5.
Sau khi đến đại học, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, đồng thời hình dáng cũng giống như tôi nghĩ, "lời ng.uyền bí ẩn" trong thôn, vẫn không xảy ra trên người tôi.
Tôi viết hết những điều này vào trong bức thư gửi cho Tiểu Nặc.
Tôi nói với cô ấy, bản thân vẫn rất ổn, vì vậy cô ấy đừng lo lắng, hơn nữa, tôi nhất định sẽ thực hiện lời mình từng nói.
Điều đáng tiếc duy nhất là Tiểu Nặc chưa bao giờ trả lời thư của tôi.
Nhưng may thay tôi ở đây cũng đã quen được rất nhiều người bạn mới, cuộc sống cũng có những thú vui mới, làm phai đi sự thất vọng nhỏ bé của tôi.
Do ký túc xá của chúng tôi là tòa lầu cũ mấy chục năm không có phòng vệ sinh cũng không có phòng tắm, trong tòa ký túc xá cũng chỉ có vệ sinh công cộng gian lớn, muốn tắm nước nóng chỉ có thể đến nhà tắm tập thể của trường học.
Có một lần tôi và mấy bạn học cùng nhau đi tắm, mọi người đều cởi sạch sẽ, vì vậy bọn họ đã chú ý đến vòng cổ của tôi.
Không phải là không có người đeo vòng cổ nhưng loại mà nam sinh thường đeo, không phải ngọc thì là hạt đậu vàng, bình sứ nhỏ giống như của tôi nói thật thì ngay cả bản thân tôi cũng chưa thấy bao giờ.
Bọn họ đùa tôi, hỏi tôi đây có phải tín vật định tình gì đó không?
Tôi nói cứ coi vậy đi, chỉ có điều là tín vật của người cả thôn.
Khi đang nói, tôi đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt cực nóng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lồng ngực tôi.
Tôi quay đầu lại, nhận ra là một bạn học lớp bên cạnh, cùng khóa với tôi, cũng ở tòa ký túc xá bên chúng tôi, tôi không biết rõ tên nhưng lại rất quen mắt.
Tôi hỏi cậu ta: "Cậu nhìn gì đấy? Đều là con trai với nhau có gì đẹp à?"
Lúc này cậu ta mới thu ánh mắt lại, bất cần đời đáp lại, thèm thuồng cơ thể tôi.
Cái đệt, tôi gấp gáp đổi chỗ, tắm xong gấp rút trốn về phòng ngủ, không ngờ là đến tối cậu ta lại tìm tới cửa.
Tôi cho rằng mình đã gặp phải biến thái gì đó thật, đang chuẩn bị xua đuổi cậu ta ra ngoài, cậu ta mới hơi đứng đắn, và nói mình ở tầng trên tôi, học chuyên ngành trung y, tên Đào Bạch.
Tôi hỏi: Cậu tới tìm tôi làm gì?"
Cậu ta nói cậu ta muốn xem vòng cổ của tôi.
Mẹ nó, còn nói không phải biến thái.
Tôi vớ lấy gối đầu muốn hô hoán, cuối cùng cậu ta đã thu lại khuôn mặt tươi cười.
6.
"Cậu, không ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ à?"
Tôi khó hiểu, dừng động tác trên tay lại, khịt trái khịt phải, cũng không ngửi ra được mùi gì, nên cho rằng cậu ta lại đang lừa tôi.
Song cậu ta vẫn tỏ ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, nói cậu ta xuất thân trung y thế gia, từ nhỏ khứu giác đã cực kỳ nhanh nhạy, chắc chắn không nhầm được.
Tôi không tin, cậu ta bảo tôi tùy ý thử cậu ta, nếu như thử rồi mà không sai thì đưa vòng cổ cho cậu ta xem.
Tôi đồng ý, vừa hay chuyên ngành y học của chúng tôi không thiếu thuốc thử với dược phẩm, vì vậy tôi gọi cậu ta len lén lẻn vào phòng thí nghiệm ngay lập tức.
Nhưng điều thần kỳ là, bất kể tôi nhỏ một giọt thuốc thử gì vào nước tinh khiết trong cốc bê-se, cậu ta chỉ vừa ngửi đã có thể nói ra tên.
Thậm chí tôi dùng cả thuốc thử cồn có nồng độ gì cũng đoán chuẩn không sai.
Tôi thật sự ngơ luôn, dám làm dám chịu, đưa vòng cổ cho cậu ta xem, còn dặn cậu ta nhất định không được làm hỏng, bởi vì trưởng thôn từng nói, bất kể khi nào cũng phải đeo bên người.
Cậu ta nhìn trái ngó phải, lại ngửi.
"Cậu thật sự không ngửi ra có một mùi hương thoang thoảng à? Còn lẫn mùi của thân cỏ."
Tôi lắc lắc đầu, tôi đã đeo thứ này lâu vậy rồi, nếu nói hôi thì có lẽ do mồ hôi tôi dính vào, còn thơm thì tôi không hề ngửi thấy chút nào.
Đào Bạch trả vòng cổ cho tôi, hỏi thăm vài chuyện trong thôn, khi đó chúng tôi vẫn chưa tính quá thân thế nên tôi không có kể cho cậu ta nghe chuyện có liên quan đến lời ng.uyền thần bí, sợ cậu ta chê cười mình.
Sau đó dần dần, chúng tôi đã thân quen hơn, tôi phát hiện người này ngoại trừ ngày thường không quá đứng đắn ra thì những phương diện khác đều không có tật xấu gì.
Thế nhưng tôi cũng quan sát được, có đôi khi cậu ta thần thần bí bí, dường như thân phận không hề đơn giản như cậu ta nói.
Bởi vì chúng tôi là sinh viên y, nên không tránh khỏi sẽ tiếp xúc với th.i th.ể, mặc dù Đào Bạch là sinh viên lớp bên cạnh, nhưng có vài môn cơ sở học cùng chúng tôi.
Lần đầu nhìn thấy th.i th.ể của người hiến x.ác, bạn học ít nhiều đều có chút sợ hãi, chỉ có Đào Bạch là có dáng vẻ không thấy sợ hãi, thậm chí còn chắp tay thi lễ với th.i th.ể.
Không chỉ tôi, các bạn họ mấy lần đều bị cậu ta làm cho sợ, nhưng cậu ta chỉ cười cười, nói chào hỏi cái thôi.
7.
Dần dà gặp nhiều th.i th.ể hơn, chúng tôi cũng không sợ hãi nữa, cười cười nói nói cũng tập mãi thành quen.
Nhưng có một lần th.i th.ể học tập của chúng tôi là một trẻ sơ sinh 10 tháng tuổi, sau khi chúng tôi khom lưng cũng chỉ tỏ ra thương tiếc, không có gì khác thường.
Nhưng vẻ mặt của cậu ta lại nghiêm trọng đến lạ, giống như đại địch sắp đến.
Cậu ta hơi kéo tôi ra sau lưng, còn âm thầm nhét lá giấy vàng vào túi tôi.
Sau khi tan học, tôi hỏi cậu ta làm cái qu.ái gì vậy, cậu ta nói oán khí của trẻ sơ sinh rất nặng, sẽ xung đột người.
Tôi xì mũi khinh thường với lời cậu ta nói, thế nhưng ngày hôm sau, trong lớp liền có mấy người sốt cao một cách khó hiểu.
Thậm chí trong phòng ngủ của tôi, cũng có người nói nằm mơ thấy trẻ sơ sinh, cứ mãi khóc bên tai, dọa sợ cả đêm không ngủ ngon được.
Lúc này tôi mới cảm nhận được mơ hồ, và nhìn Đào Bạch với ánh mắt khác xưa.
Tôi hỏi cậu ta làm sao biết được, cậu ta lại khôi phục dáng vẻ mặt mày tươi cười nói y đạo không phân biệt nhánh, nghe quen tai nhìn quen mắt, cũng hiểu chút sơ sơ.
Từ đầu đến cuối cậu ta đều rất quan tâm đến vòng cổ của tôi, nhưng nói ra thì mỗi lần lại giống như muốn nói lại thôi. Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta có ý gì, nên càng không kể bí mật "lời ng.uyền thần bí" trong thôn cho cậu ta.
Thực sự vấn đề liên quan đến lời ng.uyền thần bí, bản thân tôi vốn dĩ không có tin, tôi ra ngoài lâu như vậy, không phải vẫn ổn lắm sao?
Nhưng khi sắp đến kỳ nghỉ hè, trong lớp tổ chức hoạt động ngoài trời, leo núi với cắm trại ngoài trời.
Tôi là trẻ từ trong núi ra, tất nhiên cũng hứng thú chút ít với những thứ này, quay về sau ba ngày hai đêm, các bạn học đều sức cùng lực kiệt, tôi vẫn tinh thần phấn chấn như cũ.
Nhưng Đào Bạch nhìn thấy tôi, lại vô cùng lo lắng.
Cậu ta giật phăng cổ áo tôi, hỏi tôi vòng cổ đâu rồi.
Lúc này tôi mới phát hiện, vòng cổ mình luôn đeo trên người không biết từ lúc nào đã không thấy đâu nữa.
Lật tìm tất cả các túi lại hỏi bạn học, mọi người đều nói không nhìn thấy.
Trong lòng tôi nguội đi nửa phần, tám phần mười là vô tình đá.nh rơi khi cắm trại ngoài trời rồi.
Còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, tôi chỉ thầm nghĩ lần này thôi rồi, trở về chắc chắn bị trưởng thôn cho gần ch*t.
Song Đào Bạch lại còn lo hơn cả tôi, cậu ta không ngừng hỏi đường tôi đi, còn cả thời gian lần cuối tôi thấy vòng cổ.
8.
Tôi có hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy có phần chuyện bé xé ra to rồi.
Bỗng dưng, tôi đột nhớ đến lời ng.uyền thần bí kia trong thôn, lập tức cảnh giác hỏi cậu ta: "Có phải cậu biết gì không?"
Cậu ta không trả lời tôi, chỉ nhét cho tôi một chuỗi hạt, dặn tôi đừng ra khỏi trường, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Trong lòng tôi vô cùng lấy làm lạ, vừa tò mò vừa sợ hãi, không biết cuối cùng sẽ xảy ra gì, cũng không biết Đào Bạch có thể tìm lại được vòng cổ thật không nữa.
Nhưng đồng thời, nhiều năm qua từ đầu đến cuối trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là một truyền thuyết, sau khi trôi qua một ngày lo sợ bất an, hiện giờ tôi vẫn tràn đầy sức lực, cũng không xảy ra điều gì.
Song nói lời thì không nên nói quá, buổi sáng tôi vẫn khỏe như vâm thế mà buổi chiều bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Tôi cố gắng nằm lại giường, cũng không còn sức lực để dậy nữa.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cơ thể vô lực của tôi bị cơn đau dần dần thay thế khắp mình, giống như có vô số người đang kêu khóc cầu xin bên tai tôi, khiến đầu tôi như muốn nứt ra.
Thậm chí tôi còn xuất hiện ảo thính, dường như nghe được tiếng khóc của Tiểu Nặc.
Cô ấy nói, anh Tông, anh đừng tới, anh đừng đến.
Tôi muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng hơn cả núi.
Bạn cùng phòng đang gọi tên tôi, thế nhưng giọng nói truyền vào tai tôi lại càng lúc càng khẽ.
Cuối cùng tôi cũng nhận thức được bản thân mình không ổn, tôi nhìn thấy một cái vại cực lớn, có một luồng sức mạnh kéo tôi vào trong.
Tôi theo bản năng cảm giác nơi đó có vấn đề, muốn kháng cự thế nhưng cơ thể lại nhẹ như bay, không tự chủ nà bị hấp dẫn đi tới, chỉ có chuỗi hạt giống như ngàn mặt vòng cổ vàng mà Đào Bạch cho tôi ở trên người là làm tốc độ của tôi chậm tốc.
Ngay khi tôi sắp bị lôi vào trong vại, tôi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nặng nề, chững lại.
Xúc cảm cơ thể lần nữa trở lại đại não, cái vại lớn trước mặt cũng vỡ tan thành từng mảnh, tôi mở trừng mắt, mới phát hiện Đào Bạch ướt đẫm mồ hôi ngồi bên giường tôi, cậu ta nhét một món đồ vào tay tôi, là vòng cổ của tôi.
Lúc này cho dù tôi có ngốc nữa cũng nhận ra, lời ng.uyền thần bí của thôn là sự thật, mà sở dĩ còn có thể an toàn khỏe mạnh lâu như vậy hoàn toàn là dựa vào chiếc vòng cổ này đang bảo vệ tôi.
Sau việc này, tôi và Đào Bạch cũng coi như có giao tình có thể phó thác tính mạng cho đối phương, cậu ta rất tự nhiên đã trở thành bạn thân nhất của tôi.
Tôi kể toàn bộ mọi chuyện có liên quan đến thôn mà tôi biết cho cậu ta nghe, bao gồm cả lời ng.uyền thần bí trong thôn.
Cậu ta chẳng hề bất ngờ chút nào, chỉ thở dài một hơi.
Tôi hỏi cậu ta: "Không phải cậu biết từ lâu rồi đấy chứ? Lời ng.uyền thần bí rốt cuộc là chuyện như nào? Vòng cổ lại là gì nữa?"
Ngoài dự đoán là cậu ta lại không bày ra khuôn mặt tươi cười mà nghiêm túc gật đầu, sau đó cậu ta lại hỏi ngược lại tôi: "Cậu thật sự không biết sao?"
Hai mắt tôi trống rỗng, bởi vì thật sự không hay biết gì mà nỗi sợ hãi sâu thẳm tràn ngập trong trái tim tôi.
Trong nháy mắt cậu ta lại khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, vỗ lưng tôi: "Khi nào về dịp nghỉ, hãy đưa tôi đi cùng."
Bình luận facebook