Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tiếng mưa rơi, tiếng sấm, tiếng gió, tiếng cây cối lay động, tiếng hô hoán không ngừng…
Giọng nói trong trẻo xuyên qua màn mưa ầm ĩ, ngay cả sấm chớp cuồn cuộn cũng không át đi được.
Đầu óc Ninh Ngưng trống rỗng, được mùi dạ lan vây lấy, bắt đầu dần dần khôi phục lại ý thức.
Vừa rồi suýt nữa cô đã hồn lìa khỏi xác!
Nếu không phải Bóng Da Nhỏ biến mất, Ninh Ngưng thật sự muốn hỏi hệ thống, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao hồn thể của cô lại yếu như vậy?
Yếu đến nỗi suýt nữa rời khỏi cơ thể này, khiến nhiệm vụ thất bại.
Lại một tia chớp chói mắt đánh xuống, chiếu sáng phòng ngủ.
Khuôn mặt anh tuấn của Bách Lý Vân Khanh ở trước mắt, Ninh Ngưng nhìn môi hắn mấp máy, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ba năm, cô đã có chút không nỡ bỏ hắn mà đi rồi…
Bách Lý Vân Khanh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nóng bỏng của cô, nhưng không ngăn được từng dòng nước mắt sau đó.
“Ninh Nhi ngoan, đừng sợ, có ca ca đây rồi.” Bách Lý Vân Khanh đột nhiên cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Cô bé yếu ớt như vậy, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc liên tiếp đánh xuống, ngay cả Bách Lý Vân Khanh cũng cau mày lại, tiếng sấm kia thật sự giống như nện vào ngực người ta, làm người ta phát run.
“Ca ca đừng đi…” Ninh Ngưng mười một tuổi cuối cùng cũng òa khóc, rúc vào lòng hắn.
Vòng tay của Bách Lý Vân Khanh mặc dù vẫn chưa đủ vững chắc, nhưng lại có cảm giác vững như bàn thạch.
“Không đi, ca ca không đi.” Hắn trịnh trọng hứa.
Bách Lý Vân Khanh chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, bình thường Tiểu An Ninh luôn hồn nhiên lại có năng lực phân tích, trừ đồ ăn ngon và ham ngủ ra, hình như với cái gì cô cũng lơ mơ.
Cô thuần khiết, ấm áp, có chút ngốc nghếch, sẽ không tham vật ngoài thân; nhưng nếu như Ân Hiểu Mộng muốn bắt nạt cô, cô sẽ âm thầm đánh trả, chưa bao giờ nhẹ tay…
Bây giờ cô yếu ớt như vậy, cô không cho hắn đi, sao Bách Lý Vân Khanh nỡ bỏ cô lại?
Bách Lý Vân Khanh lừa mình dối người nghĩ rằng, ca ca phải bảo vệ muội muội!
Hắn cam chịu số phận ôm Ninh Ngưng trong lòng, kiên nhẫn nhưng không quá thành thạo an ủi cô.
Cả đêm này, Bách Lý Vân Khanh ngủ lại Dưỡng Di Viên của Ninh Ngưng, dỗ cô cho đến lúc mưa tạnh gió ngừng.
Vốn dĩ muốn đợi cô ngủ rồi, hắn sẽ lẳng lặng rời đi, thế nhưng sau nửa đêm, hai người đều mệt rồi, lại ôm nhau cùng rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, sau cơn mưa, bầu trời vô cùng trong xanh, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ như một miếng lụa mỏng.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót véo von, nhưng Dưỡng Di Viên của Quận chúa An Ninh lại vô cùng yên tĩnh.
Tất cả cung nữ đều rón ra rón rén, không dám gây ra chút tiếng động nào.
Ninh Ngưng nằm ngủ say trong lòng Bách Lý Vân Khanh.
Bách Lý Vân Khanh thì ôm vai cô, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, hơi thở rất nhẹ.
Hôm nay, hai người đều không đến học viện.
Tịnh phi đã sớm nhận được tin cung nữ bẩm báo, nói là Nhị hoàng tử ngủ lại Dưỡng Di Viên.
“Không sao, Quận chúa An Ninh là Nhị hoàng tử phi Hoàng thượng đã sớm ngầm đồng ý, chỉ chờ thánh chỉ mà thôi. Chỉ là…”
Tịnh phi quét mắt qua mọi người, “Các người chớ có bép xép, không được để lộ tin tức ra ngoài! Ai dám làm hỏng danh tiếng của tiểu Quận chúa, đừng trách Cảnh Dương Cung không lưu tình.”
Nhi tử tính cách nổi loạn cuối cùng cũng chấp nhận tiểu Quận chúa rồi, đương nhiên Tịnh phi rất vui.
Mặc dù bây giờ hắn chỉ coi cô như muội muội bảo bối, nhưng cuồng muội muội như vậy… cứ tiếp diễn, chỉ sợ là ca ca muội muội gì đó sẽ không rõ ràng được.
Nhưng sau đó không lâu, bà ấy không ngờ thánh chỉ ban hôn hợp lẽ kia lại xảy ra biến cố, mãi không thấy đâu…
Bây giờ thì đúng là Bách Lý Vân Khanh không để ý đến thánh chỉ ban hôn kia, cải thìa nhà mình nuôi lớn còn có thể bị heo ăn mất à?
Phụ hoàng ban hôn, phần lớn là từ lợi ích chính trị, hắn thà bảo vệ “muội muội” như vậy, sống vô ưu vô lo.
Còn là muội muội hay là hoàng tử phi, không khác nhau là bao.
Cô mới mười một tuổi, có hắn và mẫu thân thương là được rồi.
Trừ hắn ra, còn có ai có thể thật lòng chăm sóc cô như vậy?
Cứ thế, mùa xuân thay lá mới, băng tuyết tan đi, thời gian hai năm lại nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay, trên đường đến học viện, Ninh Ngưng mười ba tuổi theo lệ nằm ở trên lưng Bách Lý Vân Khanh ăn điểm tâm.
“Ca ca, bữa trưa hôm qua ở học viện, Ninh Ngưng ăn chưa no.”
Hôm qua Hoàng hậu tới thị sát học viện vào đúng bữa trưa, cô không có cơ hội ăn ngấu ăn nghiến.
“Vẫn còn nghĩ đến ăn à?” Bách Lý Vân Khanh áng chừng trọng lượng của Ninh Ngưng, cô đã nặng hơn mấy năm trước, giống như bao cát trong thao trường rồi.
Nhưng hình như gần đây cô cao hơn rất nhiều!
“Ca ca, gần đây muội cao thêm rồi!” Ninh Ngưng có chút tự hào, theo tuổi tác, cô bắt đầu cao lên, dáng người cũng dần có đường nét duyên dáng.
Mặc dù hiện tại Ninh Ngưng vẫn hơi tròn, nhưng cảm giác làm một viên đạn thịt cỡ nhỏ cũng không tệ.
Cảm nhận được sự đắc ý của cô, Bách Lý Vân Khanh thầm cảm thán, cũng không xem xem, người cả ngày lo nghĩ cho muội muội là ai!
Hắn làm ca ca dễ dàng sao?
“Tiểu Ninh à, sau này Hoàng hậu có tới học viện, muội cứ việc ăn no là được, đừng để bị đói.” Bách Lý Vân Khanh có chút đau lòng.
Hoàng hậu tới học viện, chẳng có việc gì khác ngoài khảo sát ứng viên Thái tử phi.
Chuyện này liên quan gì đến cô gái mập nhỏ của hắn?
Thái tử một lòng theo nghiệp đế vương, căn bản không biết tình là gì, càng không biết đối xử tử tế với nữ tử không có giá trị lợi dụng.
“Ân Hiểu Mộng đó đã sớm đến tuổi cập kê rồi, nhưng mãi mà phụ hoàng không hạ thánh chỉ ban hôn cô ta cho hoàng huynh. Chỉ sợ vào cuộc thi văn chương sang năm, cô ta lại muốn khoe mẽ.”
Bách Lý Vân Khanh rất rõ tâm tư của Ân Hiểu Mộng với Thái tử.
Mọi hành động việc làm của cô ta đều khiến hắn chán ghét kinh khủng, “Huynh luôn cảm thấy cô ta muốn bắt nạt muội, có ý xấu, muội đừng nói chuyện với cô ta.”
Cô gái mập nhỏ nhà mình ngốc như vậy, hắn phải bảo vệ cẩn thận.
Cảm giác được sự yêu thương bảo vệ của Bách Lý Vân Khanh, Ninh Ngưng thấy ấm áp trong lòng. Cô ôm cổ hắn, không cầm nổi lòng hôn lên má hắn một cái.
“Ca ca, cuối cùng huynh cũng cũng biết cô ta xấu rồi! Cô ta rất giỏi giả vờ.”
Sự ái mộ và đồng hành mấy năm này của cô không uổng phí rồi!
“Muội lại thơm khiến vụn bánh chỉ dính lên mặt ta rồi đấy!” Bách Lý Vân Khanh đỏ mặt, lớn tiếng kháng nghị, “Ít nhất muội cũng phải nuốt xong, rồi mới… cái đó chứ…”
Môi cô thơm thơm, mềm mềm, hắn không kháng cự một chút nào.
Bình thường, cô cứ vui là sẽ hôn lên má hắn, hết cái này đến cái khác.
Hắn cũng biết, tính cô đơn thuần, đây chỉ đơn giản là cách bày tỏ sự yêu thích với ca ca thôi.
Nhưng dù sao hắn cũng là Nhị hoàng tử của Thiên Thụy, cũng có bệnh ưa sạch sẽ, biết không hả?
Ninh Ngưng là một đứa bé ngoan nghe lời, “Ca ca, muội không mang khăn tay…”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Giọng nói trong trẻo xuyên qua màn mưa ầm ĩ, ngay cả sấm chớp cuồn cuộn cũng không át đi được.
Đầu óc Ninh Ngưng trống rỗng, được mùi dạ lan vây lấy, bắt đầu dần dần khôi phục lại ý thức.
Vừa rồi suýt nữa cô đã hồn lìa khỏi xác!
Nếu không phải Bóng Da Nhỏ biến mất, Ninh Ngưng thật sự muốn hỏi hệ thống, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao hồn thể của cô lại yếu như vậy?
Yếu đến nỗi suýt nữa rời khỏi cơ thể này, khiến nhiệm vụ thất bại.
Lại một tia chớp chói mắt đánh xuống, chiếu sáng phòng ngủ.
Khuôn mặt anh tuấn của Bách Lý Vân Khanh ở trước mắt, Ninh Ngưng nhìn môi hắn mấp máy, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ba năm, cô đã có chút không nỡ bỏ hắn mà đi rồi…
Bách Lý Vân Khanh nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nóng bỏng của cô, nhưng không ngăn được từng dòng nước mắt sau đó.
“Ninh Nhi ngoan, đừng sợ, có ca ca đây rồi.” Bách Lý Vân Khanh đột nhiên cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Cô bé yếu ớt như vậy, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Tiếng sấm sét đinh tai nhức óc liên tiếp đánh xuống, ngay cả Bách Lý Vân Khanh cũng cau mày lại, tiếng sấm kia thật sự giống như nện vào ngực người ta, làm người ta phát run.
“Ca ca đừng đi…” Ninh Ngưng mười một tuổi cuối cùng cũng òa khóc, rúc vào lòng hắn.
Vòng tay của Bách Lý Vân Khanh mặc dù vẫn chưa đủ vững chắc, nhưng lại có cảm giác vững như bàn thạch.
“Không đi, ca ca không đi.” Hắn trịnh trọng hứa.
Bách Lý Vân Khanh chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, bình thường Tiểu An Ninh luôn hồn nhiên lại có năng lực phân tích, trừ đồ ăn ngon và ham ngủ ra, hình như với cái gì cô cũng lơ mơ.
Cô thuần khiết, ấm áp, có chút ngốc nghếch, sẽ không tham vật ngoài thân; nhưng nếu như Ân Hiểu Mộng muốn bắt nạt cô, cô sẽ âm thầm đánh trả, chưa bao giờ nhẹ tay…
Bây giờ cô yếu ớt như vậy, cô không cho hắn đi, sao Bách Lý Vân Khanh nỡ bỏ cô lại?
Bách Lý Vân Khanh lừa mình dối người nghĩ rằng, ca ca phải bảo vệ muội muội!
Hắn cam chịu số phận ôm Ninh Ngưng trong lòng, kiên nhẫn nhưng không quá thành thạo an ủi cô.
Cả đêm này, Bách Lý Vân Khanh ngủ lại Dưỡng Di Viên của Ninh Ngưng, dỗ cô cho đến lúc mưa tạnh gió ngừng.
Vốn dĩ muốn đợi cô ngủ rồi, hắn sẽ lẳng lặng rời đi, thế nhưng sau nửa đêm, hai người đều mệt rồi, lại ôm nhau cùng rơi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, sau cơn mưa, bầu trời vô cùng trong xanh, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ như một miếng lụa mỏng.
Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót véo von, nhưng Dưỡng Di Viên của Quận chúa An Ninh lại vô cùng yên tĩnh.
Tất cả cung nữ đều rón ra rón rén, không dám gây ra chút tiếng động nào.
Ninh Ngưng nằm ngủ say trong lòng Bách Lý Vân Khanh.
Bách Lý Vân Khanh thì ôm vai cô, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, hơi thở rất nhẹ.
Hôm nay, hai người đều không đến học viện.
Tịnh phi đã sớm nhận được tin cung nữ bẩm báo, nói là Nhị hoàng tử ngủ lại Dưỡng Di Viên.
“Không sao, Quận chúa An Ninh là Nhị hoàng tử phi Hoàng thượng đã sớm ngầm đồng ý, chỉ chờ thánh chỉ mà thôi. Chỉ là…”
Tịnh phi quét mắt qua mọi người, “Các người chớ có bép xép, không được để lộ tin tức ra ngoài! Ai dám làm hỏng danh tiếng của tiểu Quận chúa, đừng trách Cảnh Dương Cung không lưu tình.”
Nhi tử tính cách nổi loạn cuối cùng cũng chấp nhận tiểu Quận chúa rồi, đương nhiên Tịnh phi rất vui.
Mặc dù bây giờ hắn chỉ coi cô như muội muội bảo bối, nhưng cuồng muội muội như vậy… cứ tiếp diễn, chỉ sợ là ca ca muội muội gì đó sẽ không rõ ràng được.
Nhưng sau đó không lâu, bà ấy không ngờ thánh chỉ ban hôn hợp lẽ kia lại xảy ra biến cố, mãi không thấy đâu…
Bây giờ thì đúng là Bách Lý Vân Khanh không để ý đến thánh chỉ ban hôn kia, cải thìa nhà mình nuôi lớn còn có thể bị heo ăn mất à?
Phụ hoàng ban hôn, phần lớn là từ lợi ích chính trị, hắn thà bảo vệ “muội muội” như vậy, sống vô ưu vô lo.
Còn là muội muội hay là hoàng tử phi, không khác nhau là bao.
Cô mới mười một tuổi, có hắn và mẫu thân thương là được rồi.
Trừ hắn ra, còn có ai có thể thật lòng chăm sóc cô như vậy?
Cứ thế, mùa xuân thay lá mới, băng tuyết tan đi, thời gian hai năm lại nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay, trên đường đến học viện, Ninh Ngưng mười ba tuổi theo lệ nằm ở trên lưng Bách Lý Vân Khanh ăn điểm tâm.
“Ca ca, bữa trưa hôm qua ở học viện, Ninh Ngưng ăn chưa no.”
Hôm qua Hoàng hậu tới thị sát học viện vào đúng bữa trưa, cô không có cơ hội ăn ngấu ăn nghiến.
“Vẫn còn nghĩ đến ăn à?” Bách Lý Vân Khanh áng chừng trọng lượng của Ninh Ngưng, cô đã nặng hơn mấy năm trước, giống như bao cát trong thao trường rồi.
Nhưng hình như gần đây cô cao hơn rất nhiều!
“Ca ca, gần đây muội cao thêm rồi!” Ninh Ngưng có chút tự hào, theo tuổi tác, cô bắt đầu cao lên, dáng người cũng dần có đường nét duyên dáng.
Mặc dù hiện tại Ninh Ngưng vẫn hơi tròn, nhưng cảm giác làm một viên đạn thịt cỡ nhỏ cũng không tệ.
Cảm nhận được sự đắc ý của cô, Bách Lý Vân Khanh thầm cảm thán, cũng không xem xem, người cả ngày lo nghĩ cho muội muội là ai!
Hắn làm ca ca dễ dàng sao?
“Tiểu Ninh à, sau này Hoàng hậu có tới học viện, muội cứ việc ăn no là được, đừng để bị đói.” Bách Lý Vân Khanh có chút đau lòng.
Hoàng hậu tới học viện, chẳng có việc gì khác ngoài khảo sát ứng viên Thái tử phi.
Chuyện này liên quan gì đến cô gái mập nhỏ của hắn?
Thái tử một lòng theo nghiệp đế vương, căn bản không biết tình là gì, càng không biết đối xử tử tế với nữ tử không có giá trị lợi dụng.
“Ân Hiểu Mộng đó đã sớm đến tuổi cập kê rồi, nhưng mãi mà phụ hoàng không hạ thánh chỉ ban hôn cô ta cho hoàng huynh. Chỉ sợ vào cuộc thi văn chương sang năm, cô ta lại muốn khoe mẽ.”
Bách Lý Vân Khanh rất rõ tâm tư của Ân Hiểu Mộng với Thái tử.
Mọi hành động việc làm của cô ta đều khiến hắn chán ghét kinh khủng, “Huynh luôn cảm thấy cô ta muốn bắt nạt muội, có ý xấu, muội đừng nói chuyện với cô ta.”
Cô gái mập nhỏ nhà mình ngốc như vậy, hắn phải bảo vệ cẩn thận.
Cảm giác được sự yêu thương bảo vệ của Bách Lý Vân Khanh, Ninh Ngưng thấy ấm áp trong lòng. Cô ôm cổ hắn, không cầm nổi lòng hôn lên má hắn một cái.
“Ca ca, cuối cùng huynh cũng cũng biết cô ta xấu rồi! Cô ta rất giỏi giả vờ.”
Sự ái mộ và đồng hành mấy năm này của cô không uổng phí rồi!
“Muội lại thơm khiến vụn bánh chỉ dính lên mặt ta rồi đấy!” Bách Lý Vân Khanh đỏ mặt, lớn tiếng kháng nghị, “Ít nhất muội cũng phải nuốt xong, rồi mới… cái đó chứ…”
Môi cô thơm thơm, mềm mềm, hắn không kháng cự một chút nào.
Bình thường, cô cứ vui là sẽ hôn lên má hắn, hết cái này đến cái khác.
Hắn cũng biết, tính cô đơn thuần, đây chỉ đơn giản là cách bày tỏ sự yêu thích với ca ca thôi.
Nhưng dù sao hắn cũng là Nhị hoàng tử của Thiên Thụy, cũng có bệnh ưa sạch sẽ, biết không hả?
Ninh Ngưng là một đứa bé ngoan nghe lời, “Ca ca, muội không mang khăn tay…”
Bình luận facebook