hà chúng ta có ý kiến?”
“Đúng vậy, tướng công xây nhà gạch cho người ngoài, còn người trong làng thì lại phải ở nhà rơm, trong lòng nhất định sẽ khó chịu”, Đường Tiểu Bắc phụ họa thêm.
“Những căn nhà đó đương nhiên ta sẽ không tặng không cho bọn họ, là cho thuê tạm thời thôi, hơn nữa phải là người lần này đứng ra giúp chúng ta chống thổ phỉ mới có tư cách thuê”.
Kim Phi nói: “Nếu như dân làng cũng có người muốn thuê cũng được, chỉ cần bọn họ chấp nhận bỏ tiền là được”.
“Như vậy cũng được”, Đường Đông Đông gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Kim Phi.
“Nhóm trưởng của nhóm 2 làng tây Hà tạm thời cho ông Triệu đảm nhiệm, mọi người có ý kiến gì không?”, Kim Phi hỏi.
Sự việc lần này Triệu Lão Sơn đã thể hiện được khả năng tổ chức và phối hợp, hơn nữa còn có uy tín nhất định đối với người ngoại lai, là người thích hợp nhất cho vị trí tổ trưởng này.
“Ta đồng ý, nếu không có lão Triệu, lần này tuyệt đối không thể thành lập nhóm 2 nhanh như vậy được”.
Trưởng làng có ấn tượng rất tốt về Triệu Lão Sơn, lập tức bày tỏ thái độ: “Lão Triệu, ông đừng có từ chối, ta đã nghe ngóng qua rồi, trước đây ông đã là trưởng làng mấy chục năm, sau đó vì đắc tội với thổ phỉ, sợ liên lụy dân làng nên mới không làm nữa”.
“Ta đồng ý!”
“Đồng ý!”
Những người khác cũng lần lượt đồng tình.
“Vậy sau này nhóm 2 phải làm phiền ông Triệu rồi”, Kim Phi nói.
“Ta…”
Triệu Lão Sơn có chút bất ngờ, nhưng không từ chối mà bảo đảm rằng: “Kim tiên sinh yên tâm, lão nô cho dù liều cái mạng già này cũng sẽ thay tiên sinh quản lý nhóm 2 thật tốt”.
“Ta tin tưởng Triệu nhóm trưởng”.
Kim Phi rất thích tính cách này của Triệu Lão Sơn.
Muốn làm thì sẽ không từ chối, không giống mấy kẻ đạo đức giả, rõ ràng trong lòng rất muốn làm, nhưng còn phải chờ người khác nịnh nọt, cuối cùng mới bày ra dáng vẻ không tình nguyện đồng ý.
Mệt mỏi, lãng phí thời gian.
Sau đó, mọi người thảo luận một số vấn đề khác, và cuộc họp kéo dài đến hơn chín giờ tối.
Đến khi buổi họp kết thúc, Kim Phi bảo Trương Lương ở lại.
Hơn nữa còn phái người bảo Tiểu Ngọc đang trực ban tới.
“Tiên sinh, tìm ta có việc gì sao?”
Sau vài tháng huấn luyện trong đội nữ binh lính, Tiểu Ngọc đã thay đổi rất nhiều.
Từ tiểu cô nương liều lĩnh hồi đó, cô ấy đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Cách xưng hô đối với Kim Phi cũng đã thay đổi.
“Có chút chuyện”, Kim Phi nói: “Lần này trấn áp thổ phỉ đã phơi bày một vấn đề lớn của chúng ta, và chúng ta phải giải quyết nó càng sớm càng tốt, nếu không làng Tây Hà sẽ không bao giờ thực sự an toàn được”.
“Vấn đề gì?”
Trương Lương và Tiểu Ngọc cùng hỏi.
Vèo vèo vèo!
Ba mũi tên bay vút lên không trung với âm thanh sắc bén.
Ở xưởng dệt làng Tây Hà, Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông đồng thời lao vào sân, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài ngôi làng.
"Ba làn khói đỏ! Ba mũi tên lệnh!"
Không chỉ Tiểu Ngọc và Đường Đông Đông nghe thấy tiếng mũi tên xé gió mà gần như toàn bộ người trong làng Tây Hà đều nghe thấy rõ mồn một.
Mọi người đều bước ra khỏi nhà, ngước nhìn về phía xa xăm.
Mặc dù mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ biết rằng đây là tín hiệu nguy hiểm nhất.
Không cần Tiểu Ngọc gửi mệnh lệnh, dân làng đã tự động hành động theo nhiệm vụ mà Tiểu Ngọc đã giao.
"Trưởng làng, thổ phỉ quá đông, nhân viên hộ tống đều không có ở trong thôn, chỉ dựa vào mấy người phụ nữ này thì không thể bảo vệ được thôn!"
Ở cổng làng, một ông lão ngăn trưởng làng lại: "Ta biết Kim tiên sinh vẫn luôn không tin người ngoài làng như bọn ta, nhưng bọn ta thật sự coi làng Tây Hà là nhà của mình, hãy để bọn ta cùng đánh thổ phỉ nhé”.
"À…"
Trưởng làng hơi do dự.
Nói thật, trưởng làng đã hơi cảm động trước lời đề nghị của ông lão, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm.
Ngộ nhỡ trong đám người này có một kẻ phản bội hoặc không thể chống cự được, khiến đám thổ phỉ vào làng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.
"Trưởng làng, hay là thế này đi, ta quay về bảo mấy người đàn ông đứng canh ở bên ngoài, mấy cô gái của làng Tây Hà ở bên trong, như vậy ông có thể yên tâm rồi chứ?"
Ông lão lo lắng hỏi: "Trưởng làng, ông mau quyết định đi, muộn nữa là không kịp nữa đâu”.
Trưởng làng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, cứ làm theo lời của ông! Ta sẽ bảo các binh lính nữ yểm trợ cho các người bằng máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng!"
"Bọn ta chỉ đợi câu nói này của trưởng làng”.
Ông lão quay đầu chạy nhanh.
Có một bãi cỏ lớn ở bãi đất trống ven sông phía ngoài làng, những người dân làng khác đến làng Tây Hà đều tập trung ở đây.
Kể từ khi tin tức Kim Phi bị thổ phỉ phục kích truyền về vào đêm hôm đó, các xưởng dệt, công trường xây dựng và lò nung đều ngừng hoạt động.
Những người già, phụ nữ và trẻ em ở làng Tây Hà và làng Quan Gia đều tập trung tại nhà ăn của xưởng dệt, còn những người khác trong thôn đều trở lại khoảng đất trống ven sông.
Lúc này, mọi người đang đứng bên ngoài từng túp lều tranh, ngước nhìn cột khói phía xa.
"Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại là mũi tên lệnh bằng khói”.
"Khó khăn lắm mới tìm được một nơi an toàn để sống yên ổn qua ngày, làng Tây Hà tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nhé!"
"Đúng vậy, Kim tiên sinh cũng không tin tưởng chúng ta, muốn giúp cũng không giúp được”.
"Ta thấy Kim tiên sinh không hề coi mọi người như người của mình. Trong xưởng dệt, mọi người đều làm công việc giống nhau, dựa vào đâu mà người dân ở làng Tây Hà và làng Quan Gia có thể nhận được mức lương gấp đôi chứ?"
"Câm miệng cho ta, chúng ta mới tới đây, Kim tiên sinh có thể thu nhận chúng ta đã là tốt lắm rồi, dựa vào đâu mà phải coi cô là người của mình?"
"Quyên Nương, cô nói nhỏ thôi. Cô đã quên chuyện người phụ nữ ở làng Dương Hà vì chuyện này mà khóc lóc la lối om sòm ở nhà ăn, đã bị Đường quản lý đuổi ra khỏi làng sao? Cẩn thận bị Đường quản lý nghe thấy, cũng sẽ đuổi cô ra ngoài đấy!"
"Đúng vậy, người ở làng Tây Hà và làng Quan Gia là những người đầu tiên đi theo Kim tiên sinh. Chúng ta là người mới, đương nhiên Kim tiên sinh sẽ tin tưởng họ hơn chúng ta”.
"Đúng vậy, nghe nói Kim tiên sinh trước kia không tin người làng Quan Gia, sau này người làng Quan Gia giúp Kim tiên sinh đánh thổ phỉ, Kim tiên sinh mới coi người làng Quan Gia như người của mình”.
"Vậy chúng ta cũng giúp Kim tiên sinh đánh thổ phỉ, có phải ngài ấy cũng sẽ coi chúng ta như người của mình?"
...
Mọi người đang nhao nhao bàn luận, lúc ông lão trở về, không nói gì nhiều đã nhảy lên một tảng đá lớn ở rìa bãi đất trống.
"Mọi người già trẻ lớn bé im lặng! Ta có lời muốn nói!"
Ông lão hét lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
"Ta là Triệu Lão Sơn đến từ làng Hắc Thổ. Vừa rồi ở trên núi ta đã nhìn thấy đám thổ phỉ đến tấn công làng Tây Hà, vì vậy ta đã thông báo cho trưởng làng...”
Ông lão kể lại những gì ông ấy nhìn thấy một cách nhanh chóng.
"Ta không biết tại sao mọi người lại đến đây, dù sao ta là bị thổ phỉ ép đến đây. May mắn thay, Kim tiên sinh có lòng tốt thu nhận cả nhà bọn ta. Giúp trẻ em được ăn no, phụ nữ trong nhà có quần áo để mặc. Không giấu gì mọi người, cho dù Kim tiên sinh có tin ta hay không thì lão già này cũng đã coi làng Tây Hà như nhà của mình, sau này sẽ cắm rễ ở đây”.
Ông lão hét lớn: "Không phải mọi người đều cho rằng Kim tiên sinh không tin tưởng chúng ta sao? Bây giờ cơ hội đến rồi!
Lần này ở làng Tây Hà không có đàn ông canh giữ, nếu chúng ta có thể giúp Kim tiên sinh canh giữ và bảo vệ làng Tây Hà, ta tin rằng Kim tiên sinh chắc chắn sẽ bắt đầu tin tưởng chúng ta!"
Không ít người bên dưới đều tỏ vẻ xúc động.
Đặc biệt là những nữ công nhân trong các xưởng dệt, sự cám dỗ của mức lương gấp đôi là quá lớn đối với họ.
"Khi thổ phỉ vào làng sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần lão già này phải nói nhiều nữa nhỉ. Thực ra, mọi người không chỉ canh giữ làng Tây Hà thay cho Kim tiên sinh, mà cũng là canh giữ làng Tây Hà cho chính chúng ta”.
Ông lão hét lên: "Dù sao lão già này cho dù có chết cũng sẽ không để thổ phỉ vào làng làm hại phụ nữ nhà ta. Là đàn ông thì đi theo ta tới cổng làng giúp Kim tiên sinh ngăn chặn đám thổ phỉ”.
"Ông anh nói hay lắm!"
Nghe vậy, trưởng làng cười ha hả nhảy lên tảng đá: "Chắc hẳn có nhiều người nhận ra ta, ta là Lưu Khánh Nguyên – trưởng làng của làng Tây Hà. Kim tiên sinh không có ở đây, ta thay ngài ấy đồng ý với mọi người. Chỉ cần người đàn ông nào đứng ra bảo vệ làng Tây Hà thì sau này có thể tham gia tuyển chọn làm nhân viên hộ tống, phụ nữ trong nhà cũng sẽ giống phụ nữ trong thôn của bọn ta.
Nếu chẳng may có người chết trận, cũng sẽ được bồi thường theo tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống! Phụ nữ và trẻ em ở nhà cũng sẽ được làng Tây Hà chăm sóc!"
Lời nói của ông lão lúc nãy đã khiến không ít người dao động, còn lời nói của trưởng làng khiến họ càng yên tâm hơn.
"Ta bằng lòng!"
"Ta cũng vậy!"
...
Càng lúc càng có nhiều người đàn ông đứng lên.
"Trưởng làng... trong nhà ta không có đàn ông, nhưng ta cũng có thể đánh nhau, năm xưa khi tướng công của ta còn sống cũng không đánh lại ta, ta có thể cùng đi đánh thổ phỉ được không?"
Một người phụ nữ đỏ mặt hỏi.
"Đương nhiên, Kim tiên sinh đã từng nói, phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, chỉ cần cô không sợ thì có thể đi, con gái của ta cũng là tiểu đội trưởng của đội binh lính nữ đấy!"
Trưởng làng cười nói: "Đợi sau khi đánh tan đám thổ phỉ, ta sẽ tiến cử cô gia nhập đội nữ binh!"
"Vậy tốt quá, cám ơn trưởng làng!"
Người phụ nữ vui mừng chạy vào lều cỏ, lấy ra cây thương dài mà người đàn ông của cô đã từng sử dụng.
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người theo sau, chẳng mấy chốc, càng lúc càng có nhiều phụ nữ tham gia vào đội bảo vệ làng Tây Hà.
"Kim tiên sinh từng nói người có lòng tiến về phía trước là người vô địch, trước kia ta không hiểu, bây giờ đã hiểu rồi, vẫn là Kim tiên sinh nhìn xa trông rộng”.
Trưởng làng nhảy xuống tảng đá, nói với binh lính nữ bên cạnh: "Có những người này ở đây, cho dù làng Tây Hà hôm nay bị thổ phỉ phá nát, cũng sẽ sớm được xây dựng lại!"
...
Ngôi làng trở nên bận rộn vì ba mũi tên khói, trong một khu rừng cách ngôi làng mấy dặm, Trịnh Phương cũng không kịp trở tay khi nhìn thấy ba mũi tên khói.
"Tiên sinh hoài nghi trong làng có người phản bội, quả nhiên Tiên sinh đã đoán trúng rồi!"
Trịnh Phương tức giận nói: "Mau đi xem ai đã bắn mũi tên khói trên đỉnh núi, thổ phỉ còn chưa tiến vào Trường Xà Câu, bọn chúng làm vậy là đang báo tin cho bọn thổ phỉ sao?”
Chương 312: Tương kế tựu kế
Vĩ nhân đã từng nói rằng sức mạnh của quần chúng là vô tận.
Người dân Kim Xuyên căm ghét bọn thổ phỉ thu lương thực hàng năm, biết tin Kim tiên sinh phái người phong tỏa hang ổ của thổ phỉ, ai nấy cũng đều vỗ tay hoan hô.
Mỗi ngày các hộ nông dân đều mang lương thực mà hàng ngày nhà mình không nỡ ăn đến núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà và Hắc Thủy Câu cho đám người Trương Lương.
Đám thổ phỉ đỉnh Song Đà nghĩ rằng bọn chúng âm thầm lẻn xuống chân núi thần không biết, quỷ không hay, thực chất sớm đã bị thợ săn phát hiện rồi, hơn nữa còn lập tức báo cáo cho Trịnh Phương.
Đương nhiên chuyện lớn như vậy Trịnh Phương không dám tự mình quyết định, sau khi phái người đi xác nhận liền thông báo cho Kim Phi.
Thực chất Kim Phi vẫn luôn lo lắng về chuyện của mấy đám thổ phỉ này, dù sao mỗi nhóm cũng có hơn trăm người, nếu cưỡng ép đánh vào, cũng khiến cho các cựu binh và binh lính bị thương tổn nặng, vì vậy chỉ đành phong tỏa chờ đợi.
Mấy nhóm thổ phỉ này kiếm sống bằng cách thu lương thực hàng năm, mỗi một hang ổ đều tích trữ một lượng lớn lương thực, nếu chờ đợi thì bắt buộc phải chờ đợi một khoảng thời gian dài, nói không chừng 1 2 năm vẫn chưa kết thúc.
Hơn nữa thời gian lâu dần, các cựu binh phụ trách phong tỏa cũng sẽ mệt mỏi, từ đó nới lỏng cảnh giác, nhỡ một hôm nào đó thổ phỉ nắm bắt cơ hội lao ra thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi nhận được tin của Trịnh Phương, Kim Phi lập tức phái người tới núi Hổ Đầu kiểm tra, kết quả phát hiện ra bọn thổ phỉ luồn ra từ con đường nhỏ dưới chân núi.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, vì vậy Kim Phi quyết định tương kế tựu kế, bảo Trịnh Phương giả vờ như không biết gì hết, tiếp tục phong tỏa đỉnh Song Đà, âm thầm phái người theo sát nhất cử nhất động của thổ phỉ.
Bây giờ làng Tây Hà đang là một mớ hỗn độn, vì để ngăn tin tức truyền ra ngoài, chỉ có Kim Phi và Trịnh Phương biết được kế hoạch này, đến cả Khánh Mộ Lam cũng không nói.
Nhân lực sử dụng cũng là bí mật điều từ Quảng Nguyên về, nói với bên ngoài rằng đội hộ tống đi tới nơi khác rồi.
Sau khi bắt được Chu lão gia và Bành lão gia, vì để che mắt thiên hạ, Kim Phi còn bảo Trương Lương đưa bọn họ đến núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà để khuyên đầu hàng.
Tất cả các kế hoạch đều là để tìm cơ hội quét sạch bọn thổ phỉ với tổn hại ít nhất!
Muốn làm được điều này, đầu tiên cần một địa hình phù hợp để phục kích.
Cuối cùng, Kim Phi đã chọn Trường Xà Câu, một nơi cách làng Tây Hà không xa.
Trường Xà Câu này là một thung lũng dài và mỏng, được đặt tên theo hình dạng giống như một con rắn dài.
Một khi thổ phỉ tiến vào, chỉ cần dùng mấy cái máy bắn đá là có thể chặn hai đầu khe núi, thổ phỉ liền biến thành rùa trong hũ.
Hơn nữa Trường Xà Câu không rộng, hai bên sườn núi có thể đặt máy bắn đá để tiến hành yểm hộ công kích.
Rõ ràng là nơi tốt nhất để phục kích.
Sau khi chọn xong điểm phục kích và thiết lập vị trí máy bắn đá, việc duy nhất còn lại phải làm là dẫn bọn thổ phỉ vào trong Trường Xà Câu.
Kim Phi biết rằng bọn thổ phỉ nhất định sẽ báo thù làng Tây Hà, nhưng có lẽ vẫn sợ hãi lực lượng phòng vệ ở đây nên không dám đến.
Vì để bọn thổ phỉ yên tâm, Kim Phi cố ý để những tiêu sư còn lại trong làng thành nhóm trấn áp thổ phỉ, tản đi khắp nơi.
Còn chưa nghĩ ra cách nên sắp xếp đàn ông trong làng như thế nào thì đã xảy ra vụ tấn công ngoài ý muốn.
Vô tình, không cần Kim Phi sắp xếp, đàn ông trong làng đều đã chạy tới ứng cứu y.
Cơ hội tốt như vậy, Kim Phi đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức nghĩ cách thông báo cho đội trấn áp thổ phỉ, tăng tần suất tuần tra ở những nơi khác, đồng thời cố ý nới lỏng khu vực xung quanh Trường Xà Câu.
Bọn thổ phỉ sợ đánh rắn động rừng, quả nhiên đi theo đường Trường Xà Câu.
Thấy kế hoạch sắp thành công, thổ phỉ sắp tiến vào Trường Xà Câu, ngọn núi phía đối diện đột nhiên bốc lên cột khói…
Đây không phải là nói rõ với bọn thổ phỉ đừng trốn nữa, bọn ta phát hiện ra các ngươi rồi sao?
Thực tế bây giờ bọn thổ phỉ đã hoảng rồi.
“Phùng tiên sinh, chúng ta bị phát hiện rồi sao?”
Từ đại đương gia thận trọng, liền tới tìm Phùng tiên sinh, hỏi: “Bây giờ làm thế nào, có đánh không?”
“Đã đến đây rồi, đi thêm một chút nữa là tới làng Tây Hà, nhất định là phải đánh!”
Lỗ đương gia không đợi Phùng tiên sinh trả lời, giành nói: “Bây giờ đàn ông trong làng Tây Hà không còn nữa, phát hiện ra chúng ta thì sao chứ? Chúng ta cứ xông vào, dựa vào mấy con đàn bà chẳng lẽ ngăn được chúng ta sao?”
“Lỗ đương gia nói có lý, chủ lực của làng Tây Hà đều đã bị Kim Phi đưa tới sông Gia Lăng rồi, cho dù bây giờ làng Tây Hà phái người đi cầu cứu, chạy đến sông Gia Lăng thông báo cho Kim Phi, Kim Phi đưa người quay về, dù có nhanh thế nào cũng phải mất 2 ngày”.
Phùng tiên sinh nói: “Một hai ngày đủ cho chúng ta lật làng Tây Hà nên vài lần rồi, sau đó có thể thuận lợi rút lui”.
Từ đương gia nghĩ một chút, quả đúng như vậy, cắn răng nói: “Được, vậy thì làm!”
“Máy bắn đá và nỏ hạng nặng ở làng Tây Hà rất mạnh. Chúng ta có thể dễ dàng trở thành mục tiêu khi tập hợp lại với nhau. Tôi đề nghị từ giờ trở đi hãy tản ra hành động".
Phùng tiên sinh nói: “Không thể bố trí nỏ hạng nặng và máy bắn đá quanh làng được, chia ra hành động có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất!”
“Tiên sinh nói có lý!”, Lỗ đương gia tán thành nói: “Nếu Từ đương gia lo lắng như vậy, vậy thì ta sẽ dẫn các huynh đệ đỉnh Song Đà tiếp tục men theo Trường Xà Câu, Từ đương gia tìm con đường khác là được rồi”.
Theo thỏa thuận trước đó, hai nhóm thổ phỉ sẽ cùng tấn công làng Tây Hà, nhưng đồ ai cướp được thì là của người đó.
Từ đây đến làng Tây Hà đi men theo Trường Xà Câu là nhanh nhất.
Từ đương gia bản tính đa nghi, nếu như Phùng tiên sinh hoặc Lỗ đương gia bảo ông ta tiếp tục đi theo con đường cũ, ông ta nhất định sẽ từ chối.
Bởi vì ông ta sợ Trường Xà Câu có mai phục.
Nhưng bây giờ Lỗ đương gia lại chủ động muốn đi lối này, ông ta liền sợ hãi đỉnh Song Đà sẽ tới làng Tây Hà trước, giành hết đồ tốt.
Do dự một chút, lắc đầu nói: “Núi Hổ Đầu của ta vốn dĩ ở phía trước, theo lý ta đương nhiên nên đi qua Trường Xà Câu rồi!”
“Không phải vừa rồi ông sợ sao?”
Lỗ đương gia cười đểu hỏi.
“Đấy gọi là cẩn thận!”
Từ đương gia vặn lại, sau đó nhìn Phùng tiên sinh: “Bây giờ làng Tây Hà đã phát hiện ra chúng ta, nếu như để người của ta lùi xuống, sau đó để người đỉnh Song Đà đi lên trước thì quá lãng phí thời gian”.
“Từ đương gia nói có lý. Chúng ta càng kéo dài lâu, càng cho làng Tây Hà thêm nhiều thời gian chuẩn bị”.
Phùng tiên sinh vỗ vai Lỗ đương gia: “Lão Lỗ, lúc này đừng tranh giành nữa, phía trước có một ngã ba, cũng có thể tới làng Tây Hà, đợi lát nữa ông đi theo hướng đó, nhanh chóng sẽ không mất nhiều thời gian”.
“Hừ, lần này là ta nể mặt Phùng tiên sinh đấy nhé!”
Lỗ đương gia tức giận nói: “Nhưng ta nói trước với ông, sau khi bắt được nữ công nhân xưởng dệt, ta muốn chọn trước, ông không được tranh với ta!”
“Được, của ông tất, tôi không cần người nào cả!”
Từ đương gia thờ ơ xua tay, bước nhanh lên phía trước, dẫn đội ngũ núi Hổ Đầu vào Trường Xà Câu.
Không hề biết rằng, Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia ở phía sau ông ta, âm thầm nhìn nhau một cái.
Lỗ đương gia trông thì lỗ mãng, thực chất cũng có chút mưu mô. Ông ta cũng nhận ra Trường Xà Câu có lẽ có vấn đề, vì vậy mới cố ý dùng cách kích tướng, kích động Từ đương gia đi thăm dò.
Sau khi Phùng tiên sinh nhận ra được ý đồ của Lỗ đương gia cũng lập tức phối hợp theo.
Từ đương gia đã bị hai người lừa vào Trường Xà Câu bằng cách này.
Chương 313: Bao vây
Trên sườn núi, Trịnh Phương đang trốn trong bóng tối nhìn Từ đương gia dẫn thổ phỉ vào trong Trường Xá Câu không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Cũng may, kế hoạch mặc dù xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng thổ phỉ vẫn cắn câu.
Trong lúc Trịnh Phương đang mừng thầm, đột nhiên phát hiện thổ phỉ đỉnh Song Đà phía sau thổ phỉ núi Hổ Đầu lại tiến vào một con đường nhỏ ở ngã ba.
“Hỏng rồi!”
Trịnh Phương lẩm bẩm một tiếng, khẽ cau mày.
“Đội trưởng, thổ phỉ núi Hổ Đầu tiến vào Trường Xá Câu rồi, chúng ta ra tay không?”
Phó thủ đứng bên cạnh Trịnh Phương, xin chỉ thị: “Muộn nữa e là không kịp mất!”
Con đường nhỏ ở ngã ba cũng có thể dẫn tới làng Tây Hà, chỉ là xa hơn một chút.
Quan trọng nhất là dọc theo con đường này không có địa điểm thích hợp để bố trí mai phục, một khi thổ phỉ đỉnh Song Đà vượt qua sườn núi này thì có thể thẳng tiến tới làng Tây Hà.
Đến lúc đó muốn ngăn cũng không ngăn được!
Thổ phỉ đấm vào cây đại thụ bên cạnh, không cam tâm nói: “Ra tay đi, bắn hai mũi tên lớn”.
Trước khi hành động, Trịnh Phương và Kim Phi đã lên vài phương án để đối phó với các tình huống có thể xảy ra.
Bắn hai mũi tên có nghĩ là thực hiện phương án thứ hai.
Khi mũi tên bay lên trời, những viên đá lập tức bay ra từ những ngọn đồi ở hai bên Trường Xà Câu, bao phủ tấn công ở cả hai đầu của thung lũng,
Mặc dù không giết được tên thổ phỉ nào nhưng đã hình thành lực uy hiếp cực mạnh.
Đám thổ phỉ núi Hổ Đầu đều bị sốc.
“Thật sự có mai phục!”
Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia may mắn trong mắt đối phương.
Cũng may bọn họ không vào Trường Xà Câu, nếu không bây giờ đã bị nhốt trong đó rồi!
“Mau lên, nhân lúc núi Hổ Đầu đang bị khống chế, chúng ta mau tới làng Tây Hà!”,
Phùng tiên sinh gấp gáp giục.
“Tiên sinh, con đường này liệu có mai phục không?”
Lỗ đương gia lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, ta đã nghiên cứu kỹ địa hình khu vực lân cận làng Tây Hà rồi, một trăm dặm phía trước con đường này đều là đường chính, hai bên không có chỗ bố trí mai phục”.
Phùng tiên sinh vội nói: “Muốn chặn chúng ta trên con đường này chỉ có thể cầm dao đánh trực diện, mà bây giờ làng Tây Hà làm gì có…”
Phùng tiên sinh còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy nhóm cựu binh lao ra từ ngọn núi gần đó, một số cầm giáo, một số cầm khiên.
Tuy số người không nhiều, chỉ hơn 20 người nhưng đều là những người được đào tạo bài bản, hợp tác rất ăn ý.
Trong lúc Phùng tiên sinh và Lỗ đương gia còn đang ngây người ra, hơn 20 cựu binh đã tạo thành một phương trận nhỏ, phong tỏa hoàn toàn con đường.
Kế hoạch này có thể nói là liên quan đến sự sống chết của làng Tây Hà, Kim Phi làm sao có thể không có phòng bị được?
Đội cựu binh này được đặc biệt sử dụng để đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
“Một hai một! Một hai một!”
Các cựu binh tiếp cận đỉnh Song Đà bằng những bước chân nhịp nhàng.
Có thể là do ít người, cũng có thể là do được huấn luyện quá nhiều, phối hợp với nhau ăn ý hơn, tóm lại, tốc độ của tiểu phương trận này nhanh hơn nhiều so với Thiết Lâm Quân trên chiến trường trước đây.
Trường giáo trong tay cũng không phải là loại tre dày và nặng, mà đổi thành những cây thương sắc bén dài hơn một trượng, trục thương được làm bằng ống thép, không chỉ có trọng lượng nhẹ mà còn có thể tránh bị kiếm chém.
Phối hợp với tiếng hô và nhịp độ có trật tự, khí thế của các cựu binh ngày càng mạnh mẽ, mặc dù khoảng cách vẫn còn vài trượng nhưng bọn thổ phỉ vẫn kinh hoàng rút lui.
“Các huynh đệ, bọn chúng chỉ có hơn 20 người, chúng ta có mấy trăm người, không phải sợ, bọn chúng chỉ đang dọa chúng ta thôi!”
Lỗ đương gia đỏ mắt hét: “Giết chết một tên bên kia, ông đây thưởng hai lượng bạc, ai thành công trước, ông đây thưởng 100 lượng!”
Kích cầu những tên thổ phỉ bằng lượng bạc là phương pháp thường được mọi đại đương gia sử dụng.
Lý do lấy phần thưởng ra để sử dụng là vì uy hiếp thì không thoải mái.
Bọn thổ phỉ cướp bóc đánh người không phải là vì muốn thực hiện một xã hội cường quyền, suy cho cùng không phải vì tiền sao?
Quả nhiên, Lỗ đương gia vừa dứt lại, đám thổ phỉ lập tức dừng lui bước, sau đó điên cuồng lao về phía cựu binh, ai nấy cũng muốn trở thành người đầu tiên giết chết cựu binh, lĩnh được phần thường cao nhất.
Đáng tiếc bọn chúng đã đánh giá thấp uy lực của phương trận.
Khi bọn chúng vẫn còn cách phương trận một trượng, theo lệnh của chỉ huy, những ngọn giáo giữa các tấm khiên đột nhiên đâm ra.
Vài tên thổ phỉ xông lên phía trước chết ngay lập tức.
“Thương của bọn chúng quá dài, chúng ta hoàn toàn không thể tới gần được!”
Lỗ đương gia nhìn thổ phỉ không ngừng ngã xuống, cau mày nói: “Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách”.
“Thương của bọn chúng dài, chúng ta làm ra cái dài hơn không phải là được rồi sao?”
Phùng tiên sinh quay đầu nhìn rừng cây trên núi: “A Quân, đi chặt cây, đập nát cái mai con nhím này đi!”
“Rõ!”
Một thuộc hạ lập tức dẫn người lên núi chặt một cây gỗ cao hơn ba trượng, to bằng cái thùng, rồi mười mấy người cùng nhau khiêng xuống.
Những tên cướp trên đường núi lần lượt nhường đường, nhìn thấy người của Phùng tiên sinh khiêng cây hướng thẳng về phía phương trận.
Tuy nhiên đúng lúc này, lùm cây bên trái phương trận tẽ ra, một mũi tên hạng nặng bay ra ngoài, hàng tám tên thổ phỉ bên phải cây lớn giống như kẹo hồ lô, bị mũi tên xuyên qua từ đầu đến cuối.
Sau đó, mũi tên xuyên qua ba hoặc bốn tên thổ phỉ trước khi bay xiên vào núi!
“Chết tiệt, đám người Tây Hà sao lại thích dùng nỏ hạng nặng như vậy?”
Phùng tiên sinh sầm mặt đấm vào tảng đá gần đó.
“Tiên sinh, bây giờ làm thế nào?”
Lỗ đương gia hỏi.
“Còn làm thế nào được nữa, tản ra!”
Phùng tiên sinh nhắn mắt, vẻ mặt thất vọng.
Kế hoạch lần này ông ta không biết đã suy tính bao nhiêu lần, cho rằng không còn chỗ hổng nào nữa rồi, ai ngờ đến cuối cùng vẫn bị thất bại thảm hại!
Trong lòng ông ta cực kỳ không cảm lòng, nhưng giờ còn có cách gì khác chứ?
Phương trận giống như một cái mai rùa có gai, ông ta căn bản là chọc thủng không được, còn đánh nữa chỉ là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Tiên sinh, chúng ta sắp tới cửa làng Tây Hà rồi, bỏ chạy như vậy thì thiệt quá!”
Lỗ đương gia gằn giọng hỏi.
“Nếu ông muốn đánh thì cứ đánh, ta đi trước!”
Phùng tiên sinh không thèm nói nhiều, dẫn theo người của mình rời đi.
“Ta…”
Lỗ đương gia đá văng những viên đá bên đường, sau đó hung dữ hét lớn: “Tản!”
Mặc dù tốc độ của phương trận đã được cải thiện rất nhiều, nhưng dù sao vẫn không thể tự do hành động như đám thổ phỉ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thổ phỉ chạy trốn.
“Thôi bỏ đi, tiên sinh nói rồi, chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ 100% được, đỉnh Song Đà chạy rồi thì thôi”.
Trịnh Phương bất lực nói: “Cũng may núi Hổ Đầu đã bị chúng ta vây chặt rồi, cũng coi như không phí công, khuyên đầu hàng đi”.
“Đám thổ phỉ kia, mau ném hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn bò xuống đất cho ta!”
Phó thủ cao giọng hét lớn: “Ta chỉ cho các ngươi đến 20, nếu như đếm qua 20, các ngươi còn ai vẫn không bò xuống thì đừng trách ông đây ra tay độc ác!”
Nói xong liền dùng máy bắn đá để ra uy.
Chỉ là lần này không chỉ bắn vào hai đầu Trường Xà Câu mà trực tiếp bắn tới gần khu vực tập trung của thổ phỉ.
Chương 314: Quay về trật tự
Sau khi thổ phỉ núi Thiết Quán bị Kim Phi tiêu diệt, thổ phỉ núi Hổ Đầu lúc rảnh rỗi thường thảo luận về chuyện này, không thể tránh khỏi việc nhắc tới máy bắn đá và cung hạng nặng.
Khi đó rất nhiều thổ phỉ đều không quá coi trọng, còn không nghĩ cách để đối phó với nó.
Nhưng khi vô số hòn đá rơi xuống như mưa xuống người họ, cuối cùng họ cũng nhận ra tâm trạng của thổ phỉ núi Thiết Quán khi đó.
“Một!”
“Hai!”
…
Đội phó của Trịnh Phương không quan tâm đến tâm trạng của chúng, bắt đầu đếm số luôn.
“Các huynh đệ, núi Hổ Đầu của chúng ta không có ai nhát gan, ai dám đầu hàng, ông đây chém kẻ đó!”
Từ đương gia biết rằng một khi đầu hàng, ông ta sẽ chết, vì vậy liền giơ đao lên đe dọa.
Nhưng giây tiếp theo, một mũi tên hạng nặng từ trong núi bay ra, trực tiếp đóng đinh Từ đương gia xuống đất!
Bị bắn ở khoảng cách gần như vậy, Từ đương gia không kịp hét lên một tiếng đã tắt thở.
“Các huynh đệ, chạy mau!”
Đám thổ phỉ bị cảnh này kích động, hơn nửa đám thổ phỉ giống như gà mất đầu, muốn chạy trốn khỏi Trường Xà Câu.
Tuy nhiên đúng lúc này, một tiếng động lớn lại truyền tới từ đỉnh núi.
Vị trí hòn đá rơi xuống vẫn như trước, hơn chục tên thổ phỉ chạy phía trước lập tức bị đá nghiền qua.
Những tên thổ phỉ còn lại lập tức sợ hãi dừng lại, không dám chạy nữa.
“Mười hai!”
“Mười ba!”
…
Phó thủ trên núi không dừng lại, tiếp tục đếm.
Nếu như là đánh tay đôi, bọn thổ phỉ có thể còn có chút dũng khí xông lên, nhưng hiện giờ bọn thổ phỉ hoàn toàn không nhìn thấy kẻ địch, chỉ nhìn thấy đại đương gia bị bắn chết tươi, nhìn thấy đồng đội của mình bị đá đè chết.
Cảm giác này khiến con người ta tuyệt vọng.
Khi phó thủ đếm đến 15, cuối cùng cũng có thổ phỉ không chịu được, ném vũ khí xuống, sau đó bò trên đất.
Có người dẫn đầu ắt có người theo sau, rất nhanh, hơn 90% bọn thổ phỉ đề đã bò trên đất.
Đương nhiên, có những tên thổ phỉ vẫn đứng yên và nhìn những đồng đội đầu hàng với ánh mắt khinh bỉ.
Phó thủ cũng đã đếm đến 20.
Khi anh ta vừa dứt lời, hai hàng mũi tên từ hai bên thung lũng bay ra, gào rít theo gió, hướng xuống bên dưới.
Những tên thổ phỉ vẫn còn đứng đa số đều bị mũi tên xuyên qua.
Một số ít may mắn thoát được, suýt chút nữa thì tè ra quần, ai nấy đều bổ xuống đất.
“Mẹ kiếp đã đi làm thổ phỉ rồi, còn chơi trò anh hùng hảo hán với ông đây à!”
Trịnh Phương khinh thường nói: “Nhớ kỹ mấy tên vừa rồi, tí nữa chém cho ta!”
“Đội trưởng, bọn chúng không phải đã đầu hàng rồi sao?”
Phó thủ do dự hỏi.
“Tiên sinh từng nói, thổ phỉ sợ quyền lực nhưng không sợ đạo đức, tha cho bọn chúng một mạng, bọn chúng sẽ không cảm kích ngươi, ngược lại còn cảm thấy có thể ra giá với bọn chúng, cùng lắm thì nhận sai là được rồi”.
Trịnh Phương nói: “Ta phải cho bọn chúng biết, tù nhân là tù nhân, không vâng lời chỉ có 1 con đường chết!”
“Ta hiểu rồi”.
Phó thủ gật đầu, hỏi: “Những tên này xử lý thế nào? Hay là giao cho quan phủ?”
“Không cần, đưa tới núi Miêu Miêu nhốt lại trước, tiên sinh nói rằng sau này sẽ có việc cần dùng. Còn về những tên đã chết thì thông báo cho quan phủ đến khám nghiệm tử thi đi”.
Trịnh Phương nói: “Phái người để mắt tới đỉnh Song Đà đã chạy thoát, còn có tên Phùng tiên sinh đó nữa, một khi có cơ hội trừ khử ông ta thì lập tức tới thông báo cho ta”.
“Rõ!”
…
Làng Tây Hà, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần quyết chiến với bọn thổ phỉ, kết quả đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng tên nào.
Tiểu Ngọc đang định phái người lên núi xem có chuyện gì thì thấy một cựu binh chạy về.
“A Cường ca, không phải huynh đang ở đội hộ vệ Quảng Nguyên sao? Sao lại quay về rồi?”, Tiểu Ngọc khó hiểu hỏi.
“Là như vậy…”
Bây giờ trận chiến đã kết thúc, A Cường được Trịnh Phương cử về để báo tin, giải thích kế hoạch của Kim Phi một lượt.
“Ngươi nói Kim Phi đã sớm biết chuyện núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà sẽ đánh làng Tây Hà nên đã chuẩn bị hết rồi sao? Thổ phỉ núi Sơn Đầu đều bị bắt rồi, còn đỉnh Song Đà thì bị đánh chạy rồi?”
Trưởng làng kích động đến mức nước mắt sắp rơi xuống.
Ai cũng biết vừa rồi ông ấy lo lắng thế nào.
Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ lo lắng đều đã tan biến, trưởng làng cảm thấy mình vừa từ địa ngục lên thiên đường vậy.
“Tiên sinh thật là, chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, dọa chết ta rồi!”
Tiểu Ngọc bất mãn lẩm bẩm.
“Kế hoạch này của Kim Phi vô cùng trọng đại, nếu như ai cũng nói, lộ ra ngoài thì phải làm sao?”
Trưởng làng quở trách: “Nếu cô đã muốn đi làm nữ binh, vậy thì phải nhớ kỹ, việc cô cần làm là tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ cách bố trí của tướng quân!”
“Biết rồi, biết rồi!”
Tiểu Ngọc làu bàu bước sang một bên.
Mặc dù thổ phỉ đã bị đánh tan nhưng trưởng làng không hề buông lỏng mà còn càng cảnh giác hơn.
Tháp cảnh báo ở đầu làng tăng thêm mấy cái, tần suất tuần tra cũng tăng lên.
Tình hình căng thẳng này kéo dài hai ngày mới kết thúc.
Bởi vì chiều nay, Kim Phi đã tiễn đô úy Tiêu, dẫn theo đại đội quân quay về.
Kim Phi vốn định đưa ngân lượng cho đô úy Tiêu, nhưng hắn sống chết không chịu, cuối cùng thấy Kim Phi kiên trì mới nhận mấy chục miếng xà phòng.
Xà phòng là vật tiêu hao, lô xà phòng đầu tiên mà Đường Tiểu Bắc bán ở Quảng Nguyên về cơ bản đã được sử dụng hết.
Lúc này, thị trường xà phòng ở những nơi khác cũng lần lượt được mở ra, nguồn hàng ở núi Thiết Quán nhanh chóng cạn kiệt, dẫn đến tình trạng thiếu xà phòng trong quận.
Nếu như chưa sử dụng xà phòng thì không sao, nhưng một khi đã quen dùng, đột nhiên không có nữa, rất nhiều phụ nữ đều cảm thấy ngứa ngáy.
Còn các thanh lâu thì càng gấp hơn, bây giờ xà phòng đã trở thành nhu yếu phẩm của các thanh lâu, không có xà phòng thì không kinh doanh được.
Những người bỏ tiền ra mua xà phòng về cơ bản đều không thiếu tiền, một miếng xà phòng với giá bán 5 lượng, ở thị trưởng chợ đen cao hơn gấp đôi mà vẫn hết sạch, không có mà mua.
Đó là lí do vì sao đô úy Tiêu từ chối tiền mà lại lấy xà phòng.
Lần này đô úy Tiêu giúp được một việc lớn, Kim Phi đương nhiên sẽ không keo kiệt, lập tức tặng ngay 100 miếng.
Đô úy Tiêu vô cùng cảm kích, đáp lại bằng cách bổ nhiệm Bách phu trưởng, người khi đó có quan hệ tốt với Thiết Chùy trong quận thành thay Kim Phi làm huyện úy binh phủ của Kim Xuyên.
Nói là tạm thay, quay về bổ sung một văn thư nhận lệnh là được rồi.
Bách phu trưởng này cũng là một người suy nghĩ thấu đáo, biết mình nhờ Kim Phi mà được chức huyện úy nên ngay đêm hôm đó đã mang quà tới thăm Kim Phi.
Ngay sau đó, huyện lệnh đi xem bệnh quay về cũng tới, lời trong ý ngoài mong rằng được Kim Phi ủng hộ.
Huyện lệnh và huyện úy liên tục thể hiện thái độ, đồng nghĩa với việc Kim Phi đã kiểm soát huyện nha của Kim Xuyên.
Khi các cựu binh và nữ binh lính trở lại vị trí của họ, ngôi làng cuối cùng đã khôi phục lại trật tự cũ.
Xưởng dệt đêm đó đã mở cửa lại.
Kim Phi, Khánh Mộ Lam, Đường Đông Đông, trưởng làng…
Các quản lý cấp cao của làng Tây Hà lại tụ họp tại phòng họp nhà Kim Phi.
So với lần trước, lần này có thêm ba người, lần lượt là thợ săn cao Hàn Phong, thợ săn lùn Đường Phi, ông lão một tay Triệu Lão Tam.
Khi mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, Kim Phi đứng dậy nói: “Bây giờ ta có vài chuyện muốn nói”.
Chương 315: Nhóm hai
“Đầu tiên, lần này xin chân thành cảm tạ hai vị lão Hàn, lão Đường, còn có ông Triệu nữa”.
Kim Phi trịnh trọng hành lễ với ba người bọn họ: “Cảm ơn các vị đã bất chấp nguy hiểm báo tin cho chúng tôi!”
“Tiên sinh tiêu diệt thổ phỉ núi Đăng Đài, giúp ta báo thù cho cha, ta chỉ là báo một cái tin, là chuyện nên làm mà”.
“Ui chao, tiên sinh tiêu diệt thổ phỉ là vì bách tính, đây là chuyện bọn ta nên làm mà, hơn nữa đợi ta báo tin xong, người của tiên sinh dẫn quân tới, tiên sinh cũng đã đánh tan thổ phỉ rồi”.
“Tiên sinh thu nạp cả nhà lão nô, lão nô bây giờ là người làng Tây Hà, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn bọn thổ phỉ hãm hại dân làng được. Hơn nữa tiên sinh đã chuẩn bị sẵn hết rồi, sự nhắc nhở của ta chẳng qua cũng chỉ là dư thừa mà thôi”.
Đường Phi, Hàn Phong, Triệu Lão Sơn lần lượt nói.
“Cho dù có tác dụng hay không, tấm lòng của ba người đều rất chân thành, đáng để cho ta cảm kích”.
Kim Phi gật đầu với Đường Tiểu Bắc, Đường Tiểu Bắc mỉm cười mang tới một khay, trong đó có ba thỏi bạc lớn năm mươi lượng.
Ban đầu Đường Tiểu Bắc phản đối việc thưởng 50 lượng, không phải vì keo kiệt mà là vì số tiền này đối với người dân miền núi mà nói là một con số quá lớn.
Rất nhiều người sau khi một đêm phát tài dễ có xu hướng biến chất, Đường Tiểu Bắc sợ ba người họ cũng như vậy.
Nhưng Kim Phi lại rất kiên trì.
Bởi vì y phát hiện một số ưu điểm trên người bọn họ, muốn tận dụng bọn họ, ngân lượng lần này cũng coi như một lần thử nghiệm.
Nếu như không thể cưỡng lại được cám dỗ của 50 lượng bạc, Kim Phi không thể giao nhiệm vụ quan trọng cho bọn họ được.
“Đây là phần thưởng cho ba người, đừng từ chối”.
Kim Phi mỉm cười đẩy ngân lượng tới trước mặt ba người họ.
“Không được, không được”.
Ba người vội vàng xua tay.
50 lượng bạc đối với người dân miền núi mà nói quả thực quá nhiều, bọn họ thấy mà sợ.
“Làng Tây Hà từ trước đến giờ có thưởng có phạt, sau này ta sẽ còn thưởng cho người khác, nếu như ba vị không nhận, vậy là phá vỡ quy tắc, vậy người khác phải làm như thế nào?”
Kim Phi kên trì đặt ngân lượng vào trong tay bọn họ.
“Đúng vậy đó ba vị, bọn ta còn đang đợi lĩnh thưởng đây”.
Đám người Trịnh Phương, Thiết Chùy mỉm cười phụ họa theo.
Ba người Triệu Lão Sơn bất lực, chỉ đành luôn mồm cảm ơn rồi nhận lấy tiền.
“Lão Đường, lão Hàn, không biết hai người có đồng ý gia nhập tiêu cục Trấn Viễn không?”
Kim Phi mở lời mời.
“Đồng ý, đồng ý”.
Bây giờ ai mà không biết tiêu sư được đãi ngộ tốt thế nào, hai người thợ săn không nghĩ nhiều lập tức gật đầu lia lịa.
“Nếu đã như vậy, vậy ngày mai hai vị quay về chuyển nhà tới đây”.
Kim Phi dặn dò: “Đông Đông, trưởng làng, hai người để tâm một chút, đợi người tới thì giúp sắp xếp chỗ ở”.
Nếu đã tận dụng thì việc sắp xếp thỏa đáng cho cả gia đình bọn họ là điều nên làmm không chỉ giải tỏa những lo lắng của đối phương mà còn khiến cho đối phương phải đắn đo khi nảy sinh suy nghĩ lệch lạc.
“Được”.
Trưởng làng và Đường Đông Đông gật đầu đồng ý.
“Đa tạ Kim tiên sinh!”
Hàn Phong, Đường Phi kích động, không ngừng cảm ơn.
Lần này bọn họ thu hoạch quá lớn, không chỉ bỗng nhiên có được 50 lượng, còn được gia nhập tiêu cục Trấn Viễn như ý nguyện, công việc của người nhà cũng không cần phải lo lắng.
Hai người đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
“Lão Đường, ngươi sắp xếp xong thì đi tìm lão Trịnh, làm do thám trước”.
Kim Phi tiếp tục dặn dò: “Lão Hàn đi tìm Lương ca, nghe theo sự sắp xếp của huynh ấy”.
“Được!”, hai người gật đầu đồng ý.
“Kim Phi, có chuyện này muốn nói với cậu, mấy ngày trước không biết chuyện cậu đã sắp xếp lão Trịnh mai phục thổ phỉ, ta sợ làng mình không chống cự được, nên không thương lượng với cậu…”
Trưởng làng nói chuyện mình đã đồng ý với dân ngoại lai.
Sau đó có chút chột dạ nhìn Kim Phi.
Nếu như Kim Phi từ chối lời hứa khi đó của ông ấy, vậy thì sau này ông ấy không còn mặt mũi nào nhìn người bên ngoài nữa.
“Chuyện này trưởng làng làm rất đúng, hoạn nạn thấy chân tình, có thể đứng ra trong lúc làng Tây Hà chúng ta gặp khó khăn thì chính là người một nhà”.
Kim Phi nói: “Ông là trưởng làng, lời nói ra đương nhiên có trọng lượng, cứ làm theo cách của ông đi”.
Lúc này trưởng làng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nhắc đến những người này, ta có một suy nghĩ, đúng lúc mọi người đang ở đây, chúng ta cùng bàn bạc một chút đi”.
Kim Phi nói: “Ta chuẩn bị mua khu đất trống giữa làng Tây Hà và làng Quan Gia, xây dựng các ký túc xá giống như ký túc xá của cựu binh, tạm thời sắp xếp những người ngoại lai đến đó, thành lập đội số hai của làng Tây Hà, mọi người thấy thế nào”.
“Được đấy, như vậy tiện quản lý, cũng dễ dàng liên kết với làng Quan Gia, trở thành một thôn lớn”.
Đường Đông Đông gật đầu, sau đó hỏi: “Nhưng như vậy e là sẽ khiến người dân làng Tây Hà chúng ta có ý kiến?”
“Đúng vậy, tướng công xây nhà gạch cho người ngoài, còn người trong làng thì lại phải ở nhà rơm, trong lòng nhất định sẽ khó chịu”, Đường Tiểu Bắc phụ họa thêm.
“Những căn nhà đó đương nhiên ta sẽ không tặng không cho bọn họ, là cho thuê tạm thời thôi, hơn nữa phải là người lần này đứng ra giúp chúng ta chống thổ phỉ mới có tư cách thuê”.
Kim Phi nói: “Nếu như dân làng cũng có người muốn thuê cũng được, chỉ cần bọn họ chấp nhận bỏ tiền là được”.
“Như vậy cũng được”, Đường Đông Đông gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của Kim Phi.
“Nhóm trưởng của nhóm 2 làng tây Hà tạm thời cho ông Triệu đảm nhiệm, mọi người có ý kiến gì không?”, Kim Phi hỏi.
Sự việc lần này Triệu Lão Sơn đã thể hiện được khả năng tổ chức và phối hợp, hơn nữa còn có uy tín nhất định đối với người ngoại lai, là người thích hợp nhất cho vị trí tổ trưởng này.
“Ta đồng ý, nếu không có lão Triệu, lần này tuyệt đối không thể thành lập nhóm 2 nhanh như vậy được”.
Trưởng làng có ấn tượng rất tốt về Triệu Lão Sơn, lập tức bày tỏ thái độ: “Lão Triệu, ông đừng có từ chối, ta đã nghe ngóng qua rồi, trước đây ông đã là trưởng làng mấy chục năm, sau đó vì đắc tội với thổ phỉ, sợ liên lụy dân làng nên mới không làm nữa”.
“Ta đồng ý!”
“Đồng ý!”
Những người khác cũng lần lượt đồng tình.
“Vậy sau này nhóm 2 phải làm phiền ông Triệu rồi”, Kim Phi nói.
“Ta…”
Triệu Lão Sơn có chút bất ngờ, nhưng không từ chối mà bảo đảm rằng: “Kim tiên sinh yên tâm, lão nô cho dù liều cái mạng già này cũng sẽ thay tiên sinh quản lý nhóm 2 thật tốt”.
“Ta tin tưởng Triệu nhóm trưởng”.
Kim Phi rất thích tính cách này của Triệu Lão Sơn.
Muốn làm thì sẽ không từ chối, không giống mấy kẻ đạo đức giả, rõ ràng trong lòng rất muốn làm, nhưng còn phải chờ người khác nịnh nọt, cuối cùng mới bày ra dáng vẻ không tình nguyện đồng ý.
Mệt mỏi, lãng phí thời gian.
Sau đó, mọi người thảo luận một số vấn đề khác, và cuộc họp kéo dài đến hơn chín giờ tối.
Đến khi buổi họp kết thúc, Kim Phi bảo Trương Lương ở lại.
Hơn nữa còn phái người bảo Tiểu Ngọc đang trực ban tới.
“Tiên sinh, tìm ta có việc gì sao?”
Sau vài tháng huấn luyện trong đội nữ binh lính, Tiểu Ngọc đã thay đổi rất nhiều.
Từ tiểu cô nương liều lĩnh hồi đó, cô ấy đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Cách xưng hô đối với Kim Phi cũng đã thay đổi.
“Có chút chuyện”, Kim Phi nói: “Lần này trấn áp thổ phỉ đã phơi bày một vấn đề lớn của chúng ta, và chúng ta phải giải quyết nó càng sớm càng tốt, nếu không làng Tây Hà sẽ không bao giờ thực sự an toàn được”.
“Vấn đề gì?”
Trương Lương và Tiểu Ngọc cùng hỏi.
Bình luận facebook