• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (7 Viewers)

  • Chương 121-125

Chương 121 Ngại nói à?

Một người nhỏ giọng đáp: “Thế tử, tên Lâm Bắc Phàm này có vương gia làm chỗ dựa! Vương gia đã bỏ ra một số tiền lớn để thu phục hắn! vương gia coi trọng hắn lắm, nếu thế tử đánh hắn thì chúng ta khó mà ăn nói được với vương gia!”

Thế tử bực mình đáp: “Nhưng hắn cướp mất nữ nhân của ta, ngươi bảo ta làm thinh sao được?”

“Thế tử, việc nhỏ không nhịn thì sao thành việc lớn!” Người kia cười khổ: “Kế hoạch của vương gia đã đi đến thời điểm mấu chốt, Lâm Bắc Phàm cực kì quan trọng! Nếu chuyện này làm ảnh hưởng đến kế hoạch của vương gia thì chúng ta không gánh nổi đâu!”

Thế tử nhớ đến người cha uy nghiêm của mình, người hắn ta bỗng run bắn lên, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.

“Thế tử, theo ti chức thì bọn họ mới chỉ nắm tay nhau thôi chứ chưa có tiếp xúc da thịt thân mật gì, Như Sương cô nương vẫn còn trong trắng! Thế tử cứ nhẫn nhịn một chút là qua ngay ấy mà, đợi vương gia hoàn thành đại sự, thế tử lên ngôi thái tử thì Lâm Bắc Phàm có tròn méo thế nào cũng là do thế tử quyết định cơ mà, chẳng phải sao? Lòng quân tử khoan dung độ lượng, muốn làm việc lớn thì phải nhịn được những thứ mà kẻ thường không nhịn được!”

“Được, nể mặt ngươi ta tạm thời không tính sổ tên khốn khiếp kia!” Thế tử ngồi xuống nhưng vẫn bực bội lắm, thôi thì mắt không thấy tim không phiền vậy.

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm vừa mới đỡ Mạc Như Sương xuống xe ngựa, hắn chau mày: “Lạ quá?”

“Lâm công tử, ngươi sao thế?” Mạc Như Sương lấy làm lạ hỏi.

“Từ lúc xuống xe ngựa đến giờ ta cứ cảm giác như đang bị ai đó nhìn chằm chằm! Nhất là lúc đỡ ngươi xuống xe ngựa, hình như cái nhìn ấy còn đăm đăm hơn, ngoài ra còn thoáng có chút sát ý nữa!”

Nói rồi, Lâm Bắc Phàm nhìn về phía “kẻ nhìn trộm”, song hắn chẳng phát hiện ra được gì.

“Có sao? Ta là một võ giả Thất phẩm, sao lại không có cảm giác gì nhỉ?” Mạc Như Sương thấy lạ, nàng chớp mắt.

Ngươi mới là võ giả Thất phẩm nên không cảm nhận được là đúng rồi, ta đây còn là Tiên Thiên Ngũ phẩm đây!

Cảm giác của cường giả Tiên Thiên vô cùng mẫn cảm và linh hoạt!

“Có lẽ là ảo giác rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Không quan tâm chuyện đó nữa! Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh mà ra ngoài, tiếp tục dạo phố thôi, đừng làm mọi người mất hứng!”

Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lý Sư Sư, hai người dạo bước trên phố như một cặp tình nhân.

Mạc Như Sương bước theo sau bọn họ, trong lòng nàng rất ngưỡng mộ.

Nếu người mà Lâm Bắc Phàm nắm tay lúc này là nàng thì tốt xiết bao!

Mà đúng lúc ấy, thế tử cũng không ngồi yên được nữa: “Không được, ta không chịu được nữa! Ta nhất định phải đi theo bọn họ, ta sợ bọn họ sẽ làm chuyện gì đó sau lưng ta!”

Nói xong, hắn ta bèn xuống tửu lâu, đi theo đám Lâm Bắc Phàm và giữ một khoảng cách không xa cũng không gần.

Còn Lâm Bắc Phàm lại cảm giác được như có ai đó đang theo dõi mình.

Hắn ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt lập tức dừng trên một vị công tử đang lén la lén lút.

Trên người hắn ta mặc một bộ y phục màu bạc, trông ngoại hình thì cũng tuấn tú lịch sự đấy, còn tỏa ra hơi thở quý tộc, bên cạnh hắn ta có mấy tên tùy tùng đi theo, nom có vẻ không dễ đối phó.

Hình như hắn ta cũng đang dạo phố mua đồ và không nhìn về phía hắn.

Vậy nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn dựa vào cảm giác mà để ý đến hắn ta.

Trong lòng hắn đang thấy thắc mắc vô cùng, người này là ai, tại sao hắn ta lại đi theo hắn?

Đã thế hình như hắn ta còn tỏ vẻ thù địch với hắn nữa!

Bản thân hắn đâu có chọc ghẹo gì hắn ta đâu nhỉ?

Đúng lúc ấy, Mạc Như Sương gọi hắn lại: “Công tử cẩn thận!”

Sau đó, nàng duỗi tay tới ôm vai Lâm Bắc Phàm, kéo hắn tránh sang bên trái hai bước.

Hóa ra có một thằng nhóc té ngã trên đất, thằng nhóc đó với lấy một bát nước hất về phía Lâm Bắc Phàm.

Mạc Như Sương chú ý đến chuyện này nên đã kéo Lâm Bắc Phàm, giúp hắn tránh khỏi nước bẩn.

“Như Sương, không cần phải ngạc nhiên trước chút chuyện nhỏ nhặt này đâu!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Công tử, đây không phải là chuyện nhỏ!” Mạc Như Sương nghiêm túc nói: “Trong chốn giang hồ thường có kẻ ác giả dạng thành trẻ con để giết người bằng thuốc độc! Giang hồ hiểm ác, không thể không đề phòng!”

“Được, ta nghe ngươi!” Lâm Bắc Phàm không biết phải nói gì hơn.

Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm lại cảm nhận được có ai đó đang theo dõi hắn.

“Ai đó” chính là vị quý công tử kia.

Một Lâm Bắc Phàm thông minh phi phàm liếc nhìn tư thế giữa hắn và Mạc Như Sương rồi lại liên tưởng đến chuyện ban này, sau đó lập tức hiểu ra.

Hắn đứng vững, đoạn cười hỏi: “Như Sương này, trông ngươi đẹp thế này, chắc có nhiều người ái mộ ngươi lắm nhỉ?”

Trong lòng Mạc Như Sương xốn xang, hai má nàng ửng hồng.

Lâm công tử đang khen nàng đẹp đó sao?

Chuyện này đột ngột thật đấy?

Mạc Như Sương cúi đầu, nàng nói nhỏ: “Chuyện này sao ta biết được, ta cũng đâu đi guốc trong bụng bọn họ!”

“Thế trong những người ái mộ ngươi có ai trông cực kì phong lưu phóng khoáng, thân phận cũng vô cùng tôn quý không?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi, hắn muốn tìm ra thân phận của kẻ kia.

“Chuyện này…” Mạc Như Sượng trầm ngâm trong chốc lát.

“Sao thế, ngại nói hả?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Không phải thế! Chỉ là hơi nhiều người, ta không nhớ ra là ai cả!” Mạc Như Sương cúi đầu đầy ngại ngùng.
Chương 122 Bắt cóc thế tử

Lâm Bắc Phàm nghẹn họng, ngươi đang ngấm ngầm lên mặt với ta đấy à?

Được rồi, ngươi thắng rồi đấy!

Tiếp đó, mọi người lại tiếp tục đi dạo.

Trong quá trình đi dạo, Lâm Bắc Phàm cảm giác được địch ý như có như không từ phía sau, trong lòng hắn bỗng thấy thú vị.

Hắn bất cẩn, kéo lấy tay của Mạc Như Sương.

Hắn lại bất cẩn, ôm lấy eo của Mạc Như Sương.

Thậm chí có một lần phải tránh hàng người, hắn lại nhào vào trong lòng Mạc Như Sương.



Thế tử đi phía sau nhìn trộm mà tức muốn trào máu họng!

Cái sừng trên đầu hắn ta cao lắm rồi, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn khiếp này, hắn toàn lợi dụng cơ hội để tiếp xúc với Như Sương, đúng là đồ mặt dày! Ta phải đi nói rõ với hắn mới được!”

Mọi người vội vàng ngắn hắn ta lại: “Công tử, không thể được!”

Thế tử tức giận quát: “Tại sao lại không được? Ta cũng đâu đánh hắn, ta chỉ nói với hắn vài câu thôi cũng không được sao?”

“Công tử, thân phận của công tử nhạy cảm, không thể bất cẩn bại lộ thân phận được đâu!”

“Một khi công tử qua đó thì thân phận của công tử sẽ bị lộ ngay! Lâm Bắc Phàm vừa mới tới nương nhờ vương gia, hắn có trung thành hay không vẫn còn là một ẩn số, công tử không thể mạo hiểm được!”

“Công tử, công tử bình tĩnh lại đi, tuyệt đối không được làm chuyện bồng bột!”



Thế tử lại càng điên tiết hơn: “Vậy có nghĩa ta đã bị cắm sừng rồi mà vẫn không thể làm gì hắn được?”

Mọi người đều gật đầu và cười khổ.

“A!” Thế tử ôm chặt ngực mình với vẻ đau đớn.

Nhìn người trong lòng mình đang trò truyện tình tứ với người khác, phản bội hắn ta ngay trước mặt hắn ta thế này mà hắn ta lại không thể làm gì, chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết quách hắn ta đi!

Trái tim thế tử đau đến mức khó có thể hít thở nổi, đầu hắn ta như muốn nứt ra vậy!

“Công tử, trời không còn sớm nữa rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi thôi!” Một người dè dặt hỏi.

“Không về! Ta phải xem bọn họ còn tình tứ được đến khi nào!” Thế tử phẫn nộ.

Thế là thế tử vẫn tiếp tục đi trên con đường “cắm sừng.”

Cứ bước thêm một bước là cái sừng trên đầu hắn ta lại cao thêm một tấc, trong lòng hắn ta lại đớn đau thêm một chút.

Chính bản thân hắn ta cũng chẳng hiểu mình đã kiên trì như thế kiểu gì nữa!

Mãi đến khi bọn họ dạo hết con phố và trở về Lâm phủ thì hắn ta mới dần bình tĩnh lại.

“Công tử, giờ công tử có thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Mọi người đều lo lắng hỏi.

Thế tử vẫn đỡ lấy ngực, hắn ta nói với vẻ đau khổ: “Ta không ổn nổi, hôm nay quá đau thương, ta phải về uống rượu thật say! Mấy người các người không được cản ta, bằng không ta sẽ chém đầu các ngươi!”

Bên trong Lâm phủ.

Bữa tối xong xuôi, Lâm Bắc Phàm thấy hơi ngại khi phải tiếp Mạc Như Sương: “Như Sương, hôm nay xin lỗi ngươi nhé, lúc đi đường ta cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, gặp phải nhiều nguy hiểm khiến ngươi phải cứu không biết bao nhiêu lần!”

“Lâm công tử, ngươi cũng biết đấy à, sau này đi đường phải cẩn thận hơn nhé!” Mạc Như Sương ai oán đáp.

Người bình thường nào gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, chắc chắn là có dụng ý xấu!

Hừ! Đừng tưởng ta không nhìn ra!

Cái tên khốn khiếp này!

Quả nhiên chẳng khác gì những lời tiểu quận chúa nói, lòng dạ người này thâm sâu thật!

Lâm Bắc Phàm rút một chiếc vòng tay tinh xảo ra, đoạn bảo: “Như Sương, hôm nay làm phiền ngươi quá rồi! Để xin lỗi, ta tặng ngươi món quà này, hi vọng ngươi sẽ nhận!”

Mạc Như Sương thích lắm, nhưng nàng vẫn mạnh miệng bảo: “Được rồi, thế thì ta cố mà nhận nhận vậy! Cảm ơn!”

Miệng thì nói vậy, song nàng vẫn giơ tay ra rất nhanh cầm lấy chiếc vòng.

“Không có chuyện gì nữa thì ta về phòng nghỉ ngơi trước đây!”

Sau đó Mạc Như Sương nhanh chóng rời đi, nàng muốn chạy về để thử cái vòng tay kia ngay.

Đêm khuya dần dần kéo tới.

Lâm Bắc Phàm đột nhiên đổi sang y phục ban đêm, hắn băng qua bầu trời kinh thành bằng khinh công tuyệt đỉnh của mình.

Không lâu sau, hắn đã tới một tửu lâu sang trọng.

Lúc bấy giờ, tên công tử theo dõi hắn hồi sáng đã uống say đến mức bất tỉnh nhân sự và được đưa vào phòng trong nghỉ ngơi.

Bên ngoài là một đám cường giả bảo vệ, họ đang thầm thì bàn tán gì đó.

Lâm Bắc Phàm nằm trên lầu tửu lâu, lắng tai nghe.

Một lát sau, hắn được hay một thông tin khiến người ta kinh ngạc, không nhịn được mà mỉm cười: “Hóa ra là con trai của Ký Bắc vương ngàn dặm xa xôi mò đến! Ký Bắc vương à, vụ làm ăn đầu tiên của chúng ta sắp sửa thành công rồi!”

Lâm Bắc Phàm nhảy đến bên cửa sổ, hắn nhẹ nhàng thi triển chân khí Tiên Thiên, sau đó mở cửa sổ rồi nhảy vào, bắt được thế tử đang say bí tỉ sau đó lén lút rời khỏi căn phòng.

Lâm Bắc Phàm túm lấy thế tử đang hôn mê bất tỉnh, bay nhảy trên đỉnh lầu với tốc độ nhanh như thần.

Sau khi bay qua vô số con phố, cuối cùng Lâm Bắc Phàm dừng lại ở một con phố cổ.

Con phố cổ này chính là kỹ viện vô cùng nổi tiếng ở kinh thành.

Lần trước cũng tại kỹ viện này, Lâm Bắc Phàm đã bỏ ra mấy lượng bạc vụn để mời một kỹ nữ vừa già vừa béo tới hầu hạ sứ thần nước Đa La.

Lúc này, mấy bà cô đó ăn mặc vô cùng diêm dúa đang trò chuyện câu có câu không với nhau.

“Các tỷ muội, dạo này làm ăn thế nào?”

“Dạo này làm ăn chẳng khá khẩm là bao, một tuần rồi mà không có khách tới! Cứ thế này thì ta đói đến chết gầy mất!”

“Nam nhân bây giờ ấy à, chỉ thích cái kiểu vừa trẻ vừa xinh đẹp thôi, nào có coi mấy kẻ phấn son tầm thường như chúng ta ra gì?”

“Bao giờ thì hoàng triều Đại Võ mới lấy béo làm tiêu chuẩn cho cái đẹp vậy? Chúng ta đã chuẩn bị xong mỡ rồi, chỉ đợi mỗi ngày ấy thôi!”

“Ha ha! Đừng mơ mộng nữa, cả đời này ngươi cũng không chờ được ngày đó đâu!”
Chương 123 Xin hãy làm chủ cho dân nữ

Lúc bấy giờ, một bà cô giơ hai cánh tay mập mạp lên chắp lại vào nhau.

“Đại Phì tỷ, ngươi đang làm gì đấy?” Mọi người lấy làm lạ.

Bà cô được gọi là Đại Phì tỷ kia lầu bầu: “Ta đang cầu nguyện, nghe đâu cầu nguyện với sao băng thì nhất định sẽ thành hiện thực đấy! Vậy nên ta muốn thử xem sao!”

“Ha ha! Cái chuyện chỉ để lừa trẻ con này mà ngươi cũng tin à?”

“Đại Phì tỷ, đừng bảo là ngươi thèm đàn ông đến phát điên rồi đấy nhé?”

“Đúng thật là buồn cười chết mất!”



Mọi người bắt đầu cười ầm lên.

Đại Phì tỷ huơ huơ hai cánh tay thô mập của mình: “Tránh ra! Các ngươi khỏi phải quan tâm đến ta! Con người mà không có ước mơ thì có khác gì con cá không? Không cần biết có linh nghiệm hay không ta vẫn muốn thử! Nhỡ đâu lại thành công thì sao?”

Đúng lúc đó, bầu trời bỗng xuất hiện một vệt sao băng.

Đại Phì tỷ lập tức nhắm mắt cầu nguyện, trên gương mặt tràn đầy vẻ thành khẩn, lớn tiếng nói: “Sao băng à, nếu như ngươi nghe thấy lời ta nói thì xin hãy mang một công tử vừa giàu có vừa đẹp trai tới cho ta đi!”

“Ầm!”

Một tiếng động cực lớn vang lên.

“Tiếng gì vậy?” Đại Phì tỷ và mọi người đều giật mình.

Mọi người men theo tiếng vang, cẩn thận đi tới mới phát hiện ra có một công tử đẹp trai khoác y phục hoa lệ, khắp người toàn mùi rượu đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.

Đại Phì tỷ hớn hở hô lên: “Điều ước của ta thành sự thật rồi ư? Sao băng nghe thấy tiếng lòng của ta rồi nên mới phái một công tử vừa giàu có vừa đẹp trai tới cho ta chăng?”

Mấy bà cô khác cũng lập tức vây lại, mọi người bắt đầu rì rà rì rầm.

“Ôi chao! Trông cũng được ra phết, có thể nói là phong lưu phóng khoáng, đẹp trai ngời ngời, bổn tiểu thư rung động rồi đó nha!”

“Mặc y phục tơ lụa thế này, nhìn cái là biết rất giàu có rồi!”

“Đâu chỉ dừng lại ở việc giàu có, y phục của người này đắt lắm đấy, người bình thường không mặc được đồ thế này đâu!”

“Từ trước đến nay ta chưa từng tiếp đãi khách nhân nào thế này cả!”



Đại Phì tỷ sốt ruột: “Đây là nam nhân của ta, các người không được tranh!”

“Đại Phì tỷ, rõ ràng đây là một con dê béo mập, chúng ta có thể chia sẻ cùng nhau, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy chứ!”

“Đúng đó! Chẳng lẽ ngươi quên tình nghĩa tỷ muội giữa chúng ta rồi ư?”

“Ta hết tiền mất rồi, tháng này phải sống nhờ vào nam nhân này thôi!”



Ngày hôm sau, thế tử tỉnh lại trong cơn đau đầu như búa bổ và cái lưng tê dại.

Trông thấy một căn phòng xa lạ và một mùi hương đặc trưng, thế tử bỗng nhăn tít mày lại: “Ta đang ở đâu thế này? Chuyện gì đã xảy ra?”

Lúc này hắn ta mới chú ý đến áo của mình xộc xệch nhăn nhúm, bên cạnh còn có một bà cô áo quần cũng không được chỉnh tề.

Tình hình đã rõ như ban ngày, bản thân hắn ta đường đường là một thế tử mà lại ngủ với một bà cô!

Thế tử uất nghẹn đến mức tái mét cả mặt, hắn ta chỉ muốn biến mất ngay lập tức!

Lúc bấy giờ, Đại Phì tỷ cũng đã thức dậy, nàng ta kéo lấy tay thế tử và gọi: “Đừng đi mà, ngươi phải trả tiền chứ!”

“Lại còn đòi ta trả tiền! Ngươi đừng có mà mơ, cả đời này ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Thế tử chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi khiến hắn ta đau lòng này, vội vàng mặc quần áo vào định chạy đi.

“Sao nào, gọi gái mà lại không muốn trả tiền à?”

Đúng lúc đó, các tỷ muội của Đại Phì tỷ xông vào, trông ai cũng bừng bừng khí thế như xe tăng, chặn hết mọi lối đi.

“Mau đưa tiền ra đây, không đưa tiền thì không cho ngươi đi!”

“Nếu ngươi không trả tiền ta sẽ tố cáo ngươi lên quan phủ!”

“Ngươi cứ ngồi đó đợi mất mặt đi!”



Đầu thế tử đau như búa bổ, hắn ta chỉ muốn rời khỏi nơi này mà thôi, lập tức mất kiên nhẫn nói: “Rồi rồi rồi! Ta trả, ta trả tiền là được chứ gì?”

Thế tử túm lấy y phục của mình, thò tay vào trong lần mò.

Lúc bấy giờ hắn ta mới nhớ ra khi ra ngoài hắn ta ít khi đem theo tiền lắm, tiền để hết ở chỗ mấy người tùy tùng rồi còn đâu.

Cho nên lúc này hắn ta đào đâu ra tiền.

Thế tử được phen lúng túng: “Ờm… giờ ta không có tiền! Ta để tiền ở chỗ người hầu của ta rồi, các người thả ta về rồi ta bảo bọn họ cầm tiền qua cho các ngươi có được không?”

“Nói cứ như hót ấy nhỉ, chắc ngươi đang tìm cơ hội để chạy chứ gì!”

“Mấy tên nam nhân giả dối như ngươi ta thấy nhiều rồi!”

“Báo quan thôi, để quan lão gia làm chủ cho chúng ta!”



Thế tử bị dọa hú hồn, hắn ta vội vã xua tay: “Đừng báo quan đừng báo quan, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng!”

“Không báo quan không được, mau đi theo bọn ta, bằng không đừng trách bọn ta không khách sáo!”

Cứ thế, thế tử bị mấy bà cô kia đẩy tới nha môn.

Vừa nhìn thấy quan lão gia, bọn họ bèn quỳ xuống và bật khóc nức nở.

“Đại nhân, xin hãy làm chủ cho dân nữ!”

“Vị công tử trước mắt này trông thì tuấn tú lịch sự, song thực chất lại ngủ với chúng ta mà không trả tiền, làm gì có đạo lí ấy chứ? Chúng ta hành nghề mua vui, không có tiền thì bảo chúng ta phải sống kiểu gì?”

“Hết cách, chúng ta chỉ đành tới cầu xin đại nhân!”

“Mong thanh thiên đại lão gia làm chủ cho chúng ta, chúng ta xin được dập đầu với đại nhân!”
Chương 124 Tình huống khó

Ông quan phụ trách xử lí án kiện này trông thấy mấy bà cô này cũng rất đau đầu.

Bởi vì những chuyện như thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi.

Cứ dăm ba hôm là bọn họ lại kéo một người tới cáo trạng.

Lại còn bảo người ta đã ngủ với các ngươi nữa chứ?

Các ngươi cũng chẳng tự soi lại xem bản thân mình là cái thá gì đi, ai mà chịu ngủ với mấy người các ngươi chứ?

Rõ ràng các ngươi vừa mắt nhan sắc của người ta rồi ngủ với người ta, lại còn bắt người ta trả tiền!

Nếu không có tiền thì các ngươi lại cáo trạng người ta lên quan phủ.

Thật quá vô liêm sỉ, quá mặt dày rồi!

Quan xét xử lại liếc nhìn chàng thanh niên phong lưu phóng khoáng kia, bỗng cảm thấy đồng tình với hắn ta.

Một kẻ còn trẻ tuổi mà đã dính phải tội danh thế này, chắc trong lòng hắn ta cũng tổn thương ghê lắm. Quan xét xử cũng chẳng biết nửa đời sau hắn ta phải sống thế nào nữa.

Đúng là nghiệp chướng mà!

“Được rồi! Mấy người các ngươi đủ rồi đấy!”

Quan xét xử huơ tay một cách mất kiên nhẫn: “Thế này đi, nếu người ta đã không có tiền thì tạm thời thế chấp bằng một thứ đồ có giá trị trên người hắn ta rồi bảo hắn ta quay về lấy tiền, như vậy là được rồi chứ?”

“Đạ tạ đại nhân đã làm chủ cho chúng ta!” Mấy bà cô kia bèn cười hớn hở.

Quan xét xử vỗ đường mộc, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Người dưới đường là ai? Mau báo danh!”

“Bản thế… bản công tử tên Võ Anh!” Thế tử đáp.

Thân phận của hắn ta vô cùng nhạy cảm, hắn ta không dám nói ra thân phận thực sự của mình để tránh việc bị triều đình phát hiện nên chỉ đành bịa ra một cái tên mà thôi.

“Xem ra ngươi cũng là một kẻ có học, hiểu đạo lí, vậy bổn quan không nhiều lời với ngươi nữa!”

Quan xét xử nói rõ ngọn ngành: “Những lời vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy, ngươi tạm thời để lại một thứ đồ có giá trị làm vật thế chấp tại bổn phủ rồi quay về lấy tiền! Đợi ngươi trả tiền cho mấy người kia xong bản quan lại trả lại vật thế chấp cho ngươi! Ngươi thấy thế nào?”

“Nhưng hiện giờ ta chẳng có thứ gì cả!” Thế tử cười khổ.

“Sao có thể không có gì được? Chẳng lẽ ngươi ra ngoài mà không mang theo bất cứ thứ gì sao?” Quan xét xử kinh ngạc.

Thế tử không khỏi cười khổ: “Đúng vậy thưa đại nhân! Ngày thường vàng bạc và những thứ đồ giá trị khác đều do tùy tùng của ta giữ!”

“Xem ra ngươi cũng là một công tử hưởng phúc nhỉ, cớ sao lại sa vào…” Quan xét xử nhìn mấy bà cô kia, đoạn lắc đầu than thở.

Thế tử xấu hổ cúi thấp đầu.

Tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay chính là ác mộng trong cuộc đời hắn ta, cả đời này hắn ta sẽ không ngóc nổi đầu dậy mất!

“Đại nhân, có thể phái một viên quan theo ta đi lấy tiền không? Đại nhân yên tâm, nhà ta có tiền, ta nhất định sẽ trả lại ngân lượng đã thiếu!” Thế tử nói.

“Đây cũng là một cách…”

Song lúc ấy, quan xét xử lại chú ý đến ngọc bài treo bên eo của thế tử, hắn ta cười: “Ai bảo ngươi không có thứ gì? Ngọc bài đang treo bên eo ngươi kia không phải đồ thì là cái gì? Liếc mắt cái đã biết đó không phải đồ bình thường rồi, mau trình lên đây!”

Thế tử hoang mang: “Ngọc bài này là vật bất ly thân, ta không thể giao nộp!”

“Đừng do dự nữa, mau đem lên đây!”

Quan xét xử cho người tới lấy ngọc bài bên eo của thế tử lên.

Thế tử phản kháng, hắn ta không muốn giao ngọc bài ra, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không đấu lại được với bọn họ.

Quan xét xử cầm ngọc bài trong tay.

Chỉ nhìn một cái thôi mà hắn ta đã thấy miếng ngọc bài này không hề tầm thường, nó được làm từ chất liệu ngọc vô cùng đặc biệt, không những trong suốt mà còn cực kì cứng chắc, không dễ vỡ.

Hắn ta phải thừa nhận rằng chất liệu ngọc có thể xưng là kim bảo, hiếm có khó tìm và chỉ thuộc về hoàng thất, sao chàng thanh niên kia lại có được nhỉ?

Quan xét xử thấy thắc mắc, hắn ta tiếp tục quan sát miếng ngọc bài, đoạn phát hiện đằng sau nó có khắc hình long phượng.

Thế thì càng ghê gớm hơn rồi, bởi lẽ Đại Võ có quy định chỉ người trong hoàng thất hoặc là được bệ hạ cho phép mới được khắc long khắc phượng lên đồ đạc.

Quan xét xử lại quan sát mặt chính diện của miếng ngọc bài, bên trên đó có mấy chữ, đọc xong mà sợ muốn bay màu!

“Mau truyền lệnh cho bên trên, có chuyện rồi!”

Chuyện này đã lan truyền đến các bộ phận với tốc độ cực nhanh, khiến triều đình chấn động.

Con trai Võ Anh Kiệt của Ký Bắc vương lại đang xuất hiện ở kinh thành!

Đây không phải chuyện nhỏ đâu!

Phải biết rằng hiện giờ triều đình đang không ổn định, các bên nảy sinh dã tâm muốn tranh giành cướp đoạt Trung Nguyên.

Ký Bắc vương cũng là một trong số đó, mà lúc này con trai của hắn ta lại lén lút đến kinh thành, chuyện này không khỏi khiến người ta phải suy nghĩ xa xôi!

Thế nên mọi người không thể không cẩn thận!

Hôm ấy, nữ đế đã phái cấm quân bao vây phủ doãn.

Sau khi nghiệm chứng thân phận của thế tử, nữ đế đã vô cùng khách sáo mời hắn ta tới ở một ngôi nhà cao cấp sang trọng, sau đó còn phái cấm quân canh giữ ngày đêm.

Nhìn thì có vẻ là đang bảo vệ sự an toàn của thế tử, song thực chất là đang giam lỏng hắn ta.

Đồng thời nữ đế cũng nhân cơ hội đó để nhanh chóng triệu tập các quan vào thương lượng đối sách.
Chương 125 Vụ làm ăn đầu tiên

Vừa gặp các quan, nữ đế đã nói thẳng: “Các ái khanh, nên thả thế tử hay là giữ hắn lại đây?”

Quan lại trong triều nhìn nhau, trong đó có một lão thần đứng ra chắp tay nói: “Xin hỏi bệ hạ đã tra hỏi mục đích tới kinh thành của thế tử hay chưa…”

Nữ đế gật đầu: “Đã hỏi rồi! Hắn ta chỉ nói là nhàn rỗi, buồn chán nên đến kinh thành dạo chơi! Nhưng cục diện hiện giờ đang rối ren, hắn ta thân là con trai ruột của thân vương sao có thể tới kinh thành vào lúc nhạy cảm thế này được? Chắc chắn hắn ta có mưu đồ gì đó, rõ ràng là hắn ra đang nói dối!”

“Hơn nữa, hắn ta là thế tử, thân phận vô cùng tôn quý, chúng ta không thể dùng hình khi hắn không phạm tội gì cả, trẫm nghĩ chắc chắn cũng chẳng hỏi thêm được gì từ miệng hắn đâu! Vậy nên trẫm mới mời các ái khanh tới để thương lượng đối sách!”

“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng nên thả thế tử!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra, chắp tay lớn giọng nói: “Trước mắt, Võ Anh Kiệt vẫn đang là thế tử, mặc dù cha thế tử cũng chính là Ký Bắc vương có dã tâm, song hiện giờ hắn ta vẫn chưa lật mặt nên coi như sóng yên biển lặng! Song nếu chúng ta tiếp tục giam giữ thế tử thì rất có thể sẽ khiến Ký Bắc vương tức giận, binh biến sẽ sớm xảy ra!”

“Một khi có binh biến thì hậu quả nó mang tới rất khó mà lường trước được!”

“Triều đình ta không những phải đối mặt với Ký Bắc vương mà còn phải đề phòng các phiên vương khác thừa nước đục thả câu! Rồi cả các nước khác bên ngoài Đại Võ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này! Đại Võ chúng ta phải đối mặt với kẻ địch đến từ khắp nơi, áp lực vô cùng lớn!”

“Cục diện hiện giờ đang vô cùng phức tạp, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, triều đình sẽ không chịu được đâu ạ!”

Quan lại theo phe Tiền Viễn Thâm cũng thi nhau lên tiếng.

“Không sai, nên thả thế tử ạ! Giữ thể tử lại chỉ càng rắc rối hơn!”

“Chi bằng thả thế tử ra để xoa dịu bên Ký Bắc vương!”

“Triều đình ta thực sự không chống đỡ được, hoàng triều cũng không chịu được đâu ạ!”



Đúng lúc ấy, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng đứng ra.

“Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng nên giữ thế tử lại!”

“Đúng như Tiền đại nhân nói, giữ thế tử lại về sau sẽ có rất nhiều tai họa! Song nếu chúng ta không giữ thế tử lại, liệu Ký Bắc vương có từ bỏ dã tâm của mình hay không? Không cần nghĩ cũng biết Ký Bắc vương chắc chắn sẽ không! Hắn ta lòng lạ dạ sói, đã ấp ủ kế hoạch hơn hai mươi năm, sẽ không từ bỏ dã tâm của mình chỉ bởi một thế tử đâu! Trận chiến này là không thể tránh khỏi!”

“Thế nên hiện giờ giữ lại thế tử chính là cách tốt nhất!”

“Chỉ giữ lại thôi chứ không giết, như vậy ít nhất còn có thể khiến Ký Bắc vương phải e dè! Hơn nữa nếu giữ lại thế tử thì chúng ta sẽ có cơ hội tra được nhiều thông tin hơn về Ký Bắc vương thông qua thế tử, điều này rất có lợi để chúng ta chuẩn bị cho trận chiến!”

Quan lại theo phe Cao Thiên Diệu thi nhau đứng ra lên tiếng.

“Không sai, giữ lại thế tử chính là cách tốt nhất!”

“Vừa có thể khiến Ký Bắc vương phải kiêng kị, vừa giúp chúng ta chuẩn bị được nhiều hơn!”

“Trước mắt thì đây chính là cách làm thỏa đáng nhất!”



Mọi người ai cũng lên tiếng, lời người nào nói cũng rất có lí.

Nữ đế cũng đang do dự, nàng không biết phải làm thế nào.

Cũng bởi thế nàng mới mời các quan tới để thương lượng, kết quả vẫn không tìm ra cách giải quyết.

Đúng lúc đó, nàng nghĩ tới một người, một người luôn khiến nàng bất ngờ khi nàng không để ý đến.

Nữ đế liếc nhìn người đang đứng ở phía cuối nhất, nở nụ cười rạng rỡ: “Lâm ái khanh, lời các vị đại thần nói đều rất có lí, ngươi có ý kiến gì không? Mau nói cho trẫm nghe xem!”

Lâm Bắc Phàm đang trộm lười biếng, nghe thấy nữ đế gọi tên chợt khựng người.

Ta lén lười có một chút thôi mà nữ đế cũng không bỏ qua cho ta là sao?

Lúc này, các quan trong triều đều yên lặng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, đợi hắn đưa ra ý kiến.

Lâm Bắc Phàm đứng ra, chắp tay đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng Hộ bộ thượng thư Tiền đại nhân nói rất có lý! Thế tử Võ Anh Kiệt có thân phận vô cùng nhạy cảm, giữ thế tử lại e là sẽ chọc giận đến Ký Bắc vương, từ đó dẫn đến thế cục chuyển biến xấu, triều đình và nước nhà hỗn loạn! Hiện giờ Đại Võ đang phải giải quyết rất nhiều chuyện thật sự không thể làm lớn chuyện nữa đâu ạ!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm khẽ nở nụ cười nhạt: “Lâm ti nghiệp nói chí phải, không hổ là trạng nguyên đỗ cả tam nguyên!”

Đây là lần đầu tiên hắn ta phát hiện ra Lâm Bắc Phàm lại hiểu chuyện và không còn ngứa mắt như lúc trước nữa.

“Thế nhưng lời của Lại bộ thượng thư Cao đại nhân cũng không sai!”

Lâm Bắc Phàm tiếp tục bẩm báo: “Ký Bắc vương lòng lang dạ sói, dù có thả hay giữ thế tử thì chắc chắn hẵn ta vẫn sẽ khởi binh, vấn đề chỉ nằm ở việc thời gian sớm hay muộn mà thôi. Giữ lại thế tử để hắn ta làm con tin thì có thể khiến Ký Bắc vương phải kiêng dè, đồng thời chúng ta còn khai thác được thông tin nội bộ từ thế tử nữa, điều này rất có lợi cho chúng ta!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm không còn cười nổi được nữa.

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng chẳng vui vẻ gì.

Mọi người bắt đầu bất mãn.

“Lâm ti nghiệp, rốt cuộc ngươi đang nói đỡ cho ai đấy?”

“Lúc thì ngươi bảo thả, lúc ngươi lại bảo giữ! Lão phu nghe mà rối hết cả óc đây này!”

“Rốt cuộc ý của ngươi là sao hả?”

 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom