• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ (2 Viewers)

  • Chương 25+26

Chương 25: Cẩm y ngọc thực


Nghe hầu gia nói nàng yếu ớt, Hương Vũ đương nhiên là cảm thấy ủy khuất, nàng yếu ớt sao? Không đời nào. Nàng từ nhỏ đã thức khuya dậy sớm, lúc làm nha hoàn lại càng bán mạng làm việc, chỗ nào yếu ớt chứ. <<VietWriter>>


Có điều nàng không dám phản bác, chỉ biết ngậm miệng liều mình nhẫn nhịn.


Nhưng vì quá ủy khuất, ủy khuất đến mức không thể nào nhịn nổi, cho nên cánh môi đỏ mọng không tự chủ được bất giác run rẩy, nước mắt cũng vì thế mà đong đầy khóe mắt.


Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng nàng như vậy thì cau mày, tiểu cô nương này sao lại thích khóc như vậy, cứ hệt như bị người khác khi dễ.


Ngay sau đó, vẻ mặt hắn có chút lãnh đạm: “Không phải bản hầu đã nói rồi sao, không cho phép khóc nữa.”


Hương Vũ cắn môi chịu đựng: “Nồ tỳ, nô tỳ, nô tỳ không có khóc.”


Hoắc Quân Thanh trầm giọng ra lệnh: “Cười một cái nào.”


Hương Vũ không muốn cười, nhưng hầu gia ra lệnh cho nàng phải cười, nàng lại không dám không cười, bèn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.


Hoắc Quân Thanh: “Thật khó coi.”


Hương Vũ càng ủy khuất, là chính hầu gia bảo nàng cười, dựa vào cái gì mà chê nàng cười khó coi.


Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng này của nàng, tự nhiên cũng đoán được tâm tư trong lòng nàng.


Vật nhỏ này rốt cuộc trưởng thành như thế nào, toàn bộ tâm tư đều viết rõ lên mặt.


“Đi theo bản hầu, cảm thấy ủy khuất sao?”


“Không có…” Đương nhiên Hương Vũ không dám nói ủy khuất, nếu nói như vậy, vạn nhất dưới cơn nóng giận, hầu gia lại đem nàng cho chó hoang ăn thì sao?


“Nếu đã như vậy, sau này không cho phép khóc.” Cánh tay Hoắc Quân Thanh siết chặt tiểu cô nương, ra lệnh nói.


“Dạ, hầu gia.” Hương Vũ nào dám nói gì. <<VietWriter>>


Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tuy rằng ủy khuất nhưng tính tình lại mềm mỏng, vừa ngoan vừa dịu dàng lại non mềm đến mức có thể vắt ra nước, nhất thời không khỏi khiến hắn nghĩ đến xế trưa hôm qua, lúc hắn trêu chọc tiểu nha đầu. Trên mặt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng ửng đỏ, cùng giọng nói ngọt mềm tựa đường mật.


Quả thực là câu người.


Hương Vũ tự nhiên phát giác thấy biểu cảm biến hóa của nam nhân trước mặt, hắn bắt đầu hô hấp một cách dồn dập và nặng nề, vẻ mặt vẫn bình tĩnh uy nghiêm, nhưng trong sự uy nghiêm đó lại có mấy phần khát vọng khiến nàng thấp thỏm.


Nàng muốn giãy dụa tượng trưng hai cái, nhưng cảm cảm giác được, lực đạo của hầu gia thực sự rất lớn. Hắn là nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi phong nhã hào hoa, từng là Định Viễn hầu ra tiền tuyến giết địch, mà bản thân mềm yếu không xương ngọ nguậy trong ngực hắn như vậy, ngược lại tựa như đang làm nũng, bèn dứt khoát bất động.


<<VietWriter>>Đương nhiên là hắn phát hiện ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng nàng, để thân thể mềm mại của nàng tựa vào người mình, mà đôi môi kề sát bên tai nàng nói: “Sao, lần này ngoan rồi à?”


Mặt Hương Vũ đỏ tới tận mang tai, cắn môi không dám nói lời nào.


Thấy nàng không lên tiếng, Hoắc Quân Thanh liền tiến người về phía trước.


“A…” Hương Vũ không nhịn được khẽ kêu một tiếng.


Lần này đến quá đột ngột, sức lực của hắn cũng mạnh hơn một chút.


Chỗ nhô lên mềm mại như nước, bị ngón tay thon dài cường tráng của nam nhân vân vê, thật sự là vừa ngượng ngùng lại hoảng sợ không thể tả, hoảng sợ đến nỗi thân thể cũng run lên, hai chân mềm nhũn, cả người yếu ớt vô lực.


“Hầu gia, đừng…” Hương Vũ thấp giọng cầu xin, nàng không muốn như vậy, nàng sợ, nàng không muốn bị một nam nhân xoa nắn chỗ này.


“Ngày mai sẽ thưởng cho nàng một cuộn gấm tốt.” Hoắc Vân Thanh đột nhiên nói.


“Ồ.” Hương Vũ nghĩ đến tấm gấm kia kia, hoa văn lóa mắt giống một đám mây ngũ sắc, nàng lập tức động lòng, nàng muốn gấm vóc, cũng muốn ăn tổ yến. Nàng vểnh môi, mềm mại dựa vào bả vai tráng kiện của nam nhân, thấp giọng thỉnh cầu: “hầu gia nô tỳ có thể ăn tổ yến nữa được không?”


“Được.” Giọng nam nhân khàn khàn, gấp gáp.


hầu gia vẫn không muốn cơ thể nàng, chẳng qua hắn chỉ trêu chọc một phen, lại ăn một phen.


Nghĩ đến cảnh hầu gia nằm sấp trước ngực mình cúi đầu gặm cắn, Hương Vũ liền mặt đỏ tim đập.


Đây có còn là hầu gia cao cao tại thượng không? Sao ngài ấy có thể làm ra loại chuyện như vậy? <<VietWriter>>


Nhưng nếu hồi tưởng lại một chút, ngược lại nàng cảm thấy cũng có thể, bởi vì từ lâu nàng đã nghe nói trước kia hầu phủ có dưỡng vài vú nuôi, những vú nuôi này phải đúng giờ lấy sữa người cho hầu gia uống.


Nghĩ theo cách này, hầu gia thích gặm cắn như vậy cũng không có gì kỳ quái.


Nếu ngài ấy muốn ăn, thì cứ để ngài ấy ăn, dù sao ngài cũng sẽ thưởng cho nàng những thứ tốt đẹp.


Vừa nhắc đến đồ tốt mà hầu gia ban thưởng kia, Hương Vũ liền mở cờ trong bụng.


Bạch Giản cô nương lại đến đây lần nữa, để nàng tự tay chọn những món ăn hàng ngày, nghĩa là nàng muốn ăn món gì thì nhà bếp sẽ nấu món đó, hơn nữa còn làm cho nàng một phần canh tổ yến. Tơ lụa vải vóc lại càng không thể thiếu, là loại vải quý hiếm chỉ trong cung mới có, đưa tới mấy cuộn, để nàng tự chọn màu, còn làm xiêm y cho nàng.


Chỉ có duy nhất một điểm không tốt là Bạch Giản cô nương nói nàng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong viện tử này, ngay cả các tỷ muội tốt của nàng cũng không thể đến gặp nàng.


Hương Vũ cảm thấy mất mát một lúc, xem ra là muốn nhốt nàng ở chỗ này giống như nuôi heo sao?


Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền cảm thấy thoải mái trở lại.


Nàng nghĩ, nàng sẽ không làm một nữ nhân thông phòng cho hầu gia, nhất định không làm, ngay cả Vạn Tú các kia, nàng cũng không muốn đi vào!


Nhốt thì nhốt đi, dù sao nhìn dáng vẻ kia của hầu gia, hẳn là sẽ không thực sự muốn thân thể của nàng, chẳng qua chỉ gặm gặm trêu chọc phía trên phía dưới. Chuyện này thì có gì ghê gớm?


Nếu da mặt dày một chút, nàng còn có thể tự tin thừa nhận rằng Hương Vũ nàng vẫn còn một thân trinh trắng! Sau này ngộ nhỡ có cơ hội ra ngoài, vẫn theo lệ thường tìm nam nhân gả cho hắn chung sống qua ngày. <<VietWriter>>


Sau khi suy nghĩ rõ ràng vấn đề này xong, tâm trạng Hương Vũ liền tốt hẳn lên, ôm vải vóc cống phẩm thượng đẳng kia trên tay, bắt đầu nghĩ xem nên làm gì với cái này, phải làm gì với cái kia. Đương nhiên, trước tiên phải làm một cái yếm mới, bây giờ thân thể nàng càng ngày càng nảy nở, cái hiện tại thật sự rất chật.


Mấy ngày sau, hầu gia cũng không tới gặp nàng, Hương Vũ ở trong này dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ tự tại, ngày ngày đều có tổ yến cùng đồ ăn thượng đẳng thưởng thức, hơn nữa còn dùng xiêm y làm bằng tơ lụa Vân Thường, tự nhiên là vui vẻ không biết làm sao cho hết.


Ai ngờ được hôm nay, lúc nàng đã dùng xong tổ yến, đang ở đó vuốt ve gấm vóc thượng đẳng kia của mình, thì nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài, còn có tiếng tranh chấp.


Hương Vũ nghe được cái này liền biết có chuyện không ổn, tức khắc nhanh trí, lập tức gom toàn bộ gấm vóc thượng hạng vào trong bao nải, sau đó lại giấu bao nải dưới chăn.


Sau khi hoàn tất những việc này, nàng mới chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.


Giọng nói bên ngoài vậy mà lại là của thiếu gia.


Thiếu gia đang tức giận khiển trách: “Ai cho các ngươi lá gan, lại dám ngăn cản bản thiếu gia đi vào?”


<<VietWriter>>Một thị vệ bên cạnh nói: “Thiếu gia, hầu gia có lệnh, những người không có phận sự không được phép vào, cho dù hầu viện này cũng không được bước vào.”


Thiếu gia lập tức phát giận: “To gan! Đây là hầu viện hầu phủ của ta. Sao phụ thân lại không cho ta vào? Đây không phải là nơi quan trọng, chỉ là một phòng chứa củi tầm thường, bất quá chỉ giam cầm một tiểu nha đầu mà thôi. Tại sao không thể đi vào?”


Thị về càng tỏ vẻ cung kính nói: “Thiếu gia, đây là lệnh của hầu gia, xin thiếu gia đừng làm khó thuộc hạ.”


Ngay sau đó thiếu gia giận đến mức thở hổn hển: “Phụ thân ta chỉ là nóng giận nên thuận miệng nói vậy thôi, vậy mà các ngươi cũng coi là thật! Chờ ngày khác ta đi gặp phụ thân, nói cho người biết là được, hiện tại các ngươi cứ để ta vào trước!”


Có điều, thiếu gia đang thở hổn hển dĩ nhiên là không thể vào được, hắn ta bị chặn lại bên ngoài, tức đến mức không ngừng giậm chân.


Ở trên sân viện, Hương Vũ nghe được thì vô cùng khiếp sợ nhưng cũng rất cảm động.


Xem ra người bên ngoài không biết chuyện hầu gia nuôi nàng như heo, thiếu gia cũng không biết, có lẽ thiếu gia cho rằng nàng ở bên trong chịu khổ nên lúc này mới nóng lòng muốn vào trong cứu nàng.


Con người thiếu gia thật tốt.


Cảm khái quá đi, Hương Vũ cũng có chút chột dạ, dẫu sao ở bên ngoài thiếu gia đang lo lắng cho nàng, nhưng thật ra bên trong nàng sống cuộc sống ăn uống no đủ áo cơm không lo, miễn bàn có bao nhiêu thư thản?


Như vậy có tốt không?


Đang do dự, chợt nghe thấy thiếu gia bi thương gọi nàng ở bên ngoài: “Hương Vũ, Hương Vũ, nàng có nghe thấy ta nói không? Nàng thế nào rồi? Không sao chứ? Nếu như nghe được, thì trả lời ta một tiếng!”


Hương Vũ do dự một chút, đáp hay không đáp?


Phải đáp lại cái gì đây?


<<VietWriter>>Ở bên ngoài, thiếu gia hiển nhiên là đang thống khổ không dứt: “Hương Vũ, ta đã đi cầu xin cha ta, nhưng không gặp được người, nàng chờ ta, ngày mai ta lại đi gặp phụ thân, nhất định phải khiến người đồng ý thả nàng đi! Nàng không làm gì sai, dựa vào cái gì mà đối xử với nàng như vậy?”


Hương Vũ lại càng chột dạ, tốt hơn hết nàng không đáp lại thì hơn?


Nếu không, không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào.


Làm sao có thế nói, thật ra phụ thân ngài không làm gì nô tỳ cả, chỉ gặm gặm, ăn ăn xoa xoa, ngoài cái này ra, ngài ấy đối xử rất tốt với nô tỳ, còn cho nô tỳ ăn tổ yến cùng với rất nhiều đồ ăn ngon.


Nhưng ai biết được, sau đó giọng của thiếu gia tựa như đang khóc: “Hương Vũ, sao nàng không trả lời, nàng bị bệnh sao? Nàng ở đó có sợ hãi không? Ta thật vô dụng, không giúp gì được cho nàng! Đều tại ta, không gặp được phụ thân.”


Hương Vũ: …


Nàng cắn môi, cuối cùng quyết định lên tiếng, ít nhất cũng phải nói cho thiếu gia biết nàng thực ra vẫn ổn, trừ việc bị nhốt ở đây thì mọi thứ đều rất tốt.


Nếu không, nhìn thiếu gia lo lắng cho mình, nàng sẽ cảm thấy có lỗi.


… Dù không bao giờ muốn nàng làm người thông phòng, nhưng dù gì thiếu gia vẫn quan tâm đến nàng.


Ai ngờ nàng đang định mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy trên lưng nằng nặng.


Hương Vũ sững người, một lúc sau nàng mới nhận ra, có người đặt tay lên vai mình.


Nàng sợ tới mức không dám nhúc nhích, vô thức muốn hét lớn lên.


Nhưng người đó nhanh chóng mạnh mẽ bịt miệng nàng, sau đó buộc nàng phải quay lại. <<VietWriter>>


Trong lúc vật lộn, nàng phát ra tiếng “Um um um”, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, mới nhận ra là hầu gia.


hầu gia nhìn nàng với cặp mắt lạnh lùng, vừa cao lãnh vừa uy nghiêm.


Như thể, nếu nàng còn dám lên tiếng nữa, hắn sẽ trực tiếp giết cái mạng nhỏ này của nàng.


Hương Vũ lập tức không dám lên tiếng, nàng vội vàng dùng ngón tay ra hiệu, tuyệt đối không nói chuyện, cầu xin hắn mau buông miệng nàng ra.


Môi hầu gia câu lên một nụ cười lạnh, sau đó mới buông nàng ra.


Được thả quá mức đột ngột, Hương Vũ loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.


“Nô tỳ tham kiến hầu gia.” Sau khi đứng vững, Hương Vũ nhỏ giọng nói.


“Vừa rồi muốn đáp lại hắn sao?” Giọng hầu gia rất trầm, trầm đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.


“Không không.” Hương Vũ vội vàng lắc đầu.


Nhưng không ngờ đúng lúc này, bên ngoài thiếu gia đột nhiên thở dài: “Hương Vũ, trước kia tâm tư của ta đối với nàng, chắc là nàng biết, vậy tâm tư nàng đối với ta, thực ra ta cũng hiểu được. Ta và nàng cùng lớn lên từ nhỏ, tuy thân phận có khác biệt, nhưng trong lòng ta rốt cuộc vẫn dành một vị trí cho nàng, nếu nàng xảy ra chuyện, bằng bất cứ giá nào dù phải chọc giận phụ thân, ta cũng sẽ cứu nàng ra.”


Trong lúc y đang ồn ào, hầu gia trước mặt đang nhìn nàng với ánh mắt có phần chế giễu. <<VietWriter>>


Hương Vũ chỉ cảm thấy khó chịu khắp người.


Thiếu gia à, thiếu gia, xin ngài nói ít lại hai câu, đây là chỗ đông người, phụ thân ngài còn đang ở đây đó, rốt cuộc là ngài đang nói cái gì vậy?!


Lúc này, thiếu gia đột nhiên nói: “Phụ thân dựa vào cái gì mà giam giữ nàng, nàng không làm gì sai? Dựa vào cái gì đối xử với nàng như vậy!”


Nghe vậy, Hương Vũ thực sự không dám nhìn hầu gia. Nàng cảm tưởng trong mắt hầu gia có gai lạnh, nếu nhìn chằm chằm nàng như vậy, toàn thân nàng liền bị châm trích đến khó chịu.


Vị thiếu gia này xin ngài đừng nói nữa!


Thiếu gia lại bắt đầu: “Ta đi hỏi phụ thân! Người không nên đối xử với nàng như vậy! Ta đi tìm phụ thân!”


Nói xong liền chạy đi. <<VietWriter>>


Hương Vũ khóc không ra nước mắt, gục đầu xuống căn bản không dám nhìn hầu gia.


Không biết sau khi nghe được những lời này của con trai mình, trong lòng hầu gia sẽ nghĩ gì…








Chương 26: Hầu gia thưởng cho ta một chiếc vòng vàng


Lúc này, một cơn gió nhẹ từ từ thoảng qua, thổi bay cành liễu bên ngoài tường, lay động cỏ trên tường, còn mang theo mùi hương như có như không. Hương Vũ cúi đầu xuống, trong lòng có chút ngẩn ngơ, đây là mùi hương gì thế này, là mùi hoa lê, hoa đào hay là mùi hoa nghênh xuân? <<VietWriter>>


Hương Vũ mơ mơ hồ hồ, nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên vạt áo của hầu gia, suy nghĩ miên man.


“Nàng biết tâm ý của y chứ ?” Hoắc Quân Thanh hơi cúi đầu, chiếc mũi thẳng tắp tựa vào cái mũi nhỏ hếch lên của tiểu cô nương: “Y cũng biết tâm ý của nàng chứ?”


Giọng nói có chút mỉa mai khiến Hương Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Hơn nữa, mũi của ngài ấy quá chắc cứng, không thoải mái chút nào!


Đương nhiên khó chịu nhất chính là vị thiếu gia kia, Hương Vũ ta từ khi nào mà có tâm ý gì với y chứ, hà cớ gì lại hại nàng như vậy!


“Nô tỳ, nô tỳ…” Hương Vũ phấn chấn lại tinh thần, cuối cùng nói: “Nô tỳ không hề có tâm tư gì với thiếu gia.”


“Thật sao?” Âm giọng lãnh trầm của Hoắc Quân Thanh hơi nâng lên: “Trước đây nàng không nói như vậy?”


Hương Vũ giật mình, một hồi lâu mới nhớ ra, trước kia hầu gia hỏi nàng có phải là nhớ nhung thiếu gia không, lúc đó nàng chỉ muốn thoát khỏi hầu gia, vì vậy mới hàm hồ thừa nhận.


“À thì…” Hương Vũ đảo mắt một vòng, sau đó thấp giọng nói: “Trước đây từng có, nhưng bây giờ hết rồi không được sao?”


“Tại sao bây giờ lại hết rồi?” Hoắc Quân Thanh giơ ngón tay nhẹ nhàng đẩy cằm của nàng lên.


Không biết là cố ý hay vô tình, động tác lần này của hắn rất nhẹ, không hề làm nàng đau.


“Bởi vì…” Đôi mắt đó sắc bén đến nỗi có thể nhìn thấu lòng người, Hương Vũ có cảm giác như bị nướng trên lửa. Nàng liều mạng động não, cuối cùng nghĩ ra một lý do: “Bởi vì nô tỳ cảm thấy hầu gia tốt hơn thiếu gia. ”


<<VietWriter>>Lúc Hoắc Quân Thanh nghe được lời này đã nhìn thấy tiểu cô nương khẽ chớp hàng mi dày, vừa ngượng ngùng vừa nghiêm túc nhìn hắn.


Giọng nói mềm dẻo ngọt ngào, phối hợp với chút ửng hồng trên má, thật giống như tiểu cô nương vừa mở lòng đang nói hết tâm sự của mình với tình lang.


Ánh mắt Hoắc Quân Thanh thâm trầm, vẫn nâng cằm của nàng, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi của nàng: “Thật không, chưa từng gạt bản hầu đúng không?”


Quả thực là trong cái khó ló cái khôn, Hương Vũ mới nghĩ ra được một lý do như vậy, sau khi nghĩ ra, cảm thấy ý tưởng này thật sự rất tuyệt diệu nên vội vàng gật đầu. Sau đó vừa ngượng ngùng vừa nói nhỏ: “Nô tỳ không bao giờ gạt người khác, càng không nói một lời giả dối nào với hầu gia.”


Không phải chỉ là một lời giả dối, mà là rất nhiều rất nhiều lời…


Hoắc Quân Thanh nhướng mày, thanh âm khàn khàn hỏi: “Sao lại cảm thấy bản hầu tốt hơn thiếu gia?”


Hương Vũ: “… Thì là tốt thôi ạ!”


Đừng bắt nàng nghĩ nữa, nàng thật sự không nghĩ ra được lý do.


Hoắc Quân Thanh lại cố chấp hỏi: “Tốt ở chỗ nào?”


<<VietWriter>>Hương Vũ nghe vậy thì thật muốn khóc, chỉ đành nỗ lực bịa thêm, suy ngẫm một hồi, cuối cùng nàng mới bịa ra được: “Hầu gia có tiền có thế, tuổi trung niên phong nhã hào hoa, hầu gia cho nô tỳ ăn tổ yến, cho nô tỳ lụa là may xiêm y, hầu gia còn…”


Còn gì nữa nhỉ?


Hương Vũ bí ý tưởng, trộm nhìn Hoắc Quân Thanh, vậy mà lại thấy hắn đang nghe rất thích thú.


Nàng phải rất vất vả mới có thể tiếp tục bịa chuyện: “Cơ thể của hầu gia còn cường tráng hơn thiếu gia!”


Biết rằng là nàng nói dối, nhưng hiển nhiên lời nói của nàng vẫn khiến Hoắc Quân Thanh hài lòng.


Hoắc Quân Thanh trực tiếp ôm lấy nàng.


Hương Vũ có chút hoảng chụp lấy cánh tay của hắn.


Hoắc Quân Thanh lập tức không vui: “Sao vậy?”


Hương Vũ ủy khuất bĩu môi: “Hầu gia, nữ nô tỳ đau quá, lực đạo của ngài quá mạnh, trước giờ đùa nghịch đều làm đau nô tỳ.”


Hoắc Quân Thanh nghĩ đến nàng mỏng manh, lần đầu tiên vô tình đụng phải nàng, nàng đã nói là đau mấy ngày liền, hắn nhíu mày: “Đau đến vậy sao?”


Hương Vũ kịch liệt gật đầu: “Thật sự rất đau! Đau đến mức buổi tối nô tỳ cũng ngủ không ngon!”


Hoắc Quân Thanh cúi đầu, nhìn thấy nàng không có vẻ gì là đang nói dối: “Đi, vào trong, bản hầu kiểm tra giúp nàng.”





Hầu gia đã giúp nàng kiểm tra xong, lúc kiểm tra, lại đem nàng ra đùa nghịch một phen.


Hương Vũ cảm thấy mình như một con cá sống trong lòng bàn tay của hầu gia, sống không được chết cũng không xong. <<VietWriter>>


Thật ra nàng rất tò mò, tại sao hầu gia lại không muốn thân thể của nàng.


Rõ ràng là vẫn còn một số việc phải làm trong bước cuối cùng giữa nam và nữ, nhưng hầu gia không làm điều đó.


Hương Vũ nghĩ ngợi miên man, chẳng lẽ hầu gia căn bản không làm được sao? Vì vậy ngài ấy chỉ có thể giải quyết đỡ thèm bằng cách này.


“Vừa rồi đã nghĩ cái gì vậy?” Hầu gia đột nhiên hỏi.


“A…” Hương Vũ hơi giật mình.


“Nàng đang nghĩ tới ai đó?” Vừa rồi ánh mắt của tiểu cô nương nhẹ nhàng lay động, nói không chừng là đang nghĩ đến tên tình lang nào đó của nàng.


“Nô tỳ đang nghĩ đến hầu gia thôi ạ!” Hương Vũ đã học được cách lém lỉnh, nàng biết hầu gia muốn mình, vì vậy lúc này chỉ có thể nói theo ý của hầu gia.


Hầu gia lại lạnh lùng nhìn kỹ nàng một lúc, sau đó mới tha cho nàng.


Hương Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm.


“Trước đây nàng từng là nha hoàn của tiểu thư hầu phủ, thế mà qua đây hầu hạ ta chẳng ra làm sao cả. Cứ ở đây tạm vài ngày trước, sau đó bản hầu sẽ sắp xếp.”


“Vâng.” Hương Vũ cúi đầu.


Hương Vũ biết rằng bao nhiêu hy vọng trước đây của nàng e là đều tan thành mây khói cả rồi, một khi trở thành nữ nhân của hầu gia, từ nay về sau sẽ không thể gả cho nam nhân khác. Và với thân phận của mình, e là cũng khó làm thị thiếp, chỉ có thể là thông phòng, thậm chí cái vị trí thông phòng này cũng phải phí chút trắc trở thì mới có thể làm được. <<VietWriter>>


Hoắc Quân Thanh tự nhiên nhìn ra vẻ mất mát trong mắt tiểu cô nương: “Đây là ý gì?”


Hương Vũ thì thào: “Tất nhiên là nô tỳ rất mong ngóng, mong được hầu hạ bên cạnh hầu gia sớm một chút.”


Hoắc Quân Thanh nhìn nàng thật kỹ, một lúc sau mới nói: “Khi đón nàng trở lại lần nữa, nàng muốn sống ở đâu?”


Đối với Hương Vũ, vấn đề này nàng chưa bao giờ nghĩ đến.


Nàng chỉ là một nha hoàn, chưa từng có ai hỏi nàng câu hỏi này, nàng thì thầm: “Hầu gia an bài ở đâu, nô tỳ sẽ ở đấy.”


Hoắc Quân Thanh: “Sắp xếp cho ngươi ở Vạn Tú các trước.”


Hoắc Quân Thanh sắp xếp như vậy đơn nhiên là có suy xét, đột nhiên thu nhận một tiểu cô nương như vậy ở bên cạnh, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác.


Hắn không quan tâm người ở phủ Định Viễn nghĩ gì về mình, làm việc tùy hứng quen rồi. Nhưng nhận nuôi một đôi con trai con gái đang đến tuổi nghị hôn mà hắn lại muốn nha hoàn của nữ nhi thì truyền ra ngoài sẽ gây đàm tiếu. Tốt nhất vẫn nên bố trí nàng ở Vạn Tú các trước, đợi một khoảng thời gian thì lại đón từ Vạn Tú các ra và để bên cạnh hưởng dụng.


Hương Vũ vừa nghe đến Vạn Tú các thì nhất thời giật mình.


Vào buổi tối Vương ma đã kể cho nàng nghe một cách sống động về sự đổ máu ở Vạn Tú các, người ở trong Vạn Tú các đã làm những gì và ở trong Vạn Tú các đáng sợ như thế nào!


Vương ma còn nói mấy cô nương trong Vạn Tú còn có thể là nữ yêu tinh và có thể ăn thịt người!


Sắc mặt Hương Vũ tái nhợt: “Nô tỳ không đi có được không?”


Hoắc Quân Thanh: “Tại sao?”


Hương Vũ ủy khuất thút thít nói: “Nô tỳ sợ, từ lâu nô tỳ đã nghe người ta nói trong đó có nữ yêu tinh có thể ăn thịt người!”


<<VietWriter>>Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng nhỏ nhắn mếu máo của nàng, trong mắt mang theo ý cười: “Nói bậy, yêu tinh ở đâu ra, nếu nói là nữ yêu tinh, chẳng phải ở trước mắt đang có một người sao.”


Ban đầu Hương Vũ không hiểu, sau đó thì biết hầu gia đang giễu cợt mình, nàng vừa xấu hổ vừa bất lực: “Hầu gia, nô tỳ thực sự rất sợ.”


Hoắc Quân Thanh thu lại nụ cười: “Nhát gan như vậy, sau này làm sao có thể ở bên bản hầu.”


Hương Vũ thầm nói trong lòng, ai thèm ở bên cạnh ngài chứ? Chẳng phải là ta bị ép hay sao…


Nhưng đương nhiên là nàng không dám trực tiếp nói ra, nàng do dự một chút, sau đó ấp úng nói: “Nô tỳ có thể tạm thời không ở bên cạnh hầu gia được không?”


Lập tức ý cười trong mắt Hoắc Quân Thanh không còn nữa, thay vào đó trở nên lạnh lùng: “Vậy ngươi muốn ở bên cạnh ai?”


Trời vẫn chưa có biến động nhưng Hương Vũ lại cảm thấy ớn lạnh, nàng biết rằng hầu gia đang tức giận. Một khi hầu gia tức giận có thể sẽ muốn cái mạng nhỏ của nàng.


Nhưng nàng vẫn cố gắng nắm chặt tay, thì thào nói: “Nô tỳ có thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh tiểu thư một khoảng thời gian được không?”


Điều này nằm ngoài dự liệu của Hoắc Quân Thanh: “Tại sao?”


Trong lòng Hương Vũ vốn không có chủ ý gì, nhưng lúc này nàng đột nhiên nhớ đến giấc mơ kia, tiểu thư gả cho Sở gia. Có một nha hoàn vì để kiên quyết cự tuyệt lão gia chủ mà đã phát thề rằng muốn hầu hạ bên cạnh tiểu thư thế nào thế nào đó. Sau đó miễn cưỡng thoát được một kiếp… Nhưng cuối cùng vẫn bị lão gia cưỡng đoạt.


<<VietWriter>>Hương Vũ đã có chủ ý trong lòng, nàng lập tức có gì học đó, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng và vẻ mặt thành khẩn: “Hầu gia, từ nhỏ gia cảnh của nô tỳ đã bần hàn, không đủ cơm ăn áo mặc, sau khi vào Hầu phủ hầu hạ bên cạnh tiểu thư mới được ăn no mặc ấm, nô tỳ vô cùng cảm kích. Từ nhỏ đã phát thề trước mặt Bồ tát rằng sẽ luôn đi theo tiểu thư làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư! ”


Lời này nói cứ y như là đúng rồi.


Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt nói: “Có thể ngươi không biết, tiền mua nô bộc trong phủ đều là của bản hầu, tất cả mọi thứ trong phủ cũng đều do bản hầu cấp dưỡng, vì vậy ngươi có thể hầu hạ bản hầu hiếu kính với bản hầu.”


Hương Vũ: “…”


Muốn khóc quá đi, tại sao nó lại khác với ví dụ mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ vậy chứ.


Nàng vẫn kiên trì, dứt khoát phát thề: “Nhưng mà hầu gia, nô tỳ đã thề độc là sẽ hầu hạ tiểu thư, ít nhất phải hầu hạ tiểu thư đến tuổi cập kê! Vì vậy, bất luận thế nào cũng xin hầu gia thành toàn, xin hầu gia tạm thời để nô tỳ ở lại bên cạnh tiểu thư trước đã! Đợi đến khi tiểu thư cập kê nô tỳ mới có thể yên tâm hầu hạ bên cạnh hầu gia, làm trâu làm ngựa cho hầu gia.”


Hoắc Quân Thanh cau mày nhìn tiểu nha đầu đang giơ bàn tay trắng như ngọc lên thề thốt, không biết là đang nghĩ đến chủ ý gì, cái gì mà thề độc, nàng thật sự có thể gỡ bỏ sao. <<VietWriter>>


Có điều nàng đã nói tới mức này rồi, hắn cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nói: “Cứ vậy đi, đứng dậy đi.”


Hương Vũ: “Vâng.”


Trong lòng vẫn đang nghi ngờ, liệu hầu gia có thật sự đồng ý hay không?


Mình có thể tiếp tục ở lại với bên cạnh tiểu thư thêm một thời gian không?


Hoắc Quân Thanh đột nhiên nói: “Cái này, thưởng cho nàng.”


Hương Vũ nhìn sang, lại thấy hắn tùy tay ném qua một hộp gỗ đàn hương nhỏ.


Hương Vũ vội vàng đón lấy, nhưng căn bản là không bắt được, nó cứ thể mà rơi xuống đất.


Hoắc Quân Thanh: “Ngốc.”


Hương Vũ mới không thèm chê nó ở dưới đất cơ, nàng nhanh chóng nhặt lên, mở ra, vừa nhìn thấy thứ bên trong thì vô cùng sốc.


“Cái này?”


“Thưởng cho nàng.”


“Hầu gia, cho nô tỳ cái này ư?” Hương Vũ nhìn cái hộp rồi nhìn hầu gia, vẫn không thể tin được: “Cái này rất đắt nhỉ?”


Đây là một chiếc vòng tay bằng vàng phát sáng ánh vàng nhạt, bề mặt chạm khắc những nhánh cây quấn quanh, hoa văn tinh xảo và linh động, thoạt nhìn đã thấy là đồ tốt!


Cái này không rẻ tiền đâu, cứ thế mà thưởng cho nàng sao?


Hoắc Quân Thanh nhìn Hương Vũ, ánh mắt tiểu cô nương nở rộ ánh sáng, trông có vẻ là rất thích.


Đúng là một tiểu tham tài không biết che giấu.


Hoắc Quân Thanh: “Ở bên cạnh bản hầu, vòng tay cỏn con thế này thì có là gì đâu.”


Hương Vũ chợt bừng tỉnh, lập tức hiểu ra.


Đây cũng giống như tổ yến và gấm vóc, chỉ có thông phòng của hầu gia mới có thể hưởng thụ mà thôi!


Nàng cầm chiếc vòng trên tay và ước chừng, là hàng thật, chắc nịch, xem ra rất đáng tiền! <<VietWriter>> Làm thông phòng quả là tốt!


Hoắc Quân Thanh: “Nàng có còn ý định ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư đến tuổi cập kê không?”


Hương Vũ do dự rồi.


Sự lựa chọn này thực sự khó khăn…


Có thể muốn cả hai được không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom