• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (2 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 38: Đơn giản vậy sao?

Đã được một tuần kể từ khi họ đi, nó cũng dọn về nhà ba mẹ nuôi ở lại. Dù sau đây cũng là nhà của nó. Ba mẹ nuôi dạo này cứ đi đi về về, anh hai lại bận chuyện công ty, ít khi đến thăm nó, chỉ có mỗi Kiên và Linh là hay đến chơi với nó, sự cô đơn cũng đã vơi đi phần nào. Nhìn bầu trời ánh một màu đỏ rực, phản phất một nét buồn thoáng qua trên gương mặt nhỏ. Đứng ở sân thượng ngắm nhìn mọi vật chuyển động, cảm giác mình thật nhỏ bé so với dòng người tấp nập dưới kia.
"Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng và yêu em bằng những cảm xuca tự nguyện
Làm em quá yêu nên mù quán đến yếu lòng.
Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm....." ( Trái tim em cũng biết đau- Bảo Anh)
Tiếng hát du dương hòa vào làn gió thỏi bay sò không trung. Từ lời từ chữ như tiếng lòng của người đang hát. Từ câu từ chữ cứ ngỡ sáng tác tiêng dành cho nó. Ngày hắn đến như một câu truyện ngôn tình, ngày hắn đi chẳng khác nào một câu chuyện hài nhạt nhẽo. Không thấy hay nhưng vẫn phải cố gắng cười. Giọng hát đượm vẻ u buồn làm người nghe cũng phải rơi nước mắt.
- Kỳ đi rồi. Bây giờ cậu nên tập trung vào chuyện sắp tới, đừng nên quan tâm đến người ấy nữa. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
- Cậu nghĩ là dễ lắm chắc.
- Biết là vậy. Thôi nào bạn hiền. Cố lên nào. Đời còn nhiều và trai còn nhiều, cậu đẹp mà lo gì phải ế.
- Tui không hiểu sao Kiên thích bà chỗ nào?
- Tui đẹp vậy ổng mê là phải rồi. Cần gì lí do lí trấu.
- Linh ơi Linh. Ở đâu về Linh ơi. Sài Gòn dây điện dữ lắm. Dựt chết bây giờ.
- Con quễ......
Người xưa nói đúng thật:" Hai người đàn bà thêm con vịt là thành cái chợ". Có mỗi hai đứa mà náo động cả cái sân thượng. Rược đuổi chạy nhảy ầm ầm xong lại hát hò ổm tỏi, lay hoai đến hoa mắt chóng mặt mới chịu ngồi xuống mà nói chuyện đàng hoàng.
- Yến nghĩ ai là người thật sự phía sau cái chết của Hân?
- Mình không biết? Linh biết sao?
- mình chưa chắc lắm.
- Cậu đoán là ai
- Mình đang nghi ngờ Thư
- Không phải Trâm sao?
- Ừ. Sau vụ của cậu mình muốn giúp cậu về chuyện của Hân. Mọi thiws đang , nhưng mà..... thứ mình đưa ra hiện tại không đủ thuyết phục nên... Mà anh Thiên không kể những chuyện này cho cậu nghe sao?
- Không. Hai chỉ nói đến vụ của Trâm thôi!
- Lạ nhỉ. Tại sao anh ấy lại giấu chuyện này cơ chứ? Đáng lẻ phải cho cậu biết chứ?
- Không biết nữa.
Không khí có phần trùng xuống. Không ai nói với nhau câu nào. Nét hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt hai người con gái, hoàn toàn không còn chút gì gọi là hồn nhiên hay dễ thương lúc nãy của hai người.
- Tại sao lại là Thư?
- Mình xém tham gia vào chuyện này. Vô tình biết được chuyện của Hân.
- Xém?
- Hôm ấy....
→ Linh đang ngồi lướt lướt Facebook. Dạo này có ngiều chuyện khiến nó không mấ vui vẻ, lên dạo vài vòng cũng xem như là giải trí cho ngày dài. Xem đến chán chê không chuyện gì làm, lôi em điện thoại ra chuẩn bị quay video này nọ quăng lên Face. Dạo này rãnh quá cũng chẳng chuyện gì làm, tạo chút hot cho nó vui nhà vui cửa.
- Ê. Mày rãnh không? Đi xem chuyện vui một chút với tụi này không?
- Chuyện gì? Tụi mày lại muốn chọc phá ai à. Đừng nói là con Hân nha.
- Trời trời, con Hân làm gì mà cần đến
- Thôi đi Trâm. Mày mà theo bà Thư hoài có ngày....
- Xời lo gì. Mày không biết ba bà Thư là Bộ trưởng à ( đây đều là nhân vật tưởng tượng, không có ý nói xấu hay xuyên tạc hay nói đến một ai. Mong bạn đọc hiểu rõ những gì mình đang đọc. Không được hiểu lệch vấn đề). Có gì thì ba bả lo hết. Sợ gì.
- Thì có ngày. Ỷ y có ngày chết nha con.
- Thôi mày nhát quá. Mọi chuyện có gì cứ đổ hết cho bà Thư. Lo gì. Tao rành luật lắm, an tâm, an tâm.
- Con gái viện Kiểm soát mà nói vậ đó hả trời.
- Mày không đi thì thôi. Tao đi.
Trâm bỏ đi. Linh vẫn ở đó không làm tiếp công việc của mình đến tận khuya cảm thấy đói mới mò đi mua đồ về ăn. Căn nhà thì to mà chả có được tí hơi ấm gia đình. Ba thì tối ngày đi du hí với đám chân dài chả ngó ngàn gì tới Linh. Lâu dần cũng quen rồi, lê la ngoài đường mua về túi lớn túi nhỏ, tung tăng vui vẻ đi về nhà. Đến cuối đường nghe tiếng rên rỉ đầy đau đớn của một cô gái phát ra từ con hẻm nhỏ kèm theo là giọng của một đám người.
- Mày ngon lắm. Tao đã cảnh cáo mày nhiều lần rồi mà vẫn cứ ngoan cố, ngoan cố này.
- Chị ơi. Đánh vậy đủ rồi, con Hân không chịu được nữa đâu chị ơi.
Hai giọng nói khá quen thuộc làm Linh tò mò đi lại gần. Cảnh tượng bây giờ làm cô hết hồn. Hân nằm đó người bê bếch máu, Trâm đứng không vững cố gắng nài nỉ cô gái khất ở bóng tối không nhìn rõ mặt.
- Nó đáng phải bị như thế. Dám cướp người yêu của tao. Mày nên bị như thế.
- Chị ơi ngừng đi chị. Chị ơi, ngưng đi chị....←
- Rồi sao nữa.
- Mình không biết tại sao lại ngất đi. Luca tỉnh dậy đã ở bệnh viện, đến tận một tuần sau mình mói biết về chuyện của Hân.
- Cậu không nhớ chuyện sau này sao?
- Ừ. Chuyện này mình mới tìm được chứng cứ lúc đó gần đây thôi. Nên....
- Cảm ơn cậu. Nữa mình sẽ bàn lại với anh hai về chi tiết này.
- Không cần đâu, mình đã nói với ảnh rồi.
- Nhanh nhỉ!
- Tui mà......
Hai đưa lại ngồi đó cười ngây ngất.
" Mọi chuyện thật sự quá đơn giản, quá thuận lợi đến mức đó hay sao? Có thật là vụ án của Hân lại quá dê dàng như vậy. Tại sao bên công an lại không điều tra ra. Tại sao? Tại sao?"
→→→→←←←←←←→→→→←←←
Mấy ngày nay điện thoại bị hư. Không viết được, dạo này lại hay xem phim điều tra án nên viết truyện cũng ảnh hưởng không ít.
Rất xin lỗi bạn đọc đã để cát bạn chờ lâu mà chap mới lại có một chút. Hiện tại mình gặp chút khó khăn nên.... thông cảm nha. Mình sẽ cố gắng để tiếp tục và kêta thúc sớm nhất nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom