-
Chap 37: Từng bước chuẩn bị (2)
- Yến à. Nhanh đi. Anh đợi em hơn nửa tiếng rồi.
- Anh này kì à nha. Chờ người đẹp có nửa tiếng có gì mà lâu anh. Em ngày nào đi chơi không đợi Linh hai ba tiếng đâu.
- Ôi. Bọn con gái....
- Hai người nói cái gì?
Nó cùng Linh phùng mang trợn má nhìn hai tên đáng ghét ngồi nói xấu chị em phụ nữ. Hùng hổ là thế, thấy người đẹp là cụp đuôi không dám hó hé. Lầm lũi dẫn nhau đi lấy xe đèo người đẹp đi ăn.
Ngồi sao xe ôm chặt lấy anh hai. Đã lâu rồi không ai chở nó đi như thế này, chợt nhớ lại những ngày hai đứa vui vẻ bên nhau. Gió thỏi mạnh, cũng vào đông rồi, cái lạnh làm người ra có cảm giác như mình vô cùng cô đơn. Nó ngồi sau siết chặt lại siết chặt eo hai Thiên. Anh ngồi trước khó chịu lắm cũng chẳng dám ho he, chú tâm lái xe đi về phía trước. Nhìn nó như thế anh xót xa lắm, chỉ trách hai thằng em trai ( Bảo và Kỳ á) lại vì cô gai khác mà nhẫn tâm với em mình đến thế.
- He lô cả nhà. Thiên đã về rồi đây. Bửa nay ăn món gì vậy.
- Chào anh. Hôm nay em nấu nhiều món ngon lắm, anh cùng ăn nha.
- Vậy sao! Chắc phải ăn nhiều mới được.
- Dạ.
Hai Thiên cười đáp trả nụ cười tươi như hoa của Thư. Anh hai là người khó hiểu nhất nhà, chuyện anh làm và chuyện anh nghĩ khó ai đoán được. Nó, Linh và Kiên chào hỏi lịch sự rồi ngồi vào bàn. Cũng lâu rồi nó mới lại ngồi ăn chung với ba mẹ nuôi như vậy.
- Hôm nay là tiệc chia tay Kỳ, Thư và Bảo. Mọi chuyện không vui cho qua một bên. Mọi người cạn ly nào.
- Cạn ly.....
Mẹ nuôi lên tiếng trước, hôm nay thấy nó bình thường trở lại bà thấy vui lắm, mong là mọi sự hiểu lầm sẽ được xóa bỏ. Càng nhìn càng thấy nó có gì đó lạ lạ khác hẳng hàng ngày, sự thay đổi của nó làm ai cũng bất ngờ.
Hôm nay nó diện một chiếc cáy cổ yến đỏ cực đẹp. Vừa có sự trẻ trung đáng yêu vừa có sự quyến rũ thanh lịch với chiếc váy ngắn trên gối. Mọi hành dộng dù nhỏ nhất cũng bị hắn nhìn ngó, tự động bực bội tự động giận hờn.
" Chia tay rồi là lại diện đồ. Lúc trước có làm gì mặc cho tôi xem. Mới đó mà lại muốn tìm người mới rồi à!"
- Yến này, ăn mực chấy tỏi ( khô mực xé ra ngăm nước, xấy tỏi và sa tế rồi cho mực vào xào cho đến khi ngắm gia vị- không nhớ tên nên đặt đại un á). Món này ngon nè. Lát đem về bọn mình lai rai, mai nghỉ mà.
- Ui xời. Ngon gì mà ngon. Lát về tui làm ngon hơn.
- Thôi đi. Lát về ghé siêu thị thích ăn gì tui nấu cho ăn.
- Yến là số một. Cạn ly.
- Cạn ly
" Coi kìa coi kia. Bày đặt nhậu nhẹt với trai nữa há. Hồi quen mình có đáng chết cũng không uống một giọt rượu. Giờ người ta rủ lại đồng ý liền."
- Mà lát nấu món gì thế?
- Món nải Kiên nói đó. Mua vây cá hồi nướng với nấu lẩu chua là ok. Bửa nay tui cho long vễn hết... hahaha. Bửa nay quậy anh Thiên mệt nghỉ luôn ( long vễn →lên võng. Tức nói là uống đến say hết thấ đường.)
" Trời ơi. Lại còn dám rủ trai về nhà tôi nhậu cơ đấy. Muốn chết mà!!"
Hắn cứ ngồi đó nhìn trừng trừng nó không rời mắt. Nhìn đến mức nó khó chịu, quay sang nhìn lại mà hắn chưa chịu quay đi. Ngồi đó đấu mắt.
" Anh làm gì nhìn tôi hoài thế. Tôi tính phí đấy. Mòn da tôi"
" Dám dẫn người khác vào nhà tôi sao? Muốn chết à"
" Anh để sức mà lo cho cô gái của anh đi."
" Tôi ở đây mà dám rủ trai đến nhà tôi cơ đấy".
" Anh là gì mà tôi không dám"
- Hứ.
Cứ như thần giao cách cảm, đối phương nghĩ gì ả hai đều biết hết. Cứ nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nha giờ lại không thèm nhìn lấy một cái.
- Nhìn nhau chắc no.
- Anh hai....
- Thôi nào. Ăn tiếp nào. Hôm nay vui vẻ lên nào. Cạn ly.
- Cạn ly.
Bắt đầu công cuộc ăn uống, an lành ăn một chút lại xảy ra chiến tranh. Cứ hễ nó định gắp miếng nào tên đó lại nhanh tay bỏ ngay vào chén. Còn vui vẻ khuyến mãi thêm nụ cười thách thức.
"Anh cố ý."
"Làm gì được nhau."
Cạch, cạch, cạch...... tiếng đũa va vào dĩa, cả bàn ăn vì nó với hắn mà xem ngư tiêu tùng. Đồ ăn vung vãi ra khắp nơi, dăng tứ tung. Đập bàn một cái, hai đứa mặt đối mặt trừng trừng nhìn nhau không để ý đang là tâm điểm của sự chú ý.
- Tôi lạy hai cụ. Hay cụ quậy đã chưa. Yến đm chén dĩa đi rửa.
Lệnh ba nuôi là lệnh trời, dù ba nuôi thường ngày ít nói nhưng mỗi lần ông lên tiếng lạn quạng lại bị ăn đòn. Liết xéo hắn môtk cái ngọt xớt, lầm lũi đem chén rửa đi rửa. Mặt mài chù ụ nhìn đống chén bát mà phát hờn, nhiều như vậy lại bắt nó rửa một mình, nó lại cực ghét rửa chén vậy mà phải rửa nhiều đến như vậy. Ghét chết được.
- Cô nên nhận thua đi cô gái.
-.....
- Cô nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng tôi học chung một trường, ở chung một nhà, ăn chung một món, uống chung một ly.
- Tôi nghĩ là cô nên đi khám bệnh hằng tháng nha. Dạo này bệnh lây nhanh lắm đó. Khủng bố dạo này cũng nhiều. Mong là cô sẽ sống sót trở về.
- Cô....
- Chị Thư à. Đây chén dĩa nhiều, đập vài cái, lấy mãnh vỡ cứa vài vếch lên mặt cho đẹp.
- Linh......
- Hình như trong nhà còn muối ớt với trúc ( ý chỉ trái trúc, thật ra là cây chanh rừng, trái sần sùi khá xấu, nước nhiều và chua hơn chanh, vị ngon và mùi thơm hơn. Lá thường dùng để nấu chung với gà rất thơm. An Giang trồng nhiều cây này lắm nha). Để chét lên cho nó sắc nét, đủ kích thích cho nước mắt rơi nhiều hơn á. Thử không.
Vẫn cứ ung dung rửa chén, mỗi lời nó nói ra làm Thư hết hồn. Chuyện lần trước khiến cô nghĩ khác về nó. Bây giờ lại xuất hiện thêm Linh, chuyện hai đứa nói rất có thể xảy ra. Thư ôm mặt chạy đi để nó và Linh ở lại cười chết sống.
- Bà dám làm không Linh?
- Chắc tui dám.
Hahahhahahaha
Tiếng cười vang vọng khắp nơi truyền đến kgu vườn nhỏ, nơi ba người đàn ông nhìn nhau. Bộ ba mỹ nam cứ ngồi đó nhìn bầu trời đầy sao.
- Hai đứa đi không biết nào về. Lát kí cho hai giấy chuyển nhượng nhà nha.
- Ậy.......- Đồng thanh
- Giỡn thôi. Hai đứa đi nào về nhớ mua quà cho cả nhà....
- Ừ. - lại đồng thanh
- Thôi hai anh em nói chuyện đi. Em về, nào đi điện thoại tao đi chung nha.
- Ừ.
Hắn chào xong rồi ra về. Chỉ còn lại hai anh em Thiên và Bảo ngồi đó. Lâu lắm rồi anh và Bảo chưa được ngồi lại với nhau như vầy.
- Bảo à. Em nên suy nghĩ lại đi. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Suy nghĩ của em có lẽ đã lệch rồi.
- Em tin vào Hân, em tin vào trực giác của mình. Anh đừng cản em.
- Nhưng em có biết em đã đi lệch hướng rồi.
- Đây là phương án dự bị. Không sao đâu anh.
- Dự bị. Em lo xa quá đó Bảo.
- Em không muốn sai lầm một lần nữa.
- Haizzzzz.
Thiên thở dài. Thật sự hết cách với thằng em trai này. Chuyện nó đã quyết khó mà làm nó đổi ý được. Năm năm không quá dài cũng chẳng quá ít. Hy sinh lớn như thế có đáng hay không?
Máy bay đã cất cánh. Mọi chuyện bây giờ mới thật sự bắt đầu....
♡♥♡♥♡♥ Lời tác giả♡♥♡♥♡♥
Hé nhô nha.
Phần trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ của nhân vật nha bạn đọc.
Mình đã sắp thực học 12 nên muốn chốt nhanh truyện. Cơ mà mình lại chưa muốn câu chuyện kết thúc dễ đến vậy nên..... hihihi... đổi hần kết và kéo dài truyện ra... hihihi
Các bạn hãy đón xem tiếp nha. Hơi dài đấy
→ Từ từ phân tích xem ai sẽ là hung thủ cuối cùng nào. Hihihi. Dự là hơi căng à nha.←
Cứ mỗi chap mình sẽ đưa ra từng chi tiết nhỏ. Hihihi.
Đón xem tiếp để xem ai là sẽ tìm ra hung thủ thật sự nào. Kekekeke.
- Anh này kì à nha. Chờ người đẹp có nửa tiếng có gì mà lâu anh. Em ngày nào đi chơi không đợi Linh hai ba tiếng đâu.
- Ôi. Bọn con gái....
- Hai người nói cái gì?
Nó cùng Linh phùng mang trợn má nhìn hai tên đáng ghét ngồi nói xấu chị em phụ nữ. Hùng hổ là thế, thấy người đẹp là cụp đuôi không dám hó hé. Lầm lũi dẫn nhau đi lấy xe đèo người đẹp đi ăn.
Ngồi sao xe ôm chặt lấy anh hai. Đã lâu rồi không ai chở nó đi như thế này, chợt nhớ lại những ngày hai đứa vui vẻ bên nhau. Gió thỏi mạnh, cũng vào đông rồi, cái lạnh làm người ra có cảm giác như mình vô cùng cô đơn. Nó ngồi sau siết chặt lại siết chặt eo hai Thiên. Anh ngồi trước khó chịu lắm cũng chẳng dám ho he, chú tâm lái xe đi về phía trước. Nhìn nó như thế anh xót xa lắm, chỉ trách hai thằng em trai ( Bảo và Kỳ á) lại vì cô gai khác mà nhẫn tâm với em mình đến thế.
- He lô cả nhà. Thiên đã về rồi đây. Bửa nay ăn món gì vậy.
- Chào anh. Hôm nay em nấu nhiều món ngon lắm, anh cùng ăn nha.
- Vậy sao! Chắc phải ăn nhiều mới được.
- Dạ.
Hai Thiên cười đáp trả nụ cười tươi như hoa của Thư. Anh hai là người khó hiểu nhất nhà, chuyện anh làm và chuyện anh nghĩ khó ai đoán được. Nó, Linh và Kiên chào hỏi lịch sự rồi ngồi vào bàn. Cũng lâu rồi nó mới lại ngồi ăn chung với ba mẹ nuôi như vậy.
- Hôm nay là tiệc chia tay Kỳ, Thư và Bảo. Mọi chuyện không vui cho qua một bên. Mọi người cạn ly nào.
- Cạn ly.....
Mẹ nuôi lên tiếng trước, hôm nay thấy nó bình thường trở lại bà thấy vui lắm, mong là mọi sự hiểu lầm sẽ được xóa bỏ. Càng nhìn càng thấy nó có gì đó lạ lạ khác hẳng hàng ngày, sự thay đổi của nó làm ai cũng bất ngờ.
Hôm nay nó diện một chiếc cáy cổ yến đỏ cực đẹp. Vừa có sự trẻ trung đáng yêu vừa có sự quyến rũ thanh lịch với chiếc váy ngắn trên gối. Mọi hành dộng dù nhỏ nhất cũng bị hắn nhìn ngó, tự động bực bội tự động giận hờn.
" Chia tay rồi là lại diện đồ. Lúc trước có làm gì mặc cho tôi xem. Mới đó mà lại muốn tìm người mới rồi à!"
- Yến này, ăn mực chấy tỏi ( khô mực xé ra ngăm nước, xấy tỏi và sa tế rồi cho mực vào xào cho đến khi ngắm gia vị- không nhớ tên nên đặt đại un á). Món này ngon nè. Lát đem về bọn mình lai rai, mai nghỉ mà.
- Ui xời. Ngon gì mà ngon. Lát về tui làm ngon hơn.
- Thôi đi. Lát về ghé siêu thị thích ăn gì tui nấu cho ăn.
- Yến là số một. Cạn ly.
- Cạn ly
" Coi kìa coi kia. Bày đặt nhậu nhẹt với trai nữa há. Hồi quen mình có đáng chết cũng không uống một giọt rượu. Giờ người ta rủ lại đồng ý liền."
- Mà lát nấu món gì thế?
- Món nải Kiên nói đó. Mua vây cá hồi nướng với nấu lẩu chua là ok. Bửa nay tui cho long vễn hết... hahaha. Bửa nay quậy anh Thiên mệt nghỉ luôn ( long vễn →lên võng. Tức nói là uống đến say hết thấ đường.)
" Trời ơi. Lại còn dám rủ trai về nhà tôi nhậu cơ đấy. Muốn chết mà!!"
Hắn cứ ngồi đó nhìn trừng trừng nó không rời mắt. Nhìn đến mức nó khó chịu, quay sang nhìn lại mà hắn chưa chịu quay đi. Ngồi đó đấu mắt.
" Anh làm gì nhìn tôi hoài thế. Tôi tính phí đấy. Mòn da tôi"
" Dám dẫn người khác vào nhà tôi sao? Muốn chết à"
" Anh để sức mà lo cho cô gái của anh đi."
" Tôi ở đây mà dám rủ trai đến nhà tôi cơ đấy".
" Anh là gì mà tôi không dám"
- Hứ.
Cứ như thần giao cách cảm, đối phương nghĩ gì ả hai đều biết hết. Cứ nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nha giờ lại không thèm nhìn lấy một cái.
- Nhìn nhau chắc no.
- Anh hai....
- Thôi nào. Ăn tiếp nào. Hôm nay vui vẻ lên nào. Cạn ly.
- Cạn ly.
Bắt đầu công cuộc ăn uống, an lành ăn một chút lại xảy ra chiến tranh. Cứ hễ nó định gắp miếng nào tên đó lại nhanh tay bỏ ngay vào chén. Còn vui vẻ khuyến mãi thêm nụ cười thách thức.
"Anh cố ý."
"Làm gì được nhau."
Cạch, cạch, cạch...... tiếng đũa va vào dĩa, cả bàn ăn vì nó với hắn mà xem ngư tiêu tùng. Đồ ăn vung vãi ra khắp nơi, dăng tứ tung. Đập bàn một cái, hai đứa mặt đối mặt trừng trừng nhìn nhau không để ý đang là tâm điểm của sự chú ý.
- Tôi lạy hai cụ. Hay cụ quậy đã chưa. Yến đm chén dĩa đi rửa.
Lệnh ba nuôi là lệnh trời, dù ba nuôi thường ngày ít nói nhưng mỗi lần ông lên tiếng lạn quạng lại bị ăn đòn. Liết xéo hắn môtk cái ngọt xớt, lầm lũi đem chén rửa đi rửa. Mặt mài chù ụ nhìn đống chén bát mà phát hờn, nhiều như vậy lại bắt nó rửa một mình, nó lại cực ghét rửa chén vậy mà phải rửa nhiều đến như vậy. Ghét chết được.
- Cô nên nhận thua đi cô gái.
-.....
- Cô nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng tôi học chung một trường, ở chung một nhà, ăn chung một món, uống chung một ly.
- Tôi nghĩ là cô nên đi khám bệnh hằng tháng nha. Dạo này bệnh lây nhanh lắm đó. Khủng bố dạo này cũng nhiều. Mong là cô sẽ sống sót trở về.
- Cô....
- Chị Thư à. Đây chén dĩa nhiều, đập vài cái, lấy mãnh vỡ cứa vài vếch lên mặt cho đẹp.
- Linh......
- Hình như trong nhà còn muối ớt với trúc ( ý chỉ trái trúc, thật ra là cây chanh rừng, trái sần sùi khá xấu, nước nhiều và chua hơn chanh, vị ngon và mùi thơm hơn. Lá thường dùng để nấu chung với gà rất thơm. An Giang trồng nhiều cây này lắm nha). Để chét lên cho nó sắc nét, đủ kích thích cho nước mắt rơi nhiều hơn á. Thử không.
Vẫn cứ ung dung rửa chén, mỗi lời nó nói ra làm Thư hết hồn. Chuyện lần trước khiến cô nghĩ khác về nó. Bây giờ lại xuất hiện thêm Linh, chuyện hai đứa nói rất có thể xảy ra. Thư ôm mặt chạy đi để nó và Linh ở lại cười chết sống.
- Bà dám làm không Linh?
- Chắc tui dám.
Hahahhahahaha
Tiếng cười vang vọng khắp nơi truyền đến kgu vườn nhỏ, nơi ba người đàn ông nhìn nhau. Bộ ba mỹ nam cứ ngồi đó nhìn bầu trời đầy sao.
- Hai đứa đi không biết nào về. Lát kí cho hai giấy chuyển nhượng nhà nha.
- Ậy.......- Đồng thanh
- Giỡn thôi. Hai đứa đi nào về nhớ mua quà cho cả nhà....
- Ừ. - lại đồng thanh
- Thôi hai anh em nói chuyện đi. Em về, nào đi điện thoại tao đi chung nha.
- Ừ.
Hắn chào xong rồi ra về. Chỉ còn lại hai anh em Thiên và Bảo ngồi đó. Lâu lắm rồi anh và Bảo chưa được ngồi lại với nhau như vầy.
- Bảo à. Em nên suy nghĩ lại đi. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Suy nghĩ của em có lẽ đã lệch rồi.
- Em tin vào Hân, em tin vào trực giác của mình. Anh đừng cản em.
- Nhưng em có biết em đã đi lệch hướng rồi.
- Đây là phương án dự bị. Không sao đâu anh.
- Dự bị. Em lo xa quá đó Bảo.
- Em không muốn sai lầm một lần nữa.
- Haizzzzz.
Thiên thở dài. Thật sự hết cách với thằng em trai này. Chuyện nó đã quyết khó mà làm nó đổi ý được. Năm năm không quá dài cũng chẳng quá ít. Hy sinh lớn như thế có đáng hay không?
Máy bay đã cất cánh. Mọi chuyện bây giờ mới thật sự bắt đầu....
♡♥♡♥♡♥ Lời tác giả♡♥♡♥♡♥
Hé nhô nha.
Phần trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ của nhân vật nha bạn đọc.
Mình đã sắp thực học 12 nên muốn chốt nhanh truyện. Cơ mà mình lại chưa muốn câu chuyện kết thúc dễ đến vậy nên..... hihihi... đổi hần kết và kéo dài truyện ra... hihihi
Các bạn hãy đón xem tiếp nha. Hơi dài đấy
→ Từ từ phân tích xem ai sẽ là hung thủ cuối cùng nào. Hihihi. Dự là hơi căng à nha.←
Cứ mỗi chap mình sẽ đưa ra từng chi tiết nhỏ. Hihihi.
Đón xem tiếp để xem ai là sẽ tìm ra hung thủ thật sự nào. Kekekeke.
Bình luận facebook