Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 23 CHỈ YÊU CÔ ẤY MƯỜI MỘT NĂM
CHƯƠNG 23: CHỈ YÊU CÔ ẤY MƯỜI MỘT NĂM
Võ Nhi muốn cười mà chẳng thể cười nổi, sợ sệt lúng túng kéo khóe miệng: “Chào anh, Thận Hành.”
“Rầm!” Đôi đũa trong tay Thịnh Hựu Đình đập mạnh xuống bàn, gần như nổi giận. Nếu không phải hắn không nỡ đụng đến khuôn mặt kia thì hắn đã tát cho cô ta một phát thật đau rồi! “Đồ vô dụng! A Lam chưa bao giờ chào hỏi người khác như vậy, tự nhiên một chút không được sao? Thận Hành nợ tiền của cô hay sao vậy!”
Võ Nhi rụt vai lại, không dám khóc thành tiếng. Cô ta nghe thấy Thịnh Hữu Đình quát lên một tiếng “cút” thì ngay lập tức chạy lên lầu!
Cảnh Thận Hành chợt ngộ ra! Hắn ta suy nghĩ một lúc lâu mới nhìn Thịnh Hựu Đình: “Hựu Đình, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi! Cậu đừng ở Tân Thành nữa. Chẳng phải cậu muốn đưa A Lam đi khắp thế giới sao?”
Thật ra, Cảnh Thận Hành cảm thấy Thịnh Hựu Đình bị bệnh thật rồi. Nhưng là một người bạn, hắn ta không thể nói thẳng ra mà chỉ có thể tìm một cách khác để phân tán sự chú ý của người đó.
Thịnh Hựu Đình ngả người về phía sau, khẽ xoa thái dương: “Tôi cảm thấy mình có thể tìm lại A Lam.”
Cảnh Thận Hành kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra ngồi xuống: “Hựu Đình! Võ Nhi dù thế nào cũng vẫn là Võ Nhi. Dù họ là chị em, dù cho hình dáng có giống nhau thì tính cách của họ vẫn hoàn toàn khác nhau. Sao cậu có thể biến Võ Nhi thành A Lam được?”
Đôi mắt của Thịnh Hựu Đình đầy kiên định: “Tôi có thể! Tôi đã đặt ra rất nhiều khóa học để huấn luyện Võ Nhi, cô ta phải học được! Sau này, chỉ cần cô ta chăm chỉ một chút là nhất định có thể trở thành A Lam.”
Da đầu của Cảnh Thận Hành kéo căng ra. Một Thịnh Hựu Đình như thế này thật đáng sợ, e là hắn bị tẩu hỏa nhập ma mất rồi. “Hựu Đình! Cậu phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi!”
“Tôi không bị bệnh, chỉ là tôi… nhớ cô ấy mà thôi.”
Nhớ cô ấy mà thôi. Giọng hắn khi nói rất nhẹ, nhẹ tới mức không thể nghe thấy. Nếu như mà âm thanh đó được phóng to lên thì nhất định sẽ nghe thấy sự run rẩy.
Cảnh Thận Hành nghe được những từ chẳng còn chút sức lực nào của Thịnh Hựu Đình thì quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Cảm giác chua xót đau lòng ấy ngay cả thở ra cũng có thể cảm nhận được: “Hựu Đình, học cách buông bỏ đi.”
Thịnh Hựu Đình lắc đầu: “Tôi nợ cô ấy, không thể buông bỏ được.”
Cảnh Thận Hành thật sự muốn đấm Thịnh Hựu Đình một trận để cho hắn tỉnh lại! “Vậy cậu phải làm sao mới có thể trả hết được cho cô ấy? Cậu muốn tiếp tục như thế này bức chết bản thân mình sao? Thịnh Hựu Đình, cậu còn là người đàn ông mà A Lam đã từng yêu không? Cậu như thế này, cô ấy ở dưới nhìn thấy sẽ vui được sao?”
Thịnh Hựu Đình nghe Cảnh Thận Hành nói xong thì ngồi thẳng người dậy. Vẻ chán chường khi nãy được quét sạch. Hắn lại cầm đũa lên một lần nữa, khôi phục vẻ tuấn tú sáng sủa của mình: “Không! Tôi vẫn là người đàn ông mà A Lam đã từng yêu. Tôi vẫn là người đàn ông ưu tú của cô ấy.
Tôi nợ cô ấy không nhiều. Tôi sẽ yêu cô ấy mười một năm bắt đầu từ năm nay, yêu cô ấy giống như trước đây cô ấy đã theo đuổi tôi vậy. Trước đây trong mắt cô ấy, tôi là người đàn ông tốt nhất. Dù tôi có phạm sai lầm thì chắc chắn đó là do lỗi của người khác. Tôi vĩnh viễn tỏa sáng trong mắt cô ấy, không ai có thể sánh bằng. Không nhiều, tôi cũng sẽ yêu cô ấy mười một năm… Rồi sau đó, tôi sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình...”
Cảnh Thận Hành chưa từng cảm thấy Thịnh Hựu Đình yêu Võ Lam, cho tới sau khi Võ Lam rời đi, hắn ta mới mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của Thịnh Hựu Đình.
Vốn cứ tưởng không mãnh liệt thì không phải là tình yêu, nhưng sự bình đạm lại là thứ tình cảm khắc sâu vào tận xương tủy. Sự xa rời đột ngột cũng sẽ khiến con người ta đau khổ tới mức sống không bằng chết.
Cảnh Thận Hành vẫn hi vọng có thể kéo được Thịnh Hựu Đình ra khỏi đau đớn tột cùng này. Hắn ta sắp xếp xong kế hoạch du lịch, bảo Thịnh Hựu Đình mang theo tro cốt của Võ Lam đi chu du thế giới. Như vậy còn tốt hơn việc hắn cứ ở Tân Thành rèn đúc Võ Nhi thành Võ Lam.
Nhưng vẫn vô ích, Thịnh Hựu Đình rất cố chấp và có tư tưởng không bình thường đối với việc đem Võ Nhi tạo dựng thành Võ Lam, ai khuyên hắn cũng đều vô ích. Thậm chí hắn còn không cho phép Võ Nhi ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở trong nhà luyện tập ngữ khí và thần thái của Võ Lam.
Nếu như có một động tác nào đó mà Võ Nhi làm không giống Võ Lam thì sẽ khiến Thịnh Hựu Đình vô cùng giận dữ. Võ Nhi bị dọa sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Tân Thành những ngày tháng mười một, tuyết rơi trắng xóa, trái tim của Thịnh Hựu Đình theo đó phủ một tầng băng lạnh lẽo, chết lặng đến mức không cách nào rung động được nữa…
Võ Nhi muốn cười mà chẳng thể cười nổi, sợ sệt lúng túng kéo khóe miệng: “Chào anh, Thận Hành.”
“Rầm!” Đôi đũa trong tay Thịnh Hựu Đình đập mạnh xuống bàn, gần như nổi giận. Nếu không phải hắn không nỡ đụng đến khuôn mặt kia thì hắn đã tát cho cô ta một phát thật đau rồi! “Đồ vô dụng! A Lam chưa bao giờ chào hỏi người khác như vậy, tự nhiên một chút không được sao? Thận Hành nợ tiền của cô hay sao vậy!”
Võ Nhi rụt vai lại, không dám khóc thành tiếng. Cô ta nghe thấy Thịnh Hữu Đình quát lên một tiếng “cút” thì ngay lập tức chạy lên lầu!
Cảnh Thận Hành chợt ngộ ra! Hắn ta suy nghĩ một lúc lâu mới nhìn Thịnh Hựu Đình: “Hựu Đình, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi! Cậu đừng ở Tân Thành nữa. Chẳng phải cậu muốn đưa A Lam đi khắp thế giới sao?”
Thật ra, Cảnh Thận Hành cảm thấy Thịnh Hựu Đình bị bệnh thật rồi. Nhưng là một người bạn, hắn ta không thể nói thẳng ra mà chỉ có thể tìm một cách khác để phân tán sự chú ý của người đó.
Thịnh Hựu Đình ngả người về phía sau, khẽ xoa thái dương: “Tôi cảm thấy mình có thể tìm lại A Lam.”
Cảnh Thận Hành kéo chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra ngồi xuống: “Hựu Đình! Võ Nhi dù thế nào cũng vẫn là Võ Nhi. Dù họ là chị em, dù cho hình dáng có giống nhau thì tính cách của họ vẫn hoàn toàn khác nhau. Sao cậu có thể biến Võ Nhi thành A Lam được?”
Đôi mắt của Thịnh Hựu Đình đầy kiên định: “Tôi có thể! Tôi đã đặt ra rất nhiều khóa học để huấn luyện Võ Nhi, cô ta phải học được! Sau này, chỉ cần cô ta chăm chỉ một chút là nhất định có thể trở thành A Lam.”
Da đầu của Cảnh Thận Hành kéo căng ra. Một Thịnh Hựu Đình như thế này thật đáng sợ, e là hắn bị tẩu hỏa nhập ma mất rồi. “Hựu Đình! Cậu phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi!”
“Tôi không bị bệnh, chỉ là tôi… nhớ cô ấy mà thôi.”
Nhớ cô ấy mà thôi. Giọng hắn khi nói rất nhẹ, nhẹ tới mức không thể nghe thấy. Nếu như mà âm thanh đó được phóng to lên thì nhất định sẽ nghe thấy sự run rẩy.
Cảnh Thận Hành nghe được những từ chẳng còn chút sức lực nào của Thịnh Hựu Đình thì quay đầu đi không nhìn hắn nữa. Cảm giác chua xót đau lòng ấy ngay cả thở ra cũng có thể cảm nhận được: “Hựu Đình, học cách buông bỏ đi.”
Thịnh Hựu Đình lắc đầu: “Tôi nợ cô ấy, không thể buông bỏ được.”
Cảnh Thận Hành thật sự muốn đấm Thịnh Hựu Đình một trận để cho hắn tỉnh lại! “Vậy cậu phải làm sao mới có thể trả hết được cho cô ấy? Cậu muốn tiếp tục như thế này bức chết bản thân mình sao? Thịnh Hựu Đình, cậu còn là người đàn ông mà A Lam đã từng yêu không? Cậu như thế này, cô ấy ở dưới nhìn thấy sẽ vui được sao?”
Thịnh Hựu Đình nghe Cảnh Thận Hành nói xong thì ngồi thẳng người dậy. Vẻ chán chường khi nãy được quét sạch. Hắn lại cầm đũa lên một lần nữa, khôi phục vẻ tuấn tú sáng sủa của mình: “Không! Tôi vẫn là người đàn ông mà A Lam đã từng yêu. Tôi vẫn là người đàn ông ưu tú của cô ấy.
Tôi nợ cô ấy không nhiều. Tôi sẽ yêu cô ấy mười một năm bắt đầu từ năm nay, yêu cô ấy giống như trước đây cô ấy đã theo đuổi tôi vậy. Trước đây trong mắt cô ấy, tôi là người đàn ông tốt nhất. Dù tôi có phạm sai lầm thì chắc chắn đó là do lỗi của người khác. Tôi vĩnh viễn tỏa sáng trong mắt cô ấy, không ai có thể sánh bằng. Không nhiều, tôi cũng sẽ yêu cô ấy mười một năm… Rồi sau đó, tôi sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình...”
Cảnh Thận Hành chưa từng cảm thấy Thịnh Hựu Đình yêu Võ Lam, cho tới sau khi Võ Lam rời đi, hắn ta mới mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của Thịnh Hựu Đình.
Vốn cứ tưởng không mãnh liệt thì không phải là tình yêu, nhưng sự bình đạm lại là thứ tình cảm khắc sâu vào tận xương tủy. Sự xa rời đột ngột cũng sẽ khiến con người ta đau khổ tới mức sống không bằng chết.
Cảnh Thận Hành vẫn hi vọng có thể kéo được Thịnh Hựu Đình ra khỏi đau đớn tột cùng này. Hắn ta sắp xếp xong kế hoạch du lịch, bảo Thịnh Hựu Đình mang theo tro cốt của Võ Lam đi chu du thế giới. Như vậy còn tốt hơn việc hắn cứ ở Tân Thành rèn đúc Võ Nhi thành Võ Lam.
Nhưng vẫn vô ích, Thịnh Hựu Đình rất cố chấp và có tư tưởng không bình thường đối với việc đem Võ Nhi tạo dựng thành Võ Lam, ai khuyên hắn cũng đều vô ích. Thậm chí hắn còn không cho phép Võ Nhi ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở trong nhà luyện tập ngữ khí và thần thái của Võ Lam.
Nếu như có một động tác nào đó mà Võ Nhi làm không giống Võ Lam thì sẽ khiến Thịnh Hựu Đình vô cùng giận dữ. Võ Nhi bị dọa sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Tân Thành những ngày tháng mười một, tuyết rơi trắng xóa, trái tim của Thịnh Hựu Đình theo đó phủ một tầng băng lạnh lẽo, chết lặng đến mức không cách nào rung động được nữa…
Bình luận facebook