• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Dầu mỹ nhân (3 Viewers)

  • Chương 1

1.

Thanh mai tên là Tiểu Nặc, nhỏ hơn tôi một tuổi, là con gái của trưởng thôn, từ nhỏ đã là bé gái xinh đẹp nhất trong thôn chúng tôi.

Thôn chúng tôi ở trong một thung lũng, bốn phía xung quanh là núi non, giống như đáy vại bị bao lại.

Nghe nói ngày xưa muốn rời khỏi thôn rất khó khăn, nếu chậm trễ một chút, bọn họ sẽ phá vỡ giới hạn ba ngày, trên núi thường xuyên có th.i th.ể của những người độ.t t*.

Sau này điều kiện tốt hơn, trong thôn đã làm đường, nhưng quy tắc đã khắc sâu vào trong tim mọi người, không ai dám thử.

Từ nhỏ tôi đã là thần đồng trong thôn, vừa đầy tháng đã biết nói chuyện, mà thần kỳ hơn là, câu đầu tiên tôi nói lại là: "Rời núi."

Người lớn đều tấm tắc khen lạ, thậm chí có người nói tôi là lão tổ tông chuyển thế, được phái tới đây cứu giúp mọi người, vì vậy đã đặt cho tôi cái tên Tưởng Tông.

Lớn hơn một chút, khi đi học, tôi cũng đã biết được quy tắc của thôn.

Khi đó tôi cho mình giỏi hơn người, nói những điều này đều là lừa người, chẳng qua là do trưởng thôn mượn danh nghĩa để giữ mọi người mà thôi.

Vì vậy con trai trưởng thôn là Tiểu Hổ vẫn luôn đối nghịch với tôi, chúng tôi vì điều đó mà còn đá.nh nhau mấy lần.

Thế nhưng cứ hễ đá.nh nhau là Tiểu Nặc sẽ ôm chặt anh trai mình kéo ra không cho đá.nh, còn Tiểu Hổ thương cô ấy, tất nhiên cũng không đá.nh tiếp nữa.

Sau đó Tiểu Nặc âm thầm hỏi tôi, vì sao những thôn dân đi ra núi không kịp quay về mà ch*t ở trên đường? Tại sao người cô hồi bé cô ấy từng gặp lại không thấy đâu nữa?

Tôi không đưa ra được câu trả lời, chỉ có thể nửa bừa nửa đoán nói với cô ấy là có thể trong núi có một loại bệnh lạ, khi đến 18 tuổi thì sẽ bộc phát.

Phụ nữ nếu bị nhiễm vi rút sẽ ch*t, còn đàn ông sẽ ch*t nếu như không bị nhiễm vi rút.

Cô ấy nghiêng đầu hỏi tôi, còn có loại vi rút lợi hại như vậy sao? Có thể phân biệt được nam nữ?

Tôi thực sự không biết phải trả lời cô ấy thế nào nên đã bảo là sau khi anh lớn lên, nhất định sẽ chữa khỏi loại vi rút này, anh sẽ học y, sau đó sẽ cùng em rời khỏi núi.

Đôi mắt cô ấy chứa đầy sao, nói anh Tông, anh nhất định phải nhớ kỹ lời anh nói đó.

May mắn thay, tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình, tôi có trí nhớ tốt, học mọi thứ nhanh chóng, thành tích tất nhiên cũng rất tốt, người lớn đều nói tôi là hạt giống học hành hiếm có trong thôn, có lẽ tôi có thể thi đỗ đại học và trở thành sinh viên đại học đầu tiên trong thôn.

2.

Nhưng mỗi lần nói đến đây, mọi người lại đều trầm mặc, vẻ mặt ảm đạm.

Thời gian thoắt cái đã 18 năm, tôi kết thúc kỳ thi đại học, thật sự đã thi được điểm cao.

Tôi không hề quên lời mình đã nói với Tiểu Nặc, mà đã đăng ký vào chuyên ngành y khoa của một trường đại học trọng điểm.

Khi giấy báo trúng tuyển được đưa tới, người cả thôn đều chờ ở đầu thôn.

Người đưa thư cho rằng chúng tôi vui mừng khi xuất hiện một sinh viên đại học.

Thế nhưng trên mặt mỗi người trong thôn lại đều treo vẻ mặt vừa lạ thường vừa nghiêm trọng.

Chú đưa thư rất có trách nhiệm, sau khi đưa giấy báo trúng tuyển vào tay tôi còn cố tình tìm trưởng thôn.

Ông ấy đặc biệt dặn dò trưởng thôn, trong thôn hiếm khi xuất hiện sinh viên đại học trọng điểm, sau này cậu ấy quay lại báo đáp mọi người, mọi người không thể vì lợi ích trước mắt mà chặt đứt tương lai của cậu và thôn mọi người.

Lúc này trưởng thôn mới nặn ra chút tươi cười, đưa cho chú đưa thư một điếu thuốc ngon, nói như chém đinh chặt sắt: "Đi! Nhất định đi! Đập nồi bán sắt cũng phải đưa nó ra ngoài!"

Thực ra trong lòng tôi biết, trưởng thôn là lo lắng lời ng.uyền thần bí trong thôn sẽ rơi lên người tôi.

Đêm hôm đó, bố tôi đã dặn tôi đi ngủ sớm, nhưng tôi không ngủ được nên len lén chạy ra ngoài.

Phát hiện gần như trưởng thôn và tất cả trưởng bối trong thôn đều tập trung lại trong từ đường.

Tôi không biết bọn họ muốn bàn bạc điều gì, đang định đi nghe trộm lại phát hiện hai anh em Tiểu Hổ và Tiểu Nặc cũng đang nấp ở bên ngoài từ đường như tôi.

Họ thấy tôi tới liền bày trận chờ địch, nói cái gì cũng không chịu cho tôi qua.

Tôi hỏi họ đã nghe được gì? Có phải liên quan đến việc tôi rời thôn đi học đại học không?

Hai anh em họ lại cùng lúc giữ im lặng, mặc kệ tôi hỏi thế nào cũng miệng kín như bưng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Nặc giúp anh trai mình mà không giúp tôi.

Tôi trách cô ấy một câu, không ngờ Tiểu Nặc lại ngay lập tức bật khóc.

Mặc dù tôi hốt hoảng trong lòng nhưng trên miệng vẫn rất cứng: "Có phải hai người mong tôi không ra ngoài được đúng không?"

Tiểu Hổ lập tức đấm một quyền lên mặt tôi, thở phì phò trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.

Tiểu Nặc cũng lần đầu tiên không tới đỡ tôi, tôi và hai anh em họ đã vì vậy mà kết th.ù.

Tròn một tháng, họ cũng không tới tìm tôi, tôi cũng giận dỗi không hề đi tìm Tiểu Nặc.

3.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, còn một tuần nữa là sẽ đến ngày tôi xuất phát.

Đêm hôm đó, tôi đang ở trong nhà, nghe thấy có người dùng đá nhỏ đập vào kính cửa sổ nhà tôi.

Đây là ám hiệu tôi và Tiểu Nặc đã hẹn từ trước, thực ra cơn giận trong lòng tôi đã tiêu tan từ lâu, vẫn luôn muốn gặp cô ấy một lần trước khi rời đi.

Vì vậy tôi vội vàng lén chạy ra sân, ở dưới tán cây dâu già cách nhà tôi không xa, tôi quả thật đã nhìn thấy Tiểu Nặc.

Không biết có phải là tôi ảo giác hay không mà Tiểu Nặc tối nay có hơi khác thường.

Ánh trăng chiếu lên người cô, cô ấy hơi cúi đầu, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, mắt hơi ngước lên, trên khuôn mặt trắng ngần mịn màng, trong đôi mắt ánh lên ánh sao.

Một tháng không gặp, tôi cuối cùng cũng phát hiện Tiểu Nặc đã trưởng thành thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp.

Nhịp tim tôi đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu, đi đến bên cạnh cô ấy, cô ấy không nói gì, ngay lập tức nắm lấy tay tôi.

Chúng tôi chạy rất lâu, chạy đến khe núi không người chúng tôi thường xuyên chơi đùa lúc nhỏ mới dừng lại.

Chúng tôi đều thở phì phò, lồng ngực của cô ấy nương theo hô hấp không ngừng phập phồng.

May thay đêm đen thật tối mới giấu được khuôn mặt đỏ ửng của tôi.

Cô ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng tôi phát hiện, cô ấy đã lệ rơi đầy mặt, trong mắt cô ấy, có vui mừng, có tiếc nuối, còn có bi thương.

Tôi vô thức ôm lấy cô ấy, cô ấy ở trong vòng tay tôi, rất lâu mới lên tiếng: "Anh Tông, anh đừng quên em."

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cô ấy lại muốn nói thế này, tôi buông cô ấy ra, đang định hỏi nhưng cô ấy lại cởi áo ngay trước mặt tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cơ thể trần trụi của thiếu nữ, tôi lập tức mặt đỏ tía tai, mặt nóng giống như khoai lang hầm chín trong núi.

Tôi lắp bắp hỏi cô ấy: "Em, em là gì vậy?"

Cô ấy nói: "Năm sau em sẽ 18 tuổi, em phải rời khỏi đây, em sợ sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa."

Tay chân tôi bối rối khoác áo lên cho cô ấy: "Không đâu, sẽ không đâu, anh học xong y thuật sẽ quay về cứu em, cứu tất cả mọi người, em nghĩ anh không rời khỏi được sao?"

Cô ấy kiễng chân về phía trước, lấy môi mềm chặn lại môi tôi.

Tôi, một đứa trẻ nông thôn, trong tức khắc đại não đã trống rỗng. Tôi thực sự hoảng hốt không biết phải làm gì, sau khi phản ứng lại, tôi vội vã đẩy cô ấy ra, quay người bỏ chạy như bay.

4.

Khi quay người, khóe mắt tôi loáng thoáng nhìn thấy anh trai Tiểu Hổ của cô ấy đứng cách đây không xa, ánh mắt sắc tựa dao, lạnh lùng nhìn tôi.

Sau khi về nhà, tôi trằn trọc cả đêm không ngủ, cũng không biết là do hưng phấn hay là do hối hận, trên môi dường như vẫn còn xúc cảm mềm mại và mùi hương nhàn nhạt của Tiểu Nặc.

Thế nhưng tôi không có dũng cảm đi tìm cô ấy, tôi bắt đầu mong chờ cô ấy tới tìm tôi lần nữa.

Nhưng đợi mãi đến ngày thứ bảy, đến khi tôi phải đi, cô ấy cũng không xuất hiện lần nào nữa.

Buổi chiều ngày tôi đi, ngày hôm đó trong thôn bày tiệc rượu, nhà nào nhà nấy đều đến, thế nhưng dù tôi có ngóng dài cổ đến nhường nào cũng không đợi được Tiểu Nặc, bao gồm cả anh trai Tiểu Hổ của cô ấy.

Thời gian xuất phát mỗi lúc một đến gần, trong lòng tôi mang theo tiếc nuối, cũng không có tâm tư ăn uống gì.

Sau khi đến giờ, bố tôi lại không đưa tôi đi luôn mà bảo tôi quỳ trước cửa từ đường, dập đầu với trưởng thôn.

Trong lòng tôi rất thắc mắc, từ khi nào thôn chúng tôi có tập tục thế này vậy?

Nhưng tất cả mọi người đều đứng dậy, tỏ ra trang nghiêm.

Tôi thầm nghĩ người trong thôn đối với tôi không bạc, đặc biệt là trưởng thôn, lần này tôi học đại học, ông ấy triệu tập người cả thôn bỏ tiền bỏ sức, quả thực dốc hết khả năng.

Vì lẽ đó tôi cũng không nhiều lời, quỳ xuống dập đầu cộc cộc cộc ba cái.

Đến khi tôi ngẩng đầu lên, phát hiện trưởng thôn và mấy người khác đang len lén lau mắt.

Tôi đang định an ủi họ, tôi nhất định sẽ học thành tài sẽ quay về báo đáp thôn.

Song trưởng thôn lại lấy ra một sợi vòng cổ cho tôi.

Mặt vòng cổ là một cái bình nhỏ bằng sứ trắng, nhỏ hơn ngón út một chút, dài nửa ngón, được thắt bằng sợi da trâu.

Trưởng thôn tự tay đeo cái bình nhỏ đó lên cổ tôi, thắt một nút thắt ch*t.

Ông ấy nói đây là chúc phúc của người cả thôn dành cho tôi, dặn dò tôi nhất định phải đeo vòng cổ này bên mình, bất luận lúc nào nơi đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, cho dù tắm cũng không được tháo ra.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, quả quyết gật đầu, nói cháu chắc chắn sẽ không quên.

Khi sắp đi, tôi vốn dĩ muốn lên tiếng hỏi Tiểu Nặc ở đâu nhưng thấy nhiều người như vậy cuối cùng xấu hổ nên không hỏi nữa. Dù sao cô ấy còn một năm nữa mới 18 tuổi, đợi tôi nghỉ hè về tìm cô ấy sau vậy.

Lên xe, tôi nhìn lại phía sau qua cửa xe, bỗng dưng phát hiện một bóng người lao lên từ phía sau đám đông, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một nắm đấm đã n.ện thật mạnh vào mặt.

Tôi nghe thấy trưởng thôn nghiêm khắc quát một tiếng, nhìn kỹ mới nhận ra người xông lên là Tiểu Hổ. Anh ta túm cổ áo tôi, hai mắt đỏ hoe.

Tôi sắp đi rồi, nên không muốn đá.nh nhau thêm trận nào với anh ta trước mặt mọi người nữa, vì vậy tôi không có đá.nh trả lại.

Anh ta túm tôi cả người run rẩy, trân trân nhìn tôi hồi lâu, mới nói một câu: "Đừng quên Tiểu Nặc."

Đồ thần kinh! Tôi thầm mắng trong lòng, cũng không phải là tôi sẽ không quay lại.

Tôi trừng anh ta, nhưng trên miệng vẫn trả lời: "Tôi sẽ không quên."

Anh ta thả tôi ra, tôi xoa má hơi sưng, sau đó quay người bước lên con đường tri thức trong ánh mắt của mọi người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom