Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 22 CÔ CÒN CÓ TÁC DỤNG GÌ CHỨ
CHƯƠNG 22: CÔ CÒN CÓ TÁC DỤNG GÌ CHỨ
Võ Nhi ở lại nhà của Thịnh Hựu Đình, nhưng điều khiến cô ta cảm thấy suy sụp chính là: cô ta bị yêu cầu mặc quần áo giống với Võ Lam!
Võ Lam đã chết, bắt cô ta mặc kiểu dáng quần áo giống với một người đã chết sẽ khiến cô ta gặp ác mộng mất! Võ Nhi định dùng khổ nhục kế, muốn van nài nhưng đều vô ích. Thịnh Hựu Đình siết chặt cằm của cô ta: “Hoặc là mặc, không thì cút. Cút ra khỏi đây thì cuộc sống của cô có khả năng còn khổ hơn cả những ngày sống trong căn nhà sáu mươi mét Võông đó nữa đấy. Ngày mai, tôi đưa cô đi tới bệnh viện…”
Tính khí của Thịnh Hựu Đình quá mức kinh người, Võ Nhi rớt nước mắt đầy hoảng sợ: “Anh định làm gì?”
Ngày hôm sau, tại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Thịnh Hựu Đình lấy tấm hình của Võ Lam ra, đẩy tới trước mặt bác sĩ thẩm mỹ có chuyên môn cao: “Dựa theo hình dáng này, từng chi tiết đều phải giống như thế, không giống thì sửa.”
Võ Nhi đang ngồi trên ghế, nghe Thịnh Hựu Đình nói xong thì cô ta cảm giác mình gặp phải ma quỷ. Cô ta sợ quá nhảy dựng cả lên định chạy ra ngoài nhưng lại bị Thịnh Hựu Đình bước tới đóng cửa lại, khóa trái!
Bác sĩ coi như không có gì xảy ra, ông ta đứng lên, rời khỏi phòng nghỉ từ cửa sau. Ai bảo Thịnh Hựu Đình hiện tại là chủ của bệnh viện thẩm mỹ này cơ chứ.
Việc riêng của ông chủ, nhân viên chỉ có thể coi như không thấy gì mà thôi.
Tay của Thịnh Hựu Đình chặn trên cánh cửa, ngăn đường đi của Võ Nhi, ánh mắt hắn vừa nham hiểm lại vừa đáng sợ. Võ Nhi không biết từ bao giờ mà Thịnh Hựu Đình cô ta quen biết, ngoại trừ lớp da thịt thì dường như đã sớm biến thành một con người khác.
“Anh Hựu Đình!”
“Ha!” Thịnh Hựu Đình khẽ cười. Cũng không biết có phải Võ Nhi cố tình hay không, trước đây hắn chưa bao giờ nghe thấy Võ Nhi gọi hắn là “anh Hựu Đình”. Từ lúc Võ Lam biết được hắn và Võ Nhi ở bên nhau thì đã không còn gọi hắn là anh Hựu Đình nữa.
Mỗi lần nghe Võ Nhi gọi mình như vậy thì trong lòng Thịnh Hựu Đình như có dao cắt. Hắn nhớ cách xưng hô ấy. “Cô nghĩ xem cô đã hãm hại A Lam như vậy mà tại sao tôi còn giữ cô lại?”
Võ Nhi cảm giác cánh cửa sau lưng không còn là cửa nữa mà là một bức tường băng buốt giá khiến toàn thân cô ta rét run: “Vì? Vì sao?”
“Bởi vì trông cô giống A Lam. Nếu như đến cả điểm này cô cũng không còn thì cô nghĩ cô vẫn có lý do để tiếp tục tồn tại sao?”
Cơ thể Võ Nhi cứng đờ dựa vào cửa: “Tại sao! Rõ ràng người anh yêu là em mà!”
“Tôi chưa từng yêu cô. A Lam quen biết tôi từ sớm, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi nhưng cô ấy quá khoa trương, đối với ai cũng nhiệt tình, tôi căn bản không thể khẳng định cô ấy có thích mình hay không. Đợi đến khi cô chủ động bày tỏ thì tôi cũng cảm thấy cô giống cô ấy… Nhưng mà Võ Nhi, chẳng phải cô đã xem nhật ký của A Lam mới bày tỏ với tôi sao? Cô chẳng qua chỉ muốn cướp hết toàn bộ những thứ thuộc về cô ấy, bất luận đó là gia sản, ba ruột hay là người cô ấy thích!”
Nước mắt của Võ Nhi rơi xuống không ngừng. Cô ta cũng không biết bản thân mình tại sao lại bị mất phương hướng. Rõ ràng là cô ta muốn cướp đi người đàn ông của Võ Lam, nhưng cuối cùng, trong lúc cướp đoạt thì lại đặt cả tình cảm thật của mình vào đó.
Võ Nhi nhìn người đàn ông trước mặt từng chiều theo mình mọi chuyện mà ngày hôm nay lại trở nên đáng ghét. Cô ta òa khóc, cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng.
Thịnh Hựu Đình bóp bóp ấn đường, mất kiên nhẫn quát lên: “Không được phép khóc! Lúc trước A Lam không bao giờ khóc trước mặt tôi dù có gặp chuyện oan ức! Nếu như cô không ngậm miệng lại cho tôi thì đừng sống nữa!”
Võ Nhi sợ tới mức bụm miệng lại, không dám hé ra một tiếng nào!
Sau khi Cảnh Thận Hành biết được những chuyện Thịnh Hựu Đình làm, chỉ cảm thấy nếu không phải Thịnh Hựu Đình bị điên thì chắc chắn là hắn bị bệnh.
Cảnh Thận Hành đi tìm Thịnh Hựu Đình lại giật mình khi nhìn thấy cô gái đang dùng cơm cùng Thịnh Hựu Đình: “Võ Lam?”
Chẳng phải đã chết rồi sao? Hắn ta còn dự tang lễ của cô ấy mà. Nhưng cô gái này không phải Võ Lam thì là ai?
Thịnh Hựu Đình múc canh cho Võ Nhi, dùng giọng dịu dàng bảo: “Chào hỏi Thận Hành đi.”
Võ Nhi ở lại nhà của Thịnh Hựu Đình, nhưng điều khiến cô ta cảm thấy suy sụp chính là: cô ta bị yêu cầu mặc quần áo giống với Võ Lam!
Võ Lam đã chết, bắt cô ta mặc kiểu dáng quần áo giống với một người đã chết sẽ khiến cô ta gặp ác mộng mất! Võ Nhi định dùng khổ nhục kế, muốn van nài nhưng đều vô ích. Thịnh Hựu Đình siết chặt cằm của cô ta: “Hoặc là mặc, không thì cút. Cút ra khỏi đây thì cuộc sống của cô có khả năng còn khổ hơn cả những ngày sống trong căn nhà sáu mươi mét Võông đó nữa đấy. Ngày mai, tôi đưa cô đi tới bệnh viện…”
Tính khí của Thịnh Hựu Đình quá mức kinh người, Võ Nhi rớt nước mắt đầy hoảng sợ: “Anh định làm gì?”
Ngày hôm sau, tại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Thịnh Hựu Đình lấy tấm hình của Võ Lam ra, đẩy tới trước mặt bác sĩ thẩm mỹ có chuyên môn cao: “Dựa theo hình dáng này, từng chi tiết đều phải giống như thế, không giống thì sửa.”
Võ Nhi đang ngồi trên ghế, nghe Thịnh Hựu Đình nói xong thì cô ta cảm giác mình gặp phải ma quỷ. Cô ta sợ quá nhảy dựng cả lên định chạy ra ngoài nhưng lại bị Thịnh Hựu Đình bước tới đóng cửa lại, khóa trái!
Bác sĩ coi như không có gì xảy ra, ông ta đứng lên, rời khỏi phòng nghỉ từ cửa sau. Ai bảo Thịnh Hựu Đình hiện tại là chủ của bệnh viện thẩm mỹ này cơ chứ.
Việc riêng của ông chủ, nhân viên chỉ có thể coi như không thấy gì mà thôi.
Tay của Thịnh Hựu Đình chặn trên cánh cửa, ngăn đường đi của Võ Nhi, ánh mắt hắn vừa nham hiểm lại vừa đáng sợ. Võ Nhi không biết từ bao giờ mà Thịnh Hựu Đình cô ta quen biết, ngoại trừ lớp da thịt thì dường như đã sớm biến thành một con người khác.
“Anh Hựu Đình!”
“Ha!” Thịnh Hựu Đình khẽ cười. Cũng không biết có phải Võ Nhi cố tình hay không, trước đây hắn chưa bao giờ nghe thấy Võ Nhi gọi hắn là “anh Hựu Đình”. Từ lúc Võ Lam biết được hắn và Võ Nhi ở bên nhau thì đã không còn gọi hắn là anh Hựu Đình nữa.
Mỗi lần nghe Võ Nhi gọi mình như vậy thì trong lòng Thịnh Hựu Đình như có dao cắt. Hắn nhớ cách xưng hô ấy. “Cô nghĩ xem cô đã hãm hại A Lam như vậy mà tại sao tôi còn giữ cô lại?”
Võ Nhi cảm giác cánh cửa sau lưng không còn là cửa nữa mà là một bức tường băng buốt giá khiến toàn thân cô ta rét run: “Vì? Vì sao?”
“Bởi vì trông cô giống A Lam. Nếu như đến cả điểm này cô cũng không còn thì cô nghĩ cô vẫn có lý do để tiếp tục tồn tại sao?”
Cơ thể Võ Nhi cứng đờ dựa vào cửa: “Tại sao! Rõ ràng người anh yêu là em mà!”
“Tôi chưa từng yêu cô. A Lam quen biết tôi từ sớm, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi nhưng cô ấy quá khoa trương, đối với ai cũng nhiệt tình, tôi căn bản không thể khẳng định cô ấy có thích mình hay không. Đợi đến khi cô chủ động bày tỏ thì tôi cũng cảm thấy cô giống cô ấy… Nhưng mà Võ Nhi, chẳng phải cô đã xem nhật ký của A Lam mới bày tỏ với tôi sao? Cô chẳng qua chỉ muốn cướp hết toàn bộ những thứ thuộc về cô ấy, bất luận đó là gia sản, ba ruột hay là người cô ấy thích!”
Nước mắt của Võ Nhi rơi xuống không ngừng. Cô ta cũng không biết bản thân mình tại sao lại bị mất phương hướng. Rõ ràng là cô ta muốn cướp đi người đàn ông của Võ Lam, nhưng cuối cùng, trong lúc cướp đoạt thì lại đặt cả tình cảm thật của mình vào đó.
Võ Nhi nhìn người đàn ông trước mặt từng chiều theo mình mọi chuyện mà ngày hôm nay lại trở nên đáng ghét. Cô ta òa khóc, cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng.
Thịnh Hựu Đình bóp bóp ấn đường, mất kiên nhẫn quát lên: “Không được phép khóc! Lúc trước A Lam không bao giờ khóc trước mặt tôi dù có gặp chuyện oan ức! Nếu như cô không ngậm miệng lại cho tôi thì đừng sống nữa!”
Võ Nhi sợ tới mức bụm miệng lại, không dám hé ra một tiếng nào!
Sau khi Cảnh Thận Hành biết được những chuyện Thịnh Hựu Đình làm, chỉ cảm thấy nếu không phải Thịnh Hựu Đình bị điên thì chắc chắn là hắn bị bệnh.
Cảnh Thận Hành đi tìm Thịnh Hựu Đình lại giật mình khi nhìn thấy cô gái đang dùng cơm cùng Thịnh Hựu Đình: “Võ Lam?”
Chẳng phải đã chết rồi sao? Hắn ta còn dự tang lễ của cô ấy mà. Nhưng cô gái này không phải Võ Lam thì là ai?
Thịnh Hựu Đình múc canh cho Võ Nhi, dùng giọng dịu dàng bảo: “Chào hỏi Thận Hành đi.”
Bình luận facebook