• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (6 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316: Đội tình báo

“Nếu như lần này không phải lão Đường mạo hiểm báo tin, ta và Mộ Lam đã lao đầu vào ổ mai phục của thổ phỉ rồi. Nếu như không phải thợ săn báo tin cho lão Trịnh, chúng ta hoàn toàn không hề biết rằng đám thổ phỉ đã âm thẩm lẻn khỏi núi Hổ Đầu, đỉnh Song Đà”.

Kim Phi nói: “Hai lần này đều là may mắn, nhưng chúng ta không thể cứ dựa dẫm mãi vào may mắn được. Chúng ta buộc phải tạo nên hệ thống báo tin của mình, nếu không sẽ giống như bị mù vậy, bị động lắm”.

“Tiên sinh nói có lý”.

Trương Lương tán đồng: “Đại quân xuất trận, bắt buộc phải có do thám đi trước. Bây giờ việc kinh doanh của chúng ta càng ngày càng lớn, kẻ ganh ghét cũng càng lúc càng nhiều, quả thực nên có dự phòng”.

“Chuyện này chuẩn bị giao cho hai người làm, hai người nghĩ thế nào?”, Kim Phi hỏi.

“Bọn ta sao?”

Trương Lương và Tiểu Ngọc nhìn nhau, có chút bất ngờ.

Tiểu Ngọc không ngờ rằng Kim Phi lại giao việc trọng đại như vậy cho mình.

Mà Trương Lương đang chịu trách nhiệm huấn luyện các cựu binh, đồng thời cũng là người sắp xếp tổng thể của tiêu cục, đã không thể phân thân ra được nữa rồi, bây giờ thực sự không thể đảm nhận thêm công việc này được nữa.

“Công việc tình báo nhất định phải giao cho người ta tin tưởng nhất, mà hai người chính là ứng cử viên sáng giá”.

Kim Phi nói: “Hơn nữa thương hội và tiêu cục là vỏ bọc tốt nhất để che mắt người ngoài, Lương ca dù thế nào cũng không thể tránh được”.

“Việc huấn luyện các cựu binh huynh có thể giao cho Thiết Ngưu, phía bên tiêu cục tạm thời có thể giao cho Thiết Chùy”.

“Vậy được”.

Kim Phi đã nói như vậy rồi, Trương Lương chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Chỉ là ta sợ bản thân làm không tốt thôi”.

Mỗi người đều có ưu nhược điểm của mình, Trương Lương cho dù là huấn luyện binh lính hay là chỉ huy tác chận đểu thể hiện tài năng tuyệt vời, như thể trời sinh là để đánh trận vậy.

Nhưng công việc tình báo đòi hỏi sự khéo léo và linh hoạt, mà tính cách của Trương Lương thì quá nghiêm túc, quả thực là không hợp.

“Đây là nội dung cơ bản về công việc tình báo mà ta đã biên soạn ra, hai người cầm về xem qua, sau này chúng ta cùng bổ sung thêm”.

Kim Phi lấy ra một tập giấy giao cho Trương Lương: “Hơn nữa ta giao Hàn Phong cho huynh là để huynh ấy giúp huynh, huynh ấy là nhân tố tốt cho việc tình báo”.

Hàn Phong và Đường Phi đồng thời phát hiện thổ phỉ mai phục Kim Phi, Đường Phi mạo hiểm chạy đi thông báo cho Kim Phi, còn Hàn Phong hát nhạc dân ca giúp anh ta thu hút sự chú ý của bọn thổ phỉ, sau đó kịp thời lao tới làng Tây Hà để báo tin.

Hai chuyện này cho thấy Hàn Phong táo bạo, cẩn thận và điềm tĩnh, là ứng cử viên sáng giá cho công việc tình báo.

Chỉ là công việc tình báo tương đương với tai mắt của Kim Phi, cực kỳ quan trọng, Kim Phi vẫn còn chưa hiểu hết về Hàn Phong, không dám trực tiếp giao công việc quan trọng này cho anh ta.

“Ta hiểu rồi”.

Trương Lương ở bên cạnh Kim Phi lâu như vậy, lập tức hiểu được ý của y: “Ta sẽ quan sát Hàn Phong thật kỹ”.

“Tiên sinh, không phải có Lương ca và Hàn đại ca rồi sao? Ngài còn cần ta làm gì?”, Tiểu Ngọc tò mò hỏi.

Kim Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tiểu Ngọc, cô có biết sơ sở ngầm lợi hại nhất trên đời này là gì không?”

“Không biết”, Tiểu Ngọc lắc đầu.

“Cơ sở ngầm lợi hại nhất chính là bách tính”.

Kim Phi nói: “Người dân bách tính có mặt ở khắp mọi nơi, trên đời này không có việc gì có thể qua mắt được bọn họ cả!”

Lương ca và lão Hàn nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là thu thập thông tin bên ngoài nhờ vào thương hội và tiêu cục, còn việc mà cô cần làm là tập hợp một nhóm phụ nữ, tìm ra những tên gián điệp đang ẩn nấp ở xung quanh chúng ta, còn phải chú ý đến những động thái ở Kim Xuyên, tránh sau này xuất hiện tình trạng tương tự”.

Kiếp trước Kim Phi có ấn tượng sâu sắc với người dân Triều Dương, không biết bao nhiêu nhân vật máu mặt thoát được khỏi tầm mắt của cảnh sát nhưng lại rơi vào trong tay họ.

Đó là lý do vì sao Kim Phi cho rằng những người dân bình thường mới là cơ sở tiềm ẩn mạnh nhất.

Khi đó Tiểu Ngọc là người dẫn đầu của phụ nữ trong thôn, trong thôn có chuyện gì làm sao giấu được cô ấy, bọn họ đều nghe theo lời cô ấy.

Là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí hội trưởng hội phụ nữ.

Tiểu Ngọc rõ ràng là rất hứng thú với chuyện này, hai mắt liền sáng lên.

Do dự một chút, hỏi: “Vậy bên đội nữ binh lính…”

“Chuyện này ta sẽ nói với Mộ Lam, sau này cô không cần tới đội binh lính nữ báo cáo và huấn luyện nữa”.

Kim Phi nói: “Cô có thể tự mình tuyển người để huấn luyện, làm trợ lý cho cô và thực hiện các nhiệm vụ khẩn cấp như bắt giữ tạm thời”.

“Được!”

Tiểu Ngọc thấy Kim Phi nói vậy liền vui mừng.

“Hai người nhanh chóng hành động đi, đặc biệt chú ý động tĩnh của Phùng tiên sinh gì đó và thổ phỉ đỉnh Song Đà, nhanh chóng tìm ra tung tích của bọn chúng”, Kim Phi nhắc nhở.

Khi ở huyện phủ, y cho rằng Phùng tiên sinh chỉ là thuộc hạ vớ vẩn của Bành lão gia, không quá để tâm.

Bây giờ mới biết, chó cắn người không sủa, Phùng tiên sinh thủ đoạn đáng gờm hơn Bành lão gia, mới chính là đối thủ đáng gờm thực sự.

Trận chiến ở Trường Xà Câu kết thúc, Trịnh Phương phái người canh chừng bọn thổ phỉ, kết quả Phùng tiên sinh sớm đã có chuẩn bị, dẫn theo thổ phỉ đỉnh Song Đà chạy thoát bằng đường thủy, người mà Trịnh Phương phái theo liền mất dấu.

“Đúng rồi tiên sinh, thương hội và tiêu cục đều có tên, huynh cũng đặt một cái tên cho bọn ta đi, nếu không sau này xưng hô không tiện”, Tiểu Ngọc nói.

“Vậy thì gọi là Chung Ô đi, có nghĩa là chuông báo động luôn vang lên, không bao giờ mất cảnh giác”.

Kim Phi nói: “Lương ca phụ trách nhóm 1 của Chung Ô, Tiểu Ngọc phụ trách nhóm 2”.

“Rõ!”

Tiểu Ngọc và Chung Ô đồng thời gật đầu.

“Đúng rồi tiên sinh, bên phía núi Miêu Miêu thì thế nào?”

Trương Lương hỏi: “Nhiều người như vậy, chúng ta không thể cứ nuôi mãi được?”

Những tên thổ phỉ mai phục Kim Phi và những tên thổ phỉ bị bắt ở Trường Xà Câu tạm thời đều giam giữ ở núi Miêu Miêu, khẩu phần tiêu hao mỗi ngày không phải là một khoản tiền nhỏ.

“Nhắc đến cái này, Lương ca, nhân lúc bây giờ huynh vẫn còn chưa quay về quận thành, nhanh chóng đánh hạ Hắc Thủy Câu đi, đến lúc đó đưa bọn chúng đến đó đào than”, Kim Phi nói.

Núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà đều có con đường nhỏ xuống núi, nhưng Hắc Thủy câu là một hẻm núi với những vách đá dựng đứng ở hai bên, và không có nơi nào để trốn thoát.

Đây cũng là sự tự tin của thổ phỉ Hắc Thủy Câu, bọn chúng vốn dĩ là thổ phỉ lớn nhất của quận Kim Xuyên, phía sau còn được huyện úy binh phủ chống lưng, chưa từng suy nghĩ đến việc có người sẽ khiến bọn chúng phải chạy trốn.

Bây giờ lại bị Kim Phi phái người chặn lại, không thể động đậy.

“Thổ phỉ của Hắc Thủy Câu không hề ít, cưỡng ép đánh thì e là tổn thất không hề nhỏ”.

Trương Lương hỏi: “Tiên sinh còn loại bom chớp sáng nào không, cho ta một ít”.

“Hôm sau bảo Mãn Thương đưa cho huynh hai thùng”.

Kim Phi gật đầu đồng ý: “Tiểu Ngọc, cô chuẩn bị kỹ, đợi Lương ca đánh hạ Hắc Thủy Câu thì loan tin cả huyện, sau này bất cứ ai phát hiện ra thổ phỉ đều có thể tới làng Tây Hà báo cáo, chúng ta không chỉ giúp đi trấn áp thổ phỉ còn trọng thưởng cho người báo cáo”.

“Được”, Tiểu Ngọc gật đầu đồng ý.

Kim Phi dặn dò thêm một chút về vấn đề tình báo, sau đó mới cho bọn họ rời đi.

“Xem ra phải phát triển vũ khí mới thôi”.

Kim Phi nhìn bóng lưng Trương Lương và Tiểu Ngọc, bất lực xoa trán.

Vũ khí trang bị cho cả một thế hệ, phòng bị cả một thế hệ, phát triển cả một thế hệ, đây là phương thức trang bị vũ khí mặc định của tất cả các quốc gia ở các đời trước.

Kim Phi cũng định làm như vậy.

Các cựu binh hiện nay chủ yếu được trang bị nỏ hạng nặng và máy bắn đá, bom chớp sáng là quân bài mới của Kim Phi.

Mặc dù biết số người biết về bom chớp sáng chưa nhiều, nhưng kiểu gì cũng bị lộ, vậy thì Kim Phi phải phát triển loại vũ khí mới, đối phó với các tai nạn ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Chương 317: Tăng thuế

Đêm hôm đó, Trương Lương đến tìm Mãn Thương để lấy hai hộp bom chớp sáng.

Ngày hôm sau, hàng trăm nam nữ nhân viên hộ tống khởi hành từ làng Tây Hà, núi Miêu Miêu và núi Thiết Quán đi thẳng đến Hắc Thủy Câu.

Vào buổi chiều, cả đội tập trung tại Hắc Thủy Câu, phát động một cuộc tấn công mạnh mẽ khi trời tối.

Đám thổ phỉ Hắc Thủy Câu tội nghiệp, đã bao giờ nhìn thấy bom chớp sáng bao giờ đâu?

Trong đợt tấn công bằng bom chớp sáng đầu tiên, 99% thổ phỉ đã bị mù.

Những nhân viên hộ tống này đã được Trương Lương huấn luyện nghiêm ngặt, cho dù tấn công mạnh mẽ trực diện thì hàng trăm nhân viên hộ tống cũng chắc chắn có thể thu phục được Hắc Thủy Câu.

Chưa kể đến việc đám thổ phỉ bây giờ đã bị mù.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, trận chiến đã kết thúc.

Ngoại trừ hai binh lính nữ bị thổ phỉ mù đâm trúng khi bắt trói thổ phỉ thì không có nhân viên hộ tống nào chết trận.

Hắc Thủy Câu bị tiêu diệt cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ thế lực thổ phỉ quy mô lớn ở quận Kim Xuyên đều bị quét sạch.

Kim Phi không chỉ giải cứu hàng trăm "ngựa thịt" mà còn thu giữ một lượng lớn lương thực từ hang ổ của ba nhóm thổ phỉ.

Vào ngày Trương Lương tấn công Hắc Thủy Câu, huyện úy mới được bổ nhiệm cũng dẫn binh lính đột kích vào nhà của Chu lão gia và Bành lão gia.

Chu lão gia và Bành lão gia bày mưu ám sát quý tộc Kim Phi, chứng cứ xác thực, theo luật của Đại Khang sẽ bị giết chết ba thế hệ trong dòng họ.

Đám người này cùng tác oai tác quái với Chu lão gia và Bành lão gia, cũng từng phân chia mồ hôi nước mắt của nhân dân. Kim Phi cũng lười hỏi đến kết cục của đám người này cuối cùng sẽ như thế nào, toàn bộ tinh thần và thể lực của y đều đặt vào mỏ than bên ngoài Hắc Thủy Câu.

Tất cả thổ phỉ bị bắt đều được đưa đến Hắc Thủy Câu, dưới sự giám sát của Lão Hắc, bọn họ bắt đầu công cuộc đào bới.

Cùng lúc đó, một tin tức bắt đầu lan truyền ở quận Kim Xuyên.

Kim tiên sinh ở Làng Tây Hà đã quét sạch thổ phỉ ở Hắc Thủy Câu, núi Hổ Đầu và đỉnh Song Đà, từ nay về sau Kim Xuyên sẽ không còn thổ phỉ đi cướp lương thực nữa.

Nếu ai phát hiện có thổ phỉ, đều có thể báo cáo với làng Tây Hà, làng Tây Hà sẽ cử nhân viên hộ tống đi trấn áp thổ phỉ, 30% phần thưởng của việc giết thổ phỉ sẽ được trao cho người dân báo cáo.

Người dân Kim Xuyên đã bị thổ phỉ làm hại không biết bao nhiêu năm, tin tức vừa truyền ra, cả Kim Xuyên như sôi trào.

Vô số người dân vui mừng khôn xiết, lập bia trường sinh cho Kim Phi ngay tại nhà của mình và tôn thờ như một vị thần.

Làng Tây Hà cũng trở thành thánh địa trong tâm trí người dân Kim Xuyên.

Ngày càng ít người dẫn theo người thân chạy nạn đến làng Tây Hà, nhưng số người cùng nhau đến làng Tây Hà để tìm việc làm ngày càng đông.

Điều này giúp cung cấp đủ lực lượng lao động cho sự phát triển của làng Tây Hà.

Phải nói rằng, cướp bóc là cách nhanh nhất để có được của cải.

Lần này, chỉ riêng số ngân phiếu và tiền mặt thu giữ được từ Triệu huyện úy và thổ phỉ Hắc Thủy Câu đã lên tới hơn mười lăm nghìn lượng. Trong tay có tiền, Kim Phi đương nhiên sẽ không để bạc rỉ trong kho, y không chỉ tăng cường độ chiêu mộ cựu binh, mà còn đẩy nhanh việc xây dựng làng Tây Hà.

Ngoài việc mở hai lò gạch mới bên sông, còn xây thêm hai lò vôi và lò xi măng gần Trường Xà Câu.

Do lượng lao động đổ về đông nên công trường vốn chậm chạp trước đây nay cũng được đẩy nhanh lên trông rõ, một ngày một khác.

Ngoài làng Tây Hà, Kim Phi còn lên kế hoạch xây dựng một pháo đài như thành trì nhỏ trên tất cả các con đường núi dẫn thẳng đến làng Tây Hà và làng Quan Gia, đồng thời bổ sung cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá để bảo vệ an toàn cho hai ngôi làng.

Như vậy sẽ ngăn chặn một cuộc tấn công lén lút khác xảy ra.

Bên phía Hắc Thủy Câu có Lão Hắc canh chừng cẩn thận, Kim Phi chỉ ở lại mấy ngày, dặn dò một vài hạng mục cần chú ý, sau đó y quay trở lại làng Tây Hà và lao vào phòng thí nghiệm, mãi đến khi Khánh Mộ Lam kéo y ra ngoài.

"Thưa tiên sinh, có tin tức từ kinh thành”.

“Kết quả thế nào?”, Kim Phi nôn nóng hỏi.

Sau khi trở về từ Quảng Nguyên, y với Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đã cùng nhau tạo ra một mẻ xà phòng thơm đặc biệt, chuẩn bị gửi vào hoàng cung cho Khánh Phi.

Đáng tiếc cuộc tranh đấu ở kinh thành mãi vẫn chưa kết thúc, Kim Phi sợ nhà họ Chu giở trò, kế hoạch này chỉ đành trì hoãn hết lần này đến lần khác.

Nếu không, một khi giao xà phòng thơm cho Khanh Phi, danh tiếng cũng được xây dựng mà kết quả lại không thể bán xà phòng thơm ở kinh thành thì thật xấu hổ.

"Còn có thể thế nào được nữa? Chu Văn Viên và thị vệ vô cớ giết binh lính canh giữ thanh chắc chắn là chuyện không thể bỏ qua. Quận trưởng Quảng Nguyên mỗi ngày đều dâng tấu chương, cầu xin Bệ hạ làm chủ cho mình, cộng thêm đối thủ của nhà họ Chu nhân cơ hội nhổ cỏ tận gốc, nhà họ Chu chỉ có thể nhận thua”.

Khánh Mộ Lam nói: "Tiên sinh biết không, lần này nhà họ Chu chịu lỗ lớn rồi, không chỉ đồng ý với nhà họ Khánh bọn ta...”

Kim Phi ngắt lời Khánh Mộ Lam, y hỏi thẳng: "Ta không muốn biết nhà họ Chu đã đồng ý với ai điều gì, ta chỉ muốn biết, nếu ta bán xà phòng thơm ở kinh thành thì liệu nhà họ Chu có giở trò gì hay không?"

Kỳ thật Kim Phi trong chuyện này cũng có lý, nhưng đôi khi không thể dùng lý lẽ để làm việc.

Thế lực của nhà họ Chu quá lớn, hơn nữa Kim Phi không có căn cơ ở kinh thành, nếu đối phương tùy ý gây khó dễ thì có thể ép chết Kim Phi.

"Yên tâm đi, đây là một trong những điều kiện nhượng bộ do nhà họ Khánh bọn ta và quận trưởng Quảng Nguyên cùng đề xuất, nhà họ Chu đồng ý sau này sẽ không vì chuyện này mà làm khó ngài và quận trưởng Quảng Nguyên”, Khánh Mộ Lam đáp lời.

“Nhà họ Chu sẽ không lật lọng đấy chứ?”, Kim Phi hỏi: “Lời nói trên miệng thì không khó, nhưng đợi đến khi ta đưa xà phòng thơm đến kinh thành, bọn họ lại âm thầm giở trò”.

"Ngài yên tâm đi, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu”.

Khánh Mộ Lam nói: "Đại gia tộc như nhà họ Chu vẫn rất coi trọng chữ tín, trong tình huống bình thường họ sẽ không lật lọng đâu. Nếu không sau này sẽ không ai tin lời hứa của họ. Đây là một đòn trí mạng đối với một đại gia tộc như họ. Nhà họ Chu sẽ không làm mất đi danh dự đã tích lũy hàng trăm năm chỉ vì một tên Chu Văn Viên.

Nếu ngài vẫn còn chưa yên tâm thì có thể tạm thời để xà phòng thơm trong cửa hàng của nhà họ Khánh bọn ta để bán".

"Vậy thì được!"

Lúc này Kim Phi mới yên tâm.

"Đúng rồi, ngoại trừ chuyện này, ta còn nghe được một tin tức”.

Khánh Mộ Lam nói: "Bây giờ chẳng phải sắp tới vụ thu hoạch mùa thu rồi sao? Ta nghe nói triều đình sẽ ban hành một thông báo thuế mới trong vài ngày tới”.

“Là thế nào?”, Kim Phi hỏi.

Mặc dù trước đó đã nghe nói đến việc triều đình có thể tăng thuế, nhưng trước khi có thông báo chính thức, đó chỉ là phỏng đoán, còn tình hình thực tế vẫn cần căn cứ vào thông báo chính thức.

"Còn có thể thế nào được nữa, như những gì mà chúng ta đã dự đoán, năm nay sẽ thu thuế tăng 10%”.

Khánh Mộ Lam bất lực nói.

"Haizz, thế thì người dân sống kiểu gì được đây”.

Kim Phi bất lực thở dài.

Bây giờ y đã là một quý tộc, từ tận đáy lòng, Kim Phi vẫn hy vọng rằng Đại Khang sẽ tiếp tục phát triển ổn định, để y có thể tận hưởng niềm hạnh phúc do đặc quyền và sự giàu có mang lại.

Nếu như thiên hạ loạn lạc, vương hầu sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm, liệu ai sẽ quan tâm đến một Nam tước Thanh Thủy nhỏ bé như y chứ?

Đáng tiếc những chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của y, y chỉ có thể nhanh chóng phát triển và khiến bản thân mình lớn mạnh. Nếu có một ngày loạn thế ập đến, y cần có đủ thực lực để bảo vệ an toàn cho bản thân, người thân và bạn bè.

Nghĩ đến đây, Kim Phi càng cảm thấy không còn đủ thời gian nữa, y hét lớn vào cửa, yêu cầu các cựu binh canh cửa đi tìm Trương Lương và Đường Tiểu Bắc đến đây.
Chương 318: Bệnh sốt rét

“Lương ca, Tiểu Bắc, bên phía Mộ Lam nhận được tin, chuyện nhà họ Chu đã được giải quyết, có thể bắt đầu thu xếp việc đến kinh thành rồi!”

Kim Phi đi thẳng vào vấn đề: “Mọi người cảm thấy ai thích hợp đến kinh thành?”

“Để ta đi cho…”

Đường Tiểu Bắc ôm cánh tay Kim Phi, làm nũng.

Trong mắt cô ấy, kinh thành chính là kho báu chứa đầy những người giàu có.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai quật kho báu, Đường Tiểu Bắc vô cùng phấn khích.

Nhưng đáng tiếc vì Văn Viên công tử, Đường Tiểu Bắc dù có quấy rầy thế nào, Kim Phi vẫn không chịu để cô ấy dẫn đội đến kinh thành.

Kim Phi vốn định để Trương Lương dẫn đội, nhưng gần đây Trương Lương bận việc xây dựng các lò mới, thật sự không thể đi được, Kim Phi gọi Đường Tiểu Bắc và Trương Lương đến để thảo luận xem ai là người thích hợp đến kinh thành.

“Tiểu Bắc, cô không cần nghĩ nhiều nữa, nếu tiên sinh đồng ý để cô đi thì ta cũng sẽ không đồng ý”.

Trương Lương dội một gáo nước lạnh khác lên người Đường Tiểu Bắc, nói: “Tiên sinh, ta thấy có thể phái Thiết Chùy và Hàn Phong cùng đi”.

“Vì sao?” Kim Phi hỏi.

“Chẳng phải cậu muốn thử Hàn Phong sao? Lần này cũng là một cơ hội tốt, hơn nữa, Hàn Phong tâm tư linh hoạt, ăn nói khéo léo, trên đường gặp chuyện gì cũng có thể giúp đưa ra ý kiến”.

Trương Lương nói tiếp: “Về việc chọn Thiết Chùy, thứ nhất là vì ta tin tưởng cậu ta, thứ hai là khi cậu ta làm thị vệ cho Khánh Hoài, từng cùng Khánh Hoài đến kinh thành một thời gian, nên quen thuộc kinh thành hơn, gặp Khánh Quốc công và phu nhân cũng dễ nói chuyện hơn”.

“Ừ, cũng có lý”.

Kim Phi gật đầu nói: “Vậy phía tiêu cục sẽ do Thiết Chùy và Hàn Phong dẫn đội, còn về phía thương hội, Tiểu Bắc, muội hãy sắp xếp một người có thể làm việc đi đi”.

“Được, vậy ta sẽ bảo Lạc Lan đi”.

Đường Tiểu Bắc bất lực nói.

Thân thế của Lạc Lan cũng giống như Đường Đông Đông, sinh ra trong một gia đinh thương nhân, về sau gia đình sa sút, đã bị bán cho người môi giới.

Tuy nhan sắc không nổi bật, nhưng lại có tài kinh doanh, khi Đường Tiểu Bắc phái người đi khai phá thị trường mới, cô ấy là người đầu tiên hoàn thành mục tiêu.

Sau đó, Đường Tiểu Bắc lại phái cô ấy đến quận thành bên cạnh, với kinh nghiệm lần đầu, Lạc Lan đã thuận lợi và nhanh chóng mở thị trường ở đó.

Cũng vì lấp đầy thị trường này, xà phòng thơm tồn ở núi Thiết Quán mới được xử lý nhanh chóng như vậy.

Chỉ xét riêng về năng lực chuyên môn, Lạc Lan không hề yếu hơn Đường Tiểu Bắc, quả thực là ứng cử viên thích hợp để đến kinh thành.

Xà phòng thơm đã chuẩn bị sẵn sàng, người cũng đã sắp xếp ổn thỏa, sáng hôm sau, Thiết Chuỳ dẫn đội lên đường.

Họ không chỉ mang theo xà phòng thơm, mà còn mang theo hàng chục Hắc Đao.

Đây là lần đầu tiên thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn mở rộng ra bên ngoài, họ có thể bán xà phòng thơm và Hắc Đao để kiếm tiền từ những quan lại ở kinh thành hay không đều tùy thuộc vào biểu hiện lần này của nhóm người Thiết Chùy.

Kim Phi cũng rất coi trọng chuyến đi đến kinh thành lần này, y đích thân dẫn theo Quan Hạ Nhi, Trương Lương, tiễn nhóm người Thiết Chùy đến cổng làng.

Từ làng Tây Hà đến Biện Kinh dài ngàn dặm, hơn nửa là đường núi, nhóm người Thiết Chùy còn phải chở hàng hóa, nếu thuận lợi thì ít nhất phải mất hai mươi ngày mới đến được kinh thành.

Cộng với thời gian nghỉ ngơi giữa đường và thời gian quay về, đợi đến khi Kim Phi nhận được tin phản hồi từ kinh thành, e rằng đã sắp vào đông rồi.

Đây là bất lợi do thông tin liên lạc và giao thông lạc hậu mang lại.

Vì tạm thời chưa có kết quả nên Kim Phi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này nữa, thấy nhóm người Thiết Chùy vòng qua chân núi, y quay người chuẩn bị quay về.

Nhưng y còn chưa kịp quay người thì nhìn thấy một bóng người gầy gò, lưng vác rương thuốc, từ chân núi đi về phía làng.

Kim Phi thấy bóng người này hơi quen, nheo mắt một hồi hỏi: “Tiểu Bắc, muội xem có phải Ngụy tiên sinh không?”

Đường Tiểu Bắc cũng nheo mắt nhìn về phía xa: “Giống thật”.

Khi bóng người đến gần hơn, Kim Phi cũng xác nhận được người đến chính là lang trung Ngụy Vô Nhai, người có y thuật giỏi nhất ở quận Quảng Nguyên.

“Ngụy tiên sinh đến làng Tây Hà làm gì vậy?”

Kim Phi tò mò lẩm bẩm, đi lên tiếp đón.

Dù sao danh tiếng của Ngụy Vô Nhai trong quận cũng khá cao, hơn nữa trước đây Kim Phi còn nghe quận trưởng nói Ngụy Vô Nhai đang quyên tiền khắp nơi để chữa bệnh sốt rét cho mấy ngôi làng ngoài thành.

Điều này khiến Kim Phi càng khâm phục Ngụy Vô Nhai hơn. Lúc đó y còn suy nghĩ xem có nên giúp đỡ ông lão cố chấp này hay không, nhưng sau đó bận rộn quá nên quên mất.

Không ngờ Ngụy Vô Nhai lại tìm đến làng Tây Hà.

“Ngụy tiên sinh, sao ông lại rảnh rỗi đến làng Tây Hà thế này?”

Kim Phi ngăn binh lính tuần tra định đuổi Ngụy Vô Nhai đi, tiến lên khẽ cúi người hành lễ.

“Kim tiên sinh, xin ngài hãy cứu người dân ở trấn Phong Thủy!”

Ngụy Vô Nhai chắp tay, cúi thấp người trước Kim Phi.

Đây là lễ nghi lớn nhất ngoài việc quỳ gối ở Đại Khang.

“Ngụy tiên sinh, ông có ý gì?”

Chưa nói đến uy danh của Ngụy Vô Nhai trong lòng dân chúng, chỉ xét về tuổi tác, Kim Phi không dám vô duyên vô cớ nhận đại lễ lớn như vậy của ông ta.

Nhanh chóng né sang một bên, rồi đỡ Ngụy Vô Nhai dậy.

Lần đầu tiên gặp Ngụy Vô Nhai, chưa nói đến phong thái đạo cốt của ông ta, mà ông ta còn có nét mặt hồng hào, trông như một vị cao nhân.

Nhưng khi Kim Phi đỡ Ngụy Vô Nhai dậy, y phát hiện Ngụy Vô Nhai đang vô cùng rối bời.

Ông ta không chỉ gầy đi rất nhiều, mà đầu tóc còn rối tung, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo trên người đã lâu không giặt, trông vô cùng nhếch nhác.

“Ngụy tiên sinh, ông sao vậy?”

Kim Phi kinh ngạc hỏi: “Gặp phải thổ phỉ sao?”

“Không phải, ta đến đây cùng thương nhân Kim Xuyên, bọn họ nói, tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn thường đi qua con đường này, cho nên dọc đường hầu như không có thổ phỉ”.

Ngụy Vô Nhai lắc đầu, nói tiếp: “Tiên sinh nhất định phải cứu người dân trấn Phong Thủy!”

Nói xong lại định hành lễ với Kim Phi, nhưng bị Kim Phi ngăn lại.

“Ngụy tiên sinh, ông bảo ta cứu người, nhưng lại không nói rõ chuyện thế nào, ta làm sao cứu họ đây?”

Kim Phi dở khóc dở cười hỏi: “Trấn Phong Thủy ở đâu? Nơi đó xảy ra chuyện gì?”

“Trấn Phong Thủy bùng dịch bệnh sốt rét, hiện đã có hàng chục người chết, hàng trăm người bị lây nhiễm, bị căn bệnh hành hạ ngày đêm”.

Ngụy Vô Nhai nói tiếp: “Ta không còn cách nào khác mới phải tới đây nhờ tiên sinh giúp đỡ”.

“Bệnh sốt rét?”

Đại Lưu đứng phía sau kéo Kim Phi lùi lại mấy bước, đồng thời nhìn Ngụy Vô Nhai với ánh mắt thù địch.

Sốt rét là căn bệnh nan y ở Đại Khang, Đại Lưu lo lắng Ngụy Vô Nhai sẽ lây bệnh cho Kim Phi.

“Vị tráng sĩ này không cần lo, ta không nhiễm bệnh, cũng sẽ không lây nhiễm cho các ngươi”.

Ngụy Vô Nhai vội vàng giải thích.

“Không sao đâu Đại Lưu, bệnh sốt rét không truyền nhiễm lúc nói chuyện”.

Kim Phi cũng giải thích.

“Tiên sinh cũng nghiên cứu về bệnh sốt rét sao?”

Nghe vậy, Ngụy Vô Nhai kinh ngạc hỏi.

Ông ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, nhưng ông ta vẫn chưa tìm ra con đường lây truyền của bệnh sốt rét, nhưng nghe Kim Phi nói vậy lại dường như biết gì đó.

“Ta không nghiên cứu, chỉ từng nghe một vị cao nhân từng nói thôi”.

Kim Phi hỏi: “Trấn Phong Thủy mà tiên sinh nói đến có phải có rất nhiều ao hồ mương rãnh tù đọng nước bẩn không?”
Chương 319: Tặng quần áo và vải thô

"Trấn Phong Thủy được đặt tên là trấn Phong Thủy vì ở đây có nhiều nước”.

Ngụy Vô Nhai hỏi: "Tiên sinh, ngài hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ trong đó có vấn đề gì, những người ở đây đã phạm phải thứ gì rồi sao?"

Ở thời phong kiến Đại Khang, những tư tưởng mê tín vẫn còn rất nghiêm trọng, hơn nữa các thầy lang miền núi ban đầu vốn là người cùng một nhà.

Khi Ngụy Vô Nhai nghe Kim Phi hỏi về nước tù đọng, suy nghĩ đầu tiên của ông ta là gió và nước ở trấn Phong Thủy có vấn đề.

"Không phải", Kim Phi giải thích: "Một cao nhân đã từng nói với ta, bệnh sốt rét lây truyền qua vết muỗi đốt và muỗi thích sinh sản trong môi trường nước tù đọng, vì vậy ta mới hỏi trấn Phong Thủy có nhiều nước tù đọng hay không”.

Ngụy Vô Nhai như bị sét đánh, lẩm bẩm một mình: "Thảo nào ta đã cách ly tất cả mọi người mà vẫn không thể ngăn chặn được dịch bệnh, hóa ra căn bệnh này lây truyền qua đường muỗi đốt...”

Sau đó, ông ta căng thẳng nắm lấy Kim Phi hỏi: "Vị cao nhân đó có nói với tiên sinh cách điều trị bệnh sốt rét không?"

“Lúc đó cao nhân chỉ buột miệng nhắc một câu, Thường Sơn, Thục Tất và tinh chất của Hoàng Hoa Khao đều có thể chữa khỏi bệnh sốt rét”, Kim Phi bất đắc dĩ nói.

Dù biết chất Artemisinin có tác dụng chữa sốt rét nhưng Đại Khang hoàn toàn không có điều kiện để chiết xuất Artemisinin.

Năm đó nhiều nhà khoa học dẫn dắt đội nghiên cứu nhiều năm, nỗ lực không biết bao nhiêu mới thành công.

Artemisinin chủ yếu được chiết xuất từ Hoàng Hoa Khao, hơn nữa hàm lượng rất thấp, Hoàng Hoa Khao dùng bằng đường uống có rất ít tác dụng chống sốt rét, không rõ ràng như Thường Sơn và Thục Tất.

“Ta biết Thường Sơn, Thục Tất, nhưng tinh chất của Hoàng Hoa Khao là gì?”, Ngụy Vô Nhai hỏi.

"À... tinh chất của Hoàng Hoa Khao chính là tinh hoa được chiết xuất từ cây Hoàng Hoa Khao, có tác dụng thần kỳ trong việc chữa trị bệnh sốt rét”.

Kim Phi chỉ có thể giải thích với Ngụy Vô Nhai như vậy.

"Vậy xin hỏi ngài, làm thế nào để chiết xuất được nó?"

"Cao nhân đó không nói...”

"Vậy xin hỏi vị cao nhân đó ở đâu, ngài có thể giới thiệu cho ta được không?"

Ngụy Vô Nhai vẫn chưa bỏ cuộc.

"Cao nhân đó đi khắp thiên hạ, giờ cũng không biết ông ấy đã đi đâu”.

Làm gì có cao nhân nào đâu chứ? Kim Phi chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện.

“Vậy thì đáng tiếc quá”.

Ngụy Vô Nhai tiếc nuối thở dài, sau đó hỏi: "Vậy vị cao nhân đó có từng nói cách điều phối và liều lượng ra sao không? Nhất là Thục Tất, rất dễ gây nôn, tổn thương chính khí, không thể dùng quá nhiều”.

"À..."

Kim Phi bối rối gãi đầu, nhớ lại chi tiết những kiến thức về bệnh sốt rét và Artemisinin.

Mặc dù đời trước y từng hẹn hò với một cô gái có bằng thạc sĩ y khoa, hiểu biết hơn người bình thường một chút, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

"Ta nhớ rõ hình như cao nhân từng nói, dùng Vân Mẫu và Long Cốt có thể giúp ngăn cản Thục Tất làm tổn thương cơ thể, ta không nhớ rõ chính xác liều lượng”.

Kim Phi bất đắc dĩ nói: "Sau khi quay về, ông hãy nghiên cứu thêm đi”.

"Vân Mẫu có lợi cho phổi và làm dịu cơn hen suyễn, Long Cốt làm dịu các dây thần kinh, chắc sẽ được thôi”.

Ngụy Vô Nhai khẽ gật đầu: “Cao nhân còn nói gì nữa không?”

“Không”, Kim Phi lắc đầu.

“Được”, khuôn mặt Ngụy Vô Nhai hiện lên vẻ hơi tiếc nuối, nhưng vẫn khom người hành lễ với Kim Phi: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, vậy ta không quấy rầy nữa”.

Lần này đến đây, ông ta nghe nói Kim Phi kiếm được rất nhiều tiền từ việc bán xà phòng, vốn dĩ ông ta muốn nhờ Kim Phi quyên góp tiền để mua thuốc, nhưng Kim Phi đã cho ông ta một bất ngờ lớn, khiến ông ta quên mất việc quyên góp tiền, chỉ muốn nhanh chóng quay về để thử xem đơn thuốc mà Kim Phi nói có hiệu quả hay không.

"Ngụy tiên sinh, xin chờ một chút”, Kim Phi nói: "Ông đã đến tận cổng làng rồi, chi bằng vào trong nghỉ ngơi một lát đi, ăn chút gì đã”.

Kim Phi không nói gì thì Ngụy Vô Nhai còn chưa cảm nhận được, bây giờ nghe nói đến đồ ăn, bụng ông ta không khỏi réo lên.

Ông ta lên đường vào chiều hôm qua, đến Hắc Phong Lĩnh vào lúc nửa đêm, ngủ dưới mái hiên của trạm trung chuyển do Kim Phi xây dựng, sáng nay trời chưa sáng đã xuất phát nên bụng đã đói meo.

Nhưng cuối cùng Ngụy Vô Nhai vẫn lắc đầu: "Cảm ơn lòng tốt của Kim tiên sinh, nhưng có hàng trăm người ở trấn Phong Thủy đang đợi ta trở về. Tiên sinh... có thể cho ta hai cái bánh ngô để ta lấp đầy chiếc bụng đói trên đường về được không?”

Rõ ràng Ngụy Vô Nhai chưa từng xin đồ ăn bao giờ, nói xong mặt ông ta đỏ bừng.

Kim Phi nhìn dáng vẻ thất thố của Ngụy Vô Nhai, vừa chua xót vừa cảm động.

Đại Khang dù không lớn mạnh, nhưng vẫn có những anh hùng.

Kim Phi biết rằng mình không thể làm được như Ngụy Vô Nhai cho nên càng thêm kính nể ông ta hơn.

"Ngụy tiên sinh, ta giữ ông ở lại không chỉ vì thức ăn, mà còn vì chuyện khác”.

Kim Phi nói: "Bệnh sốt rét rất khó diệt trừ tận gốc, vì vậy ngoại trừ điều trị, việc phòng bệnh càng quan trọng hơn”.

“Phòng bệnh ư?”, Ngụy Vô Nhai chắp tay hỏi: “Kim tiên sinh, xin hãy nói rõ”.

“Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện”, Kim Phi nói: “Đại Lưu, mau quay về bảo Nhuận Nương chuẩn bị chút đồ ăn”.

"Vâng!"

Đại Lưu đáp lời, rồi ngay lập tức cử một cựu binh quay về.

Kim Phi gần đây bận rộn làm việc trong phòng thí nghiệm, có lúc đến giờ ăn cùng không ra ngoài.

Để đảm bảo rằng Kim Phi có thể ăn những bữa ăn nóng bất cứ lúc nào, thịt luôn được hầm và cháo được hâm nóng trong căn bếp nhỏ của Nhuận Nương.

Khi Kim Phi đưa Ngụy Vô Nhai về nhà, Nhuận Nương đã dọn sẵn một nồi thịt hầm, một số món ăn kèm, một bát cháo nóng và một ít bánh bao.

"Ngụy tiên sinh, ông cứ tự nhiên!"

Kim Phi chỉ vào bàn.

"Vậy ta không khách khí nữa, ngài cứ nói tiếp đi”.

Sau khi rửa tay, Ngụy Vô Nhai cầm lấy bánh bao.

"Tiên sinh, sau khi ngài trở lại trấn Phong Thủy, hãy mau chóng tổ chức người địa phương thu dọn những bãi nước tù đọng quanh thôn dễ sinh muỗi”.

Kim Phi dặn dò: "Mỗi hộ gia đình phải treo màn khi ngủ vào ban đêm, tốt nhất là mặc quần dài tay khi ra ngoài vào ban ngày để tránh bị muỗi đốt”.

"Tiên sinh, ngài nói đúng, nhưng...”

Ngụy Vô Nhai thở dài, nói: “Nhưng người dân trấn Phong Thủy vốn đã nghèo, nay lại mắc bệnh hiểm nghèo, quần áo không đủ che thân, lấy đâu ra quần dài tay và màn che muỗi?"

"Hạ Nhi, chúng ta có bao nhiêu quần áo và vải thô trong nhà kho?"

Kim Phi quay lại nhìn Quan Hạ Nhi.

Bây giờ, nữ công nhân trong các xưởng dệt đều có đồng phục thống nhất, quần áo và vải vóc trong kho cũng có rất nhiều.

"Còn có bảy trăm hai mươi ba bộ quần áo, tám mươi sáu bao vải thô”.

Quan Hạ Nhi trả lời.

Ngoài việc điều chế hương liệu, sở thích lớn nhất của cô là vào nhà kho kiểm tra xem còn bao nhiêu thứ ở nhà.

Sau mỗi lần kiểm kê, cô sẽ có một cảm giác an toàn vô cùng vững chắc.

"Tất cả quần áo đều đóng gói gửi lên xe ngựa, đợi lúc Ngụy tiên sinh rời đi, hãy cử người cùng đưa đồ tới trấn Phong Thủy. Hãy bảo các nữ công nhân tổ chức may quần áo từ vải thô nhanh nhất có thể, cứ làm mấy bộ quần áo thích hợp cho trẻ em trước đã”.

Kim Phi nói: "Ngoài ra, thông báo với Đông Đông một tiếng, khung cửi dệt vải tạm thời dừng việc thí nghiệm, phải nhanh chóng tạo ra vải thô”.

Bản thiết kế khung cửi do y thiết kế đã sớm được giao cho Mãn Thương, mấy ngày trước, Mãn Thương và các nữ học việc cuối cùng cũng làm được hai bộ, hiệu quả rất tốt, tốc độ dệt ít nhất cũng nhanh hơn mấy khung cửi hiện có của Đại Khang, khiến Đường Đông Đông vui mừng khôn xiết.

Nhưng Kim Phi nói rằng nếu công nhân thành thạo thì tốc độ có thể còn nhanh hơn nữa.

Đường Đông Đông nghe thấy vậy, mấy ngày nay ngay cả cơm cũng không ăn, ngày nào cũng đến xưởng dệt để dẫn dắt mọi người thí nghiệm, cố gắng tính toán đo lường tốc độ nhanh nhất của khung cửi mới.

Có hơn tám mươi bao vải thô trong kho, một nửa trong số đó được dệt bằng khung cửi mới.
Chương 320: Xây cầu

"Được, ta lập tức làm ngay”.

Mặc dù Quan Hạ Nhi cảm thấy hơi đau lòng, nhưng cô không bao giờ phản bác những gì Kim Phi nói.

Cô ngoan ngoãn hành lễ với Ngụy Vô Nhai, rồi xoay người nhanh chóng rời đi, ra ngoài thu xếp.

"Tiểu Bắc, đi đến nhà kho lấy hai trăm lượng tiền mặt và ba trăm lượng ngân phiếu, giao cho Ngụy tiên sinh”.

Kim Phi nói tiếp.

"Vâng”.

Đường Tiểu Bắc cũng đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.

"Kim tiên sinh...”

Ngụy Vô Nhai đặt cái bánh bao trong tay xuống, đứng dậy hành lễ lần nữa với Kim Phi: “Thay mặt người dân trấn Phong Thủy, cảm tạ đại ân đại đức của tiên sinh!”

Trước kia ông ta không có thiện cảm với Kim Phi, ông ta luôn cảm thấy trên người Kim Phi có sát khí quá nồng.

Ngay cả sau khi nghe Kim Phi viết một vài bài thơ thông cảm với người nông dân, quan điểm của ông ta về Kim Phi vẫn không thay đổi, ngược lại, ông ta còn cảm thấy Kim Phi đạo đức giả.

Vừa làm thơ cảm thông với nông dân, vừa dùng xà phòng thơm để kiếm tiền.

Nếu không phải không còn cách nào khác, lần này ông ta cũng sẽ không đến tìm Kim Phi quyên tiền.

Nhưng chính chuyến đi đến Kim Xuyên này đã thay đổi quan điểm của ông ta về Kim Phi một cách long trời lở đất.

Trên đường đi, dù là thương nhân cùng đường, hay thợ săn, thợ đốn củi gặp nhau trong lúc nghỉ ngơi, đều hết lời khen ngợi Kim Phi.

Ngụy Vô Nhai không khỏi tò mò, hỏi thăm Kim Phi.

Sau đó, ông ta mới biết tất cả những việc Kim Phi đã làm trong vài tháng qua.

Bây giờ Kim Phi còn hào phóng cho ông ta tất cả quần áo và vải vóc trong làng để cứu người, điều này khiến Ngụy Vô Nhai cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm trước đây của mình.

"Ngụy tiên sinh, ông quá lời rồi”, Kim Phi đỡ lấy Ngụy Vô Nhai: "Sau này ông cần gì cứ tìm đến ta, nếu ta có thể làm được, ta tuyệt đối sẽ không từ chối”.

Kim Phi mặc dù yêu tiền, nhưng trước giờ y không bao giờ keo kiệt, đặc biệt là khi gặp vấn đề liên quan đến tính mạng con người, y sẽ không hẹp hòi.

Sau khi Ngụy Vô Nhai ăn xong, Quan Hạ Nhi đã chất quần áo lên xe đẩy.

Những nhân viên hộ tống do Đại Lưu sắp xếp để hộ tống xe cũng đã sẵn sàng.

"Thiết Tử, ngày hôm qua cậu nói rằng cầu treo bên Hắc Phong Lĩnh đã được làm xong, giờ có thể đi qua không?"

Kim Phi quay đầu nhìn Lưu Thiết.

Kim Phi trước đây muốn xây dựng một cây cầu ở đây, nhưng chi phí quá cao, vì vậy y đã nghĩ đến việc sử dụng cáp treo.

Nhưng đường dây cáp cần sử dụng vòng bi, không thể thực hiện được trong thời gian ngắn, hệ số an toàn cũng thấp nên Kim Phi đã nghĩ ra biện pháp thỏa hiệp, xây cầu treo.

Trong khoảng thời gian này, y đã thực hiện nhiều tính toán và mô phỏng trong phòng thí nghiệm, cuối cùng đã quyết định kế hoạch.

Sau hơn nửa tháng bận rộn với công việc, ngày hôm qua Lưu Thiết đã đến báo cáo rằng cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng xong.

"Được rồi, chiều hôm qua ta còn cho người kéo xe ngựa lên xem thử, chỉ cần không có gió lớn thì cầu rất ổn định”.

Lưu Thiết trả lời: "Sáng nay cha ta còn bảo ta đưa ông ấy đi xem thử”.

“Cây cầu treo đã hoàn thanh vậy tại sao Thiết Chùy không đi bằng cầu treo?”, Khánh Mộ Lam hỏi.

"Thiết Chùy phải đến Ba Châu để đón Lạc Lan cô nương trước, nếu đi từ Hắc Phong Lĩnh thì phải đi vòng xa hơn”, Lưu Thiết trả lời.

"Ngụy tiên sinh, ta đã xây một cây cầu bắc qua núi Mã Đầu, rất nhanh có thể đến Hắc Phong Lĩnh, nếu vội ông có thể đi bằng con đường đó”.

Kim Phi lại nhìn Ngụy Vô Nhai.

Ngụy Vô Nhai chỉ muốn có thể lập tức chạy về trấn Phong Thủy nên ắt sẽ không phản đối.

Những người đàn ông đẩy xe, đi men theo đường núi về phía núi Mã Đầu.

Muốn làm giàu trước hết phải làm đường, đường núi giữa làng Tây Hà và núi Mã Đầu vốn dĩ rất hẹp, không có đường xe ngựa đi.

Nhưng con đường này sau này sẽ là con đường duy nhất để đi Quảng Nguyên, vì vậy trưởng làng đã phái người đến dọn dẹp, hiện giờ đã mở rộng hơn hai mét, hai chiếc xe ngựa qua lại song song cũng không thành vấn đề.

Dưới chân núi Mã Đầu, có thể nhìn thấy một cây cầu treo hoàn toàn mới từ xa.

Phần thân chính của cầu treo là bốn sợi dây dày, hai sợi dây phía dưới được cố định vào tấm ván gỗ, chính là mặt cầu.

Hai bên trên là tay vịn và dây an toàn cho cầu treo.

Trong trường hợp dây gai bên dưới bị đứt, người đi bộ hoặc xe ngựa đi trên cầu treo sẽ không bị rơi xuống dưới.

Kim Phi đã dành rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu tạo ra bốn sợi dây này.

Không chỉ tính đến vấn đề chịu lực mà còn phải tính đến nhiều vấn đề như chống côn trùng, chống cháy nổ.

Chỉ mấy sợi dây kẽm lẫn lộn bên trong đã khiến hai nhóm nữ học việc của Mãn Thương bận rộn hơn nửa tháng.

Cuối cùng, làm thế nào để đưa một sợi dây thừng dày như vậy sang bên kia cũng khiến trưởng làng phải suy nghĩ rất nhiều.

Đầu tiên, họ buộc một sợi dây mảnh vào rồi dùng nỏ bắn sang ngọn núi đối diện, sau đó buộc một sợi dây dày cỡ ngón tay cái ở phía đối diện để kéo lại, rồi dùng sợi dây này kéo sợi dây gai dày nhất qua.

Nói thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ với bốn sợi dây thừng này, trưởng làng cùng mấy chục người khác phải mất bốn ngày ròng rã mới xong.

Hơn nữa, vị trí buộc dây thừng cũng rất đặc biệt, Kim Phi dẫn người đi khảo sát địa điểm mấy lần, cuối cùng mới xác định địa điểm.

Nhưng tất cả những công việc khó khăn đều đáng giá, cây cầu treo cuối cùng đã được xây dựng.

Từ nay về sau, khoảng cách từ làng Tây Hà đến Quảng Nguyên đã được rút ngắn hơn một nửa, còn gần hơn so với con đường đến huyện phủ Kim Xuyên.

Để bảo vệ cây cầu treo, Trương Lương còn bảo mọi người xây dựng một pháo đài ở mỗi đầu.

Khi bọn họ đến cầu, vừa đúng lúc có một đoàn xe trở về từ Quảng Nguyên đang băng qua cầu.

Lúc đầu, mọi thứ vẫn bình thường, cầu cũng ổn định, nhưng khi chiếc xe đi đến giữa cầu, cầu treo đột nhiên lắc lư.

Nó giống như cây cầu đu dây nổi tiếng trên mạng mà Kim Phi đã nhìn thấy ở đời trước.

Những người đàn ông đẩy xe cũng lần đầu đi trên cầu treo, không có nhiều kinh nghiệm nên bị xô ngã ngay.

May thay, giữa mặt cầu và tay vịn có một tấm lưới, nếu không những người đàn ông đó đã ngã xuống dưới.

Dù vậy, những người đàn ông này vẫn hét lên sợ hãi, bám chặt vào tay vịn bên cạnh.

"Đây là sự ổn định mà cậu nói sao?”

Kim Phi nhìn Lưu Thiết với khuôn mặt u ám.

“Không có gió thì rất vững, đây không phải là do gió thổi sao...”

Lưu Thiết gãi đầu giải thích.

"Tại sao nơi này gọi Hắc Phong Lĩnh? Là bởi vì nơi này gió quá mạnh!"

Kim Phi nói: "Cầu treo không phải dài hai mươi hai trượng sao? Bảo người buộc cố định vào các cây ở vị trí bảy trượng và mười bốn trượng, cố định lại mặt cầu!"

"Ôi, Phi ca có nhiều cách hay quá, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"

Lưu Thiết vỗ đầu, lập tức chạy đi thu xếp.

Có rất nhiều dây thừng còn sót lại khi cây cầu được xây dựng, chẳng mấy chốc bốn sợi dây thừng cố định đã được buộc lại.

Lúc này, gió trong thung lung còn mạnh hơn so với trước, nhưng cầu treo vẫn bất động như cũ, ổn định rất nhiều so với lúc trước, đoàn xe thuận lợi đi qua.

Tuy nhiên, để kiểm tra độ ổn định của cầu treo, Lưu Thiết còn bảo đoàn xe đi qua đi lại thêm một lần nữa.

Mãi đến khi đảm bảo chắc chắn cầu treo vững vàng không có vấn đề gì thì Lưu Thiết mới để Kim Phi và Ngụy Vô Nhai đi trên cầu.

"Người xưa có câu, xây cầu xây đường là phước đức vô biên. Tiên sinh xây dựng cây cầu này thật tốt quá”.

Ngụy Vô Nhai thở dài: “Có cây cầu này, sau này đến làng Tây Hà sẽ thuận tiện hơn nhiều”.

"Ngụy tiên sinh rảnh rỗi thì có thể đến đây thường xuyên”.

Kim Phi cười nói.

"Dọc đường đi ta nghe thương nhân bàn luận rất nhiều về làng Tây Hà, đáng tiếc lần này không có thời gian đi xem kỹ, sau này nhất định sẽ tới”.

"Làng Tây Hà luôn hoan nghênh tiên sinh”.

Kim Phi tiếp tục đưa Ngụy Vô Nhai ra khỏi Hắc Phong Lĩnh mới dừng bước.

Kim Phi đã làm những gì y có thể làm, còn việc Ngụy Vô Nhai có thể ngăn chặn bệnh sốt rét hay không, chỉ có thể phụ thuộc vào bản lĩnh của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom