Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-35
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 35: Cân nhắc lợi hại
Thịnh Hựu Đình cho rằng Vu Lam đồng ý, anh sẽ vui vẻ, nhưng không, Vu Lam không bỏ được đứa nhỏ sinh cho Mạnh Thiểu Khiên, lại có thể bỏ đứa con chính cô sinh cho anh, quả nhiên cô chỉ hận mình anh
Giữa trưa nay, Vu Lam đang ngủ trưa, Thịnh Hựu Đình ôm Thất Bảo
đến bể bơi bơi lội, Thịnh Hựu Đình nhẹ nhàng nổi ở trong nước, đặt đứa nhỏ trong ngực anh, Thất Bảo vui vẻ vỗ bọt nước, cười khanh khách đến run rẩy hết cả người
Cái chân ngắn bé nhỏ không ngừng giẫm đạp loạn trong nước, Thịnh Hựu Đình nhìn lông mi dài dài của cô bé, khóe miệng hình thoi, cực kỳ giống Vu Lam lúc nhỏ
Anh muốn có con với Vu Lam, chỉ là so với sinh con, Vu Lam có vẻ quan trọng hơn
“Thất Bảo, gọi cha đi”
“Cha” Thất Bảo cười khanh khách, Thịnh Hựu Đình nâng nách cô bé, để cho cô bé quơ loạn chân trong nước
Thịnh Hựu Đình nhìn Thất Bảo: “Cha dạy con lặn xuống nước có được hay không?”
Thất Bảo ừ gật đầu
“Thất Bảo, nín thở giống cha nào!” Thịnh Hựu Đình hô xong mang theo cô bé lập tức chìm vào trong nước, đứa nhỏ đột nhiên chìm vào trong nước, cực kì sợ hãi, sợ tới mức mở miệng ra, trong nước xuất hiện từng đám bọt khí ọc ọc
Vu Lam vừa mới tỉnh ngủ đi tới cạnh bể bơi, thấy một màn này bị dọa đến nỗi ra sức chạy tới nhảy xuống bể bơi, bơi về hướng Thịnh Hựu Đình
Khi Thất Bảo ra khỏi nước một lần nữa, sặc nghẹn ho khan kịch liệt, tiếng khóc thảm thiết vang lên
Vu Lam tức giận la rầy Thịnh Hựu Đình: “Anh muốn giết con bé có phải hay không? Có phải hay không? Anh quá độc ác rồi! Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà thôi!” Cô ôm Thất Bảo bơi lên bờ, vừa chạy vừa sợ hãi gọi bác sĩ! Bác sĩ!
Thịnh Hựu Đình thế mới biết mình gây họa, khó khăn lắm mới tạo được chút tin tưởng lại bị hủy hoại toàn bộ
Hai tháng Vu Lam không nói một câu với Thịnh Hựu Đình, ăn cơm cũng không muốn ăn cùng bàn với Thịnh Hựu Đình
Ngày hôm đó Thất Bảo muốn vẽ tranh, Vu Lam tìm khắp nơi không thấy giấy bút, lại không muốn sai người giúp việc của Thịnh Hựu Đình, vì thế tự mình đến thư phòng của Thịnh Hựu Đình tìm
Khi cô phát hiện Thịnh Hựu Đình làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, lúc đọc hồ sơ bệnh án không thể sinh con, bả vai run rẩy, yêu hận vẫn đè nén dưới đáy lòng cuối cùng cũng bạo phát, cô ở thư phòng Thịnh Hựu Đình, khóc đến không kiềm chế được
Thịnh Hựu Đình đứng ở ngoài không dám gõ cửa, anh không nghĩ việc mình làm bị bại lộ thì nên kết thúc nó như thế nào, bây giờ Vu Lam càng hận anh phải không? Bởi vì cô muốn rời xa anh như thế
Thịnh Hựu Đình lẳng lặng xoay người trở lại phòng mình, nói thời gian ăn cơm chiều không cần gọi anh
Mười một giờ đêm, Vu Lam đi vào phòng Thịnh Hựu Đinh, đứng ở cuối giường anh hỏi một câu: “Đã ngủ chưa?”
Thịnh Hựu Đình nói một câu: “Không ngủ” rồi ngồi dậy, mò mẫm bật đèn đầu giường, anh nhìn Vu Lam, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng sóng ngầm dưới đáy lòng lại mãnh liệt Không biết chuyện hôm nay có kích thích thần kinh yếu ớt của người phụ nữ này hay không, anh lo sợ không yên đến nỗi không dám chủ động giải thích một câu
“Anh là người thừa kế nhà họ Thịnh” Vu Lam lạnh lùng nói
“Ừ”
“Thắt ống dẫn tinh có nghĩa là gì, anh biết không?” Vu Lam nắm tay thành quả đấm, sắc mặt cô bình tĩnh, nhưng hốc mắt đã chua xót trướng đau đến khó chịu
“Anh biết”
“Anh biết, vì sao phải làm như thế?”
“Tất nhiên là anh đã cân nhắc kĩ lợi hại” Anh trả lời thật sự trôi chảy, như là chưa bao giờ có do dự, cũng chưa bao giờ hối hận
Vu Lam cắn răng cười lạnh, “Kĩ? Kĩ ra sao để cho anh làm như vậy?”
“Nói em cũng không muốn nghe, nghe xong em cũng sẽ không tin tưởng” Thịnh Hựu Đình không phải không muốn tâm sự với Vu Lam, một là anh đã quen với việc không nói ra tâm trạng Hai là Vu Lam vừa thấy amh muốn nói gì đó thì lại lựa chọn xoay người rời đi, vốn không hề muốn nghe anh nói chuyện
Thịnh Hựu Đình cho rằng Vu Lam đồng ý, anh sẽ vui vẻ, nhưng không, Vu Lam không bỏ được đứa nhỏ sinh cho Mạnh Thiểu Khiên, lại có thể bỏ đứa con chính cô sinh cho anh, quả nhiên cô chỉ hận mình anh
Giữa trưa nay, Vu Lam đang ngủ trưa, Thịnh Hựu Đình ôm Thất Bảo
đến bể bơi bơi lội, Thịnh Hựu Đình nhẹ nhàng nổi ở trong nước, đặt đứa nhỏ trong ngực anh, Thất Bảo vui vẻ vỗ bọt nước, cười khanh khách đến run rẩy hết cả người
Cái chân ngắn bé nhỏ không ngừng giẫm đạp loạn trong nước, Thịnh Hựu Đình nhìn lông mi dài dài của cô bé, khóe miệng hình thoi, cực kỳ giống Vu Lam lúc nhỏ
Anh muốn có con với Vu Lam, chỉ là so với sinh con, Vu Lam có vẻ quan trọng hơn
“Thất Bảo, gọi cha đi”
“Cha” Thất Bảo cười khanh khách, Thịnh Hựu Đình nâng nách cô bé, để cho cô bé quơ loạn chân trong nước
Thịnh Hựu Đình nhìn Thất Bảo: “Cha dạy con lặn xuống nước có được hay không?”
Thất Bảo ừ gật đầu
“Thất Bảo, nín thở giống cha nào!” Thịnh Hựu Đình hô xong mang theo cô bé lập tức chìm vào trong nước, đứa nhỏ đột nhiên chìm vào trong nước, cực kì sợ hãi, sợ tới mức mở miệng ra, trong nước xuất hiện từng đám bọt khí ọc ọc
Vu Lam vừa mới tỉnh ngủ đi tới cạnh bể bơi, thấy một màn này bị dọa đến nỗi ra sức chạy tới nhảy xuống bể bơi, bơi về hướng Thịnh Hựu Đình
Khi Thất Bảo ra khỏi nước một lần nữa, sặc nghẹn ho khan kịch liệt, tiếng khóc thảm thiết vang lên
Vu Lam tức giận la rầy Thịnh Hựu Đình: “Anh muốn giết con bé có phải hay không? Có phải hay không? Anh quá độc ác rồi! Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện mà thôi!” Cô ôm Thất Bảo bơi lên bờ, vừa chạy vừa sợ hãi gọi bác sĩ! Bác sĩ!
Thịnh Hựu Đình thế mới biết mình gây họa, khó khăn lắm mới tạo được chút tin tưởng lại bị hủy hoại toàn bộ
Hai tháng Vu Lam không nói một câu với Thịnh Hựu Đình, ăn cơm cũng không muốn ăn cùng bàn với Thịnh Hựu Đình
Ngày hôm đó Thất Bảo muốn vẽ tranh, Vu Lam tìm khắp nơi không thấy giấy bút, lại không muốn sai người giúp việc của Thịnh Hựu Đình, vì thế tự mình đến thư phòng của Thịnh Hựu Đình tìm
Khi cô phát hiện Thịnh Hựu Đình làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, lúc đọc hồ sơ bệnh án không thể sinh con, bả vai run rẩy, yêu hận vẫn đè nén dưới đáy lòng cuối cùng cũng bạo phát, cô ở thư phòng Thịnh Hựu Đình, khóc đến không kiềm chế được
Thịnh Hựu Đình đứng ở ngoài không dám gõ cửa, anh không nghĩ việc mình làm bị bại lộ thì nên kết thúc nó như thế nào, bây giờ Vu Lam càng hận anh phải không? Bởi vì cô muốn rời xa anh như thế
Thịnh Hựu Đình lẳng lặng xoay người trở lại phòng mình, nói thời gian ăn cơm chiều không cần gọi anh
Mười một giờ đêm, Vu Lam đi vào phòng Thịnh Hựu Đinh, đứng ở cuối giường anh hỏi một câu: “Đã ngủ chưa?”
Thịnh Hựu Đình nói một câu: “Không ngủ” rồi ngồi dậy, mò mẫm bật đèn đầu giường, anh nhìn Vu Lam, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng sóng ngầm dưới đáy lòng lại mãnh liệt Không biết chuyện hôm nay có kích thích thần kinh yếu ớt của người phụ nữ này hay không, anh lo sợ không yên đến nỗi không dám chủ động giải thích một câu
“Anh là người thừa kế nhà họ Thịnh” Vu Lam lạnh lùng nói
“Ừ”
“Thắt ống dẫn tinh có nghĩa là gì, anh biết không?” Vu Lam nắm tay thành quả đấm, sắc mặt cô bình tĩnh, nhưng hốc mắt đã chua xót trướng đau đến khó chịu
“Anh biết”
“Anh biết, vì sao phải làm như thế?”
“Tất nhiên là anh đã cân nhắc kĩ lợi hại” Anh trả lời thật sự trôi chảy, như là chưa bao giờ có do dự, cũng chưa bao giờ hối hận
Vu Lam cắn răng cười lạnh, “Kĩ? Kĩ ra sao để cho anh làm như vậy?”
“Nói em cũng không muốn nghe, nghe xong em cũng sẽ không tin tưởng” Thịnh Hựu Đình không phải không muốn tâm sự với Vu Lam, một là anh đã quen với việc không nói ra tâm trạng Hai là Vu Lam vừa thấy amh muốn nói gì đó thì lại lựa chọn xoay người rời đi, vốn không hề muốn nghe anh nói chuyện
Bình luận facebook