Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-8
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 8: Chảy rất nhiều máu
Thịnh Hữu Đình ngồi trên ghế nhựa sáu màu của bệnh viện, khom người thấp xuống, hai khuỷu tay chống trên đùi, hai tay vừa khua lung tung trên mặt vuốt lên vuốt xuống, miệng thở gấp
Ôn Như Ngọc đi giày cao gót nện ‘cộp cộp cộp’ trên hành lang chạy tới, kéo Thịnh Hữu Đình bắt đầu nức nở, “Hữu Đình, mau đi xem Y Y của chúng ta, bác sĩ nói tình huống của nó không tốt lắm!”
Thịnh Hữu Đình không ngẩng đầu, miễn cưỡng nói: “Tìm bác sĩ đi”
Ôn Như Ngọc ngẩn người, nhìn mấy chữ “Phòng cấp cứu”, khẽ cắn môi: “Hữu Đình, Y Y vốn đã có chiều hướng tốt lên, bác sĩ nói nó gặp kích thích, lại hôn mê rồi! Đều do Vu Lam! Nhanh chóng cùng cô ta ly hôn!”
Ôn Như Ngọc lợi dụng sự cảm kích ơn cứu mạng của Thịnh Hữu Đình đối với Vu Y, lợi dụng việc mọi người đều biết anh thích con gái bà ta cho nên đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Vu Lam
Thịnh Hữu Đình tích tụ trong lòng, hít một hơi dài ngửa ra sau dựa đầu vào tường, không kiên nhẫn nói một chữ: “Cút”
“Cái gì?”
“Đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai, chẳng thế thì mạng sống của con trai tôi, hiện tại sẽ tìm bà đòi lại”
Giọng của anh không lớn, thậm chí còn có chút vô lực, dù vậy trong giọng nói yếu ớt vẫn có một sự quyết đoán
Ôn Như Ngọc bị dọa im lặng, qua một lúc, nhỏ giọng thăm dò, “Cậu làm sao biết đó là con trai? Nha đầu Vu Lam kia, ngày thường luôn làm chuyện xấu xa làm sao có phúc có được con trai?”
Thịnh Hữu Đình quay sang nhìn bà ta, ánh mắt có sát khí như Tu La: “Nếu là con gái, cũng là của Thịnh Hữu Đình tôi! Đầu ngón chân của con bé, bà cũng không được chạm vào!”
Thịnh Hữu Đình chế giễu, càng nói càng giận dữ, anh đứng vọt lên, nhanh nhẹn nắm bả vai của bà ta ghì vào tường
“Mạng của con gái tôi, bà nghĩ rằng tôi sẽ không tới bà đòi lại sao?”
Ôn Như Ngọc bị Thịnh Hữu Đình dọa sợ tới mức lạnh run: “Hữu Đình, Hữu Đình, dì còn phải chăm sóc Y Y, con buông ra đi!”
Thịnh Hữu Đình đẩy Ôn Như Ngọc một cái, nhìn bà ta ngã xuống đất khinh thường cười lạnh, “Tôi hiện tại không có thời gian tính sổ với các người, nhưng món nợ này, tôi sẽ trở về tính cả gốc lẫn lãi! Cút!”
Ôn Như Ngọc chạy một đường, cả người nghiêng ngả, bà ta cảm thấy mình không thể hiểu nổi Thịnh Hữu Đình nữa rồi
Thịnh Hữu Đình cũng không biết mình bị làm sao, anh cảm thấy anh bị như vậy lúc này, là do Vu Lam nói báo ứng khiến anh kích động
Cõ lẽ trước khi Vu Lam chưa có tin tức bình an, anh muốn tích chút đức
Vu lam chảy nhiều máu như vậy, mà anh cũng không làm được gì cho cô, vậy thì vì cô tích chút đức đi…
Thời gian đã qua 1 ngày hai đêm, nhóm bác sĩ thứ tư đã vào phòng cấp cứu, thậm chí còn mời cả chuyên gia nước ngoài đến bệnh viện, tất cả đều tới phòng cấp cứu
Thịnh Hữu Đình rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa
Sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn
Đôi mắt bị vuốt đỏ lên vì đau, râu ria lún phún, bộ mặt anh tuấn mà lạnh lùng ương ngạnh, khiến anh cực giống một con thú hoang
Anh không thừa nhận mình quan tâm Vu Lam, có lẽ vì Vu Lam là vợ anh, mà vợ anh sống chết không rõ, anh sao có thể ngồi yên được? Bảo vệ cô bình an không lẽ không phải là trách nhiệm của một người chồng sao?
Anh đứng lên ngăn lại một bác sĩ vừa ra ngoài thay ca: “Tôi muốn vào trong!” Hai mắt anh đỏ rực lên
“Đó là phòng cấp cứu, anh chỉ là người nhà!”
Thịnh Hữu Đình giận đến nỗi khóe mắt muốn nứt ra
“Một người đang tốt như vậy đi vào, sao có thể ở trong đó lâu như vậy! Cô ấy chỉ sinh non mà thôi! Hàng năm bao nhiêu người phụ nữ sinh non như vậy! Vì sao người phụ nữ của Thịnh Hữu Đình tôi lại ở trong đó tới một ngày hai đêm! Một ngày hai đêm, giải phẫu nối van tim cũng đã làm xong rồi!”
Vì sao!
Vì sao nhiều người phụ nữ bị vậy mà không sao hết, Vu Lam lại có tình trạng lớn như vậy?!
Thịnh Hữu Đình ngồi trên ghế nhựa sáu màu của bệnh viện, khom người thấp xuống, hai khuỷu tay chống trên đùi, hai tay vừa khua lung tung trên mặt vuốt lên vuốt xuống, miệng thở gấp
Ôn Như Ngọc đi giày cao gót nện ‘cộp cộp cộp’ trên hành lang chạy tới, kéo Thịnh Hữu Đình bắt đầu nức nở, “Hữu Đình, mau đi xem Y Y của chúng ta, bác sĩ nói tình huống của nó không tốt lắm!”
Thịnh Hữu Đình không ngẩng đầu, miễn cưỡng nói: “Tìm bác sĩ đi”
Ôn Như Ngọc ngẩn người, nhìn mấy chữ “Phòng cấp cứu”, khẽ cắn môi: “Hữu Đình, Y Y vốn đã có chiều hướng tốt lên, bác sĩ nói nó gặp kích thích, lại hôn mê rồi! Đều do Vu Lam! Nhanh chóng cùng cô ta ly hôn!”
Ôn Như Ngọc lợi dụng sự cảm kích ơn cứu mạng của Thịnh Hữu Đình đối với Vu Y, lợi dụng việc mọi người đều biết anh thích con gái bà ta cho nên đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Vu Lam
Thịnh Hữu Đình tích tụ trong lòng, hít một hơi dài ngửa ra sau dựa đầu vào tường, không kiên nhẫn nói một chữ: “Cút”
“Cái gì?”
“Đừng bắt tôi phải nói lần thứ hai, chẳng thế thì mạng sống của con trai tôi, hiện tại sẽ tìm bà đòi lại”
Giọng của anh không lớn, thậm chí còn có chút vô lực, dù vậy trong giọng nói yếu ớt vẫn có một sự quyết đoán
Ôn Như Ngọc bị dọa im lặng, qua một lúc, nhỏ giọng thăm dò, “Cậu làm sao biết đó là con trai? Nha đầu Vu Lam kia, ngày thường luôn làm chuyện xấu xa làm sao có phúc có được con trai?”
Thịnh Hữu Đình quay sang nhìn bà ta, ánh mắt có sát khí như Tu La: “Nếu là con gái, cũng là của Thịnh Hữu Đình tôi! Đầu ngón chân của con bé, bà cũng không được chạm vào!”
Thịnh Hữu Đình chế giễu, càng nói càng giận dữ, anh đứng vọt lên, nhanh nhẹn nắm bả vai của bà ta ghì vào tường
“Mạng của con gái tôi, bà nghĩ rằng tôi sẽ không tới bà đòi lại sao?”
Ôn Như Ngọc bị Thịnh Hữu Đình dọa sợ tới mức lạnh run: “Hữu Đình, Hữu Đình, dì còn phải chăm sóc Y Y, con buông ra đi!”
Thịnh Hữu Đình đẩy Ôn Như Ngọc một cái, nhìn bà ta ngã xuống đất khinh thường cười lạnh, “Tôi hiện tại không có thời gian tính sổ với các người, nhưng món nợ này, tôi sẽ trở về tính cả gốc lẫn lãi! Cút!”
Ôn Như Ngọc chạy một đường, cả người nghiêng ngả, bà ta cảm thấy mình không thể hiểu nổi Thịnh Hữu Đình nữa rồi
Thịnh Hữu Đình cũng không biết mình bị làm sao, anh cảm thấy anh bị như vậy lúc này, là do Vu Lam nói báo ứng khiến anh kích động
Cõ lẽ trước khi Vu Lam chưa có tin tức bình an, anh muốn tích chút đức
Vu lam chảy nhiều máu như vậy, mà anh cũng không làm được gì cho cô, vậy thì vì cô tích chút đức đi…
Thời gian đã qua 1 ngày hai đêm, nhóm bác sĩ thứ tư đã vào phòng cấp cứu, thậm chí còn mời cả chuyên gia nước ngoài đến bệnh viện, tất cả đều tới phòng cấp cứu
Thịnh Hữu Đình rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa
Sự nhẫn nại của anh đã đến cực hạn
Đôi mắt bị vuốt đỏ lên vì đau, râu ria lún phún, bộ mặt anh tuấn mà lạnh lùng ương ngạnh, khiến anh cực giống một con thú hoang
Anh không thừa nhận mình quan tâm Vu Lam, có lẽ vì Vu Lam là vợ anh, mà vợ anh sống chết không rõ, anh sao có thể ngồi yên được? Bảo vệ cô bình an không lẽ không phải là trách nhiệm của một người chồng sao?
Anh đứng lên ngăn lại một bác sĩ vừa ra ngoài thay ca: “Tôi muốn vào trong!” Hai mắt anh đỏ rực lên
“Đó là phòng cấp cứu, anh chỉ là người nhà!”
Thịnh Hữu Đình giận đến nỗi khóe mắt muốn nứt ra
“Một người đang tốt như vậy đi vào, sao có thể ở trong đó lâu như vậy! Cô ấy chỉ sinh non mà thôi! Hàng năm bao nhiêu người phụ nữ sinh non như vậy! Vì sao người phụ nữ của Thịnh Hữu Đình tôi lại ở trong đó tới một ngày hai đêm! Một ngày hai đêm, giải phẫu nối van tim cũng đã làm xong rồi!”
Vì sao!
Vì sao nhiều người phụ nữ bị vậy mà không sao hết, Vu Lam lại có tình trạng lớn như vậy?!