-
Phần 3
Nàng nhìn Tề Dự chằm chằm: “Ngài muốn làm gì?”
Sau khi bị phát hiện, hắn cũng không có hành động gì.
Chỉ là trực tiếp kéo nàng lên núi.
“Cô cũng nghe rồi đấy, gần đây có nhiều đứa trẻ mất tích, khiến lòng dân hoang mang.”
Nàng gật gật đầu: “Ta biết, nhưng liên quan gì đến ta?”
Thật ra thì trong chuyện này nàng đã bắt đầu điều tra rồi.
Nhưng, việc họ trực tiếp bắt nàng tống vào tù khiến nàng rất tức giận, lúc này nàng không muốn nói một lời nào với Tề Dự.
Chuyện này nàng sẽ giải quyết, nhưng nàng cũng không muốn cho Tề Dự có cơ hội để lập công.
Nhưng thật không ngờ, hắn lại đột nhiên cúi người xuống:
“Xin lỗi……..sau khi nhận được tin cô hay đi lên núi, Kinh Triệu Phủ Doãn liền điều quân đến tìm cô.”
Thấy nàng không nói gì, hắn nói tiếp: “Đúng là ta có có tâm tư riêng, lúc mới đầu cũng không xác định được cô là….hồ ly tinh, thẳng đến khi cảm nhận được cô……”
Hắn cứ nói ngập ngừng….
Nàng cười nhẹ vài tiếng, đột nhiên đuôi liền biến ra.
Nàng ôm đuôi vuốt ve vài cái: “Sao vậy? Cảm nhận được yêu khí của ta sao? Thái tử điện hạ không phải là tín Phật sao? Sao đột nhiên lại dính líu đến Đạp pháp của Đạo sĩ vậy?”
Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Nàng còn nghe thấy tiếng Tề Dự nuốt nước bọt.
“Quên đi, đường đường là một thái tử, hóa ra ngài cũng chỉ là một kẻ đạo đức gỉa mà thôi.” Nàng buông đuôi của mình xuống, phất tay biến nó biến mất.
Một người tín Phật thật sự, sao có thể tùy ý thay đổi tín ngưỡng của mình được cơ chứ?
Câu trả lời chỉ có một, đó là thực ra không có tín ngưỡng gì ở đây cả.
Tin vào Phật cũng chỉ là lớp ngụy trang của hắn mà thôi.
“Đi thôi.” Nàng dẫn hắn đi đến một ngọn núi khác.
Núi Vân Trung ở ngoài thành là nơi nàng ra vào nhiều nhất, những con vật to nhỏ ở đây nàng đều biết, trước giờ chưa nghe qua còn có một con yêu quái nào khác.
Nhưng nơi những đứa trẻ mất tích quả thật có rất nhiều yêu khí, nên nàng muốn thử đi sang ngọn núi khác thăm dò.
Điều kì lạ là ngọn núi bí ẩn này lại không có bất kì con vật nào sinh sống cả.
Ngay cả một con khỉ leo trèo cũng không có.
Điều này có thể chứng minh con yêu quái kia có ý thức độc chiếm địa bàn lớn, hoặc có thể là nó đã làm gì với những con vật kia.
“Ý của cô là, có thể còn có con yêu quái khác?” Tề Dự cau mày nói, “Nhưng ta nghe Sơn Hải đạo trưởng nói, gần một trăm năm nay, Kinh Thành không xuất hiện một con yêu quái nào.”
Nàng liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ta cũng là yêu.”
Hắn im lặng một lúc, nàng tiếp tục đi về phía trước thì đột nhiên hắn nói: “Cô….không tính.”
Nàng nhướng mày: “Ngài coi thường ta sao?”
“Mặc dù cô là yêu, nhưng lại không có bất kì thú tính nào của yêu.”
“Ồ? Sao ngài lại biết rõ về ta như vậy?”
“Ta….”
“Đợi đã…..”
Nàng ngăn Tề Dự lại, “Có yêu khí, hơn nữa khá mạnh.”
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay của nàng nói: “Có thể biết đó là yêu quái gì không?”
“Chắc cũng là hồ ly.” Nàng nghiêm túc nói, “Yêu khí mạnh như vậy, có thể là nó đang tu luyện, nhưng đạo hạnh hẳn là không cao bằng ta.”
Bàn tay hắn lại càng nắm chặt hơn.
“Thái tử cũng biết sợ sao?” Nàng nhẹ nhàng kéo hắn đi về phía trước, “Vậy ngài phải cẩn thận, hồ ly bọn ta giỏi nhất là quyến rũ người khác.”
Nói xong, nàng cười giễu cợt: “À, quên mất, thái tử gia là một quân tử, hồ ly bình thường không thể quyến rũ được ngài, ngay cả ta cũng thất bại.”
Nghe nàng trêu chọc như vậy, Tề Dự dường như không có chút phản ứng gì.
Mãi đến khi hai người đến gần cửa hang, nàng mới nghe thấy Tề Dự nói:
“Thực ra….”
“Đừng nói gì.”
Nàng nhanh chóng ngắt lời hắn.
May mà con yêu quái bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng…….
Nàng nhìn những mảnh y phục rách tả tơi ở trước cửa hang.
Màu sắc tươi sáng, xét về kích thước thì có lẽ là của những đứa trẻ.
Y phục đã tan tành đến thế rồi, đừng nói là người còn nguyên vẹn hay không?
“Yêu khí nặng như vậy, hiển nhiên là trong thời gian ngắn dùng ngoại lực để nâng cao tu vi, có thể là nó không có nội đan trong cơ thể nên mới phải dùng cách này.”
Nàng lắc lắc đầu, có chút khó tin: “Truyền thuyết có kể, đồng nam đồng nữ đều có thể tự mình tu luyện để nâng cao tu vi, ai mà ngờ được bây giờ lại xuất hiện loại tà môn bất đạo ở đây.”
Tề Dự ở đằng sau không có động tĩnh gì, ánh mắt luôn nhìn về phía sau.
Nhìn chằm chằm vào mấy mảnh y phục bị cắn rách đó.
Đột nhiên, tiếng khóc của một đứa trẻ vọng ra từ trong hang.
Hai người nhìn nhau rồi cùng xông vào.
Nhưng hắn chợt khựng lại.
“Cô có thể đánh nó thắng không?”
“Gì cơ? Không phải ngài đang tu đạo sao? Con yêu quái nhỏ này cũng không xử lí nổi sao?”
Nàng cảm nhận được con yêu quái này kém hơn nàng nghĩ nhiều, nên nàng mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng xem ra lúc này không phải là lúc thích hợp để nói đùa:
“Nếu cô không không được, ta sẽ đi gọi Sơn Hải đạo trưởng đến giúp.”
“Lão Sơn Hải kia sao? Vẫn là nên quên đi, ông ta giống như ngài vậy, đều là đạo đức giả.”
Nói xong, nàng bay vào trong hang.
‘Người phàm’ động tác chậm chạp, khi Tề Dự tiến vào, nàng đã xử lí xong con yêu quái kia rồi.
Mấy đứa trẻ bị mắc kẹt trong hang, trên tay nàng cũng đang bế một đứa.
Nhìn mấy mảnh y phục bên ngòai, quả thật là có hai đứa trẻ đã ch*t.
Tề Dự nhìn chằm chằm con hồ ly đỏ đã lộ nguyên hình trên mặt đất.
Mặc dù đã bị đánh tới lộ nguyên hình, nhưng con hồ ly đó vẫn có thể nói được:
“Ngay khi có yêu thức*, ta liền biết đến ngươi, Lý Hư Hư, cho nên ta bán mạng nâng cao tu vi, thật không ngờ, vẫn là bị ngươi phát hiện.”
*yêu thức: ý thức của yêu quái
Tề Dự nhìn nàng.
Nàng nhanh chóng thanh minh: “Không liên quan đến ta, ta là người tốt, à không, là một hồ ly tốt bụng, trước giờ chưa làm hại ai. Ta không giống như nó.”Sau đó quay sang nói với nó, “Ngươi đừng có mà suy bụng ta ra bụng người, ta không giống như ngươi.”
Nàng sinh ra đã có yêu thức, được kế thừa rất nhiều tu vi, đương nhiên cũng biết một số biện pháp để nâng cao tu vi nhanh chóng.
Nhưng nàng chưa bao giờ sử dụng đến nó.
“Hừ, người cũng giống như ta, đều là yêu, ta không tin ngươi chưa từng sử dụng.”
Cái này……………..
Nàng thật sự chưa từng làm mấy chuyện đó.
Nàng liếc nhìn Tề Dự, nếu như không tính chuyện kia.
Nàng nâng cổ nó lên nói:
“Thôi được rồi, dù ta có làm việc xấu hay không thì hôm nay ta cũng phải phế đi tu vi của ngươi, đem ngươi xuống dưới kia để chuộc tội.”
Sau khi ‘chăm sóc’ con hồ ly tinh độc ác kia xong, nàng mới nhìn về phía bọn trẻ.
Bọn trẻ túm tụm lại với nhau, trông rất xanh xao gầy gò, không biết đã chịu đói bao nhiêu ngày rồi.
“Lần này có sáu đứa trẻ mất tích, giờ còn lại bốn người. Vậy hai đứa kia có lẽ…..”
Tề Dự không nói gì, ôm lấy đứa nhỏ nhất nói: “Trở về thôi.”
Nàng bĩu môi.
----------
“Vậy ra, một hồ ly tinh biết yêu thuật như cô lại không câu dẫn nổi thái tử sao?”
Tô Nhất Viễn ngơ ngác nhìn nàng quay lại nằm ườn một góc, năn nỉ nàng kể chuyện nàng và thái tử đã làm gì vào nửa đêm.
Kể chuyện cả đêm, không ngờ cái mà Tô Nhất Viễn để ý chính là việc nàng không thể quyến rũ được Tề Dự.
“Cái này…..thật ra thì về sau ta cũng cảm thấy câu dẫn thái tử cũng quá mạo hiểm, nên đã kịp thời dừng tay lại. Ta nói thế, cô có hiểu không?”
Tô Nhất Viễn trợn mắt: “Cô nghĩ ta tin sao?”
Không tin thì quên đi.
Nàng không thèm để ý đến Tô Nhất Viễn nữa, chuẩn bị đi ngủ.
“Thôi mà, nói cho ta biết đi, cô thật sự đã dùng yêu thuật rồi nhưng thái tử vẫn mảy may không phản ứng gì sao?”
Nàng gật đầu chắc nịch.
Hắn thật sự không phản ứng gì cả.
Dù cảnh tượng có da thịt đến đâu thì hắn ta vẫn bất động.
Dù nàng có ăn mặc đẹp đẽ, câu dẫn đến đâu thì hắn cũng không để ý đến.
Thấy yêu thuật không còn tác dụng gì nữa, tính hiếu thắng của nàng một lần nữa bị khơi dậy.
Nàng, Lý Hư Hư, thành tinh đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy một người đàn ông có thể chịu đựng được lâu như vậy.
Thế nên nàng lấy ra con át chủ bài của mình ---nhập mộng.
Nàng trực tiếp đi vào giấc mơ của thái tử.
Thái tử quả thật không tầm thường tí nào.
Giấc mơ của những người khác khá kì quái, có người mơ mình đang bay, có người mơ mình phát tài, v.v
Nàng những tưởng thái tử sẽ mơ về ngày được đăng cơ.
Nhưng thật không ngờ, trong giấc mơ của hắn, bầu trời mưa liên tục.
Giấc mơ của người khác khi bước vào thì muôn vàn màu sắc, còn giấc mơ của hắn chỉ thấy âm u, sấm sét gió lớn.
Mà nàng cũng phải rất lâu mới tìm được hắn.
Trong giấc mơ……hắn là một đứa trẻ.
Nằm co ro dưới mái hiên, trông rất đáng thương.
Một đứa trẻ mới lớn, nàng cũng không dám làm gì.
Chỉ ngồi cạnh hắn, trò chuyện.
“Đệ đệ, gọi ta là tỷ tỷ.”
Há há, được thái tử gọi là tỷ tỷ, nghĩ thôi cũng khiến nàng thấy sảng khoái quá trời.
Ai dè, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Tiểu tử thối, lớn lên ai không ai ra gì, biến thành tiểu bánh bao mà vẫn phớt lờ người khác.
“Đệ đệ, để ta biểu diễn cho đệ một trò nhé. Sau đó, đệ gọi ta một tiếng tỷ tỷ, có được không?”
Nghe nàng nói xong, rốt cuộc hắn cũng ngẩng mặt lên nhìn.
Nàng đọc thần chú, cơn mưa liền không mưa ở chỗ nàng nữa.
Nhưng những chỗ khác vẫn bị mưa dày hạt.
Nàng nhướng mày nhìn hắn: “Thế nào? Có phải thấy tỷ tỷ cực kỳ lợi hại không?”
Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé vẫy vài cái----
Cơn mưa liền tạnh.
“Đệ đệ đệ---“
Cả cơ thể nàng lúc đó, à không, cả phần hồ ly của nàng nữa, không ổn rồi.
Đuôi hồ ly tinh cũng suýt chút nữa bị dọa đến mức lộ ra ngoài rồi.
Nàng đã tưởng tượng ra một đống giả thiết.
Ví dụ như, thái tử cũng là yêu.
Nhưng------
“Có gì lạ đâu, đây là giấc mơ của ta, đương nhiên là ta muốn làm gì thì làm rồi.”
“Hả?”
Điều này thực thực khiến nàng ngu luôn.
Nàng sống hàng trăm năm nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người nhận ra được bản thân đang trong giấc mơ.
Hơn nữa, nàng và hắn tựa hồ có chút hơn thua, nàng biến thành một nhành hoa, hắn cũng biến thành một nhành hoa, nàng biến thành con vịt quay, hắn cũng không chịu thua, cũng biến thành con vịt quay giống hệt vậy.
Vốn dĩ nàng thấy hắn tránh mưa dưới mái hiên rất đáng thương, muốn trở thành một tỷ tỷ tốt bụng chọc cho hắn vui.
Cuối cùng thì sao, vui thì có vui, nhưng nàng không khác gì trò hề.
“Cho cô xem cái này.”
Hắn nói xong, nàng nhìn sang.
Trên bầu trời, cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Cũng rất đẹp.
Giây tiếp theo, hắn liền phất tay biến cầu vồng biến mất: “Xem xong rồi, cô nên ra khỏi giấc mơ của ta được rồi.”
Sau đó, nàng bị đẩy ra.
Nói cách khác, lại một lần nữa, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như này.
Ban đầu nàng nghĩ hắn đã tu luyện yêu thuật gì đó.
Nhưng ai ngờ, ngày hôm sau, hắn dường như không nhớ gì cả.
Nhìn thấy nàng vẫn như nhìn không khí.
Cảm giác như trong mơ nàng bị hắn đùa giỡn vậy.
Trong cơn tức giận, nàng cố gắng cách xa hắn càng xa càng tốt.
Sau khi bị phát hiện, hắn cũng không có hành động gì.
Chỉ là trực tiếp kéo nàng lên núi.
“Cô cũng nghe rồi đấy, gần đây có nhiều đứa trẻ mất tích, khiến lòng dân hoang mang.”
Nàng gật gật đầu: “Ta biết, nhưng liên quan gì đến ta?”
Thật ra thì trong chuyện này nàng đã bắt đầu điều tra rồi.
Nhưng, việc họ trực tiếp bắt nàng tống vào tù khiến nàng rất tức giận, lúc này nàng không muốn nói một lời nào với Tề Dự.
Chuyện này nàng sẽ giải quyết, nhưng nàng cũng không muốn cho Tề Dự có cơ hội để lập công.
Nhưng thật không ngờ, hắn lại đột nhiên cúi người xuống:
“Xin lỗi……..sau khi nhận được tin cô hay đi lên núi, Kinh Triệu Phủ Doãn liền điều quân đến tìm cô.”
Thấy nàng không nói gì, hắn nói tiếp: “Đúng là ta có có tâm tư riêng, lúc mới đầu cũng không xác định được cô là….hồ ly tinh, thẳng đến khi cảm nhận được cô……”
Hắn cứ nói ngập ngừng….
Nàng cười nhẹ vài tiếng, đột nhiên đuôi liền biến ra.
Nàng ôm đuôi vuốt ve vài cái: “Sao vậy? Cảm nhận được yêu khí của ta sao? Thái tử điện hạ không phải là tín Phật sao? Sao đột nhiên lại dính líu đến Đạp pháp của Đạo sĩ vậy?”
Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Nàng còn nghe thấy tiếng Tề Dự nuốt nước bọt.
“Quên đi, đường đường là một thái tử, hóa ra ngài cũng chỉ là một kẻ đạo đức gỉa mà thôi.” Nàng buông đuôi của mình xuống, phất tay biến nó biến mất.
Một người tín Phật thật sự, sao có thể tùy ý thay đổi tín ngưỡng của mình được cơ chứ?
Câu trả lời chỉ có một, đó là thực ra không có tín ngưỡng gì ở đây cả.
Tin vào Phật cũng chỉ là lớp ngụy trang của hắn mà thôi.
“Đi thôi.” Nàng dẫn hắn đi đến một ngọn núi khác.
Núi Vân Trung ở ngoài thành là nơi nàng ra vào nhiều nhất, những con vật to nhỏ ở đây nàng đều biết, trước giờ chưa nghe qua còn có một con yêu quái nào khác.
Nhưng nơi những đứa trẻ mất tích quả thật có rất nhiều yêu khí, nên nàng muốn thử đi sang ngọn núi khác thăm dò.
Điều kì lạ là ngọn núi bí ẩn này lại không có bất kì con vật nào sinh sống cả.
Ngay cả một con khỉ leo trèo cũng không có.
Điều này có thể chứng minh con yêu quái kia có ý thức độc chiếm địa bàn lớn, hoặc có thể là nó đã làm gì với những con vật kia.
“Ý của cô là, có thể còn có con yêu quái khác?” Tề Dự cau mày nói, “Nhưng ta nghe Sơn Hải đạo trưởng nói, gần một trăm năm nay, Kinh Thành không xuất hiện một con yêu quái nào.”
Nàng liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ta cũng là yêu.”
Hắn im lặng một lúc, nàng tiếp tục đi về phía trước thì đột nhiên hắn nói: “Cô….không tính.”
Nàng nhướng mày: “Ngài coi thường ta sao?”
“Mặc dù cô là yêu, nhưng lại không có bất kì thú tính nào của yêu.”
“Ồ? Sao ngài lại biết rõ về ta như vậy?”
“Ta….”
“Đợi đã…..”
Nàng ngăn Tề Dự lại, “Có yêu khí, hơn nữa khá mạnh.”
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay của nàng nói: “Có thể biết đó là yêu quái gì không?”
“Chắc cũng là hồ ly.” Nàng nghiêm túc nói, “Yêu khí mạnh như vậy, có thể là nó đang tu luyện, nhưng đạo hạnh hẳn là không cao bằng ta.”
Bàn tay hắn lại càng nắm chặt hơn.
“Thái tử cũng biết sợ sao?” Nàng nhẹ nhàng kéo hắn đi về phía trước, “Vậy ngài phải cẩn thận, hồ ly bọn ta giỏi nhất là quyến rũ người khác.”
Nói xong, nàng cười giễu cợt: “À, quên mất, thái tử gia là một quân tử, hồ ly bình thường không thể quyến rũ được ngài, ngay cả ta cũng thất bại.”
Nghe nàng trêu chọc như vậy, Tề Dự dường như không có chút phản ứng gì.
Mãi đến khi hai người đến gần cửa hang, nàng mới nghe thấy Tề Dự nói:
“Thực ra….”
“Đừng nói gì.”
Nàng nhanh chóng ngắt lời hắn.
May mà con yêu quái bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng…….
Nàng nhìn những mảnh y phục rách tả tơi ở trước cửa hang.
Màu sắc tươi sáng, xét về kích thước thì có lẽ là của những đứa trẻ.
Y phục đã tan tành đến thế rồi, đừng nói là người còn nguyên vẹn hay không?
“Yêu khí nặng như vậy, hiển nhiên là trong thời gian ngắn dùng ngoại lực để nâng cao tu vi, có thể là nó không có nội đan trong cơ thể nên mới phải dùng cách này.”
Nàng lắc lắc đầu, có chút khó tin: “Truyền thuyết có kể, đồng nam đồng nữ đều có thể tự mình tu luyện để nâng cao tu vi, ai mà ngờ được bây giờ lại xuất hiện loại tà môn bất đạo ở đây.”
Tề Dự ở đằng sau không có động tĩnh gì, ánh mắt luôn nhìn về phía sau.
Nhìn chằm chằm vào mấy mảnh y phục bị cắn rách đó.
Đột nhiên, tiếng khóc của một đứa trẻ vọng ra từ trong hang.
Hai người nhìn nhau rồi cùng xông vào.
Nhưng hắn chợt khựng lại.
“Cô có thể đánh nó thắng không?”
“Gì cơ? Không phải ngài đang tu đạo sao? Con yêu quái nhỏ này cũng không xử lí nổi sao?”
Nàng cảm nhận được con yêu quái này kém hơn nàng nghĩ nhiều, nên nàng mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng xem ra lúc này không phải là lúc thích hợp để nói đùa:
“Nếu cô không không được, ta sẽ đi gọi Sơn Hải đạo trưởng đến giúp.”
“Lão Sơn Hải kia sao? Vẫn là nên quên đi, ông ta giống như ngài vậy, đều là đạo đức giả.”
Nói xong, nàng bay vào trong hang.
‘Người phàm’ động tác chậm chạp, khi Tề Dự tiến vào, nàng đã xử lí xong con yêu quái kia rồi.
Mấy đứa trẻ bị mắc kẹt trong hang, trên tay nàng cũng đang bế một đứa.
Nhìn mấy mảnh y phục bên ngòai, quả thật là có hai đứa trẻ đã ch*t.
Tề Dự nhìn chằm chằm con hồ ly đỏ đã lộ nguyên hình trên mặt đất.
Mặc dù đã bị đánh tới lộ nguyên hình, nhưng con hồ ly đó vẫn có thể nói được:
“Ngay khi có yêu thức*, ta liền biết đến ngươi, Lý Hư Hư, cho nên ta bán mạng nâng cao tu vi, thật không ngờ, vẫn là bị ngươi phát hiện.”
*yêu thức: ý thức của yêu quái
Tề Dự nhìn nàng.
Nàng nhanh chóng thanh minh: “Không liên quan đến ta, ta là người tốt, à không, là một hồ ly tốt bụng, trước giờ chưa làm hại ai. Ta không giống như nó.”Sau đó quay sang nói với nó, “Ngươi đừng có mà suy bụng ta ra bụng người, ta không giống như ngươi.”
Nàng sinh ra đã có yêu thức, được kế thừa rất nhiều tu vi, đương nhiên cũng biết một số biện pháp để nâng cao tu vi nhanh chóng.
Nhưng nàng chưa bao giờ sử dụng đến nó.
“Hừ, người cũng giống như ta, đều là yêu, ta không tin ngươi chưa từng sử dụng.”
Cái này……………..
Nàng thật sự chưa từng làm mấy chuyện đó.
Nàng liếc nhìn Tề Dự, nếu như không tính chuyện kia.
Nàng nâng cổ nó lên nói:
“Thôi được rồi, dù ta có làm việc xấu hay không thì hôm nay ta cũng phải phế đi tu vi của ngươi, đem ngươi xuống dưới kia để chuộc tội.”
Sau khi ‘chăm sóc’ con hồ ly tinh độc ác kia xong, nàng mới nhìn về phía bọn trẻ.
Bọn trẻ túm tụm lại với nhau, trông rất xanh xao gầy gò, không biết đã chịu đói bao nhiêu ngày rồi.
“Lần này có sáu đứa trẻ mất tích, giờ còn lại bốn người. Vậy hai đứa kia có lẽ…..”
Tề Dự không nói gì, ôm lấy đứa nhỏ nhất nói: “Trở về thôi.”
Nàng bĩu môi.
----------
“Vậy ra, một hồ ly tinh biết yêu thuật như cô lại không câu dẫn nổi thái tử sao?”
Tô Nhất Viễn ngơ ngác nhìn nàng quay lại nằm ườn một góc, năn nỉ nàng kể chuyện nàng và thái tử đã làm gì vào nửa đêm.
Kể chuyện cả đêm, không ngờ cái mà Tô Nhất Viễn để ý chính là việc nàng không thể quyến rũ được Tề Dự.
“Cái này…..thật ra thì về sau ta cũng cảm thấy câu dẫn thái tử cũng quá mạo hiểm, nên đã kịp thời dừng tay lại. Ta nói thế, cô có hiểu không?”
Tô Nhất Viễn trợn mắt: “Cô nghĩ ta tin sao?”
Không tin thì quên đi.
Nàng không thèm để ý đến Tô Nhất Viễn nữa, chuẩn bị đi ngủ.
“Thôi mà, nói cho ta biết đi, cô thật sự đã dùng yêu thuật rồi nhưng thái tử vẫn mảy may không phản ứng gì sao?”
Nàng gật đầu chắc nịch.
Hắn thật sự không phản ứng gì cả.
Dù cảnh tượng có da thịt đến đâu thì hắn ta vẫn bất động.
Dù nàng có ăn mặc đẹp đẽ, câu dẫn đến đâu thì hắn cũng không để ý đến.
Thấy yêu thuật không còn tác dụng gì nữa, tính hiếu thắng của nàng một lần nữa bị khơi dậy.
Nàng, Lý Hư Hư, thành tinh đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy một người đàn ông có thể chịu đựng được lâu như vậy.
Thế nên nàng lấy ra con át chủ bài của mình ---nhập mộng.
Nàng trực tiếp đi vào giấc mơ của thái tử.
Thái tử quả thật không tầm thường tí nào.
Giấc mơ của những người khác khá kì quái, có người mơ mình đang bay, có người mơ mình phát tài, v.v
Nàng những tưởng thái tử sẽ mơ về ngày được đăng cơ.
Nhưng thật không ngờ, trong giấc mơ của hắn, bầu trời mưa liên tục.
Giấc mơ của người khác khi bước vào thì muôn vàn màu sắc, còn giấc mơ của hắn chỉ thấy âm u, sấm sét gió lớn.
Mà nàng cũng phải rất lâu mới tìm được hắn.
Trong giấc mơ……hắn là một đứa trẻ.
Nằm co ro dưới mái hiên, trông rất đáng thương.
Một đứa trẻ mới lớn, nàng cũng không dám làm gì.
Chỉ ngồi cạnh hắn, trò chuyện.
“Đệ đệ, gọi ta là tỷ tỷ.”
Há há, được thái tử gọi là tỷ tỷ, nghĩ thôi cũng khiến nàng thấy sảng khoái quá trời.
Ai dè, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Tiểu tử thối, lớn lên ai không ai ra gì, biến thành tiểu bánh bao mà vẫn phớt lờ người khác.
“Đệ đệ, để ta biểu diễn cho đệ một trò nhé. Sau đó, đệ gọi ta một tiếng tỷ tỷ, có được không?”
Nghe nàng nói xong, rốt cuộc hắn cũng ngẩng mặt lên nhìn.
Nàng đọc thần chú, cơn mưa liền không mưa ở chỗ nàng nữa.
Nhưng những chỗ khác vẫn bị mưa dày hạt.
Nàng nhướng mày nhìn hắn: “Thế nào? Có phải thấy tỷ tỷ cực kỳ lợi hại không?”
Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé vẫy vài cái----
Cơn mưa liền tạnh.
“Đệ đệ đệ---“
Cả cơ thể nàng lúc đó, à không, cả phần hồ ly của nàng nữa, không ổn rồi.
Đuôi hồ ly tinh cũng suýt chút nữa bị dọa đến mức lộ ra ngoài rồi.
Nàng đã tưởng tượng ra một đống giả thiết.
Ví dụ như, thái tử cũng là yêu.
Nhưng------
“Có gì lạ đâu, đây là giấc mơ của ta, đương nhiên là ta muốn làm gì thì làm rồi.”
“Hả?”
Điều này thực thực khiến nàng ngu luôn.
Nàng sống hàng trăm năm nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người nhận ra được bản thân đang trong giấc mơ.
Hơn nữa, nàng và hắn tựa hồ có chút hơn thua, nàng biến thành một nhành hoa, hắn cũng biến thành một nhành hoa, nàng biến thành con vịt quay, hắn cũng không chịu thua, cũng biến thành con vịt quay giống hệt vậy.
Vốn dĩ nàng thấy hắn tránh mưa dưới mái hiên rất đáng thương, muốn trở thành một tỷ tỷ tốt bụng chọc cho hắn vui.
Cuối cùng thì sao, vui thì có vui, nhưng nàng không khác gì trò hề.
“Cho cô xem cái này.”
Hắn nói xong, nàng nhìn sang.
Trên bầu trời, cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa.
Cũng rất đẹp.
Giây tiếp theo, hắn liền phất tay biến cầu vồng biến mất: “Xem xong rồi, cô nên ra khỏi giấc mơ của ta được rồi.”
Sau đó, nàng bị đẩy ra.
Nói cách khác, lại một lần nữa, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống như này.
Ban đầu nàng nghĩ hắn đã tu luyện yêu thuật gì đó.
Nhưng ai ngờ, ngày hôm sau, hắn dường như không nhớ gì cả.
Nhìn thấy nàng vẫn như nhìn không khí.
Cảm giác như trong mơ nàng bị hắn đùa giỡn vậy.
Trong cơn tức giận, nàng cố gắng cách xa hắn càng xa càng tốt.
Bình luận facebook