• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] BẤT CỨU (3 Viewers)

  • Phần IV END

13.

Kỷ gia phá sản, cô Kỷ nằm viện.

Mẹ tôi vẫn vào thăm vì quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà lúc trước.

Không những thế mà bà còn bắt tôi phải về nhà.

"Cô Kỷ lúc trước cũng chăm sóc con không ít đâu, bây giờ cô ấy trúng gió, ít nhất con phải đến xem cô ấy thế nào rồi chứ."

Trúng gió...

Mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của tôi.

Cô Kỷ nằm liệt trên giường bệnh không động đậy được, miệng méo sang bên phải khiến nước bọt chảy ra.

Cô Kỷ vừa nhìn thấy tôi thì nước mắt lập tức rơi xuống.

"Aaaaa!"

Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay cô ấ như ngày trước.

"Cô à, cô đừng lo, con sẽ cố hết sức giúp cô lấy tiền về, nhé! Đừng lo."

Hai chị em họ nhìn nhau lau nước mắt, tôi cũng thấy khó chịu chẳng kém gì.

Kỷ Phạm đưa ra lựa chọn sai nhưng lại kéo theo cả nhà anh ta cùng chịu tội chung.

Kiếp trước sau khi gả cho Kỷ Phạm thì cô chú Kỷ đối xử với tôi rất tốt.

Mẹ tôi đưa cho cô Kỷ một ít tiền viện phí, còn thuê thêm một điều dưỡng chuyên môn để tiện bề chăm sóc.

Về đến nhà, mẹ tôi lại tiếp tục khóc.

"Con nói thử xem tại sao cuộc đời cô ấy lại khổ đến thế này, mấy con mèo hoang trong tiểu khu đều do một tay cô ấy săn sóc, tại sao lúc về già cô ấy lại gặp phải những chuyện như này chứ."

"Đều tại tên nhóc Kỷ Phạm kia quá hiếu thắng."

"Vân Ý à, số tiền bị lừa kia có thể lấy lại được không con?"

Có thể đấy, nhưng rất khó.

Chuyện này do Đồng Dao cố ý nhắm vào Kỷ Phạm.

"Vân Ý, mẹ không quan tâm đến thằng nhóc Kỷ Phạm kia, nhưng chi phí thuê điều dưỡng cho cô Kỷ của con sẽ rất cao."

Tôi cụp mắt xuống, thật muốn gặp mặt Đồng Dao kia.

14.

Chồng của Đồng Dao là lão đại chỗ khu tôi nên tất nhiên tôi sẽ không làm loạn gì.

Nhưng trời xanh thật không phụ lòng người, tôi phát hiện ra bí mật của Đồng Dao và đứa con riêng của cô ta.

Gặp nhau ở quán cà phê, cô ta nhìn tôi cười khinh bỉ.

"Tôi còn tưởng là ai chứ, mấy năm trước cô bại dưới tay tôi, giờ tìm tôi để trả lại à?"

Tôi cười không nói gì, hất cằm bảo cô ta ngồi xuống nói chuyện.

Chắc Đồng Dao cũng muốn nhìn thử xem bại tướng như tôi có thể xuất ra chiêu gì.

Cho đến khi cô ta thấy rõ tấm ảnh trong điện thoại tôi thì lập tức bật ngồi thẳng dậy.

"Lê Vân Ý!"

"Cô muốn làm cái gì?"

Tôi ném điện thoại lên bàn: "Chẳng muốn gì cả, tôi chỉ muốn học hỏi từ cô xem làm cách nào để hòa thuận với con riêng được như thế thôi."

Đồng Dao giật lấy điện thoại của tôi để xóa bức ảnh kia đi.

Thế nhưng bức ảnh tôi cho cô ta xem là ảnh nền điện thoại, cô ta chẳng biết mật mã là gì.

"Lê Vân Ý, cô không thấy mình hèn hạ à? Chuyện qua lâu vậy rồi mà cô còn ngoi lên để làm gì, chẳng qua là cô ghen tị vì tôi sống tốt quá có đúng không?"

Tôi nhíu mày, đúng là mình chẳng muốn cô ta sống tốt tí nào, bởi vì kiếp trước của tôi bi thảm như thế có liên quan đến cô ta.

Nhưng cuộc sống hiện tại của Đồng Dao không phải là cuộc sống tốt đẹp trong mắt tôi.

Một lão già răng vàng háo sắc, ai trong vòng tròn này cũng biết ông ta có mấy sở thích đặc biệt, thích nhất là tr.a tấ.n người khác.

Đứa con riêng cũng không bình thường, mấy bức ảnh kia làm tôi ngứa cả mắt.

Vì vậy tôi nói thẳng: "Đem trả lại toàn bộ tiền cô lừa Kỷ gia."

Vừa nói xong câu này thì Đồng Dao nở nụ cười.

Cô ta cười ngặt nghẽo, còn khoa trương lau nước mắt chảy ra.

"Tóm lại là vẫn đến vì tên ngu ngốc kia đúng không?"

"Không phải chứ Lê Vân Ý? Lâu như vậy rồi mà cô còn thích anh ta à? Hahaha, cả đời này cô chưa từng gặp được người đàn ông tốt nào rồi."

Tôi nhíu mày, nói mỗi tôi thì tôi còn nhịn được, nhưng nói tôi làm vì Kỷ Phạm thì tôi không chấp nhận được.

15.

Tôi khoanh tay nhìn cô ta, chân thành hỏi: "Đồng Dao, trong đầu cô chỉ có đàn ông thôi à?"

Đồng Dao không cho là điều đó có gì mất mặt mà còn đáng để khoe khoang.

"Lúc sinh ra cô đã ngậm thìa vàng, tất nhiên là cô có thể giả vờ cao quý rồi!"

"Tôi dựa vào đàn ông để trèo lên thì có gì sai chứ? Tôi ghét nhất là bị những kẻ có tiền như cô nói chúng tôi vứt cả liêm sỉ vì tiền, trong khi các người lại đầy mùi tiền!"

"Cô có tiền thì sao chứ Lê Vân Ý, chẳng phải cũng bị tôi đánh bại sao?"

Tôi nở nụ cười, thong dong ngồi nhìn cô ta.

"Cô đã thắng rồi thì còn tìm đủ mọi cách để hại nhà bọn họ làm gì?"

"Chẳng phải do cái tôi của cô quá lớn à."

Vẻ mặt Đồng Dao cứng đờ một lúc, sau đó cô ta nghiến răng cảnh báo tôi: "Tôi có thể phá hủy Kỷ gia thì cũng có thể phá hủy nhà cô!"

Tôi gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, hình nền xuất hiện lại trước mắt Đồng Dao, tôi mỉm cười nói với cô ta: "Trước 6 giờ chiều mai phải chuyển lại tiền vào thẻ của tôi."

"Nếu không thì tôi chỉ có thể cho người khác xem hình nền của tôi thôi."

Nói xong tôi đứng dậy bỏ đi.

Lúc đi ngang qua người Đồng Dao, tôi nói nhỏ với cô ta một câu: "Chẳng phải cô cũng tìm mọi cách để tiếp cận Kỷ Phạm sao?"

"Sao cô lại làm thế với kim chủ cũ của mình thế, sao lại xem anh ta như lịch sử đen của mình chứ?"

Đi ra ngoài được mấy bước, tôi nghe thấy tiếng chén dĩa vỡ bên trong.

Tôi nhếch miệng cười, đã gả vào nhà giàu rồi mà còn dễ kích động như vậy.

16.

Hôm sau tôi nhận được tiền, suy nghĩ một lúc thì tôi chuyển số tiền này cho mẹ.

"Con muốn đưa cho chú Kỷ của con à?"

Tôi lắc đầu, cô Kỷ bây giờ còn nằm trên giường bệnh, chú Kỷ có thể kiên trì đến chăm sóc mãi à?

Tôi chắc chắn là một gia đình căn chính miêu hồng* thế này không thể nuôi ra đứa con vô sỉ như Kỷ Phạm được.

*根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

Mẹ tôi im lặng một chốc, quyết định dùng số tiền này để mua lại mấy cửa hàng của Kỷ gia.

Sau này tiền lợi nhuận sẽ dùng để chi trả cho viện phí của cô Kỷ.

Tôi đi qua thăm cô Kỷ một chốc rồi về lại homestay.

Không biết Kỷ Phạm đi đâu rồi, nhưng nói chung là anh ta không đến làm phiền tôi.

Mấy tháng sau, Tần Tử dè dặt báo với tôi, lúc về nhà thăm ba mẹ có vô tình gặp Kỷ Phạm.

"Anh ta đi làm công trong khách sạn để kiếm sống."

"Nhưng cậu cũng biết chỗ của tụi mình nhỏ thế còn gì, tin tức Kỷ Phạm đi làm công bị lan truyền, tên bạn trai cũ của tôi chạy đến đó để hóng chuyện của Kỷ Phạm."

"Nghe nói Kỷ Phạm mới làm được mấy ngày thì bị ông chủ đuổi đi rồi, chỗ kinh doanh của ông ấy không chịu được đám người đến rình rập mỗi ngày."

Tôi gật đầu, trong lòng chẳng cảm thấy gì.

So với kiếp trước bị anh ta ép đến mức t.ự t.ử thì nhiêu đây cũng chẳng là gì, mẹ anh ta tức giận trúng gió, tiền nằm viện là do tôi đòi về.

Cho dù anh ta nghĩ thế nào thì tôi cũng đã hết lòng với Kỷ gia rồi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Tần Tử, hỏi cô ấy: "Cậu không thấy tôi làm thế rất tàn nhẫn với tuyệt tình sao?"

Tần Tử nhíu mày, dừng lại một chút rồi cau mày: "Kỷ Phạm gây họa cho Kỷ gia, anh ta ngu ngốc thì liên quan gì đến cậu chứ?"

Tôi gật đầu, quay người tiếp tục pha trà.

Nhưng Tần Tử lại đứng phía sau liên tục lải nhải: "Vân Ý, cậu đừng có suy nghĩ như thế đó."

"Mềm lòng với mấy kẻ kh.ốn nạ.n như thế thì kết cục sẽ thảm lắm đó!"

Ừm đúng vậy.

Thật may mắn, kiếp này chúng tôi đều tránh xa những kẻ cặn bã đó, bắt đầu một cuộc đời mới.

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom