• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự (5 Viewers)

  • Chương 11

7.

Mẹ tôi bị trói như vậy ba ngày liên tục, người trong thôn đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà.

Ngoại trừ những khi không có ai, tôi có thể lén cho bà uống chút nước và đồ ăn, còn những lúc khác, bọn họ đày bà ra dưới ánh nắng mặt trời.

Cho đến ngày thứ ba, mẹ tôi đã vô cùng suy yếu.

Vợ trưởng thôn đưa tay lấy miếng vải đen che đầu mẹ tôi xuống, nắm lấy cằm của bà:

"Để tôi nhìn xem là loại mặt hàng gì, mà lại dám vụng trộm với đàn ông.”

"Khuôn mặt này đúng là dễ khiến người ta thương tiếc, nhưng đáng tiếc, cô đã mắc sai lầm.”

Bà ta nhặt một cục bùn từ dưới đất, hung hăng bôi lên mặt mẹ tôi, làm mắt mũi miệng của mẹ tôi đều là bùn đất.

Nhưng mẹ tôi không trách bọn họ, thậm chí sau khi bọn họ đi về, mẹ tôi cũng chỉ dùng giọng điệu oán giận như cũ lầm bầm:

"Đều do ông ta, đều là ông ta sai.”

"Yên ổn c/h/ế/t đi không tốt hay sao, mà còn hết lần này tới lần khác làm ra nhiều chuyện như vậy."

Lại thêm một ngày trôi qua, đợi đến khi trời sáng rõ, vợ trưởng thôn dẫn theo bà Hoàng đến nhà tôi.

Bọn họ phải nhét mẹ tôi vào lồng heo dìm đến c/h/ế/t.

Bà Hoàng lại vẽ một loạt phù văn lên người mẹ tôi.

Những con cổ trùng đó bắt đầu bò ra khỏi mặt đất và tập trung về phía mẹ tôi.

Mẹ tôi nhìn chằm chằm tất cả mọi người, bỗng nhiên phát ra tiếng cười vừa thê lương vừa bén nhọn, âm thanh truyền vào tai mọi người làm cho màng nhĩ đau nhức.

Cổ trùng trên mặt đất giống như bị điên, nhào thẳng tới trên người bà Hoàng.

Con cổ trùng ngoan ngoãn ban đầu đã biến thành một con quái vật hung bạo và khát m/á/u. Nó xâm nhập vào da thịt của bà Hoàng và một số người xung quanh bà ta, nuốt từng miếng thịt của bọn họ xuống.

Bà Hoàng liên tục lăn lộn trên mặt đất đầy đau đớn.

Cho đến khi bà ta bị cổ trùng cắn xuyên bụng, ruột chảy ra khắp sàn nhà.

Mẹ tôi cười điên dại: "Trời phạt! Đây là sự trừng phạt của ông trời!"

Những người có mặt đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía mẹ tôi, em trai của trưởng thôn nuốt nước miếng:

"Nếu không… Hay là quên chuyện này đi… Lời nói của người điên đều như lời tiên tri..."

Những người khác cũng sợ hãi, nhao nhao gật đầu theo.

Ngược lại, thi thể của bà Hoàng bị bỏ lại trên mặt đất mà không ai quan tâm.

Sau khi bọn họ rời đi, tôi tháo xiềng xích trên tay mẹ tôi ra.

Thần trí của bà đã không còn rõ ràng, bà bò bằng bốn chân vào nhà như một con chó, vừa bò vừa cười điên cuồng.

Tôi giúp mẹ phủi sạch bụi bẩn trên người, bà dần tỉnh táo lại và cuối cùng cũng có thể ngồi dậy được.

Trong thôn yên bình được vài ngày, có thể đó là nguyên nhân khiến bà Hoàng qua đời.

Trong thôn không còn ai vẽ bùa vàng nữa.

Ngày càng có nhiều người bị hoả thiêu, từng người một bị đốt thành vàng. Nhưng chuyện lớn như vậy lại không có ai quan tâm, thậm chí rất nhiều người chỉ cần vừa có dấu hiệu tử vong đã bị người thân đẩy ra ngoài, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Mọi người chỉ quan tâm đến việc họ có thể nhận được bao nhiêu vàng.

Cũng có người lén đổ xăng lên người khác rồi châm lửa xem có đốt được ra vàng hay không.

Thật đáng tiếc, những người c/h/ế/t như vậy cuối cùng chẳng còn gì ngoài tro tàn. Cả thôn hoàn toàn phát điên.

Mãi đến một ngày, một con sâu bướm lửa bay vào sân sau nhà tôi, rồi nổ thành một lỗ ở chỗ đất vốn bằng phẳng.

Trong khi những người khác đang bận rộn chia vàng thì tôi tìm thấy một cuốn sổ ghi chép do ông nội để lại.

Cuốn sổ tay nói rằng bướm lửa đã tồn tại từ khi thôn được xây dựng.

Tuy nhiên, hầu hết những con bướm lửa không xuất hiện trong thôn mà ở một nơi tên là Vách núi Thăng Thiên.

Những người có thể biến thành bướm lửa đều là người ở xứ khác.

Mặc dù người xứ khác uống nước thiêng có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng năng lượng lửa trong cơ thể họ sẽ rất mạnh.

Cuối cùng, họ sẽ tự thiêu mình thành vàng.

Lúc đó tôi mới nhớ ra hình như thôn dân sinh ra và lớn lên ở thôn này chưa từng trải qua vụ cháy nào.

Chính xác là bởi vì bọn họ đều là người xứ khác, cho dù có bị thiêu c/h/ế/t cũng không thể gây ấn tượng với người dân trong thôn này.

Cuốn sổ tay còn nói rằng trưởng thôn các thế hệ đều biết về việc này.

Và bởi vì cả đàn ông và phụ nữ trong thôn đều có ngoại hình vô cùng thu hút, nên trưởng thôn dùng điều này để thu hút người bên ngoài đến thôn.

Theo thời gian, vàng sẽ làm cho người dân trong thôn trở nên giàu có.

Sau khi ông nội tôi biết được bí mật này, ông đã bị cha của trưởng thôn đương nhiệm đánh gãy chân. Tôi vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu những bí mật của thôn, nhưng bản thảo này chỉ có một nửa.

Cuối tờ giấy viết ba chữ - Vách núi Thăng Thiên!

8.

Vách núi Thăng Thiên cách xa thôn, để đến noi này chỉ có thể đi qua con đường đá yên tĩnh.

Người bình thường trong thôn sẽ không tới đây, trẻ con càng khó đến.

Có một cây cổ thụ mọc trên Vách núi Thăng Thiên, nó rất to lớn, tuổi thọ ít nhất phải một trăm năm.

Tôi mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó sau khi mẹ tôi bóp cổ ông nội tôi đến c/h/ế/t, bà đã đi vào con đường này.

Trên cây cổ thụ khổng lồ của Vách núi Thăng Thiên, có những xác c/h/ế/t được bọc trong vải dày.

Nhiều tấm vải đã ố vàng, thậm chí đã bắt đầu phân huỷ, nhiều chân người đã biến thành xương rũ xuống như cành cây.

Khi gió lạnh thổi qua, cây cổ thụ và xác c/h/ế/t phát ra tiếng rít thấm vào tận xương tủy. Tôi dũng cảm bước về phía Vách núi Thăng Thiên, nơi có lẽ đã cất giấu những ghi chú của ông nội tôi.

Khi đến dưới gốc cây cổ thụ, tôi chợt phát hiện ra ngoài xương trên cây còn có rất nhiều xương rơi xung quanh.

Trên những bộ xương trắng đó còn có những vết răng dày đặc, như thể bị một loại côn trùng nào đó gặm cắn.

Còn một số tấm vải ố vàng, khi tôi đưa tay ra thì đã bị phân huỷ hoàn toàn.

Những ghi chú của ông nội được chôn trong một cái lỗ trên cây cổ thụ.

Bên trong còn có một lá thư, trong đó ông nội viết những lời hối hận vì đã làm điều sai trái tương tự, và một cái xác được bọc kỹ trong hốc cây, hẳn là của ông cố.

Ông nội cũng đã đoán trước được số phận của chính mình, nói rằng ông cũng sẽ có kết cục như vậy, đây chính là số mệnh của thôn Trường Sinh.

Tôi ngồi cạnh gốc cây cổ thụ hồi lâu mới dám mở cuốn sổ dính đầy m/á/u ra.

Trên đó viết là bí mật lớn nhất của thôn Trường Sinh.

Nhiều năm trước, thôn Trường Sinh thực chất là một nơi c/h/ế/t chóc.

Khi trưởng thôn đầu tiên đến, ông ta đã mang theo một lượng vàng lớn để xây dựng thôn.

Ông ta cũng phát hiện ra nước thần, và những thôn dân thế hệ đầu tiên uống nước thần sẽ sống lâu hơn.

Nhiều người sống đến hơn trăm tuổi.

Do đó, ngày càng có nhiều người chọn chuyển đến thôn Trường Sinh để kéo dài tuổi thọ. Những người ngoài này cuối cùng đều biến thành những con thiêu thân rực lửa được ghi lại trong tập trước và cháy thành những cục vàng.

Về phần người dân địa phương, chỉ cần họ là hậu duệ huyết thống của thế hệ thôn dân đầu tiên, họ sẽ bị nhiễm một loại bệnh dịch lạ - huyết dịch.

Huyết dịch là một loại bệnh dịch c/h/ế/t người, một khi bị nhiễm bệnh, nội tạng sẽ tan chảy, không ngừng ra m/á/u.

Cho đến cuối cùng, cả người họ đều sẽ tan thành m/á/u, hiển nhiên trong m/á/u sẽ có rất nhiều vàng.

Không một ai biết bướm lửa, huyết dịch và chỗ vàng kia đến từ đâu, nhưng đó là cách mà thôn tôi dùng để duy trì cuộc sống.

Nhưng nước thần và huyết dịch giống như một loại lời nguyền đi kèm, nước thần có thể kéo dài tuổi thọ của con người.

Cho dù nội tạng có bị huyết dịch làm tan chảy thì vẫn có thể nhờ nước thần chữa khỏi. Nhưng càng uống nhiều nước thần thì lần sau huyết dịch bùng phát sẽ càng mạnh mẽ, giống như uống thuốc độc để giải khát.

Cái c/h/ế/t chỉ xảy ra khi đạt đến ngưỡng nhất định. Quá trình một người trực tiếp trở thành vết m/á/u được gọi là thăng tiên.

Trong thôn thậm chí còn bịa ra một trò đùa lố bịch - người già sẽ chỉ để lại phước lành nếu thăng thiên, và vàng sẽ được trao cho con cháu của họ.

Giọng nói đó lại xuất hiện, dường như đã dỡ bỏ được một số hạn chế, giọng nói trở nên rõ ràng hơn rất nhiều:

[Đừng uống nước thần. Nếu cháu đã uống nước thần, hãy đi xuống đáy Hồ Trường Sinh. Ở đó... cháu sẽ có thể phá bỏ lời nguyền trường sinh bất tử...]

Tôi nhìn lại, nhưng chẳng thấy gì ở phía sau, chỉ có những cơn gió thổi qua.

Khi tôi bước về phía thôn làng, giọng nói đó cứ vang vọng trong tâm trí tôi.

Dường như đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nếu không nắm được, tôi sẽ c/h/ế/t không có chỗ chôn.

Khi vào thôn, tôi phát hiện ra trong thôn đang tổ chức lễ trường thọ.

9.

Tôi trốn ở phía sau đống cỏ khô, len lén nhìn mọi chuyện trong Trường Sinh tế.

Ba gia đình ở cuối thôn phía đông đứng ở trung tâm cùng với những người lớn tuổi trong gia đình họ.

Cháu gái của bà Hoàng đã trở thành bà đồng mới, cũng được gọi là bà Hoàng, dường như đây là danh hiệu được truyền lại.

Bà Hoàng nhỏ đứng giữa ba cụ già, dùng lọ mực nghiền nát bảy tám loại cổ trùng khác nhau.

Nước xanh trộn lẫn với m/á/u đỏ tạo thành một màu kỳ lạ.

Bà Hoàng nhỏ dùng bút lông chấm vào loại mực đó, rồi viết phù chú trên người ba cụ già.

Nội dung phù chú giống với nội dung trên bùa vàng, và nó dường như có một loại sức mạnh đáng sợ nào đó.

Ba cụ già đang mắng nhau chợt dừng lại, vẻ mặt thoải mái.

Đàn ông ba nhà đi tới trước mặt ông nội của mình, trong mắt mang theo vẻ tàn nhẫn.

Họ lau dao trên tay rồi đưa tay sờ vào gân của các cụ.

Những con dao được sử dụng rất điêu luyện, chỉ trong chớp mắt, gân trên một bàn tay của ông lão đã bị cắt đứt.

Bọn họ lướt dao, những sợi gân được rút ra, hai sợi gân bị đứt được buộc lại để tránh chảy m/á/u nhiều.

Ông lão đau đớn co giật trên đài, phát ra những tiếng kêu chói tai.

Một ông lão trong đó thống khổ kêu lên:

"Mày sẽ gặp báo ứng, mày sẽ gặp báo ứng!"

Cháu trai của ông lão hừ lạnh một tiếng:

"Năm đó ông cũng làm như vậy, chúng ta là người cùng thôn, ai cũng không chạy thoát được."

Cháu trai hoàn toàn phớt lờ ông lão đang co giật, khéo léo cắt đứt phần gân tay và gân kheo còn lại.

M/á/u tươi nhuộm đỏ sân đài, ông lão đã thoi thóp.

Người nhà ai cũng đặt người già lên cọc tre như bắt lợn.

Hướng nâng chính xác là hướng của Vách núi Thăng Thiên.

Khi những người già bước đi, họ được cho uống một lượng lớn nước thần, và huyết dịch bắt đầu tấn công.

Ông lão phun ra một ngụm m/á/u lớn.

Người nhà bên cạnh cầm một chiếc xô gỗ để hứng m/á/u và nội tạng do ông lão nôn ra, rồi đưa tay lấy cục vàng bên trong.

Ông lão bị khiêng đến bên gốc cây lớn quấn vải, chỉ hở miệng để trút giận rồi treo lên trên cây.

M/á/u và các mảnh nội tạng liên tục bị ho ra khiến cả tấm vải chuyển sang màu đỏ. Những gì người bên dưới nhìn thấy chỉ là vô số vàng. Một ông lão trong người chứa đầy vàng.

Tôi vội vã trở về nhà, nhưng vừa nhìn thấy mẹ, tôi đã choáng váng.

Bụng mẹ tôi đã trở nên tròn trịa, chỉ mới mấy ngày mà mẹ trông như đang mang bầu bốn, năm tháng.

Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị một cây gậy đánh bất tỉnh từ phía sau.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, người đứng trước mặt tôi là vợ của trưởng thôn.

Tôi và mẹ bị xích sắt khóa lại một chỗ, một người đàn ông cắm cây trúc vào trong miệng tôi, không ngừng đổ nước vào miệng tôi.

Bấy giờ cuối cùng tôi mới biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì.

Sự xuất hiện của bướm lửa đã làm giảm đáng kể số lượng người trong thôn, đồng thời, huyết dịch cũng lây lan trên diện rộng trong thôn.

Không ai chắc chắn liệu trẻ con có bị nhiễm bệnh hay không.

Để đảm bảo sự sống còn của thôn, tất cả những người không có quan hệ huyết thống với nhau đều thông dâm.

Đêm nào tôi cũng nghe thấy âm thanh đàn ông và phụ nữ quan hệ tình dục trong mỗi ngôi nhà.

Và chuyện xảy ra giữa mẹ tôi và trưởng thôn chỉ là một phần trong kế hoạch của thôn.

Chẳng qua là trưởng thôn qua đời, mẹ tôi không có ai bảo vệ, nên mới trở thành con mồi của vợ trưởng thôn.

Trẻ sơ sinh sẽ không bị nhiễm bệnh trong thời gian dài nếu chưa uống nước thần. Những đứa trẻ hiện có là bình chưa tốt nhất, chúng đều đang ở trong sân nhà tôi. Người lớn nhét ống tre vào miệng từng đứa trẻ và liên tục rót nước thần.

Chờ uống đến một giới hạn nhất định, huyết dịch sẽ trực tiếp bộc phát, đó là giai đoạn cuối cùng, không thể cứu vãn được nữa.

Lúc đó, bọn trẻ sẽ co giật ngoài sân, nôn ra m/á/u và từng mảnh nội tạng.

Người lớn chịu trách nhiệm thu thập vàng trong bảy ngày bảy đêm, cuối cùng bọn trẻ sẽ c/h/ế/t vì hết m/á/u.

Tất nhiên, bây giờ ở đây còn có hai người nữa - mẹ tôi và đứa con trong bụng mẹ tôi. Thậm chí tôi còn nghe thấy vợ trưởng thôn nói.

“Đứa trong bụng cũng là cục vàng. Khi đứa lớn c/h/ế/t đi, đứa nhỏ sẽ bị m/o/i sống ra và trực tiếp cho uống nước thần.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom