-
Phần 2
Nàng hướng theo Tề Dự hành lễ: “Đa tạ thái tử gia đã ra tay cứu giúp.”
Tề Dự còn chưa kịp nói gì, Khương Tầm đã đi qua: “Biểu ca, sao huynh cũng ra ngoài vậy?”
“Cố Chính đang chuẩn bị rời thành.”
Không sai, Khương gia là nhà bên ngoại của thái tử.
“Là vì vụ án đứa trẻ mất tích sao?”
Tề Dự gật gật đầu: “Phụ hoàng phái ta đi xem tình hình.”
“Cũng thật kì lạ, không hề có dấu vết vùng vẫy nào, đứa trẻ là tự mình đi vào trong núi rồi biến mất.”
Khương Tầm sờ cằm, vẻ mặt nghi hoặc.
Cả hai người họ hiển nhiên đã quên mất còn có một cô nương xinh đẹp đang ở bên cạnh là nàng đây.
Nàng ho nhẹ một tiếng, tìm góc nghiêng đẹp nhất của mình, đi đến trước mặt Khương Tầm: “Đa tạ Khương tiểu tướng quân ra tay cứu giúp.”
Khương Tầm chưa kịp lên tiếng, thì Tề Dự đã nói:
“Sao cô còn chưa đi?”
Một nam tử hán như hắn, sao có thể ăn nó lỗ mãng như vậy?
Ánh mắt nàng long lanh nhìn Khương Tầm: “Khương tướng quân, tiểu nữ vừa rồi suýt ch*t dưới vó ngựa, bây giờ vẫn còn rất hoảng sợ. Để cảm tạ ngài với thái tử, không bằng để tiểu nữ….”
Lời còn chưa dứt, Khương Tầm đã xua tay : “Một cô nương như cô, về sau tốt nhất đừng tùy tiện đi ra ngoài.”
Éc.
Tề Dự nhảy lên ngựa: “Lý….. à không….”
Hắn nhếch môi cười: “Chu tiểu thư, ta khuyên cô nên tự lượng sức mình.”
Nói xong liền cưỡi ngựa đi.
Thấy Khương Tầm còn đứng đó, hắn quay người lại thúc giục: “Đi thôi!”
“Không phải chứ, hắn có bệnh à?”
Cả đêm hôm đó, nàng không ngủ được, đành ngồi dậy.
Càng nghĩ càng tức.
Hai người này trông điên như nhau.
Còn có ánh mắt lúc Tề Dự nhìn nàng trước khi rời đi cũng rất lạ, nàng luôn cảm giác hắn biết tất cả.
Hắn ta sẽ không thật sự nhận ra nàng đó chứ?
Nàng lại nằm xuống.
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Ch*t tiệt, không được, phải đi tìm kẻ đầu xỏ.
Nửa đêm, nàng đánh thức Tô Nhất Viễn.
“AHhhhhh có maaaaa!”
Nàng đánh nhẹ vào vai nàng ta:
“Ma mẹ gì, là ta.”
Nàng phất tay áo, đèn đốt trong phòng liền sáng trưng.
“Ahhhhh yêu quái!”
Nàng dùng hai tay bịt miệng nàng ta lại.
Vẻ mặt Tô Nhất Viễn kinh hãi, khi nhìn rõ xung quanh liền kéo tay nàng xuống:
“Nửa đêm cô lẻn vào phòng ta, ta không sợ được sao? Mấy ngày rồi không gặp, cô nghĩ được cách quyến rũ Khương Tầm rồi sao? Mau dạy ta đi, để ta đi bắt chàng ấy.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời: “Cô có thể thay đổi mục tiêu không, Khương Tầm không được.”
“Tại sao? Khương Tầm đẹp trai như vậy.”
“Pang…..” Ván giường bị đập mạnh.
To hơn nữa là giọng nói của Tô Nhất Viễn: “Không phải chứ, chàng ấy có bệnh? Đại Thanh phải chịu án diệt vong sao, mấy năm chinh chiến khiến chàng ấy không được rồi sao? Sao nhân gian lại khốc liệt như vậy? Nói không chừng một ngày nào đó chàng ấy bị cô nương nhà người ta cướp về nhà làm đồng dưỡng phu* thì làm sao?”
*Đồng dưỡng phu: đại khái là chỉ một nam nhân yếu ớt, bị bắt về ở rể, không có tiếng nói.
“Hả?” Nàng nghi ngờ nhìn Tô Nhất Viễn. “Cô đang nói cái gì vậy?”
Tô Nhất viễn ho khan hai tiếng, nói: “Không có gì. Dù sao thì, Khương Tầm như vậy thì chó cũng không gả! Đổi, phải đổi người! Chờ ta, chờ ta tìm được người tốt hơn!”
“Vậy chỗ vàng đó….”
Tô Nhất Viễn xua tay: “Cho cô rồi! Đều là của cô! Cứ coi như phí tổn thất tinh thần cho cô đi.”
“Được.”
Nàng lại phất tay, nến trong phòng đã tắt.
Nàng bay ra ngoài, không thèm để ý đến ánh mắt của Tô Nhất Viễn.
Chỉ là, vì tai quá tinh, chợt nghe tiếng lầm bầm sau lưng: “Thủ thuật này thật quá là lợi hại aaa, còn có thể bay được. Không biết trên đó có sợi dây nào không.”
Nàng không quan sát kĩ, suýt thì ngã.
Tô Nhất Viễn này , sợ là thần kinh có chút vấn đề.
Không phải, Tô Nhất Viễn này không phải là thần kinh có chút vấn đề mà là bị điên.
Làm gì có cô nương nhà ai lại thích ba nam nhân trong vòng một tháng?
-------------------
“Tân Khoa Thám Hoa? Con trai nhà Trần Tướng?”
Tô Nhất Viễn quỳ xuống trước mặt nàng, gật đầu như một con cún: “ Đúng vậy, đúng vậy, cô biết đấy, Thám Hoa cũng rất đẹp trai.”
“Cho nên……yêu cầu chọn ý trung nhân của cô là đẹp trai sao?”
“Đúng vậy.” Tô Nhất Viễn gãi gãi đầu, “Nhà ta giàu có, nam nhân ngoài để bổ mắt ra thì còn có tác dụng gì nữa?”
Nàng cười một cách bí hiểm, lấy ra một cuốn sách từ trong hộc tủ: “Em gái này, về đọc cho kĩ.”
“Eooo, ta không thích.” Nàng ta giống như nhìn phải thứ gì đó dơ bẩn, “Kinh ch*t đi được, tại sao nữ nhân cứ phải dựa vào nam nhân cơ chứ?”
Nàng nhìn cuốn sách của mình bị Tô Nhất Viễn ném vào hồ cá.
“Cho nên cô vừa mắt một nam nhân, nhưng không muốn tự mình đi thử, thật ra là vì ghét bỏ sao?”
“Đúng vậy. Cô để ý mà xem, thái tử với Khương Tầm đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Nếu như ta tự mình đi, chỉ sợ là bị ám ảnh không dám lại gần nam nhân mất.”
Cái này khá khó nói.
Là cực kì khó nói mới nói.
Nàng dùng đuôi biến thành bàn tay nhéo nhéo hai má của Tô Nhất Viễn, “Bản cô nương đây chưa bao giờ bị người khác lợi dụng như này.”
Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa nàng ta một chút, ai ngờ, cô nương này lại giống như hổ, trực tiếp tóm lấy chân nàng, “Ôi mẹ ơi, giống y như thật, cô có nhiều đạo cụ xịn thật đấy.”
“Sư phụ của cô là ai vậy? Ai mà lại lợi hại như vậy? Vậy, sau này Vọng Nguyệt Các của các cô sẽ biến thành rạp diễn sao?”
“Đợi đã, đây là lông hồ ly thật sao? Nói đi, cô đã gi*t bao nhiêu con hồ ly rồi?”
Nói xong, nàng ta lùi lại vài bước, nói: “Không thể tùy ý gi*t động vật, huống hồ cô còn lột da lấy lông, cô như vậy là quá tàn nhẫn rồi.”
Nàng biến lại như cũ.
Cô nương này không phải là con hổ bình thường mà là một con hổ bị động kinh.
“Giả đấy, một cô gái yểu điệu như ta, sao có thể dùng lông thật được cơ chứ?”
“Cũng đúng.” Tô Nhất Viễn thu tay lại, đột nhiên hưng phấn nhìn xuống lầu: “Mau, mau lại đây nhìn, Thám Hoa Lang đang đi diễu hành.”
Tên Thám Hoa Lang này tên thật là Trần Lãng.
Cậu ta cũng giống như tên của mình vậy- phong thần tuấn lãng.
Khi Thám Hoa Lang đi ngang qua, mấy cô nương ở xung quang đã ném khăn tay, hoa và những thứ khác về phía cậu ta.
Tô Nhất Viễn phấn khích đến mức ném cả mạn che mặt xuống.
Nàng trực tiếp điều kiển tấm mạn bay vào ngực của Trần Lãng.
Quả nhiên, Trần Lãng nhìn về phía này, lại không ngờ được Tô Nhất Viễn không được cái nước non gì, sợ hãi lẩn trốn.
Nàng nghiến răng cố gắng nở nụ cười thật tươi với Thám Hoa Lang.
Sau đó tận mắt thấy Thám Hoa Lang lơ đãng, suýt thì ngã từ trên lưng ngựa.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tô đại tiểu thư, vị Thám Hoa Lang này của cô có chút không được………..”
“Rầm”
Còn chưa kịp nói hết thì cửa phòng đã bị mở ra một cách thô bạo.
“Phủ Kinh Triệu điều tra án.”
“Lý Hư Hư, cô làm cái quái gì vậy?” Bị bắt vào đại lao, Tô Nhất Viễn vừa khóc vừa la: “Ta tạo ra cái nghiệp gì cơ chứ, đến mấy nơi chim không thèm ị còn đỡ, vậy mà giờ còn bị giam trong đại lao.”
Nàng bịt tai lại, bất lực không biết làm thế nào.
Nữ nhi của gia tộc giàu nhất Hoàng Thành có khác, kêu thảm thiết đến mức lính canh cũng không hiểu được nàng ta kêu cái gì.
Bị bắt đi như này, chung quy lại cũng là vì nghi ngờ nàng đã bắt cóc những đứa trẻ.
Bởi vì, nàng nuôi hồ ly.
Bây giờ đang là mùa đông, những con hồ ly trên núi rất khó tìm thức ăn.
Là một hồ ly tinh, nàng đã tu luyện để trở thành yêu, đương nhiên cũng không thể để những hồ ly nhỏ khác ch*t đói.
Vì thế nàng thỉnh thoảng kiếm chút thịt mang lên núi cho chúng ăn.
Nàng luôn cố tránh mặt người khác để lên núi nhưng không ngờ vẫn bị nhìn thấy.
Trong đại lao, nàng ngồi chưa kịp ấm mông thì đã bị đưa đi thẩm vấn.
“Mùng ba tháng trước, ngươi lên núi Vân Môn làm gì?”
Người của Kinh Triệu Duẫn thần bí ngồi ở trước mặt, còn vị thái tử kia thì ngồi ở một bên, gương mặt không chút biểu cảm nhìn nàng.
“Đi cho hồ ly ăn.”
“Ngươi nuôi hồ ly?”
“Không phải, chỉ là những con hồ ly hoang dã mà thôi.”
Nàng đã giải thích toàn bộ quá trình cho hồ ly ăn, kĩ đến mức bọn họ không thể tìm ra sơ hở.
Nhưng mấy người đó vẫn cho rằng nàng chính là người đã làm việc đó nên đã liên tục tra hỏi.
“Tại sao ngươi chỉ cho hồ ly ăn mà lại không cho những động vật khác?”
“Có phải ngươi có năng lực đặc biệt có thể khống chế hồ ly không?”
“Ngươi là yêu sao? Là ngươi đã gi*t những đứa trẻ đó sao?”
Câu cuối cùng, người thẩm vấn đập bàn đứng dậy.
Tề Dự vẫn không lên tiếng.
Nàng mím môi: “Không phải ta, ngoài việc cho hồ ly nhỏ ăn ra, ta hầu như đều không ra ngoài.”
“Vậy ngươi giải thích thế nào về thi thể của mười đứa trẻ đều dính đầy lông hồ ly và vết cào.”
“Hả?” Nàng hơi sốc khi nghe tin này.
Lông hồ ly và vết cào?
Nàng chắc chắn rằng những con hồ ly nàng nuôi không thể nào hại người được.
Nhưng…..
Trong nhất thời, tay nàng muốn thoát ra khỏi xiềng xích, muốn bay đến đó xem tình hình.
Ai mà biết được, nhân lúc nàng không để ý, Tề Dự đã đến đứng bên cạnh.
Nàng không biết tại sao, khoảnh khắc bàn tay hắn chạm nhẹ vào tay nàng, nàng liền không thể sử dụng được bất kì ma thuật nào.
Thế giới này, có rất ít yêu quái có thể tu luyện thành hình người, nàng đã tu luyện thành hình người được ba bốn trăm năm nay, nhưng chưa bao giờ gặp qua yêu quái, nên cũng không hại người gì.
Không ngờ tới, ngay lúc nàng muốn động tay thì lại bị giữ lại.
Nàng kinh ngạc nhìn Tề Dự: “Người….”
Tề Dự phất phất tay sau lưng, tên thẩm vấn liền đi ra ngoài.
Nàng nhìn xuống tay hắn, trên đó có một chiếc nhẫn, một loại pháp khí của Đạo giáo có tác dụng trấn áp linh khí trong cơ thể của nàng.
Nàng cười mỉa mai rồi quay đi:
“Không biết thái tử gia muốn chỉ giáo điều gì?”
“Lý Hư Hư.” Tề Dự nhìn nàng chằm chằm, nghiêng người, “Một năm trước, trong Kinh Thành xuất hiện Vọng Nguyệt Các, chỉ nhận dưỡng nữ, bán nghệ chứ không bán thân. Đương nhiên, nếu những cô nương muốn rời khỏi đó thì bà chủ cũng không ngăn cản.”
Bỏ qua sự bàng hoàng của nàng, hắn nói tiếp: “Thời điểm Vọng Nguyệt Các xuất hiện cũng khá là trùng hợp, ngay sau khi Long Nguyệt Các ở Tô Châu đóng cửa, hình thức hoạt động cũng giống hệt.”
“Mà cũng thật trùng hợp, Long Nguyệt Các với Vọng Nguyệt Các đều là do một cô nương gây dựng lên. Long Nguyệt Các mở cửa hơn hai mươi năm nhưng diện mạo của bà chủ vẫn không thay đổi. Sau khi Long Nguyệt Các đóng cửa, người đó cũng hoàn toàn biến mất.”
“Lý Hư Hư, nếu ta đoán không lầm thì bà chủ của Long Nguyệt Các là cô phải không?”
Nàng ngả người về phía sau, nói:
“Thái tử điện hạ đang kể chuyện cười sao, làm sao có chuyện trẻ mãi không già như vậy….”
“Nếu đó không phải là con người thì sao?” Tề Dự đứng dậy, “Có người từng nhìn thấy một con hồ ly chín đuôi trong hoa viên ở Tô Châu, nhưng trong nháy mắt nó liền biến mất. Có người đoán rằng nó là một con quỷ. Lý Hư Hư, con hồ ly trắng đó, là cô phải không?”
Nàng định tiếp tục phủ nhận.
Nhưng hắn lại hơi lùi lại, đưa tay lên xoa tóc nàng, sau đó nàng liền có cảm giác bản thân bị kéo gần lại.
Lúc hắn đưa tay xoa một lần nữa, đôi tai hồ ly của nàng bất giác mọc ra, bị hắn véo nhẹ một cái.
Xong đời nàng rồi, đuôi hồ ly của nàng không bị lộ ra ngoài nhưng cái tai lại phản bội trước rồi.
Tề Dự còn chưa kịp nói gì, Khương Tầm đã đi qua: “Biểu ca, sao huynh cũng ra ngoài vậy?”
“Cố Chính đang chuẩn bị rời thành.”
Không sai, Khương gia là nhà bên ngoại của thái tử.
“Là vì vụ án đứa trẻ mất tích sao?”
Tề Dự gật gật đầu: “Phụ hoàng phái ta đi xem tình hình.”
“Cũng thật kì lạ, không hề có dấu vết vùng vẫy nào, đứa trẻ là tự mình đi vào trong núi rồi biến mất.”
Khương Tầm sờ cằm, vẻ mặt nghi hoặc.
Cả hai người họ hiển nhiên đã quên mất còn có một cô nương xinh đẹp đang ở bên cạnh là nàng đây.
Nàng ho nhẹ một tiếng, tìm góc nghiêng đẹp nhất của mình, đi đến trước mặt Khương Tầm: “Đa tạ Khương tiểu tướng quân ra tay cứu giúp.”
Khương Tầm chưa kịp lên tiếng, thì Tề Dự đã nói:
“Sao cô còn chưa đi?”
Một nam tử hán như hắn, sao có thể ăn nó lỗ mãng như vậy?
Ánh mắt nàng long lanh nhìn Khương Tầm: “Khương tướng quân, tiểu nữ vừa rồi suýt ch*t dưới vó ngựa, bây giờ vẫn còn rất hoảng sợ. Để cảm tạ ngài với thái tử, không bằng để tiểu nữ….”
Lời còn chưa dứt, Khương Tầm đã xua tay : “Một cô nương như cô, về sau tốt nhất đừng tùy tiện đi ra ngoài.”
Éc.
Tề Dự nhảy lên ngựa: “Lý….. à không….”
Hắn nhếch môi cười: “Chu tiểu thư, ta khuyên cô nên tự lượng sức mình.”
Nói xong liền cưỡi ngựa đi.
Thấy Khương Tầm còn đứng đó, hắn quay người lại thúc giục: “Đi thôi!”
“Không phải chứ, hắn có bệnh à?”
Cả đêm hôm đó, nàng không ngủ được, đành ngồi dậy.
Càng nghĩ càng tức.
Hai người này trông điên như nhau.
Còn có ánh mắt lúc Tề Dự nhìn nàng trước khi rời đi cũng rất lạ, nàng luôn cảm giác hắn biết tất cả.
Hắn ta sẽ không thật sự nhận ra nàng đó chứ?
Nàng lại nằm xuống.
Trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Ch*t tiệt, không được, phải đi tìm kẻ đầu xỏ.
Nửa đêm, nàng đánh thức Tô Nhất Viễn.
“AHhhhhh có maaaaa!”
Nàng đánh nhẹ vào vai nàng ta:
“Ma mẹ gì, là ta.”
Nàng phất tay áo, đèn đốt trong phòng liền sáng trưng.
“Ahhhhh yêu quái!”
Nàng dùng hai tay bịt miệng nàng ta lại.
Vẻ mặt Tô Nhất Viễn kinh hãi, khi nhìn rõ xung quanh liền kéo tay nàng xuống:
“Nửa đêm cô lẻn vào phòng ta, ta không sợ được sao? Mấy ngày rồi không gặp, cô nghĩ được cách quyến rũ Khương Tầm rồi sao? Mau dạy ta đi, để ta đi bắt chàng ấy.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời: “Cô có thể thay đổi mục tiêu không, Khương Tầm không được.”
“Tại sao? Khương Tầm đẹp trai như vậy.”
“Pang…..” Ván giường bị đập mạnh.
To hơn nữa là giọng nói của Tô Nhất Viễn: “Không phải chứ, chàng ấy có bệnh? Đại Thanh phải chịu án diệt vong sao, mấy năm chinh chiến khiến chàng ấy không được rồi sao? Sao nhân gian lại khốc liệt như vậy? Nói không chừng một ngày nào đó chàng ấy bị cô nương nhà người ta cướp về nhà làm đồng dưỡng phu* thì làm sao?”
*Đồng dưỡng phu: đại khái là chỉ một nam nhân yếu ớt, bị bắt về ở rể, không có tiếng nói.
“Hả?” Nàng nghi ngờ nhìn Tô Nhất Viễn. “Cô đang nói cái gì vậy?”
Tô Nhất viễn ho khan hai tiếng, nói: “Không có gì. Dù sao thì, Khương Tầm như vậy thì chó cũng không gả! Đổi, phải đổi người! Chờ ta, chờ ta tìm được người tốt hơn!”
“Vậy chỗ vàng đó….”
Tô Nhất Viễn xua tay: “Cho cô rồi! Đều là của cô! Cứ coi như phí tổn thất tinh thần cho cô đi.”
“Được.”
Nàng lại phất tay, nến trong phòng đã tắt.
Nàng bay ra ngoài, không thèm để ý đến ánh mắt của Tô Nhất Viễn.
Chỉ là, vì tai quá tinh, chợt nghe tiếng lầm bầm sau lưng: “Thủ thuật này thật quá là lợi hại aaa, còn có thể bay được. Không biết trên đó có sợi dây nào không.”
Nàng không quan sát kĩ, suýt thì ngã.
Tô Nhất Viễn này , sợ là thần kinh có chút vấn đề.
Không phải, Tô Nhất Viễn này không phải là thần kinh có chút vấn đề mà là bị điên.
Làm gì có cô nương nhà ai lại thích ba nam nhân trong vòng một tháng?
-------------------
“Tân Khoa Thám Hoa? Con trai nhà Trần Tướng?”
Tô Nhất Viễn quỳ xuống trước mặt nàng, gật đầu như một con cún: “ Đúng vậy, đúng vậy, cô biết đấy, Thám Hoa cũng rất đẹp trai.”
“Cho nên……yêu cầu chọn ý trung nhân của cô là đẹp trai sao?”
“Đúng vậy.” Tô Nhất Viễn gãi gãi đầu, “Nhà ta giàu có, nam nhân ngoài để bổ mắt ra thì còn có tác dụng gì nữa?”
Nàng cười một cách bí hiểm, lấy ra một cuốn sách từ trong hộc tủ: “Em gái này, về đọc cho kĩ.”
“Eooo, ta không thích.” Nàng ta giống như nhìn phải thứ gì đó dơ bẩn, “Kinh ch*t đi được, tại sao nữ nhân cứ phải dựa vào nam nhân cơ chứ?”
Nàng nhìn cuốn sách của mình bị Tô Nhất Viễn ném vào hồ cá.
“Cho nên cô vừa mắt một nam nhân, nhưng không muốn tự mình đi thử, thật ra là vì ghét bỏ sao?”
“Đúng vậy. Cô để ý mà xem, thái tử với Khương Tầm đều là những nhân vật tai to mặt lớn. Nếu như ta tự mình đi, chỉ sợ là bị ám ảnh không dám lại gần nam nhân mất.”
Cái này khá khó nói.
Là cực kì khó nói mới nói.
Nàng dùng đuôi biến thành bàn tay nhéo nhéo hai má của Tô Nhất Viễn, “Bản cô nương đây chưa bao giờ bị người khác lợi dụng như này.”
Vốn dĩ chỉ muốn hù dọa nàng ta một chút, ai ngờ, cô nương này lại giống như hổ, trực tiếp tóm lấy chân nàng, “Ôi mẹ ơi, giống y như thật, cô có nhiều đạo cụ xịn thật đấy.”
“Sư phụ của cô là ai vậy? Ai mà lại lợi hại như vậy? Vậy, sau này Vọng Nguyệt Các của các cô sẽ biến thành rạp diễn sao?”
“Đợi đã, đây là lông hồ ly thật sao? Nói đi, cô đã gi*t bao nhiêu con hồ ly rồi?”
Nói xong, nàng ta lùi lại vài bước, nói: “Không thể tùy ý gi*t động vật, huống hồ cô còn lột da lấy lông, cô như vậy là quá tàn nhẫn rồi.”
Nàng biến lại như cũ.
Cô nương này không phải là con hổ bình thường mà là một con hổ bị động kinh.
“Giả đấy, một cô gái yểu điệu như ta, sao có thể dùng lông thật được cơ chứ?”
“Cũng đúng.” Tô Nhất Viễn thu tay lại, đột nhiên hưng phấn nhìn xuống lầu: “Mau, mau lại đây nhìn, Thám Hoa Lang đang đi diễu hành.”
Tên Thám Hoa Lang này tên thật là Trần Lãng.
Cậu ta cũng giống như tên của mình vậy- phong thần tuấn lãng.
Khi Thám Hoa Lang đi ngang qua, mấy cô nương ở xung quang đã ném khăn tay, hoa và những thứ khác về phía cậu ta.
Tô Nhất Viễn phấn khích đến mức ném cả mạn che mặt xuống.
Nàng trực tiếp điều kiển tấm mạn bay vào ngực của Trần Lãng.
Quả nhiên, Trần Lãng nhìn về phía này, lại không ngờ được Tô Nhất Viễn không được cái nước non gì, sợ hãi lẩn trốn.
Nàng nghiến răng cố gắng nở nụ cười thật tươi với Thám Hoa Lang.
Sau đó tận mắt thấy Thám Hoa Lang lơ đãng, suýt thì ngã từ trên lưng ngựa.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tô đại tiểu thư, vị Thám Hoa Lang này của cô có chút không được………..”
“Rầm”
Còn chưa kịp nói hết thì cửa phòng đã bị mở ra một cách thô bạo.
“Phủ Kinh Triệu điều tra án.”
“Lý Hư Hư, cô làm cái quái gì vậy?” Bị bắt vào đại lao, Tô Nhất Viễn vừa khóc vừa la: “Ta tạo ra cái nghiệp gì cơ chứ, đến mấy nơi chim không thèm ị còn đỡ, vậy mà giờ còn bị giam trong đại lao.”
Nàng bịt tai lại, bất lực không biết làm thế nào.
Nữ nhi của gia tộc giàu nhất Hoàng Thành có khác, kêu thảm thiết đến mức lính canh cũng không hiểu được nàng ta kêu cái gì.
Bị bắt đi như này, chung quy lại cũng là vì nghi ngờ nàng đã bắt cóc những đứa trẻ.
Bởi vì, nàng nuôi hồ ly.
Bây giờ đang là mùa đông, những con hồ ly trên núi rất khó tìm thức ăn.
Là một hồ ly tinh, nàng đã tu luyện để trở thành yêu, đương nhiên cũng không thể để những hồ ly nhỏ khác ch*t đói.
Vì thế nàng thỉnh thoảng kiếm chút thịt mang lên núi cho chúng ăn.
Nàng luôn cố tránh mặt người khác để lên núi nhưng không ngờ vẫn bị nhìn thấy.
Trong đại lao, nàng ngồi chưa kịp ấm mông thì đã bị đưa đi thẩm vấn.
“Mùng ba tháng trước, ngươi lên núi Vân Môn làm gì?”
Người của Kinh Triệu Duẫn thần bí ngồi ở trước mặt, còn vị thái tử kia thì ngồi ở một bên, gương mặt không chút biểu cảm nhìn nàng.
“Đi cho hồ ly ăn.”
“Ngươi nuôi hồ ly?”
“Không phải, chỉ là những con hồ ly hoang dã mà thôi.”
Nàng đã giải thích toàn bộ quá trình cho hồ ly ăn, kĩ đến mức bọn họ không thể tìm ra sơ hở.
Nhưng mấy người đó vẫn cho rằng nàng chính là người đã làm việc đó nên đã liên tục tra hỏi.
“Tại sao ngươi chỉ cho hồ ly ăn mà lại không cho những động vật khác?”
“Có phải ngươi có năng lực đặc biệt có thể khống chế hồ ly không?”
“Ngươi là yêu sao? Là ngươi đã gi*t những đứa trẻ đó sao?”
Câu cuối cùng, người thẩm vấn đập bàn đứng dậy.
Tề Dự vẫn không lên tiếng.
Nàng mím môi: “Không phải ta, ngoài việc cho hồ ly nhỏ ăn ra, ta hầu như đều không ra ngoài.”
“Vậy ngươi giải thích thế nào về thi thể của mười đứa trẻ đều dính đầy lông hồ ly và vết cào.”
“Hả?” Nàng hơi sốc khi nghe tin này.
Lông hồ ly và vết cào?
Nàng chắc chắn rằng những con hồ ly nàng nuôi không thể nào hại người được.
Nhưng…..
Trong nhất thời, tay nàng muốn thoát ra khỏi xiềng xích, muốn bay đến đó xem tình hình.
Ai mà biết được, nhân lúc nàng không để ý, Tề Dự đã đến đứng bên cạnh.
Nàng không biết tại sao, khoảnh khắc bàn tay hắn chạm nhẹ vào tay nàng, nàng liền không thể sử dụng được bất kì ma thuật nào.
Thế giới này, có rất ít yêu quái có thể tu luyện thành hình người, nàng đã tu luyện thành hình người được ba bốn trăm năm nay, nhưng chưa bao giờ gặp qua yêu quái, nên cũng không hại người gì.
Không ngờ tới, ngay lúc nàng muốn động tay thì lại bị giữ lại.
Nàng kinh ngạc nhìn Tề Dự: “Người….”
Tề Dự phất phất tay sau lưng, tên thẩm vấn liền đi ra ngoài.
Nàng nhìn xuống tay hắn, trên đó có một chiếc nhẫn, một loại pháp khí của Đạo giáo có tác dụng trấn áp linh khí trong cơ thể của nàng.
Nàng cười mỉa mai rồi quay đi:
“Không biết thái tử gia muốn chỉ giáo điều gì?”
“Lý Hư Hư.” Tề Dự nhìn nàng chằm chằm, nghiêng người, “Một năm trước, trong Kinh Thành xuất hiện Vọng Nguyệt Các, chỉ nhận dưỡng nữ, bán nghệ chứ không bán thân. Đương nhiên, nếu những cô nương muốn rời khỏi đó thì bà chủ cũng không ngăn cản.”
Bỏ qua sự bàng hoàng của nàng, hắn nói tiếp: “Thời điểm Vọng Nguyệt Các xuất hiện cũng khá là trùng hợp, ngay sau khi Long Nguyệt Các ở Tô Châu đóng cửa, hình thức hoạt động cũng giống hệt.”
“Mà cũng thật trùng hợp, Long Nguyệt Các với Vọng Nguyệt Các đều là do một cô nương gây dựng lên. Long Nguyệt Các mở cửa hơn hai mươi năm nhưng diện mạo của bà chủ vẫn không thay đổi. Sau khi Long Nguyệt Các đóng cửa, người đó cũng hoàn toàn biến mất.”
“Lý Hư Hư, nếu ta đoán không lầm thì bà chủ của Long Nguyệt Các là cô phải không?”
Nàng ngả người về phía sau, nói:
“Thái tử điện hạ đang kể chuyện cười sao, làm sao có chuyện trẻ mãi không già như vậy….”
“Nếu đó không phải là con người thì sao?” Tề Dự đứng dậy, “Có người từng nhìn thấy một con hồ ly chín đuôi trong hoa viên ở Tô Châu, nhưng trong nháy mắt nó liền biến mất. Có người đoán rằng nó là một con quỷ. Lý Hư Hư, con hồ ly trắng đó, là cô phải không?”
Nàng định tiếp tục phủ nhận.
Nhưng hắn lại hơi lùi lại, đưa tay lên xoa tóc nàng, sau đó nàng liền có cảm giác bản thân bị kéo gần lại.
Lúc hắn đưa tay xoa một lần nữa, đôi tai hồ ly của nàng bất giác mọc ra, bị hắn véo nhẹ một cái.
Xong đời nàng rồi, đuôi hồ ly của nàng không bị lộ ra ngoài nhưng cái tai lại phản bội trước rồi.
Bình luận facebook