Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
YÊU NGƯỜI TÌNH XUẤT VU LAM-6
Yêu người tình xuất vu lam - Chương 6: Nên buông tay
“Bốp!” Vu Bách Niên tiến lên hung hăng cho Vu Lam một cái bạt tai lên mặt!
Vu Lam không có sức lực, lảo đảo dựa dã quên, trong lỗ tai kêu lên ong ong, chỉ nghe thấy Vu Bách Niên lớn tiếng mắng: “Em gái con đã sắp chết, con còn gây sự! Con lòng dạ rắn rết như thế sao? Không phải đến thăm bệnh thì cút!”
Ôn Như Ngọc vừa về vọt tới, xô đẩy đá đánh Vu Lam, “Từ nhỏ đến lớn con không muốn gặp nó, bây giờ có phải chỉ mong sao nó chết hay không? Phải hay không? Tại sao lòng con lại độc ác như thế! Tội nghiệp ta vẫn đối xử với con như con ruột!”
Vu Bách Niên nắm cổ tay Vu Lam dắt ra ngoài, “Con cút ra ngoài cho ta! Ta không sinh ra đứa con gái này!”
Vu Lam dùng sức giằng tay Vu Bách Niên ra, Ôn Như Ngọc cũng lao đến ôm cô dắt ra ngoài
Vu Lam quay đầu nhìn Thịnh Hựu Đình bước nhanh rơi, “Thịnh Hựu Đình! Em nói rồi! Em không gài bẫy anh! Gài bẫy anh là người của anh! Là người phụ nữ anh yêu nhất!”
Thịnh Hựu Đình nhìn tia máu trên khóe miệng Vu Lam, một tay kéo cô ra từ tay Vu Bách Niên ra, anh nắm cô còn dùng sức hơn so với Vu Bách Niên!
Tơ máu trên miệng cô phản chiếu vào trong mắt anh, con ngươi nhuốm một mảnh màu đỏ tươi! “Cô vừa mới nói cái gì?”
Vu Lam đau đến rụt cổ, Vu Bách Niên vội vàng nói: “Hựu Đình! Con đừng nghe nó nói bậy! Từ nhỏ nó đã không thể hòa hợp với em gái, không muốn thấy con bé được sống tốt!”
Tay còn lại của Thịnh Hựu Đình giữ bả vai của Ôn Như Ngọc lại, không chuyển mắt chằm chằm Vu Lam, toàn thân tràn ngập một loại hơi thở giết người! Vô cùng khủng bố!
“Cô nói lại lần nữa!”
Vu Lam thở hổn hển, “Lúc trước là cha em và Vu Y gài bẫy anh, bởi vì mẹ em biết em thích anh từ nhỏ, nội dung di chúc của bà là chỉ cần em và anh kết hôn hai năm, cổ phần trong công ty của bà có thể cho Vu Y toàn bộ, mẹ cảm thấy thời gian hai năm chúng ta kiểu gì cũng có con, khi đó hôn nhân của em cũng vững vàng rồi Cho nên, cha em toàn bộ đều nghĩ cho Vu Y, hai ngày trước khi hai người đính hôn đã gài bẫy anh lên giường cùng em, sau đó báo cho truyền thông thêm mắm dặm muối, khiến nhà họ Thịnh mất mặt phải ép anh cưới em”
Vu Bách Niên lo lắng không thôi quát, “Con nói bậy!”
“Em có nói bậy hay không, anh có thể đi điều tra quyền nắm cổ phần” Vu Lam nhìn Thịnh Hựu Đình cao hơn cô một khoảng, cô nhíu mi, vẻ mặt đau khổ, trong ánh mắt có một dòng chất lỏng ứ đọng, “Thịnh Hựu Đình, anh vẫn cảm thấy anh thiệt thòi, là em hại anh không lấy được cô gái anh yêu, nhưng anh biết không? Em mới đúng là người thiệt thòi nhất, đáng thương nhất! Cha em vì một đứa con gái khác của ông ấy mà tính kế cổ phần công ty của mẹ em, tính kế em Tuy em thích anh, nhưng em cũng là công chúa của mẹ em, từ nhỏ được mẹ nâng niu nuôi lớn trong lòng bàn tay, em cũng là người cực kỳ kiêu ngạo, em cũng muốn gả cho người thích em, em cũng muốn hạnh phúc, em cũng muốn được yêu thương Anh áp đặt tất cả thù hận của anh trên người em hai năm, em vô tội thừa nhận anh hận em!”
Hơi thở Thịnh Hựu Đình có chút hỗn loạn, anh nhìn Vu Lam dựa vào vách tường trắng trượt xuống, trên mặt của cô là mồ hôi đầm đìa, anh không kéo cô lại được, cô tiếp tục trượt xuống, sắc mặt càng lúc càng trắng
“Cô làm sao vậy?” Anh chưa từng quan tâm cô, chưa từng hỏi cô làm sao vậy
Vu Lam hít sâu mấy hơi, do bụng truyền đến đau đớn mà giọng nói ngày càng nhẹ, “Bụng Đau Như có dao cứa vậy Đau”
Thịnh Hựu Đình nhìn xuống phía dưới, nhìn tay Vu Lam ôm bụng, máu tươi giữa hai chân cô chảy xuống ngày càng nhiều, mà sắc mặt của cô cũng càng ngày càng đau khổ
Da đầu người đàn ông run lên, anh buông cổ tay cô ra, chặn ngang ôm cô lên, “Vu Lam! Mẹ nó ô cgiấu giếm tôi cái gì rồi?”
“Tối nay em muốn nói cho anh, em Mang thai rồi” Vu Lam nắm lấy áo anh, gắt gao nhìn cằm anh, vẻ mặt anh lo âu vì cô mà chạy như vậy là lần đầu tiên, khi đó cô khổ sở, tim cũng đau theo
“Em nghĩ, chúng ta rốt cục cũng có thể có một gia đình, dù cho anh không thích em, cũng không có vấn đề gì, có lẽ anh thích trẻ con, dù cho lúc đầu anh không thích, nó có lẽ giống anh, anh nhìn nhiều sẽ thích thôi”
Cô đau nên nói được một câu vội vàng hít vào một hơi
“Đừng nói nữa!” Thịnh Hựu Đình hoảng loạn ôm Vu Lam như rắn mất đầu, anh hô to, “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Máu theo mông Vu Lam nhỏ một đường xuống dưới, kéo dài đến chói mắt trên hành lang lạnh lẽo
Thịnh Hựu Đình kinh hoàng quay đầu, không cẩn thận thấy một vệt máu dài và hẹp kia, nhìn thấy ghê người!
Bắp thịt toàn thân anh đều căng lên, trái tim cũng căng thẳng theo!
Sao anh có thể sợ hãi thành như vậy?
Lúc Vu Y tự sát anh cũng không sợ hãi, nhưng khi Vu Lam chảy máu đầy đất, anh lại sợ hãi đến nỗi tiếng nói nghẹn trong cổ họng
Vu Lam cực kỳ yếu ớt, “Con đã không còn, chắc là báo ứng em phải chịu, ông trời trừng phạt em không để ý đến hạnh phúc của anh mà chiếm lấy anh, cho nên mới tàn nhẫn đoạt con của em đi Nếu em ngoan ngoãn một chút, yên phận một chút, đồng ý ly hôn, có lẽ Có lẽ con của em vẫn còn lớn lên trong bụng em Em… Em thật sự nên buông tay”
“Bốp!” Vu Bách Niên tiến lên hung hăng cho Vu Lam một cái bạt tai lên mặt!
Vu Lam không có sức lực, lảo đảo dựa dã quên, trong lỗ tai kêu lên ong ong, chỉ nghe thấy Vu Bách Niên lớn tiếng mắng: “Em gái con đã sắp chết, con còn gây sự! Con lòng dạ rắn rết như thế sao? Không phải đến thăm bệnh thì cút!”
Ôn Như Ngọc vừa về vọt tới, xô đẩy đá đánh Vu Lam, “Từ nhỏ đến lớn con không muốn gặp nó, bây giờ có phải chỉ mong sao nó chết hay không? Phải hay không? Tại sao lòng con lại độc ác như thế! Tội nghiệp ta vẫn đối xử với con như con ruột!”
Vu Bách Niên nắm cổ tay Vu Lam dắt ra ngoài, “Con cút ra ngoài cho ta! Ta không sinh ra đứa con gái này!”
Vu Lam dùng sức giằng tay Vu Bách Niên ra, Ôn Như Ngọc cũng lao đến ôm cô dắt ra ngoài
Vu Lam quay đầu nhìn Thịnh Hựu Đình bước nhanh rơi, “Thịnh Hựu Đình! Em nói rồi! Em không gài bẫy anh! Gài bẫy anh là người của anh! Là người phụ nữ anh yêu nhất!”
Thịnh Hựu Đình nhìn tia máu trên khóe miệng Vu Lam, một tay kéo cô ra từ tay Vu Bách Niên ra, anh nắm cô còn dùng sức hơn so với Vu Bách Niên!
Tơ máu trên miệng cô phản chiếu vào trong mắt anh, con ngươi nhuốm một mảnh màu đỏ tươi! “Cô vừa mới nói cái gì?”
Vu Lam đau đến rụt cổ, Vu Bách Niên vội vàng nói: “Hựu Đình! Con đừng nghe nó nói bậy! Từ nhỏ nó đã không thể hòa hợp với em gái, không muốn thấy con bé được sống tốt!”
Tay còn lại của Thịnh Hựu Đình giữ bả vai của Ôn Như Ngọc lại, không chuyển mắt chằm chằm Vu Lam, toàn thân tràn ngập một loại hơi thở giết người! Vô cùng khủng bố!
“Cô nói lại lần nữa!”
Vu Lam thở hổn hển, “Lúc trước là cha em và Vu Y gài bẫy anh, bởi vì mẹ em biết em thích anh từ nhỏ, nội dung di chúc của bà là chỉ cần em và anh kết hôn hai năm, cổ phần trong công ty của bà có thể cho Vu Y toàn bộ, mẹ cảm thấy thời gian hai năm chúng ta kiểu gì cũng có con, khi đó hôn nhân của em cũng vững vàng rồi Cho nên, cha em toàn bộ đều nghĩ cho Vu Y, hai ngày trước khi hai người đính hôn đã gài bẫy anh lên giường cùng em, sau đó báo cho truyền thông thêm mắm dặm muối, khiến nhà họ Thịnh mất mặt phải ép anh cưới em”
Vu Bách Niên lo lắng không thôi quát, “Con nói bậy!”
“Em có nói bậy hay không, anh có thể đi điều tra quyền nắm cổ phần” Vu Lam nhìn Thịnh Hựu Đình cao hơn cô một khoảng, cô nhíu mi, vẻ mặt đau khổ, trong ánh mắt có một dòng chất lỏng ứ đọng, “Thịnh Hựu Đình, anh vẫn cảm thấy anh thiệt thòi, là em hại anh không lấy được cô gái anh yêu, nhưng anh biết không? Em mới đúng là người thiệt thòi nhất, đáng thương nhất! Cha em vì một đứa con gái khác của ông ấy mà tính kế cổ phần công ty của mẹ em, tính kế em Tuy em thích anh, nhưng em cũng là công chúa của mẹ em, từ nhỏ được mẹ nâng niu nuôi lớn trong lòng bàn tay, em cũng là người cực kỳ kiêu ngạo, em cũng muốn gả cho người thích em, em cũng muốn hạnh phúc, em cũng muốn được yêu thương Anh áp đặt tất cả thù hận của anh trên người em hai năm, em vô tội thừa nhận anh hận em!”
Hơi thở Thịnh Hựu Đình có chút hỗn loạn, anh nhìn Vu Lam dựa vào vách tường trắng trượt xuống, trên mặt của cô là mồ hôi đầm đìa, anh không kéo cô lại được, cô tiếp tục trượt xuống, sắc mặt càng lúc càng trắng
“Cô làm sao vậy?” Anh chưa từng quan tâm cô, chưa từng hỏi cô làm sao vậy
Vu Lam hít sâu mấy hơi, do bụng truyền đến đau đớn mà giọng nói ngày càng nhẹ, “Bụng Đau Như có dao cứa vậy Đau”
Thịnh Hựu Đình nhìn xuống phía dưới, nhìn tay Vu Lam ôm bụng, máu tươi giữa hai chân cô chảy xuống ngày càng nhiều, mà sắc mặt của cô cũng càng ngày càng đau khổ
Da đầu người đàn ông run lên, anh buông cổ tay cô ra, chặn ngang ôm cô lên, “Vu Lam! Mẹ nó ô cgiấu giếm tôi cái gì rồi?”
“Tối nay em muốn nói cho anh, em Mang thai rồi” Vu Lam nắm lấy áo anh, gắt gao nhìn cằm anh, vẻ mặt anh lo âu vì cô mà chạy như vậy là lần đầu tiên, khi đó cô khổ sở, tim cũng đau theo
“Em nghĩ, chúng ta rốt cục cũng có thể có một gia đình, dù cho anh không thích em, cũng không có vấn đề gì, có lẽ anh thích trẻ con, dù cho lúc đầu anh không thích, nó có lẽ giống anh, anh nhìn nhiều sẽ thích thôi”
Cô đau nên nói được một câu vội vàng hít vào một hơi
“Đừng nói nữa!” Thịnh Hựu Đình hoảng loạn ôm Vu Lam như rắn mất đầu, anh hô to, “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Máu theo mông Vu Lam nhỏ một đường xuống dưới, kéo dài đến chói mắt trên hành lang lạnh lẽo
Thịnh Hựu Đình kinh hoàng quay đầu, không cẩn thận thấy một vệt máu dài và hẹp kia, nhìn thấy ghê người!
Bắp thịt toàn thân anh đều căng lên, trái tim cũng căng thẳng theo!
Sao anh có thể sợ hãi thành như vậy?
Lúc Vu Y tự sát anh cũng không sợ hãi, nhưng khi Vu Lam chảy máu đầy đất, anh lại sợ hãi đến nỗi tiếng nói nghẹn trong cổ họng
Vu Lam cực kỳ yếu ớt, “Con đã không còn, chắc là báo ứng em phải chịu, ông trời trừng phạt em không để ý đến hạnh phúc của anh mà chiếm lấy anh, cho nên mới tàn nhẫn đoạt con của em đi Nếu em ngoan ngoãn một chút, yên phận một chút, đồng ý ly hôn, có lẽ Có lẽ con của em vẫn còn lớn lên trong bụng em Em… Em thật sự nên buông tay”
Bình luận facebook