Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Vút!”
Mũi tên mang theo khí thế không thể ngăn cản vạch ra đường thẳng chói mắt, gần như xuyên qua hồng tâm trên cái bia phía xa.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa xong.
Bắn xong một mũi tên rồi, Bách Lý Vân Khanh vẫn không dừng vó, bình tĩnh tự nhiên.
Hắn tiếp tục nhanh chóng lắp tên, kéo dây cung, ngắm bắn, bắn tên, động tác lưu loát.
Ba mũi tên liên tiếp chia ra trúng hồng tâm của ba cái bia ở ba hướng khác nhau, tất cả đều mang theo sức mạnh phá sắt đập đá.
Thời gian bắn ba mũi tên cách nhau rất ngắn, làm người xem vỗ cùng đã mắt.
Ninh Ngưng xuất thân nhà tướng nhìn ngây ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt sùng bái và ái mộ.
Không chỉ cô, tướng sĩ trong đại doanh cũng vì ba mũi tên này mà xôn xao, tiếng hô “Tướng quân dùng ba mũi tên định thiên hạ, chiến sĩ hát vang trường ca nhập hán quan” liên tục vang lên đến tận trời cao.
Bách Lý Vân Khanh hào sảng giơ cung thần trong tay lên, giơ cao cánh tay đáp lại các tướng sĩ dưới ánh nắng mùa Thu, vô cùng kiêu ngạo.
Đây mới thật sự là Bách Lý Vân Khanh!
Hắn cương quyết ương ngạnh, tài ba mưu lược. Hắn chưa bao giờ thuộc về quân doanh này, mà thuộc về chiến trường hào hùng.
Vương thành Kiến Nghiệp chỉ là nhà tù của hắn; tranh đoạt ngôi báu căn bản không có trong phong thái của hắn.
Tim Ninh Ngưng đập mạnh, ánh mắt cô chỉ sáng lên vì hắn.
Giờ khắc này, Ninh Ngưng biết, hắn đã bước vào, bá đạo chiếm lấy trái tim nhỏ bé của cô.
Một trận gió thu đột nhiên thổi qua, cái mũ binh sĩ không che được hết mái tóc dài của Ninh Ngưng, bị gió thổi rơi xuống.
Trong cơn hỗn loạn, mái tóc dài như thác nước của Ninh Ngưng rơi xuống, cô bị dọa, vô thức kêu lên.
“Kẻ nào lại dám xông vào quân doanh?” Lập tức có tướng canh hét lớn, Vũ Lâm Quân trị quân cực nghiêm.
Binh khí dày đặc lập tức vây lấy cô.
Không đợi Bách Lý Vân Dận đứng ra bảo vệ, Bách Lý Vân Khanh đã phóng ánh mắt lạnh lùng về phía Ninh Ngưng.
Hắn ngẩn ra, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngạc nhiên, rồi sau đó lại chuyển thành tức giận.
Sao cô có thể tùy tiện xuất cung?
Mặc dù Bách Lý Vân Khanh rất nhớ cô, cũng rất muốn ở bên cô.
“Ninh Nhi!” Giọng nói trong trẻo xuyên qua đám người, mang theo nhớ nhung, tiếng gọi của hắn làm Ninh Ngưng hoàn hồn lại.
Bách Lý Vân Khanh đạp chân lên bàn đạp bên hông ngựa, như con rồng bay vọt qua đây.
Hắn không quan tâm đến gì khác, chỉ ôm Ninh Ngưng vào lòng rồi đưa cô lên lưng ngựa.
Liếc nhìn trang phục của cô, Bách Lý Vân Khanh bật cười, “Muội muốn đến đại doanh thì cứ nói với ta, ăn mặc thành như vậy làm gì?”
Ninh Ngưng bị đám binh lính trợn mắt nhìn, tay chân luống cuống, “Còn không phải là ý của Ngũ đệ nhà huynh sao?”
“Nhưng muội nhớ ca ca đúng không?” Bách Lý Vân Khanh thu hồi khí thế mạnh mẽ lại, lúc đối mặt với cô, hắn lại là ca ca dịu dàng của mình cô.
Mặt Ninh Ngưng càng đỏ hơn, cô đang nghĩ nên trả lời thế nào thì phát hiện có một đội quân ào ào đi tới.
Trong bụi đất mù mịt, Thái tử Bách Lý Vân Hằng mặc áo mãng bào tứ trảo vô cùng nổi bật.
“Tại sao trong quân doanh có thể có nữ nhân cải trang!” Thị vệ trưởng của Thái tử dùng roi ngựa chỉ Ninh Ngưng, vẻ mặt kiêu căng.
Bách Lý Vân Khanh lại dám ôm nữ nhân trong quân doanh.
Các tướng sĩ sau lưng Bách Lý Vân Khanh lập tức đổi hướng giáo, nhắm vào đám người Thái tử, phòng bị nghiêm ngặt.
“To…” Thị vệ trưởng còn chưa nói được chữ ‘gan’, trước mắt đã tối sầm, ngã từ trên lưng ngựa xuống một cách thảm hại.
Là roi ngựa trong tay Bách Lý Vân Khanh không đợi thị vệ trưởng nói hết đã quật thẳng vào miệng hắn ta làm hắn ta gãy cả răng cửa, đau đớn đến nỗi đầu sắp nứt ra, gần như bất tỉnh.
Hắn ta thậm chí còn không nhìn rõ Bách Lý Vân Khanh ra tay thế nào.
“Cái tên cẩu nô tài mù mắt này, Thái tử cũng muốn giữ lại à?” Bách Lý Vân Khanh không sợ hãi ngước đôi mắt trong veo lên đối diện với đôi mắt phượng đào hoa của Thái tử.
Thị vệ trưởng bị đánh, Bách Lý Vân Hằng nổi cơn thịnh nộ, Bách Lý Vân Khanh này lại dám hung hăng như vậy à?
Bách Lý Vân Hằng quan sát kỹ, lúc này mới thấy rõ nữ tử trên lưng ngựa của Nhị đệ chính là Quận chúa An Ninh.
Hắn trừng đôi mắt phượng, vừa định làm khó, dạy dỗ Nhị đệ không coi huynh trưởng ra gì, thế nhưng mấy tướng quân trong thao trường lại đồng loạt quỳ xuống hướng về phía Ninh Ngưng.
“Mạt tướng khấu kiến Quận chúa An Ninh!” Ánh mắt hừng hực của các tướng sĩ đều tập trung trên tấm lệnh bài huyền thiết trên người Ninh Ngưng.
Tấm lệnh bài kia là quân lệnh có một không hai của Ninh đại tướng quân trấn giữ biên ải, thấy lệnh bài cũng như tướng quân đích thân tới.
Lúc còn sống, Ninh tướng quân là thống soái chỉ huy Vũ Lâm Quân, gần như toàn bộ tướng lĩnh ở đây đều được ông ấy dìu dắt!
Trong quân doanh không bạc tình giống quan trường, tình nghĩa máu và lửa rèn luyện ra tuyệt đối không phải là người đi rồi sẽ nguội lạnh.
Bây giờ nhìn thấy lệnh bài là biết Quận chúa An Ninh của tướng quân tới đại doanh, bọn họ nào dám bất kính?
Thấy tiểu Quận chúa xinh đẹp, Nhị điện hạ lại bảo vệ cưng chiều cô như vậy, còn không hề che giấu, nhiệt huyết trong lòng các tướng sĩ dâng trào.
Tình hình trước mặt thay đổi đột ngột, Thái tử cố gắng kìm nén lửa giận, hắn không ngờ Ninh gia lại vẫn được lòng người trong quân đội như vậy.
“Hóa ra là tiểu Quận chúa, sao lại ăn mặc thành thế này.” Bách Lý Vân Hằng nhìn chằm chằm lệnh bài của Ninh Ngưng, “Sau này muốn tới quân doanh, bản Thái tử đưa Quận chúa đến là được rồi.”
Nhận định tình hình là điểm mạnh của Thái tử.
Thế nhưng Bách Lý Vân Khanh không muốn lá mặt lá trái với hắn, “Ninh Nhi, hôm nay không đúng thời điểm, ta đưa muội về cung.”
Hắn không chào hỏi Thái tử, nơi lỏng dây cương, đưa Ninh Ngưng rời đi.
Ánh mắt Thái tử nhìn tấm lệnh bài kia quá nóng bỏng!
Hắn luôn cất giấu cô, cô ở trong học viện cũng không nổi bật, chỉ là…
Lần này sợ sẽ dẫn đến thị phi rồi.
Các tùy tùng của Bách Lý Vân Hằng không phục muốn đuổi theo, nhưng bị ngăn lại.
Ánh mắt Thái tử phức tạp, hắn hạ lệnh: “Về Đông Cung.”
Về đến cung, vừa vặn Hoàng hậu cũng ở đây, Bách Lý Vân Hằng biết bà ta có lời muốn nói.
“Mẫu hậu đã nhắm được ai vào vị trí Thái tử phi rồi?”
“Hằng Nhi cảm thấy, con gái của Thái sư và Quận chúa An Ninh thế nào?” Hoàng hậu hỏi.
“Bẩm mẫu hậu, Thái sư quyền cao chức trọng, kỳ nữ tài hoa hơn người nhưng dã tâm bừng bừng. Gần đây cô ta qua lại khá thân thiết với Tứ đệ và Thất đệ, khiến hai người tranh đấu.” Thái tử hơi cau mày lại.
Ân Hiểu Mộng thật sự rất ưu tú, tư tưởng to gan có chút hấp dẫn, cũng có chút tình ý với hắn, nhưng đồng thời làm hắn không tự chủ được mà phòng bị.
Thứ cô ta muốn, chỉ sợ không phải đơn giản là cả đời vinh sủng.
Hoàng hậu hờ hững thưởng trà, “Chẳng trách lão Tứ và tiểu Thất đấu đá như nước với lửa. Bọn chúng tranh đấu mới là có lợi cho con. Trong cung này không thể sống quá hòa thuận. Ân Hiểu Mộng coi như có tác dụng, nhưng nếu nữ tử như vậy làm Hoàng hậu tương lai, e là…”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Mũi tên mang theo khí thế không thể ngăn cản vạch ra đường thẳng chói mắt, gần như xuyên qua hồng tâm trên cái bia phía xa.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa xong.
Bắn xong một mũi tên rồi, Bách Lý Vân Khanh vẫn không dừng vó, bình tĩnh tự nhiên.
Hắn tiếp tục nhanh chóng lắp tên, kéo dây cung, ngắm bắn, bắn tên, động tác lưu loát.
Ba mũi tên liên tiếp chia ra trúng hồng tâm của ba cái bia ở ba hướng khác nhau, tất cả đều mang theo sức mạnh phá sắt đập đá.
Thời gian bắn ba mũi tên cách nhau rất ngắn, làm người xem vỗ cùng đã mắt.
Ninh Ngưng xuất thân nhà tướng nhìn ngây ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt sùng bái và ái mộ.
Không chỉ cô, tướng sĩ trong đại doanh cũng vì ba mũi tên này mà xôn xao, tiếng hô “Tướng quân dùng ba mũi tên định thiên hạ, chiến sĩ hát vang trường ca nhập hán quan” liên tục vang lên đến tận trời cao.
Bách Lý Vân Khanh hào sảng giơ cung thần trong tay lên, giơ cao cánh tay đáp lại các tướng sĩ dưới ánh nắng mùa Thu, vô cùng kiêu ngạo.
Đây mới thật sự là Bách Lý Vân Khanh!
Hắn cương quyết ương ngạnh, tài ba mưu lược. Hắn chưa bao giờ thuộc về quân doanh này, mà thuộc về chiến trường hào hùng.
Vương thành Kiến Nghiệp chỉ là nhà tù của hắn; tranh đoạt ngôi báu căn bản không có trong phong thái của hắn.
Tim Ninh Ngưng đập mạnh, ánh mắt cô chỉ sáng lên vì hắn.
Giờ khắc này, Ninh Ngưng biết, hắn đã bước vào, bá đạo chiếm lấy trái tim nhỏ bé của cô.
Một trận gió thu đột nhiên thổi qua, cái mũ binh sĩ không che được hết mái tóc dài của Ninh Ngưng, bị gió thổi rơi xuống.
Trong cơn hỗn loạn, mái tóc dài như thác nước của Ninh Ngưng rơi xuống, cô bị dọa, vô thức kêu lên.
“Kẻ nào lại dám xông vào quân doanh?” Lập tức có tướng canh hét lớn, Vũ Lâm Quân trị quân cực nghiêm.
Binh khí dày đặc lập tức vây lấy cô.
Không đợi Bách Lý Vân Dận đứng ra bảo vệ, Bách Lý Vân Khanh đã phóng ánh mắt lạnh lùng về phía Ninh Ngưng.
Hắn ngẩn ra, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngạc nhiên, rồi sau đó lại chuyển thành tức giận.
Sao cô có thể tùy tiện xuất cung?
Mặc dù Bách Lý Vân Khanh rất nhớ cô, cũng rất muốn ở bên cô.
“Ninh Nhi!” Giọng nói trong trẻo xuyên qua đám người, mang theo nhớ nhung, tiếng gọi của hắn làm Ninh Ngưng hoàn hồn lại.
Bách Lý Vân Khanh đạp chân lên bàn đạp bên hông ngựa, như con rồng bay vọt qua đây.
Hắn không quan tâm đến gì khác, chỉ ôm Ninh Ngưng vào lòng rồi đưa cô lên lưng ngựa.
Liếc nhìn trang phục của cô, Bách Lý Vân Khanh bật cười, “Muội muốn đến đại doanh thì cứ nói với ta, ăn mặc thành như vậy làm gì?”
Ninh Ngưng bị đám binh lính trợn mắt nhìn, tay chân luống cuống, “Còn không phải là ý của Ngũ đệ nhà huynh sao?”
“Nhưng muội nhớ ca ca đúng không?” Bách Lý Vân Khanh thu hồi khí thế mạnh mẽ lại, lúc đối mặt với cô, hắn lại là ca ca dịu dàng của mình cô.
Mặt Ninh Ngưng càng đỏ hơn, cô đang nghĩ nên trả lời thế nào thì phát hiện có một đội quân ào ào đi tới.
Trong bụi đất mù mịt, Thái tử Bách Lý Vân Hằng mặc áo mãng bào tứ trảo vô cùng nổi bật.
“Tại sao trong quân doanh có thể có nữ nhân cải trang!” Thị vệ trưởng của Thái tử dùng roi ngựa chỉ Ninh Ngưng, vẻ mặt kiêu căng.
Bách Lý Vân Khanh lại dám ôm nữ nhân trong quân doanh.
Các tướng sĩ sau lưng Bách Lý Vân Khanh lập tức đổi hướng giáo, nhắm vào đám người Thái tử, phòng bị nghiêm ngặt.
“To…” Thị vệ trưởng còn chưa nói được chữ ‘gan’, trước mắt đã tối sầm, ngã từ trên lưng ngựa xuống một cách thảm hại.
Là roi ngựa trong tay Bách Lý Vân Khanh không đợi thị vệ trưởng nói hết đã quật thẳng vào miệng hắn ta làm hắn ta gãy cả răng cửa, đau đớn đến nỗi đầu sắp nứt ra, gần như bất tỉnh.
Hắn ta thậm chí còn không nhìn rõ Bách Lý Vân Khanh ra tay thế nào.
“Cái tên cẩu nô tài mù mắt này, Thái tử cũng muốn giữ lại à?” Bách Lý Vân Khanh không sợ hãi ngước đôi mắt trong veo lên đối diện với đôi mắt phượng đào hoa của Thái tử.
Thị vệ trưởng bị đánh, Bách Lý Vân Hằng nổi cơn thịnh nộ, Bách Lý Vân Khanh này lại dám hung hăng như vậy à?
Bách Lý Vân Hằng quan sát kỹ, lúc này mới thấy rõ nữ tử trên lưng ngựa của Nhị đệ chính là Quận chúa An Ninh.
Hắn trừng đôi mắt phượng, vừa định làm khó, dạy dỗ Nhị đệ không coi huynh trưởng ra gì, thế nhưng mấy tướng quân trong thao trường lại đồng loạt quỳ xuống hướng về phía Ninh Ngưng.
“Mạt tướng khấu kiến Quận chúa An Ninh!” Ánh mắt hừng hực của các tướng sĩ đều tập trung trên tấm lệnh bài huyền thiết trên người Ninh Ngưng.
Tấm lệnh bài kia là quân lệnh có một không hai của Ninh đại tướng quân trấn giữ biên ải, thấy lệnh bài cũng như tướng quân đích thân tới.
Lúc còn sống, Ninh tướng quân là thống soái chỉ huy Vũ Lâm Quân, gần như toàn bộ tướng lĩnh ở đây đều được ông ấy dìu dắt!
Trong quân doanh không bạc tình giống quan trường, tình nghĩa máu và lửa rèn luyện ra tuyệt đối không phải là người đi rồi sẽ nguội lạnh.
Bây giờ nhìn thấy lệnh bài là biết Quận chúa An Ninh của tướng quân tới đại doanh, bọn họ nào dám bất kính?
Thấy tiểu Quận chúa xinh đẹp, Nhị điện hạ lại bảo vệ cưng chiều cô như vậy, còn không hề che giấu, nhiệt huyết trong lòng các tướng sĩ dâng trào.
Tình hình trước mặt thay đổi đột ngột, Thái tử cố gắng kìm nén lửa giận, hắn không ngờ Ninh gia lại vẫn được lòng người trong quân đội như vậy.
“Hóa ra là tiểu Quận chúa, sao lại ăn mặc thành thế này.” Bách Lý Vân Hằng nhìn chằm chằm lệnh bài của Ninh Ngưng, “Sau này muốn tới quân doanh, bản Thái tử đưa Quận chúa đến là được rồi.”
Nhận định tình hình là điểm mạnh của Thái tử.
Thế nhưng Bách Lý Vân Khanh không muốn lá mặt lá trái với hắn, “Ninh Nhi, hôm nay không đúng thời điểm, ta đưa muội về cung.”
Hắn không chào hỏi Thái tử, nơi lỏng dây cương, đưa Ninh Ngưng rời đi.
Ánh mắt Thái tử nhìn tấm lệnh bài kia quá nóng bỏng!
Hắn luôn cất giấu cô, cô ở trong học viện cũng không nổi bật, chỉ là…
Lần này sợ sẽ dẫn đến thị phi rồi.
Các tùy tùng của Bách Lý Vân Hằng không phục muốn đuổi theo, nhưng bị ngăn lại.
Ánh mắt Thái tử phức tạp, hắn hạ lệnh: “Về Đông Cung.”
Về đến cung, vừa vặn Hoàng hậu cũng ở đây, Bách Lý Vân Hằng biết bà ta có lời muốn nói.
“Mẫu hậu đã nhắm được ai vào vị trí Thái tử phi rồi?”
“Hằng Nhi cảm thấy, con gái của Thái sư và Quận chúa An Ninh thế nào?” Hoàng hậu hỏi.
“Bẩm mẫu hậu, Thái sư quyền cao chức trọng, kỳ nữ tài hoa hơn người nhưng dã tâm bừng bừng. Gần đây cô ta qua lại khá thân thiết với Tứ đệ và Thất đệ, khiến hai người tranh đấu.” Thái tử hơi cau mày lại.
Ân Hiểu Mộng thật sự rất ưu tú, tư tưởng to gan có chút hấp dẫn, cũng có chút tình ý với hắn, nhưng đồng thời làm hắn không tự chủ được mà phòng bị.
Thứ cô ta muốn, chỉ sợ không phải đơn giản là cả đời vinh sủng.
Hoàng hậu hờ hững thưởng trà, “Chẳng trách lão Tứ và tiểu Thất đấu đá như nước với lửa. Bọn chúng tranh đấu mới là có lợi cho con. Trong cung này không thể sống quá hòa thuận. Ân Hiểu Mộng coi như có tác dụng, nhưng nếu nữ tử như vậy làm Hoàng hậu tương lai, e là…”
Bình luận facebook