-
Phần 1
Nàng ngồi trên đỉnh lầu của thanh lâu, lười biếng nghe người khác nói chuyện ở quán trà đối diện.
“Hôm nay thái tử lại đến Đông Phong Quan, sao ngài ấy lại mê đạo giáo rồi?”
“Ai mà biết được? Rõ ràng trước đây tín Phật, giờ lại bắt đầu tin đạo giáo.”
“Nghe nói Lý Hư Hư ở lầu Vọng Nguyệt lúc lên núi không cẩn thận va phải thái tử còn bị ngài ấy đẩy ra.”
“Chậc chậc, trong lòng không loạn, chỉ có thể thái tử.”
“Vậy, người Đạo giáo có thể cưới thê tử sinh con không?”
Hai người nhìn nhau một cái, ăn ý lắc đầu:
“Khó a~”
Nàng cười khẩy, quả thực rất khó a~
Một đất nước tốt đẹp như vậy, lại để một người không gần nữ sắc lên làm thái tử.
Dù sao thì hoàng đế cũng chỉ có Tề Dự là con trai, nếu không người đó cũng không đến lượt.
Nghe đến đó, nàng đóng cửa sổ lại.
Dạo gần đây, nàng luôn cảm thấy như đang bị ai theo dõi nên tốt nhất là đóng chặt cửa lại.
Nàng đóng cửa sổ lại thì có người gõ cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
“Lý Hư Hư! Không phải là ta đã bảo cô là phải nghĩ cách câu dẫn thái tử sao? Sao cô lại tự mình đi câu dẫn ngày ấy rồi?”
Người tới giống như bom đạn vậy, vừa lao tới đã bùng nổ.
Nàng lười biếng ngả lưng lên phản nhỏ: “Tô đại tiểu thư, ta không đi thử một chút, thì làm sao có thể dạy lại cô?”
Tô Nhất Viễn khựng lại, vò tóc:
“Cũng đúng. Vậy cô đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Nàng quạt quạt chiếc quạt trên tay:
“Tô đại tiểu thư, ta khuyên cô thay đổi mục tiêu đi.”
Tô Nhất Viễn chuyển một chiếc ghế, đặt xuống ngồi cạnh nàng.
“ Vị thái tử kia tín Phật, còn vị tiểu thư đây…..”
Nàng nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Quên đi.”
“Ta, Ta làm sao?” Tô Nhất Viễn vặn vẹo chiếc khăn trong tay.
Nàng cười nhẹ một tiếng, nhấc cánh tay đang đeo voan mỏng lên:
“Muội muội, muội có biết…….nữ nhân nên hành động như thế nào không?”
Nói xong, nàng vòng tay qua eo, chậm rãi ngồi dậy, lại gần Tô Nhất Viễn.
Nàng đưa quả anh đào vào miệng, lại gần nàng ta: “Muội muội, tỷ tỷ thơm không?”
Tô Nhất Viễn đã không nói lên lời.
Nàng nhét vào miệng nàng ta một quả anh đào rồi dùng khăn tay lau nước miếng ở khóe miệng của Tô Nhất Viễn.
“Sao? Có ngon không?” Vuốt ve cằm nàng ta, “Anh đào của tỷ…có ngọt không?”
“Lý Hư Hư! Cô câu dẫn nam nhan thì thôi đi, sao giờ lại còn muốn câu dẫn nữ nhân?”
Nhìn Tô Nhất Viễn đang tức giận ở bên cạnh, nàng mỉm cười tiếp tục ăn anh đào.
“Lý, Lý Hư Hư, cô cũng câu dẫn thái tử không thành công?” Khuôn mặt của Tô Nhất Viễn co rúm lại, tựa hồ có chút khó hiểu.
Nàng cũng không hiểu.
Hai nam nhân vừa rồi bát quái cũng không hiểu.
Lý Hư Hư nàng ra tay, vậy mà vẫn có người không rung động?
“Lý Hư Hư, hay là, cô thử chiêu khác xem? Không biết thái tử đã cự tuyệt bao nhiêu người ngã vào lòng ngài ấy rồi. Chiêu này của cô cũng quá cũ rồi.”
Tô Nhất Viễn tựa như cũng không can tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “ Cô có thể dùng chiêu khác, đi hiến….”
“Dừng!” Nàng lại nhét một quả anh đào khác cho Tô Nhất Viễn, “Ta chỉ bán nghệ không bán thân, muốn ta hiến thân sao? Thái tử cũng không xứng.”
“Tức giận cáigì chứ?” Tô Nhất Viễn nhỏ giọng lầm bầm.
Nàng trừng mắt lại, “Ta tức giận cái gì? Cũng chỉ là một nam nhân không có mắt nhìn.”
“Cô, sao cô nghe được….”
“Hừ.”
Tai của một hồ ly đã thành tinh như nàng lại không tinh thì chỉ có vứt.
Tô Nhất Viễn tức giận rời đi.
Vì nàng đã trả lại tiền và không muốn nhận đơn yêu cầu này nữa.
“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, không tử tế chút nào!”
Tô Nhất Viễn mắng tôi trước khi rời đi.
“Muội muội này” Tôi phẩy chiếc quạt, nhếch khóe môi. “Không biết, tỷ tỷ đây đã phụ ân tình gì của muội?”
Nàng lại gần nói nhỏ vào tai nàng ta, “Không thì, muội muội nói rõ cho ta biết đi?”
Tô Nhất Viễn đột nhiên đỏ mặt, si ngốc không nói nên lời, tức giận dậm chân chạy ra ngoài.
Mấy ngày sau, Tô Nhất Viễn đi tới, trước đó nói nhỏ gì đó với người hầu bên ngoài.
Sau khi vào phòng, chưa kịp lên tiếng.
“Nói đi, có phải là bây giờ cô muốn ta câu dẫn Khương tiểu tướng quân sao?”
Nàng biết được điều này cũng là vì đôi tai nàng rất thính, nói to nhỏ gì nàng đều nghe được.
Mới có năm ngày mà trái tim của tiểu cô nương đã thay đổi nhanh chóng rồi.
Tô Nhất Viễn ngượng ngùng vặn vẹo khăn tay: “ Đúng vậy, Khương tiểu tướng quân vừa mới thắng trận trở về mấy ngày trước, lúc ta nhìn thấy chàng, ở đây…..”
Nàng ta lấy tay che trước ngực: “Thực sự không kiểm soát nổi.”
Nàng ôm trán, cảm giác hơi buồn nôn.
Tô Nhất Viễn sai hai người hầu mang vào một chiếc hộp…đựng đầy vàng thỏi!
Nàng nuốt nước bọt.
“Xem ra……cô đối với Khương tiểu tướng quân là thật lòng a, vậy để ta thử một chút.”
Nàng chưa từng gặp Khương tiểu tướng quân bao giờ nên không biết hắn ta là một người như nào.
Vẫn là dựa vào bản thân thôi.
Khương tiểu tướng quân vừa mới thắng trận trở về, nàng nghe ngóng được hắn ta mỗi ngày đều đua ngựa ở ngoài thành.
Nàng giả thành một thôn nữ xinh đẹp, đứng nguyên một ngày chỉ đợi vị tướng trẻ kia đi ngang qua.
Thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần, nàng giả vờ bị trẹo chân, ngã xuống đất.
Đúng như dự đoán, tiếng vó ngựa dừng lại bên tai, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng:
“Là dân nữ đã cản đường công tử sao?”
Vị tiểu tướng quân này thực sự rất đẹp trai, có thể so sánh với thái tử.
Chẳng trách Tô Nhất Viễn lại thích như vậy.
“Không có.”
Khương Tầm lạnh lùng trả lời một câu, rồi bỏ đi.
Vó ngựa đạp đạp rời đi.
Nàng nhướng mày.
Tô Nhất Viễn này, sao lại để ý một tên cứng nhắc như vậy chứ?
Nàng chưa kịp đứng dậy thì lại nghe thấy tiếng võ ngựa.
Đôi mắt hồ ly của nàng liếc một cái đã nhận ra ngay, là vị thái tử kia.
Thái tử rẽ sang một bên ngay bên cạnh nàng nhưng không thèm nhìn nàng một cái.
Nàng khịt mũi, đứng dậy, chậm rãi bước về.
Mắt để trưng hay sao mà không thấy nàng, đúng là không coi lão nương đây ra gì?
Xuất sư bất lợi* nhưng không sao, nàng vẫn còn những chiêu khác.
*xuấy sư bất lợi: Khởi đầu khong gặp may
Lần này, nàng giả làm một tiểu thư nhà quan, bị ngựa dọa cho khiếp sợ trước mặt Khương Tầm.
Đúng như nàng nghĩ, ngay lúc nàng suýt bị ngựa đạp phải, Khương Tầm phi qua.
Nhưng cùng lúc đó phi tới đây còn có….Thái tử Tề Dự.
Hơn nữa, thái tử còn bắt lấy nàng, rồi thả sang một bên: “Lý tiểu thư, hôm nay cô lại hẹn ai tới?”
Nàng quay lưng lại với Tề Dự, trộm trợn mắt một cái.
Sau đó quay đầu lại, mỉm cười nói với Tề Dự: “Thái tử điện hạ có phải nhận nhầm người rồi không? Nô gia họ Châu, mới chuyển đến Kinh Thành sống.”
Dù sao nàng cũng là nhân vật nổi tiếng ở Kinh Thành, khi ra ngoài làm nhiệm vụ mà không thay đổi diện mạo thì làm sao mà diễn?
“Ồ, vậy sao? Châu tiểu thư trông rất giống một người bạn của ta. Chắc là ta đã nhận nhầm rồi.”
“Hôm nay thái tử lại đến Đông Phong Quan, sao ngài ấy lại mê đạo giáo rồi?”
“Ai mà biết được? Rõ ràng trước đây tín Phật, giờ lại bắt đầu tin đạo giáo.”
“Nghe nói Lý Hư Hư ở lầu Vọng Nguyệt lúc lên núi không cẩn thận va phải thái tử còn bị ngài ấy đẩy ra.”
“Chậc chậc, trong lòng không loạn, chỉ có thể thái tử.”
“Vậy, người Đạo giáo có thể cưới thê tử sinh con không?”
Hai người nhìn nhau một cái, ăn ý lắc đầu:
“Khó a~”
Nàng cười khẩy, quả thực rất khó a~
Một đất nước tốt đẹp như vậy, lại để một người không gần nữ sắc lên làm thái tử.
Dù sao thì hoàng đế cũng chỉ có Tề Dự là con trai, nếu không người đó cũng không đến lượt.
Nghe đến đó, nàng đóng cửa sổ lại.
Dạo gần đây, nàng luôn cảm thấy như đang bị ai theo dõi nên tốt nhất là đóng chặt cửa lại.
Nàng đóng cửa sổ lại thì có người gõ cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
“Lý Hư Hư! Không phải là ta đã bảo cô là phải nghĩ cách câu dẫn thái tử sao? Sao cô lại tự mình đi câu dẫn ngày ấy rồi?”
Người tới giống như bom đạn vậy, vừa lao tới đã bùng nổ.
Nàng lười biếng ngả lưng lên phản nhỏ: “Tô đại tiểu thư, ta không đi thử một chút, thì làm sao có thể dạy lại cô?”
Tô Nhất Viễn khựng lại, vò tóc:
“Cũng đúng. Vậy cô đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Nàng quạt quạt chiếc quạt trên tay:
“Tô đại tiểu thư, ta khuyên cô thay đổi mục tiêu đi.”
Tô Nhất Viễn chuyển một chiếc ghế, đặt xuống ngồi cạnh nàng.
“ Vị thái tử kia tín Phật, còn vị tiểu thư đây…..”
Nàng nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Quên đi.”
“Ta, Ta làm sao?” Tô Nhất Viễn vặn vẹo chiếc khăn trong tay.
Nàng cười nhẹ một tiếng, nhấc cánh tay đang đeo voan mỏng lên:
“Muội muội, muội có biết…….nữ nhân nên hành động như thế nào không?”
Nói xong, nàng vòng tay qua eo, chậm rãi ngồi dậy, lại gần Tô Nhất Viễn.
Nàng đưa quả anh đào vào miệng, lại gần nàng ta: “Muội muội, tỷ tỷ thơm không?”
Tô Nhất Viễn đã không nói lên lời.
Nàng nhét vào miệng nàng ta một quả anh đào rồi dùng khăn tay lau nước miếng ở khóe miệng của Tô Nhất Viễn.
“Sao? Có ngon không?” Vuốt ve cằm nàng ta, “Anh đào của tỷ…có ngọt không?”
“Lý Hư Hư! Cô câu dẫn nam nhan thì thôi đi, sao giờ lại còn muốn câu dẫn nữ nhân?”
Nhìn Tô Nhất Viễn đang tức giận ở bên cạnh, nàng mỉm cười tiếp tục ăn anh đào.
“Lý, Lý Hư Hư, cô cũng câu dẫn thái tử không thành công?” Khuôn mặt của Tô Nhất Viễn co rúm lại, tựa hồ có chút khó hiểu.
Nàng cũng không hiểu.
Hai nam nhân vừa rồi bát quái cũng không hiểu.
Lý Hư Hư nàng ra tay, vậy mà vẫn có người không rung động?
“Lý Hư Hư, hay là, cô thử chiêu khác xem? Không biết thái tử đã cự tuyệt bao nhiêu người ngã vào lòng ngài ấy rồi. Chiêu này của cô cũng quá cũ rồi.”
Tô Nhất Viễn tựa như cũng không can tâm, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “ Cô có thể dùng chiêu khác, đi hiến….”
“Dừng!” Nàng lại nhét một quả anh đào khác cho Tô Nhất Viễn, “Ta chỉ bán nghệ không bán thân, muốn ta hiến thân sao? Thái tử cũng không xứng.”
“Tức giận cáigì chứ?” Tô Nhất Viễn nhỏ giọng lầm bầm.
Nàng trừng mắt lại, “Ta tức giận cái gì? Cũng chỉ là một nam nhân không có mắt nhìn.”
“Cô, sao cô nghe được….”
“Hừ.”
Tai của một hồ ly đã thành tinh như nàng lại không tinh thì chỉ có vứt.
Tô Nhất Viễn tức giận rời đi.
Vì nàng đã trả lại tiền và không muốn nhận đơn yêu cầu này nữa.
“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, không tử tế chút nào!”
Tô Nhất Viễn mắng tôi trước khi rời đi.
“Muội muội này” Tôi phẩy chiếc quạt, nhếch khóe môi. “Không biết, tỷ tỷ đây đã phụ ân tình gì của muội?”
Nàng lại gần nói nhỏ vào tai nàng ta, “Không thì, muội muội nói rõ cho ta biết đi?”
Tô Nhất Viễn đột nhiên đỏ mặt, si ngốc không nói nên lời, tức giận dậm chân chạy ra ngoài.
Mấy ngày sau, Tô Nhất Viễn đi tới, trước đó nói nhỏ gì đó với người hầu bên ngoài.
Sau khi vào phòng, chưa kịp lên tiếng.
“Nói đi, có phải là bây giờ cô muốn ta câu dẫn Khương tiểu tướng quân sao?”
Nàng biết được điều này cũng là vì đôi tai nàng rất thính, nói to nhỏ gì nàng đều nghe được.
Mới có năm ngày mà trái tim của tiểu cô nương đã thay đổi nhanh chóng rồi.
Tô Nhất Viễn ngượng ngùng vặn vẹo khăn tay: “ Đúng vậy, Khương tiểu tướng quân vừa mới thắng trận trở về mấy ngày trước, lúc ta nhìn thấy chàng, ở đây…..”
Nàng ta lấy tay che trước ngực: “Thực sự không kiểm soát nổi.”
Nàng ôm trán, cảm giác hơi buồn nôn.
Tô Nhất Viễn sai hai người hầu mang vào một chiếc hộp…đựng đầy vàng thỏi!
Nàng nuốt nước bọt.
“Xem ra……cô đối với Khương tiểu tướng quân là thật lòng a, vậy để ta thử một chút.”
Nàng chưa từng gặp Khương tiểu tướng quân bao giờ nên không biết hắn ta là một người như nào.
Vẫn là dựa vào bản thân thôi.
Khương tiểu tướng quân vừa mới thắng trận trở về, nàng nghe ngóng được hắn ta mỗi ngày đều đua ngựa ở ngoài thành.
Nàng giả thành một thôn nữ xinh đẹp, đứng nguyên một ngày chỉ đợi vị tướng trẻ kia đi ngang qua.
Thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần, nàng giả vờ bị trẹo chân, ngã xuống đất.
Đúng như dự đoán, tiếng vó ngựa dừng lại bên tai, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng:
“Là dân nữ đã cản đường công tử sao?”
Vị tiểu tướng quân này thực sự rất đẹp trai, có thể so sánh với thái tử.
Chẳng trách Tô Nhất Viễn lại thích như vậy.
“Không có.”
Khương Tầm lạnh lùng trả lời một câu, rồi bỏ đi.
Vó ngựa đạp đạp rời đi.
Nàng nhướng mày.
Tô Nhất Viễn này, sao lại để ý một tên cứng nhắc như vậy chứ?
Nàng chưa kịp đứng dậy thì lại nghe thấy tiếng võ ngựa.
Đôi mắt hồ ly của nàng liếc một cái đã nhận ra ngay, là vị thái tử kia.
Thái tử rẽ sang một bên ngay bên cạnh nàng nhưng không thèm nhìn nàng một cái.
Nàng khịt mũi, đứng dậy, chậm rãi bước về.
Mắt để trưng hay sao mà không thấy nàng, đúng là không coi lão nương đây ra gì?
Xuất sư bất lợi* nhưng không sao, nàng vẫn còn những chiêu khác.
*xuấy sư bất lợi: Khởi đầu khong gặp may
Lần này, nàng giả làm một tiểu thư nhà quan, bị ngựa dọa cho khiếp sợ trước mặt Khương Tầm.
Đúng như nàng nghĩ, ngay lúc nàng suýt bị ngựa đạp phải, Khương Tầm phi qua.
Nhưng cùng lúc đó phi tới đây còn có….Thái tử Tề Dự.
Hơn nữa, thái tử còn bắt lấy nàng, rồi thả sang một bên: “Lý tiểu thư, hôm nay cô lại hẹn ai tới?”
Nàng quay lưng lại với Tề Dự, trộm trợn mắt một cái.
Sau đó quay đầu lại, mỉm cười nói với Tề Dự: “Thái tử điện hạ có phải nhận nhầm người rồi không? Nô gia họ Châu, mới chuyển đến Kinh Thành sống.”
Dù sao nàng cũng là nhân vật nổi tiếng ở Kinh Thành, khi ra ngoài làm nhiệm vụ mà không thay đổi diện mạo thì làm sao mà diễn?
“Ồ, vậy sao? Châu tiểu thư trông rất giống một người bạn của ta. Chắc là ta đã nhận nhầm rồi.”
Bình luận facebook