Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 29 NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐIÊN CUỒNG
CHƯƠNG 29: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐIÊN CUỒNG
Thịnh Hựu Đình khẽ cười đầy đau khổ: “Ha, em buông tha cho anh từ khi nào vậy? Anh chưa từng ngủ một giấc thật ngon. Em cho rằng nếu anh không động vào Mạnh Thiếu Khiên thì sẽ được em bỏ qua? Anh cứ tưởng em đã chết rồi. Đêm nào anh cũng mơ thấy em, mơ thấy em quay lại, mơ em bỏ đi, mơ em và người khác kết hôn sinh con, không quan tâm tới nỗi đau của anh, mơ em đột nhiên chết trong vòng tay anh. Anh cứ tỉnh lại là chẳng thể nào ngủ tiếp. Em nói em không buông tha cho anh, được thôi, em hãy quay trở về bên cạnh anh để tùy em thích không buông tha cho anh thế nào cũng được.”
“Tôi sẽ không quay về nữa. Tôi đã sớm không còn yêu anh nữa rồi.”
“Nhưng anh… yêu em.”
“Yêu đơn phương, không thể đi tiếp được”
“Anh… không quan tâm em có yêu anh hay không.” Thịnh Hựu Đình nhớ lại ngày hôm đó Võ Lam cũng đã nói như vậy, nói rằng cô không quan tâm hắn có yêu cô hay không.
Hóa ra người trao ra tình yêu thật sự là một kẻ ngốc tới độ cố chấp cứng đầu một cách mù quáng.
“Thịnh Hựu Đình!”
Thịnh Hựu Đình lại hít một hơi thật sâu: “A Lam, anh nói em nghe, đúng là Mạnh Thiếu Khiên đã mua tài sản ủy thác cho người nhà cậu ta. Cậu ta vốn có thể bảo đảm cho người nhà một cuộc sống yên ổn, nhưng Mạnh Thiếu Khiên đã làm sai một việc đó là cướp mất người phụ nữ của anh. Nguồn tiền mà cậu ta bỏ ra mua tài sản ủy thác đã bị xem là rửa tiền rồi. Có thể toàn bộ bảo hiểm sẽ không còn giá trị nữa. Em nói xem, cậu ta lấy cái gì ra để đảm bảo cho gia đình mình? Em nhất định muốn hại cả gia đình cậu ta bị liên lụy.”
Võ Lam nhắm mắt lại. Lý trí mà cô đang dùng để chống đỡ một cách mạnh mẽ kia đã hoàn toàn sụp đổ: “Buông tha cho Mạnh Thiếu Khiên và gia đình của anh ấy. Buông tha cho tôi, tôi chẳng nợ anh gì cả, chỉ là tôi đã từng yêu anh một cách mù quáng. Tôi đã phải trả một cái giá quá nghiêm trọng. Tôi thấy đủ rồi… Hựu Đình, dừng tay đi.”
“A Lam, không dừng được nữa rồi. Trừ khi anh chết.” Thịnh Hựu Đình nghe thấy những âm thanh tít tít trong điện thoại, cũng đành tắt điện thoại.
Võ Lam ôm lấy Thất Bảo. Cô lại ngủ trên tám đệm ghép bởi những miếng xốp trong phòng dành cho trẻ con. Mạnh Thiếu Khiên vẫn chưa về nhà. Cô biết nỗi khổ của hắn ta. Hồng nhan họa thủy là có thật. Cô đã mắc nợ Mạnh Thiếu Khiên quá nhiều, không thể liên lụy hắn ta thêm được nữa.
Mạnh Thiếu Khiên bận rộn tới hai giờ sáng mới về nhà thì phát hiện trong nhà đã chẳng còn dấu vết của Võ Lam và Thất Bảo nữa. Hắn ta lần lượt đi từng gian phòng trong căn biệt thự tìm kiếm. Mỗi lần bước ra khỏi một căn phòng là trái tim hắn lại nguội lạnh thêm một phần, cho đến khi hắn suy sụp ngồi trên nên đất của phòng dành cho trẻ. Hắn ta cầm trên tay bức thư mà Võ Lam đặt trên gối của Thất Bảo. Mạnh Thiếu Khiên đọc từng từ, từng từ một cho đến hết, trái tim hắn ta đông cứng như băng.
Thế là cô ấy vẫn ra đi. Hắn ta biết chẳng thể nào giữ được cô, và cũng chưa bao giờ bắt giữ cô. Mạnh Thiếu Khiên yêu cô, từ nhỏ người ta đã nói Võ Lam là vợ nuôi từ bé của Mạnh Thiếu Khiên. Nhưng người vợ nuôi từ bé của hắn ta mỗi lần nhìn thấy Thịnh Hựu Đình thì lại tỏ ra si mê.
Lúc đó hắn đố kỵ tới mức phát điên, mà bề ngoài thì vẫn phải cười đùa, phớt lờ đi, thậm chí còn không dám nói thích cô. Hắn ta còn an ủi cô, nói rằng cái gì mà vợ nuôi từ bé hay không nuôi từ bé chứ, phong kiến lạc hậu.
Nhưng Mạnh Thiếu Khiên thật sự muốn quay trở về xã hội thời phong kiến, nếu vậy thì hắn ta sẽ không đánh mất cô nữa.
Cứ nghĩ trưởng thành là được. Kết quả trưởng thành rồi thì cô còn rời xa hắn ta hơn.
Thật buồn cười. Bọn họ đều yêu người mà bản thân chẳng thể có được. Họ đau đớn đến tận xương tủy mà chẳng chịu từ bỏ, nhất định phải thịt nát xương tan mới bằng lòng tỉnh ngộ.
Võ Lam không dám rời khỏi An Thành. Cô đi tới bến xe, định đi tới thành phố hạng hai cách không xa An Thành mà trọ lại. Nếu cách quá xa An Thành, cô sợ Thất Bảo sẽ bị dị ứng.
Cô vừa mới ôm đứa bé rời khỏi xe taxi thì bị mấy gã đàn ông to khỏe mặc áo phông bao vây.
Cảnh Thận Hành nhìn Võ Lam, không dám tin vào người phụ nữ mà mắt hắn ta đang nhìn thấy. Hắn ta vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhếch miệng cười nói: “A Lam, cô lên xe với chúng tôi đi. Đứa bé còn nhỏ, e sẽ bị dọa sợ. Bây giờ Thịnh Hựu Đình chẳng khác nào một kẻ điên. Tôi thì không sợ gì khác, chỉ lo đứa bé chưa từng gặp một người nào điên dại như cậu ta sẽ bị dọa phát khiếp.”
Thịnh Hựu Đình khẽ cười đầy đau khổ: “Ha, em buông tha cho anh từ khi nào vậy? Anh chưa từng ngủ một giấc thật ngon. Em cho rằng nếu anh không động vào Mạnh Thiếu Khiên thì sẽ được em bỏ qua? Anh cứ tưởng em đã chết rồi. Đêm nào anh cũng mơ thấy em, mơ thấy em quay lại, mơ em bỏ đi, mơ em và người khác kết hôn sinh con, không quan tâm tới nỗi đau của anh, mơ em đột nhiên chết trong vòng tay anh. Anh cứ tỉnh lại là chẳng thể nào ngủ tiếp. Em nói em không buông tha cho anh, được thôi, em hãy quay trở về bên cạnh anh để tùy em thích không buông tha cho anh thế nào cũng được.”
“Tôi sẽ không quay về nữa. Tôi đã sớm không còn yêu anh nữa rồi.”
“Nhưng anh… yêu em.”
“Yêu đơn phương, không thể đi tiếp được”
“Anh… không quan tâm em có yêu anh hay không.” Thịnh Hựu Đình nhớ lại ngày hôm đó Võ Lam cũng đã nói như vậy, nói rằng cô không quan tâm hắn có yêu cô hay không.
Hóa ra người trao ra tình yêu thật sự là một kẻ ngốc tới độ cố chấp cứng đầu một cách mù quáng.
“Thịnh Hựu Đình!”
Thịnh Hựu Đình lại hít một hơi thật sâu: “A Lam, anh nói em nghe, đúng là Mạnh Thiếu Khiên đã mua tài sản ủy thác cho người nhà cậu ta. Cậu ta vốn có thể bảo đảm cho người nhà một cuộc sống yên ổn, nhưng Mạnh Thiếu Khiên đã làm sai một việc đó là cướp mất người phụ nữ của anh. Nguồn tiền mà cậu ta bỏ ra mua tài sản ủy thác đã bị xem là rửa tiền rồi. Có thể toàn bộ bảo hiểm sẽ không còn giá trị nữa. Em nói xem, cậu ta lấy cái gì ra để đảm bảo cho gia đình mình? Em nhất định muốn hại cả gia đình cậu ta bị liên lụy.”
Võ Lam nhắm mắt lại. Lý trí mà cô đang dùng để chống đỡ một cách mạnh mẽ kia đã hoàn toàn sụp đổ: “Buông tha cho Mạnh Thiếu Khiên và gia đình của anh ấy. Buông tha cho tôi, tôi chẳng nợ anh gì cả, chỉ là tôi đã từng yêu anh một cách mù quáng. Tôi đã phải trả một cái giá quá nghiêm trọng. Tôi thấy đủ rồi… Hựu Đình, dừng tay đi.”
“A Lam, không dừng được nữa rồi. Trừ khi anh chết.” Thịnh Hựu Đình nghe thấy những âm thanh tít tít trong điện thoại, cũng đành tắt điện thoại.
Võ Lam ôm lấy Thất Bảo. Cô lại ngủ trên tám đệm ghép bởi những miếng xốp trong phòng dành cho trẻ con. Mạnh Thiếu Khiên vẫn chưa về nhà. Cô biết nỗi khổ của hắn ta. Hồng nhan họa thủy là có thật. Cô đã mắc nợ Mạnh Thiếu Khiên quá nhiều, không thể liên lụy hắn ta thêm được nữa.
Mạnh Thiếu Khiên bận rộn tới hai giờ sáng mới về nhà thì phát hiện trong nhà đã chẳng còn dấu vết của Võ Lam và Thất Bảo nữa. Hắn ta lần lượt đi từng gian phòng trong căn biệt thự tìm kiếm. Mỗi lần bước ra khỏi một căn phòng là trái tim hắn lại nguội lạnh thêm một phần, cho đến khi hắn suy sụp ngồi trên nên đất của phòng dành cho trẻ. Hắn ta cầm trên tay bức thư mà Võ Lam đặt trên gối của Thất Bảo. Mạnh Thiếu Khiên đọc từng từ, từng từ một cho đến hết, trái tim hắn ta đông cứng như băng.
Thế là cô ấy vẫn ra đi. Hắn ta biết chẳng thể nào giữ được cô, và cũng chưa bao giờ bắt giữ cô. Mạnh Thiếu Khiên yêu cô, từ nhỏ người ta đã nói Võ Lam là vợ nuôi từ bé của Mạnh Thiếu Khiên. Nhưng người vợ nuôi từ bé của hắn ta mỗi lần nhìn thấy Thịnh Hựu Đình thì lại tỏ ra si mê.
Lúc đó hắn đố kỵ tới mức phát điên, mà bề ngoài thì vẫn phải cười đùa, phớt lờ đi, thậm chí còn không dám nói thích cô. Hắn ta còn an ủi cô, nói rằng cái gì mà vợ nuôi từ bé hay không nuôi từ bé chứ, phong kiến lạc hậu.
Nhưng Mạnh Thiếu Khiên thật sự muốn quay trở về xã hội thời phong kiến, nếu vậy thì hắn ta sẽ không đánh mất cô nữa.
Cứ nghĩ trưởng thành là được. Kết quả trưởng thành rồi thì cô còn rời xa hắn ta hơn.
Thật buồn cười. Bọn họ đều yêu người mà bản thân chẳng thể có được. Họ đau đớn đến tận xương tủy mà chẳng chịu từ bỏ, nhất định phải thịt nát xương tan mới bằng lòng tỉnh ngộ.
Võ Lam không dám rời khỏi An Thành. Cô đi tới bến xe, định đi tới thành phố hạng hai cách không xa An Thành mà trọ lại. Nếu cách quá xa An Thành, cô sợ Thất Bảo sẽ bị dị ứng.
Cô vừa mới ôm đứa bé rời khỏi xe taxi thì bị mấy gã đàn ông to khỏe mặc áo phông bao vây.
Cảnh Thận Hành nhìn Võ Lam, không dám tin vào người phụ nữ mà mắt hắn ta đang nhìn thấy. Hắn ta vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, nhếch miệng cười nói: “A Lam, cô lên xe với chúng tôi đi. Đứa bé còn nhỏ, e sẽ bị dọa sợ. Bây giờ Thịnh Hựu Đình chẳng khác nào một kẻ điên. Tôi thì không sợ gì khác, chỉ lo đứa bé chưa từng gặp một người nào điên dại như cậu ta sẽ bị dọa phát khiếp.”
Bình luận facebook