Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199-206
Chương 199: Cũng muốn có con
Cố Tư lắng nghe hồi lâu, cũng không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Phòng này cách âm thật tốt.
Cảm thấy không thể chờ được nữa, cô trở mình rồi nhắm mắt.
Lần này lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Ngủ một giấc mãi cho đến sáng ngày hôm sau.
Khi Cố Tư tỉnh dậy, việc đầu tiên là đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Xe của Trì Uyên vẫn để trong sân, chưa rời đi.
Cô khịt mũi, đi rửa mặt, rồi xuống dưới lầu
Cô muốn nấu mì, nhưng nghĩ lại, tối hôm qua nhiều món như vậy, không ăn thì thật lãng phí.
Cô đi mở tủ lạnh.
Không ngờ lại có thêm thứ gì đó trong tủ lạnh.
Cố Tư lấy ra xem qua.
Một túi ni lông được bọc lại, cảm giác giống như một hộp thức ăn nhanh.
Cố Tư mở ra xem, quả thật là như vậy.
Cô mở nắp hộp ra thì thấy bên trong có canh xương.
Cố Tư nhíu mày nhìn, tối hôm qua Trì Uyên mang về?
Cho cô ấy?
Không ngờ cái tên này còn có lương tâm.
Thật làm cô kinh ngạc vô cùng.
Nhưng Cố Tư mấy lần lại đem cất đồ vào tủ lạnh.
Cô chỉ lấy những món ăn hôm qua nấu lên hâm nóng, sau đó ngồi trong phòng ăn, ăn trước
Trì Uyên một lúc sau mới đi xuống.
Nhìn thấy Cố Tư ở trong phòng ăn, anh dừng một chút rồi lại đi qua, “Hôm qua em ngủ sớm nhỉ.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, vẻ mặt bình thản, “À, em vừa thấy tin nhắn anh gửi, hôm qua đi ngủ sớm nên không thấy. Có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên ngồi xuống, “Không sao đâu.”
Cố Tư cũng không hỏi thêm.
Cô mang cho Trì Uyên một phần điểm tâm sáng
Chỉ là, Trì Uyên dường như không có cảm giác muốn ăn gì
Cố Tư thấy Trì Uyên cứ ngồi ở đó mãi, nên hỏi: “Hôm nay anh không cần đến công ty hả?”
Trì Uyên lắc đầu, “Thứ bảy, nghỉ ngơi.”
Cố Tư cười ha ha, cô thật không đoán ra nên bất ngờ bật cười, “Thứ bảy và chủ nhật anh thường làm thêm giờ.”
Trì Uyên ngẩn người một lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Tư.
Chỉ là Cố Tư không nhìn anh, nên Trì Uyên không thể đoán ra được Cố Tư nói ra câu này là có ý gì.
Cố Tư ăn nhanh, định dọn dẹp bát đĩa của mình, cuối cùng Trì Uyên mới lên tiếng, “Chiếc nhẫn rất đẹp.”
Cố Tư dừng lại, cúi đầu nhìn thứ trong tay, ừm, “Ninh Tôn chọn.”
Ánh mắt Trì Uyên lóe lên, “Ninh Tôn tặng cho em à?”
Cố Tư “Ừm”
Đúng là Ninh Tôn tặng.
Mặc dù cô cũng không muốn được ai tặng cho.
Trì Uyên cong khóe miệng, “Hóa ra là như vậy.”
Cố Tư không quan tâm Trì Uyên nói như vậy là có ý gì.
Cô dọn dẹp bên hông, và đi lên lầu.
Cô trở về phòng trang điểm một chút, thay quần áo rồi từ từ đi xuống nhà.
Trì Uyên hẳn là chưa ăn, anh đang ngồi trên sô pha xem TV.
Thấy Cố Tư đi xuống, Trì Uyên hỏi : “Lại muốn ra ngoài với Ninh Tôn à?”
Cố Tư cũng không biết trong lòng mình lại nghĩ gì, nên cứ “Ừ” một tiếng.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ muốn ra ngoài một mình.
Trì Uyên không nói nữa.
Cố Tư cũng mở cửa đi ra ngoài.
Trong lúc cô đón xe, cô vẫn đang suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Cô ấy không có người thân, bạn bè, khi muốn tìm người đi cùng cũng không tìm được một người.
Thực sự, nghĩ về việc này, cô cũng khá sôc.
Cố Tư lên taxi rồi nói tùy tiện một tên trung tâm thương mại.
Bên kia thật là náo nhiệt, cô hướng mắt qua bên đó.
Hôm nay là ngày nghỉ, có rất nhiều phương tiện cũng có rất nhiều người đi bộ trên đường.
Cố Tư tựa vào trong xe nhìn ra bên ngoài, không ai trong số những người này giàu có bằng cô, nhưng họ so ra vẫn còn tốt hơn cô.
Khoảng cách không xa lắm, một lúc đã đến nơi.
Trước trung tâm thương mại có một quảng trường, hiện có rất nhiều cha mẹ đưa con mình đến đó chơi.
Cố Tư trả tiền rồi xuống xe đứng ở quảng trường.
Nhìn chằm chằm dòng người qua lại, trong lòng cô có chút trống trải.
Bước chân qua chiếc ghế dài bên cạnh, Cố Tư ngồi xuống.
Cũng may hôm nay trời không quá nóng còn hơi có gió nhẹ.
Ngồi thế này cũng thật khá thoải mái.
Cố Tư dựa vào lưng băng ghế nhìn đứa trẻ trước mặt không xa.
Đứa trẻ còn chưa lơn, đi lại chưa vững nhưng tư tưởng lại muốn vượt lên, vung bàn tay nhỏ bé đã định chạy.
Mẹ của đứa trẻ đang che cho đứa trẻ, người cha thì ở bên cạnh đứng nhìn
Gia đình.
Nhìn trông rất hạnh phúc.
Cô lúc trước, cô thật sự muốn sinh cho Trì Uyên một đứa con.
Chương 200: Cậu nên tìm bạn gái
Cố Tư nhìn chăm chú gia đình ba người này.
Cô đã từng rất muốn sống cuộc sống như thế này.
Chỉ tiếc, lúc trước chẳng có ai che chở cho cô.
Bây giờ cô cũng không có bất cứ ai cô muốn bảo vệ.
Đứa trẻ cười khúc khích, người mẹ cũng cười theo.
Người cha kia dù gương mặt bình thản, nhưng cũng nhìn thấy được, ánh mắt đầy niềm vui.
Cố Tư lại nhanh chuyển mắt sang chỗ khác, vừa chuyển, đã nhìn thấy có người đứng cách mình không xa.
Cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Giống như ngày hôm đó cô muốn trèo tường, anh ta cũng đứng dưới tán cây nhìn xem như vậy.
Trì Cảnh thấy Cố Tư phát hiện ra mình, cũng liền bước chân qua, “Sao cô lại ở đây?”
Cố Tư nhìn Trì Cảnh, “Cậu sao lại không tự hỏi chính mình đi.”
Trì Cảnh ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, nói: “Ba tôi tổ chức sinh nhật. Tôi đến xem đồ, muốn mua một vật tốt nào đó.”
Cố Tư sửng sốt, “Ba anh … À, đó là chú Hai sắp tổ chức sinh nhật?”
Trì Cảnh cười, “Ừ, Trì Uyên không nói cho cô biết sao, tuần sau là đến rồi, bên nhà Tổ cũng sắp xếp xong rồi.”
Cố Tư nhếch miệng bắt đầu bao biện, “Gần đây tôi đang nghĩ nhiều đến chuyện mở cửa hàng. Có thể anh ấy từng nói, mà tôi không nghe.”
Cố Tư kết hôn với Trì Uyên trong khoảng thời gian còn ở chung kia, cũng không thấy chú Hai đó tổ chức sinh nhật.
Cô cũng không biết sinh nhật của chú Hai là khi nào.
Trì Cảnh “Ồ” một cái, “Vậy để tôi nói cho cô luôn, đến lúc đó cô phải đến nhé.”
Cố Tư gật đầu, “Chuyện này dễ mà.”
Chỉ là cô không rõ nhà họ Trì, già trẻ lớn bé cả nhà có cùng phải tập hợp lại ăn uống một bữa tiệc thịnh soạn hay không.
Chỉ là người nhà họ Trì, tình cảm cũng mờ nhạt, không mấy thân thiết, nếu ở cùng nhau, không ai nói chuyện với ai.
Đó không phải là điều đáng xấu hổ.
Trì Cảnh còn chưa vào trung tâm mua sắm chọn thứ gì đó, anh nhìn Cố Tư, “Cô có thời gian không, có thể tư vấn giúp tôi với?”
Cố Tư sửng sốt, “Hả?”
Tư vấn gì, để mua quà cho chú Hai à?
Cô nghĩ là tốt nhất là nên thôi, cô chưa từng ở trong tầng lớp này, nên mấy món đồ cô chọn, chú Hai chắc sẽ không thích.
Nhưng Trì Cảnh lại cảm thấy ý nghĩ này không tồi.
Anh ta đứng lên, “Đi thôi, dù sao cô cũng đi một mình, chúng ta cùng đi xem.”
Không cho Cố Tư cơ hội từ chối, Trì Cảnh đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Cố Tư đứng lên, “này” “này” hai lần.
Trì Cảnh cũng không đáp.
Cố Tư nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ở chỗ chúng tôi, ai tổ chức sinh nhật thì cứ mang mấy cân thịt heo qua là được rồi. Ai biết mấy người còn phải mua cái gì ở đây.”
Mặc dù miệng lầm bầm nhưng Cố Tư vẫn đi theo vào.
Tuy chỉ là chọn quà sinh nhật, nhưng cũng là một việc rất nghiêm tục, hai người đi đến khu vực quà tặng.
Sau khi nhìn xung quanh, Trì Cảnh cũng không biết nên chọn cái gì.
Cố Tư càng không biết.
Theo quan điểm của Cố Niệm, những món quà đó không thực dụng chút nào, mua những thứ này chỉ là tiêu tiền.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư, “Cô có đề nghị gì hay không?”
Cố Tư nhún vai, “Không có.”
Cô ấy đang nói thật.
Cô ấy không thíċh mấy thứ trong vực quà tặng này.
Cố Tư nhìn Trì Cảnh, “Chú Hai chắc cũng không thiếu thứ gì.”
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, cũng gần như thế, gia đình kiểu này, có thể thiếu gì được.
Muốn thứ gì, có thể mua ngay lập tức.
Cố Tư không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên bật cười, “Này, cậu nhỏ hơn Trì Uyên một chút, tôi nghĩ cậu dẫn bạn gái về đi, cô chú hai chắc có thể còn vui hơn đấy.”
Nói xong, cô tự cười một mình.
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Cố Tư, sau đó nở nụ cười, “Thời gian ngắn như vậy, chuyện này tôi thật sự không thể làm gì rồi.”
Cố Tư hơi kinh ngạc, nhướng mày, “Tại sao, điều kiện tốt như vậy, nếu muốn tìm, thì cũng nhanh có thôi chứ.”
Trì Cảnh không nói chuyện.
Cố Tư nói thêm, “Tuy nhiên, gia đình kiểu nhà các cậu, đều muốn được môn đăng hộ đối, tìm được một người có mọi phương diện tương xứng thì đúng là không dễ.”
Cô quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Trước giờ không có ai giới thiệu cho cậu à.”
Trì Cảnh ngẩng đầu, nhìn kệ hàng hóa phía xa, một lúc lâu sau mới nói: “Xem như là có đi.”
Cố Tư cười nói: “Có thì có, có thì có, không có thì không có, sao lại xem như? Nói vậy là có ý gì.”
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, “Có người giới thiệu, nhưng cũng không đủ điều kiện, tôi còn chưa gặp, thì ba mẹ tôi đã từ chối.”
Cố Tư, “Tại sao điều kiện không tốt, mà còn có thể giới thiệu cho cậu à.”
Người như nhà bọn họ, không phải “điều kiện” là cấp độ đầu tiên sao.
Ánh mắt Trì Cảnh đảo một vòng trong trung tâm thương mại, cuối cùng lại rơi trên người mình, “Thỏa thuận giữa các trưởng lão, lúc đó tôi cũng không hỏi chi tiết, dù sao ba mẹ tôi cũng đã đánh rớt rồi.”
Chương 201: Nếu cậu thích cô ấy thì sao
Cố Tư chán ghét nói “Thật là khốn nạn. Ý tôi là, cậu cũng chưa gặp cô gái đó. Nếu cậu thật sự thíċh cô gái đó thì sao?”
Trì Cảnh mỉm cười, như là đang giễu cợt, “Đúng vậy, làm sao bây giờ.”
Chủ đề này gần như kết thúc ở đây.
Cố Tư và Trì Cảnh đi dạo quanh khu quà tặng, hai người cũng không mua được gì.
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, “Nếu không được ra mấy của hàng bên ngoài xem thử, có thể sẽ có thứ tốt hơn ở đây.”
Cố Tư nhìn một chút, mới đó mà cũng gần đến trưa, đi dạo thêm chút nữa, cô cũng lấy cớ về nhà ăn trưa, cũng không sao.
Cho nên Cố Tư không từ chối, đi theo Trì Cảnh đến hai cửa hàng bên ngoài trung tâm thương mại.
Chọn quà sinh nhật, vốn cũng không có dễ gì.
Đặc biệt là đối với một người giàu, mà còn là chọn cho một lớn tuổi mà còn có nhiều tiền.
Độ khó cứ thế mà tăng thêm vài tầng.
Sau khi xem hai cửa hàng, Cố Tư mỉm cười, “Hay là, cậu gọi hỏi chú Hai xem, xem chú ấy có muốn cái gì không?”
Trì Cảnh lắc đầu nhìn một cửa hàng gần đó, “Cô nói thử xem, ba tôi mà tôi còn không hiểu rõ ông thích gì, giờ còn đi hỏi ông ta, ông ta sẽ cảm thấy tôi không có thành ý, cảm thấy tôi rất qua loa, vậy thì không bằng cứ tùy tiện chọn một món quà cho ông là tốt rồi.”
Cố Tư mím môi không nói nữa.
Đi theo Trì Cảnh đến một cửa hàng khác, Cố Tư đi đến quầy hàng bên kia đứng nhìn.
Ở đây đều là vòng tay.
Thứ này Cố Tư không biết dùng để làm gì.
Nhưng có vẻ như giới nhà giàu rất thíċh sử dụng những thứ hào nhoáng này.
Cố Tư nhìn rồi chỉ vào một đôi vòng nói: “Trì Cảnh, nhìn cái này, cái này thì sao.”
Trì Cảnh nghiêng người xem qua, kêu nhân viên lấy ra.
Một đôi vòng bạc, họa tiết trên trông hơi phức tạp.
Tuy hơi cũ nhưng không quá cũ, nhìn khá phong cách.
Trì Cảnh cầm lên xem xét, “Nhìn thế này ngược lại khá là đẹp.”
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh vội cười giải thíċh: “Bạn gái ngài thật có mắt nhìn. Đôi vòng này là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, sáng hôm nay mới mang đến, chỉ có một đôi này thôi, bên trụ sở chính chỉ cho phép khu vực tung ra một đôi này, cho nên không dễ dàng gì có được.”
Cố Tư hít sâu một hơi, “Cô hiểu lầm rồi, hai chúng tôi…”
Nghĩ nghĩ lajii thấy thôi, không có gì phải giải thíċh.
Trì Cảnh không để ý tới nhân viên bán hàng, chỉ nhìn chằm chằm vào vòng tay một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Tư, “Cô thấy nó có đẹp không?”
Cố Tư gật đầu, “Cũng được, chí ít là tốt hơn mấy thứ chúng ta đi xem nãy giờ, còn có một điểm cộng là có tính ứng dụng.”
Trì Cảnh gật đầu, “Vậy thì lấy cái này đi.”
Nhân viên bán hàng lập tức gói lại.
Trì Cảnh thanh toán.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng.
Cố Tư nói: “Ừm, thời gian không còn nhiều, tôi phải về nhà, Trì Uyên chắc còn đang đợi ở nhà, chờ tôi về nấu cơm.”
Trì Cảnh nhếch miệng, “Tôi còn nghĩ muốn cảm ơn cô đã giúp tôi đi chọn đồ, định mời cô đi ăn cơm.”
Cố Tư xua tay, “Không cần, không phải chuyện gì vất vả lắm, hơn nữa cậu chắc cũng bận, tôi cũng không muốn làm trễ thời gian của cậu.”
Trì Cảnh gật đầu, “Ừm, sau này có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn cơm lần nữa.”
Cố Tư cười nói không sao, sau đó bắt taxi ở ven đường.
Chỉ là xe vừa chạy không xa, Cố Tư liền bảo xe dừng lại.
Cô ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài.
Xe vừa chạy tới quảng trường trước trung tâm thương mại trước.
Hiện tại ở quảng trường bên kia có hai người phụ nữ, họ vừa bước xuống xe, chắc muốn đi dạo quanh đó
Cố Tư cũng trả tiền rồi xuống xe.
Cô ấy đang đứng cách đó không xa.
Hai mẹ con hoàn toàn không nhìn thấy Cố Tư, hai người đều đang cười.
Cố Tư lần trước đi ăn cơm với Trì Uyên thì gặp nhà họ Tùy đang ăn cơm bên ngoài.
Lúc đó nhìn vào phòng riêng, cũng hơi thấy khuôn mặt của bà Tùy.
Khi ấy cũng không nhìn được rõ ràng.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy cẩn thận rõ ràng, bà Tùy trông thật phúc hậu.
Edit by Bell. Vui lòng reup nhớ để tên người edit.
Chương 202: Tính tình cứng nhắc
Tùy Mị và bà Tùy đứng nhìn quanh quảng trường.
Từng cửa hàng nhỏ đều ghé vào, mua một vài thứ, nhưng không nhìn rõ là thứ gì.
Dù sao, Tùy Mị cũng đang xách hai cái túi trên tay.
Sau đó hai người bước vào trung tâm thương mại.
Cố Tư cảm thấy bản thân mình thiệt là chán, tự nhiên đi theo dõi hai người này làm cái gì.
Trong lòng cô thì nghĩ vậy, nhưng mà đôi chân vẫn không ngừng, đi theo hai người họ bước vào cửa hàng.
Tùy Mị và bà Tùy đến khu vực bán áo quần cho nữ, trong chốc lát đã mua không ít thứ.
Cố Tư đứng ở cửa thang máy quan sát.
Tùy Mị bước ra từ một cửa hàng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi đi ra ngoài.
Cô quay người về phía Cố Tư, Cố Tư cảm thấy khóe mày của Tùy Mị đang mỉm cười.
Bà Tùy đứng ở bên cạnh nhìn cô, trong mắt có chút bất lực, dường như có vẻ không vui.
Cô không biết hai người kia đang có ý gì.
Gọi điện thoại không được bao lâu, Tùy Mị cúp máy, cùng bà Tùy đi vào quán cà phê bên cạnh.
Vì là ngày nghỉ nên ở đây tập trung khá đông người.
Quán cà phê vừa mở cửa, người ra vào liên tục.
Sau khi Tùy Mị và bà Tùy bước vào, họ tìm một chỗ vắng người trong góc ngồi xuống.
Sau một lúc Cố Tư cũng đi vào, nhân lúc hai người không để ý, ngồi một chỗ gần hai người bọn họ
Vừa rồi cô cũng tiện tay mua một cái mũ, bây giờ cô đội mũ, tóc xõa ra, cũng không dễ nhận ra được.
Ở đằng kia, Tùy Mị và bà Tùy đã gọi cà phê, đợi người phục vụ đi rồi bà Tùy mới nói: “Hai túi kia, lát nữa con mang theo qua đi, còn lại để lát lái xe đến ta mang về.”
Tùy Mị đồng ý, sau đó nói: “Chắc buổi tối xem tình hình thế nào, con sẽ hẹn mọi người đi ăn cơm, có gì mọi người chờ điện thoại của con nhé.”
Bà Tùy thở dài một hơi, nhẹ giọng than thở: “Cái con bé này, từ nhỏ đến lớn, tính tình con đã cứng nhắc như vậy rồi, mà không ngờ là con có thể làm mấy chuyện này.”
Giọng của Tùy Mị nghe còn nhẹ nhàng, “Cứ cho là con thích vậy.”
Bà Tùy bất lực mỉm cười.
Cố Tư gọi một ly cà phê nóng, nhưng cô thực sự không muốn uống, chỉ ngồi bên cạnh nghe ngóng.
Sau đó bà Tùy nhắc tới bà Trì - Phương Tố, bà nói với Tùy Mị về mấy món Phương Tố thích, còn nói về tính cách của Phương Tố.
Cố Tư nhếch khóe miệng, đây là giúp con gái mình mở đường à.
Ranh giới đạo đức của hai mẹ con này, xem ra cũng không cao lắm.
Trì Uyên bên ngoài, đã được coi là người có gia đình.
Hai người này vậy mà còn đang trao đổi, làm sao để đào được góc tường nhà người khác.
Không biết xấu hổ.
Mấy người có tiền, đều không có liêm sĩ vậy sao?
Cố Tư nghe một lúc cũng nghe không lọt lỗ tai, bà Tùy thế mà lại rất hiểu rõ Phương Tố, một chi tiết nhỏ cũng nhắc nhở rõ ràng.
Tùy Mị có một người mẹ như vậy, nếu không lấy được Trì Uyên, thì thật là không thể tha thứ mà.
Cố Tư đứng dậy, đi thẳng đến quầy tính tiền.
Cô đúng là điên, mới bỏ thời gian dài đi theo hai người bọn họ như vậy.
Thật sự là lãng phí thời gian, mà còn phá hủy tam quan* của bản thân.
“Tam quan” bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Khi tam quan không hợp thì hai người không thể hiểu nhau, cũng không thể bao dung và đồng cảm cho nhau.
Cố Tư lần này bắt taxi về thẳng nhà.
Về đến nhà, lại thấy cửa đã mở toang.
Xe của Trì Uyên vẫn ở trong sân, tức là cả buổi sáng người đàn ông này không ra ngoài.
Thật là làm cô ấy ngạc nhiên.
Trì Uyên trước đây không phải là người như vậy.
Mặc dù là ngày nghĩ, nhưng thật sự cũng có nhiều việc cần phải xử lý.
Cố Tư bình thường chẳng mấy khi thấy anh.
Cố Tư vào sân, nhìn xe, rồi để chỗ giàn hoa bên cạnh.
Tất cả hoa của cô ấy đã được tưới nước, đất cũng được xới lên.
Cố Tư vào phòng khách liền nhìn thấy Trì Uyên đang ngồi trên sô pha.
Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển, hai chân bắt chèo, máy tính đặt trên đùi.
Lúc này, anh ta đang đeo kính chống bức xạ, nhìn chằm chằm vào tài liệu hiển thị trên máy tính, với ánh mắt rất nghiêm túc.
Chương 203: Chương Tự Chi
Cố Tư thật hiếm thấy Trì Uyên nhàn rỗi như vậy.
Anh luôn vội vàng trước mặt cô.
Cố Tư đi vào phòng khách, vừa thay giày vừa hỏi, “Anh còn chưa ăn cơm sao.”
Trì Uyên quay đầu nhìn qua, mặt kính phản quang, che khuất không thể nhìn thấy ánh mắt của anh.
Một lúc sau, anh mới “ừ” một tiếng.
Cố Tư xuống bếp, cô đến tủ lạnh lấy đồ ăn ra.
Thứ hôm qua Trì Uyên mang về đã không còn nữa, không biết Trì Uyên đã ăn hay đã vứt đi.
Cố Tư lấy đồ xong liền xoay người đi nấu ăn.
Còn Trì Uyên thì đặt máy tính xuống, tháo kính ra.
Anh xoa xoa hai mí mắt, đứng dậy đi vào bếp.
Trì Uyên đứng ở cửa phòng bếp, “Không cần nấu phần của tôi đâu, tôi sắp về nhà tổ rồi.”
Cố Tư tiếp tục di chuyển tay, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Trì Uyên xoay người đi đến sô pha cất đồ đi.
Nấu ăn mới được một nửa, Cố Tư nghe thấy tiếng xe Trì Uyên lái rời đi.
Cô chế nhạo, rồi tiếp tục động tác trên tay của mình.
Lúc đầu cũng không muốn làm phức tạp gì, anh có ở đây hay không, thực ra cũng chẳng có gì khác nhau.
Cố Tư ăn cơm xong, tự mình dọn dẹp bát đũa, sau đó trở về phòng nằm xuống.
Cô mở xem tin tức trên mạng, tin tức trên mạng thay đổi thật nhanh quá.
Sau một ngày làm việc, tin tức về nhà họ Trì đã không còn mấy tin.
Cố Tư hừ một tiếng rồi thở dài một hơi.
Có tiền thật là tốt, chỉ cần mời vài anh hùng bàn phím, điều tra lục soát, không có gì là không thể.
Cố Tư lại xem đề thi lái xe một lúc, sau đó định đi ngủ.
Thế mà khi nhắm mắt chờ chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm lấy nó, nhìn ra đó là một dãy số.
Cố Tư nhận ra dãy số này, là của bà Trì.
Thật là kỳ lạ, tám trăm năm bà ta cũng không gọi điện cho cô.
Cố Tư nghe máy nhưng không nói gì.
Bên kia cũng không nói chuyện, nhưng lại có âm thanh truyền tới.
Nghe loáng thoáng, đó là giọng của một nam một nữ đang nói chuyện.
Cố Tư cười thầm, lẽ ra cô nên nghĩ đến.
Vừa rồi đi theo Tùy Mị, nghe nói chuyện giữa Tùy Mị và bà Tùy, Tùy Mị đã định về nhà tổ họ Trì một lúc.
Bây giờ Trì Uyên cũng đã qua rồi, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.
Đáng tiếc, bây giờ cô tới đoạn đường này.
Cố Tư không cúp máy ngay, cô để điện thoại bên cạnh gối, cứ như vậy nghe.
Bà Trì chắc giấu điện thoại ở đâu đó, thực ra cũng không nghe rõ bên kia đang nói chuyện gì.
Chỉ thỉnh thoảng có tiếng cười của Tùy Mị.
Chứng tỏ hai người nói chuyện khá vui vẻ.
Giọng nói ngắt quãng của Trì Uyên cho thấy giọng điệu của anh cũng khá nhẹ nhàng.
Cố Tư nhắm mắt lại, xem âm thanh này như một bài hát ru.
Cứ như vậy, một lúc sau, cô đã ngủ thiếp đi.
Cũng không biết bà Trì có nói gì trong điện hay không, tất nhiên càng không biết điện thoại đã tắt khi nào.
Cố Tư đã ngủ một giấc, đã hơn hai giờ rồi.
Khi tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài có chút thay đổi, hình như sắp mưa.
Cố Tư đi ra ngoài, di chuyển hoa và cây cỏ xung quanh, sau đó ngồi trong phòng khách.
Có một tin nhắn từ chủ nhà cho thuê trên điện thoại, hỏi cô khi nào có thời gian để ký hợp đồng thuê nhà.
Cố Tư nhìn thời tiết bên ngoài rồi nhắn lại một câu bây giờ cũng được.
Chủ nhà hiển nhiên cũng sốt ruột, nói sẽ lái xe đến cửa hàng ngay, hai người ký hợp đồng trong cửa hàng.
Cố Tư nói được, lập tức khóa cửa xong rồi cầm ô đi ra đón xe.
Quả nhiên, đi được nửa đường trời bắt đầu đổ mưa.
Chiếc taxi dừng trước cửa hàng bán đồ đồ ngọt, chủ nhà cho thuê đã ngồi ở trong.
Cố Tư cầm ô đi vào.
Chủ nhà đã chuẩn bị hợp đồng, Cố Tư nghĩ nghĩ, chụp ảnh gửi cho Tử Thư.
Cô thực sự cũng sợ chủ nhà cho thuê lại lừa cô.
Tử Thư đọc lại rồi nói không có chuyện gì, những điều cần sửa đổi trong hợp đồng lần trước đều được thay đổi.
Cố Tư sau đó an tâm ký hợp đồng.
Mạnh Sướng ở quầy, vẫn luôn không nói lời nào, cũng không chào hỏi chủ nhà.
Chủ nhà cho thuê chắc cũng biết tại sao, dù gì thì ngày xưa anh ta cũng lừa con gái người bao nhiêu tiền, để ấm ức trong lòng cũng phải.
Hợp đồng có hai bản, sau khi cả hai đều ký tên đóng dấu, mỗi người giữ một bản.
Chủ nhà cho thuê vừa đi khỏi.
Bên ngoài mưa to như vậy, Cố Tư cũng không thể rời đi ngay, thế là cứ ngồi ở trong cửa hàng.
Hợp đồng đều được ký xong, cô cũng coi như là yên lòng.
Mạnh Sướng bên kia lại có chút ngồi không yên.
Một lúc sau, cô nàng nói với Cố Tư, “Một lát mưa tạnh, chúng ta ra ngoài chơi đi, hôm nay gặp cái tên chủ nhà cho thuê kia, thật tính không có chút tâm trạng trông coi cửa hàng, tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng. “
Cố Tư ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đáp: “Được.”
Lời nói vừa dứt, điện thoại của cô lại rung lên.
Đó là cuộc gọi thoại từ Wechat do Ninh Tôn gọi đến.
Cố Tư kết nối cuộc gọi.
Giọng Ninh Tôn ở bên kia nghe có vẻ hơi chán chường, “Cô đang ở đâu.”
Cố Tư dừng lại nói: “Ở bên ngoài.”
Ninh Tôn cười, “Một mình.”
“Không.” Cố Tư nhìn Mạnh Sướng, “Cùng một người bạn.”
Ninh Tôn thở ra một hơi, “Cô qua đây không, tôi cũng có bạn ở đây, mọi người có thể làm quen nhau.”
Bạn của Ninh Tôn?
Trước đây anh ấy nói anh ấy không có bạn bè.
Cố Tư quay đầu nhìn Mạnh Sướng, thuận miệng hỏi, Mạnh Sướng từ trong quầy hàng nhanh chóng đi ra, gật đầu, “Đi.”
Cố Tư bên này trả lời đồng ý.
Không đợi trời bớt mưa, hai người đóng cửa hàng, bắt taxi đến địa chỉ mà Ninh Tôn đưa cho.
Ninh Tôn cho địa chỉ của một Câu lạc bộ Hưu nhàn.
Ở đây, vào giữa ban ngày, không có người khách nào ở hội quán.
Ninh Tôn đang đợi Cố Tư ở cửa, nhìn thấy hai người đi tới, anh lịch sự chào hỏi Mạnh Sướng, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Cố Tư chưa từng đến nơi như vậy, vừa đi vừa tò mò hỏi: “Sao anh lại tới đây.”
Ninh Tôn cười cười, “Là do bạn tôi mở. Tôi cũng lâu rồi không đến, hôm nay thuận tiện ghé qua xem thử.”
Cố Tư nhướng mày, “Anh có bạn bè nào, mà có nhiều tiền như vậy sao?”
Ninh Tôn có hơi bất đắc dĩ nói, “Tôi cũng biết được một người như vậy.”
Không có nhiều người trong hội quán, chỉ có một số nhân viên phục vụ đi tới lui.
Ninh Tôn đưa Cố Tư và Mạnh Sướng lên lầu hai.
Có một khu vực nghỉ ngơi ở đó, còn có một khu giải trí.
Họ đi thẳng vào một căn phòng.
Căn phòng tương đối rộng, một bên là máy chơi game lớn và một bên là bàn mạt chược.
Bây giờ có người ở bàn mạt chược.
Một người đàn ông, nhưng mặc đồ ngủ và đi dép lê.
Mạt chược được trải lộn xộn trên bàn mạt chược, anh ta đang dùng tay sờ từng cái một, đoán bề mặt bài.
Ninh Tôn vừa bước vào liền chào hỏi, “Tự Chi, bạn của tôi tới rồi.”
Chương Tự Chi lười biếng ngẩng đầu, nhìn Cố Tư, ánh mắt sáng rỡ.
Anh ấy ra hiệu, “Nhìn này, tôi con đang lo không đủ người bây giờ đủ rồi, tới đây làm một tay đi.”
Ninh Tôn biết tật xấu Chương Tự Chi.
Đặc biệt nghiện mạt chược, là dân cờ bạc chính gốc.
Anh bất lực quay đầu nhìn Cố Tư và Mạnh Sướng, “Hai người chơi được không?”
Cố Tư do dự, “Không chắc lắm, trước giờ chỉ thấy người khác chơi thôi.”
Mạnh Sướng cũng ngập ngừng, “Tôi cũng vậy, tôi cũng chỉ biết một chút thôi”.
Chương Tự Chi bất kể như thế nào, anh ra hiệu, “Thôi nào, không sao đâu, không hiểu cũng không có việc gì, tôi sẽ chỉ cho các cô.”
Cố Tư và Mạnh Sướng nhìn nhau, cũng đi qua.
Cả hai không nói sợ thua tiền, cứ thế ngồi xuống.
Chương Tự Chi vừa rồi có chút lười biếng, hiện tại đột nhiên tràn đầy khí thế.
Anh đẩy hết gạch mạt chược vào máy, “Đến đây, tôi sẽ chia chip* trước, đừng lo gì, không ăn tiền của mấy cô đâu, mấy người qua đây chơi cùng tôi cho thỏa cơn nghiện là được, lát tôi sẽ mời mọi người đi ăn.”
Chip: vật đặt cược tượng trưng thay cho tiền.
Cố Tư chợt muốn bật cười.
Chương Tự Chi này, thật sự nên ngồi chung bàn với bà Trì.
Bà Trì cũng khá là nghiện mạt chược.
Thỉnh thoảng, sẽ gọi vài bà vợ giới nhà giàu, cùng đến chơi mạt chược.
Nhưng bà cụ không thích mấy thứ này nên lâu lâu mới chơi được một lần.
Hoặc là kiếm lý do để ra ngoài làm một ván với mấy bà vợ đó.
Nếu hai người này được góp làm một bàn, cô chắc là sẽ được coi trọng.
Thẻ bài được chia ra, bốn người bắt đầu xuýt xoa.
Cố Tư và Mạnh Sướng thực sự không hiểu, mánh bài đôi khi cũng không nhìn ra được.
Vậy là liên tiếp bị ăn mất.
Ninh Tôn thì ổn hơn, thua ít, thắng nhiều.
Người thắng nhiều nhất là Chương Tự Chi, nhưng anh chơi bài, cả người ngồi không yên, giống như con khỉ, chỉ cần đánh xuống một lá bài là có thể đổi trăm tám mươi tư thế khác nhau.
Anh ngồi đối diện với Cố Tư, bên cạnh Mạnh Sướng.
Vậy nên anh cùng cô nàng Mạnh trò chuyện thêm một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn Cố Tư, sau đó nói với Mạnh Sướng, “Này, Tiểu Mạnh, khi hai người đến đây cùng một lúc, cũng không cảm thấy thấy mình không có điểm gì nổi bật đấy.”
Cố Tư dừng lại, Ninh Tôn cũng ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chính mình cũng không nghĩ như vậy, cười cười di chuyển cơ thể, “Thật không ngờ người anh em của tôi, có mắt nhìn người ghê, không ngờ có thể tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Chương 204: Mối quan hệ bền chặt
Ninh Tôn dừng lại rồi lên tiếng nói, “Chơi bài đi, đừng nói nhảm.”
Chương Tự Chi xùy xùy mấy cái, chỉ coi Ninh Tôn là đang xấu hổ.
Cố Tư nhướng mày, “Anh nếu có coi trọng bạn tôi thì cứ nói thẳng đi, đừng nói quá đáng.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Cái cô bé này, chịu thua một chút không được sao.”
Cố Tư không nhẹ không nặng hừ một cái.
Hai mắt nhìn Chương Tự Chi khiêu khích.
Đã lâu rồi anh không thấy một cô gái tính tình thất thường như vậy.
Một ván mạt chược đánh đến khi ngoài trời tối dần.
Cả Cố Tư và Mạnh Sướng đều thua sạch sẽ thẻ bài, nợ Chương Tự Chi rất nhiều.
Với việc như vậy, làm Chương Tự Chi hài lòng.
Mạt chược kết thúc, cả bốn cùng đi ăn.
Cũng không ăn ở trong hội quán, mà là ở khách sạn đối diện hội quán.
Chương Tự Chi đứng ở đại sảnh hội quán, chỉ tay thẳng qua, “Hôm nay tôi thắng, qua đây đi, tôi mời.”
Cố Tư và Mạnh Sướng đều không khỏi bật cười, mấy người bọn họ không có chơi bằng tiền, chỉ chơi bằng mấy thẻ chip tượng trưng.
Thế mà anh ta lại vui vẻ đến như vậy.
Bên đó cách đây cũng gần, không cần lại xe qua, chỉ cần băng qua đường là đến.
Trước khách sạn có một dãy đậu xe, Cố Tư đi gần đó liền dừng lại.
Cô đi về phía một chiếc ô tô rồi nhìn chằm chằm vào biển số xe.
Cô ấy không biết nhiều về kiểu dáng xe, nhưng cô vẫn biết cách đọc biển số xe.
Cái này là cái độc nhất, không có cái nào giống được.
Ninh Tôn đi tới, “Sao vậy, chiếc xe này có vấn đề?”
“Không.” Cố Tư lắc đầu, “Xe không có vất đề gì.”
Vấn đề là chủ sở hữu của chiếc xe.
Chương Tự Chi đứng ở cửa khách sạn hô: “Đi, vào ăn cơm.”
Anh ta vẫn mặc đồ ngủ, đi dép lê, hoàn toàn không cảm thấy không thích hợp.
Cố Tư và Ninh Tôn đi qua, đi theo vào đại sảnh.
Chương Tự Chi chắc là thường xuyên đến đây, nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh ta, thấy anh ta tới, vội vàng chào hỏi: “Ngài Chương, mời đến bên này.”
Chương Tự Chi có phòng ăn cố định ở đây, phòng này tuy không lớn, nhưng xem ra là phòng riêng chỉ để đến dùng bữa.
Được người phục vụ dẫn vào, Cố Tư vừa đi vừa thoáng qua một cái, cẩn thận nhìn hai bên cửa phòng khác.
Không may mắn lần này, chỉ thấy người phục vụ đang rót nước của cửa phòng đang mở.
Họ đi đến cửa phòng riêng của Chương Tự Chi, không có cửa phòng riêng nào ở hai bên đang mở.
Cố Tư mím môi bước vào phòng riêng.
Khi gọi món, Chương Tự Chi lại giống như con khỉ, trên nhảy dưới tránh, cầm thực đơn, còn chăm chú hơn cả người phục vụ.
Còn cố giới thiệu những món ăn đặc biệt khác nhau cho Cố Tư.
Cố Tư ngẩn ra, “Anh cứ gọi mấy món anh thấy ngon là được, dù sao bữa này cũng là anh mời.”
Chương Tự Chi sửng sờ, nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, sau đó cười nói: “Nói một câu đã đi vào trọng điểm ngay.”
Anh ta thậm chí còn không nhìn vào thực đơn nữa. Anh ta gọi thẳng vài món, sau đó lại đứng lên, “ Mấy món hải sản này, để tôi đi qua chọn.”
Người phục vụ vội vàng đi tới mở cửa, “Ngài Chương, mời vào đây.”
Chương Tự Chi phất tay áo ngủ đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Cố Tư nhếch miệng, “Ninh Tôn, bạn của anh tính tình tốt thật.”
Ninh Tôn cười cười, “Tự Chi là cái tên này, tính cách rất tối.”
Chương Tự Chi đi ra ngoài một lúc vẫn chưa trở lại.
Cố Tư có chút không vui, “Sao vậy, anh ta đi đâu rồi? Gọi một đống đồ ăn rồi vứt chúng ta ở đây à?”
Cố Tư đang nói đùa, Ninh Tôn cũng phụ họa theo, “Chắc là vậy rồi.”
Cố Tư đứng dậy, “Anh chờ tôi , tôi ra ngoài dẫn anh ta về đây.”
Ninh Tôn gật đầu, “Đi đi.”
Cố Tư thực sự ra khỏi phòng.
Sảnh lớn có khu chọn mua hải sản với đầy đủ các loại hải sản tươi sống, khách đến đây có thể tự mình lựa chọn.
Ngay khi Cố Tư đi qua, liền nhìn thấy Chương Tự Chi.
Cô nhíu mày, “Anh Chương tôi nói này, anh đi lâu như vậy, là đợi mấy thứ này lớn lên rồi mới bắt đầu chọn lấy hay sao.”
Nói xong, Cố Tư mới chú ý đến người đang đứng đối diện với Chương Tự Chi.
Và người đó là Trì Uyên.
Cố Tư dừng lại, cũng không thấy có gì ngạc nhiên.
Vừa rồi cũng nhìn thấy xe của Trì Uyên bên ngoài.
Cô cũng thoải mái bước qua, “Anh cũng ở đây à.”
Trì Uyên ngược lại rất ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Cố Tư, “Sao em cũng ở đây, hay người quen biết nhau à?”
Chương Tự Chi trầm ngâm một lát, “Sao vậy, Tiểu Tư, em biết sếp Trì đây sao?”
Cố Tư chớp mắt nhìn Chương Tự Chi, “Anh Chương này, tôi cũng thật nghĩ muốn hỏi anh, anh không xem qua tin tức trên weibo trên mạng sao?”
Chương Tự Chi gật đầu, tự tin nói: “Tôi mà có chút thời gian đó, không bằng tôi làm hai ván mạt chược rồi.”
Cố Tư muốn cười một tiếng, “Trì Uyên trước đây kết hôn cũng khá phô trương, anh không biết gì sao?”
Chương Tự Chi nói: “Tôi biết, tôi cũng có đi qua đó.”
Chỉ là hôm đó có quá nhiều người, anh ta còn uống nhiều, đến mức nằm ngang ra đó.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy cũng không nhớ rõ chuyện gì.
Cố Tư bĩu môi, “Nghe nói chiếc váy cưới tôi đã mặc được vận chuyển bằng đường hàng không. Trang sức kim cương trên đó được khâu bằng tay thủ công. Sang trọng đến mức không thể khiến anh nhìn tôi nhiều hơn sao?”
Kiểu nói này, Chương Tự Chi liền nhìn Cố Tư chăm chú cẩn thận.
Sau đó, anh thực sự bị sốc.
Anh giơ ngón tay về phía Cố Tư, “Cô, cô, cô…”
Cố Tư bắt lấy ngón tay đưa xuống, “Tôi, tôi, tôi, vâng, anh hiểu đúng rồi.”
Chương Tự Chi nhìn về phía phòng riêng, “Tôi còn tưởng rằng cô là bạn gái của a Tôn, cô không phải à.”
Cố Tư chớp mắt, “Đương nhiên là không.”
Trì Uyên lạnh lùng nhìn.
Anh nhìn Cố Tư, lặp lại câu hỏi trước đó, “Sao em lại ở đây.”
Cố Tư nhướng mày hỏi Trì Uyên, “Vậy sao anh lại ở đây.”
Trì Uyên mím môi, “Tôi đang đi xã giao.”
Cố Tư cười tủm tỉm, giọng nói lãnh đảm, “Đi xã giao vào tối thứ bảy, hiếm thấy thật.”
Ban ngày thì nhàn rỗi, ban đêm thì đến đây, cũng không có dẫn theo Tử Thư.
Trì Uyên không đợi nói chuyện, cách đó không xa đã có một giọng phụ nữ truyền đến, “A Uyên?”
Cố Tư nhếch lên khóe miệng, đã biết là ai mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giọng nói này, còn có thể là ai khác được.
Trì Uyên quay lại nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị giống như tỏ vẻ không nhìn thấy Cố Tư, tự nói: “Em tới xem thử, lâu vậy rồi mà vẫn chưa chọn được sao.”
Chương Tự Chi bên cạnh nhíu mày, nhìn Tùy Mị ánh mắt khó hiểu, “Lại là ai đây.”
Tùy Mị dừng lại nhìn, dường như mới nhìn thấy Cố Tư, “A…, đây là cô Cố.”
Thực là, nhắc nhở tám trăm lượt mà cũng không nhớ.
Cố Tư quay đầu nhìn Tùy Mị, “À, đây là quản lý Tùy. Trí nhớ của cô ấy không tốt lắm. Tôi đã nhắc cô bao nhiêu lần cách xưng hô với tôi, cô đều không nhớ chút nào sao, chút chuyện nhỏ vậy mà còn không để tâm, vậy thì chuyện công việc to lớn phải làm sao, rồi xảy ra chuyện có sai sót không tốt phải không.”
Tùy Mị cười một tiếng, sau đó cười không nói.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, “Đây là ai.”
Cố Tư ừ ừ một lát, “Cô Tùy của nhà họ Tùy, đang muốn cùng nhà họ Trì hợp tác.”
Nói xong Cố Tư đi tìm trong hộp thủy tinh bên cạnh, thay đổi cây câu chuyện, “Cái này, cái này, anh Chương, ăn cái này đi, tôi thíċh.”
Chương Tự Chi cũng không thèm nhìn, “Được rồi, cô nếu thích thì mua.”
Cố Tư lại nhìn con cua bên cạnh, cũng không biết là con cua gì, dù sao cũng khá lớn, cô chỉ tay, “còn cái này.”
“Ừ, cái này cũng vậy.” Chương Tự Chi trực tiếp nói với người phục vụ bên cạnh.
Cố Tư rất vui vẻ, vừa xem vừa nói: “Ninh Tôn thích ăn con cá này, con cá này cũng vậy.”
Chương Tự Chi nhíu lại vẻ mặt, “Cô không hỏi tôi muốn ăn gì à.”
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi, cười ha ha, “Gọi món nhiều như vậy, anh ăn phần còn thừa đi, lãng phí nhiều đồ ăn không tốt.”
Chương Tự Chi rũ tay áo ngủ, “Tiểu Tư, cô thật quá đáng, quay về tôi sẽ mách Ninh Tôn.”
Hai người cười đến ngạo nghễ, coi như không có ai trêu đùa nhau khiến Trì Uyên và Tùy Mị đều không vừa mắt.
Trì Uyên đứng bên cạnh không nhúc nhích, Tùy Mị cũng vậy.
Cô biết Chương Tự Chi.
Chương Chi cậu ta, tính cách có chút kỳ quái, không phải ai cũng có thể làm bạn với anh ta.
Nghe đoạn đối thoại giữa Cố Tư và anh, quan hệ giữa hai người dường như có chút thân thiết.
Cố Tư hét lên năm sáu tiếng với anh, Chương Chi cậu ta cũng không tức giận, ở đằng kia liếm mặt cười.
Tùy Mị nhíu mày, vẻ mặt u ám.
Chương 205: Ghen tị
Cố Tư chỉ cần vừa nhìn thấy món gì ngon thì gọi, cũng may Chương Tự Chi không quan tâm đến tiền bạc.
Sau khi gọi món nhiều, cô phủi tay: “Được rồi, thế là xong.”
Chương Tự Chi gật đầu, nói với nhân viên bên cạnh giao phó, “Chỉ những cái này, hai người này làm sashimi, cái này hấp, còn lại là đĩa hải sản.”
Sau khi giao phó, anh ta nói với Cố Tư, “Đi về thôi, vẫn còn hai người kia trong phong riêng.”
Cố Tư nhướng mày nhìn Trì Uyên, vui vẻ rời đi cùng Chương Tự Chi.
Khi Chương Tự Chi đi ngang qua Trì Uyên, anh ta vẫy tay với anh ta, “Một lát nếu không bận, vào phòng chúng tôi ngồi một chút, lâu rồi không gặp.”
Trì Uyên “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời lại.
Chờ hai người đi rồi, Tùy Mị nhìn bóng lưng Cố Tư, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Cô Cố và Chương Gia, Tiểu Gia, gặp nhau như thế nào? Tôi có nghe nói về vị Tiểu Gia này trong hội quán, nhưng…” . “
Nói đến đây, cô ấy đột ngột dừng lại, vẻ mặt có chút kiềm chế, như thể cô ấy biết mình đã nói sai.
Trì Uyên nhìn về phía Cố Tư đang biến mất, anh hít một hơi, “Cô đến chọn cái gì.”
Tùy Mị “a” một tiếng, tranh thủ thời gian đi đến, còn làm vẻ đáng yêu.
Cố Tư rời khỏi đại sảnh, sắc mặt kéo xuống.
Đàn ông thối tha, đều không chịu được cô đơn.
Còn nói quay về nhà tổ gì chứ.
Cứ cho là cô cái gì cũng không biết sao.
Trở lại phòng riêng, Ninh Tôn và Mạnh Sướng đều đang nhìn điện thoại, có lẽ không quen nhau, nên ngượng ngùng.
Nhìn thấy hai người đi tới, Ninh Tôn nói: “Sao rồi, ra ngoài kia bắt được con cá nào rồi?”
Hiếm thấy Ninh Tôn lại nói giỡn, Chương Tự Chi cười ha ha, “Này, này vừa rồi anh có biết trong sảnh lớn chúng tôi gặp ai không.”
Nói xong, Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, “Không sai, tôi bị dọa một trên mất, Cố Tư nhỏ bé này, mà lại là , là…”
Cố Tư trừng mắt, “Tôi là gì?”
Chương Tự Chi bị cô nhìn chằm chằm, lập tức thay đổi lời nói, “Cô hóa ra là Cố Tư nhỏ bé mê hoặc Trì Uyên.”
Nghe những gì anh nói, Cố Tư sắc mặt tốt hơn một chút.
Chương Tự Chi sau đó nhìn Ninh Tôn, tự mình trả lời câu hỏi của mình, “Vừa rồi ta ở trong đại sảnh nhìn thấy Trì Uyên, Trì Uyên, trời ạ, hóa ra Cố Tư nhỏ bé này là cô Trì của nhà họ Trì.”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư, Cố Tư nhíu mày, không nói gì.
Ninh Tôn im lặng hai giây, nói: “Đúng vậy, tôi tưởng rằng anh biết rồi. Khi đó hôn lễ nói là rất hoành tráng, anh còn không phải đến đó à.”
Đi hay không đi cái đám cưới đó, cũng không có cảm giác khác gì nhau.
Chương Tự Chi là một người bình thường rất thích tham gia mấy chỗ đông vui, đến đó chưa đợi khai tiệc, đã uống đến không biết gì.
Đến khi có cô dâu chú rể bước trên thảm đỏ, anh ta nhìn đã không còn phân biệt được đâu là nam nữ.
Đến cuối cùng, khi lên bàn tiệc, chưa qua được mấy món, anh đã nằm tại đó.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Được rồi, tôi còn ngưỡng mộ cái người con gái đó người hớt tay trên người khác, mà không ngờ đó là cô.”
Cố Tư mỉm cười ngồi vào bên cạnh Mạnh Sướng, lại đổi đề tài, “Tôi còn chưa gọi đồ uống, cô muốn uống gì.”
Mạnh Sướng chưa bao giờ trong tình thế này, xem ra thân phận của những người xung quanh này cũng không đơn giản.
Cô do dự, “Cái gì cũng được.”
Chương Tự Chi lập tức gọi điện cho người phục vụ và gọi một bình nước măng cụt.
Sau đó anh ta chậc chậc hai lần, lại kéo chủ đề trở lại, “Người phụ nữ khi nãy chính là Tùy Mị? Tôi mơ hồ nhớ là, có phải trước đây cô ấy định kết hôn với Trì Uyên Không.”
Cố Tư thờ ơ, “Đúng vậy, là tôi hớt tay trên của cô ta.”
“Hì hì.” Chương Tự Chi hít vào một hơi, “Tôi nói gì đâu, vừa rồi hai người nói chuyện, tôi cứ thấy lạ lạ.”
“Có gì lạ sao?” Cố Tư cười, “Còn tốt mà, anh xem, tôi với anh nói chuyện mới như hai cực khác nhau này”
“Khác, khác nhau.” Chương Tự Chi xua tay, “Thái độ cùng biểu hiện khác nhau, cái này tôi nhìn ra được mà.”
Chương Tự Chi không phải tính tình cái gì cũng tốt, bình thường cứ ngáo ngơ, nhưng mà tất cả mọi người điều biết anh ta không dễ chọc.
Nếu anh ta không thể nghe hiểu Cố Tư nói chuyện với họ, thì thật một cô gái nhỏ mới giở trò trẻ con, thì anh ta đã sớm trở mặt với Cố Tư.
Cố Tư giả vờ thở dài, “Vậy anh nói cho tôi biết, Trì Uyên và Tùy Mị có nghe hiểu không?”
Chương Tự Chi Haha hai lần, “Hai người đó hẳn là người thông minh, làm sao có thể nghe không hiểu.”
Cố Tư dựa lưng vào ghế, “Đúng vậy, nhưng anh xem, Tùy Mị có thể nghe hiểu, cii ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy, anh có nghĩ loại người này rất có dã tâm không.”
Chương Tự Chi khịt mũi, “Tôi không cảm thấy vậy, tôi ghét nhất là loại này, trong bụng đầy dao găm, mặt ngoài lại tỏ vẻ vô tội, tiểu gia tôi đây, nhìn thấy loại đàn bà này, tôi chỉ thấy buồn nôn..”
Cố Tư đột nhiên bật cười.
Ấn tượng của cô về Chương Tự Chi tốt hơn nhiều.
Chờ phục vụ mang đồ ăn ra, Cố Tư hỏi Chương Tự Chi có biết nhà họ Tùy đã xảy ra chuyện gì không.
Cố Tư bản thân cũng không biết nhiều lắm, cô cũng chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Tùy.
Tức là gần đây cũng chỉ gặp Tùy Mị thường xuyên hơn.
Chương Tự Chi không biết mặt của những người này, nhưng liên quan đến tên mấy người này thì cũng biết rõ nhiều thứ.
Anh ta thường chơi mạt chược, trên bàn mạt chược, Weibo có gì thì nghe cũng không ít.
Anh nói, “Ông gia của nhà họ Tùy thật ra là một người lợi hại, bây giờ cũng là lão đại, quyết định mọi việc lớn nhỏ, nghe nói ông ta đối với Trì Uyên đặc biệt xem trọng, trước đây cũng muốn hợp tác với nhà họ Trì, đúng là vậy mà nhưng..”
Chương Tự Chi biủ môi, “Ông già này rất phòng bị, tôi đoán chừng, chắc muốn đợi Trì Uyên và Tùy Mị kết hôn, rồi mới nói đến chuyện hợp tác, nếu không có mối quan hệ này, cũng không có lòng tin với nhà họ Trì. “
Bọn họ cũng đều là mấy con cáo giá trong giới kinh doanh, tự nhiên cũng có trăm trái tim con mắt.
Chỉ là, ông già họ Tùy không ngờ rằng, mười phần chắc hôn sự, lại có sự việc mới, mọi việc đảo ngược.
Bất cứ ai cũng không đến, nửa đường lại có Cố Tư xuất hiện.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Nhưng tôi nhìn nhà họ Tùy, hiện tại có vẻ rất tích cực trong việc hợp tác với nhà họ Trì.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Đúng là tích cực. Nghe nói mấy ngày trước ông Tùy còn đến công ty nhà họ Trì.”
Điều này không bình thường.
Ông già của nhà họ Tùy, chỉ hận tất cả mọi người gặp ông ta đều phải cúi đầu.
Làm gì có chuyện chủ động đi đến công ty khác, từ xưa đến nay đây là lần đầu.
Chương Tự Chi ngồi khoanh chân, đôi dép trên chân đung đưa, “Tôi đoán, không phải công ty nhà họ Tùy có vấn đề, mà nội bộ gia đình nhà họ Tùy có vấn đề, vậy nên về sau ông gia mới muốn tìm một bên tin cậy mà hợp tác, tất nhiên không thể nói nhà họ Trì là lựa chọn tốt nhất. “
Cố Tư gật đầu, nhưng thật ra vẫn thấy có nhiều chỗ không rõ ràng.
Không hiểu cũng không sao, dù sao không nhìn thấy Tùy Mị thì không sao cả.
Nói xong, người phục vụ mở cửa bước vào.
Đầu tiên là sashimi và hải sản hấp, cũng như cá đặt riêng cho Ninh Tôn.
Đĩa hải sản phải đợi một lúc.
Nhưng bởi vì Cố Tư gọi cũng nhiều món, những món đã mang lên cũng đủ ăn một lúc.
Chương Tự Chi đứng dậy đẩy con cá đến trước mặt Ninh Tôn, “Mau ăn đi, đây là món Tiểu Tư đặc biệt gọi cho anh. Nhanh đi, anh ăn đi, mình anh ăn đi, chúng tôi ngồi nhìn là được rồi.”
Cố Tư vốn dĩ đang mỉm cười, nhưng nhìn thấy người phục vụ đã rời khỏi cửa sau khi đồ ăn được dọn ra, ngoài cửa còn có thêm một người.
Chương Tự Chi quay lưng về phía cửa không biết cái gì, tiếp tục trêu chọc, “Tiểu Tư còn nhớ ngươi muốn ăn cái gì, tôi ăn gì còn không biết, thật là tôi ghen tị với cậu đấy.”
Chương 206: Đều ly kinh phản đạo
*ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép
Trì Uyên đứng ở cửa, chỉ nhìn vào phòng riêng.
Cố Tư và Mạnh Sướng ngồi cạnh nhau, trên mặt đều cười
Chương Tự Chi vẫn không biết cái gì, liền giễu cợt Ninh Tôn, “Nếu không phải Cố Tư bé nhỏ của chúng ta là hoa đã có chủ nổi danh, tôi thật sự hoài nghi hai người đấy, hừ…”
Trì Uyên không biểu lộ gì, cũng không tiến vào.
Sau vài giây, có tiếng bước chân phía sau anh.
Sau đó là giọng nói của Tùy Mị, “A Uyên, sao anh không vào đi.”
Trì Uyên không nhìn lại, nhưng ngay khi Tùy Mị nói ra lời này, cô đã thành công ngăn Chương Tư Chi ở trong phòng riêng ba hoa.
Anh ta quay lại nhìn những người ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười không hề suy giảm, “Ồ, đây, đây, đến rồi, vào đi, đồ ăn cũng vừa được mang lên thôi, ngồi ăn cùng đi”
Tùy Mị đi vào trước, “Vừa mới gặp mặt, tôi cùng muốn đến chào hỏi.”
Chương Tự Chi nhìn lên nhìn xuống Tùy Mị, sắc mặt không thể nói là khó coi, nhưng rõ ràng là chiếu lệ.
Hắn ha ha rồi nói, “Cô Tùy, hôm nay sao lại cùng A Uyên nói chuyện làm ăn?”
Tùy Mị sắc mặt thường, “Đúng vậy, có một số việc muốn nói.”
Chương Tự Chi chậm rãi gật đầu, “Không trách được, hai người cùng đến đây.”
Cố Tư ngồi đó không nhúc nhích hay nói chuyện.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm Tùy Mị một hồi, sau đó nở nụ cười, “Ngài Trì , không ngờ lại có thể gặp ở đây, Cố Tư cũng ở đây, hay là anh qua đây, vợ chồng hai ngồi tách nhau trong căn phòng nhỏ này, có cảm giác không bình thường chút nào.”
Khi nói lời này, Tùy Mị bên cạnh có chút xấu hổ.
Tùy Mị không ngốc, tâm tư vô cùng thấy hiểu.
Trong phòng riêng này có một vài người, dù chẳng nói nhiều câu, nhưng đều thể hiện ý tránh nè cô.
Cô ta đứng sang một bên, mím miệng, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại.
Cố Tư liếc nhìn Tùy Mị, không cười.
Cô biết rõ biểu hiện này, rất khó chịu.
Trì Uyên đi tới, chào hỏi Chương Tự Chi trước, “Mấy ngày trước tôi gặp lại lão gia, hỏi thăm cậu. Ông ta nói gần đây cậu hay đến hội quán.”
Chương Tự Chi, “Không có chuyện gì, chỉ là muốn ngồi ở đó.”
Tùy Mị tỏ vẻ gì chỉ nhíu mày một lúc lâu.
Cô không biết Trì Uyên và Chương Tự Chi, họ đã quá quen thuộc với nhau.
Tùy Mị có chút sốt ruột, vừa rồi ở sảnh lớn nói sai một câu, không biết Trì Uyên có để ý không.
Trì Uyên ừ một tiếng, “Lão gia còn nói, nếu như gặp được anh, thì bảo tôi khuyên anh, đừng ở trong hội quán hoài, ra ngoài đi vài vòng đi.”
Chương Tự Chi nhìn thoáng qua Cố Tư, đột nhiên nở nụ cười, “A, trước đây tôi cũng chán, giờ gặp chuyện thú vị, tôi tự nhiên lại muốn ra ngoài.”
Cố Tư liếc mắt nhìn anh, có chút chán ghét.
Trì Uyên lại nhìn Ninh Tôn, “Lúc trước tôi gặp ở Tam Á, không biết là cậu Hai nhà họ Ninh, trước đây tôi thất lễ quá.”
Ninh Tôn đứng lên nói: “Không sao, tôi toàn ở bên ngoài, cũng chẳng mấy ai biết thân phận của tôi, thực ra mà nói lại là điểm tốt.”
Ninh Tôn cũng biết, Trì Uyên cũng biết thân phận của mình.
Đương nhiên, không cần phải che giấu nó.
Trì Uyên cuối cùng nhìn Cố Tư, “Em cũng không nói em cũng đến đây, nói sớm một chút, tôi dẫn em ra cùng rồi.”
Giọng anh đột nhiên dịu đi rất nhiều, còn mang vẻ dịu dàng.
Cố Tư biết, anh bắt đầu muốn diễn kịch.
Cô đưa tay về phía Trì Uyên, Trì Uyên đi thẳng đến, nắm lấy tay Cố Tư.
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, “Em không muốn trì hoãn chuyện làm ăn của anh, em biết anh đi làm công việc, em đi theo cũng thấy không ổn.”
Trì Uyên im lặng nhìn Cố Tư.
Không giống như dáng vẻ ngày thường cô hay giương nanh múa vuốt, cô bay giờ lại nhập vai diễn cùng.
Cả người có vẻ rất tốt.
Trì Uyên giơ bàn tay còn lại, đặt lên trên người Cố Tư, xoa hai cái, “Đồ ngốc.”
Cố Tư từ khóe mắt nhìn về phía Tùy Mị, đúng lúc Tụy Mình cũng nhìn qua.
Ánh mắt hai người va chạm nhẹ, Cố Tư nhíu mày.
Mỗi lần tranh chấp với Tùy Mị, Tùy Mị không phải là đối thủ của cô ấy.
Cố Tư thật ra có chút cảm kích với giám đốc Mã của tập đoàn Vạn Phong, còn có cả cái nhân viên họ Thôi nữa.
Nếu không có nhóm Vạn Phong diễn kịch như vậy, Trì Uyên đã không cần cô hợp tác.
Cô không có cơ hội để đọ sức với Tùy Mị.
Bây giờ cô ấy cảm thấy khá tốt.
Nhưng Trì Uyên vẫn cần xã giao ở bên kia, trong phòng riêng bên kia không chỉ có người nhà họ Tùy.
Trì Chúc và Phương Tố cũng ở đó.
Anh không thể ở lại đây.
Cho nên Trì Uyên chào hỏi mấy người trong phòng này, cũng cùng Tùy Mị đi qua.
Cố Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của Tùy Mị lúc cô ta rời đi, cười thành tiếng.
Tùy Mị vừa bước ra cửa.
Cô ta nửa quay lại nhìn Cố Tư.
Cố Tư thì giơ thẳng ngón giữa.
Tùy Mị sửng sốt, sắc mặt lập tức liền khó coi.
Cô ta hất đầu rời đi, dạng vẻ tức giận thở hổn hển.
Chắc là không bao giờ có thể tưởng tượng được Cố Tư lại có thể trắng trợn làm ra một hành động bỉ ổi như vậy.
Hành động của Cố Tư, những người trong phòng riêng đều nhìn rõ.
Chờ bóng dáng của Tùy Mị biến mất, Cố Tư cười haha.
Chương Tự Chi cũng cười, cười cường điệu hơn Cố Tư.
Ninh Tôn ở bên bất lực lắc đầu.
Mạnh Sướng hơi bối rối, không nhìn ra được khuất tắt ở chỗ này.
Sau vài tiếng cười, Chương Tự Chi vỗ vỗ Cố Tư trong tay, “Tiểu Tư này, tôi thích tính cách của cô, tôi cũng giống như cô.”
Cố Tư khịt mũi, có chút chán ghét.
Ninh Tôn bên cạnh lên tiếng, “Đừng nói với tôi, hai người ít nhất vào thời điểm này cũng thật là giống nhau.”
Chương Chi, cậu ta cũng là loại ly kinh phản đạo.
Lúc đầu anh ta bênh vực Ninh Tôn yếu thế, cũng cho Ninh Tú và Trang Lệ nhã một trận.
Nếu không phải lão Chương gia ở bên cho trừng anh ta, chắc anh ta cũng không nể mặt luôn cả Ninh Bang.
Tuy rằng không giống ngón giữa dựng đứng của Cố Tư, nhưng thái độ cũng không tốt hơn.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi, sau đó rót nước măng cụt trong cốc, cô nhấc lên, đại khái là như vậy.
Cô nói: “Anh và Ninh Tôn có quan hệ tốt, tôi tin tưởng anh là một loại người khác, không phải kiểu người làm ra vẻ tự cho là thanh cao đến làm bạn.”
Chương Tự Chi có chút không vui, “Làm bạn? Chẳng lẽ hiện tại hai người chúng ta không phải là bạn bè sao.”
Cố Tư khịt mũi, “Lúc trước không phải, bây giờ mới uống ly này sẽ phải.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Trước đây không coi tôi là bạn, mà còn gọi nhiều hải sản đắt tiền như vậy…”
Ninh Tôn và Mạnh Sướng đều bật cười bên cạnh.
Cố Tư không khỏi bật cười.
Bầu không khí bắt đầu sôi động trở lại.
Một số người ngồi xuống và bắt đầu ăn uống.
Chương Tự Chi hôm nay hiển nhiên rất vui vẻ, giống như con khỉ ngồi xổm trên ghế sa lon.
Anh ta còn quan tâm, gắp không ít đồ cho mọi người, còn rót thêm nước trái cây cho đầy.
Cố Tư nhìn anh, “Anh quan tâm quá, anh ngồi xổm vậy, tôi cứ có giác có con gì đang ngồi xổm ấy.”
Chương Tự Chi lập tức rụt mặt, “Quá đáng, tôi vừa mới lột một cái chân cua cho cô, cô đưa đây cho tôi, cô trả lại đây cho tôi.”
Cố Tư hét lên một tiếng, vội vàng nhét hết mọi thứ vào miệng, sau đó mơ hồ nói: “Anh có muốn nửa không, tôi nhả ra cho anh.”
Cả phòng cười vang ha ha.
Và khi Trì Uyên và Tùy Mị quay lại phòng riêng của họ, họ nhìn thấy bà Trì và bà Tùy, hai người giống như chị em đã xa cách nhiều năm, đang nắm tay nhau.
Trì Uyên liếc Trì Chúc rồi bất giác nhíu mày.
Trì Chúc ho khục khục mấy tiếng.
Bà Trì biết nhìn sắc mặt, nhất thời hiểu được.
Bà nói thêm vài câu, sau đó rút tay lại rồi ngồi xuống.
Cố Tư lắng nghe hồi lâu, cũng không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Phòng này cách âm thật tốt.
Cảm thấy không thể chờ được nữa, cô trở mình rồi nhắm mắt.
Lần này lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Ngủ một giấc mãi cho đến sáng ngày hôm sau.
Khi Cố Tư tỉnh dậy, việc đầu tiên là đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Xe của Trì Uyên vẫn để trong sân, chưa rời đi.
Cô khịt mũi, đi rửa mặt, rồi xuống dưới lầu
Cô muốn nấu mì, nhưng nghĩ lại, tối hôm qua nhiều món như vậy, không ăn thì thật lãng phí.
Cô đi mở tủ lạnh.
Không ngờ lại có thêm thứ gì đó trong tủ lạnh.
Cố Tư lấy ra xem qua.
Một túi ni lông được bọc lại, cảm giác giống như một hộp thức ăn nhanh.
Cố Tư mở ra xem, quả thật là như vậy.
Cô mở nắp hộp ra thì thấy bên trong có canh xương.
Cố Tư nhíu mày nhìn, tối hôm qua Trì Uyên mang về?
Cho cô ấy?
Không ngờ cái tên này còn có lương tâm.
Thật làm cô kinh ngạc vô cùng.
Nhưng Cố Tư mấy lần lại đem cất đồ vào tủ lạnh.
Cô chỉ lấy những món ăn hôm qua nấu lên hâm nóng, sau đó ngồi trong phòng ăn, ăn trước
Trì Uyên một lúc sau mới đi xuống.
Nhìn thấy Cố Tư ở trong phòng ăn, anh dừng một chút rồi lại đi qua, “Hôm qua em ngủ sớm nhỉ.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, vẻ mặt bình thản, “À, em vừa thấy tin nhắn anh gửi, hôm qua đi ngủ sớm nên không thấy. Có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên ngồi xuống, “Không sao đâu.”
Cố Tư cũng không hỏi thêm.
Cô mang cho Trì Uyên một phần điểm tâm sáng
Chỉ là, Trì Uyên dường như không có cảm giác muốn ăn gì
Cố Tư thấy Trì Uyên cứ ngồi ở đó mãi, nên hỏi: “Hôm nay anh không cần đến công ty hả?”
Trì Uyên lắc đầu, “Thứ bảy, nghỉ ngơi.”
Cố Tư cười ha ha, cô thật không đoán ra nên bất ngờ bật cười, “Thứ bảy và chủ nhật anh thường làm thêm giờ.”
Trì Uyên ngẩn người một lúc mới ngẩng đầu nhìn Cố Tư.
Chỉ là Cố Tư không nhìn anh, nên Trì Uyên không thể đoán ra được Cố Tư nói ra câu này là có ý gì.
Cố Tư ăn nhanh, định dọn dẹp bát đĩa của mình, cuối cùng Trì Uyên mới lên tiếng, “Chiếc nhẫn rất đẹp.”
Cố Tư dừng lại, cúi đầu nhìn thứ trong tay, ừm, “Ninh Tôn chọn.”
Ánh mắt Trì Uyên lóe lên, “Ninh Tôn tặng cho em à?”
Cố Tư “Ừm”
Đúng là Ninh Tôn tặng.
Mặc dù cô cũng không muốn được ai tặng cho.
Trì Uyên cong khóe miệng, “Hóa ra là như vậy.”
Cố Tư không quan tâm Trì Uyên nói như vậy là có ý gì.
Cô dọn dẹp bên hông, và đi lên lầu.
Cô trở về phòng trang điểm một chút, thay quần áo rồi từ từ đi xuống nhà.
Trì Uyên hẳn là chưa ăn, anh đang ngồi trên sô pha xem TV.
Thấy Cố Tư đi xuống, Trì Uyên hỏi : “Lại muốn ra ngoài với Ninh Tôn à?”
Cố Tư cũng không biết trong lòng mình lại nghĩ gì, nên cứ “Ừ” một tiếng.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ muốn ra ngoài một mình.
Trì Uyên không nói nữa.
Cố Tư cũng mở cửa đi ra ngoài.
Trong lúc cô đón xe, cô vẫn đang suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Cô ấy không có người thân, bạn bè, khi muốn tìm người đi cùng cũng không tìm được một người.
Thực sự, nghĩ về việc này, cô cũng khá sôc.
Cố Tư lên taxi rồi nói tùy tiện một tên trung tâm thương mại.
Bên kia thật là náo nhiệt, cô hướng mắt qua bên đó.
Hôm nay là ngày nghỉ, có rất nhiều phương tiện cũng có rất nhiều người đi bộ trên đường.
Cố Tư tựa vào trong xe nhìn ra bên ngoài, không ai trong số những người này giàu có bằng cô, nhưng họ so ra vẫn còn tốt hơn cô.
Khoảng cách không xa lắm, một lúc đã đến nơi.
Trước trung tâm thương mại có một quảng trường, hiện có rất nhiều cha mẹ đưa con mình đến đó chơi.
Cố Tư trả tiền rồi xuống xe đứng ở quảng trường.
Nhìn chằm chằm dòng người qua lại, trong lòng cô có chút trống trải.
Bước chân qua chiếc ghế dài bên cạnh, Cố Tư ngồi xuống.
Cũng may hôm nay trời không quá nóng còn hơi có gió nhẹ.
Ngồi thế này cũng thật khá thoải mái.
Cố Tư dựa vào lưng băng ghế nhìn đứa trẻ trước mặt không xa.
Đứa trẻ còn chưa lơn, đi lại chưa vững nhưng tư tưởng lại muốn vượt lên, vung bàn tay nhỏ bé đã định chạy.
Mẹ của đứa trẻ đang che cho đứa trẻ, người cha thì ở bên cạnh đứng nhìn
Gia đình.
Nhìn trông rất hạnh phúc.
Cô lúc trước, cô thật sự muốn sinh cho Trì Uyên một đứa con.
Chương 200: Cậu nên tìm bạn gái
Cố Tư nhìn chăm chú gia đình ba người này.
Cô đã từng rất muốn sống cuộc sống như thế này.
Chỉ tiếc, lúc trước chẳng có ai che chở cho cô.
Bây giờ cô cũng không có bất cứ ai cô muốn bảo vệ.
Đứa trẻ cười khúc khích, người mẹ cũng cười theo.
Người cha kia dù gương mặt bình thản, nhưng cũng nhìn thấy được, ánh mắt đầy niềm vui.
Cố Tư lại nhanh chuyển mắt sang chỗ khác, vừa chuyển, đã nhìn thấy có người đứng cách mình không xa.
Cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Giống như ngày hôm đó cô muốn trèo tường, anh ta cũng đứng dưới tán cây nhìn xem như vậy.
Trì Cảnh thấy Cố Tư phát hiện ra mình, cũng liền bước chân qua, “Sao cô lại ở đây?”
Cố Tư nhìn Trì Cảnh, “Cậu sao lại không tự hỏi chính mình đi.”
Trì Cảnh ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, nói: “Ba tôi tổ chức sinh nhật. Tôi đến xem đồ, muốn mua một vật tốt nào đó.”
Cố Tư sửng sốt, “Ba anh … À, đó là chú Hai sắp tổ chức sinh nhật?”
Trì Cảnh cười, “Ừ, Trì Uyên không nói cho cô biết sao, tuần sau là đến rồi, bên nhà Tổ cũng sắp xếp xong rồi.”
Cố Tư nhếch miệng bắt đầu bao biện, “Gần đây tôi đang nghĩ nhiều đến chuyện mở cửa hàng. Có thể anh ấy từng nói, mà tôi không nghe.”
Cố Tư kết hôn với Trì Uyên trong khoảng thời gian còn ở chung kia, cũng không thấy chú Hai đó tổ chức sinh nhật.
Cô cũng không biết sinh nhật của chú Hai là khi nào.
Trì Cảnh “Ồ” một cái, “Vậy để tôi nói cho cô luôn, đến lúc đó cô phải đến nhé.”
Cố Tư gật đầu, “Chuyện này dễ mà.”
Chỉ là cô không rõ nhà họ Trì, già trẻ lớn bé cả nhà có cùng phải tập hợp lại ăn uống một bữa tiệc thịnh soạn hay không.
Chỉ là người nhà họ Trì, tình cảm cũng mờ nhạt, không mấy thân thiết, nếu ở cùng nhau, không ai nói chuyện với ai.
Đó không phải là điều đáng xấu hổ.
Trì Cảnh còn chưa vào trung tâm mua sắm chọn thứ gì đó, anh nhìn Cố Tư, “Cô có thời gian không, có thể tư vấn giúp tôi với?”
Cố Tư sửng sốt, “Hả?”
Tư vấn gì, để mua quà cho chú Hai à?
Cô nghĩ là tốt nhất là nên thôi, cô chưa từng ở trong tầng lớp này, nên mấy món đồ cô chọn, chú Hai chắc sẽ không thích.
Nhưng Trì Cảnh lại cảm thấy ý nghĩ này không tồi.
Anh ta đứng lên, “Đi thôi, dù sao cô cũng đi một mình, chúng ta cùng đi xem.”
Không cho Cố Tư cơ hội từ chối, Trì Cảnh đi thẳng vào trung tâm thương mại.
Cố Tư đứng lên, “này” “này” hai lần.
Trì Cảnh cũng không đáp.
Cố Tư nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ở chỗ chúng tôi, ai tổ chức sinh nhật thì cứ mang mấy cân thịt heo qua là được rồi. Ai biết mấy người còn phải mua cái gì ở đây.”
Mặc dù miệng lầm bầm nhưng Cố Tư vẫn đi theo vào.
Tuy chỉ là chọn quà sinh nhật, nhưng cũng là một việc rất nghiêm tục, hai người đi đến khu vực quà tặng.
Sau khi nhìn xung quanh, Trì Cảnh cũng không biết nên chọn cái gì.
Cố Tư càng không biết.
Theo quan điểm của Cố Niệm, những món quà đó không thực dụng chút nào, mua những thứ này chỉ là tiêu tiền.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư, “Cô có đề nghị gì hay không?”
Cố Tư nhún vai, “Không có.”
Cô ấy đang nói thật.
Cô ấy không thíċh mấy thứ trong vực quà tặng này.
Cố Tư nhìn Trì Cảnh, “Chú Hai chắc cũng không thiếu thứ gì.”
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, cũng gần như thế, gia đình kiểu này, có thể thiếu gì được.
Muốn thứ gì, có thể mua ngay lập tức.
Cố Tư không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên bật cười, “Này, cậu nhỏ hơn Trì Uyên một chút, tôi nghĩ cậu dẫn bạn gái về đi, cô chú hai chắc có thể còn vui hơn đấy.”
Nói xong, cô tự cười một mình.
Trì Cảnh nhìn chằm chằm Cố Tư, sau đó nở nụ cười, “Thời gian ngắn như vậy, chuyện này tôi thật sự không thể làm gì rồi.”
Cố Tư hơi kinh ngạc, nhướng mày, “Tại sao, điều kiện tốt như vậy, nếu muốn tìm, thì cũng nhanh có thôi chứ.”
Trì Cảnh không nói chuyện.
Cố Tư nói thêm, “Tuy nhiên, gia đình kiểu nhà các cậu, đều muốn được môn đăng hộ đối, tìm được một người có mọi phương diện tương xứng thì đúng là không dễ.”
Cô quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Trước giờ không có ai giới thiệu cho cậu à.”
Trì Cảnh ngẩng đầu, nhìn kệ hàng hóa phía xa, một lúc lâu sau mới nói: “Xem như là có đi.”
Cố Tư cười nói: “Có thì có, có thì có, không có thì không có, sao lại xem như? Nói vậy là có ý gì.”
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, “Có người giới thiệu, nhưng cũng không đủ điều kiện, tôi còn chưa gặp, thì ba mẹ tôi đã từ chối.”
Cố Tư, “Tại sao điều kiện không tốt, mà còn có thể giới thiệu cho cậu à.”
Người như nhà bọn họ, không phải “điều kiện” là cấp độ đầu tiên sao.
Ánh mắt Trì Cảnh đảo một vòng trong trung tâm thương mại, cuối cùng lại rơi trên người mình, “Thỏa thuận giữa các trưởng lão, lúc đó tôi cũng không hỏi chi tiết, dù sao ba mẹ tôi cũng đã đánh rớt rồi.”
Chương 201: Nếu cậu thích cô ấy thì sao
Cố Tư chán ghét nói “Thật là khốn nạn. Ý tôi là, cậu cũng chưa gặp cô gái đó. Nếu cậu thật sự thíċh cô gái đó thì sao?”
Trì Cảnh mỉm cười, như là đang giễu cợt, “Đúng vậy, làm sao bây giờ.”
Chủ đề này gần như kết thúc ở đây.
Cố Tư và Trì Cảnh đi dạo quanh khu quà tặng, hai người cũng không mua được gì.
Trì Cảnh suy nghĩ một chút, “Nếu không được ra mấy của hàng bên ngoài xem thử, có thể sẽ có thứ tốt hơn ở đây.”
Cố Tư nhìn một chút, mới đó mà cũng gần đến trưa, đi dạo thêm chút nữa, cô cũng lấy cớ về nhà ăn trưa, cũng không sao.
Cho nên Cố Tư không từ chối, đi theo Trì Cảnh đến hai cửa hàng bên ngoài trung tâm thương mại.
Chọn quà sinh nhật, vốn cũng không có dễ gì.
Đặc biệt là đối với một người giàu, mà còn là chọn cho một lớn tuổi mà còn có nhiều tiền.
Độ khó cứ thế mà tăng thêm vài tầng.
Sau khi xem hai cửa hàng, Cố Tư mỉm cười, “Hay là, cậu gọi hỏi chú Hai xem, xem chú ấy có muốn cái gì không?”
Trì Cảnh lắc đầu nhìn một cửa hàng gần đó, “Cô nói thử xem, ba tôi mà tôi còn không hiểu rõ ông thích gì, giờ còn đi hỏi ông ta, ông ta sẽ cảm thấy tôi không có thành ý, cảm thấy tôi rất qua loa, vậy thì không bằng cứ tùy tiện chọn một món quà cho ông là tốt rồi.”
Cố Tư mím môi không nói nữa.
Đi theo Trì Cảnh đến một cửa hàng khác, Cố Tư đi đến quầy hàng bên kia đứng nhìn.
Ở đây đều là vòng tay.
Thứ này Cố Tư không biết dùng để làm gì.
Nhưng có vẻ như giới nhà giàu rất thíċh sử dụng những thứ hào nhoáng này.
Cố Tư nhìn rồi chỉ vào một đôi vòng nói: “Trì Cảnh, nhìn cái này, cái này thì sao.”
Trì Cảnh nghiêng người xem qua, kêu nhân viên lấy ra.
Một đôi vòng bạc, họa tiết trên trông hơi phức tạp.
Tuy hơi cũ nhưng không quá cũ, nhìn khá phong cách.
Trì Cảnh cầm lên xem xét, “Nhìn thế này ngược lại khá là đẹp.”
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh vội cười giải thíċh: “Bạn gái ngài thật có mắt nhìn. Đôi vòng này là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, sáng hôm nay mới mang đến, chỉ có một đôi này thôi, bên trụ sở chính chỉ cho phép khu vực tung ra một đôi này, cho nên không dễ dàng gì có được.”
Cố Tư hít sâu một hơi, “Cô hiểu lầm rồi, hai chúng tôi…”
Nghĩ nghĩ lajii thấy thôi, không có gì phải giải thíċh.
Trì Cảnh không để ý tới nhân viên bán hàng, chỉ nhìn chằm chằm vào vòng tay một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Tư, “Cô thấy nó có đẹp không?”
Cố Tư gật đầu, “Cũng được, chí ít là tốt hơn mấy thứ chúng ta đi xem nãy giờ, còn có một điểm cộng là có tính ứng dụng.”
Trì Cảnh gật đầu, “Vậy thì lấy cái này đi.”
Nhân viên bán hàng lập tức gói lại.
Trì Cảnh thanh toán.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng.
Cố Tư nói: “Ừm, thời gian không còn nhiều, tôi phải về nhà, Trì Uyên chắc còn đang đợi ở nhà, chờ tôi về nấu cơm.”
Trì Cảnh nhếch miệng, “Tôi còn nghĩ muốn cảm ơn cô đã giúp tôi đi chọn đồ, định mời cô đi ăn cơm.”
Cố Tư xua tay, “Không cần, không phải chuyện gì vất vả lắm, hơn nữa cậu chắc cũng bận, tôi cũng không muốn làm trễ thời gian của cậu.”
Trì Cảnh gật đầu, “Ừm, sau này có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn cơm lần nữa.”
Cố Tư cười nói không sao, sau đó bắt taxi ở ven đường.
Chỉ là xe vừa chạy không xa, Cố Tư liền bảo xe dừng lại.
Cô ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài.
Xe vừa chạy tới quảng trường trước trung tâm thương mại trước.
Hiện tại ở quảng trường bên kia có hai người phụ nữ, họ vừa bước xuống xe, chắc muốn đi dạo quanh đó
Cố Tư cũng trả tiền rồi xuống xe.
Cô ấy đang đứng cách đó không xa.
Hai mẹ con hoàn toàn không nhìn thấy Cố Tư, hai người đều đang cười.
Cố Tư lần trước đi ăn cơm với Trì Uyên thì gặp nhà họ Tùy đang ăn cơm bên ngoài.
Lúc đó nhìn vào phòng riêng, cũng hơi thấy khuôn mặt của bà Tùy.
Khi ấy cũng không nhìn được rõ ràng.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy cẩn thận rõ ràng, bà Tùy trông thật phúc hậu.
Edit by Bell. Vui lòng reup nhớ để tên người edit.
Chương 202: Tính tình cứng nhắc
Tùy Mị và bà Tùy đứng nhìn quanh quảng trường.
Từng cửa hàng nhỏ đều ghé vào, mua một vài thứ, nhưng không nhìn rõ là thứ gì.
Dù sao, Tùy Mị cũng đang xách hai cái túi trên tay.
Sau đó hai người bước vào trung tâm thương mại.
Cố Tư cảm thấy bản thân mình thiệt là chán, tự nhiên đi theo dõi hai người này làm cái gì.
Trong lòng cô thì nghĩ vậy, nhưng mà đôi chân vẫn không ngừng, đi theo hai người họ bước vào cửa hàng.
Tùy Mị và bà Tùy đến khu vực bán áo quần cho nữ, trong chốc lát đã mua không ít thứ.
Cố Tư đứng ở cửa thang máy quan sát.
Tùy Mị bước ra từ một cửa hàng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi đi ra ngoài.
Cô quay người về phía Cố Tư, Cố Tư cảm thấy khóe mày của Tùy Mị đang mỉm cười.
Bà Tùy đứng ở bên cạnh nhìn cô, trong mắt có chút bất lực, dường như có vẻ không vui.
Cô không biết hai người kia đang có ý gì.
Gọi điện thoại không được bao lâu, Tùy Mị cúp máy, cùng bà Tùy đi vào quán cà phê bên cạnh.
Vì là ngày nghỉ nên ở đây tập trung khá đông người.
Quán cà phê vừa mở cửa, người ra vào liên tục.
Sau khi Tùy Mị và bà Tùy bước vào, họ tìm một chỗ vắng người trong góc ngồi xuống.
Sau một lúc Cố Tư cũng đi vào, nhân lúc hai người không để ý, ngồi một chỗ gần hai người bọn họ
Vừa rồi cô cũng tiện tay mua một cái mũ, bây giờ cô đội mũ, tóc xõa ra, cũng không dễ nhận ra được.
Ở đằng kia, Tùy Mị và bà Tùy đã gọi cà phê, đợi người phục vụ đi rồi bà Tùy mới nói: “Hai túi kia, lát nữa con mang theo qua đi, còn lại để lát lái xe đến ta mang về.”
Tùy Mị đồng ý, sau đó nói: “Chắc buổi tối xem tình hình thế nào, con sẽ hẹn mọi người đi ăn cơm, có gì mọi người chờ điện thoại của con nhé.”
Bà Tùy thở dài một hơi, nhẹ giọng than thở: “Cái con bé này, từ nhỏ đến lớn, tính tình con đã cứng nhắc như vậy rồi, mà không ngờ là con có thể làm mấy chuyện này.”
Giọng của Tùy Mị nghe còn nhẹ nhàng, “Cứ cho là con thích vậy.”
Bà Tùy bất lực mỉm cười.
Cố Tư gọi một ly cà phê nóng, nhưng cô thực sự không muốn uống, chỉ ngồi bên cạnh nghe ngóng.
Sau đó bà Tùy nhắc tới bà Trì - Phương Tố, bà nói với Tùy Mị về mấy món Phương Tố thích, còn nói về tính cách của Phương Tố.
Cố Tư nhếch khóe miệng, đây là giúp con gái mình mở đường à.
Ranh giới đạo đức của hai mẹ con này, xem ra cũng không cao lắm.
Trì Uyên bên ngoài, đã được coi là người có gia đình.
Hai người này vậy mà còn đang trao đổi, làm sao để đào được góc tường nhà người khác.
Không biết xấu hổ.
Mấy người có tiền, đều không có liêm sĩ vậy sao?
Cố Tư nghe một lúc cũng nghe không lọt lỗ tai, bà Tùy thế mà lại rất hiểu rõ Phương Tố, một chi tiết nhỏ cũng nhắc nhở rõ ràng.
Tùy Mị có một người mẹ như vậy, nếu không lấy được Trì Uyên, thì thật là không thể tha thứ mà.
Cố Tư đứng dậy, đi thẳng đến quầy tính tiền.
Cô đúng là điên, mới bỏ thời gian dài đi theo hai người bọn họ như vậy.
Thật sự là lãng phí thời gian, mà còn phá hủy tam quan* của bản thân.
“Tam quan” bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Khi tam quan không hợp thì hai người không thể hiểu nhau, cũng không thể bao dung và đồng cảm cho nhau.
Cố Tư lần này bắt taxi về thẳng nhà.
Về đến nhà, lại thấy cửa đã mở toang.
Xe của Trì Uyên vẫn ở trong sân, tức là cả buổi sáng người đàn ông này không ra ngoài.
Thật là làm cô ấy ngạc nhiên.
Trì Uyên trước đây không phải là người như vậy.
Mặc dù là ngày nghĩ, nhưng thật sự cũng có nhiều việc cần phải xử lý.
Cố Tư bình thường chẳng mấy khi thấy anh.
Cố Tư vào sân, nhìn xe, rồi để chỗ giàn hoa bên cạnh.
Tất cả hoa của cô ấy đã được tưới nước, đất cũng được xới lên.
Cố Tư vào phòng khách liền nhìn thấy Trì Uyên đang ngồi trên sô pha.
Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển, hai chân bắt chèo, máy tính đặt trên đùi.
Lúc này, anh ta đang đeo kính chống bức xạ, nhìn chằm chằm vào tài liệu hiển thị trên máy tính, với ánh mắt rất nghiêm túc.
Chương 203: Chương Tự Chi
Cố Tư thật hiếm thấy Trì Uyên nhàn rỗi như vậy.
Anh luôn vội vàng trước mặt cô.
Cố Tư đi vào phòng khách, vừa thay giày vừa hỏi, “Anh còn chưa ăn cơm sao.”
Trì Uyên quay đầu nhìn qua, mặt kính phản quang, che khuất không thể nhìn thấy ánh mắt của anh.
Một lúc sau, anh mới “ừ” một tiếng.
Cố Tư xuống bếp, cô đến tủ lạnh lấy đồ ăn ra.
Thứ hôm qua Trì Uyên mang về đã không còn nữa, không biết Trì Uyên đã ăn hay đã vứt đi.
Cố Tư lấy đồ xong liền xoay người đi nấu ăn.
Còn Trì Uyên thì đặt máy tính xuống, tháo kính ra.
Anh xoa xoa hai mí mắt, đứng dậy đi vào bếp.
Trì Uyên đứng ở cửa phòng bếp, “Không cần nấu phần của tôi đâu, tôi sắp về nhà tổ rồi.”
Cố Tư tiếp tục di chuyển tay, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Trì Uyên xoay người đi đến sô pha cất đồ đi.
Nấu ăn mới được một nửa, Cố Tư nghe thấy tiếng xe Trì Uyên lái rời đi.
Cô chế nhạo, rồi tiếp tục động tác trên tay của mình.
Lúc đầu cũng không muốn làm phức tạp gì, anh có ở đây hay không, thực ra cũng chẳng có gì khác nhau.
Cố Tư ăn cơm xong, tự mình dọn dẹp bát đũa, sau đó trở về phòng nằm xuống.
Cô mở xem tin tức trên mạng, tin tức trên mạng thay đổi thật nhanh quá.
Sau một ngày làm việc, tin tức về nhà họ Trì đã không còn mấy tin.
Cố Tư hừ một tiếng rồi thở dài một hơi.
Có tiền thật là tốt, chỉ cần mời vài anh hùng bàn phím, điều tra lục soát, không có gì là không thể.
Cố Tư lại xem đề thi lái xe một lúc, sau đó định đi ngủ.
Thế mà khi nhắm mắt chờ chìm vào giấc ngủ, chuông điện thoại vang lên.
Cô cầm lấy nó, nhìn ra đó là một dãy số.
Cố Tư nhận ra dãy số này, là của bà Trì.
Thật là kỳ lạ, tám trăm năm bà ta cũng không gọi điện cho cô.
Cố Tư nghe máy nhưng không nói gì.
Bên kia cũng không nói chuyện, nhưng lại có âm thanh truyền tới.
Nghe loáng thoáng, đó là giọng của một nam một nữ đang nói chuyện.
Cố Tư cười thầm, lẽ ra cô nên nghĩ đến.
Vừa rồi đi theo Tùy Mị, nghe nói chuyện giữa Tùy Mị và bà Tùy, Tùy Mị đã định về nhà tổ họ Trì một lúc.
Bây giờ Trì Uyên cũng đã qua rồi, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.
Đáng tiếc, bây giờ cô tới đoạn đường này.
Cố Tư không cúp máy ngay, cô để điện thoại bên cạnh gối, cứ như vậy nghe.
Bà Trì chắc giấu điện thoại ở đâu đó, thực ra cũng không nghe rõ bên kia đang nói chuyện gì.
Chỉ thỉnh thoảng có tiếng cười của Tùy Mị.
Chứng tỏ hai người nói chuyện khá vui vẻ.
Giọng nói ngắt quãng của Trì Uyên cho thấy giọng điệu của anh cũng khá nhẹ nhàng.
Cố Tư nhắm mắt lại, xem âm thanh này như một bài hát ru.
Cứ như vậy, một lúc sau, cô đã ngủ thiếp đi.
Cũng không biết bà Trì có nói gì trong điện hay không, tất nhiên càng không biết điện thoại đã tắt khi nào.
Cố Tư đã ngủ một giấc, đã hơn hai giờ rồi.
Khi tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài có chút thay đổi, hình như sắp mưa.
Cố Tư đi ra ngoài, di chuyển hoa và cây cỏ xung quanh, sau đó ngồi trong phòng khách.
Có một tin nhắn từ chủ nhà cho thuê trên điện thoại, hỏi cô khi nào có thời gian để ký hợp đồng thuê nhà.
Cố Tư nhìn thời tiết bên ngoài rồi nhắn lại một câu bây giờ cũng được.
Chủ nhà hiển nhiên cũng sốt ruột, nói sẽ lái xe đến cửa hàng ngay, hai người ký hợp đồng trong cửa hàng.
Cố Tư nói được, lập tức khóa cửa xong rồi cầm ô đi ra đón xe.
Quả nhiên, đi được nửa đường trời bắt đầu đổ mưa.
Chiếc taxi dừng trước cửa hàng bán đồ đồ ngọt, chủ nhà cho thuê đã ngồi ở trong.
Cố Tư cầm ô đi vào.
Chủ nhà đã chuẩn bị hợp đồng, Cố Tư nghĩ nghĩ, chụp ảnh gửi cho Tử Thư.
Cô thực sự cũng sợ chủ nhà cho thuê lại lừa cô.
Tử Thư đọc lại rồi nói không có chuyện gì, những điều cần sửa đổi trong hợp đồng lần trước đều được thay đổi.
Cố Tư sau đó an tâm ký hợp đồng.
Mạnh Sướng ở quầy, vẫn luôn không nói lời nào, cũng không chào hỏi chủ nhà.
Chủ nhà cho thuê chắc cũng biết tại sao, dù gì thì ngày xưa anh ta cũng lừa con gái người bao nhiêu tiền, để ấm ức trong lòng cũng phải.
Hợp đồng có hai bản, sau khi cả hai đều ký tên đóng dấu, mỗi người giữ một bản.
Chủ nhà cho thuê vừa đi khỏi.
Bên ngoài mưa to như vậy, Cố Tư cũng không thể rời đi ngay, thế là cứ ngồi ở trong cửa hàng.
Hợp đồng đều được ký xong, cô cũng coi như là yên lòng.
Mạnh Sướng bên kia lại có chút ngồi không yên.
Một lúc sau, cô nàng nói với Cố Tư, “Một lát mưa tạnh, chúng ta ra ngoài chơi đi, hôm nay gặp cái tên chủ nhà cho thuê kia, thật tính không có chút tâm trạng trông coi cửa hàng, tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng. “
Cố Tư ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đáp: “Được.”
Lời nói vừa dứt, điện thoại của cô lại rung lên.
Đó là cuộc gọi thoại từ Wechat do Ninh Tôn gọi đến.
Cố Tư kết nối cuộc gọi.
Giọng Ninh Tôn ở bên kia nghe có vẻ hơi chán chường, “Cô đang ở đâu.”
Cố Tư dừng lại nói: “Ở bên ngoài.”
Ninh Tôn cười, “Một mình.”
“Không.” Cố Tư nhìn Mạnh Sướng, “Cùng một người bạn.”
Ninh Tôn thở ra một hơi, “Cô qua đây không, tôi cũng có bạn ở đây, mọi người có thể làm quen nhau.”
Bạn của Ninh Tôn?
Trước đây anh ấy nói anh ấy không có bạn bè.
Cố Tư quay đầu nhìn Mạnh Sướng, thuận miệng hỏi, Mạnh Sướng từ trong quầy hàng nhanh chóng đi ra, gật đầu, “Đi.”
Cố Tư bên này trả lời đồng ý.
Không đợi trời bớt mưa, hai người đóng cửa hàng, bắt taxi đến địa chỉ mà Ninh Tôn đưa cho.
Ninh Tôn cho địa chỉ của một Câu lạc bộ Hưu nhàn.
Ở đây, vào giữa ban ngày, không có người khách nào ở hội quán.
Ninh Tôn đang đợi Cố Tư ở cửa, nhìn thấy hai người đi tới, anh lịch sự chào hỏi Mạnh Sướng, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Cố Tư chưa từng đến nơi như vậy, vừa đi vừa tò mò hỏi: “Sao anh lại tới đây.”
Ninh Tôn cười cười, “Là do bạn tôi mở. Tôi cũng lâu rồi không đến, hôm nay thuận tiện ghé qua xem thử.”
Cố Tư nhướng mày, “Anh có bạn bè nào, mà có nhiều tiền như vậy sao?”
Ninh Tôn có hơi bất đắc dĩ nói, “Tôi cũng biết được một người như vậy.”
Không có nhiều người trong hội quán, chỉ có một số nhân viên phục vụ đi tới lui.
Ninh Tôn đưa Cố Tư và Mạnh Sướng lên lầu hai.
Có một khu vực nghỉ ngơi ở đó, còn có một khu giải trí.
Họ đi thẳng vào một căn phòng.
Căn phòng tương đối rộng, một bên là máy chơi game lớn và một bên là bàn mạt chược.
Bây giờ có người ở bàn mạt chược.
Một người đàn ông, nhưng mặc đồ ngủ và đi dép lê.
Mạt chược được trải lộn xộn trên bàn mạt chược, anh ta đang dùng tay sờ từng cái một, đoán bề mặt bài.
Ninh Tôn vừa bước vào liền chào hỏi, “Tự Chi, bạn của tôi tới rồi.”
Chương Tự Chi lười biếng ngẩng đầu, nhìn Cố Tư, ánh mắt sáng rỡ.
Anh ấy ra hiệu, “Nhìn này, tôi con đang lo không đủ người bây giờ đủ rồi, tới đây làm một tay đi.”
Ninh Tôn biết tật xấu Chương Tự Chi.
Đặc biệt nghiện mạt chược, là dân cờ bạc chính gốc.
Anh bất lực quay đầu nhìn Cố Tư và Mạnh Sướng, “Hai người chơi được không?”
Cố Tư do dự, “Không chắc lắm, trước giờ chỉ thấy người khác chơi thôi.”
Mạnh Sướng cũng ngập ngừng, “Tôi cũng vậy, tôi cũng chỉ biết một chút thôi”.
Chương Tự Chi bất kể như thế nào, anh ra hiệu, “Thôi nào, không sao đâu, không hiểu cũng không có việc gì, tôi sẽ chỉ cho các cô.”
Cố Tư và Mạnh Sướng nhìn nhau, cũng đi qua.
Cả hai không nói sợ thua tiền, cứ thế ngồi xuống.
Chương Tự Chi vừa rồi có chút lười biếng, hiện tại đột nhiên tràn đầy khí thế.
Anh đẩy hết gạch mạt chược vào máy, “Đến đây, tôi sẽ chia chip* trước, đừng lo gì, không ăn tiền của mấy cô đâu, mấy người qua đây chơi cùng tôi cho thỏa cơn nghiện là được, lát tôi sẽ mời mọi người đi ăn.”
Chip: vật đặt cược tượng trưng thay cho tiền.
Cố Tư chợt muốn bật cười.
Chương Tự Chi này, thật sự nên ngồi chung bàn với bà Trì.
Bà Trì cũng khá là nghiện mạt chược.
Thỉnh thoảng, sẽ gọi vài bà vợ giới nhà giàu, cùng đến chơi mạt chược.
Nhưng bà cụ không thích mấy thứ này nên lâu lâu mới chơi được một lần.
Hoặc là kiếm lý do để ra ngoài làm một ván với mấy bà vợ đó.
Nếu hai người này được góp làm một bàn, cô chắc là sẽ được coi trọng.
Thẻ bài được chia ra, bốn người bắt đầu xuýt xoa.
Cố Tư và Mạnh Sướng thực sự không hiểu, mánh bài đôi khi cũng không nhìn ra được.
Vậy là liên tiếp bị ăn mất.
Ninh Tôn thì ổn hơn, thua ít, thắng nhiều.
Người thắng nhiều nhất là Chương Tự Chi, nhưng anh chơi bài, cả người ngồi không yên, giống như con khỉ, chỉ cần đánh xuống một lá bài là có thể đổi trăm tám mươi tư thế khác nhau.
Anh ngồi đối diện với Cố Tư, bên cạnh Mạnh Sướng.
Vậy nên anh cùng cô nàng Mạnh trò chuyện thêm một chút.
Anh ngẩng đầu nhìn Cố Tư, sau đó nói với Mạnh Sướng, “Này, Tiểu Mạnh, khi hai người đến đây cùng một lúc, cũng không cảm thấy thấy mình không có điểm gì nổi bật đấy.”
Cố Tư dừng lại, Ninh Tôn cũng ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chính mình cũng không nghĩ như vậy, cười cười di chuyển cơ thể, “Thật không ngờ người anh em của tôi, có mắt nhìn người ghê, không ngờ có thể tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Chương 204: Mối quan hệ bền chặt
Ninh Tôn dừng lại rồi lên tiếng nói, “Chơi bài đi, đừng nói nhảm.”
Chương Tự Chi xùy xùy mấy cái, chỉ coi Ninh Tôn là đang xấu hổ.
Cố Tư nhướng mày, “Anh nếu có coi trọng bạn tôi thì cứ nói thẳng đi, đừng nói quá đáng.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Cái cô bé này, chịu thua một chút không được sao.”
Cố Tư không nhẹ không nặng hừ một cái.
Hai mắt nhìn Chương Tự Chi khiêu khích.
Đã lâu rồi anh không thấy một cô gái tính tình thất thường như vậy.
Một ván mạt chược đánh đến khi ngoài trời tối dần.
Cả Cố Tư và Mạnh Sướng đều thua sạch sẽ thẻ bài, nợ Chương Tự Chi rất nhiều.
Với việc như vậy, làm Chương Tự Chi hài lòng.
Mạt chược kết thúc, cả bốn cùng đi ăn.
Cũng không ăn ở trong hội quán, mà là ở khách sạn đối diện hội quán.
Chương Tự Chi đứng ở đại sảnh hội quán, chỉ tay thẳng qua, “Hôm nay tôi thắng, qua đây đi, tôi mời.”
Cố Tư và Mạnh Sướng đều không khỏi bật cười, mấy người bọn họ không có chơi bằng tiền, chỉ chơi bằng mấy thẻ chip tượng trưng.
Thế mà anh ta lại vui vẻ đến như vậy.
Bên đó cách đây cũng gần, không cần lại xe qua, chỉ cần băng qua đường là đến.
Trước khách sạn có một dãy đậu xe, Cố Tư đi gần đó liền dừng lại.
Cô đi về phía một chiếc ô tô rồi nhìn chằm chằm vào biển số xe.
Cô ấy không biết nhiều về kiểu dáng xe, nhưng cô vẫn biết cách đọc biển số xe.
Cái này là cái độc nhất, không có cái nào giống được.
Ninh Tôn đi tới, “Sao vậy, chiếc xe này có vấn đề?”
“Không.” Cố Tư lắc đầu, “Xe không có vất đề gì.”
Vấn đề là chủ sở hữu của chiếc xe.
Chương Tự Chi đứng ở cửa khách sạn hô: “Đi, vào ăn cơm.”
Anh ta vẫn mặc đồ ngủ, đi dép lê, hoàn toàn không cảm thấy không thích hợp.
Cố Tư và Ninh Tôn đi qua, đi theo vào đại sảnh.
Chương Tự Chi chắc là thường xuyên đến đây, nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh ta, thấy anh ta tới, vội vàng chào hỏi: “Ngài Chương, mời đến bên này.”
Chương Tự Chi có phòng ăn cố định ở đây, phòng này tuy không lớn, nhưng xem ra là phòng riêng chỉ để đến dùng bữa.
Được người phục vụ dẫn vào, Cố Tư vừa đi vừa thoáng qua một cái, cẩn thận nhìn hai bên cửa phòng khác.
Không may mắn lần này, chỉ thấy người phục vụ đang rót nước của cửa phòng đang mở.
Họ đi đến cửa phòng riêng của Chương Tự Chi, không có cửa phòng riêng nào ở hai bên đang mở.
Cố Tư mím môi bước vào phòng riêng.
Khi gọi món, Chương Tự Chi lại giống như con khỉ, trên nhảy dưới tránh, cầm thực đơn, còn chăm chú hơn cả người phục vụ.
Còn cố giới thiệu những món ăn đặc biệt khác nhau cho Cố Tư.
Cố Tư ngẩn ra, “Anh cứ gọi mấy món anh thấy ngon là được, dù sao bữa này cũng là anh mời.”
Chương Tự Chi sửng sờ, nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, sau đó cười nói: “Nói một câu đã đi vào trọng điểm ngay.”
Anh ta thậm chí còn không nhìn vào thực đơn nữa. Anh ta gọi thẳng vài món, sau đó lại đứng lên, “ Mấy món hải sản này, để tôi đi qua chọn.”
Người phục vụ vội vàng đi tới mở cửa, “Ngài Chương, mời vào đây.”
Chương Tự Chi phất tay áo ngủ đi ra ngoài.
Chờ người đi rồi, Cố Tư nhếch miệng, “Ninh Tôn, bạn của anh tính tình tốt thật.”
Ninh Tôn cười cười, “Tự Chi là cái tên này, tính cách rất tối.”
Chương Tự Chi đi ra ngoài một lúc vẫn chưa trở lại.
Cố Tư có chút không vui, “Sao vậy, anh ta đi đâu rồi? Gọi một đống đồ ăn rồi vứt chúng ta ở đây à?”
Cố Tư đang nói đùa, Ninh Tôn cũng phụ họa theo, “Chắc là vậy rồi.”
Cố Tư đứng dậy, “Anh chờ tôi , tôi ra ngoài dẫn anh ta về đây.”
Ninh Tôn gật đầu, “Đi đi.”
Cố Tư thực sự ra khỏi phòng.
Sảnh lớn có khu chọn mua hải sản với đầy đủ các loại hải sản tươi sống, khách đến đây có thể tự mình lựa chọn.
Ngay khi Cố Tư đi qua, liền nhìn thấy Chương Tự Chi.
Cô nhíu mày, “Anh Chương tôi nói này, anh đi lâu như vậy, là đợi mấy thứ này lớn lên rồi mới bắt đầu chọn lấy hay sao.”
Nói xong, Cố Tư mới chú ý đến người đang đứng đối diện với Chương Tự Chi.
Và người đó là Trì Uyên.
Cố Tư dừng lại, cũng không thấy có gì ngạc nhiên.
Vừa rồi cũng nhìn thấy xe của Trì Uyên bên ngoài.
Cô cũng thoải mái bước qua, “Anh cũng ở đây à.”
Trì Uyên ngược lại rất ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Cố Tư, “Sao em cũng ở đây, hay người quen biết nhau à?”
Chương Tự Chi trầm ngâm một lát, “Sao vậy, Tiểu Tư, em biết sếp Trì đây sao?”
Cố Tư chớp mắt nhìn Chương Tự Chi, “Anh Chương này, tôi cũng thật nghĩ muốn hỏi anh, anh không xem qua tin tức trên weibo trên mạng sao?”
Chương Tự Chi gật đầu, tự tin nói: “Tôi mà có chút thời gian đó, không bằng tôi làm hai ván mạt chược rồi.”
Cố Tư muốn cười một tiếng, “Trì Uyên trước đây kết hôn cũng khá phô trương, anh không biết gì sao?”
Chương Tự Chi nói: “Tôi biết, tôi cũng có đi qua đó.”
Chỉ là hôm đó có quá nhiều người, anh ta còn uống nhiều, đến mức nằm ngang ra đó.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy cũng không nhớ rõ chuyện gì.
Cố Tư bĩu môi, “Nghe nói chiếc váy cưới tôi đã mặc được vận chuyển bằng đường hàng không. Trang sức kim cương trên đó được khâu bằng tay thủ công. Sang trọng đến mức không thể khiến anh nhìn tôi nhiều hơn sao?”
Kiểu nói này, Chương Tự Chi liền nhìn Cố Tư chăm chú cẩn thận.
Sau đó, anh thực sự bị sốc.
Anh giơ ngón tay về phía Cố Tư, “Cô, cô, cô…”
Cố Tư bắt lấy ngón tay đưa xuống, “Tôi, tôi, tôi, vâng, anh hiểu đúng rồi.”
Chương Tự Chi nhìn về phía phòng riêng, “Tôi còn tưởng rằng cô là bạn gái của a Tôn, cô không phải à.”
Cố Tư chớp mắt, “Đương nhiên là không.”
Trì Uyên lạnh lùng nhìn.
Anh nhìn Cố Tư, lặp lại câu hỏi trước đó, “Sao em lại ở đây.”
Cố Tư nhướng mày hỏi Trì Uyên, “Vậy sao anh lại ở đây.”
Trì Uyên mím môi, “Tôi đang đi xã giao.”
Cố Tư cười tủm tỉm, giọng nói lãnh đảm, “Đi xã giao vào tối thứ bảy, hiếm thấy thật.”
Ban ngày thì nhàn rỗi, ban đêm thì đến đây, cũng không có dẫn theo Tử Thư.
Trì Uyên không đợi nói chuyện, cách đó không xa đã có một giọng phụ nữ truyền đến, “A Uyên?”
Cố Tư nhếch lên khóe miệng, đã biết là ai mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Giọng nói này, còn có thể là ai khác được.
Trì Uyên quay lại nhìn Tùy Mị.
Tùy Mị giống như tỏ vẻ không nhìn thấy Cố Tư, tự nói: “Em tới xem thử, lâu vậy rồi mà vẫn chưa chọn được sao.”
Chương Tự Chi bên cạnh nhíu mày, nhìn Tùy Mị ánh mắt khó hiểu, “Lại là ai đây.”
Tùy Mị dừng lại nhìn, dường như mới nhìn thấy Cố Tư, “A…, đây là cô Cố.”
Thực là, nhắc nhở tám trăm lượt mà cũng không nhớ.
Cố Tư quay đầu nhìn Tùy Mị, “À, đây là quản lý Tùy. Trí nhớ của cô ấy không tốt lắm. Tôi đã nhắc cô bao nhiêu lần cách xưng hô với tôi, cô đều không nhớ chút nào sao, chút chuyện nhỏ vậy mà còn không để tâm, vậy thì chuyện công việc to lớn phải làm sao, rồi xảy ra chuyện có sai sót không tốt phải không.”
Tùy Mị cười một tiếng, sau đó cười không nói.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, “Đây là ai.”
Cố Tư ừ ừ một lát, “Cô Tùy của nhà họ Tùy, đang muốn cùng nhà họ Trì hợp tác.”
Nói xong Cố Tư đi tìm trong hộp thủy tinh bên cạnh, thay đổi cây câu chuyện, “Cái này, cái này, anh Chương, ăn cái này đi, tôi thíċh.”
Chương Tự Chi cũng không thèm nhìn, “Được rồi, cô nếu thích thì mua.”
Cố Tư lại nhìn con cua bên cạnh, cũng không biết là con cua gì, dù sao cũng khá lớn, cô chỉ tay, “còn cái này.”
“Ừ, cái này cũng vậy.” Chương Tự Chi trực tiếp nói với người phục vụ bên cạnh.
Cố Tư rất vui vẻ, vừa xem vừa nói: “Ninh Tôn thích ăn con cá này, con cá này cũng vậy.”
Chương Tự Chi nhíu lại vẻ mặt, “Cô không hỏi tôi muốn ăn gì à.”
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi, cười ha ha, “Gọi món nhiều như vậy, anh ăn phần còn thừa đi, lãng phí nhiều đồ ăn không tốt.”
Chương Tự Chi rũ tay áo ngủ, “Tiểu Tư, cô thật quá đáng, quay về tôi sẽ mách Ninh Tôn.”
Hai người cười đến ngạo nghễ, coi như không có ai trêu đùa nhau khiến Trì Uyên và Tùy Mị đều không vừa mắt.
Trì Uyên đứng bên cạnh không nhúc nhích, Tùy Mị cũng vậy.
Cô biết Chương Tự Chi.
Chương Chi cậu ta, tính cách có chút kỳ quái, không phải ai cũng có thể làm bạn với anh ta.
Nghe đoạn đối thoại giữa Cố Tư và anh, quan hệ giữa hai người dường như có chút thân thiết.
Cố Tư hét lên năm sáu tiếng với anh, Chương Chi cậu ta cũng không tức giận, ở đằng kia liếm mặt cười.
Tùy Mị nhíu mày, vẻ mặt u ám.
Chương 205: Ghen tị
Cố Tư chỉ cần vừa nhìn thấy món gì ngon thì gọi, cũng may Chương Tự Chi không quan tâm đến tiền bạc.
Sau khi gọi món nhiều, cô phủi tay: “Được rồi, thế là xong.”
Chương Tự Chi gật đầu, nói với nhân viên bên cạnh giao phó, “Chỉ những cái này, hai người này làm sashimi, cái này hấp, còn lại là đĩa hải sản.”
Sau khi giao phó, anh ta nói với Cố Tư, “Đi về thôi, vẫn còn hai người kia trong phong riêng.”
Cố Tư nhướng mày nhìn Trì Uyên, vui vẻ rời đi cùng Chương Tự Chi.
Khi Chương Tự Chi đi ngang qua Trì Uyên, anh ta vẫy tay với anh ta, “Một lát nếu không bận, vào phòng chúng tôi ngồi một chút, lâu rồi không gặp.”
Trì Uyên “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời lại.
Chờ hai người đi rồi, Tùy Mị nhìn bóng lưng Cố Tư, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Cô Cố và Chương Gia, Tiểu Gia, gặp nhau như thế nào? Tôi có nghe nói về vị Tiểu Gia này trong hội quán, nhưng…” . “
Nói đến đây, cô ấy đột ngột dừng lại, vẻ mặt có chút kiềm chế, như thể cô ấy biết mình đã nói sai.
Trì Uyên nhìn về phía Cố Tư đang biến mất, anh hít một hơi, “Cô đến chọn cái gì.”
Tùy Mị “a” một tiếng, tranh thủ thời gian đi đến, còn làm vẻ đáng yêu.
Cố Tư rời khỏi đại sảnh, sắc mặt kéo xuống.
Đàn ông thối tha, đều không chịu được cô đơn.
Còn nói quay về nhà tổ gì chứ.
Cứ cho là cô cái gì cũng không biết sao.
Trở lại phòng riêng, Ninh Tôn và Mạnh Sướng đều đang nhìn điện thoại, có lẽ không quen nhau, nên ngượng ngùng.
Nhìn thấy hai người đi tới, Ninh Tôn nói: “Sao rồi, ra ngoài kia bắt được con cá nào rồi?”
Hiếm thấy Ninh Tôn lại nói giỡn, Chương Tự Chi cười ha ha, “Này, này vừa rồi anh có biết trong sảnh lớn chúng tôi gặp ai không.”
Nói xong, Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, “Không sai, tôi bị dọa một trên mất, Cố Tư nhỏ bé này, mà lại là , là…”
Cố Tư trừng mắt, “Tôi là gì?”
Chương Tự Chi bị cô nhìn chằm chằm, lập tức thay đổi lời nói, “Cô hóa ra là Cố Tư nhỏ bé mê hoặc Trì Uyên.”
Nghe những gì anh nói, Cố Tư sắc mặt tốt hơn một chút.
Chương Tự Chi sau đó nhìn Ninh Tôn, tự mình trả lời câu hỏi của mình, “Vừa rồi ta ở trong đại sảnh nhìn thấy Trì Uyên, Trì Uyên, trời ạ, hóa ra Cố Tư nhỏ bé này là cô Trì của nhà họ Trì.”
Ninh Tôn nhìn Cố Tư, Cố Tư nhíu mày, không nói gì.
Ninh Tôn im lặng hai giây, nói: “Đúng vậy, tôi tưởng rằng anh biết rồi. Khi đó hôn lễ nói là rất hoành tráng, anh còn không phải đến đó à.”
Đi hay không đi cái đám cưới đó, cũng không có cảm giác khác gì nhau.
Chương Tự Chi là một người bình thường rất thích tham gia mấy chỗ đông vui, đến đó chưa đợi khai tiệc, đã uống đến không biết gì.
Đến khi có cô dâu chú rể bước trên thảm đỏ, anh ta nhìn đã không còn phân biệt được đâu là nam nữ.
Đến cuối cùng, khi lên bàn tiệc, chưa qua được mấy món, anh đã nằm tại đó.
Chương Tự Chi nhìn Cố Tư bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Được rồi, tôi còn ngưỡng mộ cái người con gái đó người hớt tay trên người khác, mà không ngờ đó là cô.”
Cố Tư mỉm cười ngồi vào bên cạnh Mạnh Sướng, lại đổi đề tài, “Tôi còn chưa gọi đồ uống, cô muốn uống gì.”
Mạnh Sướng chưa bao giờ trong tình thế này, xem ra thân phận của những người xung quanh này cũng không đơn giản.
Cô do dự, “Cái gì cũng được.”
Chương Tự Chi lập tức gọi điện cho người phục vụ và gọi một bình nước măng cụt.
Sau đó anh ta chậc chậc hai lần, lại kéo chủ đề trở lại, “Người phụ nữ khi nãy chính là Tùy Mị? Tôi mơ hồ nhớ là, có phải trước đây cô ấy định kết hôn với Trì Uyên Không.”
Cố Tư thờ ơ, “Đúng vậy, là tôi hớt tay trên của cô ta.”
“Hì hì.” Chương Tự Chi hít vào một hơi, “Tôi nói gì đâu, vừa rồi hai người nói chuyện, tôi cứ thấy lạ lạ.”
“Có gì lạ sao?” Cố Tư cười, “Còn tốt mà, anh xem, tôi với anh nói chuyện mới như hai cực khác nhau này”
“Khác, khác nhau.” Chương Tự Chi xua tay, “Thái độ cùng biểu hiện khác nhau, cái này tôi nhìn ra được mà.”
Chương Tự Chi không phải tính tình cái gì cũng tốt, bình thường cứ ngáo ngơ, nhưng mà tất cả mọi người điều biết anh ta không dễ chọc.
Nếu anh ta không thể nghe hiểu Cố Tư nói chuyện với họ, thì thật một cô gái nhỏ mới giở trò trẻ con, thì anh ta đã sớm trở mặt với Cố Tư.
Cố Tư giả vờ thở dài, “Vậy anh nói cho tôi biết, Trì Uyên và Tùy Mị có nghe hiểu không?”
Chương Tự Chi Haha hai lần, “Hai người đó hẳn là người thông minh, làm sao có thể nghe không hiểu.”
Cố Tư dựa lưng vào ghế, “Đúng vậy, nhưng anh xem, Tùy Mị có thể nghe hiểu, cii ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy, anh có nghĩ loại người này rất có dã tâm không.”
Chương Tự Chi khịt mũi, “Tôi không cảm thấy vậy, tôi ghét nhất là loại này, trong bụng đầy dao găm, mặt ngoài lại tỏ vẻ vô tội, tiểu gia tôi đây, nhìn thấy loại đàn bà này, tôi chỉ thấy buồn nôn..”
Cố Tư đột nhiên bật cười.
Ấn tượng của cô về Chương Tự Chi tốt hơn nhiều.
Chờ phục vụ mang đồ ăn ra, Cố Tư hỏi Chương Tự Chi có biết nhà họ Tùy đã xảy ra chuyện gì không.
Cố Tư bản thân cũng không biết nhiều lắm, cô cũng chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Tùy.
Tức là gần đây cũng chỉ gặp Tùy Mị thường xuyên hơn.
Chương Tự Chi không biết mặt của những người này, nhưng liên quan đến tên mấy người này thì cũng biết rõ nhiều thứ.
Anh ta thường chơi mạt chược, trên bàn mạt chược, Weibo có gì thì nghe cũng không ít.
Anh nói, “Ông gia của nhà họ Tùy thật ra là một người lợi hại, bây giờ cũng là lão đại, quyết định mọi việc lớn nhỏ, nghe nói ông ta đối với Trì Uyên đặc biệt xem trọng, trước đây cũng muốn hợp tác với nhà họ Trì, đúng là vậy mà nhưng..”
Chương Tự Chi biủ môi, “Ông già này rất phòng bị, tôi đoán chừng, chắc muốn đợi Trì Uyên và Tùy Mị kết hôn, rồi mới nói đến chuyện hợp tác, nếu không có mối quan hệ này, cũng không có lòng tin với nhà họ Trì. “
Bọn họ cũng đều là mấy con cáo giá trong giới kinh doanh, tự nhiên cũng có trăm trái tim con mắt.
Chỉ là, ông già họ Tùy không ngờ rằng, mười phần chắc hôn sự, lại có sự việc mới, mọi việc đảo ngược.
Bất cứ ai cũng không đến, nửa đường lại có Cố Tư xuất hiện.
Cố Tư suy nghĩ một chút, “Nhưng tôi nhìn nhà họ Tùy, hiện tại có vẻ rất tích cực trong việc hợp tác với nhà họ Trì.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Đúng là tích cực. Nghe nói mấy ngày trước ông Tùy còn đến công ty nhà họ Trì.”
Điều này không bình thường.
Ông già của nhà họ Tùy, chỉ hận tất cả mọi người gặp ông ta đều phải cúi đầu.
Làm gì có chuyện chủ động đi đến công ty khác, từ xưa đến nay đây là lần đầu.
Chương Tự Chi ngồi khoanh chân, đôi dép trên chân đung đưa, “Tôi đoán, không phải công ty nhà họ Tùy có vấn đề, mà nội bộ gia đình nhà họ Tùy có vấn đề, vậy nên về sau ông gia mới muốn tìm một bên tin cậy mà hợp tác, tất nhiên không thể nói nhà họ Trì là lựa chọn tốt nhất. “
Cố Tư gật đầu, nhưng thật ra vẫn thấy có nhiều chỗ không rõ ràng.
Không hiểu cũng không sao, dù sao không nhìn thấy Tùy Mị thì không sao cả.
Nói xong, người phục vụ mở cửa bước vào.
Đầu tiên là sashimi và hải sản hấp, cũng như cá đặt riêng cho Ninh Tôn.
Đĩa hải sản phải đợi một lúc.
Nhưng bởi vì Cố Tư gọi cũng nhiều món, những món đã mang lên cũng đủ ăn một lúc.
Chương Tự Chi đứng dậy đẩy con cá đến trước mặt Ninh Tôn, “Mau ăn đi, đây là món Tiểu Tư đặc biệt gọi cho anh. Nhanh đi, anh ăn đi, mình anh ăn đi, chúng tôi ngồi nhìn là được rồi.”
Cố Tư vốn dĩ đang mỉm cười, nhưng nhìn thấy người phục vụ đã rời khỏi cửa sau khi đồ ăn được dọn ra, ngoài cửa còn có thêm một người.
Chương Tự Chi quay lưng về phía cửa không biết cái gì, tiếp tục trêu chọc, “Tiểu Tư còn nhớ ngươi muốn ăn cái gì, tôi ăn gì còn không biết, thật là tôi ghen tị với cậu đấy.”
Chương 206: Đều ly kinh phản đạo
*ly kinh phản đạo: thành ngữ ý chỉ, coi thường luân lý, không theo khuôn phép
Trì Uyên đứng ở cửa, chỉ nhìn vào phòng riêng.
Cố Tư và Mạnh Sướng ngồi cạnh nhau, trên mặt đều cười
Chương Tự Chi vẫn không biết cái gì, liền giễu cợt Ninh Tôn, “Nếu không phải Cố Tư bé nhỏ của chúng ta là hoa đã có chủ nổi danh, tôi thật sự hoài nghi hai người đấy, hừ…”
Trì Uyên không biểu lộ gì, cũng không tiến vào.
Sau vài giây, có tiếng bước chân phía sau anh.
Sau đó là giọng nói của Tùy Mị, “A Uyên, sao anh không vào đi.”
Trì Uyên không nhìn lại, nhưng ngay khi Tùy Mị nói ra lời này, cô đã thành công ngăn Chương Tư Chi ở trong phòng riêng ba hoa.
Anh ta quay lại nhìn những người ở cửa, trên mặt mang theo nụ cười không hề suy giảm, “Ồ, đây, đây, đến rồi, vào đi, đồ ăn cũng vừa được mang lên thôi, ngồi ăn cùng đi”
Tùy Mị đi vào trước, “Vừa mới gặp mặt, tôi cùng muốn đến chào hỏi.”
Chương Tự Chi nhìn lên nhìn xuống Tùy Mị, sắc mặt không thể nói là khó coi, nhưng rõ ràng là chiếu lệ.
Hắn ha ha rồi nói, “Cô Tùy, hôm nay sao lại cùng A Uyên nói chuyện làm ăn?”
Tùy Mị sắc mặt thường, “Đúng vậy, có một số việc muốn nói.”
Chương Tự Chi chậm rãi gật đầu, “Không trách được, hai người cùng đến đây.”
Cố Tư ngồi đó không nhúc nhích hay nói chuyện.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm Tùy Mị một hồi, sau đó nở nụ cười, “Ngài Trì , không ngờ lại có thể gặp ở đây, Cố Tư cũng ở đây, hay là anh qua đây, vợ chồng hai ngồi tách nhau trong căn phòng nhỏ này, có cảm giác không bình thường chút nào.”
Khi nói lời này, Tùy Mị bên cạnh có chút xấu hổ.
Tùy Mị không ngốc, tâm tư vô cùng thấy hiểu.
Trong phòng riêng này có một vài người, dù chẳng nói nhiều câu, nhưng đều thể hiện ý tránh nè cô.
Cô ta đứng sang một bên, mím miệng, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại.
Cố Tư liếc nhìn Tùy Mị, không cười.
Cô biết rõ biểu hiện này, rất khó chịu.
Trì Uyên đi tới, chào hỏi Chương Tự Chi trước, “Mấy ngày trước tôi gặp lại lão gia, hỏi thăm cậu. Ông ta nói gần đây cậu hay đến hội quán.”
Chương Tự Chi, “Không có chuyện gì, chỉ là muốn ngồi ở đó.”
Tùy Mị tỏ vẻ gì chỉ nhíu mày một lúc lâu.
Cô không biết Trì Uyên và Chương Tự Chi, họ đã quá quen thuộc với nhau.
Tùy Mị có chút sốt ruột, vừa rồi ở sảnh lớn nói sai một câu, không biết Trì Uyên có để ý không.
Trì Uyên ừ một tiếng, “Lão gia còn nói, nếu như gặp được anh, thì bảo tôi khuyên anh, đừng ở trong hội quán hoài, ra ngoài đi vài vòng đi.”
Chương Tự Chi nhìn thoáng qua Cố Tư, đột nhiên nở nụ cười, “A, trước đây tôi cũng chán, giờ gặp chuyện thú vị, tôi tự nhiên lại muốn ra ngoài.”
Cố Tư liếc mắt nhìn anh, có chút chán ghét.
Trì Uyên lại nhìn Ninh Tôn, “Lúc trước tôi gặp ở Tam Á, không biết là cậu Hai nhà họ Ninh, trước đây tôi thất lễ quá.”
Ninh Tôn đứng lên nói: “Không sao, tôi toàn ở bên ngoài, cũng chẳng mấy ai biết thân phận của tôi, thực ra mà nói lại là điểm tốt.”
Ninh Tôn cũng biết, Trì Uyên cũng biết thân phận của mình.
Đương nhiên, không cần phải che giấu nó.
Trì Uyên cuối cùng nhìn Cố Tư, “Em cũng không nói em cũng đến đây, nói sớm một chút, tôi dẫn em ra cùng rồi.”
Giọng anh đột nhiên dịu đi rất nhiều, còn mang vẻ dịu dàng.
Cố Tư biết, anh bắt đầu muốn diễn kịch.
Cô đưa tay về phía Trì Uyên, Trì Uyên đi thẳng đến, nắm lấy tay Cố Tư.
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, “Em không muốn trì hoãn chuyện làm ăn của anh, em biết anh đi làm công việc, em đi theo cũng thấy không ổn.”
Trì Uyên im lặng nhìn Cố Tư.
Không giống như dáng vẻ ngày thường cô hay giương nanh múa vuốt, cô bay giờ lại nhập vai diễn cùng.
Cả người có vẻ rất tốt.
Trì Uyên giơ bàn tay còn lại, đặt lên trên người Cố Tư, xoa hai cái, “Đồ ngốc.”
Cố Tư từ khóe mắt nhìn về phía Tùy Mị, đúng lúc Tụy Mình cũng nhìn qua.
Ánh mắt hai người va chạm nhẹ, Cố Tư nhíu mày.
Mỗi lần tranh chấp với Tùy Mị, Tùy Mị không phải là đối thủ của cô ấy.
Cố Tư thật ra có chút cảm kích với giám đốc Mã của tập đoàn Vạn Phong, còn có cả cái nhân viên họ Thôi nữa.
Nếu không có nhóm Vạn Phong diễn kịch như vậy, Trì Uyên đã không cần cô hợp tác.
Cô không có cơ hội để đọ sức với Tùy Mị.
Bây giờ cô ấy cảm thấy khá tốt.
Nhưng Trì Uyên vẫn cần xã giao ở bên kia, trong phòng riêng bên kia không chỉ có người nhà họ Tùy.
Trì Chúc và Phương Tố cũng ở đó.
Anh không thể ở lại đây.
Cho nên Trì Uyên chào hỏi mấy người trong phòng này, cũng cùng Tùy Mị đi qua.
Cố Tư nhìn chằm chằm bóng lưng của Tùy Mị lúc cô ta rời đi, cười thành tiếng.
Tùy Mị vừa bước ra cửa.
Cô ta nửa quay lại nhìn Cố Tư.
Cố Tư thì giơ thẳng ngón giữa.
Tùy Mị sửng sốt, sắc mặt lập tức liền khó coi.
Cô ta hất đầu rời đi, dạng vẻ tức giận thở hổn hển.
Chắc là không bao giờ có thể tưởng tượng được Cố Tư lại có thể trắng trợn làm ra một hành động bỉ ổi như vậy.
Hành động của Cố Tư, những người trong phòng riêng đều nhìn rõ.
Chờ bóng dáng của Tùy Mị biến mất, Cố Tư cười haha.
Chương Tự Chi cũng cười, cười cường điệu hơn Cố Tư.
Ninh Tôn ở bên bất lực lắc đầu.
Mạnh Sướng hơi bối rối, không nhìn ra được khuất tắt ở chỗ này.
Sau vài tiếng cười, Chương Tự Chi vỗ vỗ Cố Tư trong tay, “Tiểu Tư này, tôi thích tính cách của cô, tôi cũng giống như cô.”
Cố Tư khịt mũi, có chút chán ghét.
Ninh Tôn bên cạnh lên tiếng, “Đừng nói với tôi, hai người ít nhất vào thời điểm này cũng thật là giống nhau.”
Chương Chi, cậu ta cũng là loại ly kinh phản đạo.
Lúc đầu anh ta bênh vực Ninh Tôn yếu thế, cũng cho Ninh Tú và Trang Lệ nhã một trận.
Nếu không phải lão Chương gia ở bên cho trừng anh ta, chắc anh ta cũng không nể mặt luôn cả Ninh Bang.
Tuy rằng không giống ngón giữa dựng đứng của Cố Tư, nhưng thái độ cũng không tốt hơn.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi, sau đó rót nước măng cụt trong cốc, cô nhấc lên, đại khái là như vậy.
Cô nói: “Anh và Ninh Tôn có quan hệ tốt, tôi tin tưởng anh là một loại người khác, không phải kiểu người làm ra vẻ tự cho là thanh cao đến làm bạn.”
Chương Tự Chi có chút không vui, “Làm bạn? Chẳng lẽ hiện tại hai người chúng ta không phải là bạn bè sao.”
Cố Tư khịt mũi, “Lúc trước không phải, bây giờ mới uống ly này sẽ phải.”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Trước đây không coi tôi là bạn, mà còn gọi nhiều hải sản đắt tiền như vậy…”
Ninh Tôn và Mạnh Sướng đều bật cười bên cạnh.
Cố Tư không khỏi bật cười.
Bầu không khí bắt đầu sôi động trở lại.
Một số người ngồi xuống và bắt đầu ăn uống.
Chương Tự Chi hôm nay hiển nhiên rất vui vẻ, giống như con khỉ ngồi xổm trên ghế sa lon.
Anh ta còn quan tâm, gắp không ít đồ cho mọi người, còn rót thêm nước trái cây cho đầy.
Cố Tư nhìn anh, “Anh quan tâm quá, anh ngồi xổm vậy, tôi cứ có giác có con gì đang ngồi xổm ấy.”
Chương Tự Chi lập tức rụt mặt, “Quá đáng, tôi vừa mới lột một cái chân cua cho cô, cô đưa đây cho tôi, cô trả lại đây cho tôi.”
Cố Tư hét lên một tiếng, vội vàng nhét hết mọi thứ vào miệng, sau đó mơ hồ nói: “Anh có muốn nửa không, tôi nhả ra cho anh.”
Cả phòng cười vang ha ha.
Và khi Trì Uyên và Tùy Mị quay lại phòng riêng của họ, họ nhìn thấy bà Trì và bà Tùy, hai người giống như chị em đã xa cách nhiều năm, đang nắm tay nhau.
Trì Uyên liếc Trì Chúc rồi bất giác nhíu mày.
Trì Chúc ho khục khục mấy tiếng.
Bà Trì biết nhìn sắc mặt, nhất thời hiểu được.
Bà nói thêm vài câu, sau đó rút tay lại rồi ngồi xuống.
Bình luận facebook