Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29+30
Chương 29: Chạy trốn bất thành
Hương Vũ nước mắt lưng tròng trở về phòng, sau khi trở về phòng, nàng nằm trên giường quấn chăn và bắt đầu bật khóc hu hu.
Nàng rất thích cẩm y ngọc thực, ai mà không thích hưởng thụ chứ, khi vinh hoa phú quý đến, nàng còn hận không thể ra sức bắt lấy cơ.
Nhưng nàng không thể chấp nhận cái kiểu coi như là lẽ dĩ nhiên đó của thiếu gia.
Cái kiểu mà cho nàng làm thiếp đã giống như là ban đại ơn đại phước lắm rồi, bắt buộc nàng phải cảm động rơi nước mắt mới được.
Trong lòng thiếu gia chưa từng nghĩ sẽ cưới nàng làm thê tử, thậm chí là một chút suy nghĩ này cũng không có.
Trong khi Hương Vũ đang khóc, nàng nhớ đến hầu gia, tất nhiên, hầu gia càng không thể, hầu gia chỉ coi nàng như một món đồ chơi để đùa nghịch khi ngài ấy vui vẻ.
Với thân phận của nàng, trước mặt cái đám hầu gia, thiếu gia, cô gia ấy đều không xứng làm thê tử.
Ở trong phủ này, nàng sẽ luôn chỉ nhận được những điều này, không bao giờ có cơ hội để trở mình! Tuy vinh hoa phú quý rất tốt nhưng mùi vị này thật không dễ chịu!
Mấy người Nguyệt Tinh không có ở đây, nàng khóc dưới chăn cũng không có ai nghe thấy, ngược lại có thể khóc sảng khoái một trận.
Sau khi khóc xong, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng quẹt quẹt mũi, ôm chăn bông và thất thần.
Muốn gả cho một người đã khó, gả cho một người có thể cưới nàng làm chính thê còn khó hơn.
Nàng nhớ lại tất cả những chuyện trong giấc mơ đó, không nhịn được leo xuống giường, soi gương đồng, cô nương trong gương vì vừa mới khóc xong nên đôi mắt mờ sương, vừa thuần khiết vừa thanh tú.
Nàng chạm vào má mình và không khỏi suy nghĩ, thật ra thì tướng mạo này là nguyên nhân căn bản dẫn đến họa, nếu bản thân không có nhan sắc thế này, có lẽ hầu gia sẽ không nhìn trúng nàng, thiếu gia sẽ không nói ra nỗi lòng với nàng, sau đó cô gia càng không thể thèm muốn thân thể của nàng, thì một kiếp họa này có thể tránh được rồi.
Có một khoảnh khắc, nàng còn có ý muốn bốc đồng, dứt khoát cầm kéo lên hủy đi khuôn mặt này, không cần phải hủy quá nhiều, chỉ cần kém xinh hơn bây giờ một chút là được.
Nhưng khi nàng cầm cây kéo lên, nhiệt lạnh trên cây kéo làm lạnh da mặt nàng, nàng đột ngột tỉnh ngộ, giật mình vội vàng ném nó ra một bên.
Lấy kéo làm hỏng gương mặt vậy thì đau biết bao nhiêu, bộ ngu lắm rồi sao?
Sau khi buông cây kéo xuống, nghĩ về giấc mơ kia, nghĩ đến đôi má mềm mại thanh tú của mình, nàng cảm thấy như được sống lại lần nữa, nhất thời suy nghĩ, có rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là trong một ý niệm.
Bản thân vẫn chưa bị cô gia chiếm đoạt thân thể, chưa bị hủy hoại dung nhan, bản thân càng không phải là cô nương ngốc nghếch ngây thơ vô tri của quá khứ nữa, bản thân đã biết mình muốn cái gì và cần cái gì.
Sau khi suy nghĩ theo hướng này, nàng cảm thấy thanh thản trở lại.
Hầu gia, thiếu gia, cô gia thì có liên quan gì đến nàng đâu, Vương Nhị Cẩu, Trần Trung, còn có A Phúc và Trình Duệ, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể đưa nàng rời khỏi hầu gia thì người đó chính là ân nhân của nàng.
Về phần hầu gia, hiện giờ ngài ấy đã rời đến thành Yến Kinh rồi, đây chính là cơ hội của nàng.
Hầu gia thưởng cho nàng chiếc vòng vàng, vừa hay nàng có thể đem đi bán lấy tiền làm kế sinh nhai sau này!
Hương Vũ hít một hơi thật sâu, tinh thần chiến đấu nơi lòng ngực dâng lên, nàng nắm chặt tay và tự nghĩ thời gian cho bản thân không còn nhiều nữa, nàng buộc phải tìm được một nam nhân như thế trước khi hầu gia quay về!
Người đầu tiên nàng nghĩ đến là Trần Trung.
Sao lại muốn tìm Trần Trung ư? Bởi vì Trần Trung mạnh mẽ có một thân tráng kiện, tuổi tác của hắn tương đương với hầu gia, nghe nói trước đây cũng từng đi theo đánh trận. Hương Vũ cảm thấy nam nhân như vậy chắc chắn là có một cổ huyết khí anh dũng, kích thích một chút có lẽ sẽ thành.
Hương Vũ nghĩ đến đây liền bắt đầu âm thầm chuẩn bị, lén lút giấu chiếc vòng vàng trong người. Buổi tối đến lượt Nguyệt Tinh đi hầu hạ tiểu thư, trong phòng chỉ có một mình Hương Vũ, Hương Vũ rón rén bước ra ngoài sân.
Đương nhiên, trong viện tử của tiểu thư cũng có ma ma và hạ nhân canh gác, nhưng Hương Vũ từ nhỏ lớn lên trong viện tử này nên đương nhiên biết phải chui ra ngoài từ đâu, đi vòng vòng vèo vèo cũng đến một cái cổng nhỏ.
Cái cổng nhỏ này là do ma ma chỉ cho nàng để ban đêm tiện dùng ra ngoài đánh bạc, bây giờ vừa hay nàng có thể sử dụng.
Sau khi đi ra ngoài, trăng lạnh như nước, trong màn đêm thấp thoáng nàng lén lút mò về hướng chuồng ngựa.
Đương nhiên trong quá trình có đụng phải thị vệ gác đêm, suýt nữa bị phát hiện, may mà nàng may mắn trốn vào sau gốc cây đào, không bị nhìn thấy.
Cuối cùng nàng cũng tới gần chuồng ngựa, trốn ở lều gỗ ngoài chuồng ngựa, âm thầm quan sát, cũng may là vận khí của nàng tốt, không bao lâu sau, nàng đã nhìn thấy bóng dáng khỏe mạnh cường tráng kia.
Trong lòng Hương Vũ khẽ động, vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Trần Trung đến chuồng ngựa để bổ sung thức ăn, sau đó đi qua như muốn kiểm tra các lán cỏ ở đây.
Hương Vũ nhắm chuẩn thời gian rón rén bước ra từ phía sau đi đến gần, định nói chuyện với hắn một cách nhẹ nhàng.
Nhưng Trần Trung không biết gì hết, hắn cảm thấy có người đột nhiên xuất hiện sau lưng, không chút do dự mà vươn tay ra tóm chặt cổ tay của Hương Vũ.
Nước mắt của Hương Vũ lập tức rơi xuống vì đau, xem như nàng đã hiểu rồi, hầu gia thực sự không tính là dùng lực, Trần Trung mới là đang thực sự dùng lực.
Trần Trung siết chặt cổ tay Hương Vũ, nhấc tay muốn tóm lấy người, nhưng nhìn lại thì phát hiện hình như không đúng lắm.
Cổ tay trong lòng bàn tay hắn mềm mại mịn màng, người trước mặt tỏa ra hương thơm ngát, đây, đây không phải là Hương Vũ cô nương sao?
Hắn vội vàng buông nàng ra: “Hương Vũ cô nương, sao cô nương lại ở đây?”
Trong lòng Hương Vũ chỉ có một chữ giận!
Nàng đến là để câu dẫn nam nhân, nhưng không ngờ lại bị người ta bắt như là trộm, còn bóp cổ tay nàng như vậy nữa chứ, đau muốn chết mà!
Nhưng nàng nhanh chóng tự an ủi mình, thân thủ của nam nhân này quả nhiên không tệ, đây là chuyện tốt.
Nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau, ứa nước mắt nói: “Trần Trung ca ca!”
Dù khóc nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng ngọt ngào như mật.
Thân thể Trần Trung khẽ chấn động, trong màn đêm tối tăm mờ mịt, hắn nhìn tiểu cô nương quyến rũ thế này, nghi hoặc: “Hương Vũ cô nương?”
Hương Vũ nhìn xung quanh thấy không có ai, biết thời gian rất gấp, lúc này rưng rưng nước mắt nhìn Trần Trung: “Trần Trung ca ca, hôm nay muội gặp phải một chuyện khó xử, có một chuyện muốn xin ca, không biết ca có sẵn sàng làm không? Muội, muội không biết nhờ ai hết, cũng chỉ có mình ca mới có thể giúp muội!”
Trần Trung nhìn tiểu nha hoàn, trong đầu chỉ đùng đoàng một tiếng, cảm thấy như muốn nổ tung.
Đêm thanh như nước, mùi thức ăn gia súc trong chuồng ngựa nồng nặc khiến hắn thở gấp và nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, lời nàng nói mặc dù ngắn gọn, nhưng ít nhiều hắn cũng đã hiểu ý tứ bên trong đó. Trần Trung khàn giọng nói: “Không sao, đương nhiên không sao, Hương Vũ muội muội, muội có gì cứ nói thẳng đi, mấy ngày nay ta vẫn luôn, vẫn luôn nhớ tới muội.”
Khi nói đến chỗ “nhớ tới muội”, nam nhân cao lớn tráng kiện đã thở gấp như bò, trong tiếng hít thở nặng nề là khát vọng mãnh liệt đến mức bỏng chết người.
Hương Vũ nghe tới đây thì liền hiểu, nàng đã biết những việc này trong mơ, cộng thêm trải qua mấy lần bị hầu gia đùa ghẹo, ít nhiều nàng cũng nhận thức được những lúc thế này nam nhân sẽ có ý tứ gì.
Đương nhiên nàng không muốn cứ thế này mà giao thân thể cho hắn, ngộ nhỡ hắn muốn thân thể nàng xong lại không đưa nàng rời khỏi thì chẳng phải nàng sẽ khóc đến chết sao?
Lúc này nàng hít một hơi thật sâu, nhưng lại lùi lại một bước, để bản thân cách xa hắn một chút, sau đó nói: “Trần Trung ca ca, nếu muội nói, muội bị người khác nhìn trúng, người ta muốn cưỡng đoạt thân thể của muội, muội muốn bỏ đi, ca có thể đưa muội đi không?”
Trần Trung nghe vậy, âm thanh thô ráp nói: “Là kẻ nào dám đối xử với muội như vậy? Muội nói ta nghe, ta sẽ đi thỉnh hầu gia làm chủ cho muội!”
Hương Vũ nghe hắn nói vậy, nhìn hắn và nhẹ nhàng thăm dò: “Nếu ta nói đó là hầu gia thì sao?”
Trần Trung ngạc nhiên và nhìn nàng một cách không thể tin được.
Hương Vũ nhìn chằm chằm vào hắn: “Hầu gia muốn thân thể của muội, và muốn muội làm nha hoàn thông phòng cho ngài ấy, nhưng muội không muốn, và muội cũng không muốn ở lại đây làm thông phòng của người khác…Ca có nguyện ý đưa muội rời khỏi không? Chỗ muội có bạc còn có vòng vàng mà hầu gia thưởng cho, chỉ cần ca dẫn muội chạy trốn, số bạc này đều cho ca, Trần Trung ca ca, ca có dám không?”
Trong khi nói, nàng móc chiếc vòng vàng và lắc lư nó trước mắt Trần Trung.
Hương Vũ siết chặt chiếc vòng vàng, nghiến răng nói: “Phân lượng của chiếc vòng vàng này rất nặng, chắc là rất đáng giá, nếu trốn được ra ngoài thì đủ cho người bình thường sống cả đời, sau khi trốn thoát thì có thể sống tự do tự tại, dù sao cũng tốt hơn ở đây chăn ngựa cho người ta, Trần Trung ca ca, ca thấy sao?”
Nói xong, nàng nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Trần Trung.
Khi vẻ do dự ấy hiện lên, Hương Vũ đã cảm thấy thất vọng.
Hắn không dám, hắn sợ quyền uy của hầu gia.
Ngón tay của Hương Vũ đang run lên, nàng nhận ra mình đã đặt cược nhầm người, nghĩ đến đây lòng nàng lạnh ngắt.
Trần Trung nhìn chằm chằm Hương Vũ, do dự hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Hương Vũ cô nương, có lẽ cô nương đã hiểu lầm rồi.”
Dưới ánh trăng, nàng cắn môi nhìn hắn: “Ca?”
Chất giọng của Trần Trung thô ráp, nhưng lại trầm giọng nói: “Cô nương, hầu gia tuyệt đối không phải là người hám sắc, dù đôi khi ngài ấy hành động bá đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng là một quân tử quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không cưỡng bức cô nương. Bên trong này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, sao cô nương không đợi hầu gia trở về hỏi cho rõ ràng rồi sau đó hẵng đưa ra quyết định?”
Hương Vũ: “…”
Trần Trung: “Hương Vũ cô nương, xin hãy tin ta, hầu gia…”
Hương Vũ: “Câm miệng!”
Trần Trung nhìn vào đôi mắt tức giận của tiểu cô nương, lập tức ngừng nói.
Hương Vũ phỉ nhổ Trần Trung một cái rồi nói: “Ngươi thật vô dụng, xem như trước đây ta nhìn lầm ngươi, từ nay về sau ta không quan tâm đến ngươi nữa, ngươi cũng coi như không quen biết ta! Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới chỗ hầu gia cáo trạng, tùy ngươi nói thế nào cũng được!”
Nói xong nàng chỉ xoay người bỏ đi.
Trần Trung ở phía sau, siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu lên răng rắc, thậm chí còn không có ý tứ đuổi theo nàng.
Hương Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mắt nhìn của nàng bị sao thế này? Vậy mà nhìn trúng Trần Trung, nam nhân vô dụng lẽ ra nên vứt bỏ từ lâu rồi, nàng còn ôm hy vọng cái gì chứ!
Đây chẳng phải là vất vả vô ích sao? Tại sao nàng lại lãng phí tâm tư của mình lên một nam nhân như vậy chứ!
Nàng thật là ngốc! Quá ngu ngốc đi mà!
Nhưng ai ngờ nàng còn chưa đi được bao xa, liền nhìn thấy một người đứng ở trước mặt đón đầu, bạch y gọn nhẹ lưu loát ôm lấy vóc người cường tráng, người đó đứng dưới ánh trăng, tựa như một gốc cây cao.
“Bạch Giản cô nương…” Hương Vũ nhận ra rằng có thể Bạch Giản đã nhìn thấy hết những gì nàng vừa làm rồi.
Nghĩ đến Bạch Giản là người của hầu gia, nàng lập tức sợ hãi.
Lá gan của nàng chỉ có nhiều bằng một cổ khí, ban nãy đã trút hết sạch rồi, tiêu hao đến hết và chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Nàng không dám tưởng tượng hầu gia sẽ đối xử với nàng như thế nào nếu Bạch Giản kể sự việc này cho hầu gia nghe? Ngài ấy sẽ bóp cằm mình đến chết, hay trực tiếp ném mình làm thức ăn cho chó hoang nhỉ?
“Hương Vũ cô nương.” Bạch Giản vẫn không chút biểu cảm: “Mời cô nương trở về viện tử của tiểu thư.”
“Vâng.” Hương Vũ cúi đầu: “Ta đi về ngay.”
“Mời.” Bạch Giản không hề có ý muốn rời đi, dường như là muốn giám sát nàng trở về.
Hương Vũ cắn môi, âm thầm nhìn Bạch Giản.
Bạch Giản là nữ nhân, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, người khác đều nói rằng Bạch Giản rất đáng sợ, có thể trực tiếp xé xác một người thành từng mảnh.
Hương Vũ thì thào: “Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn đi theo ta sao?”
Hương Vũ không chỉ biết gọi ca ca mà còn biết gọi tỷ tỷ, nói ngọt luôn là chân lý.
Bạch Giản: “Đúng. Hầu gia ra lệnh rằng chỉ cần cô nương rời khỏi hậu viện, Bạch Giản sẽ luôn đi theo cô nương.”
Hương Vũ nghe vậy lập tức hiểu ra, cho dù hôm nay Trần Trung không từ chối nàng, thì nàng cũng không thể nào bỏ trốn được? Trần Trung làm gì có thể đánh lại Bạch Giản!
Mọi hành động của nàng đều nằm dưới sự kiểm soát của hầu gia, đều là phí công vô ích.
Ở chỗ của hầu gia, căn bản là nàng không có quyền lựa chọn, cẩm y ngọc thực của hầu gia cho thì nàng chỉ có thể tiếp nhận chứ không có quyền từ chối.
Hương Vũ tuyệt vọng, ngừng nói, cúi đầu như một con vịt bị bắt về chuồng, từ bỏ vùng vẫy, đi theo Bạch Giản trở về.
Ánh sáng ban đêm trong như nước, vườn hoa cạnh đường đá truyền đến tiếng dế “ri ri” réo rắc động lòng người, gió mát đầu hè thôi qua thật sảng khoái dễ chịu, nhưng tâm trạng của Hương Vũ lại không được thoải mái như vậy.
Nàng lo lắng: “Bạch Giản tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nhìn thấy hết rồi phải không?”
Bạch Giản: “Ta đã nhìn thấy những gì ta nên thấy.”
Hương Vũ rầu rĩ: “Vậy tỷ có nói cho hầu gia những gì tỷ nhìn thấy không?”
Bạch Giản: “Nếu hầu gia hỏi, tất nhiên ta sẽ nói.”
Trong mắt Hương Vũ nổi lên một tia hy vọng, nghĩa là nếu hầu gia không hỏi, nàng ấy sẽ không nói đúng không?
Nàng hỏi một cách đầy mong đợi: “Hầu gia sẽ hỏi chứ?”
Bạch Giản dừng lại và nhìn nàng.
Hương Vũ cảm nhận được tim của mình đang đập mạnh.
Bạch Giản: “Nếu tâm tình của hầu gia tốt thì sẽ không hỏi.”
Trái tim của Hương Vũ khẽ động, làm sao thì tâm tình của hầu gia mới tốt đây?
Bạch Giản: “Ngày mốt hầu gia sẽ trở về, ta không biết tâm trạng của ngài ấy có tốt hay không.”
Hương Vũ chợt bừng tỉnh, giác ngộ ra điều gì đó rồi không hỏi thêm gì nữa.
Vào lúc này, cả hai đã đi tới bên ngoài viện tử của Hoắc Nghênh Vân.
Bạch Giản: “Mời.”
Hương Vũ đi trên con đường này, bị làn gió mát đầu hè thổi qua, chấp niệm về việc tìm một nam nhân đã tiêu tán đi phân nửa.
Không chỉ trong hầu phủ, mà toàn bộ bán kính bảy trăm dặm của An Định phủ đều nằm dưới sự kiểm soát của hầu gia, ngài là thổ địa vương của một cõi, sao nàng lại có si tâm vọng tưởng là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài ấy được chứ?
Không nói gì xa xôi, chỉ cần nhìn Bạch Giản xuất quỷ nhập thần thế này là đã hiểu rồi.
Nếu không thể tìm được nam nhân bên ngoài, có lẽ nàng chỉ có thể về làm thông phòng cho hầu gia mà thôi.
Làm thông phòng cho hầu gia, không phải là việc nàng muốn, nhưng hiện tại không còn cách nào khác nữa rồi.
Nghĩ đến đây, nàng mới nhớ tới những gì thiếu gia nói, thiếu gia nói sẽ đi cầu phụ thân cho nàng gả làm thiếp của y.
Hương Vũ biết thiếu gia thật lòng đối tốt với nàng, ngài ấy cảm thấy một tiểu nha hoàn như Hương Vũ mà có thể làm thiếp thì đã là quá tốt với nàng rồi, y chờ nàng cảm kích rơi nước mắt.
Thân phận và địa vị của nàng ở đâu chứ? Người khác không hề đối đãi sai với nàng, nhưng Hương Vũ cảm thấy như bị ăn một cái tát vào mặt, đau đến thấu xương.
Nàng muốn trốn, nhưng không thoát được.
Có lẽ trước mắt tốt nhất đối với nàng chính là làm một thông phòng rồi từ từ bò lên.
Nếu có một ngày, thiếu gia nhìn thấy nàng trở thành thiếp của cha y, không biết sắc mặt sẽ ra sao nhỉ?
Chương 30: Ngóng trông hầu gia về
Nàng biết đi theo hầu gia, nằm ở nơi đó không cần động não cũng có thể được hưởng thụ vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực, ăn ngon chơi vui còn có váy áo hoa lệ, tiểu cô nương nào mà không thích. Nói không thích chỉ vì chưa từng hưởng thụ qua, chưa biết hưởng thụ cảm giác kia mà thôi.
Nhưng mà lời nói của thiếu gia đã kích thích nàng, giống như tát một bạt tay thật mạnh lên mặt nàng.
Người khác xem thường nàng như thế, bọn họ không hề sai, nhưng nàng lại cảm thấy nhục nhã.
Trong lòng còn có khát vọng, ngóng trông có thể được nam nhân cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng với thân phận địa vị của nàng, có thể chỉ đạt được những thứ này thôi.
Bị dùng kéo đâm rách dung nhan của nàng, nghĩ đến chuyện tùy tiện nắm lấy một nam nhân dù cho thế nào cũng phải thoát khỏi hầu phu, nhưng nhìn những con đường này đường nào cũng không thông.
Những đường kia không thể làm được thì bây giờ chỉ có một con đường, làm nha hoàn thông phòng của hầu gia, yên tâm hầu hạ hầu gia.
Hầu hạ hầu gia có cơm ngon áo đẹp, thậm chí nói không chừng một ngày nào đó nàng có thể trở thành thị thiếp của hầu gia, giống như làm thị thiếp vậy, vậy thì làm của cha vẫn mạnh hơn của con.
Hương Vũ nhớ tới bát canh tổ yến kia.
Đó không phải là thứ một nha hoàn có thể ăn được, thậm chí trong giấc mộng của nàng, ở nhà cô gia, người có thể ăn canh tổ yến cũng là phu nhân chính thất, thị thiếp bình thường cũng không thể ăn được.
Hơn nữa, hơn nữa… Mặc dù trông hầu gia có vẻ hung ác, nhưng cũng không hề cưỡng bức đòi thân thể nàng.
Ngài ấy chỉ trêu chọc nàng, lúc ngài ấy trêu đùa nàng, nói thật nàng vẫn hơi dễ chịu…
Nghĩ đến đây, gương mặt Hương Vũ nóng nóng, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Nàng sờ sờ mặt, cắn môi, bắt đầu nhớ về mọi tin tức hầu gia, những điều mà người khác nhắc về hầu gia.
Ngày trước, nhóm nha hoàn, nô bộc, ma ma nói chuyện đương nhiên sẽ nhắc đến hầu gia. Trước kia Hương Vũ không để ý tới, bây giờ cố nhớ lại, mới nhớ ra mọi người nói hầu gia uy nghiêm ngoan lệ thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ nói qua hầu gia muốn thành thân.
Hầu gia không có hầu phu nhân, mặc dù ngài ấy có một đống nữ nhân, nhưng nghe nói những nữ nhân kia đều ở Vạn Tú các.
Chỉ cần vào Vạn Tú các đều là nữ nhân của hầu gia, là có thể bị hầu gia tùy ý hưởng dụng, nhưng lại không thể nào nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong phủ. Nói cách khác, những nữ nhân ở cạnh bên người hầu gia không được quản chuyện gì cả.
Nếu như nàng làm nữ nhân bên cạnh hầu gia, cho dù là một người thông phòng thì phía trên cũng không ai quan tâm nàng. Nàng chỉ cần lo lắng hai người duy nhất là Bạch Giản và Chu Y thôi.
Chu Y thì nàng chưa quen thuộc, nhưng nàng đã tiếp xúc qua Bạch Giản mấy lần. Mặc dù Bạch Giản giống như băng vạn năm, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng Hương Vũ luôn có cảm giác người này không xấu, ít nhất là không có ý đồ xấu với nàng.
Hôm nay khi nàng ấy nói chuyện, thậm chí còn có ý tốt nhắc nhở nàng nữa.
Hương Vũ nghĩ đến chuyện này, vốn dĩ nàng đang tuyệt vọng vậy mà dần bị mất đi, biến thành từng tia hi vọng.
Con đường này đi không thông thì nàng đi con đường khác, bỏ trốn khỏi phủ không thể thực hiện được thì nàng sẽ nằm ngửa làm nha hoàn thông phòng hưởng thụ cẩm y ngọc thực.
Thật ra dưới ánh nhìn của kẻ khác, hầu gia là nhân vật cao cao tại thượng lại nhìn trúng là nàng chuyện may mắn thế nào chứ, người khác muốn còn không được, nàng phải biết đủ.
Nghĩ đến đây, Hương Vũ nhịn không được lấy vòng tay vàng từ tiểu y đang mặc trên người ra, vòng tay vàng lạnh lẽo dán lên gương mặt khiến nàng có cảm giác an tâm dễ chịu.
Ở bên cạnh hầu gia, chắc là có thể có rất nhiều vàng bạc, có nhiều vàng bạc bên người, nàng còn sợ gì nữa.
Về phần nam nhân xem nàng là nô tỳ hay là thị thiếp hay là nha hoàn thông phòng thì nàng không cần quan trong. Cho dù nàng lưu lạc vào am miếu trong thôn vắng, chỉ cần có bạc thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được.
Hương Vũ nhớ lại, trong am miếu trong mộng kia, chỉ cần năm đồng tiền là có thể có nửa bát cháo nhét đầy bao tử rồi!
***
Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến người ta không được như ý.
Giống như lúc Hương Vũ không muốn nhìn thấy hầu gia, thì hầu gia luôn có thể xuất hiện bên người nàng bất kỳ lúc nào, khiến nàng lo lắng bất an nơm nớp lo sợ. Bây giờ nàng dự định lấy công làm thủ, trong lòng bắt đầu nhớ thương hầu gia thì lại không thấy bóng dáng hầu gia đâu.
Càng trông mong không đến, thì càng gặp mỗi ngày, không biết có phải nàng nghĩ nhiều quá, nên buổi chiều đi ngủ nhiều lần mơ tới hầu gia. Mơ thấy hầu gia như thế, khi tỉnh dậy thì thân thể nàng đều mềm nhũn.
Vào ban ngày, ngẫu nhiên nàng cũng thử thăm dò người khác về chuyện của hầu gia.
“Hầu gia đi thành Yên Kinh cũng mấy ngày rồi, không biết khi nào trở về.” Nàng giả vờ vô tình than thở như thế.
“Đúng thế, đi lâu không trở về, cái này khá tốt!” Nguyệt Tinh nhìn tấm gương vẽ mày: “Hầu gia không trở lại, tiểu thư mừng rỡ vui vẻ. Tiểu thư mừng rỡ vui vẻ, thời gian của chúng ta cũng tốt hơn.”
“…” Nhưng chậm rãi thầm nghĩ, nàng không vui nha. Nàng ngóng trông hầu gia trở về để mau sắp xếp cho nàng đi.
Sau đó Hương Vũ không nhắc đến hầu gia với Nguyệt Tinh nữa, nàng nhắc đến hầu gia với người khác, quanh co lòng vòng nhắc đến, nói trước kia hầu gia hung ác cỡ nào, còn nhắc đến nữ nhân trong Vạn Tú các.
Ai biết ma ma kia nghe xong thì nói: “Nữ nhân trong Vạn Tú các cũng không dễ dàng gì. Nghe nói một đêm hầu gia có thể hưởng dụng mười tám người, đến ngày hôm sau tất cả những nữ nhân kia đều không xuống giường được.
A?
Hương Vũ trừng to mắt, nắm lấy khăn trong tay mình, hầu gia đáng sợ như vậy sao?
Nàng nhanh chóng cố gắng nhớ lại một chút, mặc dù hầu gia trêu chọc nàng mấy lần, nàng cũng vô cùng sợ hãi, có lúc cũng hơi đau, nhưng bình tĩnh mà suy xét thì lúc hầu gia trêu chọc đó, nàng vẫn rất dễ chịu.
Hiển nhiên ma ma thấy được dáng vẻ kinh ngạc của Hương Vũ.
Đương nhiên là tiểu cô nương không biết chuyện này, nàng trợn to đôi mắt đầy nước, trêu cho ma ma kia vui vẻ, cố ý nói: “Chắc là ngươi không biết, nam nhân tuổi tác càng lớn thì cái kia càng lợi hại! Tuổi hầu gia bao lớn chứ, cũng đã hơn ba mươi rồi. Nam nhân tuổi này, chậc chậc chậc, có cô nương vào trong Vạn Tú các chịu được chứ. Nếu mà là ngươi á…”
Ma ma nhìn chiếc eo mảnh khảnh không để tin được của tiểu cô nương: “Người như ngươi sẽ không chịu được bao nhiêu lần đụng của hầu gia đâu, chỉ sợ mạng nhỏ cũng bị vứt ở nơi đó!”
Hương Vũ bị dọa đến người run lên, suýt chút nữa đã rơi khăn tay trên mặt đất.
Ma ma cười: “Xem ngươi bị dọa kia, hầu gia sẽ không nhìn trúng ngươi đâu, đừng lo lắng.”
Chướng mắt… Trong lòng Hương Vũ thầm nghĩ, chướng mắt thì sao ngài ấy lại đối với mình như thế, nàng cảm thấy hầu gia vẫn xem trọng nhan sắc của mình đó.
Ma ma cười ha hả nói: “Ta ở trong phủ lâu rồi, ta nghe nói hầu gia thích nở nang, thích mạnh mẽ, ví dụ như Bạch Giản cô nương hay Chu Y cô nương đó, đó mới là loại hầu gia thích. Còn loại như ngươi, trên thân không có mấy lạng thịt, sợ là hầu gia sẽ không để ngươi ở trong mắt.”
Ờ…
Hương Vũ nghi hoặc: “Bạch Giản và Chu Y cô nương đều là nha hoàn thông phòng của hầu gia sao?”
Ma ma tỏ vẻ thần bí nói: “Đó là đương nhiên, Bạch Giản và Chu Y đều là do một tay hầu gia đào tạo. Nghe nói ngay lúc hầu gia ngủ cũng muốn hai người này hầu hạ ở bên cạnh, mà hai vị cô nương này lại cùng nhau hầu hạ!”
Oa? Hương Vũ mở rộng tầm mắt.
Lúc này ma ma lại nói sinh động như thật, Hương Vũ lại bắt đầu suy nghĩ. Hai vị cô nương Bạch Giản và Chu Y đều là thị thiếp của hầu gia, xem ra cũng đều bị hầu gia làm chuyện ấy qua. Nàng phải nói chuyện nhiều hơn với Bạch Giản cô nương một chút, giữ gìn mối quan hệ với nàng ấy. Đến lúc đó cũng phải nghe ngóng xem hầu gia làm mãnh liệt thế sao, có đối sách gì tốt để tránh cho thân thể mình thật sự bị tổn thương.
Mà trong lúc Hương Vũ lo lắng bất an chờ mong, rốt cuộc nàng cũng nghe nói hầu gia từ thành Yên Kinh trở về.
Nha hoàn ma ma trong sân ngoài viện của tiểu thư đều đăm chiêu ủ dột, tiểu thư càng thêm nghiêm mặt không hề cười. Duy chỉ có Hương Vũ, trong lòng nàng âm thầm tung tăng chờ đợi.
Trong lòng nàng có suy nghĩ đi theo hầu gia lâu như thế, đến mức lại thành ao ước của nàng. Nàng vội vàng muốn theo hầu gia, dựa vào cây to hầu gia này để hóng mát.
Nhưng mà Hương Vũ không nghĩ tới, từ khi hầu gia trở về phủ lại không cho người đến tìm nàng.
Thậm chí, khi tiểu thư đi đến chỗ hầu gia thưa gửi, nàng đặc biệt tìm lý do để thay thế Hoa Mộng đi qua, được tiểu thư dắt qua thư phòng của hầu gia. Vậy mà nàng cũng không gặp được hầu gia, chỉ ở bên ngoài thư phòng thăm dò xem.
Nàng ở nơi đó chờ đợi nửa ngày, nghĩ là hầu gia sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dọa nàng nhảy dựng một cái. Sau đó nàng sẽ vui sướng bổ nhào qua, nói với hầu gia, nô tỳ muốn đi theo hầu gia, muốn làm thông phòng của hầu gia, muốn hầu hạ hầu gia.
Nhưng mà cũng không gặp được.
Hầu gia dường như đã hoàn toàn quên mất nàng vậy.
Trí nhớ kém như vậy sao? Chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi mà, cũng không già đến mức chuyện này cũng không nhớ rõ chứ?
Hương Vũ nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Con người chính là như thế, nếu là ban đầu nàng còn ngóng trông muốn thoát khỏi hầu gia sớm một chút. Nhưng bây giờ bị Trần Trung đả kích, nàng đã bắt đầu hoài nghi có phải bên ngoài không có nam nhân nào “Có thể xem nàng là chính thê mà cùng sống với nàng”. Đặc biệt thân thể này của nàng đã bị hầu gia trêu chọc qua mấy lần, dù cho chưa từng làm chuyện gì cả, nhưng rốt cuộc cũng khác với cô nương bình thường.
Bởi vì chuyện này mà nàng lại một lòng một dạ muốn đi theo con đường hầu hạ hầu gia, bây giờ hầu gia lại gạt bỏ nàng thế này, nàng lại có cảm giác khó chịu.
Nàng vẫn cứ đau khổ như thế, qua hai ba ngày nghe nói bởi vì chuyện thọ yến của hoàng thái hậu, Định Viễn phủ cần dâng lên một phần thọ lễ. Hầu gia mời mấy vị quan viên của Định Viễn phủ đến đây bàn bạc, trong đó có con của lão thái gia Sở gia. Nghe nói mấy công tử trẻ tuổi của Sở gia cũng theo tới, nhất thời trong phủ vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân vô cùng vui vẻ, liền lén tìm Hoắc Nghênh Phong, để Hoắc Nghênh Phong dẫn theo nàng đi về trước, mượn cớ nhìn Sở Đàm Vân.
Đôi mắt của Hoắc Nghênh Phong lại nhìn chằm chằm Hương Vũ.
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân hiểu rõ, lúc này cười một tiếng: “Hương Vũ, ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh ta đi.”
***
Ban đầu, Hương Vũ cũng không muốn đi theo tiểu thư lén nhìn qua tiền viện, nhưng nàng nghĩ lại có lẽ sẽ thấy hầu gia, nên trong lòng tràn đầy chờ đợi. Đến mức khi nàng đi theo sau lưng tiểu thư, lại nghĩ đến sau khi gặp hầu gia phải nói như thế nào, đến mức trên mặt nàng đều ửng đỏ.
Mấy ngày nay Hoắc Nghênh Phong vẫn luôn nhớ Hương Vũ.
Ngày đó, ban đầu nói hay lắm, đột nhiên Hương Vũ lại giận, nói chuyện tuyệt tình sau đó chạy đi. Lúc đó, trong lòng y tức giận, nghĩ đến chuyện mình ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành một tiểu nha hoàn, kết quả lại bị mất mặt như thế.
Nhưng chưa được mấy ngày, sự buồn bực trong lòng kia dần tan đi, y lại nghĩ đến Hương Vũ, cuối cùng vẫn là không vứt bỏ được.
Dáng dấp của Hương Vũ kia, điệu bộ đó trổ mã thật tốt. Nàng không nói gì cả, cũng chẳng hề làm gì, cứ yên lặng đi qua trước mặt y. Y nhìn thấy nàng trong lòng lại nổi lên cảm giác yêu thích, lại có cảm giác không muốn nàng bị nam nhân khác nhìn thấy, muốn giấu nàng trong phòng mình để sủng ái mới tốt.
Y vẫn không hiểu rốt cuộc Hương Vũ làm sao thế, chỉ có thể nói tâm tư tiểu cô nương hay thay đổi, sơ ý một chút thì y sẽ chọc giận nàng.
Bây giờ quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt Hương Vũ trong sáng như nước, đôi má đỏ ửng tươi mát trơn bóng, giống như cây sen đang dập dờn trong ao.
Trong phút chốc tâm trạng trở nên bay bổng, lại nghĩ đến chờ sau khi không có ai nữa, nhất định y phải nói chuyện với nàng một phen.
Hương Vũ nước mắt lưng tròng trở về phòng, sau khi trở về phòng, nàng nằm trên giường quấn chăn và bắt đầu bật khóc hu hu.
Nàng rất thích cẩm y ngọc thực, ai mà không thích hưởng thụ chứ, khi vinh hoa phú quý đến, nàng còn hận không thể ra sức bắt lấy cơ.
Nhưng nàng không thể chấp nhận cái kiểu coi như là lẽ dĩ nhiên đó của thiếu gia.
Cái kiểu mà cho nàng làm thiếp đã giống như là ban đại ơn đại phước lắm rồi, bắt buộc nàng phải cảm động rơi nước mắt mới được.
Trong lòng thiếu gia chưa từng nghĩ sẽ cưới nàng làm thê tử, thậm chí là một chút suy nghĩ này cũng không có.
Trong khi Hương Vũ đang khóc, nàng nhớ đến hầu gia, tất nhiên, hầu gia càng không thể, hầu gia chỉ coi nàng như một món đồ chơi để đùa nghịch khi ngài ấy vui vẻ.
Với thân phận của nàng, trước mặt cái đám hầu gia, thiếu gia, cô gia ấy đều không xứng làm thê tử.
Ở trong phủ này, nàng sẽ luôn chỉ nhận được những điều này, không bao giờ có cơ hội để trở mình! Tuy vinh hoa phú quý rất tốt nhưng mùi vị này thật không dễ chịu!
Mấy người Nguyệt Tinh không có ở đây, nàng khóc dưới chăn cũng không có ai nghe thấy, ngược lại có thể khóc sảng khoái một trận.
Sau khi khóc xong, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nàng quẹt quẹt mũi, ôm chăn bông và thất thần.
Muốn gả cho một người đã khó, gả cho một người có thể cưới nàng làm chính thê còn khó hơn.
Nàng nhớ lại tất cả những chuyện trong giấc mơ đó, không nhịn được leo xuống giường, soi gương đồng, cô nương trong gương vì vừa mới khóc xong nên đôi mắt mờ sương, vừa thuần khiết vừa thanh tú.
Nàng chạm vào má mình và không khỏi suy nghĩ, thật ra thì tướng mạo này là nguyên nhân căn bản dẫn đến họa, nếu bản thân không có nhan sắc thế này, có lẽ hầu gia sẽ không nhìn trúng nàng, thiếu gia sẽ không nói ra nỗi lòng với nàng, sau đó cô gia càng không thể thèm muốn thân thể của nàng, thì một kiếp họa này có thể tránh được rồi.
Có một khoảnh khắc, nàng còn có ý muốn bốc đồng, dứt khoát cầm kéo lên hủy đi khuôn mặt này, không cần phải hủy quá nhiều, chỉ cần kém xinh hơn bây giờ một chút là được.
Nhưng khi nàng cầm cây kéo lên, nhiệt lạnh trên cây kéo làm lạnh da mặt nàng, nàng đột ngột tỉnh ngộ, giật mình vội vàng ném nó ra một bên.
Lấy kéo làm hỏng gương mặt vậy thì đau biết bao nhiêu, bộ ngu lắm rồi sao?
Sau khi buông cây kéo xuống, nghĩ về giấc mơ kia, nghĩ đến đôi má mềm mại thanh tú của mình, nàng cảm thấy như được sống lại lần nữa, nhất thời suy nghĩ, có rất nhiều chuyện chẳng qua chỉ là trong một ý niệm.
Bản thân vẫn chưa bị cô gia chiếm đoạt thân thể, chưa bị hủy hoại dung nhan, bản thân càng không phải là cô nương ngốc nghếch ngây thơ vô tri của quá khứ nữa, bản thân đã biết mình muốn cái gì và cần cái gì.
Sau khi suy nghĩ theo hướng này, nàng cảm thấy thanh thản trở lại.
Hầu gia, thiếu gia, cô gia thì có liên quan gì đến nàng đâu, Vương Nhị Cẩu, Trần Trung, còn có A Phúc và Trình Duệ, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể đưa nàng rời khỏi hầu gia thì người đó chính là ân nhân của nàng.
Về phần hầu gia, hiện giờ ngài ấy đã rời đến thành Yến Kinh rồi, đây chính là cơ hội của nàng.
Hầu gia thưởng cho nàng chiếc vòng vàng, vừa hay nàng có thể đem đi bán lấy tiền làm kế sinh nhai sau này!
Hương Vũ hít một hơi thật sâu, tinh thần chiến đấu nơi lòng ngực dâng lên, nàng nắm chặt tay và tự nghĩ thời gian cho bản thân không còn nhiều nữa, nàng buộc phải tìm được một nam nhân như thế trước khi hầu gia quay về!
Người đầu tiên nàng nghĩ đến là Trần Trung.
Sao lại muốn tìm Trần Trung ư? Bởi vì Trần Trung mạnh mẽ có một thân tráng kiện, tuổi tác của hắn tương đương với hầu gia, nghe nói trước đây cũng từng đi theo đánh trận. Hương Vũ cảm thấy nam nhân như vậy chắc chắn là có một cổ huyết khí anh dũng, kích thích một chút có lẽ sẽ thành.
Hương Vũ nghĩ đến đây liền bắt đầu âm thầm chuẩn bị, lén lút giấu chiếc vòng vàng trong người. Buổi tối đến lượt Nguyệt Tinh đi hầu hạ tiểu thư, trong phòng chỉ có một mình Hương Vũ, Hương Vũ rón rén bước ra ngoài sân.
Đương nhiên, trong viện tử của tiểu thư cũng có ma ma và hạ nhân canh gác, nhưng Hương Vũ từ nhỏ lớn lên trong viện tử này nên đương nhiên biết phải chui ra ngoài từ đâu, đi vòng vòng vèo vèo cũng đến một cái cổng nhỏ.
Cái cổng nhỏ này là do ma ma chỉ cho nàng để ban đêm tiện dùng ra ngoài đánh bạc, bây giờ vừa hay nàng có thể sử dụng.
Sau khi đi ra ngoài, trăng lạnh như nước, trong màn đêm thấp thoáng nàng lén lút mò về hướng chuồng ngựa.
Đương nhiên trong quá trình có đụng phải thị vệ gác đêm, suýt nữa bị phát hiện, may mà nàng may mắn trốn vào sau gốc cây đào, không bị nhìn thấy.
Cuối cùng nàng cũng tới gần chuồng ngựa, trốn ở lều gỗ ngoài chuồng ngựa, âm thầm quan sát, cũng may là vận khí của nàng tốt, không bao lâu sau, nàng đã nhìn thấy bóng dáng khỏe mạnh cường tráng kia.
Trong lòng Hương Vũ khẽ động, vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Trần Trung đến chuồng ngựa để bổ sung thức ăn, sau đó đi qua như muốn kiểm tra các lán cỏ ở đây.
Hương Vũ nhắm chuẩn thời gian rón rén bước ra từ phía sau đi đến gần, định nói chuyện với hắn một cách nhẹ nhàng.
Nhưng Trần Trung không biết gì hết, hắn cảm thấy có người đột nhiên xuất hiện sau lưng, không chút do dự mà vươn tay ra tóm chặt cổ tay của Hương Vũ.
Nước mắt của Hương Vũ lập tức rơi xuống vì đau, xem như nàng đã hiểu rồi, hầu gia thực sự không tính là dùng lực, Trần Trung mới là đang thực sự dùng lực.
Trần Trung siết chặt cổ tay Hương Vũ, nhấc tay muốn tóm lấy người, nhưng nhìn lại thì phát hiện hình như không đúng lắm.
Cổ tay trong lòng bàn tay hắn mềm mại mịn màng, người trước mặt tỏa ra hương thơm ngát, đây, đây không phải là Hương Vũ cô nương sao?
Hắn vội vàng buông nàng ra: “Hương Vũ cô nương, sao cô nương lại ở đây?”
Trong lòng Hương Vũ chỉ có một chữ giận!
Nàng đến là để câu dẫn nam nhân, nhưng không ngờ lại bị người ta bắt như là trộm, còn bóp cổ tay nàng như vậy nữa chứ, đau muốn chết mà!
Nhưng nàng nhanh chóng tự an ủi mình, thân thủ của nam nhân này quả nhiên không tệ, đây là chuyện tốt.
Nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau, ứa nước mắt nói: “Trần Trung ca ca!”
Dù khóc nhưng lời nói vẫn nhẹ nhàng ngọt ngào như mật.
Thân thể Trần Trung khẽ chấn động, trong màn đêm tối tăm mờ mịt, hắn nhìn tiểu cô nương quyến rũ thế này, nghi hoặc: “Hương Vũ cô nương?”
Hương Vũ nhìn xung quanh thấy không có ai, biết thời gian rất gấp, lúc này rưng rưng nước mắt nhìn Trần Trung: “Trần Trung ca ca, hôm nay muội gặp phải một chuyện khó xử, có một chuyện muốn xin ca, không biết ca có sẵn sàng làm không? Muội, muội không biết nhờ ai hết, cũng chỉ có mình ca mới có thể giúp muội!”
Trần Trung nhìn tiểu nha hoàn, trong đầu chỉ đùng đoàng một tiếng, cảm thấy như muốn nổ tung.
Đêm thanh như nước, mùi thức ăn gia súc trong chuồng ngựa nồng nặc khiến hắn thở gấp và nặng nề, hắn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, lời nàng nói mặc dù ngắn gọn, nhưng ít nhiều hắn cũng đã hiểu ý tứ bên trong đó. Trần Trung khàn giọng nói: “Không sao, đương nhiên không sao, Hương Vũ muội muội, muội có gì cứ nói thẳng đi, mấy ngày nay ta vẫn luôn, vẫn luôn nhớ tới muội.”
Khi nói đến chỗ “nhớ tới muội”, nam nhân cao lớn tráng kiện đã thở gấp như bò, trong tiếng hít thở nặng nề là khát vọng mãnh liệt đến mức bỏng chết người.
Hương Vũ nghe tới đây thì liền hiểu, nàng đã biết những việc này trong mơ, cộng thêm trải qua mấy lần bị hầu gia đùa ghẹo, ít nhiều nàng cũng nhận thức được những lúc thế này nam nhân sẽ có ý tứ gì.
Đương nhiên nàng không muốn cứ thế này mà giao thân thể cho hắn, ngộ nhỡ hắn muốn thân thể nàng xong lại không đưa nàng rời khỏi thì chẳng phải nàng sẽ khóc đến chết sao?
Lúc này nàng hít một hơi thật sâu, nhưng lại lùi lại một bước, để bản thân cách xa hắn một chút, sau đó nói: “Trần Trung ca ca, nếu muội nói, muội bị người khác nhìn trúng, người ta muốn cưỡng đoạt thân thể của muội, muội muốn bỏ đi, ca có thể đưa muội đi không?”
Trần Trung nghe vậy, âm thanh thô ráp nói: “Là kẻ nào dám đối xử với muội như vậy? Muội nói ta nghe, ta sẽ đi thỉnh hầu gia làm chủ cho muội!”
Hương Vũ nghe hắn nói vậy, nhìn hắn và nhẹ nhàng thăm dò: “Nếu ta nói đó là hầu gia thì sao?”
Trần Trung ngạc nhiên và nhìn nàng một cách không thể tin được.
Hương Vũ nhìn chằm chằm vào hắn: “Hầu gia muốn thân thể của muội, và muốn muội làm nha hoàn thông phòng cho ngài ấy, nhưng muội không muốn, và muội cũng không muốn ở lại đây làm thông phòng của người khác…Ca có nguyện ý đưa muội rời khỏi không? Chỗ muội có bạc còn có vòng vàng mà hầu gia thưởng cho, chỉ cần ca dẫn muội chạy trốn, số bạc này đều cho ca, Trần Trung ca ca, ca có dám không?”
Trong khi nói, nàng móc chiếc vòng vàng và lắc lư nó trước mắt Trần Trung.
Hương Vũ siết chặt chiếc vòng vàng, nghiến răng nói: “Phân lượng của chiếc vòng vàng này rất nặng, chắc là rất đáng giá, nếu trốn được ra ngoài thì đủ cho người bình thường sống cả đời, sau khi trốn thoát thì có thể sống tự do tự tại, dù sao cũng tốt hơn ở đây chăn ngựa cho người ta, Trần Trung ca ca, ca thấy sao?”
Nói xong, nàng nhìn thấy vẻ do dự trên mặt Trần Trung.
Khi vẻ do dự ấy hiện lên, Hương Vũ đã cảm thấy thất vọng.
Hắn không dám, hắn sợ quyền uy của hầu gia.
Ngón tay của Hương Vũ đang run lên, nàng nhận ra mình đã đặt cược nhầm người, nghĩ đến đây lòng nàng lạnh ngắt.
Trần Trung nhìn chằm chằm Hương Vũ, do dự hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Hương Vũ cô nương, có lẽ cô nương đã hiểu lầm rồi.”
Dưới ánh trăng, nàng cắn môi nhìn hắn: “Ca?”
Chất giọng của Trần Trung thô ráp, nhưng lại trầm giọng nói: “Cô nương, hầu gia tuyệt đối không phải là người hám sắc, dù đôi khi ngài ấy hành động bá đạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng là một quân tử quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không cưỡng bức cô nương. Bên trong này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, sao cô nương không đợi hầu gia trở về hỏi cho rõ ràng rồi sau đó hẵng đưa ra quyết định?”
Hương Vũ: “…”
Trần Trung: “Hương Vũ cô nương, xin hãy tin ta, hầu gia…”
Hương Vũ: “Câm miệng!”
Trần Trung nhìn vào đôi mắt tức giận của tiểu cô nương, lập tức ngừng nói.
Hương Vũ phỉ nhổ Trần Trung một cái rồi nói: “Ngươi thật vô dụng, xem như trước đây ta nhìn lầm ngươi, từ nay về sau ta không quan tâm đến ngươi nữa, ngươi cũng coi như không quen biết ta! Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới chỗ hầu gia cáo trạng, tùy ngươi nói thế nào cũng được!”
Nói xong nàng chỉ xoay người bỏ đi.
Trần Trung ở phía sau, siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu lên răng rắc, thậm chí còn không có ý tứ đuổi theo nàng.
Hương Vũ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mắt nhìn của nàng bị sao thế này? Vậy mà nhìn trúng Trần Trung, nam nhân vô dụng lẽ ra nên vứt bỏ từ lâu rồi, nàng còn ôm hy vọng cái gì chứ!
Đây chẳng phải là vất vả vô ích sao? Tại sao nàng lại lãng phí tâm tư của mình lên một nam nhân như vậy chứ!
Nàng thật là ngốc! Quá ngu ngốc đi mà!
Nhưng ai ngờ nàng còn chưa đi được bao xa, liền nhìn thấy một người đứng ở trước mặt đón đầu, bạch y gọn nhẹ lưu loát ôm lấy vóc người cường tráng, người đó đứng dưới ánh trăng, tựa như một gốc cây cao.
“Bạch Giản cô nương…” Hương Vũ nhận ra rằng có thể Bạch Giản đã nhìn thấy hết những gì nàng vừa làm rồi.
Nghĩ đến Bạch Giản là người của hầu gia, nàng lập tức sợ hãi.
Lá gan của nàng chỉ có nhiều bằng một cổ khí, ban nãy đã trút hết sạch rồi, tiêu hao đến hết và chỉ còn lại nỗi sợ hãi.
Nàng không dám tưởng tượng hầu gia sẽ đối xử với nàng như thế nào nếu Bạch Giản kể sự việc này cho hầu gia nghe? Ngài ấy sẽ bóp cằm mình đến chết, hay trực tiếp ném mình làm thức ăn cho chó hoang nhỉ?
“Hương Vũ cô nương.” Bạch Giản vẫn không chút biểu cảm: “Mời cô nương trở về viện tử của tiểu thư.”
“Vâng.” Hương Vũ cúi đầu: “Ta đi về ngay.”
“Mời.” Bạch Giản không hề có ý muốn rời đi, dường như là muốn giám sát nàng trở về.
Hương Vũ cắn môi, âm thầm nhìn Bạch Giản.
Bạch Giản là nữ nhân, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, người khác đều nói rằng Bạch Giản rất đáng sợ, có thể trực tiếp xé xác một người thành từng mảnh.
Hương Vũ thì thào: “Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ vẫn luôn đi theo ta sao?”
Hương Vũ không chỉ biết gọi ca ca mà còn biết gọi tỷ tỷ, nói ngọt luôn là chân lý.
Bạch Giản: “Đúng. Hầu gia ra lệnh rằng chỉ cần cô nương rời khỏi hậu viện, Bạch Giản sẽ luôn đi theo cô nương.”
Hương Vũ nghe vậy lập tức hiểu ra, cho dù hôm nay Trần Trung không từ chối nàng, thì nàng cũng không thể nào bỏ trốn được? Trần Trung làm gì có thể đánh lại Bạch Giản!
Mọi hành động của nàng đều nằm dưới sự kiểm soát của hầu gia, đều là phí công vô ích.
Ở chỗ của hầu gia, căn bản là nàng không có quyền lựa chọn, cẩm y ngọc thực của hầu gia cho thì nàng chỉ có thể tiếp nhận chứ không có quyền từ chối.
Hương Vũ tuyệt vọng, ngừng nói, cúi đầu như một con vịt bị bắt về chuồng, từ bỏ vùng vẫy, đi theo Bạch Giản trở về.
Ánh sáng ban đêm trong như nước, vườn hoa cạnh đường đá truyền đến tiếng dế “ri ri” réo rắc động lòng người, gió mát đầu hè thôi qua thật sảng khoái dễ chịu, nhưng tâm trạng của Hương Vũ lại không được thoải mái như vậy.
Nàng lo lắng: “Bạch Giản tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nhìn thấy hết rồi phải không?”
Bạch Giản: “Ta đã nhìn thấy những gì ta nên thấy.”
Hương Vũ rầu rĩ: “Vậy tỷ có nói cho hầu gia những gì tỷ nhìn thấy không?”
Bạch Giản: “Nếu hầu gia hỏi, tất nhiên ta sẽ nói.”
Trong mắt Hương Vũ nổi lên một tia hy vọng, nghĩa là nếu hầu gia không hỏi, nàng ấy sẽ không nói đúng không?
Nàng hỏi một cách đầy mong đợi: “Hầu gia sẽ hỏi chứ?”
Bạch Giản dừng lại và nhìn nàng.
Hương Vũ cảm nhận được tim của mình đang đập mạnh.
Bạch Giản: “Nếu tâm tình của hầu gia tốt thì sẽ không hỏi.”
Trái tim của Hương Vũ khẽ động, làm sao thì tâm tình của hầu gia mới tốt đây?
Bạch Giản: “Ngày mốt hầu gia sẽ trở về, ta không biết tâm trạng của ngài ấy có tốt hay không.”
Hương Vũ chợt bừng tỉnh, giác ngộ ra điều gì đó rồi không hỏi thêm gì nữa.
Vào lúc này, cả hai đã đi tới bên ngoài viện tử của Hoắc Nghênh Vân.
Bạch Giản: “Mời.”
Hương Vũ đi trên con đường này, bị làn gió mát đầu hè thổi qua, chấp niệm về việc tìm một nam nhân đã tiêu tán đi phân nửa.
Không chỉ trong hầu phủ, mà toàn bộ bán kính bảy trăm dặm của An Định phủ đều nằm dưới sự kiểm soát của hầu gia, ngài là thổ địa vương của một cõi, sao nàng lại có si tâm vọng tưởng là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài ấy được chứ?
Không nói gì xa xôi, chỉ cần nhìn Bạch Giản xuất quỷ nhập thần thế này là đã hiểu rồi.
Nếu không thể tìm được nam nhân bên ngoài, có lẽ nàng chỉ có thể về làm thông phòng cho hầu gia mà thôi.
Làm thông phòng cho hầu gia, không phải là việc nàng muốn, nhưng hiện tại không còn cách nào khác nữa rồi.
Nghĩ đến đây, nàng mới nhớ tới những gì thiếu gia nói, thiếu gia nói sẽ đi cầu phụ thân cho nàng gả làm thiếp của y.
Hương Vũ biết thiếu gia thật lòng đối tốt với nàng, ngài ấy cảm thấy một tiểu nha hoàn như Hương Vũ mà có thể làm thiếp thì đã là quá tốt với nàng rồi, y chờ nàng cảm kích rơi nước mắt.
Thân phận và địa vị của nàng ở đâu chứ? Người khác không hề đối đãi sai với nàng, nhưng Hương Vũ cảm thấy như bị ăn một cái tát vào mặt, đau đến thấu xương.
Nàng muốn trốn, nhưng không thoát được.
Có lẽ trước mắt tốt nhất đối với nàng chính là làm một thông phòng rồi từ từ bò lên.
Nếu có một ngày, thiếu gia nhìn thấy nàng trở thành thiếp của cha y, không biết sắc mặt sẽ ra sao nhỉ?
Chương 30: Ngóng trông hầu gia về
Nàng biết đi theo hầu gia, nằm ở nơi đó không cần động não cũng có thể được hưởng thụ vinh hoa phú quý cẩm y ngọc thực, ăn ngon chơi vui còn có váy áo hoa lệ, tiểu cô nương nào mà không thích. Nói không thích chỉ vì chưa từng hưởng thụ qua, chưa biết hưởng thụ cảm giác kia mà thôi.
Nhưng mà lời nói của thiếu gia đã kích thích nàng, giống như tát một bạt tay thật mạnh lên mặt nàng.
Người khác xem thường nàng như thế, bọn họ không hề sai, nhưng nàng lại cảm thấy nhục nhã.
Trong lòng còn có khát vọng, ngóng trông có thể được nam nhân cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng với thân phận địa vị của nàng, có thể chỉ đạt được những thứ này thôi.
Bị dùng kéo đâm rách dung nhan của nàng, nghĩ đến chuyện tùy tiện nắm lấy một nam nhân dù cho thế nào cũng phải thoát khỏi hầu phu, nhưng nhìn những con đường này đường nào cũng không thông.
Những đường kia không thể làm được thì bây giờ chỉ có một con đường, làm nha hoàn thông phòng của hầu gia, yên tâm hầu hạ hầu gia.
Hầu hạ hầu gia có cơm ngon áo đẹp, thậm chí nói không chừng một ngày nào đó nàng có thể trở thành thị thiếp của hầu gia, giống như làm thị thiếp vậy, vậy thì làm của cha vẫn mạnh hơn của con.
Hương Vũ nhớ tới bát canh tổ yến kia.
Đó không phải là thứ một nha hoàn có thể ăn được, thậm chí trong giấc mộng của nàng, ở nhà cô gia, người có thể ăn canh tổ yến cũng là phu nhân chính thất, thị thiếp bình thường cũng không thể ăn được.
Hơn nữa, hơn nữa… Mặc dù trông hầu gia có vẻ hung ác, nhưng cũng không hề cưỡng bức đòi thân thể nàng.
Ngài ấy chỉ trêu chọc nàng, lúc ngài ấy trêu đùa nàng, nói thật nàng vẫn hơi dễ chịu…
Nghĩ đến đây, gương mặt Hương Vũ nóng nóng, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Nàng sờ sờ mặt, cắn môi, bắt đầu nhớ về mọi tin tức hầu gia, những điều mà người khác nhắc về hầu gia.
Ngày trước, nhóm nha hoàn, nô bộc, ma ma nói chuyện đương nhiên sẽ nhắc đến hầu gia. Trước kia Hương Vũ không để ý tới, bây giờ cố nhớ lại, mới nhớ ra mọi người nói hầu gia uy nghiêm ngoan lệ thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ nói qua hầu gia muốn thành thân.
Hầu gia không có hầu phu nhân, mặc dù ngài ấy có một đống nữ nhân, nhưng nghe nói những nữ nhân kia đều ở Vạn Tú các.
Chỉ cần vào Vạn Tú các đều là nữ nhân của hầu gia, là có thể bị hầu gia tùy ý hưởng dụng, nhưng lại không thể nào nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong phủ. Nói cách khác, những nữ nhân ở cạnh bên người hầu gia không được quản chuyện gì cả.
Nếu như nàng làm nữ nhân bên cạnh hầu gia, cho dù là một người thông phòng thì phía trên cũng không ai quan tâm nàng. Nàng chỉ cần lo lắng hai người duy nhất là Bạch Giản và Chu Y thôi.
Chu Y thì nàng chưa quen thuộc, nhưng nàng đã tiếp xúc qua Bạch Giản mấy lần. Mặc dù Bạch Giản giống như băng vạn năm, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng Hương Vũ luôn có cảm giác người này không xấu, ít nhất là không có ý đồ xấu với nàng.
Hôm nay khi nàng ấy nói chuyện, thậm chí còn có ý tốt nhắc nhở nàng nữa.
Hương Vũ nghĩ đến chuyện này, vốn dĩ nàng đang tuyệt vọng vậy mà dần bị mất đi, biến thành từng tia hi vọng.
Con đường này đi không thông thì nàng đi con đường khác, bỏ trốn khỏi phủ không thể thực hiện được thì nàng sẽ nằm ngửa làm nha hoàn thông phòng hưởng thụ cẩm y ngọc thực.
Thật ra dưới ánh nhìn của kẻ khác, hầu gia là nhân vật cao cao tại thượng lại nhìn trúng là nàng chuyện may mắn thế nào chứ, người khác muốn còn không được, nàng phải biết đủ.
Nghĩ đến đây, Hương Vũ nhịn không được lấy vòng tay vàng từ tiểu y đang mặc trên người ra, vòng tay vàng lạnh lẽo dán lên gương mặt khiến nàng có cảm giác an tâm dễ chịu.
Ở bên cạnh hầu gia, chắc là có thể có rất nhiều vàng bạc, có nhiều vàng bạc bên người, nàng còn sợ gì nữa.
Về phần nam nhân xem nàng là nô tỳ hay là thị thiếp hay là nha hoàn thông phòng thì nàng không cần quan trong. Cho dù nàng lưu lạc vào am miếu trong thôn vắng, chỉ cần có bạc thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được.
Hương Vũ nhớ lại, trong am miếu trong mộng kia, chỉ cần năm đồng tiền là có thể có nửa bát cháo nhét đầy bao tử rồi!
***
Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến người ta không được như ý.
Giống như lúc Hương Vũ không muốn nhìn thấy hầu gia, thì hầu gia luôn có thể xuất hiện bên người nàng bất kỳ lúc nào, khiến nàng lo lắng bất an nơm nớp lo sợ. Bây giờ nàng dự định lấy công làm thủ, trong lòng bắt đầu nhớ thương hầu gia thì lại không thấy bóng dáng hầu gia đâu.
Càng trông mong không đến, thì càng gặp mỗi ngày, không biết có phải nàng nghĩ nhiều quá, nên buổi chiều đi ngủ nhiều lần mơ tới hầu gia. Mơ thấy hầu gia như thế, khi tỉnh dậy thì thân thể nàng đều mềm nhũn.
Vào ban ngày, ngẫu nhiên nàng cũng thử thăm dò người khác về chuyện của hầu gia.
“Hầu gia đi thành Yên Kinh cũng mấy ngày rồi, không biết khi nào trở về.” Nàng giả vờ vô tình than thở như thế.
“Đúng thế, đi lâu không trở về, cái này khá tốt!” Nguyệt Tinh nhìn tấm gương vẽ mày: “Hầu gia không trở lại, tiểu thư mừng rỡ vui vẻ. Tiểu thư mừng rỡ vui vẻ, thời gian của chúng ta cũng tốt hơn.”
“…” Nhưng chậm rãi thầm nghĩ, nàng không vui nha. Nàng ngóng trông hầu gia trở về để mau sắp xếp cho nàng đi.
Sau đó Hương Vũ không nhắc đến hầu gia với Nguyệt Tinh nữa, nàng nhắc đến hầu gia với người khác, quanh co lòng vòng nhắc đến, nói trước kia hầu gia hung ác cỡ nào, còn nhắc đến nữ nhân trong Vạn Tú các.
Ai biết ma ma kia nghe xong thì nói: “Nữ nhân trong Vạn Tú các cũng không dễ dàng gì. Nghe nói một đêm hầu gia có thể hưởng dụng mười tám người, đến ngày hôm sau tất cả những nữ nhân kia đều không xuống giường được.
A?
Hương Vũ trừng to mắt, nắm lấy khăn trong tay mình, hầu gia đáng sợ như vậy sao?
Nàng nhanh chóng cố gắng nhớ lại một chút, mặc dù hầu gia trêu chọc nàng mấy lần, nàng cũng vô cùng sợ hãi, có lúc cũng hơi đau, nhưng bình tĩnh mà suy xét thì lúc hầu gia trêu chọc đó, nàng vẫn rất dễ chịu.
Hiển nhiên ma ma thấy được dáng vẻ kinh ngạc của Hương Vũ.
Đương nhiên là tiểu cô nương không biết chuyện này, nàng trợn to đôi mắt đầy nước, trêu cho ma ma kia vui vẻ, cố ý nói: “Chắc là ngươi không biết, nam nhân tuổi tác càng lớn thì cái kia càng lợi hại! Tuổi hầu gia bao lớn chứ, cũng đã hơn ba mươi rồi. Nam nhân tuổi này, chậc chậc chậc, có cô nương vào trong Vạn Tú các chịu được chứ. Nếu mà là ngươi á…”
Ma ma nhìn chiếc eo mảnh khảnh không để tin được của tiểu cô nương: “Người như ngươi sẽ không chịu được bao nhiêu lần đụng của hầu gia đâu, chỉ sợ mạng nhỏ cũng bị vứt ở nơi đó!”
Hương Vũ bị dọa đến người run lên, suýt chút nữa đã rơi khăn tay trên mặt đất.
Ma ma cười: “Xem ngươi bị dọa kia, hầu gia sẽ không nhìn trúng ngươi đâu, đừng lo lắng.”
Chướng mắt… Trong lòng Hương Vũ thầm nghĩ, chướng mắt thì sao ngài ấy lại đối với mình như thế, nàng cảm thấy hầu gia vẫn xem trọng nhan sắc của mình đó.
Ma ma cười ha hả nói: “Ta ở trong phủ lâu rồi, ta nghe nói hầu gia thích nở nang, thích mạnh mẽ, ví dụ như Bạch Giản cô nương hay Chu Y cô nương đó, đó mới là loại hầu gia thích. Còn loại như ngươi, trên thân không có mấy lạng thịt, sợ là hầu gia sẽ không để ngươi ở trong mắt.”
Ờ…
Hương Vũ nghi hoặc: “Bạch Giản và Chu Y cô nương đều là nha hoàn thông phòng của hầu gia sao?”
Ma ma tỏ vẻ thần bí nói: “Đó là đương nhiên, Bạch Giản và Chu Y đều là do một tay hầu gia đào tạo. Nghe nói ngay lúc hầu gia ngủ cũng muốn hai người này hầu hạ ở bên cạnh, mà hai vị cô nương này lại cùng nhau hầu hạ!”
Oa? Hương Vũ mở rộng tầm mắt.
Lúc này ma ma lại nói sinh động như thật, Hương Vũ lại bắt đầu suy nghĩ. Hai vị cô nương Bạch Giản và Chu Y đều là thị thiếp của hầu gia, xem ra cũng đều bị hầu gia làm chuyện ấy qua. Nàng phải nói chuyện nhiều hơn với Bạch Giản cô nương một chút, giữ gìn mối quan hệ với nàng ấy. Đến lúc đó cũng phải nghe ngóng xem hầu gia làm mãnh liệt thế sao, có đối sách gì tốt để tránh cho thân thể mình thật sự bị tổn thương.
Mà trong lúc Hương Vũ lo lắng bất an chờ mong, rốt cuộc nàng cũng nghe nói hầu gia từ thành Yên Kinh trở về.
Nha hoàn ma ma trong sân ngoài viện của tiểu thư đều đăm chiêu ủ dột, tiểu thư càng thêm nghiêm mặt không hề cười. Duy chỉ có Hương Vũ, trong lòng nàng âm thầm tung tăng chờ đợi.
Trong lòng nàng có suy nghĩ đi theo hầu gia lâu như thế, đến mức lại thành ao ước của nàng. Nàng vội vàng muốn theo hầu gia, dựa vào cây to hầu gia này để hóng mát.
Nhưng mà Hương Vũ không nghĩ tới, từ khi hầu gia trở về phủ lại không cho người đến tìm nàng.
Thậm chí, khi tiểu thư đi đến chỗ hầu gia thưa gửi, nàng đặc biệt tìm lý do để thay thế Hoa Mộng đi qua, được tiểu thư dắt qua thư phòng của hầu gia. Vậy mà nàng cũng không gặp được hầu gia, chỉ ở bên ngoài thư phòng thăm dò xem.
Nàng ở nơi đó chờ đợi nửa ngày, nghĩ là hầu gia sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dọa nàng nhảy dựng một cái. Sau đó nàng sẽ vui sướng bổ nhào qua, nói với hầu gia, nô tỳ muốn đi theo hầu gia, muốn làm thông phòng của hầu gia, muốn hầu hạ hầu gia.
Nhưng mà cũng không gặp được.
Hầu gia dường như đã hoàn toàn quên mất nàng vậy.
Trí nhớ kém như vậy sao? Chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi mà, cũng không già đến mức chuyện này cũng không nhớ rõ chứ?
Hương Vũ nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Con người chính là như thế, nếu là ban đầu nàng còn ngóng trông muốn thoát khỏi hầu gia sớm một chút. Nhưng bây giờ bị Trần Trung đả kích, nàng đã bắt đầu hoài nghi có phải bên ngoài không có nam nhân nào “Có thể xem nàng là chính thê mà cùng sống với nàng”. Đặc biệt thân thể này của nàng đã bị hầu gia trêu chọc qua mấy lần, dù cho chưa từng làm chuyện gì cả, nhưng rốt cuộc cũng khác với cô nương bình thường.
Bởi vì chuyện này mà nàng lại một lòng một dạ muốn đi theo con đường hầu hạ hầu gia, bây giờ hầu gia lại gạt bỏ nàng thế này, nàng lại có cảm giác khó chịu.
Nàng vẫn cứ đau khổ như thế, qua hai ba ngày nghe nói bởi vì chuyện thọ yến của hoàng thái hậu, Định Viễn phủ cần dâng lên một phần thọ lễ. Hầu gia mời mấy vị quan viên của Định Viễn phủ đến đây bàn bạc, trong đó có con của lão thái gia Sở gia. Nghe nói mấy công tử trẻ tuổi của Sở gia cũng theo tới, nhất thời trong phủ vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân vô cùng vui vẻ, liền lén tìm Hoắc Nghênh Phong, để Hoắc Nghênh Phong dẫn theo nàng đi về trước, mượn cớ nhìn Sở Đàm Vân.
Đôi mắt của Hoắc Nghênh Phong lại nhìn chằm chằm Hương Vũ.
Đương nhiên Hoắc Nghênh Vân hiểu rõ, lúc này cười một tiếng: “Hương Vũ, ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh ta đi.”
***
Ban đầu, Hương Vũ cũng không muốn đi theo tiểu thư lén nhìn qua tiền viện, nhưng nàng nghĩ lại có lẽ sẽ thấy hầu gia, nên trong lòng tràn đầy chờ đợi. Đến mức khi nàng đi theo sau lưng tiểu thư, lại nghĩ đến sau khi gặp hầu gia phải nói như thế nào, đến mức trên mặt nàng đều ửng đỏ.
Mấy ngày nay Hoắc Nghênh Phong vẫn luôn nhớ Hương Vũ.
Ngày đó, ban đầu nói hay lắm, đột nhiên Hương Vũ lại giận, nói chuyện tuyệt tình sau đó chạy đi. Lúc đó, trong lòng y tức giận, nghĩ đến chuyện mình ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành một tiểu nha hoàn, kết quả lại bị mất mặt như thế.
Nhưng chưa được mấy ngày, sự buồn bực trong lòng kia dần tan đi, y lại nghĩ đến Hương Vũ, cuối cùng vẫn là không vứt bỏ được.
Dáng dấp của Hương Vũ kia, điệu bộ đó trổ mã thật tốt. Nàng không nói gì cả, cũng chẳng hề làm gì, cứ yên lặng đi qua trước mặt y. Y nhìn thấy nàng trong lòng lại nổi lên cảm giác yêu thích, lại có cảm giác không muốn nàng bị nam nhân khác nhìn thấy, muốn giấu nàng trong phòng mình để sủng ái mới tốt.
Y vẫn không hiểu rốt cuộc Hương Vũ làm sao thế, chỉ có thể nói tâm tư tiểu cô nương hay thay đổi, sơ ý một chút thì y sẽ chọc giận nàng.
Bây giờ quay đầu nhìn lại đã thấy ánh mắt Hương Vũ trong sáng như nước, đôi má đỏ ửng tươi mát trơn bóng, giống như cây sen đang dập dờn trong ao.
Trong phút chốc tâm trạng trở nên bay bổng, lại nghĩ đến chờ sau khi không có ai nữa, nhất định y phải nói chuyện với nàng một phen.
Bình luận facebook