• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New XUYÊN NHANH: NHIỆM VỤ ÁI HỒ (4 Viewers)

  • Chương 8

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
91279.png
Cho dù thiếu một cái răng cửa, cũng không hề ảnh hưởng đến sức ăn của cô.


Bách Lý Vân Khanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.


Tịnh phi nín cười, ra hiệu cho cung nữ thu đĩa lại, lặng lẽ chuyển đồ ăn khác đến trước mặt Ninh Ngưng.


Cô gái mập nhỏ vô cùng mãn nguyện, cả người lấp lánh ánh sáng hạnh phúc vì được ăn thoải mái.


Bách Lý Vân Khanh suy nghĩ một chút, cầm đũa ngọc lên gắp một miếng sườn thơm phức đặt vào cái đĩa trước mặt Ninh Ngưng.


Ninh Ngưng đang trong thời kỳ thay răng, còn có cái răng cửa đang lung lay, dùng sức chút là đau.


Vốn dĩ cô không nên gặm sườn, nhưng cái mùi thơm đó giống như đang quyến rũ con sâu thèm ăn trong bụng cô…


Cô thật sự không cưỡng nổi cám dỗ, lại sợ đau răng, chỉ đành há cái miệng nhỏ ra, đưa miếng sườn đến bên miệng, cố gắng dùng răng bên cắn miếng sườn.


Khuôn mặt nhỏ bé sợ đau lại không chống cự nổi cơn thèm ăn kia lập tức nhăn lại, mắt cũng híp vào thành một lớn một nhỏ, nghiêng đầu ăn vô cùng sung sướng.


Cô muốn cắn lại không dám, nhếch mép lên, đổi đến mấy góc độ.


Lần này, ngay cả Tịnh phi cũng không nhịn được mà bật cười, “Vân Khanh, hồi bé lúc con thay răng cũng thế này, cũng không dám dùng răng cửa gặm thức ăn.”


Dáng vẻ tiểu Quận chúa thèm ăn sườn thật sự rất đáng yêu!


Nhi tử nhà mình rõ ràng là đang trêu cô.


Lúc này Ninh Ngưng mới phát hiện ra ý đồ của Bách Lý Vân Khanh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô tức giận trừng hắn một cái.


Nhị hoàng tử này quả nhiên là đồ xấu xa!


Tịnh phi nhìn Ninh Ngưng ngây thơ, rất yêu thích, “Ninh Nhi, trong Cảnh Dương Cung chỉ có ba chúng ta, bình thường không náo nhiệt. Sau này chúng ta cùng nhau dùng bữa ở chính sảnh đi.”


“Ninh Nhi nghe theo lời nương nương!” Ninh Ngưng gắp một miếng chân giò hun khói lên, trả lời sảng khoái.


Có thể ăn no là được!


Bách Lý Vân Khanh uống một ngụm trà Phổ Nhĩ, đột nhiên hiểu tại sao mẫu thân lại hạn chế đồ ăn của cô gái mập nhỏ này…


Tịnh Phi không phải là muốn khống chế lượng ăn của cô, mà là hy vọng cô có thể đi ra khỏi cái viện nhỏ đóng kín đó.


Như vậy, tiểu Quận chúa Ninh Ngưng mới đi ra khỏi thế giới nhỏ của mình, đi vào cuộc sống của Bách Lý Vân Khanh.


Từ đó về sau, mỗi tháng ba lần, Bách Lý Vân Khanh đích thân dẫn cô yết kiến phụ hoàng và Hoàng hậu.


Bọn họ cùng ăn cùng chơi trong Cảnh Dương Cung, ngay cả chỗ ở của Ninh Ngưng cũng chuyển đến bên cạnh tẩm cung của Bách Lý Vân Khanh.


Trên con đường ngọc thạch ngày nào cũng phải đi qua để đến Học viện Hoàng Tử, khắp nơi đều có bóng dáng của đôi trai gái chênh lệch chiều cao vô cùng đáng yêu.


Ninh Ngưng giống như miếng cao dán mập nhỏ dính chặt sau lưng Nhị hoàng tử cao lớn.


Thỉnh thoảng cũng có các hoàng tử xấu tính, dưới sự gợi ý của Ân Hiểu Mộng, cố ý cười nhạo Bách Lý Vân Khanh dẫn theo cái đuôi nhỏ.


Đối với chuyện này, phản ứng của Bách Lý Vân Khanh rất dứt khoát – một chữ thôi, đánh!


Ai dám lắm mồm, hắn sẽ đánh người đó.


Xem xem miệng bọn họ cứng hay là nắm đấm của hắn cứng.


Cả vương triều Thiên Thụy thật sự không có hoàng tử nào có vũ lực có thể vượt qua Bách Lý Vân Khanh – chiến thần tương lai.


Mỗi lần hắn đánh nhau, Ninh Ngưng liền tự động đi theo sau vừa cầm áo ngoài cho hắn, vừa phất cờ cổ vũ, chỉ thiếu điều xông lên đá giúp hắn mấy cái.


Đôi “huynh muội” này, một người có hành vi bạo lực đẹp như thơ như tranh, một người sùng bái đến ngẩn ngơ như theo đuổi thần tượng…


Sự tương phản như vậy càng ngày càng hài hòa.


Dần dần, Bách Lý Vân Khanh phát hiện mình làm ca ca, vì chăm sóc muội muội mà thật sự lo đủ thứ chuyện…


Từ việc ăn ở đến đi học làm bài, từ đơn thuốc đến rèn luyện thân thể, có cái nào hắn không phải đích thân hỏi?


Điều làm Nhị hoàng tử cảm thấy bi thương nhất chính là hắn lại không thể làm lơ vị “muội muội” này!


Mỗi sáng sớm, Ninh Ngưng đều vật lộn bò dậy, đi theo Bách Lý Vân Khanh đến học viện, không ngại mưa gió.


Bởi vì muốn rèn luyện sức khỏe của cô, thuận tiện… giảm cân, hắn chưa bao giờ cho cô ngồi kiệu, mà giục cô chạy bộ đến học viện.


Rõ ràng trước khi lên đường hắn đã nói cô không được bắt hắn cõng nữa, không được nửa đường bỏ dở…


Nhưng chỉ cần Ninh Ngưng mệt không thở được, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên ngồi xuống đất, hai mắt rưng rưng là Bách Lý Vân Khanh lại mềm lòng.


“Tiểu An Ninh, muội kiên trì thêm chút nữa, chạy đến cái đình trước mặt kia, Nhị ca sẽ cõng muội.” Hắn xoa đầu cô.


Được rồi, Bách Lý Vân Khanh cũng không phải là người không có nguyên tắc.


Ninh Ngưng cảm thấy chân mình run lên, “Vậy Nhị điện hạ ca ca không được nuốt lời đó, đến phía trước rồi lại nói đi đến cái đình tiếp theo!”


“Bỏ hai chữ ‘điện hạ’ đi!” Bách Lý Vân Khanh nghiêm mặt lại, “Ta là ca ca của muội.”


Thiếu niên kiêu ngạo bất tri bất giác đã hóa thành người cuồng muội muội từ lúc nào, đến hắn cũng không biết.


“Nhị ca ca, Ninh Nhi thật sự không chạy nổi nữa rồi.” Ninh Ngưng mặc kệ, ôm bụng ngồi xổm xuống đất không đi nữa.


“Đã qua ba cái đình rồi, ca ca xấu, suốt ngày gạt người.”


Ngày nào cô nhóc mập cũng mặc cả.


Bách Lý Vân Khanh cũng không giận, lấy một túi giấy dầu ra khỏi ngực, đưa cho bánh bao nhỏ đang chu môi: “Đây, bánh môn tơ vàng muội thích, chạy thêm một cái đình nữa, Nhị ca sẽ cõng muội.”


Mắt Tiểu Ninh lập tức sáng lên, nước mắt trong nháy mắt đã biến mất.


Cô vui vẻ nhận lấy, tiếp tục chạy xiêu vẹo.


Chạy đến cái đình tiếp theo, cô nằm bò trên lưng Bách Lý Vân Khanh, vừa nghỉ ngơi vừa ăn điểm tâm.


Nhìn đi, hắn có nguyên tắc như vậy đấy.


Hơn nữa có nguyên tắc đến…


Cho dù đến sau này, cô gái mập nhỏ đã có đủ sức chạy một hơi đến học viện rồi, hắn vẫn sẽ yên lặng ngồi xuống cõng cô ở cái đình thứ ba.


Đã nói là cõng cô rồi, hắn không thể không có nguyên tắc được.


Bách Lý Vân Khanh cũng không ngờ mình có thể phát huy trình độ chăm sóc cô gái mập nhỏ đến như vậy.


Có điều, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện cảnh tượng không hài hoà…


Dù sao Bách Lý Vân Khanh còn là một thiếu niên ham chơi, sâu bên trong vẫn không chịu gò bó như vậy.


Năm Ninh Ngưng mười tuổi, có một lần hắn không cưỡng lại được sự xúi giục của các hoàng tử, muốn đi du ngoạn thuyền hoa.


Nơi đó chỉ có những người đủ tuổi mới được vào.


Nhưng Bách Lý Vân Khanh lại không thể để Ninh Ngưng về Cảnh Dương Cung một mình, nếu như vậy, mẫu thân sẽ tra hỏi hắn đi đâu.


“Muội muội, muội ở đây chơi xích đu, đợi ca ca quay lại có được không?”


Bách Lý Vân Khanh chỉnh lại vạt áo cho cô, “Ca ca đi ra ngoài chơi một lúc, ta bảo các cung nữ chơi với muội.”


Bách Lý Vân Khanh mười sáu tuổi bế cô lên cái xích đu thật cao, dỗ dành, “Không được chạy linh tinh đấy!”


“Nhị ca ca, nhớ mau quay lại nhé.”


Nhìn con ngươi đen láy đầy tin tưởng của cô, Bách Lý Vân Khanh rất thỏa mãn, “Muội phải đợi ca ca đấy!”


“Vâng.” Ninh Ngưng ngoan ngoãn gật đầu.


Bách Lý Vân Khanh nhét một phần điểm tâm vào trong tay cô, theo các hoàng tử biến mất như một làn khói.


Hắn cố tình bỏ qua chút áy náy nơi đáy lòng.


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom