Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 13 NƠI VẾT THƯƠNG ĐẦM ĐÌA MÁU TƯƠI
CHƯƠNG 13: NƠI VẾT THƯƠNG ĐẦM ĐÌA MÁU TƯƠI
Hơi thở của thời gian đang phập phồng trong dòng máu, tính cách của Thịnh Hựu Đình ngày càng nóng nảy. Hắn phát hiện bản thân có một mong muốn không thể nào khắc chế thôi thúc hắn lật tung Tân Thành lên.
Cái tên Võ Lam này chui vào làm tổ trong đầu óc hắn cả ngày lẫn đêm, dù hắn có vỗ về tinh thần của mình ra sao cũng không chẳng ăn thua gì.
Nơi Võ Lam từng ở, chắc chắn hắn sẽ không đi.
Trước kia, mỗi tuần quay trở về nhà họ Thịnh đều có Võ Lam đi cùng. Bọn họ sẽ ở trong căn phòng tầng ba. Nơi có hương vị của của Võ Lam, hắn chẳng có cách nào ở lại. Hắn đứng ngồi không yên, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của cô.
Thịnh Đình Hựu đạp chân ga đi tới 'Lam Lâm uyển'
Lam Lâm uyển là căn phòng đặt tro cốt của mẹ Võ Lam.
Người làm trông coi Lam Lâm uyển vẫn hòa nhã như trước. Dường như ông chưa biết chuyện Võ Lam đã rời đi, chỉ nói tiểu thư bận rộn quá, sau này phải quay về thăm nơi này nhiều hơn. Ông còn hỏi khi nào thì bọn họ dự định sinh con cái.
Thịnh Hựu Đình không muốn nhắc tới 'con cái'. Hai chữ ấy giờ đã thành cấm kỵ trong lòng hắn.
Sau khi khách sáo vài câu thì hắn đi lên phòng thờ cúng.
Ở trên bàn thờ, Thịnh Hựu Đình nhìn thấy một hộp thư, bên trong đều là thư Võ Lam viết gửi cho người mẹ đã khuất.
Mẹ ơi
Hôm nay đội bóng rổ của các anh ấy lại thi đấu, giành được giải quán quân. Con biết là có anh ấy thì nhất định sẽ thắng mà. Anh ấy giỏi lắm luôn, thật thích anh ấy quá. Anh ấy là nam thần của con.
Anh ấy là giấc mộng của con, mẹ nhất định phải phù hộ cho con thực hiện được giấc mộng nhé!
______
Mẹ ơi
Tháng trước tỉnh C bị động đất, khi con dùng tay không đào được anh ấy ra từ trong đống đổ nát, trái tim con đau tới nứt toác. Con rất sợ anh ấy sẽ chết. Nhưng sau đó đợi con tỉnh dậy, lại biến thành Võ Nhi cứu anh ấy. Có lẽ sau khi con bị tảng đá đập trúng lâm vào hôn mê, thật sự là Võ Nhi đã cứu anh ấy rồi.
Con cũng không để ý. Anh ấy không yêu con, người cứu anh ấy có phải là con hay không cũng quan trọng gì đâu.
Dù sao sau khi anh ấy và Võ Nhi ở bên nhau, con cũng không dám xuất hiện trước mặt bọn họ. Loại cảm giác tự ti ấy, hừm, thật sự rất chua xót.
_______
Mẹ ơi
Mẹ từng nói, tên của con và anh ấy thật xứng đôi. Thanh xuất Võ Lam, nhi thịnh Võ Lam[1]. Mẹ nói, 'Thịnh' của Thịnh Thế mới xứng đôi với con.
Anh ấy chắc chắn là xứng đôi với con, dư sức.
Nhưng mà con không xứng với anh ấy. Kết hôn với anh ấy, con từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Võ để đền bù cho Võ Nhi. Con không có của hồi môn, bị nhà chồng châm chọc khiêu khích, không ngẩng đầu lên được.
Nhưng con yêu anh ấy. Con đường tự mình lựa chọn, cúi đầu cũng phải tiếp tục yêu...
________
Mẹ ơi
Hôm qua con bị ốm, sốt tới 42 độ. Con gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói đang rất bận, bảo con tự giải quyết.
Khi điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy, con đã khóc.
Con kiêu ngạo khi đứng trước mặt tất cả mọi người, nhưng chỉ tự ti khi đứng trước mặt một mình anh ấy. Con không dám nói con bị bệnh, con khó chịu, sợ anh ấy nói con gây chuyện, coi thường con...
Cảm giác này thật bất lực, thật đau xót...
________
Mẹ...
Hôm qua anh ấy uống rượu rồi về nhà, nôn hết cả ra. Con muốn không quan tâm anh ấy nữa, ai bảo tháng trước anh ấy mặc kệ con.
Nhưng sau đó, con vẫn dọn dẹp giúp anh ấy, thay quần áo, đút nước mật ong, dùng khăn nóng giúp anh ấy lau cơ thể sạch sẽ. Con sợ anh ấy bị bệnh, con sẽ đau lòng.
Ai bảo con cứng đầu không chịu từ bỏ cơ chứ. Cứ nhất quyết gạt bỏ tự trọng để yêu anh ấy. Rõ ràng đến bây giờ anh ấy vẫn không nhìn đến con. Đều là con tự chuốc lấy, con đáng chết, con đáng chết..
___
Mẹ ơi...
Con rất nhớ mẹ.
Không có mẹ, con chẳng còn vòng ôm nào có thể dựa vào. Thật cô độc, loại cô độc không nơi nương tựa.
Có lẽ một ngày nào đó con chết trên đường, chắc cũng chẳng ai vì con mà nhặt xác, lại càng không có người vì con mà buồn thương..
Mẹ ơi, mẹ không ở đây, con thành kẻ cô độc một thân một mình...
Con muốn đi tìm mẹ. Chí ít, người khắp thế giới này không yêu con, nhưng có mẹ yêu con...
....
Thịnh Hựu Đình đọc hết tất cả bức thư, trong phút chốc thân thể như biến thành tờ giấy, thổi nhẹ một hơi cũng có thể lay động. Từ hô hấp tới từng ngón tay hắn đều đang run rẩy. Trong lúc bối rối, hắn muốn đặt thư về trong chiếc hộp rồi khóa lại, nhưng từng trang giấy lại lần lượt rơi xuống đất. Hắn nhặt lên, lại nhặt không nổi.
Nếu sớm biết xem xong những thứ này sẽ đau lòng tới đứng không vững, nhất định hắn sẽ không xem.
Tất cả cảm xúc dồn nén suốt một năm qua của hắn, rốt cuộc cũng tìm được lối ra. Hắn rất nhớ cô.
Hơn mười năm, hắn đã quen có tiếng cô líu ríu bên tai, quen với sự làm phiền không ngớt của cô, quen với việc cô gây chuyện, lại càng quen với tình yêu mà cô trao hắn.
Nhưng bây giờ, không còn nữa...
Thì ra đau lòng là cảm giác này. Mỗi một sợi lông tơ nhỏ bé đều biến thành cây kim sắt, chi chít chằng chịt chui vào khắp cơ thể theo từng lỗ chân lông trên người.
Cái tên Võ Lam giống như bị người ta tiện tay dùng bút máy viết lên ngực hắn, hắn lại mặc kệ để nó được ghi lên.
Màu sắc của con chữ càng ngày càng đậm, trong lúc vô tình đã trở thành hình xăm dán chặt lên lồng ngực, chẳng hề gây cảm giác đau ngứa. Nó đã trở thành thói quen của hắn từ lâu. Bây giờ, nó lại bị người ta dùng dao khoét hết cả da lẫn thịt.
Hắn cúi đầu tìm dấu vết kia, nhưng chẳng thể tìm thấy. Chỉ thấy máu tươi đầm đìa, đau tới mức không dám nhìn tới...
Hơi thở của thời gian đang phập phồng trong dòng máu, tính cách của Thịnh Hựu Đình ngày càng nóng nảy. Hắn phát hiện bản thân có một mong muốn không thể nào khắc chế thôi thúc hắn lật tung Tân Thành lên.
Cái tên Võ Lam này chui vào làm tổ trong đầu óc hắn cả ngày lẫn đêm, dù hắn có vỗ về tinh thần của mình ra sao cũng không chẳng ăn thua gì.
Nơi Võ Lam từng ở, chắc chắn hắn sẽ không đi.
Trước kia, mỗi tuần quay trở về nhà họ Thịnh đều có Võ Lam đi cùng. Bọn họ sẽ ở trong căn phòng tầng ba. Nơi có hương vị của của Võ Lam, hắn chẳng có cách nào ở lại. Hắn đứng ngồi không yên, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của cô.
Thịnh Đình Hựu đạp chân ga đi tới 'Lam Lâm uyển'
Lam Lâm uyển là căn phòng đặt tro cốt của mẹ Võ Lam.
Người làm trông coi Lam Lâm uyển vẫn hòa nhã như trước. Dường như ông chưa biết chuyện Võ Lam đã rời đi, chỉ nói tiểu thư bận rộn quá, sau này phải quay về thăm nơi này nhiều hơn. Ông còn hỏi khi nào thì bọn họ dự định sinh con cái.
Thịnh Hựu Đình không muốn nhắc tới 'con cái'. Hai chữ ấy giờ đã thành cấm kỵ trong lòng hắn.
Sau khi khách sáo vài câu thì hắn đi lên phòng thờ cúng.
Ở trên bàn thờ, Thịnh Hựu Đình nhìn thấy một hộp thư, bên trong đều là thư Võ Lam viết gửi cho người mẹ đã khuất.
Mẹ ơi
Hôm nay đội bóng rổ của các anh ấy lại thi đấu, giành được giải quán quân. Con biết là có anh ấy thì nhất định sẽ thắng mà. Anh ấy giỏi lắm luôn, thật thích anh ấy quá. Anh ấy là nam thần của con.
Anh ấy là giấc mộng của con, mẹ nhất định phải phù hộ cho con thực hiện được giấc mộng nhé!
______
Mẹ ơi
Tháng trước tỉnh C bị động đất, khi con dùng tay không đào được anh ấy ra từ trong đống đổ nát, trái tim con đau tới nứt toác. Con rất sợ anh ấy sẽ chết. Nhưng sau đó đợi con tỉnh dậy, lại biến thành Võ Nhi cứu anh ấy. Có lẽ sau khi con bị tảng đá đập trúng lâm vào hôn mê, thật sự là Võ Nhi đã cứu anh ấy rồi.
Con cũng không để ý. Anh ấy không yêu con, người cứu anh ấy có phải là con hay không cũng quan trọng gì đâu.
Dù sao sau khi anh ấy và Võ Nhi ở bên nhau, con cũng không dám xuất hiện trước mặt bọn họ. Loại cảm giác tự ti ấy, hừm, thật sự rất chua xót.
_______
Mẹ ơi
Mẹ từng nói, tên của con và anh ấy thật xứng đôi. Thanh xuất Võ Lam, nhi thịnh Võ Lam[1]. Mẹ nói, 'Thịnh' của Thịnh Thế mới xứng đôi với con.
Anh ấy chắc chắn là xứng đôi với con, dư sức.
Nhưng mà con không xứng với anh ấy. Kết hôn với anh ấy, con từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Võ để đền bù cho Võ Nhi. Con không có của hồi môn, bị nhà chồng châm chọc khiêu khích, không ngẩng đầu lên được.
Nhưng con yêu anh ấy. Con đường tự mình lựa chọn, cúi đầu cũng phải tiếp tục yêu...
________
Mẹ ơi
Hôm qua con bị ốm, sốt tới 42 độ. Con gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói đang rất bận, bảo con tự giải quyết.
Khi điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy, con đã khóc.
Con kiêu ngạo khi đứng trước mặt tất cả mọi người, nhưng chỉ tự ti khi đứng trước mặt một mình anh ấy. Con không dám nói con bị bệnh, con khó chịu, sợ anh ấy nói con gây chuyện, coi thường con...
Cảm giác này thật bất lực, thật đau xót...
________
Mẹ...
Hôm qua anh ấy uống rượu rồi về nhà, nôn hết cả ra. Con muốn không quan tâm anh ấy nữa, ai bảo tháng trước anh ấy mặc kệ con.
Nhưng sau đó, con vẫn dọn dẹp giúp anh ấy, thay quần áo, đút nước mật ong, dùng khăn nóng giúp anh ấy lau cơ thể sạch sẽ. Con sợ anh ấy bị bệnh, con sẽ đau lòng.
Ai bảo con cứng đầu không chịu từ bỏ cơ chứ. Cứ nhất quyết gạt bỏ tự trọng để yêu anh ấy. Rõ ràng đến bây giờ anh ấy vẫn không nhìn đến con. Đều là con tự chuốc lấy, con đáng chết, con đáng chết..
___
Mẹ ơi...
Con rất nhớ mẹ.
Không có mẹ, con chẳng còn vòng ôm nào có thể dựa vào. Thật cô độc, loại cô độc không nơi nương tựa.
Có lẽ một ngày nào đó con chết trên đường, chắc cũng chẳng ai vì con mà nhặt xác, lại càng không có người vì con mà buồn thương..
Mẹ ơi, mẹ không ở đây, con thành kẻ cô độc một thân một mình...
Con muốn đi tìm mẹ. Chí ít, người khắp thế giới này không yêu con, nhưng có mẹ yêu con...
....
Thịnh Hựu Đình đọc hết tất cả bức thư, trong phút chốc thân thể như biến thành tờ giấy, thổi nhẹ một hơi cũng có thể lay động. Từ hô hấp tới từng ngón tay hắn đều đang run rẩy. Trong lúc bối rối, hắn muốn đặt thư về trong chiếc hộp rồi khóa lại, nhưng từng trang giấy lại lần lượt rơi xuống đất. Hắn nhặt lên, lại nhặt không nổi.
Nếu sớm biết xem xong những thứ này sẽ đau lòng tới đứng không vững, nhất định hắn sẽ không xem.
Tất cả cảm xúc dồn nén suốt một năm qua của hắn, rốt cuộc cũng tìm được lối ra. Hắn rất nhớ cô.
Hơn mười năm, hắn đã quen có tiếng cô líu ríu bên tai, quen với sự làm phiền không ngớt của cô, quen với việc cô gây chuyện, lại càng quen với tình yêu mà cô trao hắn.
Nhưng bây giờ, không còn nữa...
Thì ra đau lòng là cảm giác này. Mỗi một sợi lông tơ nhỏ bé đều biến thành cây kim sắt, chi chít chằng chịt chui vào khắp cơ thể theo từng lỗ chân lông trên người.
Cái tên Võ Lam giống như bị người ta tiện tay dùng bút máy viết lên ngực hắn, hắn lại mặc kệ để nó được ghi lên.
Màu sắc của con chữ càng ngày càng đậm, trong lúc vô tình đã trở thành hình xăm dán chặt lên lồng ngực, chẳng hề gây cảm giác đau ngứa. Nó đã trở thành thói quen của hắn từ lâu. Bây giờ, nó lại bị người ta dùng dao khoét hết cả da lẫn thịt.
Hắn cúi đầu tìm dấu vết kia, nhưng chẳng thể tìm thấy. Chỉ thấy máu tươi đầm đìa, đau tới mức không dám nhìn tới...
Bình luận facebook