9.
Không lâu sau đó, tôi liền đón kỳ nghỉ đầu tiên của đại học, không ngờ Đào Bạch thật sự đã về cùng tôi.
Trong lòng tôi còn rất vui mừng, dẫn người bạn thân nhất của mình quay về quê nhà quen thuộc nhất của mình, chạy về phía người tôi nhớ nhung nhất.
Nhưng cả đường dường như Đào Bạch lại mang nặng tâm sự.
Tôi đùa với cậu ta, vỗ ngực nói: "Nếu như cậu đã gặp con gái thôn chúng tôi, chắc chắn sẽ ở lại nhà tôi để ăn tối đêm giao thừa."
Cậu ta nặn ra nụ cười, bất ngờ hỏi tôi một câu hỏi kỳ qu.ái.
"Tưởng Tông, cậu có từng nghĩ có một ngày hi sinh bản thân vì người khác chưa?"
Tôi nói: "Không đến nỗi chứ, bây giờ đã muốn ở rể thôn chúng tôi rồi sao? Thôn chúng tôi chỉ có hai họ, cậu thích họ Du hay họ Tưởng?"
Cậu ta bị tôi chọc cười, lấy ra hai điếu thuốc lá hút với tôi: "Vậy tôi vẫn nên lấy họ Tưởng thôi, nhân lúc này hai chúng ta kết bái luôn."
Khói lượn lờ, bay về phương xa theo tầm nhìn của chúng tôi, đi qua ngọn núi này là đến thôn rồi.
Đi nửa ngày trong con đường mòn núi, cảnh tượng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Đầu thôn đã có không ít người đứng chờ, mùa đông việc nông ít, tôi trở về cũng thành tin tức lớn trong thôn.
Trong tim tôi bùng lên ngọn lửa, chỉ muốn gặp Tiểu Nặc ngày nhớ đêm mong nên rướn cổ mãi.
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy bố mẹ đang thấp thỏm mong chờ, nhìn thấy trưởng thôn vừa căng thẳng vừa vui mừng, thậm chí còn nhìn thấy Tiểu Hổ đứng xa xa với vẻ mặt thờ ơ, song từ đầu đến cuối cũng không tìm được bóng dáng của Tiểu Nặc đâu.
Tôi có phần mất mát, chỉ có điều là Đào Bạch đang ở bên cạnh nên tôi đành giả vờ bình tĩnh, ngại lên tiếng hỏi trực tiếp.
Sau khi giới thiệu Đào Bạch với trưởng thôn, trưởng thôn rất vui mừng, nói phải ăn mừng khi thôn chúng tôi bất ngờ có hai sinh viên, ngay tối đó làm cơm mời khách từ xa đến để tẩy trần cho chúng tôi.
Thôn tương đối hẻo lánh, điều kiện không tính quá tốt, nhưng con người lại vì lẽ đó mà vô cùng nhiệt tình nồng hậu.
Bữa cơm đón khách buổi tối có không ít thôn dân, sôi nổi như thể đón năm mới vậy.
Thế nhưng, tôi vẫn không nhìn thấy Tiểu Nặc đâu.
Uống chút rượu, đến cùng tôi vẫn không nén được mà hỏi trưởng thôn Tiểu Nặc đâu rồi?
10.
Không ngờ nét vui tươi trên mặt của trưởng thôn bỗng biến mất, ánh mắt nhìn tôi lại có chút bối rối không biết làm sao.
Trong lòng tôi hoảng loạn: "Em ấy không lẽ xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt của trưởng thôn trở nên rất tệ, môi mấp máy lại không phát ra tiếng gì.
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ cậu được thi đại học còn người ta không cần thi à?"
Đào Bạch bất ngờ từ phía sau khoác vai tôi và chen lời, cậu ta quay sang hỏi trưởng thôn: "Cháu nghe Tưởng Tông nói thanh mai của cậu ấy nhỏ hơn cậu ấy một tuổi, năm nay cũng chuẩn bị thi đại học đúng không ạ? Chắc là bài vở rất nặng."
Trưởng thôn vội vàng gật đầu: "Phải, đúng thế. Năm cuối đều ở trong trường, nghỉ hè cũng trễ hơn mấy đứa, Tiểu Tông cháu quên rồi à?"
Tôi cứ cảm thấy bọn họ đang có chuyện gì đó giấu tôi, nhưng bọn họ nói cũng không sai, năm trước thật sự tôi cũng gần đến giao thừa mới về nhà.
Bữa cơm đãi khách kết thúc, Đào Bạch ngủ ở nhà tôi, tôi hỏi cậu ta: "Rốt cuộc biết cái gì. Sao cảm giác như cậu là người ở đây còn tôi mới giống như khách từ ngoài tới vậy?"
Cậu ta cười hì hì, bảo ngày mai để khách từ ngoài tới là tôi dẫn người ở đây đi dạo loay quanh, sau đó lẩm bẩn mấy câu rồi quay người đi ngủ.
Hai ngày đi đường quả thật vất vả, cộng thêm uống rượu nên có hơi chếnh choáng, tôi cũng không hỏi nhiều, ngả đầu nhắm mắt, không bao lâu đã ngủ say.
Ngày hôm sau, chúng tôi đều dậy khá sớm, có lẽ là rất lâu chưa về nên có hơi phấn khích.
Đào Bạch hỏi tôi ở đây có gì thú vị không, tôi nói đừng nhìn thôn chúng tôi hẻo lánh chứ thật ra có kha khá cảnh đẹp đấy.
Phía nam thôn với nơi tiếp giáp núi lớn có một dải thung lũng các loại hoa, tuy không thể nói có kỳ hoa dị thảo gì đó nhưng bốn mùa luôn mới lạ, luôn có hoa theo mùa và phong cảnh hợp thời.
Trong thung lũng trăm hoa có hai máng đá cực lớn không biết đã tồn tại từ thời nào, một đen một trắng, giống như mắt trận thái cực.
Thôn dân đã ủ rượu trăm hoa ở đây, gọi là Máng đá mật, cũng không nói rõ được là nhân tạo hay là sự kiệt tác tạo hóa của thiên nhiên, vẫn tồn tại cho đến tận ngày nay.
Trong hầm ngầm ở sau từ đường trong thôn còn có một bệ đèn khổng lồ bằng đồng nghe nói đã lưu truyền gần nghìn năm, tạo hình giống như một cành hoa, nếu không phải không đào được móng để chuyển đi được thì có khi đã bị coi là văn vật và đưa đến bảo tàng từ lâu rồi.
11.
"Chỉ đáng tiếc bệ đèn bằng đồng bình thường không được cho người ngoài xem, tôi sẽ hỏi trưởng thôn có thể lén mở cho cậu xem hay không.”
Khi tôi thao thao bất tuyệt đầy vẻ tự hào, Đào Bạch lại nhìn những ngọn núi bốn phía xung quanh, sau đó giơ tay chỉ.
"Đó là ngọn núi cao nhất xung quanh chúng ta nhỉ, chúng ta đến đỉnh núi xem thử đi."
Tôi thuận theo hướng cậu ta chỉ: "Tôi nói này Lão Bạch, cậu cũng có mắt nhìn phết đấy, đó là núi Mỹ Nhân, nơi cao nhất của thôn chúng tôi. Trên đỉnh núi có một con dốc thoai thoải, có thể bao quát toàn bộ cả thôn chúng tôi, hồi nhỏ mỗi đứa trẻ trong thôn đều coi việc có thể leo lên đỉnh núi là điều đáng tự hào."
"Còn đợi gì nữa? Nào, xem ai leo lên đỉnh trước.”
"Vậy cậu theo sát đó nhé, nếu nửa đường không đi nổi tôi không cõng cậu đâu."
Sau hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đã leo lên đỉnh núi Mỹ Nhân, tháng chạp giá lạnh, mà cả người lại ướt đẫm mồ hôi, chúng tôi nằm bệt trên đất há miệng thở dốc.
Ước chừng nghỉ ngơi tròn 15 phút, Đào Bạch đứng dậy, đi đến bên vách núi, phóng tầm mắt nhìn thôn phía xa không nói lời nào.
Tôi nhìn dáng vẻ kỳ lạ của cậu ta, đủ loại mảnh vụn không thể giải thích được lần nữa xuất hiện trong đầu tôi, tôi đi lên hỏi cậu ta: "Lão Bạch, rốt cuộc làm sao cậu biết chuyện thôn chúng tôi, thôn chúng tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu ta ngậm một cọng cỏ dại, hồi lâu sau mới quay người.
"Tưởng Tông, cậu thấy thôn cậu có giống một miệng vại cực lớn không?"
Tôi nhìn xuống, bỗng dưng cảm thấy hình ảnh này quen thuộc lạ lùng, đây không phải cái vại lớn tôi nhìn thấy vào lúc rơi mất vòng cổ trước đó hay sao?
Tôi giật thót tim, tôi vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi cậu ta, cậu ta lại tiếp tục nói như thể tự nói với chính mình.
"Lẽ nào một khả năng là cả thôn mọi người đều là người bị nh.ốt trong cái vại lớn này hay không? Thiên đạo luân hồi, duyên cớ chồng chéo, thiện là quả, ngh.iệt cũng là quả, duyên khởi chung quy là duyên di.ệt, có nhân ắt có quả."
Lời cậu ta nói, tôi chỉ nghe hiểu nửa câu trước, trong lòng đã nảy sinh sự chấn động cực lớn.
Lần nữa nhìn vẻ mặt của cậu ta, không có tí gì là trêu đùa, thậm chí còn có một loại cảm giác thăng trầm của cuộc sống đến kỳ lạ.
Tôi hỏi cậu ta: "Rốt cuộc cậu là ai? Biết được bao nhiêu chuyện? Vì sao mọi người đều giống như đang che giấu tôi điều gì đó."
Cậu ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, chỉ nói: "Sắp rồi."
"Nếu như có cơ hội, cậu có thể phá vỡ cái vại lớn nh.ốt thôn các cậu, cậu sẵn sàng không?"
"Phí lời, còn cần nói sao? Đây chẳng phải chuyện tôi hứa với Tiểu Nặc à."
Cậu ta cười: "Nghe nói thôn các cậu đều tổ chức lễ trưởng thành trước tết mỗi năm, có lẽ khi đó sẽ có lời giải cho tất cả mọi chuyện rồi.”
12.
Tôi đã không còn muốn hỏi rốt cuộc làm sao mà cậu ta biết được cho đến cùng nữa, bởi vì tôi biết đáp án sắp xuất hiện.
Tôi thậm chí có hơi sợ hãi, mơ hồ cảm thấy chân tướng có lẽ có việc tôi không thể chấp nhận được.
Ngoại trừ Tiểu Nặc mãi không xuất hiện, thì tất cả mọi thứ của thôn đều trở lại dáng vẻ tôi quen thuộc nhất, ngay cả Đào Bạch cũng trở lại bộ dáng bất cần đời thường ngày, thậm chí còn tôi đi khắp nơi khen ngợi các cô gái trong thôn.
Đêm 23, chính là lễ trưởng thành trong thôn.
Vào ngày này, những cô gái chàng trai sắp tròn 18 tuổi sẽ tập trung đến từ đường trong thôn.
Trưởng thôn và trưởng bối các nhánh sẽ bí mật truyền lại lịch sử truyền miệng của thôn cho thế hệ sau, đồng thời dâng lễ vật lên tổ tiên.
Những đứa trẻ chưa thành niên trước giờ không được biết nội dung cụ thể, thế nhưng chúng tôi cũng chả quan tâm, chỉ cho rằng là một phong tục lưu truyền mà thôi.
Nhưng tôi là một ngoại lệ đặc biệt.
Dựa theo lý thì tôi cũng nên phải tham gia lễ trưởng thành vào năm ngoái, nhưng trưởng thôn nói sinh nhật của tôi đã qua tháng giêng, phải xếp vào năm sau.
Thế nên năm nay mới là lễ trưởng thành của tôi.
Lễ trưởng thành được coi là ngày lớn trong thôn, người tham gia đều sẽ mặc những trang phục lộng lẫy, cùng các anh chị em tràn đầy phấn khích, trên khuôn mặt vẫn còn sự non nớt viết đầy vẻ mong chờ.
Chỉ có mỗi tôi là thấp thỏm bất an.
Cửa từ đường, trưởng thôn với các trưởng bối nhận lễ của vãn bối sẽ dẫn từng người vào trong, khi đến lượt tôi, trưởng thôn lại lộ ra vẻ mặt vô cùng khó xử.
Ông ấy bảo tôi chờ chút, cần thảo luận với các trưởng bối.
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, tất cả chuyện huyền huyễn tôi đều đã trải qua, biết rõ lễ trưởng thành e sẽ là lúc lời giải được công bố, vừa muốn biết mọi thứ, vừa ích kỷ hy vọng cứ mãi tiếp tục như này.
"Chú Du, Tưởng Tông cũng là người thôn chúng ta, sớm muộn gì thằng nhóc cũng sẽ đối mặt với tất cả. Chú đã nhận được thư của gia sư rồi chứ, thời cơ trăm năm của thôn chúng ta lần nữa xuất hiện, đã đến lúc phá bỏ nhân quả rồi."
Sau lưng tôi vang lên tiếng của Đào Bạch, tôi quay lại nhìn cậu ta, song gần như không quen biết.
Cậu ta mặc một bộ đạo sĩ thời Đường, trong vẻ tiên phong đạo cốt còn có phần thời thượng.
Tôi ngạc nhiên tò mò nhìn cậu ta, cậu ta chào tôi: "Tôi thật sự xuất thân từ thế gia trung y, cũng theo học Đạo môn, hơn mười năm trước gia sư từng vân du đến thôn các cậu, kết duyên với thôn các cậu, tôi chỉ thuận theo nhân duyên, giải quyết quả ngh.iệp mà thôi."
Bình luận facebook