Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 14 MỘT XÁC HAI MẠNG
CHƯƠNG 14: MỘT XÁC HAI MẠNG
Đau quá, Thịnh Hựu Đình nâng trán, lưng dựa vào bức tường,
Khi những yêu, hận của Võ Lam trải trên mặt giấy, hắn mới biết mười một năm nay, không phải Võ Lam diễn kịch một vai. Mà hắn cũng tham dự trong đó, sắm một vai vô cùng quan trọng.
Tất cả thời gian của cô từ ngày còn là thiếu nữ cho tới khi trở thành người phụ nữ, đều dâng tặng cho hắn. Từ khi cô còn nhìn hắn đầy ngây thơ non nớt, vụn sao nhỏ ánh lên trong đôi mắt, cho tới về sau dần dần xa lạ, nét sợ hãi bộc lộ ra ngoài. Rồi sau này, từng nhát dao lạnh lùng của hắn lăng trì lên tình yêu của cô. Cô trở nên giống hắn, càng lúc càng lạnh lùng.
Tự tay hắn đưa cô lên đoạn đầu đài của tình yêu.
Hiện giờ hắn lại nâng giữ tình yêu ngày trước của cô, đau tận tâm can.
Thịnh Hựu Đình rời khỏi Lan Lâm uyển. Hắn lên xe, một lần nữa đạp chân ga phóng tới số một Nam Phủ.
Tìm được Cảnh Thận Hành, Thịnh Hựu Đình đi vào cửa liền nói luôn: "Tôi phải tra rõ hành tung của Võ Lam lần nữa."
Cảnh Thận Hành đóng cửa lại, nhíu mi liếc mắt dò xét Thịnh Hựu Đình một cái, ngờ vực hỏi: "Không phải lần trước kiểm tra rồi sao? Ghi chép gì cũng không có."
Thịnh Hựu Đình tự cầm lấy cái tách rót nước, hung hăng rót đầy một ly, "Không, lần này tôi phải kiểm tra Mạnh Thiếu Khiên. Bọn họ cùng biến mất, hẳn là thay đổi thân phận."
"Gì cơ?" Cảnh Thận Hành nhanh chân bước tới bên cạnh Thịnh Hựu Đình, "Võ Lam bỏ trốn theo Mạnh Thiếu Khiên hả?"
Suy nghĩ mà Thịnh Hựu Đình từng rất không muốn để lộ, nay lại bị Cảnh Thận Hành nói toạc móng heo. Con ngươi của hắn lập tức trầm xuống, lộ vẻ cảnh cáo.
Cảnh Thận Hành lắc lắc tay rất biết điều, "Tôi nói đùa thôi, Võ Lam yêu cậu tới mức ai cũng biết, sao có thể bị Mạnh Thiếu Khiên dùng vài ba lời ngon tiếng ngọt là lừa đi được?"
Trong lòng Cảnh Thận Hành biết, một năm nay Thịnh Hựu Đình luôn trưng vẻ núi lửa ngủ yên nhưng lúc nào cũng có thể phun trào, hẳn là liên quan rất lớn tới việc rời đi của Võ Lam.
Bằng không sao lại như biến thành người khác? Tất cả buổi tụ tập của bạn bè đều không tham gia, mục tiêu chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền không ngừng nghỉ, quả thực giống như cái máy hình người.
Thịnh Hựu Đình nói: "Kiểm tra được thì báo tin cho tôi, bất luận là dấu vết gì để lại cũng không được bỏ qua."
"Được, cậu yên tâm. Hệ thống của chúng tôi từ lúc sinh ra tới lúc chết đi, không gì không có, nhất định kiểm tra ra."
Mỗi một ngày kể từ khi rời khỏi số một Nam Phủ, Thịnh Hựu Đình đều rất lo âu, mà còn là càng ngày càng lo âu.
Mỗi ngày hắn đều phải xem những bức thư Võ Lam gửi cho mẹ mình một lần.
Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Võ Lam một mình quỳ trên đống đổ nát, một bên khóc gọi tên hắn, một bên dùng tay không nâng từng hòn đá.
Một khi điều luôn mông lung được xác định rõ ràng, dòng cảm xúc cố chấp trong lòng không cách nào thả lỏng được.
Lúc này Thịnh Hựu Đình phải tìm được người gây ra chuyện là Võ Lam. Bởi vì mười một năm qua, Võ Lam đã bước vào cơ thể của hắn từng chút một, rồi trở thành một phần trong hắn. Cô dính chặt lên trái tim hắn, an tĩnh kề bên, không thể lệch đi phân nào.
Gần đây hắn phát hiện ra, hắn sợ đau. Cho nên hắn nghĩ sau khi Võ Lam quay về, nơi lồng ngực bị xé thành máu thịt lẫn lộn của hắn nhất định sẽ được chữa lành. Chỉ cần cô ấy vẫn ở chỗ đó, chắc chắn hắn sẽ không đau nữa. Hắn là người ích kỷ, nhất định phải tìm được cô!
Một tuần sau, Thịnh Hựu Đình nhận được điện thoại của Cảnh Thận Hành. Giọng nói trong điện thoại của Cảnh Thận Hành rất vội vàng, "Hựu Đình! Cậu tới số một Nam Phủ đi! Mau lên!"
Thịnh Hựu Đình nào dám trì hoãn. Hắn biết, nhất định là Cảnh Thận Hành nói tới việc liên quan tới Võ Lam.
Suốt một đường vội vàng lái xe tới số một Nam Phủ.
Vừa bước vào cửa, Cảnh Thận Hành liền đóng cửa lại, giọng nói gấp gáp, "Cậu uống nước trước đi! Không phải vội."
Cảnh Thận Hành càng như thế này, Thịnh Hựu Đình càng như có ngọn lửa chuẩn bị thổi bùng lên, "Cảnh Thận Hành! Nói chuyện tử tế!"
Đôi môi Cảnh Thận Hành run rẩy, nhìn Thịnh Hựu Đình muốn nói lại thôi, đẩy hắn về phía sofa bên kia.
Thịnh Hựu Đình không chịu được bầu không khí như vậy, giơ tay gạt mạnh cánh tay của Cảnh Thận Hành! "Cảnh Thận Hành! Mẹ nhà cậu, còn vòng vo với tôi nữa, tôi ném cậu từ đây xuống bây giờ!"
Cảnh Thận Hành liên tục nói một câu "Ôi!", "Thịnh Đình, cậu phải nén bi thương."
"Ý gì đấy?" Bàn tay của Thịnh Hựu Đình nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Cảnh Thận Hành lôi một xập tài liệu ra, ngồi trên ghế sofa mở từng tờ từng tờ, "Võ Lam là do Mạnh Thiếu Khiên thay đổi thân phận để rời khỏi Tân Thành đi tới New Zealand, hơn nữa còn dùng tên mới tiến hành đăng ký kết hôn. Cậu biết mà, Mạnh Thiếu Khiên có bản lĩnh giúp Võ Lam thay đổi thân phận như thế.
Chính trong ngày hôm nay, Võ Lam vì hậu sản xuất huyết máu quá nhiều, chết rồi. Căn cứ vào di chúc của cô ấy, tất cả bộ phận cơ thể đều quyên tặng...
Đây là ảnh chụp và tài liệu tôi mới lấy được.
Giữa trưa mười hai giờ bảy phút, một xác hai mạng."
Một xác hai mạng, bốn chữ này khiến Thịnh Hựu Đình không rét mà run. Lỗ chân lông trên người mãnh liệt co rút. Bóng ma Võ Lam đã từng sinh non mà xuất huyết nhiều lại lần nữa ập vào lòng hắn.
Trong lòng hắn không phải không sợ hãi, không phải không đau đớn, chỉ là hắn dùng tất cả sức mạnh để áp chế lại, khiến cho người ta nhìn vào thấy hắn chẳng chút nào yếu đuổi.
Thịnh Hựu Đình một cướp lấy tập tài liệu trong tay Cảnh Thận Hành. Ảnh chụp kết hôn của Võ Lam và Mạnh Thiếu Khiên, bức ảnh Võ Lam mang bầu nằm trên giường bệnh, còn cả đứa trẻ giống như không có hô hấp toàn thân lạnh ngắt.
Báo cáo giám định tử vong bằng tiếng anh, cái hắn muốn xem không phải những thứ này! "Ảnh cưới quỷ gì chứ! Ai cho phép? Tôi không tin! Đây không phải cô ấy! Cô ấy sinh non rồi mới rời đi! Đứa trẻ ở đâu ra? Tôi vừa muốn kiểm tra thì cô ấy bị chết? Còn chết trong ngày hôm nay. Trên đời làm sao có sự việc trùng hợp như thế!"
Cảnh Thận Hành chẳng biết làm sao nói: "Cô ấy đã đi một năm lẻ một tháng rồi, đứa trẻ chắc chắn là của Mạnh Thiếu Khiên! Sao có thể là của cậu!"
Thịnh Hựu Đình nhắm mắt lại, cố gắng áp chế tức giận bừng bừng đang bùng cháy trong ngực mình, "Tôi không quan tâm cô ấy có đứa con lai tạp gì! Thận Hành! Cậu lập tức sắp xếp bên phía New Zealand! Ai dám động tới cơ thể Võ Lam thử xem! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
Cảnh Thận Hành im lặng giây lát, ngập ngừng mở miệng, "Hựu Đình, đó là nguyện vọng của Võ Lam. Các cậu đã ly hôn rồi, cậu phải tôn trọng cô ấy. Người chết là chuyện lớn. Nên để cô ấy yên tâm tới thiên đường, cậu đừng tới quấy rầy cô ấy nữa.”
Thịnh Hựu Đình nghe Cảnh Thận Hành nói, cảm giác như bản thân đột nhiên đi tới vách núi, bước về phía trước một bước là mất mạng. Nhưng dường như Võ Lam đang trốn dưới vách núi kia, hắn không để ý được nhiều như vậy, nhất định phải nhảy xuống bắt lấy cô!
Cảm xúc của hắn không thể tự khống chế, hai tròng mắt nhìn Cảnh Thận Hành đỏ sậm như ngọn lửa, ngay cả giọng nói cũng dâng lên cao độ mà quát, "Ai ly hôn với cô ấy! Đương sự không tự thân tới, tất cả thủ tục ly hôn đều là trái pháp luật! Tôi không thừa nhận!
Ai là người chết! Con mẹ nó cậu nói láo với tôi! Tôi còn chưa an tâm đây! Cô ta dựa vào cái gì mà an tâm! Cô ta nói yêu tôi mười một năm, cô ta chạy đi kết hôn với người khác mà gọi là yêu tôi mười một năm? Cái tình yêu chó má gì nói không yêu là không yêu nữa! Được tôi đồng ý chưa?
Cô ta dám ném tôi xuống như vậy mà còn muốn lên thiên đường! Tôi phải lột da cô ta! Đẩy cô ta xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Thịnh Hựu Đình rất ít khi tức giận tới mức nói nhiều như vậy. Nhưng xả hết một hơi xong thì dường như tất cả năng lượng trong cơ thể đều không kịp hồi phục. Hắn vội vàng thở dốc, lúc cầm điện thoại lên ngón tay đã run lẩy bẩy, chiếc điện thoại xém nữa thì rớt xuống đất. Sau khi điện thoại được kết nối, khuôn mặt hắn lạnh lùng âm trầm ra lệnh, "Sắp xếp máy bay tư nhân! New Zealand! Mau lên! Ngay lập tức!"
Đau quá, Thịnh Hựu Đình nâng trán, lưng dựa vào bức tường,
Khi những yêu, hận của Võ Lam trải trên mặt giấy, hắn mới biết mười một năm nay, không phải Võ Lam diễn kịch một vai. Mà hắn cũng tham dự trong đó, sắm một vai vô cùng quan trọng.
Tất cả thời gian của cô từ ngày còn là thiếu nữ cho tới khi trở thành người phụ nữ, đều dâng tặng cho hắn. Từ khi cô còn nhìn hắn đầy ngây thơ non nớt, vụn sao nhỏ ánh lên trong đôi mắt, cho tới về sau dần dần xa lạ, nét sợ hãi bộc lộ ra ngoài. Rồi sau này, từng nhát dao lạnh lùng của hắn lăng trì lên tình yêu của cô. Cô trở nên giống hắn, càng lúc càng lạnh lùng.
Tự tay hắn đưa cô lên đoạn đầu đài của tình yêu.
Hiện giờ hắn lại nâng giữ tình yêu ngày trước của cô, đau tận tâm can.
Thịnh Hựu Đình rời khỏi Lan Lâm uyển. Hắn lên xe, một lần nữa đạp chân ga phóng tới số một Nam Phủ.
Tìm được Cảnh Thận Hành, Thịnh Hựu Đình đi vào cửa liền nói luôn: "Tôi phải tra rõ hành tung của Võ Lam lần nữa."
Cảnh Thận Hành đóng cửa lại, nhíu mi liếc mắt dò xét Thịnh Hựu Đình một cái, ngờ vực hỏi: "Không phải lần trước kiểm tra rồi sao? Ghi chép gì cũng không có."
Thịnh Hựu Đình tự cầm lấy cái tách rót nước, hung hăng rót đầy một ly, "Không, lần này tôi phải kiểm tra Mạnh Thiếu Khiên. Bọn họ cùng biến mất, hẳn là thay đổi thân phận."
"Gì cơ?" Cảnh Thận Hành nhanh chân bước tới bên cạnh Thịnh Hựu Đình, "Võ Lam bỏ trốn theo Mạnh Thiếu Khiên hả?"
Suy nghĩ mà Thịnh Hựu Đình từng rất không muốn để lộ, nay lại bị Cảnh Thận Hành nói toạc móng heo. Con ngươi của hắn lập tức trầm xuống, lộ vẻ cảnh cáo.
Cảnh Thận Hành lắc lắc tay rất biết điều, "Tôi nói đùa thôi, Võ Lam yêu cậu tới mức ai cũng biết, sao có thể bị Mạnh Thiếu Khiên dùng vài ba lời ngon tiếng ngọt là lừa đi được?"
Trong lòng Cảnh Thận Hành biết, một năm nay Thịnh Hựu Đình luôn trưng vẻ núi lửa ngủ yên nhưng lúc nào cũng có thể phun trào, hẳn là liên quan rất lớn tới việc rời đi của Võ Lam.
Bằng không sao lại như biến thành người khác? Tất cả buổi tụ tập của bạn bè đều không tham gia, mục tiêu chỉ có kiếm tiền, kiếm tiền không ngừng nghỉ, quả thực giống như cái máy hình người.
Thịnh Hựu Đình nói: "Kiểm tra được thì báo tin cho tôi, bất luận là dấu vết gì để lại cũng không được bỏ qua."
"Được, cậu yên tâm. Hệ thống của chúng tôi từ lúc sinh ra tới lúc chết đi, không gì không có, nhất định kiểm tra ra."
Mỗi một ngày kể từ khi rời khỏi số một Nam Phủ, Thịnh Hựu Đình đều rất lo âu, mà còn là càng ngày càng lo âu.
Mỗi ngày hắn đều phải xem những bức thư Võ Lam gửi cho mẹ mình một lần.
Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh Võ Lam một mình quỳ trên đống đổ nát, một bên khóc gọi tên hắn, một bên dùng tay không nâng từng hòn đá.
Một khi điều luôn mông lung được xác định rõ ràng, dòng cảm xúc cố chấp trong lòng không cách nào thả lỏng được.
Lúc này Thịnh Hựu Đình phải tìm được người gây ra chuyện là Võ Lam. Bởi vì mười một năm qua, Võ Lam đã bước vào cơ thể của hắn từng chút một, rồi trở thành một phần trong hắn. Cô dính chặt lên trái tim hắn, an tĩnh kề bên, không thể lệch đi phân nào.
Gần đây hắn phát hiện ra, hắn sợ đau. Cho nên hắn nghĩ sau khi Võ Lam quay về, nơi lồng ngực bị xé thành máu thịt lẫn lộn của hắn nhất định sẽ được chữa lành. Chỉ cần cô ấy vẫn ở chỗ đó, chắc chắn hắn sẽ không đau nữa. Hắn là người ích kỷ, nhất định phải tìm được cô!
Một tuần sau, Thịnh Hựu Đình nhận được điện thoại của Cảnh Thận Hành. Giọng nói trong điện thoại của Cảnh Thận Hành rất vội vàng, "Hựu Đình! Cậu tới số một Nam Phủ đi! Mau lên!"
Thịnh Hựu Đình nào dám trì hoãn. Hắn biết, nhất định là Cảnh Thận Hành nói tới việc liên quan tới Võ Lam.
Suốt một đường vội vàng lái xe tới số một Nam Phủ.
Vừa bước vào cửa, Cảnh Thận Hành liền đóng cửa lại, giọng nói gấp gáp, "Cậu uống nước trước đi! Không phải vội."
Cảnh Thận Hành càng như thế này, Thịnh Hựu Đình càng như có ngọn lửa chuẩn bị thổi bùng lên, "Cảnh Thận Hành! Nói chuyện tử tế!"
Đôi môi Cảnh Thận Hành run rẩy, nhìn Thịnh Hựu Đình muốn nói lại thôi, đẩy hắn về phía sofa bên kia.
Thịnh Hựu Đình không chịu được bầu không khí như vậy, giơ tay gạt mạnh cánh tay của Cảnh Thận Hành! "Cảnh Thận Hành! Mẹ nhà cậu, còn vòng vo với tôi nữa, tôi ném cậu từ đây xuống bây giờ!"
Cảnh Thận Hành liên tục nói một câu "Ôi!", "Thịnh Đình, cậu phải nén bi thương."
"Ý gì đấy?" Bàn tay của Thịnh Hựu Đình nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Cảnh Thận Hành lôi một xập tài liệu ra, ngồi trên ghế sofa mở từng tờ từng tờ, "Võ Lam là do Mạnh Thiếu Khiên thay đổi thân phận để rời khỏi Tân Thành đi tới New Zealand, hơn nữa còn dùng tên mới tiến hành đăng ký kết hôn. Cậu biết mà, Mạnh Thiếu Khiên có bản lĩnh giúp Võ Lam thay đổi thân phận như thế.
Chính trong ngày hôm nay, Võ Lam vì hậu sản xuất huyết máu quá nhiều, chết rồi. Căn cứ vào di chúc của cô ấy, tất cả bộ phận cơ thể đều quyên tặng...
Đây là ảnh chụp và tài liệu tôi mới lấy được.
Giữa trưa mười hai giờ bảy phút, một xác hai mạng."
Một xác hai mạng, bốn chữ này khiến Thịnh Hựu Đình không rét mà run. Lỗ chân lông trên người mãnh liệt co rút. Bóng ma Võ Lam đã từng sinh non mà xuất huyết nhiều lại lần nữa ập vào lòng hắn.
Trong lòng hắn không phải không sợ hãi, không phải không đau đớn, chỉ là hắn dùng tất cả sức mạnh để áp chế lại, khiến cho người ta nhìn vào thấy hắn chẳng chút nào yếu đuổi.
Thịnh Hựu Đình một cướp lấy tập tài liệu trong tay Cảnh Thận Hành. Ảnh chụp kết hôn của Võ Lam và Mạnh Thiếu Khiên, bức ảnh Võ Lam mang bầu nằm trên giường bệnh, còn cả đứa trẻ giống như không có hô hấp toàn thân lạnh ngắt.
Báo cáo giám định tử vong bằng tiếng anh, cái hắn muốn xem không phải những thứ này! "Ảnh cưới quỷ gì chứ! Ai cho phép? Tôi không tin! Đây không phải cô ấy! Cô ấy sinh non rồi mới rời đi! Đứa trẻ ở đâu ra? Tôi vừa muốn kiểm tra thì cô ấy bị chết? Còn chết trong ngày hôm nay. Trên đời làm sao có sự việc trùng hợp như thế!"
Cảnh Thận Hành chẳng biết làm sao nói: "Cô ấy đã đi một năm lẻ một tháng rồi, đứa trẻ chắc chắn là của Mạnh Thiếu Khiên! Sao có thể là của cậu!"
Thịnh Hựu Đình nhắm mắt lại, cố gắng áp chế tức giận bừng bừng đang bùng cháy trong ngực mình, "Tôi không quan tâm cô ấy có đứa con lai tạp gì! Thận Hành! Cậu lập tức sắp xếp bên phía New Zealand! Ai dám động tới cơ thể Võ Lam thử xem! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
Cảnh Thận Hành im lặng giây lát, ngập ngừng mở miệng, "Hựu Đình, đó là nguyện vọng của Võ Lam. Các cậu đã ly hôn rồi, cậu phải tôn trọng cô ấy. Người chết là chuyện lớn. Nên để cô ấy yên tâm tới thiên đường, cậu đừng tới quấy rầy cô ấy nữa.”
Thịnh Hựu Đình nghe Cảnh Thận Hành nói, cảm giác như bản thân đột nhiên đi tới vách núi, bước về phía trước một bước là mất mạng. Nhưng dường như Võ Lam đang trốn dưới vách núi kia, hắn không để ý được nhiều như vậy, nhất định phải nhảy xuống bắt lấy cô!
Cảm xúc của hắn không thể tự khống chế, hai tròng mắt nhìn Cảnh Thận Hành đỏ sậm như ngọn lửa, ngay cả giọng nói cũng dâng lên cao độ mà quát, "Ai ly hôn với cô ấy! Đương sự không tự thân tới, tất cả thủ tục ly hôn đều là trái pháp luật! Tôi không thừa nhận!
Ai là người chết! Con mẹ nó cậu nói láo với tôi! Tôi còn chưa an tâm đây! Cô ta dựa vào cái gì mà an tâm! Cô ta nói yêu tôi mười một năm, cô ta chạy đi kết hôn với người khác mà gọi là yêu tôi mười một năm? Cái tình yêu chó má gì nói không yêu là không yêu nữa! Được tôi đồng ý chưa?
Cô ta dám ném tôi xuống như vậy mà còn muốn lên thiên đường! Tôi phải lột da cô ta! Đẩy cô ta xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Thịnh Hựu Đình rất ít khi tức giận tới mức nói nhiều như vậy. Nhưng xả hết một hơi xong thì dường như tất cả năng lượng trong cơ thể đều không kịp hồi phục. Hắn vội vàng thở dốc, lúc cầm điện thoại lên ngón tay đã run lẩy bẩy, chiếc điện thoại xém nữa thì rớt xuống đất. Sau khi điện thoại được kết nối, khuôn mặt hắn lạnh lùng âm trầm ra lệnh, "Sắp xếp máy bay tư nhân! New Zealand! Mau lên! Ngay lập tức!"
Bình luận facebook