• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] BẤT CỨU (2 Viewers)

  • Phần II

5.

Cô Kỷ đưa cho chúng tôi thiệp mời cưới., trong mắt cô là vẻ tiếc nuối: "Vân Ý à, con..."

Tôi mỉm cười đưa tấm thiệp cho mẹ rồi nói với cô ấy: "Cô à, con với bạn có hùn vốn mở một homestay, ngày mốt khai trương rồi nên mai con phải tới đó."

Kiếp trước lúc tôi ngồi xe lăn thì Kỷ Phạm chẳng ngó ngàng gì đến, chỉ có bạn cùng phòng đại học đến chăm sóc tôi vài lần.

Không biết cô ấy nghe được tin của tôi ở đâu, mỗi lần tôi té khỏi xe lăn cô ấy đều bế tôi lên một cách khó khăn.

Nhưng cô ấy lại phải ngồi tù vì kết hôn với kẻ nghiện cờ bạc, phải bán hết tài sản để bồi thường số tiền trên trời.

Kiếp này nhân lúc cô ấy chưa kết hôn với tên kia, tôi trực tiếp lừa cô ấy đến thành phố khác để kiếm tiền chỉ để báo đáp ân tình kiếp trước của cô ấy.

Cô Kỷ hơi bất ngờ vì tôi phải đi đột ngột như thế.

Tối hôm đó lại có người gõ cửa.

Bất ngờ hơn người đó lại là Kỷ Phạm.

Anh ta chống nạng, chân sưng to đến mức chỉ có thể đi đôi dép lê cỡ lớn.

"Cậu có chuyện gì à Kỷ Phạm?"

Vì chuyện kiếp trước mà tôi không thể cho anh ta thái độ tốt được.

"Ngoài kia trời lạnh lắm, nếu không có chuyện gì thì về nhà sớm đi."

Tôi đang định đóng cửa thì Kỷ Phạm vươn tay cản lại.

Anh ta nhìn tôi một chốc rồi lôi từ trong túi ra một vốc kẹo mừng.

"Tôi nghe nói cậu đi khai trương homestay ở chỗ khác nên không dự đám cưới được?"

Tôi gật đầu, do dự một chút nhưng vẫn chúc anh ta tân hôn vui vẻ.

"Lần trước ăn cơm tôi không cố ý nhắm vào cậu, chỉ đang tức giận với mẹ thôi nên cậu đừng để ý..."

Nói cái gì cơ?

À nhớ rồi.

Cô Kỷ không muốn Đồng Dao vào cửa mà thay vào đó là tôi.

Kỷ Phạm tức giận trút lên người tôi: "Không thể được! Con chả có tí cảm giác nào với Lê Vân Ý hết, dẹp suy nghĩ đó đi!"

Chẳng biết anh ta nói câu đó cho tôi hay cho cô Kỷ nghe nữa.

Nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng nữa, tôi lắc đầu: "Không sao cả."

Hôm sau tôi gặp bạn rồi cùng ngồi máy bay để xuất phát.

Cũng may homestay đang hoạt động tốt và có rất nhiều người đăng ký vào, đâu đâu cũng nghe được mọi người kể chuyện cũ.

Cho đến ngày tới lượt tôi trực đêm, cùng khách homestay uống rượu ca hát thì Tần Tử bỗng hỏi tôi: "Lê Vân Ý, hình như cậu khác lúc trước rồi."

Tôi chớp mắt mấy cái: "Khác chỗ nào chứ?"

"Sao bây giờ cậu lại giỏi như thế chứ? Còn không cần ai hỗ trợ, tôi nhớ hồi đại học cậu không như thế, một khi đã leo lên giường rồi thì sẽ lười đến mức muốn người ta đút nước cho cậu."

Tôi bị sự miêu tả cường điệu của cô ấy chọc cười.

Kiếp trước chân tôi như thế nên chuyện gì cũng cần người khác giúp đỡ, kiếp này bình an vô sự nên tôi muốn tự làm tất cả.

6.

Lúc tôi gặp lại Kỷ Phạm là đã một năm sau.

Tôi về đúng lúc nhà bên cạnh đang chuyển nhà.

Tôi chạm mặt với chú Kỷ, nhưng vừa nhận ra tôi thì chú ấy đã quay người bỏ đi.

"Mẹ, nhà chú Kỷ chuyển đi đâu thế?" Tôi hỏi một cách dè dặt.

Lần này trở về không khó để nhận ra không khí giữa hai nhà có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ lúc tôi không ở đây đã có mâu thuẫn gì à?

Mặt mẹ tôi nhăn lại, lời nói tới miệng rồi nhưng cuối cùng lại xua tay im lặng.

Từ phòng ngủ của tôi có thể nhìn sang nhà bên cạnh.

Kỷ Phạm đang chống nạng bận bịu đi qua đi lại, chân phải duỗi thẳng cũng không chạm đất.

Mà chú Kỷ đang chuyển đồ thì đột nhiên mất bình tĩnh.

Chú ném cái thùng giấy trong tay đi một cách mạnh bạo rồi giơ chân đạp vào mông Kỷ Phạm.

Giống như hồi nhỏ anh ta bị đánh khi làm sai.

Nhưng lần này tôi loáng thoáng nghe được vài câu đã cảm thấy không ổn.

Với lại Đồng Dao đâu rồi?

Cuối cùng vì tôi nhõng nhẽo với mẹ quá nhiều mà bà đã nói cho tôi: "Bọn họ chẳng phải đính hôn rồi sao, lão Kỷ thấy con trai mình cố chấp như thế, trong lòng dù không muốn thì cũng không còn cách nào khác."

"Với lại Kỷ Phạm bị như thế thì tìm bạn gái kiểu gì chứ, mẹ còn..."

Mẹ tôi có khả năng đồng cảm rất mạnh.

"Nói trọng điểm đi mẹ."

Sau khi cắt đứt quá trình niệm phép của mẹ tôi mới biết được Đồng Dao đã lừa Kỷ Phạm 188 vạn tiền sính lễ.

Nhà chúng tôi mặc dù có ít tiền nhưng cũng không đủ để tiêu xài như thế.

Nhưng bây giờ Kỷ gia chỉ hy vọng bọn họ nhanh chóng đính hôn, mọi chuyện sau đó rất thuận lợi, số tiền được chuyển vào trong thẻ của Đồng Dao trong tiệc đính hôn.

Nhưng chỉ ba tháng sau Đồng Dao bỗng nói mình mang thai sinh non làm Kỷ gia ầm ĩ một trận.

Nói tóm lại là muốn hủy hôn.

Lúc ấy Đồng Dao nói: "Kẻ què như anh ta đến cả con của mình còn không bảo vệ được thì tôi gả cho anh ta có ích lợi gì? Tôi muốn hủy hôn!"

Kỷ Phạm rất tức giận.

Con trai mình bị như thế nên tất nhiên là cô Kỷ không muốn hủy hôn.

Sau này hết cách nên chỉ đành đồng ý, nhưng phải trả lại 188 vạn tiền sính lễ.

Cả nhà Đồng Dao lại nói rằng 188 vạn kia là dùng để bồi thường chuyện sinh non.

Một đồng cũng không trả lại.

Cứ như thế Kỷ gia đã mất hết tiền, thể diện cũng chẳng còn.

Hai người họ sống trong tiểu khu này nửa đời người rồi, bây giờ vì không chịu được lời đàm tiếu nữa nên phải chuyển đi.

7.

Tôi muốn đi qua chào hỏi nhưng lại bị mẹ tôi ngăn cản.

Nhưng không ngờ Kỷ phạm lại gửi tin nhắn muốn gặp tôi ở vườn hoa của tiểu khu.

Kỷ Phạm khoan thai đến muộn, lúc đi ngang con đường rải sỏi thì có hơi lảo đảo một chút.

Nhìn thấy tôi ngồi yên không nhúc nhích anh ta có chút xấu hổ.

"Có phải cậu cũng nghĩ là tôi ngu ngốc không, giờ tôi thành trò cười cho cả tiểu khu rồi."

Tôi im lặng một chút rồi quyết định ăn ngay nói thẳng: "Đúng vậy."

Một năm không gặp, Kỷ Phạm gầy hơn rất nhiều.

Quần áo mặc trên người cũng không phải là hàng hiệu như lúc trước nữa.

Anh ta trông nhếch nhác hơn nhiều.

Kỷ Phạm cười tự giễu, còn lắc lư cái chân phải cồng kềnh kia.

"Nhìn cái chân này của tôi mà xem, tôi rất muốn chặt phăng nó đi."

Ờm...

Nếu cứ tự sa ngã như thế thì hẳn chẳng bao lâu nữa sẽ phải chặt thật đó.

188 vạn không đào rỗng của cải Kỷ gia nhưng cũng đủ làm nó lung lay một trận.

Im lặng được một chốc Kỷ Phạm bỗng nhìn tôi một cách nghiêm túc.

"Vân Ý, nếu tôi nói đứa trẻ trong bụng Đồng Dao không phải của tôi thì cậu có tin không?"

Hở?!

Nhìn biểu cảm khiếp sợ của tôi, Kỷ Phạm cười khổ chỉ vào chân mình.

"Cậu nhìn bộ dạng bây giờ của tôi xem, chạm nhẹ thôi cũng đã đau rồi, tôi còn có thể làm chuyện đó à?"

"Vậy Đồng Dao cô ta..."

"Giả vờ thôi, tất cả đều là bịa đặt."

Kỷ phạm đút hai tay vào túi quần rồi nhìn lên bầu trời, càng cố tỏ vẻ không quan tâm thì trên mặt càng lộ rõ vẻ đau lòng.

"Cô ấy tìm được một tên phú nhị đại khác nên muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi."

Đây là chuyện tôi đã đoán trước.

Nhưng Đồng Dao lại gi.ết người diệt tâm* nha.

*杀人诛心: ý nói thay vì gi.ết người khác về mặt thể xác thì ta hủy hoại họ về mặt tinh thần.

Bản thân cô ta ngoại tình mà còn muốn trả đũa, còn vô lương tâm mà nuốt trọn cả tiền sính lễ.

Kỷ Phạm hỏi tôi: "Mỗi lần cậu nghe tên Đồng Dao cứ như gặp kẻ thù ấy, tại sao lúc đó tôi chạy ra ngoài cậu không ngăn tôi lại?"

Tôi há miệng nhưng cảm thấy mình chẳng có gì để nói cả.

Nhìn đi.

Tên đàn ông này cho dù là tình huống nào thì cũng có thể ụp nồi cho bạn.

Không muốn ở chung một chỗ với anh ta nữa nên tôi đứng dậy, giữ khoảng cách với anh ta: "Tôi đi đây, cậu đừng để cô chú chờ lâu, mau trở về đi."

Tôi đang định đi thì Kỷ Phạm kéo tay tôi lại.

"Nếu lúc ấy cậu cản tôi lại thì bây giờ kết cục có khác không?"

Tôi giãy khỏi tay anh ta rồi nói với giọng điệu xa cách: "Sẽ không đâu."

"Ý của tôi là, tôi sẽ không cản cậu lại."

8.

Lần này tôi về nhà là để chuẩn bị cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, tiện thể cho Tần Nhất thời gian để giải quyết chuyện của cô ấy.

Đúng vậy, vận mệnh thần kỳ như thế đó.

Hai người họ rốt cuộc thì vẫn dính lấy nhau.

Tôi cũng không khuyên họ chia tay.

Ở một mức độ nào đó thì Tần Nhất và Kỷ Phạm khá giống nhau, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tôi chỉ có thể lo lắng cho cô ấy thôi.

Homestay này khai trương được ba năm, chúng tôi chia chia 5:5, trong khi túi tiền của tôi ngày càng nhiều lên thì Tần Nhất chẳng còn đồng nào hết.

Bị bạn trai của cô ấy lấy hết rồi.

Nhưng may mắn là trước khi kết hôn cô ấy đã nhìn rõ bản chất con bạc của anh ta.

Cả năm rồi tôi chưa về nhà nhưng chỉ cần trở về thì tôi sẽ được đối xử như một vị công chúa.

Nhưng chỉ một tuần sau mẹ tôi đã đóng cửa sầm cửa khi bước vào nhà.

Tôi nhảy dựng khỏi giường rồi lôi từ trong balo ra một xấp Nhân dân tệ.

"Đâyy, nhiêu đây đủ chưaa?"

Tôi học trên mạng cách dùng tiền bịt miệng, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy mắt mẹ tôi đang đỏ ửng cả lên.

"Sao vậy mẹ." Tôi thu lại bộ dạng không nghiêm chỉnh của mình, "Mẹ lại cãi nhau với ba nữa à?"

Mẹ tôi làm hàng xóm với Kỷ gia mười mấy năm, lần đầu tiên bà chỉ thẳng mặt mắng nhà bọn họ không biết xấu hổ.

"Ba con nói công ty của Kỷ gia đang gặp khó khăn, mẹ có lòng nên đến hỏi họ có muốn giúp đỡ gì không."

"Con đoán thử xem mẹ cậu ta nói cái gì?"

Tôi im lặng ngồi nghe còn mẹ đã tức đến mức bật khóc.

"Bà ta kêu mẹ về nhà khuyên con thử xem có muốn gả cho Kỷ Phạm nhà bọn họ hay không!"

Tôi sững sờ.

Đúng thật là... chẳng biết xấu hổ là gì.

"Mẹ cậu ta luôn mồm nói Kỷ Phạm không hiểu chuyện, nói là bà ta thấy con có tình cảm với Kỷ Phạm. Lúc trước Kỷ Phạm gây chuyện như thế sao bọn họ không dạy dỗ lại cậu ta đi chứ?"

Tôi giật mình không nói gì, không ngờ Kỷ gia lại muốn tìm người để bám vào như thế.

"Con gái nhà chúng ta được nuôi dạy tốt thế này mà lại phải sang nhà họ làm bảo mẫu à? Làm như con không gả đi được vậy!"

Vừa nói xong thì mẹ liếc qua nhìn tôi.

Thấy tôi không nói câu nào, bà hạ giọng: "Vân Ý, có điều là từ nhỏ đến giờ hai đứa lớn lên dưới mí mắt của chúng ta, lỡ như..."

Tôi nhét tiền vào tay mẹ, "Không có lỡ như!"

Kiếp trước đau khổ như thế, bây giờ sống lại rồi mà còn bắt tôi cưới Kỷ Phạm thì còn khó chịu hơn cả ch.ết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom