9.
Kiếp trước sau khi uống rượu thì quan hệ của tôi và Kỷ Phạm đã hoàn toàn rạn nứt.
Tôi cứ tưởng Kỷ Phạm đã hết hy vọng với Đồng Dao rồi.
Kết hôn được nửa năm, Kỷ Phạm bất ngờ ăn tối uống rượu với tôi.
Uống được nửa buổi thì tôi bắt đầu ôm đầu gối ngồi khóc.
Tôi trở thành người què ở cái độ tuổi hai mươi đẹp nhất.
Kỷ Phạm không những thay đổi thái độ lạnh lùng mà còn lấy tay lau nước mắt cho tôi.
"Đừng khóc, không phải bây giờ cậu còn có tôi à."
Tôi nhìn anh ta mà hai mắt đẫm lệ, cảm giác người đàn ông dịu dàng trước mặt làm tôi cảm thấy không chân thực tí nào.
Nhưng dưới lời ngon tiếng ngọt của anh ta, phòng tuyến cuối cùng trong tôi đã bị đánh tan.
Tôi không nhịn được nữa mà ôm cổ anh ta òa khóc.
"Kỷ Phạm, sau này tôi không thể mang giày cao gót nữa rồi."
Kỷ Phạm vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Không sao hết, tôi biết cậu cứu tôi nên mới bị như thế."
"Nếu không có cậu thì bây giờ tôi chẳng thể ngồi đây để nói chuyện với cậu được nữa."
Tôi ngước lên khỏi ngực anh ta: "Thật sao?"
Quen nhau hai mươi năm, tôi biết Kỷ Phạm khi vui sẽ như thế nào.
Tôi cũng biết sau khi kết hôn anh ta chẳng vui vẻ gì.
Nhưng Kỷ Phạm lại đưa tay lau nước mắt cho tôi và thề rằng đó là sự thật.
"Còn cậu thì sao? Lê Vân Ý, cậu có thích tôi không?"
"Hoặc có thể nói là, cho đến hiện tại cậu có muốn gả cho tôi không?"
Tình cảm chưa từng bày tỏ thời niên thiếu giờ đây bị bóc trần.
Trái tim tôi đập thình thịch như sấm khiến màng nhĩ hơi khó chịu.
Dưới ánh mắt nóng rực của anh ta, tôi nói: "Muốn."
Nhưng ngay sau đó, tôi trơ mắt nhìn cảm xúc cháy bỏng nơi ánh mắt của anh ta biến mất, thay vào đó là trào phúng.
Anh ta đứng lên và tránh xa tôi ra, ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi tôi và mắng tôi là kẻ không có liêm sỉ.
"Bởi vì cô muốn nên cô mới lên kế hoạch để diễn như thế đúng không, để ép tôi phải cưới cô?"
"Kiếp này tôi không thể cưới người con gái tôi yêu nữa, cô vừa lòng chưa?"
"Lê Vân Ý, quá khứ hai mươi năm bị cột chung với cô làm tôi thấy rất ghê tởm."
Men say như không còn nữa, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại mà nhìn người trước mặt.
Sự thay đổi này tôi không ngờ đến được.
Thế nhưng ánh mắt ngỡ ngàng của tôi lại biến thành trò cười cho Kỷ Phạm.
"Giả vờ cái gì chứ?"
"Nếu tôi không làm thế thì cho đến chết cô cũng không nói thật."
"Cô còn muốn sắm vai người bị hại đến bao giờ nữa đây Lê Vân Ý?"
Ngay sau đó là một tiếng rầm, Kỷ Phạm đóng sầm cửa lại rồi rời đi.
Đêm hôm ấy, cả người tôi như bị anh ta giẫm đạp dưới chân rồi nghiền nát.
Sau đó tôi mới biết hôm ấy là ngày đính hôn của Đồng Dao.
Cô ta gả cho một người đàn ông lớn tuổi có đứa con riêng chỉ kém cô ta ba tuổi.
10.
Sau khi mẹ Kỷ muốn gán ghép hai đứa tôi với nhau thì tôi bắt đầu cố tình né xa Kỷ Phạm.
KIếp này tôi cũng coi như là có chút thành tựu, mấy chuyện không tốt kia tôi tránh còn không kịp.
Sau khi Tần Tử chia tay với bạn trai thì chúng tôi quay lại homestay.
Ngày tháng bình yên chỉ kéo dài được một tháng thì bạn trai cũ của cô ấy tìm đến đây.
Hôm đó anh ta đã đuổi đi 2/3 số khách trong quán.
Tần Tử tức giận báo cảnh sát thì tên vô lại kia lại nói: "Chú cảnh sát à, chỉ là tranh cãi chuyện tình cảm thôi, cô ta nợ tiền tôi không trả nên tôi đến để đòi nợ, lấy được tiền rồi thì tôi mới đi."
Lần đầu đến, tên đàn ông kia bị đuổi đi.
Lần thứ hai, vẫn bị đuổi đi.
Nhưng chuyện xảy ra càng nhiều lần hơn và cảnh sát cũng không làm gì được.
"Loại lưu manh biết chút pháp luật như này là khó xử lý nhất, anh ta không làm hại các cô thì chúng tôi cũng không thể bắt giữ được."
Tần Tử tức giận hét lên: "Anh lấy hơn 100.000 của tôi rồi mà bây giờ vẫn đòi tiếp à?"
"Tôi nói cho anh biết, một đồng tôi cũng không cho!"
Tên kia hừ một tiếng, kéo ghế ra ngồi trước cửa, điệu bộ nếu không có tiền thì không đi.
Ba ngày liên tiếp việc làm ăn của quán rất ảm đạm.
Lúc Tần Tử chịu không nổi nữa định đưa tiền cho tên vô lại kia thì Kỷ Phạm đã cầm nạng đánh vào đầu gã.
Tôi với Tần Tử bị dọa hết hồn, sợ hai người này đánh nhau ở homestay.
Nhưng hình như gã thấy Kỷ Phạm là người tàn tật nên hạ nắm đấm xuống.
"Haha, không phải Kỷ đại thiếu gia đây sao?"
Kỷ Phạm cũng có chút tiếng tăm ở chỗ tôi, gã nhận ra anh ta là chuyện đương nhiên.
"Kỷ thiếu gia bị hôn thê của mình cắm sừng nên chạy lại đây làm anh hùng sao?"
"Sao ngài không dùng bàn tay quý giá đó để cho tôi ít tiền đi? 88 vạn là được rồi haha."
Kỷ Phạm tức đỏ mặt bảo gã cút.
Còn hạ giọng cảnh báo gã: "Cậu còn đến phá đám nữa thì tôi thấy cậu lần nào là đánh lần đó!"
Nhưng gã ta lại đánh giá Kỷ Phạm bằng ánh mắt giễu cợt, giở giọng khinh thường: "Ngài Kỷ Phạm đây cho rằng mình là phú nhị đại thật à?"
"Chuyện của nhà mày có ai lại không biết chứ? Đúng là vô liêm sỉ."
Kỷ Phạm siết chặt nắm tay không nói gì, cả người như muốn nổ tung.
Cuối cùng Tần Tử lấy thế lực của nhà tôi ra đe dọa để đuổi anh ta đi.
11.
Tôi mời Kỷ Phạm vào uống ly trà.
Anh ta ngồi trong homestay đánh giá xung quanh với ánh mắt ghen tị.
Cuối cùng thì người cắt đứt sự im lặng này là tôi: "Cậu đến đây cô chú có biết không?"
Kỷ Phạm im lặng chẳng nói câu nào.
"Đừng nói là cậu đến đây để xem homestay của tôi nha?"
Nhìn người đối diện cứ mãi im thin thít làm tôi dần mất kiên nhẫn, đến tận lúc tôi định đuổi người đi thì anh ta mới mở miệng.
Anh ta nói: "Lê Vân Ý, nhà tôi phá sản rồi."
Dù có chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nghe Kỷ Phạm nói thì tôi vẫn giật mình.
"Làm sao mà..."
Tôi nhớ vài cửa hàng của Kỷ gia đều nằm ở vị trí có số lượng người qua lại rất đông.
Số tiền kiếm được từ mấy cửa hàng đó cũng đủ để anh ta ăn uống cả đời.
Trước những câu hỏi liên tục của tôi, một người đàn ông như Kỷ Phạm vậy mà lại ôm đầu khóc nức nở ngay giữa homestay.
Tôi bất lực đỡ trán, sao gần đây toàn xảy chuyện ở homestay không vậy?
Sau khi trấn an khách hàng, tôi đưa cho Kỷ Phạm một bịch khăn giấy.
"Cậu còn khóc nữa thì tôi đi luôn đây."
Anh ta ngẩng đầu lên lại thì mặt mũi đã đỏ bừng.
Trong chớp mắt tôi dường như đã thấy mình ở kiếp trước thông qua anh ta.
Nhưng kiếp trước tính tình của Kỷ Phạm sẽ không tốt như này, chỉ cần tôi rơi nước mắt thì anh ta sẽ đóng sầm cửa bỏ đi.
"Lê Vân Ý, tôi hối hận rồi, tôi muốn cậu quay lại."
Nghe vậy tôi cũng mím môi bất lực, tuy rằng bây giờ đả kích anh ta là không ổn nhưng tôi vẫn nói: "Tôi với cậu chưa từng đến với nhau thì làm sao quay lại được?"
"Cậu vẫn nên nói về chuyện phá sản đi."
Một lát sau Kỷ Phạm mới ấp úng kể rõ mọi chuyện cho tôi.
12.
Kỷ Phạm muốn dùng tình nghĩa ngày xưa để cưới tôi về, nhưng hơn 188 vạn đã bị rút ra và hầu như chẳng còn lại bao nhiêu.
Đang lúc cần tiền thì không biết Kỷ Phạm nghe được từ ai cách đầu tư kiếm tiền, nghe nói là trăm phần trăm sẽ có lãi.
Ban đầu Kỷ Phạm có hơi dè dặt, nhưng giai đoạn đầu khi anh ta đầu tư 20 vạn thì đối phương liên tục chuyển đến nhà anh ta vài món đồ.
Sơn hào hải vị, châu báu nữ trang đều có cả.
Lần này Kỷ Phạm như bị mê hoặc, đem tất cả tiền tiết kiệm của gia đình quăng vào thì không nói, còn vay thêm hơn 1000 vạn
Hơn một tháng sau Kỷ Phạm mới phát hiện được chỗ không đúng, anh ta chưa kịp phản ứng thì kẻ lừa đảo đã chạy bay biến rồi.
Tài sản của Kỷ gia đã bị đào đi sạch sẽ.
Vì còn khoản vay nên mấy cửa hàng kia cũng bị ngân hàng lấy đi mất.
Bây giờ một nhà ba người thậm chí còn không có mức thu nhập cơ bản.
"Tôi sai rồi Lê Vân Ý, đáng ra từ đầu tôi nên nghe lời mẹ."
"Nếu tôi cưới cậu thì gia đình tôi sẽ không phải gặp chuyện thế này."
Tôi chán ghét nhíu mày, "Chuyện này là do cậu ngu ngốc, chẳng liên quan đến việc cậu cưới ai về cả."
"Không."
Kỷ Phạm lắc đầu làm nước mắt rơi xuống tay tôi.
Tôi ghét bỏ lau nó đi thì nghe anh ta nói: "Ba của tôi tìm người dò la mới biết được, kẻ lừa đảo kia chính là chồng của Đồng Dao, bọn họ muốn trả thù tôi!"
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, không ngờ Đồng Dao lại nhúng tay vào chuyện này.
Bình luận facebook