• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New XUYÊN NHANH: NHIỆM VỤ ÁI HỒ (4 Viewers)

  • Chương 10

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
91281.png
Đây đúng là đâm một dao vào tim Ân Hiểu Mộng.


Vì vậy, Ân Hiểu Mộng ý chí kiên cường chỉ đành chuyển trọng tâm cướp lấy tâm hồn của các vị hoàng tử lên sân chơi xúc cúc* của học viện.


(*) Xúc cúc: là một trò chơi đá bóng cổ đại Trung Quốc.


Các vị hoàng tử trẻ tuổi bản lĩnh mạnh mẽ, thanh xuân phơi phới, tinh thần phấn chấn là làm người ta chú ý nhất.


Thái tử và Bách Lý Vân Khanh ở trên sân chơi xúc cúc không biết đã chiếm được tâm hồn của bao nhiêu thiếu nữ.


Đương nhiên Ân Hiểu Mộng phải vội vàng tham gia, cô ta vốn thích làm màu, không thua kém đấng mày râu, đích thân ra sân chơi.


Phụ nữ thời đại này phải thận trọng thế nào, cô ta lại tiêu sái như vậy?


Cô ta mưu đồ, tiến bước nào rào bước ấy với các vị hoàng tử.


Chơi xúc cúc này không phải là thi đấu bóng đá phiên bản cổ đại sao?


Ân Hiểu Mộng đem nguyên tắc của bóng đá hiện đại vào để cải tiến môn chơi bóng vốn rất được các hoàng tử yêu thích này, khiến thi đấu càng trở nên thú vị hơn.


Có cô ta dẫn dắt đội bóng, thường xuyên có các chiến thuật và phối hợp một cách tuyệt vời làm người xem trầm trồ.


Ân Hiểu Mộng “hoạt bát cởi mở” cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá, hoà mình với các nhân vật mục tiêu của cô ta, chiêu mộ được không ít kẻ xin quỳ dưới váy.


Cuối cùng Ân Hiểu Mộng trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong các nữ hài tử.


Điều đáng ghét nhất là Ân Hiểu Mộng vẫn cảm thấy cô ta không hề cố ý làm như vậy…


Hở ra là cô ta “thổ lộ tình cảm” với những hoàng tử kia, là vô ý; cô ta tùy ý khoác vai bá cổ bọn họ, là vô ý; cô ta khoe khoang tài hoa, dùng loạn thơ ca của người khác, cũng là vô ý…


Ân Hiểu Mộng cảm thấy mình chỉ là tỏa sáng một chút, không để ý đến cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân mà thôi.


Cô ta là phụ nữ hiện đại, để ý những tư tưởng tàn dư phong kiến kia làm gì?


Cô ta chẳng những muốn sống cởi mở phóng khoáng như ở thời đại này, mà còn phải dạy những hoàng tử kia cái gì gọi là tự do yêu đương.


Mặc dù, tự do yêu đương của cô ta là… cô ta không thích bọn họ, nhưng hy vọng bọn họ vẫn phải vây quanh cô ta.


Mà Ninh Ngưng thì không có hứng thú với xúc cúc, cô ngồi ở sân hưởng thụ ánh nắng ấm áp dễ chịu, buồn ngủ díp hai mắt lại.


Mặc dù đơn thuốc của Lý đại nhân có cải thiện chứng thèm ngủ của cô, nhưng buồn ngủ mà không thể ngủ như vậy thật ra còn giày vò hơn.


Vì kiên trì xem Bách Lý Vân Khanh thi đấu xong, Ninh Ngưng thảm đến mức gần như phải buộc tóc lên xà nhà, chọc kim vào đùi mới có thể miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo.


Cô không thể không đề phòng Ân Hiểu Mộng như phòng trộm, cô ta luôn rình rập, thèm khát Bách Lý Vân Khanh như hổ đói.


Đồng thời, Ân Hiểu Mộng cũng đang quan sát Ninh Ngưng, cô ta có chút không chắc về cô nhóc mập này.


Cô nhóc mập này ngốc nghếch, ngày nào cũng chỉ biết đi theo sau lưng Bách Lý Vân Khanh, hồ đà hồ đồ.


Hình như Ninh Ngưng không hiểu về xúc cúc, tác dụng của cô nhóc ở đây chính là giữ áo ngoài giúp Bách Lý Vân Khanh, thỉnh thoảng sẽ lau mồ hôi cho hắn.


Nói ra thì cũng lạ, y phục của Nhị hoàng tử từ trước đến giờ chỉ giao cho cô nhóc, chưa bao giờ vào tay người khác.


Có một lần Ngũ hoàng tử mồ hôi đầy đầu cũng muốn nhét áo ngoài của mình cho Ninh Ngưng, lại bị Bách Lý Vân Khanh ném cho thiên kim nhà Trung Thư Lệnh.


Hơn nữa, Ninh Ngưng còn là người duy nhất không kinh ngạc vì thơ ca ăn trộm của người khác của Ân Hiểu Mộng.


Ân Hiểu Mộng cũng từng lấy câu “Đầu giường ánh trăng rọi”, “Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng” để thăm dò cô.


Nhưng Ninh Ngưng ngây ngốc mở to đôi mắt đen như ngọc, hoàn toàn không đọc tiếp được câu sau.


Trừ một số kiến thức kỹ thuật thái phó đại nhân truyền thụ cho, hình như cô nhóc không quá tinh thông cái gì cả.


Nhưng nếu thật sự coi cô nhóc là một kẻ ngốc, Ân Hiểu Mộng lại không yên tâm lắm.


Bởi vì cô ta cảm thấy, mỗi lần, rõ ràng sự chú ý của Bách Lý Vân Khanh đã chuyển đến cô ta… đều sẽ bị con nhỏ nhà quê đó bất tri bất giác dời đi, hóa giải không còn chút dấu vết nào.


Nhưng Nhị hoàng tử Bách Lý Vân Khanh đối với Ân Hiểu Mộng mà nói, thật sự quá quan trọng.


Điều cô ta muốn là: Bách Lý Vân Khanh có thể trở thành nam phụ xuất sắc nhất. Vào mỗi lần Thái tử ngược cô ta, hắn sẽ mang đầy hào quang bắn ra bốn phía xuất hiện, xoa dịu cô ta, chống lưng cho cô ta, đồng thời khơi gợi lòng đố kị của Thái tử.


Dù sao đối thủ có thể khiến Thái tử mắt cao hơn đầu để ý, chỉ có một mình Nhị hoàng tử mà thôi!


Cô ta cần “người bạn” này.


Cô ta chưa từng nghĩ con nhỏ nhà quê đó lại thành chướng ngại lớn nhất chiếm giữ Bách Lý Vân Khanh!


Nếu không phải như vậy, cô ta muốn làm bạn với Bách Lý Vân Khanh chắc?


Nhưng Ninh Ngưng lại cứ khiến cô ta không được như ý.


Ninh Ngưng biết, Ân Hiểu Mộng không phải là người dễ bắt nạt, trừ xúc cúc ra, cô ta còn rất nhiều chiêu trò quyến rũ đàn ông, làm người ta không ứng phó nổi.


Mọi thứ đều dễ xử lý, duy chỉ có bàn tay vàng chuyên ăn trộm thơ ca “làm người khác trầm trồ” của nữ chính là không dễ đối phó.


Lần nào những bản thơ ca lưu danh thiên cổ kia cũng có thể kích thích từng tầng sóng ở học viện, khiến Ân Hiểu Mộng dễ dàng được khen là đệ nhất tài nữ.


Ninh Ngưng không hề lo lắng về chuyện này, cô luôn lạnh lùng đứng ngoài quan sát.


Cô không định thi đấu trí nhớ thơ ca với Ân Hiểu Mộng, mà lặng lẽ tìm lỗ hổng khác.


Cô tin, cho dù cô không để lộ thân phận của mình, cũng có thể tìm được cách phá giải!


Dần dần, Ninh Ngưng phát hiện, vì trình độ văn hóa của bản thân không cao, thơ ca Ân Hiểu Mộng có thể thuộc không hề nhiều như cô tưởng tượng.


Cho nên số lần bộc lộ “tài hoa” của cô ta không tính là quá thường xuyên.


Hơn nữa cô ta cũng chỉ hiểu biết lờ mờ về nội dung và ý cảnh của các bài thơ.


Ninh Ngưng gần như đã có cách đối phó với thơ ca ăn trộm của cô ta, chỉ là tạm thời án binh bất động, đợi thời cơ tốt nhất.


Cuộc sống theo quỹ đạo mới, Ninh Ngưng và Ân Hiểu Mộng ai cố gắng phần người đó, tiến về phía mục tiêu của mình.


Bách Lý Vân Khanh vẫn đang điên cuồng chạy trên con đường cuồng muội muội.


Hắn quen với việc Ninh Ngưng luôn ở bên cạnh hắn, coi những gì bình thường đó là hạnh phúc từ tận đáy lòng, hiển nhiên giống như không khí và nước.


Nhưng mà, hắn sai rồi.


Một năm sau, vào một đêm giông tố giữa Hè, ma ma bên cạnh Ninh Ngưng đột nhiên tới xin giúp đỡ, nói là tiểu Quận chúa bị sấm sét làm hoảng hồn…


Cái đêm giông tố đó vô cùng đáng sợ, hắn đặt sách xuống, lao đến phòng ngủ của cô.


Kết quả một tia chớp lóe lên, trái tim hắn co rút.


Đây là cô gái mập nhỏ đáng yêu ngây thơ đó sao?


Sắc mặt cô còn tái nhợt hơn cả tia chớp, vẻ mặt hoảng sợ, đau khổ.


Trong đôi mắt đen như ngọc kia, ngay cả con ngươi cũng to hơn, mất đi tiêu cự, chỉ có tuyệt vọng và sợ hãi.


Cô không khóc không kêu, cũng không bịt tai, chỉ co rúc ở góc giường, ôm hai chân mình.


Dường như hồn đã lìa khỏi xác, lại giống như cô đã rời khỏi thế giới này.


Bách Lý Vân Khanh không hề biết vì hồn thể của Ninh Ngưng bị thương nghiêm trọng, cho nên không chịu nổi sấm chớp vang dội quá mạnh.


Gặp phải cảnh tượng như vậy, nếu như ý chí yếu hơn một chút, thì hồn thể vốn bất ổn của cô sẽ hồn phi phách tán, rời khỏi cơ thể này.


Tiếng sấm nào cũng vô cùng nguy hiểm và đáng sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom