• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] BẤT CỨU (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Khoang mũi tôi tràn đầy mùi thuốc sát trùng, ba mẹ Kỷ Phạm đang đứng khóc lóc ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Tai tôi đang ù ù nên không nghe rõ được gì.

Cuối cùng mẹ lay mạnh cánh tay tôi: "Lê Vân Ý, con mau đi an ủi cô chú của con đi chứ."

Tôi bỗng hoàn hồn lại, lắc lắc đầu mình.

Đúng lúc đó bác sĩ bước ra, tiếc nuối bảo ba mẹ Kỷ phải chuẩn bị tốt tâm lý.

"Xe cán qua chân của cậu bé khiến xương vỡ vụn."

"Có thể giữ mạng, nhưng về sau chân sẽ có tật."

Điều này có nghĩa Kỷ Phạm biến thành người què rồi.

Cô Kỷ ngất tại chỗ, còn tôi lại ngẩn ngơ nhìn đôi chân còn nguyên vẹn của mình.

Độ dài hai bàn chân bằng nhau, một đôi chân có thể sử dụng size giày bình thường.

Tôi sống lại rồi.

Kiếp trước Kỷ Phạm đưa một cô gái gặp trên đường về nhà lúc rạng sáng.

Trong đêm đen, sự xuất hiện của Kỷ Phạm giống như Chúa Cứu Thế với cô gái kia.

Kỷ Phạm không thèm giải thích gì đã đưa cô ta về nhà, hai người nhanh chóng nảy sinh tình cảm.

Cô ta sùng bái anh, còn anh thì rất thương tiếc cho cô ả.

Nhưng chuyện tình này không được ba mẹ Kỷ ủng hộ, bọn họ không thích cô ả kia, nhất quyết muốn Kỷ Phạm đuổi cô ta về nhà.

Lần khác ba mẹ Kỷ lại nhắc nhở trên bàn cơm:

"Con thử ngẫm lại xem, con gái nhà ai nửa đêm canh ba lại đi lang thang ngoài đường như vậy hả?"

Kỷ Phạm nhíu mày phản bác lại: "Con đã nói rồi còn gì. cô ấy cãi nhau với ba mẹ!"

"Cãi nhau với ba mẹ là có thể tùy ý vào nhà một người đàn ông mới quen được vài giờ à? Kỷ Phạm, con đừng suy xét vấn đề theo cách hời hợt như thế được không, con nhìn Vân Ý thử xem, thử hỏi ba mẹ con bé xem có cho nó đến nhà người khác..."

Tôi đang cắm đầu ăn cơm thì không hiểu sao lại bị cue.

Nhưng họ chưa nói xong thì Kỷ Phạm đã quăng chén chạy luôn ra ngoài.

Kiếp trước tôi sợ anh ta làm chuyện dại dột nên đã đuổi theo.

Tôi không nghe thấy Kỷ Phạm hét câu gì với mình, chỉ thấy được chiếc xe tải mất lái đang lao nhanh về hướng này.

Tôi gần như là theo bản năng mà lao đến đẩy anh ta ra, còn chính mình vì trốn không kịp nên bị xe c.án qua chân.

Kỷ Phạm rơi vào tự trách, vậy mà vài ngày sau anh ta chủ động đề nghị kết hôn với tôi.

Tôi hỏi: "Vậy cô gái kia thì sao?"

Kỷ Phạm thờ ơ nhún vai: "Dù sao ba mẹ tôi cũng không đồng ý, tôi níu kéo chuyện không có kết quả như thế làm gì chứ?"

Anh ta nói một cách thoải mái, vậy mà sau khi kết hôn anh ta lại chán ghét tôi đủ đường.

Sau đó anh ta lại khóc lóc muốn tôi uống rượu với anh ta

Chân tôi bị cồn làm lở loét thêm, cuối cùng bị nhiễm trùng phải cắt bỏ.

Vậy mà khi đó tôi lại nghe anh ta than phiền với ba mẹ:

"Kẻ tàn tật như cô ta khác gì người chết đâu, sao con đàn bà Lê Vân Ý đó vẫn chưa chết chứ!"

Những chuyện tôi làm đều là vì lòng tốt của tôi đối với Kỷ Phạm, vậy mà anh ta lại muốn tôi chết...

Trong một đêm tối lửa tắt đèn, tôi mở khí gas châm lửa đốt nhà.

Lửa bao bốn phía, Kỷ Phạm bỏ lại tôi giữa biển lửa mà chạy đi tìm lối thoát.

Nhưng vô dụng thôi, không ai có thể thoát được hết.

Trước khi chết, Kỷ Phạm gào lên với tôi: "Nếu được sống lại thì tôi thà trở thành một kẻ tàn phế còn hơn là gặp được cô!"

2.

Tôi sống lại rồi.

Lúc Kỷ Phạm bỏ ra ngoài tôi cũng không đuổi theo nữa.

Kiếp trước anh ta thường xuyên dùng điệu bộ cười cợt để nói một câu:

"Nếu lúc đó cô không chạy theo tôi ra ngoài thì tôi cũng không quay đầu lại nhìn cô, nói không chừng cả hai ta chẳng bị gì đâu."

Ừm.

Kiếp này chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến phải không?

Tôi còn đang cảm thán tạo hóa trêu người thì một tiếng hét đã vọng ra từ trong phòng bệnh.

Kỷ Phạm tỉnh rồi, anh ta không thể chấp nhận chuyện mình bị biến thành một tên què.

"Con trai à, con đừng làm loạn nữa! Bác sĩ nói xương chân con bị nghiền vỡ, để khôi phục lại như vậy là rất khó rồi."

Tôi ngoảnh đầu nhìn, Kỷ Phạm không hề bỏ cuộc mà còn định nhảy từ trên giường xuống, muốn bước thử bằng chân phải.

Nhưng vừa đi được một bước anh ta đã kêu lên thảm thiết rồi ngã ngồi trên sàn, miệng còn lẩm bẩm: "Không thể nào."

"Chỉ đơn giản là gãy xương thôi, mình không thể bị què được."

Cô Kỷ quay mặt qua chỗ khác bịt miệng khóc, không dám để lọt ra tiếng nào.

Trong lòng tôi rất buồn.

Cô Kỷ đối xử với tôi rất tốt, kiếp trước lúc nào cũng chăm sóc tôi rất cẩn thận, mà bây giờ cô ấy...

Tôi chỉ tức giận vì cô ấy gặp phải một đứa con cứng đầu như thế.

Tôi không còn cách nào khác mà đành bước lên, gọi hộ sĩ đến giúp đưa Kỷ Phạm đang làm loạn quay về giường.

Nhưng Kỷ Phạm lại đẩy tôi: "Tránh ra!"

"Chân của tôi chẳng bị gì cả, tôi có thể tự đi được!"

Chị gái hộ sĩ muốn đỡ anh ta thì tôi cản lại.

Vai diễn đổi cho nhau so với kiếp trước, trở thành tôi đứng trên cao nhìn anh ta ngã xuống đất.

Kiếp trước sau khi kết hôn Kỷ Phạm cho rằng tai nạn xe do tôi tự biên tự diễn để chia rẽ anh ta với người yêu, chính vì thế mà anh ta cực kỳ hận tôi.

Có một lần tôi đang di chuyển từ giường xuống xe lăn, vì quá gấp gáp nên vô tình làm lật xe lăn và té bệt xuống đất.

Tôi vật lộn nửa ngày cũng chẳng thể đứng lên được, cuối cùng lúc ngẩng đầu lên lại thấy Kỷ Phạm trốn sau cánh cửa qua gương, nhìn tôi với biểu cảm hả hê.

Nháy mắt lòng tôi lạnh như băng.

Lúc này bên tai truyền đến giọng nói đánh gãy hồi tưởng của tôi:

"Kỷ Phạm con đừng làm loạn nữa, trước tiên chăm sóc cơ thể thật tốt được không con? Coi như mẹ cầu xin con đó!"

Nhìn thấy cơ thể run rẩy của cô Kỷ, tôi thở dài.

"Kỷ Phạm, nếu cậu cứ cố chấp muốn đi như thế thì chân sẽ chỉ tệ thêm thôi, rồi nó sẽ sưng phù đến mức cậu không thể mang giày được nữa."

Chị hộ sĩ liếc nhìn tôi như đang thắc mắc vì sao tôi biết được chuyện đó.

Tất nhiên tôi phải biết chứ.

Bản thân tôi đã từng gánh chịu đủ loại đau đớn thế này rồi còn gì, làm sao quên được chứ.

3.

Kiếp này tôi chẳng muốn mình có gì liên quan đến Kỷ Phạm nữa.

Nhưng mẹ tôi không thể bỏ qua tình hàng xóm lâu năm nên bắt tôi đi đón Kỷ Phạm xuất viện.

Lúc bóc lớp thạch cao tôi ngửi thấy mùi tanh tưởi.

Nhiều ngày không tắm rửa, mồ hôi cộng thêm mùi nguyên bản của thạch cao xộc thẳng lên đầu.

Tôi không khỏi cau mày lùi lại hai bước, còn Kỷ Phạm lại lặng lẽ siết chặt drap giường.

Lòng tự trọng lớn đến thế thì sau này sống sao đây.

Trên đường về nhà, tôi hỏi: "Vết thương của Kỷ Phạm do cô gái kia gây ra, mấy ngày nay cô ta không đến gặp Kỷ Phạm sao?"

Ba mẹ Kỷ nghe nhắc đến cô ta là tức giận.

Qua kính chiếu hậu, tôi thấy miệng Kỷ Phạm đang mím thành một đường thẳng.

Lớn lên cùng nhau nên tôi biết thế này nghĩa là gì.

Bướng bỉnh, cố chấp với suy nghĩ của mình.

"A Dao nói cô ấy gần đây không có thời gian, hai ngày nữa sẽ đến chăm sóc tôi."

Cô Kỷ còn muốn nói gì đó nhưng bị chú Kỷ vỗ nhẹ vào tay nên cũng im lặng.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Kỷ Phạm, tôi dặn dò cô Kỷ:

"Kỷ Phạm muốn làm gì thì cô cứ cho cậu ấy làm đi, cậu ấy bị thương đã chẳng vui vẻ gì rồi, cảm xúc vui vẻ mới tốt để hồi phục sức khỏe."

Cô Kỷ nhìn tôi định nói gì đó nhưng thôi.

Làm sao tôi lại không biết ý muốn của cô chứ.

Kỷ Phạm lớn lên với tôi, hai nhà đều ngầm thừa nhận con của nhau, còn tình yêu tôi dành cho Kỷ Phạm à...

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chẳng nhớ nổi tình cảm ngây thơ đã nảy mầm tựa bao giờ.

Chỉ nhớ rằng ngày ấy Kỷ Phạm dẫn cô gái kia về tôi đã lén khóc một trận.

Còn tình yêu tôi dành cho anh ta đã biến mất khi nào...

Chắc là khi anh ta hiểu lầm tôi bắt nạt cô ả mà quát nạt tôi? Hoặc khi anh ta đưa ả về nhà mà chẳng nhớ đến sinh nhật tôi?

Tóm lại là lúc lấy chồng, hình như tôi chẳng còn yêu nữa.

Nhưng thời điểm đó tôi không còn lựa chọn nào khác.

KIếp này tôi không muốn dính líu với anh ta nữa, hy vọng anh và cô ả sẽ bên nhau dài lâu.

Chỉ là không biết cô gái A Dao kia sau này có thể chịu nổi ngược đãi không.

4.

Nhà của tôi và Kỷ Phạm đều là biệt thự đơn, dù là hàng xóm nhưng nếu tôi không cố tình đi sang bên đó thì chúng tôi mấy ngày cũng chẳng gặp được một lần.

Hơn một tuần sau tôi mới gặp lại Kỷ Phạm.

Kỷ Phạm được người yêu đẩy đi dạo trong tiểu khu thì đụng phải tôi và mẹ vừa đi siêu thị về.

"Cô à, con xin giới thiệu với cô, đây là vợ chưa cưới của con, Đồng Dao."

Trước mặt người yêu của mình, sự tức giận của Kỷ Phạm không còn nữa.

Ánh nắng xuyên qua tán cây lốm đốm hắt lên mặt anh ta, nụ cười vui vẻ trong mắt anh ta thật khó mà bỏ qua được.

Tôi và mẹ cười nói chúc mừng nhưng Đồng Dao lại rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của anh ta.

"Kỷ Phạm, anh đừng nói lung tung." Đồng Dao ngượng ngùng văn vẹo thân thể, "Mẹ em còn chưa biết chuyện chúng mình đâu."

Qua nhiều năm rồi tôi mới thấy lại vẻ đắc ý trên khuôn mặt anh ta như khi còn nhỏ.

"Em đồng ý gả thì anh nguyện ý cưới em."

"A Dao, đây là sự thật không thể thay đổi."

Tôi không nỡ lòng đập nát ảo tưởng ngọt ngào mà anh ta đã tự mình tạo ra.

Khi về đến nhà mẹ còn thở dài nói với tôi: "Thằng bé Kỷ Phạm đáng thương thật."

"Từ một người cao mét chín mà giờ lại..."

Tôi lắc đầu: "Có thể ôm mỹ nhân về tay như mong muốn thì đáng thương gì chứ?"

"Mẹ nên chuẩn bị tiền với quà mừng cưới là vừa."

Tôi vừa thuận miệng nói xong thì mẹ lại nhìn sang hướng nhà bên cạnh mà thở dài.

Bà nói: "Chưa hẳn sẽ thế đâu."

Tôi nhìn theo tầm mắt của mẹ thì thấy mẹ Kỷ đang ngồi thất thần trên xích đu ngoài sân.

Dường như qua một đêm, tóc mẹ Kỷ đã mọc thêm nhiều sợi bạc trắng.

Kiếp trước Kỷ Phạm luôn oán trách rằng nếu không phải do tôi nói năng lung tung thì anh ta và Đồng Dao đã kết hôn sinh con lâu rồi.

Tôi phản bác lại: "Tôi không muốn gả cho anh, không phải anh nói tôi bị thương vì anh nên anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng sao?"

Thế này chẳng phải là một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân* sao?

*升米恩, 斗米仇: thăng mễ ẩn, đấu mễ cừu. Đại khái là nếu bạn giúp người khác thì họ sẽ coi bạn là ân nhân, nhưng giúp hoài giúp mãi thì họ sẽ coi thành chuyện đương nhiên, không giúp nữa thì bạn sẽ thành kẻ thù của họ.

Anh ta nhìn chằm chằm vào chân tôi, trong mắt là ác ý lập lòe không rõ.

"Đừng giả bộ nữa Lê Vân Ý, tôi biết cô thích tôi, muốn gả cho tôi từ lâu rồi!"

"Đây chỉ là thủ đoạn cô dùng để có thể gả cho tôi thôi! Cô đã bàn bạc với mẹ mình rồi, chắc chắn là muốn bắt cóc đạo đức của tôi để tôi chỉ còn cách phục tùng cô!"

Tôi lặng người.

Tôi, Lê Vân Ý, tự nhận mình khá ổn về mọi mặt.

Tại sao lại vì một tên đàn ông mà biến mình thành một kẻ tàn tật được?

Cô Kỷ đối diện với ánh mắt của chúng tôi thì luống cuống lau nước mắt.

Tôi mím môi, chỉ có thể thở dài.

Chắc bây giờ Kỷ Phạm còn tưởng anh ta và Đồng Dao là do ông trời sắp xếp để họ đến với nhau, đâu biết rằng kiếp trước tôi tìm hiểu được Đồng Dao chỉ là một ả chạy theo những kẻ có tiền.

Đường Kỷ Phạm về nhà cô ta đi không dưới mười lần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom