• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Hồ Ly Tinh 狐狸精 (2 Viewers)

  • Phần 4

“Đợi đã….” Tô Nhất Viễn đột nhiên nắm lấy tay của nàng, lắc mạnh: “Cũng có một khả năng khác, đó là thái tử cũng là yêu?”

Vấn đề này, nàng cũng đã suy nghĩ từ lâu.

Nhưng-----

“Không thể nào, con yêu quái nào cũng phải có yêu đan trong người, đều có yêu khí quanh thân. Tề Dự không hề có, hơn nữa hắn từ nhỏ đã ở trong cung, mọi người đều nhìn chằm chằm vào, sao có thể là yêu được?”

“Cũng đúng.”

“Thôi được rồi, câu chuyện kết thúc tại đây, giải tán đi ngủ!”

Nàng kéo chăn đắp lên người.

“Không được không được, không phải cô biết yêu thuật sao, nhanh biểu diễn cho ta xem với!!! Ta muốn xem yêu thuật là cái dạng gì~”

Nàng bị nàng ta quấy đến mức không thể chịu đựng được nữa nên đành phải biến ra vài nhân vật nho nhỏ để nàng ta tự mình chơi.

Mấy cái đó thiết lập thời gian không lâu, đủ để nàng ta chơi đến sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nhất Viễn lại đánh thức nàng dậy.

“Đại tỷ, tối qua ta nói chuyện với cô đến nửa đêm, bây giờ cô có thể cho ta ngủ một giấc có được không vậyyyyy?

“Không được, không được, ta nghe nói hoàng thượng đang bàn hỉ sự cho Trần Lãng rồi, ta không thể để người khác cướp chàng ấy đi được.”

“Không.”

Nàng xoay người một cái, từ chối thẳng thừng.

“Xong chuyện, ta sẽ cho ngươi năm trăm lượng vàng.”

Lời vừa nói xong, nàng lập tức vén chăn lên: “Cô nghiêm túc đấy à?”

“Tất nhiên rồi!” Tô Nhất Viễn kiêu ngạo ngẩng cao đầu. “Cả đời lão nương đây, thứ không thiếu nhất….chính là vàng.”

“Vậy thêm năm trăm lượng, tròn một ngàn lượng.”

“ĐƯỢC.”

“Sh—‘

Tô Phủ không hổ là giàu có nhất Kinh Thành.

Một ngàn lượng vàng, nàng mở thêm vài cái Lầu Vọng Nguyệt cũng không kiếm được nhiều như thế.

Đừng trách nàng tham tiền, là do nàng ta cho quá nhiều.

Bình thường sau mỗi khoa cử, hoàng thượng sẽ ban hôn cho những Thám Hoa.

Do tình hình cấp bách, bọn nàng tính làm bắt đầu từ hôm nay.

Nghe ngóng được Trần Lãng sẽ đến Thi quán, hai người trực tiếp giả vờ là học giả, lẻn vào bên trong.

Nam nhân chơi với nhau, luôn có những thứ khác biệt, cho dù là học giả.

“Nghe nói Lý tiểu thư của Lầu Vọng Nguyệt, là một người hoa nhường nguyệt thẹn*, thật đáng tiếc, rất hiếm khi xuất hiện.”
*hoa nhường nguyệt thẹn: Chỉ xinh đẹp trên mức bình thường, hoa cũng không sánh nổi.

“Những cô nương khác ở Lầu Vọng Nguyệt cũng không tồi. hahahhahah”

Sống nhiều năm như vậy, mấy câu bông đùa kiểu này nàng đã sớm quen rồi.

Chỉ là nàng liếc nhìn Tô Nhất Viễn ở bên cạnh cũng không có vẻ gì là ngại ngùng.

Cũng phải, trong một tháng thích đến ba nam nhân, còn có thể là người bình thường được sao?

Người duy nhất cảm thấy khó chịu ở đây, có lẽ là người đang ngồi trước mặt nàng đây – Trần Lãng.

Hai bọn nàng cũng không biết, đường đường là con trai của thừa tướng sao cậu ta có thể trong sáng đến thế.

Chắc cậu ta chưa đến thanh lâu bao giờ đâu nhỉ?

“Hư Hư, ta cảm thấy chàng ấy được.”

Tô Nhất Viễn ghé vào tai nàng, thì thầm.

“Ta cũng cảm thấy thế.”

“Cho nên ta quyết định tự mình bắt lấy chàng ấy, cô ấy à, nên chuyên tâm giải quyết chuyện kia với thái tử đi.”

Không sai, Tề Dự cũng ở đây.

Hắn ngồi ở bên trên, không nói gì.

Trước khi hai nàng đến, nàng đã sử dụng yêu thuật ảo ảnh để ngụy trang biến thành người khác, không ai có thể nhận ra hai người.

Vì thế nàng không lo lắng về việc hắn ta có nhận ra nàng hay không.

Chỉ là nàng luôn có cảm giác lạnh lạnh sau gáy, không thoải mái cho lắm, không lâu sau liền rời đi.

Không ngờ là, chỉ mới qua một đêm thôi đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Sáng sớm hôm sau, một đám đông đã quỳ trước cửa Cung, hò hét nói Thái tử không xứng tại vị.

Nàng nhờ người khác nghe ngóng tình hình.

Thì ra là sau khi cứu được bọn trẻ, Thái tử đã sai người đưa bọn trẻ về nhà.

Hắn nói là những kẻ buôn người đã giấu bọn trẻ trên núi, còn hai đứa trẻ xấu số đã bị thú rừng ăn thịt.

Về mặt logic mà nói, lí do này khá là hợp tình hợp lý.

Dù sao, cũng không thể cho mọi người biết chuyện trên núi có yêu quái, nếu bị đồn ra ngoài lòng dân sẽ rất loạn.

Nhưng hai gia đình có con bị mất nhất quyết đòi giải thích cụ thể vì sao không đưa thi thể con của bọn họ xuống núi, vì sao còn chưa bắt kẻ buôn người kia.

Họ tập hợp nhiều người lại, quỳ trước cửa Cung điện, yêu cầu một lời giải thích.

Bọn họ chỉ là nô nông, làm sao có thể có dũng khí đến đây làm loạn như vậy được.

Đằng sau chắc chắn là có người xúi giục nâng đỡ.

Không biết là mấy vị hoàng thúc của Tề Dự hay là mấy vị đại thần bất hòa chính trị với hắn chủ mưu.

Nhưng dù họ có gây rắc rối như thế nào thì đó cũng không phải việc của nàng, nàng chỉ là một cô nương nhỏ bé tốt bụng.

Chỉ là không ngờ, Tề Dự lại kiên quyết giải quyết.

Đầu tiên, gia đình của những đứa trẻ được cứu về trực tiếp đến cửa cảm ơn hắn, sau đó dân gian đột nhiên xuất hiện rất nhiều truyền thuyết về sự dũng cảm của Thái tử.

Về phần hai gia đình kia, Thái tử trực tiếp gửi những mảnh y phục còn xót lại mà hai bọn nàng nhìn thấy bên ngoài hang hồ ly.

Thái tử cũng không bồi thường vàng gì cho bọn họ.

Quá là tàn nhẫn đi!

Sự việc tưởng chừng như đã được giải quyết dễ dàng nhưng mọi chuyện ở Kinh Thành lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Chuyện lần trước có người gây náo loạn đòi tước chức vị của Thái tử, nghe nói là do hữu tướng quân Trần Đình Trung làm, ông ta chính là cha của Trần Lãng.

Những chuyện sau đó như thế nào thì nàng cũng không rõ.

Ngay cả quả cà rốt Tô Nhất Viễn kia cũng bị bắt ở trong phủ, không được ra ngoài.

“Cha ta nói, Hoàng thượng chỉ cần người phục tùng mình, không vội chỉ định ai lên ngôi, tuy là thái tử nhưng hoàng thượng cũng có thể để một người khác lên thay mình.”

“Nhưng cha ta còn nói, Thái tử cũng rất xảo trá, chuyện nhà Trần tướng chắc cũng sẽ kết thúc sớm thôi.”

“Đáng tiếc Trần Lãng thuần khiết của ta, nếu như ta có thể mang chàng ấy về phủ thì tốt rồi. huhu.”

Nàng ta chắp hai tay vào nhau, cái dáng vẻ đó trông hèn không chịu được.

Cô nương này có chút hổ báo nhưng may mắn là có cha chống lưng, nàng cũng không lo lắng Tô Nhất Viễn có thật sự đem Trần Lãng về phủ hay không.

Khi tình hình ở Bắc Kinh ngày càng trở nên nghiêm trọng thì có hai tin tức bùng nổ ập đến.

Tin tức hoàng đế băng hà, tân hoàng đế lên ngôi và Tô Nhất Viễn đã thực sự cướp Trần Lãng về phủ lần lượt truyền đến Lầu Vọng Nguyệt.

Cái ch*t của hoàng thượng không có điểm gì gọi bất thường cả.

Đã sớm nghe nói sức khỏe không được tốt, ch*t sớm hay muộn cũng chỉ là khác biệt về thời gian.

Nhưng nàng không ngờ, Tô Nhất Viễn lại có thể trực tiếp cướp Trần Lãng về phủ.

Nàng sợ đến mức nhanh chóng đóng cửa Lầu Vọng Nguyệt.

Muốn đến Tô phủ xem xét tình hình, nhưng đi đến nửa đường thì lại thay đổi.

Bắt thì cứ bắt đi, dù sao thì Tô phủ cũng là mỏ vàng của cung đình.

Bây giờ Tề Dự đã lên ngôi, nàng không biết Trần phủ có bị giáng chức nữa không.

Chẳng lẽ Tô Nhất Viễn nắm được thông tin nội bộ gì đó, mới ngang nhiên dám đưa người về phủ?

Hơn nữa, Tề Dự đã lên ngôi làm hoàng đế, không biết hắn có thể để cho một con yêu tinh như nàng tồn tại ở nơi này được không nữa?

Mấy ngày trước, nàng nghe nói hắn thường xuyên đi đến Đông Phong quan.

Chẳng lẽ hắn muốn mài dao diệt yêu?

Nghĩ đến đây, nàng không thể ngồi yên được nữa.

Kể từ ngày nàng tu thành người, điều nàng được kế thừa đầu tiên chính là loài người không có yêu thuật, không nên làm hại.

Nếu không sẽ bị trừng phạt.

Hôm sau sẽ là lễ đăng cơ chính thức của Thái tử, nàng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bỏ trốn.

Trước khi chạy, một ngọn lửa lớn bao trùm toàn bộ Lầu Vọng Nguyệt.

Còn Tề Dự trực tiếp xông vào gian phòng của nàng, nhìn rương đồ đặt trên bàn.

Hắn bay về phía trước, rút kiếm ra đứng trước mặt nàng: “Một là kết đạo lữ với ta, hai là bị bắt giam, cô chọn đi.”

Không biết Tề Dự lấy được pháp khí ở đâu mà khi nàng ở cạnh hắn lại không thể sử dụng bất kì yêu pháp nào.

Hắn bắt nàng tới Cung điện, vào tẩm cung của hắn.

Không hiểu sao, nàng thấy nơi này có chút quen mắt.

“Ngày mai là lễ đăng cơ của ta, còn ngày mốt sẽ là lễ phong hậu của nàng, nàng nghỉ ngơi chút đi.”

Nói xong hắn nằm xuống bên cạnh nàng: “Ngủ đi.”

Nàng bối rối: “Không phải chứ, ngài biết thân phận thật sự của ta mà, phải không?”

Nói xong, để tăng thêm độ tin cậy, nàng giơ hai móng vuốt sắc nhọn ra: “Ta là yêu! Là một con quỷ mà con người sợ hãi!”

Nhưng hắn ta lại làm như không, tóm lấy móng vuốt của nàng, móng vuốt liền trở lại hình dạng tay của con người.

“Ngoan, đừng loạn nữa. Giờ ta rất mệt, ngủ trước đi.”

Nói xong hắn liền nhắm mắt lại, hơi thở dần ổn định.

Thấy bản thân không thể đánh thức được hắn, nàng chỉ đành đứng đó tức giận được mình.

Hơn nữa, hắn không chỉ ngủ nhanh mà còn ngủ rất ngon, thậm chí còn nói mơ: “Hư Hư, nàng quên ta rồi sao?”

Nàng quên hắn?

Nàng khá chắc rằng trước đây bản thân nàng không hề có bất kì kí ức gì về Tề Dự.

Sau một hồi loay hoay, nàng cứ thế rơi vào giấc mơ của hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom