13.
Nhìn thấy trưởng thôn vô cùng tôn trọng Đào Bạch, tôi không biết trước đây rốt cuộc sư phụ cậu ta đã nói gì với trưởng thôn.
Trưởng thôn chỉ ngắn gọn nói với các trưởng bối mấy câu thì đã cung kính mời Đào Bạch đi vào.
Tôi đi theo vào từ đường, sau đó, cửa lớn chầm chậm khép lại.
Bởi vì có Đào Bạch ở đây, lễ trưởng thành lần này có hơi đặc biệt, nghi thức cúng bái tổ tiên liền giao cho cậu ta chủ trì.
Cậu ta cũng không hề từ chối, nhưng sau khi cúng bái tổ tiên xong, cậu ta lại đuổi những người khác ra ngoài sân, bên trong từ đường chỉ còn lại tôi và trưởng thôn.
Trưởng thôn hỏi cậu ta: "Những người khác không cần nói sao?"
Cậu ta đáp: "Nếu như hôm nay nhân quả cuối cùng cũng tan biến cũng không phải việc vẻ vang gì cả, hãy dừng lại ở đây thôi."
Tôi ở bên không nói một lời, bởi vì tôi đã mơ hồ xâu chuỗi tất cả những lời cậu ta đã từng nói với tôi.
Đào Bạch ngồi ngay ngắn, cuối cùng nhìn thẳng tôi.
"Tưởng Tông, thực ra tên của cậu là do gia sư đặt. Bởi vì cậu là nguyên nhân gây ra tội ác mấy trăm năm qua của thôn, có cơ hội kết thúc tất cả, vì vậy đã đặt cho cậu chữ Tông."
Tôi gật đầu, sóng to gió lớn trong lòng dâng lên lũ lượt.
"Hai họ lớn trong thôn là Du và Tưởng vốn không phải họ gốc của mọi người, mà là họ hoàng thất ban tặng, bởi vì hơn trăm năm trước, mọi người có một nghề mà mọi người cấm kỵ, gọi là thợ dầu."
"Thợ dầu chỉ phục vụ hoàng thất hậu cung thời cổ đại, luyện dầu mỹ nhân, là bí mật của hậu cung. Lời ng.uyền thần bí của thôn mọi người cũng bắt nguồn từ đây, bởi vì dầu mỹ nhân không phải là loại dầu bình thường nào đó."
Cậu ta ngừng lại, nhìn về phía tôi, xác nhận tôi đang nghiêm túc lắng nghe mới tiết lộ thiên cơ:
"Mà là th.i dầu."
"Khi đó không có đồ trang điểm chăm sóc gì cả, phi tần hậu cung vì tranh sủng mà tìm cao nhân nghĩ cách th.âm độc."
"Bọn họ tìm những cô gái xinh đẹp chưa thành niên ở dân gian, các cô gái uống hoa độc đặc chế, sau đó ngâm trong mật hoa bảy ngày, quá trình này gọi là Nhuận."
"Th.i th.ể sau khi hoàn thành Nhuận không chỉ không thối mà còn có mùi hương khác lạ, sau đó cho th.i th.ể vào trong vại lớn, dùng văn hỏa đố.t đi đố.t lại cho đến khi không nhìn thấy một tr.o bụi nào."
"Dầu bám quanh vách vại chính là dầu mỹ nhân."
"Dầu mỹ nhân không chỉ có thể giữ gìn dung mạo xinh đẹp, nghe nói chỉ cần một giọt là có thể khiến làn da trẻ lại ba tháng, mà còn giữ mãi hương thơm không tan."
14.
Đào Bạch nói đến đây, tôi đã không nhịn được mà muốn n.ôn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu nhân quả cậu ta nói mãi rốt cuộc là ý gì.
"Nhưng dầu mỹ nhân thật sự đi ngược lại tạo hóa của trời đất, cho dù tổ tiên các cậu có chạy trốn đến đây trong thời chiến cũng không chạy thoát khỏi sự trừng phạt của trời, thế nên mọi người mới bị nh.ốt trong vại lớn này đời đời kiếp kiếp."
"Đàn ông sau khi trưởng thành không thể rời khỏi thôn, bởi vì ra khỏi vại sẽ lập tức bị trời ph.ạt. Nhưng cho dù ở trong thôn, lớn tuổi cũng sẽ phải chịu bệnh tật giày vò 18 năm. Con gái sau khi trưởng thành buộc phải rời khỏi thôn không để tránh khỏi bệnh lạ, mà là thành niên rồi sẽ nhanh chóng già nua và ch*t. Chỉ là tổ tiên mọi người không nỡ để tiểu bối sống quá vô vọng nên mới tạo ra lời nói dối thiện ý này."
Mỗi lời của cậu ta đều đập mạnh vào tim tôi.
Cho dù sức tưởng tượng của tôi có phong phú thì cũng không thể nào đoán được nguyên nhân và kết quả này.
Tôi tràn đầy căm hận, vì sao lỗi của tổ tiên lại bắt chúng tôi chịu trách nhiệm? Chúng tôi bị ng.uyền r.ủa lâu như vậy, lẽ nào vẫn không thể xóa bỏ được sự trừng phạt của nhân quả sao?
Đào Bạch dường như nhìn rõ suy nghĩ của tôi: "Nhân quả chính là như vậy, hoàng quyền một thời thịnh vượng cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong cát bụi, những cô gái đã ch*t vô ích năm đó cũng không có cách nào để đòi lại sự bất công của mình sao?"
"Thế nhưng..."
Cậu ta đi đến, đưa tay giữ vai tôi: "Tưởng Tông, không có thế nhưng, nhưng nhân quả có thể sinh ra nhân quả, bước ngoặt vận mệnh mấy trăm năm nay của mọi người đã xuất hiện."
Đúng! Lúc trước cậu ta từng nói, tên sư phụ cậu ta đặt cho tôi, tôi chính là người cuối cùng kết thúc nhân quả.
Tôi ngẩng đầu, trong mắt lóe sáng: "Không sai, tôi có thể ra ngoài, tôi là người ngoại lệ, cần tôi làm gì? Làm sao để phá bỏ lời ng.uyền? Cậu cứ nói, tôi sẽ đồng ý hết."
"Cậu thật sự chuẩn bị xong rồi? Cho dù là việc đáng sợ hơn cả ch*t, khiến cậu vĩnh viễn mịt mù tăm tối, mãi mãi chịu dày vò, cậu cũng muốn hi sinh cho thôn sao?"
Tôi nắm chặt tay, nghiến răng ken két, sau đó gật mạnh đầu.
Đào Bạch bỗng nhiên không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm tôi, tôi cho rằng cậu ta sắp nói ra yêu cầu vô cùng lạ lùng nào đó, song giờ khắc này, cả cái ch*t, tôi cũng đã sẵn sàng rồi."
15.
"Cậu không phải người ngoại lệ.”
"?"
"Cậu có thể ra ngoài, là vì trên người cậu có một lọ dầu mỹ nhân."
Nếu như những lời trước đó của cậu ta khiến tôi cảm động như núi sụp thì lời câu nói này của cậu ta lại khiến tôi rơi như chịu đựng cực hình lăng trì.
Đầu tôi trống không, trân trân nhìn cậu ta.
Sau đó, thoáng chốc, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Tôi dời tầm mắt sang trưởng thôn, khóe mắt của ông ấy đã phiếm đỏ.
Không cần giải thích thêm nữa, những mảnh vụn và nghi ngờ trước kia đều đã được giải đáp vào lúc này, chỉ là cái giá có phần quá nặng nề.
Sau phút chốc, tôi đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Đào Bạch ra, túm lấy áo của trưởng thôn.
"Vì sao? Vì sao không nói cho cháu! Cháu không ra ngoài! Không ra ngoài cũng không sao, vì sao phải đối xử như vậy với cô ấy!"
Trưởng thôn khóc không thành tiếng, tôi chỉ nghe được ông ấy nghẹn ngào nói: "Con bé tự nguyện."
Tôi lại quay sang đấ.m mạnh vào Đào Bạch: "Đạo sĩ qu.ái qu.ỷ gì chứ, đệ.t m.ẹ cứ giả vờ huyền bí cái qu.ái gì, vì sao không tới tìm tôi từ sớm, muốn tôi ch*t là tôi ch*t, vì sao còn muốn liên lụy đến những người khác chứ?"
Đào Bạch không khách khí, cũng đấ.m trả lại, sau đó túm lấy cổ áo tôi: "Cậu biết vì sao bây giờ thời cơ mới xuất hiện không? Cậu biết vì sao lại là cậu không? Cậu biết vì sao không có cách ngăn cản không?"
Cậu ta hất tôi ngã ra đất: "Bởi vì từ trước đến nay dầu mỹ nhân đều là o.án khí, chỉ có thứ trên người cậu là tình yêu và chúc phúc!"
"Du Tiểu Nặc đã hy sinh chính mình, phá vỡ lời ng.uyền trời ph.ạt! Cậu là người cuối cùng, cậu gánh vác mọi hận thù, đời này cậu sẽ chìm trong đau thương, lấy sự đau khổ tột cùng của cậu để giải trừ hình ph.ạt của cái vại khổng lồ trong thôn!"
Đào Bạch đã khôi phục lại dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước, trong ánh mắt lại mang theo tia sùng bái: "Nói chính xác thì là hai người các cậu, một sống một ch*t, một phá một lập, lấy thân mình để trả giá mới kết thúc được lời ng.uyền thần bí mấy trăm năm."
"Chuyện này không có ai nói với ai phải làm thế nào, ngay cả sư phụ tôi cũng chỉ đặt tên cho cậu, còn mọi thứ đều là do bản thân hai người hoàn thành, đây chính là ý trời.”
16.
Tôi đã quên mất sau đó bản thân ra khỏi từ đường như thế nào, nằm trong nhà tròn một ngày một đêm, không ăn không uống cái gì.
Ngoại trừ bố mẹ, người đầu tiên tới thăm tôi không ngờ lại là Tiểu Hổ.
Anh ta vẫn giận dữ nhìn về phía tôi, nắm chặt nắm đấm.
Tôi cũng không nhìn anh ta, hai mắt nhìn lên trần nhà.
"Tôi đã biết hết rồi, anh muốn đấm thì cứ ra tay đi. Gi*t người thì đừng, tôi sẽ tự mình nghĩ cách. Tiểu Nặc có mỗi mình anh là anh trai, anh mà sao cô ấy sẽ đau lòng lắm."
Sau đó cả người tôi bị anh ta xách lên, hai mắt anh ta đỏ ửng.
"Mà.y đã đối xử thế với Tiểu Nặc à? Con bé dùng chính mình để đổi cho mày ra ngoài, là vì con bé nói, dù sao mình cũng không sống qua 18 tuổi."
Tôi cuối cùng đã quay sang nhìn anh ta, hai thằng đàn ông, bốn hàng nước mắt.
"Là con bé tự nguyện, bố
t.ao cũng không biết cách thực sự, đạo trưởng năm đó chỉ nói bước ngoặt ở m.ày. Bố tao cảm thấy phải để m.ày ra ngoài, không thể nh.ốt mày được. Đêm đó triệu tập các nhà, vốn muốn bốc thăm là bản thân Tiểu Nặc yêu cầu, con bé nói, nó muốn ở bên cạnh m.ày."
Tiểu Hổ nói đến cuối không khỏi nghẹn ngào.
"M.ày nhất định, nhất định không được phụ lòng Tiểu Nặc,
t.ao biết m.ày còn khổ hơn
t.ao, nhưng m.ày, không thể để con bé hy sinh vô ích được!"
Sau khi Tiểu Hổ đi, tôi lại ngơ ngẩn ở trên giường rất lâu rất lâu.
Sau đó bỗng dưng nổi đi.ên chạy ra khỏi nhà, chạy một mạch đến núi Mỹ Nhân nhìn thôn trang dưới núi.
Hoa mai mùa đông trên thung lũng trăm hoa đã nở rộ, giống như một vết nứt tuyệt đẹp dưới đáy chiếc vại khổng lồ.
Sau khi về nhà, tôi rửa mặt, cạo râu.
Tôi lại tìm đến Đào Bạch, tôi hỏi cậu ta, tôi cần phải làm gì?
Cậu ta ngậm thuốc lá, liếc mắt nhìn tôi: "Cậu nghĩ thông rồi?"
Tôi nói, tôi không hy vọng Tiểu Nặc hy sinh vô ích, con đường cô ấy không nhìn thấy tôi nhất định phải thay cô ấy đi hết.
Cậu ta vỗ vai tôi: "Vậy thì sống tiếp thật tốt."
Tôi hỏi cậu ta, thôn đã không còn chuyện gì nữa đúng không? Mọi người có thể ra ngoài rồi đúng không?"
"Cậu nghĩ cũng đẹp quá ha!"
M.ẹ ki.ếp, cái thằng cố làm ra vẻ này, tôi thật sự muốn bóp ch*t cậu ta luôn, rốt cuộc cần tôi làm gì thì lại không nói rõ.
Ánh mắt cậu ta dừng lại trên vòng cổ trước ngực tôi: "Nhân đã kết thúc, nhưng quả vẫn chưa thành, tuy là đã phá, song vẫn chưa xây xong."
Tôi cáu: "M.ẹ nhà cậu, cậu rốt cuộc có ý gì?"
"Trên dầu mỹ nhân còn có một sợi tàn hồn của Tiểu Nặc, đợi đón tết xong, cậu phải trở về cùng tôi, nếu như cậu duyên trời của cậu cao như tôi, có lẽ tu hành 10 20 năm là có thể biến tàn hồn thành x.ác thịt lần nữa..."
Cậu ta còn chưa nói hết, tôi đã trợn tròn mắt, mất khống chế khoác chặt cổ cậu ta.
"Cậu nói gì cơ! Tiểu Nặc vẫn cứu được? T.ổ s.ư cậu, sao không nói từ sớm!"
"Không phá không xây, nếu phá thì sẽ xây, xây trước sau phá, nhân quả sẽ hết... ái ái, đệ.t, cậu nhẹ một chút, bóp ch*t tôi thì ai đưa cậu về..."
Bình luận facebook