Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183-190
Chương 183 Tại sao anh lại chịu ly hôn với cô
Cố Tư và Trì Uyên đều không lên tiếng suốt cả bữa cơm.
Cho đến khi ăn xong, Trì Uyên thu dọn bát đũa, Cố Tự đi lên tầng.
Một lát sau cô lại đi xuống.
Lần này, cô thay quần áo và còn trang điểm.
Trì Uyên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy Cố Tư ăn diện như thế thì hơi ngạc nhiên: “Cô muốn ra ngoài à?"
Cố Tư ừ một tiếng: “Tôi đi ra ngoài chơi một lát rồi về.”
Trì Uyên cau mày: “Đã muộn thế này rồi mà còn ra ngoài à?”
Cố Tư chẳng hề để ý, cô nói: “Bây giờ bên ngoài mới náo nhiệt.
Thời điểm này mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.
Trì Uyên lại hỏi tiếp: “Đi với Ninh Tôn à?”
Cố Tư nói đúng vậy, rồi còn cười: “Tôi nghe anh ấy hát, rất hay đấy.
Nói xong, cô đeo túi lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Trì Uyên cứ nhìn theo Cố Tư cho đến khi bóng dáng cô biến mất ngoài sân.
Anh rời tầm mắt đi, đổi kênh tivi.
Vào khoảng thời gian này, nhiều bộ phim truyền hình đang được phát sóng.
Nhưng toàn những bộ phim không đầu không đuôi, xem cũng chẳng có gì thú vị.
Cuối cùng Trì Uyên xem một chương trình khoa học kỹ thuật.
Chương trình này vừa khó hiểu vừa nhàm chán.
Tầm mắt của Trì Uyên đặt trên tivi.
Nhưng nhìn kỹ lại thấy thật ra ánh mắt anh chỉ cố định ở một vị trí.
Rõ ràng anh đang không tập trung.
ở phía bên kia, Cố Tư bắt xe đi đến một quán bar.
Quán bar này khá nhỏ, bên trong chỉ có một khu vực công cộng.
Nhưng mà vẫn rất đông.
Cố Tư vừa đi vào đã trông thấy Ninh Tôn trên sân khấu nhỏ.
Ninh Tôn ôm đàn guitar của mình ngồi trên ghế bar chân cao.
Âm nhạc rất nhẹ nhàng, anh nhẹ giọng hát một bài hát trữ tình.
Thật ra, ở quán bar không thích hợp bật âm nhạc quá nhẹ nhàng.
Bình thường những người đi tìm kích thích đều thích thể loại rock and roll.
Nhưng có lẽ bởi vì giọng của Ninh Tôn khá hay, tiếng hát cất lên giống như đang rủ rỉ kể chuyện.
Vì thế vẫn có nhiều người trong quán bar nghiêm túc lắng nghe.
Cố Tư đi đến tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Bên cạnh Ninh Tôn đã không còn vị trí nào cả, cô chỉ có thể tìm một góc nào đó.
Từ lúc Cố Tự tiến vào, Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy cô.
Anh ta mỉm cười với Cố Tư.
Sau khi ngồi xuống, Cố Tư gọi bia.
Cảm giác đến đây mà gọi nước trái cây thì quá kỳ quái.
Cô chỉ gọi hai chai.
Cố Tư vừa ngồi chưa được bao lâu thì có người tới bắt chuyện.
Lần này Cố Tư không muốn để ý đến những người này, cô dứt khoát chỉ về phía sân khấu: “Bạn tôi kia, tôi không đi một mình.” Những người đến bắt chuyện thấy bạn của cô là Ninh Tôn thì đều rút lui.
Cố Tư đợi một lát, Ninh Tôn hát xong một bài.
Rất nhiều người vỗ tay, có lẽ Ninh Tôn đã quen rồi, anh ta chỉ gật đầu với mọi người xung quanh.
Khi anh tới chỗ mình, Cố Tư cũng vỗ tay: “Này, thật ra tôi cảm thấy anh có thể trở thành thần tượng đấy, anh đã hát hay lại còn đẹp trai, ăn diện một chút nhất định sẽ nổi tiếng”
Ninh Tôn mỉm cười: “Thôi, dù cô nói đúng thì thân phận của tôi cũng không thích hợp.
Một đứa con ngoài giá thú, một khi tin tức này bị lộ ra, chắc chắn anh ta sẽ phải gặp nhiều chỉ trích.
Cố Tư thở dài: “Thật ra việc này không trách anh được, đây cũng không phải là lỗi của anh.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư: “Nếu tất cả mọi người đều nghĩ được như cô thì tốt rồi.”
Cổ Tư xua tay: "Mà thôi, chúng ta không nghĩ nhiều thế nữa. Anh tự lái xe đến đây à? Uống rượu được không?”
Ninh Tôn lắc đầu: “Lát nữa còn phát hát nên tôi không uống.
Bên cạnh có đĩa trái cây, Cổ Tư đẩy sang chỗ anh: “Vậy anh ăn chút trái cây đi, cho trơn giọng.”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư một lúc mới hỏi với giọng tò mò: “Tôi thật sự không hiểu tại sao Trì Uyên lại chịu ly hôn với một cô gái như cô."
Cố Tư ngẩn ra, rồi mỉm cười.
Trông cô có vẻ bất đắc dĩ: “Quan điểm yêu thích của mỗi người là khác nhau, anh ấy không thích tôi thì dù tôi tốt đến mấy cũng vô ích.
Dù tốt đến mức nào đi chăng nữa, với một người không thích bạn.
Chương 184 Bạn gái tôi ở đằng kia
Ninh Tôn ở đây ngồi một lúc rồi quay lại sân khẩu hát một bài.
Vẫn là bản tình ca.
Nhạc rất nhẹ, có thể xem như là hát chạy.
Quán bar bỗng trở nên yên tĩnh, vốn dĩ vẫn còn chút ồn ào, nhưng hiện giờ những âm thanh ấy đã im bặt.
Ánh sáng bên kia được điều chỉnh cho tối hơn, chỉ có Ninh Tôn ngồi ở đó, ánh đèn chiếu rọi, anh ta giống như đang tỏa sáng.
Cố Tư để tay lên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang hát cũng nhìn về phía Cố Tư.
Hai người họ nhìn nhau và mỉm cười.
Lát sau, Cố Tư mở chai bia và gọi một ít đồ ăn.
Mấy món này phải nhắm rượu mới đúng.
Mới đầu Cố Tư muốn uống một chút. Kết quả là độ cồn của rượu ở quán bar này đều không cao.
Uống hết một chai cũng chẳng có cảm giác gì ngoài hơi chếnh choáng.
Cố Tư mở chai thứ hai.
Trong quán bar có người hào phóng, bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài mua hoa đưa cho Ninh Tôn.
Cố Tư tựa vào ghế, cười ngu ngơ.
Chắc hẳn Ninh Tôn hay gặp tình huống như thế rồi.
Tiếng hát dừng lại, Ninh Tôn nói cảm ơn với người nọ.
Anh ta đặt bỏ hoa dưới chân rồi tiếp tục ca hát.
Mà Cố Tư vẫn cứ nhìn chăm chăm bó hoa tươi đó.
Cô sống đến ngần này rồi mà chưa bao giờ được ai tặng hoa.
Chưa từng yêu đương, không biết cảm giác thẹn thùng khi cầm tay con trai là như thế nào.
Đã phải kết hôn với Trì Uyên luôn.
Không nắm tay Trì Uyên, chẳng qua mới đầu khi nhìn thấy anh, đúng là sẽ xấu hổ.
Chỉ có điều sự mến mộ đầy ních trái tim cô, Trì Uyên lại không biết.
Hoặc có lẽ anh biết đấy, nhưng chẳng hề quan tâm.
Cố Tư cong khỏe môi, mặt mày tràn đầy ý cười.
Nhưng trong lòng cô đã chết lặng.
Cũng tốt, bây giờ ly hôn, cô cũng có thể tìm một người ấm áp sưởi ấm lại cho trái tim đã băng giá này của cô.
Tên chó má Trì Uyên ấy đi mà xây dựng hạnh phúc với thứ đàn bà không biết xấu hổ như Tùy Mị đi.
Cô chẳng thèm.
Cố Tư uống chai bia thứ hai, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Cô gọi nhân viên phục vụ đến bảo lấy thêm hai chai nữa.
Nhân viên phục vụ cười nói: “Tôi thấy cô đi với bạn, có lẽ hai chai không đủ, nếu không tôi lấy trước cho cô hai bình, nếu uống không hết thì có thể trả lại.”
Cố Tư nhìn mấy thứ trên bàn, sau đó cũng gật đầu: "Được.”
Cô không thiếu tiền, nên sao cũng được.
Nhân viên phục vụ lui ra, chỉ chốc lát sau anh ta đã xách hai bình bia tới.
Cố Tư mở hai bình bia ra.
Ánh mắt cô quyến rũ vô cùng, cô nói cảm ơn với nhân viên phục vụ.
Đối phương nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không có gì.”
Cố Tư tự rót đầy cốc cho mình, nhìn Ninh Tôn hát xong một bài, anh ta chưa kịp đi xuống thì có một người phụ nữ đến chỗ anh ta.
Rõ ràng người phụ nữ này đã uống say, cô ta loạng choạng bước qua đó, đứng đối diện Ninh Tôn không biết nói cái gì.
Ninh Tôn mỉm cười, anh ta vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình.
Cố Tư không nhẫn nhịn được, thế là khoanh chân ngồi trên ghế.
Cô tựa lưng vào ghế nhìn về phía Ninh Tôn.
Khuôn mặt điển trai cộng thêm hát hay, chắc chắn Ninh Tôn rất được nữ giới thích.
Thật ra, nếu thật sự yêu thích thì thân phận cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.
Nói trắng ra là những việc đó đâu có liên quan gì đến Ninh Tồn.
Rõ ràng là ba anh không khống chế được nửa người dưới của mình.
Không biết người phụ nữ kia nói gì mà Cố Tư thấy Ninh Tôn nở nụ cười, sau đó chỉ hướng cô.
Anh nói gì đó, người phụ nữ say rượu bèn nhìn về phía Cố Tư.
Cố Tư nhưởng mày, ra vẻ khí thế.
Sắc mặt người phụ nữ kia hơi khó coi, cô ta nhìn Cố Tư giây lát rồi xoay người rời đi.
Lúc này Ninh Tôn mới cầm guitar đi đến chỗ cô.
Cố Tư chờ anh ta ngồi xuống rồi mới hỏi: “Sao đấy? Bắt chuyện à?”
Ninh Tôn đặt guitar ở ghế cạnh, ừ một tiếng.
Cố Tư khá tò mò: “Vậy cuối cùng anh nói gì với cô ấy thế? Tôi thấy cô ấy có vẻ không vui.
Ninh Tôn ngước mắt nhìn Cố Tư: “Tôi nói bạn gái tôi ngồi ở đằng kia.
Cô không cảm thấy xấu hổ hay khó chịu chút nào.
Cô ấy còn nói: “Chẳng trách người đó nhìn tôi khó chịu, này, này, anh như thế này không được nha, tự nhiên lấy tôi làm lá chắn, thế này là vô hình tạo thêm kẻ thù cho tôi rồi.” Ninh Tôn cười nói.
“Còn cách nào khác đâu, tôi chỉ có cô là bạn, còn biết nói ai khác ngoài cô đây.” Trên sân khấu, ai đó đã dọn cất ghế của Ninh Tôn, lúc này một ca sĩ Rock n’Roll khác đi lên.
Không khí của quán bắt đầu được hâm nóng lên.
Cố Tư rót rượu cho Ninh Tôn, “Bây giờ uống rượu được không?” Ninh Tôn vẫn lắc đầu, “Tôi lái xe qua.” Cố Tư nói nhỏ rồi cầm lấy cái cốc, “Ừm, vậy tôi uống.” Cô cạn ly, sau đó hỏi Ninh Tôn có phải sau này sẽ về nhà họ Ninh bên kia sống không.
Ninh Tôn gật đầu, “Nhà họ Ninh lớn, còn nhiều phòng trống, tôi thật sự không tìm được lý do để không ở đó.” Ông Ninh cũng kêu người hầu dọn dẹp phòng cho anh ta, cũng chính là muốn để anh sống ở đó lâu dài.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Thật ra thì ở chung với nhau cũng được.
Nếu có chuyện gì thì cũng có người chăm sóc, mặc dù tôi nhìn cũng biết là chẳng thoải mái gì, hôm nay cũng gặp một cặp chị em khó chịu rồi.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Ninh Tôn cười,” Hai người đó từ nhỏ đã được chiều chuộng nên lớn lên tính cách cũng không tốt ”
” Ừ.
“Cố Tư khịt mũi,”Bị bất công cũng chẳng gọi là gì, chỉ là mấy người được chiều chuộng quá, lại cứ ỷ mình có chỗ dựa thì hung hăng, quấy rối làm tổn thương người khác.” Tính cách y hệt bà Trì.
Còn không phải là Trì Chúc đối tốt với bà ta sao.
Hơi cồn bắt đầu thấm vào người Cố Tư, cô bắt đầu nói nhiều.
Cô bắt đầu kể về những ngày cô từng ở nhà họ Trì Cô nói cô rất thảm, ngày nào cũng bị người khác xem thường.
Cố Tư vẫn cười, “Anh có biết ngay cả người hầu cũng âm thầm gọi tôi là đồ bỏ đi không? Tôi đều nghe thấy, bọn họ còn tưởng là tôi không biết, nhưng thực ra tôi biết hết.” Ninh Tôn mím môi nhìn Cố Tư.
Cố Tư luôn tươi cười, “Tôi trong cái nhà đó, là người thấp kém nhất, tất cả mọi người đều có thể dẫm đạp lên tôi, ai cũng nhìn tôi khinh thường, còn có mẹ của Trì Uyên, bất kì lúc nào, bà ta muốn mắng tôi, thì cứ thế mà mắng.
“ Cố Tư hừ một cái,” Cho nên hôm đó, bà ta bị tôi đá một phát, cả người ngớ ngẩn ra.” Khi Cố Tư nhớ lại ngày hôm đó, cô chợt bật cười.
Cô thở dài nhẹ nhõm, “Anh không biết hồi đó tôi đã phải đối mặt với nỗi hận của mình như thế nào.
Tôi rất muốn đi lên để đáp trả.
Bà ta mắng tôi, bà ta còn mang cả cha mẹ của tôi ra mà mắng, hai người bọn họ có phải đồ vật đâu, muốn mắng là mắng sao.” Khi Cố Tư nói điều này, mắt cô ấy đỏ hoe, rồi cô ấy lặp lại,“ Hai người họ không phải đồ vật, giờ họ ở đâu, sống bằng gì.
” Với nụ cười bất lực trên khuôn mặt, Ninh Tôn đột nhiên cau mày.
Cố Tư lại uống một ngụm rượu, nuốt xuống, hừ một tiếng, sau đó nói: “Bây giờ tôi và Trì Uyên đã ly hôn, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi sẽ sống cho tôi, tôi không sợ ai cả, tôi thực sự không sợ bất cứ ai, ai chọc tôi, tôi sẽ cào nát tên đó.
” Cô nói, tạo ra một động tác cào cào, sau đó cô cười một cách ngu ngốc.
Ninh Tôn cũng cười theo, “Không ngờ ở nhà họ Trì cô lại sống như thế này.” Cố Tư cười, “Tôi cũng không nghĩ những người đó coi thường mình nhiều như vậy, nếu có còn sớm biết Trì Uyên cũng không thích mình, tôi nói thật, dù tôi có thích Trì Uyên đi nữa, tôi cũng sẽ không lấy anh ta.” Nàng cũng là người, dựa vào cái gì mà để cho người khác giày xéo.
Cô chỉ ngây thơ khi nghĩ rằng Trì Uyên không yêu cô.
Chuyện tình cảm mà, ở chung, rồi từ từ cũng có.
Hồi đó, cô đã từng rất tự tin.
Cô vội vàng dừng lại, xua tay, “Không được, không được, hình như tôi hơi quá rồi.” Ninh Tôn cũng gật đầu, “Có vẻ như vậy.” Ra ngoài uống nhiều quá cũng không tốt.
Cố Tư chuẩn bị đứng dậy, “Không được rồi, tôi phải về nhà thôi, tôi uống nhiều quá, ở bên ngoài sẽ không an toàn.” Ninh Tôn bật cười, sau đó đứng dậy đến đỡ Cố Tư, “ Để tôi đưa cô về.” Cố Tư nhìn lên Ninh Tôn, sau đó gật đầu, “ Được, được, nhưng cũng nên tranh thủ chở tôi về sớm, ở ngoài đường giờ này cũng dễ gặp người xấu gây phiền phức.” Đi đường gặp chuyện xấu, suy nghĩ cũng vẫn còn cẩn thận.
Ninh Tôn lấy cây đàn của mình rồi đỡ Cố Tư ra ngoài.
Hai người lên xe của anh ta.
Trong xe, Cố Tư đã ngủ thiếp đi.
Cô ngả người ra ghế, khuôn mặt đỏ bừng.
Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ, cô vậy mà tin tưởng anh, đã nói nhiều như vậy, còn uống khá nhiều rượu.
Cô còn không nghĩ, anh nếu là người xấu, thì cô phải làm sao đây.
Ninh Tôn khởi đông xe rồi lái về phía nhà của Cố Tư.
Khi đến nhà Cố Tư thì thời gian cũng không còn sớm.
Trì Uyên ngồi trên sofa vẫn còn chưa ngũ, kênh TV không biết đổi bao nhiêu lần.
Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Anh trông có chút phiền muộn, còn xem giờ liên tục Thời gian trôi qua một chút, sự kiên nhẫn của anh cũng mất đi một chút.
Cuối cùng, bên ngoài có tiếng xe truyền đến, rồi một tia sáng vụt qua.
Trì Uyên lập tức đứng dậy Xe của Ninh Tôn dừng ở cổng sân.
Cố Tư còn ngủ.
Ninh Tôn gọi cô hai lần, nhưng cô không tỉnh.
Cuối cùng, Ninh Tôn không còn cách nào, ôm Cố Tư xuống xe.
Đây lần đầu anh ôm một cô gái, không ngờ lại nhẹ như vậy.
Ninh Tôn cúi đầu nhìn Cố Tư, dáng vẻ bất cần, không có chút đề phòng nào, nếu gặp người không đứng đắn, thì chắc sẽ xảy ra mấy chuyện không hay.
Ninh Tôn bước vào cổng sân ôm Cố Tư, Trì Uyên ở cửa cũng bước ra.
Gương mặt anh u ám trầm trọng.
Anh ta đi tới, trực tiếp nói: “Đưa cho tôi.” Ninh Tôn không buông tay, “Đi vào rồi nói sau.” Anh ta vòng qua Trì Uyên rồi vào nhà.
Đây là lần đầu tiên vào nhà của Cố Tư, cảm thấy trang trí rất ấm áp.
Lần này Trì Uyên bước đến, không hỏi han gì nữa, chỉ đi thẳng đến chỗ Cố Tư.
Anh bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Lúc ra về đóng cửa giúp tôi, đóng luôn cả cửa cổng.” Ninh Tôn đứng đó, nhìn Trì Uyên biến mất ở góc cầu thang, ôm Cố Tư trước khi quay người rời đi.
Còn Trì Uyên, ôm Cố Tư đến thẳng phòng của cô, ném cô lên trên giường.
Cố Tư đã lật úp trên giường hai lần, nhưng cô vẫn không thức dậy.
Cô càu nhàu, trở mình rồi trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Mùi rượu bám đầy cơ thể.
Trì Uyên xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước lại dừng lại.
Căn bệnh sạch sẽ lại dở chứng khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Anh không thể nhìn nổi hình tượng này.
Thế là đứng đắn đo một lúc, anh xoay người lại, đỡ Cố Tư, “Tỉnh dậy đi, rồi thay áo quần đi.” Cố Tư mà tỉnh được mới là lạ, cô đã ngủ một giấc thật sâu.
Trì Uyên hít thở sâu hai hơi rồi cởi quần áo cho Cố Tư.
Anh xoay người đi vào tủ tìm bộ đồ ngủ của Cố Tư, lấy bộ đồ ngủ ra nhìn Cố Tư đang nằm trên giường nghiêng người.
Cảm thấy bất lực, anh quay người đi vào phòng tắm lần nữa, cho nước vào bồn tắm.
Đứng bên bồn tắm, nhìn nước trong bồn từ từ dâng lên.
Trì Uyên không biết mình đang làm gì.
Theo lí trí, anh chỉ nên ném cô lên giường rồi mặc kệ.
Nhưng trên thực tế, anh lại mở nước, rồi đem Cố Tư đặt vào bồn tắm.
Quần áo bó sát, đều không được cởi ra.
Để nguyên như vậy, đặt vào Cố Tư đã cảm nhận được điều đó sau khi thấm nước Cô mờ màng mở mắt ra, nhưng cô vẫn biết là Trì Uyên “Là anh, em có về nhà rồi phải không?” Trì Uyên không tức giận, “Ừ, về đến nhà rồi, tôi còn phải hầu hạ cô đây.” Cố Tư nhắm mắt lại, cô cười ngốc, “Vậy thì tôi yên tâm rồi
“Cố Tư, nói thật đi, em có thích Ninh Tôn không.” Cố Tư dường như lại chìm vào giấc ngủ mà không hề trả lời anh.
Trì Uyên không để ý nhiều nữa, chỉ tự nhủ: “Thích cũng được, nhưng mà em cũng phải có thời gian tiếp xúc lâu một chút, mới nhìn xem tính cách người ta thế nào, thì hãy yên tâm ra ngoài đi chơi với anh ta, em đã quen anh ta bao lâu đâu, không biết gan ở đâu mà em còn uống đến như thế này trước mặt người ta, trong đầu em chứa cái gì vậy.
” Cố Tư nghiêng đầu không có ý thức.
Trì Uyên nói tiếp, “Nhà họ Ninh quá phức tạp.
Em và Ninh Tôn thật sự không thích hợp.
Thân phận của Ninh Tôn trong nhà họ Ninh không có tiếng nói, sau nay em theo anh ta về đó, so với nhà họ Trì còn bết bát hơn, chuyện này em còn không rõ sao.” Anh nhìn Cố Tư, có phần bất lực,” Tôi hứa với ông nội sẽ tốt với em, vậy nên tôi nhất định phải tìm người tin cậy giao cô cho anh ta, Cố Tư, em cũng phải cảnh giác một chút, tìm người thực sự sự có thể dựa vào, em có biết không.” Cố Tư bây giờ không biết gì cả, và cô ấy cũng chưa mơ.
Cô ấy nghiêng đầu ngủ một giấc thật yên bình.
Trì Uyên giúp cô rửa tay chân, sau đó mang cô ra khỏi bồn tắm.
Bị giày vò lần hai, Cố Tư hơi khó chịu.
Quần áo nội y bên trong bị ngấm nước dính chặt vào người.
Cô kêu hai tiếng, rồi tháo dây đeo trên vai.
Sau đó mơ mơ màng màng đưa tay ra phía sau, “Thật khó chịu.” Trì Uyên thở dài ấn tay Cố Tư, “Được rồi, có khó chịu cũng đợi tôi ra ngoài rồi hãy cởi.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Cố Tư có thể nghe được tiếng anh sao? Cô hất tay Trì Uyên ra rồi cởi bỏ phần trên với vài động tác.
Trì Uyên nghiến răng, đi lấy khăn tắm.
Kết quả là khi anh ta quay lại, động tác của Cố Tư nhanh chóng, đều cởi hết cả phần dưới.
Trì Uyên căng cả cơ trên người, nhanh đến quấn khăn tắm cho Cố Tư.
Sau đó anh ôm cô đi ra ngoài.
Cố Tư cảm thấy khó chịu nên lẩm bẩm không thôi, “Tôi hơi nóng, tôi muốn nôn, tôi còn chóng mặt …” Trì Uyên ôm cô vào giường.
Anh ấy đi lấy đồ ngủ, muốn mặc cho Cố Tư.
Kết quả là không biết có phải là giày vò cô như vậy không, Cố Tư có chút tỉnh táo.
Cô lăn người rồi ngồi xuống giường.
Cô ấy nhìn Trì Uyên với vẻ mặt vô tội.
Trong tình huống này, cô ấy dường như không nhận thấy điều gì bất ổn.
Lúc này Trì Uyên có chút không dám nhìn Cố Tư.
Cô ấy trông như thế này, dường như rất giống với đêm tân hôn.
Đêm tân hôn khi đó, cô cũng dáng vẻ này, một gương mặt ngay thơ.
Trì Uyên bước tới, “Đồ ngủ ở đây, em tự mặt vào đi.” Cố Tư thở dài, sau đó đứng dậy xuống giường.
Cô chạy về phía Trì Uyên.
Trên miệng nói khẽ, “Trì Uyên, em hơi lạnh.” Lạnh cũng phải, đang không mặc gì, cơ thể còn bị ướt.
Trì Uyên thậm chí không dám nghe giọng nói của cô.
Đầu óc có hơi mất kiểm soát, cũng cố không suy nghĩ tưởng tượng nhiều.
Cố Tư ra khỏi giường, dùng sức ôm Trì Uyên từ phía sau, “Trì Uyên, em vẫn còn hơi sợ.” Trì Uyên ngẩng đầu lên, yết hầu của anh chuyển động, “Quay lại giường, nằm xuống ngủ đi, ngủ dậy, mọi thử đều ổn thôi.” Cố Tư lúc này hơi bối rối, cô ấy hơi phân vân giữa lúc này và lúc trước.
Cô thấp giọng nói: “Đừng trách em, em cũng muốn ông nội khỏe hơn.” Trì Uyên cau mày không nói gì.
Cố Tư lại nói, “Nhưng mà dù em có đến, xung hĩ cũng chẳng có tác dụng gì.” Trì Uyên vẫn không nói, Cố Tư buông anh ra, đi vòng qua và đứng đối diện với Trì Uyên, “Trì Uyên, anh không trách tôi chứ.” Cố Tư cứ đứng chỗ này mà không có mảnh vải che thân, trừ khi Trì Uyên đã chết.
Anh quay đầu bỏ mặc Cố Tư, “Em mau đi nghỉ đi, tôi đi trước đây.” Nói xong, Trì Uyên đi vòng qua cô đi ra cửa.
Không ngờ Cố Tư lao vào vòng tay của Trì Uyên, “Đừng đừng, anh lại muốn ngủ trong thư phòng, chúng ta là vợ chồng, sao anh lại luôn ngủ ở thư phòng.”
Trong lúc cô hỗn loạn, cứ nghĩ là mình vẫn còn đang kết hôn với Trì Uyên, nên cố gắng nhẫn nại.
Cô vội vàng, dứt khoát nhón chân ôm lấy cổ Trì Uyên, hôn anh.
Phải nói rằng xác suất ngoại tình của đàn ông giàu lớn hơn nhiều so với đàn ông nghèo.
Là vì điều gì.
Còn không phải có nhiều người chủ động lao vào vòng tay của họ.
Mà những người phụ nữ đó hầu hết đều xinh đẹp.
Người đàn ông muốn tránh khỏi sự cám dỗ, căn bản không phải là một việc dễ dàng.
Giống như Trì Uyên bây giờ.
Anh thực sự biết rõ bản thân nên đẩy Cố Tư ra.
Biết rằng không thể cùng Cố Tư dây dưa mãi như vậy.
Bản thân bây giờ sống chung dưới một mái nhà, đã là không thích hợp.
Nếu thân thể còn không tách ra, sau này sẽ càng ngày càng nhiều phiền phức.
Nhưng những điều này, cũng cần suy nghĩ lại.
Đôi tay anh dường như không nghe lời, ôm lấy Cố Tư, dây dưa rồi ngã xuống một bên giường.
Cố Tư trầm giọng: “Trì Uyên, anh có thể đừng ghét em được không.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Trì Uyên cảm thấy lồng ngực chấn động, không thể biết nó như thế nào ngay lập tức trào lên.
Thật chua cay, khó chịu.
Anh nói: “Tôi không có ghét em.” Không có ghét, chỉ là cảm thấy không phù hợp.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ thân thể, anh thật sự không tìm được điểm nào hòa hợp hơn giữa hai người.
Ngay từ đầu, cô không phải mẫu người mà anh muốn.
Cố Tư dường như là nhận được sự bảo đảm của anh, rất vui vẻ, cũng rất phối hợp.
Loại chuyện này, bọn họ đã làm vô số lần.
Trì Uyên giơ tay tắt đèn.
Trong bóng tối, anh mở miệng: “Em đừng trách tôi.” Cố Tư căn bản không hiểu được câu nói kia, cô vẫn cười: “ Không trách không trách, em trước giờ chưa từng trách anh.” Nói xong, cô ôm lấy Trì Uyên, lại hôn anh.
Đêm tối mới là nơi cái ác sinh sôi.
Những tiếng rì rầm, những âm thanh dây dưa, nối tiếp nhau trong các phòng dù đã cách âm.
Dường như chỉ có những lúc như vậy, Trì Uyên mới có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Anh chỉ đơn thuần là muốn có được.
Rất đơn giản.
Đầu Cố Tư hỗn loạn, ôm lấy Trì Uyên nói những lời thích anh.
Trì Uyên cười, cũng không cho là thật.
Một người say rượu, thời gian cũng nhầm lẫn, có thể nói được điều gì thật.
Tiếp tục dây dưa đến nửa đêm, hai người mới đi ngủ.
Cổ Tư ôm lấy tay Trì Uyên, dáng vẻ rất an yên thoải mái.
Ngủ không được bao lâu, Trì Uyên liền tỉnh.
Anh nhìn thời gian, cần thức dậy đi làm rồi.
Cố Tư đang ôm lấy tay anh, chân gác lên chân anh, mặt úp vào ngực anh, ngủ một cách yên bình.
Trì Uyên chậm rãi đẩy cô ra, xuống giường lấy quần áo của mình.
Anh trở lại phòng mình, trước tiên đi vào phòng tắm tắm một cái.
Hai người sau khi ly hôn, vẫn có nhiều cơ hội tiếp xúc thân thể hơn.
Trì Uyên lần này dường như đã quen, không còn nghĩ ngợi quá nhiều.
Anh dọn dẹp nhanh chóng, trực tiếp đi xuống lầu, lái xe đến công ty.
Cố Tư vẫn còn đang ngủ.
Chỉ sau khi Trì Uyên rời đi, cô mới bắt đầu mơ.
Giấc mơ này hơi hỗn loạn.
Cô mơ thấy Trì Uyên đè lên người mình, làm những chuyện khiến cô mặt đỏ tim đập.
Bình thường Trì Uyên lạnh lùng như vậy, lại có thể nói ra những lời yêu thương nóng bỏng.
Lòng Cố Tư rất vui, mặc dù là trong mơ, khóe miệng cũng chầm chậm nhếch lên.
Cô ngủ một giấc đến tận trưa, sau đó bởi vì đói bụng mà tỉnh dậy.
Cô mở mắt, khi nhìn thấy chùm đèn, vẫn không biết rõ bản thân đang ở đâu.
Trong đầu có chút hỗn độn.
Cố Tư nằm trên giường, đá mền sang một bên.
Cô từ từ sờ cơ thể mình, lông mày liền cau lại.
Thế mà lại không mặc gì Không đúng nha.
Cô có một số thói quen riêng khi đi ngủ, nhất định phải mặc đồ ngủ.
Cố tư nằm một bên, quay đầu nhìn xung quanh, rồi từ từ ngồi dậy.
Đây là phòng của cô, cô nhận ra được.
Chỉ là làm sao cô về phòng, điều này có chút nghĩ không ra.
Cố Tư cúi đầu nhìn cơ thể nhìn.
Có điều gì không ổn với cơ thể, có thể tự nhiên nhận ra được.
Cô thở dài, đây là tình huống gì, trong lúc say rượu, lại xảy ra chuyện?
Buổi chiều ở nhà xem sách thi bằng lái xe.
Nhiều câu hỏi không hiểu được, cuối cùng cũng phải lên Baidu tìm đáp án.
Cố Tư dành cả buổi chiều trong phòng sách nghiên cứu, sau đó vươn vai.
Từ từ đứng dậy.
Tinh thần cô thực sự rất tốt.
Không còn bối rối như trước.
Không phải chỉ mới là ngủ với nhau, trước giờ cũng làm nhiều lần rồi sao.
Có chuyện gì mà to tát.
Một lần và nhiều lần, thực sự không có khác biệt cơ bản.
Cố Tư đợi thời gian gần đến, đi xuống lầu nấu cơm.
Anh đã trở về.
Cố Tư nhanh chóng nhìn thời gian, Trì Uyên có lẽ là tan sở trở về nhà.
Thật sự không dễ dàng.
Anh hiếm khi trở về đúng giờ như vậy.
Trì Uyên bước vào cửa, thực sự nhìn thấy Cố Tư đang ở trong bếp.
Anh tiếp tục di chuyển, thay giày, đi quanh phòng khách, sau đó đi đến cửa bếp.
Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Biểu cảm Trì Uyên rất bình thường, giọng điệu cũng như thường lệ: “ Có cần tôi giúp gì không?” Cố Tư không nhìn anh, chỉ nói: “ Không cần, sắp ăn được rồi.” Trì Uyên xoay người đi rửa tay.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người đều giả vờ như không có chuyện gì, như vậy cũng tốt.
Cô cảm thấy, bản thân dường như đã tìm ra cách để giải quyết vấn đề này.
Trong lúc ăn cơm hai người cũng không nói chuyện.
Thực tế bình thường sống chung với nhau, cũng không có hình thức gì nhiều.
Nếu không có việc gì quan trọng, thì cũng không cần nói chuyện.
Điện thoại Trì Uyên để trên bàn, lúc gần ăn xong, Cố Tư thấy màn hình điện thoại anh sáng lên.
Trì Uyên chỉ là liếc nhìn, không lên tiếng, cũng không cầm xem.
Màn hình sáng lên một lát rồi tối dần đi.
Trì Uyên chậm rãi ăn cơm, sau đó mới cầm điện thoại “Cô ăn xong thì để đó, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp.” Cố Tư cũng không nói gì, nhìn Trì Uyên cầm điện thoại đi ra sân.
Anh cách một chút mới nghe điện thoại.
Cố Tư nhìn chăm chú bóng lưng Trì Uyên.
Anh đút một tay vào túi, thẳng người.
Người đàn ông này, thực sự là, ngoại trừ không yêu cô, cũng không tìm được lỗi lầm gì.
Cô thở dài, cúi đầu ăn cơm.
Cũng không nói nhất định đợi Trì Uyên đến dọn dẹp, dù sao thì đó cũng là quá trình cho bát đũa vào máy rửa chén.
Cô không phải là không làm được.
Cố Tư bên này dọn dẹp xong, đi ra phòng khách.
Rốt cuộc Trì Uyên vẫn còn ở trong sân, cũng đang còn nghe điện thoại.
Cố Tư không muốn đến gần nghe những gì Trì Uyên nói.
Mặc dù lại chuyện này, cô trước kia cũng hiếm khi làm.
Cô chỉ nhìn Trì Uyên hai cái, liền quay người đi lên lầu.
Quay về phòng, tiếp tục xem những thông tin liên quan đến việc thi bằng lái xe trên điện thoại.
Cô có chút lười biếng, dựa trên giường, chân tay dang rộng.
Trong chốc lát, cửa phòng bị gõ.
Cố Tư nhanh chóng ngồi dậy: “ Vào đi.” Trì Uyên không vào, chỉ mở cửa, đứng ở cửa nhìn Cố Tư: “Tôi đi ra ngoài một lát, không biết khi nào về, cô nhớ đóng cửa sổ.” Cố Tư nhìn Trì Uyên: “Anh đi ra ngoài, làm gì vậy?” Trì Uyên chỉ nói một câu có việc, dáng vẻ như vậy là không muốn nói với cô.
Cố Tư gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Đợi Trì Uyên đi khỏi, Cố Tư liền xuống giường, đi đến cửa sổ nhìn.” Cô nhìn xe Trì Uyên từ nhà đi ra, sau đó cười lạnh một tiếng.
Vừa rồi không hỏi nhiều, thực sự cô cũng không muốn biết, anh rốt cuộc ra ngoài làm gì.
Cố Tư quay về giường, nội dung sách thi bằng lái không xem được nữa.
Cô dứt khoát đi xuống lầu, đóng cửa, cửa sổ lại, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Rốt cuộc Trì Uyên mấy giờ thì về nhà, Cố Tư cũng không rõ.
Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, cô đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong sân vắng, không có xe của Trì Uyên.
Nói cách khác anh vẫn chưa về nhà.
Cố Tư không khỏi nghĩ rằng, người đàn ông này tối hôm qua vừa làm chuyện đó xong.
Hôm nay vẫn còn tinh lực đi giao du với người phụ nữ bên ngoài sao.
Cố Tư và Trì Uyên đều không lên tiếng suốt cả bữa cơm.
Cho đến khi ăn xong, Trì Uyên thu dọn bát đũa, Cố Tự đi lên tầng.
Một lát sau cô lại đi xuống.
Lần này, cô thay quần áo và còn trang điểm.
Trì Uyên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy Cố Tư ăn diện như thế thì hơi ngạc nhiên: “Cô muốn ra ngoài à?"
Cố Tư ừ một tiếng: “Tôi đi ra ngoài chơi một lát rồi về.”
Trì Uyên cau mày: “Đã muộn thế này rồi mà còn ra ngoài à?”
Cố Tư chẳng hề để ý, cô nói: “Bây giờ bên ngoài mới náo nhiệt.
Thời điểm này mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm.
Trì Uyên lại hỏi tiếp: “Đi với Ninh Tôn à?”
Cố Tư nói đúng vậy, rồi còn cười: “Tôi nghe anh ấy hát, rất hay đấy.
Nói xong, cô đeo túi lên rồi xoay người đi ra ngoài.
Trì Uyên cứ nhìn theo Cố Tư cho đến khi bóng dáng cô biến mất ngoài sân.
Anh rời tầm mắt đi, đổi kênh tivi.
Vào khoảng thời gian này, nhiều bộ phim truyền hình đang được phát sóng.
Nhưng toàn những bộ phim không đầu không đuôi, xem cũng chẳng có gì thú vị.
Cuối cùng Trì Uyên xem một chương trình khoa học kỹ thuật.
Chương trình này vừa khó hiểu vừa nhàm chán.
Tầm mắt của Trì Uyên đặt trên tivi.
Nhưng nhìn kỹ lại thấy thật ra ánh mắt anh chỉ cố định ở một vị trí.
Rõ ràng anh đang không tập trung.
ở phía bên kia, Cố Tư bắt xe đi đến một quán bar.
Quán bar này khá nhỏ, bên trong chỉ có một khu vực công cộng.
Nhưng mà vẫn rất đông.
Cố Tư vừa đi vào đã trông thấy Ninh Tôn trên sân khấu nhỏ.
Ninh Tôn ôm đàn guitar của mình ngồi trên ghế bar chân cao.
Âm nhạc rất nhẹ nhàng, anh nhẹ giọng hát một bài hát trữ tình.
Thật ra, ở quán bar không thích hợp bật âm nhạc quá nhẹ nhàng.
Bình thường những người đi tìm kích thích đều thích thể loại rock and roll.
Nhưng có lẽ bởi vì giọng của Ninh Tôn khá hay, tiếng hát cất lên giống như đang rủ rỉ kể chuyện.
Vì thế vẫn có nhiều người trong quán bar nghiêm túc lắng nghe.
Cố Tư đi đến tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Bên cạnh Ninh Tôn đã không còn vị trí nào cả, cô chỉ có thể tìm một góc nào đó.
Từ lúc Cố Tự tiến vào, Ninh Tôn cũng đã nhìn thấy cô.
Anh ta mỉm cười với Cố Tư.
Sau khi ngồi xuống, Cố Tư gọi bia.
Cảm giác đến đây mà gọi nước trái cây thì quá kỳ quái.
Cô chỉ gọi hai chai.
Cố Tư vừa ngồi chưa được bao lâu thì có người tới bắt chuyện.
Lần này Cố Tư không muốn để ý đến những người này, cô dứt khoát chỉ về phía sân khấu: “Bạn tôi kia, tôi không đi một mình.” Những người đến bắt chuyện thấy bạn của cô là Ninh Tôn thì đều rút lui.
Cố Tư đợi một lát, Ninh Tôn hát xong một bài.
Rất nhiều người vỗ tay, có lẽ Ninh Tôn đã quen rồi, anh ta chỉ gật đầu với mọi người xung quanh.
Khi anh tới chỗ mình, Cố Tư cũng vỗ tay: “Này, thật ra tôi cảm thấy anh có thể trở thành thần tượng đấy, anh đã hát hay lại còn đẹp trai, ăn diện một chút nhất định sẽ nổi tiếng”
Ninh Tôn mỉm cười: “Thôi, dù cô nói đúng thì thân phận của tôi cũng không thích hợp.
Một đứa con ngoài giá thú, một khi tin tức này bị lộ ra, chắc chắn anh ta sẽ phải gặp nhiều chỉ trích.
Cố Tư thở dài: “Thật ra việc này không trách anh được, đây cũng không phải là lỗi của anh.”
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tư: “Nếu tất cả mọi người đều nghĩ được như cô thì tốt rồi.”
Cổ Tư xua tay: "Mà thôi, chúng ta không nghĩ nhiều thế nữa. Anh tự lái xe đến đây à? Uống rượu được không?”
Ninh Tôn lắc đầu: “Lát nữa còn phát hát nên tôi không uống.
Bên cạnh có đĩa trái cây, Cổ Tư đẩy sang chỗ anh: “Vậy anh ăn chút trái cây đi, cho trơn giọng.”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư một lúc mới hỏi với giọng tò mò: “Tôi thật sự không hiểu tại sao Trì Uyên lại chịu ly hôn với một cô gái như cô."
Cố Tư ngẩn ra, rồi mỉm cười.
Trông cô có vẻ bất đắc dĩ: “Quan điểm yêu thích của mỗi người là khác nhau, anh ấy không thích tôi thì dù tôi tốt đến mấy cũng vô ích.
Dù tốt đến mức nào đi chăng nữa, với một người không thích bạn.
Chương 184 Bạn gái tôi ở đằng kia
Ninh Tôn ở đây ngồi một lúc rồi quay lại sân khẩu hát một bài.
Vẫn là bản tình ca.
Nhạc rất nhẹ, có thể xem như là hát chạy.
Quán bar bỗng trở nên yên tĩnh, vốn dĩ vẫn còn chút ồn ào, nhưng hiện giờ những âm thanh ấy đã im bặt.
Ánh sáng bên kia được điều chỉnh cho tối hơn, chỉ có Ninh Tôn ngồi ở đó, ánh đèn chiếu rọi, anh ta giống như đang tỏa sáng.
Cố Tư để tay lên bàn, chống cằm nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn.
Ninh Tôn đang hát cũng nhìn về phía Cố Tư.
Hai người họ nhìn nhau và mỉm cười.
Lát sau, Cố Tư mở chai bia và gọi một ít đồ ăn.
Mấy món này phải nhắm rượu mới đúng.
Mới đầu Cố Tư muốn uống một chút. Kết quả là độ cồn của rượu ở quán bar này đều không cao.
Uống hết một chai cũng chẳng có cảm giác gì ngoài hơi chếnh choáng.
Cố Tư mở chai thứ hai.
Trong quán bar có người hào phóng, bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài mua hoa đưa cho Ninh Tôn.
Cố Tư tựa vào ghế, cười ngu ngơ.
Chắc hẳn Ninh Tôn hay gặp tình huống như thế rồi.
Tiếng hát dừng lại, Ninh Tôn nói cảm ơn với người nọ.
Anh ta đặt bỏ hoa dưới chân rồi tiếp tục ca hát.
Mà Cố Tư vẫn cứ nhìn chăm chăm bó hoa tươi đó.
Cô sống đến ngần này rồi mà chưa bao giờ được ai tặng hoa.
Chưa từng yêu đương, không biết cảm giác thẹn thùng khi cầm tay con trai là như thế nào.
Đã phải kết hôn với Trì Uyên luôn.
Không nắm tay Trì Uyên, chẳng qua mới đầu khi nhìn thấy anh, đúng là sẽ xấu hổ.
Chỉ có điều sự mến mộ đầy ních trái tim cô, Trì Uyên lại không biết.
Hoặc có lẽ anh biết đấy, nhưng chẳng hề quan tâm.
Cố Tư cong khỏe môi, mặt mày tràn đầy ý cười.
Nhưng trong lòng cô đã chết lặng.
Cũng tốt, bây giờ ly hôn, cô cũng có thể tìm một người ấm áp sưởi ấm lại cho trái tim đã băng giá này của cô.
Tên chó má Trì Uyên ấy đi mà xây dựng hạnh phúc với thứ đàn bà không biết xấu hổ như Tùy Mị đi.
Cô chẳng thèm.
Cố Tư uống chai bia thứ hai, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Cô gọi nhân viên phục vụ đến bảo lấy thêm hai chai nữa.
Nhân viên phục vụ cười nói: “Tôi thấy cô đi với bạn, có lẽ hai chai không đủ, nếu không tôi lấy trước cho cô hai bình, nếu uống không hết thì có thể trả lại.”
Cố Tư nhìn mấy thứ trên bàn, sau đó cũng gật đầu: "Được.”
Cô không thiếu tiền, nên sao cũng được.
Nhân viên phục vụ lui ra, chỉ chốc lát sau anh ta đã xách hai bình bia tới.
Cố Tư mở hai bình bia ra.
Ánh mắt cô quyến rũ vô cùng, cô nói cảm ơn với nhân viên phục vụ.
Đối phương nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không có gì.”
Cố Tư tự rót đầy cốc cho mình, nhìn Ninh Tôn hát xong một bài, anh ta chưa kịp đi xuống thì có một người phụ nữ đến chỗ anh ta.
Rõ ràng người phụ nữ này đã uống say, cô ta loạng choạng bước qua đó, đứng đối diện Ninh Tôn không biết nói cái gì.
Ninh Tôn mỉm cười, anh ta vẫn kiểm soát tốt biểu cảm của mình.
Cố Tư không nhẫn nhịn được, thế là khoanh chân ngồi trên ghế.
Cô tựa lưng vào ghế nhìn về phía Ninh Tôn.
Khuôn mặt điển trai cộng thêm hát hay, chắc chắn Ninh Tôn rất được nữ giới thích.
Thật ra, nếu thật sự yêu thích thì thân phận cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.
Nói trắng ra là những việc đó đâu có liên quan gì đến Ninh Tồn.
Rõ ràng là ba anh không khống chế được nửa người dưới của mình.
Không biết người phụ nữ kia nói gì mà Cố Tư thấy Ninh Tôn nở nụ cười, sau đó chỉ hướng cô.
Anh nói gì đó, người phụ nữ say rượu bèn nhìn về phía Cố Tư.
Cố Tư nhưởng mày, ra vẻ khí thế.
Sắc mặt người phụ nữ kia hơi khó coi, cô ta nhìn Cố Tư giây lát rồi xoay người rời đi.
Lúc này Ninh Tôn mới cầm guitar đi đến chỗ cô.
Cố Tư chờ anh ta ngồi xuống rồi mới hỏi: “Sao đấy? Bắt chuyện à?”
Ninh Tôn đặt guitar ở ghế cạnh, ừ một tiếng.
Cố Tư khá tò mò: “Vậy cuối cùng anh nói gì với cô ấy thế? Tôi thấy cô ấy có vẻ không vui.
Ninh Tôn ngước mắt nhìn Cố Tư: “Tôi nói bạn gái tôi ngồi ở đằng kia.
Chương 185: Hồi đó, cô đã từng rất tự tin.
Cố Tư cười haha khi nghe Ninh Tôn nói vậy.Cô không cảm thấy xấu hổ hay khó chịu chút nào.
Cô ấy còn nói: “Chẳng trách người đó nhìn tôi khó chịu, này, này, anh như thế này không được nha, tự nhiên lấy tôi làm lá chắn, thế này là vô hình tạo thêm kẻ thù cho tôi rồi.” Ninh Tôn cười nói.
“Còn cách nào khác đâu, tôi chỉ có cô là bạn, còn biết nói ai khác ngoài cô đây.” Trên sân khấu, ai đó đã dọn cất ghế của Ninh Tôn, lúc này một ca sĩ Rock n’Roll khác đi lên.
Không khí của quán bắt đầu được hâm nóng lên.
Cố Tư rót rượu cho Ninh Tôn, “Bây giờ uống rượu được không?” Ninh Tôn vẫn lắc đầu, “Tôi lái xe qua.” Cố Tư nói nhỏ rồi cầm lấy cái cốc, “Ừm, vậy tôi uống.” Cô cạn ly, sau đó hỏi Ninh Tôn có phải sau này sẽ về nhà họ Ninh bên kia sống không.
Ninh Tôn gật đầu, “Nhà họ Ninh lớn, còn nhiều phòng trống, tôi thật sự không tìm được lý do để không ở đó.” Ông Ninh cũng kêu người hầu dọn dẹp phòng cho anh ta, cũng chính là muốn để anh sống ở đó lâu dài.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Thật ra thì ở chung với nhau cũng được.
Nếu có chuyện gì thì cũng có người chăm sóc, mặc dù tôi nhìn cũng biết là chẳng thoải mái gì, hôm nay cũng gặp một cặp chị em khó chịu rồi.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Ninh Tôn cười,” Hai người đó từ nhỏ đã được chiều chuộng nên lớn lên tính cách cũng không tốt ”
” Ừ.
“Cố Tư khịt mũi,”Bị bất công cũng chẳng gọi là gì, chỉ là mấy người được chiều chuộng quá, lại cứ ỷ mình có chỗ dựa thì hung hăng, quấy rối làm tổn thương người khác.” Tính cách y hệt bà Trì.
Còn không phải là Trì Chúc đối tốt với bà ta sao.
Hơi cồn bắt đầu thấm vào người Cố Tư, cô bắt đầu nói nhiều.
Cô bắt đầu kể về những ngày cô từng ở nhà họ Trì Cô nói cô rất thảm, ngày nào cũng bị người khác xem thường.
Cố Tư vẫn cười, “Anh có biết ngay cả người hầu cũng âm thầm gọi tôi là đồ bỏ đi không? Tôi đều nghe thấy, bọn họ còn tưởng là tôi không biết, nhưng thực ra tôi biết hết.” Ninh Tôn mím môi nhìn Cố Tư.
Cố Tư luôn tươi cười, “Tôi trong cái nhà đó, là người thấp kém nhất, tất cả mọi người đều có thể dẫm đạp lên tôi, ai cũng nhìn tôi khinh thường, còn có mẹ của Trì Uyên, bất kì lúc nào, bà ta muốn mắng tôi, thì cứ thế mà mắng.
“ Cố Tư hừ một cái,” Cho nên hôm đó, bà ta bị tôi đá một phát, cả người ngớ ngẩn ra.” Khi Cố Tư nhớ lại ngày hôm đó, cô chợt bật cười.
Cô thở dài nhẹ nhõm, “Anh không biết hồi đó tôi đã phải đối mặt với nỗi hận của mình như thế nào.
Tôi rất muốn đi lên để đáp trả.
Bà ta mắng tôi, bà ta còn mang cả cha mẹ của tôi ra mà mắng, hai người bọn họ có phải đồ vật đâu, muốn mắng là mắng sao.” Khi Cố Tư nói điều này, mắt cô ấy đỏ hoe, rồi cô ấy lặp lại,“ Hai người họ không phải đồ vật, giờ họ ở đâu, sống bằng gì.
” Với nụ cười bất lực trên khuôn mặt, Ninh Tôn đột nhiên cau mày.
Cố Tư lại uống một ngụm rượu, nuốt xuống, hừ một tiếng, sau đó nói: “Bây giờ tôi và Trì Uyên đã ly hôn, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi sẽ sống cho tôi, tôi không sợ ai cả, tôi thực sự không sợ bất cứ ai, ai chọc tôi, tôi sẽ cào nát tên đó.
” Cô nói, tạo ra một động tác cào cào, sau đó cô cười một cách ngu ngốc.
Ninh Tôn cũng cười theo, “Không ngờ ở nhà họ Trì cô lại sống như thế này.” Cố Tư cười, “Tôi cũng không nghĩ những người đó coi thường mình nhiều như vậy, nếu có còn sớm biết Trì Uyên cũng không thích mình, tôi nói thật, dù tôi có thích Trì Uyên đi nữa, tôi cũng sẽ không lấy anh ta.” Nàng cũng là người, dựa vào cái gì mà để cho người khác giày xéo.
Cô chỉ ngây thơ khi nghĩ rằng Trì Uyên không yêu cô.
Chuyện tình cảm mà, ở chung, rồi từ từ cũng có.
Hồi đó, cô đã từng rất tự tin.
Chương 186: Anh phải hầu hạ cô
Cuối cùng, Cố Tư cũng nhận ra rằng cô đã uống quá nhiều.Cô vội vàng dừng lại, xua tay, “Không được, không được, hình như tôi hơi quá rồi.” Ninh Tôn cũng gật đầu, “Có vẻ như vậy.” Ra ngoài uống nhiều quá cũng không tốt.
Cố Tư chuẩn bị đứng dậy, “Không được rồi, tôi phải về nhà thôi, tôi uống nhiều quá, ở bên ngoài sẽ không an toàn.” Ninh Tôn bật cười, sau đó đứng dậy đến đỡ Cố Tư, “ Để tôi đưa cô về.” Cố Tư nhìn lên Ninh Tôn, sau đó gật đầu, “ Được, được, nhưng cũng nên tranh thủ chở tôi về sớm, ở ngoài đường giờ này cũng dễ gặp người xấu gây phiền phức.” Đi đường gặp chuyện xấu, suy nghĩ cũng vẫn còn cẩn thận.
Ninh Tôn lấy cây đàn của mình rồi đỡ Cố Tư ra ngoài.
Hai người lên xe của anh ta.
Trong xe, Cố Tư đã ngủ thiếp đi.
Cô ngả người ra ghế, khuôn mặt đỏ bừng.
Ninh Tôn có chút bất đắc dĩ, cô vậy mà tin tưởng anh, đã nói nhiều như vậy, còn uống khá nhiều rượu.
Cô còn không nghĩ, anh nếu là người xấu, thì cô phải làm sao đây.
Ninh Tôn khởi đông xe rồi lái về phía nhà của Cố Tư.
Khi đến nhà Cố Tư thì thời gian cũng không còn sớm.
Trì Uyên ngồi trên sofa vẫn còn chưa ngũ, kênh TV không biết đổi bao nhiêu lần.
Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Anh trông có chút phiền muộn, còn xem giờ liên tục Thời gian trôi qua một chút, sự kiên nhẫn của anh cũng mất đi một chút.
Cuối cùng, bên ngoài có tiếng xe truyền đến, rồi một tia sáng vụt qua.
Trì Uyên lập tức đứng dậy Xe của Ninh Tôn dừng ở cổng sân.
Cố Tư còn ngủ.
Ninh Tôn gọi cô hai lần, nhưng cô không tỉnh.
Cuối cùng, Ninh Tôn không còn cách nào, ôm Cố Tư xuống xe.
Đây lần đầu anh ôm một cô gái, không ngờ lại nhẹ như vậy.
Ninh Tôn cúi đầu nhìn Cố Tư, dáng vẻ bất cần, không có chút đề phòng nào, nếu gặp người không đứng đắn, thì chắc sẽ xảy ra mấy chuyện không hay.
Ninh Tôn bước vào cổng sân ôm Cố Tư, Trì Uyên ở cửa cũng bước ra.
Gương mặt anh u ám trầm trọng.
Anh ta đi tới, trực tiếp nói: “Đưa cho tôi.” Ninh Tôn không buông tay, “Đi vào rồi nói sau.” Anh ta vòng qua Trì Uyên rồi vào nhà.
Đây là lần đầu tiên vào nhà của Cố Tư, cảm thấy trang trí rất ấm áp.
Lần này Trì Uyên bước đến, không hỏi han gì nữa, chỉ đi thẳng đến chỗ Cố Tư.
Anh bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Lúc ra về đóng cửa giúp tôi, đóng luôn cả cửa cổng.” Ninh Tôn đứng đó, nhìn Trì Uyên biến mất ở góc cầu thang, ôm Cố Tư trước khi quay người rời đi.
Còn Trì Uyên, ôm Cố Tư đến thẳng phòng của cô, ném cô lên trên giường.
Cố Tư đã lật úp trên giường hai lần, nhưng cô vẫn không thức dậy.
Cô càu nhàu, trở mình rồi trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Mùi rượu bám đầy cơ thể.
Trì Uyên xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước lại dừng lại.
Căn bệnh sạch sẽ lại dở chứng khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Anh không thể nhìn nổi hình tượng này.
Thế là đứng đắn đo một lúc, anh xoay người lại, đỡ Cố Tư, “Tỉnh dậy đi, rồi thay áo quần đi.” Cố Tư mà tỉnh được mới là lạ, cô đã ngủ một giấc thật sâu.
Trì Uyên hít thở sâu hai hơi rồi cởi quần áo cho Cố Tư.
Anh xoay người đi vào tủ tìm bộ đồ ngủ của Cố Tư, lấy bộ đồ ngủ ra nhìn Cố Tư đang nằm trên giường nghiêng người.
Cảm thấy bất lực, anh quay người đi vào phòng tắm lần nữa, cho nước vào bồn tắm.
Đứng bên bồn tắm, nhìn nước trong bồn từ từ dâng lên.
Trì Uyên không biết mình đang làm gì.
Theo lí trí, anh chỉ nên ném cô lên giường rồi mặc kệ.
Nhưng trên thực tế, anh lại mở nước, rồi đem Cố Tư đặt vào bồn tắm.
Quần áo bó sát, đều không được cởi ra.
Để nguyên như vậy, đặt vào Cố Tư đã cảm nhận được điều đó sau khi thấm nước Cô mờ màng mở mắt ra, nhưng cô vẫn biết là Trì Uyên “Là anh, em có về nhà rồi phải không?” Trì Uyên không tức giận, “Ừ, về đến nhà rồi, tôi còn phải hầu hạ cô đây.” Cố Tư nhắm mắt lại, cô cười ngốc, “Vậy thì tôi yên tâm rồi
Chương 187: Đừng trách tôi
Trì Uyên thở dài,“Cố Tư, nói thật đi, em có thích Ninh Tôn không.” Cố Tư dường như lại chìm vào giấc ngủ mà không hề trả lời anh.
Trì Uyên không để ý nhiều nữa, chỉ tự nhủ: “Thích cũng được, nhưng mà em cũng phải có thời gian tiếp xúc lâu một chút, mới nhìn xem tính cách người ta thế nào, thì hãy yên tâm ra ngoài đi chơi với anh ta, em đã quen anh ta bao lâu đâu, không biết gan ở đâu mà em còn uống đến như thế này trước mặt người ta, trong đầu em chứa cái gì vậy.
” Cố Tư nghiêng đầu không có ý thức.
Trì Uyên nói tiếp, “Nhà họ Ninh quá phức tạp.
Em và Ninh Tôn thật sự không thích hợp.
Thân phận của Ninh Tôn trong nhà họ Ninh không có tiếng nói, sau nay em theo anh ta về đó, so với nhà họ Trì còn bết bát hơn, chuyện này em còn không rõ sao.” Anh nhìn Cố Tư, có phần bất lực,” Tôi hứa với ông nội sẽ tốt với em, vậy nên tôi nhất định phải tìm người tin cậy giao cô cho anh ta, Cố Tư, em cũng phải cảnh giác một chút, tìm người thực sự sự có thể dựa vào, em có biết không.” Cố Tư bây giờ không biết gì cả, và cô ấy cũng chưa mơ.
Cô ấy nghiêng đầu ngủ một giấc thật yên bình.
Trì Uyên giúp cô rửa tay chân, sau đó mang cô ra khỏi bồn tắm.
Bị giày vò lần hai, Cố Tư hơi khó chịu.
Quần áo nội y bên trong bị ngấm nước dính chặt vào người.
Cô kêu hai tiếng, rồi tháo dây đeo trên vai.
Sau đó mơ mơ màng màng đưa tay ra phía sau, “Thật khó chịu.” Trì Uyên thở dài ấn tay Cố Tư, “Được rồi, có khó chịu cũng đợi tôi ra ngoài rồi hãy cởi.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Cố Tư có thể nghe được tiếng anh sao? Cô hất tay Trì Uyên ra rồi cởi bỏ phần trên với vài động tác.
Trì Uyên nghiến răng, đi lấy khăn tắm.
Kết quả là khi anh ta quay lại, động tác của Cố Tư nhanh chóng, đều cởi hết cả phần dưới.
Trì Uyên căng cả cơ trên người, nhanh đến quấn khăn tắm cho Cố Tư.
Sau đó anh ôm cô đi ra ngoài.
Cố Tư cảm thấy khó chịu nên lẩm bẩm không thôi, “Tôi hơi nóng, tôi muốn nôn, tôi còn chóng mặt …” Trì Uyên ôm cô vào giường.
Anh ấy đi lấy đồ ngủ, muốn mặc cho Cố Tư.
Kết quả là không biết có phải là giày vò cô như vậy không, Cố Tư có chút tỉnh táo.
Cô lăn người rồi ngồi xuống giường.
Cô ấy nhìn Trì Uyên với vẻ mặt vô tội.
Trong tình huống này, cô ấy dường như không nhận thấy điều gì bất ổn.
Lúc này Trì Uyên có chút không dám nhìn Cố Tư.
Cô ấy trông như thế này, dường như rất giống với đêm tân hôn.
Đêm tân hôn khi đó, cô cũng dáng vẻ này, một gương mặt ngay thơ.
Trì Uyên bước tới, “Đồ ngủ ở đây, em tự mặt vào đi.” Cố Tư thở dài, sau đó đứng dậy xuống giường.
Cô chạy về phía Trì Uyên.
Trên miệng nói khẽ, “Trì Uyên, em hơi lạnh.” Lạnh cũng phải, đang không mặc gì, cơ thể còn bị ướt.
Trì Uyên thậm chí không dám nghe giọng nói của cô.
Đầu óc có hơi mất kiểm soát, cũng cố không suy nghĩ tưởng tượng nhiều.
Cố Tư ra khỏi giường, dùng sức ôm Trì Uyên từ phía sau, “Trì Uyên, em vẫn còn hơi sợ.” Trì Uyên ngẩng đầu lên, yết hầu của anh chuyển động, “Quay lại giường, nằm xuống ngủ đi, ngủ dậy, mọi thử đều ổn thôi.” Cố Tư lúc này hơi bối rối, cô ấy hơi phân vân giữa lúc này và lúc trước.
Cô thấp giọng nói: “Đừng trách em, em cũng muốn ông nội khỏe hơn.” Trì Uyên cau mày không nói gì.
Cố Tư lại nói, “Nhưng mà dù em có đến, xung hĩ cũng chẳng có tác dụng gì.” Trì Uyên vẫn không nói, Cố Tư buông anh ra, đi vòng qua và đứng đối diện với Trì Uyên, “Trì Uyên, anh không trách tôi chứ.” Cố Tư cứ đứng chỗ này mà không có mảnh vải che thân, trừ khi Trì Uyên đã chết.
Anh quay đầu bỏ mặc Cố Tư, “Em mau đi nghỉ đi, tôi đi trước đây.” Nói xong, Trì Uyên đi vòng qua cô đi ra cửa.
Không ngờ Cố Tư lao vào vòng tay của Trì Uyên, “Đừng đừng, anh lại muốn ngủ trong thư phòng, chúng ta là vợ chồng, sao anh lại luôn ngủ ở thư phòng.”
Chương 188: Lại xảy ra chuyện?
Cố Tư bây giờ rõ ràng là đang mơ hồ bởi vì rượu.Trong lúc cô hỗn loạn, cứ nghĩ là mình vẫn còn đang kết hôn với Trì Uyên, nên cố gắng nhẫn nại.
Cô vội vàng, dứt khoát nhón chân ôm lấy cổ Trì Uyên, hôn anh.
Phải nói rằng xác suất ngoại tình của đàn ông giàu lớn hơn nhiều so với đàn ông nghèo.
Là vì điều gì.
Còn không phải có nhiều người chủ động lao vào vòng tay của họ.
Mà những người phụ nữ đó hầu hết đều xinh đẹp.
Người đàn ông muốn tránh khỏi sự cám dỗ, căn bản không phải là một việc dễ dàng.
Giống như Trì Uyên bây giờ.
Anh thực sự biết rõ bản thân nên đẩy Cố Tư ra.
Biết rằng không thể cùng Cố Tư dây dưa mãi như vậy.
Bản thân bây giờ sống chung dưới một mái nhà, đã là không thích hợp.
Nếu thân thể còn không tách ra, sau này sẽ càng ngày càng nhiều phiền phức.
Nhưng những điều này, cũng cần suy nghĩ lại.
Đôi tay anh dường như không nghe lời, ôm lấy Cố Tư, dây dưa rồi ngã xuống một bên giường.
Cố Tư trầm giọng: “Trì Uyên, anh có thể đừng ghét em được không.” Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Trì Uyên cảm thấy lồng ngực chấn động, không thể biết nó như thế nào ngay lập tức trào lên.
Thật chua cay, khó chịu.
Anh nói: “Tôi không có ghét em.” Không có ghét, chỉ là cảm thấy không phù hợp.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ thân thể, anh thật sự không tìm được điểm nào hòa hợp hơn giữa hai người.
Ngay từ đầu, cô không phải mẫu người mà anh muốn.
Cố Tư dường như là nhận được sự bảo đảm của anh, rất vui vẻ, cũng rất phối hợp.
Loại chuyện này, bọn họ đã làm vô số lần.
Trì Uyên giơ tay tắt đèn.
Trong bóng tối, anh mở miệng: “Em đừng trách tôi.” Cố Tư căn bản không hiểu được câu nói kia, cô vẫn cười: “ Không trách không trách, em trước giờ chưa từng trách anh.” Nói xong, cô ôm lấy Trì Uyên, lại hôn anh.
Đêm tối mới là nơi cái ác sinh sôi.
Những tiếng rì rầm, những âm thanh dây dưa, nối tiếp nhau trong các phòng dù đã cách âm.
Dường như chỉ có những lúc như vậy, Trì Uyên mới có thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Anh chỉ đơn thuần là muốn có được.
Rất đơn giản.
Đầu Cố Tư hỗn loạn, ôm lấy Trì Uyên nói những lời thích anh.
Trì Uyên cười, cũng không cho là thật.
Một người say rượu, thời gian cũng nhầm lẫn, có thể nói được điều gì thật.
Tiếp tục dây dưa đến nửa đêm, hai người mới đi ngủ.
Cổ Tư ôm lấy tay Trì Uyên, dáng vẻ rất an yên thoải mái.
Ngủ không được bao lâu, Trì Uyên liền tỉnh.
Anh nhìn thời gian, cần thức dậy đi làm rồi.
Cố Tư đang ôm lấy tay anh, chân gác lên chân anh, mặt úp vào ngực anh, ngủ một cách yên bình.
Trì Uyên chậm rãi đẩy cô ra, xuống giường lấy quần áo của mình.
Anh trở lại phòng mình, trước tiên đi vào phòng tắm tắm một cái.
Hai người sau khi ly hôn, vẫn có nhiều cơ hội tiếp xúc thân thể hơn.
Trì Uyên lần này dường như đã quen, không còn nghĩ ngợi quá nhiều.
Anh dọn dẹp nhanh chóng, trực tiếp đi xuống lầu, lái xe đến công ty.
Cố Tư vẫn còn đang ngủ.
Chỉ sau khi Trì Uyên rời đi, cô mới bắt đầu mơ.
Giấc mơ này hơi hỗn loạn.
Cô mơ thấy Trì Uyên đè lên người mình, làm những chuyện khiến cô mặt đỏ tim đập.
Bình thường Trì Uyên lạnh lùng như vậy, lại có thể nói ra những lời yêu thương nóng bỏng.
Lòng Cố Tư rất vui, mặc dù là trong mơ, khóe miệng cũng chầm chậm nhếch lên.
Cô ngủ một giấc đến tận trưa, sau đó bởi vì đói bụng mà tỉnh dậy.
Cô mở mắt, khi nhìn thấy chùm đèn, vẫn không biết rõ bản thân đang ở đâu.
Trong đầu có chút hỗn độn.
Cố Tư nằm trên giường, đá mền sang một bên.
Cô từ từ sờ cơ thể mình, lông mày liền cau lại.
Thế mà lại không mặc gì Không đúng nha.
Cô có một số thói quen riêng khi đi ngủ, nhất định phải mặc đồ ngủ.
Cố tư nằm một bên, quay đầu nhìn xung quanh, rồi từ từ ngồi dậy.
Đây là phòng của cô, cô nhận ra được.
Chỉ là làm sao cô về phòng, điều này có chút nghĩ không ra.
Cố Tư cúi đầu nhìn cơ thể nhìn.
Có điều gì không ổn với cơ thể, có thể tự nhiên nhận ra được.
Cô thở dài, đây là tình huống gì, trong lúc say rượu, lại xảy ra chuyện?
Chương 190: Hôm nay vẫn còn tinh lực?
Cố Tư thành thật một ngày, cả ngày đều không ra ngoài.Buổi chiều ở nhà xem sách thi bằng lái xe.
Nhiều câu hỏi không hiểu được, cuối cùng cũng phải lên Baidu tìm đáp án.
Cố Tư dành cả buổi chiều trong phòng sách nghiên cứu, sau đó vươn vai.
Từ từ đứng dậy.
Tinh thần cô thực sự rất tốt.
Không còn bối rối như trước.
Không phải chỉ mới là ngủ với nhau, trước giờ cũng làm nhiều lần rồi sao.
Có chuyện gì mà to tát.
Một lần và nhiều lần, thực sự không có khác biệt cơ bản.
Cố Tư đợi thời gian gần đến, đi xuống lầu nấu cơm.
Anh đã trở về.
Cố Tư nhanh chóng nhìn thời gian, Trì Uyên có lẽ là tan sở trở về nhà.
Thật sự không dễ dàng.
Anh hiếm khi trở về đúng giờ như vậy.
Trì Uyên bước vào cửa, thực sự nhìn thấy Cố Tư đang ở trong bếp.
Anh tiếp tục di chuyển, thay giày, đi quanh phòng khách, sau đó đi đến cửa bếp.
Yêu Lại Từ Đầu- Cố Tư- Trì Uyên Thi Tư Biểu cảm Trì Uyên rất bình thường, giọng điệu cũng như thường lệ: “ Có cần tôi giúp gì không?” Cố Tư không nhìn anh, chỉ nói: “ Không cần, sắp ăn được rồi.” Trì Uyên xoay người đi rửa tay.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người đều giả vờ như không có chuyện gì, như vậy cũng tốt.
Cô cảm thấy, bản thân dường như đã tìm ra cách để giải quyết vấn đề này.
Trong lúc ăn cơm hai người cũng không nói chuyện.
Thực tế bình thường sống chung với nhau, cũng không có hình thức gì nhiều.
Nếu không có việc gì quan trọng, thì cũng không cần nói chuyện.
Điện thoại Trì Uyên để trên bàn, lúc gần ăn xong, Cố Tư thấy màn hình điện thoại anh sáng lên.
Trì Uyên chỉ là liếc nhìn, không lên tiếng, cũng không cầm xem.
Màn hình sáng lên một lát rồi tối dần đi.
Trì Uyên chậm rãi ăn cơm, sau đó mới cầm điện thoại “Cô ăn xong thì để đó, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp.” Cố Tư cũng không nói gì, nhìn Trì Uyên cầm điện thoại đi ra sân.
Anh cách một chút mới nghe điện thoại.
Cố Tư nhìn chăm chú bóng lưng Trì Uyên.
Anh đút một tay vào túi, thẳng người.
Người đàn ông này, thực sự là, ngoại trừ không yêu cô, cũng không tìm được lỗi lầm gì.
Cô thở dài, cúi đầu ăn cơm.
Cũng không nói nhất định đợi Trì Uyên đến dọn dẹp, dù sao thì đó cũng là quá trình cho bát đũa vào máy rửa chén.
Cô không phải là không làm được.
Cố Tư bên này dọn dẹp xong, đi ra phòng khách.
Rốt cuộc Trì Uyên vẫn còn ở trong sân, cũng đang còn nghe điện thoại.
Cố Tư không muốn đến gần nghe những gì Trì Uyên nói.
Mặc dù lại chuyện này, cô trước kia cũng hiếm khi làm.
Cô chỉ nhìn Trì Uyên hai cái, liền quay người đi lên lầu.
Quay về phòng, tiếp tục xem những thông tin liên quan đến việc thi bằng lái xe trên điện thoại.
Cô có chút lười biếng, dựa trên giường, chân tay dang rộng.
Trong chốc lát, cửa phòng bị gõ.
Cố Tư nhanh chóng ngồi dậy: “ Vào đi.” Trì Uyên không vào, chỉ mở cửa, đứng ở cửa nhìn Cố Tư: “Tôi đi ra ngoài một lát, không biết khi nào về, cô nhớ đóng cửa sổ.” Cố Tư nhìn Trì Uyên: “Anh đi ra ngoài, làm gì vậy?” Trì Uyên chỉ nói một câu có việc, dáng vẻ như vậy là không muốn nói với cô.
Cố Tư gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Đợi Trì Uyên đi khỏi, Cố Tư liền xuống giường, đi đến cửa sổ nhìn.” Cô nhìn xe Trì Uyên từ nhà đi ra, sau đó cười lạnh một tiếng.
Vừa rồi không hỏi nhiều, thực sự cô cũng không muốn biết, anh rốt cuộc ra ngoài làm gì.
Cố Tư quay về giường, nội dung sách thi bằng lái không xem được nữa.
Cô dứt khoát đi xuống lầu, đóng cửa, cửa sổ lại, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ.
Rốt cuộc Trì Uyên mấy giờ thì về nhà, Cố Tư cũng không rõ.
Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, cô đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trong sân vắng, không có xe của Trì Uyên.
Nói cách khác anh vẫn chưa về nhà.
Cố Tư không khỏi nghĩ rằng, người đàn ông này tối hôm qua vừa làm chuyện đó xong.
Hôm nay vẫn còn tinh lực đi giao du với người phụ nữ bên ngoài sao.
Bình luận facebook